Võ Đạo Toàn Thuộc Tín

Chương 1279: Đây là một công việc tốn thể lực! (3)

Nọa Vụ Ma Hoàng có thể đạt được cấp Ma Hoàng, thiên phú đương nhiên không thể yếu được, vì thế ‘thể Nọa Vụ’ mà Vương Đằng nhặt được từ trên người nó cũng có hạn mức rất cao.
Vương Đằng cực kỳ hài lòng với hai bong bóng thuộc tính này.
‘Nọa Vụ ma công’ phối hợp tu luyện với ‘Thể Nọa Vụ’ có thể ngưng tụ càng nhiều nọa vụ, tức là năng lực chiến đấu cũng được nâng lên đáng kể, điều đó rất có lợi cho Vương Đằng.
Sau khi thu thập hết thảy bong bóng thuộc tính của Nọa Vụ Ma Hoàng, ánh mắt Vương Đằng mới nhìn sang những bong bóng thuộc tính của võ giả nhân loài và loài Hắc Ám khác rớt ra, sau đó hắn mở chế độ nhặt điên cuồng.
Từ một góc độ nào đó, Vương Đằng có thể coi như đang phát tài từ chiến tranh.
Mỗi một trận chiến diễn ra đồng nghĩa với việc sẽ có nhiều bong bóng thuộc tính được rơi xuống, khiến cho Vương Đằng kiếm bộn.
Nói cho cùng thì dù gì hắn cũng đã ra sức, lượm lặt một vài bong bóng thuộc tính coi như thù lao thì cũng có gì là quá đáng lắm đâu, còn rất hợp lý nữa kìa.
Dưới sự càn quét của niệm lực tinh thần, từng bong bóng thuộc tính lần lượt bay đến chỗ Vương Đằng, nhìn thấy hắn cười đến híp cả mắt như thế, là biết hắn vui cỡ nào rồi!
‘Nguyên lực tinh thần hệ Thổ x500’
‘Nguyên lực tinh thần hệ Hỏa x650’
‘Tinh thần Hoàng cảnh x250’
‘Nguyên lực tinh thần hệ Thủy x1300’
‘Tinh Thủy quyết x100’
‘Tinh thần cấp Hành Tinh x700’
‘Nguyên lực tinh thần Hắc Ám x400’
‘Tinh thần cấp Hành Tinh x350’
‘Thiên phú hệ Mộc cấp Vương x450’
‘Tinh Mộc quyết x100’

Bởi vì trận chiến vẫn chưa kết thúc, bong bóng thuộc tính vẫn đang không ngừng rơi ra, mãi không ngớt.
Có điều chất lượng của những bong bóng thuộc tính này cũng không đồng nhất, không phải là không tốt, chỉ khá tạp nham, tính ra có hơi phiền.
Vương Đằng không đi đếm từng cái một, trực tiếp nhìn kết quả.
Những bong bóng thuộc tính sau khi bị hắn hấp thụ và tiêu hóa, thực lực chính hắn cũng chậm rãi tăng lên, đặc biệt nguyên lực ngũ hành là tăng lên nhanh nhất.
Trong đó nguyên lực tinh thần hệ Kim vẫn ở bát giai, nhưng điểm thuộc tính cũng đã tích được 67000 điểm, còn cách mốc 80000 điểm không xa.
Bốn hệ khác thì tăng lên tương đối nhanh, có cái thì tăng lên một cảnh giới, có cái thì tăng lên hai cảnh giới, toàn bộ đều đạt đến cấp Hành Tinh bát giai.
Hạnh phúc đến quá đỗi bất ngờ, khiến cho Vương Đằng có hơi trở tay không kịp.
Kế sau đó là tinh thần và ngộ tính cũng tăng lên không ít, tổng cộng cũng được mấy trăm điểm, có thể coi như góp thêm một viên gạch trong ‘công trình’ tăng trưởng thực lực của hắn vậy.
Tiếp theo nữa chính là bong bóng thuộc tính thiên phú, thuộc tính cao nhất cũng chỉ là thiên phú cấp Vương.
Kể từ khi Vương Đằng có được thiên phú cấp Hoàng và cấp Thánh, thì thiên phú cấp Vương đã không còn quá hấp dẫn với hắn nữa!
Từ nghèo khổ lên xa hoa thì dễ chứ từ xa hoa trở về bần cố nông thì có hơi khó!
Ài!
Vương Đằng thở dài một hơi, đây không phải là ý định ban đầu của hắn đâu.
Nhưng cũng không còn cách nào, ngoại trừ Thiên phú hệ Phong và Thiên phú Hắc Ám, những Thiên phú khác của Vương Đằng đều là cấp Vương, hắn cũng chỉ đành cố chấp nhận rồi.
Tuy nhiên có một thuộc tính Thiên phú mà trước đây Vương Đằng chưa có.
‘Thiên phú tiễn pháp cấp Vương x500’
Vốn dĩ Thiên phú tiễn pháp chỉ là tuyệt đỉnh, hiện tại hắn thu được bong bóng thuộc tính này lại thăng lên cấp Vương.
‘Thiên phú tiễn pháp cấp Vương’: 500/10000
Đối với Thiên phú tiễn pháp, Vương Đằng cảm thấy khá hài lòng.
Nó cũng là một loại công kích thuộc tầm xa như súng phù văn, loại thiên phú tiễn pháp này đôi khi cũng có tác dụng rất tốt thậm chí có lúc còn xếp trên cả súng phù văn.
Thiên phú tiễn pháp đạt đến cấp Vương, có nghĩa là khả năng lĩnh ngộ của Vương Đằng về tiễn pháp cũng cao hơn, càng nắm bắt dễ dàng hơn.
Mà lần này ngoại trừ thiên phú tiễn pháp cấp Vương thì Vương Đằng còn cùng lúc thu hoạch được một chiến kỹ tiễn pháp khác nữa đó là – Viêm Quỷ tiễn pháp!
Nghe tên thì có vẻ… khá mơ hồ!
Trong não hải Vương Đằng chợt nảy lên một nội dung lĩnh ngộ liên quan đến ‘Viêm Quỷ tiễn pháp’, loại tiễn pháp này thật ra là một môn tiễn pháp khó nắm bắt.
Tính theo thuộc tính thì môn tiễn pháp này nằm trong danh sách tiễn pháp hệ Hỏa, nhưng trừ việc có sức công kích siêu mạnh của thuộc tính hệ Hỏa thì Viêm Quỷ tiễn pháp còn chú trọng vào chữ ‘Quỷ’ nữa.
Trên thực tế, nó mượn hiệu ứng ánh sáng và bóng râm để che giấu vết tích của mũi tên bắn ra, cực kỳ quỷ dị, khiến người ta khó mà nắm bắt được.
Vương Đằng từng có một môn tiễn pháp gọi là ‘ Cực Quang thánh tiễn’, nếu so hai cái thì Cực Quang thánh tiễn trực tiếp thô bạo, thẳng tuột.
Mà Viêm Quỷ tiễn pháp lại có cả hai đặc điểm, vừa có thể sử dụng sức công kích hệ Hỏa, vừa khó nắm bắt được, có thể nói đây là một môn tiễn pháp hiếm có.
Nghĩ đến việc một mũi tên có thể bắn được một cường giả cấp Hằng Tinh thì phải nói là vui sướng cực kỳ.
Vẫn còn một số bong bóng thuộc tính các loại công pháp khác, nhưng đa số hầu như là công pháp cấp Hành Tinh, những thứ đó hiện giờ gần như đã không còn có tác dụng với Vương Đằng nữa, hiện tại những công pháp hắn tu luyện phần lớn đều là công pháp cấp Hằng Tinh.
Vương Đằng tiếp tục nhặt bong bóng thuộc tính, bỗng có mấy bong bóng thuộc tính khiến hắn không khỏi trố mắt nhìn.
‘Nguyên lực tinh thần hệ Phong x26000’
‘Thiên phú hệ Phong cấp Hoàng x1000’
‘Phong lĩnh vực x250’
‘Tinh thần cấp Hằng Tinh x450’
‘Ngộ tính cấp Hằng Tinh x400’
‘Áo nghĩa Phong Sát x500’

“Đây là bong bóng thuộc tính rơi xuống từ Tiki!” Vương Đằng nhận ra ngay tức thì.
Hết ‘Phong lĩnh vực’ rồi đến ‘ Áo nghĩa Phong Sát’, ngoại trừ Tiki ra thì còn có ai có thể lĩnh ngộ được nguyên lực hệ Phong đến cấp độ này được nữa.
Với Vương Đằng thì đây lại là một thu hoạch lớn.
26000 điểm nguyên lực tinh thần hệ Phong, mặc dù vẫn chưa thể khiến hắn đột phá, nhưng cũng khiến cho nguyên lực hệ Phong của hắn tăng cao lên một chút.
Điều tiếc nuối duy nhất đó là, Thiên phú hệ Phong cấp Hoàng có hơi vô bổ!
Dù sao thì hắn cũng đã có Thiên phú hệ phong cấp Thánh, nên không cần thiên phú hệ Phong cấp Hoàng làm chi nữa.
Vương Đằng lắc đầu, thở dài, cảm thấy có hơi lãng phí, dù gì thì cũng là thiên phú cấp Hoàng, nếu cho người khác, không biết có bao nhiêu người tranh giành muốn có được.
Tiếc là không thể cho.
Tiếp theo là tinh thần và ngộ tính cấp Hằng Tinh, lần lượt là 450 điểm và 400 điểm, cũng coi như là một thu hoạch không nhỏ. Tinh thần và ngộ tính của Vương Đằng một lần nữa lại tăng lên thêm một chút.
Chẳng qua có thể hiểu được, Phong Thần điểu chỉ là một tồn tại trong vũ trụ hư cấu. Theo phỏng đoán của Vương Đằng, bong bóng thuộc tính rớt ra từ trong vũ trụ hư cấu sẽ ít hơn nhiều so với hiện thực.
‘Phong lĩnh vực’: 300 (30 mét)
Cộng thêm 250 điểm này thì Phong lĩnh vực của Vương Đằng đã đạt được tròn 300 điểm, tương đương với phạm vi khu vực 30 mét.
Phong lĩnh vực của Vương Đằng từ 5 mét ban đầu giờ đã mở rộng ra thành 30 mét, việc này thật đáng mừng.
Cuối cùng là 500 điểm áo nghĩa Phong Sát, điều này cũng khiến cho Áo nghĩa Phong Sát của Vương Đằng từ hai thành tăng thành ba thành.
‘Áo nghĩa Phong Sát’: 300/1000 (ba thành)
Uy lực của Áo nghĩa ba thành cao hơn trước đây ít nhất từ hai đến ba lần.
Vương Đằng cười hì hì, không ngờ Tiki lại góp cho hắn nhiều bong bóng thuộc tính đến như vậy, không uổng công hắn đã giúp Tiki giết Nọa Vụ Ma Hoàng.

Tiếp sau đó, trận chiến dần đi vào hồi kết, loài Hắc Ám bên ngoài trận pháp bị tàn sát hoàn toàn. Trên mặt đất chất đầy thi thể loài Hắc Ám, thậm chí mặt đất cũng bị nhuộm màu đen của máu, tạo nên một cảm giác âm u rợn người.
Hơn nữa trong đống âm u tối tăm đó còn trộn lẫn màu đỏ tươi, đó chính là máu của nhân loại!
Bên phía đế quốc Đại Càn cũng có không ít người ngã xuống.
Nhưng xét về tổng thể thì trong trận chiến này, phía đế quốc Đại Càn giành được thắng lợi cực kỳ to lớn.
Hơn nữa đây còn là chiến thắng chưa từng có từ trước đến nay.
Trong trận chiến giữa đế quốc Đại Càn và loài Hắc Ám, thắng lợi thế này gần như có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Những thắng lợi lớn thế này hầu như là do nhân loại chủ động ra tay.
Nhưng lần này không giống vậy.
Lần này là do loài Hắc Ám chủ động tấn công, hơn nữa bọn họ còn không có bất cứ sự chuẩn bị nào. Theo tình huống thông thường e là trận này nhân loại ắt phải thương vong nghiêm trọng.
Nhưng thực tế thì số người chết trong trận doanh nhân loại rất ít, loài Hắc Ám thì bị diệt toàn quân!
Thắng lớn!
Đây là một thắng lợi lớn!
Võ giả bên phía đế quốc Đại Càn bắt đầu thu dọn chiến trường, xử lý những thi thể còn sót lại của loài Hắc Ám.
Biện pháp có hiệu quả nhất chính là hỏa thiêu, bảo đảm không còn sót lại chút gì, nếu không lỡ có người bị nguyên lực Hắc Ám lây nhiễm sẽ rắc rối to.
Trình tự thế này đối với võ giả trong quân mà nói thì cứ như nước chảy mây trôi, qua các trận chiến với loài Hắc Ám hằng năm, thì tất cả các võ giả đều đã quá quen thuộc với trình tự này rồi.
Vương Đằng đứng trên đỉnh một tòa lầu nhìn xuống, không khỏi duỗi lưng một cái!
Lượm lặt nhiều bong bóng thuộc tính như vậy, thật ra thì cũng khá mệt, đây quả thật là một chuyện hơi tốn thể lực đó.
“Sao, mỏi lưng à?” Đột nhiên, phía sau truyền đến tiếng cười khẽ trêu chọc.
“Ngươi mỏi thì có, lưng ta còn tốt chán đấy nhá.” Vương Đằng nghiêng đầu liếc nhìn Tiki đứng bên cạnh hắn, trợn mắt một cái, tức giận nói.
“Ha ha ha, lưng ngươi có tốt hay không thì phải thử mới biết, Đế tinh có nhiều chỗ tốt lắm, để đợt này về ta dẫn ngươi đi vòng vòng một chuyến.” Tiki nhướng mày nhìn hắn, khuôn mặt tuấn tú bỗng hiện vẻ cợt nhả, ngả ngớn.
Vương Đằng ngẩn người một lúc, sau đó không khỏi bật cười.
Cùng là đàn ông cả mà, hiểu hiểu!
“Ngươi mời ha!” Hắn cười nói.
“Ngươi xem thường ta à, còn phải hỏi, tất nhiên là ta mời rồi.” Tiki chắp tay sau lưng, giả bộ tức giận.
Hai người nhìn nhau đồng thời bật cười.
Nếu là trước đây, Tiki sẽ không đối đãi với Vương Đằng bằng thái độ thế này đâu, mà giờ gần như đã coi Vương Đằng như một người ngang vai vế luôn rồi.
Sau khi trải qua trận đấu vừa rồi, Tiki không chỉ nhìn ra được tiềm lực của Vương Đằng mà còn nhìn thấy được thực lực của hắn.
Có thể xen vào trận chiến của cấp Vũ Trụ, hơn nữa còn đóng một vai trò then chốt, Vương Đằng xứng đáng để hắn đối đãi như thế.
Xảy ra chuyện nghiêm trọng như cuộc tấn công của loài Hắc Ám lần này, hành trình đến Đế tinh Đại Càn của Vương Đằng không ngoài dự liệu bị đẩy lùi lại.
Tiki còn có rất nhiều chuyện cần phải xử lý, đặc biệt là chuyện thương vong của các võ giả, tổn thất ở pháo đài chiến tranh,… vân vân, đều cần phải tính toán thống kê, sau đó hắn còn phải tự đi báo lại với Đế tinh Đại Càn.
Vương Đằng cũng không còn sự lựa chọn nào khác, chỉ đành đợi vậy.
Căn phòng kia vẫn hệt như trước đây, Vương Đằng nhốt mình lại.
Khu nhà ở của pháo đài chiến tranh nằm ở phía sau, vị trí khá an toàn. Trận pháp bị loài Hắc Ám phá hoại nằm ở khu quân cơ phía trước nên khu vực phía sau này không bị ảnh hưởng gì nhiều, chỉ có một số tòa kiến trúc xui xẻo bị nguyên lực đánh trúng.
Chỗ của Vương Đằng khá may, không thuộc trong số đó.
Lúc này, hắn ngồi xếp bằng trên giường, trong tay như có một luồng lực lượng kỳ lạ như có như không quấn quanh.
Luồng lực lượng kỳ lạ này chính là lực thời gian!
Vương Đằng cắt một vết thương lên ngón tay mình, sau đó để cho lực thời gian quấn lên trên vết thương.
Ngay sau đó một cảnh tượng vô cùng thần kỳ xuất hiện!
Vết thương kia nhanh chóng khép lại với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường.
Lúc Vương Đằng cắt vết thương là từ trái sang phải, lúc này vết thương lại hồi phục theo chiều từ phải sang trái, hơn nữa những giọt máu chảy ra lúc nãy cũng chảy ngược vào bên trong miệng vết thương, không còn lại chút gì.
Mọi thứ hệt như đang tua ngược.
Nếu tỉ mỉ so sánh thì sẽ phát hiện vị trí vết thương sau khi khép miệng giống hệt như lúc trước, không lệch đi tí nào.
Việc này không đơn giản chỉ là khép lại!
Nếu chỉ là khép lại thì dù không để lại sẹo cũng không thể nào y hệt như lúc trước được.
Chỗ đó hệt như thể chưa từng có vết thương nào cả.
“Thời gian tua ngược!” trong mắt Vương Đằng xẹt qua tinh qua, khóe miệng cũng cong lên một chút.
Hắn có được thiên phú thời gian lâu như vậy, thế mà giờ mới bắt đầu nghiên cứu năng lực thời gian.
Lần này khi đối diện với Nọa Vụ Ma Hoàng, hắn phát hiện bản thân hắn khi đối phó với cường giả cấp Vũ Trụ thì vẫn vô cùng phí sức.
Nếu lần này không hợp sức với Tiki thì e là hắn hoàn toàn không phải là đối thủ của Nọa Vụ Ma Hoàng.
Cũng vì vậy nên lần này trở lại, hắn bèn bắt đầu nghiên cứu các thủ đoạn của mình.
Năng lực thời gian là một năng lực rất có tiềm năng, không nghiên cứu kỹ thì thật lãng phí.
Vì nghiên cứu năng lực thời gian, hắn còn tìm cách đuổi Viên Cổn Cổn đi, còn mình thì bế quan.
Viên Cổn Cổn biết Vương Đằng có chuyện giấu nó, nhưng nó cũng không định đi tìm hiểu bí mật của Vương Đằng vì vậy cũng chẳng hỏi thêm gì nữa, tự ra ngoài đi vòng vòng.
Đạo lý này, Viên Cổn Cổn nó vẫn hiểu được.
Cũng tiện thể mượn cơ hội lần này đến mạng internet trong pháo đài chiến tranh tìm hiểu mấy chuyện lớn xảy ra trong những năm gần đây ở đế quốc Đại Càn, coi như trải đường trước để tránh sau này đến Đế tinh làm ra mấy chuyện ngáo ngơ, làm trò cười cho người khác.

Vương Đằng nhìn lên bảng thuộc tính.
Viên Cổn Cổn từng nói, những thiên kiêu nắm được thiên phú thời gian đều không có kết cục tốt, vì vậy Vương Đằng không dám lơ là.
Hắn thật sự thấy có sự thay đổi trên bảng thuộc tính.
Vừa nãy khi thời gian đảo ngược lại, căn nguyên sinh mệnh và căn nguyên linh hồn của hắn đã giảm xuống mười điểm thuộc tính.
‘Căn nguyên sinh mệnh’: 10800
‘Căn nguyên linh hồn’: 12100
Thuộc tính nguyên lực của Vương Đằng cực kỳ nhiều, mỗi lần thăng lên cấp Hành Tinh đều sẽ có sự thay đổi.
Căn nguyên sinh mệnh và căn nguyên linh hồn cũng sẽ xảy ra vô số lần thay đổi theo.
Bởi lẽ đó nên căn nguyên sinh mệnh và căn nguyên linh hồn của Vương Đằng đã bỏ xa nhưng võ giả cùng cảnh giới, thậm chí có thể sánh ngang với võ giả cấp Hằng Tinh lục, thất giai.
Vừa rồi tiêu hao hết mười điểm, hắn cũng không quá tiếc, vẫn định tiếp tục nghiên cứu.
“Vừa nãy chỉ cách nhau một giây, giờ thử cách mười giây xem sao!” Vương Đằng vận khởi ý niệm trong lòng, hắn lại cắt ngón tay mình.
Đợi mười giây trôi qua, hắn lại sử dụng lực thời gian khôi phục!
Ngón tay Vương Đằng một lần nữa lành lại như lúc ban đầu, sau đó hắn ngó xem bảng thuộc tính.
Căn nguyên sinh mệnh và căn nguyên linh hồn cùng lúc tiêu hao 100 điểm thuộc tính.
“100 điểm!” Vương Đằng nhìn chằm chằm ngón tay mình, rơi vào do dự, khóe lông mày khẽ giật giật: “Hay là thử một trăm giây nhỉ?”
“Một giây mất 10 điểm, mười giây cần 100 điểm, vậy 100 giây chẳng phải sẽ cần đến 1000 điểm sao!”
Vương Đằng cuối cùng không dám xuống tay, 100 điểm thì hắn còn có thể tiêu được nhưng 1000 điểm căn nguyên sinh mệnh và căn nguyên linh hồn thì quá nhiều, gần như là bằng một phần mười luôn.
Một trăm giây còn chưa tới hai phút, đã phải hao phí một phần mười điểm căn nguyên sinh mệnh và căn nguyên linh hồn.
Vương Đằng không khỏi hít một ngụm khí lạnh.
MMP quả thật hắn không tiêu nổi!
Mắc thấy mẹ luôn!
Thứ như lực thời gian này phải nói là một thứ đồ xa xỉ, nhưng không phải mất tiền mà là tốn mạng á!
Chẳng qua nếu thật sự đến bước thập tử nhất sinh thì lực thời gian này có thể cứu được một mạng.
Vương Đằng ngẫm nghĩ một lúc, quyết định thử tiếp.
Nhưng lần này không phải thử độ dài thời gian mà là thử kích thước của vết thương.
Vết thương càng to, e là càng phải tiêu hao thật nhiều căn nguyên sinh mệnh và căn nguyên linh hồn, nhưng hắn vẫn muốn thử xem.
Thế là hắn cắt vết thương dài bằng hai vết thương lúc nãy, thời gian là một giây, sau đó lập tức sử dụng lực thời gian khôi phục lại.
Căn nguyên sinh mệnh và căn nguyên linh hồn tiêu hao 20 điểm!
“20 điểm sao, gấp hai lần!” Vương Đằng vuốt cằm suy tư.
Nhưng hắn cũng biết, đây vẫn chỉ là một vết thương nhỏ, nếu là thương thế cực kỳ nghiêm trọng thì e là còn phải tiêu càng nhiều căn nguyên, thậm chí còn có thể đến một số lượng cực kỳ khủng khiếp.
“Tiếc là không thể thử trên bản thân mình suốt như vậy.” Vương Đằng lắc đầu, vứt ý nghĩ đó đi.
Nói đi cũng phải nói lại, lực thời gian này cũng chưa chắc chỉ dùng để khôi phục vết thương, không chừng còn có thể dùng để xoay chuyển thế cục!
Khi trận chiến xuất hiện tình huống ngoài ý muốn, năng lực thời gian này có thể đóng vai trò mang tính quyết định.
Tóm lại, lực thời gian này chính là một Bug vô cùng lớn!
Nếu biết dùng thì nó chính là một lưỡi dao vô cùng sắc bén không gì cản được!
Tiếc một điều, nó cũng như một con dao hai lưỡi, hại người cũng hại mình, hơn nữa còn không thể tránh!
Từ trước đến này, những thiên kiêu nắm giữ được lực thời gian không thể không hiểu rõ được điều này, thế nhưng cuối cùng họ vẫn bị lực thời gian cắn ngược.
Vương Đằng không khỏi cẩn thận trăm lần, nếu không đến bước đường cùng tuyệt lộ hắn sẽ không sử dụng lực thời gian này đâu.
Sau một hồi nghiên cứu lực thời gian, Vương Đằng tổng cộng hao phí hết 400 điểm căn nguyên sinh mệnh và căn nguyên linh hồn, con số không nhiều không ít.
‘Căn nguyên sinh mệnh’: 10400
‘Căn nguyên linh hồn’: 11700
Vương Đằng vội vàng dừng việc học tập lại, hao phí hết 400 điểm khiến hắn đau lòng không thôi, phải biết là căn nguyên sinh mệnh và căn nguyên linh hồn có quan hệ mật thiết với tính mạng của hắn đấy, không thể lãng phí một cách tùy tiện được.
Sau đó hắn đưa mắt nhìn sang ‘Nọa Vụ Ma công’.
Còn thiếu tầm 200 điểm nữa thì ‘Nọa Vụ Ma công’ có thể đột phá cấp nhập môn, vì vậy Vương Đằng không keo kiệt thêm 200 điểm thuộc tính trắng vào.
‘Nọa Vụ Ma công’ lập tức đạt đến giai đoạn thành thạo.
Ngay sau đó Vương Đằng lập tức bắt đầu tu luyện, ‘Nọa Vụ Ma công’ lưu chuyển trong cơ thể hắn, mặc dù giai đoạn thành thạo không phải là một giai đoạn cao cấp nhưng dù gì thì nó cũng cao hơn cấp nhập môn nhiều, nó chảy trong cơ thể khá trôi chảy.
Khi ‘Nọa Vụ Ma công’ đang lưu chuyển, Vương Đằng tức thì nhận thấy được noạ tính từ những sinh linh bên ngoài.
Noạ tính này không thể thấy được cũng không thể sờ, người ngoài chỉ có thể cảm nhận được noạ tính của bản thân, nhưng không biết nó đang ở đâu, nhưng hiện giờ Vương Đằng có được ‘Thể Nọa Vụ’, hắn vừa liếc mắt đã có thể thấy được noạ tính trong cơ thể bọn họ, sau đó kéo nó ra.
Từng luồng noạ tính hóa thành sương mù đen xuyên vào lòng đất, sau đó tụ lại chỗ của Vương Đằng…
Trong phòng.
Từng luồng sương khí màu đen từ trong mặt đất tản ra chui vào trong cơ thể Vương Đằng.
Lúc này cả căn phòng tràn ngập sương đen, ma khí rất mạnh.
May là Vương Đằng đã dùng niệm lực tinh thần bay trận pháp ngăn cách khắp quanh phòng, người ngoài chắc chắn không thể nhận thấy bất cứ điều gì.
Trong khắp pháo đài chiến tranh, không có ai để cho Vương Đằng phải lo lắng, chỉ có mỗi Tiki.
Chỉ có hắn mới làm cho Vương Đằng cảm thấy bị uy hiếp.
Chẳng qua là kỹ năng tạo trận pháp của hắn đã đạt đến cấp Tông Sư, vì thế hắn rất tự tin có thể qua mặt được Tiki.
Lúc này, Vương Đằng vận chuyển ‘Nọa Vụ Ma công’, để sương đen tiến vào trong cơ thể, sau một hồi chuyển xoay, hội tụ chúng lại bên ngoài hạch tâm của tinh thần Hắc Ám.
Thời gian chậm rãi trôi qua, hơn nữa tiếng sau, noạ tính trong khắp pháo đài chiến tranh đều đã bị Vương Đằng hấp thu hết sạch.
Mà nọa vụ trong cơ thể hắn đã biến thành một đống lớn, hơn nữa đó còn là thể tích sau khi đã ép nó lại, nếu phóng thích ra hắn chắc chắn có thể bao phủ trong phạm vi cực lớn.
Vương Đằng không khỏi cười cười, hắn dừng việc tu luyện ‘Nọa Vụ Ma công’.
Cùng lúc đó, những võ giả bên ngoài rõ ràng đang rất mệt mỏi, thế nhưng họ bỗng cảm thấy bản thân tràn đầy năng lượng.
“Lạ ghê, cơ thể rất mệt, sao lại không muốn nghỉ ngơi?” Một số võ giả không khỏi tự lẩm bẩm, trên mặt lộ ra vẻ không thể hiểu nổi.
Sau đó bọn họ bắt đầu ra sức làm việc, trong pháo đài chiến tranh có rất nhiều tòa kiến trúc bị phá hư, số người máy kỹ thuật không đủ dùng, các võ giả chỉ đành ra tay nhanh chóng sửa chữa pháo đài chiến tranh.
Lúc Vương Đằng bước ra, ngay lập tức thấy được cảnh thế này, vẻ mặt hơi hơi kỳ lạ.
“Tiki có phải là nên nói cảm ơn ta một tiếng hay không đây?” Vương Đằng vuốt cằm, nghĩ thầm trong bụng.
Hắn không tu luyện nữa mà nhàn nhã dạo vòng trong pháo đài chiến tranh.
Những võ giả xung quanh nhìn thấy hắn đều dừng lại việc đang làm trong tay, hơi cúi đầu cung kính hành lễ với hắn, còn có một số võ giả cấp Hằng Tinh còn nhiệt tình chào hỏi hắn nữa.
Trong trận này, võ giả cả pháo đài chiến tranh đều đã tận mắt chứng kiến được thực lực của Vương Đằng.
Người có thể kề vai tác chiến với Tiki, người thanh niên này ắt hắn cũng là một bậc cường giả!
Cường giả thì cho dù đi đến đâu cũng sẽ nhận được sự tôn trọng!
Không chỉ vậy, Vương Đằng còn giúp bọn họ một ân lớn như vậy, nếu không có hắn, thì lần này không biết phải có bao nhiêu người chết trong cuộc tấn công của loài Hắc Ám? Sẽ tổn thất bao nhiêu đây?
Vì thế những võ giả này đều vô cùng biết ơn Vương Đằng.
Trên đường đi, Vương Đằng đụng mặt Oria và Clive, hai người họ đang theo Tiki kiểm tra số người bị thương.
Ngay khi thấy Vương Đằng đi đến, Tiki gật đầu với hắn, hỏi: “Sao ngươi lại tới đây?”
“Rảnh quá không có gì làm nên ra đây xem xem.” Vương Đằng quét mắt nhìn xung quanh, hắn phát hiện có nhiều người bị thương, tổng cộng chắc cũng tầm hơn mấy trăm người, nặng thì gãy tay gãy chân, nhẹ thì ngất xỉu, nhìn cảnh có hơi điêu tàn thảm khốc.
Quan trong nhất là, Vương Đằng nhìn thấy được rất nhiều nguyên lực Hắc Ám trên vết thương của bọn họ, xung quanh miệng vết thương đã chằng chịt vết đen, cho thấy họ đã bị nguyên lực Hắc Ám lây nhiễm, rất khó trừ bỏ.
Tiki chú ý thấy tầm mắt của Vương Đằng, hắn thở dài nói: “Một khi bị nhiễm nguyên lực Hắc Ám thì cần phải dùng lực Quang Minh mới có thể trử hết được, chỗ chúng ta không có võ giả hệ Quang Minh, dược tề Quang Minh để dự trữ cũng đã dùng hết sạch vẫn không đủ!”
“Dược tề Quang Minh?” Vương Đằng có hơi khó hiểu.
“Dược tề Quang Minh là một lại thuốc được do những võ giả hệ Quang Minh ngưng tụ ra nguyên lực Quang Minh, sau đó được các luyện dược sư dùng phương pháp đặc thù luyện chế ra. Nó có rất có tác dụng trong việc loại bỏ nguyên lực Hắc Ám.” Oria nói xen vào.
Vương Đằng liếc nhìn nàng, gật đầu: “Thật không ngờ còn có loại phương pháp này!”
“Ta còn nhớ lúc chiến đấu ngươi đã sử dụng Quang Minh thánh hỏa, ta có thể xin ngươi giúp đỡ những người này trừ đi nguyên lực Hắc Ám hay không? Chậm trễ một ngày thì càng gây ra tổn hại lớn cho bọn họ, cho dù sau này có trừ được nguyên lực Hắc Ám cũng sẽ để lại di chứng.” Oria ngập ngừng nói.
“Đúng vậy, sao ta lại quên nhể, tên tiểu tử nhà ngươi có Quang Minh thánh hoả!” Tiki sửng người một lúc, sau đó hắn vỗ trán một cái rồi kéo Vương Đằng đi qua: “Nhanh, nhanh, giúp ta đi, ta nợ ngươi một ân huệ.”
“Ân tình của ngươi không đáng tiền thế, tặng hàng loạt à!” Vương Đằng cạn lời nói.
“Ha ha ha, người khác muốn còn không được kìa, vậy mà ngươi còn ngại nhiều à?” Tiki không để ý mà cười lớn.
“Thôi được rồi, được rồi, ta đồng ý là được chứ gì, ngươi buông tay trước đi ta mới thi triển được chứ.” Vương Đằng bất đắc dĩ nói.
Nói thế nào thì, mấy chuyện nợ ơn này hắn không ngại đâu.
“Trông cậy hết vào ngươi!” Tiki vội vã buông tay ra, hắn vỗ lên vai Vương Đằng.
Hai người Oria và Clive đứng bên cạnh nhìn thấy Vương Đằng lại thân thiết với Tiki như vậy, không khỏi hoài nghi.
Hai người họ có tình cảm thắm thiết như thế từ bao giờ vậy?
Hai người Oria đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Đừng nhìn thấy bộ dáng ha ha của Tiki như hiện tại mà lầm, trên thức tế hắn là một người rất thanh cao. Những người bình thường đừng mơ mà kết bạn với hắn.
Lúc trước có rất nhiều người cùng vai vế ở Đế tinh muốn kết bạn với Tiki, những người đó dù gì cũng là võ giả cấp Vũ Trụ, thế mà Tiki chẳng thèm đoái hoài, hắn hoàn toàn chướng mắt bọn họ.
Oria cũng từng hỏi hắn, thân phận địa vị của những người kia không thấp vì sao Tiki lại chướng mắt bọn họ.
Tiki trả lời bằng hai chữ — tự nguyện!
Từ đó có thể thấy, Tiki là một người thanh cao, tuỳ tính, cho dù thân phận địa vị có ngang hàng cũng chưa chắc có thể lọt vào mắt hắn.
Mà lúc này Vương Đằng với hắn lại như đã quen biết nhiều năm, thật khiến người ta khó mà tin nổi.
Vương Đằng không biết những điều này, hắn không để ý đến Tiki nữa, bước lên phía trước.
Những người bị thương được sắp xếp ở trong một căn phòng y tế lớn, giường bệnh được sắp theo thứ tự, sạch sẽ ngay ngắn, một số người bị thương nặng vẫn nằm trong khoang điều trị, truyền dịch chữa trị để duy trì mạng sống.
“Hắn định làm gì? Không phải nên trị liệu cho từng người một hay sao?” Oria không nhịn được mà thấp giọng hỏi.
“Không biết, xem sao đã.” Tiki lắc lắc đầu.
“Mở khoang điều trị của bọn họ ra đi.” Lúc này, Vương Đằng quay sang nói.
“Mở khoang điều trị?” Tiki hơi đơ một chút.
“Đúng vậy!” Vương Đằng gật đầu, không giải thích gì thêm.
“Được, ta tin ngươi một lần vậy.” Tiki hiểu rõ đạo lý đã dùng người thì không nghi ngờ, nếu đã nghi ngờ thì thà không dùng. Hắn không chút do dự, lập tức kêu mấy y tá xung quanh mở khoang điều trị ra.
“Đại nhân, chuyện này… không ổn cho lắm, người bị thương không chịu nổi giày vò đâu ạ.” Một vị mặc áo blouse trắng khoảng bốn mươi năm mươi tuổi liếc mắt nhìn Vương Đằng, do dự nói.
Tiki cũng biết như vậy, không khỏi quay sang Vương Đằng.
“Mười giây là được rồi, nếu thực sự không được thì các ngươi nhanh chóng đóng khoang điều trị lại, không sao đâu.” Vương Đằng nói.
“Được!” Vị mặc áo blouse trắng sau khi nghe chỉ cần mười giây thì đồng ý.
Khoang điều trị lần lượt được mở ra, những người bị thương nằm bên trong lập tức tỉnh lại, lộ ra vẻ mặt đau đớn. Bác sĩ mặc áo blouse trắng chăm chú căn giờ, dường như chỉ cần hết mười giây, hắn sẽ đóng lại khoang điều trị vậy.
Với họ, tính mạng của những người này quan trọng hơn cả, mà hắn lại không quá tin tưởng Vương Đằng.
Vết thương của những người này hồi phục một cách thần tốc, nguyên lực Hắc Ám bị đẩy ra khỏi cơ thể, hóa thành một luồng khói đen tiêu tán trong không trung.
“Đây là… là thuật trị liệu Quang Minh !” Bác sĩ mặc áo blouse trắng trợn tròn mắt, kinh ngạc thốt lên.
Bác sĩ mặc áo blouse trắng vô cùng khiếp sợ.
Hắn không ngờ mình có thể tận mắt chứng kiến thuật trị liệu Quang Minhvô cùng hiếm gặp ở nơi này.
Phương pháp này chỉ có những võ giả hệ Quang Minh mới có thể thi triển, hơn nữa cũng không gặp nhiều, cho dù là người ở mức thành thạo thôi thì cũng cực kỳ ít ỏi trong liên minh của bọn họ.
Nói tóm lại, phải nói đây là một kỹ năng hiếm!
Mà người có thiên phú hệ Quang Minh nắm vững được thuật trị liệu Quang Minhchắc chắn sẽ là một vú em siêu siêu cấp!
Đó là lý do tại sao vị bác sĩ kia lại kinh ngạc đến như vậy!
Không phải chỉ có hắn, mà ngay cả mấy người Tiki cũng ngạc nhiên y vậy.
Bọn họ vốn chỉ định nhờ Vương Đằng dùng Quang Minh Thánh hỏa giúp bọn họ loại trừ nguyên lực Hắc Ám trong cơ thể của những người đang bị thương kia thôi, nhưng dè đâu, hắn không những có thể thanh trừ hết thảy nguyên lực Hắc Ám mà còn tiện thể chữa lành những vết thương của những người đó luôn, khiến họ bớt đi biết bao nhiêu áp lực.
Đây quả thật là một niềm vui ngoài ý muốn!
Vương Đằng không để ý tới bọn họ, hắn vẫn tiếp tục thi triển ‘Chúc phúc của nữ thần’.
Hắn phải thừa nhận rằng thuật trị liệu Quang Minhmà hắn nhận được từ Ares quả thật là một kỹ năng rất hữu ích.
Hãy nhìn hiệu quả này đi, tuyệt vời quá chừng luôn!
Hơn nữa còn chẳng hao tổn công sức, chỉ cần đứng đó vẩy vẩy nước, thế là trị xong.

Vào lúc này, những điểm sáng tinh khiết bay tứ tán trong phòng y tế, hệt như một cơn mưa ánh sáng nhẹ nhàng rơi xuống.
Những người bị thương sau khi được trận mưa ánh sáng này tẩy rửa thì vết thương trên cơ thể bắt đầu nhanh chóng khép lại. Dù là những vết thương nghiêm trọng không thể lành hẳn, nhưng dưới cơn mưa này chúng cũng được kiểm soát tốt nhất.
Đặc biệt là những người bị thương nặng nằm trong khoang điều trị. Ban đầu khi mở khoang điều trị sắc mặt bọn họ đều hiện lên vẻ đau đớn, nhưng hiện giờ chân mày của bọn họ đã giãn ra, chìm vào giấc ngủ thật say với vẻ mặt bình yên.
Có nhiều người bị thương, nguyên lực hắc ám trong cơ thể họ vô cùng nồng đậm, vốn dĩ rất khó có thể loại bỏ, nhưng bởi Vương Đằng thi triển ‘Chúc phúc của nữ thần’ hệt kiểu vung tiền như rác mà những nguyên lực Hắc Ám này cũng bị loại bỏ sạch sẽ, không sót chút gì.
Khi luồng nguyên lực Hắc Ám cuối cùng bị loại bỏ, nó hóa thành một làn khói đen rồi tan biến, Vương Đằng thở hắt ra một hơi.
“Phù ~”
“Xong rồi đấy!” Hắn vỗ vỗ tay, xoay người sang nhìn bọn người Tiki.
Tiki và những người khác vẫn còn đứng ngây ra, bọn họ luôn cảm thấy quá trình này hơi nhanh, cũng có hơi đơn giản.
Nhưng những người bị thương xung quanh có vẻ như họ đã thực sự tốt lên nhiều rồi, không còn nguy hiểm nữa.
“Sao nào? Không hài lòng gì nào? Không hài lòng ta làm lại lần nữa nha, thật ra thì cũng vậy thôi à, thi triển một lần rồi thì hiệu quả không còn cao nữa đâu.” Vương Đằng nhìn bộ dạng của bọn họ, không khỏi nói.
“Không cần đâu, đã tốt lắm rồi!” Tiki vội nói: “Vất vả! vất vả cho ngươi rồi!”
“Vất vả gì chứ, chuyện nhỏ thôi mà.” Vương Đằng thản nhiên đáp.
“...” Tiki.
“...” Oria.
“...” Clive.
“...” Bác sĩ áo blouse trắng.
Với họ mà nói đây là một vấn đề nan giải, nhưng qua lời Vương Đằng thì chỉ là chuyện cỏn con thôi? Thế chẳng phải đang ám chỉ bọn họ quá vô dụng hay sao?
Nhất là vị bác sĩ nọ, mặt hắn hơi đau.
Lúc nãy hắn còn không tin tưởng Vương Đằng, dè đâu Vương Đằng lại dễ dàng giải quyết xong việc những người đang bị thương này luôn chứ, nên thành ra khiến hắn hơi xấu hổ.
“Tên tiểu tử này cứ thích ra vẻ.” Clive bước đến bên cạnh Oria, hắn dùng truyền âm.
“Ngươi làm được không? Nếu ngươi làm được thì ngươi cũng có thể làm màu.” Oria liếc hắn một cái.
“...” Clive không thể phản bác.
Oria à, ngươi thay đổi rồi, chẳng phải lúc trước ngươi ghét mấy tên hay ra vẻ nhất đó sao.
“Không có gì vậy ta đi trước à nha? Định ra ngoài dạo một vòng vậy mà vẫn bị các ngươi túm lại đây làm cu li!” Vương Đằng nói.
“Ha ha ha? Người giỏi thì làm nhiều thôi, chuyện thường mà.” Tiki cười ha ha khoác vai Vương Đằng, hai người kề vai song song bước ra ngoài: “Đi, ta mời ngươi đi ăn nhé? Sẵn tiện cho ngươi nếm thử rượu ngon mà ta cất giấu.”
“Chờ đã!” Bác sĩ áo blouse trắng kêu lên.
“Còn chuyện gì nữa vậy bác sĩ Leonard? !” Tiki hỏi lại.
“Tiki đại nhân? Ta có thể nói vài câu với các hạ Vương Đằng được không?” Bác sĩ Leonard hỏi.
“Tìm ta hả? Chuyện gì thế?” Vương Đằng ngạc nhiên hỏi.
“Còn chuyện gì được chứ? Nếu ta đoán không nhầm thì bác sĩ Leonard nhất định là coi trọng thiên phú Quang Minh của ngươi đấy, hắn muốn kéo ngươi vào liên minh Phó Chức Nghiệp của bọn họ.” Tiki cười hì hì, nói.
“Quả nhiên là bị Tiki đại nhân nói trúng phóc rồi.” Leonard cười nói.
“Việc này có gì khó đoán đâu, phù văn đại sư Phàn Thái Ninh cũng muốn kéo Vương Đằng vào, nhưng Vương Đằng không ra khỏi cửa nên hắn chưa tìm được cơ hội mà thôi.” Tiki nói.
“Gì chứ? Lão già Phàn Thái Ninh kia cũng muốn kéo các hạ Vương Đằng vào liên minh hả!” Leonard kích động nói.
“Đó là tất nhiên rồi, trình độ phù văn của người anh em này cũng rất cao đấy, lần này trận pháp phù văn của pháo đài chiến tranh được sửa chữa nhanh như vậy, ngươi không biết tại sao à? Là nhờ Vương Đằng giúp đấy, nếu không có hắn, hậu quả e là khó lường.” Tiki nói tiếp.
“Ra là vậy!” Biểu cảm của Leonard khi nhìn về Vương Đằng hoàn toàn thay đổi. Hắn kinh ngạc vô cùng, hai mắt như có ánh sáng lấp lánh, hệt như nhìn thấy được một ‘Tụ Bảo bồn’, ý định kéo Vương Đằng vào liên minh Phó Chức Nghiệp càng mãnh liệt hơn bao giờ hết.
Một mầm non ngon cơm như thế, không kéo vào chỗ bọn họ, nhất định sẽ bị thiên lôi đánh đó!
“Chuyện gì thì cũng có thứ tự trước sau, ngươi á, về mà bàn bạc với phù văn đại sư Phàn Thái Ninh trước đi, sau đó hãy đến tìm Vương Đằng.” Tiki nói xong lập tức kéo Vương Đằng đi luôn.
Leonard chết lặng, đứng chôn chân tại chỗ. Hắn muốn đưa tay ra níu kéo, nhưng tiếc là không cản kịp mà thật sự cũng không dám cản.
Oria và Clive nhìn nhau, sau đó xoay người rời đi.
Chẳng qua trước khi họ đi, họ còn không kìm được mà quăng cho Leonard một ánh mắt đồng tình.
Bác sĩ Leonard muốn kiếm món hời Vương Đằng sao, e là khó đấy.

Trên đường, Vương Đằng tò mò hỏi: “Sao ngươi không cho hắn cơ hội mở miệng thế?”
“Ngươi về rồi à!” Vương Đằng nhướn mày.
“Ài, ta bị người nào đó đuổi đi, đi vòng vòng cũng không còn chỗ nào để đi, chỉ đành mặt dày mày dạn quay về.” Viên Cổn Cổn oán than đáp.
“...” Vương Đằng.
“Bọn họ muốn kéo ngươi vào liên minh Phó Chức Nghiệp, không cho ngươi chút lợi lộc gì sao được chứ.” Tiki cười đáp, kéo dòng suy nghĩ của Vương Đằng quay về.
“Lợi ích sao?” Ánh mắt Vương Đằng lóe lên.
“Tất nhiên rồi, dù sao kéo một người vừa có tiềm lực vừa có thực lực như ngươi vào trong liên minh Phó Chức Nghiệp, với bọn họ, cũng coi là có công, vì vậy bọn họ sẽ được lợi.” Tiki giải thích một hồi, sau đó hắn còn liếc Vương Đằng một cái đầy ẩn ý, ý tứ khỏi phải nói.
“Nếu đã có lợi như thế vậy thì không thể để họ hưởng không như vậy được.” Vương Đằng cười hề hề.
“Ngươi hiểu thế là được.” Tiki cũng cười rộ lên.
“Liên minh Phó Chức Nghiệp này rốt cuộc là tồn tại thế nào?” Vương Đằng tò mò hỏi.
“Ta biết, ta biết.” Viên Cổn Cổn lập tức hét lên trong đầu Vương Đằng.
Nhưng Vương Đằng làm lơ nó, khiến Viên Cổn Cổn ấm ức vô cùng.
“Mấy thế lực khổng lồ trong vũ trụ, ngươi biết chứ?” Tiki hỏi.
“Ta chỉ biết ngân hàng vũ trụ và vũ trụ hư cấu thôi!” Vương Đằng nói.
Tiki gật đầu, giải thích: “Ngân hàng vũ trụ là ngân hàng lớn nhất trong vũ trụ, thực lực và độ giàu có của nó là điều khỏi phải bàn. Trên thực tế, vũ trụ hư cấu là một thế lực vô cùng cổ xưa, thậm chí nó còn lâu đời và thần bí hơn cả ngân hàng vũ trụ, không có người nào biết được ai là kẻ cầm quyền của vũ trụ hư cấu cả. Có người cho rằng đó là một vị cường giả đạt đến đỉnh cao, cũng có người nói là do một nhóm cường giả không xuất thế cùng xây dựng nên. Lời đồn phong phú, khó mà cho ra kết quả chính xác.”
“Mà liên minh Phó Chức Nghiệp cũng là một ‘thế lực khổng lồ’ như thế, nghề phụ bao gồm luyện đan sư, luyện tạo sư, phù văn sư, y sư, độc sư,... vân vân người tài trong những ngành nghề đó đều có trong đó, thế lực vô cùng hùng mạnh.”
“Trong liên minh Phó Chức Nghiệp có rất nhiều lão yêu quái đạt cấp Tông Sư, thậm chí còn có những cấp bậc cao hơn. Bọn họ đều là những cường giả cực kỳ tài giỏi, mạng lưới quan hệ trải rộng khắp vũ trụ.”
“Hầu như mỗi một người có nghề phụ đều sẽ chọn gia nhập vào trong đó, hiếm khi có trường hợp ngoại lệ, bởi vì thật ra liên minh Phó Chức Nghiệp là một tổ chức khá nhàn nhã, không có yêu cầu nhiệm vụ cố định, ràng buộc với mỗi thành viên cũng có hạn. Người tham gia khá tự do, hơn nữa còn có thể hưởng thụ tài nguyên và các mối quan hệ chung, còn nhận được sự che chở của liên minh Phó Chức Nghiệp, dù sao thì trong liên minh không phải ai cũng mạnh mẽ hết.”
“Nhưng một khi gia nhập vào liên minh thì khác, không ai dám tùy ý bắt nạt các thành viên trong liên minh Phó Chức Nghiệp cả. Đặc biệt là những thành viên có thân phận địa vị khá cao, chẳng ai biết được bọn họ có mạng lưới quan hệ thế nào, không thể đắc tội được.”
“Nói vậy thì, ta phải gia nhập vào liên minh Phó Chức Nghiệp rồi.” Hai mắt Vương Đằng sáng lên.
“Với tiềm lực và thực lực của người, một khi đã gia nhập vào liên minh Phó Chức Nghiệp thì sẽ nhanh chóng được thăng chức thôi, có thể có được thân phận và địa vị cao. Đến lúc đó không biết sẽ có bao nhiêu cường giả chạy đến nhờ ngươi giúp một tay, ta là ta đặt cọc trước đấy nhé.” Tiki cười không chút ngượng ngùng.
“Vậy giờ ráng lấy lòng ta đi, nếu không đến chừng đó ta đóng cửa không tiếp ngươi.” Vương Đằng đắc ý nói.
Tiki cười chỉ chỉ hắn, nói: “Ta đã giành được quyền chủ động cho ngươi rồi nè, sau này có kiếm được lợi từ chỗ phù văn đại sư Phàn Thái Ninh và bác sĩ Leonard hay không là phải xem ngươi rồi.”
“Yên tâm, vịt đã đến tay rồi còn để nó bay đi hay sao.” Khóe miệng Vương Đằng cong lên đầy gian xảo.
Tiki thấy bộ dạng này của hắn cũng biết mình đã xem thường Vương Đằng rồi, tên tiểu tử này chẳng phải dạng tân binh ngơ ngác gì đâu.
Hai người vừa đi vừa cười nói, Oria và Clive đi theo sau không khỏi liếc mắt nhìn nhau.
Hai người này sao giống anh em chí cốt thế!
Nếu không phải họ tận mắt thấy, e là Oria sẽ nghĩ là mình nhận nhầm người.
Người này có thật là anh họ cao ngạo của nàng không đấy?
“Oria, sao đột nhiên Tiki đại nhân đi lại thân thiết với Vương Đằng vậy?” Clive không khỏi dò hỏi với vẻ đầy tò mò.
“Ngươi hỏi ta, ta biết hỏi ai.” Oria liếc xéo hắn, sau đó nói đầy ẩn ý: “Ta khuyên ngươi đừng nghĩ mấy chuyện linh tinh nữa nhé, ta bảo đảm, ngươi mà dám làm ra chuyện gì với Vương Đằng, anh họ ta sẽ không tha cho ngươi đâu, ngươi cũng biết tính hắn rồi đấy.”
“Ta có dám làm gì đâu trời!” Clive ấm ức la lên: “Dù gì thì Vương Đằng cũng cứu chúng ta một lần, sao ta có thể lấy oán báo ân được, ngươi xem thường ta quá đấy nhé.”
“Nếu ngươi thực sự nghĩ được vậy, thì ta đánh giá cao ngươi đấy.” Oria cười nói.
“Vương Đằng, ngươi thực sự muốn tham gia vào liên minh Phó Chức Nghiệp này hả!”
“Trước đây thế mà ta lại quên mất liên minh Phó Chức Nghiệp này là một nền tảng và chỗ dựa rất tốt, ngươi gia nhập vào trong đó có thể nhanh chóng xây dựng mạng lưới quan hệ cho mình.”
“Với trình độ phù văn sư và thuật trị liệu Quang Minhcủa ngươi, chỉ cần làm nên tên tuổi ắt sẽ nhanh chóng có người chạy đến chỗ ngươi nhờ giúp đỡ, thế là nợ ngươi một ân tình rồi.”
Vừa về tới chỗ ở, Viên Cổn Cổn đã kêu la.
“Trước giờ chưa từng thấy ngươi kích động như vậy bao giờ. Nếu không phải là do ta sử dụng kỹ năng của phù văn sư và thuật trị liệu Quang Minh , thì không biết đến bao giờ mới biết đến sự tồn tại của liên minh Phó Chức Nghiệp này nữa đấy, ngươi quá không đáng tin.” Vương Đằng tức giận nói.
“Do ta quên tí thôi mà!” Viên Cổn Cổn ngượng ngùng nói giả lả.
“Ngươi được lắm.” Vương Đằng liếc xéo nó.
“Vương Đằng, ngươi nhất định phải chú tâm với việc này, đừng xem nhẹ.” Viên Cổn Cổn thấy bộ dáng không quan tâm lắm thì không khỏi nhắc nhở.
“Biết rồi, biết rồi.” Vương Đằng xua tay.
Hắn ra vẻ không để tâm như vậy không phải là không quan tâm gì đến chuyện này mà là do hắn đã nắm chắc hết thảy.
“Ngày mai phải xuất phát đến Đế tinh Đại Càn rồi, ngươi thấy căng thẳng không?” Viên Cổn Cổn bất đắc dĩ, lại hỏi.
“Căng thẳng gì chứ, binh đến tướng chặn, nước dâng xây bờ.” Vương Đằng khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt lại, hắn thản nhiên nói một câu rồi bắt đầu tu luyện.
“...” Viên Cổn Cổn càng thêm phiền muộn, nhưng thấy không nên tiếp tục quấy rầy hắn nữa thì nó cũng biến mất, không biết lại chạy rông đi đâu nữa rồi.

Sáng hôm sau, Vương Đằng ra cửa định sẽ tập hợp với bọn người Tiki.
Nhưng khi đến chỗ tập hợp lại chỉ thấy mấy người Oria và Clive, Tiki vẫn chưa tới.
“Oáp~ chào buổi sáng!” Oria ngáp một cái to rồi cất giọng chào hỏi Vương Đằng.
“Chào, ngươi cũng đi Đế tinh Đại Càn à?” Vương Đằng hỏi.
“Ta ra ngoài một thời gian rồi, lần này đụng phải loài Hắc Ám tấn công, người nhà rất lo lắng, nếu giờ còn không chịu về e là bọn họ sẽ đích thân đến gô cổ ta về.” Oria chán nản nói.
Sắc mặt Vương Đằng hơi kì lạ? Tuy là cùng tuổi nhưng xem ra Oria vẫn như một đứa trẻ sống dưới cái bóng của các bậc trưởng bối, không hơi xíu tự do nào.
“Ánh mắt kia của ngươi là thế nào!” Oria ngượng nên xù lông hỏi hắn.
“Không có gì , không có gì, có người quan tâm ngươi cũng là chuyện tốt mà.” Vương Đằng cười nói.
“Ngươi thì biết gì chứ? Ta hoàn toàn chẳng hơi tự do nào cả, bọn họ đều xem ta như đứa con nít cả thôi.” Oria nói đến chuyện này thì gương mặt xinh đẹp đỏ bừng, hệt như một con mèo nhỏ đang giận dữ.
“Không thì trốn nhà nhé? Thấy sao cô gái!” Vương Đằng đưa ra chủ ý xấu xa.
“Không thì ngươi giúp ta nha.” Hai mắt Oria sáng lấp lánh.
“Chát!” Đột nhiên có một bàn tay đặt lên vai Vương Đằng? Sau đó giọng nói bất đắc dĩ của Tiki truyền đến: “Ngươi đừng có đưa mấy ý tưởng xấu đó cho em họ ta, nàng làm theo thật đấy, đến lúc đó người đau khổ cũng chỉ có những chân chạy vặt như chúng ta nè.”
Vương Đằng quay đầu lại liếc Tiki một cái, rồi cười đáp: “Các ngươi cũng không thể xem nàng là trẻ con mãi được, đúng không? Ta với nàng cùng tuổi đấy. Không biết đã xông lên bao nhiêu chiến trường, giết bao nhiêu loài Hắc Ám rồi này.”
“Oria bị ông nội của ta chiều hư rồi, chưa từng trải qua chuyện gì, sao có thể bì với ngươi được, một con gà mờ như nàng mà đi ra ngoài một mình thì chẳng phải bị người ta bán còn quay lại giúp người ta đếm tiền hay sao.” Tiki bất đắc dĩ nói.
“Tiki, ngươi dám nói ta là gà mờ!” Oria giận, trợn mắt nhìn Tiki hệt như chuẩn bị xông qua cào lên mặt hắn vậy.
Nhưng ngay sau đó Tiki chỉ dùng một tay đã có thể ngăn đầu nàng lại. Dù nàng có vùng vẫy thế nào cũng không thể nhào tới được, hai tay cứ quều quào loạn xạ. Khung cảnh khiến người ta không khỏi bật cười.
Vẻ mặt Vương Đằng hơi kỳ lạ, đột nhiên hắn thấy hơi đồng tình cho Oria.
Một cô gái thật đáng yêu, lại bị anh họ của mình ức hiếp như vậy? Đây là đạo đức suy đồi hay lòng người méo mó?
“Thôi được rồi, đừng ồn nữa, chúng ta xuất phát thôi.” Tiki nói.
“Hừ, Tiki, khi nào về ta sẽ mách với ông nội nè, nói cho ông hay ngươi bắt nạt ta.” Mặt Oria đỏ bừng, nàng hằn học nói.
“Tùy ngươi, cứ việc.” Tiki xua xua tay, hắn đã quá quen rồi.
Không lâu sau, lại có người kéo đến, họ cung kính chào hỏi Tiki.
Vương Đằng nhìn thấy bọn người phù văn đại sư Phàn Thái Ninh trong nhóm người mới tới, còn thấy bác sĩ Leonard và những thương binh bị thương nặng nữa.
Những người này đều sẽ cùng trở về Đế tinh Đại Càn.
Thiết bị y tế ở pháo đài chiến tranh không thể trị khỏi hoàn toàn cho những người bị thương nặng, vì vậy bọn họ bắt buộc phải di chuyển đến Đế tinh, hoặc là một tinh cầu sinh mệnh thịnh vượng hơn để tiến hành điều trị.
“Mọi người đến đông đủ cả rồi?”Tiki hỏi.
“Thưa đại nhân, đủ rồi ạ.” Một vị quân sĩ đế quốc lên tiếng.
“Vậy thì chuẩn bị xuất phát.”
Sau đó Tiki dẫn Vương Đằng và những người khác đến sau pháo đài chiến tranh. Pháo đài chiến tranh này được xây dựa vào núi, chỗ gần chân núi là khu ký túc, bọn họ đi xuyên qua khu ký túc đến trước chân núi.
Ngọn núi phía sau bị khoét rỗng, một cánh cửa vàng chói lọi xuất hiện trước mặt mọi người.
Có binh lính của Đế tinh canh giữ ở chỗ này, khi họ thấy mọi người đi đến thì đồng loạt hành lễ với Tiki, sau đó lại mở cánh cửa kim loại kia ra.
Âm thanh ầm ầm vang lên, cửa lớn mở ra để lộ một lối đi bằng kim loại màu trắng bạc phía sau.
Mọi người đi qua lối đi bằng kim loại, tiến sâu vào lòng núi.
Vương Đằng kinh ngạc phát hiện trong lòng núi có một không gian vô cùng rộng lớn, và một trận pháp hình tròn đủ lớn để chứa hàng trăm người nằm trên mặt đất ngay giữa trung tâm lòng núi.
Bốn phía quanh trận pháp có nhiều binh sĩ đang trông coi, từ khí tức của họ có thể biết được những người này đều là những võ giả cấp Hành Tinh trở lên, thậm chí trong số đó còn có năm võ giả cấp Hằng Tinh.
“Tiki đại nhân!”
Họ thấy Tiki dẫn mọi người đi đến thì bước tới hành lễ.
“Chuẩn bị ổn thỏa hết chưa?” Tiki gật đầu đáp lễ, hỏi.
“Đã chuẩn bị xong hết, tọa độ cũng đã khóa chặt, lập tức có thể khởi động trận pháp.” Một phù văn sư phụ trách trận pháp cho biết.
“Mọi người đứng ở giữa trận pháp đi.” Tiki phân phó.
Vương Đằng và những người khác nghe theo bước đến giữa trận pháp, Tiki cũng đứng vào.
Trận pháp khởi động, một luồng ánh sáng chói lọi bắn ra, những người trong trận pháp bắt đầu mờ đi, sau đó không còn thấy tăm tích nữa.
Vương Đằng chỉ cảm thấy mặt đất quay cuồng một hồi, ánh sáng bốn bề lưu chuyển, sinh ra cảm giác mất trọng lực. Trong chớp mắt ánh sáng bừng lên, hắn lại cảm giác được đứng trên mặt đất lần nữa.
Chỗ này là một quảng trường!
Trên quảng trường đông nghẹt người, trận pháp tỏa ra ánh sáng lúc có lúc không, sau đó lại có từng nhóm từng nhóm người xuất hiện từ bên trong trận pháp bước ra ngoài.
“Đi thôi!” Giọng của Tiki truyền đến.
“Chúng ta đến Đế tinh Đại Càn rồi hả?” Vương Đằng hỏi.
“Chỗ này chính là hành tinh bên ngoài bên ngoài Đế tinh Đại Càn, hành tinh Nam Thạch, còn cách Đế tinh khoảng mấy trăm ngàn năm ánh sáng nữa. Trận truyền tống không thể trực tiếp đưa thẳng đến Đế tinh, đây là quy định.” Oria đứng bên cạnh giải thích.
“Còn có quy định thế này nữa à.” Vương Đằng ngạc nhiên nói.
“Rất đơn giản, bởi vì Đế tinh chính là nơi quan trọng của Đế quốc Đại Càn. Nếu một tinh cầu phòng ngự bị phá vỡ, kẻ địch bị truyền tống thẳng đến Đế tinh, mặc dù cường giả trong Đế tinh cuồn cuộn như mây, không sợ tấn công nhưng xảy ra chuyện như vậy chẳng phải sẽ thành trò cười hay sao.” Tiki nói.
Vương Đằng gật đồng, không hỏi thêm nữa.
Dưới sự dẫn dắt của Tiki, mọi người ra khỏi quảng trường nơi đặt trận pháp truyền tống và di chuyển đến bến cảng tinh cầu của hành tinh Nam Thạch.
Bọn họ phải ngồi phi thuyền đi đến Đế tinh Đại Càn.
Nhắc đến đây mới nhớ, phi thuyền của Vương Đằng đã được Viên Cổn Cổn cất vào trong trang bị không gian, mang theo bên người.
Mọi người đến bến cảng, Tiki xuất trình thân phận, chuẩn bị ngồi phi thuyền quân dụng của đế quốc trở lại Đế tinh Đại Càn.
“Tiki!”
Lúc này, một tiếng cười vang lên.
Chỉ thấy một người đàn ông trung niên vạm vỡ sải bước tới, khí thế mạnh mẽ, là một cường giả cấp Vũ Trụ.
Mà sau lưng hắn còn có một số võ giả cấp Hằng Tinh.
“Vu Thái!” Tiki lập tức nhận ra người kia, ngạc nhiên hỏi: “Sao ngươi lại ở đây?”
“Nhiệm kỳ của ta đến hạn rồi, phải trở về Đế tinh.” Vu Thái nhìn những thương binh phía sau Tiki, không khỏi lo lắng hỏi: “Nghe nói tinh cầu phòng ngự số 4 của các ngươi bị loài Hắc Ám tấn công, thương vong thế nào?”
“Thương vong rất ít, lần này chúng ta thắng lớn!” Tiki nhắc đến chuyện này, gương mặt hắn không khỏi nở nụ cười.
“Thắng lớn!” Vu Thái càng kinh ngạc hơn, hắn chưa từng nghĩ sẽ thắng lớn.
“Đúng vậy, ngươi nhìn số người bị thương bên ta thì biết tình huống không mấy nghiêm trọng rồi.” Tiki nói.
“Đi thôi, nhanh nói coi đầu đuôi mọi chuyện ra sao.” Vu Thái ngạc nhiên không thôi. Hắn lôi léo Tiki đi về phía phi thuyền quân dụng, hắn cũng phải ngồi chiếc phi thuyền quân dụng này về Đế tinh, vừa hay cùng đường.
Những võ giả cấp Hằng Tinh đi sau hắn liếc nhìn sang nhóm người Vương Đằng nhưng cũng không mấy bận tâm, bước lên theo Vu Thái.
Vương Đằng còn chưa chính thức bước vào Đế tinh Đại Càn, hắn đã có thể lờ mờ nhìn ra được sự lớn mạnh của quốc gia văn minh vũ trụ cao đẳng này. Trước mắt đây mới chỉ là một tinh cầu trung chuyển thôi mà đã có thể đụng mặt một cường giả cấp Vũ Trụ.
Hơn nữa, theo như hắn thấy, trong chiếc phi thuyền ở cảng này còn có nhiều luồng khí tức mạnh mẽ khác nữa, đa số đều là cường giả cấp Vũ Trụ, thậm chí là còn có một vài người mạnh hơn cả cấp Vũ Trụ.
Có thể thấy rằng trong đế quốc Đại Càn, cường giả cấp Vũ Trụ nhiều như nấm mọc sau mưa, có thể gặp ở khắp mọi nơi.
Không giống như một quốc gia có trình độ văn minh đê đẳng như Liên Bang Aurant, một cấp Vũ Trụ trấn thủ một tinh hệ, e là cả một liên bang cũng không tìm ra được bao nhiêu cường giả cấp Vũ Trụ.
Đây là sự khác biệt!
“Đi thôi!” Giọng nói thúc giục của Oria kéo hắn trở về thực tại.
Vương Đằng lắc đầu, theo sát phi thuyền vũ trụ quân dụng trước mặt hắn.
Mỗi người bọn họ đều được phân một phòng, nhưng khi Vương Đằng định về phòng nghỉ ngơi, thì bị Tiki gọi qua.
Trong sảnh phi thuyền vũ trụ vô cùng rộng rãi được trang trí như một nhà hàng. Tiki và vị cường giả cấp Vũ Trụ tên Vu Thái kia đã bắt đầu nâng chén.
“Nào, để ta giới thiệu một chút, vị này chính là người anh em Vương Đằng đã giúp chúng ta một ân huệ lớn mà ta vừa nói với ngươi đấy. Nếu như không có hắn, lần này chúng ta không thể giành thắng lợi được đâu.” Tiki kéo Vương Đằng đến nói với Vu Thái.
“Ồ!” Vu Thái lập tức nhìn về phía Vương Đằng, dùng ánh mắt kỳ lạ đánh giá Vương Đằng.
Vu Thái tò mò quan sát Vương Đằng một lúc lâu, rồi nhiệt tình chào hỏi: “Ha ha ha, Tiki khen ngươi ra hoa luôn. Nào, mau ngồi xuống, cùng uống vài ly rượu.”
Nghe nói trình độ phù văn của Vương Đằng rất giỏi, thậm chí còn nắm giữ thuật trị liệu Quang Minh , có thể cứu người bị thương ở phạm vi lớn, Vu Thái cũng dậy lòng kết giao.
Dù sao đối với người hoạt động quanh năm trên trường giống như bọn họ, lúc nào cũng phải đối mặt với loài Hắc Ám, thuật trị liệu Quang Minhkhông khác nào linh đan diệu dược.
Dù sao muốn loại bỏ sự lây nhiễm của nguyên lực Hắc Ám quả thực quá khó khăn, nhất định phải hốt thuốc đúng bệnh.
Và trong rất nhiều phương pháp, thuật trị liệu Quang Minhchính là phương pháp có hiệu quả nhất, còn có tác dụng tốt hơn cả dược tề Quang Minh.
Đương nhiên, nghe nói từ trong miệng Tiki là Vương Đằng có thể tham dự chiến đấu giữa các cường giả cấp Vũ Trụ, sức mạnh không tầm thường, nếu không hắn cũng sẽ không nhiệt tình mà nói chuyện bình đẳng như vậy.
Vương Đằng hơi bất đắc dĩ, nhưng thịnh tình khó từ chối, cuối cùng hắn vẫn ngồi xuống giữa hai người.
Đám người Oria và Clive hoàn toàn bị vứt qua một bên, khiến hai người rất buồn bực.
Đặc biệt là Clive, đối với giao thiệp thuộc về các cường giả cấp Vũ Trụ này, hắn cũng rất muốn tham gia, nhưng căn bản không chen miệng vào được.
Nếu miễn cưỡng đi đến bắt chuyện, thì e rằng cường giả cấp Vũ Trụ người ta cũng sẽ không thèm nhìn hắn một cái, sẽ chỉ rước lấy bẽ mặt.
Ngược lại, sau khi hai người đại sư phù văn Phàn Thái Ninh và bác sĩ Leonald liếc nhìn nhau một cái, lại đi thẳng về phía bọn họ.
Ccác hạ Vu Thái, các hạ Tiki, không phiền nếu chúng ta mời ngài một ly rượu chứ?” Đại sư phù văn Phàn Thái Ninh cười nói.
Tiki đã đoán được ý đồ của hai người, cười nói: “Hai vị đại sư hẳn là đến để gặp Vương Đằng, nếu Vu Thái ngươi không phiền, thì ta không có ý kiến gì.”
“Nhiều người mới vui vẻ, mời hai vị đại sư ngồi.” Vu Thái âm thầm kinh ngạc, không biết bọn họ tìm Vương Đằng làm gì, nhưng hắn không hỏi, mặt ngoài chỉ cười nói.
Nét mặt của đại sư phù văn Phàn Thái Ninh và Leonald không nhịn được lộ vẻ vui mừng, sau đó ngồi xuống.
Mấy người nhanh chóng trò chuyện với nhau, bầu không khí rất vui vẻ.
Nhưng không lâu sau, đại sư phù văn Phàn Thái Ninh lại bộc lộ ra dáng vẻ muốn nói nhưng lại ngại mở miệng.
Vương Đằng và Tiki biết bọn họ muốn làm gì? Cho nên không vội vàng chút nào.
Lúc này phi thuyền bắt đầu khởi động, rời khỏi bến cảng tinh cầu hành tinh Nam Thạch, bay tới vũ trụ sâu thẳm.
Mọi người nhìn ra ngoài cửa sổ. Phi thuyền nhanh chóng xuyên qua tầng khí quyển. Không lâu sau xung quanh chỉ còn lại hư vô trống trải vắng vẻ.
Mọi người rời ánh mắt đi. Tiki cười nói: “Hai vị đại sư, các ngươi có chuyện gì thì mau nói đi, nếu không rượu này sắp uống hết rồi.”
Đại sư phù văn Phàn Thái Ninh cười hì hì nhìn về phía Vương Đằng, mở miệng nói: “Vậy chúng ta cũng không vòng vo nữa, Các hạ Vương Đằng, chắc hẳn ngươi đã biết mục đích của chúng ta? Ta và bác sĩ Leonald đã âm thầm bàn bạc, quyết định cùng trở thành người tiến cử của ngươi, mời ngươi vào liên minh Phó Chức Nghệp. Ngươi cảm thấy thế nào?”
“Hai vị đại sư cùng tiến cử!” Vương Đằng hơi sững sờ, trong lòng thoáng qua một loạt suy nghĩ. Hắn cầm ly rượu lên khẽ nhấp một ngụm, nhìn dáng vẻ bình tĩnh của hai người Phàn Thái Ninh, dứt khoát nói: “Ta rất cảm ơn hai đại sư đã để mắt đến ta, nhưng chuyện này có lợi gì với ta chứ?”
Đại sư phù văn Phàn Thái Ninh và bác sĩ Leonald đưa mắt nhìn nhau, cười nói: “Bởi vì nếu hai chúng ta trở thành người tiến cử, thì các hạ Vương Đằng vừa vào liên minh Phó Chức Nghệp chẳng khác nào đã có được tình hữu nghị ở hai phe của ta và bác sĩ Leonald.”
Hai người này đều là lão lừa đảo!
Vương Đằng vừa nghe đã biết bọn họ đang cho mình ăn bánh vẽ, lắc đầu nói: “Nói một câu không khách khí, nếu ta muốn có người tiến cử, có lẽ sẽ không quá khó khăn. Hai vị đại sư muốn dùng việc này để thuyết phục ta, có phải hơi thiếu thành ý rồi không?”
“Ở phía Đế tinh, ta cũng quen biết vài đại sư phù văn, đại sư luyện đan, có thể bảo bọn họ tới tiến cử Vương Đằng, thiết nghĩ bọn họ cũng sẽ rất vui lòng.” Tiki chen miệng vào.
Lúc này Vu Thái cũng đã biết rõ ngọn ngành mọi chuyện, nâng ly về phía Vương Đằng cười nói: “Ta cũng quen không ít đại sư phù văn, đại sư luyện tạo, nếu cần, thì ngươi cứ nói.”
Đại sư phù văn Phàn Thái Ninh và bác sĩ Leonald thấy hai cường giả cấp Vũ Trụ Tiki và Vu Thái lại chủ động chống lưng cho Vương Đằng, không khỏi âm thầm cười khổ.
“Cũng tại ta, không nói rõ ràng, ta tự phạt một ly trước.” Đại sư phù văn Phàn Thái Ninh uống một ly rượu, rồi vội vàng nói: “Có được tình hữu nghị của hai phe ta và bác sĩ Leonald chỉ là một chuyện, đến lúc chúng ta trở thành người tiến cử sẽ nhận được phần thưởng của liên minh, chúng ta đồng ý chia đều phần thưởng này… Với ngươi!”
“Chia đều!” Ánh mắt Vương Đằng chợt lóe lên.
Xem ra đại sư phù văn Phàn Thái Ninh và Leonald này quả thật đã đầu tư vốn gốc rồi, lại bằng lòng chia đều với hắn.
“Vương Đằng, đồng ý bọn họ, chia đều đã rất tốt rồi, ta cũng không thể quá tham lam, nếu không quan hệ hai bên sẽ xấu đi.” Giọng nói của Viên Cổn Cổn vang lên trong đầu Vương Đằng.
Bên cạnh, Tiki cũng không lên tiếng, chỉ mỉm cười chờ đợi lựa chọn của chính Vương Đằng.
Một lát sau, Vương Đằng cười nói: “Nếu hai vị đại sư khách khí như vậy, ta từ chối thì bất kính rồi!”
Hắn cũng không thêm yêu cầu gì nữa, chỉ là một tiến cử mà thôi, không nhất thiết phải làm quá lên, còn có thể có được tình hữu nghĩ của hai người, cũng xem như là không tồi.
Thật ra, thứ Vương Đằng xem trọng hơn là mạng lưới quan hệ phía sau hai người, nếu không dựa vào trình độ cấp Tông Sư của hắn, chia đều phần thưởng của liên minh cũng coi như hời cho bọn họ rồi.
Đại sư phù văn Phàn Thái Ninh và bác sĩ Leonald lập tức thở phào nhẹ nhõm, mừng rỡ nói: “Được, hay lắm. Có thể trở thành người tiến cử của các hạ Vương Đằng, là vinh hạnh của hai chúng ta.”
“Có chuyện tốt được thúc đẩy, chi bằng mọi người cùng uống một ly.” Vu Thái cười nói.
“Ha ha, được!”
Mấy người cùng uống với nhau một ly, bầu không khí ập tức nóng hơn, quan hệ dường như lại tiến thêm một bước.
Tiki rất vui với quyết định của Vương Đằng. Đến trình độ này của bọn họ, chỉ có sức mạnh thôi là chưa đủ, còn phải có chừng mực, biết tiến biết lùi, nếu không thì khó mà có được thành tựu gì.
Một người biết chừng mực mới đáng để hắn đầu tư.
Chuyện nên nói cũng đã nói xong, rượu nên uống cũng đã uống xong, mọi người lần lượt rời đi.
Dù sao đây chỉ là một bước đệm. Đối với những võ giả bọn họ, tu luyện mới là việc chính.
Còn khoảng mười mấy ngày tiếp theo, Vương Đằng trực tiếp đóng cửa ở trong phòng, bế quan tu luyện, không gặp ai cả.
Điều này khiến đám người đại sư phù văn Phàn Thái Ninh, Oria rất bất lực. Phàn Thái Ninh muốn tìm hắn xin chỉ bảo chuyện về phù văn, Oria chỉ muốn tìm một người để bàn bạc kế hoạch trốn nhà tiếp theo… Tóm lại đều không có chuyện gì tốt!
Trong phòng, Vương Đằng lại đi vào vũ trụ hư cấu một lần nữa.
Lần trước hắn bị Phong Thần điểu đè lên mặt đất mà mài, sau khi chết thì rời khỏi vũ trụ hư cấu, sau đó lại đụng phải loài Hắc Ám xâm phạm, không có cơ hội đi vào đó thêm lần nào nữa.
Bây giờ nhàn rỗi, hắn có hứng thú đi tới, chỉ muốn đi tìm Phong Thần điểu kia để bị hành một lần nữa.
Mỗi lần bị hành, thì sẽ càng mạnh hơn!
Ban đầu, sau khi võ giả bình thường đi vào vũ trụ hư cấu rồi chết, bởi vì tinh thần bị tổn thương, cần mười ngày mới có thể hồi phục, sau đó lại đi vào vũ trụ hư cấu một lần nữa.
Cộng thêm việc nhặt được rất nhiều thuộc tính tinh thần, tinh thần của hắn không chỉ không hạ xuống, ngược lại còn tăng lên rất nhiều.
Tinh thần tổn thương là gì đó?
Cuộc sống võ đạo của hắn căn bản không có chuyện như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận