Võ Đạo Toàn Thuộc Tín

Chương 720: Chú Hắc, thế này không giống ngươi lắm!

“Đúng vậy, chết thì đã sao, đến cả loài Hắc Ám ông đây cũng không sợ, còn phải sợ mấy tên điên Chân Lý giáo này sao.”
“Giết!”
….
Trong lúc mọi người nói chuyện, họ chẳng hề có chút chần chờ ngang nhiên tiến lên nghênh đón võ giả Chân Lý giáo.
Hai bên va vào nhau lập tức phát ra tiếng nguyên lực ầm vang, tiếng chém giết vang vọng khắp nơi.
“Bá đao Lý Hắc, nghe nói trước đây ngươi từng vượt giai giết cấp Chiến Tướng, ngày hôm nay ta sẽ học hỏi từ ngươi.” Người đàn ông nham hiểm hung ác nhe răng cười, cầm chiến đao trong tay chém về phía Lý Hắc.
“Vậy ngươi cứ thử xem!” Sắc mặt Lý Hắc lạnh lùng, khí tức mạnh mẽ bùng nổ trên người, sau đó cứ tăng lên liên tiếp mãi cho đến cấp Chiến Binh cửu tinh đỉnh cao. Cơ thể già yếu khom lưng của hắn dần dần trở nên thẳng tắp.
Một thanh chiến đao màu đen nằm trong tay hắn, nghênh chiến với đối phương.
Chiến đao màu đen chém ra ánh đao vô cùng sắc bén, mở ra khép lại mang theo tia bá đạo, không tránh không né, chính diện va chạm cường giả cấp Chiến Tướng.
“Giết!”
Nét mặt người đàn ông hung ác khẽ thay đổi, hắn đã sớm nghe nói Lý Hắc từng bị thương trên chiến trường năm đó, thực lực bây giờ chỉ còn tám trên mười, muốn giết chết cũng không khó.
Nhưng lúc này xem ra thực lực của đối phương sắp đạt đến đỉnh cao như năm đó, quả thực có thực lực vượt giai giết chết cấp Chiến Tướng.
Bên kia, tướng quân Thẩm chiến đấu với cường giả cấp Chiến Tướng Chân Lý giáo được gọi là Liêu Sát kia, nguyên lực lan ra khiến cho võ giả xung quanh phải liên tiếp ngã xuống.
Mà những võ giả khác cũng chém giết cùng một chỗ, võ giả Chân Lý giáo điên cuồng không thôi, cứ xông lên chém giết như không cần mạng vậy.
Võ giả bảo vệ vết nứt không gian cũng đỏ mắt, không lùi nửa bước.
Trong chốc lát, rất nhiều võ giả ngã xuống, máu tươi nhuộm đỏ mặt đất vô cùng thảm thiết.
Ầm!
Bỗng nhiên một bóng người rơi xuống mặt đất, khiến mặt đất bị đập thành cái hố sâu, khói bụi bay lên khắp nơi.
“Ngươi quả nhiên đã sớm thế suy sức yếu, một thân tàn phế cũng xứng tranh phong với ta!” Người đàn ông hung ác đạp vào khoảng không đứng thẳng, nét mặt lộ ra vẻ trào phúng, nhìn Lý Hắc phun máu không ngừng trên mặt đất như nhìn một con chó thất bại.
“Khụ khụ!”
Lý Hắc bò dậy từ trong hố sâu, khóe miệng phun máu, sắc mặt hơi u ám và lạnh lẽo!
Hắn nhìn người đàn ông ở trên bầu trời, ánh mắt ẩn chứa vẻ không cam tâm, nhưng đáy lòng lại không khỏi thở dài.
Haiz!
Hắn thật là đã già rồi!
“Lão Hắc!”
Tướng quân Thẩm nhìn thấy tình hình bên này, sắc mặt lập tức thay đổi.
“Ngươi đang nhìn đâu đấy?” Giọng nói lạnh lùng của Liêu Sát bỗng vang lên bên tai hắn, từng ánh kiếm màu vàng kim bao phủ lấy tướng quân Thẩm.
Đồngg tử tướng quân Thẩm co lại, hắn lập tức lui về.
Xoẹt!
Nhưng mấy ánh kiếm đã cắt rách quần áo của hắn, còn để lại vài vết máu trên người hắn.
Tướng quân Thẩm liếc nhìn vết thương trên người một cái, nét mặt vô cùng khó coi, đáy lòng trở nên nặng nề.
Bên Lý Hắc đã thất bại, mà hắn ở bên này cũng không có quá nhiều phần thắng, lẽ nào Ung thành cứ rơi vào tay Chân Lý giáo như vậy sao?
Nếu thật sự là kết quả như vậy thì Thẩm An hắn chính là tội nhân!
Sau đó, ánh mắt tướng quân Thẩm trở nên dữ tợn, khí tức trên người tản ra, lực lượng bỗng tăng lên một khoảng lớn, nhưng gương mặt hắn đỏ bừng, gân xanh nổi lên, từng hơi nóng bốc lên từ trên đỉnh đầu hắn, hắn rõ ràng đã dùng phương pháp bộc phát nào đó.
Ánh mắt của Liêu Sát lập tức trở nên nghiêm túc.
“Đợi ta giết Lý Hắc rồi đến giúp ngươi!” Ánh mắt người đàn ông nham hiểm lóe lên, hắn xông đến Lý Hắc đang nằm dưới đất.
“Lão Hắc, mau lui lại!” Tướng quân Thẩm tức giận hét lên, muốn xông qua đó viện trợ.
“Ngươi lo cho ngươi trước đi.” Trong nháy mắt, Liêu Sát đã chặn trước mặt hắn, đánh ra ánh kiếm hoàn toàn chặn lại đường đi của hắn.
“Chết đi!”
Người đàn ông nham hiểm xuất hiện trước mặt Lý Hắc, ánh mắt lạnh lùng, chém một đao chém xuống.
“Không ngờ Lý Hắc ta lại chết trong tay loài người!” Lý Hắc không hề nhắm mắt mà nhìn thẳng vào ánh đao ở trên đầu chém xuống, không hề sợ hãi, chỉ có sự tiếc nuối và không cam tâm.
Tiếc nuối – không thể chết trên chiến trường!
Không cam tâm – không thể giết loài Hắc Ám nữa!
Trong phút chốc, đầu hắn lại hiện lên cảnh tượng chém giết trên chiến trường năm đó, lý tưởng hào hùng đến ngày nay…chẳng còn lại gì cả!
“Lão Hắc!” Tướng quân Thẩm tức đến nổ mắt.
Ầm!
Nguyên lực vang ầm trời, một sức mạnh khủng khiếp càn quét bốn phương.
Lý Hắc dưới đất chưa chết nhưng người đàn ông hung ác trước mặt hắn lại văng ra xa.
“Ai?”
Sắc mặt người đàn ông hung ác rất khó coi, hắn căn bản không nhìn rõ được là ai thì đã bị một sức mạnh khổng lồ đánh bay đi, khiến hắn khó mà tin được.
“Người giết ngươi!” Một tiếng nói lạnh lùng bỗng vang lên trên đầu hắn, ánh đao sáng chói nổ ra!
Ầm!
Đồng tử người đàn ông hung ác co lại, trong nháy mắt đã bị ánh đao rực lửa nuốt lấy.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, cơ thể người đàn ông hung ác bị chém làm hai rơi thẳng xuống đất, máu tươi bắn tung tóe.
Người đàn ông hung ác bị chém ngang lưng chưa chết ngay. Hắn mở to đôi mắt nhìn bóng dáng thanh niên chậm rãi xuất hiện trên đầu, nét mặt trắng bệch như tờ giấy lộ vẻ không thể tin được.
“Sao có thể như thế được!”
Gương mặt Vương Đằng lạnh lùng. Hắn cầm trong tay thần binh Ma Khuyết đâm thẳng vào tim đối phương, không hề nói mấy lời thừa thãi cùng với hắn.
Đáy lòng người đàn ông hung ác đầy sự không cam tâm.
Hắn vốn là bên thắng nhưng người chết cuối cùng lại là hắn, tại sao…
Đánh lén trong bóng tối, hắn, chết không nhắm mắt!
Mọi người rơi vào sự im lặng kỳ lạ, cho dù là Lý Hắc hay tướng quân Thẩm, hoặc là Liêu Sát…toàn bộ đều trợn mắt nhìn thanh niên bỗng nhiên xuất hiện ở đây.
“Vương Đằng!” Lý Hắc kêu lên một tiếng không mấy chắc chắn lắm.
“Chú Hắc, thế này không giống với chú nha, thảm hại như vậy!” Vương Đằng thong dong bước lại trước mặt Lý Hắc, đỡ hắn đứng dậy.
“Thật sự là ngươi, ngươi…” Ánh mắt Lý Hắc lóe lên tia khác thường, đáy lòng có rất nhiều thắc mắc nhưng nhất thời lại không nói ra được.
“Chú Hắc, ta giải quyết mấy con chuột Chân Lý giáo này trước rồi nói.” Vương Đằng nói.
“Chuột? Tên nhóc kia, ngươi quá càn rỡ rồi!” Sắc mặt Liêu Sát rất khó coi, trong lòng tức giận không thôi.
Chân Lý giáo bọn họ tự xưng là nắm giữ chân lý, cao hơn người một bậc, xem thường đám người dân và võ giả bình thường. Kết quả vào miệng Vương Đằng bọn họ lại biến thành chuột!
Vương Đằng liếc hắn một cái, Ma Khuyết trong tay cắm nghiêng vào đất.
