Võ Đạo Toàn Thuộc Tín

Chương 103: Săn giết dị thú cao cấp

Lâm Sơ Hàm và Dương Kiến được nhập vào một đội khác, đã không thấy đâu, chỉ hi vọng bọn họ có thể bình an thông qua kiểm tra.
Không bao lâu, đội của Vương Đằng đi tới một cánh cửa vào.
Lại chờ thêm giây lát, người dẫn đầu nhìn đồng hồ đeo tay một chút, rồi nói:
“Thời gian chênh lệch không nhiều, tất cả đi vào đi, chúc các ngươi may mắn!”
Hắn nói một tiếng, ra hiệu thủ vệ cửa vào mở cánh cửa sắt ra, để các thí sinh vào bên trong.
Tất cả thí sinh đều nhớ tới lời trước đó viên sĩ quan đã nói!
Giữa thí sinh sẽ phải tranh đua nhau, cần đề phòng… Lòng người không lường được, không có ai dám khinh thường câu nói này.
Cho nên vừa tiến vào rừng rậm, đám người đã mỗi người một ngả, thay nhau chọn một hướng mà rời đi.
Vương Đằng tùy ý lựa đại một phương hướng mà đi sâu vào trong rừng rậm, quyền sáo đã đeo lên, chiến kiếm cũng cầm chắc.
Trước kia mặc dù nói rất nhẹ nhàng, nhưng hắn vẫn không ngốc đến mức lơ là.
Bốn phía đều là cây cối cao lớn, tươi tốt xanh um, cành khô lá rụng phủ kín trên mặt đất. Một khí tức hỗn loạn, kín đáo đan xen với hương thơm thoang thoảng của hoa cỏ cây cối mà chui vào trong lỗ mũi.
Rống ——
Nơi xa có tiếng thú gào lên liên tiếp.
Kỳ thi thực chiến——
Bắt đầu!
Cuộc sát hạch thực chiến đã bắt đầu được một tiếng đồng hồ.
Trên hải đảo, trong khu rừng rậm nguyên thủy khép kín này, đa số thí sính chia ra hành động, mỗi người tự chiến đấu để giết dị thú.
Dị thú tương ứng với cấp bậc của từng Võ Đồ, được chia ra làm ba cấp bậc là sơ, trung và cao cấp.
Thí sinh đều là Võ Đồ trung cấp và cao cấp.
Lựa chọn tốt nhất chính là săn giết dị thú sơ cấp yếu nhất.
Thật ra rất nhiều người đều biết rằng cuộc sát hạch thực chiến này không chỉ đơn thuần là một cuộc kiểm tra, mà còn là một hình thức huấn luyện tâm tính và năng lực sinh tồn ở hoang dã dành cho các thí sinh.
Suy cho cùng trong tương lai, nếu trở thành Võ Giả, bước đến dị giới, hoàn cảnh ở đó chỉ khốc liệt hơn ở đây thôi.
Sau này không còn cơ hội tốt như vậy, tìm được một nơi chỉ có dị thú để rèn luyện bản thân nữa. Đến lúc đó chỉ e là phải đối mặt với tinh thú kinh khủng hơn thôi.
Lúc này, Vương Đằng ngồi trên một cây cổ thụ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào một con rắn mối rừng rậm khổng lồ đang ở bên dưới.
Đây là con dị thú đầu tiên mà hắn gặp!
Hơn nữa còn là dị thú cao cấp!
Không biết là vận may của hắn tốt, hay không tốt, lang thang một tiếng đồng hồ, một con dị thú cũng không tìm thấy, kết quả vừa gặp đã là dị thú cao cấp.
Con rắn mối rừng rậm khổng lồ này trải qua dị biến. Thân nó được bao phủ bởi một lớp áo giáp nặng nề, phát ra ánh sáng chói lóa như kim loại. Móng vuốt giống như lưỡi dao sắc bén, hàm răng nanh lộ ra giống như gai nhọn khổng lồ, một phát có thể đâm xuyên qua người.
Vương Đằng vốn cho rằng nó không hề phát hiện ra mình, đang định lặng lẽ đánh lén từ trên xuống.
Suy cho cùng, đây là lần đầu tiên gặp phải dị thú, cho nên không thể liều lĩnh hành động.
Đột nhiên, con rắn mối rừng rậm khổng lồ này vẫy đuôi một cái, một luồng sức mạnh cực lớn lập tức bẻ gãy ngang cây cổ thụ lớn mà hắn đang trú ẩn!
Ầm!
Cây cổ thụ vang lên một tiếng rắc rồi ngã rạp xuống đất.
“CMN. Mạnh vậy sao!”
Vương Đằng vội vàng đạp chân một cái, cả người nhảy lên, sau đó vung chiến kiếm ra, sức lực toàn thân bộc phát, chém con rắn mối rừng rậm khổng lồ một nhát từ trên cao xuống.
Grừ!
Rắn mối rừng rậm khổng lồ há miệng, điên cuồng rống lên, sau đó lại vung đuôi một cái, quét ngang về phía hắn.
Sức mạnh của cú quét đuôi này không thể nói là nhỏ, không khí cũng phát ra tiếng nổ đùng đùng.
Vương Đằng khẽ nhíu mày. Hắn đương nhiên không ngốc đến nổi trực tiếp tiếp chiêu, mà thi triển thân pháp cơ sở cấp bậc ngộ thế, đột ngột phân thân ở trên không trung, né tránh đòn tấn công của nó một cách dễ dàng.
Vương Đằng hạ thấp trọng tâm, nhanh chóng tiếp đất, tung một cú đấm lên thân con rắn mối rừng rậm khổng lồ.
Thình thịch!
Sức mạnh của hắn khủng khiếp đến mức nào. Cú đấm này lập tức đập vỡ vảy của con rắn mối rừng rậm khổng lồ, thậm chí làm tổn thương xương cốt bên trong cơ thể của nó.
Áo!!!!
Con rắn mối rừng rậm khổng lồ đau đớn rống lên một tiếng, há to miệng quay đầu lại, bổ nhào đến. Mùi hôi thối gay mũi của nó xộc thẳng lên mặt Vương Đằng.
“Hừ!”
Vương Đằng lạnh lùng hừ một tiếng, tốc độ bùng nổ, né tránh đòn tấn công của rắn mối rừng rậm khổng lồ. Hắn giơ chiến kiếm trong tay lên, đột ngột xông về phía trước.
Xoẹt xoẹt!
Máu tươi bắn tung toé khắp nơi!
Nhát kiếm này của hắn chém trực tiếp vào cái miệng khổng lồ đang há to của con rắn mối khổng lồ, bổ đôi đầu nó ra.
Ngay sau đó, rắn mối rừng rậm khổng lồ ngã rầm xuống đất, chết đến không thể chết hơn được nữa!
“Hừ!”
Vương Đằng thở ra một hơi. Dị thú trình độ cao cấp còn khó đối phó hơn hắn tưởng tưởng một chút, nhưng cũng chỉ vậy thôi.
Hắn nhìn lại thi thể của con rắn mối rừng rậm khổng lồ.
‘Sức mạnh x20’
‘Thuộc tính trắng x5’
Vương Đằng lập tức vui mừng.
Thuộc tính trắng!
Lại tìm thấy thuộc tính trắng!
Nhặt!
Hắn không vội vã thêm điểm, mà giữ thuộc tính lại trước.
Vương Đằng nhìn thi thể của con rắn mối khổng lồ, như có điều suy tư.
“Chẳng lẽ tỉ lệ thuộc tính trắng rơi ra khi đánh giết dị thú và tinh thú có chênh lệch tương đối lớn?”
Hắn không khỏi nghĩ đến lần trước, khi đánh giết con tinh thú quạ khổng lồ kia, liền có 60 điểm thuộc tính trắng rơi ra, mà lần này con rắn mối khổng lồ chỉ rơi ra 5 điểm.
Trước kia mặc dù cũng có nhặt được thuộc tính trắng từ trên người của Võ Đồ, nhưng tỉ lệ rơi ra cực nhỏ, mà số lượng cũng không nhiều
“Ôi, với kiểu thiết lập này thì xem ra không thể hiểu rõ tường tận một lần rồi, chắc mình cũng phải tự tìm tòi xem sao!”
Vương Đằng bất đắc dĩ thở dài một hơi, quyết định tìm thêm vài con dị thú để tìm hiểu xem. Nếu thật sự giống như suy đoán, thì khu rừng nguyên thủy dành cho cuộc sát hạch này quả đúng là một mảnh đất màu mỡ dành cho việc quẹt thuộc tính trắng rồi!
Gương mặt của hắn lập tức hiện ra nụ cười gian manh.
Dường như trong cùng một thời điểm, dị thú trong cả khu rừng rậm đều cảm nhận được một luồng ác ý đang bao phủ khắp nơi.

Cùng lúc đó, trong một căn phòng tổng điều khiển vô cùng rộng lớn tại nơi đóng quân trên hải đảo, bên trong bày rất nhiều màn hình máy tính, trên màn hình chính là hình ảnh đối ứng của từng thí sinh trong khu rừng rậm.
Hàng trăm nhân viên công tác đang căng mắt lên nhìn vào màn hình, không dám chớp mặt, thì đột nhiên một nhân viên hô to.
Bọn người bao gồm Hà cục trưởng, lãnh đạo nội bộ của Cục Giáo dục và lãnh đạo cấp cao của ba võ quán lớn, Hội trưởng Tần Hán Hiên của hiệp hội võ đạo đều tập trung ở trong phòng này.
Họ vốn đang tán gẫu với nhau, nghe thấy âm thanh này, lập tức nhìn về phía bên đó.
Nhân viên công tác kia thực hiện một thao tác phóng to màn hình trước mặt mình lên trên tường, để mọi người có thể nhìn thấy rõ ràng hơn.
Hắn còn phát lại hình ảnh trước đó một lượt!
“Khà khà, quả nhiên là tên nhóc này!” Hà cục trưởng nhìn trên màn hình, thấy chàng thanh niên đang đứng trước thi thể của con rắn mối khổng lồ kia, không khỏi nở nụ cười.
“Sao thế, Hà cục trưởng quen biết người này à?” Quán chủ Khương Hồng của võ quán Lôi Đình thuộc phân quán Đông Hải lên tiếng hỏi.
“Tên nhóc này khá lắm đấy, ý thức chiến đấu rất mạnh!” Quán chủ Cố Hạc Phi của võ quán Bách Luyện thuộc phân quán Đông Hải lên tiếng khen ngợi.
“Thí sinh này là Võ Đồ cực hạn duy nhất trong số những thí sinh tham gia của Đông Hải chúng ta đấy!” Hà cục trưởng cười nói, đôi mắt khẽ liếc sang nhìn một người đàn ông oai hùng đang ngồi ở vị trí thủ lĩnh.
Tần Hán Hiên và Phó Thiên Đạo nhìn nhau, nhưng không nói gì cả.
Người đàn ông oai phong kia giữ nét mặt bình thản tiếp tục nhìn lên màn hình, không hề biểu lộ quá nhiều cảm xúc, chỉ khi nghe đến Võ Đồ cực hạn, hắn mới khẽ nhíu mày một cái.
“Võ Đồ cực hạn, đúng là không tệ, tiếp tục xem đi!” Hắn thản nhiên nói.
Hà cục trưởng mừng thầm trong lòng, chỉ dựa vào lời nói này thì có thể nhìn ra Tổng đốc Giang đã có hứng thú với Vương Đằng.
Thì ra người đàn ông này lại chính là Tổng đốc của Đông Hải!
Lần trước hai người Tần Hán Hiên nói hắn đang ở sát biên giới đột phá, vậy mà lúc này hắn lại xuất hiện tại điểm thi của cuộc sát hạch…
Những người còn lại cũng không nói gì thêm, dù sao cuộc sát hạch chỉ mới bắt đầu thôi!
Nhưng họ không khỏi dành thêm vài phần chú ý cho Vương Đằng.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút. Tại các ngóc ngách của khu rừng rậm này đang diễn ra các cuộc chiến đấu đẫm máu.
Các thí sinh kia không được thoải mái như Vương Đằng. Họ đối mặt với dị thú lần đầu tiên, có người thậm chí không thể phát huy nổi hai phần mười sức mạnh của bản thân.
Võ Đồ trung cấp đối mặt với một con dị thú sơ cấp nhưng lại tiêu hao rất nhiều sức mới có thể hạ được nó. Sách dạy rằng phải tìm ra diểm yếu rồi mới tấn công, nhưng trong thực chiến đều quên cả rồi.
Còn có một số người vô cùng khiếp đảm, chưa đánh nhau đã bị dọa đến chạy trối chết.
Chỉ vỏn vẹn có ba tiếng đồng hồ trôi qua đã đào thải gần một nửa số thí sinh.
Ba giờ chiều!
Từ trên mảnh đất trống của khu rừng rậm, hai bóng dáng đang giằng co đánh nhau.
Xuy!
Một luồng ánh sáng lạnh lẽo lóe sáng lên, hai bóng dáng lần lượt hiện lên, Vương Đằng vững vàng đáp xuống đất, chiến kiếm trên tay chống xuống mặt đất.
Trên mũi kiếm, một vết máu từ từ chảy xuống, nhỏ xuống mặt đất.
Còn bóng dáng còn lại thì ngã xuống đất ầm ầm, đầu của nó ngẩng lên cao rồi lại đập xuống đất, máu văng tung tóe khắp nơi.
“Cùng là dị thú cao cấp, mà con mãng xà xanh này lại khó nhằn hơn con rắn mối rừng rậm khổng lồ trước kia nhiều!”
Vương Đằng cảm khái một câu, sau đó đi về phía trước.
‘Tốc độ x15’
‘Thuộc tính trắng x6’
Quả nhiên lại có thuộc tính trắng rơi ra, Vương Đằng mừng thầm trong lòng.
Nhặt!
Vừa mới nhặt bong bóng thuộc tính xong, đầu của con mãng xà ở một bên đột nhiên xông lên, há to mồm, lộ ra hàm răng năng sắc nhọn cắn về phía Vương Đằng.
“Ta đã sớm đề phòng ngươi rồi!” Vương Đằng cười nhạt một tiếng, vung chiến kiếm lên, bổ đầu con mãng xà ra thành hai nửa.
Trong cuốn ‘Năm năm thi võ ba năm mô phỏng’ có đề cập đến loại dị thú mãng xà này. Sức sống của nó rất dẻo dai, cho dù đầu có bị chặt xuống thì trong một khoảng thời gian ngắn vẫn còn sức sống, sẽ sản sinh ra một loại năng lực phản xạ nhất định, nếu không cẩn thận có thể bị nó cắn ngược lại trước khi chết.
Hơn nữa, dị thú này không phải là loại kích thước cơ thể càng lớn thì càng không có độc.
Một số dị thú biến dị, bản thân chúng đã có độc tố trong thân, sau đó không những kích thước cơ thể trở nên to lớn mà độc tính còn có thể trở nên mạnh mẽ hơn.
Nếu bị cắn một phát rất có thể sẽ mất mạng tại chỗ.
Không thể không chú ý cẩn thận.
Vương Đằng xoay người chuẩn bị bỏ đi thì đột nhiên một tiếng xé gió truyền đến từ sau lưng.
Xíu!!!
Âm thanh sắc nhọn, không khí nổ đùng, có thể thấy được tốc độ cực nhanh, một cảm giác đau nhói truyền từ đùi lên.
Hắn lập tức phản ứng lại trong nháy mắt.
Tốc độ tăng mạnh, dốc hết ứ=sức thi triển thân pháp, cơ thể hơi lệch khỏi quỹ đạo ban đầu!
Ầm!
Một mũi tên nhọn xẹt qua chân hắn, ghim vào một cây đại thụ, tạo ra một lỗ thủng to tướng.
Giữa các thí sinh với nhau không được phép gây thương tích nguy hiểm đến tính mạnh, nhưng nếu đánh bại được đối phương thì dị thú mà đối phương săn giết được sẽ được xem như chiến lợi phẩm của mình.
Mũi tên vừa rồi không trực tiếp muốn lấy mạng Vương Đằng. nhưng nếu bị bắn trúng đùi thì lực chiến đấu của hắn chắn chắn sẽ giảm đi đáng kể.
Vương Đằng đã nhìn thấy thí sinh bắn mũi tên này đang ngồi trên một cái cây ở phía xa. Hắn không chút do dự lách mình chui vào trong bụi cỏ, thi triển thân pháp…
Hắn di chuyển nhanh như da rắn!
Khiến cho đối phương không có cách nào nhắm trúng mình, rồi sau đó truy đuổi về hướng hắn đang đứng.
MMP!
Chán sống à!!
Thấy Vương Đằng phản ứng vừa nhanh vừa dứt khoát, vừa tránh công kích của hắn đã chui luôn vào trong lùm cây, sau đó nhờ khuất tầm nhìn truy đuổi tới. Thí sinh đánh lén thấy vậy thì thay đổi sắc mặt.
“Rút lui!”
Hắn không chút nghĩ ngợi, xoay người bỏ chạy.
Vương Đằng xuyên qua rừng cây, thi triển thân pháp, thân hình biến ảo không ngừng, làm cho đối phương không tìm được điểm ngắm bắn.
Dám chơi ta à!
Cho rằng ta dễ bắt nạt phải không?
Sắc mặt hắn lạnh lùng, bùng nổ tốc độ đuổi theo tên thí sinh đằng trước.
“Chết tiệt!”
Thí sinh đánh lén bị Vương Đăng đột ngột tăng tốc doạ cho hoảng sợ, sao hắn lại nhanh đến như vậy??
Thấy khoảng cách của hai người ngày một rút ngắn.
Hắn vừa chạy trốn vừa bắn tên ra sau với hy vọng có thể ngăn cản được Vương Đằng, dù chỉ để làm giảm tốc độ truy đuổi của Vương Đằng.
Nhưng những mũi tên hắn bắn ra tuy có tạo thành đôi chút trở ngại cho Vương Đằng, song khoảng cách giữa hai người không hề kéo giãn ra mà vẫn bị thu hẹp lại.
Rõ ràng là tốc độ của Vương Đằng nhanh hơn hắn rất nhiều, mũi tên của hắn sắp hết rồi!
Chẳng mấy chốc, khoảng cách giữa hai người chỉ còn chưa đầy ba mươi mét.
“Nộp mạng cho ta!”
Vương Đằng đạp mạnh chân, đất đá văng tung tóe. Cả cơ thể hắn phi lên giống như một con gấu đang giận dữ, chiến kiếm vung lên một đường cong bán nguyệt giữa không trung rồi chém xuống.
Keeng!
Cung và kiếm chạm nhau, phát ra tiếng kim loại chát chúa.
Thí sinh kia biến sắc, cảm nhận rõ một nguồn sức mạnh rất lớn giáng xuống làm hắn bị văng bật ra.
Bịch!
Hắn ngã sấp xuống đất, khóe môi rỉ máu, hét to về phía rừng cây gần đó: “Các ngươi không ra tay đi? Còn chờ đến bao giờ?”
“Hừ!” Vương Đằng lạnh lùng cười, xông về phía thí sinh đánh lén mình.
“Ngươi đừng có lại đây!”
Đối phương tái hết mặt mũi, vội vàng bò lên khỏi mặt đất, thụt lùi ra phía sau.
Vương Đằng không nói không rằng, giáng một quyền về phía đối phương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận