Võ Đạo Toàn Thuộc Tín

Chương 652: Quay lại chiến trường.

Nhưng nếu không giao ra, nó sẽ chết!
Vương Đằng không nói chuyện, yên lặng nhìn Thiết Giáp Viêm Hạt. Nếu nó không bằng lòng giao ra ngọn lửa linh hồn, Vương Đằng chắc chắn sẽ không thể tin được con tinh thú vừa nãy còn muốn giết hắn này, vậy thì chỉ còn cách đánh chết nó, xong hết mọi chuyện.
Thiết Giáp Viêm Hạt hiểu rõ điều này, sự do dự vừa rồi chỉ thể hiện sự không cam lòng của nó mà thôi.
Chỉ trong chốc lát, nó đã đưa ra quyết định, một vật chất hỗn độn giống như ngọn lửa bay ra khỏi đầu nó.
Vật chất này không có hình dạng cũng không có màu sắc, không thể nhìn thấy cũng không thể chạm vào được, chỉ có thể cảm nhận nó bằng tinh thần lực.
Niệm lực tinh thần của Vương Đằng quấn lấy nó, giống như đang mở to miệng nuốt lấy đám vật chất đó vậy, sau đó lại thu vào giữa hai lông mày của hắn.
Toàn thân Thiết Giáp Viêm Hạt run lên, giống như bị thương nặng, lập tức ủ rũ.
Nó đang nằm sấp trên mặt đất, trông rất yếu ớt.
Vương Đằng liếc nó một cái rồi mở miệng nói:
“Ngươi dưỡng thương ở đây đi, canh chừng tinh thạch màu xanh này luôn, đợi ta trở lại rồi xử lý sau.”
“Ta biết rồi!”
Thiết Giáp Viêm Hạt nhìn hắn bằng ánh mắt phức tạp rồi cúi đầu xuống.
“Nếu ngươi đã nhận ta là chủ nhân, ta sẽ không giả bộ ngớ ngẩn với ngươi, nếu ngươi ngoan ngoãn, sau này tất nhiên sẽ có không ít lợi ích cho ngươi, hiện tại lửa Thanh Ngọc Lưu Ly đã bị ta lấy được, ngươi nên cẩn thận suy nghĩ lại đi. “
Vương Đằng hoàn toàn không nói rõ hết ý ra, nói xong liền xoay người rời đi.
“Hoá ra ngọn lửa màu xanh đó tên là lửa Thanh Ngọc Lưu Ly sao? Thì ra tên này đã biết từ lâu rồi, chẳng trách hắn có thể chiếm được nó!”
Thiết Giáp Viêm Hạt khẽ động trong lòng, ánh mắt hơi lóe lên.
Song nó cũng hiểu rằng, nếu nó có thể nhờ vào ngọn lửa màu xanh để tu luyện, nó nhất định có thể tiến thêm một bước…
“À phải rồi, ta vẫn còn một con linh sủng nữa, nó cần ngọn lửa màu xanh này, đợi xíu nữa ta sẽ để nó hấp thụ một tia lửa được phân ra, ngươi đừng nghĩ nó là kẻ xâm nhập nha.”
Vương Đằng đi thêm vài bước, lại quay đầu nói.
Thiết Giáp Viêm Hạt chua xót, ngọn lửa chính không còn nữa, bây giờ đến cả ngọn lửa phụ cũng không để lại cho nó, tên này quả thực là khắc tinh của nó mà.
Vả lại, hắn còn có một con linh sủng nữa!
Có vẻ như những tháng ngày làm linh sủng sau này cũng không dễ sống gì?
…...
Vương Đằng không thèm quan tâm tới Thiết Giáp Viêm Hạt, sau khi quay trở lại mặt đất, hắn gọi Tiểu Bạch đến, để nó tự hấp thụ ngọn lửa phụ.
Mục tiêu ban đầu của hắn chính là ngọn lửa phụ này, không ngờ dưới lòng đất còn có thứ tốt hơn nữa.
Thiết Giáp Viêm Hạt cũng xem như biến khéo thành vụng, thông minh quá bị thông minh hại. Nó dẫn hắn xuống lòng đất, muốn hãm hại hắn, kết quả lại dâng trắng bảo vật lửa Thanh Ngọc Lưu Ly cho hắn.
Vương Đằng đương nhiên không coi trọng ngọn lửa phụ lắm.
Nhưng đối với Tiểu Bạch, ngọn lửa phụ này lại là một món đồ tốt hiếm có.
Vương Đằng thông qua khế ước linh sủng, đã hiểu tại sao Tiểu Bạch lại cố chấp với ngọn lửa màu xanh này đến vậy. Thì ra chỉ cần nó hấp thụ ngọn lửa này, là có thể kích phát thiên phú Minh Viêm trong cơ thể, khiến sức tấn công của nó càng mạnh hơn.
Vương Đằng tất nhiên vui mừng khi thấy việc này xảy ra rồi, hắn vỗ vỗ đầu Tiểu Bạch:
“Đi đi, ngươi hấp thụ nó ở đây đi, ta phải nhanh chóng trở về giúp đỡ rồi.”
“Quác quác!”
Tiểu Bạch lo lắng nhìn hắn, kêu to hai tiếng.
“Yên tâm đi, ta không chết được đâu.”
Vương Đằng nói xong, liền thông báo cho Tiểu Bạch biết về thân phận hiện tại của Thiết Giáp Viêm Hạt, bảo nó tạm thời ở lại đây để thức tỉnh thiên phú của mình, sau đó bay lên bầu trời, biến mất nơi chân trời.
Tiểu Bạch nhìn về hướng hắn đi, một lát sau, nó đến bên ngọn lửa màu xanh hấp thụ...
Vương Đằng bay rất nhanh trên bầu trời, nhanh chóng bay tới chiến trường ở thành phố Tinh Phong, hết chuyện này đến chuyện kia đã làm chậm trễ mất chút thời gian rồi, hy vọng thành phố Tinh Phong vẫn có thể kiên trì được.
Dù biết rằng ở đó có đám cường giả Hắc Yểm Ma Quân hiện diện, nhất định sẽ cực kỳ nguy hiểm, nhưng hắn là một phần tử của nhân loại, cho dù thế nào đi nữa cũng không thể khoanh tay đứng nhìn được.
Hơn nữa hiện giờ hắn đã có được lửa Thanh Ngọc Lưu Ly, cũng có thể coi như có một mánh khóe chiến đấu, bảo vệ bản thân cực kỳ mạnh mẽ. Ngọn lửa kỳ lạ do trời đất tạo nên như này, dù cho là cường giả cấp Chiến Tướng, dính phải nó đều cực kỳ khó giải quyết. Vương Đằng có thể dựa vào nó mà sống sót.
Gió lớn gào thét bên tai, Vương Đằng điều chỉnh tốc độ đến cực hạn. Ngay sau đó, hắn đã nghe thấy tiếng chém giết thảm thiết.
Còn có tiếng nổ ầm của nguyên lực truyền đến từ xa, chấn động trời đất.
Vương Đằng lộ vẻ nghiêm nghị, nhưng khi đến gần cũng không khỏi ngạc nhiên, nhìn thoáng qua đã phát hiện có thêm rất nhiều võ giả nhân loại, tạo thành thế trận giằng co qua lại với loài Hắc Ám.
Mà trên bầu trời, Hắc Yểm Ma Quân đã rời trận, Đàm Đài Tuyền và một số cường giả cấp Chiến Tướng đang vây đánh nó. Tình hình chiến đấu diễn ra vô cùng khốc liệt.
Ở phía bên kia bầu trời, có một số cường giả cấp Chiến Tướng của nhân loại đang cầm chân loài Hắc Ám cấp Chiến Tướng.
Mà vào lúc này, loài Hắc Ám cấp Chiến Tướng chỉ còn lại hai con, một là Sabaton của Dương Đầu Ma tộc, con còn lại là Bát Tí Ma tướng.
Tình hình này tốt hơn Vương Đằng dự đoán, ít nhất nhân loại không phải là bên bị đè đánh.
Khi Vương Đằng xuất hiện trên chiến trường, rất nhiều người đã chú ý đến hắn, mà người đầu tiên phát hiện ra hắn là...Hắc Yểm Ma Quân!
Một mình nó chiến đấu chống lại một số cường giả cấp Chiến Tướng của nhân loại, vô cùng dũng mãnh!
Thật khó để tưởng tượng nó có sức chiến đấu mạnh thế nào?
Vương Đằng bị ánh mắt sắc bén nhìn đến nỗi da đầu tê dại, nhưng ngay sau đó, hắn trừng mắt lại.
Trừng mắt, ai sợ ai chứ!
Đôi mắt của hắn cũng không nhỏ đâu!
Vương Đằng còn giơ nắm đấm lên, sau đó làm động tác đánh một cú đấm tới.
Hơi thở của Hắc Yểm Ma Quân đột nhiên dồn dập hơn một chút, tên nhóc nhân loại chết tiệt này!
Khi Hắc Yểm Ma Quân nhìn về phía Vương Đằng, Đàm Đài Tuyền và những người khác cũng chú ý đến Vương Đằng.
“Thằng nhóc này, ta biết ngươi không chết được mà.” Đàm Đài Tuyền ha ha cười lớn, sự lo lắng trong lòng bị quét sạch.
Lúc này, đám người Dương Vương hơi nhếch nhác, rõ ràng bị thương không nhẹ ở trận chiến trước. Chẳng qua, khi nhìn thấy Vương Đằng trở về, gương mặt bọn họ lộ ra chút niềm vui.
Không chết là tốt rồi!
Bọn họ cực kỳ coi trọng thiên phú của Vương Đằng, để hắn phát triển, không lâu sau hắn sẽ trở thành một một người bảo hộ cực mạnh của loài người.
Đương nhiên, bọn họ không hy vọng Vương Đằng bỏ mạng tại đây.
Đám phù văn đại sư Goring đang liều mạng khôi phục lại tinh thần lực bị tổn hao của mình, muốn mở ra trận pháp lần nữa. Nhưng tình trạng thương tích thế này khó mà khôi phục lại được trong thời gian ngắn.
Bọn họ nghe tiếng động rồi mở mắt nhìn qua, không khỏi thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
Đám người quen biết Vương Đằng như Khổng Lê, Vũ Văn Hiên, Tạ Tuyết Nhạn ngạc nhiên, rồi đều mừng rỡ không xiết.
“Không chết, hắn không chết!” Khổng Lê máu me đầy mặt, không biết là máu của loài Hắc Ám hay là máu của nàng. Nhưng những vết máu này cũng không thể che đậy gương mặt đầy ý cười của nàng. Nàng chém loài Hắc Ám trước mặt bằng một đao, trông cực kỳ kích động.
“Không chết thì tốt rồi, nếu không ta sẽ thiếu đi một đối thủ.” Vũ Văn Hiên nghĩ thầm trong lòng.
“Ta biết, làm sao tai họa này có thể chết một cách dễ dàng như vậy.” Tạ Tuyết Nhạn bĩu môi.
....
Nhưng mọi người lập tức nghĩ về điều gì đó, thì lại hơi choáng váng.
Vương Đằng trở về rồi, vậy loài Hắc Ám cấp Chiến Tướng đuổi giết Vương Đằng thì sao?
Chạy đi đâu rồi?
Bọn họ nhìn về phía sau Vương Đằng nhưng không thấy bóng dáng loài Hắc Ám của tộc Người Sói đâu.
Giây tiếp theo, một ý nghĩ hoang đường không khỏi hiện lên trong đầu mọi người….. Không phải nó bị Vương Đằng giết rồi chứ?
Ý nghĩ này vừa mới hiện lên làm cho tất cả mọi người đều giật mình.
Đó là cường giả cấp Chiến Tướng, một võ giả cấp Chiến Binh thất tinh sao có thể giết chết nó được.
Chỉ có Hắc Yểm Ma Quân biết rõ, Vương Đằng thật sự giết chết Chiến Tướng của tộc Người Sói, thậm chí đánh nổ phân thân của nó chỉ bằng một cú đấm.
Thực lực của nhân loại trẻ tuổi này dường như phát sinh chút thay đổi không ai biết, bỗng nhiên tăng mạnh.
Một đấm đánh nổ phân thân của nó trước đó, chỉ riêng là sức mạnh thân thể đã đạt đến trình độ cấp Chiến Tướng.
Nhưng điều làm cho nó thấy kỳ lạ là hơi thở trên người nhân loại này rõ ràng chỉ là Chiến Binh cấp bát tinh mà thôi, và ngay từ đầu chỉ có cấp Chiến Binh thất tinh thôi.
Người này tuyệt đối không đơn giản.
Hơn nữa thiên phú của hắn quả thật không thấp, lại hoàn thành đột phá được trong chiến đấu.
Thiên kiêu nhân loại như vậy, làm sao có thể để hắn tiếp tục sống.
Hắc Yểm Ma Quân thầm xuất hiện sát ý với Vương Đằng.
Vào thời điểm này, tiếng quát của đám người Đàm Đài tuyền bỗng vang lên bên tai nó.
“Giết!”
Một số cường giả cấp Chiến Tướng của nhân loại nhân lúc nó choáng váng liều chết tiến lên, bắt đầu công kích mãnh liệt.
“Hừ!” Hắc Yểm Ma Quân nhíu mày, hừ lạnh một tiếng: “Nếu các ngươi đã tìm đường chết, ta sẽ thành toàn cho các ngươi!”
Nguyên lực Hắc Ám dâng trào trong cơ thể nó, áo choảng lông vũ trên người từ từ tản ra, để lộ ra thân thể hoàn mỹ được bộ giáp đen bó sát dưới chiếc áo choàng.
Bộ áo giáp hoàn toàn phù hợp với thân hình nó, phát ra ánh sáng âm u lạnh giá. Giáp tay, giáp vai, thậm chí ngay cả trên giáp chân cũng có những gai ngược sắc bén, tăng thêm khí chất hung hãn, cuồng dã trên thân nó.
Làm cho nó trong giống như một nữ chiến thần Hắc Ám.
Những chiếc lông vũ màu đen đó tụ lại lần nữa, cuối cùng ngưng tụ thành một thanh kiếm lông vũ đen và một chiếc khiên lông vũ đen.
“Giết!”
Hắc Yểm Ma Quân hừ lạnh, ngênh đón đám cường giả nhân loại cấp Chiến Tướng Đàm Đài Tuyền.
Cuộc đại chiến đáng sợ đã hoàn toàn bùng nổ. Bầu trời bị đủ các loại ánh sáng nguyên lực che phủ, màu đỏ nhạt, màu vàng, màu xanh, màu lam, màu đen,... Nguyên lực bùng nổ như muốn làm sụp đổ bầu trời, uy thế đáng sợ không gì sánh nổi.
Vương Đằng nhìn trận chiến trên bầu trời với vẻ nghiêm trọng, lại nhìn chiến trường hỗn loạn bên dưới.
Mặc dù, lúc này cuộc chiến hai bên rơi vào thế giằng co, nhưng hắn có thể nhìn ra nhân loại không có nhiều cơ hội thắng.
Đặc biệt là sức mạnh của Hắc Yểm Ma Quân, cho dù Đàm Đài Tuyền và mọi người chiếm ưu thế về số lượng, Vương Đằng cũng không cảm thấy bọn họ có nhiều phần thắng.
Nhất định phải làm gì đó để xoay chuyển tình hình, nếu không nhân loại khó thoát khỏi kết cục diệt vong.
Nhìn thấy đám người Goring, ánh mắt hắn lóe lên, mơ hồ có quyết định trong lòng.
Vào lúc này, vô số bong bóng thuộc tích đã chất đống trên mặt đất. Vương Đằng dùng niệm lực tinh thần đảo qua, vừa nhanh chóng nhặt bong bóng thuộc tính, vừa đến bên cạnh đám người Goring, hỏi:
“Thầy, các ngươi còn có thể giữ gìn đại trận không?”
Một vài phù văn đại sư liếc nhìn nhau, lắc đầu than thở: “Chấn thương tinh thần lực khó mà hồi phục nhanh chóng, cho dù chúng ta miễn cưỡng ra tay, thì e rằng cũng không chống đỡ được lâu, hơn nữa, uy lực nhất định giảm đáng kể.”
Vương Đằng do dự một lúc, mở miệng nói: “Nếu lấy ta làm trung tâm, các vị đại sư phụ trợ ở bên cạnh có được hay không?”
“Ngươi!”
Các phù văn đại sư đều sững sờ.
Tuy rằng bọn họ hiểu, trình độ phù văn của Vương Đằng e rằng đã đạt trình độ cấp đại sư. Như vậy, tinh thần lực của hắn chắc chắn không thể yếu được, nhưng lấy hắn làm trung tâm đồng nghĩa với việc hắn phải chịu phần lớn áp lực.
“Khó, rất khó!” Goring lắc đầu.
“Thầy, nếu tinh thần lực của ta đạt tới Vương cảnh đỉnh phong thì sao?” Vương Đằng nói.
Ngay khi bong bóng thuộc tính vừa mới được hấp thụ, tinh thần lực của hắn nhanh chóng thăng cấp, lặng lẽ đạt tới cảnh giới Vương cảnh đỉnh phong.
‘Tinh thần’: 962/1000 (Vương cảnh)
Từ đó, có thể thấy được số lượng bong bóng thuộc tính trên chiến trường khổng lồ đến thế nào.
“Vương cảnh đỉnh phong!!??”
Các phù văn đại sư, bao gồm cả Goring đều nhìn Vương Đằng với vẻ mặt kinh ngạc.
Trong tình huống hiện tại, bọn họ không tin Vương Đằng mang việc này ra đùa, vì vậy đây chỉ có thể là sự thật.
Nhưng việc này…... làm sao có thể nha!
Ngay cả bọn họ còn chưa đạt đến được Vương cảnh đỉnh phong, vậy mà Vương Đằng mới bao lớn, đã vượt qua bọn họ rồi.
Mọi người cảm thấy không thể tưởng tượng được.
Vương Đằng nhìn sắc mặt của bọn họ, biết bọn họ đang nghĩ cái gì, một tia tinh thần lực lập tức tràn ra ngoài từ ấn đường.
“Đây!” Đám người Goring liền chấn động.
Với kinh nghiệm của bọn họ, tinh thần lực này thật sự đã đạt tới cấp độ Vương cảnh đỉnh phong.
“Được!” Goring lộ vẻ vui mừng: “Như vậy, không phải là không thể thử!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận