Võ Đạo Toàn Thuộc Tín

Chương 428: Tồn tại không thể nhìn thẳng

Phải biết trước đây Vương Đằng xuyên qua vết nứt không gian, thuộc tính không gian mang ra khỏi dó đều chỉ có không phẩy mấy, nhiều nhất cũng là hai điểm.
Thấy nhiều thuộc tính không gian như vậy, Vương Đằng vốn nên vui vẻ nhưng không biết vì sao, trái tim hắn lại đập loạn nhịp.
Dường như có nguy cơ cực lớn nào đó đang giáng xuống.
Nhưng nên nhặt vẫn phải nhặt.
Nhặt!
Không gian: 336/10000
Chỉ chốc lát, thuộc tính không gian từ vài điểm tăng đến hơn ba trăm điểm.
Vương Đằng cảm thấy thiên phú không gian của mình như được thức tỉnh, cảm giác với không gian cực kỳ nhạy bén, thậm chí hắn còn nhận thấy mình có thể tiến hành xuyên qua không gian ở khoảng cách nhỏ.
Thật sự kinh khủng!
Hắn ngẩng đầu, không dùng con mắt Linh Thị nữa, có thể cảm giác dược rõ ràng một vòng xoáy không gian đang từ từ hình thành.
Lúc này vòng xoáy không gian chỉ có kích cỡ một mét nhưng lại đang không ngừng khuếch đại ra một cách từ từ và chắc chắn.
“Sư phụ! Đó là hành lang không gian!” Vương Đằng nói.
“Ừ!” Qua Lâm vẻ mặt cực kỳ nghiêm trọng gật đầu.
“Hành lang không gian này sẽ nối đến đâu?” Vương Đằng hỏi.
“Chắc là vùng đất hắc ám.” Qua Lâm nói.
Lúc này, Dương vương đáp xuống từ trên không, nghiêm giọng ra lệnh: “Gõ trống trận, thông cáo toàn thành, chuẩn bị kháng chiến!”
“Rõ!”
Mọi người bên dưới đã ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, đồng thời hô vang.
“Dung Tuyết, ngươi cầm lệnh bài của ta, mang theo nhân thủ tổ chức cho già trẻ và phụ nữ toàn thành đi vào cơ sở tị nạn khẩn cấp.” Vương Vương phất tay, một tấm lệnh bài bay về phía Lý Dung Tuyết.
“Con biết rồi.” Lý Dung Tuyết nhận lệnh bài, nhanh chóng rời đi.
“Phái người đi xin viện trợ từ các thành phố lớn xung quanh.”
Từng mệnh lệnh được Dương vương ban bố, người bên dưới nhận lệnh thi hành.
“Quân đoàn Xích Hổ và quân đoàn Hắc Tước của Địa tinh ở gần nhất, ta phái người qua bên đó cầu viện.” Thành chủ Dương thành Thư Nghị nói.
“Đi nhanh về nhanh, nếu không Dương thành chúng ta e rằng sẽ bị hủy hoại trong chớp mắt.” Dương vương nói.
“Rõ!” Thư Nghị bay lên không rời đi.
“Viện trưởng Dương, thời khắc nguy nan này, ta cần sức mạnh của học viện.” Dương vương quay đầu nói với viện trưởng Dương.
“Nên làm nên làm.” Viện trưởng Dương đứng thẳng người, thân hình cao lớn khôi ngô, râu tóc bạc phơ đường hoàng, xoay người mang theo Đông Phương Du và Dịch Khai thành rời đi.
“Hội trưởng Qua Lâm!” Dương vương lại nhìn sang Qua Lâm.
“Dương vương yên tâm, hơn trăm thành viên của công hội Phù văn tùy ngươi sai phái.” Qua Lâm nói.
“Ta lo đại trận phòng ngự của Dương thành không thể kiên trì được lâu, mong ngươi dẫn đầu những phù văn sư của công hội Phù văn bố trí thêm mấy tầng phòng ngự, cố gắng tranh thủ cho Dương thành chút thời gian.” Dương vương nghiêm mặt nói.
“Vậy ta sẽ đưa người bắt tay vào bố trí.” Qua Lâm trực tiếp thúc giục niệm lực tinh thần, hóa thành một vệt kinh hồng đi xa.
“Vương gia, ta cũng cáo từ.” Vương Đằng chắp tay với Dương vương, theo sát Qua Lâm rời đi.
Chỉ phút chốc ngắn ngủi, tân khách đều tản đi.
“Hầy!”
Dương vương lơ lửng trên không, nhìn vòng xoáy không gian từ từ hình thành trên bầu trời đêm, không khỏi thở dài.
“Mong Dương thành có thể vượt qua cửa ải khó khăn này.”
...
Tùng!
Tùng!
Tùng!
...
Trong màn đêm, rất nhiều người đang say giấc nồng, đột nhiên tiếng trống trận mênh mang vang vọng, truyền khắp cả thành.
Chín tiếng trống rền!
Tất cả mọi người tỉnh dậy. Sau giây phút tĩnh lặng, cả tòa thành rơi vào khủng hoảng.
Tiếng mắng chửi của người lớn, tiếng kêu khóc của trẻ em tụ lại một chỗ biến thành tiếng xôn xao vang động, lan khắp trời đêm.
“Chuyện gì thế?”
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
“Mẹ ơi con sợ.”
...
Rất nhiều binh sĩ tràn vào trong thành, giữ gìn trật tự, tổ chức nhân thủ rút lui.
Từng bóng người lao ra từ công hội Phù văn, tản ra xung quanh Dương thành, bố trí pháp trận phòng ngự, thanh thế to lớn.
Lúc này Vương Đằng đứng bên cạnh Qua Lâm, chỉ nghe hắn nói: “Vương Đằng, ngươi không phải người Dương thành, bây giờ rời đi vẫn kịp.”
“Ta chưa từng chứng kiến cảnh tượng to lớn như vậy bao giờ, tối nay không ngại mở mang tầm mắt.” Vương Đằng cười hề hề nói.
“Không phải trò đùa đâu.” Qua Lâm bảo.
“Mọi chuyện xảy ra tối nay có một phần trách nhiệm của ta. Nếu ta cứ bỏ đi như vậy, e rằng sau này sẽ không thể yên giấc.” Vương Đằng cười nói.
“Không đâu, Diêu Hồng Thọ đã bị mê hoặc lâu rồi. Dù không có ngươi thì sớm muộn gì hắn cũng làm vậy thôi.” Qua Lâm lắc đầu nói.
“Nếu sự bất thành, ta chắc chắn sẽ là người chạy trốn đầu tiên. Đến lúc đó sư phụ đừng trách ta nhé.” Vương Đằng nói.
“Ha ha ha, nhớ mang theo sư muội ngươi cùng đi.” Qua Lâm cười to.
...
Uỳnh!
Bầu trời đột nhiên vang lên một tiếng động lớn, ánh bạc chớp lóe, tia sét kinh khủng đánh ra từ hư không sâu thẳm.
“Gì vậy trời?” Mọi người trong thành đều nhìn lên bầu trời.
Chỉ thấy dưới ánh sét không ngừng chớp lóe, vòng xoáy không gian đã khuếch đại ra mười mấy trượng.
“Nhìn kìa, đó là gì thế?” Đột nhiên một tiếng hét lớn đầy kinh sợ vang lên.
Dường như có người phát hiện ra điều gì.
Giữa vòng xoáy không gian có một vệt hồng mang chẳng biết sáng lên tự bao giờ.
Vương Đằng cũng ngẩng đầu nhìn lên, trong lòng không khỏi chấn động.
Đó là một con mắt khổng lồ.
Hồng mang chính là đồng quang của con mắt nọ. Đồng tử to lớn cách vòng xoáy không gian nhìn về phía Dương thành từ một nơi thần bí bên kia.
Ác ý nồng nặc bất tường bao phủ toàn thành trong nháy mắt.
Đó là một con mắt như thế nào?
Hỗn loạn, vặn vẹo, cuồng bạo, lạnh lùng, tà ác, bất quy tắc.
Tất cả mọi thứ hình thành nên một cỗ uy áp tinh thần khủng bố, không thể nhìn thẳng.
Cách vòng xoáy không gian, con mắt đỏ tươi khổng lồ như xuyên qua hai thế giới nhìn xuống miền đất này.
“Đừng nhìn nữa!”
Có người gào lên.
Nhưng đã muộn.
Khi nhìn vào con mắt kia, người thường dường như đều nảy sinh ảo giác, nghe được tiếng nói không thể giải thích, không thể lắng nghe.
Từng người tinh thần sụp đổ, trong lòng toát ra nỗi sợ hãi khôn tả, lập tức phát điên, chạy khắp nơi không mục đích, lớn tiếng hét lên.
Cảnh tượng này khiến mọi người không khỏi rúng động.
Những người nghe được lời nhắc lập tức cúi đầu, không dám nhìn con mắt đỏ tươi nữa.
Sau đó nơi sâu trong thức hải có một cỗ tinh thần thâm thúy chiếm cứ như rồng tuôn ra.
Tinh thần Vương cảnh.
Lập tức nghiền nát, xua tan cỗ uy áp tinh thần bạo ngược kia.
Sau đó, sự hỗn loạn trong mắt Vương Đằng biến mất, hắn hồi phục lại tinh thần.
Có lẽ là khoảng cách quá xa, uy áp tinh thần xâm nhập vào đầu Vương Đằng đã suy yếu khi xuyên qua thế giới, nếu không dù là tinh thần Vương cảnh cũng khó mà trục xuất cỗ uy áp tinh thần đó được.
“Không sao chứ?” Qua Lâm lo lắng hỏi.
“Không sao ạ.” Trong lòng Vương Đằng vẫn còn sợ hãi, lắc đầu nói.
Qua Lâm nhìn hắn hầu như không chịu ảnh hưởng gì, nói: “Là ta đã xem nhẹ ngươi rồi.”
“Sư phụ, đó là gì thế?” Vương Đằng hỏi.
“Chắc là Ma thần.” Qua Lâm vẻ mặt nghiêm trọng nói.
“Ma thần? Là thần sao?” Vương Đằng hoảng sợ: “Chẳng lẽ tồn tại cường đại như vậy cũng vượt giới mà đến?”
“Chắc không đâu. Vòng xoáy không gian này rất nhanh sẽ thành hình. Lấy sự khủng bố của Ma thần, vòng xoáy không gian có quy mô như vậy không đủ để chịu tải thể xác của nó. Nhưng…” Qua Lâm nói, hơi ngập ngừng.
Vương Đằng vừa mới thở phào, trái tim đã lại treo lên cổ họng.
“Nhưng có lẽ sẽ có ma tướng giáng lâm.” Qua Lâm nói.
“Ma tướng?” Vương Đằng nghi hoặc hỏi.
“Ma tướng tương đương với tồn tại cấp Chiến Tướng của chúng ta nhưng loài Hắc Ám cực kỳ khó đối phó.” Qua Lâm nói.
Lúc này Vương Đằng cảm nhận được cỗ uy áp tinh thần kinh khủng kia đã biến mất. Ngẩng đầu nhìn lại, chợt thấy mấy bong bóng thuộc tính to đùng chậm rãi bay xuống từ trên không.
(Tinh thần Vương cảnh x53)
(Tinh thần Vương cảnh x36)
(Tinh thần Vương cảnh x42)
...
“Thuộc tính tinh thần Vương cảnh!” Vương Đằng giật mình, kinh hãi líu lưỡi. Chỉ là một chút tinh thần tản ra từ trong mắt của tồn tại kinh khủng kia mà đã đạt tới Vương cảnh, lại còn nhiều như vậy nữa.
Tinh thần: Vương cảnh (135/1000)
Vương Đằng hít một hơi thật sâu. Thu hoạch lớn thật đấy.
Nhưng bây giờ không phải lúc nghĩ đến những thứ này. Trên bầy trời, sau khi con mắt khổng lồ biến mất, một đám bóng đen bắt đầu hiện lên từ trong vòng xoáy.
Chỉ một lát sau đó có khí tức hắc ám dày đặc âm u vượt giới mà đến.
Grào!
Tiếng rống bạo ngược không ngừng vang lên, từng bóng đen đáp xuống từ trên không.
“Đại trận phòng ngự, mở ra!”
Một tiếng hét lớn vang lên.
Quang mang lấp lánh, từng lồng sáng hình tròn bao phủ cả Dương thành vào bên trong, như một vỏ trứng khổng lồ.
Huỵch! Huỵch! Huỵch!
Những bóng đen đó rơi xuống từ hư không, va chạm với pháp trận phòng ngự, phát ra tiếng vang trầm đục, bước vào trong pháp trận.
Ngày càng nhiều bóng đen rơi xuống, tụ tập bên ngoài tường thành, phát động thế tiến công mãnh liệt.
Vương Đằng theo Qua Lâm lên tường thành. Lúc này lượng lớn binh lực đang tập trung ở đây, nhấc pháo nguyên lực lên, bắn về phía loài Hắc Ám chen chúc ngoài thành.
Loài Hắc Ám muôn màu muôn vẻ, có huyết tộc mang hai cánh sau lưng, có cự ma thân hình cao lớn, cũng có loài Hắc Ám cấp thấp không có ý thức.
Rầm rầm rầm!
Chúng nó liều mạng đánh lên vòng bảo hộ, phát ra tiếng vang trầm đục. Pháp trận phòng ngự không ngừng suy yếu.
Pháo nguyên lực bắn ra liên tục, nổ bay tất cả loài Hắc Ám nhưng loài Hắc Ám vây ngoài thành nhiều vô số kể, công kích của pháo nguyên lực như những gợn sóng trong hồ nước, chẳng dậy nổi chút bọt sóng.
Bỗng nhiên có một bóng dáng cực kỳ cao lớn bước ra từ vòng xoáy không gian.
Khí thế khủng bố tỏa ra khắp nơi.
Đám Vương Đằng đứng trên tường thành đều cảm nhận được tồn tại cường đại kia giáng lâm, không khỏi ngẩng đầu nhìn lên.
Chỉ thấy bóng người kia cao hơn ba mét, lưng đeo một thanh binh khí màu đen cực lớn như đao như kiếm.
Cơ bắp trên người nó cuồn cuộn, giống như đá hoa cương, trông có vẻ cực kỳ cứng rắn.
Trên lưng có tám cánh tay cường tráng, khủng bố vô cùng, đầu có sừng nhọn, diện mục dữ tợn khiến người ta phải run sợ.
“Ma tướng tám tay.”
Đám Dương vương và Qua Lâm thấy bóng dáng này đều biến sắc.
“Ma tướng tám tay.” Vương Đằng lặp lại cái tên mà họ bật thốt lên, cảm giác rất hình tượng, trong lòng cực kỳ nặng nề.
Bạn cần đăng nhập để bình luận