Võ Đạo Toàn Thuộc Tín

Chương 653: Cây cột thu lôi thứ mười ba.

Vương Đằng bị ánh mắt sắc bén nhìn đến nỗi da đầu tê dại, nhưng ngay sau đó, hắn trừng mắt lại.
Trừng mắt, ai sợ ai chứ!
Đôi mắt của hắn cũng không nhỏ đâu!
Vương Đằng còn giơ nắm đấm lên, sau đó làm động tác đánh một cú đấm tới.
Hơi thở của Hắc Yểm Ma Quân đột nhiên dồn dập hơn một chút, tên nhóc nhân loại chết tiệt này!
Khi Hắc Yểm Ma Quân nhìn về phía Vương Đằng, Đàm Đài Tuyền và những người khác cũng chú ý đến Vương Đằng.
“Thằng nhóc này, ta biết ngươi không chết được mà.” Đàm Đài Tuyền ha ha cười lớn, sự lo lắng trong lòng bị quét sạch.
Lúc này, đám người Dương Vương hơi nhếch nhác, rõ ràng bị thương không nhẹ ở trận chiến trước. Chẳng qua, khi nhìn thấy Vương Đằng trở về, gương mặt bọn họ lộ ra chút niềm vui.
Không chết là tốt rồi!
Bọn họ cực kỳ coi trọng thiên phú của Vương Đằng, để hắn phát triển, không lâu sau hắn sẽ trở thành một một người bảo hộ cực mạnh của loài người.
Đương nhiên, bọn họ không hy vọng Vương Đằng bỏ mạng tại đây.
Đám phù văn đại sư Goring đang liều mạng khôi phục lại tinh thần lực bị tổn hao của mình, muốn mở ra trận pháp lần nữa. Nhưng tình trạng thương tích thế này khó mà khôi phục lại được trong thời gian ngắn.
Bọn họ nghe tiếng động rồi mở mắt nhìn qua, không khỏi thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
Đám người quen biết Vương Đằng như Khổng Lê, Vũ Văn Hiên, Tạ Tuyết Nhạn ngạc nhiên, rồi đều mừng rỡ không xiết.
“Không chết, hắn không chết!” Khổng Lê máu me đầy mặt, không biết là máu của loài Hắc Ám hay là máu của nàng. Nhưng những vết máu này cũng không thể che đậy gương mặt đầy ý cười của nàng. Nàng chém loài Hắc Ám trước mặt bằng một đao, trông cực kỳ kích động.
“Không chết thì tốt rồi, nếu không ta sẽ thiếu đi một đối thủ.” Vũ Văn Hiên nghĩ thầm trong lòng.
“Ta biết, làm sao tai họa này có thể chết một cách dễ dàng như vậy.” Tạ Tuyết Nhạn bĩu môi.
....
Nhưng mọi người lập tức nghĩ về điều gì đó, thì lại hơi choáng váng.
Vương Đằng trở về rồi, vậy loài Hắc Ám cấp Chiến Tướng đuổi giết Vương Đằng thì sao?
Chạy đi đâu rồi?
Bọn họ nhìn về phía sau Vương Đằng nhưng không thấy bóng dáng loài Hắc Ám của tộc Người Sói đâu.
Giây tiếp theo, một ý nghĩ hoang đường không khỏi hiện lên trong đầu mọi người….. Không phải nó bị Vương Đằng giết rồi chứ?
Ý nghĩ này vừa mới hiện lên làm cho tất cả mọi người đều giật mình.
Đó là cường giả cấp Chiến Tướng, một võ giả cấp Chiến Binh thất tinh sao có thể giết chết nó được.
Chỉ có Hắc Yểm Ma Quân biết rõ, Vương Đằng thật sự giết chết Chiến Tướng của tộc Người Sói, thậm chí đánh nổ phân thân của nó chỉ bằng một cú đấm.
Thực lực của nhân loại trẻ tuổi này dường như phát sinh chút thay đổi không ai biết, bỗng nhiên tăng mạnh.
Một đấm đánh nổ phân thân của nó trước đó, chỉ riêng là sức mạnh thân thể đã đạt đến trình độ cấp Chiến Tướng.
Nhưng điều làm cho nó thấy kỳ lạ là hơi thở trên người nhân loại này rõ ràng chỉ là Chiến Binh cấp bát tinh mà thôi, và ngay từ đầu chỉ có cấp Chiến Binh thất tinh thôi.
Người này tuyệt đối không đơn giản.
Hơn nữa thiên phú của hắn quả thật không thấp, lại hoàn thành đột phá được trong chiến đấu.
Thiên kiêu nhân loại như vậy, làm sao có thể để hắn tiếp tục sống.
Hắc Yểm Ma Quân thầm xuất hiện sát ý với Vương Đằng.
Vào thời điểm này, tiếng quát của đám người Đàm Đài tuyền bỗng vang lên bên tai nó.
“Giết!”
Một số cường giả cấp Chiến Tướng của nhân loại nhân lúc nó choáng váng liều chết tiến lên, bắt đầu công kích mãnh liệt.
“Hừ!” Hắc Yểm Ma Quân nhíu mày, hừ lạnh một tiếng: “Nếu các ngươi đã tìm đường chết, ta sẽ thành toàn cho các ngươi!”
Nguyên lực Hắc Ám dâng trào trong cơ thể nó, áo choảng lông vũ trên người từ từ tản ra, để lộ ra thân thể hoàn mỹ được bộ giáp đen bó sát dưới chiếc áo choàng.
Bộ áo giáp hoàn toàn phù hợp với thân hình nó, phát ra ánh sáng âm u lạnh giá. Giáp tay, giáp vai, thậm chí ngay cả trên giáp chân cũng có những gai ngược sắc bén, tăng thêm khí chất hung hãn, cuồng dã trên thân nó.
Làm cho nó trong giống như một nữ chiến thần Hắc Ám.
Những chiếc lông vũ màu đen đó tụ lại lần nữa, cuối cùng ngưng tụ thành một thanh kiếm lông vũ đen và một chiếc khiên lông vũ đen.
“Giết!”
Hắc Yểm Ma Quân hừ lạnh, ngênh đón đám cường giả nhân loại cấp Chiến Tướng Đàm Đài Tuyền.
Cuộc đại chiến đáng sợ đã hoàn toàn bùng nổ. Bầu trời bị đủ các loại ánh sáng nguyên lực che phủ, màu đỏ nhạt, màu vàng, màu xanh, màu lam, màu đen,... Nguyên lực bùng nổ như muốn làm sụp đổ bầu trời, uy thế đáng sợ không gì sánh nổi.
Vương Đằng nhìn trận chiến trên bầu trời với vẻ nghiêm trọng, lại nhìn chiến trường hỗn loạn bên dưới.
Mặc dù, lúc này cuộc chiến hai bên rơi vào thế giằng co, nhưng hắn có thể nhìn ra nhân loại không có nhiều cơ hội thắng.
Đặc biệt là sức mạnh của Hắc Yểm Ma Quân, cho dù Đàm Đài Tuyền và mọi người chiếm ưu thế về số lượng, Vương Đằng cũng không cảm thấy bọn họ có nhiều phần thắng.
Nhất định phải làm gì đó để xoay chuyển tình hình, nếu không nhân loại khó thoát khỏi kết cục diệt vong.
Nhìn thấy đám người Goring, ánh mắt hắn lóe lên, mơ hồ có quyết định trong lòng.
Vào lúc này, vô số bong bóng thuộc tích đã chất đống trên mặt đất. Vương Đằng dùng niệm lực tinh thần đảo qua, vừa nhanh chóng nhặt bong bóng thuộc tính, vừa đến bên cạnh đám người Goring, hỏi:
“Thầy, các ngươi còn có thể giữ gìn đại trận không?”
Một vài phù văn đại sư liếc nhìn nhau, lắc đầu than thở: “Chấn thương tinh thần lực khó mà hồi phục nhanh chóng, cho dù chúng ta miễn cưỡng ra tay, thì e rằng cũng không chống đỡ được lâu, hơn nữa, uy lực nhất định giảm đáng kể.”
Vương Đằng do dự một lúc, mở miệng nói: “Nếu lấy ta làm trung tâm, các vị đại sư phụ trợ ở bên cạnh có được hay không?”
“Ngươi!”
Các phù văn đại sư đều sững sờ.
Tuy rằng bọn họ hiểu, trình độ phù văn của Vương Đằng e rằng đã đạt trình độ cấp đại sư. Như vậy, tinh thần lực của hắn chắc chắn không thể yếu được, nhưng lấy hắn làm trung tâm đồng nghĩa với việc hắn phải chịu phần lớn áp lực.
“Khó, rất khó!” Goring lắc đầu.
“Thầy, nếu tinh thần lực của ta đạt tới Vương cảnh đỉnh phong thì sao?” Vương Đằng nói.
Ngay khi bong bóng thuộc tính vừa mới được hấp thụ, tinh thần lực của hắn nhanh chóng thăng cấp, lặng lẽ đạt tới cảnh giới Vương cảnh đỉnh phong.
‘Tinh thần’: 962/1000 (Vương cảnh)
Từ đó, có thể thấy được số lượng bong bóng thuộc tính trên chiến trường khổng lồ đến thế nào.
“Vương cảnh đỉnh phong!!??”
Các phù văn đại sư, bao gồm cả Goring đều nhìn Vương Đằng với vẻ mặt kinh ngạc.
Trong tình huống hiện tại, bọn họ không tin Vương Đằng mang việc này ra đùa, vì vậy đây chỉ có thể là sự thật.
Nhưng việc này…... làm sao có thể nha!
Ngay cả bọn họ còn chưa đạt đến được Vương cảnh đỉnh phong, vậy mà Vương Đằng mới bao lớn, đã vượt qua bọn họ rồi.
Mọi người cảm thấy không thể tưởng tượng được.
Vương Đằng nhìn sắc mặt của bọn họ, biết bọn họ đang nghĩ cái gì, một tia tinh thần lực lập tức tràn ra ngoài từ ấn đường.
“Đây!” Đám người Goring liền chấn động.
Với kinh nghiệm của bọn họ, tinh thần lực này thật sự đã đạt tới cấp độ Vương cảnh đỉnh phong.
“Được!” Goring lộ vẻ vui mừng: “Như vậy, không phải là không thể thử!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận