Võ Đạo Toàn Thuộc Tín

Chương 1234: Đó là một cô lương tốt~

“Bây giờ sao?” Vương Đằng ngạc nhiên nói.
“Bây giờ thì làm sao, cuộc sống về đêm ở tinh cầu phòng ngự số 4 vừa mới bắt đầu.” Oria đảo mắt: “Nhìn tuổi đời ngươi còn trẻ, sao lại giống như ông già vậy.”
“… Ta giống như ông già sao?” Vương Đằng tự chỉ mũi mình: “Bé con, ngươi coi thường ta sao!”
Oria không nói chuyện, nhưng ánh mắt kia, nét mặt kia, mọi thứ đều đang khinh bỉ Vương Đằng.
“Vãi, ngược lại ta muốn xem thử cuộc sống về đêm ở tinh cầu rách nát này của các ngươi còn có thể có cái gì, dẫn đường!” Vương Đằng nổi giận, trực tiếp nhảy từ trên giường xuống, đi ra ngoài cửa.
Oria cười thầm, đôi mắt lóe lên vẻ xảo quyệt. Nàng vội vã đuổi theo sau, rồi chạy tới phía trước dẫn đường.
“Ta nói với ngươi, buổi tối ở tinh cầu phòng ngự số 4 cực kì náo nhiệt. Nơi đây tập trung rất nhiều võ giả đến làm nhiệm vụ, đa số bọn họ đều ra ngoài làm nhiệm vụ vào buổi sáng, ban đêm trở về pháo đài chiến tranh nghỉ ngơi, và giải trí thư giãn, mà đây cũng việc được thượng tầng ủng hộ.” Oria vừa dẫn đường, vừa nói.
“Thượng tầng đề xướng! Tại sao lại có chuyện này?” Vương Đằng kinh ngạc hỏi.
“Có gì kì quái đâu, có rất nhiều loài Hắc Ám ẩn nấp trong tinh cầu này, chúng ta gióng trống khua chiêng giải trí ban đêm, chiếu sáng bốn phía xung quanh, trái lại loài Hắc Ám không thể ẩn trốn được nữa.” Oria nói.
“Còn có chuyện như vậy sao.” Vương Đằng cứng họng, phương pháp này thực sự rất… đơn giản và trực tiếp!
Lúc này, hắn đi theo Oria ra khỏi khu nghỉ chân, quả nhiên nhìn thấy phía xa có ánh đèn sáng tỏ, tiếng la hét ầm ĩ vọng lại, có vẻ vô cùng náo nhiệt.
Rất may là bên cạnh khu nghỉ chân có bố trí trận pháp cách âm nên những người nghỉ ngơi bên trong không bị ảnh hưởng.
Oria dẫn Vương Đằng đi xung quanh trong pháo đài chiến tranh. Trong suốt thời gian đó, hắn nhìn thấy rất nhiều bóng dáng võ giả, bọn họ rất năng động, cực kỳ náo nhiệt.
Chỉ chốc lát sau, Vương Đằng đã đi tới một khoảng đất trống như một sàn đấu võ.
Trong cả quãng đường tới đây, nơi này chắc chắn là nơi náo nhiệt nhất.
Xung quanh có rất nhiều người tụ tập, tiếng ồn ào bay vọt lên bầu trời đêm.
Vương Đằng dõi mắt nhìn lại, chỉ thấy hơn mười đài cao được dựng đứng ở vùng đất trống trung tâm, và các võ giả trên chiến đấu tỷ võ trên đấy.
“Chỉ thế này thôi à?” Vương Đằng lập tức mất hứng, cứ tưởng Oria sẽ dẫn hắn đi chơi trò gì đó thú vị, chẳng hạn như mấy trò chơi “tao nhã” như roi da nhỏ nến, dẫu sao mấy trò này cũng khá hợp để chơi buổi tối, không ngờ chỉ dẫn hắn tới để xem đấu võ, thế này thì có gì hay ho.
“Đồ thiếu hiểu biết, tinh cầu phòng ngự số 4 tập hợp những võ giả thiên tài từ hầu hết các học viện trong đế quốc, buổi tối bọn họ thường so đấu giao lưu ở đây, cực kỳ đặc sắc.” Oria giận dữ nói.
Vương Đằng không quan tâm tới mấy cảm xúc nhỏ nhặt của nàng, niệm lực tinh thần của hắn lặng lẽ quét qua bốn phía, lặng lẽ nhặt các bong bóng thuộc tính phân tán khắp nơi.
Không thích là không thích, nhưng vẫn phải nhặt bong bóng thuộc tính.
‘Nguyên lực tinh thần hệ Hỏa X 600’
‘Nguyên lực tinh thần hệ Thủy X 800’
‘Thiên phú hệ Thủy cấp Vương X 150’
‘Nguyên lực tinh thần hệ Thổ X 500’
‘Thiên phú hệ Thổ cấp Vương X 100’
‘Tinh thần cấp Hành Tinh X 120’
‘Nguyên lực tinh thần hệ Phong X 700’
‘Thiên phú hệ Phong cấp Vương X 150’
‘Nguyên lực tinh thần hệ Kim X 1100’
...
Từng bong bóng thuộc tính hòa vào cơ thể Vương Đằng, làm thực lực của hắn tăng lên trong vô hình.
Vương Đằng đột nhiên cảm thấy mình nên biết ơn Oria. Nếu không phải nàng dẫn hắn qua đây thì hắn cũng không thể nhặt được nhiều bong bóng thuộc tính như vậy.
Tuy tính cách hơi tệ nhưng cô lương này rất tốt đó ~
Khóe miệng hắn không khỏi lộ ra ý cười yêu thương.
Oria đột nhiên cảm thấy Vương Đằng cười hơi kỳ quái, hơn nữa lại còn hướng về phía nàng, không biết hắn đang định làm gì.
Vương Đằng không nhận ra sự khác thường của Oria, vẫn đắm chìm trong thu hoạch.
Lần này nguyên lực Ngũ Hành của hắn đã thăng cấp rất nhiều, nhưng vẫn chưa đạt tới trình độ đột phá cảnh giới, nên không liệt kê từng cái một nữa.
Tuy nhiên sự xuất hiện của nguyên lực hệ Phong đã mang đến một bất ngờ nho nhỏ cho Vương Đằng.
Ban nãy mới nhận được nguyên lực tinh thần hệ Phong từ chỗ Tiki, không ngờ giờ lại xuất hiện lần nữa.
Hiện tại nguyên lực hệ Phong của hắn vẫn đang ở cấp Chiến Tướng thập tam tinh, còn chưa thăng cấp Hành Tinh, nếu có cơ hội, Vương Đằng đương nhiên hy vọng nó có thể thăng cấp càng sớm càng tốt.
Đáng tiếc là không có công pháp hệ Phong, nếu không thì hắn có thể thử cố gắng thăng cấp.
Ngoài bong bóng thuộc tính nguyên lực ra, Vương Đằng còn thu được rất nhiều thuộc tính thiên phú, tất cả đều là cấp Vương. Oria nói không sai, nơi này quả thực có không ít võ giả thiên tài.
Bong bóng thuộc tính chính là bằng chứng, Vương Đằng tin rồi.
Ngoài ra còn có rất nhiều bong bóng thuộc tính ngộ tính và tinh thần, nhưng phần lớn trong số đó là cấp Hành Tinh, không có tinh thần và ngộ tính cấp Hằng Tinh.
Vương Đằng lắc đầu, cảm thấy mình quá tham lam. Mấy thứ này đều là cấp Hành Tinh, võ giả cấp Hằng Tinh, sao có thể xuất hiện tinh thần và ngộ tính cấp Hằng Tinh được.
Không phải ai cũng là thiên tài như hắn!
Nhưng hắn cũng không vội vàng rời đi, bong bóng thuộc tính rớt ra từ những võ giả này hoàn toàn vượt trên tiến độ tu hành của hắn… Vậy thì còn tu luyện làm cái quái gì!
Nhặt thuộc tính có phải ngon hơn không.
Vì vậy Oria nhìn thấy Vương Đằng ban nãy vẫn còn mất hứng thú, giờ lại đột nhiên chủ động tiến lên phía trước.
(⊙_⊙)
Oria cảm thấy bối rối, nhưng nàng vẫn đi theo ngay lập tức.
Vương Đằng đi về phía đài cao nơi vừa nhặt được bong bóng thuộc tính hệ Phong, phía dưới đài cao chật ních ba tầng người, hắn chỉ có thể vừa chen vào trong đám người, vừa đi vào.
“Này này, chen lấn gì đó?”
“Ai đẩy ta đó, con mẹ nó đẩy mẹ ra ngoài rồi.”
...
Đây là tộc Viên Nhân, một chủng tộc rất phổ biến trong vũ trụ.
Hắn vốn muốn chen ngược lại, nhưng khi đẩy Vương Đằng một chút, hắn phát hiện cơ thể mình không hề nhúc nhích được, chỉ cảm thấy một luồng sức mạnh to lớn trào ra từ cơ thể, đẩy ngược lại, làm hắn không khỏi lùi lại một bước.
Võ giả tinh tinh đen lập tức biến sắc, nó ngượng ngùng rụt lại bàn tay to sẫm màu của mình, luống cuống nhìn Vương Đằng.
Vương Đằng liếc mắt nhìn hắn, không thèm nâng mắt lên, lẳng lặng đi qua đám người, tới phía dưới đài cao.
Oria đi theo sau hắn, ánh mắt trầm tư.
Lúc này, trên đài cao, hai võ giả đang giao tranh ác liệt.
Một người da xanh, dáng người cao gầy, giống như một củ hành lá xấu xí, trông rất ngán, làm người ta không có cảm giác thèm ăn.
Người còn lại có dáng vẻ loài người, tay cầm kiếm, anh tuấn phóng khoáng, toàn thân được bao bởi nguyên lực màu xanh, hiển nhiên là một võ giả hệ Phong.
“Là học trưởng Ân Hải!” Oria nói với đôi mắt sáng ngời.
“Sao thế, học trưởng này của ngươi rất nổi tiếng à?” Vương Đằng hỏi.
“Đương nhiên rồi, học trưởng Ân Hải là thiên tài trong top một nghìn của học viện bọn ta, chưa tới năm mươi tuổi đã đạt tới cấp Hằng Tinh, hơn nữa còn là võ giả hệ Phong, không biết có bao nhiêu đối thủ đã bị hắn đánh bại bằng kiếm pháp cuồng phong.” Oria nói với sự ngưỡng mộ.
“Top một nghìn! Từ bao giờ mà top một nghìn cũng được gọi là thiên tài vậy?” Ánh mắt Vương Đằng lóe lên, có hơi khó hiểu trong lòng, không khỏi hỏi: “Các ngươi học trường nào?”
“Đương nhiên là học phủ cao nhất của Đế Tinh Đại Càn bọn ta – học viện Đại Càn!” Oria nói một cách tự hào.
Vương Đằng gật đầu. Hắn từng nghe Viên Cổn Cổn nhắc tới học viện này, nghe nói là học phủ tốt nhất của đế quốc Đại Càn, tốt hơn tháp Thánh Tinh của Liên Bang Aurant rất nhiều lần.
Giáo viên ở đó bét nhất cũng là cường giả cấp Vũ Trụ, cấp Hằng Tinh không đủ tư cách này.
Nếu là học viện Đại Càn thì top một nghìn cũng chấp nhận được.
Suy cho cùng, hầu hết các thiên tài của đế quốc Đại Càn đều chọn tới học viện này, nhân tài quy tụ, không cần nói cũng tưởng tượng được, cạnh tranh rất khốc liệt.
Vương Đằng quan sát màn đấu võ bên trên một cách cẩn thận, lặng lẽ nhặt bong bóng thuộc tính.
Lúc này một vài bóng người chen vào từ bên cạnh, chính là mấy người Clive hắn gặp lúc ban ngày.
“Oria, sao ngươi tới đây mà không nói một tiếng, ta tìm ngươi lâu lắm rồi.” Clive lên tiếng chào hỏi.
“Ta cũng mới đến đây không lâu.” Oria thuận miệng đáp một câu, ánh mắt vẫn chăm chú xem màn so đấu trên võ đài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận