Võ Đạo Toàn Thuộc Tín

Chương 1113: Thuộc hạ này của ngươi miệng thúi quá, ta thay ngươi tiễn hắn về lò cải tạo đây. (2)

Những võ giả thiên kiêu từ ngoài hành tinh đến như bọn họ, trên thực tế không thể nào để ý đến võ giả địa phương của Địa Tinh, cho dù Vương Đằng đạt được cấp Hành Tinh, trong mắt bọn họ, phương diện nội hàm còn thua kém rất nhiều, không thể so sánh với bọn họ.
Lúc này, sắc mặt Vương Đằng vẫn không hề thay đổi, chính ngay lúc khí thế sắp trúng người, nhẹ nhàng phất tay một cái
Đoành!
Một tiếng vang âm trầm, khí thế đó tan vỡ theo tiếng vang.
Sắc mặt Rockins cuối cùng đã có chút thay đổi, ánh mắt nhìn chằm chằm Vương Đằng, trong lòng lại cực kì kinh ngạc.
Võ giả ngoài hành tinh khác cũng kinh ngạc không thôi, ngay cả đám người Augus, Catu, Biello cũng không ngoại lệ, đều có sắc mặt khác biệt.
Hai người Kim Nguyên và Haddock sau lưng Vương Đằng không kìm được ánh mắt lấp lánh, đáy lòng không thể tưởng tượng nổi.
Đấy mới bao lâu, cảm thấy sao mà thực lực của vị lão đại từ trên trời rơi xuống này đã mạnh lên rất nhiều vậy chứ?
Hai người đưa mắt nhìn nhau, xác định mình không cảm nhận sai, trong lòng càng thêm chấn động.
Nhưng Vương Đằng không dừng lại ở đây, trong đôi mắt hắn vụt qua một tia tinh quang, niệm lực tinh thần dường như ngưng tụ thành một thanh kiếm bén vô hình đâm ra.
“Không hay rồi!”
Sắc mặt Rockins khẽ biến, muốn ngăn cản, lại không thể nào theo kịp.
Tốc độ của thanh kiếm sắc bén do niệm lực tinh thần ngưng tụ nhanh đến mức nào, ngay khoảnh khắc đâm ra từ trong mắt Vương Đằng đã lập tức đâm vào trong đôi mắt của tên võ giả cấp Tinh Đồ ngoài hành tinh sau lưng Rockins.
Vô thanh vô tức!
Tên võ giả cấp Tinh Đồ ngoài hành tinh kia chỉ chấn động toàn thân, lập tức thất khiếu chảy máu, cơ thể mất đi khống chế, ngã về phía sau.
Đoành!
Cơ thể hắn nặng nề ngã lên trên đỉnh phi thuyền, ý thức bị hủy diệt hoàn toàn mất đi mạng sống.
“Ngươi!”
Sắc mặt Rockins khó coi, đôi mắt như muốn phun lửa.
“Thuộc hạ này của ngươi miệng thúi quá, ta thay ngươi tiễn hắn về lò cải tạo rồi, không cần cảm ơn ta.” Vương Đằng làm như không nhìn thấy ánh mắt của hắn, thản nhiên nói.
“Khốn kiếp!” Rockins tức giận.
Hắn chưa từng bị người ta lơ đi như thế!
Cũng chưa từng bị người ta mạo phạm như thế!
Tên thổ dân Địa Tinh này đánh chết thuộc hạ đắc lực nhất của hắn ở trước mặt hắn, không khác nào vứt mặt hắn xuống đất điên cuồng giẫm đạp.
Chú có thể nhịn, thím cũng không thể nhịn.
“Nếu ngươi không phục, thì đến đấu một trận, ta chiều ngươi.” Vương Đằng lúc này cuối cùng đã thu lại nụ cười, nhìn đối phương mặt không biểu cảm, lạnh giọng nói.
Đối với kẻ địch, hắn trước nay chỉ có một nguyên tắc.
Không phục, đánh cho phục!
Còn không phục, đánh chết!
Kệ ngươi là thiên kiêu gì, đều giết không tha.
Trong chốc lát, bầu không khí bốn phía đông cứng lại, ánh mắt của mọi người đều tập trung ở giữa Vương Đằng và Rockins, hoặc chấn kinh, hoặc chế giễu, hoặc cười trên nỗi đau của người khác…
Ánh mắt của một đám người dự thi ngoài hành tinh rất phức tạp, xoay chuyển qua lại giữa Vương Đằng và Rockins.
“Thực lực của tên võ giả Địa Tinh Vương Đằng này thật khiến người ta nhìn không thấu!”
“Cấp Hành Tinh là điều chắc chắn, nếu không, hắn đã không thể chống đỡ được khí thế của Rockins.”
“Nhưng hắn quá nhẹ nhàng rồi nha!”
“Hơn nữa vừa rồi chắc là niệm lực tinh thần đúng không?”
“Có thể phóng đòn tấn công ra ngoài, khiến người ta phòng không thể phòng, chắc chắn là niệm lực tinh thần, tên Vương Đằng này còn là một tên Thần Niệm sư cực kì hiếm thấy!!!”
“Có điều Rockins chính là thiên kiêu nổi tiếng của tinh hệ Uro, Vương Đằng thế này há có thể so sánh với hắn, vừa rồi làm vậy coi như là không khác gì tìm chết!”
...
Tiếng bàn tán văng vẳng bốn phía, tất cả người dự thi ngoài hành tinh đều rất chấn động, đặc biệt là thân phận Thần Niệm sư của Vương Đằng khiến mọi người cảm thấy vô cùng huyền diệu.
Trên Địa Tinh lạc hậu này lại xuất hiện một tên Thần Niệm sự cực kì hiếm thấy!
Nhưng mà dù là như thế, mọi người vẫn không xem trọng Vương Đằng, cảm thấy hắn không thể nào là đối thủ của Rockins, hiện tại chọc giận, căn bản chính là tự tìm đường chết.
Sắc mặt Rockins tái xanh, trong lòng lửa giận bốc cháy hừng hực, dường như đã đạt đến cực điểm bùng nổ, nhưng hắn đã hít sâu một hơi, lại bình tĩnh xuống, thoáng nhìn Vương Đằng vẻ mặt tỉnh bơ, lại không lên tiếng nói thêm gì.
Mọi người thất vọng trận.
Vốn cho rằng Rockins không thể nuốt cục tức này xuống, đương nhiên phải đánh chết Vương Đằng ngay tại chỗ, ai ngờ lại có kết quả như thế này.
Hắn không phản kháng một tiếng, chọn lựa tránh mũi nhọn.
Người dự thi ngoài hành tinh không ngốc, đương nhiên biết là tại sao, ánh mắt bọn họ quét qua trên người đám Augus, Catu, không khỏi lắc đầu.
Có mấy vị này ở đây, Rockins làm thế nào có thể tùy tiện ra tay với một tên thổ dân Địa Tinh, để lộ ra thực lực của bản thân trước.
“Vô vị!” Vương Đằng thấy Rockins không có ý động thủ, không kìm được lẩm bẩm một câu,
“...” Trên trán Rockins nổ ra một chữ “Tỉnh” (井), cơ thịt trên mặt thoáng co rút lại không thể nhận.
“...” Người khác cũng cạn lời.
Tên này hình như chỉ sợ không loạn nha!
Tìm đường chết!
Một từ trống rỗng xuất hiện trong tâm trí của mọi người.
“Mọi người đều đã đến vì loài Hắc Ám, không cần phải động thủ vì chút chuyện nhỏ.” Lúc này Pucklin của tộc Mộc Tinh Linh tinh hệ Ngân Lam mở miệng nói.
Sinh tử của một tên võ giả cấp Tinh Đồ trong mắt bọn họ chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi.
“Không sai, vẫn là nói đến chuyện tiếp theo nên làm sao đối phó với loài Hắc Ám đi, Vương Đằng chắc ngươi cũng đã biết chuyện chúng ta dự thi rồi, tuy rằng ngươi là võ giả Địa Tinh, nhưng mà nếu đã đến được đoạn cuối, vậy thì đã có tư cách tham dự cuộc thi, tư cách trúng tuyển vào đệ nhất học viện tháp Thánh Tinh của liên bang Aurant là được sinh ra trong cuộc thi lần này, đối với ngươi chắc chắn là cơ hội cực lớn.” Biello thiên kiêu của tinh hệ Thanh Huyền cười nói.
“...” Sắc mặt Biello thoáng cứng đờ.
Cuộc thi mà bọn họ cho là cơ hội cực lớn, Vương Đằng lại không xem ra gì?
Biello không tin.
Chỉ có thể nói Vương Đằng này quá biết giả vờ rồi!
Vương Đằng có thể lấy được tư cách thi vào tháp Thánh Tinh đã là tạo hóa rất lớn, hắn há không hiểu rõ, làm sao có thể thật sự không đáng kể gì như hắn nói.
Đám người Biello, Augus đều có suy nghĩ như thế, đều cảm thấy Vương Đằng đang giả nai.
Vương Đằng cũng không định giải thích gì với những người này, tìm kiếm một tư thế thoải mái ngồi xếp bằng xuống lưng của tiểu Bạch: “Ai da, chạy đông chạy tây, khiến ta mệt chết rồi, nếu các ngươi muốn tán gẫu, vậy thì tán gẫu thôi.”
“...”
Mọi người nhìn thấy dáng vẻ uể oải lười nhác của Vương Đằng, lần nữa cạn lời.
Tên này đúng là thiên kiêu mà cả cái Địa Tinh gặp vận cứt chó mới xuất hiện một người sao?
Cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm.
Dáng vẻ thế này, chỗ nào giống thiên kiêu chứ!
“Mọi người đừng lo lắng nha, có lời gì muốn nói, cứ thoải mái nói, tới tới tới, nói thử nghe xem.” Vương Đằng bày ra dáng vẻ như chủ nhà, hô hào mọi người mở đầu câu chuyện.
“...”
Khóe mắt của đám người Biello, Pucklin đều bất giác co giật, đáy lòng không nhịn được phun trào ra một cảm giác bất lực.
“Cá cược này là ngươi quyết định với loài Hắc Ám, quy tắc cụ thể thế nào, ngươi nói ra trước nghe xem sao.” Biello hít sâu một hơi, bất đắc dĩ nói với Vương Đằng.
“Không có quy tắc cụ thể gì cả, giống với tin tức ta truyền ra thôi, không có gì khác biệt hết.” Vương Đằng buông thõng tay nói.
“... Ngươi dám chưa quyết định xong quy tắc đã cá cược với loài Hắc Ám sao??” Tâm trạng Biello vừa khôi phục lại lần nữa có dấu hiệu bùng phát.
Tên này chọc người ta tức chết nha!
“Không sai, chính là như thế.” Vương Đằng gật đầu nói.
“Ngươi!” Trên trán Biello nổ ra một chữ “Tỉnh”.
“Xem ra không còn gì để nói rồi, vẫn là đợi loài Hắc Ám đến rồi xem sau vậy.” Augus thoáng nhìn Vương Đằng, lắc đầu, rồi ngồi ngay ngắn trên đỉnh phi thuyền của hắn, nhắm mắt lại.
“Ha ha ha, ngươi rất hợp khẩu vị của ta, muốn kế hoạch gì chứ, đánh là được rồi.” Catu cười thành tiếng, hai mắt phát sáng, nhìn về phía Vương Đằng.
“Ngại quá, ta không chơi gay, cảm ơn.” Vương Đằng nói.
Đám người Biello chốc lát hướng ánh mắt cổ quái về phía Catu.
“...” Catu bỗng nhiên nghẹn một cái, khóe mắt rụt lại, xung kích hư không mà sinh ra một cảm giác muốn bóp chết Vương Đằng
Hắn cuối cùng đã lĩnh hội được cảm giác bất lực của đám người Rockins, Biello đến từ đâu, chỉ cần nói chuyện với tên Vương Đằng này, nhất định sẽ trúng chiêu.
Tên Vương Đằng này có thuộc tính tức chết người ta!
Còn má đó đặc biệt chọc cho chúng nó ghét!
Catu ngoan ngoãn im miệng, tỏ ý không muốn tiếp tục nói chuyện với Vương Đằng.
Hai vị thiên kiêu Biello và Pucklin cũng chờ đợi ở trên đỉnh phi thuyền của chính mình, có điều hai người này rất quá đáng, dám sai người bày bàn ghế ra, cắm dù che nắng, uống trà chiều thoải mái nhàn nhã ở bên đó.
Vương Đằng nhìn thấy cảnh này, ánh mắt khẽ sáng, bảo tiểu Bạch đáp lên trên phi thuyền Biello.
Vương Đằng nhảy xuống khỏi lưng tiểu Bạch, nhìn về phía Ares ngồi bên cạnh Biello cười khà khà nói: “Thánh nữ các hạ, đã lâu không gặp nha!”
Trong lúc nói, đã tự mình lấy từ trong nhẫn không gian ra một chiếc ghế, ngồi xuống rất ư là nhiệt tình.
“Σ(⊙▽⊙” Ares.
“...” Biello.
Vương Đằng nhót lấy một miếng bánh ngọt có vẻ vô cùng tinh xảo từ trên bàn, đánh giá tỉ mỉ một chút, vứt vào trong miệng, vừa nhấm nháp, vừa nói: “Đây là bánh ngọt đặc sản của vũ trụ các ngươi sao, ta ăn thử xem có gì khác biệt với của Địa Tinh chúng ta không ha.”
“... Có ai nói với ngươi, ngươi thật sự rất vô sỉ không.” Biello dở khóc dở cười nói.
“Có thì cũng có, còn không ít nữa, nhưng ta quên hết rồi.” Vương Đằng ngẫm nghĩ, thực sự không nhớ ra được, lắc đầu nói.
“Ngươi là đến nhận người quen, hay đến uống ké trà chiều của ta?” Biello liếc mắt nói.
“Đều không phải, thực ra ta là đến làm quen với ngươi, mỹ nữ thiên kiêu của tinh hệ Thanh Huyền này.” Vương Đằng không biết liêm sỉ nói.
“Ồ, ngươi quen biết ta.” Biello có chút kinh ngạc nói, Vương Đằng này lại có thể gọi ra tên của nàng, còn biết được nàng đến từ tinh hệ Thanh Huyền, làm sao hắn biết được chứ?
“Không chỉ ngươi, thiên kiêu ở đây, ta cơ bản đều biết.” Vương Đằng mỉm cười thần bí nói.
“Hả?”
Biello có vẻ hết hồn, ánh mắt đang nhìn ly trà trên tay lại quay sang nhìn Vương Đằng.
Bọn họ là người ngoài hành tinh, làm thế nào Vương Đằng biết được lai lịch của họ?
Hắn tỏ vẻ mình có tài có thế?
Hay là thông qua con đường nào khác?
Vô số suy nghĩ ngổn ngang trong đầu Biello.
Nàng chợt nhìn thấy nhóm Kim Nguyên đứng phía sau Vương Đằng, bèn hỏi: “Hai vị này trông lạ thật, không biết họ là thiên kiêu ở tinh hệ nào nhỉ?”
Biello thầm kinh ngạc, bởi vì từ đầu đến cuối, hai người kia đều vô cùng yên phận đứng phía sau Vương Đằng, như thể hắn là người dẫn đầu.
Hai võ giả người ngoài hành tinh mà lại chịu thần phục võ giả Địa Tinh như Vương Đằng sao?
Chuyện này có nội tình sâu xa đây!
Kim Nguyên và Haddock đều quay sang nhìn Vương Đằng, thấy hắn không nói gì, họ cười hì hì: “Không dám so sánh với các ngươi, chúng ta chỉ là thiên tài bình thường xuất thân trong gia tộc nhỏ thôi.”
Kim Nguyên và Haddock đều giỏi nhìn mặt đoán ý, sao có thể dễ dàng nói với Biello rằng họ trốn từ hành tinh hoang tàn chứ.
“Người có thể tham gia thí luyện đều là thiên kiêu.” Biello cũng cười ha ha, nói thêm vài câu nịnh hót, còn chuyện có tin hay không thì chỉ có nàng biết thôi.
Mấy người này trò chuyện với nhau cũng không che giấu điều gì, những người dự thi ngoài hành tinh khác đều là võ giả cấp Hành Tinh. Ở khoảng cách gần như vậy, đương nhiên họ đều nghe thấy, hơn nữa họ còn âm thầm suy đoán quan hệ của hai người Kim Nguyên, Haddock với Vương Đằng.
Thấy hai người dự thi đi theo phía sau Vương Đằng, không ít người tỏ ra vô cùng ngạc nhiên.
Tuy nhiên điều đó cũng rất hiếm thấy, dù sao có thể trở thành người dự thi thì bản thân họ đã có năng khiếu trời phú cao hơn người, kiêu ngạo tự phụ, đâu thể nào dễ dàng thần phục người khác.
Vì vậy giờ phút này đây, ngoài Angus là thiên kiêu đứng thứ năm ra, rất nhiều người dự thi trở nên kiêng kỵ Vương Đằng.
...
Hạ quốc – Bắc Cương.
Một nhóm phóng viên chiến trường mạo hiểm tính mạng đến doanh trại quân đội Hạ quốc, dẫn đầu bởi một người phụ nữ hăng hái bừng bừng khoảng ba mươi tuổi, mặc đồ quân đội, nàng là MC thời sự cực kỳ nổi tiếng ở Hạ quốc.
Một võ giả cấp Chiến tướng thuộc quân bộ đồn trú ở Bắc Cương đã tự mình tiếp đón nhóm phóng viên này.
“MC Chân, không ngờ lần này ngươi tự mình đến đây.” Võ giả cấp Chiến tướng của quân bộ có vẻ mệt mỏi, bắt tay với MC nổi tiếng và nói.
“Lãnh tụ Võ Đạo bảo ta đến đây, thay mặt chính phủ công bố tình hình nơi này với bên ngoài.” Chân Bình nói, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
“Phải làm như vậy thật sao? Nếu tình hình ở đây truyền ra ngoài, tất sẽ dấy lên khủng hoảng rất lớn.” Trần Tướng quân nhíu mày và nói.
“Đây cũng là chuyện không còn cách nào khác, đã đến nước này, tuyệt đối không thể giấu diếm nữa, tất cả mọi người có quyền được biết.” Chân Bình nói.
“Được rồi, là ta suy nghĩ quá đơn giản, vẫn còn suy nghĩ bảo thủ như thời trước, vậy ngươi… cứ viết báo đi.” Trần Tướng quân thở dài, lắc đầu cười khổ.
“Trần Tướng quân, ngươi đừng như thế. Sự việc phát triển đến mức này, mọi chuyện quá đột ngột, không ai có thể tưởng tượng được, ngươi đừng vì thế mà tự trách.” Chân Bình nói.
Hai người không nói nhiều thêm, Chân Bình bảo ê-kíp phía sau nhắm camera về phía bầu trời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận