Võ Đạo Toàn Thuộc Tín

Chương 773: Bước đường cùng của chí cường giả

Đặc biệt là ông cụ Vương, đã lớn tuổi rồi, lỡ đâu bị dọa cho vào bệnh viện, tội của hắn sẽ lớn lắm.
“Trên vài ngàn tỷ?” Đương nhiên Vương Thịnh Quân không cam lòng chấp nhận một đáp án mơ hồ như vậy, hỏi tiếp.
“Không khác biệt lắm! Không khác biệt lắm!” Vương Đằng nói.
Mọi người thấy hắn không có ý định đổi lời nói, tất nhiên cũng không phải là nói sai, lập tức quay sang nhìn nhau, cũng thấy được sự khiếp sợ trong mắt của chính mình.
“Cái này… cũng nhiều quá đi!” Vương Thịnh Quân hít một hơi thật sâu, cười khổ nói: “Để ta bình tĩnh lại, nếu không trái tim của ta đây không chịu được.”
“Thế nên Vương gia của chúng ta đã biến thành gia tộc giàu có nhất cả nước rồi?” Ông cụ Vương như ở trong giấc mơ. May mà hắn là một người đã nhiều tuổi rồi, đã sớm như đứng trước núi thái sơn sụp đổ mà mặt không đổi sắc. Nhưng giờ phút này cũng không khỏi lộ ra sự xúc động.
Hiện nay giá trị thị trường của vài công ty gia đình đứng đầu toàn thế giới cũng chỉ được tới mấy trăm tỷ, thoáng cái Vương gia đạt đến tầm cao của mọi người, chuyện này làm sao có thể khiến người khác không khiếp sợ cho được.
Đừng nói là ông cụ Vương, dù là lãnh tụ võ đạo tới cũng phải khiếp sợ.
“À, không đến mức là giàu có nhất. Chắc chắn cũng có không ít gia tộc lánh đời, bọn họ vô thanh vô tức, nhưng tài phú của gia tộc nhất định phải vượt qua ngàn tỷ.” Vương Đằng lắc đầu nói.
Hắn cũng không bành trướng, thực lực càng mạnh, tầm nhìn càng rộng, mà chung quy mọi người trong Vương gia chẳng qua cũng là người bình thường, không nhìn tới những thứ kia được.
“Cũng đúng, hiện tại là thời đại võ đạo, chuyện nằm ngoài sức tưởng tượng của chúng ta còn nhiều, rất nhiều.” Ông cụ Vương cười tự giễu.
“Vậy ngươi chuẩn bị bỏ vốn sao?” Vương Thịnh Quân hỏi.
“Tiền thì nhất định là phải xuất ra. Lần trước cũng đã nói, mặc dù là đang giúp Tổng đốc Giang giải quyết phiền toái, nhưng cũng đồng thời là cơ hội của Vương gia chúng ta. Chỉ là muốn xem hắn có thể dành cho chúng ta điều kiện gì thôi. Ta muốn thông qua cơ hội lần này mở thông con đường với phía trên, cho Vương gia ta mở một chuỗi sản nghiệp buôn bán đan dược, binh khí, khí cụ phù văn vân vân. Mà muốn làm được điều này, tất nhiên không thể bỏ đi sự ủng hộ của Tổng đốc Giang.” Trong mắt Vương Đằng hiện ra ánh sáng, chậm rãi nói.
“Hơn nữa Đông Hải vốn có vị trí địa lý tuyệt hảo, liên kết với các cảng trên thế giới, nối liền với các đầu mối giao thông then chốt trong cả nước, nghiễm nhiên chính là một trung tâm tổng hợp và phân phối. Nếu không có chuyện bạo động hải thú này, cũng sẽ không dễ mà rơi vào trong tay Vương gia chúng ta như thế này.”
Vương Đằng vừa nói thì dừng lại một chút, thấy tất cả mọi người đang suy tư về lời nói của hắn, khẽ mỉm cười, tiếp tục nói:
“Quả thật bây giờ có không ít gia tộc và xí nghiệp rút lui khỏi Đông Hải, cũng có khả năng còn không ít người vẫn chần chờ ở đây, Bây giờ bọn hắn cũng chỉ là ngắm nhìn thôi, nhưng mà một khi qua được giai đoạn này, đợi người khác kịp phản ứng, phía sau chắc hẳn có không ít tài phiệt thương mại chân chính gia nhập vào Đông Hải.”
“Đến lúc đó, ưu thế của chúng ta đã hoàn toàn không có, còn không bằng bây giờ quyết đoán, tiên hạ thủ vi cường, là người đầu tiên can đảm thử nghiệm, dù sao cũng có thể chiếm được nhiều lợi ích hơn.”
Mọi người nghe xong, cuối cùng cũng hiểu Vương Đằng muốn làm cái gì, trong mắt đều hiện lên sự kinh ngạc sâu sắc.
Không nghĩ tới dã tâm của Vương Đằng còn lớn tới như vậy. Ông cụ Vương và bọn người Vương Thịnh Hồng có mặt cũng là lão tướng trên thương trường, tất nhiên nhìn ra được ý đồ của Vương Đằng.
Đây là hắn muốn dựa lưng vào Đông Hải, muốn biến Vương gia thành đế quốc thương nghiệp hùng mạnh trong nước, thậm chí là toàn thế giới!
Đám người Vương Thịnh Hồng, Vương Thịnh Quân giống như thấy được tương lai kinh khủng kia, đều bắt đầu kích động.
Ông cụ Vương nhìn Vương Đằng, tràn đầy niềm vui. Cháu trai của hắn thật đúng là quá mức yêu nghiệt. Chỉ là dẫu sao cũng là cháu của hắn, yêu nghiệt là chuyện tốt. Hắn nói: “Ngươi đã có tính toán này thì bắt tay vào làm đi. Ta, còn cha của ngươi, bác cả của ngươi, chú nhỏ, dượng, bọn họ cũng sẽ giúp ngươi.”
Vương Thịnh Hồng, Vương Thịnh Quân, Vương Thịnh Quân, Phương Tuấn Minh đều trung thành một đời với Vương gia, giờ phút này chỉ thấy nhiệt huyết sôi trào, ánh mắt nhìn Vương Đằng đầy nhiệt huyết, giống như ước gì hắn nhanh chóng đồng ý với Tổng đốc Giang, để cho bọn họ có cơ hội thể hiện bản lĩnh.
Vương Đằng dở khóc dở cười. Chẳng qua hắn chỉ là nói miệng mà thôi, muốn thực hiện nó, nào có nhanh được như vậy. Không nghĩ tới ngay cả ông cụ Vương cũng không kịp đợi nữa.
“Mọi người đừng gấp, chuyện gì cần tới nhất định sẽ tới. Tổng đốc Giang muốn đạt được nguồn tài chính lớn, không có ai thích hợp hơn ta. Những gia tộc khác có sản nghiệp lớn nhưng không có nhiều vốn lưu động như ta.” Vương Đằng tự tin cười nói.
Ông cụ Vương gật đầu, suy nghĩ một chút thì biết là có chuyện như vậy, chuyện này cơ bản là nắm chắc.
Nói xong chuyện này, mọi người đang định tản đi, Đàm Đài Tuyền lại tìm tới.
Vương Đằng kinh ngạc hỏi: “Lúc này tới tìm ta, không biết là có chuyện gì?”
“Mau đi đi, đừng để cho nàng đợi lâu.” Ông cụ Vương thúc giục.
“Dạ.” Vương Đằng gật đầu rồi đi ra cửa.
...
Đi ra cửa, từ xa Vương Đằng đã nhìn thấy Đàm Đài Tuyền đứng cách đó không xa, lúc này gọi một tiếng: “Cô giáo.”
“Đi theo ta một chuyến, có người muốn gặp.” Đàm Đài Tuyền xoay người, gật đầy với hắn, nói thẳng.
“Gặp ta? Là ai?” Vương Đằng tò mò hỏi.
“Đi rồi biết.” Đàm Đài Tuyền nói xong, bay lên trời.
Vương Đằng bất đắc dĩ lắc đầu, lập tức đi theo.
Rất nhanh hai người đi tới trường Quân đội Hoàng Hải, chạy thẳng tới khu nghỉ ngơi của giáo viên.
Trường Quân đội Hoàng Hải, không có ai quen thuộc hơn so với hắn, chỉ là lúc này Đàm Đài Tuyền dẫn hắn tới một nơi vô cùng xa lạ.
“Nơi đây là?” Vương Đằng nghi ngờ nhìn Đàm Đài Tuyền.
Đàm Đài Tuyền không nói gì, đưa hắn đi tới cửa trước, nhẹ nhàng gõ cửa.
“Khụ khụ khụ... Vào đi!” Bên trong cửa vang lên một trận ho khan, ngay sau đó một âm thanh quen thuộc truyền ra.
“Hàn lão!” Vương Đằng chấn động trong lòng, cuối cùng cũng biết Đàm Đài Tuyền đưa hắn tới nơi này gặp người nào rồi.
Lại nói, vị này chính là nhân vật đại lão chân chính. Ngày đó dùng sức lực của một người kiên cường chống lại Cự Viên Phong Bạo. Măc dù cuối cùng bị thua, nhưng đó là bởi vì vốn dĩ hắn có vết thương trong người, nếu không ai thua ai thắng còn chưa nói được.
Nhưng mà lúc này nghe được tiếng ho khan của hắn, Vương Đằng không khỏi nhíu mày.
Vết thương của ông cụ này có phần nghiêm trọng!
Đàm Đài Tuyền đẩy cửa vào.
Vương Đằng theo sát phía sau đi vào trong gian phòng gỗ, bên trong có vẻ hơi u ám, ánh mắt quét quanh bốn phía, trong mắt không khỏi lộ ra vẻ sửng sốt.
Phòng ốc thế này thật sự quá đơn sơ, trừ những thiết bị gia dụng đơn giản, gần như không có gì cả. Khó có thể tưởng tượng đây là chỗ ở của một vị chí cường giả.
Chỉ là Vương Đằng cũng không chú ý quá nhiều tới những thứ này, ánh mắt của hắn rất nhanh rơi trên thân của ông cụ ở một góc trên giường.
Dáng vẻ của đối phương khiến cho con ngươi của Vương Đằng co rụt lại.
Mấy ngày không gặp, dáng vẻ của Hàn lão xảy ra sự thay đổi lớn. Đầu tóc trắng phau, mặt đầy nếp nhăn, cả người còng xuống gầy yếu hơn so với trước kia. Hơn nữa thông qua đôi mắt Linh Thị Vương Đằng còn thấy trên người hắn có mùi cực kỳ đậm đặc của… tử khí!
“Sao lại… có thể biến thành như vậy?” Trong lòng Vương Đằng hơi bình tĩnh lại.
Mắt thấy một vị chí cường giả biến thành một lão giả bình thường sắp suy tàn, ngay cả hắn cũng không chịu được.
“Các ngươi đã tới.” Ánh mắt đục ngầu của Hàn lão nhẹ nhàng phát sáng, âm thanh khàn khàn nói.
Đàm Đài Tuyền và Vương Đằng đều im lặng, đi tới gần, yên lặng nhìn lão giả trên giường, không biết lên tiếng như thế nào.
“Các ngươi, nghĩ thông suốt một chút, ta già rồi, vốn nên xuống mồ, không có gì là không buông bỏ xuống được.” Hàn lão khẽ mỉm cười, ánh mắt hồi tưởng: “Ba mươi năm trước, ta là người trong nhóm đầu tiên trở thành võ giả, coi như là chuyện may mắn. Bốn mươi ba tuổi ta bước vào võ đạo, rất nhiều người nhìn ta không ưa, nhưng mà ta một đường đi cho tới bây giờ, khà khà, rất nhiều lão già đã xuống mồ từ sớm rồi…”
“Có lẽ bọn họ không nghĩ tới, ta mới là người đi được xa nhất. Cái gì mà số tuổi quá lớn, cái gì mà thiên phú quyết định thành tựu, còn không phải là bị ta đánh bại không còn một mống. Cả đời này của ta, đáng giá!”
Có thể không phải Hàn lão nói với hai người Vương Đằng, ánh mắt của hắn đã bay tới nơi sâu thẳm trong trí nhớ. Những lời này hắn nói cho chính mình nghe nhiều hơn, nói cho những người cùng thế hệ đã mất nghe.
Vương Đằng không nghĩ tới ông cụ này còn có truyền kỳ như vậy khi còn sống, thời thế tạo anh hùng, hắn là anh hùng của thời đại kia, là người mở đường đầu tiên.
Với thực lực của hắn vốn nên bình an hưởng tuổi già, ở trường Quân đội Hoàng Hải làm một người gác cổng bình thường, nhìn các sinh viên trưởng thành, sau đó từ từ đi tới cuối con đường.
Chứ không nên giống như bây giờ nằm ở trên giường chờ chết, cảm khái những đau thương của quá khứ.
Nhưng vào thời khắc Đông Hải nguy cấp nhất, hắn vẫn làm đứng ra làm việc nghĩa không hề chùn bước, cho dù biết rõ động thủ toàn lực có thể không áp chế nổi vết thương cũ, cuối cùng cục diện ngày hôm nay, hắn cũng không có chút do dự nào.
Vương Đằng kính nể trong lòng.
Có điều hắn cũng nghe ra sự tiếc nuối cất giấu trong lời nói của của Hàn lão. Mặc dù hắn luôn miệng nói đời này của mình đáng giá, nhưng mà đi tới một bước này, hắn đã trả giá quá nhiều, ở trong tình huống này, cho dù đổi thành người nào cũng sẽ không cam lòng.
Vương Đằng cũng không muốn ông cụ chết đi như thế. Hắn không nói gì, ngồi xuống bên mép giường, duỗi tay đặt lên trên cổ tay của Hàn lão.
Đàm Đài Tuyền và Hàn lão đều hơi sững sờ.
“Không cần uổng phí sức lực nữa, đã có không ít bác sỹ và luyện đan sư đến xem qua. Là đại nạn của ta đến, không còn chút sức lực nào xoay chuyển trời đất.” Hàn lão lắc đầu, nhàn nhạt cười nói.
Ngữ khí của hắn rất bình tĩnh, giống như không phài là đang đàm luận về chuyện sinh tử của mình.
“Xem một chút cũng không sao.” Vương Đằng từ chối cho ý kiến.
Hắn đưa tinh thần lực vào thăm dò trong cơ thể Hàn lão, chậm rãi đi kiểm tra.
Hàn lão không có ngăn cản, lúc này hắn cũng không còn sức lực mà ngăn cản. Thật sự hắn đã là nỏ mạnh hết đà.
Vương Đằng cũng nhận ra tình huống của hắn, nhíu mày thật sâu.
Giờ phút này Hàn lão giống như ngọn đèn cầy sắp tắt trong gió, đèn sắp cạn dầu. Nội thương tích tụ trong cơ thể hắn những năm qua đều bạo phát ra toàn bộ vào lúc này, thân thể giống như cái sàng đầy lỗ thủng, nói là thiên sang bách hổng cũng không quá đáng.
Hàn lão thấy dáng vẻ của hắn, nở nụ cười lần nữa: “Ngươi cũng không cần khổ sở, rất nhiều luyện đan sư đã xem qua, đều bó tay không có biện pháp, huống chi là ngươi, khụ khụ...”
Lời còn chưa dứt, lại là một trận ho khan kịch liệt, khóe miệng lại càng tràn ra máu.
“Ngươi chớ nói chuyện nữa. Cái gì ta cũng chưa nói, ngươi gấp cái gì.” Vương Đằng không có lấy một chút khách khí, tức giận nói.
“Vương Đằng!” Đàm Đài Tuyền thấy hắn nói chuyện với Hàn lão như thế, không khỏi lên tiếng nói.
“Hết cách rồi, tính cách của tên nhóc này, ta rất thích. Thiên tài yêu nghiệt nên có tâm tính như vậy.” Hàn lão không hề phật lòng.
Vương Đằng liếc mắt, ai bảo ngươi thích, lão già họm hẹm nhà ngươi thích ta làm cái gì, khiến cho người ta sợ hãi.
Hắn chần chờ một chút, cuối cùng nói: “Thật ra thì thân thể này của ngươi cũng không phải là không thể điều trị.”
“Có khi nào ngươi thấy ta nói mạnh miệng?” Vương Đằng nhìn nàng một cái, hỏi ngược lại.
Đàm Đài Tuyền không khỏi sửng sốt, suy nghĩ một hồi, phát hiện ra đúng là như vậy. Mặc dù bình thường người này hơi không đáng tin, nhưng vào thời khắc mấu chốt, cho tới bây giờ đều không làm cho người ta thất vọng.
Nói như vậy, chẳng lẽ hắn thật sự có biện pháp?
“Ngươi thật sự có biện pháp?” Hàn lão nghe được giọng điệu chắc chắn của Vương Đằng, sau khi ngây người trong nháy mắt, không khỏi lên tiếng hỏi.
“Tạm thời chỉ có thể giúp ngươi khống chế được tình trạng vết thương, muốn chữa khỏi hoàn toàn còn cần thêm một khoảng thời gian nữa.” Vương Đằng gật đầu nói.
“Ngươi… từng học y?” Hàn lão chần chờ hỏi.
“Không, ta là luyện đan đại sư.” Vương Đằng nhìn hắn một cái, khẽ mỉm cười.
“Luyện đan đại sư!!?”
Không chỉ có Đàm Đài Tuyền, ngay cả Hàn lão cũng ngây ngẩn cả người. Vậy mà Vương Đằng lại là một luyện đan sư, hơn nữa còn là cấp Đại sư nữa!
...
Luyện đan đại sư!
Có thể nói, trước mắt đây là cấp bậc luyện đan sư cao nhất của Địa tinh, tương đương với nhân vật cấp Thánh Thủ trong giới y học.
Mà những đại thầy thuốc cấp Thánh Thủ kia không khỏi nghiên cứu y thuật cả đời người mới dần dần đạt đến hóa cảnh, tiến vào con đường đứng đầu.
Đến lúc đó cũng đã là năm mươi tuổi trở lên rồi.
Luyện đan sư cũng có quy luật giống như vậy. Mặc dù nguyên lực xâm nhập mới chỉ có ba mươi năm, nhưng trong ba mươi năm này, Địa tinh tập hợp vô số tài nguyên sản sinh ra mười mấy vị luyện đan đại sư, nhưng hiện tại những người này… tuổi cũng không còn nhỏ.
Trong số luyện đan sư tiếp nối sau này, vẫn chưa nghe nói có người tiến vào cảnh giới đại sư. Cho dù là thiên tài vang danh cả nước năm xưa, bây giờ cũng chỉ mà luyện đan sư cao cấp mà thôi. Muốn tiến vào cấp bậc đại sư, còn cần tích lũy kinh nghiệm càng nhiều.
Thật ra thì cho dù là luyện đan đại sư, e rằng vẫn là kém không ít so với luyện đan đại sư ở Dị Giới bên kia.
Cũng giống như phù văn sư, đây là sự chênh lệch về nội tình của hai thế giới!
Mà bây giờ Vương Đằng nói mình còn là luyện đan đại sư, luyện đan đại sư chưa tới hai mươi tuổi, ngươi dám tin sao?
Nhưng hai người Đàm Đài Tuyền biết rõ, Vương Đằng không thể nào nói đùa vào lúc này.
Hắn sẽ không trêu chọc, cũng sẽ không biết phân biệt nặng nhẹ như thế.
Trong đầu Đàm Đài Tuyền xẹt qua các loại ý nghĩ phức tạp, người này không phải là phù văn đại sư ư, tại sao lại biến thành luyện đan đại sư rồi? Ai dạy cho hắn thứ đó?
Cuối cùng nàng cũng không nhịn được hỏi: “Sẽ không phải là ngươi ở đại lục Tinh Võ bên kia còn có thầy luyện đan Tông Sư khác đi?”
“Làm sao ngươi lại nghĩ như thế?” Ánh mắt Vương Đằng kỳ quái nhìn nàng một cái, hỏi.
“Nếu không làm sao ngươi đạt đến được cảnh giới đại sư? Đừng nói với ta là ngươi tự mình luyện ra được.” Vẻ mặt Đàm Đài Tuyền như ‘ta không tin ngươi là thiên tài như vậy’ nói.
“Ngươi vẫn nên đừng nói thì hơn. Thuật luyện đan này chính là ta tự học mà thành?” Vương Đằng nhìn nàng nói.
Đàm Đài Tuyền lập tức làm ra vẻ mặt giống như ‘Ngươi con mẹ nó chớ có đùa giỡn ta’.
Hàn lão nghe được lời đối thoại của hai người, trong lòng có chút nôn nóng, hai người trẻ tuổi này không thể suy nghĩ tới cảm nhận của lão già như ta sao?
Bây giờ là lúc thảo luận chuyện làm sao Vương Đằng lại biến thành luyện đan đại sư sao?
Bây giờ chuyện sống chết của hắn mới là chuyện quan trọng nhất.
Hắn ho khan một tiếng, yếu ớt hỏi: “Vương Đằng, ngươi thật sự có biện pháp trị khỏi nội thương?”
“Hàn lão, không phải là ngươi nhớ lại hồi ức, chuẩn bị đi chết rồi sao?” Vương Đằng thấy dáng vẻ của Hàn lão, hơi buồn cười nói.
“Đi đi, những người trẻ tuổi các ngươi thì biết cái gì, có thể không chết nào ai muốn chết, ta sống còn chưa đủ lâu!” Nét mặt già nua tái nhợt của Hàn lão không khỏi đỏ lên, tức giận nói.
Lúc này Vương Đằng ha ha nở nụ cười.
Hàn lão này cũng là người tốt, không có một chút gánh nặng của chí cường giả, vô cùng tùy ý.
Đàm Đài Tuyền cũng hơi buồn cười, thế nhưng không thật sự bật cười, vẫn có sự tôn trọng cần thiết. Suy cho cùng nàng không giống với Vương Đằng.
Lúc này Vương Đằng nghiêm mặt, gật đầu nói: “Tuyệt đối không phải là lời nói suông!”
“Tốt, cái mạng già này của ta giao cho ngươi.” Hàn lão cũng quyết đoán, không hỏi Vương Đằng có thật sự đạt tới trình độ đại sư hay không, chỉ cần có biện pháp, hắn liền để cho Vương Đằng đi thử. Dù sao hắn đã tới bước này, chính là ngựa chết coi như ngựa sống mà chạy chữa rồi.
Vương Đằng liếc nhìn giao diện thuộc tính của mình, sắc mặt bình tĩnh.
Luyện đan sư: 888/1000 (cao cấp)
Không còn gì để nghi ngờ nữa, kỳ thật trình độ của hắn vẫn chưa đạt tới cấp bậc đại sư, vẫn còn kém một chút nữa.
Thế nhưng hắn không chút nào sợ hãi, nội tâm vững như chó!
Hắn biết một chút đan dược chữa thương tương đối hiếm thấy, phối hợp với nhau, hiệu quả trị bệnh vô cùng tốt, có thể tạm thời ổn định thương thế của Hàn lão.
Về việc muốn chân chính giải quyết vấn đề của Hàn lão, cần chờ hắn đạt tới cảnh giới Tông sư mới có thể luyện chế thuốc chữa thương cao thâm hơn, cùng với linh đan tuyệt thế có thể bù đắp sinh cơ.
Loại linh đan tuyệt thế này, cho dù là ở bên kia Dị Giới, người biết tới cũng không có nhiều, sợ rằng chỉ có lác đác mấy người nắm giữ trong tay.
Khẳng định luyện đan sư Địa tinh không thể nào tìm được những đan dược này, nhưng mà hắn có thể đạt được thông qua việc nhặt bong bóng thuộc tính.
Cùng lắm thì đợi hắn thăng cấp Tông sư, lấy danh nghĩa luận bàn với những luyện đan Tông sư của Dị Giới đi tới Dị Giới, nhổ chút lông dê trên người bọn họ.
Thế nên, Vương Đằng thật sự không sợ.
Những suy nghĩ này chỉ là lóe lên trong đầu của hắn, hắn bình tĩnh nói: “Cần một số nguyên liệu.”
“Ngươi nói, ta cho người đi chuẩn bị.” Sắc mặt Đàm Đài Tuyền nghiêm túc, cất giọng nói.
Hai loại này một trong một ngoài, hai bút cùng vẽ, không nói tới hiệu quả nhanh chóng, bước đầu có thể khống chế tình huống hiện tại của Hàn lão.
Đàm Đài Tuyền yên lặng ghi chú, biểu hiện bình tĩnh lạ thường. Tất cả những dược liệu này nàng đều không biết, nhưng không sao, trở về để cho người ta đi thu mua là được.
Hai người không ở lại lâu hơn nữa, cáo từ rời đi.
Trước khi đi, Vương Đằng quay đầu lại thoàng nhìn qua chỗ ở của Hàn lão, thổn thức không thôi… Không hổ là cao nhân lánh đời!
...
Trở lại nơi ở tạm thời của Vương gia, Vương Đằng suy nghĩ một lúc, dự định đi tìm Lâm Sơ Hàm.
Nhà của Lâm Sơ Hàm cũng bị hải thú phá hủy, bây giờ cũng ở tại trụ sở tạm thời, hơn nữa các nàng ở bên cạnh Vương gia.
Lý Tú Mai đúng là coi Lâm Sơ Hàm như con dâu rồi, lại biết tình hình nhà nàng không thật tốt vậy nên khá quan tâm chăm sóc.
Mà hiện nay có rất nhiều biết Vương gia chính là nơi ở của Vương Đằng, đối với mấy chuyện nhỏ cũng rất nể tình, đều không cần Vương Đằng tự mình ra tay, cấp trên khắp nơi cũng sẽ dành cho Vương gia những thuận tiện lớn nhất.
Cho nên ban đầu sắp xếp gia đình Lâm Sơ Hàm ở bên cạnh Vương gia, thật ra thì chỉ là chuyện của một câu nói mà thôi.
Dĩ nhiên đối với đối với những người khác thì không giống vậy, muốn nhận được đãi ngộ tốt hơn, cần phải thỉnh cầu ông nội, van xin bà nội hắn còn chưa đồng ý.
Vương Đằng vừa tới cách cửa nhà họ Lâm không xa thì thấy Lâm Sơ Hàm tiễn một cô gái ra cửa, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc.
Sao lại thấy có phần quen thuộc?
Người con gái kia cũng thấy được Vương Đằng, quay đầu nhìn thoáng qua hắn, sau đó nói câu gì đó với Lâm Sơ Hàm rồi rời đi.
Vương Đằng không nhớ ra được đối phương là ai, đối với người hắn không quá để ý, từ trước tới nay hắn đều không cố gắng đi nhớ.
Chỉ là đối với việc bên cạnh Lâm Sơ Hàm đột nhiên xuất hiện một người không phải là người quen, hắn vẫn đi lên trước, hỏi một câu: “Đó là ai vậy?”
“Một người bạn mới quen, giúp ta không ít việc.” Lâm Sơ Hàm giải thích một câu.
Vương Đằng không hỏi tới. Nếu như là con trai, hắn sẽ để ý, nếu là nữ thì thôi.
“Ngươi là người bận rộn, sao hôm nay lại rảnh rỗi tới đây?” Lâm Sơ Hàm hỏi.
“Sao ta nghe thấy sự oán giận không nhỏ nhỉ.” Vương Đằng cười ha ha nói.
“Ai có oán giận chứ ta thì không có.” Lâm Sơ Hàm liếc mắt, nụ cười vẫn như trước là một dáng vẻ lạnh lùng trong trẻo, xoay người đi vào trong nhà.
Vương Đằng khẽ mỉm cười nói: “Thật ra thì gặp ngươi là chuyện thứ yếu, chủ yếu vẫn là qua đây xem tiến độ tu luyện của người nào đó, thuận tiện chỉ điểm một chút, suy cho cùng người nào đó thật quá yếu!”
Mặt Lâm Sơ Hàm liền đen.
Cái gì gọi là quá yếu?
Rõ ràng là ngươi quá yêu nghiệt, vứt tất cả mọi người cách xa vạn dặm, chuyện này đều chỉ trách một mình ngươi được rồi.
Nàng chợt dừng bước, xoay người trừng mắt với Vương Đằng.
Song sau một khắc, Vương Đằng tiến tới trước mặt nàng, hơi thở trực tiếp phả trên mặt của nàng, từng đợt khí nóng làm cho nụ cười của nàng nhanh chóng ấm lên, trong nháy mắt liền đỏ lên.
Giờ phút này Lâm Sơ Hàm giống như con thỏ nhỏ sợ hãi, đột nhiên lùi về phía sau.
Nhưng nàng quá mức gấp gáp, lại đạp phải chính mình, chân lảo đảo một cái rồi ngã ngửa ra phía sau.
Tình huống này sao mà quen thuộc!
Trước kia trên hành lang ngoài lớp học ở trường cấp ba, cũng là Vương Đằng làm cho nàng suýt nữa ngã xuống, không, khi đó cuối cùng nàng cũng ngã rồi.
Bây giờ lại giống vậy.
Tên khốn này!
Những suy nghĩ này nháy mắt hiện lên trong đầu Lâm Sơ Hàm, song hôm nay nàng đã không còn là người con gái ngốc nghếch như lúc trước nữa, bản lĩnh cao hơn nhiều so với trước, chuyện nhỏ ngoài ý muốn này căn bản không làm khó được nàng.
Rất nhanh nàng liền phản ứng lại, chân nhẹ điểm đã ổn định lại thân hình.
Thế nhưng có một người còn nhanh hơn so với nàng…
Làm sao Vương Đằng có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy, sau một giây, đột nhiên bước về phía trước một bước, một tay nắm eo Lâm Sơ Hàm, sau đó tiến tới trước mặt nàng, cười tủm tỉm nói: “Sao lại không cẩn thận như vậy, may mà có ta ở đây, nếu không ngươi đã ngã rồi.”
“Tất nhiên không cần nói cảm ơn, hai chúng ta là một, đúng không.”
Lâm Sơ Hàm không chịu được sự vô sỉ của người này, đẩy hắn ra, xấu hổ trừng mắt liếc hắn một cái, nói: “Không đứng đắn!”
Vương Đằng cười hắc hắc, không đi trêu chọc nàng nữa, sắc mặt nghiêm nghị nói: “Đi thôi, tới phòng của ngươi!”
“Ngươi muốn làm gì?” Lâm Sơ Hàm nhìn chằm chằm vào hắn, mặt đầy cảnh giác.
Vương Đằng: “...”
Hắn dám cam đoan thật ra lần này cái gì hắn cũng không nghĩ tới.
“Chỉ ngươi tu luyện.” Vương Đằng tức giận nói một câu rồi lướt qua nàng, đi vào bên trong nhà.
Lâm Sơ Hàm hơi nghi ngờ nhưng vẫn đi theo.
Mẹ Lâm thấy hắn đến, nhiệt tình chào hỏi: “Vương Đằng tới à, buổi trưa ở lại đây ăn cơm nhé, dì làm đồ ăn ngon cho ngươi.”
“Vâng, thưa dì, đã lâu rồi không được ăn đồ ăn ngươi làm.” Vương Đằng cười nói.
Trụ sở tạm thời cũng không lớn, Lâm Sơ Hạ nghe được tiếng động, từ trong phòng chạy ra: “Anh Vương Đằng.”
“Sơ Hạ, gần đây tu luyện thế nào rồi?” Vương Đằng vuốt vuốt mái tóc dài màu đen của nàng, hỏi.
“Ta đã là cấp Chiến binh tam tinh rồi, cũng lợi hại như chị, he he.” Lâm Sơ Hạ cười đắc ý nói: “Hơn nữa thương thuật của ta cũng lợi hại hơn trước kia rất nhiều. Lúc trước ta nghe thấy của chị ở trường học nói, đây là đạt tới tiểu thành.”
“Biểu hiện lúc trước của ngươi trên chiến trường ta cũng thấy, đúng là kỹ thuật đấu súng cấp tiểu thành.” Vương Đằng gật đầu, cười khen: “Xem ra thiên phú của ngươi rất tốt đó.”
“Có phải lợi hại hơn so với chị của ta không?” Lâm Sơ Hạ vui vẻ nói.
“Không sai, lợi hại hơn chị của ngươi.” Vương Đằng nói.
“Hai người các ngươi đủ rồi, một xướng một họa, làm như ta không tồn tại hay sao?” Đầu Lâm Sơ Hàm rơi đầy vệt đen. Vương Đằng này thường xuyên chọc ghẹo nàng còn chưa tính, bây giờ ngay cả em gái ruột cũng tới đả kích nàng, tủi thân này ai mà chịu nổi.
Nói xong thì đi vào phòng bếp, để lại không gian cho ba người.
“Đi thôi, ta và các ngươi nói chuyện tu luyện một chút, Sơ Hạ ngươi cũng đi cùng đi.” Vương Đằng nói.
“Thật tốt quá, ta có rất nhiều câu hỏi.” Lâm Sơ Hạ vui vẻ lôi kéo cánh tay Vương Đằng đi vào gian phòng của mình: “Đi tới phòng ta, đi tới phòng ta.”
Lâm Sơ Hàm không thể nào thản nhiên giống như Lâm Sơ Hạ, nhưng thấy hai người đã đi vào trong phòng, cuối cùng khẽ cắn răng đi theo.
Bên trong gian phòng, Vương Đằng ngồi xếp bằng dưới đất, hai chị em Lâm Sơ Hàm cũng ngồi ở trước mặt hắn.
Vương Đằng trầm ngâm một chút, cất giọng nói: “Tình huống của hai người các ngươi không giống nhau, ta nói từng người một đi. Sơ Hàm là thể chất hệ Mộc, tu luyện nguyên lực hệ Mộc, bây giờ ngươi tu luyện công pháp gì?”
“Là ta dùng học phần từ trường học đổi lấy một công pháp Hoàng giai cao cấp Thanh Linh Quyết.” Lâm Sơ Hàm không giấu diếm, nói thẳng.
“Hoàng giai cao cấp!” Vương Đằng có hơi kinh ngạc: “Sinh viên bình thường có thể đổi được Hoàng giai trung cấp đã rất tốt rồi, ngươi lại đổi được công pháp Hoàng giai cao cấp.”
Lâm Sơ Hàm ngẩng lên cái cổ tuyết trắng, khẽ hừ một tiếng: “Ta có chút ít thiên phú trong luyện đan đạo, công thêm trí nhớ không tệ, bình thường nhận nhiệm vụ giúp các thầy ở học viện Đan Đỉnh phân loại dược liệu, kiếm lời được không ít học phần, mà những thầy giáo ở học viện Đan Đỉnh rất giàu có, ra tay tương đối hào phóng.”
“Ngươi đúng là biết tìm đường tài lộ.” Vương Đằng không khỏi nở nụ cười, đồng thời trong lòng cũng có chút kinh ngạc. Lâm Sơ Hàm lại có thiên phú luyện đan, chuyện này đúng là vượt ra ngoài dự liệu của hắn.
Có thiên phú là chuyện tốt, để hắn xem lại xem thiên phú của Lâm Sơ Hàm như thế nào rồi quyết định làm sao để bổi dưỡng.
“Ta cũng không ngốc, thật ra thì học phần ở trong trường học vẫn tương đối dễ kiếm, xem như là quốc gia cho sinh viên võ đạo một loại phúc lợi. Sau này ra trường rồi sẽ không còn có cơ hội như vậy, đương nhiên ta phải nắm chắc.” Lâm Sơ Hàm nói.
Vương Đằng chấp nhận sâu sắc, lời nói này không sai, nhưng mà người thật sự có thể nhìn ra được không nhiều lắm.
Một số sinh viên trong trường vùi đầu khổ tu, rất ít đi nghiên cứu phương pháp kiếm học phần, lúc cần đến mới có thể nhớ tới việc đi kiếm học phần, rất bị động.
Phương diện tài nguyên còn kém rất nhiều so với sinh viên đi kiếm học phần, đoán chừng chính bọn họ cũng không phát hiện ra.
“Mặc dù công pháp Hoàng giai cao cấp không tệ, tốt hơn nhiều so với rất nhiều sinh viên bình thường, nhưng mà người tu luyện công pháp Huyền giai và công pháp Địa giai cũng có.” Vương Đằng nói.
“Ngươi nói thì dễ rồi. Công pháp Huyền giai! Công pháp Địa giai! Ta trải qua bốn năm đại học cũng chưa chắc đã tích lũy đủ học phần để đi đổi.” Lâm Sơ Hàm tức giận nói.
“Đây chính là chuyện tiếp theo ta muốn nói với ngươi.” Vương Đằng cười thần bí, vẫy vẫy tay: “Tới đây một chút.”
“Để làm gì?” Mặt Lâm Sơ Hàm đầy buồn bực nhìn hắn.
“Tới đây ngươi sẽ biết.” Vương Đằng nói.
Lâm Sơ Hàm liếc hắn một cái, sau đó đi tới.
Vương Đằng vươn ngón trỏ ra, điểm vào vị trí trung tâm ấn đường của nàng.
“Đây là?” Lâm Sơ Hàm chấn động trong lòng.
“Ngưng thần, tiếp thu!” Vương Đằng quát khẽ.
Lâm Sơ Hàm căng thẳng trong lòng, vội vàng làm theo lời hắn nói, không dám chậm trễ chút nào. Ngay sau đó nàng cảm giác được một luồng ký ức tràn vào trong đầu.
Một lát sau, Vương Đằng thu ngón tay lại, mà Lâm Sơ Hàm cũng mở mắt.
“Công pháp Thiên giai??!” Nàng khiếp sợ nhìn Vương Đằng, sững sờ nói.
“Không sai, vừa rồi công pháp ta truyền cho ngươi chính là công pháp Thiên giai hệ Mộc.” Sắc mặt Vương Đằng bình tĩnh nói.
“Cái này quá quý rồi!” Lâm Sơ Hàm hít một hơi thật sâu, dù thế nào nàng cũng không nghĩ tới Vương Đằng sẽ cho nàng một công pháp Thiên giai vô giá.
“Đối với ngươi mà nói thì rất quý giá, nhưng với ta mà nói, cũng chỉ là thứ có thể dễ dàng lấy được, thế nên ngươi yên tâm tiếp thu cho tốt.” Vương Đằng cười nhạt, nói.
Những lời này một chút Lâm Sơ Hàm cũng không tin.
Công pháp Thiên giai là thứ có thể tùy tiện lấy được như vậy sao? Tên Vương Đằng này lại khoác lác rồi!
Thế nhưng nàng hiểu được, đoán chừng Vương Đằng muốn làm cho nàng yên tâm nhận lấy nên mới nói như vậy.
Trong lúc bất chợt, trong lòng Lâm Sơ Hàm xuất hiện sự cảm động.
Thứ quý trọng như thế mà cứ cho mình như vậy, đổi thành người khác, ai có thể làm được chứ?
Giờ khắc này, ánh mắt nàng nhìn Vương Đằng trở nên cực kỳ dịu dàng.
“Khụ khụ, ngươi đừng nhìn ta như vậy, làm cho ta sợ hãi.” Vương Đằng bị nàng nhìn có phần sợ hãi, đang yên đang lành lại làm ra vẻ mặt dịu dàng chết người là xảy ra chuyện gì?
Dịu dàng trong mắt Lâm Sơ Hàm trong nháy mắt biến mất hầu như không còn, hít một hơi thật sâu, lập tức cảm thấy là đôi mắt quyến rũ vứt cho chó nhìn.
Phi phi phi… Ai muốn cho hắn đôi mắt quyến rũ chứ.
Vương Đằng thấy nàng khôi phục dáng vẻ lạnh như băng như bình thường, lập tức thở phào nhẹ nhõm, gật đầu nói: “Như thế này mới đúng.”
Lâm Sơ Hàm liếc mắt.
“Ngươi cũng đừng suy nghĩ nhiều nữa, coi như là ta tặng lễ vật cho ngươi, lần đầu tặng quà cũng không thể keo kiệt không phải sao.” Vương Đằng cười cười nói.
Lâm Sơ Hàm cắn răng, không nói lời từ chối gì đó nữa.
“Môn công pháp kia ngươi tự mình tu luyện cho tốt, hãy mau chóng gia tăng thực lực của mình.” Vương Đằng nghiêm mặt nói: “Mặt khác, không cần nói ra bên ngoài, nếu không sẽ rất nguy hiểm, đạo lý thất phu vô tội hoài bích có tội chắc là ngươi hiểu!”
Lâm Sơ Hàm trịnh trọng gật đầu.
Nàng biết nếu như chuyện nàng nắm giữ công pháp Thiên giai bị người khác biết được, sợ rằng sẽ chọc ra những phiền toái không cần thiết.
“Anh Vương Đằng, chị có quà, vậy quà của ta đâu rồi?” Lâm Sơ Hạ không cam lòng yếu thế hỏi.
“Được được, ngươi cũng có.” Vương Đằng trầm ngâm một chút, lấy từ trong nhẫn không gian ra một vật: “Sâm độc Xà Ô này là một loại linh dược hệ Độc tương đối hiếm thấy, sau khi luyện hóa có thể trợ giúp tu vi, có trợ giúp rất lớn cho nguyên lực hệ Độc của ngươi. Chỉ là nếu luyện chế thành Độc đan sẽ tốt hơn một chút, chờ ta hoàn thành luyện chế sẽ cho ngươi, thế nào?”
Sau đó Vương Đằng vừa chỉ cho hai chị em Lâm Sơ Hàm những vấn đề về chiến kỹ và tu luyện.
Không thể không nói, cả hai nàng đều là thiên tài có thiên phú không kém. Vương Đằng chỉ cần nói một lần, các nàng đã có thể hiểu ý, không cần hao tốn quá nhiều thời gian đi giảng giải.
“Về phần thiên phú đan đạo của ngươi, ta cảm thấy có thể không cần vội, từng bước từng bước, đả thông sơ sở, sau này tự khắc sẽ hậu tích bạc phát.” Cuối cùng, Vương Đằng nói với Lâm Sơ Hàm.
Lâm Sơ Hàm gật gật đầu, đây cũng là một trong những điều mà các thầy giáo ở học viện Đan Đỉnh kia thường xuyên nói. Chỉ là bây giờ những lời này từ trong miệng Vương Đằng nói ra, làm cho nàng có cảm giác là lạ.
Vương Đằng vẫn chỉ cho Lâm Sơ Hàm một chút phương pháp học tập đan đạo. Hiện tại nàng vẫn đang ở trong giai đoạn tích lũy tri thức, những cái khác cũng không có gì để nói.
“Thực lực mới là mấu chốt, hiện tại là thời buổi rối ren, các ngươi phải nhanh chóng tăng thực lực lên. Dù sao ta không thể từng giây từng phút ở bên cạnh các ngươi.” Vương Đằng cảm khái nói.
“Đừng coi chúng ta như trẻ nhỏ.” Lâm Sơ Hàm liếc mắt nhìn hắn một cái, trong lòng có chút không phục: “Mặc dù chúng ta không yêu nghiệt như ngươi, nhưng cũng không tồi đi.”
“Phải phải phải, các ngươi không kém!” Vương Đằng buồn cười không thôi.
Buổi trưa, mẹ Lâm đã làm xong cơm gọi bọn hắn tới ăn. Vương Đằng ăn cơm ở Lâm gia xong mới rời đi…
Sau khi rời khỏi Lâm gia, Vương Đằng trở lại nơi ở tạm thời của Vương gia.
Buổi trưa hắn không ăn cơm ở nhà, Lý Tú Mai cũng không tức giận chút nào, ngược lại còn rất vui mừng bởi vì hắn cũng không giấu diếm nơi mình đến, Lý Tú Mai biết hắn đi tới nhà Lâm Sơ Hàm.
“Con trai, cố gắng lên!” Lý Tú Mai nhìn hắn với ánh mắt ý vị sâu xa rồi đi ra.
Vương Đằng không khỏi lắc đầu. Từ năm ngoái Lý Tú Mai bắt đầu đã nghĩ tới việc để cho hắn kết hôn sớm một chút, lúc không có bạn gái thì vội vã kêu hắn tìm bạn gái, bây giờ có đối tượng, chỉ e là cũng muốn thúc dục hắn kết hôn sinh em bé rồi.
Thế nhưng chuyện này hắn ứng phó ngoài mặt một chút là được. Hắn không có ý định kết hôm sớm như vậy, càng không muốn trở thành công cụ tạo em bé không có tình cảm.
Những người lớn này, thật là quá đáng!
Hừ, muốn luyện cái nhỏ, vẫn nên chờ hắn luyện đại danh tới max level rồi hãy nói sau.
Vương Đằng ngẩng đầu, ưỡn ngực, đi vào bên trong nhà, tự mình tu luyện.
...
Rốt cuộc Tổng đốc Giang tìm đến cửa lần nữa, tất nhiên vẫn là chuyện này.
Hai người gặp mặt, những người khác trong Vương gia cũng tới.
Lên trà, Vương Đằng làm động tác mời, cười nói: “Tổng đốc Giang, nếu như ngươi tới chậm thêm mấy ngày, có thể ta sẽ phải đi tới Dị Giới rồi. Bây giờ như thế nào, có kết quả rồi sao?”
Trong lòng Tổng đốc Giang căng thẳng, thầm mắng Vương Đằng giảo hoạt. Lời này cũng không biết là thật hay giả, thế nhưng dù sao cũng là hắn muốn cầu cạnh Vương Đằng, cũng không dám thật sự gạt Vương Đằng qua một bên, lỡ đâu hắn chạy mất, lúc đó ngay cả khóc hắn cũng không có chỗ để mà khóc.
Cho nên hắn liếc mắt nhìn Vương Đằng một cái, thản nhiên nói: “Ngươi muốn quyền sử dụng vĩnh viễn, ta thay mặt cấp trên đồng ý với ngươi.”
Lời này khiến cho mọi người trong Vương gia lộ vẻ vui mừng, quyền sử dụng vĩnh viễn, phía trên còn đồng ý, chuyện này tương đương với đất phong rồi. Lần này Vương gia có căn cơ, không sợ lỗi thời.
“Chỉ là...” Tổng đốc Giang quét mắt nhìn vẻ mặt của mọi người ở Vương gia, lúc thấy vẻ mặt bình tĩnh của Vương Đằng, lông mày không khỏi giật giật, người này thật sự đúng là duy trì sự bình thản.
“Chẳng qua cái gì, Tổng đốc Giang nói thẳng đi. Chúng ta hợp tác chính là thành ý, quanh co lòng vòng dò xét điểm mấu chốt thì không có ý nghĩ gì nữa rồi.” Vương Đằng thản nhiên nói.
Đám người ông cụ Vương lập tức lấy lại tinh thần, nghiêm mặt, thầm mắng vậy mà mình lại bị chuyện vô cùng đáng mừng này làm cho váng đầu.
“Dựa theo kế hoạch của khu Đông Hải thành mới, hiện nay rút gọn phân chia khu vực, tổng cộng chia làm chín khi, ba khu trung tâm, vòng trong ba khu, vòng ngoài ba khu. Theo ý tứ của cấp trên, Vương gia các ngươi có thể có được quyền sử dụng vĩnh viễn cho tối đa năm mươi kilomet vuông, nhưng không thể tập trung ở khu trung tâm, khu trung tâm không được vượt quá mười ki-lô-mét vuông. Tất nhiên cũng phải xem ngươi có thể ăn được hay không.” Tổng đốc Giang chậm rãi nói.
Tâm tình của mọi người trong Vương gia vừa mới bình tĩnh trở lại thì lại bị kích động thêm lần nữa rồi.
Năm mươi ki-lô-mét vuông, chung quy diện tích của Đông Hải chiến hơn sáu trăm ki-lô-mét vuông. Nếu ở trước kia, cái này tương đương với diện tích của một tiểu khu hành chính rồi, đã vậy phía trên còn quá hào phóng!
Thế nhưng chuyện này cuối cùng vẫn do Vương Đằng quyết định, ánh mắt của mọi người trong Vương gia lao nhao rơi trên người của hắn. Thế nhưng rất nhanh bọn họ liền sửng sốt.
Giờ phút này Vương Đằng vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh như cũ, ánh mắt không có chút dao động nào.
Mọi người trong Vương gia không khỏi cười khổ, quả nhiên thực lực quyết định tầm mắt. Đến cảnh giới của Vương Đằng như vậy, đã sớm không giới hạn trong một phần ba lãnh thổ của Đông Hải, khó trách có thể cư xử bình tĩnh như vậy.
Tất nhiên Tổng đốc Giang cũng nhìn ra điểm này, đồng thời âm thầm kinh ngạc, cũng thu hồi tâm tư giả vờ ngớ ngẩn để lừa đảo. Người này không dễ bị lừa, lừa gạt nữa sợ là hắn sẽ xôi hỏng bỏng không, cái được không bù đủ cho cái mất.
Vương Đằng uống ngụm trà, chậm rãi cười nói: “Không đủ. Ta muốn tám mươi ki-lô-mét vuông, khu trung tâm hai mươi ki-lô-mét vuông.”
Ngược lại mọi người trong Vương gia hít một hơi khí lạnh, cũng bị khẩu khí của Vương Đằng làm hoảng sợ.
Tăng thêm ba mươi ki-lô-mét vuông so với trước, Vương Đằng thật đúng là dám mở miệng, dù sao đổi lại là bọn họ, bọn họ tuyệt đối không dám!
“Không thể nói như vậy được, bây giờ là ngươi để cho ta mua chứ không phải là ta một hai đòi mua.” Vương Đằng bình tĩnh nói.
Tổng đốc Giang ngậm miệng không trả lời được, trong lòng kìm nén đến cực điểm. Mẹ nó người cầu xin đúng là cháu nội. Hắn đường đường là một Tổng đốc của một thành, lại có thể bị một tên nhóc con ăn sạch, tìm ai nói lí lẽ được.
“Thôi!” Hắn thấy dáng vẻ của Vương Đằng thì biết là không nhượng bộ không được, âm thầm thở dài, nói: “Tám mươi thì tuyệt đối không thể nào, nhiều nhất là sáu mươi lăm, khu trung tâm mười lăm, không thể nhiều hơn được nữa.”
“Đồng ý!” Vương Đằng thay đổi sắc mặt, cười híp mắt vươn tay về phía Tổng đốc Giang.
“...” Tổng đốc Giang cảm giác mình bị lừa gạt, đồng ý sảng khoái như vậy, vẻ mặt bình tĩnh mới vừa rồi đều là giả dối sao, kháo, tên nhóc này quả thực là người tinh ranh. Hẳn là hắn nên chèn ép lại, nhưng lời đã lỡ nói ra miệng, nói gì cũng đã muộn.
“Ngươi chắc chắn có thể lấy ra nhiều tiền như vậy sao?” Tổng đốc Giang hoàn toàn không có chìa tay, tức giận nói.
“Chuyện này không nhọc đến Tổng đốc lo lắng, đến lúc đó tất nhiên ta lấy ra bấy nhiêu tiền, ngươi sẽ cho ta bấy nhiêu quyền sử dụng đất là được.” Vương Đằng nói: “Mặt khác, khế ước này hay là nhanh chóng ký đi, sau này ta sẽ nhường toàn quyền cho người của Vương gia quyền chịu trách nhiệm chuyện này.”
Tổng đốc Giang vô cùng đau lòng, tỏ vẻ không muốn nói chuyện với Vương Đằng nữa, trực tiếp lấy ra khế ước, viết lên lời hứa hẹn sử dụng diện tích đất ở phía trên, sau đó đẩy tới trước mặt Vương Đằng: “Ký đi!”
Vương Đằng cầm lấy khế ước nhìn một chút, cũng không còn do dự, ký tên của mình lên phía trên.
Khế ước này có hai bản giống nhau, mỗi bên giữ một bản, Tổng đốc Giang thu hồi một bản cho mình, nói: “Ngươi hãy mau chuẩn bị tiền xong xuôi, ta cần dùng khẩn cấp.”
Vương Đằng gật đầu nói, hỏi: “Những thứ bảo vật, nguyên thạch này, phía chính phủ nuốt trôi sao?”
“Có bao nhiêu lấy bấy nhiêu.” Tổng đốc Giang liếc hắn một cái, tự tin nói.
“Vậy đi thôi, ta cần phải xử lý đổi những thứ đó, nếu không ta cũng không lấy ra tiền được.” Vương Đằng nói.
“Đi chỗ nào? Bây giờ ở nơi nào ở Đông Hải có thể lấy ra được tiền, ngươi muốn đổi thì phải đi những thành thị khác. Nếu quả thật là nhiều, ta đề nghị đi Hạ Đô, bên kia có thể ăn một mình. “ Tổng đốc Giang nói.
“Cũng đúng, vậy ta đây bớt thời gian đi tới Hạ Đô cũng tốt.” Vương Đằng trầm ngâm một chút, nói.
“Chuyện này ngươi đi xử lý một mình, ta chỉ muốn mau chóng thấy tiền.” Tổng đốc Giang vừa nói thì dừng lại một chút, lại nói: “Gần đây có tiếng gió truyền đến, có thể vị ở Hạ Đô kia sẽ triệu kiến ngươi, ngươi tự mình xử lý.”
“Vị ở Hạ Đô kia muốn triệu kiến ta?!” Trong lòng Vương Đằng giật mình, quả nhiên tin tức này là bom tấn quan trọng, cho dù là hắn cũng cảm thấy có chút khó tin, hỏi: “Hắn triệu kiến ta để làm gì?”
“Ta đây nào biết đâu.” Tổng đốc Giang bỏ lại những lời này, lướt qua rời đi.
Mọi người trong Vương gia khiếp sợ không thôi, nhìn Vương Đằng, muốn nói lại thôi, tin tức kia cũng khiến bọn hắn chấn động không nhẹ.
Vị kia là người nào, không cần đoán cũng biết là ai!
Vương Đằng lại có thể đã đụng chạm tới cấp độ kia rồi, bọn họ cảm giác cực kỳ khó tin.
“Nếu vị kia thật sự muốn triệu kiến ngươi, đến lúc đó vẫn nên cẩn thận chút, không nên nói lung tung.” ông cụ Vương cười khổ nói.
“...” Vương Đằng cũng hết chỗ nói rồi.
Ở trong lòng mọi người, hắn chính là loại người này sao?
Nhìn quanh một vòng, mỗi người đều mang vẻ mặt này, hắn cảm giác thiết lập hình mẫu chín chắn chững chạc của mình hoàn toàn sụp đổ rồi.
...
Nếu như lúc trước Vương Đằng còn không có cách nào xác nhận, vậy khi Đàm Đài Tuyền mang đến tin tức kia, Vương Đằng liền không thể không tin.
“Ngày mai ngươi theo ta cùng đi Hạ Đô, lãnh tụ võ đạo muốn gặp ngươi.” Đàm Đài Tuyền cất giọng nói.
“Hắn thật sự muốn gặp ta, tại sao?” Vương Đằng hỏi.
“Không biết.” Đàm Đài Tuyền lắc đầu: “Tóm lại cũng không phải là chuyện xấu gì, với sự khoan dung của vị kia, chẳng lẽ còn có thể hại ngươi hay sao.”
“Đại khái là biểu hiện lần này của ngươi cực kỳ nổi bật, đã lọt vào trong mắt lãnh tụ võ đạo, hắn muốn gặp ngươi cũng không kỳ lạ.”
Vương Đằng gật đầu, không nói gì thêm nữa.
“Những linh dược ngươi muốn ta cũng mang đến, trước hết ngươi đi luyện chế thuốc chữa thương cần thiết cho Hàn lão đã.” Đàm Đài Tuyền vừa chuyển đề tài, nói.
“Được!” Vương Đằng đáp.
Ngay sau đó hai người chạy thẳng tới phòng luyện đan của trường Quân đội Hoàng Hải.
Học viện Đan Đỉnh là địa bàn của Thôi Hằng, hai người cùng nhau tới chỗ này đã kinh động đến hắn.
“Hiệu trưởng, Vương Đằng, sao các ngươi lại tới đây?” Thôi Hằng vội vàng bước lên phía trước hỏi.
“Lão Thôi, chuẩn bị một gian phòng luyện đan, để Vương Đằng luyện chế thuốc chữa thương cho Hàn lão.” Đàm Đài Tuyền nói thẳng.
Đông Hải những ngày gần đây tụ tập không ít luyện đan sư, luyện chế đan dược cho các võ giả bị thương trong bạo động hải thú.
Kiến trúc bên này của Đông Hải cũng bị hủy không khác gì, cũng chỉ có vài trường có sự phòng ngự không tệ mới còn lại không ít kiến trúc hoàn hảo.
Thế nhưng phòng luyện đan cũng rất có hạn, cơ hồ những luyện đan sư từ các nơi điều tới chiếm dụng tất cả phòng luyện đan rồi.
“Không phải mọi người cũng xem rồi sao, Hàn lão bên kia không có cách nào nữa!” Thôi Hằng đột nhiên sửng sốt, giật mình nói: “Từ đã từ đã, mới vừa rồi ngươi nói là Vương Đằng muốn luyện đan?”
Vừa nói hắn vừa nghi ngờ nhìn Vương Đằng.
“Vương Đằng đã đạt đến trình độ đại sư.” Đàm Đài Tuyền liếc mắt nhìn Vương Đằng một cái, cất giọng nói.
“Trình độ Đại sư??!” Vẻ mặt Thôi Hằng đầy khiếp sợ, khó có thể tin cười khan nói: “Hiệu trưởng, ngươi nói đùa với ta đấy à?”
“Không lừa ngươi, hắn nói hắn đã đến cấp Đại sư, trừ khi hắn gạt ta.” Đàm Đài Tuyền làm ra dáng vẻ chuyện không liên quan đến ta nói.
Đầu Vương Đằng đầy vệt đen, im lặng nhìn nàng một cái.
Chuyện này thật khó tin!
Từ chỗ của Tư Đồ Quân hắn đã biết được thành tựu phù văn của Vương Đằng cực cao, rõ ràng đã đạt tới trình độ Đại sư. Nhưng mà chính là bởi vì như thế hắn mới không tin rằng trình độ luyện đan của Vương Đằng cũng đạt tới cấp Đại sư.
Là con người, không thể yêu nghiệt như thế được!
“Viện trưởng Thôi, có được hay không dù sao cũng thử một chút là biết.” Vương Đằng không thèm để ý chút nào cười nói.
“Làm sao ngươi lại không hiểu chứ.” Thôi Hằng nóng nảy.
Hiện nay Vương Đằng có tiếng tăm bên ngoài, lại vừa trẻ tuổi, người hâm mộ có không ít, chỉ sợ người ghen tỵ cũng có khối người.
Lúc trước rất nhiều luyện đan sư cũng đã xem qua thương thế của Hàn lão, cảm thấy không có biện pháp, Vương Đằng lại chạy đến nói có thể trị lành, không phải như thế là chứng minh sự vô năng của bọn họ một cách trá hình sao?
Nếu quả thật chữa khỏi thì không nói làm gì, ít nhất có thể ngăn được miệng của những người đó. Thế nhưng nếu không trị khỏi, chẳng phải là rơi vào miệng lưỡi người ta, nói hắn không biết tự lượng sức mình sao.
Giống như Vương Đằng nhìn ra suy nghĩ của hắn, nói: “Yên tâm đi, viện trưởng Thôi, ta nắm chắc.”
“A, ngươi nắm chắc có thể chữa lành cho Hàn lão?” Một giọng nói đột nhiên truyền tới.
...
Mọi người quay đầu lại nhìn thì thấy một đoàn người đang tiến về bên này.
Trong đó có một lão giả đi ra từ một gian phòng luyện đan, chắc là đã nghe được mấy người nói chuyện với nhau, ánh mắt rơi trên người Vương Đằng.
“Trần đại sư.” Thôi Hằng nhìn người này liếc mắt một cái, chỉ ra thân phận của hắn, nói: “Ngưởi trẻ tuổi mà, luôn có sự tự tin, hơn nữa Vương Đằng cũng xuất phát từ ý tốt mà thôi.”
“Ý tốt là ý tốt, nhưng không cần đi chữa trị lung tung. Bây giờ tình hình của Hàn lão không thể lạc quan, không cẩn thận một chút là có thể tăng thêm thương thế, sợ rằng ngay cả tuổi thọ còn sót lại cũng sẽ bị rút ngắn.” Vị Trần đại sư kia nói: “Huống chi, chúng ta cũng không buông xuôi, một mực tìm đọc sách cổ, muốn tìm ra phương pháp xử lý có thể chữa lành cho Hàn lão, lúc này hắn nhúng ta vào, thế không phải là chỉ thêm phiền à!”
Thôi Hằng nghe vậy, sắc mặt có phần bối rối, Trần Duệ Phạm này nói chuyện không khỏi có chút thật khó nghe, cái gì gọi là thêm phiền chứ, còn không biết rõ ràng Vương Đằng có thể trị liệu hay không đã đi phủ định toàn bộ, còn kém chỉ thẳng vào mũi hắn mà mắng.
Vương Đằng cười xùy một tiếng: “Vị Trần đại sư này, lời này của ngươi nói rất hay, giống như ta nhất định không thể trị khỏi cho Hàn lão.”
“Tuổi ngươi còn trẻ, ngàn vạn dược liệu nhớ rõ hết chưa? Thuật luyện đan tới trình độ nào rồi? Dám nói có thể trị tốt cho Hàn lão, thầy của ngươi không nói cho ngươi biết, luyện đan đạo cần phải cực kỳ thận trọng sao?” Trần đại sư cau mày, lạnh lùng nói.
“Từ khi nào thuật luyện đan lấy số tuổi để bàn luận trước sau rồi?” Vương Đằng nhìn hắn, nhàn nhạt nói.
“Nhìn tổng quát luyện đan sư trong cả nước, chưa tới mười mấy hai mươi năm tích lũy, ai có thể đạt tới giai đoạn luyện đan sư cao cấp, chứ đừng nói chi là cấp Đại sư. Tuổi của ngươi không lớn lắm, khẩu khí cũng không nhỏ.” Trần đại sư quát lớn.
“Những người các ngươi, bản lĩnh thì không học đến nơi đến chốn, ngược lại đi trách người khác quá mức ưu tú. Ta thấy mười mấy hai mươi năm luyện đan đạo của các ngươi đều là học uổng công rồi. Trị không hết chính là trị không hết, tìm một đống lý do, người khác có thể trị khỏi nhưng ngươi lại tìm mọi cách quấy nhiễu. Ngươi có ý gì?” Vương Đằng trực tiếp đáp lại.
Cũng không phải là hắn xem thường luyện đan sư Địa tinh, nội tình chênh lệch, không có gì hay, nhưng Trần đại sư trước mắt này cậy già lên mặt. Hắn cái gì cũng không nói, người khác llại cho hắn là bùn mà nặn, bắt nạt hắn.
“Ngươi!” Trần Duệ Phạm tức tới mặt mày xanh mét.
Một gã thanh niên bên cạnh hắn thấy thầy giáo bị sỉ nhục, trong mắt hiện lên vẻ ngập ngừng, nhưng vẫn đứng ra nói: “Vương Đằng, ta biết thực lực của ngươi đã đạt tới cấp Chiến tướng, thế hệ thanh niên không ai có thể theo kịp, nhưng về luyện đan đạo, từ nhiều năm trước thầy giáo của ta đã đạt tới cấp Đại sư, đã là đứng đầu ở Địa tinh, nói thế nào thì vẫn là tiền bối, ngươi nhục mạ hắn như thế có chút quá đáng rồi.”
“Thầy giáo của ngươi vô duyên vô cớ chạy tới trách cứ ta, chẳng lẽ đấy gọi là tiền bối à?” Vương Đằng liếc hắn một cái, khinh thường nói.
“Không nên nhiều lời, bản thân ta muốn xem ngươi có thể luyện được đan dược gì?” Sắc mặt Trần Duệ Phạm khó coi, tức giận hừ một tiếng nói.
“Chả ra làm sao.” Sắc mặt Vương Đằng bình thản nhìn hắn một cái, không thèm để ý tới nữa, nói với Thôi Hằng: “Viện trưởng Thôi, ta có thể dùng phòng luyện đan ở giữa kia sao?”
Thôi Hằng thấy việc đã đến nước này, nói thêm cái gì nữa cũng đều là vô dụng rồi, thở dài, gật đầu.
Vương Đằng trực tiếp đi thằng vào trong phòng luyện đan ở giữa kia.
Đám người Trần Duệ Phạm cũng không rời đi mà ở một bên đợi xem.
Còn Thôi Hằng tiến tới bên cạnh Đàm Đài Tuyền, thấp giọng hỏi: “Hiệu trưởng, rốt cuộc Vương Đằng có nắm chắc hay không?”
“Ngươi cảm thấy hắn là cái loại người bắn tên không đích sao?” Vẻ mặt của Đàm Đài Tuyền bình tĩnh, nhìn hắn liếc mắt một cái, nhàn nhạt hỏi ngược lại.
“Chuyện này…” Thôi Hằng đã hiểu ý tứ của Đàm Đài Tuyền, những hắn vẫn cảm thấy không thể tin nổi, ánh mắt không khỏi nhìn về phòng luyện đan ở giữa đã đóng cửa.
...
Bên trong phòng luyện đan, căn bản Vương Đằng không để Trần đại sư kia ở trong lòng, ánh mắt đảo qua, trong lòng niệm một tiếng nhặt.
Niệm lực tinh thần quét qua, mấy bong bóng thuộc tính rải rác trong phòng luyện đan lập tức bay về phía hắn.
Những bong bóng thuộc tính này tất nhiên là vừa mới rơi xuống lúc vị Trần đại sư kia luyện đan, hiện giờ cũng làm lợi cho hắn.
“Thuật luyện đan x30”
“Tinh thần linh cảnh x10”
“Thuật luyện đan x50”
“Thuật luyện đan x20”
...
Quả nhiên một đống bong bóng thuộc tính xuyên qua vách tường, lúc này tất cả đều hội tụ trong phòng luyện đan Vương Đằng đang đứng.
“Thuật luyện đan x50”
“Thuật luyện đan x60”
“Tinh thần x85”
“Thuật luyện đan x45”
“Tinh thần linh cảnh x10”
“Thuật luyện đan x15”
“Tinh thần vương cảnh x16”
“Thuật luyện đan x60”
“Thuật luyện đan x45”
...
Vương Đằng cười tươi như hoa nở, đợt bong bóng thuộc tính này cũng không ít, may là hắn không vội vã dùng thuộc tính trắng gia tăng thuật luyện đan.
Theo đợt bong bóng thuộc tính này dung nhập vào trong thân thể của hắn, trong đầu Vương Đằng hiện ra rất nhiều ký ức tương quan, bổ sung tri thức luyện đan của hắn, bổ sung kinh nghiệm của hắn… Đến cuối cùng, thuật luyện đan của hắn thăng cấp rồi.
Luyện đan sư: 360/3000 (đại sư)
Giờ khắc này, thuật luyện đan của hắn mới chính thức đạt đến cấp Đại sư.
Chẳng qua chỉ là trong thời gian ngắn ngủi thôi mà đã từ luyện đan sư cao cấp đạt tới luyện đan đại sư, nếu như Trần đại sư kia biết được, e rằng sẽ tức hộc máu.
Đây cũng là lý do tại sao Vương Đằng còn là luyện đan sư cao cấp mà dám đối đầu với luyện đan đại sư.
Tuy hắn còn trẻ nhưng hắn rất có lòng tin.
Không phục thì tới mà đánh ta đi!
Vương Đằng cười lạnh, sau đó đi lên phía trước, trực tiếp xách lò luyện đan ở giữa lên, ném qua một bên, rồi sau đó lấy ra lò luyện đan Hắc Vẫn, chuẩn bị luyện đan.
Ý nghĩ của hắn vừa động, lửa Thanh Ngọc Lưu Ly bắt đầu tuôn ra, bao vây quanh lò luyện đan, nhiệt độ trong phòng luyện đan từ từ lên cao…
Hắn lần lượt lấy ra những dược liệu Đàm Đài Tuyền chuẩn bị, dưới sự điều khiển của niệm lực tinh thần, chúng bay vào bên trong lò luyện đan, có một số biến thành chất lỏng, lại có một số biến thành bột mịn… và còn nhiều nữa.
Bên ngoài phòng luyện đan, đám người Thôi Hằng, Trần Duệ Phạm đột nhiên cảm giác được một luồng nhiệt cực nóng từ trong phòng luyện đan của Vương Đằng truyền ra thì nhao nhao lộ vẻ kinh ngạc.
“Sao nhiệt độ lại cao như vậy? Chất liệu và phù văn của lò luyện đan phải đủ để ngăn cản nhiệt độ của Địa Hỏa mới đúng chứ.” Thôi Hằng nói thầm, bỗng nhiên toàn thân chấn động, sợ hãi nói: “Chẳng lẽ là Thiên địa tạo hóa chi Hỏa??”
Tất nhiên Trần Duệ Phạm cũng nghĩ tới loại khả năng này, sắc mặt lập tức trở nên vô cùng đặc sắc, chẳng lẽ Vương Đằng kia thật sự đoạt được loại hỏa diễm này sao?
Đúng lúc này, không ít luyện đan sư từ bên trong phòng luyện đan riêng của mình đi ra, hùng hùng hổ hổ nói:
“Đáng chết, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Ta luyện đan đến thời khắc mấu chốt thì nhiệt độ tăng cao, bây giờ thất bại trong gang tấc rồi!”
“Cái gì, các ngươi cũng vậy sao?”
“Đúng vậy, ta cũng vậy. Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
“Ta cũng không biết nữa!”
...
“Từ đại sư, Quý đại sư!” Thôi Hằng làm chủ nhà, tất nhiên lúc này phải ra mặt giải thích một chút, vội vàng nói: “Các vị đại sư bình tĩnh, chớ nóng nảy. Hắn ta là một vị luyện đan sư Đông Hải ta bố trí, không nghĩ tới đã quấy rầy các vị luyện đan. Chớ trách! Chớ trách!”
“A, người nào luyện đan lại có thể quấy rầy đến chúng ta thế?” Vẻ mặt của hai vị luyện đan sư đầy tò mò hỏi.
“Là...” Đột nhiên Thôi Hằng không biết nên giới thiệu Vương Đằng như thế nào, cười khổ nói: “Các vị đại sư vẫn nên chờ hắn đi ra ngoài, tự mình đi xem thì hơn.”
Thật ra lời này của hắn khiến hai vị luyện đan sư càng tò mò hơn, thế nhưng cũng không còn hỏi nhiều mà ở bên ngoài đợi.
“Ồ, nhiệt độ này, giống như không phải là loại hỏa diễm bình thường đúng không?” Vị Từ đại sư kia không nhịn được nói.
“Nếu như ta suy đoán không sai, có lẽ là loại hỏa diễm kỳ lạ nào đó.” Một vị Quý đại sư khác tuổi không nhỏ khắc nhẹ vuốt chòm râu như đang suy tư nói.
Từ đại sư thấy Trần Duệ Phạm bên cạnh, hỏi: “Trần đại sư, ngươi tới trước ta, ngươi biết vị đại sư của Đông Hải đang luyện đan bên trong kia là ai sao?”
Sắc mặt Trần Duệ Phạm hơi biến thành màu đen, một loại dự cảm xấu trong lòng hắn toát ra, lúc này nghe được câu hỏi của Từ đại sư, cũng không có sắc mặt tốt, lạnh mặt nói: “Không biết!”
Khuôn mặt Từ đại sư không sao nói rõ được, bĩu môi, không hề hỏi thêm nữa.
Kết quả chính bản thân Trần Duệ Phạm lại không nhịn được, cất giọng nói: “Vị bên trong kia nói mình có thể trị khỏi cho Hàn lão!”
“A!” Từ đại sư và Quý đại sư đều sửng sốt: “Ngươi xác định?”
“Hắn nói, ta cũng không biết.” Vẻ mặt của Trần Duệ Phạm mang đầy dáng vẻ khó tin, nói.
“Chờ một chút xem đi.” Quý đại sư khẽ mỉm cười, từ chối cho ý kiến nói.
Thời gian từ từ trôi đi, mọi người cũng đợi được nửa giờ, bên ngoài phòng luyện đan tạo thành một bức tranh kỳ quái. Một nhóm người cùng canh chừng một gian phòng luyện đan, thật giống như bên trong đang cất giữ một tuyệt thế mỹ nhân vậy.
“Kết thúc!” Bỗng nhiên Quý đại sư nói.
“A!” Trong lòng Từ đại sư chấn động, cười nói: “Ta ngửi thấy mùi hương của đan dược, xem ra vị huynh đài này đã thành công!”
Chỉ một lần mà Vương Đằng đã luyện chế thành công Nhất Nguyên phục huyết đan và Tử Ngọc linh tủy cao, khóe miệng lộ ra độ cong hài lòng, thu hồi lò Hắc Vẫn, mở cửa phòng luyện đan ra, đi ra ngoài.
Sau một giây, hắn bỗng sửng sốt.
Tại sao bên ngoài phòng luyện đan có nhiều người vây quanh như vậy?
Những người này đang làm gì, vây xem chợ bán thức ăn sao?
Mà đám người Từ đại sư, Quý đại sư cũng ngây ngẩn cả người, nhìn chằm chằm khuôn mặt với dáng vẻ không tử tế của người thanh niên Vương Đằng này hồi lâu, giống như là muốn nhìn ra vẻ bịp bợm từ trên khuôn mặt của hắn.
Trong lòng bọn họ buồn bực vô cùng, thầm nghĩ chẳng lẽ vị đại sư này là lão già có bí thuật trú nhan?
Đã sớm nghe nói ở Dị Giới bên kia có một loại linh dược có thể giữ vững vẻ ngoài trẻ trung, thậm chí cải lão hoàn đồng, hôm nay bọn họ gặp phải rồi sao?
Có cơ hội ngược lại có thể một chút xem hắn có tiện giao dịch hay không, bọn họ cũng muốn luyện chế một hai viên ha ha.
“Mới vừa rồi ngươi luyện đan, nhiệt độ quá cao, ảnh hưởng đến mọi người rồi.” Thôi Hằng giải thích.
“Thì ra là như vậy, vậy thì thật là xin lỗi các vị, là ta suy nghĩ không chu đáo.” Vương Đằng kịp phản ứng, chắp tay với mọi người, hơi áy náy nói.
“Không sao, không sao. Cách xa như vậy mà còn bị ảnh hưởng đến, chứng minh rằng thuật luyện đan của chúng ta vẫn chưa đến nơi đến chốn, không thể trách người khác được.” Vị Quý đại sư kia cười ha ha nói.
“Không sai, chỉ có thể trách chúng ta tài nghệ không tinh.” Từ đại sư cũng cười nói, không có lấy nửa ý tứ trách cứ Vương Đằng.
Trần Duệ Phạm không khỏi bĩu môi, sắc mặt xem có vẻ không được tốt.
Những luyện đan sư khác nghe được hai vị đại sư nói như vậy, tất nhiên cũng không nói cái gì nữa, may mà bọn họ rộng rãi hào phóng bỏ qua chuyện này, ngược lại có thể nhận được thiện cảm của vị đại sư trước mắt này.
“Chờ một chút, sao ta cảm thấy vị đại sư này có hơi quen mặt ?” Đột nhiên Từ đại sư chần chờ nói.
“Để ta giới thiệu với mọi người một chút vậy.” Thôi Hằng cười thầm, tiến lên phía trước nói: “Hai vị này là đại sư Từ Hòa Dự, đại sư Quý Tâm Thủy.”
“Mà vị này, hắn tên là Vương Đằng, là một học trò của ta ở trường Quân đội Hoàng Hải, chỉ là hiện nay đã là cường giả cấp Chiến tướng.”
“Cấp Chiến tướng!” Từ Hòa Dự và Quý Tâm Thủy đều giật mình, ngay sau đó như nhớ ra được cái gì, thất thanh nói: “Ngươi chính là tên Vương Đằng kia!”
Rõ ràng là bọn họ cũng biết Vương Đằng, chỉ là chưa từng gặp qua người thật, cho nên mới không hề nhận ra hắn vào lần đầu tiên.
“Nếu như không có một Vương Đằng thứ hai mà nói, ta chắc là người tên Vương Đằng mà hai vị đại sư nghĩ tới.” Vương Đằng cười nói.
“Thật là tuổi trẻ có tài!” Cặp mắt của Quý Tâm Thủy cẩn thận đánh giá Vương Đằng, sợ hãi thán phục.
“Có thể mạo muội hỏi một chút hay không, thuật luyện đan của ngươi đạt tới trình độ nào rồi?” Từ Hòa Dự không khỏi hỏi.
“Cấp Đại sư!” Vương Đằng cũng không còn giấu diếm, bình thản nói.
Hai người Quý Tâm Thủy và Từ Hòa Dự không khỏi hít một hơi thật sâu.
“Quả nhiên ta không ngửi sai, mùi đan hương đan vừa rồi tất nhiên chỉ có cấp Đại sư mới có thể luyện chế ra đan dược cao phẩm.” Từ Hòa Dự nói.
Thôi Hằng ở bên cũng kinh sợ, Vương Đằng thật sự đạt đến cấp Đại sư, rốt cuộc người này tu luyện như thế nào!
“Hừ.” Tiếng hừ lạnh từ bên cạnh truyền đến, kỳ quái nói: “Đan thì có thể luyện ra, nhưng có thể chữa khỏi cho thương thế của Hàn lão hay không còn chưa biết được đâu, đừng có làm ra vẻ, đến lúc đó lại bị chê cười.”
Hai người Từ Hòa Dự và Quý Tâm Thủy lập tức cảm thấy điều không đúng, Trần đại sư và Vương đại sư trẻ tuổi trước mặt này không hòa hợp rồi!
Hai người liếc mắt nhìn nhau, cũng không nói thêm gì, trong lòng hiện ra suy nghĩ xem kịch vui.
Nhân duyên của Trần Duệ Phạm này không tốt, bọn họ cũng muốn thấy vị Vương đại sư này có thể khiến cho hắn kinh ngạc hay không.
Vương Đằng lại càng không thèm để ý tới hắn bất lực sủa bậy ở một bên, nói với Đàm Đài Tuyền: “Bây giờ đi tới chỗ Hàn lão bên kia.”
“Thành công rồi sao?” Đàm Đài Tuyền hỏi.
“Ừ.” Vương Đằng gật đầu.
Lúc này hai người chạy tới chỗ ở của Hàn lão, Quý Tâm Thủy và Từ Hòa Dự liếc mắt nhìn nhau, vội vàng đi theo sau.
“Bản thân ta muốn xem ngươi có năng lực gì.” Trần Duệ Phàm lạnh lùng hừ một tiếng rồi cũng đi theo.
“Các ngươi ở đây trông chừng, ta đi xem một chút.” Thôi Hằng dặn dò với luyện đan sư xung quanh một tiếng, theo sát phía sau.
Mấy người rời đi, những luyện đan sư còn lại bàn luận xôn xao, lần lượt tản đi.
...
Tại khu ký túc xá của giáo viên, trong căn nhà gỗ nhỏ.
Vương Đằng và Đàm Đài Tuyền gõ cửa phòng, đi vào bên trong nhà.
“Các ngươi đã tới rồi!” Ánh mắt Hàn lão sáng lên.
“Ông lão, linh đan diệu dược của ngươi đã tới.” Vương Đằng giơ hai bình ngọc trong tay lên, cười nói với Hàn lão.
“Mau tranh thủ thời gian, lão đầu ta còn chưa sống đủ lâu, bây giờ dáng vẻ này làm ta nghẹn chết rồi.” Hàn lão thúc giục.
Vương Đằng cười cười, đưa hai bình ngọc cho Hàn lão: “Một cái uống, một cái bôi ngoài da, ngươi tự mình thử một chút đi.”
Nói xong thì cùng Đàm Đài Tuyền đi ra khỏi phòng.
Mọi người đợi ở bên ngoài hơn một giờ, cửa phòng cọt kẹt một tiếng từ từ mở ra, từ bên trong Hàn lão chậm rãi bước ra.
Thân thể của hắn vẫn già nua, nhưng trên mặt đã khôi phục được không ít huyết sắc, không hề giống với không khí trầm lặng như lúc trước, như đặt nửa chân vào quan tài.
“Hàn lão, cảm giác như thế nào?” Vương Đằng cười nói.
“Ha ha ha, lão già ta cuối cùng cũng kéo dài được một hơi rồi.” Hàn lão cười lớn nói.
“Thế mà... thật sự chữa khỏi!” Trần Duệ Phàm rất khiếp sợ, thì thào tự nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận