Võ Đạo Toàn Thuộc Tín

Chương 579: Ngươi là cái thá gì!

Mảnh đất trống dưới bậc thềm đá, với màu da khác nhau, đặc trưng tướng mạo khác nhau, lúc này những thiên kiêu đến từ các nước trên thế giới đều tề tụ chốn này.
Giữa họ, tranh phong với nhau!
Giương cung bạt kiếm!!
Ánh mắt Vương Đằng bình tĩnh, đứng bên cạnh Đàm Đài Tuyền, vừa tám dóc linh tinh với Parik.
Sau khi bị hắn lừa gạt dụ dỗ, cái tên da trắng râu rậm cảm thấy mỹ nữ nước Hạ có hình như đúng thật là khá đẹp, thế là ở bên cạnh Vương Đằng không ngừng nghe ngóng hóng hớt.
Đầu Vương Đằng đầy vạch đen, cảm giác tự đào hố chôn mình rồi.
Bây giờ hắn rất muốn vả hai phát vào miệng mình, không có việc gì tự nhiên đi khoác lác về mỹ nữ nước Hạ ha!
Không được, không thể để cho lão tiểu tử này đi gieo họa cho mỹ nữ nước Hạ.
“Mỹ nữ nước Hạ các ngươi có phải đều xinh đẹp như Đàm Đài Tuyền không?”
Câu nói này hiển nhiên là Parik truyền âm hỏi Vương Đằng, hắn không dám hỏi câu này ở trước mặt Đàm Đài Tuyền.
Ánh mắt Vương Đằng quỷ dị, thằng nhãi này dám đánh chủ ý với Đàm Đài Tuyền à, hắn truyền âm nói: “Ngươi… có ý với Đàm Đài Tuyền?”
“Không không không, ta không dám có ý gì với nàng đâu.” Parik lắc đầu liên tục, thần sắc hoảng sợ phủ nhận đáp.
Sắc mặt Vương Đằng càng thêm cổ quái, cái tên này rốt cuộc đã trải qua những gì? Lại sợ thành cái bộ dạng này!
Đàm Đài Tuyền đứng ở một bên nhìn một màn này thì không khỏi hơi nhíu mày, hoài nghi nhìn hai người một cái, cứ cảm giác có người đang nói tới nàng.
Hai người Vương Đằng và Parik liền lập tức nín tiếng im bặt, cho dù là ban nãy chỉ là truyền âm nói chuyện với nhau, cũng không khỏi phải dừng lại, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, cho tới khi Đàm Đài Tuyền quay đầu đi mới thở phào nhẹ nhõm.
“Parik, ta xem ngươi là bạn.” Vương Đằng một lần nữa truyền âm nói, nắm một bên vai Parik, bộ dạng như rất là thành khẩn: “Có một câu không biết nên nói hay không nên nói.”
“Thật ra là ngươi không biết, có một nước con gái họ đẹp hơn nước Hạ nhiều.” Vương Đằng nói.
“Ah? Ở đâu?” Mắt Parik sáng lên, hỏi liên tục như gà mổ thóc.
“Đó là một nước nhỏ, tên là Xiêm La!” Vương Đằng nói xong, quan sát một chút sắc mặt của Parik, thấy bộ dạng không hiểu mô tê gì của hắn, trong lòng lập tức thở phào một hơi.
Cái thế giới này và thế giới kiếp trước của hắn không giống nhau, do tồn tại của tinh thú, trở ngại giữa các nước trên thế giới nghiêm trọng hơn trước kia rất nhiều, mặc dù giữa các nước lớn vẫn có giao lưu qua lại với nhau, nhưng không hề thuận tiên như kiếp trước.
Nước lớn còn như thế, sự liên hệ giữa các nước nhỏ đương nhiên sẽ càng tắc nghẽn hơn.
Parik có thể là đã nghe qua tên của quốc gia Xiêm La này, nhưng chắc hẳn không rõ tình hình bên đó.
“Con gái bên đó đẹp hơn hả?” Parik hỏi lại.
“Có thể nói là như vậy, bên đó có một kiểu mỹ nữ vô cùng đặc biệt, đằng sau đều có một câu chuyện của riêng mình, khi ngươi cùng các nàng cùng trải qua hàng đêm tươi đẹp, ngày hôm sau tỉnh dậy, nhất định sẽ vui sướng.” Vương Đằng khuôn mặt thần bí nói.
“Thật không? Ta thích nhất là những cô gái có chuyện xưa.” Parik nghe vậy, càng thêm kích động.
“Ừ, rảnh rỗi đi qua đó coi thử.” Vương Đằng gật đầu nói.
Phải nói là, nước Xiêm La (Thái) này quả thực là một nơi rất thần bí, hắn cảm thấy bản thân cũng không hề lừa gạt Parik.
Còn về hắn có thích hay không, ai mà biết được, chưa thử qua, không ai dám bảo đảm.
Có lẽ hắn sẽ thích nơi đó thôi.
“Được, có cơ hội, ta nhất đi sang đó đi dạo.” Parik đã quyết định xong, phát ra lời thề son sắt nói.
Toẹt vời!
Vương Đằng cảm thấy nước Xiêm La nên cảm ơn hắn, dù sao hắn cũng đã cống hiến một phần sức lực giúp tăng trưởng GDP của Xiêm La.
Đám người Đàm Đài Tuyền nghe được hai mắt mơ mơ màng màng, không biết tại sao Vương Đằng lại giới thiệu nước Xiêm La cho Parik.

Trong lúc tám dóc, một đám người đi lại.
“Đàm Đài Tuyền!” Cầm đầu là một người đàn ông da trắng tóc nâu, thân hình cao lớn mạnh mẽ, long hành hổ bộ, đi tới gần trước mặt, ánh mắt quét lên thân thể mọi người.
“Utor!” Ánh mắt Đạm Đài Tuyền lóe lên, nhàn nhạt nói.
“Bạch Đầu Ưng quốc!” Trong lòng Vương Đằng khẽ động.
Bạn cần đăng nhập để bình luận