Võ Đạo Toàn Thuộc Tín

Chương 678: Tắm sạch sẽ, vẫn là cậu trai anh tuấn nõn nà!

Á...
CMN, nhất thời kích động quên mất đây là nhà của nó rồi!
Bầu không khí ngượng ngùng tràn ngập đôi bên, Vương Đằng giả vờ như mình không làm gì cả, ngẩng đầu nhìn bầu trời.
“...”
Vật nhỏ bò ra khỏi hang động, nó thề rằng nếu không phải mình đã ăn món ngon của hắn, nó nhất định phải liều mạng với hắn.
Vương Đằng hơi nhức đầu. Hiện tại hắn đã chuẩn bị rời khỏi nơi này, tìm cách quay về thế giới nhân loại, nhưng hắn vẫn chưa nghĩ ra nên xử lý vật nhỏ trước mắt thế nào đây.
Trực tiếp vứt bỏ nó ở đây?
Hình như có hơi tàn nhẫn.
Trải qua mấy ngày chung sống, Vương Đằng phát hiện vật nhỏ này hình như không giống loài Hắc Ám cho lắm.
Nếu là loài Hắc Ám, hắn trực tiếp vứt bỏ nó cũng không có bất cứ gánh nặng tâm lý nào, nhưng nếu không phải loài Hắc Ám, chỉ dựa vào việc nó thu nhận mình nhiều ngày như thế, Vương Đằng không thể không lo, không hỏi.
Lúc này, Vương Đằng cúi đầu nhìn xuống, vật nhỏ đã đứng cách đó năm mét, không xa cách cũng không đến gần, đôi mắt đen tròn nhìn thẳng về phía hắn.
“Đi theo ta!” Vẻ mặt Vương Đằng lạnh lùng, hắn nhàn nhạt nói.
Nói xong, hắn cũng không quan tâm nó nghĩ thế nào, cất bước đi thẳng vào trong rừng rậm.
Ánh mắt vật nhỏ lấp lánh, nó vội vàng nhắm mắt theo đuôi.
Vương Đằng thả niệm lực tinh thần ra, cảm giác tình hình trong khu rừng u ám này, vừa để thăm dò sự tồn tại của sinh vật nguy hiểm, vừa để tìm kiếm nước sạch.
Cơ thể hắn đã rất bẩn, rất hôi rồi, phải tìm một nơi để tắm rửa.
Còn có vật nhỏ ở sau lưng, cũng đen thui một cục, cả người toả ra mùi hôi chua, không biết mấy năm rồi chưa tắm rửa.
Người không biết, còn cho rằng hai người này cùng nhau đi ăn xin.
Vật nhỏ đi theo sau lưng Vương Đằng, lộ rõ vẻ vô cùng cảnh giác, luôn luôn cúi thấp, đây là tư thế có thể né tránh và tấn công bất cứ lúc nào.
Vương Đằng nhìn thấy tư thế của nó, thì biết vật nhỏ này đã sống trong rừng rậm rất lâu rồi, nếu không đã không hình thành ra tập tính cẩn thận như thế.
Lúc này tốc độ của hắn đột nhiên tăng nhanh, chạy về một nơi trong rừng rậm.
Vật nhỏ hơi thẫn thờ, sau đó tốc độ cũng đột nhiên tăng nhanh, tay chân nó chạm đất, chạy nhanh giống như dã thú.
Vương Đằng chỉ đang thăm dò cực hạn của nó. Nếu không thì với tốc độ của hắn, vật nhỏ đương nhiên không thể theo kịp.
Qua một lúc, vật nhỏ dường như đã biết được mục đích của Vương Đằng, vội vàng hét to: “Đừng đi, ở đây, rất nguy hiểm!”
Vương Đằng lại như không nghe thấy gì, vẫn đi về phía trước.
Vật nhỏ rơi vào do dự, giống như nghĩ đến hồi ức không hay, gương mặt lộ ra vẻ sợ hãi, chốc lát sau vẫn cắn cắn răng, đuổi theo.
Không bao lâu, một mặt hồ yên tĩnh xuất hiện trước mặt hai người.
Vương Đằng đứng bên hồ, quay đầu nhìn về phía vật nhỏ vẫn đứng ở rất xa, không dám đến gần hồ nước, niệm tực tinh thần lập tức cuốn qua, ném nó vào trong hồ.
Còn bản thân Vương Đằng cũng cởi bỏ quần áo, tũm một tiếng nhảy vào trong hồ nước lạnh căm căm.
Vật nhỏ ló đầu ra khỏi hồ, sắc mặt kinh khủng, tư thế giống như bơi kiểu chó, đạp nước bơi về phía bờ hồ.
“Tắm sạch sẽ, nếu không sẽ lại vứt ngươi vào trong hồ!” Vương Đằng lạnh lùng nói.
Vật nhỏ cứng đờ cả người, nhìn hắn rồi nói: “Ở đây có quái thú, rất nguy hiểm!”
“Không chết được đâu!” Vương Đằng nói một câu, rồi không để tâm đến nó nữa, tự lo tắm rửa cơ thể.
Nhẫn không gian của hắn có chứa một vài đồ dùng cần thiết hằng ngày, lúc này vừa hay cần dùng đến.
Tắm sạch sẽ, thơm tho, vẫn là một cậu trai anh tuấn nõn nà!
Thế nhưng ngay lúc này, giống như ứng với lời nói của vật nhỏ, một bóng đen đột nhiên hiện ra từ dưới Vương Đằng.
Soạt một tiếng!
Một con cá đen khổng lồ đáng sợ, dữ tợn nhảy ra khỏi mặt nước, há cái miệng lớn về phía Vương Đằng.
Vật nhỏ trừng to đôi mắt, gương mặt ngập tràn sợ hãi.
“Tìm chết!” Vương Đằng hừ lạnh một tiếng, há miệng nôn ra một quả cầu ánh sáng màu đen, quăng về phía cá đen khổng lồ.
Đạn Ám Phong!
Quả cầu ánh sáng màu đen trực tiếp chui vào trong miệng cá đen, sau đó toàn bộ cơ thể nó bắt đầu bành trướng.
Bùm!
Bạn cần đăng nhập để bình luận