Võ Đạo Toàn Thuộc Tín

Chương 1331: Tông Sư Vương Đằng vốn chính là người khác biệt! (2)

Bọn họ nhìn thấy dị hỏa thiên địa này, ánh mắt đều đỏ, khỏi nói đến hâm mộ ghen ghét trong lòng.
Nói tóm lại, đó là một biểu cảm tương tự với vài vị Tông Sư đan đạo Hoa Viễn khi nhìn thấy lửa Thanh Ngọc Lưu Ly.
Vương Đằng không để ý đến biểu cảm của mọi người, đây không phải là lần đầu tiên hắn đụng phải chuyện này, hiện giờ hắn đã khống chế niệm lực tinh thần bao lấy một vật liệu kim loại ném vào trong ngọn lửa.
Ở dưới nhiệt độ của lửa Thanh Ngọc Lưu Ly, khối kim loại này nhanh chóng hòa tan thành dịch lỏng nhấp nhô trong ngọn lửa.
Sau đó Vương Đằng lại ném lần lượt các vật liệu khác vào trong ngọn lửa để luyện hóa.
Ngọn lửa được hắn phân làm mười mấy phần, chia ra bao bọc lấy một loại vật liệu, không hề ảnh hưởng lẫn nhau.
Rất nhanh chỉ còn lại hai loại vật liệu.
Một loại là Huyền Trọng Diệu Kim, một loại khác lại là một một viên tinh thạch màu tím… Vân Lôi tinh!
Không cần phải nhiều lời về Huyền Trọng Diệu Kim, là một kim loại kỳ lạ thay đổi sức nặng kích cỡ dựa theo đưa vào bao nhiêu nguyên lực, còn Vân Lôi tinh lại là một loại tinh thạch hệ Lôi có thể chứa đựng và dẫn đường cho nguyên lực hệ Lôi.
Hai loại vật liệu này là vật liệu chính để rèn ra Phiên Lôi ấn!
Vẻ mặt của Vương Đằng trở nên nghiêm nghị không ít, ngẫm nghĩ, ném cục gạch được chế tạo từ Huyền Trọng Diệu Kim vào trong ngọn lửa.
Xì một tiếng, cục gạch làm bạn với hắn hồi lâu này cuối cùng biến thành chất lỏng màu vàng.
Cảm xúc khó hiểu trào dâng lên trong lòng.
Vĩnh biệt cục gạch thân yêu.
Tiếp theo là Vân Lôi tinh.
Xì!
Vân Lôi tinh bị niệm lực tinh thần cuốn lấy, ném vào trong lửa Thanh Ngọc Lưu Ly.
Lúc tiếp xúc với ngọn lửa, ngoài mặt Vân Lôi tinh lóe lên ánh điện liên tiếp, đì đùng vang dậy.
Bốn vị Tông Sư trừng lớn mắt nhìn xem một cảnh này, dường như hơi khẩn trương.
Nhưng rất nhanh, ngọn lửa nóng cháy đã bao phủ lấy ánh điện ở ngoài mặt Vân Lôi tinh, cả khối Vân Lôi tinh lớn chừng lòng bàn tay nhanh chóng hóa thành một đống chất lỏng màu tím.
“Phù!”
Vương Đằng khẽ thở ra.
Vân Lôi tinh vốn rất khó luyện hóa, nếu là ngọn lửa bình thường, chỉ sợ không dễ dàng như vậy, cũng may Vương Đằng có được dị hỏa thiên địa như lửa Thanh Ngọc Lưu Ly, có thể áp chế lực lượng lôi điện chất chứa trong Vân Lôi tinh.
Đám người Tông Sư Maud không khỏi liếc mắt nhìn nhau, sau đó ánh mắt lộ vẻ kinh dị.
Dị hỏa thiên địa quả nhiên không tầm thường, kể cả loại vật liệu khó xơi như Vân Lôi tinh đều dễ dàng luyện hóa.
Ánh mắt Vương Đằng sáng quắc.
Đến giờ phút này, hắn đã có thể dung hợp các loại vật liệu.
Vì thế hắn khống chế niệm lực tinh thần, lần lượt dung hợp mười mấy loại vật liệu phụ vào trong Huyền Trọng Diệu Kim, nhưng toàn thể vẫn là màu vàng, không hề có biến hóa gì.
Cuối cùng ánh mắt của Vương Đằng dừng lại trên chất lỏng màu tím do Vân Lôi tinh biến thành.
Niệm lực tinh thần vừa động, chất lỏng màu tím do Vân Lôi tinh biến thành chậm rãi tới gần Huyền Trọng Diệu Kim đã dung hợp mười mấy loại vật liệu.
Xì! Xì! Xì!
Tiếng dung hợp chói tai vang lên không ngừng.
Vân Lôi tinh với Huyền Trọng Diệu Kim cực kỳ bài xích, hai loại vật liệu này rơi vào trong đánh giằng co.
Vương Đằng không ngờ dung hợp hai loại vật liệu này lại khó đến như vậy, gần như nước với lửa.
May mà tâm tính của hắn trầm ổn, đụng phải tình huống này không hề gấp gáp, ngược lại khống chế niệm lực tinh thần kéo chậm tốc độ dung hợp xuống mấy lần.
Hắn hoàn toàn đang lấy phương thức nước ấm nấu ếch chậm rãi cọ xát hai loại vật liệu này với nhau, kể từ đó, độ bài xích giữa hai bên thấp xuống rất nhiều.
Bốn vị Tông Sư Maud nhìn thấy một cảnh này, đều âm thầm gật đầu.
Vị Tông Sư Vương Đằng này còn trẻ tuổi, nhưng kinh nghiệm luyện tạo lại có vẻ rất phong phú, không kiêu ngạo không nóng nảy, rất trầm ổn.
Khó trách mới từng ấy tuổi đã có được thành tựu như vậy.
Ngẫm lại khi bọn họ còn trẻ tuổi, có thể trầm ổn bằng một phần mười Vương Đằng thôi đã coi như rất tốt.
Thời gian chậm rãi trôi qua, sau năm sáu tiếng, dưới nỗ lực cực kỳ có tính nhẫn nại của Vương Đằng, Vân Lôi tinh cuối cùng đã hoàn toàn dung hợp vào trong Huyền Trọng Diệu Kim.
Khối kim loại xuất hiện trước mặt mọi người cũng không còn toàn thân màu vàng nữa, ở trong màu vàng kia còn có một đường vân màu tím, giống như lôi văn, hơi kỳ dị.
Vương Đằng mở to mắt, nhìn trạng thái kim loại sau khi dung hợp, vừa lòng gật đầu, sau đó chậm rãi thu hồi lửa Thanh Ngọc Lưu Ly.
Theo nhiệt độ lui dần, khối kim loại sau khi dung hợp từ trạng thái chất lỏng một lần nữa quay về trạng thái rắn, cũng dưới khống chế của niệm lực tinh thần rơi lên trên bàn luyện tạo.
Vương Đằng vẫn ngồi khoanh chân, vận dụng niệm lực tinh thần cuốn lấy hai thanh chùy luyện tạo ở trên bàn luyện tạo.
Keng! Keng! Keng!
Hai thanh chùy luyện tạo nặng đến mấy trăm cân, nhưng lúc này lại giống như bị một bàn tay to vô hình nắm lấy, nện lên khối kim loại ở trên bàn luyện tạo.
O((O~~~O))O
Tông Sư ở xung quanh ngớ ra.
Còn có thể như vậy?
Bọn họ đã sớm biết Vương Đằng là tinh thần niệm sư từ chỗ Tông Sư Hoa Viễn, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy phương pháp luyện tạo như vậy, thật sự không biết nên hình dung tâm tình của mình như thế nào.
Lúc bọn họ luyện tạo đều tự thân tự lực, hoàn toàn dựa vào khí lực mạnh mẽ của mình rèn luyện kim loại, nhưng Vương Đằng lại dùng niệm lực tinh thần khống chế chùy nặng để rèn luyện kim loại, trông có vẻ rất nhẹ nhàng, khác một trời một vực với phong cách luyện tạo của bọn họ.
Không, phải nói đều không hề giống với tất cả Luyện tạo sư!
Tông Sư Vương Đằng vốn chính là người khác biệt!
“Vài vị Tông Sư, có dư thừa chùy luyện tạo nào không, cho ta mượn mấy cái để sử dụng?” Lúc này, giọng Vương Đằng đột nhiên truyền đến.
Hắn ngại hai thanh chùy luyện tạo làm hơi chậm, cho nên muốn nhiều thêm vài thanh cùng làm, tốc độ chắc chắn có thể nhanh hơn không ít.
Hai thanh chùy luyện tạo cùng nhau làm còn ngại không đủ?
“Tông Sư Vương Đằng, ngươi còn cần mấy thanh chùy luyện tạo nữa vậy?” Tông Sư Maud hơi câm lặng hỏi.
“Có bao nhiêu muốn bấy nhiêu.” Vương Đằng thuận miệng nói.
“???”
Bốn Tông Sư luyện tạo hai mặt nhìn nhau.
Giọng điệu lớn như vậy, Tông Sư Vương Đằng ngươi đang nghiêm túc thật chứ?
“Vậy chùy luyện tạo của chúng ta đều cho ngươi mượn dùng?” Tông Sư Maud chần chừ hỏi.
“Có thể.” Vương Đằng gật đầu nói.
Tông Sư Maud không dài dòng nữa, đưa mắt ra hiệu với ba vị Tông Sư khác, sau đó bốn người đều tự lấy chùy luyện tạo của mình ra.
“Đón lấy!”
Vương Đằng cuốn niệm lực tinh thần, đã thoải mái hút bốn thanh chùy luyện tạo đến.
Chùy luyện tạo của bốn vị Tông Sư luyện tạo còn nặng hơn hai thanh chùy do liên minh cung cấp nhiều, nhưng hình như đều không có vấn đề gì lớn đối với Vương Đằng.
Có thêm gia nhập của bốn thanh chùy luyện tạo, tốc độ lập tức nhanh lên nhiều.
Sau đó, sáu thanh chùy luyện tạo vây quanh điên cuồng nện xuống khối kim loại kia, trong không trung gần như chỉ có thể nhìn thấy các tàn ảnh.
Tuy rằng chùy luyện tạo có đến sáu thanh, nhưng không hề loạn, một chùy nện xuống, một chùy khác xuống ngay sau đó, ở giữa gần như không hề có khoảng cách, nhưng lại không hề ảnh hưởng lẫn nhau.
Thậm chí sáu thanh chùy luyện tạo nện xuống mang theo ý vị nào đó, chứ không phải đập lung tung.
Chỗ khó của thuật Luyện tạo ở chỗ đó, không phải tùy tiện đập là luyện tạo, thứ được chế tạo ra như vậy không khác gì sắt vụn, vốn không có tác dụng gì.
Chỉ có nắm giữ đặc tính của kim loại, trong quá trình đập hoàn toàn dung hợp những đặc tính này lại với nhau, cũng phát huy ra đến trình độ lớn nhất mới là luyện tạo chân chính.
Ánh mắt của bốn vị Tông Sư đều không hề chớp, bọn họ đã hoàn toàn nhìn đến ngây người, bị thao tác này của Vương Đằng chấn động đến thật lâu không nói được gì.
Luyện tạo kiểu kỳ lạ như vậy quả nhiên chưa từng nhìn thấy, cũng chưa từng nghe thấy.
Bọn họ cảm thấy luyện tạo trước kia của mình chính là trò chơi trẻ con, không thể sánh bằng được.
Bốn vị Tông Sư đã bị đả kích đến hoài nghi cuộc đời.
Vương Đằng lại không biết chuyện này. Hắn tập trung khống chế sáu thanh chùy luyện tạo điên cuồng đập khối kim loại dung hợp thành, trong phòng luyện tạo lập tức chỉ còn lại từng tiếng nện búa leng keng leng keng.
Như thế trôi qua hai tiếng, dưới chùy nện của Vương Đằng, khối kim loại không ngừng thu nhỏ lại, khối kim loại sau khi dung hợp mười mấy loại vật liệu vốn có dài rộng ba thước, mà lúc này chỉ lớn nhỏ chừng lòng bàn tay, ngay ngắn chỉnh tề, lại vô cùng hợp quy tắc.
Đây là phôi của Phiên Lôi ấn!
Sau đó cần khắc phù văn mới xem như thành phẩm chân chính.
“Sao ta có cảm giác hình dạng của phôi này và Phiên Lôi ấn… không hề giống nhau nhỉ?” Tông Sư Maud chần chừ nói.
“Quả thật không hề giống, nhưng lại không khác gì viên gạch trước đó của Tông Sư Vương Đằng.” Tông Sư Burke giống như nghĩ đến điều gì, dở khóc dở cười nói.
Vài vị Tông Sư nghe vậy, đều câm lặng.
Chấp niệm sâu như thế!
Tông Sư Vương Đằng rốt cuộc yêu thích cục gạch bao nhiêu vậy?
Nhưng hình dạng là thứ yếu, đều không ảnh hưởng đến tác dụng cuối cùng của Phiên Lôi ấn, cho nên bọn họ tự nhiên sẽ không nói thêm gì.
Vương Đằng cũng không biết vài vị Tông Sư đang nghĩ cái gì, hắn nhìn hình dạng của khối kim loại, tương đối vừa lòng.
Dù sao hắn đã quen dùng cục gạch, lại đổi thành hình dạng khác ít nhiều gì sẽ không thích ứng, cho nên dứt khoát không thay đổi.
Tiếp theo là khắc phù văn, quá trình này vốn cần Phù văn sư đến hỗ trợ, nhưng Vương Đằng chính là Phù văn sư cấp Tông Sư, tự nhiên không cần mượn tay người khác.
Lửa Thanh Ngọc Lưu Ly xuất hiện lần nữa, bao vây lấy phôi Phiên Lôi ấn lớn chừng lòng bàn tay.
Nhưng một lần này ngọn lửa không hòa tan mà tiến hành nuôi dưỡng cuối cùng.
Cùng lúc đó, Vương Đằng khống chế niệm lực tinh thần bắt đầu tiến hành minh khắc phù văn ở ngoài phôi Phiên Lôi ấn.
Niệm lực tinh thần xẹt qua trong lặng yên không một tiếng động, từng đường phù văn xuất hiện theo đó, hình thành lên đường vân kỳ dị trải rộng ngoài mặt phôi.
Nhưng hắn khắc được một nửa, khi đang định minh khắc phù văn hệ Lôi tương ứng, trong lòng đột nhiên lóe sáng.
Phiên Lôi ấn này là vũ khí hệ Lôi, vậy… nếu như thêm một tia lôi kiếp thì như thế nào nhỉ?
Ánh mắt Vương Đằng lóe lên, rất nhanh đưa ra quyết định.
Tia lôi kiếp kia theo niệm lực tinh thần trào ra từ mi tâm của hắn, bị hắn hóa thành phù văn khắc sâu trên phôi…
Mặc dù chỉ là một ý tưởng lâm thời, nhưng Vương Đằng lại không ngại thử nghiệm.
Nếu thất bại, cùng lắm lại luyện tạo một lần.
Nhưng nếu như thành công, có lẽ sẽ có niềm vui bất ngờ.
Dù sao lực lượng lôi kiếp không phải là lực lượng lôi điện bình thường.
Điều khiến Vương Đằng không thể ngờ tới là quá trình thuận lợi thần kỳ, vẫn chưa xuất hiện bất cứ tình huống ngoài ý muốn nào, lôi kiếp tự nhiên sáp nhập vào trong phôi như vậy.
Còn bốn vị Tông Sư hoàn toàn không nhận thấy được lạ thường gì, cho rằng Vương Đằng đang từng bước minh khắc phù văn.
Thời gian lại trôi qua, ước chừng qua nửa tiếng, Vương Đằng cuối cùng dừng minh khắc phù văn.
Đột nhiên, ngoài mặt phôi sáng lên một ánh sáng màu vàng tím cực kỳ chói mắt.
Vài vị Tông Sư chấn động cả người.
Thành công!
Khi trong lòng bọn họ sinh ra ý nghĩ này, nguyên lực trong trời đất kích động, một ánh sáng màu vàng tím phóng lên cao, tạo thành một cột sáng to lớn.
Rầm!
Phiên Lôi ấn trực tiếp phóng lên cao theo cột sáng, vô cùng thô bạo nện thủng trần nhà của kiến trúc liên minh, lộ ra một lỗ hổng lớn, rồi xông ra ngoài.
Ầm ầm ầm!
Trên bầu trời lại có mây đen hội tụ đến, tiếng sấm vang dội không thôi.
Bốn vị Tông Sư Maud nhìn trần nhà bị nện ra một lỗ hổng lớn, sắc mặt đều ngơ ngác.
Binh khí niệm lực này có vẻ… hơi hung dữ!
Trần nhà của bọn họ còn chưa kịp mở ra, nó đã tự lao ra rồi.
Vương Đằng cũng hơi xấu hổ, dù sao đây là bảo bối do hắn rèn ra, lại nện thủng trần nhà của liên minh Phó Chức Nghiệp người ta ra một lỗ hổng lớn như vậy, sẽ không bắt hắn đền tiền đấy chứ?
Bọn họ ào ào đẩy cửa vào, thấy Vương Đằng và bốn Tông Sư Maud đều đang ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, vì thế cũng ngẩng đầu nhìn lên theo, sau đó là sửng sốt.
(# ̄~ ̄# )
Một cái lỗ thủng to như vậy, làm ra thế nào???
“Khụ khụ, chuyện này không liên quan đến ta.” Vương Đằng vội ho một tiếng, hơi chột dạ nói: “Tông Sư Maud, các ngươi đều nhìn thấy đó, ta vô tội.”
“…” Bốn người Tông Sư Maud dở khóc dở cười.
Tông Sư Vương Đằng này vung nồi thật nhanh.
“Tông Sư Vương Đằng, Phiên Lôi… ấn của ngươi lập tức bắt đầu độ kiếp rồi, ngươi vẫn mau đi xem một chút đi.” Tông Sư Tiêu Cao Phong vội vàng nhắc nhở.
Nhưng hắn không khỏi hơi do dự về cái tên Phiên Lôi ấn, như vậy còn có thể gọi là Phiên Lôi ấn sao?
“Không vội, để cho nó rong chơi một lát.” Vương Đằng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, cười nhạt nói.
“???”
Mọi người đều hơi ngẩn ra, cả đầu đầy dấu chấm hỏi đen to.
Thần cmn để cho nó rong chơi một lát!
Người không biết còn tưởng rằng ngươi đang dắt Husky đi dạo đấy.
“Tông Sư Vương Đằng, ngươi vẫn mau đi xem đi, bảo khí mới sinh, đâu thể chịu nổi lôi kiếp tàn phá.” Tông Sư Burke cười khổ nói.
“Các ngươi không tin à?” Vương Đằng nhìn thoáng qua mọi người với vẻ mặt kỳ quái.
Tất cả mọi người không nhịn được lắc đầu.
Tin ngươi cái quỷ ấy!
Cho tới bây giờ đều chưa từng nghe nói đến có binh khí cấp Tông Sư nào mới vừa sinh ra đã có thể chống lại được lôi kiếp, đây chẳng phải nói vớ vẩn sao.
“Tông Sư Vương Đằng, đừng nói giỡn nữa, binh khí ngươi vất vả rèn ra, nhanh đi xem đi, miễn cho thất bại trong gang tấc cuối cùng.” Tông Sư Alfred vẫn nhắc nhở.
“Mọi người cùng nhau đi ra xem đi.” Vương Đằng cười ha ha, cũng không giải thích nhiều, phóng lên trên cao trước.
Những người khác thấy vậy tự nhiên cũng đi ra ngoài theo, bọn họ cũng rất muốn nhìn xem Vương Đằng rốt cuộc đã rèn ra một binh khí như thế nào?
Trong lúc này, tất cả Tông Sư đều lao lên trên bầu trời, đi ra bên ngoài.
Giờ phút này, người bên ngoài đã sớm chú ý đến dị tượng trong trời đất. Tất cả người lui tới liên minh Phó Chức Nghiệp đều dừng bước chân, nhìn lên trên bầu trời, cũng có người lao ra từ bên trong liên minh Phó Chức Nghiệp. Người gần đó đều bị hấp dẫn đến, không bao lâu đã tụ tập rất nhiều người.
Ở đây có không ít người đã nhìn thấy trận lôi kiếp buổi sáng, không ngờ một ngày còn chưa hết, lại gặp được một trận lôi kiếp nữa.
Bình thường nửa năm không thấy một lần lôi kiếp, từ khi nào nó trở nên thông thường như thế?
Rất nhiều người đang suy đoán lại là vị Tông Sư nào ra tay?
Rất nhanh bọn họ nhìn thấy một cục gạch vuông vức chỉnh tề bay lên trên bầu trời, lơ lửng giữa cột sáng màu vàng tím, khiến nguyên lực trong trời đất theo đó mà dập dờn bồng bềnh, gây nên chấn động.
“Đây là cái gì??”
“Một cục gạch???”
“Ta nhìn lầm đúng không? Sao đây lại là một cục gạch, cục gạch chắc chắn chính là vẻ ngoài dùng để mê hoặc người ta thôi, đoán chừng bộ mặt thật chưa lộ ra.”
“Đúng đúng đúng, nhất định là như vậy, ai sẽ nhàn rỗi không có việc gì làm rèn ra một cục gạch chứ.”

Mọi người thảo luận ào ào, mới đầu khi nhìn thấy dáng vẻ cục gạch còn hơi điếng người, nhưng rất nhanh đã tự tưởng tượng ra đủ loại binh khí không bình thường, không ai cảm thấy đây là một cục gạch đơn thuần!
Lúc này, Vương Đằng xuất hiện ở giữa không trung, lại thu hút rất nhiều ánh mắt.
“Vị Tông Sư này chẳng phải là vị Tông Sư đan đạo buổi sáng sao?”
“Vì sao hắn lại xuất hiện bên cạnh binh khí kia vậy?”
“Không thể nào? Chẳng lẽ binh khí này cũng do hắn luyện chế?”
“Chắc không phải đâu, có lẽ chỉ là trùng hợp thôi, vị Tông Sư này vừa ra chỉ nhìn xem, các ngươi thấy hắn có động tay đỡ lôi không? Nếu là đồ do hắn rèn ra, làm sao có thể bỏ mặc được.”
“Cũng đúng, bên cạnh hắn còn có Tông Sư khác, Tông Sư Hoa Viễn kia là một vị Tông Sư đan đạo, ta đã có duyên gặp một lần.”
“Tông Sư Alfred cũng ở đây, hắn là Tông Sư phù văn, bọn họ đều đi ra xem náo nhiệt à.”

Đám người phía dưới lại ồ lên, rất nhiều người nhận ra Vương Đằng chính là Tông Sư đan đạo trong buổi sáng, không ngừng suy đoán về sự xuất hiện của hắn lúc này.
Bởi vì hắn là người đầu tiên xuất hiện, cho nên rất nhiều người đều cho rằng hắn là người luyện tạo ra Phiên Lôi ấn.
Nhưng Vương Đằng lại có dáng vẻ xem náo nhiệt, hơn nữa mọi người lại nhìn thấy bên cạnh hắn tồn tại rất nhiều Tông Sư, cho nên đều không nghĩ nhiều, lập tức phủ nhận suy đoán hắn là người luyện tạo.
Dù sao một Tông Sư đan đạo, thế nào đều khó có khả năng biến thành Tông Sư luyện tạo đi.
Ầm rầm!
Đột nhiên, mây đen trên bầu trời cuồn cuộn kịch liệt, lôi đình màu trắng bạc tán loạn, tiếng xẹt xẹt rung động.
“Lôi kiếp lập tức đánh đến rồi, vì sao Tông Sư rèn ra binh khí này còn chưa xuất hiện?” Mọi người nhìn lôi vân trong bầu trời, sắc mặt nghiêm nghị đồng thời trong lòng buồn bực không thôi.
Rầm!
Không hề có bất cứ điềm báo nào, một cột lôi kiếp lập tức giáng xuống, bởi vì không có ai ngăn cản, lôi đình giống như lôi long màu bạc rơi thẳng lên trên Phiên Lôi ấn.
Trái tim của tất cả mọi người đều bị nhấc lên.
Thật sự không có ai ra hỗ trợ chống lôi à!
Đây là định để chính binh khí chống đỡ?
Tông Sư luyện tạo nào hổ báo vậy?
Không sợ bảo bối này bị chém hỏng.
Có thể nói đám người Tông Sư Maud vô cùng lo sợ, sợ một cột lôi kiếp này chém Phiên Lôi ấn mới vừa rèn xong thành sắt vụn.
Bọn họ thật vất vả mới chờ Vương Đằng thành công rèn xong Phiên Lôi ấn này, ai ngờ đến cuối cùng còn phải thừa nhận một lần như vậy.
Giờ phút này, lôi kiếp kia bổ lên trên Phiên Lôi ấn, vô số tia điện quấn quanh lấy Phiên Lôi ấn phát ra tiếng vang rắc rắc, từng cột lôi đình giống như con rắn nhỏ màu bạc lan tràn ra xung quanh, trải rộng toàn bộ bầu trời, thoạt nhìn hết sức thấm người.
Rầm!
Vậy vẫn chưa xong, cột lôi kiếp thứ hai lập tức chém xuống ngay sau đó, nện lên trên Phiên Lôi ấn.
Ánh sáng màu trắng sáng ngời, đâm vào tròng mắt người ta làm lóa, hoàn toàn không thể nhìn thẳng.
Vô số lực lượng lôi đình dũng mãnh lao về phía Phiên Lôi ấn, đánh sâu vào với lực phá hoại tạo thành vô cùng kinh khủng, nếu binh khí bình thường thừa nhận đả kích mang tính hủy diệt như thế, chỉ sợ đã sớm bị hủy hoại.
Nhưng Vương Đằng mở ‘Đôi mắt Nguyên Chất’ ra lại có thể nhìn hấy, Phiên Lôi ấn đang hấp thu lực lượng lôi kiếp.
Theo vô số lực lượng lôi kiếp tuôn vào, lôi văn bên ngoài Phiên Lôi ấn càng tím đậm sâu sắc hơn, có vẻ không tầm thường hơn.
“Rầm!”
Cột lôi kiếp thứ ba giáng xuống, còn to mạnh gấp ba hai đường trước!
Vương Đằng vẫn không ra tay, nhìn lôi kiếp đánh lên trên Phiên Lôi ấn, vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh, giống như chỉ đang nhìn xem một món đồ không liên quan bị lôi kiếp tàn phá.
Rầm!
Cột lôi kiếp thứ ba đánh xuống, lôi đình to khỏe hoàn toàn nuốt hết Phiên Lôi ấn, từ xa nhìn lại, chỉ còn lại một luồng ánh lôi lộng lẫy đang tàn sát bừa bãi.
Mọi người phía dưới ngơ ngác xem một cảnh này, bọn họ không biết vì sao Tông Sư chế tạo ra binh khí này lại không ra tay, cả trái tim đều thắt chặt lên theo.
Đã là cột lôi kiếp thứ ba rồi, không biết binh khí kia có thể chịu đựng được không.
Tuy rằng cảm thấy thật huyền ảo, nhưng rất nhiều người vẫn ôm một tia hy vọng, ánh mắt nhìn chằm chằm lên bầu trời, muốn xem kết quả cuối cùng.
Sắc mặt của đám người Tông Sư Maud nghiêm nghị vô cùng nhìn lên bầu trời, siết chặt nắm tay vang lên rắc rắc.
Rồi sau đó lại nhìn Vương Đằng giống như không có việc gì, lập tức đều hơi răng đau.
“Tông Sư Vương Đằng, ngươi không lo lắng sao?” Tông Sư Maud không nhịn được hỏi.
“Yên tâm, ta có tin tưởng với Phiên Lôi ấn này.” Vương Đằng khoanh tay đứng, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, cười nhạt nói.
“…” Đám người Tông Sư Maud thật sự muốn hỏi hắn rốt cuộc lấy tin tưởng từ đâu ra.
“Dù sao đều do ta rèn ra, chắc chắn không bình thường.” Ngay sau đó Vương Đằng lại bổ sung một câu.
Khóe miệng mọi người co giật, trong lòng có vô số câu châm chọc muốn phun ra.
Đã đến khi nào rồi còn không quên làm màu!
Vì tốt cho ngươi thôi, Tông Sư Vương Đằng!
“Các ngươi mau nhìn!” Đột nhiên, tiếng kêu sợ hãi của Tông Sư Harold truyền đến từ bên cạnh.
Tất cả tinh thần chấn động, ánh mắt đều nhìn về phía lôi vân trên không mà Tông Sư Harold chỉ.
Chỉ thấy lôi vân cuồn cuộn kia vẫn chưa hề tiêu tán, ngược lại càng tối đen thêm, ép xuống, như đang lơ lửng trên đầu mọi người.
Vô số lôi đình tán loạn trong đó, giống như tất cả giao long cuộn trào trong nước biển tối đen, xé rách mây đen mà ra.
“Tình hình không đúng, Phiên Lôi ấn vốn nên là binh khí cấp Tông Sư tam đạo, tại sao có thể có cột lôi kiếp thứ tư được?” Tông Sư Maud có vẻ ngạc nhiên, hơi khó có thể tin kêu thành tiếng.
“Không đúng, rất không đúng, ba cột lôi kiếp và bốn cột lôi kiếp là một bước ngoặt, vượt qua ba cột lôi kiếp là một binh khí có cấp bậc khác, không phải tùy tiện có thể vượt qua được, cho dù về vật liệu hay thủ pháp luyện tạo đều phải đạt đến một cấp bậc mới có thể. Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?” Nét mặt Tông Sư Tiêu Cao Phong rung động, hắn không nhịn được thì thầm.
“Lôi vân này không có dấu hiệu tiêu tán, cột lôi kiếp thứ tư lập tức đánh đến rồi!” Tông Sư Burke trầm giọng nói.
“Cột lôi kiếp thứ tư sao?” Vương Đằng cũng hơi kinh ngạc, không ngờ chỉ là một cải tiến nho nhỏ lại khiến Phiên Lôi ấn xảy ra biến hóa như vậy. Đây xem như là niềm vui ngoài ý muốn sao?
“Tông Sư Vương Đằng, có phải ngươi đã làm gì Phiên Lôi ấn không?” Tông Sư Maud đột nhiên quay đầu sang nhìn hắn, ánh mắt sáng quắc hỏi.
Những người khác nghe vậy đều ào ào nhìn sang hắn.
Đặc biệt là Tông Sư Alfred cùng vài vị Tông Sư phù văn, với Tông Sư Hoa Viễn và vài vị Tông Sư đan đạo đều hiểu rõ sự biến thái của Vương Đằng.
Cho dù là tốc độ đáng sợ khi khắc phù văn hay là ngoài ý muốn khi luyện chế đan dược xuất hiện một lò ba viên đan dược có dược lực mười thành, đều là chuyện mà người bình thường vốn không thể làm được.
Nói tóm lại… tất cả không bình thường đều có thể có liên quan đến hắn.
Tên này luôn không ra bài theo lẽ thường!
“Khụ khụ, mọi người đừng nhìn ta như vậy.” Vương Đằng vội ho một tiếng, dùng hai ngón tay làm ra một khe hở cực kỳ nhỏ bé nói: “Ta chỉ làm một cải tiến nho nhỏ mà thôi.”
“…”
Thần cmn một cải tiến nho nhỏ!
Nếu chỉ là một cải tiến nho nhỏ sẽ dẫn đến thay đổi lớn như vậy sao?
Ai tin ngươi đó là kẻ ngu!
Cột lôi kiếp thứ tư đều đã đến!
Ngươi coi đây là trò đùa sao?
Mọi người lập tức cảm thấy trong lòng thật mệt mỏi. Ở chung với Tông Sư Vương Đằng này, mỗi thời mỗi khắc đều bị tra tấn trong tâm linh, trái tim nhỏ cũng có phần không chịu nổi.
Chỉ biết làm suy sụp tinh thần người ta thôi.
“Tông Sư Vương Đằng, rốt cuộc ngươi đã làm cải tiến gì vậy?” Tông Sư Maud hít một hơi dài tò mò hỏi.
“Chính là bỏ thêm một chút lôi kiếp vào thôi.” Vương Đằng không giấu giếm nữa, ăn ngay nói thật.
“Bỏ thêm một chút lôi kiếp!!!”
Mọi người lại ngớ ra, thứ này có thể tùy tiện thêm vào sao?
“Đợi chút… lôi kiếp? Ta không nghe lầm chứ, là lôi kiếp kia à?” Tông Sư Maud tỉnh hồn lại, chỉ lên lôi đình đang tàn sát bừa bãi trên bầu trời.
Vương Đằng gật đầu.
O ((⊙﹏⊙ ) )o
Một luồng không khí quỷ dị lập tức trà ngập trong mọi người.
“Ngươi, sao ngươi làm được vậy?” Tông Sư Burke lắp bắp hỏi.
Không trách hắn thất thố như thế, thật sự quá mức kinh người vì nghe được tin tức này từ trong miệng Vương Đằng.
Đó là lôi kiếp!
Người khác trốn đều trốn không kịp, Vương Đằng lại còn dám đánh chủ ý lên nó, vấn đề là còn thành công!!
Đây thật sự gặp quỷ.
“À, chính là buổi sáng khi độ kiếp cho Cửu Khiếu Ngưng Hồn đan đã thuận tiện lấy ra một tia.” Vương Đằng nói thật bình thản.
Hay cho một thuận tiện!
Nhìn xem đây là lời người nói sao.
Khi độ kiếp cho Cửu Khiếu Ngưng Hồn đan, còn rảnh rỗi lấy lôi kiếp.
Không thể không nói, Vương Đằng chẳng những có thực lực mạnh mẽ, quan trọng vẫn là to gan lớn mật, kể cả lôi kiếp đều dám đi lấy, cũng không sợ chơi què mình.
Nhưng bọn họ không hỏi kỹ nữa. Hỏi đến chỗ này đã đủ rồi, còn về lấy lôi kiếp kia ra như thế nào, thì thuộc về bí mật cá nhân. Bọn họ tự nhiên sẽ không đào gốc bới rễ.
Tất cả mọi người cố nén sự khiếp sợ trong lòng, nhìn lên trên bầu trời.
Ầm rầm!
Tiếng sấm vĩ đại vang vọng lên, một cột lôi đình giống như cột lôi xé tan mây đen, trực tiếp xuyên suốt xuống từ trong tầng mây thật dày.
Khi nhìn thấy cột lôi đình này, tất cả mọi người trừng lớn mắt, gương mặt ào ào lộ ra vẻ hoảng sợ.
Cột lôi kiếp thứ tư này không khỏi quá mạnh mẽ đi!
Vương Đằng cũng nhận thấy sự mạnh mẽ của lôi kiếp này, đồng thời cũng đoán được Phiên Lôi ấn tuyệt đối không ngăn cản được, cho nên lập tức biến mất tại chỗ, trực tiếp đón nhận cột lôi thô to vô cùng kia.
Cổ Thần thân!
Lúc lao ra, hắn lập tức mở ‘Cổ Thần thân’ ra, sức mạnh mênh mông đầy rẫy thân hình hắn, máu cuồn cuộn lưu động, giống như dung nham, một đường vân màu vàng huyền ảo đến cực điểm xuất hiện ở trên trán hắn.
Áo nghĩa Lực bốn thành!
Vương Đằng biết cột lôi này không thể khinh thường, bởi vậy không hề chậm trễ, liên tục chém ra năm sáu quyền, toàn bộ đều phát huy áo nghĩa Lực bốn thành đến mức tận cùng.
Mấy quyền ấn chồng chất lên nhau, tạo thành một quyền ấn cực kỳ khổng lồ, hung hăng đụng lên cột lôi.
Rầm!
Tiếng gầm rú vang lên, hai bên phá nát mà ra, dao động nguyên lực kinh khủng lan tràn ra bốn phía, chấn động hư không.
Nhưng cột lôi này vẫn chưa hoàn toàn biến mất, chỉ bị cắt giảm rất nhiều, còn thừa lại chưa đến một nửa ban đầu.
Vương Đằng không ra tay nữa, lắc mình lui sang bên cạnh, mặc kệ cột lôi rơi lên trên Phiên Lôi ấn.
Ánh lôi trước đó vẫn bao vây lấy Phiên Lôi ấn, giờ phút này đường cột lôi lại hạ xuống, khiến ánh lôi kia càng thêm lớn mạnh.
Người phía dưới nhìn thấy Vương Đằng ra tay, không khỏi ngạc nhiên một trận.
“Tại sao lại là vị Tông Sư đan đạo buổi sáng nay vậy?”
“Chẳng lẽ binh khí độ kiếp này cũng do hắn chế tạo sao?”
“Không thể nào, hắn chẳng những là Tông Sư đan đạo, còn là Tông Sư luyện tạo?”
“Cũng chưa chắc, có thể Tông Sư rèn ra binh khí này nhìn thấy quá trình độ kiếp sáng nay của hắn, cho nên mời hắn ra tay thì sao?”

Mọi người không khỏi bàn luận lên, xuất hiện đủ loại suy đoán.
Vốn cho rằng binh khí này không hề có quan hệ gì với Vương Đằng, nhưng sau khi thấy hắn ra tay, chuyện lại trở nên ý vị sâu xa.
Giờ phút này, dường như tất cả đều đã kết thúc, mây đen trên bầu trời bắt đầu bình thường lại, vẫn chưa xuất hiện bất cứ tiếng động lôi đình nào.
Trong trời đất lại khôi phục bình tĩnh, dao động nguyên lực không còn cuồng bạo.
Dần dần, mây đen cũng bắt đầu tiêu tán, không bao lâu trên bầu trời lại khôi phục bình thường.
Độ kiếp chính là như vậy, đến nhanh đi cũng nhanh.
Nhưng mọi người đều chưa tản đi, ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào món binh khí được ánh lôi bao phủ trên bầu trời.
Binh khí này thừa nhận công kích của ba cột lôi đình rưỡi, không biết sẽ biến thành dáng vẻ gì nữa?
Là bị phá hủy? Hay vẫn may mắn còn tồn tại?
Theo lý thuyết, Tông Sư luyện tạo sẽ không ngốc như vậy, chắc chắn sẽ không vô duyên vô cớ để binh khí thừa nhận lôi kiếp.
Huống hồ, cuối cùng Vương Đằng còn ra tay, càng nói rõ không phải Tông Sư luyện tạo không quan tâm đến binh khí này, làm như vậy chỉ sợ có thâm ý khác.
Đám người Tông Sư Maud đều không ngốc, đương nhiên cũng nhìn thấu ý đồ của Vương Đằng. Khi hắn luyện tạo đã thêm vào một tia lôi kiếp trong Phiên Lôi ấn, mới vừa rồi lại để lôi kiếp bổ lên trên Phiên Lôi ấn, hắn rõ ràng muốn để cho Phiên Lôi ấn hấp thu lực lượng lôi kiếp.
Hơn nữa nhìn dáng vẻ này, hình như đã thành công!
Đám người Tông Sư Maud đột nhiên tò mò, Phiên Lôi ấn này cuối cùng sẽ biến thành dáng vẻ gì?
Vương Đằng cũng hơi chờ mong, ánh mắt nhìn ánh lôi kia, lẳng lặng chờ đợi Phiên Lôi ấn hoàn toàn hấp thu những lôi kiếp này.
Hắn không hề vội, ánh mắt quét nhìn bốn phía, nhặt bong bóng thuộc tính phân tán lên.
‘Nguyên lực tinh thần hệ Lôi x150’
‘Nguyên lực tinh thần hệ Lôi x200’
‘Lôi kiếp thiên địa x35’
‘Lôi kiếp thiên địa x30’
‘Nguyên lực tinh thần hệ Lôi x250’

Một đám bong bóng thuộc tính dung nhập vào trong thân thể Vương Đằng. Một lần này, hắn đạt được tổng cộng 800 điểm thuộc tính nguyên lực tinh thần hệ Lôi, 65 điểm thuộc tính lôi kiếp thiên địa!
Nguyên lực tinh thần hệ Lôi lưu chuyển một vòng trong cơ thể hắn sau đó tiến vào trong ngôi sao hệ Lôi, gia tăng thực lực của hắn.
Lôi kiếp thiên địa lại một lần nữa hóa thành một tia lôi đình màu bạc tiến vào trong thức hải mi tâm của hắn, lẳng lặng ngủ đông.
Tia lôi kiếp ban đầu đã dung nhập Phiên Lôi ấn, hiện giờ tia này là một lần nữa tạo ra.
Nếu là những người khác có được một tia lôi kiếp, chắc chắn sẽ không tùy tiện dung nhập trong binh khí, nhưng Vương Đằng lại không có băn khoăn này, nói dùng là dùng.
Chính bởi vì như thế nên Phiên Lôi ấn mới có tạo hóa này.
Vương Đằng ở bên này hấp thu xong bong bóng thuộc, Phiên Lôi ấn ở bên kia cuối cùng hoàn toàn hấp thu lực lượng lôi kiếp, một lần nữa hóa thành dáng vẻ cục gạch, lẳng lặng lơ lửng giữa không trung.
Tất cả mọi người ở phía dưới đều trợn trừng mắt, nhìn chằm chằm vào cục gạch màu vàng tím, muốn nhìn ra nguồn gốc nguyên nhân.
Nhưng, đây hình như thật sự là một… cục gạch thôi!
Không có chỗ đặc thù nào khác.
Chẳng lẽ thật sự chỉ là cục gạch, chứ không phải là binh khí khác sao?
Trong lòng mọi người không khỏi nảy sinh ra ý tưởng hoang đường này, toàn thân đều không ổn, trong hoảng hốt có cảm giác tam quan bị đảo điên.
Một cục gạch, có đặc thù gì sao?
Tông Sư luyện tạo nào ăn no không có việc gì làm sẽ rèn ra thứ này chứ?
Đám người Tông Sư Maud thấy vậy, lập tức cùng đi lên, ánh mắt nhìn chăm chú vào Phiên Lôi ấn.
Các Tông Sư luyện tạo nhìn thứ này tự nhiên không giống với võ giả bình thường nhìn nó, đôi mắt bọn họ đều lộ ra vẻ khiếp sợ.
“Lực lượng lôi đình thật mạnh!”
Tông Sư Maud kinh thán không thôi, chìa tay định vuốt ve lôi văn trên Phiên Lôi ấn.
Nhưng mới vừa chạm vào, trên Phiên Lôi ấn lập tức bắn ra một chuỗi lôi điện.
Bùm bùm!
Tóc râu của Tông Sư Maud lập tức bị nổ dựng đứng lên, vẻ mặt ngớ ra, rất khôi hài.
Người bên cạnh đều sợ ngây người, nhìn Tông Sư Maud, cố gắng nhịn cười.
Nhân vật cấp Tông Sư khống chế biểu cảm một chút vẫn thật dễ dàng.
Trừ phi thật sự không nhịn được… phụt ha ha ha!
Mặt Tông Sư Maud lập tức càng thêm đen.
“Tông Sư Maud, ngươi không sao chứ?” Vương Đằng không ngờ sẽ lại xuất hiện tình huống này, chột dạ hỏi.
“Ta… không có việc gì!” Tông Sư Maud xua tay.
Chẳng lẽ hắn còn có thể đi trách một cục gạch được sao.
“Nhưng sau khi trải qua một phen lôi kiếp, Phiên Lôi ấn này hình như trở nên càng thêm không tầm thường!” Tông Sư Burke chậc chậc tán thưởng.
“Quả thật như thế, chỉ một tia lôi đình lộ ra thôi mà thiếu chút nữa đã nổ ta, uy lực thật sự không nhỏ.” Tông Sư Maud khôi phục lại, gật đầu đồng ý nói.
Một tia uy lực mới vừa rồi, kể cả hắn đều cảm thấy tim đập nhanh, nếu như hoàn toàn bùng nổ, chỉ sợ tương đương kinh khủng.
“Ha ha ha, xem ra cải tiến của ta không tệ.” Vương Đằng vui vẻ cười nói.
Vừa nói đến đây, ánh mắt mọi người nhìn Vương Đằng đột nhiên trở nên hơi phức tạp.
Nói thật, tùy tiện cải tiến phương pháp luyện tạo một vật phẩm cấp Tông Sư cũng không phải chuyện dễ dàng như vậy. Đừng thấy Vương Đằng nói đơn giản, đám người Tông Sư Maud hoàn toàn có thể tưởng tượng được gian nan trong đó, đây không phải chuyện hai ba câu có thể nói rõ ràng được.
Quan trọng nhất là Vương Đằng còn thành công!
Hắn đã đột ngột tăng một binh khí cấp Tông Sư tam đạo lên đến cấp Tông Sư tứ phẩm, hơn nữa nhìn dáng vẻ còn không phải là cấp Tông Sư tứ phẩm đơn giản.
Đám người Tông Sư Maud tự nhận không làm được một điểm này.
Tông Sư Vương Đằng thật sự quá mạnh mẽ!
Sau khi những Tông Sư này chứng kiến trình độ của Vương Đằng, tất cả đều tâm phục khẩu phục, trong lòng không khỏi dâng lên ý kính nể nhân vật cấp Tông Sư còn nhỏ tuổi hơn bọn họ rất nhiều này.
“Mọi người về liên minh trước đi, đừng đứng mãi bên ngoài.” Tông Sư Alfred đột nhiên mở miệng nói.
“Đúng đúng, đi về trước.” Tông Sư Hoa Viễn cũng vội vàng nói.
Tất cả mọi người xúm lại, vây quanh Vương Đằng quay về trong liên minh.
Đám người phía dưới lại nổ tung.
Binh khí cấp Tông Sư mới vừa rồi lại thật sự do vị Tông Sư đan đạo buổi sáng rèn ra!
Vậy quá không thể tưởng tượng nổi!
Theo đám người Vương Đằng rời đi, người vây quanh phía dưới cũng đều tán đi, nhưng bàn luận về Vương Đằng lại không hề dừng lại.
Buổi sáng vốn có rất nhiều người hỏi thăm tin tức về Vương Đằng, nhưng bởi vì Vương Đằng còn chưa chính thức gia nhập liên minh, tin tức đều ít ỏi đến đáng thương. Người ngoài tự nhiên không nghe ngóng được gì hết.
Nhưng bây giờ Vương Đằng đã lại thêm một danh vọng Tông Sư luyện tạo, danh khí càng lớn, vì thế mọi người càng thêm ra sức tìm hiểu tin tức về Vương Đằng.
Không bao lâu sau, tin tức một vị Tông Sư tam đạo gia nhập liên minh Phó Chức Nghiệp điên cuồng lan truyền ra giống như mọc cánh.
Toàn bộ Đế thành vì vậy mà sôi trào…
Trong liên minh Phó Chức Nghiệp luôn có nhân viên tiếp xúc đến sát hạch Tông Sư tam đạo, bởi vậy nếu thật sự có người hỏi thăm thì vẫn có thể nghe được chút gì.
Tin tức tự nhiên truyền ra như vậy.
Nhưng người chân chính gặp bộ mặt thật của Vương Đằng lại không nhiều. Ngoài một đám Tông Sư sát hạch biết hắn chính là Tông Sư tam đạo cùng với đám người Phàn Thái Ninh ra, đã không có ai khác nữa.
Vương Đằng cũng đặc biệt dặn dò vài vị Tông Sư tạm thời đừng tiết lộ thân phận của hắn.
Vài vị Tông Sư đương nhiên rất thoải mái thỏa mãn vài yêu cầu nhỏ của hắn.
Cho nên, tên tuổi dáng dấp của Vương Đằng đều được liên minh Phó Chức Nghiệp giữ bí mật, vẫn chưa lưu truyền ra.
Liên minh Phó Chức Nghiệp vẫn có thể cam đoan một điểm này.
Nhưng sự xuất hiện của Tông Sư tam đạo khó tránh khỏi bị truyền ra, truyền khắp đường phố trong Đế thành, thậm chí còn truyền ra đủ loại phiên bản khác nhau.
Vương Đằng tạm thời không biết chuyện này.
Hiện giờ, hắn đang hoàn thành việc đăng ký gia nhập liên minh Phó Chức Nghiệp, quá trình rất đơn giản, chỉ cần ký tên lên một phần hợp đồng là được.
Nội dung hợp đồng cũng rất đơn giản, không có điều khoản mang tính cưỡng chế, chỉ đôi khi có các sự kiện trao đổi giữa các địa khu thì cần ra chút sức mà thôi, thậm chí còn có các loại ban thưởng chỗ tốt có thể lấy được.
Đối với chuyện này, Vương Đằng chỉ muốn nói, có cơ hội như thế xin cho thêm một chút.
Ngoài ra, gia nhập liên minh Phó Chức Nghiệp còn có thể nhận được sự che chở của liên minh. Sức chiến đấu của người làm nghề phụ không phải rất mạnh, cơ bản đều rơi vào thế yếu khi đánh nhau với võ giả, bởi vậy liên minh Phó Chức Nghiệp mới có thể sinh ra cơ chế bảo hộ như vậy.
Hơn nữa cấp bậc nghề nghiệp càng càng, giá trị càng lớn, lực độ che chở nhận được tự nhiên cũng sẽ càng lớn.
Tồn tại Tông Sư tam đạo giống như Vương Đằng đương nhiên được liên minh càng coi trọng hơn nữa, coi hắn như bảo bối.
Sau khi tham gia xong sát hạch Tông Sư tam đạo, thuận lợi gia nhập liên minh Phó Chức Nghiệp, cuối cùng Vương Đằng nhẹ nhàng thở ra, hiện giờ hắn coi như là người có chỗ dựa.
Từ Địa Tinh đến vũ trụ, từ một dân quê của tinh cầu lạc hậu không có bối cảnh đến Tông Sư tam đạo của liên minh Phó Chức Nghiệp trong đế quốc Đại Càn, địa vị thân phận thay đổi như vậy, không thể nói là không lớn.
Nếu Tào gia định lấy thế đè hắn, đến lúc đó xem ai sợ ai.
Xử lý xong mọi chuyện, vài vị Tông Sư cũng thật vui vẻ. Tông Sư Alfred biết một vài việc của Vương Đằng, không nhịn được nói: “Tông Sư Vương Đằng, chỗ tốt của liên minh Phó Chức Nghiệp chúng ta không gì khác, chỉ có bao che khuyết điểm. Ta đã nghe nói về phiền toái của ngươi từ chỗ Phàn Thái Ninh, hiện giờ ngươi gia nhập liên minh Phó Chức Nghiệp, nếu như có chuyện gì không giải quyết được, có thể trực tiếp báo với liên minh.”
“Tông Sư Vương Đằng gặp phải chuyện phiền toái gì sao?”
Tông Sư khác không biết chuyện về Vương Đằng, ào ào mở miệng hỏi.
Vương Đằng cũng không giấu giếm, nói sơ qua sự việc một lần. Dù sao bọn họ đã biết được thân phận của hắn, thoáng điều tra sẽ biết chuyện về hắn, muốn giấu giếm cũng không giấu giếm được.
Dù sao chuyện gõ vang tiếng chuông Quý tộc Bình nghị các ngày ấy cũng không nhỏ.
“Lại là chuyện này.”
Mọi người hơi kinh ngạc, tất cả đều giật mình.
“Nếu có gì cần trợ giúp, có thể đến tìm ta, ta vẫn có một chút quan hệ mạng lưới giao thiệp.” Tông Sư Hoa Viễn lập tức nói.
“Không sai, không sai, những lão già như chúng ta đây trải qua nửa đời người, mạng lưới giao thiệp còn có một ít.” Tông Sư Maud cũng nói.
Vài vị Tông Sư đều tỏ vẻ bằng lòng hỗ trợ, bọn họ đều muốn giữ một mối quan hệ tốt với Vương Đằng, Tông Sư tam đạo này, sao có thể bỏ qua cho cơ hội tốt như vậy được.
Về phần Tào gia, bọn họ đều không e ngại.
Còn gia tộc Pylax, bọn họ có nhiều người hợp lực như thế, cho dù không nhà lớn nghiệp lớn bằng đối phương, nhưng cũng sẽ không có nguy hiểm gì quá lớn.
Ngược lại, nếu gia tộc Pylax đắc tội với nhiều Tông Sư như vậy của liên minh Phó Chức Nghiệp, chỉ e sẽ tương đối phiền toái.
Cho nên các vị Tông Sư mới không có nhiều băn khoăn như thế.
Vương Đằng hơi kinh ngạc với phản ứng của vài vị Tông Sư, nhưng không từ chối, gật đầu cười nói: “Vậy đa tạ các vị Tông Sư!”
“Khách khí! Khách khí!”
“Ha ha ha, Tông Sư Vương Đằng quá khách khí.”
“Tông Sư Vương Đằng không cần phải khách khí, về sau trao đổi nhiều hơn!”

Vài vị Tông Sư khá vui vẻ. Nếu Vương Đằng từ chối bọn họ, ngược lại bọn họ sẽ không vui vẻ như thế.
Tình cảm lui tới, tự nhiên có đến có đi. Bọn họ giúp Vương Đằng, về sau Vương Đằng mới sẽ giúp bọn họ, dệt hoa trên gấm không bằng đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.
Tiềm lực của Vương Đằng kinh người. Tuổi còn trẻ đã là Tông Sư tam đạo, cộng thêm với trình độ kia, cho dù là những lão già bọn họ đã đắm mình trong nửa đời người cũng không thể không bội phục.
Bọn họ đương nhiên hy vọng kéo gần quan hệ với Vương Đằng thêm một bước.
“Tông Sư Vương Đằng, ngươi đang ở đâu? Có cần chúng ta chuẩn bị một nơi an toàn cho ngươi không?” Tông Sư Hoa Viễn nhiệt tình hỏi.
“Tạm thời ta ở chỗ Đại sư Phàn Thái Ninh, ở Đế thành còn không đến mức nguy hiểm gì.” Vương Đằng nói.
Các vị Tông Sư liếc nhìn Phàn Thái Ninh, mới nhớ ra là hắn đưa người đến.
“Lần này làm không tệ đâu.” Alfred vỗ vai Phàn Thái Ninh cười hề hề nói.
“Ha ha ha, Tông Sư Alfred, đệ tử này của ngươi tặng cho chúng ta một phần lễ lớn.” Tông Sư Hoa Viễn cười nói.
“Đây là chuyện ta phải làm.”
Phàn Thái Ninh thấy cuối cùng mọi người đã nhớ ra hắn, thiếu chút nữa lệ nóng lưng tròng, vội vàng nịnh nọt nói.
Không nịnh nọt không được, ở đây đều là nhân vật cấp Tông Sư, đâu đến lượt một Phù văn sư cấp Đại sư như hắn nói chuyện. Bây giờ có thể nhớ ra hắn đã nhờ phúc của Đại sư Vương Đằng… à không, Tông Sư Vương Đằng.
“Tông Sư Vương Đằng, ngươi có cần đổi một chỗ ở không? Dù sao chỗ của Phàn Thái Ninh hơi nhỏ chút.” Alfred nói xong, lộ ra đuôi hồ ly: “Chỗ của ta khá lớn, ở cũng thoải mái chút, chúng ta có rảnh còn có thể trao đổi nhiều hơn.”
“…” Phàn Thái Ninh cảm thấy ngực bị đâm một mũi tên, u oán nhìn Tông Sư Alfred.
Thầy à, dáng vẻ ngươi đào góc tường của đồ đệ hơi vô sỉ đấy?
Nhưng suy cho cùng hắn không dám nói ra lời này, tránh cho bị đeo một tội danh đại nghịch bất đạo, thậm chí còn bị trục xuất sư môn.
Với hiểu biết của hắn về Alfred, thầy hắn tuyệt đối làm được việc này.
Vương Đằng hơi câm nín. Hắn phát hiện lão già này thật vô sỉ, lại cướp người với đồ đệ của mình, hơn nữa thích trao đổi với người khác giống như Phàn Thái Ninh.
Không được, tuyệt đối không thể đi đến đó.
Nhân vật cấp Tông Sư không dễ dàng lừa bịp như vậy, đến lúc đó chẳng phải bị phiền chết.
“Tông Sư Vương Đằng, không bằng đi chỗ ta đi, nhà của ta chẳng những rộng rãi, còn có các loại nguyên liệu luyện đan, mọi người cùng nhau trao đổi một chút tâm đắc luyện đan.” Tông Sư Hoa Viễn không chịu cô đơn, vội vàng ngỏ lời mời.
“Tông Sư Vương Đằng, không bằng đi nhà của ta. Phòng luyện tạo ở nhà ta khá lớn, ta hơi cảm ngộ về biến hóa của Phiên Lôi ấn, không bằng chúng ta đi trao đổi một chút.” Tông Sư Maud nói.
“Hay đi nhà của ta đi.”
“Cút, đi nhà của ta.”

“?” Mắt thấy vài vị Tông Sư cãi vã, Vương Đằng lại nhức đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận