Võ Đạo Toàn Thuộc Tín

Chương 388: Hai kẻ tham ăn

“Dĩ nhiên!” Vương Đằng không chút do dự gật đầu nói.
“Yên tâm, ngươi đã bái ta làm thầy, hiển nhiên là ta sẽ dạy truyền thừa này cho ngươi.” Goring nói.
Vương Đằng hít một hơi thật sâu, nói: “Đa tạ!”
Hắn có thể tưởng tượng được truyền thừa của thần niệm sư quý giá tới cỡ nào, mà Goring không hề do dự truyền cho đệ tử mới vừa bái nhập môn như hắn, huống chi hắn còn là người dị giới, cái gọi là phi ngã tộc loại, kỳ tâm tất dị. Goring có thể không để ý tới chướng ngại trong chuyện này, có thể thấy tâm hắn cực kỳ rộng rãi.
“Thầy, còn ta nữa, còn ta nữa.” Tô Linh Huyên không nghĩ nhiều như vậy, tận mắt chứng kiến sự thần kỳ của thần niệm sư, không thế nào kiềm chế được sự kích động trong lòng, lôi kéo cánh tay Goring không ngừng lay.
“Đừng lay đừng lay, lay nữa lão già khọm ta đây sẽ bị ngươi lay tới mệt chết mất.” Goring bất đắc dĩ nói: “Không phải là ta không dạy ngươi, mà là ngươi vẫn chưa thức tỉnh niệm lực tinh thần, ta truyền cho ngươi, ngươi cũng không học được.”
“A… Ta đây là thiếu nữ xinh đẹp thiên tài, làm sao mà không học được.” Vẻ mặt Tô Linh Huyên mất mát. Ngay sau đó nghĩ đến cái gì, trong mắt lại lộ ra vẻ mong đợi: “Thầy, ngươi có biện pháp gì tốt có thể làm cho ta thức tỉnh niệm lực tinh thần không?”
“Nhóc con nhà ngươi, ngươi đừng có suy nghĩ sai lầm này nọ, nếu như niệm lực tinh thần dễ thức tỉnh như vậy thì thần niệm sư cũng sẽ không rất hiếm như thế.” Goring lắc đầu nói.
Trên khuôn mặt đẹp của Tô Linh Huyên lần nữa hiện ra vẻ mất mát, Goring nhìn có phần nhức đầu, vội vàng liếc mắt ra hiệu cho Vương Đằng, muốn hắn an ủi một chút.
Nhưng mà đây là ngày đầu Vương Đằng quen biết Tô Linh Huyên, hoàn toàn không biết về nàng, căn bản không tìm được lời nói để dỗ dành nàng, chỉ có thể mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, tỏ vẻ thương mà không giúp gì được.
Goring đành phải tự mình ra tay, nhẹ giọng nói: “Linh Huyên à, đây chắc là lần đầu tiên Vương Đằng tới Dương thành, còn chưa quen thuộc bốn phương, ngươi dẫn hắn đi dạo xung quanh một chút được không? Còn nữa, ta nghe nói ở phố An Tâm bên kia mới mở một cửa hàng bánh ngọt, bánh ngọt của bọn họ có hình đáng kỳ lạ, ăn cũng rất ngon, ngươi không muốn đi nếm thử sao?”
Nghe vậy ánh mắt Tô Linh Huyên sáng lên, nhưng lại lộ ra dáng vẻ không vui vẻ, hơi do dự, nói với vẻ gắng gượng mà làm: “Nếu thầy đã mở miệng, ta đây liền đưa sự đệ Vương Đằng đi dạo xung quanh một chút cũng tốt, thật là không có cách nào, ai bảo ta là sư tỷ chứ.”
“...” Rõ ràng Vương Đằng thấy cổ họng nha đầu này không tự chủ chuyển động một cái, hình như là nuốt nước miếng.
Một đứa thích đồ ăn vặt!
Vốn định sửa đúng cách xưng hô của nàng, nhưng thấy mới vừa rồi nàng bị đả kích nên tạm thời không tranh cãi vấn đề bối phận với nàng.
Goring đứng ở trong vườn hoa nhìn hai người rời đi, cười lắc đầu. Sau đó vừa nằm xuống trên ghế vừa xem sách. Ánh nắng rơi lên râu mép hoa râm, trong bụi cỏ có sinh vật kỳ lạ chui ra chui vào, phát ra tiếng vang sàn sạt, còn có mấy con yêu tinh hoa không biết tên quanh quẩn trên bụi hoa, thỉnh thoảng dừng ở trên đỉnh đầu Goring.
Bức họa này, yên tĩnh và tốt lành.
