Võ Đạo Toàn Thuộc Tín

Chương 749: Tên khốn này, hãm hại ông!

Nhưng cuối cùng, các cường giả cấp Chiến Tướng sẽ lựa chọn thế nào ?
“Ngươi, cùng với những hải thú này, lui ra ngoài mười dặm trước!” Hàn lão mở miệng nói.
Cự Viên Phong Bạo cũng không nhiều lời, vung tay lên, một đám hải thú lập tức lặn vào trong nước biển, bơi ra xa.
Đồng thời, bản thân nó cũng dần dần đi ra xa…
“Hàn lão, chúng ta thật sự phải giao hải thú cấp Lãnh Chúa cho bọn nó sao? Đây chính là thứ chúng ta khó khăn lắm mới bắt được.” Vương Đại Pháo không cam lòng nói.
“Nếu không thì ngươi đi ngăn cản Cự Viên Phong Bạo đó đi.” Hàn lão liếc nhìn hắn một cái, lạnh nhạt nói.
Vương Đại Pháo lập tức ngượng ngùng cười một tiếng, không dám nhiều lời nữa.
Hàn lão yên lặng thở dài, liếc nhìn Vương Đằng một cái, mở miệng nói: “Đi mang bọn nó tới đi.”
Vương Đằng do dự một chút, không nói lời nào, lách người đi về phía sau, nhấc ba hải thú cấp Lãnh Chúa to lớn đi lên.
Với sức mạnh của hắn, cho dù thân hình và sức nặng của ba con hải thú vô cùng to lớn, cũng chẳng tính là gì với hắn.
Ba con hải thú to lớn được đặt trong lưới nguyên lực, mà Vương Đằng lại một tay nhấc lưới lớn lên, nâng ba con hải thú cấp Lãnh Chúa ở giữa không trung.
“Thả bọn nó ra!” Ánh mắt của Cự Viên Phong Bạo ở phía xa lóe lên, âm thanh ầm ầm truyền tới.
Vương Đằng không hề nhúc nhích, liếc nhìn Hàn lão.
Hàn lão gật đầu với hắn.
Đám người Vương Đại Pháo, Đàm Đài Tuyền mở miệng, cuối cùng vẫn không nói gì.
Vương Đằng không hề mở miệng, nhấc ba con hải thú, đi về phía trước.
“Nhóc con nhân loại, ngươi tên là gì?” Ánh mắt của Cự Viên Phong Bạo lạnh như băng, âm thanh lại truyền tới lần nữa.
Vương Đằng phớt lờ nó, rồi đột nhiên kích phát lửa Thanh Ngọc Lưu Ly trên lưới nguyên lực.
Xèo xèo xèo!
Ba con hải thú cấp Lãnh Chúa bị lửa Thanh Ngọc Lưu Ly đốt đau tỉnh lại, oa oa hét lên.
Bọn nó nhanh chóng chú ý đến Cự Viên Phong Bạo ở phía trước, mừng rỡ như điên hét lớn: “Vương của ta! Cứu bọn ta! Cứu bọn ta!”
“Hình như các ngươi rất vui nhỉ?” Đúng vào lúc này, một giọng nói khiến bọn nó cực kỳ chán ghét vang lên bên tai.
Âm thanh lạnh lẽo khôi hài khiến cho ba con hải thú cấp Lãnh Chúa bỗng giật mình, bọn chúng ngẩng đầu nhìn, thấy nhân loại vô cùng ghê tởm kia trên đỉnh đầu.
Chính là nhân loại này, bắt lấy bọn chúng, còn muốn chế biến thành hải sản để ăn.
Quả là một ma quỷ!
Cự Viên Phong Bạo thấy Vương Đằng đánh thức ba con hải thú cấp Lãnh Chúa, lại chậm chạp không chịu buông tay, lập tức nhíu mày, âm thanh gầm vang truyền đến lần nữa:
“Nhân loại, các ngươi muốn làm trái giao ước sao? Thả chúng ra!”
Lần này, giọng điệu nó nặng hơn trước mấy phần, dường như mang theo uy lực vô cùng to lớn.
Đám người Hàn lão phía sau dồn dập nhìn về phía Vương Đằng.
“Rốt cuộc Vương Đằng muốn làm gì?” Giang tổng đốc không khỏi nhíu mày, nói.
“Tên nhóc này, không lẽ lại gây ra phiền toái gì đó ư?” Đạm Đài Tuyền nhướn mày, tự nói trong lòng.
Nhưng những lời này, cuối cùng nàng cũng không nói ra.
Ba con hải thú cấp Lãnh Chúa nghe thấy lời nói của Cự Viên Phong Bạo, lập tức lại được tiếp thêm sức mạnh, hét lớn: “Nhân loại, thả chúng ta ra!”
“Thả chúng ta ra, nếu không Vương của ta chắc chắn sẽ san bằng thành phố của các ngươi!” Con tôm hùm khổng lồ điên cuồng gào thét.
“Lưỡi thật khô!”
Ánh mắt Vương Đằng lạnh lùng, ngọn lửa Thanh Ngọc Lưu Ly bao quanh tuôn ra.
Ầm!
Chiếc lưới nguyên lực lập tức bị ngọn lửa màu xanh bao vây, nướng luôn ba con hải thú cấp Lãnh Chúa, khiến chúng phát ra âm thanh gầm rú đau đớn.
“A!”
“Gầm!”
Ba con hải thú cấp Lãnh Chúa điên cuồng giãy dụa, muốn phá vỡ chiếc lưới nguyên lực, thoát khỏi ngọn lửa màu xanh thiêu đốt.
Nhưng chúng đã sớm biết chiếc lưới nguyên lực mạnh đến đâu, giờ phút này dù có giãy dụa thế nào, chỉ là phí công mà thôi.
Ánh mắt Cự Viên Phong Bạo hoàn toàn lạnh lẽo: “Ngươi đang tìm đường chết!”
“Không phải ngươi muốn bọn chúng sao?” Vương Đằng bình thản nói ra: “Nếu muốn, ta trả lại cho ngươi là được rồi.”
Cự Viên Phong Bạo không khỏi sững sờ, ngay sau đó mở miệng nói: “Buông cái lưới kia ra!”
Vương Đằng gật đầu, ánh mắt nhìn thẳng vào Cự Viên Phong Bạo, chậm rãi nhấc chiếc lưới lớn, ba con hải thú cấp Lãnh Chúa cách nó càng ngày càng gần.
Ba con hải thú cấp Lãnh Chúa không còn kêu gào thảm thiết nữa, ánh mắt lạnh băng, sát ý điên cuồng nổi lên trong lòng.
Thân làm tồn tại cấp Lãnh Chúa, bọn chúng chưa từng bị đối xử như thế.
Tên nhân loại trước mặt này phải chết!
Chờ chúng thoát ra khỏi lưới, sẽ là lúc nhân loại này chết.
Vương Đằng kéo ba con hải thú đến dưới chân rất nhanh, cúi đầu nhìn thoáng qua bọn chúng, đột nhiên mỉm cười, nói bằng giọng ấm áp:
“Nào, giờ ta sẽ giải thoát cho các ngươi.”
Ba con hải thú âm thầm mừng như điên, lối thoát thân đang trong tầm mắt, bọn chúng sắp có thể giết được nhân loại trước mặt, báo mối thù nhục nhã này.
Chỉ thấy Vương Đằng vươn tay, tới gần con cự mãng biển sâu kia.
Tất cả mọi người nhìn chăm chú, không hiểu sao lại hồi hộp.
Đám người Đạm Đài Tuyền vẫn chuẩn bị sẵn sàng cho sự phản công của hải thú, dù sao không có ai dám gửi gắm an nguy của nhân loại vào chữ “Tín” của đám hải thú kia.
Nhưng đúng vào lúc này, dị biến đột nhiên xảy ra.
Một tia sắc sáng lẹm đột nhiên phóng ra từ trong tay áo Vương Đằng, lập tức chui vào mắt con cự mãng biển sâu.
Gầm!
Vẻ đắc ý trong đôi mắt cự mãng biển sâu còn chưa kịp vơi đi, đồng tử đã co rút lại thành cỡ cái kim, nhưng rõ ràng đã chẳng còn kịp nữa. Trong phút chốc, cơn đau kịch liệt kéo tới, khiến nó phát ra tiếng kêu gào đau đớn, ngay sau đó lại dừng lại, im bặt!
Thân hình khổng lồ của cự mãng biển sâu vặn vẹo một hồi, sau đó cứng ngắc, đổ xuống.
Nó... Chết rồi!
Bị Vương Đằng đánh giết trong nháy mắt, chết đến mức không thể chết hơn nữa!
“Ngươi! Sao ngươi dám?” Tôm hùm bự và bạch tuộc khổng lồ mở to hai mắt nhìn, khó tin nhìn nhân loại trước mặt.
Ngay trước mặt Cự Viên Phong Bạo, tên nhân loại này còn dám giết bọn chúng, hắn chắc chắn đã điên rồi!
Vừa dứt lời, mũi nhọn trước đó bắn ra từ trong con mắt còn lại của cự mãng biển sâu, phóng tới mắt bạch tuộc khổng lồ .
“Không!” Bạch tuộc khổng lồ không cam lòng phát ra tiếng gầm thét, nhưng chẳng làm được gì.
Phụt!
Ánh sáng sắc lẹm đâm vào mắt nó, tất cả đều ngừng lại!
Cùng lúc đó, Vương Đằng lập tức đi tới trước mặt tôm hùm bự, giáng xuống một chưởng trong ánh mắt chất chứa vẻ kinh hãi đến tuyệt vọng của nó.
Oành!
Một chưởng này trực tiếp khắc trên đầu nó, phát ra uy lực khủng khiếp.
Tôm hùm bự chấn động toàn thân, thân thể cứng ngắc, bỏ mạng tại chỗ! Trong nháy mắt, kế cự mãng biển sâu, hai con hải thú cấp Lãnh Chúa đều chết trong tay Vương Đằng.
Tất thảy những việc này kể ra thì rất dài dòng, trên thực tế chỉ xảy ra trong ba hơi thở ngắn ngủi.
Bọn người Đạm Đài Tuyền ở phía sau nhìn đến ngẩn người!
“Vãi, chú em Vương điên rồi!” Mắt Vương Đại Pháo lồi ra, hắn không nhịn được mà văng tục.
Đám người phía sau cũng vô cùng kinh ngạc, bị một loạt hành động bất thình thình của Vương Đằng dọa sợ tới mức suýt nữa cắn đứt đầu lưỡi mình.
“Quá, quá hung tàn!”
....
Gầm!
“Ngươi tự tìm đường chết!” Cự Viên Phong Bạo phản ứng lại, nó biết mình bị đùa bỡn, hoàn toàn phẫn nộ.
“Tuy nói món tươi là ngon nhất, nhưng ướp lạnh cũng không tệ!” Vương Đằng tự nói, nhưng giọng lại không hề nhỏ.
Đám người nghe được câu này, suýt té xỉu tại chỗ.
Đã là lúc nào rồi, mà còn nghĩ đến ăn, tên khốn này có thể đáng tin cậy một chút được không!
Hơn nữa ngươi rốt cuộc là vì ăn, hay còn vì cái gì nữa?
Giết ba con hải thú cấp Lãnh Chúa không khác gì đâm ra một cái lỗ lớn, lần này phiền to rồi, ai có thể lắng lại lửa giận của Cự Viên Phong Bạo?
Câu nói đó của Vương Đằng đã hoàn toàn châm lên ngọn lửa giận của Cự Viên Phong Bạo, nó đạp trên sóng lớn, mang theo gió lốc và bão táp lao về phía hắn.
Sau khi Vương Đằng nhặt bong bóng thuộc tính do ba con hải thú cấp Lãnh Chúa đã chết rơi ra, cũng không nhìn kỹ rốt cuộc là cái gì, quay người lao về phía sau, hét lớn: “Hàn lão cứu mạng với!”
Đám người: “...”
Hàn lão: “...”
Tất cả mọi người đều cho rằng Vương Đằng lại có chiêu gì ghê gớm, có thể đối phó với Cự Viên Phong Bạo, nếu không thì lấy đâu ra sức mạnh giết chết ba con hải thú cấp Lãnh Chúa.
Kết quả, hắn lại cầu cứu Hàn lão.
Lúc này, mặt mày Hàn lão đen kịt, suýt nữa không buồn bực phun ra một ngụm máu.
Tên khốn này, hại ông đây!
Tốc độ chạy chối chết của Vương Đằng hoàn toàn đứng hạng nhất, vút một tiếng, hắn đã trốn sau lưng Hàn lão, vội vàng nói: “Hàn lão, ta đã diệt hết ba con hải thú cấp Lãnh Chúa theo ý ngươi rồi, tiếp theo chỉ có thể dựa vào ngươi thôi!”
“Ta sai ngươi giết ba con hải thú cấp Lãnh Chúa lúc nào?” Hàn lão ngẩn ngơ, gân xanh nổi lên trên trán một hồi.
“Không phải vừa rồi ngươi ra hiệu cho ta làm bằng ánh mắt sao?” Vương Đằng nói: “Ta hoàn toàn hiểu được nguyện vọng của ngươi, đám hải thú này căn bản không thể tin được, vì vậy vẫn nên giết ba con hải thú cấp Lãnh Chúa kia đi cho thỏa đáng, để tránh thả hổ về rừng.”
“... Con mẹ nó, ngươi nói rất có lý đấy!” Hàn lão hết nói nổi.
“Hơn nữa giết cũng đã giết rồi, bây giờ nói mấy câu này cũng vô dụng thôi. Mgươi vẫn nên ra đối đầu với nó đi, bằng năng lực của ngươi chắc chắn không phải lo!” Vương Đằng phát hiện sắc mặt Hàn lão có vẻ hơi lạ, vội vàng tặng một câu nịnh nọt.
Hàn lão hít một hơi thật sâu: “Cút!”
“Ôi chao!” Vương Đằng đáp một câu, vui sướng chạy ra sau.
Hàn lão: “...”
Sắc mặt đám người Đạm Đài Tuyền kì quái đến tột cùng, ánh nhìn Vương Đằng y như nhìn một tên sao chổi.
“Cái đầu này của ngươi không hiểu lớn lên kiểu gì? Sao lại méo mó thành như này chứ.” Diệp Cực Tinh cạn lời.
“Quán chủ, mặc dù ta cực kỳ kính trọng ngươi, nhưng ngươi gắp lửa bỏ tay người như thế, ta sẽ không vui đâu.” Vương Đằng liếc mắt, nói: “Ta chỉ suy nghĩ cho mọi người, nếu hải thú có thể tin tưởng được, thì sẽ không có trận chiến hôm nay. Không giết ba con hải thú cấp Lãnh Chúa kia, chẳng lẽ còn giữ lại chờ chúng nó xâm lấn lần nữa sao?”
Diệp Cực Tinh và đám người Đạm Đài Tuyền không thể không thừa nhận Vương Đằng nói có lý, nhưng chung quy vẫn cảm thấy có chỗ nào là lạ.
Vương Đại Pháo nhẹ nhàng thở ra, cảm thấy bữa đại tiệc hải sản này hoàn toàn không chạy được, sự khâm phục trong lòng như nước sông cuồn cuộn, vẫn là chú em Vương đủ ác!
“Vậy ngươi nói xem phải làm thế nào đây, trước kia Hàn lão có thương tích trong người, mấy năm nay vẫn luôn chống cự, e là không ngăn được Cự Viên Phong Bạo!” Đạm Đài Tuyền hít một hơi thật sâu, nói với vẻ mặt nghiêm trọng.
“Hàn lão có thương tích trong người” Mặt Vương Đằng biến sắc, hắn thật sự chưa tính đến vụ này.
Vốn nghĩ dựa vào thực lực của Hàn lão, nhất định có thể đánh lại Cự Viên Phong Bạo, mà bọn họ ngăn lũ hải thú còn lại, thế nào cũng ngang tài ngang sức, không đến mức không có chút phần thắng nào.
Nhưng bây giờ biết được Hàn lão có thương tích trong người, muốn ngang tài ngang sức e là không thể.
“Sao các ngươi không nói sớm!” Vương Đằng bất đắc dĩ nói.
“Vốn dĩ là vì lừa gạt Cự Viên Phong Bạo, làm sao biết ngươi hổ báo như vậy, lập tức giết chết ba con hải thú cấp Lãnh Chúa chứ.” Đạm Đài Tuyền cũng rất bất đắc dĩ, biết không thể trách Vương Đằng, nhưng trong lòng vẫn nổi giận.
Ầm!
Khi mấy người vội vàng nói chuyện với nhau, Hàn lão và Cự Viên Phong Bạo đã đụng độ, phát ra tiếng nổ khủng khiếp.
Hàn lão như hóa thành một thanh đao bạc trắng sắc bén.
Cả người hắn hợp lại làm một với đao ý, hắn chính là đao, đao chính là hắn, bốn phía toàn thân tràn ngập đao khí, khí thế như cầu vồng, chém về phía Cự Viên Phong Bạo với thế không thể địch nổi.
Gầm!
Cự Viên Phong Bạo gào thét, chẳng biết lúc nào một cái gậy to dài như được đúc từ đá xuất hiện trong tay nó, bên trên quấn quanh sấm chớp và lực gió lốc, âm thanh va chạm với đao vang dội.
Sắc mặt Vương Đằng nghiêm trọng, ánh mắt quét về phía giao diện thuộc tính, lẩm bẩm: “Xem ra chỉ có thể dùng chiêu đó!”
Vương Đằng không chút do dự thêm điểm thuộc tính vào trên ‘Bão không gian’!
Bây giờ, chỉ có mỗi loại kỹ năng này còn có cơ hội lật ngược thế cục!
Cộng thêm 15800 điểm yhuộc tính trắng, độ thuần thục của kỹ năng ‘Bão không gian’ lập tức tăng vọt, vượt qua nhập môn, tiến vào tiểu thành, sau đó là đại thành, thậm chí cuối cùng trực tiếp đạt đến viên mãn.
Độ thuần thục của kỹ năng “Bão không gian” này mỗi giai đoạn cần thuộc tính trắng hoàn toàn gấp đôi lên so với bậc trước, nhập môn cần 100 điểm, tiểu thành cần 1000 điểm, đại thành cần 5000 điểm, viên mãn cần trọn 10000 điểm.
‘Bão không gian’ : 9776/10000 (viên mãn)
Dưới một hồi thêm điểm phía mạnh như hổ, làm cho kỹ năng ‘Bão không gian’ gần như đạt đến đỉnh viên mãn, lý giải về ‘Bão không gian’ trong đầu Vương Đằng đã gần hoàn thiện. Hắn muốn thi triển ra bây giờ, đã không còn là chuyện khó.
Thậm chí phối hợp thiên phú Không Gian đã càng ngày càng hoàn mỹ của hắn, chắc hẳn sẽ sinh ra phản ứng hoá học không thể biết được.
Nghĩ đến ban đầu khi nhìn thấy bão không gian trong vết nứt không gian, mắt Vương Đằng ánh lên tinh quang.
Ngay sau đó, hai mắt hắn trở nên cực kỳ sâu thẳm, đồng tử màu đen tựa như hư không, trong đó dường như có vòng xoáy đang xoay tròn. Hắn duỗi hai tay ra, đột nhiên tạo thành từng gợn sóng trong không gian trước mặt…
Đột nhiên không gian chấn động, từng dao động kỳ dị lan ra bốn phía.
Mấy vị cường giả cấp Chiến Tướng như Đạm Đài Tuyền, Diệp Cực Tinh lập tức liền nhận ra điều khác thường, sắc mặt lập tức biến đổi.
“Sao lại có dao động không gian??”
Tâm thần mọi người chấn động, đáy lòng ngạc nhiên, nghi ngờ.
Chẳng lẽ loài Hắc Ám đến xâm lược vào lúc này?
Một loại dự cảm không lành nảy sinh trong lòng bọn họ
Dù sao chỉ khi vết nứt không gian xuất hiện, bọn họ mới được thấy dao động không gian trên phạm vi lớn cùng loại.
Mà bây giờ trên Địa Tinh, tình huống xuất hiện vết nứt không gian, chỉ có thể là loài Hắc Ám quấy nhiễu thôi!
Nếu là như vậy, chẳng phải là họa vô đơn chí hay sao.
Bạo động hải thú bên này còn chưa giải quyết xong, lại đến loài Hắc Ám xâm lược, vậy là muốn làm cái gì đây, thay nhau ra trận sao?
Sắc mặt mấy vị cường giả cấp Chiến Tướng lập tức trở nên cực kỳ khó coi, trong lòng ngập tràn u ám, lúc này lộ ra dáng vẻ thấy chết không sờn.
“Khụ khụ!” Lúc này, một đường tiếng ho khan vang lên bên tai mấy người: “Các ngươi đừng nghĩ nhiều, đây là do ta làm!”
Người nói hiển nhiên chính là Vương Đằng, hắn nhìn thấy vẻ mặt của đám người Đạm Đài Tuyền, đã biết bọn họ chắc chắn tưởng tượng ra cái gì rồi.
Đám người: “...”
Mấy người đều hơi choáng váng, nhìn Vương Đằng, đột nhiên phát hiện, dao động không gian này hình như chính đang lấy Vương Đằng làm trung tâm khuếch tán ra bốn phía.
Cho nên vừa rồi bọn họ vừa… phản ứng nhầm?
“Ngươi … còn có thiên phú không gian?” Ánh mắt Giang tổng đốc sửng sốt, hắn không khỏi đặt câu hỏi.
Thật ra, mắt Đạm Đài Tuyền lại sáng lên, nàng bỗng nhớ lại trận chiến ở thành phố Tinh Phong lúc trước, dường như Vương Đằng từng thi triển thủ đoạn không gian, cũng dùng cách này để đánh chết Bát Tí Ma Tướng.
Nói như vậy, thì không hề kì lạ rồi.
Đối mặt với câu hỏi của Giang tổng đốc, Vương Đằng không tỏ rõ ý kiến, nói: “Mấy vị vẫn nên lui ra phía sau một chút thì hơn, cảnh tiếp theo có thể sẽ tương đối khó khống chế.”
“Ngươi muốn làm gì vậy?” Mặt Đạm Đài Tuyền hơi thay đổi, nàng lập tức hỏi. “Cũng không có gì, thử chiêu mới vừa nghiên cứu ra.” Vương Đằng nói với giọng bình thản, chẳng biết chút liêm sỉ nào mà đưa bão không gian vào thành quả của chính hắn.
Bọn người Đạm Đài Tuyền đương nhiên không biết ẩn tình trong đó, nghe thấy lời nói của Vương Đằng, không khỏi hơi ngạc nhiên, đặc biệt là khi thấy hắn trưng ra khuôn mặt bình tĩnh kia, bỗng có một loại cảm giác…
Có lẽ tên nhóc này lại muốn gây ra chuyện lớn rồi!
Không, hẳn là có chút tự tin, dẹp có lẽ đi, tên nhóc này nhất định muốn gây chuyện!
“Ngươi chắc không?” Đạm Đài Tuyền nhíu mày, hỏi.
Cho dù Vương Đằng có thiên phú Không Gian, thế nhưng thực lực của hắn cách Cự Viên Phong Bạo rất xa, cho dù thi triển ra được thủ đoạn không gian, cũng chưa chắc có thể đủ sức chống lại.
“Nắm chắc một nửa!” Mặt Vương Đằng không thay đổi, nói.
Đám người: “...”
Con mẹ nó một nửa, kiểu này vừa nhìn là biết không phải câu trả lời nghiêm túc.
Đã đến lúc này rồi, có thể đừng mặt dày như vậy được không!
Vương Đằng không nói gì, sắc mặt dần dần nghiêm lại. Lấy hắn làm trung tâm, dao động không gian ngày càng kịch liệt, dường như hình thành từng vòng gợn sóng mà mắt thường có thể thấy được, lan tràn ra bốn phía.
Đám người Đạm Đài Tuyền cách quá gần, cảm nhận cực kỳ chuẩn xác, dao động không gian kia khiến bọn họ đều cảm thấy mình không ổn định, một linh cảm nguy cơ mãnh liệt hiển hiện trong lòng.
Không gian cũng không phải phạm vi mà võ giả tầm thường có thể chạm đến.
Cho dù là cường giả cấp Chiến Tướng, tồn tại có thể chạm đến lĩnh vực không gian, cũng là hiếm có.
Giờ đây, theo dao động không gian tăng lên, nếu đột nhiên văng tung tóe ra khắp nơi, dù cho với thân xác cấp Chiến Tướng của bọn họ, thể nào cũng bị vết nứt không gian xé nát, cho dù không chết, cũng khó tránh kết quả bị thương nặng.
Mấy người liếc nhau, cuối cùng không thể không lui về phía sau.
Nói ra thì buồn cười, thân làm cường giả cấp Chiến Tướng, lúc này bọn họ lại chẳng giúp được gì, chỉ có thể co đầu rút cổ ra đằng sau.
Trường Giang sóng sau đè sóng trước, sóng trước chết trên bờ cát…
Ầm!
Cự Viên Phong Bạo va chạm với Hàn lão, dao động nguyên lực quét sạch bốn phía, va chạm ra năng lượng nổ tung đáng sợ.
Nước biển bốc lên khu vực trung tâm, hình thành một vòng xoáy khổng lồ, dòng nước chảy xiết, nhưng chẳng hề rung chuyển được thân thể khổng lồ kia của Cự Viên Phong Bạo.
Cự Viên Phong Bạo vung cây gậy nham thạch trong tay, đánh về phía Hàn lão, gió lốc và sấm chớp đồng loạt giáng xuống, uy thế khủng khiếp.
Nhưng cơ thể hắn liều mạng chống đỡ, ánh đao trên người bùng nổ, đao ý tung hoành giữa không trung!
Thế nhưng ngay sau đó, ánh đao kia lại quay ngược về, tất cả đao ý quay trở về thân thể hắn, tụ vào hết cỡ, càng thêm sắc bén đáng sợ hơn trước!
Lưng Hàn lão đột nhiên thẳng tắp, cả người như hóa thành một thanh chiến đao tuyệt thế.
Chém!
Một tiếng thét to truyền ra từ trong miệng hắn, vang vọng khắp đất trời nơi đây.
Trong phút chốc, thân thể hắn biến mất tại chỗ, hóa thành một ánh đao phóng lên tận trời, chém về phía Cự Viên Phong Bạo!
Ánh đao va chạm với cây gậy dài ** bằng nham thạch, tất cả dường như yên tĩnh lại.
Sóng biển ngưng đọng, không còn bốc lên, xoáy nước ngừng chảy, không còn chuyển động, hải thú và con người phía xa xa, như đứng hình trong khoảnh khắc này.
Keng!
Nhưng vào lúc này, một tiếng nổ kim loại đột nhiên vang lên.
Giữa đất trời, chỉ có một tiếng kim loại này tồn tại, không ngừng chấn động mặt biển và trời cao, không ngừng vang vọng.
Đùng đoành!
Ngay sau đó, một tiếng nổ khủng khiếp cuối cùng cũng bộc phát.
Năng lượng va chạm thành sóng xung kích nổ nước biển lên khoảng không trên bầu trời, kình khí kinh khủng cuốn ngược ra bốn phía.
Mặt đám người Đạm Đài Tuyền hơi biến sắc, không khỏi rút lui về phía sau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận