Võ Đạo Toàn Thuộc Tín

Chương 542: Đó là... nụ cười nghèo khổ!

Vương Đằng hơi mù mịt, quân hàm của Hàn Chú lại cao hơn hắn.
Chuyện này không khoa học.
Lại liếc trộm Vạn Bạch Thu bên kia.
Sĩ quan trung cấp!
Lại một người nữa!
Vương Đằng: “…”
“Sao vậy?” Hàn Chú phát hiện vẻ mặt của hắn có hơi kỳ lạ, không khỏi hỏi.
Vạn Bạch thu cũng nhìn qua, ánh mắt mang theo sự nghi ngờ.
“Sao các ngươi đều là quân hàm sĩ quan trung cấp, không phải là nói quân hàm không dễ lấy sao?” Vương Đằng khó hiểu hỏi.
“Ngươi nói cái này hả.” Hàn Chú hiểu ra nói, “Chuyện này có gì kì lạ, dù sao chúng ta cũng đã lăn lộn bốn năm rồi, ngày thường làm nhiệm vụ của Bộ Chỉ huy quân sự không ít, giống như đám Đỗ Vũ cũng có mấy người lấy được quân hàm sĩ quan hạ cấp.”
“Ha ha, chẳng trách chẳng trách.” Vương Đằng cười ngượng ngùng.
Xem ra quân hàm cấp sĩ này quả nhiên không tính là gì, bản thân mình quá ngây thơ rồi!
Vẫn là phải lăn lộn quân hàm cấp tá mới không biết xấu hổ mà lấy ra.
“Nói lại, quân hàm của chúng ta đều là dựa vào công trạng thật mà xét. Còn ngươi vừa vào trường đã lấy được quân hàm hạ cấp, ngươi còn không thỏa mãn sao.” Vạn Bạch Thu tức giận nói.
“Ai nói chứ, vì lấy được quân hàm này, ta đã không biết bị đàn anh vây công bao nhiêu lần, hồi đó tổng viện trưởng đã tàn nhẫn lừa ta một lần.” Vương Đằng kêu khổ nói.
“Sao ta lại nghe đồn lúc trước là ngươi đã hành hạ đám năm hai kia đến mức sắp khóc, ngươi lại dám không biết xấu hổ nói vậy.” Ánh mắt Vạn Bạch Thu kỳ lạ nhìn hắn, nói.
“Nói bậy, khi đó ta chỉ là một ma mới năm nhất, dưới sự uy nghiêm của đàn anh đàn chị năm hai ta còn run bần bật, các ngươi không biết ta khó khăn cỡ nào.” Vương Đằng kiên quyết không thừa nhận.
Hắn là hạng người như vậy sao?
Bắt nạt đàn anh đàn chị gì đó tuyệt đối không tồn tại.
Một đám đàn anh đàn chị phía sau yên lặng rơi lệ.
“Ha ha!” Vạn Bạch Thu và Hàn Chú khinh thường cười mỉa hắn một tiếng, tên nhóc này chẳng những lòng dạ thâm độc mà da mặt còn rất dày.
Giải quyết việc thân phận xong, Ngưu Lê đưa mọi người tới chỗ dừng chân.
Thành Hắc Tước nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, bên trong đầy đủ mọi thứ tiện nghi.
Đám người Vương Đằng cùng nhau đi tới, thấy được không ít cửa hàng, lao nhao lộ vẻ kinh ngạc.
Ngưu Lê nói: “Thành Hắc Tước nằm trong tay quân đoàn Hắc Tước của chúng ta, binh lực đồn trú lên tới tám mươi ngàn, trong đó võ giả chỉ chiếm không đến một phần mười.”
Ngưu Lê nói: “Trong số một phần mười võ giả này, võ giả Bộ Chỉ huy quân sự chiếm tổng cộng ba phần năm, ngoài ra còn có võ giả của các thế lực khắp nơi, thậm chí còn có võ giả tự do. Bọn hắn đóng quân quanh năm ở Dị Giới, cần các loại tài nguyên, vì vậy có không ít thế lực tập đoàn hợp tác với Bộ Chỉ huy quân sự mở cửa hàng ở chỗ này, công ty con, vân vân.”
“Cửa hàng những công ty này chẳng những bán ra các loại tài nguyên, còn thu mua tinh thú võ giả săn giết, hoặc là vật phẩm thu được từ việc giết kẻ địch, vân vân.”
“Kiếm tiền sao?” Ánh mắt Vương Đằng tỏa sáng, đột nhiên xen miệng hỏi.
Ngưu Lê dừng lại một chút, theo giọng nói nhìn kẻ vừa nói chuyện, phát hiện đúng là học sinh hắn chú ý lúc trước, hơi sững sờ.
Hắn nhìn dáng vẻ tham tiền của Vương Đằng, có hơi dở khóc dở cười, quả nhiên tiểu tử này không giống những người khác. Nhưng hắn vẫn gật đầu nói: “Kiếm tiền, hơn nữa còn kiếm rất nhiều tiền!”
Vương Đằng giống như thấy được mấu chốt buôn bán khổng lồ, ý định tìm cơ hội tống tiền Đàm Đài Tuyền.
Đường đường là... đồ đệ của quân chủ của quân đoàn Hắc Tước, mở công ty lớn nhỏ gì đó ở đây, hẳn là chút lòng thành.
Có điều chuyện này không gấp.
Sự phát triển của Vương gia vẫn cần bước từng bước, ăn một miếng không thể béo ngay được.
Mọi người nhìn thấy dáng vẻ thoáng đăm chiêu của Vương Đằng, hơi im lặng, chẳng lẽ người này muốn làm ăn ở đây sao?
Nghĩ cũng thật nhiều!
Ngưu Lê cười lắc đầu, làm ăn ở chỗ này không đơn giản như vậy, không chỉ phải tự lực cánh sinh vượt qua thử thách, còn cần bối cảnh có vốn liếng.
Nếu không bị những tập đoàn tài chính kia cá sấu ăn không chừa xương cốt, cũng không phát hiện ra.
Hắn tiếp tục nói: “Mặt khác, nơi này cũng có không ít phương tiện giải trí. Võ giả, quân nhân ở trên chiến trường chém giết, thường xuyên đối diện với tử vong, thế nên bọn họ thỉnh thoảng cũng cần thả lỏng, nếu không áp lực trên chiến trường sẽ khiến cho người nổi điên.
Mọi người gật đầu, cảm thấy rất nhân tính hóa.
...
Ngưu Lê giới thiệu ở phía trước, cuối cùng bọn họ dừng lại tại một khu dừng chân.
Khu dừng chân rất lớn, xây dựng thành mô hình khu dân cư, hình thức rất đơn giản, cũng không xa hoa.
Dõi mắt nhìn xa, từng căn nhà nhỏ năm tầng, chỉ hai chữ – chỉnh tề.
“Được rồi, nơi đây chính là khu ký túc xá. Các ngươi ở nhà số hai mươi sáu, mỗi người một phòng, tự mình tìm phòng.”
“Hôm nay chủ yếu là làm quen, sửa soạn. Ngày mai chúng ta tiến hành quân diễn, sáng sớm bảy giờ tập hợp ở trước ký túc xá. Đến lúc đó ta sẽ đi qua tìm các ngươi.”
“Mặt khác, thành Hắc Tước có không ít những địa điểm thú vị, các ngươi có thể tự mình đi dạo một chút. Nhưng mà ở đây ta phải nhắc nhở một câu, có nhiều chỗ không được phép tiến vào, không cần cứng đầu vào đó, cần khống chế lòng hiếu kỳ của các ngươi, nếu không…”
Nói tới đây, Ngưu Lê quét qua một vòng, lộ ra hàm răng trắng, nói: “Xử theo quân pháp!”
Ánh mắt mọi người ngưng lại.
Xử theo quân pháp, đây cũng không phải là nói đùa.
Bọn họ đều là sinh viên trường quân đội, tất nhiên hiểu được sức nặng của mấy chữ này, lúc này cũng đàng hoàng gật đầu xác nhận.
“Lão Nhiếp, không có chuyện gì thì ta đi đây, ngươi an bài bên này cho tốt, nhớ tìm ta uống rượu, đúng lúc ta có kỳ nghỉ hai ngày, hiếm khi được thư giãn một tí.” Ngưu Lê quay đầu nói với Nhiếp Kiên Cường.
“Không thành vấn đề, buổi tới ra cùng ngươi uống hai chén.” Nhiếp Kiên Cường nói.
Ngưu Lê vừa đi, Nhiếp Kiên Cường nhìn mọi người, nói: “Mới vừa rồi Trung tá Ngưu nhắc tới quân diễn, ta nói đơn giản một chút cho các ngươi.”
“Không có việc gì nữa, giải tán đi, sửa sang lại cho tốt gian phòng của chính mình rồi đi dạo một chút.”
Hắn nói xong cũng rời đi, ném một đám lính mới ở nguyên vị trí, mặt nhìn nhau, sửng sốt một lúc lâu.
Sau đó mọi người lập tức giải tán, tìm các phòng.
Gian phòng của bọn hắn đại khái là sắp xếp dựa theo thứ hạng, ba người ở sát vách.
Trở về phòng trước, Vương Đằng và đám người Hàn Chú hẹn nửa giờ sau ra ngoài đi dạo một chút.
Phòng của Vương Đằng số 306. Hắn lấy thẻ quân nhân ra quẹt một cái.
Tích!
Cửa mở ra.
Thẻ quân nhân có không ít chức năng, cư trú, mua sắm, đi lại vân vân, cũng đều cần dùng đến. Ở Bộ Chỉ huy quân sự nó gần như tương đương với thẻ căn cước.
Công trận của bọn hắn sau này cũng được ghi chép trong thẻ quân nhân này, một lần tra liền biết.
Vương Đằng đi vào trong phòng, tiện nghi bên trong vô cùng đơn giản, ngoại trừ sự sắp xếp sinh hoạt thiết yếu như giường, bàn, ghế, phòng vệ sinh thì không có bất kỳ đồ vật dư thừa nào khác, rất phù hợp với tác phong trước sau như một của Bộ Chỉ huy quân sự.
Bọn họ đều ở một mình. Suy cho cùng võ giả cũng có sự khác biệt. Mỗi người đều tu luyện hàng ngày, hơn nữa đều có những bí mật, nếu như ở chung một chỗ nhất định sẽ có rất nhiều bất tiện.
Vương Đằng dạo qua một vòng, thật ra thì cũng không có gì phải sửa sang lại, gian phòng rất sạch sẽ, cái giường, quét dọn một chút là được.
Nửa giờ sau, Vương Đằng và ba người đi ra khỏi ký túc xá, đi dạo khắp nơi không mục đích.
Lúc trước bọn họ đã đi qua mấy cửa hàng và công ty.
Lúc đó không chú ý nhìn, lúc này đi tới bên cạnh, bọn họ thấy không ít cái tên quen thuộc.
Trung tâm mua sắm ngoại tuyến Taobao!
Cửa hàng flagship binh khí Chim Cánh Cụt!
Cửa hàng flagship phù văn Đại Mễ!
Trung tâm mua sắm ngoại tuyến Tinh Đông!
Siêu thị Thiểm Miêu!
...
“Đi cửa hàng flagship binh khí Chim Cánh Cụt xem một chút. Ta nghe nói lúc trước tập đoàn Chim Cánh Cụt phát triển ra chiến kiếm kiểu mới, là phiên bản tốt nhất của Chim Cánh Cụt, rất nhiều người mua.” Vạn Bạch Thu nói.
“Không phải vũ khí của ngươi là trường tiên à, sao lại cảm thấy hứng thú với loại vũ khí như chiến kiếm?” Hàn Chú kinh ngạc nói.
“Ngươi biết cái gì. Nếu không phải ta thật sự không có thiên phú kiếm đạo, ngươi cho rằng ta sẽ chọn trường tiên sao?” Vạn Bạch Thu tức giận nói.
“Lão Hàn, kiếm là thứ vũ khí phổ biến cho cả nam và nữ.” Vương Đằng cười nói, đi vào cửa hàng flagship binh khí Chim Cánh Cụt trước.
“Hứ, người không hiểu là các ngươi, đao mới là sự lãng mạn của phái nam.” Hàn Chú kiên trì duy trì ý kiến của mình, nói với vẻ mặt kiêu ngạo.
“Ngươi quên mất ta là đao kiếm song tuyệt rồi.” Vương Đằng cười hắc hắc nói.
“Phi!” Hàn Chú im lặng, đã quên mất người trước mắt này căn bản là một tên biến thái, cho dù là đao hay là kiếm, đối phương cũng dùng rất lưu loát.
Cửa hàng flagship binh khí Chim Cánh Cụt rất dễ phân biệt.
Một con chim cánh cụt lớn ngớ ngẩn lù đù, béo béo mập mập, thoạt nhìn không hiểu sao lại thấy vừa mắt.
“Hoan nghênh ghé thăm!” Một chị bán hàng xinh đẹp thấy bọn họ, lập tức tiến lên đón.
“Chúng ta muốn xem chiến kiếm kiểu mới nhất cửa hàng các ngươi mới trưng bày một chút.” Vạn Bạch Thu nói thẳng mục đích mình đến.
“Được, mời đi theo ta.” Chị gái bán hàng không hề cảm thấy kỳ quái, đưa bọn hắn tới lầu hai, dừng lại một chỗ trước quầy.
Lúc này trước quầy đã có nhiều người vây quanh, cũng đang đánh giá một thanh kiếm có hình dạng vũ khí bên trong quầy.
“Đây chính là dòng chiến kiếm Hỏa Liệt Điểu chúng ta mới ra mắt, nguyên liệu chủ yếu là mỏ thiết hiếm có của Dị Giới – Hỏa Liệt thạch!”
“Không chỉ như thế, tập thể luyện khí sư của tập đoàn Chim Cánh Cụt chúng ta vì nó mà thiết kế một bộ phương án luyện chế tỉ mỉ, cuối cùng luyện chế được chiến kiếm kiểu mới, sức chống đỡ, tính dẻo dai, độ sắc bén của nó cao hơn nhiều so với dòng Xích Viêm…”
Chị gái bán hàng làm tròn bổn phận của mình, ba ba giới thiệu rất nhiều, cuối cùng cũng nói ra giá tiền.
“Như vậy, một thanh chiến kiếm bản số lượng có hạn với tạo hình mới mẻ độc đáo, uy lực mạnh mẽ, bây giờ không cần năm trăm triệu, cũng không cần bốn trăm triệu, chỉ cần ba trăm chín mươi chín triệu!
“Các vị thượng đế có ý định sở hữu không?”
Hàn Chú: “...”
Vạn Bạch Thu: “...”
Khách hàng xung quanh: “...”
“Ha ha, ba trăm chín mươi chín triệu sao? Giá tiền này cũng được. Chúng ta xem trước một chút, xem trước một chút.” Vạn Bạch Thu lộ ra nụ cười khan.
Khách hàng xung quanh cũng lộ ra vẻ căng thẳng, mỉm cười mà không làm thất lễ.
Đó là... nụ cười của sự nghèo khó!
Chị gái bán hàng cũng lộ ra nụ cười mê người, gật đầu nói: “Được rồi, mọi người từ từ xem, nếu có ý định mua nhất định phải nói cho ta biết nha.”
“Không thành vấn đề, ngươi vội thì cứ đi trước đi.” Vạn Bạch Thu nói.
Đợi chị gái bán hàng vừa đi, Vương Đằng im lặng nói: “Ba trăm chín mươi chín triệu cũng tàm tạm. Các ngươi đều là đại tứ rồi, tùy tiện làm hai nhiệm vụ không phải là tích được rồi sao.”
“Cái rắm, ta đây làm nhiệm vụ nhiều năm như vậy, lúc nhiều nhất có hai trăm triệu trên người, thời gian duy trì không tới ba ngày, sau đó sẽ không còn nữa.” Vạn Bạch Thu tức giận nói.
“Không thể nào, khổ như vậy sao?” Vương Đằng mở to hai mắt, dẫu gì cũng là võ giả cấp Chiến binh tứ tinh, ngũ tinh, sao thảm như vậy?
“Phần lớn tiền của chúng ta được dùng để mua tài nguyên tu luyện rồi. Công pháp nguyên lực, chiến kỹ nguyên lực, không có cái nào là rẻ, bình thường có chỗ nào có thể tiết kiệm tiền.” Hàn Chú ngửa đầu nhìn trời, trong mắt lộ ra khát vọng.
Đó là khao khát tiết kiệm được tiền!
Công pháp, chiến kỹ gì đều không cần tiêu tiền đi mua, tài nguyên đan dược, nguyên thạch linh tinh cũng không cần, dựa hoàn toàn vào việc nhặt thuộc tính, thoải mái.
Chỉ có như vậy mới tiết kiệm tiền được!
Vương Đằng không khỏi cảm khái.
Mấy người rời khỏi cửa hàng flagship binh khí Chim Cánh Cụt, cuối cùng cái gì cũng không mua, sự nghèo khó đã hạn chế sức mua của bọn họ.
Tiếp tục đi dạo.
Bọn họ đi vào trung tâm mua sắm ngoại tuyến Taobao, những thứ ở đây tương đối hỗn tạp, giá tiền có cao có thấp, là đi theo con đường quần chúng hóa.
Người trong tiệm nhiều hơn bên Chim Cánh Cụt.
Cũng không có chị gái bán hàng, khách hàng nhìn trúng cái gì, trực tiếp quét mã trả tiền, sau đó có thể lấy đi.
Bọn họ dạo qua một vòng, đi tới phòng giao dịch.
Phòng giao dịch Taobao chính là nơi dành cho võ giả bản địa giao dịch vật phẩm. Muốn mua muốn bán thứ gì cũng có thể lấy đến đây để xác định phẩm chất và xác định giá. Cảm thấy thích hợp thì bán cho Taobao, không hợp cũng không sao, trực tiếp rời đi là được.
Chỉ là vật phẩm giao dịch của khách hàng đều được giữ bí mật, người bên cạnh không thể nào quan sát được. Ba người Vương Đằng di lòng vòng bên ngoài phòng giao dịch, cảm thấy không có ý nghĩa gì, chuẩn bị rời đi.
Lúc này, ba tên võ giả từ trong phòng giao dịch đi ra, âm thanh nói chuyện truyền vào trong tai Vương Đằng.
“Bọn họ ra giá tiền cũng không thấp, giá tiền ngươi mua cái lò luyện đan cũng như vậy, dù sao ngươi cũng không phải là luyện đan sư, giữ nó cũng vô ích!”
“Đúng vậy, nhanh chóng bán đi đổi thành vật khác mới đúng.”
“Ta muốn xem lại một chút, lại lịch của lò luyện đan kia các ngươi cũng biết. Chung quy ta vẫn cảm thấy không tầm thường, có lẽ có thể bán ra giá tiền cao hơn, chỉ là bọn hắn không biết hàng mà thôi.”
“Ngươi có thể thôi đi được không. Giám định sư của Taobao cũng được công nhận, bọn họ cũng không nhìn ra, ngươi còn muốn như thế nào nữa.”
Trong lúc mấy người nói chuyện với nhau, mắt thấy càng lúc đi càng xa, một giọng nói đột nhiên vang lên từ phía sau bọn họ.
“Các vị chờ một chút!”
Ba tên võ giả kia lập tức quay đầu lại, theo giọng nói, nghi ngờ nhìn Vương Đằng.
“Ngươi đang gọi chúng ta?”
“Không sai.” Vương Đằng cười gật đầu.
Ba người kia giống như là võ giả tự do, không khỏi liếc mắt nhìn nhau, cẩn thận hỏi: “Các hạ có chuyện gì không?”
“Ta nghe các ngươi nói có lò luyện đan muốn bán…”
Còn chưa nói xong, người có lò luyện đan lập tức biến sắc, lộ vẻ cảnh giác, trừng mắt liếc hai người bạn, nói: “Lò luyện đan gì, ngươi nghe lầm rồi.”
Hắn lên tiếng phủ nhận, xoay người rời đi.
Mặc dù nơi này là Bộ Chỉ huy quân sự, những cũng có không ít các võ giả thế lực khác cùng với võ giả tự do. Ở thành Hắc Tước chắc chắn sẽ không phát sinh chuyện gì mà đen ăn đen, nhưng khi ra khỏi thành thì chưa chắc.
Mặc dù nhìn mấy người trước mắt này tuổi không lớn, thế nhưng bọn họ là võ giả cấp Chiến binh tam tinh lại phát hiện họ hoàn toàn không nhìn thấu đối phương.
Chứng tỏ rằng thực lực của mấy người trẻ tuổi này hơn hẳn bọn hắn.
Còn trẻ như vậy lại có sẵn thực lực như thế, trên căn bản đều là võ giả thiên tài xuất thân từ các thế lực lớn.
Loại võ giả như thế này cũng không dễ chung đụng, ngang ngược càn rỡ, thậm chí xuất hiện chuyện cướp bóc cũng không phải là không có khả năng.
Vương Đằng không nghĩ tới đối phương phản ứng kịch liệt như vậy, nhưng mà nghĩ lại, lại cảm thấy rất bình thường, võ giả bình thường giống như họ, chọc không nổi thì chỉ có thể né.
Chì là... hắn rất giống người xấu sao?
Hù dọa họ thành như vậy.
Hàn Chú và Vạn Bạch Thu không khỏi cười trộm, coi như là bọn họ có phần hiểu rõ Vương Đằng, hiển nhiên biết chắc chắn hắn sẽ không làm loạn.
Thế nên không nói cái gì, chỉ đứng ở một bên nhìn.
Vương Đằng im lặng lắc đầu, lắc mình một cái, đứng chắn trước người ba tên võ giả kia.
“Ngươi muốn làm gì? Nơi này là thành Hắc Tước, ngươi đừng có làm loạn.” Ba tên võ giả biến sắc, lớn tiếng nói.
Trong nháy mắt, rất nhiều ánh mắt bị hấp dẫn nhìn qua đây.
Vương Đằng cười nhạt, cũng không nói nhảm, trực tiếp lấy ra thẻ quân nhân, nói: “Ba vị không cần căng thẳng. Chúng ta là võ giả của Bộ Chỉ huy quân sự, vừa nãy nghe được lời nói của các ngươi, có chút hứng thú, cho nên mới tùy tiện gọi các ngươi lại, mong muốn hỏi cặn kẽ tình huống một chút.”
Ba tên võ giả nhìn thẻ quân nhân trong tay Vương Đằng, đồng thời thở phào trong lòng, hơi lúng túng nói: “Ngại quá, xem ra là chúng ta hiểu lầm.”
Nói tóm lại võ giả của Bộ Chỉ huy quân sự vẫn là đáng tin cậy, ít nhất chưa từng nghe qua lời gièm pha nào.
Mọi người xung quanh nghe đến đó, liền không hề chú ý nữa.
“Như thế nào, ba vị? Dù sao đều là giao dịch, nếu như món đồ khiến ta hài lòng, ngược lại giá cả không là vấn đề.” Vương Đằng cười nói.
Ba người liếc mắt nhìn nhau lần nữa, tên võ giả có lò luyện đan hơi do dự, gật đầu nói: “Được thôi, vậy thì cho ngươi xem, chỉ là chỗ này hình như không thích hợp lắm.”
“Vậy chúng ta tìm một chỗ hàn huyên một chút.” Vương Đằng gật đầu nói.
Mấy người gộp lại, cuối cùng đặt một gian phòng của một cửa hàng mới ở thành Hắc Tước.
Không đắt, Vương Đằng trực tiếp trả tiền.
Trong phòng.
Chuyện tới nước này, tên võ giả kia cũng nghiêm túc, lấy ra một cái lò luyện đan, làm tư thế mời với Vương Đằng.
Ánh mắt Vương Đằng lập tức rơi trên lò luyện đan.
Cái lò luyện đan này tương đối… phục cổ. Mặt ngoài còn có rỉ sắt, toàn thân hiện lên màu đen nhánh, hình thể rất tròn trĩnh cường tráng, cao tới hơn nửa người, toát ra khí thế nặng nề trầm ổn.
Mặt ngoài của lò luyện đan không chỉ có rỉ sắt, còn có không ít bùn đất không được rửa sạch, vì vậy không nhìn ra hoa văn Đại Thanh phía trên.
Mơ hồ có điểm giống với hoa văn Hỏa Diễm Vân.
Trừ cái đó ra, hình như cũng không có bất kỳ điểm nào kỳ lạ.
“Khụ khụ.” Tên võ giả kia hơi lúng túng, vội ho một tiếng, nói: “Lò luyện đan đó, khẳng định không thể chỉ nhìn bề ngoài, phải xem tác dụng của nó.”
“Quả thật lò luyện đan cần xem tác dụng, có lò luyện đan có thể làm tăng lực ngưng tụ hỏa diễm, nâng cao tốc độ luyện đan, có lò luyện đan có thể ngăn cản việc tràn ra của dược lực, dược lực của đan được được bảo đảm ở mức độ cao nhất, còn có lò luyện đan dựa vào tình hình luyện đan đặc biệt mà phát ra tiếng vang kỳ dị, thông qua tiếng vang kỳ dị luyện đan sư uyên bác có thể nghe ra được tình hình luyện chế đan dược, tùy cơ đối phó, nâng cao tỷ lệ luyện đan thành công, mà có lò luyện đan…”
Vụn vặt lẻ tẻ tổng cộng hắn nói tác dụng của mười mấy lò luyện đan.
Sau đó Vương Đằng khẽ mỉm cười, nhìn sắc mặt mông lung của mọi người, tiếp tục nói:
“Dĩ nhiên quan trọng nhất là, thời điểm luyện chế đan dược cao phẩm, cho dù là cường độ của hỏa diễm, hay là chấn động của nguyên lực cũng hết sức kịch liệt, chỉ có lò luyện đan cao phẩm mới có thể chịu đựng được.”
“Thế nên ngươi cảm thấy lò luyện đan của ngươi có tác dụng thuộc loại nào?”
Dứt lời, hắn nhìn kẻ có lò luyện đan.
“Ngươi… ngươi rổt cuộc là ai?” Sắc mặt đối phương hoàn toàn thay đổi, nhìn Vương Đằng, vô cùng khiếp sợ.
Ánh mắt của Hàn Chú và Vạn Bạch Thu cũng mang theo vẻ kinh ngạc ghê gớm, chỉ với lượng kiến thức này, cũng có thể thấy được thành tựu thuật luyện đan của Vương Đằng tuyệt đối không thấp.
Yêu nghiệt!
Quả nhiên là yêu nghiệt!
Tu vi võ đạo mạnh mẽ cũng coi như thôi đi, thành tựu luyện đan cũng làm cho người ta theo không kịp, cái này không phải là rất quá đáng à.
Vương Đằng chỉ chỉ chính mình, cười nói: “Ta ấy à, thật ra ta chỉ là một gã luyện đan sư mà thôi!”
“Muốn hiểu rõ với lò luyện đan, trên thế giới này ngoại trừ người rèn lò luyện đan, chỉ e cũng chỉ có luyện đan sư hiểu nhất.”
“A đúng rồi, ngoại trừ là luyện đan sư, ta còn là một gã luyện tạo sư.”
Hàn Chú và Vạn Bạch Thu mở trừng hai mắt.
Vương Đằng lại còn là một luyện tạo sư??
Thật hay giả vậy?
Người này có mấy bộ não vậy? Thế mà học được nhiều thứ như vậy, còn là người sao?
Tên võ giả kia đối mặt với ánh mắt của Vương Đằng, theo bản năng lui về phía sau một bước, nuốt nước miếng, hỏi: “Cái lò luyện đan này, ngươi còn có muốn hay không?”
Vương Đằng không trả lời, mà vòng quanh lò luyện đan một vòng, sau đó cong ngón tay búng.
“Keng~!”
Dư âm lượn lờ, quanh quẩn trong lò luyện đan hồi lâu mới từ từ bình ổn.
“Nói một chút xem, các ngươi muốn bán bao nhiêu tiền? Giá tiền thích hợp, có lẽ ta sẽ mua.” Lúc này Vương Đằng mới từ chối cho ý kiến nói.
“Vừa nãy giám định sư Taobao đã xác định cho lò luyện đan này, nói là tương đương với thất tinh, ra giá thu mua hai trăm triệu, nhưng mà ta cảm thấy không chỉ được như vậy. Không ngại nói cho ngươi biết, lúc chúng ta lên một ngọn núi tìm kiếm mạch khoáng đào được lò luyện đan này, xem năm sợ rằng đã hơn ngàn năm, nhưng mà vẫn được bảo tồn hoàn hảo đến ngày hôm nay, thế nên ta cảm thấy phẩm chất của nó tuyệt đối không chỉ ở thất tinh…” Tên võ giả kia nói.
“Nói thẳng giá tiền đi.” Vương Đằng nói.
Tên võ giả hơi do dự, cắn răng nói: “Nếu như ngươi muốn, tối thiểu bốn trăm triệu!”
“Bốn trăm triệu!” Vạn Bạch Thu lập tức quát to một tiếng, nhìn chằm chằm hắn nói: “Ngươi tính toán hay thật, giám định sư Taobao ra giá hai trăm triệu, ngươi lại kêu giá gấp đôi, thật sự nghĩ rằng chúng ta là người tiêu tiền như nước sao.”
“Đi đi, lò luyện đan hỏng gì gì đó, ngươi ra ngoài mua cửa hàng chính phẩm, bốn trăm triệu đủ cho ngươi mua một cái lò luyện đan cửu tinh rồi.”
Vừa nói vừa lôi kéo Vương Đằng, xoay người muốn rời đi.
Mắt thấy bọn hắn cũng không quay đầu lại, muốn đi ra khỏi gian phòng, khi hai gã bạn liên tục nháy mắt, vẻ mặt tên võ giả kia biến đổi, vội vàng lên tiếng nói: “Đợi một chút!”
Vương Đằng dừng bước lại, nhìn đối phương: “Nói sao?”
“Vậy ngươi cảm thấy giá bao nhiêu thì thích hợp?” Tên có lò luyện đan chần chờ mà hỏi.
“Lò luyện đan này của ngươi quả thật có phẩm chất cao hơn thất tinh một chút, bởi vì bên trong được thêm chất liệu đặc biệt, cho nên mới có thể được bảo tồn đến nay, chỉ là cũng không ra ngoài thất tinh. Thế nên nhiều lắm ta chỉ có thể ra giá hai trăm triệu ba trăm nghìn!” Dường như suy nghĩ một chút, Vương Đằng nói.
“Hai trăm triệu ba trăm nghìn, mới nhiều hơn ba trăm nghìn.” Tên võ giả kia có phần không cam lòng, lắc đầu nói: “Giá tiền này ta không chịu được, dù sao tam cảm thấy lò luyện đan này không tầm thường.”
“Rốt cuộc ngươi là luyện đan sư hay ta là luyện đan sư? Cảm giác của ngươi dùng được cái rắm.” Vương Đằng tức giận nói.
Sắc mặt tên võ giả kia đỏ lên, ngoan cố nói: “Hai trăm triệu năm trăm ngàn, nếu như không được, ta tình nguyện tốn thêm sức lực, mang đến Địa tinh cho những giám định sư của công ty khác xem một chút.”
Hình như Vương Đằng có phần do dự.
“Ta thấy hay là thôi đi. Tiền này của ngươi cũng không phải là tự nhiên mà có được. Người này vừa nhìn liền thấy là thường dân, vô duyên vô cớ thêm hai trăm ngàn là tính toán chuyện gì chứ.” Vạn Bạch Thu im lặng nói.
“Ta cũng cảm thấy không thể cứ lãng phí như vậy, hai trăm ngàn có thể mua được không ít đồ.” Hàn Chú khuyên nhủ.
Hai người đều nghèo quen rồi, bình thường tính toán tỉ mỉ, một đồng tiền có thể chia ra làm hai để tiêu, huống chi là chừng hai trăm ngàn.
“Lò luyện đan này ta thật sự thích, chỉ là giống như hai người bạn của ta nói, không thể phí phạm hai trăm ngàn…” Vương Đằng lắc đầu, vẻ mặt thất vọng.
“Chúng ta đi thôi.”
Ba người xoay người chuẩn bị rời đi.
Lúc này, phía sau bỗng nhiên truyền đến giọng nói của đối phương: “Hai trăm triệu bốn trăm ngàn!”
Vương Đằng dừng bước chân.
Thấy hắn vẫn còn hơi động lòng, Hàn Chú và Vạn Bạch Thu lập tức lôi kéo hắn nhanh chóng đi ra ngoài cửa trước.
“Ngươi thắng, ngươi thắng, hai trăm triệu ba trăm ngàn thì hai trăm triệu ba trăm ngàn!”
Ngoài cửa, khóe miệng Vương Đằng nhếch lên, ngay sau đó lập tức thu hồi, quay đầu lại nói: “Như vậy từ sớm có phải tốt hơn không, hà cớ gì chứ.”
“Tiểu huynh đệ, ta lỗ to đó.” Tên võ giả kia nói với vẻ mặt đưa đám.
“Thôi đi, với giá tiền này là ngươi đã buôn bán có lời rồi. Cho dù ngươi mang đến Địa tinh bán, chưa chắc có thể có giá tiền như thế này.” Vương Đằng nói.
“Cũng bởi vì tính chất không xác định này, ta mới quyết tâm bán cho ngươi.” Tên võ giả kia nói.
“Được rồi, không nói nhiều lời ong tiếng ve, ta dùng nguyên thạch giao dịch được không?” Vương Đằng hỏi.
“Có thể có thể, nguyên thạch rất tốt.” Tên võ giả kia gật đầu lia lịa.
Tinh thần lực của Vương Đằng quét qua, trực tiếp lấy ra từ trong nhẫn không gian hai mươi ba ngàn miếng nguyên thạch Hoàng giai hạ phẩm giao cho đối phương.
Giao dịch hoàn thành!
Vương Đằng lấy được lò luyện đan, không nói hai lời, liền rời đi với đám người Hàn Chú.
...
Mấy người Vương Đằng vừa đi, ba tên võ giả kia đều lộ ra nụ cười.
“Ngươi được lắm, Taobao bên kia ra giá một trăm triệu tám trăm ngàn, ngươi trực tiếp nâng lên hai trăm triệu, cuối cùng còn bán hai trăm triệu ba trăm ngàn, những người trẻ tuổi này thật dễ lừa gạt.”
“Ha ha ha, vốn là ta cảm thấy bán được cái giá hai trăm triệu coi như cao tới tận trời rồi, không nghĩ tới có con cá tự động cắn câu, còn buôn bán lời ba mươi ngàn.”
“Mời khách mời khách, lần này không mời là không được rồi.”
“Đi đi, tối nay đi ăn một bữa linh thực của linh trù đại sư làm ra, ta mời khách.”
...
“Dẫu sao có cảm giác chịu thiệt rồi, những võ giả tự do trà trộn vào hàng năm, đều càng già càng lão luyện.” Trên đường, Vạn Bạch Thu nói.
“Ngươi nào chịu thiệt còn chưa biết đâu.” Vương Đằng cười thần bí.
“Ngươi nói…” Hàn Chú kinh ngạc nói.
“Chẳng lẽ cái lò luyện đan kia là đồ tốt, không chỉ có giá này?” Ánh mắt Vạn Bạch Thu sáng lên, thấp giọng nói.
“Ha ha ha, dĩ nhiên là đồ tốt. May là hai người các ngươi phối hợp không chê vào đâu được. Nếu không ta còn phải tiêu thêm không ít tiền, ba tên võ giả kia đúng là gừng càng già càng cay, bất kiến thố tử bất tản ưng (chưa nhìn thấy thỏ thì chưa thả chim ưng ra) .” Vương Đằng cười nói.
(chưa nhìn thấy thỏ thì chưa thả chim ưng ra)
“...”
Hai người có phần mơ hồ.
Kết quả này sao có vẻ không đúng lắm??
Bọn họ thật sự cho là Vương Đằng chịu thiệt, kết quả hình như người chịu thiệt là ba người từng trải kia.
Một Vương Đằng như vậy ngay cả bọn họ cũng chẳng hay biết gì.
Người này quả nhiên là đen tối!
“Nói nhanh lên, nói nhanh lên. Cái lò luyện đan kia rốt cuộc là có chỗ nào độc đáo?” Vạn Bạch Thu rất tò mò, thúc giục.
“Cấp bậc của lò luyện đan kia ít nhất cũng đạt đến cửu tinh.” Vương Đằng hắc hắc nói.
“Ta nhổ vào, vậy là ngươi kiếm lợi lớn.” Hàn Chú mở to hai mắt nhìn.
Đạt tới cửu tinh, giá tiền thật sự có thể lên tới bốn trăm triệu rồi, quả nhiên người nào chịu thiệt còn chưa biết.
Nếu tên võ giả kia biết bị Vương Đằng nhặt được của hời, không biết có tức đến hộc máu không.
Kế tiếp, Vương Đằng cũng không có tâm tư đi dạo nữa, sau khí trở lại ký túc xá, vội vã lấy ra lò luyện đan quý, không nói hai lời, ngồi xuống, thúc dục nguyên lực hệ Hỏa trong cơ thể tạo thành hỏa diễm.
Dưới sự nâng đỡ của nguyên lực hỏa diễm, lò luyện đan lơ lửng trôi giữa không trung.
Hỏa diễm dâng lên từ đáy lò luyện đan, bao lấy toàn bộ lò ở bên trong, thiêu đốt hừng hực.
Theo hỏa diễm thiêu đốt, hoa văn Hỏa Diễm Vân của mặt ngoài lò luyện đan màu đen bỗng nhiên sáng lên ánh sáng màu hồng đỏ thắm, rỉ sắt phía trên từ từ bóc ra…
Sau hơn một giờ, một lò luyện đan sáng bừng lên xuất hiện ở trong phòng.
Mặt ngoài màu đen nhánh, hoa văn Hỏa Diễm Vân giống như hỏa diễm đang thiêu đốt, khi thì hội tụ thành hình rồng, khi thì hội tụ thành hình phượng… Giống như sinh vật thần thoại quay xung quanh trên khuôn mặt lò, trông rất sống động, vừa nhìn liền biết là cực phẩm không tầm thường.
“Quả nhiên là nó!”
Vương Đằng quyến luyến không dứt ra được, nhìn một vòng quanh lò luyện đan. Bây giờ rốt cuộc có thể khẳng định, đúng là lò luyện đan quý giá hắn biết tới kia, trong mắt lộ ra vẻ vui mừng.
Thuật luyện đan của hắn có nguồn gốc từ luyện đan sư của Dị Giới bên cạnh, mà trong tri thức hắn thu được, có phần giới thiệu về lò luyện đan. Dù sao đối với luyện đan sư mà nói, lò luyện đan là trợ thủ quan trọng không thể thiếu.
Một lò luyện đan tốt thường thường có thể trợ giúp bọn họ nâng cao tỷ lệ luyện đan thành công.
Lúc trước hắn giới thiệu tác dụng của lò luyện đan cho ba tên võ giả kia, không đơn thuần là vì lừa dối bọn họ, đều là sự thật.
Lò luyện đan cao phẩm có đầy đủ các tác dụng, có thể gặp nhưng không thể cầu.
Nhưng hôm nay lại bị hắn gặp được.
Đây tuyệt đối là vận may!
Lò luyện đan này tên là Hắc Vẫn, là một lò luyện đan cực kỳ nổi tiếng của đại lục Tinh Võ.
Theo tri thức trong trí nhớ của Vương Đằng, từ cổ chí kim đại lục Tinh Võ có mười mấy lò luyện đan truyền kỳ được lưu truyền tới ngày nay.
Mười mấy lò luyện đan này đều có xuất thân và kinh nghiệm cực kỳ bất phàm.
Đều giống nhau chính là chúng đều từng đi theo luyện đan sư cấp Tông sư, từng là lò luyện đan chuyên dụng của bọn họ.
Sau nhiều lần qua tay nhiều người, có cái biến mất trong lịch sử, có cái còn tồn tại tới ngày nay, nhưng những lò luyện đan này không nằm trong tay các thế gia đại tộc luyện đan thì cũng nằm trong tay Tông sư luyện đan.
Suy cho cùng cũng chỉ có bọn họ mới giữ được loại bảo vật này.
Mà lò luyện đan Hắc Vẫn này chính là một trong mười mấy lò đan quý giá kia. Nó làm từ thiên thạch trên trời rơi vào trong dung nham núi lửa, nung nóng qua vô số năm tháng, có hỏa diễm chi lực đặc biệt, sau lại bị người đoạt được, cuối cùng rơi vào trong tay mộ gã luyện tạo sư tuyền kỳ, bị rèn thành lò Hắc Vẫn này.
Lò Hắc Vẫn từng theo năm tên Tông sư luyện đan, nhưng một nghìn năm trăm năm trước, chủ nhân cuối cùng của nó bất ngờ chết đi, lò luyện đan này cũng đã biến mất.
Rất nhiều luyện đan sư từng đi tìm kiếm khắp nơi, nhưng cũng không thu hoạch được gì.
Không nghĩ tới ngàn năm sau, nay lại bị mấy võ giả Địa Tinh đào lên, hơn nữa còn rơi vào trong tay Vương Đằng.
Lúc vận may tới, cản không nổi!
Nhìn nữa, hắn sợ chính mình không nhịn được mà mở lò luyện đan.
Tốt xấu gì hắn cũng là luyện đan sư cao cấp, bắt được thần khí luyện đan bậc này, tất nhiên là rục rịch.
Chỉ là thời gian, địa điểm không đúng, huống chi trên người cũng không có thảo dược, không thể làm gì khác hơn là chờ thêm chút nữa.
Có thêm vấn đề nữa.
Lò Hắc Vẫn rốt cuộc có tác dụng gì?
Từ hành động xem qua vừa nãy, tác dụng chính là có thể ngưng tụ hỏa diễm chi lực vô cùng tốt, tăng nhanh tốc độ luyện đan.
Trước đây từng nói, chất liệu của lò Hắc Vẫn là từ một khối thiên thạch trên trời, rơi vào trong núi lửa, nung nóng qua vô số năm tháng, theo cách tự nhiên xảy ra chút biến hóa kỳ lạ.
Thế nên ngưng tụ hỏa diễm chi lực là tác dụng phổ biến nhất mà người đời biết, về những thứ khác, cũng chỉ có nhân tài dùng rồi mới biết được.
Vương Đằng trầm tư một chút, sau đó hít sâu một hơi, gạt bỏ đi tạp niệm, bắt đầu tu luyện.
Ngày tiếp theo.
Hơn bảy giờ sáng, mọi người tập hợp trước ký túc xá.
Trung úy Ngưu Lê xuất hiện lần nữa, Nhiếp Kiên Cường và thầy hướng dẫn kia của hắn đã ở đó.
Tập hợp xong, Ngưu Lê không nói lời vô nghĩa, trực tiếp đưa mọi người đến canteen của Bộ Chỉ huy quân sự ăn điểm tâm.
Canteen Bộ Chỉ huy quân sự rất lớn, bàn cơm bài trí chỉnh tề, trên bàn cũng đã chuẩn bị xong thức ăn, mỗi bàn thức ăn đều được thống nhất phương thức và vị trí bài trí.
Vương Đằng thấy tình hình trong phòng ăn, âm thầm tặc lưỡi hít hà, cảm thấy người mắc chứng bệnh rối loạn cưỡng chế nghiêm trọng ở trong quân đội hai tháng, bệnh tật gì cũng được chữa khỏi.
Lúc bọn họ đi vào, nhiều quân nhân cũng đang đi vào canteen, chuẩn bị ăn cơm.
“Ồ?” Đột nhiên Vương Đằng khẽ ồ lên một tiếng, nhìn hai đội ngũ đang từ cửa đi vào.
Hàn Chú nghe thấy âm thanh, theo ánh mắt của hắn nhìn theo, cười nói: “Bọn họ là sinh viên trường quân đội Tinh Sơn và trường quân đội Vân Không.”
“Lần này còn có những trường quân đội khác tới đây sao?” Vương Đằng kinh ngạc hỏi.
“Chuyện này có gì lạ đâu. Hai trường quân đội này cũng giống chúng ta, sau này tốt nghiệp cũng vào quân đoàn Hắc Tước, ta nói bình thường ngươi cũng nên tìm hiểu những chuyện này đi.” Vạn Bạch Thu nói.
“Hiểu rõ nhiều chuyện như vậy để làm gì, sợ đầu nhét chưa đủ à.” Vương Đằng nói thờ ơ.
“Phục ngươi rồi.” Vạn Bạch Thu im lặng nói.
“Lại nói bọn họ có tham gia cuộc so tài võ đạo sao? Sao ta không có một chút ấn tượng chứ.” Vương Đằng buồn bực nói.
“...”
Hàn Chú và Vạn Bạch Thu cảm thấy đau đầu.
“Ta thấy ngươi chỉ nhìn chằm chằm trường Quân đội Hạ Đô, những người của trường Đại học số 1.” Vạn Bạch Thu tức giận nói.
“A ha ha, là như thế sao?” Vương Đằng cười khan.
Sinh viên trường Quân đội Tinh Sơn và trường Quân đội Vân Không cũng nhìn thấy đám người Vương Đằng, sắc mặc lập tức thay đổi, đặc biệt là ánh mắt nhìn Vương Đằng.
Đó là ánh mắt sinh viên dốt thấy sinh viên giỏi!
Cũng không phải nói bọn họ đúng là sinh viên dốt. Mấy chục trường quân đội, không có nơi nào kém.
Chỉ là so với Vương Đằng và đám người Hàn Chú, bọn họ cảm giác mình rất giống sinh viên dốt.
Không bao lâu sau, mọi người đến đông đủ, bắt đầu ăn cơm.
Nhất thời, trong phòng ăn chỉ có âm thanh ăn cơm.
Ăn cơm xong, Ngưu Lê đưa bọn họ đến sân tập võ của Bộ Chỉ huy quân sự.
Sân tập võ cách khu dừng chân và canteen không tính là gần, với tốc độ của võ giả, chạy chậm cũng mất gần mười phút đồng hồ.
Thật ra thì sân tập võ này rất giống với thao trường của trường Quân đội Hoàng Hải, chiến diện tích rất lớn, chia ra làm rất nhiều khu vực.
Ngưu Lê đưa bọn họ đi qua cửa chính, đi vòng một đoạn vòng quanh bên ngoài, cuối cùng tới chỗ có võ đài và khu vực khán phòng.
“Đều thể hiện cho tốt, cố gắng không cần nương tay. Biểu hiện của các ngươi trong diễn võ ảnh hướng đến sự sắp xếp phía sau, tự mình giải quyết cho tốt.”
Dặn dò mấy câu, Ngưu Lê và Nhiếp Kiên Cường đợi một đám thầy hướng dẫn trường học chuẩn bị đi lên trên khán phòng xem cuộc chiến.
Đột nhiên, Nhiếp Kiên Cường dừng bước, quay đầu nói.
“Đúng rồi, quân diễn không được phép sử dụng binh khí kỳ quái.”
Lời nói không đầu không đuôi, Trung úy Ngưu Lê lại càng không hiểu chuyện gì, nghi ngờ nhìn Nhiếp Kiên Cường.
Nhưng mà đám người Hàn Chú lập tức kịp phản ứng, sắc mặt kỳ lạ, ánh mắt cũng rơi trên người Vương Đằng.
“??”
Vương Đằng hơi mơ hồ.
“Các ngươi nhìn ta làm gì? Đâu có chuyện gì liên quan tới ta?”
“Ở đây vũ khí của ngươi là kỳ lạ nhất rồi, trong lòng ngươi không thấy sao?” Vạn Bạch Thu nói.
Những người khác đồng loạt gật đầu.
Rốt cuộc Vương Đằng ý thức được cái mọi người nói đến là cái gì.
Cục gạch!
Những người này lại xem thường cục gạch của hắn sao?
“Tại sao? Đó cũng là vũ khí, ta cũng không phạm quy.” Vương Đằng nhìn Nhiếp Kiên Cường, không phục nói.
Ngưu Lê hơi nghi ngờ.
Rốt cuộc thứ vũ khí bọn họ nói là thứ gì?
Chơi trò bí hiểm cái gì, có thể nói rõ ràng hơn không.
“Tại sao? Ngươi cứ nói đi?” Nhiếp Kiên Cường im lặng nhìn hắn một cái, ha ha nói: “Ngươi không sợ mất mặt, nhưng ta ngại mất mặt. Đừng có làm mấy trò ngu ngốc gì đó, đánh cho tốt, cũng để cho mọi người thấy được thực lực chân thật của các ngươi.”
Vương Đằng có chút không cam lòng, những võ giả của Bộ Chỉ huy quân sự nhất định là có không ít thiên tài, không dùng cục gạch làm sao có thể rơi nhiều tinh thần và thuộc tính ngộ tính.
Nhiếp Kiên Cường thấy bộ dáng hắn như vậy, thật là có hơi đau đầu.
Thật sự không hiểu cục gạch kia có gì tốt mà cố chấp?
Những vũ khí khác dùng không tốt sao?
Thằng nhóc này thiên tài thì thiên tài, mạch não của hắn gần như hướng lên trời.
Chẳng lẽ càng là thiên tài, ý nghĩ càng khác hẳn người thường.
Nhìn đám người Hàn Chú vẫn là rất phù hợp, bình thường. Xem ra bọn họ còn chưa đủ thiên tài.
Lý giải này quả không sai!
“Cục gạch??” Ngưu Lê nhạy mả bắt được từ này, một đầu đầy dấu chấm hỏi.
Cái quỷ gì vậy?
Đường đường là võ giả, là sinh viên tài cao của Hoàng Hải, lại dùng cục gạch làm vũ khí.
Ngươi xác định không nói sai sao?
Nhưng nhìn thấy vẻ mặt không kinh sợ khi thấy chuyện quái dị của mọi người, hắn không thể không chấp nhận, sau đó ánh mắt kỳ dị nhìn Vương Đằng.
Thằng nhóc này…
Vương Đằng hơi do dự, gật đầu nói: “Được rồi, lần này ta cũng không cần tới, nhưng về sau ngươi không được cản ta nữa.”
Vốn dĩ hắn không muốn đồng ý, nhưng mà Nhiếp Kiên Cường làm hắn xúc động rồi. Thử nghĩ mà xem cùng là người mình, vẫn là để cho bọn hắn chút mặt mũi thì tốt hơn.
Mặt khác, trên chiến trường nhiều kẻ địch như vậy, quả thật là đủ cho hắn thu hoạch rồi, cũng không ít điểm.
Nhiếp Kiên Cường thở phào nhẹ nhõm, hắn thực sự sợ Vương Đằng bướng bỉnh đến cùng, may là coi như thằng nhóc này cho hắn chút thể diện.
Hắn không nói gì nữa, cùng bọn Ngưu Lê đi lên khán phòng.
Hiện tại, hai bên khán phòng đã có không ít võ giả Bộ Chỉ huy quân sự ngồi, đang quét mắt nhìn mọi người phía dưới, cũng bàn luận xôn xao, thấp giọng thảo luận gì đó.
Bốn phía cũng không thiếu quân nhân, cả đám đều rất hứng thú chờ diễn võ bắt đầu.
Suy cho cùng những người này không phải là lính mới bình thường gì, bọn họ đều là võ giả thiên tài từ trường quân đội đi ra, trận chiến võ nghệ kế tiếp tuyệt đối đặc sắc.
Không chừng sau này trong bọn họ sẽ xuất hiện một hai nhân tài kiệt xuất trong quân đội, một nhân vật đủ làm mưa làm gió.
Thế nên rất nhiều quân nhân đang không thực hiện nhiệm vụ, đúng lúc rảnh rỗi đều sẽ chọn tới xem một chút.
Người của trường quân đội Tinh Sơn và trường quân đội Vân Không cũng tới. Bọn họ đang ở cách đó không xa, xếp thành hai đội hình sát nhau, không nói gì nhưng ánh mắt thỉnh thoảng liếc về phía người của trường Quân đội Hoàng Hải.
Vương Đằng không để ý tới bọn họ, bây giờ hắn đang nhìn một nhóm người ở võ đài đối diện.
Bọn họ chỉ có hơn năm mươi người, số lượng sinh viên ít hơn nhiều so với ba trường quân đội còn lại, nhưng mà mơ hồ khí thế tạo nên lại hơn xa so với ba sở trường quân đội.
Vẻ mặt của bọn họ rất tùy ý. đánh giá lính mới của ba sở trường quân đội, hình như trong ánh mắt mang theo vẻ... hài hước!
Vị trí chính giữa trong khán phòng, ngồi ở đầu là một gã đàn ông hơn ba mươi tuổi mặc quân trang, sắc mặt uy nghiêm, quân hiệu trên vai hắn là một viên Xích Tinh.
Đại biểu cho thân phận của hắn, là một gã Chuẩn tướng!
Người này tên là Tống Vạn Giang, là một trong những đại phó quân chủ dưới trướng quân chủ của quân đoàn Hắc Tước.
Còn hơn mười sĩ quan ngồi trái phải phía sau hắn, nhìn quân hàm thấp nhất đều là úy.
Mà trong đó, bắt mắt nhất là hai sĩ quan trẻ tuổi một nam một nữ.
Thoạt nhìn bọn họ chỉ có chừng hai mươi tuổi, trẻ hơn nhiều so với những người khác, nhưng quân hiệu trên vai bọn họ là một viên Ngân Tinh chói mắt, đại diện cho quân hàm của hai người đã là... Thiếu tá!
Phải biết rằng, việc thăng cấp quân hàm chỉ có thực lực thôi còn chưa đủ, nhất định phải tích lũy công trận cho đủ.
Với quân hàm của hai người này, cho thấy rõ bọn họ lập được không ít công trận trên chiến trường.
Tuổi còn trẻ đã đạt được thành tực thế này, sau này tièn đồ có thể nói là sáng lạn.
Hiện tại Ngưu Lê và Nhiếp Kiên Cường ngồi ở bên tay trái Tống Vạn Giang.
Thầy hướng dẫn dẫn đội trường Quân đội Tinh Sơn và trường Quân đội Vân Không cũng ở trong đó.
Tống Vạn Giang nhìn từng bóng dáng trẻ tuổi phía dưới, cười nói: “Thật đúng là trẻ tuổi, không biết lần này trong số lính mới có thể xuất hiện một hai người tương đối xuất sắc hay không.”
Trong đầu Ngưu Lê không kiềm được hiện lên một không mặt, trong đầu lại càng hiện ra lời dặn dò Vương Đằng lúc nãy của Nhiếp Kiên Cường, sắc mặt kỳ lạ nói: “Có lẽ sẽ có.”
“A?” Tống Vạn Giang hơi kinh ngạc.
“Trung tá Ngưu nhìn trúng người nào sao?” Ánh mắt nam sĩ quan trẻ tuổi bên cạnh Tống Vạn Giang chợt lóe, khẽ cười hỏi.
“Xem biểu hiện.” Ngưu Lê liếc mắt nhìn đối phương một cái, cũng không nhiều lời.
“Mới vừa rồi ta thấy Trung tá Ngưu đưa các đàn em của trường Quân đội Hoàng Hải chúng ta tới đây, chẳng lẽ người Trung tá Ngưu nhìn trúng người nào ở trong đó?” Lúc này nữ sĩ quan trẻ tuổi cũng cười nói.
“Khổng Lê, gần đây ngươi không quan tâm tới chuyện ở trường học cũ rồi.” Nhiếp Kiên Cường bỗng nhiên cười nói.
“Thầy Nhiếp, ta vừa làm xong một nhiệm vụ trở về, ngay cả năm mới cũng không về, đâu có thời gian chú ý nơi đó.” Khổng Lê hơi oán hận nói.
“Ha ha, quân nhân mà, không thể tránh được, nhưng mà ngươi không hiểu thì lát nữa xem cho kỹ một chút.” Nhiếp Kiên Cường thần bí nói.
Ánh mắt Khổng Lê chợt lóe, cười nói: “Nếu thầy Nhiếp cũng nói như vậy, xem ra năm nay trường Hoàng Hải chúng ta thật sự có nhân vật cực kỳ xuất chúng.”
Trên mặt tên nam sĩ quan trẻ tuổi không khỏi lộ ra vẻ hứng thú.
“Ta rất mong đợi màn thể hiện của Hoàng Hải!” Tống Vạn Giang cười nói.
“Chắc chắn sẽ không khiến cho ngươi thất vọng.” Nhiếp Kiên Cường có hơi tự tin nói.
“Được rồi, thời gian cũng không còn nhiều nữa, chuẩn bị bắt đầu đi.” Tống Vạn Giang đứng lên, giọng nói chậm rãi truyền ra.
Giọng nói Tống Vạn Giang không lớn, nhưng truyền vào tai mỗi người rất rõ ràng.
Chỗ tốt của võ giả là ở điểm này, ngay cả loa cũng tiết kiệm được.
Lính mới phía dưới lập tức chăm chú nghe.
Tống Vạn Giang nói qua quy tắc và hình thức của quân diễn rất nhanh.
Đơn giản mà nói, quân diễn này tiến hành theo hình thức tự do khiêu chiến, tất cả lính mới đều phải xuất chiến, thời gian chỉ có năm phút đồng hồ.
Mà đối thủ chính là những tên lính cũ ở võ đài đối diện.
“Những gì phải nói ta cũng nói rồi, bây giờ tiến hành diễn võ.”
Tống Vạn Giang nói xong ngồi xuống.
Trường Quân đội Vân Không bên kia, tất cả lính mới biến sắc, không nghĩ là bọn họ lên sàn đấu trước tiên!
Diễn võ này, tất cả mọi người đều là trải qua lần đầu, không có kinh nghiệm gì, tất nhiên hy vọng những người khác tỷ thí trước.
Ai lên trước người đó chịu thiệt.
Nhưng chuyện này không phải do bọn họ quyết định.
Trên khán phòng, một thầy hướng dẫn trường Quân đội Vân Không đứng bật dậy, đạp mạnh chân, từng trên khán phòng nhảy xuống, dừng ở trường Quân đội Vân Không bên kia, sắp xếp thứ tự xuất chiến.
Võ đài đối diện, những lính cũ kia đều ngồi xếp bằng đồng loạt, vẻ mặt không nóng vội, yên lặng chờ đợi.
Trường Quân đội Hoàng Hải bên này, Vương Đằng thấy một màn như vậy, không nói gì, cũng khoanh chân ngồi xuống, không chỉ như thế, hắn còn liếc mắt ra hiệu cho bọn Hàn Chú và Vạn Bạch Thu, để cho bọn họ cũng ngồi xuống.
Nhưng hai người có hơi chần chờ, đồng thời lại càng cực kỳ im lặng.
Người này thật đúng là tùy ý!
Bộ Chỉ huy quân sự làm việc thường chú ý kỷ luật nghiêm minh, tuy nhiên tương đối rộng rãi với võ giả.
Nhưng mà lúc này có nhiều nhân vật lớn như vậy ở hiện trường, bọn họ chưa nói ngồi, ai dám ngồi?
Cho nên việc này liền tạo thành một cảnh tượng rất dễ thấy.
Lính mới bên này, tất cả mọi người đều đứng, duy nhất chỉ có một người Vương Đằng ngồi dưới đất.
“Thằng nhóc này có chút thú vị.” Trên khán phòng, Tống Vạn Giang cười nói.
“Ta không nhìn thấy sự kính sợ đối với quân lệnh ở trên người hắn. Thực sự hắn là người do trường quân đội bồi dưỡng ra sao?” Nam sĩ quan trẻ tuổi cau mày nói.
“Người này có phần… đặc biệt.” Sắc mặc Nhiếp Kiên Cường hơi biến thành màu đen, mặc dù chỉ là chuyện nhỏ, nhưng Vương Đằng thật sự có phần làm cho hắn mất mặt.
Cuộc so tài còn chưa bắt đầu, Vương Đằng cứ như vậy làm trò khác người.
Khó trách thời điểm tổng viện giao Vương Đằng cho hắn, còn cố ý truyền âm dặn dò một phen.
Quả nhiên thằng nhóc này khó quản!
Lúc này hắn cảm thấy may mắn vì chính mình làm cho Vương Đằng không dùng cục gạch, nếu không còn không biết gây ra chuyện đáng chê cười gì nữa.
Tống Vạn Giang liếc mắt nhìn Nhiếp Kiên Cường một cái, cười nói: “Không sao cả, là một võ giả, rất nhiều chuyện không thể theo quy tắc thông thường. Trên phương diện chuyên môn việc nghe theo quân lệnh là yêu cầu, nhưng mà chuyện nhỏ này cũng không cần thiết nghiêm khắc như vậy.”
Giọng nói của hắn truyền ra, nói với mọi người bên dưới: “Người chưa so tài cũng ngồi xuống đi.”
Mấy người vẫn đứng ngây ngốc một chỗ lập tức ngồi xuống.
“Nhìn các ngươi căng thẳng kìa.” Vương Đằng im lặng nói.
Hàn Chú và Vạn Bạch Thu liếc mắt nhìn hắn.
Được, ngươi trâu bò!
...
Không lâu sau, một tên lính mới trường Quân đội Vân Không đứng dậy, đạp mạnh chân, hạ xuống võ đài, cất giọng nói: “Trường Quân đội Vân Không, Kha Hoa, cấp Chiến Binh tứ tinh, xin chỉ giáo thêm!”
“Người đầu tiên đã là cấp Chiến Binh tứ tinh!” Hàn Chú kinh ngạc nói.
“Suy cho cùng ở đây có nhiều nhân vật lớn như vậy, trận đầu làm sao cũng phải đánh cho đẹp một chút.” Vạn Bạch Thu như có điều gì suy nghĩ nói.
Vương Đằng không nói chuyện, nghe ý tứ của hai người Hàn Chú, có khả năng người mạnh nhất của trường Quân đội Vân Không chính là cấp Chiến Binh tứ tinh rồi.
Chỉ là ngẫm lại cũng không kỳ lạ, cho dù là Hoàng Hải, cũng chỉ có một người đạt tới cấp Chiến Binh ngũ tinh là Hàn Chú mà thôi.
Một người lính cũ bên kia đứng lên, là một tên thanh niên sắc mặt ngăm đen, nhìn mặt cũng ngoài hai mươi. Bước chân khẽ điểm, hạ xuống võ đài, hắn cười nói: “Thân Khải, cấp Chiến Binh tam tinh!”
“Cấp Chiến Binh tam tinh!”
Khoa Hoa biến sắc, trong số lính cũ, người xuất chiến lại là một võ giã cấp Chiến Binh tam tinh.
Đây là đang xem thường hắn sao?
Nên biết rằng số nhiệm vụ mà đại tứ sinh bọn họ đã làm cũng không ít, bàn về kinh nghiệm hắn tự thấy cũng không kém hơn võ giả Bộ Chỉ huy quân sự bao nhiêu.
Nhưng mà không nghĩ tới vẫn bị đối phương xem thường.
Sắc mặt của mọi người của trường Quân đội Vân Không khó coi, lấy cấp Chiến Binh tam tinh đấu với cấp Chiến Binh tứ tinh, những lính cũ này quá xem thường bọn họ rồi!
Trường Quân đội Hoàng Hải và Tinh Sơn thấy một màn như vậy, cũng rất kinh ngạc.
“Đây là bọn họ muốn ra oai phủ đầu chúng ta đây!” Thần sắc Hàn Chú nghiêm túc, thấp giọng nói.
“Thú vị, những lính cũ này cũng không sợ lật thuyền trong mương.” Vương Đằng cười nói.
...
Trên võ đài, Thân Khải lấy ra chiến đao, chỉ nghiêng mặt đất, nói: “Bắt đầu đi, ngươi chỉ có thời gian năm phút đồng hồ mà thôi.”
“Ghê tởm, bớt xem thường người khác đi!”
Kha Hoa giận dữ trong lòng, cầm chiến kiếm trong tay, trên người hiện lên tia sáng nguyên lực màu xanh lục, trong nháy mắt phóng tới đối phương.
Hắn vừa ra tay liền xuất toàn lực, chiến kiếm múa, hóa thành mười mấy mũi nhọn kiếm màu xanh, bao phủ Thân Khải.
Ầm!
Nguyên lực bộc phát, sức mạnh hết sức kinh khủng.
Sắc mặt Thân Khải không thay đổi, ngay sau đó, vậy mà đâm vào trong kiếm quang.
Xì! Xì! Xì!
Trong đó có khoảng ba tia kiếm quang rơi trên người của hắn.
Sắc mặt Kha Hoa vui mừng, chân bước lên phía trước, chuẩn bị thừa thắng xông lên.
Đúng lúc này, chiến đao sắc bén không có chút dấu hiệu nào gác trên cổ của hắn.
“Ngươi thua!”
Trên gương mặt ngăm đen của Thân Khải xuất hiện một dấu kiếm, máu tươi chảy xuôi xuống, nhưng sắc mặt của hắn bình tĩnh, nhàn nhạt lên tiếng.
“Làm… làm sao có thể?” Kha Hoa mở to hai mắt nhìn, cả người ngưng lại.
Hắn thua!
Thua bởi một võ giả cấp Chiến Binh tam tinh.
Hơn nữa còn thua đơn giản như thế, triệt để hoàn toàn!
Nội tâm của hắn chấn động, không thể nào chấp nhận.
Không chỉ có hắn, những người khác cũng vô cùng chấn động.
Lính cũ mạnh như vậy sao?
Chỉ dùng một chiêu, Kha Hoa liền thua, ngay cả chiêu thức lớn cũng không kịp dùng, thua thế này cũng quá thảm đi.
“E rằng đây chính là sự chênh lệch giữa chúng ta là lính cũ trên chiến trường.” Hàn Chú cười khổ nói.
Ngày trước hắn cực kỳ tự tin đối với kinh nghiệm của chính mình, nhưng bây giờ hắn đã dao động, dường như sự chênh lệch hơi lớn!
“Trên chiến trường, mỗi giờ phút đều ở thời khắc sinh tử, thế nên kinh nghiệm của bọn hắn có thể nói đều là từ bên bờ cái chết mà luyện thành, chúng ta còn kém xa lắm.” Vạn Bạch Thu thở dài nói.
“Đây chính là cái thực lực mạnh một chút, kinh nghiệm phong phú một chút mà thầy Nhiếp nói sao?” Hàn Chú im lặng nói.
“Ha ha, lão già khọm khẹm kia thật xấu xa!” Vương Đằng cười lạnh.
Hàn Chú, Vạn Bạch Thu: “...”
...
Trận chiến kết thúc, còn chưa tới một phút đồng hồ, hai bên rời sân, đổi những người khác tiếp tục trận chiến.
Gần trăm người trường Quân đội Vân Không, rốt cuộc mọi người so tài xong, cũng chỉ mất hơn một giờ.
Điều thảm nhất chính là, trường Quân đội Vân Không… thua toàn bộ!
Không có một ai may mắn thoát khỏi!
Có phần bị kẻ vượt cấp đánh bại, có phần bị thua bởi võ giả đồng cấp, nhưng không một ai thắng, thật quá thảm.
Thầy hướng dẫn của trường Quân đội Vân Không mặt đen như đít nồi.
Ni cô lại còn bị cạo trọc đầu, quá độc ác!
Hắn không nhịn được muốn nói tục!
Trường Quân đội Vân Không thất bại nặng nề, một đám người giống như trái cà bị đánh nát, vừa xấu hổ lại vừa khó chịu.
Tất cả mọi người của trường Quân đội Tinh Sơn và trường Quân đội Hoàng Hải lúc này đang có tâm trạng thấp thỏm, hoàn toàn không có chút suy nghĩ hả hê vui sướng bởi vì rất nhanh sẽ phải đến lượt bọn họ.
Trận chiến vừa rồi bọn họ cũng thấy được. Kinh nghiệm chiến đấu của lính cũ cực kỳ phong phú.
Không, thay vì nói là kinh nghiệm chiến đấu, không bằng nói là ý thức chiến đấu.
Mà ý thức chiến đấu của lính cũ đã thấm vào tận xương tủy.
Cho dù những tên lính mới của các trường Quân đội biết điều này, cũng bó tay không có biện pháp.
Để hình thành ý thức chiến đấu không phải trong một sớm một chiều mà là rèn luyện quanh năm suốt tháng.
Lính mới của trường Quân đội Tinh Sơn và Hoàng Hải chỉ có thể mở to hai mắt quan sát quá trình chiến đấu, tạm thời cố gắng nước đến chân mới nhảy, tốt xấu gì khi tới lượt bọn họ cũng không thua quá thảm.
Có điều cũng có một ngoại lệ trong lính mới.
Vương Đằng ngáp một cái, lặng lẽ nhặt bong bóng thuộc tính rơi ra từ sau trận chiến vừa rồi.
“Nguyên lực hệ Thổ x30”
“Nguyên lực hệ Thủy x25”
“Ý thức chiến trường x5”
...
Người của trường Quân đội Vân Không chiến đấu cùng lính cũ, hoàn toàn nghiêng về một phía, kết thúc rất nhanh, ngay cả đại chiêu cũng không kịp xuất ra.
Thế nên thuộc tính rơi ra hiển nhiên là ít ỏi.
Hơn nữa đều là thuộc tính ngũ hành, cũng không có loại thuộc tính nguyên lực nào khác thường.
Có chút ít còn hơn không.
May mà trừ thuộc tính nguyên lực còn có một thuộc tính mới xuất hiện.
Ý thức chiến trường!
Chỉ có lính cũ mới có năng lực thuộc tính.
Dung nhập vào ý thức chiến đấu, trong đầu Vương Đằng hiện ra từng đoạn ký ức chiến trường chém giết.
Thời khắc sinh tử, xuất hiện lĩnh ngộ lớn!
Vương Đằng nhìn giao diện thuộc tính của mình một chút, khóe miệng khẽ cong lên.
Ý thức chiến trường: 56/500 (tam tinh)
Hắn không nghĩ tới thế nhưng còn có thu hoạch ngoài ý muốn.
Ý thức chiến trường của lão binh rất mạnh, gần như mỗi lần lính cũ chiến đấu cũng sẽ rơi ra 3 đến 5 điểm ý thức chiến trường khác nhau. Sau khi gần trăm tên lính mới của trường Quân đội Vân Không chiến đấu xong, ý thức chiến trường của Vương Đằng đạt đến mấy trăm điểm, trực tiếp vượt qua nhất tinh, nhị tinh, đạt đến cấp bậc tam tinh.
Vương Đằng hồi tưởng lại cuộc chiến vừa rồi của lính cũ, lại so sánh với chính mình hiện giờ, phát hiện ý thức chiến trường của phần lớn lính cũ trước mặt cũng là trên dưới tam tinh.
Lúc này trái lại không cần lo lắng bị lính cũ nghiền ép ở trên phương diện ý thức chiến trường.
Đến lúc ra sân, còn không biết người nào ngược đãi người nào đâu.
Đáng tiếc bọn Hàn Chú thì thảm.
Hắn liếc mắt nhìn đám người Hàn Chú, những tên này thật tội nghiệp.
Lại nói, đây là lần đầu hắn nhặt được thuộc tính ý thức loại này, mặc dù nhìn như tinh thần, thuộc tính ngộ tính vừa có phần tương tự, nhưng lại vừa có sự khác biệt.
Ví dụ như ý thức chiến trường này đã là một loại ý thức cụ thể, hoàn toàn có thể coi là kỹ năng hạng nhất rồi.
...
Đang lúc Vương Đằng lâm vào suy tư, trên khán phòng, Tống Vạn Giang lần nữa mở miệng nói: “Trường Quân đội Tinh Sơn chuẩn bị ra sân đi.”
Mọi người trường Quân đội Tinh Sơn nghe vậy, lập tức mặt lộ vẻ khổ sở.
Cũng biết phải là như thế, Hoàng Hải mạnh nhất, nhất định sẽ bị giữ lại đến cuối cùng, thế nên bọn họ chỉ có thể lên trước rồi.
Sau khi thầy hướng dẫn trường Quân đội Tinh Núi sắp xếp một chút, bên kia một gã nam sinh nhảy lên võ đài rồi.
“Du Gia, Trường Quân đội Tinh Sơn, cấp Chiến Binh tam tinh, xin chỉ giáo!”
“Lưu Địch, cấp Chiến Binh tam tinh!” mấy người lính cũ trong đội hình liếc mắt nhìn nhau, một người trong đó tiến lên võ đài.
Cùng là cấp Chiến Binh tam tinh, lính cũ bên kia ra sân hoàn toàn tùy tiện, ai ngờ lên liền thắng.
Hai người không nói nhảm, trực tiếp bắt đầu trận chiến.
“Trường Quân đội Tinh Sơn không phái người mạnh nhất ra đầu tiên, xem ra họ còn muốn giãy dụa một chút?” Hàn Chú nói.
“Không chắc chắn, nói không chừng bị bọn họ phản công rồi cũng nên” Vạn Bạch Thu nói.
Hai người trao đổi một câu rồi không nói nữa, không chớp mắt chăm chú nhìn phía trên thi đấu.
Bọn họ cũng không muốn thua quá khó coi.
Tất nhiên nếu có thể thắng thì sẽ tốt hơn.
Lính mới của trường Quân đội Tinh Sơn một người tiếp một người ra sân, từ bình thường đến đại tứ, yếu nhất cũng là cấp Chiến Binh tam tinh. Chỉ là... tất cả vẫn là thất bại!
Quả nhiên, không học được ý thức chiến đấu.
“Mã Bằng Trình, Trường Quân đội Tinh Sơn, cấp Chiến Binh tứ tinh, xin chỉ giáo!”
Lúc này, một nam sinh mày rậm mắt to của trường Quân đội Tinh Sơn đi lên võ đài, cất cao giọng nói.
“Là hắn.” Hàn Chú đột nhiên cất giọng nói.
“Ngươi biết?” Vạn Bạch Thu có chút sửng sốt hỏi.
“Cuộc so tài quân sự cả nước, đúng lúc ta được coi hắn thi đấu, thực lực của tên Bằng Trình này không kém, đáng tiếc lại không may mắn, mới bắt đầu thi đấu chưa được bao lâu liền gặp phải kẻ địch mạnh, đánh quá ác, bị thương nặng, e rằng xếp hạng cuối cùng có lẽ nằm ngoài tám mươi.” Hàn Chú tiếc hận nói.
Lính cũ cũng xuất ra một gã cấp Chiến Binh tứ tinh.
Hai bên lập tức bắt đầu trận chiến. Mã Bằng Trình dùng chiến đao, còn bên này lính cũ dùng trường thương làm vũ khí.
Dài hơn một tấc mạnh hơn một tấc, binh khí của lính cũ rõ ràng đang chiếm ưu thế.
Thế nhưng lần này lính mới Mã Bằng Trình vậy mà lại không bị đánh bại nhanh chóng, mà lại cùng lính cũ đánh hơn mười mấy hiệp càng ngày càng hiểm.
Tinh thần của đám người trường Quân đội Tinh Sơn bị chấn động, sôi nổi mở to nhắm nhìn trên võ đài thi đấu.
Nếu không phải ngại những nhân vật lớn trên khán phòng, bọn họ sẽ nhịn không được cũng muốn lên tiếng cổ vũ Mã Bằng Trình cố gắng lên.
Lính mới thua quá thảm, nếu Mã Bằng Trình có thể thắng hoặc đánh không phân thắng bại, ít nhất trường Quân đội Tinh Sơn còn có thể có chút thành tích chói sáng, không đến nỗi bị mất mặt trước các nhân vật lớn của Bộ Chỉ Huy Quân sự.
Thế nhưng bọn hắn cũng không biết Mã Bằng Trình đánh khó khăn cỡ nào. Lúc đối phương tấn công, hắn gần như là chống đỡ hết sức, rất khó để rút tay ra phản kích.
Rõ ràng thực lực không kém nhiều lắm, nhưng hắn vẫn bị lính cũ treo đánh.
Quá uất ức!
“Các ngươi nói Mã Bằng Trình này có thể kiên trì ba phút đồng hồ hay không?” Vạn Bạch Thu hỏi.
“Có chút khả năng.” Hàn Chú nói.
“Vương Đằng, ngươi cứ nói đi?” Vạn Bạch Thu vừa chuyển hướng nhìn người nào đó đang buồn ngủ, im lặng hỏi.
“Trong hai phút, tất bại.” Vương Đằng nâng mắt lên nhìn hai cái, nói.
...
Lúc này, sắc mặt Mã Bằng Trình khó coi, miệng hét lớn một tiếng, đột nhiên trước mặt nghênh đón thương mang, một đao quét ngang qua.
Rốt cuộc dùng phương pháp lưỡng bại câu thương.
Cứ như thế bùng nổ!
Rất nhiều lính mới bị chấn động.
“Mã Bằng Trình quá liều mạng. Một thương này nếu như thật sự đâm vào, vết thương tuyệt đối không nhẹ!”
Khóe miệng lính cũ phía đối diện hiện lên một tia cười lạnh, hai mắt đột nhiên trợn trừng, khí thế bùng nổ mãnh liệt mang theo nồng đậm sát khí.
Vẻ mặt Mã Bằng Trình hoảng sợ, tức khắc cả người hơi chậm lại.
Chỉ là ngưng trệ trong nháy mắt, thắng bại liền rõ ràng.
Lính cũ cầm trường thương để trên cổ Mã Bằng Trình. Nếu như ở trên chiến trường, cổ của hắn đã bị đâm một lỗ máu rồi.
Bên dưới Hàn Chú và Vạn Bạch Thu nhìn Vương Đằng như gặp quỷ. Vừa mới nói sống không quá hai phút, Mã Bằng Trình đã lập tức thua.
Vương Đằng, người này là thần sao?
Vương Đằng lắc đầu.
Đây là sát khí!
Trước kia hắn từng lấy việc đi săn giết tinh thú để rèn luyện bản thân mình, bởi vì số lượng tinh thú giết rất nhiều, từ từ ngưng tụ thành sát khí.
Những lính cũ giết người vô số này, hiển nhiên cũng là người mang sát khí.
Mã Bằng Trình xoay sở không kịp đề phòng phía dưới, tinh thần bị sát khí đánh trúng. Mặc dù chỉ chậm lại trong nháy mắt, nhưng trước ý thức chiến đấu mạnh mẽ của lính cũ, cũng đủ để phân thắng thua rõ ràng rồi.
Trường Quân đội Tinh Sơn vẫn là toàn quân bị diệt.
Trừ Mã Bằng Trình, còn có mấy người cấp Chiến Binh, nhưng mà tất cả đều thua.
Mặc dù vừa rồi Mã Bằng Trình đã báo kinh nghiệm cho đồng bạn, để bọn họ chuẩn bị tâm lý, nhưng mà đối mặt với sát khí kinh hoàng của lính cũ, như thế nào thì vẫn nên như thế đó, không có bất kỳ ngoại lệ nào.
Tiếp theo, đến lượt trường Quân đội Hoàng Hải ra sân.
Nhiếp Kiên Cường đi tới trước mặt mọi người, nói: “Các ngươi tự tính toán lên đi, trước sau cũng không khác biệt lắm.”
Mọi người im lặng.
Tùy ý như vậy sao?
Thầy hướng dẫn đội này cũng quá không hoàn thành trách nhiệm đi.
Mọi người vô lực phỉ nhổ.
“Ta lên trước đi.” Đỗ Vũ đứng dậy, mang theo khí thế một đi không trở lại nhảy lên võ đài.
Lính mới trường Quân đội Tinh Sơn và trường Quân đội Vân Không đều nhìn Hoàng Hải bên này, trường Quân đội Hoàng Hải được công nhận là trường mạnh nhất, không biết biểu hiện của bọn hắn sẽ như thế nào?
“Đỗ Vũ, Trường Quân đội Hoàng Hải, cấp Chiến Binh tứ tinh, xin chỉ giáo!”
“Nhiễm Vĩ, cấp Chiến Binh tứ tinh!” Một gã lính cũ to con cầm chiến phủ trong tay, nghênh ngang đi lên.
Hai bên khai chiến, Nhiễm Vĩ bước nhanh về phía trước xông đến Đỗ Vũ, chiến phủ trong tay ngưng tụ tia sáng màu vàng vô cùng hùng hậu, oanh kích vô cùng điên cuồng xuất ra.
Rầm rầm rầm!
Sau hơn hai phút đồng hồ, một bóng dáng bay ngược ra.
Không còn gì để nghi ngờ nữa, người thua là Đỗ Vũ.
Nhiễm Vĩ vẫn chưa thỏa mãn lắc đầu, đi xuống võ đài.
“Trường Quân đội Hoàng Hải quả thật lợi hại, người thứ nhất đi ra đã trụ vững được gần ba phút đồng hồ.”
Mọi người của trường Quân đội Tinh Sơn và trường Quân đội Vân Không không thể không phục, thực lực này mạnh hơn người mạnh nhất của trường bọn họ không ít.
Tiếp theo một đám người Hoàng Hải bên này ra sân, mặc dù không thắng, nhưng mà thời gian kiên trì lâu hơn hai trường khác.
Trong lúc vô hình tạo ra sự chênh lệch về tổng thể.
Mãi cho đến cuối cùng, còn lại ba người Vương Đằng, Hàn Chú, Vạn Bạch Thu.
“Ta lên trước, hai người các ngươi áp trục.” Vạn Bạch Thu cười cười, nhảy lên võ đài.
Một lính nữ ra sân, cấp Chiến Binh tứ tinh, thực lực tương đương với Vạn Bạch Thu, binh khí là một cái dây xích, quấn quanh hông nàng.
Lúc này nó bị nàng tháo xuống, giữ ở hai tay, hai đầu rũ xuống trên mặt đất, một đầu khóa sừng giống như đầu thương, cực kỳ sắc bén, một đầu còn lại là khóa tròn.
Vương Đằng sửng sốt.
Xích Tinh Vân?
Là ngươi sao, Thánh đấu sĩ A Thuấn?
Thánh đấu sĩ nhà người ta là một bé trai đáng yêu đâu rồi.
Vương Đằng nhắc lại tinh thần, đây là lần đầu tiên hắn thấy loại vũ khí này, cảm thấy có hơi thú vị.
Trận chiến lập tức bắt đầu, Vạn Bạch Thu cầm trường tiên trong tay, giống như một con linh xà vung tới đối phương.
Lính nữ kia bắt đầu khởi động nguyên lực, bám vào trên binh khí dây xích.
Rầm rầm!
Dây xích rũ trên mặt đất như sống lại, vờn quanh thân nàng, mang theo một đầu khóa sừng hướng về phía trường tiên.
Hai người chiến đấu hơn ba phút đồng hồ, tên lính nữ kia cười một tiếng, dây xích vừa thay đổi, quấn quanh trường tiên, trong nháy mắt vọt tới trước mặt Vạn Bạch Thu, khóa sừng sắc bén dừng ở trước mũi của nàng.
Vạn Bạch Thu chán nản đi xuống.
Nàng đã cố gắng hết sức, đối phương cực kỳ khó dây dưa, binh khí lại hết sức lạ lùng, có thể kiên trì lâu như vậy thật không dễ dàng.
Hàn Chú ra sân, bình tĩnh lên tiếng: “Hàn Chú, Trường Quân đội Hoàng Hải, cấp Chiến Binh ngũ tinh!”
Cả sàn đấu yên tĩnh!
Cấp Chiến Binh ngũ tinh đầu tiên xuất hiện.
Sinh viên năm bốn có thể đạt tới cấp Chiến Binh ngũ tinh đã coi là thiên tài rồi.
Trên khán phòng, trong nháy mắt sự chú ý của các nhân vật lớn được hấp dẫn tới đây, cấp Chiến Binh ngũ tinh đã là chiến lực không nhỏ.
Ở trên chiến trường hoàn toàn có thể một mình đảm đương một phía.
Điều hắn thiếu bây giờ chỉ là công trạng để thu phục mọi người mà thôi.
“Đây chính là con át chủ bài của trường các ngươi sao?” Tống Vạn Giang nhìn Nhiếp Kiên Cường, cười hỏi.
“Quả thật Hàn Chú không tệ, nhưng trường học chúng ta còn có một người chưa xuất chiến đó.” Nhiếp Kiên Cường cười nói.
“A? Là thằng nhóc kia!” Tống Vạn Giang kinh ngạc nhìn xuống bên dưới, một bộ dáng thờ ơ không quan tâm.
Nhìn ra được hắn không giống những người khác, trên mặt rất bình tĩnh, cho dù chứng kiến màn tranh tài lúc trước, cũng không có bất kỳ vẻ thấp thỏm nào, rất tự tin.
...
Đội hình lính cũ, ngồi ở vị trí đầu tiên là một gã sĩ quan mặt mũi cương nghị, tuổi tầm hơn hai mươi, nhìn quân hiệu trên vai là một gã Trung Úy.
Lúc trước hắn đều nhắm mắt lại, giống như không có chút nào hứng thú với những màn so tài kia.
Những tên lính cũ còn lại đều nhìn thanh niên này, cấp Chiến Binh ngũ tinh, chỉ có thể dựa vào hắn ra tay.
Trung úy chậm rãi mở mắt, sau đó đứng lên, chân khẽ giậm, hạ xuống trên võ đài, nhàn nhạt lên tiếng.
“Tả Anh, Cấp Chiến Binh ngũ tinh!”
Hàn Chú cầm trường côn trong tay, hai cánh sau lưng mở ra, bay lên trời.
Tả Anh cũng không nói nhảm, giương cánh bay lên, cầm chiến kiếm trong tay, xông về phía Hàn Chú.
Hai người giao tranh trên không trung, tiếng nổ vang không ngừng truyền ra…
Năm phút đồng hồ trôi qua rất nhanh.
Hai người tách ra, trên người đều có vết thương.
Khóe miệng Tả Anh có vết máu, rõ ràng là bị nội thương, mà thoạt nhìn Hàn Chú thê thảm không ít, khắp nơi trên người đều có dấu kiếm, máu tươi đầm đìa.
Toàn bộ khiếp sợ!
Vậy mà Hàn Chú của trường Quân đội Hoàng Hải và tên lính cũ cấp Chiến Binh ngũ tinh đánh chừng năm phút đồng hồ, còn không phân thắng bại.
Tuy nhiên nhìn tình hình của hai người, rõ ràng là Tả Anh tốt hơn một bậc.
Nếu như hai người đánh tới cuối cùng, phần thắng của Tả Anh ít nhất là tám phần.
“Hàn Chú này rất tốt, trải nghiệm rèn luyện một chút, tin rằng có thể rất nhanh trưởng thành.” Ánh mắt Tống Vạn Giang sáng ngời, khen ngợi.
Diễn võ cho tới bây giờ, đây là lần đầu tiên hắn lên tiếng khen ngợi một tên lính mới.
Nhiếp Kiên Cường nở nụ cười, biểu hiện của mọi người trường Quân đội Hoàng Hải vượt qua dự liệu của hắn, huống chi còn có một người áp trục, đấy mới thật sự là sự ngạc nhiên mà bọn họ chuẩn bị.
“Được lắm, các ngươi cho con át chủ bài xuất chiến đi.” Tống Vạn Giang thấy ánh mắt của hắn, cười nói.
...
Thấy Hàn Chú xuống tới nơi, Vương Đằng im lặng nói: “Diễn võ mà thôi, khiến cho mình thê thảm như vậy, thật là phục ngươi.”
Hàn Chú lúng túng cười một tiếng: “Nói thế nào cũng phải để cho trường Quân đội Hoàng Hải chúng ta kiếm chút mặt mũi chứ, tiếp theo giao cho ngươi.”
“Yên tâm!”
Vương Đằng đứng lên, duỗi lưng một cái, cũng không thấy hắn có động tác gì, cả ngươi trôi, bay tới võ đài.
“Đây là??”
Khuôn mặt mọi người không thể tin nhìn Vương Đằng lẳng lặng lơ lửng ở giữa không trung trên võ đài, giống như mất đi ngôn ngữ.
Ngự không!!
Ít nhất cũng là cấp Chiến Binh thất tinh!!!
Vương Đằng nhìn quanh một vòng, nhàn nhạt lên tiếng: “Vương Đằng, Trường Quân đội Hoàng Hải, cấp Chiến Binh thất tinh, xin chỉ giáo!”
“Shhhh!” Mọi người hít sâu một hơi.
Thật sự là cấp Chiến Binh thất tinh!!!
Sinh viên trường Quân đội Tinh Sơn và trường Quân đội Vân Không đã xem qua Giải thi đấu Võ đạo toàn quốc lần thứ nhất, biết thực lực của hắn đạt tới cấp Chiến Binh lục tinh.
Nhưng mà bây giờ, hắn lại không phải là cấp Chiến Binh lục tinh mà là cấp Chiến Binh thất tinh.
Rốt cuộc người này tu luyện thế nào, sao tiến bộ nhanh như vậy??
Yêu nghiệt!
Những tên lính cũ đối diện mở to mắt nhìn.
Cấp Chiến Binh thất tinh.
Trong bọn họ, người mạnh nhất chính là Tả Anh, nhưng hai cấp bậc cách nhau như vậy, làm sao mà đánh??
Trong số linh mới làm sao lại xuất hiện loại quái vật như vậy?
Chuyện này không khoa học!
Trên khán phòng, Tống Vạn Giang chợt đúng bật dậy, trầm mặc một chút, mới lắc đầu nhìn Nhiếp Kiên Cường, cười khổ nói:
“Đúng là các ngươi cho ta một sự ngạc nhiên lớn!”
Bốn phía võ đài, từng ánh mắt nhìn bóng dáng trẻ tuổi đứng trong không trung, ánh mắt dại ra.
Cấp Chiến Binh thất tinh!
Rất nhiều người tu luyện mười mấy năm chưa hẳn có thể đạt tới.
Đừng thấy nhóm hắn có rất nhiều người hiện tại cũng là cấp Chiến Binh tứ tinh, cấp Chiến Binh ngũ tinh, nhưng mà sau này có thể đột phá hay không thì rất khó nói.
Vậy mà tên này, trẻ tuổi như vậy đã đi tới đoạn đường mà người khác mất mấy chục năm mới có thể tới, quả thật không thể tin nổi.
Lẽ nào đây chính là sự khác biệt giữa con người và kẻ không phải con người.
Vốn là Tả Anh dự định xuất chiến.
Nhưng mà không nghĩ tới, người lính mới cuối cùng cũng không phải là con cừu nhỏ gì, mà là mãnh hổ xen lẫn trong bầy cừu!
Shit, người trước mặt chính là tồn tại giống như bug, đánh cái rắm!
Khóe mắt Tả Anh co quắp, trong lòng không nhịn được nói tục, sau đó trở lại đội hình lính cũ, khoanh chân ngồi.
Trận chiến này, ai thích đánh thì ra, dù sao hắn cũng không đi.
Trên khán phòng, Tống Vạn Giang kịp phản ứng, ngồi trở lại trên ghế.
Hắn muốn thu hồi lời nói vừa rồi, đây không phải là vui mừng, căn bản là bom nổ dưới nước, suýt nữa khiến hắn choáng váng.
Ở bên cạnh hắn, Khổng Lê và tên sĩ quan trẻ tuổi cũng hít một hơi thật sâu, từ trong chấn động mãnh liệt chậm rãi hoàn hồn.
“Thầy Nhiếp, đây… là đàn em của trường chúng ta?” Khổng Lê khó tin hỏi.
“Không thể giả được, tiểu tử này chính là sinh viên của Hoàng Hải chúng ta, chắc các ngươi không biết, hắn còn vô địch Giải thi đấu Võ đạo lần thứ nhất toàn quốc.” Nhiếp Kiên Cường hơi đắc ý cười nói.
“Vô địch Giải thi đấu Võ đạo lần thứ nhất toàn quốc!” Khổng Lê mở to mắt, vừa mừng vừa sợ: “Nhiều năm như vậy, Hoàng Hải chúng ta lại giành vô địch, lần đầu tiên đó!”
Vẻ mặt tên nam sĩ quan khẽ thay đổi một lần nữa.
Dĩ nhiên hắn biết Giải thi đấu Võ đạo lần thứ nhất toàn quốc, đây chính là sự kiện trọng đại mà tất cả thiên tài trong cả nước đều thi đấu trong một cuộc thi.
Có thể đánh bại tất cả thiên tài, giành vô địch.
Người này… không đơn giản!
“Ha ha, lúc ấy tất cả mọi người chúng ta cũng không nghĩ tới.” Nhiếp Kiên Cường cười ha ha, sau đó thần bí nói: “Hơn nữa các ngươi đoán xem, hắn bao nhiêu tuổi?”
“Ngươi đừng thừa nước đục thả câu, nói mau.” Tống Vạn Giang rung động, hết sức tò mò như cũ, không khỏi thúc giục.
“He he, hắn là sinh viên đại học năm nhất!” Nghe thấy Tống Vạn Giang cũng lên tiếng, Nhiếp Kiên Cường cười hắc hắc, thẳng thắn nói thẳng ra.
“Năm nhất đại học!!!” Khổng Lê kinh hãi một tiếng, nghi ngờ nói: “Thầy Nhiếp, ngươi không đùa đấy chứ?”
“Chuyện này điều tra là biết rõ, lừa các ngươi có ý nghĩa gì.” Nhiếp Kiên Cường nói.
“Shhhh!” Khổng Lê hít một hơi khí lạnh: “Đàn em này làm sao tu luyện được?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận