Võ Đạo Toàn Thuộc Tín

Chương 1364: Ta coi như ngươi đang khen ta. (2)

“Luôn cảm thấy đi theo bên cạnh ngươi rất nguy hiểm.”
An Lan lẩm bẩm nói, miệng không dừng được, không chút khách khí oán trách Vương Đằng gây sự.
“Cho dù không đắc tội bọn họ, bọn họ cũng không thể bỏ qua cho ta, gia tộc Pylax công khai đứng về phía Tào gia, không muốn để cho ta kế thừa tước vị Nam tước.” Vương Đằng nói.
“Thì ra là thế.” An Lan nhíu mày, hơi bất đắc dĩ: “Nói đi nói lại, ngươi một võ giả cấp Hành Tinh lại dám chống đối bọn họ, lá gan thật lớn, ta thật sự ít thấy đời này.”
“Ta coi như ngươi đang khen ta.” Vương Đằng cười nói: “Đúng rồi Tào Hoành Đồ kêu Tào Giảo Giảo nhắn lại, đêm nay muốn để ta đến nhà hắn gặp mặt, đêm nay ngươi đi cùng ta một chuyến.”
“Không phải chứ, đây rõ ràng cho thấy là bữa tiệc hồng môn, ngươi còn dám đến gần.” An Lan câm nín.
“Đây gọi là biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng.” Vương Đằng cười lạnh nói: “Ta lại muốn nhìn xem trong hồ lô của hắn bán thuốc gì?”
“Được rồi, ta đi cùng với ngươi, Tào Hoành Đồ kia cũng là cấp Vực Chủ, chỉ cần là cấp Vực Chủ, ta không ngại.” An Lan nói.
Vương Đằng thấy An Lan tự tin như thế, trong lòng cũng tự tin không ít.
Hiện giờ Tào Hoành Đồ mới là kẻ địch lớn nhất của hắn. Về phần gia tộc Pylax, ít nhất ngoài mặt bọn họ sẽ không ra tay.
Mà đợi đến khi hắn cướp được tước vị Nam tước từ trong tay Tào Hoành Đồ, gia tộc Pylax muốn đối phó với hắn càng không dễ dàng.
Trong lòng lóe lên ý niệm đó, ánh mắt của Vương Đằng trở nên sâu thẳm.
Sau đó hắn chuyển phần tiền kia của An Lan cho hắn, không phải là bốn tỷ tám, mà là một con số tròn, sáu tỷ!
Tuy rằng so sánh với 4700 tỷ thì chỉ là mưa bụi, nhưng An Lan vẫn tương đối vui vẻ.
Điều này khiến cho Vương Đằng cảm thấy cái giá cấp Vực Chủ của hắn hình như hơi thấp.
Nhưng như vậy cũng tốt, dù sao dễ lừa dối.
An Lan cầm tiền, lại đi ra cửa một chuyến.
“Cũng không biết là phúc hay họa!” Ở cửa, An Lan ngoái đầu liếc nhìn, thở dài, sau đó vội vàng rời đi.
Vật liệu của hộp Thiên Cơ kia còn thiếu chưa đủ, hiện giờ có nhiều tiền rồi, đương nhiên trực tiếp đi mua là được, không cần lại đi phố Kỳ Bảo đào bảo bối nữa. Tốc độ như vậy cũng sẽ càng nhanh một chút, còn không phải gánh chịu nguy hiểm.
Rất nhanh đến buổi tối, Vương Đằng dặn dò Phàn Thái Ninh một tiếng rồi cùng An Lan đi thẳng đến chỗ phủ đệ vốn thuộc về Nam tước Nam Cung.
Phủ đệ Nam Cung!
Là phủ Nam tước, quy cách kiến trúc tự nhiên dựa theo tiêu chuẩn của đế quốc để xây dựng.
Mặc dù chỉ là tước vị cấp thấp nhất, nhưng cũng không phải võ giả bình thường có thể sánh bằng.
Kiến trúc trước mắt có cảm giác khoa học viễn tưởng của kiến trúc vũ trụ, cũng có nội tình và dày nặng của kiến trúc cổ đại, vừa liếc nhìn đã thấy không bình thường.
Chỗ cửa chính có hơn mười tên hộ vệ là võ giả cấp Hành Tinh, xếp thành hai hàng, trên người mang theo mùi máu tanh, khí chất sắc bén, thân hình thẳng tắp, hiển nhiên là nhân vật đã từng giết không ít người.
Bọn họ không phải là cấp Hành Tinh bình thường, mà là võ giả cấp Hành Tinh cửu giai đỉnh phong.
Vương Đằng và An Lan đi đến cửa.
“Người đến dừng bước!”
Một võ giả cấp Hành Tinh chặn trước mặt hai người, trầm giọng nói.
“Sao vậy, Tào Hoành Đồ lại giở trò với ta, cũng không ngại dọa người.” Vương Đằng nhìn lướt qua hai hàng võ giả, khóe miệng nở nụ cười lạnh.
Dùng mười mấy võ giả cấp Hành Tinh cửu giai, định ra oai phủ đầu cho hắn?
Có phải đầu óc của Tào Hoành Đồ có lỗ hổng không.
Hắn đều đã giết không ít võ giả cấp Hằng Tinh, võ giả cấp Hành Tinh cửu giai tính là gì chứ.
Bởi vậy có thể thấy được, nội tình của Tào Hoành Đồ không là gì cả.
“Phủ Nam tước, người không liên quan không được đi vào.” Võ giả cấp Hành Tinh cửu giai kia nhìn không chớp mắt, lạnh giọng nói.
“Nói cho Tào Hoành Đồ một tiếng, nói Vương Đằng ta đến rồi.” Vương Đằng cười ha ha: “Ta cho hắn thời gian mười giây, nếu như không đi ra, vậy để cho chính hắn thong thả chơi đi, ta không chơi cùng.”
Võ giả cấp Hành Tinh cửu giai kia lập tức biến sắc.
An Lan không nhịn được lắc đầu, cười nhạt với hành động của Tào Hoành Đồ.
Quá thấp kém.
Không hề phù hợp với tác phong của cường giả cấp Vực Chủ, nếu là hắn chắc chắn không làm như vậy.
Huống hồ đối thủ còn là Vương Đằng thằng nhãi cấp hồ ly này, xiếc trẻ con vậy còn lấy ra nghịch, không khác gì tự rước lấy nhục.
Võ giả cấp Hành Tinh cửu giai chỉ làm việc theo mệnh lệnh, không có chủ kiến gì, vào lúc này cũng không biết nên xử lý như thế nào.
“Ha ha ha…”
Đúng vào lúc này một tiếng cười vang lên.
Nghe được tiếng cười quen thuộc này, trong lòng những võ giả cấp Hành Tinh cửu giai này đều lập tức nhẹ nhàng thở ra.
Vương Đằng đứng ở ngoài cửa nhìn vào, chỉ thấy một bóng dáng rất bất ngờ xuất hiện ở mười mét phía trước.
Đây là một người đàn ông trung niên, dáng người khôi ngô, mái tóc màu nâu hơi uốn cong, khuôn mặt tương đối uy nghiêm, lại mang theo một chút hung ác nham hiểm, đôi mắt tam giác giống như có tia sáng lạnh chớp động trong đó, khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Khí tức trên người hắn vô cùng mạnh mẽ, trong cơ thể ẩn chứa năng lượng kinh khủng, đây chắc chắn là cường giả cấp Vực Chủ!
Người này chính là Tào Hoành Đồ!
“Ta nên gọi ngươi một tiếng sư đệ nhỉ.” Tào Hoành Đồ bước đến, giọng nói vang dội.
“Ta chỉ là kẻ kế thừa, còn chưa bái sư.” Vương Đằng thản nhiên nói.
Sắc mặt Tào Hoành Đồ cứng đờ, nhưng chỉ một thoáng lướt qua, đã lập tức cười nói: “Giống nhau, chúng ta đều là người truyền thừa của sư phụ, gọi một tiếng sư đệ không hề quá.”
“Vậy ta đây không khách khí, Tào sư huynh.” Ngoài miệng Vương Đằng nói như vậy, nhưng trên mặt lại có biểu cảm không tỏ rõ ý kiến.
“Mới vừa rồi xin lỗi, là người phía dưới không hiểu chuyện, chặn ngươi ở ngoài, nào, mời vào trong.” Tào Hoành Đồ không hề tức giận, giơ tay ra hiệu, thái độ vô cùng nhiệt tình.
“Vị đây là?” Tào Hoàng Đồ chú ý đến An Lan mặc áo bào tro đi theo phía sau Vương Đằng, ánh mắt lóe lên, hỏi.
“Đây là hộ vệ của ta.” Vương Đằng như có điều ngụ ý: “Lá gan của ta đây thật nhỏ, hiện giờ rất nhiều người muốn mạng của ta, không tìm vệ sĩ không yên lòng.”
“…” Dưới mặt nạ, An Lan tỏ vẻ buồn bực.
Tuy rằng giờ phút này hắn đảm nhiệm nhân vật vệ sĩ thật, nhưng hắn đường đường cấp Vực Chủ không sĩ diện sao, lần sau khi giới thiệu có thể cho chút tôn trọng có được không vậy hả.
Tào Hoành Đồ cũng không xấu hổ, cười ha ha nói: “Ở Đế thành này ai dám động đến ngươi, ngươi lo lắng quá.”
“Vậy cũng không chắc, dù sao chó nóng nảy còn cắn người, vẫn cần thận chút thì tốt hơn, Tào sư huynh ngươi nói có đúng không?” Vương Đằng cười hề hề nói.
“…”
Lấy định lực của Tào Hoành Đồ, thời điểm này đều không nhịn được khóe miệng khẽ giật giật.
Thằng nhãi này, miệng quá độc!
Lại chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, nói hắn là chó?
Hắn một cường giả cấp Vực Chủ bị người mắng thành chó, còn không thể cãi lại.
Buồn bực đến thiếu chút nữa khiến hắn hộc máu.
“Tào sư huynh, ngươi sao vậy, chỗ nào không thoải mái sao?” Vương Đằng biết rõ còn cố hỏi.
Ta làm sao?
Ta làm sao trong lòng ngươi không cân nhắc ra sao?
Trong lòng Tào Hoành Đồ muốn mắng má nó, nhưng trên vẻ mặt lại chỉ có thể tỏ ra thản nhiên nhẹ nhàng.
“… Ta không có việc gì.”
“Không có việc gì thì tốt, ta còn tưởng rằng thân thể của ngươi không tốt, người đến tuổi nhất định phải chú trọng bảo dưỡng, đừng vì là cường giả cấp Vực Chủ mà không giữ khuôn mặt, đều là thói thường của con người.” Vương Đằng nói.
“Ta cmn!” Tào Hoành Đồ có vô số lời thô tục nghẹn ở trong cổ họng, muốn phun đều không phun ra được.
An Lan ở bên cạnh nhịn cười đến mức rất khó chịu.
Vương Đằng tên này thật sự quá độc địa.
Nói như vậy giống như Tào Hoành Đồ có bệnh vậy!
Tào Hoành Đồ vội vàng nói sang chuyện khác, lại để Vương Đằng nói chuyện tiếp như vậy, ai biết hắn có thể phun ra lời nói gì.
“Vị vệ sĩ này của ngươi hình như không đơn giản!” Hắn liếc nhìn An Lan, ánh mắt hơi nheo lại.
“Tạm được đi, tùy tiện tìm đến, bình thường.” Vương Đằng nói.
“…” An Lan.
Tào Hoành Đồ cũng không biết đây là Vương Đằng làm màu lừa gạt hắn, hay tràn đầy tự tin thật sự.
Vệ sĩ này che giấu rất tốt, kể cả hắn đều không nhận ra được thực lực của đối phương, điều này khiến cho hắn có phần mò không ra.
Trong vũ trụ có không ít bảo vật có thể che giấu được khí tức.
Giống như tên vệ sĩ trước mắt này, khả năng đã dùng bảo vật như vậy.
Cho nên đối phương là cấp Vũ Trụ? Hay là cấp Vực Chủ?
Lấy điều tra của hắn, Vương Đằng chỉ là một võ giả đến từ tinh cầu xa xôi nào đó, không hề có nội tình gì, làm sao có thể tìm được võ giả cấp Vực Chủ làm hộ vệ được?
Cho nên tên vệ sĩ này rất có khả năng là võ giả cấp Vũ Trụ do Vương Đằng dùng số tiền lớn mời đế, che giấu khí tức chẳng qua để cho hắn không rõ chi tiết, có chỗ kiêng kỵ.
Tào Hoành Đồ cảm thấy mình đã đoán được bảy tám phần, càng nắm chắc việc bắt được Vương Đằng thêm vài phần.
Mà đúng là Vương Đằng muốn vậy, cho nên mới kêu An Lan ẩn giấu thực lực.
Trước đó khi ở phường cược quặng, An Lan không lộ ra thực lực ở trước mặt Tào Quan và Tào Giảo Giảo, bởi vậy bọn họ còn chiếm được tính chủ động rất lớn.
Sau đó, Tào Hoành Đồ không tán gẫu thêm một câu nào nữa, dẫn Vương Đằng đến phòng khách, tất cả người của Tào gia đều đã ở bên cạnh chờ đợi.
Tào Giảo Giảo và Tào Quan đều ở đây, mặt khác cũng không thiếu người trẻ tuổi, chắc đều là con ruột của Tào Hoành Đồ.
Mà lúc Tào Giảo Giảo và Tào Quan nhìn thấy Vương Đằng thì sắc mặt đều không được tốt, dù sao bọn họ mới vừa ăn đau khổ trên tay Vương Đằng.
“Nào, ta giới thiệu một chút, chắc ngươi đều đã biết Giảo Giảo và Tào Quan, ta không giới thiệu nhiều, người khác…”
Tào Hoành Đồ giới thiệu từng người trẻ tuổi còn lại.
Ánh mắt của Vương Đằng dừng lại trên người hai người trẻ tuổi, một người là võ giả cấp Vũ Trụ, tên là Tào Vũ, một người khác mặc dù chỉ có dáng vẻ là cấp Hành Tinh thất đến bát giai, nhưng khi cười lên không hề giống người tốt, là lão tứ của Tào gia Tào Lăng, vừa nhìn đã thấy người này còn khó đối phó hơn bao cỏ Tào Quan kia nhiều.
Đương nhiên Vương Đằng không sợ, dù sao những người này đều là tiểu bối đối với hắn mà thôi.
“Ừm, các vị sư điệt đều là nhân tài, rất xuất sắc.” Chỉ thấy hắn già dặn gật đầu khắp nơi, dáng vẻ trưởng bối đánh giá.
Người Tào gia: “…”
Một hồi im lặng quỷ dị.
Đám người Tào Giảo Giảo và Tào Vũ biết Vương Đằng đang chiếm tiện nghi của bọn họ, nhưng bọn họ không có cách nào.
An Lan dùng ánh mắt cổ quái liếc nhìn Vương Đằng, thật yên tĩnh đứng ở sau lưng hắn, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, đảm đương một nhân vật vệ sĩ hoàn mỹ.
“Ngồi, đều ngồi đi.” Tào Hoành Đồ mở miệng phá vỡ im lặng.
Không khí lập tức trở nên sinh động, mọi người ào ào ngồi xuống, Vương Đằng được bố trí ở bên cạnh Tào Hoành Đồ.
“Vị này cũng cùng ngồi xuống đi.” Tào Hoành Đồ nhìn An Lan vẫn luôn đứng ở sau lưng Vương Đằng.
“Không cần.” An Lan dùng giọng nói khàn khàn lạnh lùng nói, hơn nữa chỉ phun ra hai chữ, rồi không lên tiếng nữa, nhắm mắt lại.
Tào Hoành Đồ tự khiến mất mặt, trong mắt lóe lên một tia tức giận, nhưng che giấu rất tốt, cười gật đầu: “Vậy ta không bắt buộc.”
“Mang thức ăn lên đi!”
Rất nhanh đã có một bé gái dáng vẻ xinh đẹp bưng món ngon lên.
Những bé gái này có người của tộc Thú Nhân, có người của Nhân tộc, nhưng đều không hề ngoại lệ, tất cả mười bảy mười tám tuổi, dáng vẻ xinh đẹp câu người.
Vương Đằng thầm nghĩ Tào Hoành Đồ này còn rất biết hưởng thụ, lại mua nhiều nữ nô bộc xinh đẹp như vậy hầu hạ ở trong nhà.
Chỉ chốc lát, món ngon rượu ngọn đều được bưng lên, Tào Hoành Đồ kêu Vương Đằng động đũa.
Trên bàn cơm, Tào Hoành Đồ không ngừng tìm đề tài, nhưng hắn giống như định dò xét chi tiết về Vương Đằng.
“Ta đã nghe nói chuyện hôm qua, chuyện Giảo Giảo và Tào Quan đã làm thật sự không đúng.” Tào Hoành Đồ đột nhiên nói.
“Không có việc gì, trẻ con mà, không hiểu chuyện, ta hiểu.” Vương Đằng nói không thèm để ý, dù sao đều không làm gì được hắn, có liên quan gì.
Lại tiếp nữa!
“…” Người của Tào gia lại yên tĩnh.
Sắc mặt Tào Quan đỏ lên, cảm giác các anh chị em khác đều đang nhìn hắn trêu tức.
Tào Giảo Giảo nghiến răng nghiến lợi, hận không thể bầm thây Vương Đằng vạn đoạn, tên khốn này lại coi nàng như trẻ con, thật sự chính là nhục nhã.
“Ta nhất định kiên quyết dạy dỗ bọn họ.” Tào Hoành Đồ đau răng, chỉ có thể nói như thế.
“Ừm, trẻ con không hiểu chuyện phải dạy dỗ, bằng không về sau dễ chọc phải họa lớn, đến lúc đó rồi mới dạy bảo sẽ không kịp nữa.” Vương Đằng gật đầu đồng ý.
“Má nó!” Trong lòng Tào Quan phẫn nộ điên cuồng vô cùng.
“Khụ khụ, tuy nói như thế, nhưng ngày hôm qua sư đệ ngươi đã đắc tội gia tộc Pylax quá độc ác, đây không có lợi lộc gì cho ngươi cả.” Tào Hoành Đồ vội ho một tiếng, nói sang chuyện khác, tỏ vẻ ta vì tốt cho ngươi.
“Không có việc gì, ta lấy của bọn họ hơn bốn ngàn tỷ, tuổi già không lo, vui chơi giải trí, hưởng thụ một phen, ở lại Đế thành không đi đâu cả, đợi đến chết già.” Vương Đằng không coi là quan trọng nói.
Tào Hoành Đồ thật sự bị cách làm cợt nhả của Vương Đằng dọa sợ ngây người, nhưng tạm thời lại không phản bác lại được.
Hắn bưng chén rượu trước mặt lên yên lặng uống một ngụm, áp chế bực tức và phiền muộn trong lòng, sau đó trên mặt lại nở nụ cười:
“Ngươi không có gì, nhưng cha mẹ ngươi, hành tinh mẹ của ngươi, luôn nên lo lắng một chút đi.”
Không khí trên bàn cơm đột nhiên đọng lại…
Lộ rõ chân tướng!!!
Không khí trên bàn cơm đột nhiên đọng lại, tất cả ánh mắt đều tập trung lên trên người Vương Đằng.
Tào Hoành Đồ cười hề hề nhìn hắn, giống như mới vừa rồi chỉ là một chuyện thật tầm thường.
Đám người Tào Vũ, Tào Quan cũng nhìn lại, giống như một đám sói đói theo dõi một con sơn dương nhỏ yếu, đang chờ xé xác ăn thịt hắn.
Vương Đằng hơi nheo mắt lại, mặt không biểu cảm nhìn quanh một vòng, sau đó quay đầu liếc nhìn Tào Hoành Đồ.
Tào Hoành Đồ nhìn thẳng vào hắn, không khí trở nên càng thêm vi diệu.
Những người khác đều không mở miệng.
“Ta nghe nói sư đệ ngươi đến từ một tinh cầu xa xôi của liên bang Aurant, không biết có đúng không?” Tào Hoành Đồ nhàn nhạt hỏi.
“Tào sư huynh, tin tức của ngươi thật nhanh!” Vương Đằng căng thẳng trong lòng, nhưng ngoài mặt lại không hề lộ ra chút nào, ha ha nói.
“Dù sao ta và ngươi là sư huynh đệ, ta nhất định phải quan tâm một chút.” Tào Hoành Đồ cười nói.
“Ta đây thật sự cảm ơn sư huynh.” Vương Đằng nói.
“Đúng rồi, ta còn nghe nói ngươi và liên bang Aurant bên kia hơi va chạm, ta đã kêu người đưa tin cho bọn họ, hóa giải chuyện này giúp ngươi, chắc mặt mũi của ta vẫn còn dùng được.” Tào Hoành Đồ ý vị sâu xa nhìn Vương Đằng, còn nói thêm.
Trái tim Vương Đằng lập tức trầm xuống.
Hắn không tin Tào Hoành Đồ sẽ có ý tốt giúp hắn như thế.
Chỉ sợ Tào Hoành Đồ định mượn đao giết người, kêu liên bang Aurant ra tay với Địa Tinh mới là sự thật.
Cmn lão già này đủ âm hiểm.
Không đối phó được hắn lại định ra tay về phía Địa Tinh.
Chuyện duy nhất đáng ăn mừng là trước khi Vương Đằng rời đi đã thiết lập trận pháp Đại Na Di, nếu như gặp phải tình huống tệ nhất, bọn họ sẽ thông qua trận pháp Na Di để di chuyển đi.
Hơn nữa từ liên bang Aurant đi đến Địa Tinh, dựa theo con đường thông thường cần thời gian hai tháng rưỡi.
Tào Hoành đồ truyền tin từ đế quốc Đại Càn qua, vừa đi vừa về dù sao cũng cần ba bốn tháng.
Lấy con đường ngắn nhất Vương Đằng nắm giữ, chỉ cần hơn một tháng, hoàn toàn có thể tạo ra khác biệt về thời gian.
Tình huống còn chưa đến mức độ tệ nhất.
Ý niệm này cấp tốc xẹt qua trong đầu Vương Đằng, hắn nhìn Tào Hoành Đồ mỉm cười và cho hắn một tấm thẻ người tốt: “Tào sư huynh, ngươi thật là một người tốt.”
“…”
Tào Hoành Đồ lập tức sửng sốt, hắn cảm thấy Vương Đằng đang mắng hắn, nhưng hoàn toàn không tìm được chứng cứ.
Hơn nữa trong lòng hắn hơi hoài nghi, không biết vì sao Vương Đằng lại không hề lo lắng gì.
Hay là nói Vương Đằng chỉ đang giả bộ trấn định?
“Sư đệ, ngươi xa xứ không dễ dàng gì, cần ta gửi lời nhắn cho người nhà giúp ngươi không?” Tào Hoành Đồ xoay chuyển suy nghĩ, hỏi.
“Chờ ngươi có thể tìm được bọn họ rồi tính.” Vương Đằng khẽ cười nói.
Tào Hoành Đồ không khỏi nhíu mày.
Có ý gì?
Hay là trước đó Vương Đằng đã giấu cha mẹ của hắn đi rồi?
Lấy hiểu biết về Vương Đằng mà hắn điều tra được, Vương Đằng vô cùng có khả năng làm như vậy.
Sắc mặt của Tào Hoành Đồ lập tức trầm xuống, giống như cảm thấy sự việc hơi nằm ngoài dự đoán của hắn.
“Cha mẹ người nhà của ta đều ở tinh cầu xa xôi, khó tìm, không giống như các ngươi, người thân đều ở bên cạnh, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy, thật hạnh phúc.” Vương Đằng liếc hắn, nói.
Giọng nói của hắn thật bình thản, tươi cười ấm áp vô cùng, nhưng trong ánh mắt không hề có cảm xúc dao động, giống như đang bàn về người chết.
Bốn phía lại yên tĩnh một lần nữa.
Ánh mắt của người Tào gia đều rơi lên trên người Vương Đằng.
Sắc mặt của bọn họ không được đẹp.
Uy hiếp!
Vương Đằng lại dám uy hiếp cả nhà bọn họ.
Tất cả người của Tào gia đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Bọn họ vốn còn đang vui sướng khi người gặp họa, bởi vì Tào Hoành Đồ nắm giữ nhược điểm của Vương Đằng, có thể tùy tiện bắt bí hắn.
Ai ngờ Vương Đằng lại không bị đe dọa, thậm chí còn uy hiếp ngược lại bọn họ.
Bọn họ không thể không thừa nhận, lá gan của Vương Đằng thật sự rất lớn.
Nhưng phần lớn mọi người đều chưa coi uy hiếp này là quan trọng, không có loại người nào có thể uy hiếp đến Tào gia bọn họ được.
Một võ giả cấp Hành Tinh lại dám uy hiếp bọn họ, thật sự nực cười.
Nếu không phải bởi vì thân phận, bọn họ tùy tiện dùng thủ đoạn đã có thể bóp chết được hắn.
Trong mắt người Tào gia lộ ra vẻ châm chọc, giống như đang cười nhạo Vương Đằng không biết tự lượng sức mình.
“Mọi người đừng nhìn ta như vậy, ta thật sự không có ý tứ gì khác, nhất định đừng hiểu lầm.” Vương Đằng vẫn chưa hề coi trọng trào phúng của đám đông, vẫy tay cười hỏi: “Đúng rồi, Tào sư huynh ngươi ở Đế thành lâu như vậy, tương đối quen thuộc với giá cả ở đây, có biết treo giải một đầu người cấp Vực Chủ cần bao nhiêu tiền không?”
Người Tào gia nghe vậy, sắc mặt lập tức thay đổi.
Vương Đằng này thật ác độc!
Lại định lấy tiền treo giải thưởng mạng của Tào Hoành Đồ!
Hơn bốn ngàn tỷ, đừng nói một Tào Hoành Đồ, cho dù treo thưởng toàn bộ Tào gia bọn họ đều dư dả.
Tâm tình của người Tào gia đột nhiên trở nên rất không tốt đẹp.
Mi tâm của Tào Hoành Đồ giật giật, trong lòng phẫn nộ điên cuồng, nếu không phải tình huống không cho phép, hắn hận không thể một chưởng chụp chết Vương Đằng.
Thằng nhãi súc sinh này rõ ràng đang nói đến hắn.
“Sao sắc mặt của sư huynh hơi đen vậy?” Vương Đằng kinh ngạc nói: “Các ngươi nhất định đừng nghĩ nhiều, chẳng qua gần đây ta có nhiều tiền không có chỗ tiêu, cho nên muốn tìm một chút chuyện kích thích để chơi.”
Người Tào gia: “…”
Thần cmn nhiều tiền không có chỗ tiêu!
Nếu như ngươi thật sự không có chỗ tiêu, chúng ta tiêu giúp ngươi!
Người Tào gia hoàn toàn vô lực châm chọc.
“Kiếm tiền không dễ dàng, ngươi vẫn nên chi tiêu tiết kiệm một chút thì tốt hơn, dù sao không phải mỗi lần đều may mắn kiếm được hơn bốn ngàn tỷ như vậy, số tiền này đã đủ để cho ngươi tăng lên đến cấp Vũ Trụ, thậm chí cấp Vực Chủ, phải cẩn thận nắm chắc.” Tào Hoành Đồ nói.
“Tào sư huynh nói đúng lắm, ta nhất định sẽ dùng tiền ở trên lưỡi dao.” Vương Đằng đột nhiên cười ha ha nói.
“Ha ha ha.” Tào Hoành Đồ cũng cười ha ha, nói: “Ta chỉ nhắc nhở ngươi một chút, người trẻ tuổi các ngươi đều thích tiêu tiền bậy bạ.”
“Nào, sư đệ, ta mời ngươi một ly.”
“Sư huynh, nên là ta mời ngươi!”

Hai người ngươi đến ta đi, ăn uống linh đình, không hề đề cập đến chuyện trước đó, một phen trao đổi đánh võ mồm kết thúc như vậy.
Hơn một tiếng sau, Vương Đằng cáo từ rời khỏi Tào gia.
Đám người Tào Hoành Đồ tiễn hắn đến cửa.
Người Tào gia nhìn theo bóng lưng hắn rời đi, sắc mặt đột nhiên trở nên âm trầm.
Bữa cơm đêm nay chính là một bữa tiệc hồng môn, Tào Hoành Đồ định dùng Địa Tinh để uy hiếp Vương Đằng, ép hắn đi vào khuôn khổ, buông bỏ tước vị Nam tước.
Kết quả chẳng những mục đích không thể đạt đến, ngược lại còn bị Vương Đằng uy hiếp trong vô hình.
Chuyện này khiến trong lòng bọn họ cực kỳ khó chịu!
Treo giải thưởng bốn ngàn tỷ kia, kể cả Tào Hoành Đồ đều cảm thấy kiêng kỵ.
“Cha, tiếp theo nên làm như thế nào?” Tào Lăng nhìn sắc mặt Tào Hoành Đồ, cẩn thận hỏi.
“Chờ tin tức bên chỗ Quý tộc Bình nghị các đi.” Tào Hoành Đồ không tỏ vẻ gì, không còn khuôn mặt tươi cười như lúc ở trên bàn rượu, lạnh lùng nói.
“Vậy còn bên chỗ gia tộc Pylax?” Tào Lăng lại hỏi.
“Giảo Giảo, Tào Quan, ngày mai hai người các ngươi đi cùng ta đến thăm gia tộc Pylax.” Tào Hoành Đồ lạnh giọng nói.
“Ta…” Sắc mặt Tào Quan tái nhợt.
“Cha?” Sắc mặt của Tào Giảo Giảo cũng trầm xuống, có một dự cảm không tốt.
“Giảo Giảo, ta biết Adris của gia tộc Pylax vẫn luôn thích ngươi, chuyện này để cha làm chủ, ngày mai ta sẽ thảo luận chuyện này với Vực Chủ Waltgu, ngươi chuẩn bị sẵn sàng.” Tào Hoành Đồ im lặng một chút, nói.
Sắc mặt Tào Giảo Giảo thay đổi. Trong bóng đêm, khuôn mặt cười của nàng trở nên cực kỳ tái nhợt.
Tào Hoành Đồ lại không cho nàng cơ hội nói chuyện, trực tiếp biến mất tại chỗ.
“Em gái, chúc mừng ngươi!” Tào Lăng cười ha ha nói: “Đó chính là gia tộc Pylax, về sau kết thân với thiếu gia Adris, cũng đừng quên những anh chị em chúng ta đây.”
“Cút!” Sắc mặt Tào Giảo Giảo khó coi, quát lạnh một tiếng, quay đầu đi vào trong phòng.
Tào Lăng thất thần tại chỗ, sắc mặt lập tức trở nên xanh mét.
“Ngươi cũng không phải không biết Giảo Giảo luôn luôn có chủ kiến, nàng không thích Adris.” Tào Vũ lắc đầu, nói.
“Hừ, nhưng đây không phải là lúc nàng giở trò trẻ con, gả cho Adris là vận mệnh của nàng, về sau nàng sẽ rõ.” Tào Lăng hừ lạnh nói.
Tào Vũ thở dài, cuối cùng không nói gì nữa.
Người của Tào gia tan rã trong không vui, không có ai chú ý đến Tào Quan đang toàn thân mất hồn mất vía, thân thể đều đang khẽ run, giống như sợ hãi điều gì.
Đương nhiên có lẽ vốn không hề có ai coi hắn là quan trọng.

Rời khỏi Tào gia, Vương Đằng và An Lan đi vào trong nhà Phàn Thái Ninh.
Làm vệ sĩ cho Vương Đằng, khoảng thời gian này An Lan sẽ luôn đi theo Vương Đằng, cho nên tiếp theo hắn cũng sẽ ở trong nhà Phàn Thái Ninh.
Vương Đằng đã nói trước với Phàn Thái Ninh, đối phương cũng hết sức vui vẻ, dù sao An Lan là cường giả cấp Vực Chủ, ở trong nhà hắn chẳng khác nào cho hắn cơ hội kết giao với cường giả cấp Vực Chủ.
“Vương Đằng, ngươi thật sự định dùng bốn ngàn tỷ treo giải thưởng đầu của Tào Hoành Đồ à?” Trên đường, An Lan không nhịn được hỏi.
“Ngươi cảm thấy như thế nào?” Vương Đằng hỏi.
“Khụ khụ, thật ra chỉ một ngàn tỷ đã có người chịu làm rồi.” An Lan vội ho một tiếng.
“Hả? Một ngàn tỷ đã có người làm?” Vương Đằng hơi kinh ngạc.
Hắn đương nhiên không định dùng bốn ngàn tỷ để treo giải thưởng đầu của Tào Hoành Đồ.
Như vậy rất thua lỗ, hắn còn chưa ngốc như vậy.
Nhưng không ngờ chỉ cần một ngàn tỷ đã đủ, nếu như cần thiết, hắn cũng không ngần ngại đến giá này.
“Đương nhiên, ví dụ như ta.” An Lan tỏ vẻ nghiêm trang nói.
“Ngươi!” Vương Đằng dùng ánh mắt cổ quái liếc nhìn hắn: “Ngươi nói thật đi, mới vừa rồi ở trên bàn cơm, có phải ngươi vẫn đang nghĩ nên giết Tào Hoành Đồ như thế nào không?”
“Ta suy xét cân nhắc, nếu thật sự đến mức độ đó, người đầu tiên cân nhắc đến chắc chắn là ngươi.” Vương Đằng cam đoan.
Hắn không từ chối, một ngàn tỷ đổi một cái đầu của Tào Hoành Đồ, vẫn thật thơm!
“Vậy cứ quyết định như thế.” Ánh mắt An Lan sinh ra sáng rọi nguy hiểm.
“Quyết định vậy đi.”
Sau đó trong bóng đêm, một trận cười khà khà vô cùng đáng sợ vang lên.
Dù thế nào Tào Hoành Đồ đều không thể ngờ nổi hai tên coi trời bằng vung này lại định ra một ước định bằng miệng nhằm vào hắn đơn giản như thế, hoàn toàn không hề coi trọng hắn.
Phủ đệ Nam Cung, Tào Hoành Đồ mới vừa trở lại thư phòng đột nhiên hắt xì hơi, nhíu mày: “Có chuyện gì vậy?”
Một cảm giác khó hiểu chợt lóe lên rồi biến mất trong lòng hắn, hắn muốn bắt lấy, nhưng không phát hiện ra cái gì cả.
Hắn lắc đầu, mở một cơ quan ra, mặt đất hé ra một cửa động tối đen như mực, một thang đá nối thẳng đến dưới lòng đất.
Tào Hoành Đồ đi theo thang đá xuống dưới, cuối cùng dừng lại trước một cánh cửa bằng kim loại, hắn nhìn chăm chú hồi lâu, sắc mặt dần dần dữ tợn, giống như điên cuồng: “Ngươi thật đáng chết, nếu như năm đó truyền cho ta, thì sẽ không có nhiều chuyện như vậy.”
Ngày hôm sau.
Vương Đằng không ra cửa, đánh quái nhặt thuộc tính ở trong vũ trụ hư cấu, cảnh giới của hắn sắp đột phá đến cấp Hằng Tinh.
Còn An Lan cuối cùng đã gom đủ vật liệu cần thiết để chế tạo hộp Thiên Cơ, giao cho Vương Đằng.
“Khi nào có thể bắt đầu luyện tạo?” An Lan xoa tay, liếm môi hỏi.
“Hiện giờ luôn đi.” Vương Đằng cười nói.
Hắn không thích kéo dài, nếu như vật liệu đã gom đủ, tự nhiên phải nhanh chóng chế tạo ra, như thế mới có thể khiến cho An Lan tận tâm tận lực làm hộ vệ cho hắn.
Dù sao đây không phải là chuyện khó khăn gì đối với hắn.
“Hiện giờ?” An Lan hơi kinh ngạc nói.
Hắn chỉ muốn lấy được hộp Thiên Cơ nhanh một chút, như vậy thực lực của hắn sẽ tăng lên một cấp bậc, nhưng vẫn chưa hy vọng xa vời rằng hôm nay Vương Đằng sẽ chế tạo ra giúp hắn.
Thiết kế của hộp Thiên Cơ thật phức tạp, độ khó khi chế tạo tương đối cao, bằng không Luyện tạo sư trước đó đã không thể từ chối như thế.
Vương Đằng cầm bản thiết kế của hộp Thiên Cơ mới chỉ trong thời gian hai ngày ngắn ngủi, hắn đều tiêu hóa được tất cả sao?
Vương Đằng không giải thích gì, đứng dậy chuẩn bị đi đến liên minh Phó Chức Nghiệp.
An Lan chứa đầy nghi vấn, thấy Vương Đằng không nói, nên không tiện mở miệng hỏi nhiều.
Hai người ngồi xe bay năng lượng phù văn lập tức đi đến liên minh Phó Chức Nghiệp.
Vương Đằng xin một gian phòng luyện tạo, lập tức đã có nhân viên cấp tốc bố trí cho hắn.
Không đến năm phút, một gian phòng luyện tạo cho cấp Tông Sư sử dụng đã được lấy ra, nhân viên ân cần nói: “Vị Tông Sư này, phòng luyện tạo số 036 đã chuẩn bị xong, quyền hạn sử dụng cũng đã được gửi vào tài khoản của ngươi, sau khi ngươi đi vào có thể trực tiếp sử dụng, nếu có gì cần căn dặn, có thể liên hệ với ta.”
“Ừm.” Vương Đằng gật đầu.
Sử dụng phòng luyện tạo cần điểm cống hiến của liên minh.
Điểm cống hiến có thể thông qua cách thức nhận nhiệm vụ trong liên minh Phó Chức Nghiệp để có được.
Trước đó đám người Phàn Thái Ninh đề cử Vương Đằng vào liên minh, được thưởng không ít điểm cống hiến, đã phân một nửa trong đó cho Vương Đằng, cho nên tạm thời hắn không thiếu điểm cống hiến.
Sau đó Vương Đằng và An lan cùng đi đến phòng luyện tạo số 036.
Chờ sau khi bọn họ rời đi, mấy nhân viên xinh đẹp líu ríu thảo luận.
“Vị Tông Sư kia thật trẻ tuổi!”
“Có Tông Sư thực lực võ đạo không yếu, bọn họ chỉ thoạt nhìn trẻ tuổi mà thôi, thật ra tuổi của bọn họ thật sự có lẽ đã rất lớn.”
“Không đâu, mới vừa rồi ta đã trộm nhìn, vị Tông Sư này thật sự trẻ tuổi, các ngươi đoán hắn bao nhiêu tuổi?” Cô em nhân viên phục vụ Vương Đằng hỏi.
“Sáu mươi tuổi hay năm mươi tuổi?” Một cô bé tộc Hồ Nhân ở bên cạnh nói.
“Các ngươi lại đoán.” Cô em nhân viên phục vụ Vương Đằng cười he he nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận