Võ Đạo Toàn Thuộc Tín

Chương 1151: Mê cung tinh thần!

Cứ qua loa như vậy mà coi là nghiêm túc sao?
......
Cùng lúc đó, ở những lối vào khác, một đám thiên kiêu ngoài hành tinh cũng đã đi hết vào trong mê cung.
Đối với bọn họ, đây là một cơ duyên lớn hiếm có, cho dù có thế nào đi chăng nữa, bọn họ cũng phải dốc hết sức lực để thông qua lần khảo sát này.
Ở một lối vào nào đó, Augus trực tiếp hóa thành một tàn ảnh, dùng tốc độ cực nhanh xông về phía mê cung, sắc mặt hắn lạnh lùng, gặp phải ngã ba, không có bất cứ do dự nào, trực tiếp chọn một lối rẽ trong đó, mặc kệ đúng sai, trực tiếp tiến vào.
Không thể nghi ngờ gì nữa, hắn chọn dùng tốc độ để đột phá mê cung này.
Chỉ cần tốc độ đủ nhanh, mê cung có phức tạp đến đâu, hắn cũng có thể tìm được con đường chính xác giữa vô số đường sai.
Bên kia, phương pháp của Catu cũng rất đơn giản, gặp phải ngã rẽ, không có lựa chọn, mà trực tiếp dùng nắm đấm nã thẳng vào chính diện của vách đá. Muốn vượt qua trở ngại lần này, hắn chọn cách đi đường tắt.
Nhưng mọi chuyện không đơn giản như hắn nghĩ, đây là tường đá do tinh thần xây dựng nên, công kích tầm thường căn bản không đập phá được.
Mặc cho hắn điên cuồng đấm bừa bãi, cũng không cách nào đánh nát được tường đá!
Vẻ mặt của Catu vô cùng ủ rũ, hắn chỉ có thể lựa chọn một ngã rẽ mà đi, vùi đầu tìm lối thoát.
Biello đứng ở một lối vào khác của mê cung, nhìn ngã ba, mắt lộ rõ vẻ suy tư.
Mê cung không phải không có vết tích để tìm, có lẽ sẽ tồn tại một số loại quy tắc, chỉ cần tìm ra quy luật này, đi đến đích không phải là việc khó khăn.
Nàng vừa suy tư, vừa tiến vào mê cung, mò mẫm đi tới…
Mỗi một võ giả ngoài hành tinh đều dùng phương pháp riêng của mình để công phá mê cung, tiến về đích.
Mê cung không biết đã được niêm phong bao nhiêu năm này, giờ phút này lại nghênh đón các vị khách của nó, giống như một con cự thú đang ngủ say chậm rãi tỉnh lại.
......
Vương Đằng đi trong mê cung, qua khoảng nửa giờ, hắn không thể không dừng bước.
Bởi vì phía trước đã không còn đường nữa, bị một bức tường đá ngăn trở.
Hắn đã đi vào một con đường cụt.
Vương Đằng nhíu mày, suy nghĩ một chút, cũng không định đi đường vòng nữa, ý niệm trong lòng vừa động, niệm lực tinh thần ngưng tụ ra mấy cái gai nhọn, bay lơ lửng trước mặt hắn.
Châm tinh thần!
Suy nghĩ của Vương Đằng rất rõ ràng, nếu đây là mê cung do tinh thần xây dựng, như vậy phương pháp có hiệu nhất không thể nghi ngờ chính là công kích tinh thần.
Mà rất không khéo, Vương Đằng vừa hay có được thủ đoạn công kích tinh thần!
“Lên!”
Sau một lát, ánh mắt Vương Đằng chợt lóe, nhàn nhạt phun ra một chữ.
Vút!
Vút!
Vút!
Mấy cây gai nhọn kia lập tức hóa thành ánh sáng sắc bén bắn thẳng ra.
Ầm ầm!
Một tiếng nổ vang lên, vách đá kia xuất hiện một cái lỗ lớn trong nháy mắt, con đường phía sau cũng xuất hiện trước mặt Vương Đằng.
“Ta thật thông minh, lại nghĩ ra được một phương pháp hoàn hảo như thế!” Khóe miệng Vương Đằng lộ ra một đường cong, yên lặng cho mình mười hai cái like.
“A!”
Ngay khi hắn chuẩn bị đi qua cái lỗ lớn kia, tiếp tục đi sâu vào mê cung, thì có mấy bong bóng thuộc tính hấp dẫn ánh mắt của hắn.
“Thế mà lại xuất hiện bong bóng thuộc tính!”
Vương Đằng vừa mừng vừa sợ, có hơi ngoài dự đoán.
Nhặt nó!
‘Tinh thần cấp Hành Tinh x120’
‘Tinh thần cấp Hành Tinh x100’
‘Mảnh vỡ mê cung tinh thần x10’
...
Theo ba bong bóng thuộc tính dung nhập vào thân thể hắn, đôi mắt Vương Đằng hiện lên vẻ cực kỳ vui mừng.
Vậy mà có thêm 220 điểm thuộc tính tinh thần!
Hơn nữa còn là thuộc tính tinh thần cấp Hành Tinh!
Không hổ là mê cung tinh thần được cường giả cấp Vũ Trụ xây dựng, lại có thể cho ra thuộc tính tinh thần cấp Hành Tinh.
Vương Đằng thật sự không nghĩ tới còn có thu hoạch ngoài ý muốn như thế này.
Đương nhiên, điều làm cho hắn vui vẻ nhất, còn không phải việc này, mà là bong bóng thuộc tính cuối cùng đại diện cho… Mảnh vỡ mê cung tinh thần!
Khi bong bóng này hòa nhập vào tâm trí, Vương Đằng Minh hiểu được một chút phương pháp xây dựng của mê cung tinh thần.
Đây rõ ràng là một loại bí pháp tinh thần cực kỳ hiếm có!!!
Vương Đằng cảm thụ được sự hiểu biết trong đầu, không khỏi hít sâu một hơi, lại nhìn về bốn phía mê cung, ánh mắt của hắn trở nên vô cùng nóng bỏng.
Mê cung này phải bị phá hủy!
Không phá hủy, lấy đâu ra bong bóng thuộc tính!
Vương Đằng nóng lòng muốn thử, nhưng không biết nghĩ đến điều gì, gương mặt lại hiện ra vẻ âm tình bất định, cuối cùng thở dài.
Phá hủy toàn bộ chắc chắn là điều không thể.
Ảo ảnh đó sẽ không để cho hắn làm như vậy.
Nếu hắn không đoán sai, chỉ e toàn bộ mê cung này đều nằm trong tay đối phương, nếu hắn làm quá mức, ảo ảnh kia chắc chắn sẽ phải đi ra mà knockout hắn.
Trầm tư một lát, đột nhiên khóe miệng Vương Đằng lộ ra một đường cong quỷ dị, hắn không dừng lại nữa, tiếp tục đi về phía trước.
Vài cây gai nhọn lại xuất hiện trước mặt hắn một lần nữa.
Ầm ầm!
Lúc này đây, hắn không muốn đợi đến đường cụt mới dùng, mà trực tiếp nhắm vào vị trí trung tâm của mê cung, công kích theo phương hướng đó.
‘Tinh thần cấp Hành Tinh x80’
‘Mảnh vỡ mê cung tinh thần x10’
Một cái lỗ lớn xuất hiện, Vương Đằng vừa nhặt bong bóng thuộc tính, vừa đi đến trung tâm mê cung
......
Cùng lúc đó, ở trung tâm mê cung, một bóng người thảnh thơi đang ngồi trên một chiếc ghế dài, quan sát tiến triển của một đám thiên kiêu ngoài hành tinh.
Khi hắn nhìn thấy tình hình bên phía Vương Đằng, cả người trực tiếp nhảy dựng lên trên ghế dài, tròng mắt suýt nữa trừng lọt ra ngoài từ trong hốc mắt, sắc mặt khó coi: “Chết tiệt, tên nhóc này lại có thể phá hư mê cung tinh thần! “
Lúc này, ảo ảnh của Nam tước đế quốc Đại Càn rất bực bội, vô cùng bực bội!
Mê cung tinh thần là vật hắn dùng để thử thách đám thiên tài, cắt giảm sức mạnh tinh thần của bọn họ.
Nhưng tên Vương Đằng này lại trực tiếp phá hủy mê cung, đi đường tắt.
Đây là gian lận!
Nhưng hắn phát hiện, Vương Đằng vừa hay là người phù hợp yêu cầu của hắn nhất trong số những thiên tài này, tinh thần lực đủ mạnh, thiên phú cũng rất cao. Hơn nữa Vương Đằng còn chưa đến hai mươi tuổi, vô cùng trẻ.
Người này giống như đặc biệt đưa tới cho hắn.
Hắn hơi híp mắt lại, lẩm bẩm tự nói: “Không thể để hắn dễ dàng đến đây, nếu đã như vậy thì cho hắn chút phiền phức là được!”
Vừa dứt lời, cả mê cung lặng lẽ có sự thay đổi.
Chỗ vốn là ngõ cụt, tường đá chuyển đi trở thành con đường, chỗ vốn là đường đi lại biến thành ngõ cụt…
Thế là một số đường vốn không nên thông với nhau lại đã nối liên.
Dưới sự sắp xếp đặc biệt của ảo ảnh, tuyến đường của đám người Augus, Catu, Rockins trùng khớp tuyến đường Vương Đằng nhất định phải đi ngang qua.
Cũng tức là bọn họ nhất định sẽ có một cuộc gặp mặt vào một lúc nào đó!
Lúc này Vương Đằng cũng không biết những việc này. Hắn vẫn chìm đắm trong sự nghiệp nhặt thuộc tính của mình. Nơi hắn đi qua, mê cung đều bị đánh vỡ vụn, thành đống bừa bộn.
Bùm!
Bùm!
Bùm!

Mê cung này không thể ngăn cách âm thanh, vì vậy lúc hắn đánh xuyên tường đá, âm thanh vang vọng trong không trung, truyền vào trong tai đám người Augus, Catu đang không ngừng tới gần.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
“Ai đang tấn công mê cung vậy?”
“Ngu dốt, mê cung này căn bản không thể dựa vào bạo lực để đánh phá.”

Mọi người ngạc nhiên, dồn dập nhìn về phía truyền tới âm thanh, đều đang đoán xem tên ngốc nào đang đánh mê cung.
Bọn họ dừng lại chốc lát rồi không để ý nữa, tiếp tục bay nhanh đến chỗ trung tâm mê cung.
Âm thanh gần như vậy chứng tỏ võ giả khác cũng đã tới gần, bọn họ không dám chậm lại chút nào, để tránh bị người khác nhanh chân đến trước.
Chỉ có một người không động đậy, vì hắn cảm thấy tiếng nổ này cách hắn rất gần, vô cùng gần, gần như chỉ cách một bức tường!
Hắn dừng bước chân, quay đầu lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào tường đá phía sau, lộ vẻ đề phòng.
Bùm!
Lát sau, tiếng nổ lại vang lên, gần tới mức không thể gần hơn.
Tường đá kia nổ tung thành nhiều mảnh!
Một bóng người bước ra trong khói bụi mù mịt.
“Ô, đúng là oan gia ngõ hẹp!” Một giọng nói bỡn cợt chậm rãi vang lên.
“Vương Đằng!” Đồng tử của Rockins co lại, hắn nói từng chữ.
Hắn nhận ra chủ nhân của giọng nói này, đồng thời cũng kinh ngạc vì đối phương lại có thể đánh vỡ được mê cung tinh thần này, đáy lòng hắn khó có thể bình tĩnh.
“Đừng căng thẳng như vậy, ta cũng không thể ăn ngươi.” Khói bụi tản đi, bóng dáng Vương Đằng xuất hiện trước mặt hắn, gương mặt mang theo nụ cười thản nhiên nhìn hắn.
“Làm bộ làm tịch ít thôi. Nếu đã gặp nhau, vậy ta và ngươi phải phân thắng thua rồi.” Rockins lạnh mặt, nói.
“Sòng phẳng!” Vương Đằng gật đầu, ngoắc ngón tay với hắn, nói: “Tới đây, ở chỗ này ta có ưu thế, nhường ngươi ba chiêu trước.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận