Võ Đạo Toàn Thuộc Tín

Chương 832: Đều là thiên kiên, cho nhau chút thể diện dùm cái?

Vương Đằng, sao ngươi không chết luôn đi…
Đàm Đài Tuyền cảm giác mình sắp tức chết đến nơi rồi, tâm hồn bị chấn động mạnh đến nỗi chẳng nhìn Vương Đằng nổi nữa, chỉ muốn lôi cổ hắn về đánh cho một trận nhừ tử, đánh cho đến khi nào hắn không dám ba loa chích chòe như thế nữa mới thôi.
Đám người Đàm Đài Tuyền nhìn con rồng khổng lồ xanh thẳm trên không trung kia, mặc dù họ đều cảm thấy là rất uy phong, và cũng rất thích hợp để làm màu.
Nhưng cớ gì phải hét lên câu Đại Uy Thiên Long thế không biết!!!
Cảm giác ảo tưởng sức mạnh gần như bao trùm lên toàn bộ mọi người ấy, ai mà chịu nổi!
Tất cả mọi người của nước Hạ đều bó tay trước Vương Đằng, cái tên không bao giờ biết thế nào là nghiêm túc này làm cho ai cũng phải đau đầu nhức óc.
“Xấu hổ vãi!” Triệu Nguyên Võ bĩu môi nói.
“Muối cả mặt!” Nhậm Kình Thương nói với vẻ mặt căm tức.
Mặc dù mấy người Cơ Tu Minh cũng cảm thấy Vương Đằng đã làm ê mặt mọi người, nhưng nói thẳng ra như thế thì không được hay cho lắm.
Một vài người liếc nhìn Triệu Nguyên Võ và Nhậm Kình Thương, biết hai người này không hòa hợp với Vương Đằng, nhưng nói thế có hơi quá đáng.
“Các ngươi không thấy vẻ mặt của mấy gã mũi lõ kia hả?” Chúc Vân Thiều là người bênh vực Vương Đằng, nhìn hai người Triệu Nguyên Võ rồi nhắc khéo.
“Là sao?” Triệu Nguyên Võ hỏi.
“Tự nhìn đi.” Chúc Vân Thiều cau có nói.
Mọi người phóng mắt nhìn sang mới thấy đám người ngoại quốc đều mang vẻ hoang mang mờ mịt.
Đây đúng là kiểu nghe không hiểu nhưng vẫn thấy đỉnh cao đó sao?
Kết hợp thêm con rồng xanh kia, có vẻ như Vương Đằng đã khá thành công trong việc diễn trò.
Triệu Nguyên Võ: “...”
Nhậm Kình Thương: “...”
Những người khác: “...”
Vậy cũng được luôn hả?
Vậy nên Vương Đằng không hề làm mất thể diện, mà còn làm màu thành công?!
Khóe môi Triệu Nguyên Võ giật giật, hoàn toàn ngậm miệng.
Biểu cảm trên mặt Nhậm Kình Thương cũng muôn hình vạn trạng, hắn hừ nhẹ một tiếng rồi không nói gì nữa.
Lần này đừng nói là họ, đến cả đám người Mục Chí Quốc cũng bái phục.
Ngẫm lại cũng đúng, đám ngoại quốc này vốn đâu hiểu tiếng nước Hạ, nên họ đâu thể lĩnh ngộ được cảm giác khó đỡ đó!
Chúc Vân Thiều quan sát biểu cảm của mọi người, cũng thầm xấu hổ lắm, nhưng quả là mình đã không khiến Vương Đằng thất vọng.
Hắn xả giận giúp ta, ta cũng vì hắn mà cứu vãn hình tượng!
Bằng không làm sao nàng có thể nói ra lời nói trái lương tâm như thế được chứ.
Đám tây kia không hiểu đã đành, nhưng ngáo thì vẫn ngáo quá!
Chúc Vân Thiều nhớ lại hình ảnh Vương Đằng thét to Đại Uy Thiên Long mà không khỏi rùng mình, da gà da vịt nổi đầy người.
Shh, Vương Đằng không phải người!
...
Giữa đấu trường.
Cự long xanh biếc vẫn lượn lờ trên trời, cúi đầu quan sát Hill Zisson.
Bầu không khí căng chặt đến cực điểm!
Trận đấu đã đến nước này gần như không còn gì hồi hộp nữa.
Chỉ là, Hill Zisson sẽ lựa chọn thế nào.
Nhận thua hay tử chiến đến cùng?
Võ giả các nước cũng rất hiểu tình cảnh của hắn lúc này, vừa mới được thần điện lựa chọn, tương lai đang rộng mở, kết quả lại rơi vào cục diện thảm bại này.
Ai chịu cho thấu?
Giờ phút này, có người đồng cảm, cũng có kẻ hả hê.
Hill Zisson mang vẻ mặt nhợt nhạt, môi mấy máy, hai chữ ‘chịu thua’ không sao thoát khỏi đầu môi.
Ánh mắt Vương Đằng chợt lóe lên, sau đó đột nhiên biến mất tại chỗ.
Hill Zisson cả kinh.
Ôi đệt, tên khốn này không theo lẽ thường, ngay cả thời gian do dự cũng không cho hắn nữa!
Ngay sau đó, Vương Đằng xuất hiện trước mặt Hill Zisson, cười đểu với hắn một cái, tiếp đó một luồng ánh sáng lóe lên.
Hill Zisson hoảng hốt như sực nhớ ra gì đó, há mồm chuẩn bị hô hai chữ ‘chịu thua’...
Bộp!
Tiếc là đã quá muộn màng.
Ánh sáng ấy nện thẳng mặt hắn, lại còn ngay chính giữa mặt, bịt kín cái miệng đang cố há ra của hắn.
“Shhh!”
Võ giả các nước trông thấy cảnh ấy mà không khỏi hít một hơi lạnh.
Đau!
Đánh người không đánh mặt, vậy mà tay Vương Đằng của nước Hạ này lại chuyên môn đánh vào mặt người ta, chơi xấu đến thế là cùng.
Hơn nữa, rõ ràng Hill Zisson đã sắp nhận thua rồi, cho dù hắn có hơi do dự nhưng ngươi không thể cho người ta chút thời gian để ổn định tâm lý được à.
Khó khăn lắm người ta mới vươn lên được, ngươi lại đạp người ta xuống, còn không cho người ta buồn tủi một chút hay sao.
Đều là thiên kiêu, cho nhau chút thể diện dùm cái?
Mặc kệ người ta suy nghĩ thế nào, Vương Đằng vẫn không hề nương tay, viên gạch vẫn đáp xuống bôm bốp.
Hill Zisson đã thẫn thờ, muốn cất tiếng nhận thua nhưng lần nào cũng bị bít lại, nỗi tuyệt vọng này có ai thấu?
Biết thế đã chịu thua quách cho rồi!
Do dự làm gì cơ chứ, để rồi giờ hối hận đã không kịp.
Bộp bộp bộp!
Tiếng đập gạch chan chát quanh quẩn khắp trên sân thi đấu, khiến người nghe không kìm được hoảng hốt.
Tư tế thần điện có lòng muốn ngăn cản nhưng hắn biết mình không thể, nếu không sẽ mất sự công bằng, thâm tâm hắn có chút giận Hill Zisson vì sao lại do dự để rồi chịu khổ như thế này?
Hắn lắc đầu thở dài, không thể làm gì hơn.
Gặp loại khác người như Vương Đằng, Hill Zisson phải chịu khổ rồi!
Rốt cuộc Vương Đằng vẫn còn chút lương tâm, cảm thấy hòm hòm rồi thì tăng mạnh lực tay để kết thúc dứt điểm trận chiến này.
Bốp!
Như một chiếc bao tải rách nát, cả người Hill Zisson rơi cái rầm xuống mặt sàn thi đấu, hất lên một đống bụi mù.
“Rốt cuộc cũng xong!”
Ai cũng toát mồ hôi hột thay cho Hill Zisson, cảnh tra tấn cuối cùng cũng chấm dứt.
Sau một lúc lâu, khi bụi mù tản đi để lộ tấm thân bị tra tấn của Hill Zisson, hắn run rẩy giơ cánh tay lên, cố gắng cất tiếng bằng một giọng khàn đặc: “Ta… ta chịu thua!”
Đám đông: “...”
Thật là ngoan cường!
Đây là nỗi sợ bị đánh đến mức chỉ cần có cơ hội là nhận thua ngay đó ư.
Giờ phút này, dường như mọi người có thể cảm nhận rõ ràng nỗi tuyệt vọng của Hill Zisson.
Cực-kỳ-tuyệt-vọng.
“Trận đấu này, Vương Đằng đến từ nước Hạ chiến thắng!” Tư tế thần điện vội vàng tuyên bố kết quả trận đấu, chỉ sợ muộn chút nữa thôi là Vương Đằng lại tóm lấy Hill Zisson mà hành hung.
Vương Đằng từ trên không hạ xuống, không khỏi bĩu môi.
Những kẻ đó làm như hắn là đứa cuồng bạo lực không bằng, hắn còn chả thèm đánh nữa, căng thẳng vậy làm gì?
Bạn cần đăng nhập để bình luận