Võ Đạo Toàn Thuộc Tín

Chương 1301: Gia tộc Pylax, tám vương tộc lớn khác họ!

“Gia tộc Pylax! Rất nổi tiếng sao?” Vương Đằng hỏi.
“Một trong tám đại gia tộc xa xưa nhất của đế quốc. Nghe đồn tổ tiên của bọn họ từng giết chết một cự thú tinh không ——Hỏa Diễm Cự Long, tắm máu rồng, lấy được thể chất hỏa diễm mạnh mẽ. Bọn họ có thể hấp thu ngọn lửa đặc biệt để tự dùng. Sức chiến đấu vô cùng mạnh. Ngươi nhìn ký hiệu ngọn lửa màu xanh lam trên trán hắn, đó chính là ký hiệu của gia tộc Pylax, đồng thời cũng đại biểu một loại lửa đặc biệt.” Viên Cổn Cổn nói.
“Hỏa Diễm Cự Long!” Vương Đằng khẽ động trong lòng, kinh dị nói: “Trong vũ trụ lại có loại tồn tại giống như truyền thuyết này sao?”
“Vũ trụ mênh mông, tồn tại thần kỳ thế nào mà không có.” Viên Cổn Cổn khinh thường sự vô tri của Vương Đằng.
“Vậy tổ tiên của gia tộc Pylax chỉ tắm máu rồng, đã sở hữu thể chất ngọn lửa đặc biệt, còn có thể dung hợp ngọn lửa đặc biệt, nếu là bản thân Hỏa Diễm Cự Long thì lại thần kỳ đến thế nào đây?” Vương Đằng âm thầm kích động, muốn tìm một Hỏa Diễm Cự Long cạo lông cừu.
“Viên Cổn Cổn, có thể tìm được Hỏa Diễm Cự Long ở đâu?” Hắn lập tức hỏi.
“Sao ta biết được, loại cự thú tinh không giống như Hỏa Diễm Cự Long đều là tồn tại cực kỳ thần bí thưa thớt, người bình thường căn bản không tìm thấy. Điều duy nhất có thể biết là, bọn chúng vốn sinh sống ở nơi cực kỳ dồi dào nguyên lực hệ Hỏa, thậm chí là nơi nào đó mà dị hỏa thiên địa sinh ra.” Viên Cổn Cổn cười hì hì: “Cho nên nếu có thể tìm được Hỏa Diễm Cự Long, rất có thể tìm được một loại dị hỏa thiên địa.”
Ánh mắt Vương Đằng phát sáng.
Dị hỏa thiên địa à!
Hắn sở hữu lửa Thanh Ngọc Lưu Ly và Quang Minh Thánh hỏa, đương nhiên biết chỗ kỳ diệu của dị hỏa thiên địa có lớn đến mức nào, nếu có thể lấy được một loại dị hỏa thiên địa nữa…. tuyệt vời!
“Ngươi đang suy nghĩ cái gì? Nước miếng sắp chảy ra rồi.” Viên Cổn Cổn đột nhiên nói.
“....” Vương Đằng.
“Ngươi cũng đừng nghĩ đến Hỏa Diễm Cự Long nữa, đụng tới tuyệt đối là chết không sốn. Mỗi một con Hỏa Diễm Cự Long đều vô cùng hùng mạnh, có lẽ thể trưởng thành cũng sẽ đạt tới trên cấp Bất Hủ đó.” Viên Cổn Cổn nói.
“Trên cấp Bất Hủ, còn kinh khủng hơn cả Phong Thần điểu!” Vương Đằng mở to mắt.
“Nếu không ngươi cho rằng thế nào.” Viên Cổn Cổn tức giận nói.
“Được thôi.” Vương Đằng lắc đầu, tạm thời buông tha ý đồ đối với Hỏa Diễm Cự Long, ánh mắt lại dừng trên người người đàn ông vạm vỡ đầu trọc: “Nhưng tên này là một đối tượng cạo lông cừu không tệ.”
Gia tộc Pylax sở hữu thể chất hỏa diễm, có thể dung hợp ngọn lửa, cho dù không bằng Hỏa Diễm Cự Long, cũng sẽ không quá kém.
