Võ Đạo Toàn Thuộc Tín

Chương 13: Cái nhìn chăm chú yêu thương đến từ cha già

Tên nhân viên phục vụ bị nói đến á khẩu không trả lời được, trong lòng lập tức bội phục sát đất… Hóa ra giám đốc đã sớm điều tra xong chi tiết của đối phương rồi.
Khó trách người ta có thể làm quản lý, mà bản thân chỉ là nhân vật bé nhỏ làm việc vặt!
Vừa đụng phải chuyện, chênh lệch này đã hiện ra rồi.
“Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao đây?” Nhân viên phục vụ kia lập tức khiêm tốn học hỏi.
“Chờ xem, không phải Triệu Cương Báo kia đi gọi người sao? Lấy tính cách có thù tất báo của hắn, một lát nữa nhất định quay lại, không chừng lại phá hư gì đó, chờ bọn họ đi rồi lại kiểm kê tổn thất một thể.”
“Tên khốn kiếp này, chọc ai không được lại cố tình đi chọc lũ con ông cháu cha kia, ngươi có tin lần này hắn khẳng định không chiếm được chỗ tốt gì không?”
“Cho dù anh trai hắn đến đây đều chưa hẳn có tác dụng.” Người đàn ông mặc âu phục mắng to lên.
Ngẫm nghĩ xong lại nói.
“Tất cả tổn thất đều tính hết lên trên đầu hắn cho ta, mặt khác, video giám sát trong quán bar nhất định phải bảo vệ kỹ, đây đều có thể là chứng cứ, nhất định không thể đánh mất, để sau ta copy một phần gửi lên wechat cho ông chủ nhìn xem.”
“Chuyện này có dính dáng đến vài Võ Đồ, chúng ta người bình thường không xen vào được, chỉ có thể đưa cho ông chủ định đoạt.”

Sau khi mấy người Vương Đằng rời đi đều không có hứng thú đi nơi khác chơi đùa, nên đều tự về nhà.
Về nhà, hơn mười giờ.
Vương Đằng không đi võ quán Cực Tinh nữa, ở nhà lên mạng một chút, lật xem tư liệu, càng hiểu biết sâu hơn về thời đại võ đạo.
Chuyện đêm nay coi như gõ cho hắn một cảnh báo.
Tùy tiện đụng phải một người giống như tên côn đồ, thực lực lại gần đến Võ Đồ trung cấp.
Nếu không phải hai ngày này hắn liều mạng nhặt thuộc tính, quét cấp bậc, đêm nay khẳng định không kết thúc được, sẽ gây thành họa lớn.
Tuy rằng người luyện võ thật sự chiếm số lượng không cao trong hơn trăm ngàn vạn dân cư.
Nhưng vấn đề là ném bọn họ ở trong biển người, ngươi hoàn toàn không biết được lúc nào sẽ xui xẻo đụng phải.
Về sau lỡ như chọc phải võ giả chính thức thì sao?
Chẳng phải chỉ cần người ta động đầu ngón tay thôi đã có thể khiến cho mình và Vương gia thương tổn nặng nề.
Hắn không muốn lại trải qua một lần vết xe đổ của đời trước.
Vương Đằng mới vừa sống lại quay về, trong lòng vốn có một cảm giác nguy cơ, hiện giờ luồng cảm giác nguy cơ này càng mạnh hơn rồi.
Phải mau chóng trở thành võ giả chính thức!
Võ Đồ, cho dù là Võ Đồ cao cấp đều không đủ.
Chỉ có trở thành võ giả mới tính là có được một chút lực lượng tự bảo vệ mình.
Hơn mười một giờ, Vương Đằng tắm rửa xong, chuẩn bị ngủ, đang cầm di động định đặt đồng hồ báo thức, ngày mai phải dậy sớm.
Mở di động ra, trên wechat biểu hiện nhận được hai tin nhắn.
Mặc dù thế giới này mới là năm 2009, nhưng đã có wechat, hơn nữa đã sớm phổ biến ra rồi.
Mọi người có chuyện hay không đều post lên cho vòng bằng hữu.
Nhất là vòng bằng hữu của võ giả được hâm mộ và đón chào nhất, bởi vì bọn họ có thể thông qua vết nứt không gian thời gian tiến vào dị giới.
Cho nên chụp được không ít cảnh tượng đặc sắc của thế giới khác, thậm chí là người đẹp dị giới tràn ngập phong tình của nước khác…
Bây giờ đây, post quần áo, post túi xách, post xe sang trọng gì đó đều quá rác rưởi!
Post thế giới mới gọi là trang nhã cao cấp!
Vương Đằng nhìn xem, hai tin wechat đều được gửi tới từ hơn một tiếng trước.
“Vương Đằng ca, ta về đến nhà.” —— Đến từ Bạch Vi.
Theo sau còn có emoji vẻ mặt đáng yêu.
Một tin khác được gửi từ ba phút trước.
“Vương Đằng ca, ta đi ngủ, ngủ ngon.” —— Đến từ Bạch Vi.
Kèm theo một emoji vẻ mặt đang ngủ.
“Cô nhóc này lễ phép như vậy từ khi nào thế, về nhà nói một tiếng thì thôi, kể cả đi ngủ đều học được chúc ta ngủ ngon rồi?” Vẻ mặt Vương Đằng hơi cổ quái.
Hắn ngẫm nghĩ, tin gửi tới ba phút trước, hiện giờ chắc đang ngủ rồi nhỉ?
Ừm, bốn phút rồi!
Vẫn không nên đáp lại thì hơn, miễn cho đánh thức nàng.
Vương Đằng quét danh sách bạn bè mấy cái, thấy không có chuyện gì thú vị nên để điện thoại xuống, nhắm mắt lại ngủ.
Không đến một phút đồng hồ, hô hấp của hắn đã dần vững vàng, chìm vào trong mộng đẹp.
Đầu điện thoại bên kia, trong phòng công chúa màu hồng nhạt, Bạch Vi đợi hồi lâu mà không nhận được đáp lại, trên khuôn mặt xinh đẹp không khỏi lộ ra vẻ thất vọng.
“Bốp!” Nàng ném di động đi, ở trên giường phát điên lăn lộn vài vòng, rất buồn bực.

Ngày hôm sau là chủ nhật.
Vương Đằng lại dậy thật sớm, ăn bữa sáng xong, rời khỏi nhà trong biểu cảm vui mừng của cha già Vương Thịnh Quốc.
“Cuối cùng không cảm giác được ánh mắt này rồi.”
Xe thể thao chạy đi rất xa, Vương Đằng rùng mình một cái.
“Chẳng nhẽ đây là cái nhìn chăm chú yêu thương trong truyền thuyết sao!”
“Shhh… khủng bố như vậy!”
Không bao lâu, Vương Đằng đến võ quán Cực Tinh.
Trên mặt cỏ và trên đường trong võ quán rải rác một ít bong bóng thuộc tính, hắn thuận đường nhặt được, sau đó đi vào trong tòa nhà huấn luyện Võ Đồ.
Trong sảnh lớn lầu một có mấy học viên đang huấn luyện.
Vương Đằng nhìn xem sơ qua, cơ bản đều là một nhóm người đến sớm nhất hôm qua.
Ấn tượng của Vương Đằng đối với bọn họ vẫn rất sâu sắc.
Hắn cho rằng mình đã đến đủ sớm, hóa ra người ta còn tới sớm hơn hắn, quả nhiên thật chăm chỉ.
Nhưng mà trên con đường chăm chỉ này, Vương Đằng ta chắc chắn không phải là người sẽ nhận thua!
Vương Đằng đi tới, lên tiếng chào hỏi lễ phép, nhặt không sót một thuộc tính nào do mấy người kia rơi xuống.
‘Kiếm pháp cơ sở X1’
‘Thân pháp cơ sở X1’
‘Sức mạnh X3’
‘Quyền pháp cơ sở X2’
‘Tốc độ X5’

“Đây là khởi đầu tốt đẹp! Quá sung sướng!!”
Nhặt thuộc tính xong, Vương Đằng không dừng bước mà lập tức đi lên trên lầu hai.
Hành động của hắn đã đưa đến sự chú ý của mấy học viên.
Thanh niên luyện kiếm kia không khỏi lên tiếng nhắc nhở một câu: “Võ quán quy định, Võ Đồ sơ cấp không cho phép lên lầu hai.”
“Ta biết, cám ơn nhắc nhở.” Vương Đằng quay đầu lại, cười cười: “Nhưng mà đêm qua, ta không cẩn thận đột phá Võ Đồ trung cấp rồi!”
Giả vờ lạnh nhạt xong, vung ống tay áo lên, không chút quyến luyến ~
Thanh niên luyện kiếm ngốc tại chỗ.
“Hắn, hắn nói cái gì?” Hắn hơi khó có thể tin được hỏi mấy học viên khác.
“Thằng cha này vừa mới tới hôm qua à?”
Người này không trực tiếp trả lời hắn mà lại hỏi một vấn đề.
“Không đúng, hắn đến đây vào tối thứ sáu, ta đã nhìn thấy hắn.” Một đệ tử khác đột nhiên nói.
“Luyện hai ngày là thành Võ Đồ trung cấp? Đang nói giỡn hả!”
“Tuyệt đối không có khả năng, Trước khi hắn đến võ quán khẳng định đã từng luyện võ, nhìn dáng vẻ của hắn rõ ràng cho thấy là một con ông cháu cha, nghèo văn giàu võ, trong nhà có tiền, luyện võ còn sớm hơn chúng ta nhiều lắm, cũng dễ dàng hơn.”
Ý kiến này chiếm được nhất trí tán thành của mọi người.
Không có ai tin tưởng trên thế giới này sẽ có người chỉ tốn thời gian không đến hai ngày đã từ một kẻ cặn bã yếu đuối biến thành một Võ Đồ sơ cấp, sau đó lại tăng lên đến Võ Đồ trung cấp.
Quả thật giống như chuyện nói nhảm mà thôi.
Kia vốn không phải hai chữ thiên tài có thể hình dung được, chỉ có thể gọi là yêu nghiệt!
Đương nhiên ngoài bật hack gian lận!
Tầng hai tòa nhà huấn luyện cũng có không ít đệ tử đang tập luyện.
Vương Đằng nhìn quanh một lượt thì mắt đột nhiên sáng lên, vì thấy được một bóng người quen thuộc.
Một bóng hình béo ú linh hoạt!
Lúc này đang chạy như điên trên đường chạy.
Đối phương cũng đã lên tới Võ Đồ trung cấp, bảo sao cả ngày hôm qua không thấy ở tầng một, thì ra là lên tầng hai này.
“Hế lô, mập!”
Vương Đằng lên tiếng chào đối phương như với một người quen.
Mập mạp nghe thấy tiếng thì ngoái đầu nhìn, sắc mặt cũng tức thì thay đổi, “Sao lại là tên này!”
Hắn giả vờ như không nghe thấy Vương Đằng, không đáp lại một câu nào, mà chỉ cắm đầu chạy nhanh hơn.
Vương Đằng nhìn đối phương bỏ chạy mà không hề biết sau mông mình đang rơi lả tả bong bóng thuộc tính, thì trong lòng mừng húm.
Hắn thi triển thân pháp cơ sở, vừa chạy sau đít mập mạp vừa nhặt thuộc tính.
‘Tốc độ X6’
‘Tốc độ X7’
‘Thân pháp cơ sở X3’
‘Tốc độ X6’
...
“Thăng lên Võ Đồ trung cấp, thuộc tính rơi ra từ tay mập này cũng nhiều lên một chút, nói vậy là thực lực càng cao, thuộc tính rơi ra càng nhiều.”
Vương Đằng nghĩ thầm.
Nếu đúng là như vậy thì thuộc tính nhặt được ở tầng hai chắc chắn sẽ nhiều hơn ở tầng một!
Dù sao nơi đây cũng toàn là Võ Đồ trung cấp.
Như vậy, hắn tin rằng sẽ không mất bao lâu để nâng lên Võ Đồ cao cấp, khoảng cách trở thành võ giả chính thức cũng gần hơn một bước.
“Sao ngươi cứ bám lấy ta như keo chó thế hả? Có để cho người ta được yên không?”
Giọng nói giận dữ của mập mạp kéo Vương Đằng ra khỏi dòng suy nghĩ.
“Khà khà, tập một mình thì có gì vui, hay là chúng ta thi đi, xem ai chạy mười vòng mất ít thời gian hơn, thế nào? Chơi không?” Vương Đằng nói.
Mập mạp đang muốn từ chối, nhưng đảo mắt một vòng lại nói: “Nếu ngươi thua thì cách xa ta ra, để yên cho ta tập một mình.”
“Được!”
Vương Đằng đồng ý, lại nói, “Thế nếu ngươi thua thì sao?”
“Nhảm nhí, sao ta có thể thua được!” Mập mạp khinh bỉ nói.
“Tự tin là tốt, nhưng ngươi đã có điều kiện thì ta cũng có yêu cầu, thi thố là phải công bằng, ngươi nói có đúng không?” Vương Đằng nói.
“Vậy ngươi muốn thế nào?” Mập mạp nhíu mày hỏi.
“Đơn giản thôi, nếu ngươi thua, ngươi phải hát bài Chinh phục trước mặt mọi người, thế nào?” Vương Đằng nói.
“Ok, chỉ cần ngươi thắng thì ta hát cái gì cũng được, đừng nói là một bài Chinh phục, mười bài cũng không vấn đề.” Mập mạp vỗ ngực đáp ứng.
Vương Đằng cười thầm trong lòng —— Mười bài? Đến lúc đó đừng có khóc.
“Bên cạnh có đồng hồ bấm giờ, ta đi tìm người đến bấm giờ cho chúng ta.”
Mập mạp nói xong thì đi đến nói mấy câu với một đệ tử đang luyện tập, nhờ đối phương ra bấm giờ hộ.
Đệ tử kia gật đầu, đi theo mập mạp trở về bên cạnh đường chạy.
“Các ngươi chuẩn bị đi, khi nào ta hô bắt đầu là có thể chạy.” Đệ tử đứng bên cạnh đồng hồ bấm giờ nói.
Hai người cùng gật đầu.
Mập mạp bắt đầu chuẩn bị, hắn vung vẩy chân, thả lỏng cơ thể.
Kết quả là đống thịt mỡ núng nính rung rinh.
Các đệ tử còn lại thấy hai người thi đấu thì cũng xúm lại bên cạnh đường chạy hóng hớt.
Họ thấy đống thịt mỡ núng nính của mập mạp thì không khỏi cười hô hố.
“Tên mập này béo thế còn đi học thân pháp với luyện tốc độ, không biết hắn nghĩ gì nữa?”
“Các ngươi chớ có nói, tay mập này có chút năng lực đấy, chạy còn nhanh hơn thỏ.”
...
Nghe tiếng bàn tán vang lên bên cạnh, khuôn mặt mập mạp không khỏi lộ ra vẻ đắc ý.
Hắn liếc Vương Đằng vởi vẻ khiêu khích, hắn đứng thẳng tại chỗ, ngay cả động tác xuất phát cũng không làm.
Vương Đằng mỉm cười, cũng đứng yên không nhúc nhích, thuận miệng hỏi, “Mập này, ngươi tên gì?”
“Ta là Ngô Lượng!” Mập mạp chỉ vào mũi mình và nói.
“Nhớ cho kỹ cái tên này đấy, kẻo thua cũng không biết thua ai.”
Nói xong lại hỏi: “Thế còn ngươi?”
“Vương Đằng, thua nhớ hát bài Chinh phục đấy!” Vương Đằng cười nói.
“Xía!” Ngô Lượng trở mắt khinh thường.
Một tiếng hét lớn đột ngột từ bên cạnh truyền đến.
“Chuẩn bị... chạy!”
Dù Vương Đằng và mập mạp đang khích bác nhau, nhưng ngay khoảnh khắc tiếng hô vang lên, bọn họ đều đồng loạt bắn ra.
Sắc mặt của những người bên cạnh đều thay đổi.
Tốc độ của cả hai đều rất nhanh, chỉ trong nháy mắt đã lao đi mấy chục mét.
Họ vẫn duy trì tốc độ chạy cao, không vì chạy mười vòng mà giữ thể lực để bứt phá vào phút chót.
Bởi vì đây là chạy tính giờ, nên so là so về thời gian.
Huống hồ, người luyện võ có thể lực dồi dào, chạy mười vòng chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.
Đừng trông Ngô Lượng béo phì, hắn không hề bất mãn với việc chạy của mình chút nào, ngược lại, tốc độ của hắn còn hơn nhiều người ở đây.
Không có mấy người thực sự luyện thân pháp và tốc độ đạt tới trình độ như hắn.
Thế nên các đệ tử đứng xem mới đột nhiên biến sắc.
Không hổ là mập mạp như gió.
Rất nhiều người cùng nhau cảm thán.
Mà khi họ nhìn về phía Vương Đằng thì biểu cảm trên mặt cũng vô vùng ngạc nhiên.
Vì biết mập mạp từ trước nên dù có giật mình thì cũng có thể nhanh chóng chấp nhận, nhưng Vương Đằng là một gương mặt lạ, rất có thể vừa mới trở thành Võ Đồ trung cấp.
Mà khoan, hình như Ngô Lượng cũng vừa mới trở thành Võ Đồ trung cấp!
Hắn mới lên tầng hai từ hôm qua.
Vậy là, cả hai người này đều là người mới toanh!
Người mới bây giờ đều dữ như vậy sao?
Có còn để cho người cũ bọn họ có đường sống không vậy?
Trường Giang sóng sau đè sóng trước, sóng trước chết queo trên bờ.
Một không khí bi thương đột nhiên bao trùm mấy người Võ Đồ trung cấp.
“Người mới này vẫn kém hơn Ngô Lượng một chút.” Có người bình luận.
“Chưa chắc, tuy hắn vẫn tụt lại phía sau, nhưng vẫn bám sát theo mập mạp, các ngươi không phát hiện ra khoảng cách mà hắn tụt lại chưa bao giờ quá hai mươi mét à.”
“Ờ ha, ngươi không nói thì ta không nhận ra!”
Mấy người kinh ngạc nhìn Vương Đằng chạy ở phía sau, nếu nhìn kỹ sẽ thấy hắn không có vẻ gì là phải cố hết sức cả.
Quả thật là Vương Đằng không hề dốc toàn lực, hắn chạy sau lưng Ngô Lượng chủ yếu để nhặt thuộc tính.
Mà bản thân cuộc thi này chính là để Ngô Lượng rơi nhiều thuộc tính hơn.
Hắn gần như đã tìm ra cách sử dụng ‘bàn tay vàng’ này.
Muốn để cho những ‘tiểu quái’ này rơi càng nhiều thuộc tính thì phải khiến ‘chúng’ càng thêm gắng sức tập luyện, hoặc là...
Thẳng tay đánh ‘chúng’, đánh càng nặng thì càng có khả năng rơi nhiều!
Phương pháp thứ hai này được lấy cảm hứng từ thanh niên hung dữ tối qua, thế nhưng vẫn còn cần xác minh thêm đã.
Dù sao cũng không thể tùy tiện tìm người để đánh được.
Vì để thoát khỏi Vương Đằng, lần so tài này, Ngô Lượng chạy rất chi là cố gắng, quả nhiên thuộc tính rơi ra rất nhiều, gần như rơi cả quãng đường chạy.
‘Thân pháp cơ sở X2’
‘Tốc độ X5’
‘Tốc độ X6’
‘Thân pháp cơ sở X4’
‘Tốc độ X7’
...
Vương Đằng có cảm giác như mình đang chơi Temple run, đống bong bóng thuộc tính giống như những đồng xu vàng.
Bên tai dường như cũng có âm báo leeng keeng vang lên.
Hắn vừa chạy vừa lụm thuộc tính, thuộc tính của bản thân không ngừng gia tăng, chẳng những không thấy mệt mà còn càng thêm hăng hái là đằng khác.
Đó cũng là lý do mà hắn dám thi thố với mập mạp.
Ta gian lận, nếu bị thua, cũng không thể bỏ qua người này.
Đám đệ tử đứng xem thấy nụ cười trên môi Vương Đằng thì mặt ai cũng trở nên kỳ lạ.
Người này, rõ ràng là đang dắt chó... à không, là đang dắt mập đi dạo!
Chỉ thiếu mỗi cái xích cổ.
Ngô Lượng không hề nhận ra điều bất thường, thấy Vương Đằng vẫn ở đằng sau mình thì ngoái lại cười khoái chí, “Chú em à, đã bảo ngươi không phải đối thủ của ta lại cứ thích ăn hành cơ!”
Vụt ~
Vừa dứt lời, một bóng người đã vụt qua người hắn.
Nụ cười trên mặt mập mạp đứng hình.
Hắn trợn mắt, há mồm, nửa ngày mới phun ra nổi một chữ.
“Đệt!”
Ngô Lượng đầy vẻ chán nản.
“Ngươi thâm hiểm quá đấy? Thì ra trước giờ vẫn giấu thực lực, đến cuối cùng với bộc phát, hại ta vui vẻ không công cả đoạn đường!”
Vương Đằng cười ha hả, “Là ai tự tin như thế ngay từ đầu cơ?”
“Hơn nữa ta cũng giữ mặt mũi cho ngươi còn gì, để ngươi dẫn đầu mãi đến cuối mới vượt lên.”
“Haiz ~ có điên mới tin ngươi, ngươi đúng là lão già đểu cáng!” Ngô Lượng cười lạnh nói.
Tại sao ta lại thành lão già đểu cáng??
“Được rồi được rồi, dám thua không dám nhận, cứ nói một câu, ta không bắt ngươi thực hiện giao ước nữa.” Vương Đằng nói không lên lời.
“Ai không dám nhận cơ, không phải chỉ hát bài Chinh phục thôi sao? Có gì mà không dám!” Ngô Lượng gân cổ cãi.
“Vậy ngươi hát đi! Ta đợi đến héo hon cả người rồi.” Vương Đằng liếc nhìn hắn.
Nhất thời, cả khuôn mặt béo ú của Ngô Lượng biến đổi không ngừng hệt như ăn phải con ruồi vậy.
Nửa không muốn mất mặt nên không hát được, nửa lại không muốn người ta nói mình là hạng dám chơi không dám chịu.
Cả khuôn mặt đều quắn quéo thành hai chữ —— rối rắm!
Nhưng cuối cùng hắn vẫn cam chịu số phận, cả người như xì hết hơi, hát với giọng bé đến nỗi không nghe nổi, “Và thế là ta bị ngươi chinh phục…”
“Không nghe rõ gì cả!” Vương Đằng giơ tay chống ra sau tai làm bộ không nghe thấy gì.
Ngô Lượng tức chết đi được, hít một hơi thật sâu, gào lên:
“Và thế là ta bị ngươi chinh phục…”
“Ha ha ha!”
Người xung quanh đều không khỏi bật cười ồ, mập mạp này hát như vịt đực vậy!
Cơ mà cũng thật đáng thương!
Đứng trước mặt nhiều người như vậy hát bài chinh phục, quả là vết nhơ để đời.
Vương Đằng kia cũng rõ nham hiểm, lại chỉnh người ta như thế.
Vương Đằng nén cười, xua tay nói, “Được rồi được rồi, đừng hát nữa, giọng ngươi sẽ làm trẻ con khóc thét đấy!”
“...” Ngô Lượng: “Không đấy, ta còn muốn hát mười bài nữa cơ!”
“...” Lần này đến phiên Vương Đằng câm nín.
Tay mập mạp này cũng bỉ ổi cơ!
“Bị ngươi chinh phục…” Thấy vẻ mặt ngán ngẩm của Vương Đằng, Ngô Lượng càng thêm hăng hái.
“Cút!”
Vương Đằng vội vã bỏ chạy, mẹ ôi, âm thanh này quá độc hại!
Tuy đùa tay mập này khá là vui, nhưng thật lòng thì hắn có chút bỉ ổi.
Mà cố quá lại quá cố, vui mấy cũng từ từ chơi sau.
Theo tuổi thì hắn ngang ngang mình, giờ cũng đã là Võ Đồ trung cấp, chứng tỏ thiên phú cũng không tệ.
Có khi sau này còn có thể trở võ giả cũng nên.
Một con dê béo đầy tiềm năng như thế có thể dùng làm đối tượng cạo lông lâu dài!
Đệ tử đứng xem cũng sợ hãi chạy đi, họ đứng xa bàn tán trong chốc lát, vừa cảm thấy kinh ngạc vừa khơi dậy lòng hiếu thắng, lao vào nỗ lực tập luyện hơn.
Và thế là sân tập luyện tầng hai lại rơi không ít bong bóng thuộc tính.
Vương Đằng đi tới, nhặt từng cái một, cũng chào hỏi từng người một.
‘Tốc độ X6’
‘Sức mạnh X7’
‘Quyền pháp cơ sở X3’
‘Sức mạnh X5’
‘Đao pháp cơ sở X6’
...
Một đợt thuộc tính lại tăng lên, hắn dừng chân trước một đệ tử đang tập quyền để quan sát trong chốc lát.
Đợi đối phương luyện tập xong và dừng lại nghỉ ngơi.
Vương Đằng tiến lên nói, “Vị sư huynh này, chúng ta đấu tay đôi không?”
Đối phương trông lớn tuổi hơn Vương Đằng, khoảng ngoài hai mươi tuổi.
Khi nghe thấy Vương Đằng nói thì hắn sửng sốt một chút, nói: “Ngươi là Vương Đằng đúng không, ta là Trương Thiếu Dương.”
“Vừa xem trận tỷ thí của ngươi và Ngô Lượng, ta cũng có chút hứng thú với ngươi đấy, nếu ngươi đã có lời thì học hỏi nhau chút nhỉ.”
“Trương sư huynh, mời!”
Hai người đứng ở chỗ trống, cách nhau một khoảng, Vương Đằng làm một động tác mời.
Trương Thiếu Dương nắm chặt tay, giậm chân một cái, xông về phía Vương Đằng.
Bịch bịch bịch…
Song phương lập tức lao vào giao chiến, Vương Đằng không dùng đến các chiến kỹ khác, hoàn toàn dựa vào thân pháp và quyền pháp để tỷ thí với Trương Thiếu Dương.
Hai người quyền đến quyền đi, rất là bạo lực hoang dã.
Cho dù trúng chiêu cũng là từng quyền đánh thẳng vào da thịt từng người.
Trương Thiếu Dương tỏ ra kinh ngạc, hắn là kẻ vai u thịt bắp, vừa nhìn đã thấy là kiểu đàn ông cứng cáp.
Trong khi Vương Đằng mặc bộ quần áo thể thao rộng thùng thình, không lộ rõ cơ bắp, nhìn bề ngoài thì giống như một thiếu niên bình thường.
Nhưng không ngờ, khi thực sự động thủ lại đầy tính bùng nổ như thế.
Thậm chí không có chút gì là bất hợp lý!
Mặt khác, thực lực của Vương Đằng cũng khiến hắn kinh ngạc không thôi, trước đó hắn cứ nghĩ Vương Đằng chỉ có thân pháp tốt và tốc độ nhanh, nhưng xem ra hiện giờ phải rút lại suy đoán này rồi.
Quyền pháp của Vương Đằng cũng không kém gì mình.
“Người này, có vẻ là thiên tài!” Trương Thiếu Dương nghĩ thầm.
Hai người như gặp phải kỳ phùng địch thủ, ngang tài ngang sức, nhất thời đánh tới đánh lui cũng bất phân thắng bại.
“Quyền pháp cơ sở của Trương Thiếu Dương đã đạt tới đại thành, đánh lâu như vậy mà Vương Đằng kia không hề lép vế.”
Đệ tử đứng đằng xa vốn không đánh giá cao Vương Đằng, thấy hắn khiêu chiến với Trương Thiếu Dương cũng không để ý nhiều, chỉ cho là đánh đấm hai ba cú là xong.
Nhưng không ngờ là hai người đã giao đấu được một lúc lâu mà vẫn bất phân thắng bại.
“Có lẽ nào là Trương Thiếu Dương chưa dốc hết sức?” Có người nghi ngờ nói.
“Ngươi bị ngơ à, trông dáng vẻ của Trương Thiếu Dương có giống không dốc hết sức không?” Người bên cạnh cạn lời.
...
“Đừng đánh, đừng đánh nữa!”
Nhân lúc đôi bên rút lui sau khi vừa giao thủ, Trương Thiếu Dương vội vàng khua tay nói.
“Sao lại ngừng?” Vương Đằng chưa đã.
“Quyền pháp của ta và ngươi ngang nhau, có đánh tiếp cũng không phân thắng bại, ngược lại còn tiêu hao nhiều tinh lực, ảnh hưởng đến việc tập luyện ngày hôm nay.” Trương Thiếu Dương nói.
“Hơn nữa, ngươi không sử dụng thân pháp như khi tỷ thí với Ngô Lượng, chứ không thì ta đã thua từ lâu rồi.”
“Cũng được, vậy dừng ở đây! Sau này có cơ hội lại tỷ thí nữa nhé.” Vương Đằng nói.
“Được, luận bàn với ngươi cũng giúp ta thu hoạch được nhiều!” Trương Thiếu Dương gật đầu.
Vương Đằng sang một bên nghỉ ngơi, khôi phục thể lực, tiện thể kiểm kê thu hoạch của cuộc so đấu vừa rồi.
‘Quyền pháp cơ sở X23’
‘Sức mạnh X45’
Quả nhiên mọi thứ giống như hắn phỏng đoán, đánh ‘quái’ rơi thuộc tính, đánh càng mạnh thì rơi càng nhiều, nhất là quyền pháp cơ sở, nếu để họ tự tập luyện sẽ không rơi nhiều như thế.
“Vậy nên đây mới là cách sử dụng bàn tay vàng chính xác!”
Vương Đằng đi loanh quanh trong sân huấn luyện, chậm rãi khôi phục thể lực và nhặt thuộc tính vừa rơi xuống.
Nửa tiếng sau, hắn gần như khôi phục trở lại.
Sau đó, cầm một thanh kiếm từ phòng vũ khí, đi đến trước mặt một đệ tử luyện kiếm, “Sư huynh, không biết sư huynh có thời gian chỉ bảo kiếm pháp cho ta không!”
“Được!” Đối phương rất thẳng thắn, gật đầu đồng ý.
Lúc này đệ tử trong sân huấn luyện đã ngày một đông, chẳng qua chỉ có một số đệ tử đến sớm là biết hai cuộc tỷ thí đã diễn ra trước đó.
“Cái tay Vương Đằng kia lại tìm người so đấu kìa, lần này lại luận bàn kiếm pháp!”
Đệ tử vừa đến nghi hoặc hỏi: “Chuyện gì vậy? Đệ tử này có chút lạ mặt, mới tới à?”
Một đệ tử khác giải thích cho hắn nghe.
Ở góc bên này, hai người Vương Đằng đã bắt đầu giao thủ, trường kiếm giao nhau bắn ra tia lửa.
Tỷ thí kiếm pháp đương nhiên là nguy hiểm hơn, nhưng cả hai đều có chừng mực, không thật sự gây thương tích cho đối phương.
Cuộc tỷ thí kết thúc, Vương Đằng thu hoạch một lượt thuộc tính, ngồi cạnh đó nghỉ ngơi.
‘Kiếm pháp cơ sở X26’
‘Sức mạnh X30’
...
Một tiếng sau, Vương Đằng tìm đến một đệ tử luyện đao, ôm quyền nói: “Sư huynh, đại đao của ta đã khát khao không yên, chúng ta tỷ thí đi.”
“Được, đại đao của ta cũng không chịu yên phận từ lâu rồi!”
Biểu cảm của cả hai còn rất thật, và khi nhìn nhau, tia lửa điện bắn ra từ trong đôi mắt họ, bùm bùm ~
...
Đệ tử quanh đó đã chết lặng.
Ngô Lượng cũng là một trong số đó, hắn nhìn những người bị Vương Đằng tìm đến mà đột nhiên có chút đồng cảm.
Tay Vương Đằng này quả thật là ‘cuồng so đấu’, chiến kỹ gì cũng biết, lại còn đánh ngang cơ với người ta…
Sợ không phải là hạng yêu nghiệt!
Một buổi sáng, Vương Đằng không đi nhặt nhạnh thuộc tính người khác làm rơi lúc huấn luyện thì cũng đi tìm người so tài giao đấu.
Thân pháp, quyền pháp, kiếm pháp, đao pháp, chỉ cần hắn biết là đều tìm người tỷ thí một phen.
Cái danh kẻ cuồng giao đấu không biết tự lúc nào lan truyền trong đám học viên trung cấp, và cũng chẳng biết ai truyền ra?
“Tốt nhất đừng để ta biết là tên khốn nạn nào!”
Lúc Vương Đằng nghe thấy có người gọi mình như vậy, mặt bèn đen như đít nồi.
Má nó!
Có thù oán gì mà lại bôi nhọ ta như vậy chứ!
“Hắt…Hắt xì!”
Ngô Lượng béo đang ăn cơm trưa trong nhà ăn võ quán Cực Tinh đột nhiên không nhịn được hắt hơi.
Cơm trong miệng sặc lên mũi, hạt cơm dính nước mũi chảy ra ngoài.
Hắn vuốt vuốt cái mũi, buồn bực kêu: “Vô duyên vô cớ lại hắt hơi, chẳng nhẽ ai nói xấu sau lưng ta? Đúng là thất đức mà!”

Vương Đằng nhìn giao diện thuộc tính của mình, thu hoạch ở tầng hai đúng là lớn thật, có một buổi sáng mà các mục thuộc tính của hắn gần như đã sắp lên Võ Đồ cao cấp rồi.
‘Ngộ tính’ : 35
‘Thể chất’ : 66
‘Sức mạnh’ : 621
‘Tốc độ’ : 323
‘Kỹ năng chiến đấu’ : Quyền pháp cơ sở (đại thành), thân pháp cơ sở (đại thành), kiếm pháp cơ sở (đại thành), đao pháp cơ sở (tiểu thành)
Ngưỡng cửa Võ Đồ cao cấp, thể chất phải đạt đến 70, sức mạnh 700 kg, tốc độ 100 m/s.
Chỉ cần buổi chiều lại cố gắng, một cái Võ Đồ cao cấp nõn nà tươi mới ra lò rồi!
Mà mấy mục kỹ năng chiến đấu cơ sở cũng đều tăng lên một bậc, quyền pháp, kiếm pháp, thân pháp từ tiểu thành lên đại thành, đao pháp cũng từ thục luyện tăng lên tiểu thành.
Toàn bộ thực lực xảy ra biến đổi nghiêng trời lệch đất.
Vương Đằng ra khỏi toà nhà huấn luyện đi đến căn tin võ quán.
Hắn biết võ quán Cực Tinh có căn tin từ miệng của mấy học viên Trương Thiếu Dương.
Hơn nữa chỉ cần có tiền thì cái gì cũng có thể ăn được.
Dù là nguyên liệu nấu ăn như tinh thú cũng có.
Những nguyên liệu nấu ăn tinh thú đều do võ giả của võ quán săn giết, sau đó bán cho võ quán, rồi đổi thành tích phân hoặc tiền mặt.
Vì vậy nguyên liệu nấu ăn là tinh thú của võ quán còn phong phú hơn so với bên ngoài.
Rất nhiều tinh thú hiếm có ở bên ngoài muốn bán cũng chẳng có mà bán.
Hơn nữa căn tin của võ quán còn chuyên mời linh trù đại sư chế biến nguyên liệu tinh thú.
Linh trù là một nghề nghiệp phụ sinh ra dựa vào nghề võ giả.
Mỗi linh trù đại sư đều phải có nguyên lực, muốn tu luyện nguyên lực ất phải là võ giả.
Võ giả làm đầu bếp, ngươi có dám nghĩ không?
Nhưng mà linh trù đại sư chế biến đồ ăn không phải là đồ ăn bình thường, mà là linh thực có lợi cho việc tu luyện của võ giả.
Các phương pháp nấu ăn cùng các loại món ăn đều đến từ đại lục Tinh Võ.
Thậm chí cái nghề linh trù đại sư này vốn được truyền ra từ đại lục Tinh Võ.
Thu nhập của linh trù đại sư cũng rất cao, lại còn an toàn, rất nhiều võ giả vì để ăn được linh thực mà rất cung kính bợ đỡ linh trù đại sư, vì thế thực ra linh trù đại sư có địa vị rất cao.
Trên đường Vương Đằng và Trương Thiếu Dương đi đến căn tin võ quán, tò mò hỏi: “Nói thế nghĩa là căn tin võ quán còn cung cấp linh thực?”
Trương Thiếu Dương giải thích: “Đúng vậy, võ quán Cực Tinh của chúng ta là một trong ba võ quán đứng đầu Hoa Hạ mà, tất nhiên mời được linh trù đại sư rồi. Hiện nay món ăn truyền từ dị giới trải qua nghiên cứu thử nghiệm của đầu bếp Trái Đất, thậm chí sửa cũ thành mới đã dần dần hình thành nên cả một hệ thống món ăn linh thực. Những món ăn linh thực đến từ dị giới chỉ có ở tầng ba căn tin, trong đấy thông thường ra vào đều là võ giả, học viên phổ thông không tiêu phí nổi.”
Vương Đằng gật đầu, lại kinh ngạc thốt lên: “Ồ? Còn có thể gặp được võ giả!”
“Có thể nhìn thấy, nhưng mà thông thường số lượng sẽ không nhiều lắm, bình thường đa số võ giả đều đi thám hiểm đại lục Võ Tinh, hoặc là chấp hành một số nhiệm vụ của võ quán đăng lên, thời gian thực sự ở võ quán không nhiều.” Trương Thiếu Dương đáp.
Vương Đằng gật đầu, lại hỏi: “Linh thực đều rất đắt hả?”
“Đâu chỉ đắt, món ăn bình thường đều có giá hơn chục nghìn, độ khó cao, nguyên liệu nấu ăn hiếm, lên đến mấy trăm nghìn, mấy triệu nhân dân tệ ấy chứ, quả thực chính là siêu siêu đắt đó.” Trương Thiếu Dương đáp.
Ui da, bếp trưởng Michelin cũng không có vip như thế đâu ha?
Vương Đằng có chút líu lưỡi.
Hơn nữa, ăn một bữa mà tốn tận mấy trăm nghìn, mấy triệu nhân dân tệ, võ giả đều giàu như thế sao?
Hắn tất nhiên không đi lên tầng ba căn tin, chỉ ăn cơm ở tầng một với mấy người Trương Thiếu Dương.
Một bữa cơm mấy trăm nghìn, Vương Đằng còn chưa xa xỉ đến mức đấy.
Muốn ăn thì cũng chờ sau này lúc bản thân trở thành võ giả, kiếm một trăm triệu dễ như bỡn thì hẵng đi ăn, đến lúc đấy cũng có thể để cha mẹ thưởng thức cái gọi là linh thực.
Cơm nước xong xuôi, nghỉ ngơi một tiếng.
Sau đó buổi chiều tiếp tục huấn luyện.
Vương Đằng cầm đại đao háo hức đi khắp nơi luận bàn cùng mọi người, chủ yếu tìm mấy học viên tu luyện đao pháp cơ sở.
Trong mấy môn kỹ năng chiến đấu, chỉ có đao pháp vẫn là tiểu thành.
Làm người phải công bằng, không thể bên nặng bên nhẹ, cho nên hắn quyết định trước tiên tu luyện đao pháp cơ sở lên đến đại thành.
Buổi chiều, mấy tiếng trôi qua trong chớp mắt, các mục thuộc tính của Vương Đằng sớm đã đột phá ngưỡng cửa Võ Đồ cao cấp.
Nói cách khác, cuối cùng hắn đã trở thành Võ Đồ cao cấp.
Trong Võ Đồ, dù là đám người ưu tú kia thì cũng chỉ như con kiến khá khỏe mà thôi.
Mà đao pháp cơ sở của hắn cũng thăng lên đại thành rồi.
Chỉ là, thân pháp, quyền pháp, kiếm pháp không cẩn thận thăng lên viên mãn, lại lần nữa cho đao pháp cơ sở hửi khói.
Công bằng ở đâu?
“‘Tủi thân’ JPG!” Đao pháp cơ sở.
“Mà hình như thăng cấp hơi nhanh rồi!” Vương Đằng trong lòng bất đắc dĩ nghĩ.
Đời người đúng là tịch mịch như tuyết mà!
Vương Đằng quyết định tiếp tục ở lại tầng hai mấy ngày, dù sao vẫn là một dạng thăng cấp.
Có lẽ thuộc tính ở tầng ba sẽ nhiều hơn nhưng không kém mấy ngày này.
Buổi tối, Vương Đằng trở về nhà, cùng ăn cơm với cha mẹ, rồi mới lại ra ngoài tới võ quán Cực Tinh nhặt thuộc tính.
Mãi tới mười một giờ hắn mới quay về nhà.
Tắm táp, nằm lên giường, lặng lẽ mở giao diện thuộc tính ra xem.
‘Ngộ tính’ : 43
‘Thể chất’ : 84
‘Sức mạnh’ : 964
‘Tốc độ’ : 533
‘Kỹ năng chiến đấu’ : Quyền pháp cơ sở (viên mãn), thân pháp cơ sở (viên mãn), kiếm pháp cơ sở (viên mãn), đao pháp cơ sở (đại thành)
Được lắm, dựa theo giá trị thuộc tính này, cho dù là ở trong Võ Đồ cao cấp, cũng thuộc cấp bậc thượng đẳng.
Chỉ cần không đụng phải võ giả thực sự, tốt xấu gì cũng coi như có chút sức tự vệ.
Hắn nằm trên giường ngẫm nghĩ, không lâu sau thì chầm chậm ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau, Vương Đằng theo thói quen dậy thật sớm, hôm nay là thứ hai, phải đến trường đi học rồi.
Hắn chút nữa thì quên mất bản thân vẫn là một học sinh cấp ba.
Hắn mới sống lại, vẫn còn tư duy của người trưởng thành, lại đúng lúc rơi vào cuối tuần, sau đó chạy đi luyện võ, hoàn toàn không giống việc mà học sinh cấp ba sẽ làm.
Sáng sớm, cả nhà quây quần ăn bữa sáng.
Vương Thịnh Quốc húp hớp cháo rồi nói: “Mặc dù ngươi hiện đang luyện võ nhưng các môn văn hoá cũng không thể lơ là, bây giờ đại học đều có chuyên ngành Võ đạo, chỉ cần đạt đến Võ Đồ cao cấp trước kỳ thi tốt nghiệp là có thể ghi danh.”
Nếu có thể thi đậu trường quân đội cũng là một lựa chọn tốt, sau này ra ít nhất cũng là quân hàm cấp giáo.
Vương Đằng khẽ gật đầu, ánh mắt như có điều suy nghĩ.
Quốc gia là ô dù tốt nhất, nếu như có thể vào được trường quân đội và sau khi tốt nghiệp được cấp quân hàm, đấy cũng là một cách tốt.
Đương nhiên kể cả vào trường bình thường thì võ giả cũng sẽ có rất nhiều phúc lợi, thậm chí những trường học bình thường cũng hình thành nên phe phái học viện riêng.
Sự che chở của mỗi phe phái võ giả đối với võ giả nhà mình là điều không phải nghi ngờ, hơn nữa mức độ tự do tương đối cao.
Tóm lại mỗi thứ đều có ưu điểm riêng.
Xem ra nếu như có thể, vẫn phải thi đỗ vào một trường tốt, cho dù hắn có bàn tay vàng thì cũng cần thời gian để trưởng thành.
Trước khi vẫn chưa trở thành kẻ mạnh nhất, có thể làm lơ mọi quy tắc, thì cách tốt nhất chính là tìm cho bản thân một chỗ dựa lớn mạnh.
Vấn đề là, dù cho đời trước hay là đời này, hắn hoàn toàn không học hành hẳn hoi, thành tích môn văn hoá phải nói là bung bét…
Vương Thịnh Quốc vừa ăn điểm tâm, vừa tán gẫu vài câu với Vương Đằng.
Vương Đằng không giống trước kia, nửa câu cũng nghe không lọt, ngược lại nghe rất nghiêm túc, hơn nữa còn đang suy nghĩ cái gì đó.
“Trưởng thành…”
Vương Thịnh Quốc lại thấy vui mừng, hai ngày nay biểu hiện của Vương Đằng thật sự khác nhau rất lớn.
Trước kia vẫn nghe nói, con cái nhà ai đột nhiên trưởng thành, cả người đều trở nên thành thục.
Khi đó hắn chỉ có thể cười khổ.
Đứa con trai không học vấn không nghề nghiệp của mình, e trước ba mươi tuổi là không trưởng thành nổi.
Làm một người cha, đúng là lo lắng tới rụng tóc!
Nhưng hôm nay, hắn đã đợi được đến ngày này!
Hu hu hu ~ Thật sự quá cảm động, cuối cùng sự nghiêm khắc của mình đã có tác dụng, nghiêm phụ này không có uổng công.
Vương Thịnh Quốc uống cháo xong, lau miệng, nghiêm trang nói: “Thi đại học là bước ngoặt trong cuộc đời, ta hy vọng ngươi có thể suy nghĩ thật kỹ.
Nói với ngươi điều này, không phải để ngươi đi thi trong năm nay.
Kỳ thi tuyển sinh đại học phải đến rồi, lớp văn hóa ngươi không được, luyện võ cũng vừa mới bắt đầu, năm nay khẳng định không trông cậy vào, chỉ có thể chờ sang năm hoặc năm sau.
Bộ giáo dục có quy định, trước hai mươi tuổi đều có thể đăng ký vào chuyên ngành Võ đạo, cho nên ngươi còn có hai lần cơ hội học lại.
Chỉ cần ngươi trước hai mươi tuổi trở thành Võ Đồ cao cấp, sẽ có cơ hội đăng ký thi chuyên ngành Võ đạo, phương diện lớp văn hóa ta cũng có thể mời giáo viên phụ đạo tiến hành bổ túc cấp tốc chuyên môn cho ngươi, đến lúc đó vẫn có cơ hội rất lớn có thể thi đậu.”
Nói xong hắn nhìn Vương Đằng, trong ánh mắt ẩn chứa vẻ chờ mong.
Mong con hơn người!
Mỗi người cha có lẽ có một kỳ vọng như vậy cho con cái của mình, có lẽ đó cũng là một loại tình yêu!
Vương Đằng ở trong ánh mắt Vương Thịnh Quốc, không nhanh không chậm ăn xong bánh quẩy trong tay, ngẩng đầu cười cười: “Cha, có lẽ không cần chờ sang năm!”
Nhìn thấy nụ cười trên mặt Vương Đằng, Vương Thịnh Quốc biết hắn đã nghe lời mình nói vào, chỉ là lời này sao lại nghe thiếu mắng như vậy?
Hắn không khỏi cười mắng: “Tự tin là chuyện tốt, nhưng mà, có thể đừng giả vờ giả vờ với cha ngươi hay không, tiểu tử thúi!”
Hắn chẳng hề tin vào việc năm nay Vương Đằng sẽ thi đậu.
Đứa nhỏ này, thật sự là càng ngày càng nghịch ngợm!
Lý Tú Mai lấy áo khoác âu phục trên kệ áo xuống, đưa cho Vương Thịnh Quốc, sẵng giọng về phía Vương Đằng.
“Đúng rồi, hôm nay tài xế ta không sắp xếp cho ngươi nữa, lái xe hoặc đi xe buýt, thích kiểu gì thì chọn.” Vương Thịnh Quốc nhận lấy áo khoác âu phục, nói xong câu đó, đã ra cửa.
Vương Đằng không nói gì, trước kia mình cứ như vậy làm cho người ta lo lắng, đi học tan học đều phải cho người đưa đón, sợ mình chạy đi đâu lêu lỏng.
Hắn lắc đầu, lên tiếng chào hỏi với Lý Tú Mai: “Mẹ, ta cũng ăn xong rồi, đi đây.”
“Được, bản thân trên đường nhớ cẩn thận.”
......
Vương Đằng lái xe, hai mươi phút là đến trường Đông Hải số 1, tìm chỗ đậu xe xong, đi về phía lớp.
Ừm… Nếu nhớ không không lầm thì chắc là lớp 12 – 8.
Tòa nhà dạy học khối 12.
Học sinh nơi này hầu hết đều tỏ ra vội vàng, bầu không khí căng thẳng hơn bên tòa nhà dạy học khối 11 hẳn.
Đến lớp, đã có không ít học sinh vùi đầu học hành cực khổ.
Để không ảnh hưởng đến người khác, bọn họ đều khẽ động bờ môi, đọc bài khóa thầm, không phát ra âm thanh.
Vương Đằng đến, trong lớp yên tĩnh có vẻ rất đột ngột, mấy đồng học ngẩng đầu, trong mắt không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc.
Nhưng cũng không nghĩ nhiều.
“Tên cậu ấm này, chắc không cẩn thận dậy sớm rồi!”
“Ngày mai chắc là sẽ khôi phục hoạt động đến trễ thông thường mỗi ngày thôi.”
Trong đầu mấy đồng học đều cùng xuất hiện suy nghĩ như vậy, rồi lập tức lại cúi đầu tự mình làm chuyện của mình.
Vương Đằng đi vào phòng học, ánh mắt đột nhiên lóe lên.
Bong bóng thuộc tính!
Bên cạnh mấy đồng học, rõ ràng rơi xuống mấy cái bong bóng.
Đặc biệt là nữ sinh đọc thầm bài khóa, một cái bong bóng nho nhỏ từ trong miệng nàng xuất hiện, theo nàng đọc thầm bài khóa chậm rãi lớn lên…
Sau đó, “phịch” rơi xuống đất.
Đặc biệt giống như một con cá vàng đang phun bong bóng!
Cả người Vương Đằng đều mơ màng, học tập thể cũng rơi bong bóng?
Hắn vẫn cho rằng, chỉ có võ đạo mới có giá trị thuộc tính, hiện giờ xem ra cũng không phải như thế.
Hắn đi qua, bất động thanh sắc, nhặt mấy cái bong bóng thuộc tính đi.
‘Ngữ văn X10’
‘Tiếng Anh X15’
‘Sinh học X12’
‘Hóa học X15’
......
Ngay sau đó, Vương Đằng nở nụ cười, vừa rồi còn lo lắng môn văn hóa của mình không được, giờ không phải được giải quyết rồi sao, thuộc tính lớp văn hóa đã tới.
Bàn tay vàng quả nhiên đủ sức!
Sau khi nhặt được thuộc tính của môn văn hóa, trong đầu Vương Đằng có thêm rất nhiều kiến thức.
Những kiến thức này tựa như chính hắn học được, hơn nữa trực tiếp dung nhập vào trong trí nhớ, sẽ không biến mất.
Vương Đằng ngồi xuống bên cạnh người phụ nữ phun bong bóng.
Đúng vậy, Vương Đằng và đối phương là cùng bàn.
Mà nữ sinh này là lớp trưởng Lâm Sơ Hàm của lớp bọn họ, gia cảnh bình thường, nhưng lại là một học bá siêu cấp, có hy vọng đứng đầu toàn bộ học phủ đại học Hoa Hạ!
Vốn hai người thế nào cũng không thể ngồi cùng một chỗ, nhưng đồng chí Phạm Vĩ Minh chủ nhiệm lớp cứ như vậy an bài.
Mỹ kỳ danh viết, một ưu mang một kém!
Cho nên lâm Sơ Hàm là học sinh giỏi nhất phải kèm cặp Vương Đằng là học sinh kém cỏi nhất.
Thao tác này của đồng chí lão Phạm suýt nữa làm các học sinh ngã ngửa.
Cũng không sợ ảnh hưởng đến Lâm Sơ Hàm, một sinh viên ưu tú đang yên đang lành phải đi kèm cặp một đứa học ngu, người ta là người có mục tiêu thì đậu đại học tốt nhất khắp cả nước đó.
Đương nhiên, sắc đẹp của Lâm Sơ Hàm cũng là nguyên nhân quan trọng khiến mọi người phẫn nộ!
Phải nói Lâm Sơ Phàm là một hoa khôi chuẩn đích thực, nhưng lão Phạm tạo nghiệt, lại trồng người ta bên cạnh phân trâu.
Đáng tiếc mọi người chỉ dám giận, nhưng không dám nói gì.
Con ông cháu cha trong nhà có tài sản thừa kế hơn trăm triệu, không thể trêu vào không thể trêu vào.
Tuy nhiên, làm cho người ta kinh ngạc chính là, tuy rằng cậu ấm Vương Đằng này không học vấn không nghề nghiệp, nhưng cũng không ảnh hưởng đến Lâm Sơ Hàm người ta.
Hai người ngồi cùng bàn hơn một năm, thành tích của Lâm Sơ Hàm vẫn luôn xếp thứ nhất, chưa từng bị thụt lùi.
Hơn nữa bởi vì Vương Đằng, rất nhiều nam sinh không dám trêu chọc Lâm Sơ Hàm, ngược lại còn tạo cho nàng một môi trường học tập yên tĩnh.
Hoạ phúc khôn lường, sao biết không phải phúc?
Vương Đằng nhìn Lâm Sơ Hàm bên cạnh, trong đầu có một đoạn ký ức hiện ra.
Đó là khi lớp 12 vừa khai giảng.
Một đêm, Vương Thịnh Quốc đột nhiên đắc ý nói với Vương Đằng: “Con trai, ta đút lót cho chủ nhiệm lớp các ngươi vài thứ, bảo hắn sắp xếp học sinh giỏi nhất lớp cùng bàn của ngươi, ngươi phải học tập với người ta thật tốt.’
“Đúng rồi, không được khi dễ cô bé nhà người ta, nếu như bị ta biết thì sẽ đánh gãy của ngươi, có nghe thấy không!”
Nghe được tin tức này, Vương Đằng sững sờ tại chỗ.
Hơn nữa nhìn vẻ mặt đắc ý của đồng chí lão Vương, cả người hắn đều không còn gì để nói.
Ngươi đặt cô bé xinh đẹp nhất cả trường cấp ba ở trước mặt ta, lại không cho ta động đến nàng, ngươi có phải cha ruột không đó?
Quá tàn nhẫn!
Chửi bới thì chửi bới, Vương Thịnh Quốc nói không dám không nghe, cho nên Vương Đằng thành thật làm bạn cùng bàn tốt một năm của Lâm Sơ Hàm.
Dù là kiếp trước, hay kiếp này, dáng vẻ Vương Thịnh Quốc khi bẫy con trai đều giống y hệt nhau.
Kiếp trước Vương Đằng cũng ngồi cùng bàn với Lâm Sơ Hàm trong một năm.
Cô gái xinh đẹp nhất trường cấp ba ngồi ngay ở trước mặt, nhưng bản thân lại không thể đụng đến, thiệt là vãi chuối mà!
Sau khi tốt nghiệp cấp ba, Lâm Sơ Hàm đến Hạ đô học tại Đại học Thủ phủ số 1.
Sau đó nữa lại nghe nói ra nước ngoài học chuyên sâu, ba năm sau trở về Trung Quốc, thể hiện ra tài năng kinh doanh phi thường, chỉ trong vài năm ngắn ngủi, đã thành lập công ty, trải rộng khắp toàn quốc, vươn ra thế giới, thăng chức thành một thế hệ lãnh đạo doanh nghiệp, giỏi khủng khiếp.
Nhìn người ta, rồi nhìn lại mình …
Giống như một con cá muối nằm trước một con cá voi khổng lồ, còn là vừa nằm là nằm luôn ở đó cả năm trời.
Vương Đằng nhìn xuống đôi chân nhỏ thon thả của Lâm Sơ Hàm, có một luồng xúc động như muốn ôm chúng thật chặt.
Đôi chân tuyệt đẹp này quả thật là được nạm vàng!
Nói đi cũng phải nói lại, dáng người của con bé này thực sự là không còn gì để nói.
Lâm Sơ Hàm đang học thuộc lòng bài khóa, thì đột nhiên cảm thấy một ánh mắt nóng rực rơi xuống trên đùi mình, lông mày không biết từ lúc nào đã nhíu lại.
“Hừ!”
Một tiếng hừ lạnh đánh thức Vương Đằng.
Vương Đằng nhìn khuôn mặt có chút lạnh lùng của Lâm Sơ Hàm, sờ mũi, cười ha ha một tiếng, thu hồi ánh mắt lại.
“Còn cười, cái tên này quá đáng ghét mà!”
Lâm Sơ Hàm bực mình.
Vương Đằng lắc đầu, thầm nói mình đã là trọng sinh một lần rồi, vẫn chưa đủ kiên định, có hơi xấu hổ!
Hắn lấy điện thoại di động ra, định lên mạng tra tài liệu về kỳ thi tuyển sinh đại học.
Những lời nói của Vương Thịnh Quốc vào buổi sáng, khiến cho hắn có thêm hiểu biết mới về kỳ thi tuyển sinh đại học.
Vương Đằng vốn cho rằng, sau khi trở thành một võ giả, địa vị sẽ khác đi, không cần phải tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học nữa.
Nhưng không ngờ rằng có nhiều khúc ngoặt trong đó đến vậy.
May là Vương Thịnh Quốc kịp thời nhắc nhở, nếu không sẽ có khả năng bỏ lỡ kỳ thi tuyển sinh đại học năm nay rồi.
Tìm bừa một chút, bèn có một loạt thông tin về kỳ thi tuyển sinh đại học hiện lên.
Không thể không nói, thế giới này và Trái Đất kiếp trước, có rất nhiều khác biệt, hoàn toàn không thể nào biết hết được.
Ví dụ, Trái Đất trong thế giới này trên thực tế không gọi là Trái Đất, mà được gọi là Địa tinh.
Lại ví dụ như, đất nước của bọn họ được gọi là Hoa Hạ, Kinh đô được gọi là Hạ đô, trường Đại học Thủ phủ số 1 là Đại học Hạ Đô, v.v…
Đông Hải giống tương tự với Ma đô của kiếp trước, trường Đại học Đông Hải là trường đại học trọng điểm sánh ngang với Đại học Hạ Đô.
Mà thời gian cho kỳ thi tuyển sinh đại học cũng có chỗ thay đổi, từ tháng 6 lùi lại đến ngày 5 tháng 7.
Vì ngày này là thời điểm võ đạo bắt đầu phát triển.
Kỳ thi tuyển sinh đại học hiện nay lấy kỳ thi võ đạo làm trọng, vì vậy thời gian thi tuyển sinh đại học được chọn vào ngày có ý nghĩa đặc biệt này.
Vương Đằng lại tra thêm nội dung liên quan đến việc đăng ký theo học chuyên ngành Võ đạo.
Hóa ra kỳ thi võ đạo khác biệt rất lớn so với kỳ thi bình thường.
Các môn văn hóa phải thi trong kỳ thi võ đạo không đơn giản chỉ là mấy môn toán, văn, anh, lý, hóa, sinh, mà còn bao gồm nhân học, lịch sử phát triển võ đạo, dược học, khoáng vật học và các kiến thức linh tinh khác.
Bộ Giáo dục còn tích hợp những kiến thức này vào một cuốn “Năm năm thi võ ba năm mô phỏng”.
Học sinh muốn đăng ký theo học chuyên ngành Võ đạo, thì hầu như ai cũng có một quyển.
Vương Đằng nhìn cái tên này, sắc mặt có hơi kỳ lạ, trong lòng đang tự hỏi có nên mua một cuốn về học hay không?
Suy nghĩ một lúc, vẫn quyết định từ bỏ.
Có năm người Võ Đồ cao cấp ở trường Đông Hải số 1, nhất định sẽ tham gia kỳ thi võ đạo, chắc chắn là đã nghiên cứu kỹ lưỡng quyển Năm năm thi võ ba năm mô phỏng này rồi.
Tìm cơ hội đến chỗ bọn họ nhặt thuộc tính, nâng cao độ thuần thục của Năm năm thi võ ba năm mô phỏng.
Nếu vẫn chưa đủ, các trường khác cũng có học sinh muốn theo học chuyên ngành Võ đạo, lại đến chỗ bọ họ lấy một đống thuộc tính là chắc chắn đủ rồi.
Vương Đằng tính đâu vào đấy.
“Cái tên này, đến sớm như vậy, lại còn nghịch điện thoại.”
Lâm Sơ Hàm thấy Vương Đằng nghịch điện thoại hồi lâu thì lại cau mày, thấp giọng nói:
“Vương Đằng, ra đây với ta một lát.”
Nói xong, nàng đứng dậy luôn, đi ra khỏi lớp học.
Vương Đằng đang suy nghĩ về kỳ thi võ đạo, nghe được những lời của Lâm Sơ Hàm, lập tức bối rối.
Chẳng qua nhìn thấy bóng lưng của đối phương bước ra khỏi lớp học, hắn vẫn đứng dậy, đi theo ra ngoài.
Bỏ đi, ai kêu ngươi xinh đẹp làm chi, cho ngươi thể diện vậy!
Vương Đằng cất điện thoại đi, đút hai tay vào túi, lắc lư bước ra khỏi phòng học, bèn thấy Lâm Sơ Hàm đang đợi ở chỗ rẽ.
“Có chuyện gì sao? Lớp trưởng Lâm!”
Vương Đằng nhìn khuôn mặt như ngọc trước mặt hỏi.
“Vương Đằng, kỳ thi tuyển sinh đại học chỉ còn chưa đầy một tháng nữa, sao ngươi vẫn còn chơi bời cả ngày vậy? Lẽ nào ngươi không định thi đại học sao?”
Lâm Sơ Hàm mặt lạnh nói.
“Ngươi cũng biết chỉ còn chưa đầy một tháng nữa, bây giờ chăm chỉ thì có ích gì?”
Vương Đằng buồn cười nói.
Giọng điệu ngả ngớn của Vương Đằng khiến Lâm Sơ Hàm rất là phản cảm.
Nàng cau mày nhẫn nại nói:
“Chỗ ta có bài ghi chép, tuy là chỉ còn chưa đầy một tháng, nhưng nếu chăm chỉ học tập, chưa chắc sẽ không thể đạt được một chút điểm trong kỳ thi tuyển sinh đại học, cộng thêm gia cảnh của ngươi, đậu vào một trường đại học tốt chắc là không có vấn đề gì đâu?”
“Lớp trưởng Lâm, ngươi quan tâm ta đến vậy sao?”
Vương Đằng đột nhiên nói.
“Ngươi đừng có mà tự mình đa tình?”
Lâm Sơ Hàm mặt không chút biểu tình nói.
Ta quan tâm ngươi cái con khỉ, trên đời lại có tên mặt dày vô liêm sỉ như thế.
“Nếu không thì ngươi lo lắng về kỳ thi tuyển sinh đại học của ta như vậy để làm gì?”
Vương Đằng hỏi.
“Giáo viên chủ nhiệm sắp xếp ta ngồi bên cạnh ngươi, chính là muốn ta giúp đỡ ngươi nhiều hơn trong học tập, lúc trước ngươi không nghe lời thì cũng thôi đi, bây giờ sắp phải thi đại học rồi, ta mới trịnh trọng nhắc nhở ngươi lần cuối cùng như vậy.”
Lâm Sơ Hàm giải thích.
“Giải thích chính là để che đậy!”
Vương Đằng trêu chọc.
“Ta …”
Lâm Sơ Hàm bị sự không biết xấu hổ của hắn làm cho á khẩu không nói nên lời, thở gấp nói:
“Nể tình là bạn cùng bàn, ta mới khuyên nhủ ngươi, dù sao thì nghe hay không thì tuỳ ngươi, thi có đậu hay không cũng không có nửa xu liên quan đến ta.”
Nói xong nàng xoay người chuẩn bị đi về lớp.
Kết quả là bước đi quá nhanh, không nhìn thấy cây chổi nằm trên mặt đất, vấp phải dưới chân, trọng tâm cơ thể chênh vênh.
“Chết rồi, không có điểm lực!”
Trong lòng Lâm Sơ Hàm thấy kinh hãi, nhưng ngay sau đó, bèn cảm thấy cơ thể mình bị người khác ôm lấy.
Vương Đằng cũng nhận ra sự khác thường trên tay mình, có hơi thẫn thờ.
“Ngươi, ngươi còn không buông tay!”
Lâm Sơ Hàm khóc không ra nước mắt nói.
“Thật sự muốn ta buông tay?”
Vương Đằng nói.
“Buông ra!”
Lâm Sơ Hàm kiên quyết nói
“Ò…”
Sau đó hắn buông tay ra…
Buông tay ra…
“Ai da!”
Mặt Lâm Sơ Hàm ngã xuống đất, đập vào mặt đất.
“Lớp trưởng, là ngươi kêu ta buông tay ra đấy nhé!”
Vương Đằng thành thật nói.
Lâm Sơ Hàm giơ lên một tay từ trên mặt đất, chỉ vào Vương Đằng, không ngừng run rẩy.
“Ơ… Ngươi không sao chứ!”
Vương Đằng ngồi xổm người xuống, cẩn thận hỏi han ở bên cạnh nàng.
Lâm Sơ Hàm ngẩng đầu lên, đầu tóc rối bời, cái mũi tinh xảo, ngay cả cái trán đều đỏ bừng một mảng.
Không còn luyến tiếc điều chi!
“Vương Đằng, tên khốn nạn nhà ngươi!”
Nàng bò dậy từ trên mặt đất, chạy đi không thèm quay đầu lại.
Mất hết thể diện rồi!
Vương Đằng nhìn bóng lưng Lâm Sơ Hàm đã chạy xa, trên mặt có chút ngượng ngùng, có phải ta đã làm sai chuyện gì rồi không?
Vương Đằng bước vào lớp.
Một vài ký ức về Lâm Sơ Hàm kiếp trước không khỏi hiện lên trong đầu, còn nhớ lúc đó, nàng ấy cũng thường khuyên ngăn mình, cho rằng có thể khiến hắn triệt để tỉnh ngộ, chăm chỉ học tập tiến bộ mỗi ngày.
Đáng tiếc, kiếp trước đến cuối cùng, hắn cũng không quay đầu lại, đi thẳng một mạch vào bóng tối.
Sau này hai người tách ra, từ đó không còn gặp lại, khiến người ta thổn thức mà!
Cô gái này, đã từng để lại dấu vết trong trí nhớ của hắn, kiếp này hắn không muốn bỏ lỡ!

Lúc này, gần như toàn bộ học sinh trong lớp đều đã đến, trên mặt đất rơi xuống rất nhiều bong bóng thuộc tính.
Vương Đằng dưới ánh mắt nghi ngờ của các bạn trong lớp, lượn một vòng quanh lớp học, nhặt tất cả bong bóng thuộc tính lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận