Võ Đạo Toàn Thuộc Tín

Chương 4361 - Giải phong ấn thức tỉnh! Ngươi còn muốn sờ đến bao giờ? Hôn mê! Xấu bụng! (3)



"Nhung thị nhất tộc!" Ánh mắt Vương Đằng lóe lên, truyền âm nói: "Chưa từng nghe nói qua.""..." Văn Hà hơi yên lặng, luôn cảm thấy Vương Đằng này hình như không để Nhung thị nhất tộc vào mắt, bất đắc dĩ giải thích nói: "Nhung thị nhất tộc là một gia tộc lớn mạnh ở cương vực Nhung, thực lực vô cùng mạnh mẽ, mà Nhung Diêu này chính là thiên tài của Nhung thị nhất tộc, thậm chí ngay cả hội trưởng Bích Đằng Hội của chúng là cũng là một thiên tài của Nhung thị nhất tộc.""A~!" Vương Đằng như có điều nghĩ ngợi, khó trách những người này không dám động đến Nhung Diêu này, thì ra là một củ khoai nóng bỏng tay."Bích Đằng Hội chính là người của bảy đại học viện tinh không chúng ta, có thể đứng vào vị trí năm mươi tồn tại hàng đầu, mà hội trưởng của chúng ta càng là một vị cường giả cấp Giới Chủ, thực lực cực kỳ mạnh mẽ." Văn Hà sợ Vương Đằng không rõ thân phận của Nhung Diêu, lần nữa truyền âm nói."Năm mươi vị trí đầu! Cường giả cấp Giới Chủ!" Vương Đằng nhếch miệng mỉm cười."Văn Hà cũng đã nói thân phận của ta cho ngươi rồi nhỉ." Nhung Diêu thấy Vương Đằng lúc lâu không nói gì, lập tức có chút tự kiêu cười lạnh."Nói rồi, Nhung thị nhất tộc mà, cho nên ngươi muốn dùng Nhung thị nhất tộc để uy hiếp ta?" Vương Đằng cười hỏi."Đúng thế thì sao?" Nhung Diêu nheo mắt lại, luôn cảm thấy thái độ của người này có hơi kỳ quái, nhưng vẫn là âm thanh lạnh lùng nói.“Đã lâu rồi không có người nào dám uy hiếp ta." Vương Đằng cười ha ha, nhìn về phía đám người Văn Hà bọn người, nói: "Nhung Diêu đã bị loài Hắc Ám tộc Ma Nham giết chết, các ngươi nói đúng không?""Ngươi!" Đồng tử Nhung Diêu co rụt lại, hoàn toàn không nghĩ tới sau khi Vương Đằng biết được thân phận của hắn, còn dám làm như thế."..." Đám người Văn Hà cũng có chút sững sờ.Nếu như là dưới tình huống ít người, bọn họ ngược lại cũng không để ý làm loại chuyện này một lần, nhưng bây giờ trước mắt nhiều người như vậy, vạn nhất tiết lộ phong thanh, bọn hắn cũng không biết ăn nói sao với học viện tinh không.Nhất là hiện tại đang là thời điểm sắp đại chiến, cao tầng đã hạ mệnh lệnh bắt buộc xuống dưới, không được tự giết lẫn nhau.Dù Nhung Diêu phạm sai lầm, nhưng tội lại không đáng chết, hơn nữa cũng không tới phiên bọn họ phán xét, cho nên bọn họ mới định áp tải hắn đi, để cao tầng xử lý.Chớ đừng nói chi là còn có sự tồn tại là Bích Đằng Hội và Nhung thị nhất tộc, đúng như lời Văn Hà mới nói, thân phận của Nhung Diêu thực sự quá đặc thù, khiến cho không người nào có thể tuỳ tiện động đến hắn.Nhưng hôm nay thấy ý tứ của Vương Đằng, lại thật sự giống như muốn trực tiếp chôn Nhung Diêu ở chỗ này.Hắn chẳng lẽ không sợ Bích Đằng Hội và Nhung thị nhất tộc làm khó dễ sao?. . .Đám người Văn Hà nhao nhao nhìn Vương Đằng, trên mặt tràn ngập mấy chữ to "có phải ngươi đang đùa bọn ta không"."Đến đây đến đây đến đây, mọi người mỗi người đâm hắn một nhát, tiễn hắn lên đường." Vương Đằng lấy ra một thanh chiến kiếm, chào mời đám người ra tay."..." Cả mặt Nhung Diêu đều đen.Hắn thật sự không ngờ tới tên này thế mà lại xấu bụng như vậy, nói ra tay liền ra tay, căn bản không có mảy may dáng vẻ do dự.Tên tuổi của Nhung thị nhất tộc khó dùng được rồi sao?"Các ngươi đừng sợ, ta là người đầu tiên, có việc mọi người cùng nhau gánh." Vương Đằng cười đi về phía Nhung Diêu."Ngươi... Ngươi dám!" Vẻ mặt Nhung Diêu mãnh liệt nội liễm quát to."Có gì mà ta không dám chứ, ngươi đoán ta giết ngươi, sẽ có người tới trách phạt ta sao?" Vương Đằng nói."..." Nhung Diêu lập tức không còn lời nào để nói.Hắn đột nhiên nghĩ đến thân phận của Vương Đằng, nếu như là những người khác, có lẽ không dám làm gì hắn, nhưng Vương Đằng thì không nhất định.Đối phương là Thánh giả của bảy đạo, hay là thiên kiêu có thiên phú võ đạo cực mạnh, đều có giá trị nhiều hơn hắn.Từ khi Vương Đằng mất tích, trụ sở liên minh Phó Chức Nghiệp, công ty vũ trụ hư cấu, học viện tinh không và một vài thế lực lớn, đều điên cuồng tìm kiếm hắn.So sánh, hắn đúng thật không tính là gì.Nếu như Vương Đằng thật sự giết hắn, đoán chừng cũng sẽ không nhận trách phạt bao lớn, nhiều lắm là chính là trừng phạt nho nhỏ một chút, mà lại nói đến cùng là hắn đuối lý trước, đối phương chiếm điểm cao, hoàn toàn đứng ở thế bất bại.Cho dù là Nhung thị nhất tộc, cũng chưa hẳn sẽ vì hắn, mà đi trở mặt với người này.Trong nháy mắt, cả tim Nhung Diêu đều lạnh, khắp cả người phát lạnh."Nên ra tay từ đâu đây?" Vương Đằng đi đến trước mặt Nhung Diêu, vung chiến kiếm trong tay, giống như đang tìm một vị trí thích hợp dưới tay.Lông tơ toàn thân Nhung Diêu đều dựng lên, tê cả da đầu, vội vàng hô lớn: "Ta giao! Ta giao ra là được chứ gì!"Hắn sợ hô muộn chút nữa, liền sẽ bị đối phương đâm kiếm vào người, vậy là bị đâm oan một kiếm rồiKiên cường và kiêu ngạo mới khi nãy, lúc này đều bị hắn ném lên đến tận chín tầng mây.Mặt mũi gì chứ, thanh danh gì chứ, nào có quan trọng bằng mạng nhỏ của bản thân hắn."Sớm như vậy có phải là tốt rồi không, lãng phí thời gian của ta." Vương Đằng trợn mắt: "Giao ra đi."Sắc mặt Nhung Diêu khó coi, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, nhưng căn bản không dám nói thêm gì nữa, lập tức giao ra một chiếc không gian giới chỉ.Bọn người Văn Hà nhẹ nhàng thở ra một hơi, ánh mắt nhìn về phía Vương Đằng, lập tức có hơi quái dị.Đúng là người ác cần có người ác trị.Trong lòng bọn họ giờ phút này, Vương Đằng mặc dù không phải là người xấu gì, nhưng lại bị dán lên cái nhãn xấu bụng.Không phải một người bình thường, sao lại nghĩ ra thủ đoạn hung ác như hắn chứ.Một người một đao, nếu như thật sự đâm xuống, Nhung Diêu coi như thật thảm.May mắn hắn cuối cùng từ tâm, nếu không bọn họ thật sự không biết không nên đâm một đao kia, hay là nên đam một đao kia.

Bạn cần đăng nhập để bình luận