...
Tô Linh Huyên đưa Vương Đằng đi dạo trên đường phố, mặc dù nha đầu này ý vị nhìn chằm chằm các loại đồ ăn vặt ven đường, nhưng coi như là có trách nhiệm, gặp kiến trúc có tính dấu hiệu cũng sẽ giải thích cho Vương Đằng một chút, đương nhiên là có báo thù...
“Sư huynh, ta đói bụng, ngươi mua cho ta cái bánh bơ kia được không?” Tô Linh Huyên vuốt vuốt bụng, dáng vẻ “Là ta dẫn ngươi đi dạo phố mới thành đói như vậy, ngươi không mua cho ta ăn, lương tâm ngươi không thấy có lỗi sao?”
Về phần đến cùng có phải ý tứ như vậy không thì không quan trọng, quan trọng chính là nước miếng Tô Linh Huyên sắp chảy ra rồi.
“Nhanh lau nước miếng của ngươi đi, không sợ mất mặt sao.” Vương Đằng liếc mắt, đi mua hai cái bánh.
Không nói, nhìn bề ngoài hình như rất ngon.
Khuôn mặt Tô Linh Huyên đỏ lên, hơi hít một hơi, tranh thủ nuốt nước miếng về, động tác vô cùng thông thạo.
Vương Đằng mua xong bánh bơ, đưa một cái bên trong cho Tô Linh Huyên, chuyển đề tài nói: “Sao thế, bây giờ lại thừa nhận ta là sư huynh rồi sao?”
“Ta có nói à, ngươi nghe lầm rồi.” Tô Linh Huyên được ăn liền trở mặt, lúc này lên tiếng phủ nhận, đang cầm bánh bơ ăn ngon, cái miệng nhỏ nhắn nhanh chóng nhai, quai hàm phồng lên tới tận cổ làm cho người ta nhìn thấy liền rất muốn ăn.
“Ô hay, con nhóc này!” Vương Đằng im lặng.
Kế tiếp, chỉ cần gặp được đồ ăn ngon, Tô Linh Huyên cũng đều dừng bước lại, sau đó nhìn Vương Đằng…
Sau một canh giờ.
Vương Đằng nhìn sang cái bụng bằng phẳng của Tô Linh Huyên, thở dài nói: “Thân thể không lớn, mà còn rất tham ăn.”
Tô Linh Huyên liếc xéo Vương Đằng, ha ha nói: “Ngươi cũng không kém!”
“Khụ khụ, người luyện võ, ăn nhiều là chuyện rất bình thường!” Vương Đằng vội ho một tiếng, thản nhiên nói.
“A, đàn ông!” Tô Linh Huyên cười lạnh.
Cùng lúc đó, hai người đang ở bên trái trên một tửu lâu, ở vị trí gần cửa sổ, Lưu Tinh Huy và mấy nam thanh niên nói đùa tán gẫu, trên bàn rượu ăn uống linh đình, không khí hết sức náo nhiệt.
“Ồ, đây không phải là Tô gia… Tô Linh Huyên sao?” Bỗng nhiên một gã thanh niên kinh ngạc nói.
Mọi người lập tức quay đầu nhìn theo ánh mắt người vừa nói.
“Hình như là Tô Linh Huyên, người bên cạnh nàng là ai?”
Tô Linh Huyên không chỉ có xuất thân từ Tô gia – thế gia phù văn, lại còn là đệ tử của hội trưởng Công hội Phù văn, thiên phú rất cao, lại thêm là một tiểu mỹ nữ dung mạo khí chất đều tốt, trong số những người trẻ tuổi ở Dương thành, nhân khí trước giờ đều rất cao.
Nhưng mà nàng cực ít khi một mình lộ diện, ngay cả cơ hội muốn mời nàng cũng không có, nói gì tới những cái khác?
Điều này làm cho những thanh niên tài tuấn ở trong Dương thành có ý nghĩ kia rất bất lực.
May là còn không có tin tức Tô Linh Huyên đi cùng người khác phái truyền ra, thế nên mọi người cũng không nóng nảy.
Mà lúc này đột nhiên bên người Tô Linh Huyên xuất hiện một người khác phái, hơn nữa nhìn dáng vẻ quan hệ có phần không tầm thường.
“Người này là ai?” Một gã thiếu niên tướng mạo anh tuấn mười bảy mười tám tuổi lạnh giọng hỏi.
Đáng tiếc những người khác đều nhìn mặt nhau, lắc đầu không biết.
“Là hắn!” Ánh mắt Lưu Tinh Huy lóe lên, lên tiếng nói.
“Tinh Huy, ngươi biết sao?” Tên thiếu niên tướng mạo anh tuấn hỏi.
Lưu Tinh Huy nhìn thiếu niên đối diện liếc mắt một cái, trong lòng vừa động, nói: “Người này chắc là người bên ngoài, hôm nay lúc ở khảo hạch phù văn sư sơ cấp ta gặp phải hắn, lúc đấy Tô Linh Huyên đã ở đó, không nghĩ là bọn họ lại cùng đi với nhau.”
“Một tên người ngoài lại dám chạy dến Dương thành đào góc tường.” Thiếu niên anh tuấn Vạn Phi Vũ nhíu mày hỏi: “Kết quả khảo hạch của hắn như thế nào?”
“Coi như cũng được, thông qua được khảo hạch phù văn sư sơ cấp, nghe nói biểu hiện rất không tồi.” Lưu Tinh Huy nói.
“Tuổi này mà thông qua khảo hạch phù văn sư sơ cấp, thiên phú cũng không tồi. Hừ, nhưng cũng chỉ là một tên phù văn sư sơ cấp.” Trong mắt Vạn Phi Vũ hiện lên sự khinh thường, bỗng nhiên đứng lên, đi xuống dưới tửu lâu: “Đi, cùng đi chăm sóc hắn một chút.”
Mấy người còn lại liếc mắt nhìn nhau, vội vàng đi theo.
Lưu Tinh Huy uống xong chén rượu, khóe miệng hơi lộ ra nụ cười tà.
...
Vương Đằng và Tô Linh Huyên đang cùng đi trên đường lớn, chợt thấy một đám thiếu niên áo quần hoa lệ, vừa nhìn là biết thân thế không tầm thường hùng hổ đi tới.
Đám người xung quanh giống như thấy việc gì kinh khủng, lao nhao tránh né mở đường.
“Sao lại là bọn họ! Đi mau đi mau, những người này rất nhàm chán, cũng rất đáng ghét. Nếu như bị bọn hắn dây dưa, hôm nay chuyện gì chúng ta cũng đừng mong là làm được.” Tô Linh Huyên nhíu mày, vội vàng kéo Vương Đằng tránh ra bên cạnh, muốn trốn vào trong đám người.
“Bọn họ đi về phía chúng ta.” Vương Đằng nhìn Tô Linh Huyên, im lặng nói.
Quả nhiên, đám người Vạn Phi Vũ trực tiếp đi tới trước mặt Vương Đằng và Tô Linh Huyên, chặn đường đi của bọn họ.
“Linh Huyên muội muội, đã lâu không gặp, khó có dịp được ra ngoài, sao lại không tới tìm ta? Tô bá phụ cũng đã nói, để cho chúng ta qua lại nhiều hơn.” Vạn Phi Vũ cười ha ha nói.
Những thứ khác bỏ qua một bên không nói, tướng mạo của hắn quả thật rất xuất chúng, hơn nữa từ nhỏ đã được gia tộc hun đúc, trên người mang theo loại khí chất của quý công tử, rất có sức hấp dẫn với thiếu nữ bình dân.
Nhưng mà Tô Linh Huyên một chút cũng không ưa, nhìn hắn một cái, nói: “Ta không rảnh, hôm nay đi ra ngoài mua đồ cho thầy giáo, không thể chậm trễ, phiền nhường đường một chút.”
“Muốn mua cái gì, ta mua cùng ngươi, Vạn gia chúng ta làm ăn rải rác cả Dương thành, ngươi muốn mua gì, nói với ta một tiếng, rất nhanh là có thể giải quyết.” Vạn Phi Vũ nói.
“Không cần, tự ta có thể đi mua, không cần làm phiền ngươi.” Tô Linh Huyên nói.
Hiển nhiên Vạn Phi Vũ không muốn để Tô Linh Huyên cứ rời đi như vậy, lại nói: “Nào có cái gì mà phiền toái hay không phiền toái, chỉ là một câu nói của ta mà thôi.”
Sau đó giống như vừa mới chú ý tới Vương Đằng, nhẹ ồ lên một tiếng, nói: “Vị bên cạnh này nhìn rất lạ mặt, Linh Huyên muội muội cũng không nên đi quá gần với người xa lạ, lỡ đâu bị lừa thì không tốt. Suy cho cùng đại gia tộc như chúng ta vẫn có rất nhiều người nhòm ngó dò xét này nọ. Người không rõ lai lịch, ai mà biết rốt cuộc họ ôm mục đích gì.”
Vừa nói vừa nhìn sang Vương Đằng, người này lại còn đep trai hơn hắn??
Loại chui chạn!!
“...” Vương Đằng cười ha ha một tiếng. Người này thật đúng là không coi hắn ra gì, nói trực tiếp những lời như thế trước mặt hắn.
Vương Đằng liếc mắt một cái là thấy ý đồ của đối phương, chỉ là thủ đoạn như thế đúng là còn quá non nớt.
“Vạn Phi Vũ, ngươi thật là quá đáng!” Lần này, Tô Linh Huyên không né tránh nữa, sắc mặt lạnh lẽo nói.
“Linh Huyên muội muội, ta biết bây giờ ngươi có thể không thể nào hiểu được, nhưng mà ta sẽ chứng minh cho ngươi thấy, ta cũng vì muốn tốt cho ngươi.” Vạn Phi Vũ làm ra dáng vẻ giả mù sa mưa, ngay sau đó quay đầu cười lạnh nói với Vương Đằng: “Ta biết ngươi thông qua được khảo hạch phù văn sư sơ cấp, nhưng mà ở trước mặt Tô gia và Vạn gia, phù văn sư sơ cấp cũng không tính là gì. Nếu như ngươi muốn lừa gạt Linh Huyên muội muội, ta khuyên ngươi nhân lúc còn sớm cút đi thật xa, đừng để cho ta động thủ.”
“Phù văn sư sơ cấp?” Sắc mặt Vương Đằng kỳ quái. Hắn đã sớm chú ý tới Lưu Tinh Huy ở phía sau thiếu niên trước mặt này, lúc này nghe được lời nói của đối phương, giống như là đã hiểu ra điều gì, tựa như nhìn Lưu Tinh Huy thâm ý một cái, sau đó mười phần hăng hái đứng trước mặt thiếu niên nói: “A, nếu như ngươi động thủ thì sẽ như thế nào?”
“Ngươi đừng có rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt.” Trong mắt Vạn Phi Vũ hiện ra vẻ mặt giận dữ, sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng nói.
“Ngươi nên hiểu rõ mọi chuyện rồi hãy quay lại làm lớn, thiếu niên!” Vương Đằng lắc đầu, bị người ta sử dụng làm vũ khí cũng không biết, đúng là ngu ngốc.
Sắc mặt Lưu Tinh Huy lập tức hơi đổi.
Nhưng Vạn Phi Vũ căn bản không chú ý tới những chuyện này, hắn bị ánh mắt của Vương Đằng kích thích.
“Vạn Phi Vũ, ngươi đừng có mà cố tình gây sự,... ”
Tô Linh Huyên vừa định giải thích, nhưng căn bản Vạn Phi Vũ không nghe lọt tai, trong lòng nổi cơn giận dữ, trực tiếp bùng nổ: “Vô liêm sỉ, ánh mắt của ngươi là sao hả?”
“Ánh mắt có ý gì chính ngươi đi tìm hiểu đi, ngu ngốc!” Vương Đằng hơi không nhịn được, lạnh lùng quát: “Cút!”
“Chán sống!” Toàn thân Vạn Phi Vũ run rẩy, không nhin được động thủ, bước chân ra phía trước, đánh một quyền vào Vương Đằng.
“Cẩn thận!” Tô Linh Huyên biến sắc, vội vàng kêu lên.
Nàng không nghĩ tới Vạn Phi Vũ lại đột nhiên ra tay, khoảng cách gần như vậy, Vương Đằng rất khó tránh được, sắc mặt trắng bệch.
Lưu Tinh Huy thấy một màn như vậy, trong mắt hiện lên vẻ sảng khoái, nụ cười ở khóe miệng ngày càng đậm: “Thiên phú phù văn mạnh hơn ta thì sao chứ, còn không phải là để mặc người khác muốn làm gì thì làm à.”
Song sau một khắc, mặt hắn đột nhiên cứng đờ.
“Bụp!”
Một tiếng giòn tan vang lên, cổ tay Vạn Phi Vũ bị một bàn tay khác có lực bắt được.
“Sao lại như vậy?” Sắc mặt Vạn Phi Vũ thay đổi kịch liệt, trong lòng không thể tin, liều mạng muốn tránh thoát khỏi lòng bàn tay của Vương Đằng lại phát hiện căn bản là không nhúc nhích được.
“Ta ấy à, tính tình vốn không tốt lắm!” Vương Đằng nhìn Vạn Phi Vũ, mặt không hề thay đổi nói.
“Buông ra!”
Sắc mặt Vạn Phi Vũ dữ tợn, tay kia đấm vào huyệt thái dương của Vương Đằng, lấy chân hung hăng đá thân dưới của Vương Đằng, ra tay không chút lưu tình, đây là muốn lấy mạng hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận