Võ Đạo Toàn Thuộc Tín

Chương 429: Ma tướng tám tay

Sau đó nơi sâu trong thức hải có một cỗ tinh thần thâm thúy chiếm cứ như rồng tuôn ra.
Tinh thần Vương cảnh.
Lập tức nghiền nát, xua tan cỗ uy áp tinh thần bạo ngược kia.
Sau đó, sự hỗn loạn trong mắt Vương Đằng biến mất, hắn hồi phục lại tinh thần.
Có lẽ là khoảng cách quá xa, uy áp tinh thần xâm nhập vào đầu Vương Đằng đã suy yếu khi xuyên qua thế giới, nếu không dù là tinh thần Vương cảnh cũng khó mà trục xuất cỗ uy áp tinh thần đó được.
“Không sao chứ?” Qua Lâm lo lắng hỏi.
“Không sao ạ.” Trong lòng Vương Đằng vẫn còn sợ hãi, lắc đầu nói.
Qua Lâm nhìn hắn hầu như không chịu ảnh hưởng gì, nói: “Là ta đã xem nhẹ ngươi rồi.”
“Sư phụ, đó là gì thế?” Vương Đằng hỏi.
“Chắc là Ma thần.” Qua Lâm vẻ mặt nghiêm trọng nói.
“Ma thần? Là thần sao?” Vương Đằng hoảng sợ: “Chẳng lẽ tồn tại cường đại như vậy cũng vượt giới mà đến?”
“Chắc không đâu. Vòng xoáy không gian này rất nhanh sẽ thành hình. Lấy sự khủng bố của Ma thần, vòng xoáy không gian có quy mô như vậy không đủ để chịu tải thể xác của nó. Nhưng…” Qua Lâm nói, hơi ngập ngừng.
Vương Đằng vừa mới thở phào, trái tim đã lại treo lên cổ họng.
“Nhưng có lẽ sẽ có ma tướng giáng lâm.” Qua Lâm nói.
“Ma tướng?” Vương Đằng nghi hoặc hỏi.
“Ma tướng tương đương với tồn tại cấp Chiến Tướng của chúng ta nhưng loài Hắc Ám cực kỳ khó đối phó.” Qua Lâm nói.
Lúc này Vương Đằng cảm nhận được cỗ uy áp tinh thần kinh khủng kia đã biến mất. Ngẩng đầu nhìn lại, chợt thấy mấy bong bóng thuộc tính to đùng chậm rãi bay xuống từ trên không.
(Tinh thần Vương cảnh x53)
(Tinh thần Vương cảnh x36)
(Tinh thần Vương cảnh x42)
...
“Thuộc tính tinh thần Vương cảnh!” Vương Đằng giật mình, kinh hãi líu lưỡi. Chỉ là một chút tinh thần tản ra từ trong mắt của tồn tại kinh khủng kia mà đã đạt tới Vương cảnh, lại còn nhiều như vậy nữa.
Tinh thần: Vương cảnh (135/1000)
Vương Đằng hít một hơi thật sâu. Thu hoạch lớn thật đấy.
Nhưng bây giờ không phải lúc nghĩ đến những thứ này. Trên bầy trời, sau khi con mắt khổng lồ biến mất, một đám bóng đen bắt đầu hiện lên từ trong vòng xoáy.
Chỉ một lát sau đó có khí tức hắc ám dày đặc âm u vượt giới mà đến.
Grào!
Tiếng rống bạo ngược không ngừng vang lên, từng bóng đen đáp xuống từ trên không.
“Đại trận phòng ngự, mở ra!”
Một tiếng hét lớn vang lên.
Quang mang lấp lánh, từng lồng sáng hình tròn bao phủ cả Dương thành vào bên trong, như một vỏ trứng khổng lồ.
Huỵch! Huỵch! Huỵch!
Những bóng đen đó rơi xuống từ hư không, va chạm với pháp trận phòng ngự, phát ra tiếng vang trầm đục, bước vào trong pháp trận.
Ngày càng nhiều bóng đen rơi xuống, tụ tập bên ngoài tường thành, phát động thế tiến công mãnh liệt.
Vương Đằng theo Qua Lâm lên tường thành. Lúc này lượng lớn binh lực đang tập trung ở đây, nhấc pháo nguyên lực lên, bắn về phía loài Hắc Ám chen chúc ngoài thành.
Loài Hắc Ám muôn màu muôn vẻ, có huyết tộc mang hai cánh sau lưng, có cự ma thân hình cao lớn, cũng có loài Hắc Ám cấp thấp không có ý thức.
Rầm rầm rầm!
Chúng nó liều mạng đánh lên vòng bảo hộ, phát ra tiếng vang trầm đục. Pháp trận phòng ngự không ngừng suy yếu.
Pháo nguyên lực bắn ra liên tục, nổ bay tất cả loài Hắc Ám nhưng loài Hắc Ám vây ngoài thành nhiều vô số kể, công kích của pháo nguyên lực như những gợn sóng trong hồ nước, chẳng dậy nổi chút bọt sóng.
Bỗng nhiên có một bóng dáng cực kỳ cao lớn bước ra từ vòng xoáy không gian.
Khí thế khủng bố tỏa ra khắp nơi.
Đám Vương Đằng đứng trên tường thành đều cảm nhận được tồn tại cường đại kia giáng lâm, không khỏi ngẩng đầu nhìn lên.
Chỉ thấy bóng người kia cao hơn ba mét, lưng đeo một thanh binh khí màu đen cực lớn như đao như kiếm.
Cơ bắp trên người nó cuồn cuộn, giống như đá hoa cương, trông có vẻ cực kỳ cứng rắn.
Trên lưng có tám cánh tay cường tráng, khủng bố vô cùng, đầu có sừng nhọn, diện mục dữ tợn khiến người ta phải run sợ.
“Ma tướng tám tay.”
Đám Dương vương và Qua Lâm thấy bóng dáng này đều biến sắc.
“Ma tướng tám tay.” Vương Đằng lặp lại cái tên mà họ bật thốt lên, cảm giác rất hình tượng, trong lòng cực kỳ nặng nề.
Bạn cần đăng nhập để bình luận