Võ Đạo Toàn Thuộc Tín

Chương 144: Nhiều năm sau…

Vương Đằng còn chưa đưa ra lựa chọn, mà giáo viên chiêu sinh của năm trường đại học đã ầm ĩ lên rồi.
Viện trưởng Vu của trường trung học ở bên cạnh cười híp mắt nhìn, trong lòng chẳng hiểu sao lại thấy vô cùng vui vẻ.
Hắn làm Hiệu trưởng nhiều năm như vậy, mặc dù trường trung học cũng bồi dưỡng được một vài học sinh tốt, nhưng có thể khiến đại học đứng đầu cả nước tranh đoạt như vậy thì đây mới là lần đầu.
Phạm Vĩ Minh ngồi chồm hổm ở trong góc, âm thầm kinh hãi.
Mấy giáo viên chiêu sinh này đều tới từ đại học đứng đầu, ấy nhưng giờ lại cãi nhau như thế chỉ vì một học sinh.
Tiềm lực Vương Đằng lớn tới vậy thật ư?

“Khụ khụ.” Vương Đằng vội ho một tiếng, nói: “Các thầy cô, các ngươi đừng cãi nữa, ta muốn hỏi vài vấn đề.”
“Ngươi hỏi đi.”
Năm giáo viên gần như là trăm miệng một lời.
“…”
Vương Đằng bị năm đôi mắt nhìn chằm chằm thì bỗng nhiên thấy hơi sợ sợ, , hắn hỏi với vẻ cẩn thận:
“Thầy Tần, thầy Chu, ta nghe nói trường quân đội rất hạn chế tự do của sinh viên đúng không?”
Hai người thầy Tần liếc mắt nhìn nhau, gật đầu nói: “Bởi vì bồi dưỡng nhân tài quân sự thế nên khá là nghiêm khắc, thời gian làm việc và nghỉ ngơi đều phải làm theo quy định. Chỉ cần không tuân theo thì sẽ bị trừng phạt, nhưng mà…”
Điểm này thì bọn họ lại chẳng giấu diếm gì, suy cho cùng thì cũng không giấu diếm được.
Nhưng đây cũng là bước chuyển ngoặt của bọn họ.
“Nhưng mà tự do là tương đối, cũng giống tự do tài vụ mà bình thường chúng ta hay nói ấy, có tiền là có thể thực hiện được cái gọi là tài vụ tự do, cũng y thế, có quyền là có thể tự do về địa vị, mà thời đại võ đạo, có thực lực thì dù ở nơi đâu cũng có thể đạt được quyền tự do nhất định.”
“Phép tắc, trước nay đều dùng để ràng buộc kẻ yếu. Nếu như ngươi đủ mạnh, dù là phép tắc của trường quân đội thì ngươi cũng phá vỡ được!”
“Tất cả sinh viên thiên tài xưa nay đều như vậy cả, quan trọng còn phải xem ngươi có bản lĩnh đó không đã!”
“Thầy à, các ngươi đang khích tướng ta chứ gì!” Vương Đằng cười khổ nói.
Trên khuôn mặt mập mạp của thầy Tần lộ ra một nụ cười gian trá, không nói tiếp.
Vương Đằng lại nhìn về phía ba giáo viên không phải của trường quân đội còn lại kia, nói với vẻ thành khẩn: “Cảm ơn ba thầy cô đã coi trọng, nhưng ta nghic ta đã có lựa chọn rồi.”
Ba người cười khổ nói: “Ngươi có thể nghĩ kỹ thêm chút không?”
Vương Đằng lắc đầu, ba người không nói gì nữa.
Ai cũng đều có con đường riêng của mình, chọn thế nào, đi ra sao đều phải do chính bản thân.
Vương Đằng đứng lên, nói với giao viên của hai trường Quân đội Hoàng Hải và Hạ Đô nói: “Thưa hai thầy, ta đi ghi danh dự thi trước đây.”
Nói xong thì ra khỏi phòng làm việc của Hiệu trưởng luôn.
Hai người thầy Tần và thầy Chu vốn đang rất hứng khởi, nhưng giờ lại thấy Vương Đằng lấp lửng con hen thì bỗng thấy dở khóc dở cười.
Trong lòng cảm thấy vô cùng cồn cào!
Cảm giác kia giống như bị móng của con mèo cào vậy, cũng không biết cuối cùng Vương Đằng sẽ chọn trường nào đây?
Hiệu trưởng Vu ra hiệu bằng ánh mắt với Phạm Vĩ Minh, Phạm Vĩ Minh vội vàng đi theo Vương Đằng ra khỏi phòng làm việc.
Bây giờ Vương Đằng là bảo bối của trường Đông Hải số 1, tuy hắn muốn chọn trường đại học nào là quyền của hắn, nhưng lwuu trình ghi danh tốt nhất vẫn cần người hướng dẫn để tránh xảy ra sai lầm gì đó.

Vương Đằng điền xong bảng nguyện vọng dưới sự đốc xúc của Phạm Vĩ Minh, trở về lớp học.
“Vương Đằng, ngươi báo danh vào trước đại học nào thế?” Trong lớp, Lâm Sơ Hàm nhìn thấy Vương Đằng ngồi xuống ở bên cạnh thì không nhịn được nhỏ giọng hỏi.
“Sao đây, không giận ta nữa à.” Vương Đằng cười trêu nói.
“Ngươi có nói hay không?” Lâm Sơ Hàm trợn mắt nói.
“Được rồi, được rồi, ta nói cho ngươi biết được chưa, ta báo danh trường Quân đội Hoàng Hải!” Vương Đằng bất đắc dĩ nói.
Phụ nữ không chọc vào được!
“Trường Quân đội Hoàng Hải!” Lâm Sơ Hàm kinh ngạc, không ngờ Vương Đằng lại sẽ báo danh vào trường quân đội.
Lúc này Dương Kiến ngồi ở bàn trước cũng quay đầu: “Vương thiếu, ngươi báo danh trường quân đội à, ta còn tưởng ngươi sẽ báo danh vào trường đại học đứng đầu chứ.”
“Dù là trường đại học đứng đầu hay là trường Quân đội Hoàng Hải, tài nguyên và thực lực của giáo viên đều sàn sàn nhau, mà vào trường quân đội chắc chắn là một con đường thích hợp với ta nhất.” Vương Đằng nói.
“Haizzzz, nghe ngươi nói như vậy, chẳng hiểu sao ta lại cảm thấy ngươi đang chém gió!” Dương Kiến thở dài.
“Cút!” Vương Đằng cười mắng một câu, hỏi: “Ngươi báo danh trường đại học nào?”
“Trường Đại học Sư phạm Đông Hải!” Dương Kiến nói: “Với thành tích của ta, cộng thêm ta lại không muốn tới vùng khác nên cũng chỉ báo danh trường đại học này thôi.”
Vương Đằng gật đầu, nhìn thấy tờ nguyện vọng báo danh trên tay Lâm Sơ Hàm còn trống không, bèn hỏi: “Lâm Sơ Hàm, còn ngươi định báo danh trường đại học nào?”
Lâm Sơ Hàm nhíu mày, do dự nói: “Ta định báo danh vào Đại học Đông Hải!”
“Đại học Đông Hải!” Vương Đằng nhìn nàng, chần chờ nói: “Ta nhớ điểm chuẩn trúng tuyển thi thực chiến của Đại học Đông Hải năm nay là tám mươi lắm điểm, không phải ngươi chỉ có tám mươi điểm à? Hơn nữa tu vi còn phải đạt tới Võ Đồ cao cấp nữa mà.”
“Chắc chắn là ngươi không nhìn cẩn thận rồi, đằng sau còn công bố tiêu chuẩn thu thấp nhất mà!” Lâm Sơ Hàm nói: “Chỉ cần thành tích môn văn hóa đều trên một trăm ba mươi lăm điểm, thi thực chiến đạt tới tám mươi điểm, tu vi đạt tới Võ Đồ trung cấp, cũng sẽ được xét tuyển.”
“Nhưng mà ta vẫn thấy không chắc ăn lắm nên nguyện vọng thứ hai ta định ghi danh trường Đại học Bách Khoa Đông Hải, dù cuối cùng không đỗ Đại học Đông Hải thật thì với điểm của ta chắc chắn vào được trường Đại học Bách Khoa Đông Hải.”
“Không có gì để hối hận, gia cảnh nhà ta ngươi cũng rõ, đâu cần nói những điều này.” Lâm Sơ Hàm nói.
“Được rồi, đều báo danh vào trường đại học ở Đông Hải, ít nhất thì chúng ta đều ở Đông Hải.” Vương Đằng nói.
“Ừ.”
Lâm Sơ Hàm gật đầu, tuy nói thế nhưng trong lòng vẫn thấy hơi buồn.
Chia tay luôn làm con người ta thương cảm!
“Vương thiếu, sau này tốt nghiệp trường quân đội thành đại lão một cõi, lúc đó đừng quên bạn học cũ nha!” Dương Kiến cười nói.
“Sao quên được, bổn đại lão bảo kê ngươi!” Vương Đằng cười nói.

Ngoài phòng học, các giáo viên chủ nhiệm lớp của mấy lớp mười hai tụ tập ở trên hành lang, tán gẫu về thành tích thi tốt nghiệp trung học lần này.
Không còn gì để nghi ngờ nữa, thi tốt nghiệp trung học lần này, lớp 12 – 8 là lớp vượt trội nhất.
Không những có trạng nguyên thi võ, mà trong những sinh viên khác cũng có năm người thi đỗ vào chuyên ngành Võ đạo của các trường đại học.
Phải biết rằng, theo dự tính thì trường Đông Hải số 1 chỉ có năm Võ Đồ cao cấp là có hi vọng đỗ chuyên ngành Võ đạo.
Nhưng bây giờ chỉ một mình lớp 12 – 8 đã có số học sinh đỗ chuyên ngành Võ đạo vượt qua con số này rồi.
Mặc dù các lớp khác không có thiên tài luyện võ siêu quần gì nhưng bình quân cũng có hai, ba học sinh thi đỗ, nhất là mấy lớp vốn đã sẵn Võ Đồ cao cấp, ở trong số các lớp mười hai cũng coi xếp trước.
Nhưng mà một giáo viên của một lớp lại tỏ ra khổ sở.
“Lần này Lý Vinh Thành của lớp bọn ta không thi đậu, sang năm lại phải học lại rồi.” Hắn nói.
“Lý Vinh Thành, hắn không phải Võ Đồ cao cấp sao? Sao lại không thi đậu?” Mấy giáo viên còn lại đều kinh ngạc hỏi.
“Ai mà biết được, nghe nói là trong lúc thi thực chiến xảy ra chút ngoài ý muốn, đã thế còn không nói nguyên nhân cụ thể với ta nữa chứ.” Chủ nhiệm lớp của Lý Vinh Thành lắc đầu nói.
“Thế thì đáng tiếc quá!” Mấy chủ nhiệm lớp còn lại lao nhao tỏ vẻ tiếc hận.

Phạm Vĩ Minh nở mày nở mặt ở trước mặt chủ nhiệm các lớp, trở về lớp học với vẻ mặt đắc ý.
Hắn đứng ở trên bục giảng nhìn sinh viên ở phía dưới, bỗng nhiên thấy hơi xúc động.
Lại sắp phải chia tay một nhóm sinh viên nữa!
Ba năm, giống như một vòng tuần hoàn!
Cuối cùng những đứa trẻ này sắp bay về bầu trời của riêng mình, hắn chỉ hộ tống được tới đây thôi, con đường sau này hắn không can dự vào được nữa.
Thậm chí nhiều năm về sau, có lẽ chỉ thỉnh thoảng mới nghe được một vài tin tức về bọn họ…
Buổi sáng.
Tất cả mọi người đều đã điền nguyện vọng xong, sau đó là đợi thông báo thôi.
Ở trong thời đại này, kết quả sẽ được công bố rất nhanh, ba ngày sau là sẽ biết mình có trúng tuyển hay không rồi.
Không giống kiếp trước, đợi thông báo về cũng phải mất hơn hơn mười ngày, làm người ta lo muốn chết!
Tốt nghiệp, là sẽ phải xa nhau.
Bạn học trong lớp thảo luận với nhau một hồi và quyết định chuyển bị quẩy một phen.
Tụ hội!
Tốt nghiệp sao lại thiếu tụ hội cho được, rất nhiều nam sinh còn đang chờ để bộc bạch với nữ sinh mà mình thầm mến nữa mà.
Mọi người hẹn thời gian, quyết định buổi tối sau khi cơm nước xong thì đi hát karaoke.
Và đương nhiên chủ nhiệm lớp còn có giáo viên các môn khác cũng bị kéo theo.

Buổi tối.
Ở gần trường học, một khách sạn không tệ.
Mọi người cùng nhau trả tiền.
Cả lớp năm mươi mấy người, cộng thêm giáo viên là chiếm tận sáu bàn.
Trên bàn bày từ bia cho tới rượu trắng!
Thi tốt nghiệp trung học đã kết thúc, bước ngoặt của đời người đang ở ngay trước mắt, cuối cùng tối nay mọi người có thể phóng túng một hồi.
Uống rượu!
Phải uống rượu!
Dù là nam sinh hay nữ sinh thì cũng đều rót thêm rượu cho mình, cho dù không biết uống thì cũng không muốn lộ ra trước mặt bọn học.
Cứ như thể chỉ có uống rượu thì mới đại biểu cho bản thân đã trưởng thành vậy.
Vương Đằng ngồi ở giữa bạn học và thầy cô, bỗng nhiên cảm thấy có hơi hoảng hốt, cứ như bản thân đang đứng ở ngoài cuộc vậy.
Hắn giống như một màu trắng xám bị bong tróc ra từ trong bức tranh sặc sỡ.
“Ngươi sao thế?”
Âm thanh quen thuộc đac kéo hắn về với hiện thực, quay đầu thấy nụ cười trên môi Lâm Sơ Hàm, hắn khẽ mỉm cười: “Không có gì, nào, uống một chén!”
Giơ ly rượu trong tay lên, nhìn nàng!
Keng!
Lâm Sơ Hàm cầm ly rượu rồi cụng nhẹ với hắn, nàng nhấp một hớp rượu, nhẹ giọng nói: “Chúc ngươi tiền đồ tựa như gấm!”
“Ngươi cũng thế!”
Vương Đằng một hơi cạn sạch.
Kiếp trước, kiếp này là gì?
Có lẽ đã không còn quan trọng nữa, tất cả những gì đang ở trước mắt mới đáng để quý trọng!

Là người thi được thành tích tốt nhất trong lớp, đã thế còn là một đại hắc mã, thế nên hiển nhiên Vương Đằng trở thành đối tượng mời rượu của mọi người.
Nói là mời rượu, thật ra là muốn chuốc say hắn.
Thi được thành tích tốt như thế, bọn họ không bằng nên chỉ đành tìm lại danh dự ở những phương diện khác thôi.
Uống!
Không uống là không nể mặt nhau!
Vương Đằng cũng thả mình một hồi, nếu mọi người vui vẻ thì hắn cũng uống cho hả hê.
Đáng tiếc, bọn họ muốn chuốc say Vương Đằng, kết quả bọn họ lại uống tới đầu chóng mắt hoa, không biết đã ghé thăm nhà vệ sinh mấy lần nữa.
“Chuyện nhỏ, ta có thể chất võ giả, chỉ các ngươi thì đừng mơ chuốc say được ta.” Vương Đằng cười thầm.
Đợi khi các bạn học biết khó mà lui, trông hắn cứ như gặp quỷ thì Vương Đằng mới kính rượu các thầy cô lần lượt.
Ăn uống xong thì các thầy cô không tham dự nữa, còn các bạn học thì vẫn còn hăng hái, cùng nhau tới KTV đặt phòng, hát hò một phen đã đời!
Mười năm!
Ông hoàng nhạc K!

Nghe những bài hát xưa quen thuộc này, Vương Đằng cảm thấy hoài niệm không thôi.
Lúc trước mải luyện võ, khụ khụ, nhặt thuộc tính… Cũng không có thời gian hưởng thụ cái loại giải trí.
“Lưu Thiến, ta thích ngươi!”
Bỗng nhiên, có một tiếng rống to vang lên.
Khung cảnh trở nên yên tĩnh.
“…” Vương Đằng cũng bị sợ hết hồn.
Ôi vãi, ta còn đang thấy bùi ngùi, ngươi rống một câu bay hết cảm xúc luôn!
Thích thì thích, gào lớn thế làm gì, sợ người khác không biết à… Nhưng mà hâm mộ thật đó!
Nữ sinh được tỏ tình xấu hổ đỏ mặt, nhưng nàng vẫn nhìn nam sinh tỏ tình với mình với vẻ vui mừng không thôi.
Nhìn vẻ mặt của hai người, mọi người bèn ồn ào nhốn nháo cả lên.
“Lưu Thiến, ta cũng thích ngươi!” Có người cũng rống lớn theo.
“Cút!” Nam sinh tỏ tình cười mắng.
“Lưu Thiến, ta đã thích ngươi lâu rồi, bài Tình ca này ta hát tặng ngươi!”
Âm nhạc vang lên.
Tiếng ca đầy thâm tình truyền ra từ trong miệng nam sinh.
Mọi người yên tĩnh lại, im lặng nghe hắn hát xong, có người hâm mộ, cũng có người cảm khái…
Hâm mộ sự dũng cảm của hắn, hâm mộ hắn có người để tỏ tình!
Cảm khái thời gian trôi qua thật nhanh, cảm khái có tình cảm một đi không trở về!

Mãi tới muộn thì các bạn học mới tan cuộc rời đi.
Điên rồi, quậy rồi, cũng khóc rồi…
Buổi tối ngày hôm nay chắc chắn sẽ được khắc ghi tỏng lòng, nhiều năm sau nhớ lại có lẽ sẽ vẫn không thể quyên được, có lẽ cũng có người sẽ cười một tiếng…
Ai biết được?

Vương Đằng đưa Lâm Sơ Hàm về nhà.
Hắn dừng xe ở ven đường, con đường thông tới nhà Lâm Sơ Hàm có hơi nhỏ, không lái xe vào được, chỉ đành đi bộ một đoạn đường.
“Đi với ta một lúc!” Lâm Sơ Hàm nói.
Vương Đằng bước chậm ở trong hẻm nhỏ với nàng, bốn phía rất im ắng, chỉ nghe thấy tiếng bước chân của hai người.
Ánh đèn lờ mờ chiếu xuống đã kéo dài bóng của bọn họ, sau đó dần trùng lên nhau.
Không đầy một lát, đoạn đường không dài gì đã đi tới cuối, Vương Đằng đưa Lâm Sơ Hàm đến cửa nhà.
“Ta về đây!” Hắn nói.
“Ừ!” Lâm Sơ Hàm khẽ gật đầu.
Vương Đằng trầm mặc một chút, cuối cùng không nói gì, xoay người rời đi.
Vừa đi được vài bước, phía sau lại truyền tới giọng của Lâm Sơ Hàm.
“Này, nếu như ta thi đậu Đại học Đông Hải, ngươi có tới thăm ta không.”
Vương Đằng quay đầu lại, nhìn liếc qua Lâm Sơ Hàm.
Khuôn mặt của nàng bị bóng của ngôi nhà phía sau bao phủ, thấy không rõ vẻ mặt.
“Rảnh rỗi thì đi.”
Hắn vẫy tay, bước nhanh rời đi.

Ba ngày sau, Vương Đằng nhận được thư thông báo trúng tuyển trường Quân đội Hoàng Hải.
Tốc độ quả thật rất nhanh!
Mặc dù chuyện trúng tuyển vốn đã nắm chắc trong lòng bàn tay rồi, nhưng khi nhận được thư thông báo trúng tuyển thì Vương Thịnh Quốc và Lý Tú Mai mới thở phào nhẹ nhõm.
Hai người cùng nhau xem thư thông báo trúng tuyển hồi lâu, cười không khép miệng lại được.
“Chậc chậc, trường quân đội, con trai ta ưu tú vậy đó!” Vương Thịnh Quốc chậc chậc một tiếng, vui mừng nói.
“Cũng là con trai của ta nữa!” Lý Tú Mai không cam yếu thế bèn nói.
“Dạ dạ dạ, con trai của chúng ra!”
“Mau mau, mau gọi điện báo với cha ngươi và cha ta đi.” Lý Tú Mai chợt nhớ tới ra chuyện này, vội vàng nói.
Vương Thịnh Quốc vỗ đầu một cái, cầm lấy điện thoại đặt trên bàn, gọi điện thoại cho hai ông cụ, báo cho họ tin tốt này.
Hai ông cụ vui vẻ cười ha ha, khen Vương Đằng.
Đứa cháu này, giỏi!
Ý kiến của hai ông cụ lại nhất trí với nhau tới thần kỳ, đều nói muốn tìm lúc đó tổ chức tiệc chúc mừng Vương Đằng thi đậu, cho nó nhộn nhịp.
Nhưng mà theo ý của Vương Đằng thì hai ông cụ là đang định khoe khoang một hồi trước mặt bạn bè của bọn họ.
Nhưng mà Vương Đằng nghĩ sắp phải tới dị giới, phải chuẩn bị trước cho kỹ thế nên đẩy tiệc chúc mừng lên lớp tới lúc sắp khai giảng.
Hiển nhiên hai ông cụ cũng nghe hắn, nói thêm mấy câu thì cúp điện thoại.
Sau, Vương Đằng nhận được tin tức của Lâm Sơ Hàm, nàng thi đậu rồi!
Đại học Đông Hải!
Cuối cùng nàng cũng thi đậu Đại học Đông Hải, hơn nữa còn là chuyên ngành Võ đạo.
Vương Đằng cũng thở phào nhẹ nhõm thay cho nàng, trường Đại học Bách Khoa Đông Hải kém Đại học Đông Hải ít cũng là hai cấp, thi đậu vào Đại học Đông Hải có ảnh hưởng lớn tới tương lai của Lâm Sơ Hàm.
Buổi tối.
Phó Thiên Đao gọi điện thoại tới, kêu Vương Đằng tới võ quán một chuyến.
Võ quán Cực Tinh.
Lần này Vương Đằng đi thẳng tới tòa nhà dành cho võ giả, thấy Phó Thiên Đao đã chờ lâu ở bên trong và năm khuôn mặt xa lạ khác.
Liếc nhìn từ đằng xa thì đã có một luồng khí tức hung sát ập vào mặt rồi.
Trong đại sảnh huấn luyện võ giả, lúc này không có những võ giả khác.
Chỉ có đám người Phó Thiên Đao.
Bên cạnh Phó Thiên Đao, năm bóng người kia thả lỏng đứng ở nơi đó.
Dù vậy, sự hiện hữu của bọn họ không ai bỏ qua được.
Cảm nhận loáng thoáng được khí thế toát ra từ trên người bọn họ, Vương Đằng thầm kinh hãi.
“Quán chủ!”
Hắn đi tới lên tiếng chào hỏi.
“Ừ!” Phó Thiên Đao gật đầu cười nói: “Tới nhanh lắm, nào, để ta giới thiệu với ngươi, bọn họ là võ giả của tiểu đội Chiến Hổ.”
“Đây là đội ngũ ưu tú mà chọn lựa từ trong mười mấy tiểu đội võ giả, dù là kinh nghiệm dã ngoại, hay là thực chiến kinh nghiệm thì cũng đều rất phong phú.
Hơn nữa, tất cả đội viên đều là võ giả cấp Chiến Binh tam tinh, ngoài ra đội trưởng của bọn họ đã là võ giả tam tinh đỉnh giai, chỉ còn kém chút nữa là sẽ bước vào hàng ngũ võ giả tứ tinh, ngươi theo đám bọn họ tới dị giới thì phương diện an toàn có thể được bảo đảm.”
Hắn nói xong thì nói với một gã thanh niên to con trong năm người: “Lâm Chiến, đây chính là trạng nguyên thi võ của Đông Hải năm nay mà ta đã nói với ngươi —— Vương Đằng!”
“Sau này hắn sẽ theo ngươi!”
Gã thanh niên to con kia gật đầu, tiến lên rồi vươn tay ra với Vương Đằng: “Xin chào, ta là đội trưởng của tiểu đội Chiến Hổ, Lâm Chiến!”
Vương Đằng nhìn vóc người khôi ngô cao chừng hai mét của đối phương, thậm chí cảm nhận được khí thế mà hắn cố ý tản ra, cười nhạt: “Xin chào, Vương Đằng, sau này mong ngươi chỉ bảo nhiều hơn!”
Hắn vươn tay nắm lấy tay của Lâm Chiến.
Không khí đọng lại vài giây!
Hai người âm thầm giao chiến, ngoài mặt thì đều cười ha ha còn trong lòng thì lại chửi đệch mợ mày!
“Thằng nhóc ngươi cũng mạnh phết đấy!” Lâm Chiến thấy kinh ngạc ở trong lòng, mặc dù không dùng toàn lực, nhưng hắn là võ giả sắp đạt tới cấp Chiến Binh tứ tinh rồi.
Vương Đằng lại có thể giằng co với hắn lâu như vậy!
Nhìn sắc mặt của hắn thì hình như không cố gượng chút nào hết, không giống như làm ra vẻ, xem ra là có chút tài cán… Lâm Chiến thầm nghĩ trong lòng.
“Ha ha ha, trạng nguyên thi võ quả nhiên danh bất hư truyền!” Lâm Chiến cười ha ha một tiếng, chủ động buông tay.
Tới điểm là dừng!
Không dùng toàn lực, vì hắn vẫn cần thể diện của một võ giả cấp Chiến Binh tứ tinh mà!
“Chê cười rồi!” Vương Đằng khẽ mỉm cười, cũng không tức giận.
Thế nên lần dò xét này cũng không trách đối phương được.
Nếu như thực lực của hắn quá cùi bắp thì tiểu đội Chiến Hổ này rất có thể sẽ đổi ý từ chối luôn.
“Lâm Chiến, ta không gạt ngươi đúng chứ.” Phó Thiên Đao nói.
“Sao quán chủ lại nói thế, ta vẫn luôn là tin ngươi mà.” Lâm Chiến cười he he.
Lúc này, bốn gã thành viên còn lại trong tiểu đội Chiến Hổ liếc mắt nhìn nhau, đều thấy được một chút kinh ngạc từ trong mắt đối phương.
“Các ngươi cũng tự giới thiệu mình đi.” Lâm Chiến nói với bọn họ.
“Ta tên Dương Phi, võ giả hệ Thổ!” Một gã thanh niên dáng vẻ thật thà cất giọng nói.
“Ngôn Cẩm Minh, võ giả hệ Hỏa!”
“Cha, chào ngươi, ta tên Ngôn Cẩm Nguyệt, võ giả hệ Mộc!”
Kế tiếp người lên tiếng là một cặp anh em.
Nam trắng trẻo, diện mạo có hơi đẹp trai.
Vương Đằng sờ cằm, ừm… Còn kém mình chút chút!
Còn nữ sinh, hai người nếu là anh em thì hiển nhiên cũng sẽ không khác nhau làm mấy, trông khá là giống con gái cưng.
Thậm chí còn có chút xấu hổ, lúc nói chuyện có hơi luống cuống chân tay, làm cho Vương Đằng thấy kinh ngạc, dáng vẻ này không giống võ giả có kinh nghiệm lâu năm.
Nhưng mà Vương Đằng biết, không thể nhìn từ bề ngoài.
Khi đối phương không xấu hổ thì khí thể thoáng lộ ra đó không giả được.
Sau đó là người cuối cùng…
Một cô gái trẻ kiểu ngự tỷ.
“Liễu Yến, cũng là võ giả hệ Hỏa!”
Cô gái này nhe răng cười một tiếng, sang sảng vô cùng, nàng vỗ vai Vương Đằng rồi nói:
“Cậu em Vương, sau này cứ theo đuôi ta, ta bảo kê ngươi, hơn nữa còn có phúc lợi đó nha!”
Nói xong thì chớp mắt với hắn.
“Được rồi, Liễu Yến, đừng ghẹo anh bạn nhỏ nữa.” Lâm Chiến bất đắc dĩ lắc đầu, nói với Vương Đằng: “Tên của ta ngươi đã biết rồi, ta là võ giả hệ Kim!”
Nghe thấy thuộc tính của Lâm Chiến thì hai mắt của Vương Đằng sáng ngời.
Tuyệt! Tuyệt!
Trong Ngũ hành, hắn vừa khéo còn đang thiếu thuộc tính hệ Kim!
Đội trưởng Lâm này, có cơ hội phải nhặt một lượt mới được.
Lâm Chiến bỗng nhiên cảm thấy như có tinh thú đang nhìn chằm chằm vào mình vậy, mày hắn nhíu lại, nhưng nhìn kỹ thì lại không phát hiện được gì.
“Lạ thật, ban nãy có chuyện gì thế nhỉ?”
Hắn liếc một cái Vương Đằng, bởi vì bãn nãy không chú ý tới ánh mắt của hắn nên cũng không biết nguyên do là do Vương Đằng!”
“Chẳng nhẽ là vì mới trở về từ dị giới nên vẫn chưa hoãn lại được.” Lâm Chiến lắc đầu.
Vương Đằng thở phào nhẹ nhõm, càng nhìn Lâm Chiến thì càng thấy giống còn cừu béo, võ giả cấp Chiến Binh tứ tinh đó!
Chắc chắn phải làm thân nhanh mới được.
Quen thân rồi thì ra tay mới dễ chứ!
Ừm, còn có bốn võ giả khác cũng không thể bỏ qua, mọi người có phúc cùng hưởng!
Sau này, chúng ta chắc chắn sẽ là đồng đội tốt…
Vương Đằng thầm nghĩ trong lòng, đồng thời cũng giới thiệu về mình: “Ta là võ giả hệ Băng, cấp Chiến Binh nhất tinh!”
“Võ giả hệ Băng!”
Năm người của tiểu đội Chiến Hổ đều lấy làm kinh hãi, trước khi đến bọn họ chỉ biết Vương Đằng là trạng nguyên thi võ, hơn nữa tuổi còn trẻ đã là võ giả.
Lúc ấy không biết đã khiếp sợ nhường nào rồi!
Không ngờ hắn lại còn là võ giả có thuộc tính biến dị nữa…
Đúng là một thiên tài mà!
Mấy người không khỏi thở dài, nói.
“Tốt lắm, lần này tới đây chủ yếu là để các ngươi làm quen với nhau một chút, nếu giờ đã làm quen rồi thì chuyện sau đó các ngươi tự sắp xếp với nhau ha.” Phó Thiên Đao nói.
Nói xong lại dặn dò rồi một câu.
“Lâm Chiến, ta giao Vương Đằng cho ngươi đó, ngươi phải dẫn dắt hắn cho hẳn hoi.”
“Yên tâm đi! Quán chủ.” Lâm Chiến gật đầu.
“Vương Đằng, ta nhét ngươi vào tiểu đội Chiến Hổ là mong ngươi đi theo đám bọn họ học hỏi kinh nghiệm chiến đấu với tinh thú, cho ngươi cơ hội vào dị giới kịch luyện trước, nhưng ngươi cũng phải cố gắng, phải chăm chỉ, không thể lúc nào cũng mong những thành viên khác hỗ trợ. Nếu như một tháng sau trở về mà ngươi lại bị đám Lâm Chiến trả về, ngươi không đạt được yêu cầu của bọn họ thì ta cũng chỉ đành loại ngươi ra khỏi đội ngũ.” Phó Thiên Đao nói với Vương Đằng.
“Ta hiểu rồi!” Vương Đằng gật đầu.
“Biết vậy là tốt.” Phó Thiên Đao không nói gì nữa, khoát tay áo rời đi.

Sau khi Phó Thiên Đao rời đi, Lâm Chiến nói: “Lần này chúng ta vừa trở về từ dị giới nên cần chỉnh đốn lại hai hôm, hai ngày sau chúng ta lên đường tới dị giới.”
“Ừ!” Hiển nhiên Vương Đằng cũng không có thắc mắc gì.
“Binh khí và trang bị của ngươi đã sắm sửa hết chưa?” Lâm Chiến gật đầu, lại hỏi.
“Binh khí có rồi, nhưng trang bị thì chưa mua, còn cần trang bị nữa hả?” Vương Đằng hỏi.
Lâm Chiến thầm lắc đầu, thầm nghĩ quả nhiên vẫn là tay mơ.
Sau đó lại kiên nhẫn giải thích: “Ngươi cần một bộ chiến phục hoàn chỉnh, tốt nhất là chiến phục có thể vừa khít với cơ thể, mặc lên người vô cùng thoải mái, không ảnh hưởng đến chiến đấu, hơn nữa tác dụng phòng ngự cũng phải tốt, cái này ngươi phải chọn lựa cho cẩn thận, còn có ba lô, đồng hồ truyền tin nữa, những thứ này đều là vật phẩm cần thiết…”
“Ngươi nói đồng hồ truyền tin là cái này ấy hả?” Vương Đằng để lộ đồng hồ đeo tay mà trước đó Phó Thiên Đao cho hắn, hỏi.
“Màu đen… Đây là đồng hồ chuyên chỉ cung cấp cho nội bộ võ quán!!”
Lâm Chiến thấy đồng hồ mà Vương Đằng để lộ ra thì tỏ ra kinh ngạc, thậm chí còn có chút hâm mộ.
“Cái gì, đồng hồ chuyên chỉ cung cấp cho nội bộ … Ta xem thử, ta xem thử với!”
Bốn người còn lại của tiểu đội cũng kinh ngạc vô cùng, tất cả đều vây qua, nhìn chằm chằm vào đồng hồ trên tay Vương Đằng không rời mắt.
“Wow, là đồng hồ chuyên chỉ cung cấp cho nội bộ thật kìa!” Liễu Yến tán thưởng: “Nhóc Vương, đãi ngộ của ngươi đúng là làm người ta phải hâm mộ ghen tị hận đó nha!”
“Thứ này hiếm lắm hả?” Vương Đằng kinh ngạc hỏi.
“Đương nhiên là hiếm rồi, nó không những đắt mà có tiền chưa chắc đã mua được nữa cơ, buộc phải là võ giả cấp Chiến Binh ngũ tinh đổ lên mới sử dụng được, đây cũng coi như một tượng trưng cho thân phận rồi.” Lâm Chiến nói.
Thảo nào đến hắn cũng thấy hâm mộ, suy cho cùng chỉ có cấp Chiến Binh ngũ tinh mới có thể sử dụng, mà hắn mới chỉ ngấp nghé ngưỡng cửa lên tới tứ tinh mà thôi.
Vương Đằng nói, Lâm Chiến cũng cảm thấy có khả năng, nói: “Ngươi tháo xuống để ta nhìn kỹ xem.”
Vương Đằng tháo đồng hồ xuống đưa cho hắn.
Lâm Chiến chăm chú nhìn một lúc, sau đó trả lại cho Vương Đằng, thở dài nói: “Là hàng thật đó, ngươi xem thử xem phía sau có phải có một ký hiệu hay không, ký hiệu đó không làm giả được đâu.”
“Đúng rồi, ta nhớ ra rồi, hình như võ quán cũng sẽ cung cấp loại đồng hồ chuyên cung cấp cho nội bộ này cho những thành viên có tiềm lực, đểu biểu đạt sự coi trọng.”
“Đội trưởng, sao ngươi biết rõ thế?” Ngôn Cẩm Minh trắng trẻo đột nhiên hỏi.
“Ta… Ta nghe người khác nói cũng không được à!” Lâm Chiến trợn trừng mắt nhìn Ngôn Cẩm Minh.
Chẳng nhẽ ta lại nói cho các ngươi biết, bởi vì thích nên ta đã trộm tìm hiểu hả.
“Òoooo…” Ngôn Cẩm Minh kéo dài giọng ra.
“Ầuuuuuuu…” Mấy người còn lại cũng kéo dài giọng ra theo.
“Móa, cái đám các ngươi muốn ăn đòn đúng không, xem ra phải tìm lúc nào đó huấn luyện các ngươi mới được.” Lâm Chiến hổn hển nói.
“Đội trưởng thẹn quá hóa giận rồi kia!”
“Đội trưởng thẹn quá hóa giận rồi anh em ơi!”

“…” Lâm Chiến.
Sao hắn lại có một đám đồng đội thiểu năng thế này nhỉ, đột nhiên Lâm Chiến cảm giác mệt lòng quá.
Vương Đằng thì không nhịn được cười
Lâm Chiến vội vàng ho một tiếng, nói: “Nếu ngươi đã có đồng hồ rồi thì không cần mua nữa, chủ yếu vẫn là binh khí, bây giờ ngươi dùng binh khí gì? Là phẩm cấp gì?”
“Kiếm và quyền sáo, kiếm là nhất tinh đỉnh cấp, quyền sáo là nhất tinh cao cấp.” Vương Đằng nói.
Lâm Chiến nhíu mày: “Hai loại binh khí ư, nhất tinh cao cấp và nhất tinh đỉnh cấp tạm dùng được, nhưng nếu đụng phải tinh thú từ nhị tinh đổ lên thì cũng rất dễ bị hỏng. Ta đề nghị ngươi tốt nhất nên mua binh khí từ nhị tinh đổ lên, vậy thì khi đối mặt với tinh thú nhị tinh hoặc mạnh hơn, dù ngươi không phải chủ lực thì cũng có thể phát huy được tác dụng nhất định, phối hợp với đồng đội để săn giết.
Điều này đối với ngươi cũng có chỗ tốt, dẫu sao thì khi đối mặt với tinh thú mạnh hơn, mới trưởng thành nhanh được.”
“Vậy để lát ta về xem thử binh khí nhị tinh.” Vương Đằng gật đầu.
Hắn bỗng nghĩ tới nguyên chủ nhân của quyền sáo và chiến kiếm, bọn họ đoán chừng… Rất nghèo ha!
Nhìn đội trưởng Lâm người ta xem, nói đến binh khí nhị tinh đều tỏ ra nhẹ nhàng như thế, hoàn toàn không coi vũ khí nhị tinh ra gì.
Đây chính là chênh lệch!
“Ngoài ra, ngươi còn cần một tấm khiến, trong chiến đấu, bất kỳ ngoài ý muốn nào cũng đều có thể lấy mạng của ngươi, thế nên binh khí phòng ngự cũng không thể thiếu được.” Lâm Chiến lại nói.
Hắn không ngại phiền bắt đầu giải thích một lượt về các món đồ cần chuẩn bị, Vương Đằng cũng chăm chú nghe.
Sau đó, mọi người mới tự mình rời đi.
Hẹn hai ngày sau hội hợp.

Vương Đằng vừa về nhà thì lập tức bắt tay vào chuẩn bị.
Hắn thông qua đồng hồ kết nối với máy tính, truy cập vào mạng nội bộ của võ quán Cực Tinh.
Hai ngày trước trong khi đợi thư thông báo trúng tuyển, hắn đã nghiên cứu qua mạng nội bộ của võ quán Cực Tinh, thế nên bây giờ cũng khá là quen thuộc.
Trong mạng này chia làm mấy khu, bao gồm Công Pháp các, Chiến Kỹ đường, cửa hàng binh khí, Linh Đan phường v.v…
Ở bên trong gần như có thể mua được bất kỳ tài nguyên nào mà bản thân cần… Công pháp bí tịch, chiến kỹ nguyên lực, đủ loại binh khí, linh đan hiếm có gì gì đó đều có hết.
Thậm chí còn có vũ khí nóng, công cụ giao thông hiện đại và cả chiến phục mà Lâm Chiến nói, tất cả đều có bán.
Chỉ cần có tiền thì mua gì cũng được.
Mà Vương Đằng thì lại chẳng thiếu tiền.
Trong hợp đồng cấp SSS mà võ quán Cực Tinh cho hắn có hứa ẹn sẽ cho hắn ngân sách tu luyện trị giá một tỷ!
Mặc dù ngân sách tu luyện một tỷ này sẽ phát theo đợt, nhưng dầu gì thì hiện giờ hắn cũng đã lĩnh được một trăm triệu, đủ cho hắn hắn tiêu xài một lần rồi.
Mà ngân sách tu luyện chỉ sử dụng được ở trong nội bộ của võ quán Cực Tinh.
Vương Đằng sử dụng chẳng có tí áp lực hay băn khoăn gì hết, nói cho cùng thì ngân sách tu luyện này cũng không phải tiền mặt, chỉ có tiêu đi thì mới thể hiện được giá trị của nó.
Kế tiếp là mua mua mua một lèo!
Chiến phục cũng chia cấp bậc.
Vương Đằng mua luôn một bộ chiến phục có giày chiến trị giá năm triệu!
Sau đó là binh khí.
Vương Đằng suy nghĩ một lúc, thực lực của mình tăng lên rất nhanh, nhị tinh sợ là không dùng được bao lâu, thế là hắn mua luôn binh khí tam tinh.
Nhưng mà binh khí tam tinh thực sự là không rẻ gì.
Một thanh chiến kiếm thuộc series Xích Diễm cấp tam tinh lại mất mười lăm triệu!
“Đắt quá!”
Oán trách một câu xong nhưng rồi vẫn mua!
“Quyền sáo… Thôi bỏ, mua sau vậy!”
“Đúng rồi, có thể mua thêm một cây cung, đối phó với tinh thú thì chắc cung tên sẽ khá dễ dùng.”
Vương Đằng nghĩ, thế là lại thêm một cây cung hạng năng tam tinh, cây cung này yêu cầu vô cùng cao về sức mạnh, nhưng cũng đồng nghĩa uy lực rất cường hãn.
“Còn có… Vũ khí sử dụng tinh thần lực!”
Hắn bỗng nhíu mày.
Mấy ngày qua hắn cố ý tìm hiểu về loại lực lượng vô hình này, trong diễn đàn dành cho võ giả của mạng nội bộ cũng có nội dung liên quan.
Loại lực lượng vô hình này quả thật là niệm lực tinh thần.
Nhưng mà niệm lực tinh thần bình thường đều là bẩm sinh, là một loại thiên phú, không thể đạt được qua rèn luyện.
Có vài người có tinh thần mạnh mẽ, nhưng chưa chắc đã có niệm lực tinh thần.
Tinh thần và niệm lực tinh thần là hai loại khái niệm khác nhau hoàn toàn.
Người có tinh thần mạnh mẽ có thể học luyện khí, khắc phù văn, cho tới luyện đan v.v…
Nếu nói tới thủ đoạn công kích thì cùng lắm cũng chỉ là tạo ra được một luồng khí thế, áp bách về tinh thần mà thôi.
Bình thường thực lực càng mạnh thì tinh thần cũng sẽ càng mạnh.
Thế nên khí thế của cường giả mới mạnh mẽ như vậy, khiến người ta không tài nào cản nổi.
Mà niệm lực tinh thần thì lại khác, niệm lực tinh thần chẳng những có thể coi là một loại thủ đoạn khống chế, khống chế binh khí để công kích, mà còn có thể sử dụng được như một thủ đoạn công kích, tấn công tinh thần của địch nhân.
Tấn công tinh thần, nhẹ thì làm người ta biến thành người thực vật, nặng thì trực tiếp tiêu diệt linh hồn, làm người ta hồn phi phách tán.
Vừa thần bí lại vừa quỷ dị, làm người ta khó lòng phòng bị!
Nhưng mà những bí pháp kia rất thưa thớt và quý, Vương Đằng tìm tòi ở trong mạng nội bộ.
Có thì cũng chỉ có một vài loại lác đác, hơn nữa giá tiền đều tính bằng đơn vị mấy trăm triệu, hắn mua không nổi.
Thế nên chỉ đành tạm thời dùng loại thủ đoạn công kích thứ nhất trước đã —— Cách không ngự khí!
Loại binh khí phù hợp với kiểu tấn công này phải là loại cỡ nhỏ, nhẹ và còn phải sắc bén vô cùng.
Ví dụ như phi đao, phi châm v.v…
“Phi đao, phi châm… Chọn cái gì giờ nhỉ?”
Vương Đằng thấy có hơi khó chọn, hắn nhìn lướt qua một loạt cửa hafntg vũ khí, sau đó bỗng nhiên hai mắt khựng lại.
“Ấy!”
Hắn thấy một cái tên quen thuộc.
Lỗ Đại Sư!
Đối tác chính thức của võ quán Cực Tinh—— Lỗ Đại Sư!
Cái quần què gì đây?
Tiệm Lỗ Đại Sư này là đối tác chính thức của võ quán Cực Tinh, chơi trội vậy cơ à?
“Cũng không biết có phải cùng một tiệm hay không?”
Vương Đằng nói thầm, mở trang chủ của cửa hàng này ra, tìm được mục phục vụ khách hàng, Vương Đằng nhắn một tin.
“Có online không?”
“Online đây nè, thân (づ ̄3 ̄) づ╭? ~, có cần gì không nào?”
Vẫn là giọng điệu quen thuộc kia, vẫn là emoji quen thuộc ấy.
Hàng thật giá thật đây rồi!
Chính là cửa hàng Lỗ Đại Sư mà hắn biết.
“Khách quen rồi, lúc trước ta có mua hộp Tàng Binh và đạn phù văn ở cửa hàng của ngươi, có nhớ không đó?”
“Ò ò, thì ra ngươi, đúng là có duyên với nhau mà.”
“Ngươi có hợp tác với võ quán Cực Tinh hả?” Vương Đằng tò mò hỏi.
“Ờ đúng rồi đấy thân, cửa hàng Lỗ Đại Sư bọn ta hợp tác cả với tam đại võ quán, ta vẫn chưa chúc mừng ngươi gia nhập võ quán Cực Tinh nữa.”
“Ngươi giỏi làm ăn quá ha!” Hiển nhiên Vương Đằng sẽ không nói hắn chơi trội.
“He he, cảm ơn đã khen nha, cửa hàng bọn ta là cửa hàng lâu đời rồi, danh dự phẩm chất đều bảo đảm.”
Vương Đằng thầm nghĩ xem ra cửa hàng Lỗ Đại Sư này đúng là cửa hàng lâu đời rồi, đến tổ chức lớn như võ quán Cực Tinh cũng đồng ý hợp tác, đủ để thấy tư lịch của cửa hàng này lớn.
“Các ngươi có loại vũ khí như phi đao, phi châm không?”
Nếu đụng phải người quen, hiển nhiên Vương Đằng cũng lười đi tìm cửa hàng khác.
Hắn đã mua đồ hai lần ở cửa hàng Lỗ Đại Sư, phẩm chất của cửa hàng này vẫn đáng tin.
Bên Lỗ Đại Sư kia không nói hai lời, gửi liền một mạch mấy đường link qua.
“Thân, ngươi cứ xem thử đi, những thứ này có phải thứ ngươi muốn không, hài lòng thứ nào thì có thể đặt hàng nha.”
Vương Đằng lần lượt mở các link ra xem.
Link thứ nhất là phi đao, nguyên bộ có sáu chuôi, kích cỡ không đều, yết giá một triệu năm trăm ngàn!
Nhưng mà chỉ là binh khí nhất tinh cao cấp.
Link thứ hai là một bộ một bộ phi châm, kích cỡ vừa phải, tổng cộng có mười tám cái, cái nào cũng dài bằng ngón trỏ của người trưởng thành, yết giá hai triệu!
Cũng là binh khí nhất tinh cao cấp, nhưng mà còn đắt hơn một phi đao trên năm trăm ngàn!
Nhìn hai loại binh khí này Vương Đằng cũng thấy khá là hài lòng.
Đằng sau vẫn còn, xem tiếp đã.
Nhưng vài loại binh khí sau đó không phải phi tiêu thì lại phi đâm v.v… Tạo hình thì thôi miễn bàn, hoàn toàn không phù hợp thẩm mỹ của Vương Đằng.
Hắn dần mất đi hứng thú.
Nhưng mà còn có một link cuối cùng nữa, nếu đã gửi tới thì xem thử cũng không mất gì.
Sau khi mở ra thì xuất hiện trước mắt hắn là một binh khí với dáng vẻ rất quái dị, tổng thể trông giống một cái chùy, trông cũng không có gì lạ, không có điểm gì đặc biệt hết.
Lưu Tinh chùy!
Vương Đằng nhắc đi nhắc lại tên của binh khí cuối cùng này, không khỏi có chút ngạc nhiên, sau đó tua đến phần giới thiệu phía sau.
“Đây là?”
Một tờ vẽ mô hình hiện ra trước mặt của hắn.
Binh khí này có thể phân giải, có hình dáng phi đao hẹp dài, có hình lá thoi, cũng có loại hình dáng giống như châm…
Tổng cộng chín hình thái!
“Thần kỳ vậy cơ à!”
Bên cạnh còn có thuyết minh tương ứng, Vương Đằng vội vàng xem kỹ.
Trong thuyết mình nói những binh khi này tổ hợp lại một chỗ có thể sử dụng như một binh khí. Khi tấm công kẻ địch, nếu như sử dụng niệm lực tinh thần để khống chế thì có thể làm nó phân giải chỉ trong nháy mắt, tạo thành chín loại công kích và mang lại hiệu quả khác nhau.
Rất hiển nhiên, đây là một binh khí chuyên dành cho niệm lực tinh thần sư sử dụng!
Đôi mắt Vương Đằng sáng lên, cảm thấy binh khí này rất thích hợp với mình, đúng là đồ cần thiết cho người việc chơi xỏ người mà!
Nhìn xuống yết giá: Năm triệu!
Binh khí này đã đạt tới trình độ nhất tinh đỉnh cấp, nhưng mà giá tiền lại cao hơn chiến kiếm mà hắn lấy được lúc ở núi Bảo An là một triệu năm trăm ngàn.
Điều duy nhất làm Vương Đằng thấy tiếc đó là, phẩm cấp của binh khí này có hơi thấp.
Điều làm hắn thấy kỳ lạ đó là, binh khí mà đối phương chia sẻ cho hắn đều là nhất tinh, chẳng nhẽ sợ hắn không mua nổi ư?
Vương Đằng gửi tin nhắn hỏi:
“Sao lại chỉ có binh khí nhất tinh thế?”
“Chuyện là thế này, thân. Bởi vì những binh khí này chỉ có niệm lực tinh thần sư mới sử dụng được, mà bình thường thì bọn họ đều chọn đặt làm riêng, thế nên trong cửa hàng của bọn ta cũng chỉ có binh khí nhất tinh thôi, để triển lãm cho bọn họ xem.” Đối phương giải thích một câu.
“Đặt làm! Còn làm vậy được hả?” Bỗng nhiên trong lòng Vương Đằng nghĩ tới gì đó, hắn lấy Hắc Hàn thạch và khối tinh cốt kia ra, chụp hình gửi qua.
“Hai thứ này ngươi biết không?”
Hắn cũng không lo đối phương thấy tài nổi lòng tham, nếu là vậy thật thì đoán chừng cửa hàng này cũng chẳng mở được lâu như vậy.
Huống hồ dù sao Lỗ Đại Sư cũng là đối tác chính thức của võ quán Cực Tinh, có võ quán Cực Tinh đứng ra bảo đảm nên hiển nhiên sẽ không có vấn đề gì.
Sau khi đối phương thấy hai thứ này thì đã phát một loạt emoji khiếp sợ qua cho hắn chỉ trong vài giây ngắn ngủi.
Sau đó…
“Thân, hai thứ này ngươi bán không? ( ̄︶ ̄)↗”
Vương Đằng: ??
“Không bán!” Hắn tức giận trả lời một câu.
“Cút!”
“Được rồi!” Đối phương lại gửi một emoji vừa chán chường vừa cười ha ha tới, sau đó hỏi: “Ngươi muốn dùng Hắc Hàn thạch và tinh cốt này để chế tạo binh khí sao?”
“Đúng.”
“Dựa theo thể tích này thì chế tạo binh khí cơ lớn là chuyện không thể nào, cho dù lấy tài liệu khác làm chủ, thì binh khí được tạo ra cũng sẽ bị nguyên liệu chính hạn chế, phẩm cấp sẽ không được cao lắm, thế này không có lợi lắm, trừ phi ngươi tìm được nguyên liệu có cùng phẩm chất với Hắc Hàn thạch.
Nhưng mà cũng chẳng phải chuyện dễ dàng gì, trông dáng vẻ kia của ngươi chắc là muôn chế thành loại binh khi cỡ nhỏ như phi đao gì gì đó chứ gì.
Nếu là thế thì đúng là quá thích hợp, cuối cùng thậm chí còn sẽ dư nữa, sau đó lại dùng phần đầu thừa đuôi thẹo đó chế thêm một bộ phi châm là hoàn toàn dư dả.
Và như thế ngươi sẽ lợi dụng được hai món bảo bối này tối ưu nhất, không lãng phí.”
Vương Đằng âm thầm gật đầu, Lỗ đại sư này quả nhiên là có tài, phân tích rõ ràng.
“Đúng rồi, này tinh cốt của ngươi này có năng lực thiên phú gì thế?”
Vương Đằng có hơi do dự, sau đó vẫn giới thiệu sơ lược cho hắn một phen.
“Lại là Ám ảnh, loại năng lực thiên phú hiếm thấy này trông vẻ rất thích hợp chế tạo binh khí loại ám khí.”
“Ta muốn chế tạo Lưu Tinh chùy!”
“Ờm ờm ờm thì…”
“Sao thế, không được à?” Vương Đằng nhíu nhíu mày.
“Ngươi vẫn tinh mắt như thế nha thân, Lưu Tinh chùy kia là thứ mà ông nội của ta lúc còn sống đã chế tạo, ta đâu biết làm!”
“Lại là kiệt tác của ông nội ngươi!” Vương Đằng im lặng nói: “Sao ông nội của ngươi lợi hại như thế, mà ngươi thì lại vô dụng vậy nhỉ? Ai cũng nói Trường Giang sóng sau xô sóng trước, ngươi thì hay rồi, sóng trước đè sóng sau, sóng sau ngỏm luôn trên bờ cát!”
“o (╯□╰)o!”
“Ta cũng đâu muốn thế, thôi thế này, ngươi cho ta chút thời gian để ta nghiên cứu kỹ bản vẽ mà ông nội ta để lại, xem thử có luyện được không, chờ ta nghiên cứu xong thì sẽ báo cho ngươi biết ha.”
“Được rồi, chỉ đành vậy thôi, ngươi đừng làm ta thất vọng đấy nhé!”
“ヾ(? °? °? )? ?”
“Ta đặt hàng trước, ngươi gửi Lưu Tinh chùy đã có kia qua cho ta trước đã.”
“Không được đâu nha thân, ta còn muốn dùng nó để nghiên cứu.”
“… Ngươi nghĩ tháo nó ra á!”
“Ha ha ha, đừng không tin tưởng nhau như thế chứ, ta có thể lắp về như cũ đó!” Đối phương có hơi chột dạ gửi cho hắn một emoji vẻ mặt cười to.
Vương Đằng bất đắc dĩ, cuối cùng chỉ đành một bộ phi đao nhất tinh cao cấp ở cửa hàng Lỗ Đại Sư đểu dùng tạm.
Và thế là một triệu năm trăm ngàn đã bay hơi!
Kế tiếp, hắn lại thêm mua ba lô cho tới các loại vật phẩm thiết yếu như thuốc chữa thương, thuốc giải độc linh v.v… Mua đi mua lại xài hết ba , tiền tiền hậu hậu xài ba triệu!
Rồi sau đó dựa theo lời giới thiệu của đội trưởng Lâm Chiến, hắn lại mua thêm một tấm khiên nhị tinh, sáu triệu!
Cộng cả thêm chiến kiếm và cung hặng đã mua được đó.
Thoáng một cái, ngân sách tu luyện một trăm triệu chỉ còn lại năm mươi tám triệu.
Nếu để Vương Thịnh Quốc biết Vương Đằng tiêu tiền như nước như thế thì có khi đau lòng lâu lắm!
Thằng phá của!

Vương Đằng nhìn một thoáng qua số dư trong tài khoản, bỗng thấy có hơi buồn rầu.
Tiền này không tiêu hết, phải làm sao bây giờ?
Đang online, chờ gấp!
“Đúng rồi, còn có công pháp và chiến kỹ nữa!”
Vương Đằng chợt nhớ tới cái này, cho tới bây giờ hắn mới chỉ có công pháp và chiến kỹ của hệ Hỏa, hệ Băng, cùng với hệ Thổ, ba hệ Mộc Thủy Độc hắn vẫn chưa có.
Nhất là hệ Độc, rất là hiếm có.
Hắn mở Công Pháp các của võ quán Cực Tinh ra, nhưng lại không tìm được bất kỳ công pháp hệ Độc nào!
Vương Đằng lắc đầu, chỉ đành thôi.
Hắn đang định xem thử công pháp hai hệ Mộc và Thủy, nhưng rồi trong lòng chợt nhớ tới gì đó.
Hắn thử vận dụng nguyên lực hệ Thủy và hệ Mộc trong cơ thể, phát hiện hai hệ nguyên lực này hoàn toàn ngủ đông ở trong cơ thể hắn, không hề nghe sai khiến.
“Quả nhiên, ta không đạt được thiên phú thể chất có thuộc tính tương ứng nên không sử dụng được nguyên lực của hai hệ này. Bây giờ dù có mua công pháp bí tịch thuộc tính hệ Thủy và hệ Mộc thì cũng không luyện được.”
Vương Đằng cười khổ, rồi cũng chỉ đành gác lại một bên “Cũng chỉ còn thiếu một chiến kỹ loại công kích của hệ Thổ!”
Hắn đã có công pháp hệ Thổ Hoàng Thổ công, trong đó bao hàm một chiến kỹ phòng ngự Thổ Nguyên thuẫn.
Chỉ còn thiếu mỗi một chiến kỹ công kích hệ Thổ thôi!
Vào Chiến Kỹ đường!
Một loạt chiến kỹ được bày ra theo cấp bậc rất rõ ràng ở trước mặt người mua.
Toàn bộ công pháp và chiến kỹ đều chia theo bốn đẳng cấp từ cao xuống thấp Thiên Địa Huyền Hoàng, mà mỗi đẳng cấp đều chia thành bốn cấp là sơ cấp, tủng cấp, cao cấp và đỉnh cấp.
Xích Viêm quyết, Huyền Băng quyết mà lúc trước hắn thu hoạch được đều là công pháp Hoàng giai cao cấp, mà Hoàng Thổ công thì lại là công pháp Hoàng giai đỉnh cấp.
Ngoài ra, Hỏa Lân kiếm pháp cùng Huyễn Băng quyền là chiến kỹ nguyên lực Hoàng giai cao cấp!
Những môn công pháp và chiến kỹ này đều có bán trên mạng, hơn nữa giá còn chẳng rẻ.
Yết giá của Hoàng Thổ công và Huyền Băng quyết đều là tám mươi triệu!
Yết giá của Xích Viêm quyết là bảy mươi triệu!
Hỏa Lân kiếm pháp yết giá ba mươi triệu!
Huyễn Băng quyền yết giá mươi triệu!
Vương Đằng thấy giá tiền này thì vừa mừng vừa sợ!
“Wow, thì ra ta đã là phú ông tài sản mấy chục triệu rồi.”
Hắn hoàn toàn không ngờ, công pháp nguyên lực và chiến kỹ nguyên lực lại đắt như thế, thảo nào ai cũng nói võ giả đều là người có tiền.
Thảo nào trở thành võ giả lại khó khăn như vậy!
Với giá tiền này thì rất nhiều người có táng gia bại sản cũng không mua nổi.
Ngưỡng cửa quá cao!
Những thế lực lớn đại tài phiệt kia có thể tri trả mà chẳng có tí áp lực gì, nhưng đối với người bình thường thì chỉ nghỗ thôi cũng đã thấy tuyệt vọng rồi!
“Thi võ là một đường ra, lời này quả là không sai.” Vương Đằng thầm nghĩ.
Thi đỗ vào chuyên ngành Võ đạo, trường học sẽ có cung cấp công pháp bí tịch, cho dù không phải miễn phí thì chắc chắn cũng sẽ không đắt như vậy, nếu không những học sinh kia trở thành võ giả kiểu gì?
Không nghĩ ngợi nữa, xem chiến kỹ nguyên lực hệ Thổ!
Băng Sơn kình, Hoàng giai sơ cấp —— Năm triệu!
Liệt Thạch chưởng, Hoàng giai trung cấp —— Mười triệu!

Đại Nham chuy, Hoàng giai đỉnh cấp ——Hai mươi triệu!

Hám Sơn đao pháp, Huyền giai sơ cấp —— Năm mươi triệu!
Đến Huyền giai, giá của chiến kỹ nguyên lực tăng vọt lên cao, nhìn thoáng qua số dư tài khoản của bản thân, Vương Đằng mua luôn chiến kỹ Huyền giai sơ cấp Hám Sơn đao pháp!
Sắp tới dị giới rồi, không biết ở nơi đó có nguy hiểm gì, tốt nhất là nắm giữ được một chiến kỹ có uy lực cường hãn!
Huyền giai sơ cấp Hám Sơn đao pháp chắc chắn sẽ mạnh hơn Hỏa Lân kiếm pháp và Huyễn Băng quyền Hoàng giai.

Luyện đao, đương nhiên là phải có đao!
Số dư còn tám triệu, Vương Đằng định mua một thanh chiến đao nhị tinh cao cấp.
Tới lúc này tất cả ngân sách tu luyện hắn đã xài hết sạch sành sanh rồi!
Còn những tài nguyên tu luyện như nguyên thạch và đan dược này, thì sao so được với nhặt bong bóng thuộc tính, thế nên hắn không mua.
Tiền đương nhiên phải dành dụm tiêu vào những mà mình chưa có.
Đối với người khác, tăng thực lực mới là chuyện quan trọng nhất, thế nên nếu đổi thành người khác thì chắc chắn sẽ mua các loại tài nguyên tu luyện trước.
Nhưng mà đối với Vương Đằng, binh khí và chiến kỹ mới là thứ mà hắn bị thiếu hụt.
Hơn nữa, thật ra dù là đan dược hay là nguyên thạch, thì bên trong đều có chứa một lượng tạp chất nhất định, trực tiếp hấp thu nguyên lực trong đó để tu luyện thì cũng sẽ hấp thu luôn những tạp chất đó vào trong cơ thể.
Tích lũy về lâu về dài thì sẽ có ảnh hưởng tới cả cơ thể và cảnh giới của võ giả.
Thế nên không thể sử dụng nhiều!
Biết được điều mấu chốt trong chuyện sử dụng nguyên thạch thế này nên một kẻ bật hack như Vương Đằng chẳng thèm sử dụng.
Nguyên thạch hệ Băng và Băng Linh đan mà Vu Hiệu trưởng tặng hắn chẳng động vào dù chỉ một tí, hắn định dùng vào những việc khác, hoặc bán đi đổi ra tiền luôn.

Ngày hôm sau, đồ mà Vương Đằng đã được giao tới rồi.
Người đưa hàng là một người đàn ông mặc đồ tây màu đen, đeo kính đen, trông có vẻ thần thần bí bí.
Theo sự chỉ huy của hắn, nhân viên làm việc dọn một đống rương từ trên xe xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận