Võ Đạo Toàn Thuộc Tín

Chương 882: Dù cho ngươi làm cách gì, một quyền của ta là phá được! (2)

Bảy thánh kỵ sĩ, lại không có nổi một ai là đối thủ của Vương Đằng, toàn bộ đều bị hắn bóc đến tận gốc.
Đây là… chuyện đáng châm chọc đến mức nào!
Lúc này, cứ như xác minh ý nghĩ của hắn, Vương Đằng thản nhiên mở miệng: “Thánh kỵ sĩ, cũng không hơn gì thế này!”
Giọng điệu khinh miệt không nói nên lời!
“Ngươi!”
Đám người Arodney, Blofield, Fred vẫn chưa hôn mê hoàn toàn, nghe được lời này, chỉ cảm thấy có dòng máu đang xông thẳng lên trán.
Nhục nhã!
Nói lời nhục mạ trần trụi như thế, hắn xem thánh kỵ sĩ bọn họ là gì vậy?
Vương Đằng cũng không quan tâm đến lửa giận của bọn họ, dậm chân trên bầu trời, đi về phía hai người Eliphas.
Eliphas lập tức thay đổi nét mặt.
“Ngươi muốn làm gì?” Ánh mắt hắn điên cuồng chớp lên, hắn không khỏi đi lui về đằng sau.
Xèo xèo!
Kết quả là không cẩn thận chạm vào lưới tơ độc, da hắn lập tức bị lửa thiêu đốt, bị sương độc ăn mòn, đau đớn khó tả nhanh chóng xâm nhập vào thần kinh.
Eliphas không nhịn được kêu rên lên một tiếng.
“Không phải ngươi rất phách lối sao? Không có ai bì nổi với ngươi, cứ như ngươi khống chế được tất cả trong tay, còn triệu tập thánh kỵ sĩ tới bắt ta, hiện tại sao lại sợ rồi?” Vương Đằng lạnh lùng nói.
“Vương Đằng, ngươi đừng tưởng đánh bại được vài tên thánh kỵ sĩ đã dám làm càn, bọn họ chỉ là mấy kẻ yếu nhất, cường giả chân chính vẫn chưa ra tay. Thần điện không phải nơi ngươi có thể ước đoán, ngươi giở thói ngang ngược ở đây, cuối cùng rồi sẽ bị trừng phạt!” Eliphas ra vẻ kiềm chế quát to lên.
“Còn dám mạnh miệng!”
Nét mặt Vương Đằng lạnh lẽo, hắn bước một bước ra, trực tiếp vượt qua khoảng cách mười mấy mét, đi tới trước mặt Eliphas, trêu tức nhìn hắn.
“Hiện tại ngươi đã rơi vào tay ta, ngươi nói xem, ta nên đối đãi ngươi thế nào?”
“Ta là hiền giả của Thần điện, ngươi còn dám đụng đến ta!” Eliphas thoáng căng thẳng trong lòng, trán toát ra mồ hôi lạnh.
“Hiền giả, đó là thứ gì vậy?” Vương Đằng khinh miệt, một cục gạch màu vàng chợt xuất hiện trong tay hắn.
Eliphas thấy cảnh này, khóe mắt không nhịn được run lên. Bọn người Blofield đã bị đánh thành đầu heo, chẳng lẽ hắn cũng phải theo gót như thế?
Mà giọng điệu không thèm quan tâm nọ của Vương Đằng càng làm cho lòng hắn uất ức.
Đường đường là hiền giả của Thần điện.
Đứng dưới vài người, trên vạn người, vị trí cao đến cỡ nào, nhưng vào trong miệng Vương Đằng lại biến thành một thứ đồ gì đó.
“Ngươi dám miệt thị đến Thần điện!” Eliphas nổi giận nói.
“Nói nhảm nhiều quá!”
Vương Đằng lắc đầu, lách mình xuất hiện tới trước mặt Eliphas, hắn đang bị tơ độc lưới bao vây xung quanh, không còn chỗ nào để tránh, chỉ có thể trơ mắt nhìn cục gạch trong tay Vương Đằng rít lên đập xuống.
“Vương Đằng!”
Eliphas kêu lên mấy tiếng thê thảm, bị một cục gạch nện lên trên mặt, hơn nữa còn ở ngay chính giữa.
Oành oành!
Vương Đằng ra tay như điện, nhắm thẳng đầu của hắn, cục gạch cộp cộp nện thẳng xuống.
Tiếng vang nặng nề đó khiến cơ bắp trên mặt Floss không nhịn được mà run rẩy, sợ hãi trong lòng, run cầm cập không thôi
Đầu Eliphas nhanh chóng sưng lên, mặt mũi bầm dập hết, thê thảm biết bao.
Vương Đằng thật sự xuống tay thật độc ác.
Tên này quá đáng hận, ngay từ đầu đã ra vẻ cao cao tại thượng, tự cho là đúng, coi hắn là đối tượng nhỏ yếu mà mình tùy ý đuổi bắt được, còn muốn xử tử hắn, tâm tư ác độc.
Loại người như thế này, mà cũng xứng làm hiền giả.
Hừ!
“…” Miệng Eliphas không ngừng phát ra tiếng kêu thảm, giọng nói oán độc: “Vương Đằng, nơi này là núi Thánh, Thần điện sẽ không bỏ qua cho ngươi.”
“Thật sự là dũng cảm, ta kính trọng ngươi là một hán tử!” Vương Đằng lộ vẻ mặt lạnh nhạt. Hắn không bị uy hiếp chút nào, càng ra tay tàn nhẫn hơn.
Nện thẳng từng nhát lên đầu hắn.
“Ta đã nhịn ngươi lâu rồi, từ đầu đã luôn beep beep, ngươi rất tinh tướng phải không, ta cho ngươi tinh tướng, cho ngươi tinh tướng này…”
Oành oành!
“Tiếp tục tinh tướng đi, tinh tướng đi, sao không tinh tướng nữa!”
Oành oành!
Cả đầu Eliphas đều đã sưng lớn lên một vòng, đã sớm không nhìn ra dáng vẻ sống an nhàn sung sướng như ngày thường, hiện giờ con mắt chỉ còn lại một khe nhỏ, mũi cũng chảy ra hai dòng máu, gương mặt lúc xanh lúc đỏ.
Cả người hắn mê man, đầu đã trở thành một đống bột nhão.
Nhưng Vương Đằng cảm thấy vậy vẫn chưa đủ, hắn bắt lấy cánh tay Eliphas, nhẹ nhàng uốn cong, cánh tay của đối phương lập tức bị xoay thành bánh quai chèo.
Rắc rắc!
Tiếng nứt xương vang lên trong trẻo.
“!” Eliphas kêu lên thê thảm, giật nảy mình một cái, lại khôi phục thần trí, đầu óc lại trở nên tỉnh táo.
Ánh mắt hắn đã tràn đầy vẻ sợ hãi!
Ma quỷ!
Tên này chắc chắn là ma quỷ!
Sao hắn lại có thể tàn nhẫn như vậy.
Floss đã sớm co người lại trong một góc hẻo lánh, dù làn da đã bị lưới độc thiêu đốt ăn mòn cả, cũng không dám kêu lên một tiếng, sợ bị Vương Đằng chú ý tới.
Oành oành!
Vương Đằng giơ cục gạch lên, tiếp tục nện xuống điên cuồng, vẻ mặt tức giận, lớn tiếng chinh phạt:
“Ta chọc vào ngươi à, ngươi nói đi, ta chọc gì ngươi à, tại sao muốn nhắm vào ta, còn dám bắt ta, ai cho ngươi mặt mũi mà đến bắt ta!”
“Ngươi dựa vào cái gì mà kiêu ngạo như thế? Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì, ngươi nói đi!”
Vương Đằng gầm lên từng tiếng, làm cho Eliphas cũng ngơ hết cả người.
Người nào không biết, còn tưởng rằng Vương Đằng mới là người bị hại.
Nhưng người sáng suốt cũng nhìn ra được, hắn mới là người bị sỉ nhục thê thảm nhất!
Eliphas hoa cả hai mắt, lần nữa mê man, hắn không chịu nổi nữa rồi.
Vương Đằng làm tương tự như vậy, vặn một cánh tay khác của hắn thành cái bánh quai chèo, Eliphas cũng giật nảy mình lần nữa, thần trí vô cùng tỉnh táo!
“!” Đáy lòng hắn đau khổ rống to, uất ức muốn nôn ra máu.
Vì sao lại không để hắn ngất đi, vì sao vậy!
Cho tới bây giờ, hắn vẫn không nghĩ tới sẽ có một ngày, mình cảm thấy ngất đi là một chuyện hạnh phúc, nhưng bây giờ hắn cảm nhận được thật rồi.
Bởi vì khi tỉnh dậy quá mức đau khổ!
Ầm ầm…
“Đừng, đừng đánh nữa!” Eliphas đã không còn chịu đựng được nữa, dùng âm thanh yếu ớt mở miệng, đáy lòng chỉ còn lại sợ hãi và hối hận.
Vương Đằng này vốn không phải là người!
Hắn quá ác, quá ác độc!
Giờ phút này, vị hiền giả đại nhân của Thần điện rốt cuộc đã cảm nhận được ác ý đến từ thế giới.
Thì ra người sống, vẫn đau khổ được đến mức này!
“... Đừng đánh mà!”
Eliphas kêu lên yếu ớt, thân thể lung lay sắp ngã, đã sớm không chống đỡ nổi nữa.
Vương Đằng thấy hắn cầu xin tha thứ thì dừng động tác trong tay mình lại, cục gạch ngừng ngay trên đầu của hắn, chỉ còn cách khoảng một ngón tay.
“Không phải ngươi rất lợi hại à, bắt ai không muốn lại đi bắt ta, sao bây giờ lại thừa nhận mình sợ rồi?” Vương Đằng nói.
“Ta… hiểu lầm, đây chỉ là hiểu lầm thôi!” Eliphas khóc ra mấy giọt nước mắt nhục nhã, vô cùng đau lòng, mở miệng với âm thanh yếu ớt.
“Thật sự chỉ là hiểu lầm à?” Vương Đằng cười giễu nói: “Vậy bây giờ ta giết hai người thánh kỵ sĩ, rồi đánh cho sáu người các ngươi bị thương, thì cũng chỉ là hiểu lầm đúng không?”
“Là hiểu lầm!” Eliphas cắn răng gật đầu, không dám nói nửa chữ không, sợ sẽ chọc Vương Đằng giận, lại phải hứng chịu một trận đòn điên cuồng nữa.
Bây giờ, lòng hắn đã sinh ra bóng ma tâm lý thật lớn với mấy viên gạch, không sao phai mờ được, tim cứ đập nhanh khác thường.
“Các ngươi cũng nghe thấy rồi, hắn nói đây chỉ là hiểu lầm thôi.” Vương Đằng mỉm cười, nhìn về phía bọn người thánh kỵ sĩ Arodney, Freitas trên mặt đất.
Những thánh kỵ sĩ này lập tức đỡ nhau, chật vật bò dậy, nhìn lên tình hình trên bầu trời, giờ phút này nghe thấy như vậy, vẻ mặt lúc trắng lúc xanh.
Cho nên… Bọn họ khổ sở đánh nhau một trận, tất cả là đều uổng phí rồi?
Mấy người nọ âm thầm uất ức, muốn hộc máu, nhất là khi cảm nhận được từng cơn đau nhức đang không ngừng lan ra trong đầu, giận đến run cả người.
Tên này ra tay quá ác!
Đánh bọn họ thành thế này, hiện tại lại nói tất cả đều là hiểu lầm thôi, hiểu lầm mẹ ngươi ấy!
Mấy thánh kỵ sĩ nghĩ chửi tục trong lòng.
“Sớm như vậy không phải là tốt rồi sao.” Vương Đằng hài lòng vỗ bả vai của Eliphas, lời nói thành khẩn: “Cho nên, làm người không nên phách lối quá, phải biết khiêm tốn như ta mới là nguyên tắc sinh tồn cơ bản, nếu không sẽ rất dễ bị người đánh chết đó.”
“Đúng đúng!” Eliphas rưng rưng gật đầu, đáy lòng lại đang chửi hắn một trận.
Thật mẹ nó khiêm tốn, ngươi thế này cũng tính là khiêm tốn à?
Dám giết chết thánh kỵ sĩ của núi Thánh, rồi đánh hiền giả là hắn thành ra thế này, còn mặt mũi mà nói mình khiêm tốn.
Vô sỉ!
Không biết xấu hổ!
Đê tiện!
Nhưng những lời này, Eliphas cũng không dám nói ra khỏi miệng một từ...
Đúng lúc này, từ nơi xa, một trận tiếng xé gió chợt truyền đến.
Hai mắt Eliphas sáng hẳn lên, hắn nhìn về phía đỉnh núi, rốt cục đã có người đến.
Vương Đằng cũng quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy vài vệt cầu vồng đang rơi xuống từ đỉnh núi, hóa thành mấy dòng khí tức kéo dài, bóng dáng mang trên mình khí thế phi phàm.
Những người này mặc phục sức đặc thù của Thần điện, thoáng cái đã nhận ra được.
Hơn nữa, có người còn mặc phục sức giống như Eliphas, rõ ràng cũng là nhân vật có cùng cấp bậc hiền giả như vậy.
Mà những người này đều đang bảo vệ một ông già tóc bạc có vẻ mặt uy nghiêm, xem ra chính là người đứng đầu.
Thân phận của người này e là không đơn giản.
Vương Đằng cười lạnh trong lòng, thật sự là đánh kẻ nhỏ rồi, kẻ lớn sẽ đến, đánh kẻ lớn rồi, lại tới kẻ già.
Mấy người kia thoáng quét mắt qua, vừa thấy tình hình trước mặt, vẻ mặt bọn họ lập tức hơi đổi.
Hí!
Thậm chí có người còn hít một hơi lạnh.
Dáng vẻ mọi người trông thật sự quá thảm, nếu không phải thánh kỵ sĩ đang mặc thánh giáp tinh thần trên người, bọn họ suýt nữa không nhận ra.
Đây là dạng thủ đoạn bất nhân đến thế nào, mà đánh người ta thành đầu heo như vậy.
“Dimia!”
“Alor!”
“Arodney?”
“Blofield?”
“Freitas?”
“Afrika?”
...
Mấy người chần chờ kêu lên.
Bọn người Arodney xấu hổ không chịu nổi, hận không tìm được một cái lỗ nào để chui xuống, cảm giác đã không còn mặt mũi nhìn mọi người nữa.
Đường đường là thánh kỵ sĩ, lại mất hết mặt mũi như thế.
Bọn người kia nhìn thấy vẻ mặt của họ, lập tức xác nhận, không nghi ngờ gì nữa.
Quả thật chính là bọn họ!
“Sao các ngươi lại biến thành thế này?” Một người trong đó hỏi với vẻ khó có thể tin.
Đám người Arodney thầm uất ức, lại không biết nên mở miệng thế nào.
Chẳng lẽ nói cho mọi người, bọn họ bị cùng là một người đánh thành thế này, vậy bọn họ còn có mặt mũi à.
Ông già tóc bạc vừa nhìn thấy một màn này, lập tức quay đầu nhìn về bọn Eliphas mặt mũi bầm dập tựa như nhau, thản nhiên mở miệng nói: “Eliphas, ngươi nói xem?”
“Đại hiền giả đại nhân!” Eliphas muốn mở miệng, nhưng lại ngại Vương Đằng ở bên cạnh, cuối cùng vẫn không dám, chỉ có thể tội nghiệp nhìn về ông già tóc bạc.
“Nói!” Ông già tóc bạc nhìn qua Vương Đằng một chút, uy nghiêm quát lên.
Vương Đằng nở một nụ cười như có như không.
Eliphas nhìn thấy dáng vẻ này của hắn, càng không dám mở miệng.
“Bảo ngươi nói thì nói đi, làm như ta là hồng thủy mãnh thú gì vậy, ta chính là loại người này à.” Vương Đằng tức giận nói.
“...”
Bọn người Eliphas, Arodney gần như muốn đồng lòng hô lên một chữ “phải”.
Tên này quá không biết xấu hổ!
Bản thân hắn là hạng người gì, trong lòng hắn không biết sao.
Ông già tóc bạc nhìn thấy phản ứng của mọi người, lại nhìn lướt qua Vương Đằng, ánh mắt lạnh lùng: “Ta không gọi ngươi nói chuyện.”
“Lão già à, miệng nằm ở trên người ta thì sao ngươi quản được, quan tâm nhiều như vậy, cho rằng mình là thần thánh gì à.” Vương Đằng lơ đễnh nói ra.
“Làm càn!”
“Dám nói chuyện với đại hiền giả đại nhân như vậy!”
Ông lão còn chưa mở miệng, bọn người bên cạnh hắn đã dồn dập thay đổi nét mặt, lạnh giọng quát lên.
“Ha ha.” Vương Đằng cười khẽ, biểu cảm trên mặt có vẻ cực kì khinh thường.
“Cậu trai trẻ, nói năng phải giữ đức, người lớn trong nhà không dạy ngươi phải biết tôn kính người cao tuổi hơn à?” Đôi mắt ông già tóc bạc lóe lên một tia âm u, hắn nói.
Những lời này quả thật không phải do hắn bịa chuyện, lúc trước khi hắn đi nước ngoài, bọn họ quả thực đều đã dặn dò như thế.
Mà hắn nói lời này cũng không phải vì sợ đối phương, mà đơn giản chỉ để chọc người thôi.
Ông già tóc bạc nghe vậy, nét mặt rốt cuộc cũng hơi thay đổi.
Ông của Vương Đằng là ai, hắn cũng không rõ ràng, nhưng lãnh tụ võ đạo và tam đại nguyên soái của nước Hạ, hắn lại rất rõ ràng.
Mấy vị kia chính là nhân vật đỉnh cấp thế giới!
Cho dù chính hắn gặp phải bọn họ, cũng cần uốn gối hành lễ.
Nếu quả đúng như thanh niên này nói, chuyện này làm hắn phải suy nghĩ sâu xa.
Nhưng đối phương mở miệng là một tiếng ông già, mở miệng là một tiếng lão già, rõ ràng là đang chỉ cây dâu mà mắng cây hòe.
Quanh năm hắn luôn thân cư cao vị, đã bao giờ bị người mắng như thế này, vẻ mặt không khỏi trở nên cực kỳ khó coi, trông như là ăn phải ruồi, trong lòng thầm giận không thôi.
“Ngươi giết chết thánh kỵ sĩ của núi Thánh ta, lại đánh người ngay trên núi, cho dù có đứng trước mặt lãnh tụ võ đạo của nước Hạ các ngươi, chúng ta cũng là bên chiếm lý.” Ông già tóc bạc âm thầm hít vào một hơi, thản nhiên nói: “Hôm nay ta lại thay lãnh tụ võ đạo của các ngươi dạy ngươi một bài học, tránh cho ngươi không biết trời cao đất rộng là gì.”
“Bắt lấy hắn!”
Lời này vừa dứt, hắn lập tức vung tay lên, ra lệnh cho tất cả mọi người.
“Ai!” Vương Đằng thở dài, lắc đầu nói: “Vì sao vẫn luôn có người tự cho mình là đúng, lật ngược phải trái, quả thực là không biết xấu hổ.”
Mọi người thấy đến mức này mà hắn vẫn nhục mạ đại hiền giả được, không khỏi ngạc nhiên trong lòng.
Tên này không biết sống chết!
Đáy lòng Eliphas dâng trào căm hận, ánh mắt lại hiện lên chút vui mừng.
Tên này càng phách lối, đại hiền giả đại nhân sẽ càng không bỏ qua cho hắn, đợi đến khi Vương Đằng bị bắt lại, hắn chắc chắn sẽ tự tay báo thù.
Những võ giả theo cùng lão già tóc trắng lập tức ra tay, bọn họ phân tán ra, vây Vương Đằng vào giữa.
Arodney và những người khác nhìn lên bầu trời, ánh mắt cũng lập lòe.
Sau trận chiến trước đó, võ giả nước Hạ này còn bao nhiêu sức mạnh?
Hắn còn có thể đỡ nổi những kẻ này không?
Vương Đằng nhìn một vòng, ánh mắt lóe lên một tia sáng lạnh, sự kiên nhẫn của hắn đã hết sạch.
Nếu những người này được một tấc muốn lấn một thước, không biết tốt xấu, vậy thì hắn cũng không cần để tâm mà chơi một trận lớn, khiến cho bọn họ biết thế nào là hối hận.
Đừng cho chút mặt mũi để rồi bọn họ thật sự cho rằng có thể mặc nhiên làm khó dễ hắn.
Khí thế hai bên căng thẳng, giương cung bạt kiếm, sẵn sàng cho trận chiến sắp nổ ra.
“Dừng lại!”
Ngay đúng lúc này, một tiếng hét lớn từ xa vang đến.
Tiếng xé gió truyền đến, một vài bóng người hạ xuống từ trên đỉnh núi tựa như tên bắn, đứng trước mặt mọi người.
“Đại hiền giả Farah!”
“Thánh nữ đại nhân!”
Eliphas, Arodney và những người khác nhìn thấy người đến, sắc mặt đều thay đổi.
Trong số những người xuất hiện, có một người ăn mặc rất giống với lão già tóc trắng, mái tóc cũng màu trắng xóa, khuôn mặt hằn lên những nếp nhăn sâu, quanh thân có khí thế uy nghiêm của người ở địa vị cao.
Bên cạnh hắn còn có những võ giả Thần điện, những người này mặc quần áo giống như Eliphas, và họ cũng là ‘Hiền giả’
Nhưng tất cả những người này đều đang vây quanh bảo vệ một thiếu nữ đeo lụa đen che mặt.
Thiếu nữ này có khí chất hơn người, thánh khiết và thanh tao, đôi mắt đen nhánh sâu thẳm như sao trời, nhìn về phía mọi người.
Các võ giả Thần điện xung quanh nàng đều có vẻ mặt thành kính, khom lưng thể hiện sự tôn trọng.
“Là nàng!” Vương Đằng nhìn thấy thiếu nữ kia, ánh mắt không khỏi hiện lên vẻ kinh ngạc.
Thiếu nữ này chính là người mặc đồ đen mà hắn đã chạm trán ở viện bảo tàng. Tuy Vương Đằng đoán được thân phận nàng không đơn giản, nhưng thật sự không ngờ tới nàng lại là Thánh nữ của núi Thánh.
Sự thay đổi thân phận này hơi lớn!
Lúc này, nhóm người Arodney đột nhiên quỳ một gối trên mặt đất, cung kính hành lễ: “Thánh nữ đại nhân!”
“Arodney, sao các ngươi lại thành như vậy?” Ánh mắt của đại hiền già Farah có hơi kỳ lạ, hắn hỏi.
“Chuyện này…” Vẻ mặt Arodney lập tức xoắn xuýt, hắn cảm giác như ngực mình lại trúng thêm một mũi tên.
Tại sao ai nhìn thấy cũng chỉ hỏi một câu này!
Đau tim quá, bạn ơi!
Đại hiền giả Farah thấy vậy, không khỏi liếc mắt nhìn Vương Đằng, đáy lòng cũng đoán được ít nhiều. Hắn lắc đầu, không hỏi thêm nữa.
“Ánh mắt của ông già này là sao?” Vương Đằng không nói nên lời.
Những người này bị đánh thành ra như vậy, hoàn toàn là do bọn họ gieo gió gặp bão, không thể trách hắn được.
“Đứng lên đi!” Đúng lúc này, Alice, người mang lụa đen che mặt khẽ mở miệng, một giọng nói trong veo giống như từ hư không chậm rãi vang lên.
Đồng thời, nàng cũng vung tay tạo ra một cơn mưa ánh sáng.
Khi cơn mưa ánh sáng nhẹ nhàng rơi xuống Arodney và những người khác, những vết bầm tím trên mặt họ đã khôi phục hoàn toàn với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Và những vết thương nhỏ khác trên cơ thể cũng từ từ lành lại.
Nhóm người Arodney đưa tay lên sờ mặt của mình, cảm nhận được khuôn mặt đã lành lặn, đáy lòng trỗi dậy sự cảm kích, hành lễ với Alice một lần nữa: “Tạ ơn Thánh nữ đại nhân.”
“Đây là?” Vương Đằng đứng ở bên cạnh thấy một màn như vậy, đáy lòng thật sự kinh hãi.
Lành lặn rồi!
Vết thương trên người những thánh kỵ sĩ này lại có thể lành lặn!
Cho dù dùng linh đan phục hồi cao cấp, thì tốc độ lành lặn cũng không thể nhanh như vậy được.
Mặc dù những vết thương nghiêm trọng trên người bọn họ vẫn chưa hồi phục, nhưng có thể làm được như vậy cũng không dễ dàng gì.
Cơn mưa ánh sáng này rốt cuộc là thứ gì?
Đúng lúc này, Vương Đằng nhìn thấy hai quả bóng bóng thuộc tính bỗng rơi xuống trên người Alice.
Nhặt!
Hai mắt Vương Đằng sáng lên, hắn vội vàng nhặt bong bóng thuộc tính.
‘Nguyên lực Quang Minh x15’
‘Nguyên lực Quang Minh x10’
Bạn cần đăng nhập để bình luận