Tướng quân Thẩm cũng nhận ra Vương Đằng, có hơi kinh ngạc, cũng có thắc mắc, nhưng niềm vui mừng chiếm phần lớn hơn.
Mặc dù thực lực của hắn gây bất ngờ, vừa ra tay đã giết chết một cấp Chiến Tướng của Chân Lý giáo thật sự khiến người ta hoảng sợ vô cùng, nhưng đối với tình hình hiện tại thì lại là chuyện tốt.
Bây giờ, bên Chân Lý giáo chỉ còn lại một người cấp Chiến Tướng, hắn liên thủ với Vương Đằng thì nhất định có thể giết chết tên đó tại đây.
“Vương Đằng, ngươi và ta liên thủ, quyết không để những tà đồ Chân Lý giáo rời khỏi đây.” Tướng quân Thẩm lập tức nói.
Vương Đằng không lên tiếng, chỉ gật đầu.
Sắc mặt Liêu Sát thay đổi, thế mà lại xoay người bay lên trời chạy trốn.
Một cấp Chiến Tướng còn có phần thắng nhưng để hắn đối mặt với hai cường giả thực lực cấp Chiến Tướng cùng lúc, không chạy chẳng lẽ ở lại chịu chết sao?
“Chặn hắn lại!” Tướng quân Thẩm giẫm chân một cái biến thành một tàn ảnh xông về phía Liêu Sát.
Đáng tiếc tốc độ của Liêu Sát bỗng tăng lên, một lòng chạy trốn, chẳng hề có tí lưu luyến, tốc độ nhanh đến mức người khác chậc lưỡi.
Vương Đằng lạnh lùng cười một cái, bóng hình vừa chớp lên đã biến mất tại chỗ.
Đôi mắt Lý Hắc trợn lên một cái, hắn căn bản chẳng nhìn rõ được chuyện gì xảy ra thì Vương Đằng đã biến mất, tốc độ và thân pháp quá mức khủng khiếp.
Liêu Sát vô cùng tự tin về tốc độ của bản thân. Nhìn thấy tướng quân Thẩm không đuổi kịp, hắn thở phào một hơi trong lòng, nhưng ánh mắt vừa quét qua lại bỏ sót bóng dáng của thanh niên đó, trong lòng hắn liền giật một cái.
“Đáng chết, tên nhóc đó rốt cuộc là yêu nghiệt từ đâu tới vậy!” Liêu Sát mắng nhiếc trong lòng, tốc độ bỏ chạy càng nhanh hơn.
Ngay lúc này, không gian trước mặt hắn dao động một hồi, bóng dáng của Vương Đằng xuất hiện từ không trung, chém ra ánh đao.
“Chết đi!”
“Cút ra!” Đồng tử Liêm Sát co rút, hắn giận dữ mắng một tiếng, vung chiến kiếm lên muốn chém Vương Đằng ra.
“Thiên Cương Hỏa Diễm đao!”
“Sát Lục đao ý!”
Vương Đằng chẳng hề nương tay, chiến kỹ thiên giai cùng Sát Lục đao ý bộc phát toàn bộ.
Lực lượng của hắn đã mạnh hơn ngày trước từ lâu, dựa vào cấp Chiến Binh cửu tinh cũng đủ để vượt giai giết cấp Chiến Tướng thập tinh.
Từng đợi Sát Lục ý thâm nhập vào đầu đối phương.
Liêu Sát chỉ cảm thấy một biển máu và núi xác chết đập vào mặt, tinh thần bị kinh sợ, ánh mắt hoảng sợ, đến khi hắn có ý thức trở lại thì ánh đao rực lửa đã giáng lên người hắn.
“A…”
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, Liêu Sát bị giết ngay tại chỗ, xác rơi xuống mặt đất.
Xung quanh rơi vào một mảnh yên tĩnh!
Tướng quân Thẩm dùng nét mặt như nhìn thấy quỷ mà nhìn Vương Đằng, giống như nhìn thấy quái vật vậy!
Đã nói là liên thủ mà?
Kết quả một mình ngươi đã giết chết đối phương rồi!
Hơn nữa tổng cộng chỉ dùng một chiêu – trong một giây đã giết chết cấp Chiến Tướng!
Chuyện này khiến hắn sao mà chịu được?
Tướng quân Thẩm vô cùng nghi ngờ cấp Chiến Tướng này là giả.
Cái tên cấp Chiến Tướng trước đây hắn còn cho rằng là do Vương Đằng nhờ vào thế đánh lén mới có thể dễ dàng giết đối phương như vậy.
Nhưng bây giờ chính diện đụng nhau, kết quả vẫn dễ dàng giết như vậy!
Vậy Vương Đằng bây giờ rốt cuộc mạnh đến thế nào?
Trong chiến trường trước tháp Nguyên Lực, mọi người đều im lặng đến mức nghe được tiếng kim rơi!
Không những tướng quân Thẩm không tin mà ngay cả Lý Hắc vô cùng quen thuộc với Vương Đằng lúc này cũng trợn tròn mắt, nét mặt không biết nên tỏ ra biểu cảm gì.
Tên nhóc này thật sự là Vương Đằng mà hắn quen biết sao?
Một thời gian không gặp, sao hắn có thể trở nên mạnh như vậy?
Hắn còn nhớ lúc đầu Vương Đằng và tiểu đội Chiến Hổ bị quân đoàn Xích Hổ truy bắt, hắn của lúc đó thảm hại vô cùng, vẫn còn là một nhóc con cần trưởng bối bọn họ bảo vệ.
Kết quả chớp mắt tên nhóc này bỗng trở nên cường tráng, thậm chí còn bảo vệ ngược lại mấy lão già bọn họ.
Nghĩ lại đã cảm thấy không chân thực lắm, nhưng lại có một niềm vui mừng khó hiểu dấy lên trong lòng.
Bọn họ già rồi, nhưng võ giả thế hệ mới đang lớn lên.
Có lẽ lớp trẻ khác vẫn chưa đạt đến trình độ khoa trương như Vương Đằng, nhưng bọn họ vẫn đang trưởng thành, sớm muộn cũng có thể đảm đương một mình.
Còn Vương Đằng trước mặt vô cùng chói mắt.
Tên này nhất định là tài năng xuất chúng của thế hệ này!
…….
“Hai vị Hồng y giáo chủ đại nhân…chết rồi!”
Võ giả Chân Lý giáo rơi vào hỗn loạn, gương mặt đầy sự khiếp sợ nhìn thanh niên đứng giữa nơi đó.
Tuy bọn họ điên cuồng, nhưng trước sự chênh lệch xa về thực lực, có điên cuồng hơn nữa cũng phải sợ hãi nha!
Sợ hãi vốn là bản năng của sinh vật, bọn họ đương nhiên cũng không ngoại lệ.
“Chạy!”
“Chạy thôi!”
Không biết ai kêu lên một tiếng, võ giả Chân Lý giáo lập tức chạy tán loạn, tai họa ập đến, mỗi người tự bay đi.
Những võ giả này đều là cấp Chiến Binh bát tinh trở lên, thực lực không kém, nhưng đối mặt với cấp Chiến Tướng, bọn họ không có bất cứ suy nghĩ chống cự nào.
Đặc biệt khi tận mắt nhìn thấy Vương Đằng mắt giết chết hai vị cường giả cấp Chiến Tướng cao cao tại thượng, ngày thường không ai bì nổi ở Chân Lý giáo kia chỉ trong nháy, bọn họ càng kinh sợ hơn.
Đám người tướng quân Thẩm và Lý Hắc lập tức sửng sốt.
Những cường giả Chân Lý giáo này nói chạy là chạy, thậm chí chả thèm chào hỏi một câu.
Phi, mất mặt!
Gương mặt nho nhã của tướng quân Thẩm lộ ra nét dữ tợn, giết nhiều người như vậy, muốn đến là đến muốn đi là đi, đâu có dễ như vậy.
“Giết!”
Thật ra không cần tướng quân Thẩm mở miệng, những võ giả Địa tinh còn lại gần như trong nháy mắt đã xông đến chém giết võ giả Chân Lý giáo tháo chạy khắp nơi.
Tướng quân Thẩm cũng bay lên bầu trời chém võ giả Chân Lý giáo rơi xuống từng người một.
Tồn tại cấp Chiến Tướng đối với cấp Chiến Binh giống như người khổng lồ với con kiến, võ giả Chân Lý giáo còn lại căn bản chẳng còn sức đánh lại.
Ầm ầm ầm!
Từng bóng người rơi xuống mặt đất, nền đá vỡ vụn, lõm xuống thành từng cái hố sâu.
Tướng quân Thẩm và võ giả Địa tinh ở đây hận tà đồ Chân Lý giáo đến tận xương tủy, ra tay không hề lưu tình.
Vương Đằng không ra tay nữa, ánh mắt quét qua nhặt lại bong bóng thuộc tính rơi khắp nơi.
‘Nguyên lực hệ Kim x760’
‘Thiên phú hệ Kim cao cấp x215’
‘Ngộ tính Linh cảnh x165’
‘Tinh thần Linh cảnh x180’
…..
‘Nguyên lực hệ Thổ x830’
‘Thiên phú hệ Thổ cao cấp x220’
‘Ngộ tính Linh cảnh x155’
‘Tinh thần Linh cảnh x158’
Trên đây là bong bóng thuộc tính của cường giả cấp Chiến Tướng Chân Lý giáo, Vương Đằng nhặt trước, sau đó không khỏi cau mày.
“Ít như vậy!” Hắn nói thầm một câu trong lòng.
Phải biết rằng trong trận chiến thành phố Tinh Phong trước đây, bong bóng thuộc tính hắn nhặt được chỉ riêng thuộc tính nguyên lực đã trên một ngàn, mà hai cấp Chiến Tướng của Chân Lý giáo lại chỉ cộng thêm cho hắn mấy trăm điểm thuộc tính nguyên lực.
Càng không cần nói đến ba thuộc tính thiên phú, tinh thần và ngộ tính cũng ít hơn rất nhiều.
Hơn nữa chiến kỹ và công pháp đều không có, toàn bộ thu hoạch đều bị giảm mạnh.
Nói đơn giản là…rác rưởi!
Đáy lòng Vương Đằng khinh thường vô cùng.
Nếu hai cường giả cấp Chiến Tướng của Chân Lý giáo biết suy nghĩ của Vương Đằng có thể sẽ bật dậy liều mạng với hắn.
Bị hạ gục trong chớp nhoáng thì cũng thôi, còn vùi dập bọn họ là rác rưởi, quả thật khinh người quá đáng!
Có lẽ bọn họ là cấp Chiến Tướng chết ấm ức nhất trên đời này!
Vương Đằng sẽ không quan tâm hai người chết, rác rưởi chính là rác rưởi, đến cả thuộc tính nổ ra cũng ít hơn người ta. Hắn lắc đầu nhìn những bong bóng thuộc tính khác sau đó nhặt lại.
‘Nguyên lực hệ Thủy x150’
‘Nguyên lực hệ Thổ x190’
‘Tinh thần x120’
‘Nguyên lực hệ Hỏa x170’
‘Ngộ tính x60’
‘Nguyên lực hệ Thổ x210’
….
Từng bong bóng thuộc tính tụ lại vào người Vương Đằng khiến nguyên lực các hệ của hắn nhanh chóng tăng lên, thuộc tính tinh thần và ngộ tính cũng tăng lên một ít.
Bây giờ thuộc tính nguyên lực Ngũ hành của Vương Đằng đã đạt đến cấp Chiến Binh cửu tinh, hơn nữa còn là cao giai, cách cấp Chiến Tướng thập tinh không còn xa nữa, tin rằng có thể hoàn toàn tiến vào cảnh giới đó rất nhanh.
Lúc này, đám người tướng quân Thẩm từ trên trời bay xuống, võ giả Chân Lý giáo vừa rồi đều bị bắt lại, người thì chết, kẻ thì bị thương, không ai có thể chạy thoát.
Tướng quân Thẩm tràn đầy sát khí toàn thân, đang bắt một tên võ giả Chân Lý trong tay, không biết sống hay chết, sau đó ném tên đó xuống đất, bước đến.
“Vương Đằng, lần này may nhờ có ngươi!” Hắn thu lại sát khí trên người lại, nói với Vương Đằng.
“Tướng quân Thẩm khách sáo rồi, chuyện nhỏ mà thôi.” Vương Đằng lắc đầu.
“Không ngờ mới không gặp không lâu mà ngươi đã trưởng thành đến thế này.” Tướng quân Thẩm cẩn thận đánh giá Vương Đằng, phát hiện dù mình có nhìn thế nào cũng không nhìn thấu được, không khỏi cảm khái không thôi.
“May mắn thôi!” Vương Đằng chẳng nói chẳng rằng cười một cái, sau đó nhìn Lý Hắc quan tâm hỏi han: “Chú Hắc, ngươi không sao chứ?”
“Khối xương già này tạm thời chưa chết được.” Lý Hắc cười hì hì, sau đó càng tò mò hỏi: “Ta nghe nói ngươi rơi vào thế giới Hắc Ám, sao lại đột nhiên xuất hiện ở đây?”
“Kể ra thì dài, nhưng là tóm lại là trốn về được từ bên đó.” Vương Đằng nói.
“Về là tốt, về là tốt rồi!” Lý Hắc thấy hắn nói qua loa nhưng có thể đoán được quá trình nhất định rất khó khăn. Những chuyện trải qua trong đó, e rằng người thường khó mà tưởng được.
Dù sao thì cho đến ngày này chưa từng có ai đến thế giới Hắc Ám, thậm chí sống sót quay lại.
Một chuyến này của Vương Đằng có thể xưng là việc làm vĩ đại.
Càng quan trọng hơn, loài người vẫn luôn không biết gì về thế giới Hắc Ám, mà bây giờ Vương Đằng quay trở lại, không chừng còn mang theo vài tin tức hữu ích, chắc chắn là một chuyện vô cùng tốt đối với loài người.
Tướng quân Thẩm ở bên cạnh nghe hai người nói chuyện, ánh mắt lóe lên tia sáng lạ thường.
Vương Đằng này thật sự người phi thường làm việc phi thường, lại có thể an toàn trở về từ thế giới Hắc Ám, quả thật không dễ dàng gì.
Chẳng trách hắn có được thực lực mạnh mẽ như vậy, nếu không sao có thể chống đỡ để hắn trở về được.
Cho dù đổi lại là hắn cũng không nắm chắc có thể quay về từ thế giới Hắc Ám, khả năng lớn nhất chính là chôn xương ở thế giới Hắc Ám luôn.
Vù vù vù!
Bỗng nhiên âm thanh xé gió truyền lại từ phía xa.
Đám người tướng quân Thẩm và Vương Đằng lập tức nhìn về hướng phát ra âm thanh đó.
Chỉ nhìn thấy một bóng người nhanh chóng đuổi đến, dừng lại trước mặt Vương Đằng.
“Tướng quân Thẩm, chú Hắc!” Người đến nhìn thấy đám người tướng quân Thẩm không khỏi thở phào một hơi, lập tức tiến lên cung kính chào hỏi.
“Ngô Phi Ưng, các ngươi chắc chắn đã nhận được lệnh triệu tập khẩn cấp mới nhanh chóng quay lại đúng không.” Lý Hắc nói, ánh mắt loé lên.
Vương Đằng nhìn về phía nhóm người đi tới, hơi sững sờ một chút.
Nhóm người này chính là hai đội ngũ võ giả hắn vừa cứu ra từ trong rừng Ám Vụ, nhưng không ngờ tới chỉ trì hoãn một lát, những người này cũng đuổi tới kịp lúc.
Ngoại trừ hai đội ngũ võ giả của Ngô Phi Ưng và Quách Long, còn có các võ giả khác cũng lục tục chạy tới, chẳng qua có người thì đang trên đường, có người đã tới Ung thành.
Hắn vừa nói, ánh mắt quét ra bốn phía, không khó để nhìn ra tình hình nơi này, vừa rồi nhất định đã xảy ra một cuộc đại chiến.
“Đây đều là do võ giả Chân Lý giáo gây ra, bọn chúng muốn khống chế vết nứt không gian.”
Mấy người Ngô Phi Ưng có thực lực không tầm thường, Lý Hắc cũng khá coi trọng, lập tức lên tiếng giải thích một câu: “May mà Vương Đằng kịp thời chạy tới, chém giết hai tồn tại cấp Chiến Tướng Chân Lý giáo, nếu không hậu quả khó lường.”
“Vương Đằng!” Đám người Ngô Phi Ưng cảm thấy cái tên này nghe hơi quen quen, nhưng trong chốc lát không nghĩ ra được.
Bọn họ nhìn theo ánh mắt của Lý Hắc, nhìn thấy một thanh niên đang đứng bên cạnh hắn lúc này, lập tức ngây người.
“Là hắn!” Đám người Ngô Phi Ưng lập tức nhận ra Vương Đằng.
“Khoan đã, hắn chém giết hai kẻ cấp Chiến Tướng!”
Mọi người mới đột nhiên kịp phản ứng lại, mặt mũi đầy kinh ngạc, đáy lòng chấn động vô cùng.
Người thanh niên này lại có khả năng chém giết hai cường giả cấp Chiến Tướng!
Trước đó bọn họ cũng có phần suy đoán, nhưng cũng không nghĩ tới Vương Đằng lại có thể mạnh mẽ đến trình độ này.
“Các ngươi quen hắn?” Lý Hắc nhìn thấy bộ dạng của bọn họ, không khỏi kinh ngạc hỏi.
Đám người Ngô Phi Ưng lập trước kể lại chuyện xảy ra trước đó một lần, đồng thời đưa ánh mắt ẩn chứa sự cảm kích nhìn về phía Vương Đằng lần nữa.
“Xem ra duyên phận của các ngươi không cạn, nói ra thì Vương Đằng cũng là một phần của võ quán Cực Tinh chúng ta.” Lý Hắc nói.
“Lão Hắc, vẫn nên để sau này hẵng ôn chuyện, tình hình phía Đông Hải bên kia e rằng cũng không lạc quan lắm, hiện tại các tiểu đội võ giả từ các nơi trở về tập kết, lập tức đưa bọn họ tới chi viện cho Địa Tinh đi.” Tướng quân Thẩm lúc này nói xen vào.
“Đúng vậy, hải thú Đông Hải bạo động, chính là lúc cần tới võ giả, các ngươi mau chóng tới đó hỗ trợ.” Lý Hắc phản ứng kịp thời, sắc mặt nghiệm trọng, lên tiếng.
“Hải thú bạo động!” Đám người Ngô Phi Ưng thay đổi sắc mặt, sợ hãi nói: “Sao lại như vậy?”
“Đây là âm mưu của Chân Lý giáo!” Tướng quân Thẩm phẫn nộ nói.
“Chân Lý giáo! Mấy tên tà đồ này đúng là đáng chết!” Đám người Ngô Phi Ưng đều lộ vẻ giận dữ trên gương mặt, nghiến răng nghiến lợi nói.
Vương Đằng nghe vậy, trong lòng lập tức chấn động, không nói một lời, xoay người xông về phía vết nứt không gian bên trong tháp Nguyên Lực.
Hải thú bạo động!
Loại chuyện này, sao lại cứ xảy ra liên tiếp ở Đông Hải thế?
Cha mẹ hắn, người thân, bạn bè của hắn đều đang ở đó, bọn họ bây giờ thế nào rồi?
Nhất định đừng xảy ra chuyện ngoài ý muốn nha!
Nội tâm Vương Đằng nghiêm túc, hắn âm thầm cầu nguyện, đồng thời tăng nhanh tốc độ, hận không thể chạy tới Đông Hải ngay lập tức.
Đám người Lý Hắc chỉ cảm thấy vừa hoa mắt đã không còn thấy bóng dáng của Vương Đằng đâu nữa, nhìn nhau, sắc mặt hoảng sợ.
Tốc độ thật nhanh!
“Việc này không thể chậm trễ, các ngươi cũng mau đi đi.” Tướng quân Thẩm nói luôn.
Đám người Ngô Phi Ưng cũng không dây dưa thêm, lập tức xông về phương hướng tháp Nguyên Lực. Bọn họ cũng là người bản địa Đông Hải, người thân, bạn bè của họ cũng ở Đông Hải, lúc này đáy lòng mỗi người bọn họ đều nôn nóng lo lắng.
Mấy người Tướng quân Thẩm và Lý Hắc nhìn bóng lưng bọn họ rời đi, thầm nói trong lòng:
“Nhất định phải bảo vệ được Đông Hải!”
“Các vị, tất cả đều dựa vào các ngươi rồi!”

Đông Hải.
Cuộc chiến của nhân loại và hải thú đang ngày càng kịch liệt. Từng con hải thú dữ tợn bò ra từ dưới biển, xông lên bờ biển, chi chít rậm rạp, cực kì kinh khủng.
Có một vài hải thú hình thể to lớn vô cùng, khí tức trên thân hết sức đáng sợ, bọn chúng tiến vào bên trong Đông Hải. Nơi bọn chúng đi qua, mặt đất vứt vỡ, kiến trúc sụp đổ, một mảnh hỗn loạn.
Vô số cư dân bình thường ở Đông Hải đang trốn trong hầm trú ẩn dưới mặt đất. Bọn họ cảm nhận được sự chấn động trên mặt đất, thỉnh thoảng có mảnh đá vụn và đá tảng từ trên rơi xuống, khiến bọn họ lâm vào khủng hoảng và tuyệt vọng.
Cho dù hầm trú ẩn dưới mặt đất vô cùng kiên cố, thậm chí còn tăng cường những phù văn củng cố, bức tường ở bốn phía, ngay cả tấm trần cũng bị sự xung kích của hải thú làm xuất hiện từng vết nứt.
Tất cả mọi người đều yên lặng chú ý theo dõi tình hình trên mặt đất thông qua video.
Vào thời khắc này, người bình thường mới thực sự ý thức được ý nghĩa tồn tại của võ giả.
Trước kia, mọi người chỉ biết được võ giả mạnh mẽ vô cùng, có sức mạnh to lớn mở bia đá, chém cả Trường Giang Hoàng Hà, hơn nữa thân phận cao hơn người một bậc, có được các loại đặc quyền.
Người bình thường ngoài ngưỡng mộ, có tránh khỏi có hơi bất bình.
Nhưng hiện tại bọn họ đã hiểu rồi.
Nhìn tình hình trên mặt đất đang phát trong màn hình, tất cả mọi người rung động tâm thần.
Vô số võ giả tay cầm binh khí, đang chém giết với hải thú kinh khủng, toàn thân nhuốm máu, sắc mặt kiên nghị, hình thành một phòng tuyến kiên cố, chắn ở phía trước mặt tất cả những người bình thường.
Những võ giả này, cũng là con gái, thậm chí là chồng, là cha của người khác…Thân phận bọn họ không giống nhau.
Nhưng lúc này, bọn họ chỉ có một thân phận.
Bọn họ chính là võ giả!
Bọn họ cùng nhau bảo vệ mảnh đất này, bảo vệ người thân bạn bè ở phía sau lưng họ, cho tới khi chết đi!
Từng võ giả ngã xuống đều chôn thân trong miệng hải thú.
Mọi người ở trong nơi ẩn nấp cũng đỏ hoe mắt.
Đám đàn ông tay siết chặt nắm đấm, nhìn chằm chằm vào từng hình ảnh trong màn hình, rất muốn xông ra chém giết với hải thú, nhưng bọn họ hiểu được, với thân thể yếu ớt của bọn họ, căn bản không thể ngăn cản được hải thú, đi ra đó cũng không có tác dụng gì.
Còn những người phụ nữ thì âm thầm rơi lệ, kiềm nén lại tiếng khóc, nhỏ giọng thút thít.
“Cố gắng! Cố gắng chống đỡ!”
“Không được chết!”
Đây chính là cốt cách của dân tộc Hoa Hạ!
Mỗi một khi gặp đại nạn, mọi người nhất định đều đồng tâm hiệp lực, đoàn kết một lòng!

Bên trong toàn bộ võ giả, có một tập thể đặc biệt, khuôn mặt bọn họ trẻ trung, thậm chí mang theo chút non nớt chưa từng bước ra xã hội.
Nhưng bọn họ cũng đang chém giết, máu tươi nhuộm đỏ cả khuôn mặt trẻ tuổi của bọn họ, khiến trên người bọn họ càng nhiều thêm một vẻ tàn nhẫn và ác liệt.
Dưới tình huống đặc biệt, những võ giả trẻ tuổi này cũng đang nhanh chóng trưởng thành.
Nhưng cái giá thực sự quá lớn!
Đây là sự trưởng thành được đúc bởi máu tanh.
Những võ giả trẻ tuổi này chính là những vỏ giả trẻ tuổi ở các trường đại học ở Đông Hải. Hải thú bạo động quả thực quá bất ngờ, võ giả ở các thành phố khác không kịp tới giúp đỡ. Với tư cách là võ giả, mặc dù bọn họ trẻ tuổi, mặc dù kinh nghiệm không thực sự phong phú, lúc này cũng đứng ra làm việc đáng phải làm.
Dưới sự lãnh đạo của các giáo viên ở các trường đại học, bọn họ chém giết ở hậu phương, đề phòng hải thú xông vào trong hầm trú ẩn.
Ở đây, có rất nhiều khuôn mặt Vương Đằng quen thuộc.
Có đám người Hàn Chú, Vạn Bạch Thu, Đỗ Vũ, ngay cả Lữ Thư, Bách Lý Thanh Phong, Hầu Bình Lượng, Tống Thúc Hàng của trường Quân đội Hoàng Hải.
Đại học Khoa học Tự nhiên…
Vân vân!
So với võ giả chân chính, thực lực của bọn họ có thể không được xem là quá mạnh, đặc biệt là những tay mơ vừa mới nhập học được một năm, lại càng yếu hơn.
Nhưng dù sao bọn họ cũng là võ giả, so với người bình thường, bọn họ cũng là cường giả, theo lẽ nên đứng ra.
Lúc này, Lâm Sơ Hàm mặc chiến phục, sắc mặt trắng bệch, tay cầm một thanh chiến kiếm, đang chiến đấu với một hải thú dữ tợn, thân đầy gai ngược, cao chừng hơn một mét.
Từ khí tức bạo phát ra trên người nàng có thể nhìn ra nàng đã tiến vào cấp Chiến Binh nhị tinh.
Mà bên cạnh nàng, còn có một bóng người thấp bé khuôn mặt có vài phần giống nàng, rõ ràng là Lâm Sơ Hạ.
Hai tay nàng đều cầm một thanh súng phù văn, thỉnh thoảng bắn ra một phát, bắn về hải thú trước mặt với góc độ xảo quyệt.
Nếu có võ giả mạnh mẽ ở đây, nhất định có thể nhìn ra, đạn mà nàng bắn ra, có từng tia nguyên lực màu đen bao phủ trên đó. Những viên đạn này bắn vào hải thú bên cạnh, chỉ chốc lát sau đã khiến cho hải thú trở nên chậm chạp.
Mà ba người Lâm Sơ Hàm cùng Từ Uyển Đồng, Điền Tiếu Tiếu cùng nhau phối hợp, hoàn thành cú kích sát cuối cùng.
Bốn nữ sinh các nàng hợp thành một tiểu đội, số hải thú đã đánh chết lại nhiều hơn số hải thú mà những học trưởng đại học năm ba năm tư đánh chết.
“Làm khá lắm, Sơ Hạ!” Sau khi đánh chết hải thú trước mặt, Từ Uyển Đồng thở phào nhẹ nhõm, giơ lên ngón cái về phía Lâm Sơ Hạ ở sau lưng.
Lâm Sơ Hàm cũng nở nụ cười với em gái. Thông thường khi nàng thấy Lâm Sơ Hạ luyện tập dùng súng ở nhà, lúc đầu cũng không xem trọng.
Cho tới hải thú bạo động lần này, Lâm Sơ Hạ lo lắng cho an nguy của nàng, nhất định phải theo sát. Nàng mới phát hiện kỹ thuật dùng súng của tiểu nha đầu này lại đã được luyện tới trình độ xuất thần nhập hóa thế này.
Mà nàng cũng mới biết được từ trong miệng Lâm Sơ Hạ, kỹ thuật dùng súng này do Vương Đằng dạy cho nàng.
Chỉ không biết, tên kia rốt cuộc đã đi đâu, nửa năm rồi, bặt vô âm tín…
Trên bầu trời, những hải thú mọc ra cánh thịt dữ tợn, tàn phá bốn phía, thật khó để tưởng tượng được trong hải dương lại có thể sinh ra nhiều tồn tại đáng sợ như vậy.
Mấy võ giả cao giai như Phó Thiên Đao, Tần Hán Hiên, Khương Hồng xông lên bầu trời, cùng chém giết với bọn chúng.
Súng ống phù văn cũng nhắm vào hải thú trên không trung, như muốn bắn hạ bọn chúng.
Nhưng tốc độ của những con hải thú này rất nhanh, thân hình to lớn lại vô cùng nhạy bén, hiệu quả của súng ống cũng giảm bớt đi nhiều.
Trên mặt đất, võ giả trải đều khắp nơi trong thành Đông Hải, ra sức đánh chết hải thú, phòng ngừa bọn chúng tiến vào các hầm trú ẩn.
Một chỗ khác, những học viên của học viện Võ Đạo như đám Hàn Chú, Vạn Bạch Thu, Bách Lý Thanh Phong, chém giết hải thú dưới sự dẫn dắt của viện trưởng Đồng Hổ.
Hàn Chú chém giết được một hải thú cấp tứ tinh, thở hổn hển, hỏi Vạn Bạch Thu bên cạnh: “Ngươi không sao chứ.”
“Ta còn có thể giết!” Khuôn mặt Vạn Bạch Thu chứa sát khí, nuốt một viên đan dược khôi phục nguyên lực xuống, chấn chỉnh lại một lần nữa.
“Được, giết!” Hàn Chú cười lớn một tiếng: “Nếu Vương Đằng có ở đây lúc này, nhất định có thể giết được nhiều hải thú hơn, đáng tiếc hắn không ở đây, chỉ có thể dựa vào chúng ta thôi.”
“Hừ, tên tiểu tử đó không phải đang ở thế giới Hắc Ám vui quên lối về rồi chứ, tới bây giờ còn không nỡ quay trở về.” Giọng nói ầm ầm của Đồng Hổ truyền tới từ xa.
“Đồng Hổ, ngươi nói xấu tiểu tử kia như vậy. Nếu hắn mà biết được, nhất định sẽ tìm ngươi nói chuyện một lần, thực lực của hắn bây giờ đã mạnh hơn ngươi rồi đó!” Tô Cảnh, viện trưởng học viện Chỉ Huy ở cách đó không xa cười nói.
Một tiếng ầm vang, Đông Hổ đánh chết một con hải thú cao lớn tới mấy mét bằng một quyền, cất giọng nói:
“Ta còn mong sao hắn tới tìm ta nói chuyện đó, tới giờ còn chưa thấy bóng dáng đâu.”
Vài viện trưởng của trường Quân đội Hoàng Hải ở gần đó không khỏi lâm vào im lặng. Thực ra bọn họ cũng biết được, Vương Đằng rơi vào thế giới Hắc Ám, phỏng chừng là lành ít dữ nhiều, giờ Đồng Hổ nói như vậy, chẳng qua cũng hi vọng hắn có thể bình an trở về mà thôi.

Bên phía Đại học Đông Hải.
Một con hải thú cấp ngũ tinh đột nhiên chú ý tới đám người Lâm Sơ Hàm, lao xuống từ trên bầu trời.
Sắc mặt bốn người bọn họ hơi thay đổi, lập tức phân tán ra.
Ầm!
Hải thú cực lớn rơi xuống đâm vào nơi mấy người vừa đứng lúc nãy, một đống bụi bặm cuộn lên.
“Cẩn thận!”
“Coi chừng!”
“Chị, mau tránh ra!”
Mấy âm thanh nôn nóng lo lắng hét lớn đột nhiên vang lên.
Lâm Sơ Hàm sắc mặt trắng bệch, chiến kiếm trong tay nở rộ hào quang sắc bén, ác liệt, đã không kịp tránh đi nữa, chỉ có thể cố đánh chính diện.
Từng luồng ánh kiếm bắn ra từ chiến kiếm của nàng, chém về phía hải thú trước mặt.
Keng keng keng…
Nhưng ngay sau đó, những âm thanh lanh lảnh như kim loại va chạm lại truyền ra.
Đòn tấn công của nàng, còn không thể nào phá vỡ nổi cả vảy giáp trên thân hải thú, chỉ để lại từng vệt trắng trên bề mặt mà thôi.
Pằng!
Pằng!
Pằng!
Tiếng súng vang lên, từng viên đạn phù văn bắn lên thân hải thú.
Lâm Sơ Hạ đã ra tay rồi!
Tuy rằng con hải thú đó không bị thương, nhưng lại bị chọc giận, thân thể chậm lại, theo sau đó đánh về phía Lâm Sơ Hàm càng hung ác.
Phụt!
Đúng vào lúc này, một viên đạn đã bắn vào trong mắt của hải thú.
Cơn đau kịch liệt khiến nó nổi điên, cơ thể to lớn điên cuồng va chạm, cái đuôi phủ đầy vảy giáp quét lung tung bốn phía.
Bùm!
Lâm Sơ Hàm không kịp tránh đi, bị đánh bay ra ngoài, khóe miệng không tránh khỏi chảy ra một vệt máu tươi.
“Nghiệt súc, nhận lấy cái chết!”
Đúng vào lúc này, một tiếng quát lớn đột nhiên vang lên.
Chỉ nhìn thấy một bóng người mạnh mẽ giết tới từ bên cạnh, nhân lúc hải thú đang hết sức điên cuồng, quét một kiếm đến, bổ ra vảy giáp của hải thú, chém chết nó.
Bóng người đó hạ xuống, không khỏi thở dài một hơi, quay đầu nhìn về phía Lâm Sơ Hàm lộ ra nụ cười: “Học muội, ngươi không sao chứ.”
Lâm Sơ Hàm cắn môi, lắc đầu, bò dậy từ dưới đất, nói: “Cảm ơn học trưởng Tiêu!”
Tiêu Vân Phàm nhìn thấy dáng vẻ cố ý xa cách của Lâm Sơ Hàm, đáy lòng hiện lên không cam lòng. Tại sao người kia rõ ràng đã mất tích rồi, nghe nói nửa năm cũng không thấy bóng dáng, rất có thể đã chết trên chiến trường, Lâm Sơ Hàm vẫn nhìn hắn mà như không thấy?
Chẳng lẽ hắn thật sự kém cỏi hơn người kia hay sao?
“Chị!” Lâm Sơ Hạ chạy tới, nhìn kỹ Lâm Sơ Hàm một chút, hỏi thăm: “Ngươi không sao chứ?”
Từ Uyển Đồng và Điền Tiếu Tiếu cũng áp sát lại, mặt đầy lo lắng.
“Không sao, uống một viên thuốc chữa thương là được rồi!” Lâm Sơ Hàm lắc đầu, lấy ra một viên thuốc trị thương rồi nuốt xuống.
“Học muội, không cần miễn cưỡng, ngươi vẫn nên tìm một chỗ nghỉ ngơi đi.” Tiêu Vân Phàm nói lời quan tâm.
“Cảm ơn học trưởng quan tâm, ta… không sao!” Lâm Sơ Hàm quật cường lắc đầu, ánh mắt hiện lên vẻ kiên nghị.
Nàng đã rớt lại phía sau rất nhiều rồi, sao có thể tiếp tục lùi bước.
“Ngươi…” Tiêu Vân Phàm như nhìn ra được một bóng hình khác từ trong mắt nàng, đáy lòng lại hiện lên sự ghen tị, còn muốn nói gì đó.
Ầm!
Bỗng nhiên, một tiếng gầm rú chợt vang lên.
Một bóng dáng còn to lớn hơn con hải thú trước đó gấp đôi từ trên trời hạ xuống, từ khí tức, có thể đoán ra con hải thú này ít nhất cũng đạt tới cấp Chiến Binh thất tinh.
“Đáng chết, hải thú mạnh như vậy sao có thể phá được phòng tuyến mà tiến vào hậu phương được!” Sắc mặt Tiêu Vân Phàm trắng bệch, hắn khó tin hét lớn.
Đám người Lâm Sơ Hàm cũng dồn dập thay đổi sắc mặt, nhìn hải thú khổng lồ trước mặt như gặp kẻ địch lớn, một nỗi tuyệt vọng dâng lên trong lòng mọi người.
“Học muội, chúng ta đi mau!” Ánh mắt Tiêu Vân Phàm hoảng sợ, hắn lập tức lên tiếng: “Chúng ta hoàn toàn không thể đối phó được con hải thú này.”
“Nếu chúng ta đi rồi, người ở phía sau phải làm sao?” Lâm Sơ Hàm nói.
“Chuyện này…” Tiêu Vân Phàm chần chờ.
“Chúng ta dẫn dụ nó về tiền phương, cường giả cao giai chắc hẳn sẽ đuổi tới kịp rất nhanh.” Lâm Sơ Hàm dứt lời, đã dẫn đầu xông ra ngoài.
Lâm Sơ Hạ không chút do dự, lập tức đuổi theo, hai người Từ Uyển Đồng và Điền Tiếu Tiếu hơi chần chờ một chút, cuối cùng cũng đi theo phía sau hai người.
Bốn người phát động công kích về phía hải thú, khiến nó nổi giận.
Con hải thú đó quả nhiên đuổi theo phía bọn họ.
Tiêu Vân Phàm nhìn một cảnh này, sắc mặt luân phiên thay đổi, cuối cùng cũng đuổi theo.
Nhưng sự mạnh mẽ của hải thú cấp thất tinh vượt qua sức tưởng tượng của bọn họ, với thực lực của mấy người bọn họ, trước mặt con hải thú này, không khác gì kiến khiêu khích voi.
Bọn họ rất ngốc, nhưng có lúc, con người lại ngốc như vậy!
Rống!
Hải thú rống giận, thân hình to lớn có tốc độ không gì sánh được, bổ nhào vào phía bốn người từ trên không trung, miệng nó ngưng tụ ra một quang cầu nguyên lực màu lam, sắp phun ra.
Đám người Lâm Sơ Hàm cảm nhận được uy lực kinh khủng của quang cầu nguyên lực, khuôn mặt lộ vẻ tuyệt vọng.
“Phải chết rồi sao?” Lâm Sơ Hàm thầm nhủ, dường như nhìn thấy được bóng người đang vẫy tay với nàng trong bóng tối: “Vương Đằng…”
“Không!” Tiêu Vân Phàm bắt đầu khởi động nguyên lực khắp toàn thân, phát ra tiếng rống giận không cam lòng, hắn muốn đánh cược lần cuối cùng.
“Chết!”
Đúng lúc này, theo tiếng quát lạnh ầm ầm vang lên.
Một vệt sáng đột nhiên xuất hiện từ phía chân trời, giống như một vệt sao rơi đỏ rực, rơi xuống phía dưới, ầm ầm va đập lên thân thể khổng lồ của con hải thú to lớn kia.
Quang cầu nguyên lực trong miệng hải thú còn chưa kịp nhả ra, thì đã bị ép lọt vào bụng một cách ngang ngược.
Thân hình to lớn kia bị một sức mạnh kinh khủng bắn rơi xuống mặt đất, một mảng bụi đất cuồn cuộn bay lên.
Đám người Lâm Sơ Hàm sững sờ nhìn một cảnh đột nhiên đến trước mặt.
Trong đám bụi bặm mù mịt, một bóng người mạnh mẽ rắn rỏi chậm rãi đứng dậy từ trên đỉnh đầu hải thú, trong tay hắn, một thanh binh khí cỡ lớn ngang nhiên cắm vào đầu hải thú.
Chờ đến khi khói bụi hoàn toàn tiêu tán, đám người Lâm Sơ Hàm mới nhìn thấy rõ ràng bóng người kia.
“Vương Đằng!!!”
Ánh mắt Lâm Sơ Hàm lập tức đỏ lên, khuôn mặt cố ra vẻ kiên nghị trước đó, lúc này đột nhiên lộ ra vẻ yếu đuối, thì thào đọc tên của người đó.
Tiêu Vân Phàm há to miệng, toàn bộ âm thanh bị kẹt lại trong cổ họng, hắn liếc nhìn Lâm Sơ Hàm, lúc này trong ánh mắt của nàng chỉ có duy nhất một người, không thể chứa nổi một ai khác nữa.
Nói đến cũng buồn cười, Tiêu Vân Phàm hắn, từ trước tới nay chưa từng lọt vào mắt nàng.
Hơn nữa, lúc này hắn cũng không thể gợi lên chút ghen tị nào nữa, thậm chí là cả tâm lý so sánh.
Một đòn giết chết một hải thú cấp thất tinh, tên này lại mạnh mẽ hơn trước kia rồi, mạnh đến mức khiến người khác tuyệt vọng.
Bản thân mình lấy gì để so sánh với hắn?
Từ Uyển Đồng và Điền Tiếu Tiếu chấn động vô cùng nhìn về bóng người trước mặt, giống như người trước mắt không chân thật, mà là ảo ảnh.
Tên này sao lại mạnh mẽ đến vậy!
Đó là hải thú cấp thất tinh đó nha, hắn lại chém giết dễ dàng như vậy!
Lâm Sơ Hạ lại không hề nghĩ nhiều như vậy, nhìn thấy Vương Đằng, nàng vui mừng hét lớn: “Anh Vương Đằng!”
Cười phì một tiếng, Vương Đằng rút ra Ma Khuyết từ trong đầu hải thú, quay đầu nhìn đám người Lâm Sơ Hàm: “Ôi, đều ở đây à.”
Một phút sau, ánh mắt hắn chạm vào ánh mắt của Lâm Sơ Hàm, hắn nhẹ giọng nói: “Xin lỗi, có phải ta trở về muộn rồi không!”
Khi nghe được câu này, Lâm Sơ Hàm cảm thấy sợi dây đàn nào đó trong lòng dường như bị chạm vào một chút, dậy lên từng cơn sóng rung động.
Từ khi nào tên này lại biết nói chuyện như vậy rồi!
Khóe miệng của nàng không khỏi cong lên thành một đường cong, khẽ lắc đầu.
Vương Đằng nhìn khuôn mặt rung động lòng người kia của nàng, chút cảm giác yếu đuối ban nãy như là ảo giác, hiện tại vẫn quật cường như cũ.
“Không sao thì tốt rồi!” Vương Đằng khẽ cười, vác Ma Khuyết lên vai, trêu ghẹo: “Nói chứ thực lực này của ngươi không tốt lắm nha, còn không mau tăng lên, đến Sơ Hạ cũng sắp đuổi kịp rồi kìa.”
Lâm Sơ Hàm không nhịn được trợn mắt.
Nàng quyết định rút lại câu nói lúc trước, tên khốn này không biết nói chuyện trước sau như một.
Có cần phải đả kích người khác như vậy không?
Câu nói này đã lập tức đánh hắn về nguyên hình, quả nhiên vẫn là cái kiểu đó, quả nhiên vẫn là bộ dạng muốn ăn đòn đó.
Lâm Sơ Hạ lại hết sức vui vẻ, sung sướng, đắc ý nhướng mày với Lâm Sơ Hàm, cười hì hì.
“Một cô gái như ngươi, đừng có mà học theo hắn.” Lâm Sơ Hàm nhìn thấy dáng vẻ láu lỉnh cổ quái của nàng, không nhịn được gõ đầu nàng một cái, tức giận nói.
“Ui da, đau quá, chị thẹn quá hóa giận à nha.” Lâm Sơ Hạ trốn ra phía sau lưng Điền Tiếu Tiếu, lè lưỡi với Lâm Sơ Hàm.
Con bé này, từ sau khi giải quyết được vấn đề về thể chất, tính cách lại trở nên cởi mở không ít.
Hai người Điền Tiếu Tiếu và Từ Uyển Đồng buồn cười không dứt.
Tiêu Vân Phàm nhìn mấy người bọn họ đối đáp với nhau, lập tức cảm thấy mình thật dư thừa, trong lòng khó chịu như vừa bị nhét một đống phân, đang muốn lặng lẽ rời đi.
Vừa đúng lúc này, ánh mắt Vương Đằng nhìn sang.
“Học đệ Vương Đằng!” Tiêu Vân Phàm lập tức lúng túng không thôi, dừng bước chân, lên tiếng chào hỏi.
“Ngươi là…!” Vương Đằng cảm thấy hơi quen, nhưng không nhớ ra được là ai. Hắn phiêu bạt trong vết nứt không gian quá lâu rồi, một vài người không liên quan đã trở nên mơ hồ.
“...” Tiêu Vân Phàm.
Mịa nó cái tên khốn kiếp này quả thực là đang nhục nhã người khác.
Nhưng lại nhìn thấy ánh mắt đối phương không giống như giả vờ, hắn cảm thấy tên này… có khả năng…quên hắn thật rồi!
Móa, chuyện này mới càng thêm đả kích người khác có được không.
Ta từng xem ngươi như đối thủ, kết quả ngươi lại không nhớ ra ta nữa…
Trong chốc lát, Tiêu Vân Phàm cảm thấy miệng hơi đắng chát, tại sao hắn lại gặp phải tên khốn kiếp này chứ, quả thực chính là tai nạn của hắn!
Điền Tiếu Tiếu và Từ Uyển Đồng nhìn thấy khuôn mặt đó của Tiêu Vân Phàm, cố gắng nín cười, trong lòng không khỏi cảm thấy bi ai dùm hắn.
Vương Đằng này thật sự quá độc rồi!
Học trưởng Tiêu gặp phải hắn chính là xui tám đời.
“Khụ khụ, Vương Đằng, đây chính là học trưởng Tiêu Vân Phàm, đã từng so tài với ngươi trong giải thi đấu Đệ Nhất Võ Đạo Toàn Quốc.” Lâm Sơ Hàm ho khan một tiếng, lên tiếng giới thiệu.
“À… Ta nhớ ra rồi, ngươi chính là cái gì mà… Tiêu học trưởng kia.” Vương Đằng bừng tỉnh nói.
“Ngươi trở về quá trễ, lúc nãy nếu không phải có học trưởng Tiêu giúp đỡ, Sơ Hàm của chúng ta không chừng đã phải táng thân trong miệng hải thú rồi.” Từ Uyển Đồng nói.
Vương Đằng nghe vậy, khuôn mặt biến sắc, nghiêm nghị nói với Tiêu Vân Phàm: “Vậy thì phải đa tạ học trưởng Tiêu đã chăm sóc hai người Lâm Sơ Hàm rồi.”
Câu nói này rõ ràng mang giọng điệu cảm kích, nhưng dù thế nào Tiêu Vân Phàm nghe xong lại cảm thấy không thoải mái, thật giống như hắn là người ngoài vậy.
Trong lòng nghẹn lại!
“Đúng rồi, nhát đập trong trận thi đấu võ đạo ngày đó, học trưởng đừng quá để ý. Mọi người đều là người một nhà, sau này nếu có chỗ cần dùng tới, học trưởng cứ việc tới tìm ta.” Vương Đằng như nhớ lại được điều gì, có phần lúng túng nói.
Lúc đó niên thiếu khí thịnh, cảm thấy người này quá làm màu, hơn nữa còn có suy nghĩ không nên có với Lâm Sơ Hàm, cho nên đã ra tay dạy dỗ đôi chút trong cuộc thi võ đạo, nhưng hiện tại đối phương lại cứu Lâm Sơ Hàm một lần, không cần biết là vì nguyên nhân gì, ân tình này cũng cần phải ghi nhận.
Nhưng sau khi Tiêu Vân Phàm nghe thấy lời này của hắn, sắc mặt lại càng đen hơn.
Không nhắc tới viên gạch đó thì thôi, mọi người còn có thể nói chuyện đàng hoàng.
Trên trận thi đấu võ đạo có nhiều người như vậy, hắn lại bị một viên gạch đánh ngất xỉu, mất mặt trước toàn quốc luôn rồi.
Mặc dù sau khi cuộc thi đấu kết thúc mọi người cũng không nói gì, nhưng ánh mắt nhìn hắn lại ẩn chứa gì đó khác thường, ánh mắt đó quả thực còn sắc bén hơn đao.
Hết thảy đều do Vương Đằng ban cho, tên khốn kiếp này quá ghê tởm!
Còn muốn để mình có việc thì tới tìm hắn, hắn đang muốn chà đạp một chút tôn nghiêm còn sót lại cuối cùng của mình đây mà!
Phi!
Sau này, cho dù mình có chết đói, chết trong miệng hải thú, cũng tuyệt đối không đi tìm Vương Đằng, Tiêu Vân Phàm hắn vẫn có cốt khí lắm đó!
“Hắn …bị làm sao vậy?” Vương Đằng không hiểu ra sao, hỏi lại: “Hình như ta cũng không nói gì quá đáng mà, đúng không?”
“Ngươi nói xem?” Từ Uyển Đồng và Điền Tiếu Tiếu đồng thanh nói.
“Cái miệng này của ngươi, có thể độc chết người ta!” Lâm Sơ Hàm tức giận trợn mắt một cái. Tiêu Vân Phàm vừa cứu nàng một mạng, đáy lòng nàng cũng có cảm kích với Tiêu Vân Phàm đấy.
“Oan cho ta quá!” Vương Đằng buồn phiền đầy mặt: “Ta có nói cái gì đâu trời.”
Rầm rầm rầm!
Tiếng gầm rú kinh khủng từ xa xa truyền tới.
Trên bầu trời, cường giả nhân loại chém giết với hải thú.
Trong nguyên lực bùng nổ, cũng có thi thể của cường giả nhân loại bỏ mình ngã xuống đất, sau đó bị những hải thú gần đó nuốt chửng.
Vương Đằng ngẩng đầu nhìn lên, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm trọng: “Không tán dóc với các ngươi nữa, ta đi về phía bên ngoài giúp những người khác.”
“Ngươi cẩn thận một chút!” Lâm Sơ Hàm không khỏi lo lắng, nói.
“Ừ.” Vương Đằng gật đầu, nhìn Lâm Sơ Hàm một lần, chân đạp mạnh, cả người hóa thành cầu vồng, mạnh mẽ xông lên bầu trời.
Khi hắn xông lên bầu trời, một bóng người màu đen cũng tách ra từ trên người hắn, rời đi.
“Bảo vệ tốt cho nàng!” Ngay sau đó, giọng nói của Vương Đằng bay vào trong tai bóng đen đó.
Bóng đen gật đầu, biến mất không còn tăm tịch trong nháy mắt.

Đám người Từ Uyển Đồng nhìn theo Vương Đằng bay đi, không khỏi cảm thán: “Sơ Hàm, ta thật ghen tỵ với ngươi, cảnh tượng Vương Đằng hạ xuống vừa rồi quả thật là lực bạn trai bùng nổ luôn nha!”
“Đúng đó đúng đó, nếu ta có bạn trai như vậy, chắc chắn lập tức lấy thân báo đáp.” Điền Tiếu Tiếu vung vẩy nắm tay, nghiêm túc gật đầu.
“Các ngươi muốn chết sao!” Sắc mặt Lâm Sơ Hàm ửng đỏ, nàng trừng hai người: “Cái gì mà bạn trai, cái gì mà lấy thân báo đáp, tên kia mới không phải bạn trai của ta.”
“Hứ, ngươi cứ miệng một đằng, trong lòng một nẻo đi.” Từ Uyển Đồng bĩu môi nói: “Ngươi không thấy vừa rồi hắn lo lắng cho ngươi biết bao nhiêu, tuy rằng che dấu rất tốt, nhưng kiểu người như hắn, có thể làm tới mức như vậy vì ngươi, cũng đã không dễ dàng gì rồi. Ngươi phải tranh thủ nắm chắc, nếu không heo nhà ngươi sắp bị cải trắng hoang dại câu dẫn đi mất đấy.”
Lâm Sơ Hàm dở khóc dở cười.
Cái ví dụ này thật khiến người ta dở khóc dở cười.
Nhưng khi nàng nghĩ tới ánh mắt của Vương Đằng lúc trước, đáy lòng lập tức như có dòng nước ấm chảy qua, nàng không khỏi rơi vào im lặng.
Rống!
Tiếng gầm gừ của hải thú vang lên, một con hải thú cấp tam tinh trùng kích đánh tới.
“Bây giờ không phải là lúc để nghĩ tới những chuyện này, phải chiến đấu rồi!” Sắc mặt Lâm Sơ Hàm nghiêm trọng, nàng giơ lên chiên kiếm trong tay, đâm về phía hải thú ở đối diện.
Mấy người Từ Uyển Đồng cũng lập tức hít sâu một hơi, biểu cảm trên mặt vô cùng nghiêm túc, phối hợp với Lâm Sơ Hàm, vây công hải thú.
Vương Đằng xông lên không trung, ánh mắt quét qua, lập tức cảm ứng được khu vực chiến trường của mấy người Đồng Hổ.
Vô số hải thú cấp thất tinh trở lên vây công, khiến bọn họ ứng phó mệt mỏi, khó khăn chống đỡ.
Mắt hắn chợt lóe lên, nhanh chóng chạy qua phía bên đó.
“Đáng chết, những thứ này mẹ nó sao nhiều như vậy, trước giờ ta chưa từng đánh trận nào bực bội như thế này.” Đồng Hổ bị một con hải thú đụng bay, khóe miệng tràn máu tươi, mắng to.
Trong lúc chiến đấu, hình như hắn thi triển ra một loại công pháp luyện thể nào đó, thân hình càng thêm cao lớn cường tráng, giống như một con gấu.
Nhưng đối diện với hải thú thân hình to lớn, hắn vẫn bị đánh ầm ầm, bay cả ra ngoài.
Mấy viện trưởng các học viện khác như Tô Cảnh, Thôi Hằng còn lo chưa xong thân mình, cũng liên tục bại lui dưới thế công kích điên cuồng của hải thú.
“Cố chống đỡ đi, lão Hổ, đừng có chết trước chúng ta.” Viện trưởng học viện Luyện tạo trường Quân đội Hoàng Hải thỉnh thoảng buông lời trêu ghẹo.
Mặc dù hắn là một luyện tạo sư, nhưng đồng thời tu vi võ đạo không kém, đã đạt tới cấp Chiến Binh thất tinh.
“Phi phi phi, ta mới không dễ chết như vậy.” Đồng Hổ tức giận trợn trắng mắt, sau đó sắc mặt nghiêm túc, gào lên với mấy hải thú ở trước mặt: “Hổ không giận, thật tưởng ta là con mèo bệnh đấy à!”
Trong chốc lát, một khí thế mạnh mẽ bùng nổ trên người hắn, ngưng tụ ra một hư ảnh mãnh hổ trên đỉnh đầu của hắn, thân hình nó quỳ mọp, giống như đang săn mồi, lập tức phát động tấn công.
Rống!
Tiếng rống kinh khủng vang vọng, chấn động cả không khí, cuồn cuộn không ngớt.
Hải thú đối mặt với tiếng gầm rú này, cuối cùng không khỏi lùi về sau một bước, ánh mắt lộ vẻ kinh hoàng.
“Giết!” Khí thế Đồng Hổ bạo phát, nghiền ép hải thú trước mặt, giống như một con mãnh hổ bổ nhào giết qua bên đó.
Nguyên lực tàn sát, hải thú bị xé nát, máu rươi trải đầy trời.
Thế cục đảo ngược trong nháy mắt!
Đám người Tô Cảnh, Âu Trường Tung chấn động tinh thần, mỗi người cũng thi triển ra những thủ đoạn mạnh nhất, đánh chết hải thú vây công ở xung quanh.
Rống!
Tiếng rống giận vang lên, có lẽ nhìn thấy mấy người giết chết quá nhiều hải thú có thực lực mạnh mẽ, hải thú dưới mặt biển phẫn nộ không ngớt, trong đó có ba con hải thú cấp bát tinh nhảy lên từ mặt biển, đánh về phía đám người Đồng Hổ.
“Mịa nó, cấp bát tinh, có ai tới đây phụ một tay diệt bọn nó không!” Đồng Hổ hú lên quái dị.
Thực lực của mấy hải thú này đều cực mạnh, vảy giáp cứng rắn, rất khó đối phó, muốn vượt cấp đánh chết căn bản là không thể nào.
Nhưng bọn họ chung quy cũng không thể thối lui, trước khi những cường giả khác chạy tới đây, nếu bọn họ lui đi rồi, võ giả cấp thấp ở hậu phương chỉ có thể bị nghiền ép.
Ầm!
Mấy người Đồng Hổ lập tức bộc phát nguyên lực cùng nhau va chạm ba con hải thú cấp bát tinh.
Hào quang nguyên lực chớp lên trên không trung, phát ra từng tiếng nổ mạnh.
Vào lúc này, mọi người đang ở trong hầm trú ẩn dưới mặt đất chỉ có thể nhìn thế từng cụm hào quang nguyên lực va chạm vào nhau, lại không nhìn thấy bóng người trong đó.
Tất cả mọi người đều toát mồ hôi giùm họ, âm thầm cầu nguyện, nhất định phải ngăn cản được.
Ầm!
Trong khi va chạm, mấy cụm sáng nguyên lực lại bị hải thú có thân hình to lớn đánh bay một lần nữa.
Lần này, bọn họ trực tiếp rơi xuống mặt đất.
Rống!
Hải thú rống giận, có con đang ngưng tụ quang cầu nguyên lực trong miệng, có con đang ngưng tụ mũi nhọn nguyên lực trên móng vuốt… đều đuổi giết về phía mấy cụm sáng nguyên lực ở phía dưới.
Mấy người trong hầm trú ẩn dưới đất nhìn thấy một cảnh này, gương mặt không khỏi hiện lên vẻ tuyệt vọng, rất nhiều người không đành lòng nhắm mắt lại.
“Thầy giáo!”
“Viện trưởng!”
Mấy người Hàn Chú ở phía dưới, và sinh viên trường Quân đội Hoàng Hải ở bốn phí tròng mắt muốn nứt ra, nhưng lại bó tay bất lực, chỉ có thể giương mắt nhìn đòn tấn công nguyên lực của hải thú xông về phía đám người Đông Hổ.
“Không tốt!”
Bành Viễn Sơn đang chém giết với một con hải thú cấp cửu tinh, động tĩnh ở bên kia thu hút sự chú ý của hắn, đồng tử của hắn co lại, chấn nát hải thú trước mặt bằng một quyền, lập tức xông về phía mấy người Đồng Hổ.
Nhưng thời gian không còn kịp nữa rồi, mắt thấy đòn tấn công của hải thú đã rơi lên thân thể mấy người Đồng Hổ.
Trong hào quang nguyên lực, gương mặt các viện trưởng Đồng Hổ, Tô Cảnh, Âu Trường Tung lộ vẻ bất đắc dĩ và tuyệt vọng. Họ thở dài nói: “Xem ra chúng ta chỉ có thể đi tới đây thôi.”
“Mấy tiểu tử thối kia, hi vọng chúng… có thể trưởng thành sớm.”
Bọn họ nhìn xuống phía dưới, ánh mắt ẩn chứa sự mong đợi.
Ầm!
Tiếng gầm rú vang lên…
Nhưng lại không phải tiếng nổ vang phát ra từ đòn tấn công nguyên lực của hải thú rơi lên thân thể mấy người Đồng Hổ, mà là một luồng ánh đao hỏa diễm dài mấy chục thước quét tới từ đằng xa.
Dao động năng lượng nóng cháy thổi quét không trung!
Lửa rực ngập trời!
Đòn tấn công nguyên lực của hải thú tiêu tan trong nháy mắt, bị ánh đao hỏa diễm vô tận dập tắt!
Mọi người lập tức sửng sốt!
Ánh đao ở đâu tới vậy??
Đây là… cường giả cấp Chiến Tướng kịp thời ra tay rồi sao?
Mấy người Hàn Chú không kịp nghĩ nhiều, tay mắt lanh lẹ, vội vàng tới đỡ mấy người Đồng Hổ rơi từ trên không trung xuống.
“Viện trưởng, các ngươi không sao chứ?” Vạn Bạch Thu bay tới, lo lắng hỏi han.
Sắc mặt mấy người Đồng Hổ hơi trắng nhợt, nhưng lúc này cũng rơi vào trạng thái ngẩn người. Họ khoát tay, thuận theo ánh đao hỏa diễm để nhìn thấy ngọn nguồn.
Chỉ nhìn thấy một cầu vồng đang nhanh chóng tới gần từ phía xa, chậm rãi hiện ra thân hình từ bầu trời trên đỉnh đầu mọi người.
“Vương Đằng!!!”
Khuôn mặt mấy người Đồng Hổ đầy ngạc nhiên, ngay sau đó liền lộ ra vẻ vui mừng.
Đám người Hàn Chú, Vạn Bạch Thu không dám tin mà xoa xoa đôi mắt, cuối cùng xác định bóng người trong không trung kia quả là Vương Đằng.
“Ha ha ha, ta biết là ngươi sẽ không chết được mà!” Hàn Chú không hề nghĩ nhiều, nhìn thấy Vương Đằng, cực kỳ vui sướng, cười to nói.
“Học trưởng, các vị viện trưởng, đã lâu không gặp!” Vương Đằng cầm Ma Khuyết trong tay, đạp không mà đứng, khẽ cười nói với phía dưới.
“Thằng nhóc này, cuối cùng cũng chịu trở về.” Đồng Hổ cười ha ha.
Ở đầu bên kia, nhìn thấy đám người Đồng Hổ được cứu, Bành Viễn Sơn lặng lẽ thở phào một hơi.
Chẳng qua sau khi nhìn thấy người tới cứu lại là Vương Đằng, hắn quả thực vô cùng kinh hãi, đáy lòng cực kỳ chấn động.
“Tiểu tử này, lại có thể giết trở về từ thế giới Hắc Ám rồi!”
Ngay sau đó, khóe miệng hắn không khỏi lộ ra chút vui mừng, Vương Đằng chính là sinh viên mà hắn coi trọng nhất, có thể sống sót quay trở về chính là tin tức tốt nhất.
Sau đó, hắn không còn chú ý tới bên đó nữa, quay đầu tập trung đối phó với con hải thú cấp cửu tinh trước mặt.
Hắn biết Vương Đằng đã từng giết được loài Hắc Ám cấp Chiến Tướng trong trận chiến ở thành phố Tinh Phong, do đó ba con hải thú cấp bát tinh kia căn bản không tạo nên được uy hiếp gì với Vương Đằng.
“Rống!”
Ba con hải thú cấp bát tinh nhìn thấy con mồi của mình lại bị người ta cứu đi mất, lập tức rống giận không ngớt, thân hình cực lớn từ trên trời nghiền áp xuống, đánh về phía Vương Đằng.
“Cẩn thận!” Mấy người Đồng Hổ hơi thay đổi sắc mặt, không khỏi lên tiếng nhắc nhở.
Vương Đằng híp mắt, một luồng hàn quang bắn ra, không hề có ý định tránh né, Ma Khuyết trong tay phát ra ánh đao nguyên lực mãnh liệt.
Thất Tinh Ly Thủy kiếm quyết!
Ầm!
Hắn thậm chí còn không thèm sử dụng lực lượng ý cảnh, chỉ vẹn vẹn dùng ánh đao ngưng tụ bởi chiến kỹ Thiên Giai, đã chém chết ba con hải thú bát tinh ngay tại chỗ trong nháy mắt.
Thân hình to lớn của chúng phun ra lượng lớn máu tươi, rồi sau đó ầm ầm rơi xuống, nện lên mặt đất.
Mấy người Đồng Hổ ngơ ngác nhìn nhau, lập tức lâm vào một mảnh yên tĩnh.
Thế là hải thú mạnh mẽ lúc nãy hành hạ bọn họ muốn sống muốn chết cứ bị một đòn của tên nhóc này chém chết luôn như vậy!
Bọn họ, thân là viện trưởng các học viện, lại làm sinh viên của mình đè lên đầu, hơn nữa còn bị ngược đãi tới thương tích đầy mình.
Kịch bản này có phải có chỗ nào không đúng lắm không?
Không chỉ có Đồng Hổ và mấy vị viện trưởng cảm thấy khó tin, đáy lòng rơi vào nghi hoặc suýt nữa tự kỷ, mà kể cả đám Hàn Chú cũng há hốc mồm, vẻ mặt như gặp phải ma.
“Đây đây đây…” Hàn Chú lắp bắp, không thành lời.
“Đừng có đây đây đây nữa, chúng ta đều thấy mà, với uy lực của một đao vừa rồi thì ta đoán chắc là hắn đã mạnh hơn trước rất nhiều, chỉ không ngờ hắn đã trưởng thành đến độ có thể dễ dàng chém chết một con thú hải cấp bát tinh như thế.” Vẻ chấn động vẫn chưa tiêu tan hết trong ánh mắt của Vạn Bạch Thu, hắn cười khổ nói.
Hàn Chú hít một hơi thật sâu, sau khi bình tĩnh lại mới nghi hoặc nói: “Nhưng như thế cũng quá mạnh rồi, không phải hắn lên cấp Chiến Tướng rồi đấy chứ?”
Lời phóng đoán vừa thốt ra, đến bản thân hắn cũng giật nảy mình.
Cấp Chiến Tướng!!
Không dám tưởng tượng, không dám tưởng tượng.
“Chắc là không đâu.” Vạn Bạch Thu cũng hú vía theo, lắc đầu nói.
Đám người Đồng Hổ nghe vậy, không khỏi liếc nhìn nhau. Hàn Chú và Vạn Bạch Thu có thể chưa từng thấy sự đáng sợ của cấp Chiến Tướng, nhưng họ thì đã chứng kiến rồi, một đao một kiếm vừa rồi của Vương Đằng, tuy không phải cấp Chiến Tướng nhưng cũng kém không xa.
Thậm chí, Vương Đằng có thể giết ba con hải thú bát tinh nhẹ nhàng như vậy, chứng tỏ thực lực của hắn chưa dừng ở những gì mà hắn thể hiện.
Thiên phú của đứa trẻ này thật đáng sợ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận