Võ Đạo Toàn Thuộc Tín

Chương 1370: Cường giả cấp Vực Chủ, kinh khủng như vậy

Nói tóm lại, đây không phải là chuyện người làm.
Thời gian chậm rãi trôi qua, lại thêm mấy giờ trôi qua, khi một đám phôi linh kiện xuất hiện ở trước mặt, An Lan còn có một cảm giác mộng ảo, rất không thể tưởng tượng được.
Ba trăm sáu mươi linh kiện ngay ngắn chỉnh tề bày biện trên bàn luyện tạo, ngoài mặt lóe lên tia sáng lạnh như băng, đã bắt đầu dữ tợn.
Hộp Thiên Cơ là một món binh khí niệm lực tinh thần, mỗi một linh kiện của nó đều là một món binh khí, tổ hợp lại càng có thể phát huy ra được uy lực không chỉ gấp mười lần, vô cùng thần dị.
Từ trên góc độ thiết kế khá giống với Lưu Tinh chùy trước đó Vương Đằng đã sử dụng, đều là binh khí niệm lực kiểu tổ hợp, nhưng uy lực của hộp Thiên Cơ này hiển nhiên không phải Lưu Tinh chùy có thể so sánh được.
Mỗi một linh kiện giống như các tác phẩm nghệ thuật, An Lan cuối cùng không nhịn được tiến đến gần, ánh mắt sáng lên, hơi không thể tin nổi nói: “Vậy là xong?”
“Đừng nóng vội, còn chưa minh khắc phù văn đâu.” Vương Đằng bình thản nói.
“Ta không vội, ngươi cứ từ từ làm, nhất định phải chế tạo tốt giúp ta!” An Lan vội vàng nói.
Khựng lại một chút, lại hỏi:
“Đúng rồi, minh khắc phù văn cũng do ngươi tự làm?”
“Ừm.” Vương Đằng gật đầu, không hề do dự, bắt đầu minh khắc.
An Lan cảm thấy mình đã hỏi một vấn đề rất ngu ngốc, Vương Đằng là Tông Sư tam đạo, không phải do chính hắn làm, chẳng lẽ còn định làm điều thừa mời Tông Sư khác ra tay hay sao.
Nhưng lúc hắn nhìn thấy Vương Đằng không cần nghỉ ngơi một chút đã bắt đầu minh khắc phù văn, khóe mắt không nhịn được giật giật.
“Nếu không… chúng ta vẫn nghỉ ngơi một chút, ta không vội.” An Lan nói.
“Đừng ảnh hưởng đến ta, lỡ như ta run tay minh khắc sai rồi, sẽ thất bại trong gang tấc, đến lúc đó đừng oán ta.” Vương Đằng liếc xéo hắn, thản nhiên nói.
“… Được được được, ta không nói chuyện nữa.” An Lan lập tức lui sang bên cạnh, không dám nói một câu.
Vương Đằng không để ý đến hắn, lửa Thanh Ngọc Lưu Ly lại một lần nữa trào ra, bao trùm lấy ba trăm sáu mươi phôi linh kiện này tiến hành nuôi dưỡng cuối cùng.
Đồng thời khống chế niệm lực tinh thần bắt đầu minh khắc ở bên ngoài linh kiện.
Từng đường phù văn hiện lên bên trên phôi linh kiện của hộp Thiên Cơ, chi chít dày đặc, tạo thành họa tiết kỳ dị.
Theo nuôi dưỡng của ngọn lửa, phù văn lóe lên sáng rọi, khiến một đám linh kiện này càng có vẻ không tầm thường hơn, tản mát ra dao động khiến lòng người sợ hãi.
Hộp Thiên Cơ này còn chưa hoàn thành chế tạo, đã lộ ra uy lực không thể bỏ qua được.
Ánh mắt của An Lan như lửa nóng, trong lòng mơ hồ kích động lên.
Hộp Thiên Cơ!
Hộp Thiên Cơ!
Hắn đã mong nhớ binh khí này hồi lâu, cũng chuẩn bị thật lâu, hiện giờ cuối cùng thành công!
Hơn một tiếng sau, ngoài mặt toàn bộ ba trăm sáu mươi loại linh kiện bị phù văn bao trùm, tản ra ánh sáng nhàn nhạt, giống như tác phẩm nghệ thuật tinh xảo lơ lửng trong ngọn lửa.
Hình dạng của những linh kiện này khác nhau, có thứ giống như dao găm, có thứ giống như trường kiếm, lại có thứ giống như một thanh phi đao thật nhỏ.
Nhưng đều chỉ là giống mà thôi, trên thực tế chúng đều chỉ là một linh kiện.
Lúc này, nguyên lực bốn phía giống như nhận bị dẫn dắt, bắt đầu kích động lên.
“Ngưng!”
Ánh mắt Vương Đằng chợt lóe, đột nhiên quát khẽ một tiếng.
Vừa dứt lời, tất cả linh kiện bắt đầu chuyển động, hóa thành từng ánh sáng hội tụ về trung tâm, trong lúc này ánh sáng màu đen hừng hực, không cách nào thấy rõ được tình hình ở trung tâm.
Rầm!
Trong lúc nguyên lực dao động, ánh sáng màu đen hóa thành một cột sáng phóng lên cao.
Trần nhà phòng luyện tạo dần dần mở ra, trong cột sáng màu đen kia, một món đồ mơ hồ theo đó bay lên trên bầu trời.
“Thành công!” An Lan ngẩng đầu lên, không khỏi mừng rỡ.
Ầm ầm ầm!
Đúng lúc này, mây đen trên bầu trời hội tụ, tiếng sấm kinh khủng vang vọng lên, quanh quẩn giữa trời đất.
Một đám người đi đường dừng bước lại, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Gần đây liên minh Phó Chức Nghiệp gây ra lôi kiếp hơi thường xuyên!
Trong phòng luyện tạo, Vương Đằng thu niệm lực tinh thần và lửa Thanh Ngọc Lưu Ly, quay đầu lại nói với An Lan:
“Còn thất thần ở đó làm gì, nhanh đi đỡ lôi.”
“A a, được!” Lúc này An Lan mới kịp phản ứng lại, thay đổi sắc mặt, lập tức đạp chân, toàn thân hóa thành một đường cầu vồng bay lên trên bầu trời, giống như sợ chậm một bước, hộp Thiên Cơ của hắn sẽ bị lôi kiếp chém hỏng rơi xuống.
“Cuối cùng không cần ta đi đỡ lôi.” Vương Đằng lắc đầu, trong lòng vui sướng khi người gặp họa thầm nghĩ.
“Cũng không biết An Lan có thể đỡ được lôi kiếp không?”
Vương Đằng nhìn lên mây đen càng đen nặng trên không trung, vô số lôi đình đang chớp động, lực lượng lôi kiếp ẩn chứa trong đó hiển nhiên càng thêm kinh khủng hơn vài phần so với lần trước khi hắn chế tạo ra Phiên Lôi ấn.
Nhưng hắn nghĩ liạ, An Lan là cường giả cấp Vực Chủ, đỡ lôi gì đó chắc không quá khó khăn.
Vì thế hắn ngồi xuống ghế tựa bên cạnh, còn lấy ra một linh quả, vừa gặm vừa vui tươi hớn hở quan sát cảnh tượng đỡ lôi khó gặp này.
Trước đó đều là bản thân hắn đỡ lôi, người khác ở bên cạnh xem náo nhiệt, hiện giờ cuối cùng đã đến lượt hắn xem náo nhiệt.
Ầm ầm ầm!
Một thoáng chốc, mây đen nồng đậm đến mức độ nhất định, lôi đình ầm ầm hạ xuống, bổ về phía hộp Thiên Cơ đang trong cột sáng màu đen.
Toàn thân An Lan khóa lại trong áo bào đen, hiển nhiên không muốn để người khác nhận ra hắn, chỉ thấy hắn giơ một ngón tay, chỉ về phía lôi kiếp trên bầu trời.
Một đường nguyên lực sáng rọi bắn ra từ trên ngón tay hắn, so sánh với tia lôi kiếp kia, không thể nghi ngờ là người tí hon gặp gã khổng lồ.
Nhưng khi nguyên lực sáng rọi to bằng ngón tay kia va chạm với lôi kiếp lại có thế như chẻ tre đánh nát lôi kiếp, rồi sau đó tiếp tục bắn vào trong mây đen trên bầu trời.
Mây đen kia giống như nhận phải khiêu khích, vô số lực lượng lôi đình cuồn cuộn, cấp tốc ngưng tụ một cột lôi kiếp, lại giáng xuống.
Rầm!
Bạn cần đăng nhập để bình luận