Ánh mắt của hắn lại sáng lên. Ở trong mắt hắn, người đàn ông vạm vỡ đầu trọc này và gia tộc Pylax của hắn nghiễm nhiên biến thành một đối tượng cạo lông cừu, hơn nữa còn là loại cừu rất béo, rất béo.
“Ngươi phải cẩn thận một chút. Gia tộc bọn họ vô cùng say mê ngọn lửa đặc biệt, hơn nữa làm việc ngang ngược. Đối với bất cứ loại lửa nào, đều muốn có cho bằng được. Nếu để bọn họ biết thân ngươi mang dị hỏa thiên địa, họ chắc chắn sẽ nghĩ cách lấy được dị hỏa thiên địa từ trên người ngươi.” Viên Cổn Cổn nhắc nhở nói.
“....” Vương Đằng thoáng chốc đã cạn lời.
Vừa rồi hắn còn đang suy nghĩ làm sao để cạo lông cừu từ trên người đối phương. Kết quả, Viên Cổn Cổn nói cho hắn biết, đối phương rất có thể sẽ nhìn chằm chằm dị hỏa thiên địa của hắn.
Chuyện này quả thực không thể nhịn!
“Nếu bọn họ dám đến, xem thử cuối cùng là ai cạo ai.” Vương Đằng nảy sinh ác độc nói.
“Đúng rồi, quên nhắc nhở ngươi, gia tộc Pylax là vương tộc khác họ cha truyền con nối, một trong tám vương tộc lớn khác họ của đế quốc!” Viên Cổn Cổn yếu ớt nói.
“ĐM!” Vương Đằng trực tiếp phun ra một câu thô tục trong lòng.
Vốn tưởng rằng là con dê béo, không ngờ lại là một cự thú kinh khủng.
Nhưng con người Vương Đằng không có ưu điểm gì khác, chỉ thích khiêu chiến bản thân. Đụng tới tồn tại kinh khủng như Phong Thần điểu, hắn cũng dám đi cạo, cho dù gia tộc Pylax là một cự thú, Vương Đằng cũng không sợ, cứ cạo không bỏ sót.
Đương nhiên, hắn cũng không đến mức không kiêng nể gì như giống như trong vũ trụ hư cấu. Đù sao đây là ở hiện thực, chết chính là chết, hắn cũng không dám làm bậy.
“Sinclairmont, ngươi có lời gì muốn nói không?” Giọng nói của ông lão tóc trắng kéo Vương Đằng quay về hiện thực.
“Các lão tôn kính, việc kế thừa của Tào Hoành Đồ đặt sang một bên trước đã. Dù sao mấy năm nay ở trên chiến trường, hắn cũng lập không ít công lao vì đế quốc, không thể làm nguội lạnh lòng hắn. Bây giờ vẫn nên xác định thân phận thật của người này trước mới thỏa đáng, nếu là thật, chuyện kế thừa có thể tính toán lại, nếu là giả....” Người đàn ông vạm vỡ đầu trọc Sinclairmont nhìn về phía ông lão tóc trắng hơi vuốt cằm. Lúc nói đến cuối cùng, đôi mắt hắn hiện lên tia sắc bén: “Đế quốc Đại Càn ta không thể chấp nhận loại chuyện này xảy ra.”
Giọng nói của Sinclairmont vang ra, không ít người gật đầu.
Đối với việc kế tục quý tộc này, Đế quốc quả thật khá nghiêm khắc, không chấp nhận chút giày xéo nào.
Đến bây giờ, Tào Hoành Đồ vẫn chỉ là Nam tước tạm thời. Bởi vậy, hắn phải lập đủ công lao ở trên chiến trường mới có thể chân chính kế thừa tước vị Nam tước.
Mà đế quốc lại vô cùng ưu đãi người có công.
Ông lão tóc trắng nhẹ nhàng gật đầu, xem như tán thành lời nói của Sinclairmont.
Tào Quan nhìn thấy thế cục lại nghiêng về xu hướng có lợi cho hắn, trong lòng mừng như điên, nét mặt lại khôi phục vẻ đắc ý, nhìn về phía Vương Đằng.
“Vương Đằng!”
Ông lão tóc trắng nhìn về phía hắn, hỏi: “Ngươi còn có sự vật khác có thể chứng minh thân phận? Hoặc là di chúc mà Nam tước Nam Cung để lại?”
Vương Đằng nhíu mày, ấn ký tinh thần cuối cùng của Nam Cung Việt sớm đã tiêu tán, không để lại đồ vật giống như di chúc. Tất cả mọi việc đều bàn giao cho hắn thông qua Viên Cổn Cổn. Ngoài ấn Nam tước, hắn không lấy ra được bất cứ đồ vật có thể chứng minh thân phận của bản thân.
Thật ra có ấn Nam tước này đã đủ để chứng minh thân phận của hắn, nhưng thế lực sau lưng Sinclairmont quá lớn, ngay cả các lão của Quý tộc Bình nghị các cũng không thể không tôn trọng đề nghị của hắn.
Tào Quan không tiếng động nở nụ cười, đối mặt với Vương Đằng, ánh mắt lại cực kỳ âm lãnh.
Không lấy ra được chứng minh thân phận, thằng nhóc này không thể trở thành người kế thừa tước vị Nam tước, vậy thì hắn có cách chơi chết Vương Đằng.
Một võ giả cấp Hành Tinh tầm thường mà thôi, tùy tiện tìm một võ giả cấp Hằng Tinh cũng có thể dễ dàng đánh chết.
Muốn tranh đoạt tước vị Nam tước với cha hắn, thật sự là không biết sống chết.
“Nếu không có, thân phận của ngươi sẽ tạm thời không thể xác định.” Các lão nói.
Vương Đằng âm thầm bất đắc dĩ. Hướng đi của sự việc vẫn hơi ngoài dự đoán của hắn, gia tộc Pylax nhúng tay khiến sự việc ngày càng không thể khống chế.
“Nam Cung Việt quá hãm!” Vương Đằng bất lực châm biếm.
Muốn hắn giúp đỡ giải oan, ít nhất cân nhắc sự việc chu đáo một chút, để lại một di chúc gì đó, cũng tốt hơn khiến hắn rơi và thếo bị động như hiện tại.
Nếu Nam Cung Việt biết sự châm biếm của Vương Đằng, chỉ e sẽ nhảy ra từ trong đất.
Hắn cũng rất oan uổng!
Hắn vốn nghĩ để sau khi Vương Đằng mạnh lên lại đến đế quốc Đại Càn, nhưng làm sao cũng không ngờ, hai người Vương Đằng và Viên Cổn Cổn có thể lỗ mãng như vậy, mới thực lực cấp Hành Tinh mà thôi, đã dám đến đế quốc Đại Càn mưu đoạt tước vị Nam tước.
Chỉ có thể nói chung quy hắn xem nhẹ người thừa kế Vương Đằng này, cũng xem nhẹ điểm mấu chốt của Viên Cổn Cổn.
“Chủ nhân Nam Cung cũng không ngờ gia tộc Pylax sẽ nhúng tay!” Viên Cổn Cổn kêu oan thay Nam Cung Việt, sắc mặt hơi nghiêm nghị, hơi khó hiểu nói: “Chẳng lẽ gia tộc Pylax chính là người đứng sau lưng Tào Hoành Đồ? Nhưng với địa vị của gia tộc Pylax, sao bọn họ lại có thể coi trọng một tước vị Nam tước tầm thường?”
“Sao ta có thể biết được? Có lẽ bọn họ có bí mật gì đó không thể cho ai biết.” Vương Đằng lắc đầu không thôi: “Hiện tại đừng nói những chuyện này, mau nghĩ cách thử.”
“Ặc…. Ta cũng không có cách gì.” Viên Cổn Cổn chột dạ nói.
“Thật hãm!” Quả thực Vương Đằng hận không thể lôi Viên Cổn Cổn ra, hung hăng đánh vào đầu, bình thường khoác lác như gì, vào thời khắc mấu chốt, lại không có chút tác dụng nào. Vương Đằng chỉ có thể dựa vào bản thân. Suy nghĩ điên cuồng chuyển động trong đầu, ánh mắt hắn đột nhiên sáng lên: “Đúng rồi, còn có cung điện truyền thừa! Sao ta quên mất chuyện này.”
“Không được, nếu ngươi công khai cung điện truyền thừa, ngươi có tin, chỉ cần ngươi đi ra khỏi đại điện này, chuyện ngươi lấy được truyền thừa sẽ bị truyền ra lặng yên không một tiếng động không. Đến lúc đó, sẽ có rất nhiều cường giả nhìn trộm, ngươi sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng!” Viên Cổn Cổn vội vàng chặn lại.
“Một truyền thừa cấp Vũ Trụ? Có thể có nhiều người nhìn trộm như vậy sao?” Vương Đằng sửng sốt.
“Ngươi tưởng thế nào? Huống chi truyền thừa của chủ nhân Nam Cung không phải truyền thừa cấp Vũ Trụ đơn giản, mà là truyền thừa của Nam tước đế quốc Đại Càn. Căn cơ của gia tộc Nam Cung cũng không chỉ là cấp Vũ Trụ tầm thường.” Viên Cổn Cổn nói.
“Nhưng bên trong cung điện truyền thừa cũng không có truyền thừa trên cấp Vũ Trụ.” Vương Đằng nhíu mày.
“Ấn ký truyền thừa của ngươi có thể mở ra kho tàng của gia tộc Nam Cung.” Viên Cổn Cổn chậm rãi nói.
“.... Vì sao ngươi không nói sớm?” Vương Đằng có loại xúc động muốn bóp chết Viên Cổn Cổn. Con mẹ nó tức, chuyện quan trọng như vậy hiện tại mới nói.
“Ngươi còn chưa đạt tới cả cấp Vũ Trụ, nói cũng vô dụng. Huống chi kho tàng ở gia tộc Nam Cung, ngươi không kế thừa tước vị Nam tước của gia tộc Nam Cung, không vào được gia tộc Nam Cung, thì cũng không làm được gì cả.” Viên Cổn Cổn nói.
“....” Vương Đằng không ngừng hít sâu, tuy rằng cảm thấy Viên Cổn Cổn nói không sai, nhưng thật bực bội!
“Các lão, nếu hắn không có cách nào xác định thân phận, thì chuyện người kế thừa này chính là lời nói vô căn cứ. Ta thấy vẫn nên đuổi người này đi, còn về ấn Nam tước này, đúng lúc vật quy nguyên chủ. Cha ta là đệ tử thân truyền của Nam tước, trông coi ấn Nam tước là thích hợp nhất.” Lúc này, giọng nói của Tào Quan truyền đến.
Vương Đằng nghe vậy, không khỏi ngẩng đầu.
Lòng dạ thật độc ác!
Không chỉ muốn cưỡng đoạt ấn Nam tước, còn muốn đuổi hắn đi.
Tính toán thật tốt lắm!
Ánh mắt Vương Đằng chợt lóe tia sắc bén. Giờ phút này, hắn đã sinh ra sát ý với Tào Quan.
Nếu hắn thật sự bị đuổi đi, chỉ e sẽ trực tiếp bị đuổi giết điên cuồng nhỉ, đối phương tuyệt đối không có khả năng thả cho hắn còn sống rời đi.
Hơn nữa nếu không có tước vị Nam tước đế quốc Đại Càn, không giữ được Địa Tinh, Clotte trấn thủ hệ Ngân Hà sẽ là người đầu tiên sẽ giết hắn.
“Ngươi muốn ấn Nam tước này?” Vương Đằng hỏi mà mặt không chút thay đổi.
“Ngươi chỉ may mắn mới lấy được ấn Nam tước mà thôi, có tư cách gì trông coi. Cha ta mới là đệ tử thân truyền của Nam tước Nam Cung. Nam tước Nam Cung đã qua đời, ấn Nam tước này đương nhiên chính là đồ vật của cha ta, hiện tại chẳng qua là vật quy nguyên chủ thôi.” Tào Quan có người làm chỗ dựa, vô cùng tự tin, cười nhạt nói.
“Tào Quan nói không sai, ấn Nam tước không thể bị nắm trong tay một người không rõ thân phận.” Sinclairmont thản nhiên nói.
“Ha ha ha….” Vương Đằng đột nhiên cười ha ha: “Mạnh mẽ cướp đoạt hay lắm, đế quốc Đại Càn làm việc như vậy sao? Vậy ta thật sự được mở mang kiến thức!”
“Làm càn!”
Sinclairmont nhíu mày, đột nhiên hét lớn, khí thế mạnh mẽ ép tới Vương Đằng.
Ầm!
Sắc mặt Vương Đằng trắng bệch. Thực lực cấp Vực Chủ không phải nói đùa, cho dù hắn có thể tham dự chiến đấu giữa cấp Vũ Trụ, cũng kém cường giả cấp Vực Chủ nhiều lắm. Đối phương chỉ dùng khí thế đè hắn, đã khiến cho hắn suýt nữa không thể chịu nổi.
“Phá cho ta!”
Vương Đằng mở to hai mắt, rống giận trong lòng, niệm lực tinh thần bùng nổ, phát ra tiếng gào thét giống như cự long thức tỉnh trong đầu.
Gào!
Ầm!
“Ta làm càn?”
“Ngươi mạnh mẽ cướp đoạt như thế, rốt cuộc là ai làm càn!”
“Người không biết, còn tưởng rằng ngươi là chủ nhân của đế quốc Đại Càn, một lời của ngươi có thể quyết định quyền sở hữu tước vị quý tộc.”
....
Từng âm thanh lớn truyền ra từ trong miệng Vương Đằng, quanh quẩn trong đại điện.
Yên lặng!
Bốn phía lập tức rơi vào sự im lặng như chết!
Mọi người trợn mắt há mồm, thật không ngờ Vương Đằng sẽ đột nhiên bùng nổ, hơn nữa còn kiên cường như thế, lại dám gào thét với một cường giả cấp Vực Chủ.
Hắn quả thực không ra bài theo lẽ thường!
Tào Quan đối diện nhìn hắn như gặp quỷ, sắc mặt trắng bệch, hoàn toàn bị Vương Đằng dọa sợ.
“Tên tên tên…. tên này không muốn sống nữa!” Vẻ mặt Viên Cổn Cổn cũng đầy khó có thể tin, nó nói chuyện cũng không lưu loát.
Quá đáng sợ!
Thật sự quá đáng sợ!
Chẳng lẽ Vương Đằng này không sợ chết sao?
Hắn lại dám gào thét với một cường giả cấp Vực Chủ, hơn nữa người này còn là người của gia tộc Pylax, một trong tám vương tộc lớn khác họ của đế quốc Đại Càn.
Tiêu rồi!
Lần này chơi xong hết rồi!
Vương Đằng quá làm càn. Hắn căn bản đang tìm đường chết, đối mặt với quái vật lớn như Pylax, bọn họ còn không có cả khoảng trống phản kháng.
Sinclairmont cũng bị Vương Đằng chỉnh cho ngơ ngác. Chưa từng có ai dám vô lễ với hắn như thế. Sắc mặt hắn lập tức trở nên vô cùng khó coi, thậm chí mơ hồ rắng bệch, lửa giận trong lòng điên cuồng thiêu đốt.
Lời nói của Vương Đằng đã chạm đến cấm kỵ nào đó....
Chủ nhân của đế quốc Đại Càn!
Cái mũ này ấn xuống, đừng nói là hắn, cho dù là gia tộc Pylax sau lưng hắn cũng không chịu nổi.
“Ngươi nói bậy!”
Sinclairmont gầm lên, đứng lên, cắn răng nói: “Ta chưa bao giờ nói ta là chủ nhân của đế quốc Đại Càn, ngươi dám cả gan ăn nói bừa bãi, vu khống ta, thật sự cho rằng ta không dám giết ngươi sao?”
“Dám làm lại không dám nhận, vừa rồi không phải ngươi rất trâu bò sao, nói thu hồi ấn Nam tước của ta thì thu hồi. Đế quốc này không phải ngươi quyết định, thì ai quyết định được?”
“Hiện tại lại muốn giết người diệt khẩu, ta thấy lòng ngươi mang ý đồ nham hiểm, sợ bị người ta phát hiện.”
“Nào, không bằng hiện tại trực tiếp đánh chết ta ở đây, cần gì phiền phức thế, nói nhiều như vậy không chê lãng phí nước bọt à?”
“Nào nào nào, tới giết ta đi! Không dám chính là cháu trai!”
“Nếu ta nhíu mày một chút, ta sẽ theo họ ngươi!”
Vương Đằng cũng không chút sợ hãi, hai mắt mở to nhìn Sinclairmont, quát to một tiếng lại một tiếng.
Cường giả cấp Vực Chủ ở bốn phía cũng không khỏi kinh ngạc như gặp người trời vì Vương Đằng.
Tên này quả thực là một nhân tài!
Chơi thủ đoạn đổi trắng thay đen đến thành thạo như thế, đến cả Sinclairmont cũng bị khịa đến không nói nên lời.
Sắc mặt Sinclairmont luân phiên đổi hai màu xanh trắng. Hắn tức sôi người, thực sự có một luồng khói trắng bốc lên từ đỉnh đầu, lửa giận của hắn đã đạt tới cực hạn.
Vương Đằng nhìn thấy dáng vẻ này của hắn, quyết định thêm một mồi lửa. Giọng hắn đột nhiên lên cao, hắn quát lớn: “Đến đây! Đến giết ông nội ngươi đi!”
“Khốn nạn!”
“Ta giết ngươi!”
Cuối cùng, Sinclairmont không nhịn được, sát ý sôi sục trong lòng, hai mắt giống như có ngọn lửa thiêu đốt. Vèo một tiếng, nhiệt độ không khí đột nhiên tăng vọt, một ngọn lửa màu xanh lam bỗng dưng xuất hiện ở trước mặt hắn, ngưng tụ thành một mũi tên, lao thẳng về phía Vương Đằng.
“Chết đi!”
Vương Đằng đứng yên tại chỗ, chuẩn bị tốt để vận dụng dịch chuyển không gian, nhưng hắn không hề cử động. Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm mũi tên kia, tùy ý để gió thổi bay mái tóc đen của hắn lên.
Lúc này hắn không thể sợ!
Hắn cũng không tin, những người khác đang ngồi ở đây sẽ trơ mắt nhìn Sinclairmont giết hắn.
Nếu thật sự là như thế, Quý tộc Bình nghị các đế quốc này đã không có bất cứ chỗ nào đáng mong chờ. Hắn căn bản đừng nghĩ đòi lại công bằng ở đây.
Khoảng cách rất gần, mũi tên do ngọn lửa màu xanh lam ngưng tụ thành đã đến trước ấn đường của Vương Đằng trong nháy mắt, nhưng khi hai bên chỉ cách không đến ba tấc, mũi tên lại dừng ngay giữa không trung, không thể tiến thêm nữa.
“Đủ rồi!” Một giọng nói bình thản chậm rãi vang lên.
Theo tiếng quát nhẹ truyền đến, một tiếng vèo giữa không trung vang lên, mũi tên do ngọn lửa màu lam ngưng tụ tiêu tán vô hình!
Vương Đằng lặng lẽ thở nhẹ ra, nhưng mặt ngoài, hắn lại không thay đổi nét mặt, rất bình tĩnh. Thậm chí, hắn còn khiêu khích nhìn thoáng qua người đàn ông vạm vỡ đầu trọc Sinclairmont, khóe miệng nhếch lên nét cười khẩy.
Tên đầu trọc chết tiệt, cho rằng ngoại hình hung dữ một chút thì ta sợ ngươi à!
Trán Sinclairmont nổi lên gân xanh, nếu không phải bị ngăn lại, chỉ e hắn thật sự hận không thể ra tay đập chết Vương Đằng.
“Sinclairmont, Vương Đằng, nơi đây là Quý tộc Bình nghị các, không chấp nhận các ngươi làm càn.” Các lão nhìn quét qua hai người, thản nhiên nói.
“Các lão đại nhân, chuyện này không thể trách ta đươc. Tên đầu trọc chết tiệt này đường đường là cấp Vực Chủ, lại ỷ mạnh hiếp yếu, ức hiếp một võ giả cấp Hành Tinh như ta, còn muốn trắng trợn cưỡng đoạt ấn Nam tước của ta. Ngươi nhất định phải bảo vệ công bằng thay ta.” Biểu cảm trên mặt Vương Đằng thay đổi, hắn bắt đầu giả vờ đáng thương.
“.... Đầu, đầu trọc chết tiệt!” Tào Quan còn chưa phục hồi lại tinh thần trong biến đổi kinh hoàng vừa rồi, giờ phút này lại nghe thấy lời nói của Vương Đằng, lập tức tràn đầy hoảng sợ.
Tên này không muốn sống nữa, lại dám mắng đại nhân Sinclairmont là tên đầu trọc chết tiệt!
Những người khác cũng lộ vẻ kỳ quái, dáng vẻ muốn cười lại cố hết sức nhịn xuống. Bọn họ đều đã trải qua huấn luyện lễ nghi quý tộc nghiêm khắc, trong tình huống bình thường, tuyệt đối sẽ không cười ra tiếng, trừ khi thật sự không nhịn được…. phì ha ha ha!
Cót két!
Sinclairmont siết chặt hai tay, ánh mắt thật sự đang phun lửa, đáy lòng điên cuồng phẫn nộ.
Các lão cảm thấy hơi đau đầu, nói: “Vương Đằng, đừng tùy tiện mắng người trong Quý tộc Bình nghị các.”
Lời này nghe giống như không có vấn đề, chỉ kì lạ ở đâu đó.
Không mắng chửi người ở trong Bình nghị các, vậy có phải vẫn cứ mắng ở bên ngoài hay không?
Thằng nhóc này thật sự to gan lớn mật.
Khóe mắt các lão co rút. Đến cảnh giới này của hắn, còn có thể bị ảnh hưởng đến tâm trạng cũng rất không dễ dàng, nhưng cũng chỉ trong nháy mắt mà thôi. Hắn khôi phục bình tĩnh rất nhanh, nói: “Ngươi đã không cách nào chứng minh thân phận bản thân, vậy thì chờ điều tra rõ tình huống thật sự. lại quyết định chuyện người kế thừa tước vị vậy. Trước đó ngươi không được rời khỏi Đế thành.”
Nghe thấy lời nói của các lão, Tào Quan lại vui vẻ lên, tuy rằng hôm nay không đạt được mục đích, nhưng chỉ cần thằng nhóc này một ngày không thể chứng minh thân phận của bản thân, hắn sẽ không thể trở thành người kế thừa.
“Vậy tra thử đi.” Thành viên khác của Bình nghị các ở xung quanh gật đầu, đồng ý quyết định của các lão.
Biểu hiện vừa nãy của Vương Đằng khiến cho bọn họ biết võ giả cấp Hành Tinh này cũng không phải quả hồng mềm có thể tùy tiện bóp. Một vài thành viên vốn đứng về phía Tào Hoành Đồ cũng không mở miệng nữa.
Ngay cả gia tộc Pylax, một trong tám vương tộc lớn khác họ mà hắn cũng dám chọc giận nói móc, nếu bọn họ mạo muội đứng ra, cũng chỉ tự chuốc vạ vào thân thôi.
Không phải bọn họ sợ Vương Đằng, chỉ không muốn mất mặt mà thôi.
Thậm chí thật ra bọn họ đã xem Vương Đằng như một người sắp chết trong lòng. Đắc tội Sinclairmont, hắn tuyệt đối không có khả năng sống sót, bọn họ chỉ cần chờ xem kết quả là được.
Mọi người đứng dậy chuẩn bị rời đi, cho rằng hội nghị này đến đây đã kết thúc.
“Hừ!”
Sinclairmont lạnh lùng hừ một tiếng, nhìn Vương Đằng với ánh mắt lạnh lùng.
Ánh mắt này, gần như đã phán Vương Đằng tử hình.
Không ai còn có thể bình yên sống tiếp sau khi đắc tội gia tộc Pylax.
Tào Quan lạnh lùng cười Vương Đằng một tiếng, đứng dậy giũ trường bào trên người, ánh mắt khinh miệt, xoay người muốn rời khỏi.
Nhưng đúng lúc này, Vương Đằng lại đột nhiên ngồi xuống, thản nhiên mở miệng nói: “Ai nói ta không có cách nào chứng minh?”
Bước chân của mọi người đồng loạt dừng lại!
Lúc này ngoài các lão, tất cả mọi người đã đứng dậy, nhưng sau khi nghe thấy lời nói của Vương Đằng, cũng không khỏi quay đầu nhìn lại, ánh mắt không hẹn mà cùng lộ ra cùng một ý:
Thằng nhóc ngươi con mẹ nó đang trêu chúng ta à?
Cả người Tào Quan chấn động, hắn đột nhiên quay đầu nhìn chằm chằm Vương Đằng.
Vậy mà thằng nhóc này lại có thể chứng minh!!
Đáy lòng hắn đột nhiên sinh ra một dự cảm không lành.
Ánh mắt của Sinclairmont âm trầm, lông mày hơi nhíu lại.
Chỉ có các lão ngồi ở vị trí trên, lộ ra một nụ cười ý vị sâu xa.
“Vương Đằng, ngươi điên rồi!” Viên Cổn Cổn giống như biết Vương Đằng muốn làm gì, kêu to trong đầu hắn: “Không được, tuyệt đối không được, ngươi sẽ chết đó.”
“Đắc tội gia tộc Pylax, còn sợ võ giả khác sao?” Giọng điệu của Vương Đằng bình thản, nhẹ giọng nói trong lòng: “Rận nhiều không ngứa, nợ nhiều không lo, không chết được.”
“Ngươi!” Viên Cổn Cổn lại không nói nên lời.
Lúc này, Vương Đằng thấy ánh mắt của mọi người đều đã tập trung lên người mình, mỉm cười, kích phát ấn ký truyền thừa mà Nam Cung Việt để lại.
Một phù văn xuất hiện ở nơi ấn đường của hắn!
Theo phù văn này sáng lên, ấn Nam tước trên mặt bàn cũng đồng thời sáng lên, hô ứng xa gần, dường như tuyên bố rõ liên hệ của hai bên.
“Đây là.... Truyền thừa!”
“Vậy mà là truyền thừa!”
“Nam Cung Việt để lại truyền thừa của gia tộc Nam Cung cho Vương Đằng này!”
Tất cả thành viên của Bình nghị các thấy một cảnh như vậy, cũng không khỏi lộ vẻ kinh ngạc, vẻ mặt trở nên cực kỳ vi diệu.
Mà sắc mặt Tào Quan lập tức trở nên vô cùng khó coi.
Truyền thừa của gia tộc Nam Cung!
Đây tuyệt đối là truyền thừa của gia tộc Nam Cung, không thể nghi ngờ.
Cha của hắn là đệ tử thân truyền của Nam Cung Việt, lại không có được truyền thừa. Mấy năm nay bọn họ vẫn luôn muốn tiến vào kho tàng của gia tộc Nam Cung, lấy được càng nhiều tri thức truyền thừa, nhưng không có ấn ký truyền thừa, không có ấn Nam tước, cho dù như thế nào, bọn họ cũng không thể tiến vào trong đó.
Có bảo tàng, nhưng không có cách nào hưởng được bảo vật trong đó, có thể nghĩ nỗi uất ức và buồn bực trong lòng bọn họ nhiều đến mức nào.
Nhưng hiện tại truyền thừa này xuất hiện trên người Vương Đằng.
Tào Quan hâm mộ, ghen tị, căm hận!
Ánh mắt hắn đỏ ngầu. Hắn hận không thể cướp lấy ấn ký truyền thừa này từ trên người Vương Đằng, ấn lên người mình.
Mặt Sinclairmont không chút thay đổi, nhưng ánh mắt nhìn Vương Đằng ngày càng lạnh lẽo.
“Không biết có ấn ký truyền thừa này làm bằng chứng, các vị có thừa nhận thân phận người kế thừa này của ta hay không?” Vương Đằng nhìn quanh một vòng, ánh mắt đặc biệt dừng trên mặt Tào Quan và Sinclairmont, thản nhiên hỏi.
Bốp! Bốp!
Đây tuyệt đối là vả mặt!
Vả mặt trần trụi!
Biểu cảm của một đám thành viên Bình nghị các càng vi diệu. Họ nhìn về phía Tào Quan, không khỏi hơi đồng tình với hắn, cũng hơi đồng tình với Vực Chủ Tào Hoành Đồ không có mặt kia.
Tước vị Nam tước này cách bọn họ càng ngày càng xa rồi!
Rõ ràng là con vịt đến miệng, hiện giờ lại sắp mọc cánh bay đi.
Mọi người gần như có thể tưởng tượng được biểu cảm của Tào Quan, cùng Tào Hoành Đồ sau khi biết tin tức này. Nếu đổi lại thành bọn họ, đáy lòng chắc chắn buồn bực như muốn hộc máu.
“Đã có truyền thừa trên người, thì thân phận người kế thừa này đương nhiên không thể nghi ngờ.” Các lão gật đầu nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận