Võ Đạo Toàn Thuộc Tín

Chương 386: Thần niệm sư

Goring khoát tay áo với mấy người phía trong hành lang, sau đó đột nhiên xoay người cười nói với Vương Đằng: “Bây giờ chúng ta có thể nói chuyện vui vẻ một chút được không?”
“Vì sao hội trưởng cứ nắm mãi không tha một tên vô danh tiểu tốt như ta?” Vương Đằng cười khổ nói.
“Ngươi đắc ý trong lòng sao, không biết có bao nhiêu người mong muốn được thầy mời đâu.” Tô Linh Huyên tức giận nói.
Hình như Goring nhận ra Vương Đằng có điều băn khoăn, không thèm để ý khoát tay áo, cười ha ha nói: “Yên tâm, ta thật sự chỉ muốn hàn huyên tán gẫu với ngươi, sẽ không bắt ngươi làm chuyện gì đâu.”
“Vậy cũng được.” Đã nói đến nước này, Vương Đằng cũng không nên từ chối nữa, gật đầu nói.
Mọi người thấy Vương Đằng đi theo Goring đi xa, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ hâm mộ, sau đó cũng nói chuyện say sưa bàn luận những chuyện chứng kiến hôm nay rồi dần dần tản đi.
Giống như bọn họ cảm thấy tự hào đối với việc có thể chứng kiến sự khởi đầu của một truyền kỳ.
Vương Đằng đi theo hội trưởng Goring vào bên trong Công hội Phù văn. Khắp nơi đều là hành lang, bảy lần ngoặt tám lần rẽ, cũng không biết tới nơi nào, cuối cùng theo một cánh cửa đi ra.
Trước mắt là một hoa viên nhỏ hương thơm xông vào mũi. Các loại sinh vật kỳ quái lúc ẩn lúc hiện trong bụi hoa, thấy Goring và Tô Linh Huyên đến cũng không có bất kỳ vẻ sợ hãi nào, ngược lại sau khi thấy người lạ như Vương Đằng, tất cả đều nhìn chằm chằm mắt to đánh giá hắn.
Vương Đằng thấy một đám sinh vật kỳ dị hơi mờ giống như thạch đang sôi nổi trong bụi cỏ, không khỏi kinh ngạc nói: “Đây là... Slime?”
“Slime? Đó là cái gì?” Tô Linh Huyên nghi ngờ nhìn Vương Đằng liếc mắt một cái, nói: “Bọn chúng tên là quái bảo bảo Nhuyễn Nê.”
“Quái, quái bảo bảo Nhuyễn Nê!!” Khóe miệng Vương Đằng co giật, không khỏi lặp lại cái tên này lần nữa, cảm giác thật là tương đối sâu sắc.
“Cái nên này không tệ đi.” Tô Linh Huyên cười ha ha nói: “Gần đây thầy ta đang nghiên cứu mấy tiểu tử này, thế nên bắt một đám về nuôi.”
“Rất không tệ.” Sắc mặt Vương Đằng cổ quái, sau đó nửa đùa mà nói: “Goring đại sư không phải là phù văn sư sao? Tại sao lại chạy đi nghiên cứu Slime rồi, chẳng lẽ muốn đổi nghề thành nhà sinh vật học?”
“Ha ha ha, Vương Đằng, ta có thể gọi ngươi như thế sao.” Goring đại sư cười ha ha một tiếng, nhận được sự đồng ý của Vương Đằng, lại nói: “Chúng ta là phù văn của phù văn sư, ở thời điểm ban đầu, rất nhiều thứ đều nghiên cứu ra từ trên người của tinh thú, sinh mệnh là sự tồn tại thần kỳ nhất trên thế giới này, mỗi một hình thái của chủng sinh mệnh đều ẩn chứa kho tàng khổng lồ. Ngươi thấy quái bảo bảo Nhuyễn Nê chỉ là loại sinh vật cấp thấp nhất nhưng mà bọn chúng có rất nhiều hình thái, gần như giống như nhân loại chúng ta có thể tương thích với bất kỳ loại nguyên lực thuộc tính nào, là một loại sinh vật vô cùng thần kỳ.”
“Nhưng mà gần đây ta đang nghiên cứu thiên phú biến hình của bọn chúng. Ta rất muốn biết hoa văn sinh mệnh loại nào có thể khiến chúng tùy ý biến hình hóa dạng. Có lẽ có thể nghiên cứu ra một loại phù văn mới.”
“Biến hình!” Ánh mắt Vương Đằng chợt lóe, trong nháy mắt liên tưởng dến rất nhiều điều, nhìn những con Slime kia… A, không, nhìn những con quái bảo bảo Nhuyễn Nê kia, ánh mắt trở nên hơi nguy hiểm.
“Thầy, ngươi đúng là nhàn rỗi quá không có chuyện để làm. Nhiều đời trước trên đại lục như vậy cũng không nghiên cứu ra, sớm bị tuyên bố là chuyện không thể, người còn muốn để tâm vào mấy chuyện vụn vặt làm gì?” Tô Linh Huyên liếc mắt nói.
“Ha ha, dù sao cũng là ý muốn từ nhỏ của ta, bây giờ ta già rồi, không nghiên cứu thì không kịp nữa.” Goring không để ý cười nói.
Trong vườn hoa có một cái nhà gỗ nhỏ, Goring đưa Vương Đằng đi tới đi vào thư phòng bên trong gian nhà gỗ yên tĩnh.
Sau khi Tô Linh Huyên rót cho Vương Đằng một loại đồ uống xanh biếc, Goring cười nói: “Đây là trái cây lên men đặc biệt của Tinh Linh tộc chúng ta, ngươi nếm thử xem.”
Vương Đằng bưng chén gỗ lên ngửi ngửi, mùi hương thơm ngát chui vào trong mũi, cực kỳ dễ ngửi, không khỏi nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
“Ngon!”
“Ngươi không phải là người đại lục Tinh Võ!” Lúc này, Goring bỗng nhiên nói.
“Phụt!” Vương Đằng xử trí không kịp đề phòng, mới vừa uống ngụm trái cây lên men vào trong miệng, liền bất ngờ phun hết ra ngoài, tất cả đều phun trên mặt của Goring.
Mặt Tô Linh Huyên đầy ngạc nhiên, vừa do lời nói của Goring, vừa do Vương Đằng phun nước trái cây lên men lên mặt Goring.
Lúc này, cả ba người cũng đều ngây ngẩn, rơi vào sự tĩnh lặng quỷ dị, trường hợp này rất lúng túng!
“Khụ khụ!” Goring lấy lại thần trí trước tiên, ho khan một tiếng, lấy khăn tay bình tĩnh lau mặt.
Tô Linh Huyên nghẹn cười, trợn mắt tức giận trách móc nhìn Vương Đằng liếc mắt một cái.
Vương Đằng giả bộ như chưa phát sinh chuyện gì, giả bộ cái gì cũng không nhìn thấy, thản nhiên nói: “Hội trưởng Thương Lâm nói gì, ta nghe không hiểu.”
“Trưởng bối của ngươi không nói cho ngươi biết, ở trước mặt người có tinh thần lưc mạnh mẽ không thể giấu được ấn ký linh hồn sao? Ngươi cũng đừng lo lắng, nếu ta nói ra có nghĩa là ta sẽ không làm gì ngươi, nếu không, ngươi cảm thấy với thực lực của ta sẽ cùng ngươi nói chuyện nhiều như vậy sao?” Goring nói.
Vương Đằng thở dài trong lòng hỏi: “Làm sao hội trưởng thấy được? Cho dù là người có tinh thần lực vô cùng mạnh mẽ, muốn phát hiện sự khác biệt của ấn ký linh hồn, cũng phải dưới tình huống ta triển khai tinh thần lực mới được, mà ta cũng không triển khai tinh thần lực trước mặt ngươi.”
“Lúc ngươi vừa mới tiến vào Công hội Phù văn đã dùng niệm lực tinh thần quét qua phòng khách một lần. Lúc đó ta liền chú ý tới ngươi, lúc bắt đầu cũng không để ý, suy cho cùng hiện giờ có rất nhiều người ở thế giới các ngươi tới nơi này của chúng ta, hai bên có giao dịch qua lại, một người dị giới xuất hiện ở Công hội Phù văn cũng không có gì lạ, chỉ có điều sau này đúng lúc gặp được ngươi tham gia khảo hạch, ta mới hiểu được ngươi muốn làm gì.” Goring chậm rãi nói.
“Là khi đó!” Trong lòng Vương Đằng kinh sợ, lúc ấy hắn từng quan sát qua, cũng không có người có tinh thần lực rất mạnh ở đó nên mới dám dùng niệm lực tinh thần nhặt bong bóng thuộc tính. Hắn có thể xác định lúc đó ở đấy không có hội trưởng Thương Lâm, nhưng đối phương rõ ràng là cảm nhận được, đây là tinh thần lực đáng sợ cỡ nào?
Sau một khắc, không khỏi cười khổ trong lòng, hay là chính mình nghĩ nhiều rồi!
“Hội trưởng nói cho ta biết những chuyện này, rốt cuộc là vì điều gì?” Hắn hỏi.
“Đương nhiên là vì thuyết phục ngươi bái ta làm thầy.” Goring nở nụ cười, cười giống như lão hồ ly xảo trá.
“...” Vẻ mặt Vương Đằng ngơ ra nhìn hắn.
Tô Linh Huyên cũng ngạc nhiên vô cùng, nhưng suy nghĩ lại một chút về tác phong làm viêc bình thường của thầy của mình, thật sự cũng không kỳ quái.
Đừng thấy ngày thường ở trước mặt người ngoài lúc nào hắn cũng mang một dáng vẻ đức cao trọng vọng, hiền lành hòa ái, trên thực tế trái tim đó đen tối vô cùng…!
Dẫu sao dù nói như thế nào cũng là lão quái vật sống mấy trăm năm rồi!
“Thế nào, thiếu niên, bái ta làm thầy, ta liền thay ngươi giữ bí mật, thậm chí có thể dạy ngươi phương pháp giấu ấn lý linh hồn nữa.” Goring cười ha ha nói.
“Tại sao?” Sắc mặt Vương Đằng nghiêm túc hỏi.
Giống như Goring biết hắn đang hỏi cái gì, đột nhiên thu lại nụ cười, ánh mắt thâm thúy nhìn hắn nói: “Thế giới đã khác rồi!”
“Có thể nói rõ hơn không?” Vương Đằng hỏi.
“Chuyện kia phải nhờ vào ngươi một mình đi thăm dò thôi.” Khí phách cao nhân của Goring chẳng qua được ba giây đồng hồ, lập tức lại lộ ra bộ dạng cười híp mắt.
“...” Vương Đằng buồn bực muốn hộc máu, tại sao những người này cả đám đều thích đánh đố, nói chuyện chỉ nói một nửa rất khó chịu đó a a a.
“Nhưng mà ta có thầy giáo rồi.” Hắn nói.
“Cũng là thầy dạy phù văn sao?” Goring hỏi.
“Cũng không phải, dạy ta võ đạo.” Vương Đằng nói.
“Vậy thì không có vấn đề rồi, cũng không xung đột, cho dù thầy võ đạo của ngươi biết cũng sẽ không để ý.” Goring nói.
“Được rồi, thầy giáo!” Trong nháy mắt Vương Đằng bỏ qua hết tiết tháo, lúc này gọi.
“Rất tốt!” Goring nhẹ vuốt chòm râu hoa râm của mình, hài lòng gật đầu, chỉ vào Tô Linh Huyên bên cạnh nói: “Sau này nàng chính là sư muội của ngươi, nhớ chiếu cố nhiều một chút.”
“ < (  ̄ ﹌  ̄ ) >“ Tô Linh Huyên nóng nảy: “Tại sao, rõ ràng ta mới là sư tỷ!”
“Bởi vì tuổi của ngươi còn nhỏ, hơn nữa thực lực cũng không cao hơn hắn.” Goring cười nói.
“Bối phận không phải là dựa theo thứ tự nhập môn trước hay sau sao?” Tô Linh Huyên tỏ vẻ không phục.
“Như vậy, nếu ngươi có thể khiến cho Vương Đằng gọi ngươi là sư tỷ, vậy ngươi chính là sư tỷ.” Goring trực tiếp đem cái nồi này vứt cho Vương Đằng.
“Sư muội, xin chào, sau này chiếu cố nhiều hơn!” Vương Đằng cười ha hả trong lòng, để cho hắn gọi một cô gái tuổi còn nhỏ hơn hắn là sư tỷ, nghĩ cũng đừng nghĩ.
“Gọi sư tỷ!” Tô Linh Huyên tức giận.
“Sư muội!”
“Gọi sư tỷ!!”
“Sư muội!!”
...
“Được rồi được rồi, vấn đề bối phận hai người các ngươi sau này từ từ tranh cãi, bây giờ nói chuyện chính!” Goring vội vàng ngăn hai người, nói với Vương Đằng: “Kế tiếp nói một chút về niệm lực tinh thần của ngươi, bản thân ngươi hiểu được bao nhiêu về cái này?”
Tinh thần Vương Đằng chấn động, thần sắc nghiệm túc, lắc đầu nói: “Gần như không hiểu!”
“...” Goring hơi nghẹn, trì hoãn một chút rồi nói: “Thật là lãng phí, may là ngươi gặp được ta, đơn giản mà nói, niệm lực tinh thần là một loại biểu hiện cụ thể hóa của tinh thần lực, người có thể sinh ta niệm lực tinh thần cực ít, cần thiên phú rất lớn và vận may nhất định, không thể nghi ngờ ngươi là người rất may mắn.”
“Mà niệm lực tinh thần liên quan đến một nghề nghiệp cổ xưa vô cùng thần bí, thần niệm sư!”
“Thần niệm sư!” Vương Đằng có cảm giác mình gặp phải đại vận, vội vàng hỏi: “Thần niệm sư là cái gì?”
Vừa dứt lời, một luồng niệm lực tinh thần từ trên người Goring tuôn ra, nguyên lực hệ Hỏa trong trời đất chen chúc mà đến, ở trước người hắn ngưng tụ thành một con hỏa mãng cực lớn, cúi đầu ngưng mắt nhìn Vương Đằng.
“Đây chính là thần niệm sư!”
“F*ck!”
Chữ này quanh quẩn trong miệng Vương Đằng trong chốc lát, cuối cùng mới bật thốt lên.
Hỏa mãng khổng lồ trông rất sống động, mỗi một tấm lân giáp cũng chân thật vô cùng, để cho thân thể lớn quay bốn phía quanh Goring, che hắn trong đó, đầu mãng ở trên không trung, mắt nhìn xuống Vương Đằng, khẽ thè lưỡi rắn.
Đột nhiên nhìn thấy cảnh tượng như thế, không khỏi có phần chấn động.
Ngay cả Tô Linh Huyên cũng là lần đầu thấy Goring bày ra thực lực như vậy, không khỏi mở rộng cái miệng nhỏ nhắn, trợn mắt há hốc mồm.
“F*ck là cái thảo gì?” Goring cau mày nghi ngờ hỏi.
“Khụ khụ...” Vương Đằng lập tức ho khan một tiếng, ngượng ngùng cười nói: “Thầy, đây chính là thủ đoạn của thần niệm sư sao?”
Goring cũng không xoắn xuýt, gật đầu nói: “Đúng vậy, thần niệm sư dùng niệm lực tinh thần của bản thân làm đôi tay, thúc giục nguyên lực trong trời đất cho mình sử dụng, mặt khác cũng có thể điều khiển các loại vũ khí, phát ra công kích với lực mạnh.”
Vừa nói hắn vừa vẫy tay, bộ sách dày cộm từ giá sách phía sau từng quyển nhẹ hàng rơi xuống, rơi vào trong tay hắn.
“Điều khiển binh khí, bản thân ta biết, cho tới bây giờ đều làm như vậy. Nhưng nhắc tới việc thúc giục nguyên lực trong trời đất… Ta cũng từng làm thí nghiệm liên quan, nhưng cũng thất bại, cuối cùng chỉ có thể thúc giục nguyên lực của bản thân mà thôi.” Vương Đằng nói.
“Nếu như ai ai cũng biết thúc giục nguyên lực trong trời đất thì thần niệm sư cũng không thần bí như thế.” Goring cười cười, cũng không thừa nước đục thả câu, nói thẳng: “Muốn thúc giục nguyên lực trong trời đất, phải thông qua môi giới nhất định, mà môi giới này chính là ở chỗ truyền thừa của thần niệm sư.”
Ánh mắt Vương Đằng tỏa sáng, trong lòng mơ hồ có phần kích động. Không thể nghi ngờ Goring lại là một gã thần niệm sư chân chính, nếu như có thể nhận được truyền thừa của thần niệm sư từ trên người hắn, vậy thì đúng là mình thật sự kiếm được lợi lớn.
“Dĩ nhiên!” Vương Đằng không chút do dự gật đầu nói.
“Yên tâm, ngươi đã bái ta làm thầy, hiển nhiên là ta sẽ dạy truyền thừa này cho ngươi.” Goring nói.
Vương Đằng hít một hơi thật sâu, nói: “Đa tạ!”
Hắn có thể tưởng tượng được truyền thừa của thần niệm sư quý giá tới cỡ nào, mà Goring không hề do dự truyền cho đệ tử mới vừa bái nhập môn như hắn, huống chi hắn còn là người dị giới, cái gọi là phi ngã tộc loại, kỳ tâm tất dị. Goring có thể không để ý tới chướng ngại trong chuyện này, có thể thấy tâm hắn cực kỳ rộng rãi.
“Thầy, còn ta nữa, còn ta nữa.” Tô Linh Huyên không nghĩ nhiều như vậy, tận mắt chứng kiến sự thần kỳ của thần niệm sư, không thế nào kiềm chế được sự kích động trong lòng, lôi kéo cánh tay Goring không ngừng lay.
“Đừng lay đừng lay, lay nữa lão già khọm ta đây sẽ bị ngươi lay tới mệt chết mất.” Goring bất đắc dĩ nói: “Không phải là ta không dạy ngươi, mà là ngươi vẫn chưa thức tỉnh niệm lực tinh thần, ta truyền cho ngươi, ngươi cũng không học được.”
“A… Ta đây là thiếu nữ xinh đẹp thiên tài, làm sao mà không học được.” Vẻ mặt Tô Linh Huyên mất mát. Ngay sau đó nghĩ đến cái gì, trong mắt lại lộ ra vẻ mong đợi: “Thầy, ngươi có biện pháp gì tốt có thể làm cho ta thức tỉnh niệm lực tinh thần không?”
“Nhóc con nhà ngươi, ngươi đừng có suy nghĩ sai lầm này nọ, nếu như niệm lực tinh thần dễ thức tỉnh như vậy thì thần niệm sư cũng sẽ không rất hiếm như thế.” Goring lắc đầu nói.
Trên khuôn mặt đẹp của Tô Linh Huyên lần nữa hiện ra vẻ mất mát, Goring nhìn có phần nhức đầu, vội vàng liếc mắt ra hiệu cho Vương Đằng, muốn hắn an ủi một chút.
Nhưng mà đây là ngày đầu Vương Đằng quen biết Tô Linh Huyên, hoàn toàn không biết về nàng, căn bản không tìm được lời nói để dỗ dành nàng, chỉ có thể mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, tỏ vẻ thương mà không giúp gì được.
Goring đành phải tự mình ra tay, nhẹ giọng nói: “Linh Huyên à, đây chắc là lần đầu tiên Vương Đằng tới Dương thành, còn chưa quen thuộc bốn phương, ngươi dẫn hắn đi dạo xung quanh một chút được không? Còn nữa, ta nghe nói ở phố An Tâm bên kia mới mở một cửa hàng bánh ngọt, bánh ngọt của bọn họ có hình đáng kỳ lạ, ăn cũng rất ngon, ngươi không muốn đi nếm thử sao?”
Nghe vậy ánh mắt Tô Linh Huyên sáng lên, nhưng lại lộ ra dáng vẻ không vui vẻ, hơi do dự, nói với vẻ gắng gượng mà làm: “Nếu thầy đã mở miệng, ta đây liền đưa sự đệ Vương Đằng đi dạo xung quanh một chút cũng tốt, thật là không có cách nào, ai bảo ta là sư tỷ chứ.”
“...” Rõ ràng Vương Đằng thấy cổ họng nha đầu này không tự chủ chuyển động một cái, hình như là nuốt nước miếng.
Một đứa thích đồ ăn vặt!
Vốn định sửa đúng cách xưng hô của nàng, nhưng thấy mới vừa rồi nàng bị đả kích nên tạm thời không tranh cãi vấn đề bối phận với nàng.
Goring đứng ở trong vườn hoa nhìn hai người rời đi, cười lắc đầu. Sau đó vừa nằm xuống trên ghế vừa xem sách. Ánh nắng rơi lên râu mép hoa râm, trong bụi cỏ có sinh vật kỳ lạ chui ra chui vào, phát ra tiếng vang sàn sạt, còn có mấy con yêu tinh hoa không biết tên quanh quẩn trên bụi hoa, thỉnh thoảng dừng ở trên đỉnh đầu Goring.
Bức họa này, yên tĩnh và tốt lành.
...
Tô Linh Huyên đưa Vương Đằng đi dạo trên đường phố, mặc dù nha đầu này ý vị nhìn chằm chằm các loại đồ ăn vặt ven đường, nhưng coi như là có trách nhiệm, gặp kiến trúc có tính dấu hiệu cũng sẽ giải thích cho Vương Đằng một chút, đương nhiên là có báo thù...
“Sư huynh, ta đói bụng, ngươi mua cho ta cái bánh bơ kia được không?” Tô Linh Huyên vuốt vuốt bụng, dáng vẻ “Là ta dẫn ngươi đi dạo phố mới thành đói như vậy, ngươi không mua cho ta ăn, lương tâm ngươi không thấy có lỗi sao?”
Về phần đến cùng có phải ý tứ như vậy không thì không quan trọng, quan trọng chính là nước miếng Tô Linh Huyên sắp chảy ra rồi.
“Nhanh lau nước miếng của ngươi đi, không sợ mất mặt sao.” Vương Đằng liếc mắt, đi mua hai cái bánh.
Không nói, nhìn bề ngoài hình như rất ngon.
Khuôn mặt Tô Linh Huyên đỏ lên, hơi hít một hơi, tranh thủ nuốt nước miếng về, động tác vô cùng thông thạo.
Vương Đằng mua xong bánh bơ, đưa một cái bên trong cho Tô Linh Huyên, chuyển đề tài nói: “Sao thế, bây giờ lại thừa nhận ta là sư huynh rồi sao?”
“Ta có nói à, ngươi nghe lầm rồi.” Tô Linh Huyên được ăn liền trở mặt, lúc này lên tiếng phủ nhận, đang cầm bánh bơ ăn ngon, cái miệng nhỏ nhắn nhanh chóng nhai, quai hàm phồng lên tới tận cổ làm cho người ta nhìn thấy liền rất muốn ăn.
“Ô hay, con nhóc này!” Vương Đằng im lặng.
Kế tiếp, chỉ cần gặp được đồ ăn ngon, Tô Linh Huyên cũng đều dừng bước lại, sau đó nhìn Vương Đằng…
Sau một canh giờ.
Vương Đằng nhìn sang cái bụng bằng phẳng của Tô Linh Huyên, thở dài nói: “Thân thể không lớn, mà còn rất tham ăn.”
Tô Linh Huyên liếc xéo Vương Đằng, ha ha nói: “Ngươi cũng không kém!”
“Khụ khụ, người luyện võ, ăn nhiều là chuyện rất bình thường!” Vương Đằng vội ho một tiếng, thản nhiên nói.
“A, đàn ông!” Tô Linh Huyên cười lạnh.
Cùng lúc đó, hai người đang ở bên trái trên một tửu lâu, ở vị trí gần cửa sổ, Lưu Tinh Huy và mấy nam thanh niên nói đùa tán gẫu, trên bàn rượu ăn uống linh đình, không khí hết sức náo nhiệt.
“Ồ, đây không phải là Tô gia… Tô Linh Huyên sao?” Bỗng nhiên một gã thanh niên kinh ngạc nói.
Mọi người lập tức quay đầu nhìn theo ánh mắt người vừa nói.
“Hình như là Tô Linh Huyên, người bên cạnh nàng là ai?”
Tô Linh Huyên không chỉ có xuất thân từ Tô gia – thế gia phù văn, lại còn là đệ tử của hội trưởng Công hội Phù văn, thiên phú rất cao, lại thêm là một tiểu mỹ nữ dung mạo khí chất đều tốt, trong số những người trẻ tuổi ở Dương thành, nhân khí trước giờ đều rất cao.
Nhưng mà nàng cực ít khi một mình lộ diện, ngay cả cơ hội muốn mời nàng cũng không có, nói gì tới những cái khác?
Điều này làm cho những thanh niên tài tuấn ở trong Dương thành có ý nghĩ kia rất bất lực.
May là còn không có tin tức Tô Linh Huyên đi cùng người khác phái truyền ra, thế nên mọi người cũng không nóng nảy.
Mà lúc này đột nhiên bên người Tô Linh Huyên xuất hiện một người khác phái, hơn nữa nhìn dáng vẻ quan hệ có phần không tầm thường.
“Người này là ai?” Một gã thiếu niên tướng mạo anh tuấn mười bảy mười tám tuổi lạnh giọng hỏi.
Đáng tiếc những người khác đều nhìn mặt nhau, lắc đầu không biết.
“Là hắn!” Ánh mắt Lưu Tinh Huy lóe lên, lên tiếng nói.
“Tinh Huy, ngươi biết sao?” Tên thiếu niên tướng mạo anh tuấn hỏi.
Lưu Tinh Huy nhìn thiếu niên đối diện liếc mắt một cái, trong lòng vừa động, nói: “Người này chắc là người bên ngoài, hôm nay lúc ở khảo hạch phù văn sư sơ cấp ta gặp phải hắn, lúc đấy Tô Linh Huyên đã ở đó, không nghĩ là bọn họ lại cùng đi với nhau.”
“Một tên người ngoài lại dám chạy dến Dương thành đào góc tường.” Thiếu niên anh tuấn Vạn Phi Vũ nhíu mày hỏi: “Kết quả khảo hạch của hắn như thế nào?”
“Coi như cũng được, thông qua được khảo hạch phù văn sư sơ cấp, nghe nói biểu hiện rất không tồi.” Lưu Tinh Huy nói.
“Tuổi này mà thông qua khảo hạch phù văn sư sơ cấp, thiên phú cũng không tồi. Hừ, nhưng cũng chỉ là một tên phù văn sư sơ cấp.” Trong mắt Vạn Phi Vũ hiện lên sự khinh thường, bỗng nhiên đứng lên, đi xuống dưới tửu lâu: “Đi, cùng đi chăm sóc hắn một chút.”
Mấy người còn lại liếc mắt nhìn nhau, vội vàng đi theo.
Lưu Tinh Huy uống xong chén rượu, khóe miệng hơi lộ ra nụ cười tà.
...
Vương Đằng và Tô Linh Huyên đang cùng đi trên đường lớn, chợt thấy một đám thiếu niên áo quần hoa lệ, vừa nhìn là biết thân thế không tầm thường hùng hổ đi tới.
Đám người xung quanh giống như thấy việc gì kinh khủng, lao nhao tránh né mở đường.
“Sao lại là bọn họ! Đi mau đi mau, những người này rất nhàm chán, cũng rất đáng ghét. Nếu như bị bọn hắn dây dưa, hôm nay chuyện gì chúng ta cũng đừng mong là làm được.” Tô Linh Huyên nhíu mày, vội vàng kéo Vương Đằng tránh ra bên cạnh, muốn trốn vào trong đám người.
“Bọn họ đi về phía chúng ta.” Vương Đằng nhìn Tô Linh Huyên, im lặng nói.
Quả nhiên, đám người Vạn Phi Vũ trực tiếp đi tới trước mặt Vương Đằng và Tô Linh Huyên, chặn đường đi của bọn họ.
“Linh Huyên muội muội, đã lâu không gặp, khó có dịp được ra ngoài, sao lại không tới tìm ta? Tô bá phụ cũng đã nói, để cho chúng ta qua lại nhiều hơn.” Vạn Phi Vũ cười ha ha nói.
Những thứ khác bỏ qua một bên không nói, tướng mạo của hắn quả thật rất xuất chúng, hơn nữa từ nhỏ đã được gia tộc hun đúc, trên người mang theo loại khí chất của quý công tử, rất có sức hấp dẫn với thiếu nữ bình dân.
Nhưng mà Tô Linh Huyên một chút cũng không ưa, nhìn hắn một cái, nói: “Ta không rảnh, hôm nay đi ra ngoài mua đồ cho thầy giáo, không thể chậm trễ, phiền nhường đường một chút.”
“Muốn mua cái gì, ta mua cùng ngươi, Vạn gia chúng ta làm ăn rải rác cả Dương thành, ngươi muốn mua gì, nói với ta một tiếng, rất nhanh là có thể giải quyết.” Vạn Phi Vũ nói.
“Không cần, tự ta có thể đi mua, không cần làm phiền ngươi.” Tô Linh Huyên nói.
Hiển nhiên Vạn Phi Vũ không muốn để Tô Linh Huyên cứ rời đi như vậy, lại nói: “Nào có cái gì mà phiền toái hay không phiền toái, chỉ là một câu nói của ta mà thôi.”
Sau đó giống như vừa mới chú ý tới Vương Đằng, nhẹ ồ lên một tiếng, nói: “Vị bên cạnh này nhìn rất lạ mặt, Linh Huyên muội muội cũng không nên đi quá gần với người xa lạ, lỡ đâu bị lừa thì không tốt. Suy cho cùng đại gia tộc như chúng ta vẫn có rất nhiều người nhòm ngó dò xét này nọ. Người không rõ lai lịch, ai mà biết rốt cuộc họ ôm mục đích gì.”
Vừa nói vừa nhìn sang Vương Đằng, người này lại còn đep trai hơn hắn??
Loại chui chạn!!
“...” Vương Đằng cười ha ha một tiếng. Người này thật đúng là không coi hắn ra gì, nói trực tiếp những lời như thế trước mặt hắn.
Vương Đằng liếc mắt một cái là thấy ý đồ của đối phương, chỉ là thủ đoạn như thế đúng là còn quá non nớt.
“Vạn Phi Vũ, ngươi thật là quá đáng!” Lần này, Tô Linh Huyên không né tránh nữa, sắc mặt lạnh lẽo nói.
“Linh Huyên muội muội, ta biết bây giờ ngươi có thể không thể nào hiểu được, nhưng mà ta sẽ chứng minh cho ngươi thấy, ta cũng vì muốn tốt cho ngươi.” Vạn Phi Vũ làm ra dáng vẻ giả mù sa mưa, ngay sau đó quay đầu cười lạnh nói với Vương Đằng: “Ta biết ngươi thông qua được khảo hạch phù văn sư sơ cấp, nhưng mà ở trước mặt Tô gia và Vạn gia, phù văn sư sơ cấp cũng không tính là gì. Nếu như ngươi muốn lừa gạt Linh Huyên muội muội, ta khuyên ngươi nhân lúc còn sớm cút đi thật xa, đừng để cho ta động thủ.”
“Phù văn sư sơ cấp?” Sắc mặt Vương Đằng kỳ quái. Hắn đã sớm chú ý tới Lưu Tinh Huy ở phía sau thiếu niên trước mặt này, lúc này nghe được lời nói của đối phương, giống như là đã hiểu ra điều gì, tựa như nhìn Lưu Tinh Huy thâm ý một cái, sau đó mười phần hăng hái đứng trước mặt thiếu niên nói: “A, nếu như ngươi động thủ thì sẽ như thế nào?”
“Ngươi đừng có rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt.” Trong mắt Vạn Phi Vũ hiện ra vẻ mặt giận dữ, sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng nói.
“Ngươi nên hiểu rõ mọi chuyện rồi hãy quay lại làm lớn, thiếu niên!” Vương Đằng lắc đầu, bị người ta sử dụng làm vũ khí cũng không biết, đúng là ngu ngốc.
Sắc mặt Lưu Tinh Huy lập tức hơi đổi.
Nhưng Vạn Phi Vũ căn bản không chú ý tới những chuyện này, hắn bị ánh mắt của Vương Đằng kích thích.
“Vạn Phi Vũ, ngươi đừng có mà cố tình gây sự,... ”
Tô Linh Huyên vừa định giải thích, nhưng căn bản Vạn Phi Vũ không nghe lọt tai, trong lòng nổi cơn giận dữ, trực tiếp bùng nổ: “Vô liêm sỉ, ánh mắt của ngươi là sao hả?”
“Ánh mắt có ý gì chính ngươi đi tìm hiểu đi, ngu ngốc!” Vương Đằng hơi không nhịn được, lạnh lùng quát: “Cút!”
“Chán sống!” Toàn thân Vạn Phi Vũ run rẩy, không nhin được động thủ, bước chân ra phía trước, đánh một quyền vào Vương Đằng.
“Cẩn thận!” Tô Linh Huyên biến sắc, vội vàng kêu lên.
Nàng không nghĩ tới Vạn Phi Vũ lại đột nhiên ra tay, khoảng cách gần như vậy, Vương Đằng rất khó tránh được, sắc mặt trắng bệch.
Lưu Tinh Huy thấy một màn như vậy, trong mắt hiện lên vẻ sảng khoái, nụ cười ở khóe miệng ngày càng đậm: “Thiên phú phù văn mạnh hơn ta thì sao chứ, còn không phải là để mặc người khác muốn làm gì thì làm à.”
Song sau một khắc, mặt hắn đột nhiên cứng đờ.
“Bụp!”
Một tiếng giòn tan vang lên, cổ tay Vạn Phi Vũ bị một bàn tay khác có lực bắt được.
“Sao lại như vậy?” Sắc mặt Vạn Phi Vũ thay đổi kịch liệt, trong lòng không thể tin, liều mạng muốn tránh thoát khỏi lòng bàn tay của Vương Đằng lại phát hiện căn bản là không nhúc nhích được.
“Ta ấy à, tính tình vốn không tốt lắm!” Vương Đằng nhìn Vạn Phi Vũ, mặt không hề thay đổi nói.
“Buông ra!”
Sắc mặt Vạn Phi Vũ dữ tợn, tay kia đấm vào huyệt thái dương của Vương Đằng, lấy chân hung hăng đá thân dưới của Vương Đằng, ra tay không chút lưu tình, đây là muốn lấy mạng hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận