Võ Đạo Toàn Thuộc Tín

Chương 39: Sau khi thu hoạch lớn làm sao thiếu được bước hủy diệt…

“Đồ tốt!”
“Trước lấy, trở về rồi lại nghiên cứu kỹ sau.”
Tiếp đó, hắn lại chạy về trước người võ giả hệ Hỏa lúc trước kia, cũng mở ra túi trên người hắn.
Một chiến điện thoại Iphone 8.
Một cái bật lửa Zippo, đồ tốt, lấy!
Còn có một gói thuốc lá bị ép bẹp, xem bộ dáng là người trong đồng đạo, Vương Đằng cũng không chê, nhét vào trong túi quần.
“Ồ, thanh kiếm này không tệ.”
Vương Đằng đẩy ngón tay đối phương ra, quan sát thanh trường kiếm mang theo phù văn màu đỏ thắm này, không chút khách khí chiếm thành của mình.
“Chớ trách chớ trách, sống không mang tới, chết không mang đi, coi như là cống hiến cho xã hội!” Vương Đằng nhắc đi nhắc lại một câu.
Sau khi vơ vét sạch sẽ toàn bộ vật phẩm trên người hai tên võ giả, Vương Đằng xoay người bỏ đi.
Hắn ra ngoài cũng một khoảng thời gian rồi, nếu như không quay lại, e là nhóm người Hứa Kiệt sẽ đi tìm hắn.
Nếu để bọn họ nhìn thấy tình cảnh nơi này thì…
Đợi đã…!
Vương Đằng đột nhiên nhíu mày.
Hắn lấy đi toàn bộ vật phẩm của hai tên võ giả, lỡ như có người đến điều tra thì chẳng phải sẽ rất dễ điều tra ra mình sao.
Hay là hủy thi diệt tích?
Xem ra chỉ có thể làm như vậy.
Vương Đằng đem hai cái xác bỏ vào một cái hố sâu, thúc giục nguyên lực hệ Hỏa trong cơ thể, một ngọn lửa vụt cháy từ trên đầu ngón tay của hắn.
“Cái hố sâu này tự tay các ngươi tạo ra, bây giờ đúng lúc để cho các ngươi dùng.”
“Ngày nay xã hội thịnh hành hỏa táng, vừa bảo vệ môi trường lại không lãng phí đất đai, câu thơ kia nội dung là gì nhỉ… Đúng rồi, hóa thành bùn xuân bảo vệ hoa!”
“Sau khi chết lại còn có thể cống hiến cho mảnh rừng này, quả thật không cần phải quá hoàn mỹ.”
Vương Đằng lẩm bẩm vài câu, sau đó lại nhìn những tên võ giả mà trước đó có ý định muốn giết hắn, sắc mặt trở nên phức tạp và nói.
“Tuy rằng trước kia ngươi từng có ý định giết ta, nhưng suy cho cùng ta cũng không chết, hơn nữa còn bất cẩn đánh chết ngươi, những thứ như bật lửa hay nhan khói coi như bồi thường về mặt tinh thần, bây giờ còn mai táng miễn phí cho ngươi, suy cho cùng ta cũng là một người tốt rồi.”
Ngón trỏ chỉ ra, ngọn lửa bay ra, lao thẳng tới hai cái xác.
Đốt!
Lửa cháy phừng phừng.
Dùng nguyên lực làm nhiên liệu, ngọn lửa bùng cháy dữ dội.
Chỉ trong chốc lát, hai xác chết đã hóa thành tàn tro, một chút vết tích cũng không còn.
Không có thi thể, cũng không ai biết đêm nay ở đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, đến khi đó cho dù có người tìm đến Vương Đằng, chắc chắn cũng không thể điều tra ra hắn đã lấy thứ gì.
Hoàn hảo!
“Phải trở về rồi!”
“Nhưng mà, tại sao hai người này lại giao chiến ở đây giữa đêm hôm khuya khoắt? Có gì vui sao?”
Vương Đằng có chút nghi ngờ, ánh mắt lướt nhìn bốn phía, nhưng cũng không có phát hiện gì, hắn lắc đầu, xem ra hắn đã suy nghĩ nhiều rồi.
Vì vậy hắn quyết định trở về.
Vừa bước một bước, hắn lại rụt chân về.
Vương Đằng nhìn cây cổ thụ mà vừa rồi tên võ giả hệ Hỏa kia tựa vào, dù sao vẫn cảm thấy có điểm gì đó kì quái.
Hắn đi đến dưới tán cây, ngẩng đầu nhìn lên.
Nhưng vì lá cây che khuất tầm mắt nên không thể nhìn thấy được gì, chỉ có thể nhẹ nhàng nhảy lên, ngồi trên cây, ánh mắt chậm rãi lướt nhìn xung quanh.
“Hửm?”
Tầm mắt của hắn chợt dừng lại.
Một cái ba lô!
Vương Đằng nhảy qua đó, lấy cái ba lô từ trên nhánh cây xuống, phát hiện bên trong chứa đầy cỏ dại, mà nằm trọn giữa đống cỏ dại là một… quả trứng!
“Không lẽ bọn chúng là vì muốn đoạt lấy quả trứng này?” Vương Đằng sờ cằm suy nghĩ.
Nhưng suy cho cùng chết không đối chứng, hơn nữa việc tranh đoạt thứ này cũng không còn ý nghĩa gì nữa, nên bây giờ quả trứng này thuộc về hắn.
“Vương Đằng đã đi hơn nửa tiếng rồi, tại sao vẫn chưa về?”
Phải chờ đợi quá lâu, đám quan nhị đại con ông cháu cha đã sớm không còn kiên nhẫn, còn lộ vẻ hơi bất mãn.
“Cũng không bắt các ngươi phải đợi, muốn đi thì cứ đi đi, ở đây than thở cằn nhằn cái gì chứ.” Hứa Kiệt cau mày nói.
“Không thể nói như vậy, chúng ta chờ ở đây cũng là vì lo lắng cho Vương Đằng, nhưng đứng ở góc độ của Vương Đằng, để cho nhiều người chúng ta phải chờ đợi như vậy, cũng hơi khó ăn khó nói, nếu không tìm được thì nên trở về sớm một chút, cần gì phải cố miễn cưỡng như vậy chứ.” Lý Vinh Thành nói.
“Đúng vậy, cái gì mà Võ Đồ cao cấp, ta thấy cũng chỉ là tự phong mà thôi.” Một tên thanh niên tỏ vẻ khinh thường nói.
Những người còn lại cũng hùa theo đôi câu, bỗng nhiên một âm thanh từ trong rừng truyền đến.
“Hình như ta chưa bao giờ tự xưng mình là Võ Đồ cao cấp, vậy cái gọi là tự phong là từ đâu?”
Sắc mặt tên thanh niên kia lập tức cứng đờ.
Vương Đằng thản nhiên nhìn hắn một cái, sau đó cười nói với mọi người.
“Để mọi người chờ lâu như vậy thật sự ngại quá, đột nhiên quên mất, ta là người mù đường, vừa rồi không cẩn thận nên đi lạc.”
“... “ Mọi người té xỉu.
Một người mù đường, giữa đêm hôm khuya khoắt còn dám vào rừng cây một mình.
Còn điều tra, điều tra cọng lông à!
“Lý thiếu, nói xấu sau lưng người khác, coi chừng biến thành con mụ lưỡi dài đấy!” Vương Đằng nhìn về phía Lý Vinh Thành, vừa cười vừa nói.
Lý Vinh Thành bị hắn nói trúng tim đem, hừ một tiếng, quay mặt bỏ đi.
Châu Bạch Quân cũng không quá tin những lời nói bịa đặt của Vương Đằng, bước tới hỏi: “Vương thiếu, không có phát hiện gì sao?”
“Không có, ta chỉ đi lòng vòng ở vùng lân cận, vất vả lắm mới tìm ra được đường về, nhưng cũng không phát hiện được gì.” Vương Đằng lắc đầu nói.
Châu Bạch Quân nhìn hắn bằng ánh mắt đầy vẻ ẩn ý, nói: “Nếu vậy thì chúng ta trở về đi, thời gian cũng không còn sớm nữa.”
Mọi người đương nhiên không có nghi ngờ gì.
Mọi người đến sơn trang lấy xe, chào tạm biệt nhau rồi rời khỏi.
Không thể không nhắc, người săn được nhiều thú nhất chính là Lý Vinh Thành.
Bởi vì Vương Đằng đã rút lui từ sớm, nên Lý Vinh Thành mới có được thu hoạch nhiều hơn một chút.
Hắn còn nhận được một phần quà thần bí, là một… con búp bê hình người mà Châu Bạch Quân mang từ nước ngoài về.
Đồ con gái!
Vẻ mặt của Lý Vinh Thành lúc đó quả thực không cách nào có thể miêu tả được.

Hai chiếc xe của Vương Đằng và Hứa Kiệt, một trước một sau lái vào thành Đông Hải.
“Đi đi, về nhà nhắn tin WeChat nhé.” Vương Đằng phất tay.
Hai người chia tay ở giao lộ.
Vương Đằng đưa Bạch Vi về đến nhà, nhà nàng ở một khu biệt thự tên Kim Hoa.
Thành Đông Hải có nhiều người giàu có, những khu biệt thự như vậy dĩ nhiên cũng rất nhiều.
Bạch Vi đứng ở cửa biệt thự, nhón chân, vẫy tay nói: “Anh Vương Đằng, ngươi cũng về nhà sớm đi, trên đường chú ý an toàn.”
“Ta đi đây, ngủ sớm đi, ngủ muộn quá sẽ dễ bị lão hóa đó.” Vương Đằng cười cười nói rồi lái xe đi xa.
“Ngươi mới bị lão hóa đấy.” Bạch Vi cong khóe miệng.

Trên đường, Vương Đằng lái xe với tốc độ rất nhanh, lúc này hắn chỉ muốn sớm về đến nhà, kiểm tra và nghiên cứu một chút những thứ thu hoạch được tối nay.
Quả trứng thần bí đựng trong cái ba lô kia, cùng với chiến kiếm của võ giả hệ Hỏa, còn có một số vật phẩm linh tinh khác…, đều đã sớm được Vương Đằng mang đi giấu trong cốp sau xe.
Trước đó Vương Đằng đã dùng tốc độ nhanh nhất để trở lại sơn trang, sau khi đem giấu kỹ đồ đạc mới quay lại hội tụ cùng nhóm người Châu Bạch Quân.
Nếu không thì thật sự không có cách nào giải thích về sự xuất hiện đột ngột của nhiều món đồ như vậy.
May mắn là vị trí bị thương do võ giả hệ Hỏa chém trong lúc đột phá hai tên võ giả đã khỏi toàn toàn, nếu không cũng không có cách nào giải thích vấn đề này.
Hắn thay bộ quần áo đã bị nhuốm máu ra, tìm một bộ khác có màu sắc không khác biệt lắm để mặc vào, cộng thêm trời tối, căn bản không có người nào phát hiện ra hắn đã thay trang phục.
Trong lúc vội vàng, cũng chỉ có thể làm được như vậy.
Có một số lời giải thích không phải là thỏa đáng lắm, dường như Châu Bạch Quân đại khái đã nhìn ra điều gì, nhưng lại không có căn cứ, cuối cùng chỉ có thể phỏng đoán mà thôi.
Vương Đằng vừa lái xe, vừa hồi tưởng lại những sự kiện diễn ra trước đó, sau khi xác định không có vấn đề gì to tát, trong lòng mới ít nhiều thở phào nhẹ nhõm.
Quả trứng!
Làm giống như hắn là một tên trộm vậy!
Hắn lắc lắc đầu.
Buổi tối trên đường ít xe cộ, Vương Đằng gác khuỷu tay trái lên cửa sổ xe, chống tay vào đầu, dùng một tay lái xe như một tài xế điêu luyện.
Khi xe chạy qua một con phố buôn bán, hắn liếc mắt lướt qua quang cảnh phồn hoa ở bên ngoài.
Đã hơn mười giờ, nhưng con đường này vẫn nhộn nhịp người qua lại.
Mọi người cười nói vui vẻ.
Trai gái nắm tay nhau, đêm đến cũng không về ngủ.
Thật tốt!
“Cuộc sống của một người bình thường thật ra cũng không tệ!” Vương Đằng ngẫm nghĩ, trong ánh mắt bỗng nhiên xuất hiện hình ảnh một bóng dáng quen thuộc.
Lâm Sơ Hàm đã rất mệt mỏi sau một ngày bận rộn, khuôn mặt tinh tế trông khá hốc hác.
Trên trán lấm tấm mồ hôi, khiến mái tóc nàng hơi mất trật tự.
Nhưng điều đó không che giấu được vẻ đẹp của nàng.
Lâm Sơ Hàm làm công việc bán thời gian ở trà sữa trà sữa, đúng vậy, là cửa hàng trà sữa Nhị Điểm Điểm!
Không còn nghi ngờ gì nữa, sự hiện diện của nàng đã trở thành điểm sáng cho cửa hàng trà sữa này.
Ông chủ cửa hàng trà sữa thường xuyên cảm thán rằng quyết định ban đầu của mình thật là sáng suốt, chỉ cần có Lâm Sơ Hàm, công việc kinh doanh của cửa hàng luôn tốt hơn bình thường.
Đáng tiếc, Lâm Sơ Hàm chỉ đến làm vào chủ nhật.
Khiến người tiếc nuối!
Ông chủ là người đã có gia đình, ở nhà có bà vợ hung hãn, vì vậy hắn cũng không có suy nghĩ gì với Lâm Sơ Hàm.
Tuy nhiên, hai nhân viên nam trong cửa hàng lại thèm thuồng chảy nước miếng Lâm Sơ Hàm, mỗi ngày không đưa đồ ăn sáng thì cũng là mời ăn cơm trưa, vô cùng ân cần.
Ông chủ quan sát những hành động này, muốn nói gì đó nhưng xen vào chuyện riêng của nhân viên thì cũng không ổn lắm, chỉ có thể quy định không được nói chuyện yêu đương trong giờ làm việc.
Hiệu quả thì đương nhiên là có.
Nhưng sau giờ làm, ông chủ không nhúng tay vào được.
Lúc này, nhân viên trong cửa hàng đang thu dọn đồ đạc và chuẩn bị tan làm.
Một nam sinh to cao, gương mặt đứng đắn đàng hoàng bước đến, cười và nói với Lâm Sơ Hàm:
“Sơ Hàm, muộn thế này rồi, để ta đưa ngươi về.”
Một nam sinh khác trông có chút tươi tắn, tóc xoăn xù mì chậm chân hơn, vội vàng hét lớn: “Sơ Hàm, chỗ nhà ta thuận đường với ngươi, vẫn nên để ta đưa ngươi về.”
Một nữ sinh mỉm cười trêu chọc: “Ngươi cũng được đấy, cái gọi là thuận đường của ngươi ít nhất cũng cách Sơ Hàm mười km.”
“Dù sao thì cũng gần hơn Tiền Vĩ Bác, nhà hắn và nhà Sơ Hàm, một đông một tây, cách hai mươi km là ít.” Nam sinh tóc xoăn xù mì nói.
Nam sinh Tiền Vĩ Bác cao lớn cau mày, cười nói: “Bình thường buổi tối ta đều rèn luyện thân thể, đưa Sơ Hàm về nhà rồi quay lại vừa đủ lượng vận động ngày hôm nay.”
“Há, lấy cớ trái lại cũng lấy đến đường hoàng.” Người con trai có mái đầu uốn xoăn tít chế nhạo.
“Được rồi, các ngươi đừng cãi nhau nữa, ta không cần các ngươi đưa, tự ta có thể đi về.” Lâm Sơ Hàm vẫn lạnh lùng từ chối như mọi khi.
Cả hai người đều không có cách nào, lần nào cũng bị từ chối, thậm chí bọn họ còn không biết nhà Lâm Sơ Hàm ở đâu.
Lâm Sơ Hàm chỉ nói đại khái khu vực với mọi người thôi…
Dẫu sao, ở bên ngoài các cô gái phải tự bảo vệ mình, không thể tùy tiện nói địa chỉ gia đình cho các chàng trai khác.
Hai nam sinh còn muốn nói điều gì khác thì một giọng nói vang lên.
“Người đẹp, ta muốn mua một cốc trà sữa!”
Giọng nói ngả ngớn ăn chơi khiến Lâm Sơ Hàm cảm thấy rất quen thuộc.
“Xin lỗi, chúng ta sắp đóng cửa.”
Tiền Vĩ Bác vừa nói xong, Lâm Sơ Hàm đã quay đầu lại, nhìn thấy người đang bước đến, nàng ngạc nhiên nói.
“Sao lại là ngươi?”
“Xem ngươi nói này, tại sao không thể là ta?” Vương Đằng mỉm cười.
Nghe hai người nói chuyện rất quen thuộc, Tiền Vĩ Bác và nam sinh tóc xoăn đột nhiên có cảm giác nguy cơ rất mạnh.
Hơn nữa, người đàn ông này cũng khá đẹp trai!
Ừ... Chỉ một chút thôi!
Tiền Vĩ Bác hỏi: “Sơ Hàm, đây là?”
“Sơ Hàm?”
“Ha ha.” Ánh mắt Vương Đằng híp lại, nhìn hắn bằng ánh mắt sâu xa.
“Hắn là bạn cùng bàn của ta.” Lâm Sơ Hàm nói.
“Bạn cùng bàn!”
Xác nhận qua ánh mắt, đây là một kẻ thù mạnh cần phải hợp sức chống lại.
“Nếu đã là bạn cùng bàn của Tiểu Lâm, vậy chúng ta pha ly trà sữa cuối cùng đi.” Ông chủ gật đầu với Vương Đằng, nói.
Tiền Vĩ Bác hỏi: “Vậy, bạn học này, ngươi muốn uống gì?”
“Có Hương Phiêu Phiêu không?” Vương Đằng nói.
Tiền Vĩ Bác: “...”
Hương Phiêu Phiêu con mẹ nó chứ!
Đây là cửa hàng trà sữa, không phải siêu thị!
Muốn uống Hương Phiêu Phiêu thì ra siêu thị mua một ly về mà pha, hề hước!
Bên trong Tiền Vĩ Bác gào thét.
Ông chủ và những nhân viên khác của cửa hàng trà sữa cũng mặt đầy vạch đen, không nói nên lời.
Nhưng Lâm Sơ Hàm đã bắt đầu pha, trà sữa trân châu đen đơn giản nhất, một ly to, pha hai ba lần là xong, bộp một cái, đặt ly trà sữa trước mặt Vương Đằng.
“Mười hai đồng!”
“Đắt thế à!” Vương Đằng cũng không quan tâm đó là trà sữa gì, phàn nàn một câu rồi lấy điện thoại di động ra quét mã thanh toán.
Lâm Sơ Hàm mặc kệ Vương Đằng, sau khi thu dọn xong, nàng chào ông chủ một tiếng rồi rời khỏi cửa hàng trà sữa.
Nàng dắt chiếc chú cừu nhỏ màu hồng từ khu vực đậu xe bên cạnh ra.
Sau đó đội chiếc mũ bảo hiểm Hello Kitty hình tròn lên, chuẩn bị bước lên chú cừu nhỏ.
“Sơ Hàm, đợi ta một chút.”
Tiền Vĩ Bác và nam sinh tóc xoăn mì nhanh chóng thu dọn đồ đạc, mỗi người một chiếc xe điện đuổi theo.
Sự xuất hiện của Vương Đằng khiến hai người bọn họ đột nhiên cảm thấy khẩn trương, tối nay, dù Lâm Sơ Hàm có từ chối đi chăng nữa, bọn họ cũng sẽ mặt dày mày dạn đưa nàng về nhà.
Lâm Sơ Hàm ngay lập tức cau mày không vui khi thấy hai người này bám lấy nàng như thuốc cao bôi trên da chó.
“Lớp trưởng đại nhân, ta đưa ngươi về.” Vương Đằng xách trà sữa, bước đến.
“Không cần!” Lâm Sơ Hàm lạnh lùng nói.
“Đều là bạn học đã lâu, khách khí với ta làm gì.”
Vương Đằng đưa tay nắm lấy chú cừu nhỏ trong tay Lâm Sơ Hàm, nhấc bổng nó lên bằng một tay.
“Đệt, sức lực này!”
Biểu cảm của hai người Tiền Vĩ Bác lập tức thay đổi.
Khi Vương Đằng bước đến bên chiếc xe thể thao đậu bên đường, đôi mắt hai người lại càng trợn to.
Tiếng “tít” vang lên.
Cốp phía sau xe mở ra, Vương Đằng trực tiếp nhét chú cừu nhỏ vào trong.
Thế là, nắp cốp sau hoàn toàn không thể đóng lại được.
Chú cừu nhỏ màu hồng trực tiếp thừa ra ngoài hơn nửa, vô cùng chướng mắt.
O_o…
“Nhiễu!”
“Nhiễu sự!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận