Võ Đạo Toàn Thuộc Tín

Chương 169: Bọn họ có một bí mật nhỏ!

Trên đường về nhà, tâm trạng Vương Đằng có chút phức tạp, hắn không ngờ rằng chuyến đi dị giới này của mình ngắn ngủi như thế nhưng có thể trải nghiệm chân thực được rất nhiều chuyện, khiến người ta thổn thức.
Trên đường về nhà, Vương Đằng không nhịn được nghĩ đến rất nhiều chuyện.
Thời gian hắn trở thành võ giả không dài, nhưng trước sau cũng đã trải qua không ít chuyện.
Mới bắt đầu đã hai lần lọt vào tập kích của võ giả, khiến hắn ý thức được sự lạnh lùng của thế giới võ giả, sau đó là sự tàn khốc ở trong thi võ thực chiến.
Sau đó nữa chính là chuyến đi dị giới lần này!
Cả thế giới võ giả giống như cách một lớp vải mỏng mông lung, đang hiện ra từng dáng vẻ thật sự ở trước mặt hắn.
Hoá ra đằng sau vẻ ngoài rực rỡ của võ giả, lại chính là cảnh tượng máu me thế này.
Có được tất có mất.
Muốn đạt được một thứ, tất nhiên phải mất đi một vài thứ khác.
Trong lòng Vương Đằng thở dài một hơi, sau đó suy nghĩ càng thêm thêm kiên định.
“Bác tài, không đi tiểu khu Phú Hoa nữa, đi khu phố đại học.”
Hắn đột nhiên mở to mắt, nói với tài xế taxi ở phía trước.
Trước khi ra ngoài, hắn đã nói với cha mẹ sẽ đi một tháng, hiện tại mới chỉ có mấy ngày, quay về lại phải giải thích một phen nữa.
Nếu như để bọn họ biết được chuyện hắn đã trải qua trong chuyến đi dị giới lần này, sợ là họ lại càng lo lắng hơn.
Cũng không cần phải xây dựng lại tâm lý cho bọn họ một lần nữa.
Bởi vì hắn rất nhanh lại phải đi tới dị giới. Lần này, hắn quyết định tự mình đi.
Tài xế thoáng nhìn Vương Đằng thông qua kính chiếu hậu, không nói nhiều lời.
Nhóc con này xem chừng là một tên ngốc dư tiền!
Thế là hắn chẳng chút do dự quay đầu xe chạy về hướng khu phố đại học.
...
Phòng cho thuê trong khu phố đại học, Vương Đằng đụng trúng chủ nhà đang dẫn vợ đi tản bộ, người đàn ông trung niên này sống theo kiểu ở trước mặt vợ mãi mãi đều phải lép vế hơn.
“Anh Vương, chị Hàn, đi chơi hả?” Vương Đằng mở cổng vào tiểu viện, tuỳ ý hỏi.
“Ờ, Vương lão đệ, có dạo không thấy ngươi đâu cả, đúng rồi, chị Hàn của ngươi nói muốn đi ra ngoài mua mấy bộ quần áo.” Vương Đại Pháo cười khà khà nói.
“Gần đây bận thi đại học, hôm nay mới rảnh đi qua xem thử.” Vương Đằng nói.
“Hoá ra năm nay ngươi thi đại học à, thi thế nào rồi? Nói đi cũng phải nói lại, thủ khoa thi võ tuyển vào đại học năm nay hình như cũng tên là Vương gì đó thì phải? Lại là người trong tộc chúng ta, Vương gia chúng ta quả nhiên ai ai cũng đều là nhân tài.” Vương Đại Pháo nói rất tự hào.
Khoé miệng Vương Đằng không khỏi giật giật.
Vương gia nhân tài không ít, nhưng mà chắc không bao gồm cả ông chú cá ướp muối ngươi đâu hả?
Thêm nữa là...
Lão tử đang đứng trước mặt ngươi đây, ngươi còn Vương cái gì chứ!
Chị Hàn ở một bên trợn mắt với chồng của mình: “Thủ khoa thi võ tên là Vương Đằng, chắc chính là Vương tiểu đệ rồi!”
“Hả?” Vương Đại Pháo giật mình, sờ đầu hỏi: “Hình như là Vương Đằng, thật sự là ngươi sao?”
“...” Vương Đằng cạn lời nói: “Anh Vương, trí nhớ này của anh cần phải uống nhiều nước cẩu kỉ chút nha!”
“Nói bậy, anh Vương của ngươi cơ thể rất tốt, chỗ nào cần nước cẩu kỉ chứ.” Vương Đại Pháo chột dạ nói.
“Ha ha.” Chị Hàn cười lạnh một tiếng.
“Vương tiểu đệ, ngươi bận việc của ngươi đi, bọn ta không làm phiền nữa.” Nói xong bèn kéo Vương Đại Pháo đi mất.
Vương Đằng lắc lắc đầu buồn cười, đi vào trong nhà thuê, đóng cửa lại.
Đến phòng xem thử trứng quạ, trứng vẫn chưa được ấp, vẫn kiềm chế à.
Vương Đằng cũng không quan tâm nhiều, cầm lấy quần áo sạch đi vào nhà tắm, tắm rửa một phen.
Lúc quay lại hắn chỉ cởi chiến phục ra, tránh việc đi vào trong thành phố sẽ thu hút quá nhiều sự chú ý.
Tắm rửa xong xuôi, hắn vừa lau tóc, vừa đi vào trong phòng ngủ, lấy điện thoại ra mở máy lên.
Lúc vào dị giới hắn đã trực tiếp tắt máy rồi, thậm chí còn không mang điện thoại theo bên người, suy cho cùng dị giới không thể thu được tín hiệu của bên phía Địa Tinh.
Điện thoại vừa mở, mấy tin nhắn lập tức nhảy ra.
Có tin nhắn của đám người Bạch Vi, Hứa Kiệt gửi đến, cũng có tin nhắn của Lâm Sơ Hàm, Lâm Sơ Hạ gửi đến.
Bạch Vi và Hứa Kiệt chủ yếu hỏi hắn đang làm gì, muốn tìm hắn đi chơi.
Vương Đằng lắc đầu.
Chơi thì không thể chơi rồi.
Suy cho cùng thì dị giới chơi vui hơn, chắc chắn phải đi dị giới chơi…
Hơn nữa từ trong tin nhắn Hứa Kiệt gửi đến hắn biết được, nữ ma đầu Hứa Tuệ kia đã trở về rồi, đang tìm hắn khắp nơi.
Cảm giác kê kê có chút đau nhói khó hiểu!
Tuyệt đối không thể để nàng tìm được.
Quá đáng sợ!
Vương Đằng dứt khoát không về!
Lâm Sơ Hàm thì lại chất vấn hắn tối hôm đó hắn rốt cuộc đã dẫn Lâm Sơ Hạ đi chơi chỗ nào?
Cảm giác cực kỳ hưng phấn đó, đến mấy ngày vẫn chưa tan biến.
“Hỏi em gái ngươi!” Vương Đằng cười nhắn lại một tin.
“Sao ngươi lại mắng ta!” Chốc lát sau, Lâm Sơ Hàm cũng nhắn trả lại một tin.
“Ta nói ngươi tự mình đi hỏi em gái của ngươi ấy.” Mặt Vương Đằng ngập tràn hắc tuyến.
“Con nhóc đó không chịu nói với ta.”
“Vậy thì ta càng không thể nói rồi, đây là bí mật của hai bọn ta.”
“...”
Bọn họ vậy mà lại có bí mật nhỏ!
Lâm Sơ Hàm cảm thấy cả thế giới đều vứt bỏ mình, cảm giác xám xịt khó hiểu.
Khà khà, đàn ông quả nhiên đều là đồ móng heo!
Vậy thì nấu, hầm, hay là rán đây?
“Ngươi sao vậy?” Thấy một lúc lâu mà nàng không có động tĩnh gì, Vương Đằng nhịn không được lại gửi một tin nhắn đến.
“Cút!”
Một chữ nộ khí xung thiên, sau đó không để ý đến hắn nữa.
Vương Đằng:??
Rõ ràng là ngươi tìm ta trước, bây giờ lại bảo ta cút.
Ta là loại đàn ông gọi đến thì đến bảo đi thì đi sao?
Ha ha, phụ nữ quả nhiên đều là đồ móng heo!
“Được thôi, lập tức cút.” Một tin nhắn mất hết liêm sỉ đã được gửi đi.
...
Tin nhắn cuối cùng, là của Lâm Sơ Hạ: “Anh rể, anh rể, khi nào dắt ta đi chơi nữa vậy?”
Ặc, con nhóc này cũng ghiền rồi!
“Không rảnh.” Vương Đằng đáp.
Tại Lâm gia, Lâm Sơ Hạ nhìn thấy tin nhắn của Vương Đằng, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng ngạc nhiên, nhưng mà sau khi nhìn thấy nội dung tin nhắn, cái miệng nhỏ không nhịn được dẩu lên.
“Đúng rồi, cái usb lần trước cái tên Súng Thần kia đưa cho ngươi thế nào rồi?” Lúc này Vương Đằng lại gửi một tin nhắn đến.
Lâm Sơ Hạ vừa thấy, lập tức lấy lại tinh thần.
“Bên trong ghi chép một chiến kỹ gọi là kỹ thuật đấu súng, hình như rất lợi hại đó.”
Quả nhiên là làm ăn buôn bán, rốt cuộc có đáng tin hay không đây!
Nghĩ như vậy, Vương Đằng lại gửi đi một tin nhắn.
“Không có kèm theo hàng lậu đó chứ?”
“Không có nha!”
“Sao có thể?” Vương Đằng thoáng kinh ngạc.
“Nếu không còn có thể là gì nữa?” Lâm Sơ Hạ cũng có chút kinh ngạc.
“Ha ha ha!” Vương Đằng gửi một biểu cảm mặt cười lúng túng.
Đáng ghét, vậy mà chơi với ta thì đối xử khác biệt, m* nó!
“Vậy không sao, kỹ thuật đấu súng kia, nếu ngươi rảnh rỗi nhàm chán, có thể luyện thử xem, cũng không biết là thật hay là giả nữa.”
“Được, để ta thử xem sao.”
“Cứ thế đi, ta bận việc đã.”
“Ừm ừm!”
...
Trả lời xong tất cả tin nhắn, Vương Đằng thở dài một hơi.
Ngoài những cái này ra, còn có một đoạn tin nhắn thông báo tiền vào tài khoản – ba triệu!
Sau đó còn kèm theo một lời nhắn: “Bạn Vương Đằng, kỳ nhông núi lửa đã được bán ra, tiền chuyển cho ngươi rồi!”
Vương Đằng giật mình, lúc thi thực chiến hắn đã đuổi giết một con kỳ nhông núi lửa, nhờ ba tên võ giả trong trường thi bán ra hộ.
Không ngờ chỉ là nguyên liệu trên người một con tinh thú nhất tinh đã đáng giá ba triệu, số tiền này đến cũng hơi nhanh rồi.
Trong đó còn không bao gồm tinh hạch, nếu không còn được nhiều hơn.
Võ giả quả nhiên kiếm tiền rất nhanh, giết thêm mấy con tinh thú, tài sản thoáng chốc tăng trên hàng trăm triệu, hơn nữa hiện tại đã có nhẫn không gian, lại càng thuận tiện hơn.
Nói đến USB do Thần Thương tặng, Vương Đằng đột nhiên nhớ đến bức vẽ nghuệch ngoạc gà bới giống như tấm bản đồ hắn đã cho.
Ừm… tạm thời gọi là bản đồ đi.
Vương Đằng đột nhiên lấy lại tinh thần, lên mạng dựa theo địa hình của bản đồ bắt đầu tra cứu.
Đột nhiên…
Sau hơn nửa tiếng đồng hồ, hắn phát hiện căn bản không thể tìm được nơi nào có thể đối chiếu, tốn công vô ích.
Đáng ghét, lẽ nào hắn lại bị lừa rồi!
Ấy… tại sao hắn phải dùng chữ lại này?
Vương Đằng ra sức lắc đầu.
Thôi đi, ta so đo với một bệnh nhân tâm thần làm gì chứ!
“Chuyến đi đến dị giới lần này, không biết có thể kiếm được bao nhiêu đây?” Vương Đằng yên lặng nghĩ.
Dưới sự oanh tạc của pháo Hỏa Thần, chiến thuẫn của hắn đã bị huỷ hoại, chiến phục cũng rách tươm, chắc chắn không thể dùng được nữa.
Chỗ đó giá trị lên đến hơn mười triệu đấy, nghĩ đến là đau lòng.
Có điều sự thực đã chứng minh, chiến thuẫn và chiến giáp vào lúc quan trọng quả thực có thể bảo vệ tính mạng.
Hỏng rồi chỉ có thể mua lại.
“Hình như không đủ tiền, đợi ngày mai đám người đội trưởng bán tài liệu xong rồi mua vậy.”
Vương Đằng kiểm tra lại số tiền ít ỏi trong túi của mình, trước đó Triệu Cương Báo đưa đến khoản tiền bồi thường một triệu, cộng thêm ba triệu tiền bán kỳ nhông núi lửa.
Hình như đã không ít, nhưng mà Vương Đằng muốn mua thứ tốt hơn một chút.
Giữ mạng quan trọng hơn!
Còn có Lưu Tinh chuỳ, nhất định phải mau chóng chế tạo ra, đòn sát thủ niệm lực tinh thần sắc bén như thế, há có thể bởi vì binh khí chưa thích hợp mà bị giảm bớt phần nhiều sức mạnh.
“Có đó không?” Vương Đằng lập tức liên lạc với Lỗ Đại Sư.
“Ở đây, thân yêu, ta đã nghiên cứu xong bản vẽ Lưu Tinh chuỳ rồi.” Phía sau kèm theo một icon cười điên cuồng.
“Có thể làm không?” Vương Đằng hỏi.
“Không thể!”
“...”
Vương Đằng cảm thấy gân xanh trên trán nổi lên không khống chế được.
Không thể thì ngươi cười cái rắm à!
“Có điều, ta đã bảo sư huynh của ta cùng xem thử rồi, hắn đã bày tỏ chút ý kiến.” Kèm theo là một icon mau khen ta đi.
“... Lần sau ngươi có thể nói xong trong một câu không.”
“Được thôi thân yêu.”
Vương Đằng cảm thấy bản thân thật mệt mỏi.
“Vậy ta làm sao gửi tài liệu cho ngươi đây.”
“Tài liệu quan trọng như vậy, tốt nhất là gặp mặt giao nhận đó thân yêu.”
Vương Đằng cau mày.
Muốn gặp mặt sao?
Cũng không có gì, Lỗ Đại Sư là đối tác chính thức của võ quán Cực Tinh, vẫn rất đáng tin.
“Vậy ta tìm ngươi thế nào?”
“Không cần tìm ta, tìm sư huynh ta đi, hắn bây giờ đang giúp người ta luyện khí ở Đông Hải, ta gửi địa chỉ và số điện thoại của hắn cho ngươi, ngươi trực tiếp liên lạc với hắn đi nha thân yêu.”
“Được.”
Bên kia gửi số điện thoại đến.
Sau đó Vương Đằng bấm gọi cho dãy số đó, hẹn với đối phương là xế chiều ngày mai đến cửa thăm hỏi.
...
Ngày hôm sau.
Chín giờ sáng, Vương Đằng đến võ quán Cực Tinh tụ hội cùng đám người Lâm Chiến.
“Đến rồi!”
Lâm Chiến nói thẳng: “Chúng ta lên lầu ba đi, lầu ba là phòng giao dịch tư liệu tinh thú.”
Vương Đằng gật đầu, mọi người lên đến lầu ba, đi dọc theo hành lang rồi dừng trước cửa vào của một gian phòng.
Phòng giao dịch!
Tấm biển treo trên cửa viết ba chữ.
Đi vào trong phòng, không gian bên trong rất lớn, mười mấy nhân viên công tác đang ở khoảng đất trống bên phải gian phòng sắp xếp các loại tài liệu tinh thú, cảnh tượng vô cùng bận rộn.
Mà ở bên phía đối diện cổng vào bày một dãy bàn, ở sau bàn có mấy người đang ngồi.
Lúc này đang có hai đội võ giả bán tài liệu ở đây, đồng thời thương thảo giá cả với nhân viên giao dịch ngồi sau bàn.
“Chúng ta đợi chút.” Lâm Chiến nói.
Đám người Vương Đằng gật đầu.
Chưa đến một lúc, một trong hai tiểu đội võ giả đó đã hoàn thành giao dịch, mang theo biểu cảm mãn nguyện xoay người định rời đi.
“Ấy, Lâm Chiến, nghe nói các ngươi ra ngoài dẫn dắt người mới, sao nhanh như vậy đã về rồi?” Người đứng đầu chi đội kia là một người đàn ông trung niên, nhìn thấy đám người Lâm Chiến khẽ sửng sốt, nói.
“Xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, chỉ có thể quay về trước đã.” Lâm Chiến cười khổ nói.
“Sao vậy, người mới không ngoan ngoãn? Gây sự rồi sao?” Người đàn ông trung niên kia nhíu mày nói: “Ta đã nói rồi, dẫn người mới cái gì, còn là cái gì mà thủ khoa thi võ, thứ này chắc chắn là đồ hay sinh sự, vào trong độ chỉ là một phiền toái lớn.”
Vương Đằng: “…”
Tự nhiên trúng đạn!
Biểu cảm Vương Đằng cực kỳ ngây thơ vô tội, nhìn người đàn ông này u oán.
Ta đã chọc giận ngươi bao giờ, bôi đen ta dữ vậy!
_-
Vương Đằng ban đầu còn nghe rất vui vẻ
Kết quả Lâm Chiến lại đột nhiên nói ra câu thế này, không kịp trở tay!
Rất âm hiểm!
Đệt, lão tử âm hiểm chỗ nào?
Lão tử làm người đường đường chính chính, làm việc thật thà nghiêm túc, ngươi nói ta âm hiểm!
Không cần nói nữa, tuyệt giao!
Từ nay về sau, không làm bạn bè nữa!
Người đàn ông trung niên kia nhìn Vương Đằng kinh ngạc, đồng đội của hắn quan sát hắn cũng vô cùng tò mò: “Thật sự là âm hiểm như ngươi nói sao?”
“Tất nhiên rồi.” Lâm Chiến gật đầu khẳng định chuyện này.
“...” Khóe miệng Vương Đằng co giật, gần như đạt đến ranh giới bộc phát.
Các ngươi đủ rồi nha!
Còn chưa xong nữa đúng không.
“Nhóc con giỏi lắm, đây là lần đầu tiên Lâm Chiến khen ngợi một người như vậy đấy.” Người đàn ông trung niên giơ ngón tay cái.
“Quay lại vấn đề, các ngươi rốt cuộc đã gặp phải chuyện gì vậy.”
“Đừng nhắc nữa, gặp được một con tinh thú tứ tinh.”
Người đàn ông trung niên ngược lại hít một hơi: “Các ngươi thật đúng là xui xẻo.”
“Lời nói này của người từ lúc bọn ta trở về đến nay đã nghe được không dưới năm lần rồi, chuyện của võ giả, có gì xui xẻo hay không xui xẻo, đều là tự mình chọn lựa thôi.” Lâm Chiến nói.
“Không nói với ngươi nữa, ta đi bán tài liệu đã.”
“Xem dáng vẻ này của các ngươi thì thu hoạch không tệ nha, để ta xem thử một chút.” Người đàn ông trung niên cười nói.
“Tổn thất lớn như vậy, có thể không có chút thu hoạch được sao?” Lâm Chiến đến trước bàn giao dịch, một mạch đổ hết tài liệu ra.
“Chậc, kia là sừng của Độc Giác Hống, còn có tinh hạch!” Người đàn ông trung niên thảng thốt.
Nhân viên giao dịch cũng ngẩng đầu kinh ngạc, sau đó nói: “Muốn bán hết số này đi sao?”
“Không sai! Kiểm tra lại chút đi.”
Nhân viên giao dịch gật đầu, kiểm tra vật phẩm, xem xét phẩm tướng, sau đó định giá.
“Móng của Độc Giác Hống bảy triệu, sừng là mười hai triệu, tinh hạch là mười một triệu!”

“Những giá cả này, có thắc mắc gì không?” Định giá cả xong, nhân viên giao dịch hỏi.
“Tinh hạch của Độc Giác Hống quá thấp, đó là tinh hạch của tinh thú tam tinh đỉnh cấp đấy, ít nhất phải bảy triệu.” Lâm Chiến lắc đầu nói.
“Năm triệu đã là rất cao rồi, chính là vì thấy đây là tinh hạch của tinh thú tam tinh đỉnh cấp, bọn ta mới đưa ra cái giá này, ngươi ra ngoài bán chưa chắc đã được cái giá này đâu.” Nhân viên giao dịch nói.
“Không được, không được, để giết chết con Độc Giác Hống này, đội của bọn ta đã tổn thất rất nặng nề.” Lâm Chiến liên tục lắc đầu.
“Thế này đi, đều là thành viên trong võ quán Cực Tinh, ta tả ngươi bảy triệu.” Nhân viên giao dịch do dự một lúc nói.
“Cao thêm chút nữa đi!”
“Đây là mức giá cao nhất ta có thể đưa ra rồi!”
Đám người Lâm Chiến và Liễu Yến liếc nhìn nhau, giống như đã tổn thất một trăm triệu vậy, nghiến răng gật đầu nói: “Haiz, được thôi, theo cái giá này đi, đám nhân viên giao dịch các ngươi ai cũng đều giống quỷ hút máu, sáu triệu chắc chắn không phải là giá cao nhất.”
“Đại ca, ngươi ăn thịt, thì cũng phải để lại cho bọn ta chút cháo chứ.” Nhân viên giao dịch dở khóc dở cười nói.
Lâm Chiến hừ một tiếng.
Hoàn thành xong giao dịch, mọi người đi ra khỏi phòng giao dịch, bắt đầu chia chác.
“Ban đầu dựa theo tỉ lại là ta 3, Liễu Yến, Dương Phi, Ngôn Cẩm Minh, Ngôn Cẩm Nguyệt mỗi người 1.5, Vương Đằng 1. Bây giờ Dương Phi xảy ra chuyện, ta quyết định chỉ lấy một phần, hai phần còn lại 1.5 cho hắn, còn 0.5 còn lại, vì để cảm ơn Vương Đằng đã cứu bọn ta, nên đưa cho Vương Đằng đi.” Lâm Chiến nói.
“Đội trưởng, như vậy sao được, không thể đều do một mình ngươi bỏ ra.” Liễu Yến nói.
“Đúng vậy, ta cảm thấy dứt khoát phân lại thành Dương Phi lấy bốn phần, Vương Đằng lấy hai phần, chúng ta mỗi người lấy một phần.” Ngôn Cẩm Minh nói.
“Ta không cần nhiều như vậy.” Vương Đằng có chút ngại tiếp nhận, suy cho cùng hắn còn có được một chiếc nhẫn không gian từ chỗ người đàn ông trẻ tuổi kia, hơn nữa đám người Lâm Chiến cũng không cần pháo Hỏa Thần, mà đưa thẳng cho hắn rồi.
“Dương Phi lấy năm phần đi, ta và các ngươi đều lấy một phần là được rồi, suy cho cùng ta đã chiếm được lợi ích rất lớn.”
“Mọi người đừng tranh nữa, cứ theo như vậy đi.” Lâm Chiếu cuối cùng gõ thước tay quyết định.
Đám người Liễu Yến cũng không nói thêm gì.
Bởi vì quyết định vừa rồi, mà hảo cảm của bọn họ đối với Vương Đằng lại lần nữa tăng lên không ít, càng thêm công nhận người đồng đội này.
“Tối hôm qua ta về nhà đã tra cứu thử, ba ngày sau có một cuộc bán đấu giá, là buổi đấu gía cấp trọng lượng do phòng đấu giá ‘Bond’ một trong mười phòng đấu giá lớn của cả nước tổ chức.
Đến lúc đó sẽ có rất nhiều nhân vật lớn tham gia, cũng là vận may của chúng ta tốt, đã gặp được dịp này, chúng ta cứ lấy tinh cốt đưa cho bọn họ đấu giá đi, chắc chắn có thể bán được giá tốt.”
Lâm Chiến cười nói.
“Nhà đấu giá Bond, còn là buổi đấu giá quan trọng! Đây chính là dịp mấy năm khó gặp được một lần.” Ngôn Cẩm Minh kinh ngạc nói.
“Cho nên nói là vận may của chúng ta tốt.” Lâm Chiến nói.
“Nhiều nhân vật lớn như vậy, có khi nào sẽ bị người ta để mắt đến không.” Vương Đằng cau mày nói.
“Chuyện này có thể hoàn toàn yên tâm. Thân phận của chủ nhân vật phẩm đấu giá được bảo mật tuyệt đối, rất nhiều năm rồi, bọn họ chưa từng thất tín, nếu không sao có thể trở thành mười phòng đấu giá lớn được chứ.” Lâm Chiến nói.
“Đúng thế, đến cả những người chủ trì buổi đấu giá không muốn lộ diện cũng sẽ được che giấu thân phận, trước nay chưa từng nghe nói có ai bị lộ ra.” Liễu Yến phụ họa nói.
“Thêm nữa là, tinh cốt này dưới cái nhìn của chúng ta là giá trên trời, nhưng đối với những nhân vật lớn kia mà nói, bất quá cũng chỉ là mưa bụi mà thôi.” Ngôn Cẩm Minh nói.
“Nói cũng đúng, thế giới của người có tiền không phải là thứ chúng ta có thể tưởng tượng được nha.” Liễu Yến cảm khái nói.
Cho nên phú nhị đại gì đó, sau này tuyệt đối đừng mang ra nói nữa, mất mặt!
“Vậy thì như này đi, bây giờ đem tinh cốt đến đó, ký hợp đồng, rồi chỉ chờ buổi đấu giá ba ngày sau.” Lâm Chiến nói.
Thế là mấy người họ chạy đến phòng đấu giá Bond, quản lý phòng đấu giá vừa nghe nói có người đem tinh cốt đên tận cửa, vội vàng ra nghênh đón, dẫn bọn họ đến một phòng họp, rót trà, hòa nhã vui vẻ nói:
“Các vị, muốn đấu giá tinh cốt sao?”
Lâm Chiến cũng không nhiều lời, trực tiếp lấy tinh cốt ra.
“Mau đi mời Từ lão đến đây.” Ánh mắt quản lý phòng đấu giá chợt lóe, vội vàng nói với nhân viên công tác ở bên cạnh.
Không bao lâu, một ông lão mau chóng đi vào trong phòng họp: “Tinh cốt ở đâu? Mau đưa ta xem xem.”

Sau nửa tiếng đồng hồ, mấy người họ đi ra khỏi phòng đấu giá, tâm trạng đều tốt vô cùng.
Tinh cốt của bọn họ được xếp ở vị trí thứ bảy từ dưới đếm lên, vị trí này đủ thấy sự coi trọng của phòng đấu giá đối với tinh cốt, giá cả ổn rồi.
Xế chiều.
Vương Đằng đúng hẹn đi tới chỗ sư huynh của Lỗ Đại Sư ở quảng trường.
Ngắm nhìn con phố có vẻ hơi cũ nát trước mắt, Vương Đằng không khỏi suy nghĩ, chẳng lẽ chỗ ở của cao nhân đều như thế sao.
Như vậy mới tương đối có đẳng cấp sao?
Như vậy mới có phong phạm sao?
Quên đi, mặc kệ nó.
Vương Đằng đi dọc theo con phố cũ, dừng lại ở cửa của một cửa hàng nhỏ rách nát tên là “Chi nhánh Lỗ Đại Sư”
Thấy tên này, Vương Đằng điên cuồng đổ mồ hôi.
Tính công nhận thật là cao!
Chỉ là chỗ này quá nát rồi, ai không biết còn tưởng là được thợ rèn thôn quê mở ra.
Lắc đầu, Vương Đằng đi vào bên trong cửa hàng.
Ánh mắt đảo qua, quả nhiên cửa hàng rất đơn sơ, dụng cụ thiết để tùy ý khắp nơi trên mặt đất, nào là dao phay, nào là dao mổ lợn, nào là xẻng.
Mẹ ơi, bây giờ còn có người rèn những đồ này sao?
Không phải là được sản xuất hàng loạt rồi sao.
Thật tốt là hắn thấy được binh khí như đao kiếm, nếu không hắn thật cho là mình đi nhầm chỗ.
“Có người không?”
Nhìn thấy trong cửa hàng không có ai, Vương Đằng gọi một tiếng về phía một cánh cửa trong cửa hàng.
“Ai?” Ngay sau đó, một âm thanh từ phía sau truyền đến.
“Theo lời hẹn ngày hôm qua, ta tới đây chế tạo Lưu Tinh chùy.” Vương Đằng nói.
“A, Lưu Tinh chùy, ngươi trực tiếp vào đi.” Âm thanh kia nói.
Vương Đằng thông qua cánh cửa kia đi vào phía sau.
Thông qua một cái hành lang ngắn ngủn, phía sau là một phòng rèn thiết lớn.
Một gã hán tử toàn thân đều là cơ bắp giơ lên một thanh thiết chùy lớn, đứng ở trước lò lửa chế tạo cái gì đó.
Thấy khung cảnh rèn có hơi hướng cổ xưa này, Vương Đằng hơi ngây người.
Trong lò lửa là một mảnh đỏ ngầu, sóng nhiệt cuồn cuộn tản ra, làm cho cả gian phòng ở dưới nhiệt độ cực cao.
Vương Đằng nhíu nhíu mày, nguyên lực hệ Băng trong cơ thể lưu chuyển toàn thân.
“Xin chờ một chút, sắp xong rồi.”
Đại hán cơ bắp giương đại thiết chùy, đinh đinh đang đang đập gõ lên mặt một phôi kiếm, tia lửa văng khắp nơi, mồ hôi tuôn như mưa.
“Được, ngươi cứ làm việc của ngươi.” Vương Đằng nhìn có chút hăng hái, một lát sau ánh mắt bỗng nhiên dừng lại.
“Thuật luyện tạo x5”
Một bong bóng thuộc tính theo cơ bắp của vị đại hán rơi xuống thân thể.
“Rèn sắt cũng có thể rơi thuộc tính sao?” Vương Đằng hơi sửng sốt, ngay sau đó dùng tinh thần niệm lực dẫn dắt, nhặt lấy bong bóng khí.
“Kiến thức” ngay lập tức có thêm thuật Luyện tạo.
Thuật Luyện tạo (nhập môn 5/100)
Cùng lúc, trong đầu hắn hiện ra một chút kiến thức về rèn, rất vụn vặt, không cách nào thành hệ thống.
Chỉ là những thứ này ngược lại thì không thành vấn đề, chỉ cần không ngừng nhặt bong bóng khí, hiển nhiên những kiến thức này sẽ không ngừng hoàn thiện, cuối cùng được hệ thống hóa.
Học thuật Luyện tạo quả thật cũng không vô ích, ít nhất sau này mình cũng có thể chế tạo binh khí mà không cần nhờ vả người khác khắp nơi.
Bây giờ vấn đề duy nhất là...
“Chẳng lẽ sau này ta sẽ trở thành đại hán rèn sắt như vậy?”
Cho dù chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy sợ nổi da gà, thật sự không thể nào chấp nhận chính mình có dáng vẻ cơ bắp đầy người.
Hắn vội vàng lắc đầu, đem những bộ dáng ảo tưởng trong đầu kia vứt bỏ hết.
Đáng sợ!
Nếu quả thật chính là như thế, thà rằng bỏ đi còn hơn.
Cùng lắm thì tiêu tiền để cho người khác chế tạo binh khí, không phải là chỉ phiền toái một chút thôi sao, so với hình tượng của mình đều là mây trôi!
“Thuật Luyện tạo x5”
“A, lại rơi, nhặt tiếp!” Vương Đằng thấy một cái bong bóng khí vừa rơi xuống, không nghĩ ngợi lập tức nhặt.
Trước tiên có thể học thuật Luyện tạo, có cần thiết hay không để sau hãy nói.
Cái này, Vương Đằng không thể nóng nảy được, ước gì có thể chờ lâu hơn chút, xem xem vị đại hán cơ bắp trước mắt có thể rơi xuống nhiều bong bóng thuộc tính hơn không.
Vị đại hán cơ bắp hình như có chút hiểu lầm đối với từ “rất nhanh”. Sau khi chào hỏi Vương Đằng một tiếng thì vứt hắn qua một bên, chính mình chăm chú rèn sắt, giống như hoàn toàn quên mất Vương Đằng.
“Thuật Luyện tạo x3”
“Thuật Luyện tạo x5”
...
May mà Vương Đằng cũng không uổng công đợi, nhìn bong bóng thuộc tính trước mặt, liền tha thứ cho hắn.
Thuật Luyện tạo (nhập môn 53/100)
Khó có thể tưởng tượng, nhặt một mạch, hắn nhặt được tổng cộng 53 điểm thuộc tính thuật Luyện tạo.
Hiện tại kiến thức rèn trong đầu hắn càng gày càng nhiều, thân thể cũng sinh ra loại cảm giác thông thạo, giống như đã luyện rèn hơn một năm, sức lửa, sức lực, cách phân biệt hoa văn kim loại,… đột nhiên trong lòng có cảm giác quen thuộc.
Thần kỳ!
Đột nhiên lại có thêm một bọt khí rơi xuống!
Đây là...
“Chùy pháp Lỗ thị x5”
Là chùy pháp!
Nhưng mà rõ ràng là chùy pháp này không giống với chùy pháp dùng trong chiến đấu, cái này dùng để rèn sắt.
Wow, cuối cùng còn có chuyện vui mừng thế này!
Chùy pháp này có thể nhặt.
Bọt khí chùy pháp dùng cho chiến đấu không nhặt, là bởi vì hắn không thích sử dụng chiến chùy, cái kia không phù hợp với thiết lập của hắn.
Chùy pháp này lại khác, sau này mỗi lần hắn muốn rèn thiết, chùy pháp này nhất định là cần thiết.
Chùy pháp Lỗ thị cũng thuộc về chiến kỹ rồi.
Chùy pháp Lỗ thị (nhập môn 5/100)
Hình ảnh một người ở trong đầu hắn diễn luyện, sau đó giống như trăm sông quy tụ, toàn bộ hóa vào trong cơ thể hắn.
“Thứ tốt!”
Giá tiền chiến kỹ địa cấp cao tới mức dọa người.
Hơn nữa đây không phải là chiến kỹ chiến đấu bình thường, mà là so với kỹ xảo rèn hiếm thấy, khả năng giá trị còn có thể cao hơn.
Lỗ thị... Lỗ Đại Sư!
Chẳng lẽ là một gia tộc truyền thừa?
Vương Đằng âm thầm tự nói, chính mình đi học bản lĩnh đặc biệt của người ta, có phải là hơi có chút không đủ tiêu chuẩn không?
Nếu như Lỗ Đại Sư kia biết người hắn chiêu mộ lại vô liêm sỉ tới mức này, đoán chừng sẽ tức ói ra ba lít máu.
“Để ngươi đợi lâu rồi.” Âm thanh thô ráp mãnh liệt kéo lại sự chú ý của Vương Đằng.
“Không sao, không sao, không lâu, không lâu.” Vương Đằng cười híp mắt nói.
“...” Lỗ Tự Sinh.
Dáng vẻ cười hì hì kia… không biết tại sao hắn không khỏi cảm thấy thằng nhóc này có chút không bình thường.
“Tự giới thiệu một chút, ta tên là Lỗ Tự Sinh.” Lỗ Tự Sinh nói.
“Lỗ Trí Thâm?” Sắc mặt Vương Đằng cổ quái nhìn hắn.
Cái tên này!
“Tự Sinh trong tự lực cánh sinh.” Lỗ Tự Sinh bất đắc dĩ nói. Trong lòng hắn oán giận tính tình cổ quái kia của sư phụ không biết bao nhiêu lần, lấy tên là gì mà không được, cứ phải lấy cái tên như vậy.
“Lỗ Đại Sư, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu.” Vương Đằng làm ra dáng vẻ bất chợt hiểu ra nói.
“Ngươi muốn chế tạo Lưu Tinh chùy, ta đã xem qua bản vẽ, không có vấn đề gì, mang nguyên liệu tới không?” Lỗ Tự Sinh nói.
“Có mang!”
Vương Đằng lấy ra tinh cốt và Hắc Hàn thạch. Ánh mắt Lỗ Tự Sinh chợt lóe, mơ hồ giống như thấy thứ mình thích là thèm, vội vàng xoa xoa tay, cẩn thận nhận lấy.
“Đúng là nguyên liệu tốt!”
Bàn tay thô ráp của Lỗ Tự Sinh khẽ vuốt tinh cốt và Hắc Hàn thạch, nhắm mắt lại như đang cảm nhận cái gì, trong miệng không khỏi nói lời tán thưởng.
“Có hai thứ đồ này, ít nhất ta có thể rèn ra Lưu Tinh chùy lục tinh.”
“Lục tinh!” Vương Đằng nghe mà kinh sợ.
Có thể đạt tới lục tinh sao?
Dĩ nhiên có nhân tố bên trong của hai loại nguyên liệu, nhưng mà Thuật Luyện tạo của Lỗ Tự Sinh khẳng định là rất lợi hại.
“Nhưng mà hai loại này là nguyên liệu chính, còn những nguyên liệu phụ khác ngươi muốn tự mình chuẩn bị hay là ta mua giúp ngươi?” Lỗ Tự Sinh hỏi.
Trong lòng Vương Đằng khẽ động, từ trong nhẫn không gian lấy ra các loại khoáng thạch chất đống trên mặt đất.
“Ngươi xem những thứ này một chút, xem có lợi ích gì không?”
“Nhẫn không gian!” Trong lòng Lỗ Tự Sinh kinh ngạc. Người này có địa vị gì, lại có được nhẫn không gian.
Trong lòng suy đoán thân phận của Vương Đằng, hắn cúi đầu phân biệt khoáng thạch trên mặt đất.
Những nguyên liệu khác hắn cũng chỉ khẽ quét qua, chọn mấy thứ cần dùng lên, liền không chú ý tới nữa.
Nhưng khi hắn thấy tảng đá ánh vàng rực rỡ, ánh mắt đột nhiên dừng lại.
“Diệu Kim Huyền Trọng!”
“Diệu Kim Huyền Trọng?” Vương Đằng không khỏi kinh ngạc nói: “Ngươi biết à?”
Không ngờ ở nơi này lại có thể gặp được người biết tới loại kim loại này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận