Võ Đạo Toàn Thuộc Tín

Chương 854: Thừa sức đánh bại ngươi!

Đối với thiêu kiêu như hắn, nỗi thất bại này rõ ràng là một đả kích quá lớn.
Trớ trêu thay lại gặp đúng phải loại bựa đời như Vương Đằng, đánh bại xong thì thôi còn bồi thêm một đao vào trái tim hắn.
Tuy rằng Vương Đằng chẳng hề nghĩ thế.
Hắn chỉ muốn diễn tròn vai mà thôi, làm người phải làm đến nơi đến chốn mà!
Dù sao, vừa nãy Tô An cũng ra sức phối hợp rồi, nếu hắn không bày tỏ chút thành ý thì thật là chả ra làm sao.
“Khụ khụ.” Tư tế Thần điện không nhìn nổi nữa, vội vàng cất tiếng: “Trận đấu này, Vương Đằng của nước Hạ chiến thắng!”
Kết quả vừa tung ra, toàn thể nước Hạ bừng tỉnh rồi vỡ òa một tràng hoan hô.
Bạch Đầu Ưng quốc và nước Hạ vẫn luôn kèn cựa nhau cho vị trí cường quốc hàng năm.
Ngày nay, trình độ võ giả đại biểu cho sức mạnh phần cứng của một quốc gia, và hội giao lưu này chính là mô hình thu nhỏ cho cuộc cạnh tranh cao thấp giữa võ giả các nước.
Trước đây, nước Hạ thua nhiều thắng ít, hai ba năm qua cũng chưa từng thắng được Bạch Đầu Ưng quốc.
Chiến thắng lần này của Vương Đằng đã giúp mọi người nước Hạ thỏa mãn một phen.
Đàm Đài Tuyền nhìn về phía chỗ ngồi của Bạch Đầu Ưng quốc, nhất là khi nhìn thấy khuôn mặt đen như đít nồi kia của Utor thì không khỏi nhếch môi cười.
Năm xưa nàng thua võ giả của Bạch Đầu Ưng quốc, điều đó đã trở thành nỗi day dứt khôn nguôi mấy năm qua, may mà nay có Vương Đằng bù đắp nỗi tiếc nuối này giúp nàng.
Thật đáng để ăn mừng!
Nếu tin tức này được gửi về nước thì chắc hẳn võ giả cả nước sẽ vui mừng lắm đây.
...
Trận đấu đã kết thúc, có không cam tâm thì cũng chẳng thay đổi được kết quả, Utor bước vào đấu trường.
Lúc này đây, hắn không gây sự với Vương Đằng mà chỉ lẳng lặng đỡ Tô An rời khỏi đấu trường.
Vương Đằng nhìn theo bóng lưng hai người, tuy Utor đã che dấu rất kỹ nhưng Vương Đằng vẫn thấy được sự âm u lóe lên trong đôi mắt hắn.
Chắc thằng cha này đang tức lồng lộn lắm đây!
Hắn cười thầm, thu hồi ánh mắt, vận dụng niệm lực tinh thần để nhặt toàn bộ số bong bóng thuộc tính rơi quanh đó.
‘Nguyên lực hệ Lôi x220’
‘Lôi Đình chiến ý x 165’
‘Nguyên lực hệ Lôi x180’
‘Nguyên lực hệ Lôi x280’
‘Thiên phú hệ Lôi tuyệt đỉnh x50’
‘Ngộ tính Linh cảnh x60’
‘Tinh thần Linh cảnh x85’
...
Hai mắt Vương Đằng rạng ngời, lần thu hoạch này khá ra phết!
Thiên kiêu không hổ là thiên kiêu, nom đống thuộc tính rớt ra này, tinh thần và ngộ tính đều Linh cảnh, thiên phú hệ Lôi tuyệt đỉnh, Lôi Đình chiến ý nữa…
Thiên phú hệ Lôi của Vương Đằng vốn đã ở mức tuyệt đỉnh, giờ có thêm 50 điểm, thiên phú hệ Lôi lập tức bứt lên một đoạn ngắn.
‘Thiên phú hệ Lôi tuyệt đỉnh’: 1050/5000
Lôi Đình chiến ý đã đạt được 120 điểm trước đó, giờ cộng thêm 165 điểm, tổng cộng là 285 điểm.
‘Lôi Đình chiến ý’: 285/1000 (một thành)
Trong trận đấu với Tô An vừa rồi, Vương Đằng đã sử dụng ‘Lôi Đình chiến ý’ nên hiểu rất rõ mặt lợi hại của nó.
Nói tóm lại là khi sử dụng ‘Lôi Đình chiến ý’ giống như mình hóa thành một vị vua sấm sét, ý chí mạnh mẽ, thậm chí có thể tăng cường uy lực của công kích lôi đình đến một mức độ nhất định.
Chiêu cuối có thể đánh bại Tô An đó là nhờ một phần công lao của ‘Lôi Đình chiến ý’ này.
Còn lại thì là nguyên lực hệ Lôi nhặt được trong khi chiến đấu, giúp hắn đột phá cấp Chuẩn Chiến Tướng, hiện giờ đã đạt được 680 điểm.
Một luồng nguyên lực hệ Lôi mới hòa vào nguyên lực hệ Lôi có sẵn trong cơ thể hắn, khiến nguyên lực hệ Lôi vốn có chút xao động trong cơ thể dần dần bình ổn lại.
‘Nguyên lực hệ Lôi’: 820/10000 (thập tinh)
Vương Đằng cảm thấy hài lòng.
Đánh một trận mà một hệ nguyên lực thăng lên cấp Chuẩn Chiến Tướng, chuyện béo bở như thế nếu có thể thì xin thêm mấy lần cũng được.
Hắn trở lại khán phòng, đón chào hắn chính là vẻ kích động của đám Chúc Vân Thiều.
“Đỉnh đấy!” Chúc Vân Thiều vỗ mạnh vào lồng ngực hắn rồi cười toe toét: “Giờ thì đám võ giả Bạch Đầu Ưng quốc không dám vênh mặt lên trước chúng ta nữa rồi.”
“May mà có ngươi, nếu không chưa chắc chúng ta đã thắng được tên Tô An kia.” Mục Chí Quốc xúc động nói.
“Các ngươi khen ta như thế làm ta mắc cỡ lắm!” Vương Đằng cười khà khà.
Mọi người đều liếc mắt xem thường hắn, da mặt dày như bê tông mà bày đặt mắc cỡ, nói ra chính ngươi có tin không?
“Lần này xem như ngươi đã lập công lớn.” Đàm Đài Tuyền nhìn hắn và nói.
“Có thưởng gì không?” Vương Đằng sáng mắt.
“Ngươi có chiến cơ Phượng Vương rồi chưa đủ hay sao mà còn đòi thưởng gì khác!” Đàm Đài Tuyền tức giận nói.
“Chiến cơ Phượng Vương!” Mọi người sực nhớ trước khi ra nước ngoài, ba vị Nguyên soái từng hứa rằng chỉ cần Vương Đằng đánh bại được thiên kiêu các nước sẽ thưởng cho hắn một chiến cơ Phượng Vương, lúc ấy chẳng có mấy ai tin tưởng.
Giờ Vương Đằng đã đánh bại được thiên kiêu của Bạch Đầu Ưng quốc. Trong những quốc gia khác, không còn mấy ai có thể trở thành đối thủ của hắn, vậy là chiếc chiến cơ Phượng Vương kia đã gần như thuộc về Vương Đằng.
Chiến cơ Phượng Vương!
Là một quân nhân, mấy người Mục Chí Quốc ai cũng hướng tới ‘món đồ’ cỡ bự ấy, tiếc là họ đều hiểu rằng muốn có một chiếc chiến cơ tân tiến nhất và chỉ thuộc về riêng mình là một điều gần như không thể xảy ra.
Vậy mà không ngờ Vương Đằng lại có được tư cách ấy.
Ba vị Nguyên soái quả là đối đãi rất tốt với hắn!
Rốt cuộc họ quan tâm Vương Đằng đến mức nào?
Đám Chúc Vân Thiều, Cù Phi đều thèm đỏ mắt, vừa hâm mộ vừa ghen tị.
Họ cũng xuất chiến vì tổ quốc, tại sao ba vị Nguyên soái không cho họ cơ hội ấy mà lại cho mình Vương Đằng, càng nghĩ càng thấy ấm ức.
Nhưng họ cũng tự hiểu rằng, dù có cho họ cơ hội ấy thì chỉ e họ cũng không thể đạt được.
Đám Cơ Tu Minh, La Thành cũng ước ao chết thôi, đến họ cũng không ngăn được sức hấp dẫn của chiến cơ Phượng Vương!
Chung quy đều là người trẻ tuổi, thâm tâm ai chẳng có ảo tưởng được đắm mình trong ánh hào quang, oai phong lẫm liệt.
Trong nháy mắt đó, họ cảm giác mình cách Vương Đằng quá xa, như thể ngăn cách cả một thế giới.
Người ta đã chuẩn bị cất cánh lên trời, trong khi họ vẫn chỉ đang chơi với siêu xe ở mặt đất.
Giờ phút này, những thiên kiêu này mới cảm nhận được nỗi bất lực và hụt hẫng của người thường khi đối mặt với thiên tài.
Đàm Đài Tuyền trông thấy biểu cảm của mọi người thì đột nhiên có chút áy náy. Nàng chỉ thuận miệng nhắc đến thôi, không ngờ lại khiến mọi người bị đả kích nặng nề đến thế.
Tất cả là tại cái thằng oắt Vương Đằng, tự dưng nhắc đến quà cáp làm chi, đều là lỗi của hắn hết!
Đàm Đài Tuyền tức giận lườm hắn một cái.
“?” Vương Đằng nhìn thấu suy nghĩ của Đàm Đài Tuyền, vẻ mặt câm nín.
...
Trận đấu tiếp theo, một nữ võ giả đến từ nước Bắc Âu bước lên đấu trường, thách đấu với Martha của Bạch Đầu Ưng quốc!
Trong khán phòng của Bạch Đầu Ưng quốc, Utor lầm lì nói với Martha: “Trận đấu này, ngươi không được để thua!”
Ngữ điệu gần như ra lệnh!
Tình thế của Bạch Đầu Ưng quốc lần này quá thảm hại, ngay cả át chủ bài Tô An cũng bị ăn hành thê thảm, bọn họ đã không còn đường lui nữa rồi.
Cho dù Martha có thắng trận này thì cũng không thay đổi được gì.
Nhưng dẫu thế nàng cũng không thể thua, nếu thua chỉ khiến Bạch Đầu Ưng quốc càng thêm ê chề. Utor muốn cứu lấy chút thể diện cuối cùng của Bạch Đầu Ưng quốc.
Martha cũng hiểu rõ điều này, vẻ mặt nàng nghiêm túc, gật đầu rồi bước vào đấu trường.
Ánh mắt Vương Đằng lập tức bị cuốn đi theo.
Hai người đẹp!
Martha thì hắn đã gặp rồi, ngực tấn công mông phòng thủ, dáng người bốc lửa cùng mái tóc xoăn nhân thêm phần lôi cuốn.
Phải công nhận rằng dáng người đẹp ngoại quốc quả là hết sẩy. Mấy thanh hiên hơi bình thường chỉ e không chịu nổi, chỉ có nhân tài cường tráng như hắn mới chịu được cơn bão táp mưa sa ấy.
Nữ võ giả nước Bắc Âu kia cũng ưa nhìn chẳng kém, tóc vàng mắt xanh, da trắng như tuyết, cặp giò miên man, thẳng tắp nõn nà, đường cong đẫy đà kia vừa săn chắc vừa đàn hồi…
Đàm Đài Tuyền nom hai mắt sáng như sao của hắn thì không khỏi trừng mắt một cái, phát cáu nói: “Ngươi có thể giữ ý chút được hay không, mấy con mũi lõ ấy thì có gì đẹp.”
“Khụ khụ, ta đang quan sát khuyết điểm của họ bằng ánh mắt phê phán mà, có phải thật sự ngắm mỹ nữ đâu, ta không phải người như thế.” Vương Đằng mím môi, nghiêm chỉnh nói.
“Vô liêm sỉ!”
Đám Cơ Tu Minh, Chúc Vân Thiều cũng khinh thường trong dạ, chẳng ai tin mấy lời nhảm shit của hắn.
Ở chung với nhau lâu, họ đã biết tỏng tính cách của Vương Đằng, hắn chính là một kẻ bựa đời mặt dày mày dạn!
Tục ngữ nói chí phải, núi cao còn có núi cao hơn, người bựa còn có kẻ bựa hơn!
Lời này đích thị là chỉ Vương Đằng!
Trong đấu trường, trận tỉ thí đã bắt đầu, Martha và nữ võ giả nước Bắc Âu lập tức phát động nguyên lực, lao vào nhau.
Uỳnh bùm!
Cuộc chiến lập tức nổ ra…
Khi Vương Đằng nhìn hai người thực sự chiến đấu, đôi mắt bất giác hiện lên vẻ nghiêm túc.
Thực lực của cả hai đều không kém, cộng thêm nhan sắc nên võ giả các nước rất chăm chú ngóng xem.
Suy cho cùng, mỹ nhân là để ngắm, và cảnh tượng hai nữ võ giả chiến đấu với nhau thế này không thường xảy ra.
Uỳnh uỳnh uỳnh!
Martha và võ giả Bắc Âu đối kháng nhau tạo lên những tiếng động vang rền không ngớt.
Vũ khí của Martha là một cặp móng vuốt vô cùng sắc bén, kết hợp với nguyên lực hệ Kim của nàng vẽ ra những vệt sáng trong không khí, trông hệt như đang xé toạc cả không gian.
Còn vũ khí của nữ võ giả Bắc Âu là một thanh đoản kiếm, trên đoản kiếm bao trùm nguyên lực hệ Hỏa, không ngừng va chạm với móng vuốt của Martha.
Hai người di chuyển trên đấu trường, hóa thành từng vết tàn ảnh, truy đuổi lẫn nhau, thi thoảng lại có sóng nguyên lực va chạm, bùng nổ tỏa ra bốn phía.
Sắc mặt Martha hơi trầm xuống, nàng nhìn nữ võ giả Bắc Âu, đôi mắt lóe lên sự tàn nhẫn.
Phừng!
Cơ thể nàng đột nhiên phát sinh biến hóa, trên người mọc lên một lớp lông đen nhợt nhạt, không thô cứng như của Quincy lúc trước mà có cảm giác rất mềm mại.
Vành tai của nàng cũng nhọn hơn, thậm chí mọc cả lông, trông bông bông xù xù.
Và một cái đuôi màu đen lộ ra phía sau nàng, đung đưa linh động.
Nữ võ giả Bắc Âu phía đối diện trông thấy cảnh tượng này thì vẻ mặt lập tức trở nên nghiêm trọng. Nàng siết chặt đoản kiếm trong tay, sẵn sàng nghênh đón kẻ địch.
Martha nhếch môi, tháo cặp vũ khí móng vuốt trên tay ra, lúc này, trên tay nàng đã mọc ra hàng móng tay dài và sắc lẻm, ánh lên sắc kim loại lạnh băng.
Trên khán đài nước Hạ, Vương Đằng trợn tròn mắt chó: “Âu đệt, đó là miêu nữ!”
Hắn thật sự ngạc nhiên, tuy đã nghi ngờ Martha cũng sẽ là võ giả gen, nhưng không ngờ gen mà nàng dung hợp lại là mèo!
Cơ mà dáng vẻ này, thật sự có hơi… e hèm!
Vương Đằng sờ cằm, vội vang quẳng suy nghĩ không đứng đắn ra khỏi đầu!
“Biến đổi gen của Martha hình như cao cấp hơn những người khác.” Đàm Đài Tuyền chăm chú nhìn rồi đột nhiên nói.
Vương Đằng nghe vậy thì ngoái ra nhìn nàng, sau đó nghiêm túc đánh giá Martha mấy lần, trong lòng cũng giật mình.
Thảo nào vừa rồi cứ cảm thấy là lạ.
Ánh mắt của Martha rất tỉnh táo, mức độ biến hóa trên người cũng không nhiều như Quincy và Fortes, nàng chỉ xuất hiện một vài đặc trưng rất nhỏ mà thôi.
Chứng tỏ mức độ biến đổi gen của Martha là rất cao!
“Đúng thế, dáng vẻ của nàng đẹp hơn mấy võ giả trước của Bạch Đầu Ưng quốc nhiều, nom cái đuôi với cái tai kìa…” Vương Đằng gật gù nói.
Đúng là ông nói gà bà nói vịt!
“... Câm mồm!” Đàm Đài Tuyền hít sâu một hơi, kìm nén ham muốn ấn Vương Đằng xuống đất rồi đánh cho một trận.
Trong đấu trường, Martha đột nhiên di chuyển, nàng hóa thành một vệt tàn ảnh màu đen, biến mất tại chỗ.
“Nhanh quá!” Đồng tử của nữ võ giả Bắc Âu phía đối diện co lại, nàng lập tức xoay quanh hòng tìm kiếm bóng dáng Martha.
Xoẹt!
Suy nghĩ trong đầu vừa nảy lên, một vệt hàn quang đã xẹt qua lưng nàng, xé rách bộ chiến phục trên người nàng và vẽ ra mấy vệt máu.
“A!” Nữ võ giả Bắc Âu hừ lên đau đớn, nàng quay phắt người, đoản kiếm trong tay lập tức chém ra.
Tiếc là bóng dáng Martha sau lưng nàng đã biến mất.
Nữ võ giả người Bắc Âu liên tục kêu rên thê thảm, âm thanh kia phải nói khiến người nghe đau lòng, người gặp rơi lệ!
“Martha này ra tay quá ác độc, một chị gái xinh như vậy, lại để lại bao nhiêu vết thương trên người nàng, thành sẹo sẽ không đẹp!” Vương Đằng không đành lòng lắm, lắc đầu nói.
“...”
Bọn người Mục Chí Quốc vốn đang nghiêm túc chăm chú quan sát trận thi đấu, đột nhiên nghe thấy lời hắn nói, biểu cảm trên mặt lập tức trở nên sụp đổ.
Ngươi ngậm miệng lại được không!
Cho dù là chuyện gì, vào đến miệng Vương Đằng cũng đều biến chất, tên khốn này nhất định đang cố ý!
Cầu xin ngươi làm người cho đàng hoàng đi!
Mọi người u oán trong lòng, nhìn chằm chằm Vương Đằng, nhìn một mạch làm hắn tê cả da đầu mới coi như thôi.
Giờ phút này, cuộc thi bên trong đấu trường đã đến thời khắc sống còn.
Trong mắt những người nhìn vào từ bên ngoài, Martha hoàn toàn trở thành một vệt màu đen, di chuyển với tốc độ cực nhanh quanh nữ võ giả người Bắc Âu, liên tiếp đánh song trảo ra, khiến nữ võ giả người Bắc Âu nọ hoàn toàn không còn sức đánh trả nào.
Tốc độ sau khi biến thân của Martha quá nhanh, thân pháp linh động vô cùng, nữ võ giả người Bắc Âu hoàn toàn không theo kịp.
Oành!
Cuối cùng, nữ võ giả người Bắc Âu vẫn không chịu nổi, bị một trảo của Martha quét trúng, cả người bay thẳng ra ngoài rồi va mạnh lên mặt đất.
“Bạch Đầu Ưng quốc thắng!” Tư tế Thần điện trực tiếp tuyên bố kết quả.
Quá thảm!
Giờ phút này, gần như khắp nơi trên người nữ võ giả người Bắc Âu tràn đầy vết thương, máu me đầm đìa, nhìn vào thê thảm biết bao.
Chiến phục của nàng tựa như miếng vải rách đang treo trên người, lộ ra một ít cảnh xuân, may mà đã bị máu tươi che đi, không thấy được gì nhiều.
“Thật là một người phụ nữ ác độc.” Vương Đằng thấy trận đấu đã kết thúc, không khỏi trách lên một tiếng. Hắn nhìn qua Martha, vẻ kiêng kị lóe lên trong mắt.
Không sợ phụ nữ xấu, chỉ sợ phụ nữ hung ác!
Đã xác nhận bằng mắt, đây là người hắn không trêu vào được.
Ngẫm lại xem, trong khi ngươi đang thân mật với đối phương, trên tay của nàng đột nhiên mọc ra móng vuốt sắc bén, vạch xuống ‘cậu em’ của ngươi.
Xúc cảm lạnh như băng kia, hình ảnh máu tươi văng tung tóe kia…
Vương Đằng giật nảy mình cả người, không dám nghĩ tiếp nữa.
Hắn nhìn về phía bên trong đấu trường, đang muốn nhặt thêm bong bóng thuộc tính.
Không biết tại sao lại đúng lúc Martha cũng đưa mắt nhìn qua, có vẻ chú ý tới ánh mắt của hắn, lập tức liếm môi về phía hắn một cái. Hai con mắt cứ như đang có điện phóng ra.
Hí!
Yêu nghiệt, lại dám làm càn!
Vương Đằng kêu hô dữ dội trong lòng, mặt ngoài lại bình tĩnh như chó, yên lặng nhặt hết bong bóng thuộc tính trong sân, sau đó tỏ vẻ bình thường như không có việc gì, dời ánh mắt đi nơi khác.
‘Nguyên lực hệ Kim x565’
‘Căn nguyên sinh mệnh x1’
‘Tinh thần Linh cảnh x45’
‘Ngộ tính Linh cảnh x60’
‘Nguyên lực hệ Hỏa x540’
‘Thiên phú hệ Hoả cao cấp x36’
‘Tinh thần Linh cảnh x38’
‘Ngộ tính Linh cảnh x54’
...
Cả người Vương Đằng run lên một cái, là cảm giác… thoải mái!
Một điểm căn nguyên sinh mệnh một lần dễ chịu, quả thực thoải mái quá rồi, chỉ là nhẫn nhịn hơi khó chịu.
Trong mười lăm phút này, nét mặt của hắn, quả thực một lời khó nói hết!
...
Sau đó hai trận thi đấu lại qua đi, Vương Đằng thấy chẳng có nhân vật xuất sắc nào ra sân, gần như võ giả thiên kiêu của các quốc gia đều đã xuất hiện rồi.
Đến giai đoạn cuối cùng, cũng không còn nước nào che giấu gì nữa.
Lúc này còn chưa chịu đưa ra ngoài, chẳng lẽ đợi để các nước quay về hết, lần lượt đi tìm mẹ à?
“Thi đấu cũng sắp kết thúc rồi, nếu không ngươi chủ động xuống dưới khiêu chiến vài trận đi.” Đàm Đài Tuyền thấy thế, không khỏi lên tiếng.
Vương Đằng trầm ngâm một chút, gật đầu nói: “Đến cũng đã đến, vậy ta xuống dưới chơi đùa cho đã một lát, cũng phải làm xong chuyện ba ông cụ dặn dò.”
Nói xong hắn lập tức đứng dậy, hơi duỗi cái lưng nhức mỏi, đi về phía đấu trường.
“Nhớ là đừng thua, nếu không thì đừng nghĩ tới chuyện chiến cơ Phượng Vương nữa.” Đàm Đài Tuyền nói.
Vương Đằng đi vào đấu trường, đưa lưng về phía Đàm Đài Tuyền, khoát tay áo.
Ánh mắt võ giả ở các quốc gia lập tức hơi ngừng lại.
Vương Đằng!
Lại là cái tên này!
Hắn vừa mới đánh bại thiên kiêu của Bạch Đầu Ưng quốc là Tô An, sao lại xuống đấu nhanh như vậy rồi?
Trận đấu giữa những thiên kiêu đỉnh cấp, không phải chỉ cần hao tổn một chút nguyên lực là được, thậm chí phải tiêu hao khá là nghiêm trọng. Thông thường, nếu thời gian nghỉ ngơi không đủ dài, mọi người sẽ không vội vàng bắt đầu lần thi đấu thứ hai.
Nhưng lúc này, Vương Đằng vừa nghỉ ngơi chưa được bao lâu lại muốn ra sân.
Chẳng lẽ tên này đã khôi phục hoàn toàn rồi?
Rất nhiều người đều không nghĩ ra, lại cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Vương Đằng đi tới chính giữa đấu trường, hơi quét ánh mắt qua.
Rất nhiều người như trúng tim đen mà tránh đi ánh mắt của hắn, không dám nhìn thẳng vào, như sợ bị hắn chú ý tới vậy.
Vương Đằng khẽ cười một tiếng, cuối cùng lại đưa ánh mắt về phía nước Inca.
“Vương Đằng của nước Hạ, khiêu chiến Acuro của nước Inca!” Giọng nói của hắn chậm rãi truyền ra, âm thanh không quá lớn, nhưng nghe lại rất kiên định có lực.
Vừa đúng lúc, Acuro cũng là một trong những võ giả khiến Vương Đằng cảm thấy khá hứng thú.
Nguyên lực Tinh Thần!
Acuro có nguyên lực Tinh Thần trên người, không tóm lấy hắn thì tóm ai.
Chẳng có chút vấn đề gì cả.
Bên phía nước Inca, những võ giả khác đều dồn dập biến sắc, duy nhất Acuro giữ vẻ vô cùng bình tĩnh, thản nhiên nhìn qua Vương Đằng, sau đó đi vào đấu trường.
“Xin chỉ giáo!” Acuro chắp tay trước ngực, lúc buông tay xuống, đã cầm lấy vũ khí gậy sắt của mình.
Vương Đằng cũng không nói nhảm câu gì, lập tức làm thần binh Ma Khuyết xuất hiện trong tay.
Binh khí to lớn này khiến rất nhiều người chú ý tới, vũ khí có vẻ ngoài giống kiếm mà không phải kiếm, như đao không phải đao thế này quả thực không có nhiều, thật loè loẹt.
“Ngươi cảm thấy ai sẽ thắng trận so đấu này?” Nước Đại Ưng, Arnold hỏi Gerald ở bên cạnh.
“Ồ?” Arnold hơi kinh ngạc: “Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ nói là Vương Đằng.”
“Acuro cho ta một cảm giác rất khác, người này trông rất thần bí.” Gerald trầm ngâm nói.
“Tuy nói như thế, nhưng Vương Đằng cũng không cho ta cảm giác gì quá nhiều, hai người này đụng vào nhau, chắc hẳn sẽ rất đặc sắc.” Arnold cười nói.
...
Cùng lúc đó, phía những quốc gia khác, cuộc đối thoại tương tự vậy cũng diễn ra giữa các võ giả.
Vương Đằng và Acuro đụng vào nhau, không khác gì... vua gặp vua!
Trận thi đấu này, ai thắng ai thua, khó mà nói!
Trên đấu trường, hai người cùng nhìn nhau, bầu không khí từ từ đông lại.
“Bắt đầu!”
Tư tế Thần điện vừa dứt lời, hai người đều biến mất ngay ở vị trí cũ, mạnh mẽ xông thẳng về phía đối phương.
Ầm!
Hai tay Vương Đằng cầm lấy Ma Khuyết, như đang dùng một thanh đại khảm đao chặt xuống, sức lực mạnh mẽ kinh khủng phóng ra.
Keng!
Acuro giơ gậy sắt trong tay lên đón đỡ, nhưng trong phút chốc sau, vẻ mặt hắn lại hơi đổi. Hắn cảm giác được một dòng sức mạnh vô cùng lớn đang đè ép xuống từ phía đỉnh đầu, làm cho thân thể hắn không tự chủ được mà phải hạ thấp xuống một chút.
Chỉ là lực lượng của một đòn, đã kinh khủng như vậy!
Hắn cảm thấy mình đã hơi xem thường Vương Đằng này, thực lực của đối phương còn mạnh hơn trong tưởng tượng của hắn rất nhiều.
Vương Đằng nhếch miệng cười với hắn một tiếng, thân thể xoay thành đường cong khoa trương, quét qua một cước, đánh thẳng một đòn vào huyệt thái dương của đối phương.
Đạo sát phạt, đơn giản, trực tiếp, tàn nhẫn…
Vương Đằng không nương tay chút nào, vừa ra tay đã đánh đòn tàn nhẫn nhất, chiêu nào chiêu nấy đều muốn lấy mạng, không có chút nhân từ.
Trong lúc vội vàng, Acuro chỉ có thể giơ cánh tay lên, dùng khuỷu tay miễn cưỡng cản lại một cước này của Vương Đằng.
Nhưng cả người hắn vẫn bị đánh bật ra xa mười mấy mét, hai chân cọ ra một vệt đen thật dài trên mặt đất.
“Mạnh thật!” Mọi người lặng ngắt như tờ.
Vương Đằng chưa từng sợ bất kỳ ai khi vật lộn gần người, hắn mang trong mình nhiều loại thể chất mạnh mẽ, hơn nữa lại tu luyện các loại công pháp luyện thể mạnh mẽ vô cùng như “Lôi Đình thân”, “Cổ Thần thân”. Võ giả cùng giai hoàn toàn không thể so với hắn.
Cho nên hắn mới có thể vượt giai chiến đấu với những thiên tài đứng đầu các nước như Acuro, Tô An , hơn nữa còn không hề yếu kém lép vế.
Sức mạnh của hắn là không thể nghi ngờ!
Lúc này, Acuro bị Vương Đằng đá trúng một phát, cơ thể lùi lại rất xa mới đột nhiên dừng lại.
Ánh mắt của hắn hơi híp lại, một phát vừa nãy, sức lực rất mạnh, làm khuỷu tay của hắn có cảm giác hơi đau, thậm chí xương cốt cũng sinh ra chấn động.
Nếu không dùng nguyên lực bảo vệ kịp thời, đánh tan lực lượng mạnh mẽ xâm nhập trong cơ thể kia, e rằng xương cốt của hắn đã bị đánh gãy tại chỗ.
Acuro vung tay áo lên, lấy công làm thủ, đột nhiên đạp chân xuống đất.
Ầm!
Mặt đất bị đạp vỡ, hiện ra vết nứt.
Một luồng khí kình truyền ra bốn phía, người đã biến mất trong nguyên lực, trực tiếp nổ bắn về hướng Vương Đằng.
Ngọn lửa màu đỏ thẫm phun ra từ trong người hắn, bao phủ toàn thân, nơi đi qua kéo ra một cái đuôi lửa thật dài, tựa như một con rồng lửa lớn!
Nhiệt độ cao nóng hầm hập thổi quét ra bốn phía.
Vương Đằng đứng thẳng ở nơi xa. Hắn cảm nhận được độ nóng hầm hập đang đánh tới trước mặt kia, ngọn lửa xen lẫn trong kình phong xẹt qua từ bên má Vương Đằng.
Bóng dáng của Acuro chẳng mấy chốc đã đến, hắn đấm ra một phát, đánh úp về phía đầu của Vương Đằng.
Ầm!
Song quyền mang theo ngọn lửa đó có uy lực dũng mãnh, làm cho không khí cũng nảy sinh ra tiếng nổ. Nhiệt độ cao cực nóng khiến không khí bốn phía nổi lên từng gợn sóng cuồn cuộn.
Nếu là võ giả tầm thường, bị ngọn lửa cực nóng này đâm vào người, e rằng sẽ lập tức bị thương.
Suy cho cùng, nguyên lực hoả diễm của Acuro không phải nguyên lực hệ Hỏa bình thường, mà là nguyên lực Tinh Thần, từ bản chất đã vượt qua nguyên lực hệ Hỏa bình thường mấy lần.
Nhưng ngọn lửa này lại không làm Vương Đằng bị thương được, hắn chẳng những mang nguyên lực Tinh Thần hệ Hỏa trên người, hơn nữa còn có loại lửa của thiên địa là lửa Thanh Ngọc Lưu Ly phòng thân, muốn dùng sức mạnh của ngọn lửa làm hắn bị thương, quả là chuyện viển vông.
Lúc này trên người hắn cũng bốc lên một đốm lửa màu xanh, cả người đắm chìm trong ngọn lửa, song quyền va chạm với quyền của Acuro.
Ầm ầm ầm!
Sức mạnh đáng sợ tiết ra.
Bát Cực Ma công!
Lôi Đình thân!
Hai loại công pháp cùng mở ra, hoa văn đen như mực trải rộng toàn thân Vương Đằng, sấm sét lập lòe bên ngoài thân thể hắn, nhưng tất cả đặc trưng này đều ẩn nấp trong ngọn lửa, người ngoài hoàn toàn không nhìn thấy.
Vương Đằng vận dụng “Quyền pháp Ngũ Hành” mình tự nghĩ ra, quyền ý Ngũ Hành thay nhau ra trận, gần như bị hắn chơi thành một đóa hoa.
“Đây là quyền pháp gì?”
Đôi mắt Acuro lóe lên chút kinh hãi, quyền pháp này quả thật quá khó chơi, biến ảo đa đoan, khiến người ta khó mà đoán được.
Hơn nữa, hắn cảm giác được, khi Vương Đằng vừa mới vận dụng quyền pháp, cũng không quá thuần thục.
Nhưng theo trận chiến đấu với hắn, Vương Đằng thi triển bộ quyền pháp này càng ngày càng tùy tâm tùy ý, quyền pháp thay đổi cực kỳ mượt mà, không hề có cảm giác trì trệ tắc nghẽn.
Vương Đằng đang dùng hắn để tôi luyện quyền pháp!
Acuro lập tức bừng tỉnh, sắc mặt trở nên hơi khó coi, cho dù với tâm cảnh tu phật nhiều năm, hắn cũng không nhịn được cơn tức.
Thằng nhóc này thật là khinh người quá đáng!
Vương Đằng trông dáng vẻ của hắn thì lập tức hiểu ngay, ý đồ của chính mình bị nhìn ra rồi.
Việc này cũng không khỏi hơi xấu hổ.
Giống như lúc đang abc xyz với cô gái đẹp nào đó thì đột nhiên thằng chồng nàng về, sau đó hai người thâm tình nhìn nhau…
Mà thường thường vào lúc này, người chồng của cô gái đẹp đó chắc chắn muốn chém chết hắn.
Hành động của Acuro đã chứng minh điều này. Công kích của hắn lập tức trở nên càng hung mãnh hơn, giống như cuồng phong bão táp, bắn phá Vương Đằng, hận không thể đấm chết hắn.
“Oa ha, đừng kích động vậy chứ, có chuyện thì bình tĩnh nói, đây đều là hiểu lầm, ngươi chắc chắn đã nghĩ nhiều rồi.” Vương Đằng tránh thoát được một vệt hàn quang Acuro đột nhiên quẹt qua từ trước người hắn. Hắn vỗ ngực, lập tức hét lớn.
“ … “ Khóe miệng Acuro co giật. Hắn chẳng nói chẳng rằng, công kích về phía Vương Đằng càng ngày càng kịch liệt.
Hai người đánh từ dưới đất lên đến trên trời, ánh sáng nguyên lực không ngừng va chạm, bùng phát nổ vang.
Chẳng bao lâu, hai người tách ra, bóng dáng Vương Đằng xuất hiện ở nơi xa.
Ánh mắt hắn lóe lên, khóe miệng đột nhiên lộ ra một đường cong tà ác.
Đôi mắt Vương Đằng đột nhiên lóe lên một luồng hào quang kỳ dị, niệm lực tinh thần bắt đầu khởi động, bao phủ đến nơi mà Acuro đang đứng.
“Sao đột nhiên Vương Đằng lại dừng lại?”
Rất nhiều người mờ mịt cả đầu, không sờ thấu tính toán của Vương Đằng.
Chẳng bao lâu sau, mọi người liền nhìn thấy một cảnh khó mà tin được.
Chỉ thấy phía dưới đột nhiên xảy ra biến hóa cực lớn. Một đấu trường lớn như thế lại biến thành một cái bể tắm, hơi nóng lượn lờ trong đó, có rất nhiều cô gái đẹp đã cởi một nửa quần áo, đang vui chơi đùa giỡn trong đó.
Cảnh xuân hiện ra!
Oanh ca yến hót!
Đẹp hết chỗ nói!
“Phụt!”
Phần lớn võ giả các nước ở đây chưa từng được thấy cảnh tượng ướt át như thế, hai cột máu lập tức phun ra từ trong lỗ mũi.
Quả thật là không nỡ nhìn thẳng, nhưng tại sao họ không thể chuyển tầm nhìn…
Trên khán phòng nước Hạ, lúc này những chàng trai trẻ khí huyết phương cương như Cơ Tu Minh, La Thành, Mục Chí Quốc đang vội vàng lau máu mũi.
Thầm mắng to Vương Đằng là thằng đĩ!
Lại còn biến hóa ra cảnh tượng đáng sợ như thế trong trận thi đấu, đạo đức của người này ở đâu?
Bọn họ đột nhiên có hơi xót xa thay Acuro, gặp phải kẻ không ra bài theo lẽ thường như Vương Đằng, coi như là đen đủi tám đời.
“Thế mà lại dùng sắc dụ, thật là quá đáng quá!” Cù Phi nói.
“Đúng vậy, đều là người nước Hạ, ta cảm thấy rất khinh thường về hành vi của hắn, quả thật là không biết xấu hổ.” Yến Bác gật đầu, phụ họa nói.
“Thật xấu hổ!” Đám người Cơ Tu Minh, Mục Chí Quốc nói.
Bọn họ vừa nói vừa dùng tay che mắt, chẳng qua là cái khe giữa ngón tay kia lớn đến nỗi có thể nhét một quả trứng chim.
“Lúc các ngươi nói mấy lời này, có dám khép khe ngón tay lại hay không.” Chúc Vân Thiều lộ nét mặt khinh thường, nói với vẻ cạn lời.
Dù sao Vương Đằng người ta cũng nghĩ sao nói vậy, mà đám người Mục Chí Quốc vừa phê bình, rồi lại vừa mở to mắt nhìn xuống, hoàn toàn không hề có đạo đức đáng để nói.
Hơ, đàn ông!

“Kana, sao tên Vương Đằng này lại biết Tinh thần huyễn thuật của ngươi?” Phía khán phòng nước Nghê Hồng, Inuichiro Yamamoto ngạc nhiên nói.
Kirihime Kana nhìn về hướng ảo cảnh bao phủ cả đấu trường, đáy lòng chấn động, cuối cùng gương mặt lóe lên chút chua xót.
Nàng thua cũng chẳng oan!
Tên Vương Đằng này mạnh hơn nàng nhiều lắm.
Ảo cảnh bao trùm cả đấu trường, việc này cần tinh thần lực mạnh mẽ cỡ nào… Nàng gần như không dám nghĩ đến, đôi mắt chỉ còn lại vẻ ngơ ngác.
Hắn trẻ như thế, sao có thể làm được?

Trong đấu trường, Acuro bị vô số cô gái đẹp vây ở giữa, hắn phát hiện bản thân mình đang đứng trên một sân khấu giữa bể tắm, từng cô gái đẹp bò ra từ trong nước, quấn quanh người hắn giống như rắn nước.
“Đại sư, cùng tới chơi nào.”
Acuro nhìn bốn phía, vẻ mặt kinh ngạc. Lúc đầu hắn tưởng đây là huyễn thuật, muốn tìm kiếm chỗ đột phá, đạp chân lên mặt nước, phóng đi bốn phía, nhưng hắn phát hiện, cho dù hắn giãy dụa thế nào cũng chỉ có thể lượn quanh tại chỗ.
Mấy cô gái đẹp vẫn quấn quanh hắn như xà mỹ nhân, ôm lấy bắp đùi hắn, nũng nịu gọi: “Đại sư, cùng tới chơi nào.”
“Yêu nghiệt, dám rắp tâm làm càn!” Acuro chấn động tâm thần, trợn trừng mắt nhìn, miệng hét lớn.
Bỗng nhiên, đấu trường nghiêm trang, giản dị trở thành một nơi giải trí xa hoa, oanh oanh yến yến. Cảnh tượng xoay chuyển nhanh tới mức khiến người ta không kịp trở tay.
Võ giả các nước đều xem tới mức không thể tự thoát ra được, càng đừng nói đến Acuro đắm chìm bên trong.
Trong thi đấu, mọi người đều biết tinh thần huyễn thuật này là chuyện gì, nhưng biết thì biết, có thể phá giải hay không lại là một chuyện khác.
Hơn nữa tác dụng của niệm lực tinh thần nằm ở mặt tinh thần, cho dù biết thì cũng sẽ khiến người ta chịu ảnh hưởng trong vô thức, không biết từ khi nào càng đắm chìm hơn.
Hơn nữa, cấp bậc của Vương Đằng lại cao hơn Kirihime Kana rất nhiều, hiệu quả của tinh thần huyễn thuật này tất nhiên không thể đánh đồng với nhau.
Lúc này, Acuro bị xà mỹ nhân xung quanh quấn lấy, Phật tâm không vững, sắp sửa sụp đổ. Khuôn mặt vô cùng bình thản của hắn cuối cùng cũng hiện ra thần thái mê mẩn.
Đột nhiên, đôi mắt hắn lóe qua vẻ tỉnh táo. Hắn vội vàng ngồi ngay ngắn trên bệ đá dưới chân, nhắm mắt lại, không nghe không hỏi để đảm bảo bản thân mình không bị ảnh hưởng, lộ ra dáng vẻ xấu xí.
Đáng tiếc tác dụng không lớn, thần công dây dưa trêu chọc của xà mỹ nhân quá lợi hại.
Uy lực của huyễn thuật này hoàn toàn được quyết định bởi trí tưởng tượng của người dùng thuật. Mà với kinh nghiệm đọc đủ thể loại của Vương Đằng, trí tưởng tượng này không phải đã bay lên tận trời rồi.
Võ giả các nước xung quanh xem đỏ mặt tía tai, lên tiếng mắng không biết xấu hổ.
Còn các võ giả nữ thì quay đầu đi, phỉ nhổ không thôi: “Không ngờ hắn là Vương Đằng như vậy!”
Sắc mặt của tư tế Thần điện kỳ quái, khóe miệng không ngừng co giật, tâm trạng không ổn định, giống như gặp phải thử thách tàn khốc nhất, khó chịu tột cùng.
Đáy lòng đã hỏi thăm mười tám đời tổ tông của Vương Đằng một lượt.
Hắn hỏi bản thân vô số lần tại sao phải đến làm chủ trì hội giao lưu kỳ này, đúng là giày vò người mà!
Đối với nhân viên thần chức như bọn họ, phụng dưỡng các vị thần nhất định phải giữ được thân tâm thuần khiết, vì vậy… không thể gần nữ sắc!
Hiện giờ Vương Đằng làm ra cảnh này, ít nhất phải nửa tháng, hắn mới có thể ổn định lại tâm hồn nhỏ bé bồn chồn không yên kia.
Mẹ nó, thù gì oán gì mà Vương Đằng phải hại hắn như vậy??
Hơn nữa hắn cũng hơi chấn động, vì ngay cả hắn cũng bị tinh thần huyễn thuật của Vương Đằng ảnh hưởng.
Từ đó có thể thấy được, tinh thần lực của Vương Đằng mạnh mẽ đến mức nào!
Đúng lúc này, Acuro trong đấu trường đột nhiên đứng bật dậy, nguyên lực bùng nổ, mặt nước xung quanh chợt nổ tung.
“Cút! Cút! Cút!”
Từng tiếng quát truyền ra từ trong miệng hắn.
Mặt mũi Acuro dữ tợn, hai mắt đỏ au, ma sinh từ tâm.
Vương Đằng đứng ngay phía trước, cách Acuro không xa, nhưng hắn không nhìn thấy, không nghe thấy, năm giác quan bị đánh lừa. Đây chính là chỗ đáng sợ của tinh thần huyễn thuật.
Đương nhiên, tinh thần lực càng mạnh, huyễn thuật sẽ càng mạnh!
Có thể khiến Acuro đắm chìm bên trong, tất nhiên là vì niệm lực tinh thần của hắn cực kỳ mạnh mẽ!
“Hơ…” Lúc này, sắc mặt của Vương Đằng hơi kỳ lạ, trong lòng lẩm bẩm: “Tăng lữ của nước Inca này hình như tu tâm tu không tới chốn, mới một lát vậy mà đã không được rồi, sẽ không bị chơi hỏng đấy chứ?”
Nhưng hắn cũng vui vẻ xem cảnh này, Acuro càng bùng nổ, bong bóng thuộc tính rớt ra càng nhiều, tất nhiên càng lợi cho hắn.
Võ giả các nước thấy Acuro bùng nổ, sắc mặt đều hơi đồng tình, một tăng lữ tốt, Vương Đằng lại làm cho người ta đổ Phật tâm, có còn nhân tính không?
Fortes của Bạch Đầu Ưng quốc thấy tình hình trong sân, bỗng dưng nhớ đến tình trạng bi thảm của Quincy.
Giống hệt nhau!
May mà Acuro này không phải võ giả gen, nếu không, không biết sẽ còn suy sụp tới mức nào, vết xe đổ của Quincy ở ngay trước mắt

“Biến đi, đừng tới gần ta!”
Acuro rống giận, mặt đầy sợ hãi.
Sư phụ nói không sai, phụ nữ đều là nước lũ, mãnh thú, nên tránh xa!
Trong đầu hắn nhớ lại lời sư phụ từng nói trước khi hắn xuống núi…
Nếu có thể hắn thà đối mặt với cuộc chiến sinh tử, cũng không muốn đối mặt với những mỹ nhân xương xẩu này.
“Ngươi ra đây, ta biết ngươi ở gần đây!” Acuro la hét, tìm kiếm bóng dáng của Vương Đằng ở xung quanh.
“Cũng tàm tạm rồi!” Vương Đằng lẩm bẩm, bắt đầu nhặt bong bóng thuộc tính rớt ra ở xung quanh.
‘Nguyên lực Tinh Thần x35 (Hỏa)’
‘Nguyên lực Tinh Thần x20 (Hỏa)’
‘Nguyên lực hệ Hỏa x125’
‘Nguyên lực hệ Hỏa x102’

Một giây sau, khóe miệng hắn cong lên rồi biến mất tại chỗ, lặng lẽ xuất hiện ở phía sau Acuro, cục gạch màu vàng lướt qua một đường cong đẹp mắt…
Cục gạch bay vù xuống!
“Đi này!”
Bụp!
Acuro không kịp trở tay, bị một cục gạch đập vào sau đầu.
Hắn lập tức cảm thấy gáy đau nhức, trước mắt tối sầm, cả người lảo đảo không thể tự chủ.
“Hèn hạ!”
“Vô sỉ…”
Trong lòng Acuro phẫn nộ, hắn biết mình đã bị Vương Đằng đánh lén, quay phắt người lại, tìm kiếm bóng dáng của Vương Đằng.
“Cảm ơn đã khen!” Vương Đằng lại xuất hiện sau lưng hắn, đập một cục gạch xuống.
Bụp!
Bụp!
Bụp!
Liên tiếp ba phát, Acuro không kịp trở tay, toàn bị đập trúng.
Trên đầu hắn lập tức mọc ra ba bốn cục u, trông cực kỳ nổi bật.
“A!”
Acuro rắt căm hận, tâm cảnh của hắn hoàn toàn rạn nứt, gào thét điên cuồng, lại vẫn cố chống đỡ không ngã xuống.
“Vãi, đầu cứng vậy à?”
Vương Đằng vô cùng kinh ngạc, trong lòng lẩm bẩm: “Chẳng lẽ đã luyện Thiết Đầu công sao? Nước Inca cũng có loại võ cổ này sao?”
“Tới đây, nữa đi!”
Acuro cũng bị Vương Đằng đánh ra lửa giận, vỗ đầu của mình, rú lên.
Thực ra, ánh mắt hắn lấp lóe, muốn khiến Vương Đằng chủ động để lộ sơ hở.
“Yêu cầu này đúng là quá đáng!”
“Không đồng ý với ngươi cũng không được!”
Vương Đằng cười hì hì, cơ thể lóe lên, không ngừng thay đổi vị trí xung quanh Acuro, gạch cứ bay vù vù chào hỏi đầu của Acuro.
Mặt Acuro cũng đen xì. Tại sao từ đầu tới cuối hắn vẫn không bắt được bóng dáng của Vương Đằng??
Mỗi lần đều chậm một bước.
Vương Đằng này đúng là xảo quyệt như linh xà, đánh xong một phát đã không hề lưu luyến, lập tức biến mất, khiến hắn vô cùng bất đắc dĩ.
Hơn nữa tốc độ của Vương Đằng cũng khiến hắn cực kỳ ngạc nhiên.
Theo cảm nhận của hắn, thân pháp lúc này của Vương Đằng như gió như điện, nhanh tột cùng.
Võ giả các nước xung quanh xem mà mí mắt giật liên hồi, dường như chỉ nghe tiếng vang nặng nề kia thôi cũng có thể cảm nhận được nỗi đau đớn đó.
Uỳnh!
Áo nghĩa Lực!
Cục gạch cuối cùng của Vương Đằng trực tiếp sử dụng thủ đoạn lực lượng mạnh nhất, sức mạnh vô cùng kinh khủng bộc lộ qua cục gạch đập lên đầu của Acuro.
Xem đầu của hắn cứng tới mức nào!
Vẻ mặt Acuro kinh ngạc, đầu đau nhức, hai mắt không khỏi trợn trắng.
Thực sự quá đau!
Hắn không chống đỡ được nữa…
Tên khốn đáng chết này!!!
Acuro mang theo vô số oán hận, ngã rầm xuống đất.
Yên tĩnh!
Xung quanh đều rơi vào yên tĩnh.
Võ giả thiên tài hàng đầu của nước Inca lại bị đánh ngất ngay tại chỗ, cả đầu sưng vù, thê thảm biết bao!
Hắn vốn không nên chịu khổ nạn này!
Tuy nhiên… gặp người không nên gặp, cuộc đời đã định trước có kiếp nạn này, đây là kiếp định mệnh của hắn.
Không, đây không chỉ là kiếp định mệnh của hắn, mà là kiếp định mệnh của tất võ giả thiên tài các nước có mặt ở đây.
Thử hỏi, trong số nhân tài hàng đầu ở đây, có ai chưa gặp độc thủ của Vương Đằng??
Acuro ngã xuống, oanh oanh yến yến trong đấu trường biến thành bong bóng, biến mất không dấu vết.
Bóng dáng của Vương Đằng cũng xuất hiện ngay sau đó, đứng ở bên cạnh Acuro, cúi đầu thương hại nhìn hắn.
Hay cho một tên nhóc đẹp trai trách trời thương dân!
Phi…
Người không biết xấu hổ là vô địch!
Theo mọi người thấy, Vương Đằng chính là loại người này.
Trên đài khán giả của Bạch Đầu Ưng quốc, Fortes bỗng thấy rất may mắn.
Đều là bị đánh, nhưng hắn cảm thấy Acuro này thảm hơn hắn nhiều.
Chẳng lẽ càng là võ giả thiên tài, Vương Đằng ra tay càng ác sao?
Thì ra sở dĩ hắn không thảm như vậy là vì hắn không đủ thiên tài.
Fortes bừng tỉnh, cảm thấy hắn đã lĩnh ngộ được chân lý, thoáng chốc không biết là nên vui mừng hay nên cay đắng.
Mà Tô An ở bên cạnh đã thức dậy, không khỏi sờ đầu của mình, cũng may, cũng may… đầu không bị u!
Hắn không bị cục gạch kia chăm sóc đặc biệt!
Utor thấy biểu cảm như vậy của hai võ giả thiên tài trong đội mình, sắc mặt hơi đen, trong lòng vô cùng ấm ức.
Martha nhìn biểu cảm của hai người Tô An, lại nhìn Vương Đằng ở trong sân, không biết tại sao bỗng nhiên cảm thấy trên người thanh niên nước Hạ này có một ánh sáng hấp dẫn.
Dùng cách này để khiến con cưng của trời như Tô An đều nảy sinh kiêng dè, Vương Đằng này đúng là… thú vị!
Mặc dù tính cách hơi xấu xa, nhưng mà trước thực lực mạnh mẽ, thì tất cả sự xấu xa đều bị làm suy yếu. Điều mọi người thấy cuối cùng vẫn chỉ là sự mạnh mẽ của hắn!
Trên đài khán giả của nước Nghê Hồng, Kirihime Kana trợn mắt há miệng: “Thì ra tinh thần huyễn thuật còn có thể dùng như vậy à?”
Vương Đằng như đã mở ra cánh của của một thế giới mới cho nàng.
Còn về cánh cửa này rốt cuộc dẫn đến thiên đường hay dẫn đến địa ngục thì người nhân thì nhìn ra việc nhân, người trí thì nhìn ra việc trí.
Đôi mắt Kirihime Kana lóe qua tia sáng khác thường khiến Inuichiro Yamamoto ở bên cạnh có cảm giác sởn gai ốc.
Hắn nhìn Kirihime Kana, cứ cảm thấy hình như lúc này nàng đang có một loại thay đổi nào đó.
Ở khán đài của nước Đại Ưng, khóe mắt Gerald không bất giác co giật, rốt cuộc Vương Đằng này là yêu quái phương nào, tại sao lại hung tàn như vậy?
Hắn vốn còn định so tài với thiên tài nước Hạ này, nhưng bây giờ hắn đã không còn suy nghĩ đánh nhau với Vương Đằng nữa.
Arnold thấy biểu cảm này của Gerald, thấy rất được an ủi.
Đừng đi tìm ngược!
Đừng đi tìm ngược!
Đừng đi tìm ngược!
Chuyện quan trọng phải nói ba lần.

Tư tế Thần điện thấy Acuro không bò dậy được nữa, đã lập tức tuyên bố kết quả.
“Trận này, Vương Đằng nước Hạ thắng!”
Dứt lời, hắn không khỏi nhìn Vương Đằng.
Lại thấy vẻ mặt hắn thản nhiên, không nhìn ra bất cứ cảm xúc nào, giống như đánh bại Acuro chỉ là một chuyện nhỏ không đáng nhắc đến vậy.
Tên này đang ra vẻ!
Tư tế Thần điện nhìn mà đau răng, lập tức quay đầu đi, mắt không thấy, tim không đau.
Vương Đằng nhặt bong bóng thuộc tính ở dưới đất lên.
‘Nguyên lực Tinh Thần x30 (Hỏa)’
‘Nguyên lực Tinh Thần x52 (Hỏa)’

‘Tinh thần Vương cảnh x35’
‘Tinh thần Vương cảnh x16’

‘Ngộ tính Vương cảnh x40’
‘Ngộ tính Vương cảnh x36’

‘Thiên phú hệ Hỏa tuyệt đỉnh x10’

“Ế!”
Từng bong bóng thuộc tính hòa vào trong cơ thể Vương Đằng, hắn không khỏi khẽ ế một tiếng, đôi mắt hiện ra vẻ ngạc nhiên.
Thuộc tính tinh thần và ngộ tính của Acuro lại là cấp Vương cảnh!
Vương Đằng không biết lượt thao tác bất ngờ của hắn làm Acuro nảy sinh tâm ma, tinh thần bùng nổ, nên mới rớt ra một số tinh thần và ngộ tính Vương cảnh.
Nếu không với tinh thần và ngộ tính cấp Linh cảnh của Acuro, thì không thể nào rớt ra tinh thần và ngộ tính Vương cảnh.
Vương Đằng tính toán, lần này hắn kiếm được tổng cộng 125 điểm tinh thần Vương cảnh và 206 điểm ngộ tính Vương cảnh.
‘Ngộ tính’: 212/3000 (Hoàng cảnh)
‘Tinh thần’: 243/3000 (Hoàng cảnh)
Tinh thần và ngộ tính của hắn lại tăng lên một bậc nhỏ.
Tiếp theo còn có một thu hoạch bất ngờ… Thiên phú hệ Hỏa tuyệt đỉnh!
Hiện giờ Vương Đằng có bốn loại thiên phú tuyệt đỉnh, lần lượt là hệ Thủy, hệ Phong, hệ Lôi, hệ Băng, cộng thêm thiên phú hệ Hỏa vừa có được thì vừa tròn năm loại thiên phú tuyệt đỉnh rồi.
Làm sao đây? Càng ngày càng xuất sắc rồi!
Vương Đằng cảm thấy hắn đã không thể kiềm chế được khí tức thiên tài thoát ra khỏi cơ thể kia nữa, quả là khiến người ta rất khó xử.
Mà vốn dĩ hắn chỉ muốn nhón chút nguyên lực Tinh Thần để nghiên cứu công pháp Tinh Thần thôi, không ngờ lại có được nhiều bong bóng thuộc tính hữu dụng như vậy.
Vương Đằng tính lại, đánh xong trận thi đấu này với Acuro, tổng cộng hắn đã kiếm được hơn hai trăm điểm nguyên lực Tinh Thần!
‘Nguyên lực Tinh Thần (Hỏa)’: 353
Vương Đăng nhìn trị số nguyên lực Tinh Thần trên giao diện thuộc tính, lại cảm nhận năng lượng hệ Hỏa trong cơ thể, lập tức cảm thấy sức lực lúc trước không uổng phí.
Thuộc tính là phải lấy như vậy!
Nếu không sao nâng cao tốc độ chứ?
Con đường trở nên mạnh mẽ luôn tràn đầy máu và nước mắt, Vương Đằng đã được cảm nhận sâu sắc, đồng thời từ từ tiếp nhận thế giới tàn khốc này.
Acuro được võ giả nước Inca đỡ xuống. Những võ giả kia nhìn Vương Đằng với ánh mắt rất phức tạp, dường như có chút sợ hãi, nhưng lại có chút căm tức, bọn họ chỉ không dám thể hiện ra quá rõ ràng.
Ha, nỗi hận của kẻ yếu!
Vương Đằng không để vào trong lòng, sắc mặt hắn hơi kỳ lạ, vì vừa rồi khi Acuro được đỡ xuống lại có một bong bóng thuộc tính chui ra từ trên người hắn.
Bong bóng này bị đè lại rồi?
Con mẹ ngươi đùa ta à!
Bong bóng thuộc tính còn có thể đè lại?
Dù trong lòng Vương Đằng than phiền thế nào, sự thực quả thật là như vậy.
Một bong bóng thuộc tính lẻ loi bồng bềnh ở đó, Vương Đằng thấy nó đáng thương nên đã miễn cưỡng nhặt lên.
‘Hỏa Tủy kinh x1’
“??” Vương Đằng kinh ngạc.
Đây lại là một công pháp!
Hơn nữa còn là cổ pháp của nước Inca!!
Bong bóng thuộc tính hòa vào, một bóng hình lập tức hiện lên trong đầu Vương Đằng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận