Võ Đạo Toàn Thuộc Tín

Chương 1255: Sinh mệnh ở chỗ tìm đường chết!

Thiên phú cấp Thánh!
Mỗi một người có được thiên phú cấp Thánh, đều có khả năng thăng lên đến cấp Bất Hủ, thậm chí là cấp bậc cao hơn!
Vương Đằng lại có loại thiên phú này!
Nhưng tại sao trước kia không bộc lộ ra?
Hắn vẫn luôn giấu giếm à?
Hay là vừa rồi hắn đã thu hoạch được cơ duyên gì mà mình không biết, từ đó khiến thiên phú đạt đến được cấp Thánh!
Tình huống thứ hai gần như là điều không thể xuất hiện. Chưa từng có ai thu hoạch được cơ duyên thế này trong vũ trụ hư cấu cả, nhưng tất cả đều quá trùng hợp!
Phong Thần điểu có thiên phú cấp Thánh vừa xuất hiện, Vương Đằng bèn có được thiên phú cấp Thánh. Làm thế nào khiến nó không nảy sinh liên tưởng được.
“Ể, hoá ra ta có thiên phú cấp Thánh sao? Khó trách ta cứ cảm thấy mình rất thiên tài, quả nhiên thiên phú của ta rất cao nha!” Vương Đằng bắt đầu giả mù sa mưa, giống như từ lúc bắt đầu hắn đã có được loại thiên phú này, chỉ không biết thiên phú này cao bao nhiêu mà thôi.
“...” Viên Cổn Cổn.
Viên Cổn Cổn căn bản không tin lời nói của Vương Đằng, nó ở cùng với Vương Đằng lâu như vậy rồi, đã sớm hiểu rõ con người Vương Đằng.
Trong miệng của tên này căn bản không có mấy lời chân thật, trơn trượt như một con cá nheo.
Thậm chí, ngay cả nó là người bạn thân thiết nhất cũng muốn lừa.
Viên Cổn Cổn đương nhiên muốn giúp đỡ Vương Đằng, cho nên mới muốn hiểu về hắn nhiều hơn nữa, nó mới có thể suy mưu tính kế cho Vương Đằng.
Nhưng Vương Đằng hoàn toàn không cảm kích, vẫn luôn giấu giếm nó.
Thế nhưng nghĩ lại bọn họ mới quen biết chưa bao lâu, Vương Đằng đề phòng cũng là chuyện thể thông cảm được.
Viên Cổn Cổn có hơi bất lực, một mặt không hi vọng Vương Đằng che giấu nó, một mặt lại hi vọng Vương Đằng có thể tiếp tục khéo léo đưa đẩy giống như hiện tại. Như vậy ít nhất sẽ không giẫm lên vết xe đổ của Nam Cung Việt, bị người ta hại chết!
“Được rồi, được rồi, nếu ngươi không muốn nói, thì ta không hỏi nữa, bản thân người đừng lãng phí thiên phú là được rồi.”
“Ha ha ha, đừng có bày bộ mặt vậy chứ. Thiên phú của ta tốt không phải là chuyện tốt sao? Ngươi chỉ cần biết thiên phú của ta siêu cao là được rồi!” Vương Đằng cười ha ha, vô sỉ nháy mắt ra hiệu với nó.
“Còn siêu cao, ai cho ngươi mặt mũi này vậy!” Viên Cổn Cổn cạn lời nói.
Có điều đáy lòng nó không phải không thừa nhận, thiên phú của Vương Đằng quả thực hơi nghịch thiên, nguyên lực đa hệ, thiên phú không gian, thiên phú cấp Thánh… Chia một thứ trong số này lên trên người bất kì một ai, đều là thiên tài trong thiên tài, hiện tại toàn bộ đều tập trung trên người Vương Đằng, không phải nghịch thiên thì là gì.
Vương Đằng không nói thêm gì, ánh mắt đặt lên trên bong bóng thuộc tính cuối cùng.
Phong lĩnh vực 50 điểm!
Phong lĩnh vực!
Đây là thuộc tính lĩnh vực!!!
Ba bong bóng thuộc tính, trong đó giá trị của Phong lĩnh vực này không thua kém gì thiên phú hệ Phong cấp Thánh.
Bởi vì lĩnh vực là một loại cảnh giới cao thâm mà chỉ có cường giả cấp Vực Chủ mới có thể lĩnh ngộ được.
Cấp Vực Chủ, tên như ý nghĩa, có thể nắm giữ lĩnh vực để dùng. Tiêu chuẩn thấp nhất để trở thành cấp Vực Chủ, là lĩnh ngộ được ít nhất một loại lĩnh vực.
Nếu không chính là cấp Nguỵ Vực Chủ, chỉ mạnh hơn cường giả cấp Vũ Trụ một nửa. Một nửa này, vài thiên kiêu có tư chất khủng khiếp thậm chí có thể trực tiếp vượt qua, dùng thực lực cấp Vũ Trụ để chém giết cấp Nguỵ Vực Chủ.
Nhưng nếu thực sự lĩnh ngộ được lĩnh vực, thì hoàn toàn khác biệt rồi!
Một cường giả cấp Vực Chủ có được lĩnh vực là kẻ vô cùng mạnh mẽ, hoàn toàn có thể nghiền ép cấp Vũ Trụ. Trong lĩnh vực của bọn họ, bọn họ chính là chúa tể, có thể tuỳ ý tước đoạt tính mạng của người khác.
Chiến đấu của cường giả cấp Vực Chủ gần như đều dựa vào va chạm lĩnh vực. Lĩnh vực ai mạnh hơn, người đó càng chiếm được ưu thế tuyệt đối.
Mà hiện tại Vương Đằng vẫn còn là cấp Hành Tinh, đã lĩnh ngộ được lĩnh vực… Phong lĩnh vực!
Đây là chuyện không thể nào!
Hiện tại đã lĩnh ngộ lĩnh vực, đại biểu cho việc khi hắn thăng cấp lên cấp Vực Chủ, lĩnh vực chắc chắn phải mạnh mẽ hơn cấp Vực Chủ đồng cảnh giới rất nhiều lần. Thậm chí, cho dù hắn không thăng lên đến cấp Vực Chủ, dựa vào sự mạnh mẽ của lĩnh vực, không chừng cũng có thể chiến đấu vượt cấp với cường giả cấp Vực Chủ.
Cho nên Vương Đằng mới kích động như thế.
Đột nhiên Vương Đằng rất cảm ơn con Phong Thần điểu kia.
Không gặp được Phong Thần điểu, sao hắn có thể thu hoạch được bong bóng thuộc tính bá cháy như thế.
Đối với Phong Thần điểu cấp Thánh, lĩnh vực chẳng qua là một loại thủ đoạn nhỏ, tiện tay là có thể thi triển. Có thể ở trong mắt của nó, Vương Đằng chỉ là một con kiến hôi dám khiêu khích đến nó, có thể khiến nó dùng đến một chút Phong lĩnh vực, đã xem như rất coi trọng Vương Đằng rồi.
Nhưng đối với Vương Đằng, Phong lĩnh vực này thực sự rất quan trọng!
Ở cấp Hành Tinh, thậm chí là cấp Hằng Tinh, giai đoạn cấp Vũ Trụ, Phong lĩnh vực này đều có thể trở thành át chủ bài của hắn!
Nói như thế, gặp được Phong Thần điểu cũng xem như là một loại may mắn rồi.
Dù sao dựa theo cách nói của Viên Cổn Cổn, tồn tại giống như Phong Thần điểu căn bản không phải thứ quá thường thấy, dù ở trong vũ trụ hư cấu, hay trong hiện thực, đều là như thế.
Đương nhiên, việc này cũng không thể tách rời chuyện tự tìm đường chết của Vương Đằng. Nếu không phải hắn âm thầm không phục, một mực muốn so cao thấp với Phong Thần điểu, bị Phong Thần điểu coi là khiêu khích, Phong Thần điểu có thể sẽ không thèm nhìn hắn một cái nào, trực tiếp bay đi mất. Hắn cũng sẽ không thể thu hoạch được những bong bóng thuộc tính này.
Tổng kết lại là... sinh mệnh ở chỗ tự tìm đường chết!
Lúc này, bong bóng thuộc tính Phong lĩnh vực dung nhập vào trong tâm trí của Vương Đằng, hoá thành từng bức hình. Trong bức hình đó, một con chim xanh lá khổng lồ bay trên bầu trời, gió vô tận quấn quýt xung quanh thân thể nó.
Đây chính là Phong lĩnh vực!
Trong vùng này, con chim xanh lá có thể tuỳ ý thao túng gió trong trời đất, hoá thành đao, kiếm của mình. Gió chính là vũ khí của nó, tiêu diệt bất kỳ kẻ địch nào.
Đôi mắt Vương Đằng loé qua từng chút lĩnh ngộ, nắm bắt Phong lĩnh vực cực nhanh.
Nhưng hiện tại phạm vi của Phong lĩnh vực này vẫn còn có giới hạn, chuyện này có liên quan đến sự mạnh yếu cảm ngộ của hắn.
‘Phong lĩnh vực’: 50 (5 mét)
Vương Đằng nhìn xuống giao diện thuộc tính, 50 điểm Phong lĩnh vực chỉ cho Phong lĩnh vực của hắn đạt đến phạm vi năm mét, lấy bản thân làm trung tâm.
Tuy rằng xem chừng có hơi ít ỏi, nhưng trong năm mét này, kẻ địch muốn tiếp cận hắn gần như là chuyện không thể nào.
Niềm vui trong mắt Vương Đằng dần thu liễm. Kiểm kê xong thu hoạch của lần này, hắn đứng dậy nhìn sắc trời, phát hiện giờ vẫn là ban đêm.
Màn đêm của tinh cầu phòng ngự số 4 dài hơn ban ngày không ít, cho nên vẫn còn ban đêm cũng là chuyện bình thường.
Vương Đằng đang chuẩn bị quay lại giường tiếp tục tu luyện. Đột nhiên ngay lúc này, một loạt tiếng nổ ầm đột ngột vang lên.
Ầm!
Căn phòng rung chuyển kịch liệt một phen!
Thế nhưng, kiến trúc của căn phòng này vô cùng kiên cố, chấn động đột ngột xuất hiện này vốn chưa thể khiến căn phòng xuất hiện vết nứt hoặc hỏng hóc gì.
“Chuyện gì vậy?” Sắc mặt Vương Đằng thoáng nặng nề.
Đồng thời, đáy lòng cũng hơi cạn lời. Sao hắn lại cảm thấy chuyện gì cũng chạy đến tìm hắn vậy chứ. Vừa mới tiếp xúc thân mật với tinh thú mạnh mẽ Thần Phong điểu trong vũ trụ hư cấu xong, trong hiện thực e là hắn lại sắp đụng chuyện rồi!
“Ta đi xem thử!” Viên Cổn Cổn nói xong bèn biến mất ngay tại chỗ. Nó là sinh mệnh trí năng, có thể thâm nhập vào các thiết bị giám sát, thu hoạch tình báo sớm nhất.
Nhưng sau mấy nhịp thở ngắn ngủi, Viên Cổn Cổn lại xuất hiện trước mặt Vương Đằng lần nữa, sắc mặt thoáng nặng nề nói: “Là loài Hắc Ám! Có loài Hắc Ám thâm nhập vào trong pháo đài chiến tranh này!”
“Loài Hắc Ám!” Vẻ mặt Vương Đằng chợt biến: “Sao bọn nó lại vô duyên vô cớ xâm nhập vào nơi đây chứ? Lẽ nào…”
Hắn và Viên Cổn Cổn đưa mắt nhìn nhau, dường như đều nghĩ đến một chuyện, thất thanh nói:
“Bọn chúng muốn tấn công pháo đài chiến tranh này!!!”
Đúng lúc này, âm thanh cảnh báo chói tai vang lên, lan truyền khắp pháo đài chiến tranh trong chớp mắt, văng vẳng không ngừng trong màn đêm tĩnh mịch.
“Tút! Tút! Tút!”
“Loài Hắc Ám xâm nhập! Loài Hắc Ám xâm nhập! Loài Hắc Ám xâm nhập!”
“Mời các vị võ giả lập tức tiến vào trạng thái phòng bị cấp 1, chuẩn bị nghênh địch!”
“Lặp lại lần nữa, loài Hắc Ám xâm nhập! Mời các vị võ giả lập tức tiến vào trạng thái phòng bị cấp 1, chuẩn bị nghênh địch!”
...
Ầm! Ầm! Ầm!
Âm thanh cảnh báo vừa mới vang lên, từng bóng người mạnh mẽ đã vút lên trời từ trong các toà nhà. Dao động nguyên lực khủng khiếp khuếch tán ra bốn phía.
Chiến đấu bùng phát trong nháy mắt!
Vương Đằng đi ra khỏi phòng, nhìn về phía bầu trời.
Hắn khởi động ‘Đôi mắt Linh Thị’, lập tức nhìn thấy mấy đám ánh sáng nguyên lực màu đen vô cùng nồng đậm. Từng cái, từng cái giống như mặt trời nhỏ màu đen treo lơ lửng giữa thiên không, truyền ra từng hồi tà ác, ý chí hỗn loạn.
Võ giả Nhân loại hoá thành hào quang rực rỡ va chạm với nó, phát ra âm thanh ầm vang.
“Qủa nhiên là loài Hắc Ám!”
“Cấp Ma Quân đã có mười mấy con, cấp Ma Vương cũng có năm sáu con!”
Sắc mặt Vương Đằng nghiêm trọng. Hắn đã nhìn ra được hết thực lực của loài Hắc Ám.
Cấp Ma Quân tương đương với võ giả nhân loại cấp Hành Tinh, mà cấp Ma Vương thì tương đồng với cấp Hằng Tinh!
Ầm đùng!
Lúc này, lại là một tiếng ầm vang cực lớn vang lên giữa thiên không, chấn động hư không. Dư âm của nguyên lực khủng khiếp trực tiếp càn quét ra tứ phía.
Vương Đằng lập tức xoay đầu nhìn. Chỉ thấy hai đám ánh sáng chói mắt nồng đậm hơn đang va chạm giữa bầu trời, một cái màu xanh lá, một cái lại là màu đen tuyền như mực vậy.
“Đây là... cấp Ma Hoàng!!!”
Khi Vương Đằng nhìn thấy chòm ánh sáng màu đen tuyền khổng lồ đó, đồng tử bất giác rụt lại vì nó.
Rất rõ ràng, trong đoàn ánh sáng màu đen tuyền đó tất nhiên là một con cường giả loài Hắc Ám vượt xa cấp Ma Vương.
Trên cấp Ma Quân, chính là Ma Hoàng!
Ma Hoàng là tương đương với cường giả cấp Vũ Trụ!
Vậy thì cụm ánh sáng xanh lá còn lại chắc rằng chính là Tiki, người trấn thủ tinh cầu phòng ngự số 4 này rồi. Hắn chính là một vị cường giả cấp Vũ Trụ có được nguyên lực hệ Phong.
Ầm ầm ầm…
Cụm ánh sáng Tiki hoá thành điên cuồng va chạm với loài Hắc Ám cấp Ma Hoàng kia, nguyên lực phát ra như không cần tiền, hoá thành đòn tấn công khủng khiếp đánh về phía đối phương.
Hai bên đánh đến mức khó phân khó chia.
Vương Đằng cũng không định khoanh tay đứng nhìn. Hắn sờ cằm, đôi mắt lấp lánh tinh quang.
Nếu muốn đi vào đế quốc Đại Càn mưu đồ tước vị Nam tước, hiện tại không phải chính là một cơ hội tuyệt vời để tạo danh vọng, tạo thiện cảm sao?
Vương Đằng bay lên trời, ánh mắt quét qua tứ phía.
Chỉ thấy pháo đài chiến tranh này đang bị bao phủ trong một trận pháp phòng ngự, nhưng lúc này đã trận pháp phòng ngự đã xuất hiện vết nứt ở ba nơi. Hằng hà sa số loài Hắc Ám đang xông ra từ trong bóng tối, xung kích về phía vết nứt của trận pháp phòng ngự, muốn tấn công vào trong pháo đài chiến tranh.
Quả nhiên như Vương Đằng đã suy đoán, đám loài Hắc Ám này muốn tấn công chiếm giữ toà pháo đài chiến tranh này.
Vương Đằng lập tức chọn được một vết nứt có tình hình hư tổn nhất. Số lượng loài Hắc Ám ở đó vô cùng nhiều, võ giả bên phía đế quốc Đại Càn gần như không thể chống đỡ, lần lượt bại trận thoái lui. Loài Hắc Ám mạnh mẽ gào thét xông về phía vết nứt.
Thế là Vương Đằng ra tay!
Bạn cần đăng nhập để bình luận