Võ Đạo Toàn Thuộc Tín

Chương 1054: Vùng đất thí luyện! (2)

Mọi người: “...”
Người ngoài hành tinh này giả vờ à?
Bọn họ không phát hiện chút nào, ai nấy đều cảm thấy bất ngờ.
“... Sao tiểu tử này lại phát hiện ra được?” Thanh niên tóc xanh lam buồn bực, nhưng vẫn giả vờ mê mang nói: “Ngươi đang nói cái gì? Ta nghe không hiểu, tóm lại các ngươi muốn thế nào?”
“Không nói nhảm với ngươi nữa, bây giờ ta hỏi, ngươi trả lời, nếu dám nói dối thì đừng trách cục gạch của ta không nể tình.”
Vương Đằng lấy ra cục gạch màu vàng, quơ quơ trước mặt thanh niên tóc xanh lam, nói.
Khoé mắt thanh niên tóc xanh lam co giật, hắn lập tức nhớ lại ký ức gì đó không tốt, hận không thể đoạt lại cục gạch để đập vào mặt Vương Đằng.
Nhưng hắn biết rõ tình thế hiện tại là người ta mạnh hơn, đến chạy trốn cũng không được thì nói gì đến chuyện đoạt lại cục gạch để đập đối thủ.
“Ngươi muốn gì?” Hắn cố nén nỗi khuất nhục trong lòng, nói.
“Mục đích các ngươi tới Địa tinh là gì?” Vương Đằng hỏi.
“Chuyện này không có gì không thể nói, chúng ta đến chính là vì cơ duyên của hành tinh này.” Ánh mắt thanh niên tóc xanh lam sáng lên, hắn đáp.
“Còn gì nữa không?” Vương Đằng không thể hiện rõ thái độ, hỏi tiếp.
“Còn có gì nữa chứ, không còn, chỉ có vậy thôi.” Thanh niên tóc xanh lam nói.
“Ngươi không thành thật!” Vương Đằng hơi nheo mắt, tung lên cục gạch trong tay, dường như chuẩn bị đập lên đầu thanh niên tóc xanh lam bất cứ lúc nào. Chỉ thấy hắn hãi hùng khiếp vía, như muốn xông lên dốc sức liều mạng với Vương Đằng.
Thằng này quả là đồ cặn bã, lại muốn cầm cục gạch đập đầu hắn, chú có thể nhịn nhưng thím thì không thể nhịn được!
Mẹ nhà ngươi, đến đây, ông đây liều mạng với ngươi!
Trong lòng thanh niên tóc xanh lam nảy sinh ý nghĩ ác độc, ánh mắt trợn lên nhìn Vương Đằng, không tỏ ra yếu thế chút nào.
“Đúng là một thằng ngu!” Khoé miệng Vương Đằng hơi vểnh lên, ánh mắt đột nhiên bộkc phát ra một tia ánh sáng màu đỏ tươi.
Hoặc tâm!
Kỹ năng ‘Hoặc tâm’ này đã sớm được Vương Đằng tăng lên tới cấp độ viên mãn, cộng thêm sức mạnh của tinh thần lực Hoàng cảnh, từ trước đến giờ chưa gặp khó khăn lần nào.
Sắc mặt thanh niên tóc xanh lam biến đổi, nhưng còn chưa kịp phản ứng gì thì cả người hắn đã lờ đờ, đôi mắt lộ ra vẻ mờ mịt.
“Vậy là đã thành công rồi sao?” Vương Đằng hơi kinh ngạc.
Hắn đã chuẩn bị sẵn để giao đấu tinh thần. Dù sao lần trước khi hắn dùng ‘Hoặc tâm’ mê hoặc Sadidi, đối phương dây dưa rất lâu mới trúng chiêu của hắn.
Thực lực thanh niên tóc xanh lam này cao hơn Sadidi, nên hắn đoán chừng sẽ không thành công một cách dễ dàng.
Không ngờ rằng, chỉ trong nháy mắt, thanh niên tóc xanh lam đã mất đi ý thức.
“Chắc là có liên quan đến tâm tính của từng người?” Vương Đằng vuốt cằm, thầm nghĩ.
Sadidi kia rõ ràng là một tên càng già càng lão luyện, mà thanh niên tóc xanh lam này thì như trẻ nít, không có tính cảnh giác, nếu không thì Vương Đằng sẽ không thành công dễ dàng như vậy.
Mọi người không biết Vương Đằng đang làm gì, nhưng thấy dáng vẻ thanh niên tóc xanh lam đang mờ mịt thì ai nấy đều kinh ngạc.
“Bây giờ trả lời ta, mục đích thực sự của các ngươi là gì?” Vương Đằng cũng không giải thích, lúc này lập tức bắt đầu tra khảo.
“Mấy tháng trước, khi liên bang Aurant đến kiểm tra hành tinh thức tỉnh nguyên lực này thì cũng là lúc đại học số một của liên bang Aurant là tháp Thánh Tinh cũng đến lúc tuyển sinh. Bởi vậy, hành tinh này được chỉ định là vùng đất thí luyện. Chúng ta chỉ có thể thông qua lần thí luyện này mới có thể có cơ hội tiến vào tháp Thánh Tinh tu hành.” Hai mắt của thanh niên tóc xanh lam vô thần, hắn mở miệng nói.
“Vùng đất thí luyện!”
“Tháp Thánh Tinh!”
Tất cả mọi người sững sờ, rồi lập tức ai nấy đều lộ vẻ phẫn nộ.
“Bọn chúng lại coi Địa tinh của chúng ta như một nơi thí luyện!” Long Soái cực kỳ tức giận, vỗ mạnh một cái xuống bàn, phát ra một tiếng vang thật lớn.
“Thì ra đây mới là mục đích thực sự của bọn chúng, cái gọi là cơ duyên chỉ là phụ, mục đích quan trọng nhất của chúng là vượt qua sát hạch thí luyện.” Ung Soái chậm rãi nói.
“Chỉ e cướp đoạt cơ duyên cũng là một bộ phận của thí luyện.” Có người cười lạnh nói.
“Lạc hậu thì dễ bị đánh, Địa tinh chúng ta đã quá lạc hậu, chỉ là một hành tinh ở xa xôi, hoàn toàn không có khả năng phản kháng.” Bộ trưởng bộ Giáo dục lắc đầu nói.
“Cái gọi là thí luyện, chỉ nhằm vào các ngươi thôi à?” Lúc này, Vương Đằng lại nêu lên vấn đề khiến tất cả mọi người kinh ngạc.
“Cũng không phải như thế, thí luyện chẳng những bao gồm thiên tài các nơi ở liên bang Aurant như chúng ta, mà cũng bao gồm các võ giả trên hành tinh này. Chỉ cần là võ giả thiên tài dưới ba mươi tuổi, thực lực đạt tới cấp Hành Tinh thì đều có cơ hội tham gia.”
“Cực khó để có được tư cách, nhưng vì là vùng đất thí luyện nên liên bang Aurant cũng cung cấp ba danh ngạch cho hành tinh này. Buồn cười là thổ dân Địa tinh không biết chuyện này, bọn chúng muốn có được tư cách thì không khác gì người si nói mộng.”
“Tư cách có hạn, Địa tinh có được ba danh ngạch thì võ giả nơi khác đương nhiên sẽ mất đi ba danh ngạch. Vì vậy, không ai muốn cho võ giả Địa tinh biết rõ tin tức này.” Thanh niên tóc xanh lam nói.
“Thế này!” Trong phòng chỉ huy, mọi người đưa mắt nhìn nhau, ai nấy đều vừa khiếp sợ, vừa phẫn nộ.
“Nhưng tên ngoài hành tinh đi xâm lược này lại tính toán khá lắm, chỉ cần không người nào của Địa tinh chiếm được danh ngạch, thì ba danh ngạch đó nghiễm nhiên sẽ thuộc về bọn chúng.” Hồng Soái tức giận nói.
“Xem ra danh ngạch này không đơn giản như danh ngạch học lên bình thường.” Hai mắt Ung Soái sáng lên, hắn nói.
“Thí luyện! Danh ngạch!” Lãnh tụ võ đạo chớp mắt, mở miệng nói: “Đang tiếc chỉ có người dưới ba mươi tuổi mới có tư cách này, chúng ta đều không thể mơ tới.”
Mọi người lắc đầu nguầy nguậy, khó kìm được vẻ thất vọng trên khuôn mặt.
Nếu nói không có một tia hy vọng xa với thì rõ ràng là nói dối. Có điều theo lời của thanh niên tóc xanh lam, ba mươi tuổi đạt tới cấp Hành Tinh mới có cơ hội.
Cấp Hành Tinh!
Không một ai ở đây đạt được hai tiêu chuẩn này.
Không đúng, ngoại trừ một người!
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Vương Đằng, ánh mắt không khỏi hiện lên vẻ hâm mộ, bọn họ không có cơ hội nhưng Vương Đằng hoàn toàn có cơ hội!
Vương Đằng đang tra hỏi thanh niên tóc xanh lam thì đột nhiên phát hiện ánh mắt mọi người đều đồng loạt nhìn về phía hắn.
Ánh mắt của bọn họ đều hiện lên vẻ cực kỳ hâm mộ.
Vương Đằng hơi sững sờ, rồi lập tức phản ứng lại.
Xem ra lời vừa rồi của thanh niên tóc xanh lam khiến mọi người vô cùng chấn động.
Tháp Thánh Tinh với tư cách là đại học hàng đầu của liên bang Aurant, nếu có thể vào đó học tập thì có rất nhiều chỗ tốt.
Nhưng bọn họ đã mất đi cơ hội quý giá như thế.
Không, phải nói là bọn họ chưa bao giờ đạt được, chứ chưa nói gì có bị mất cơ hội hay không.
Từ đầu tới cuối, bọn họ đã bị gạt bỏ tư cách.
“Mọi người đừng có thể hiện như thể vừa mất mấy chục tỷ vậy. Cái tháp Thánh Tinh gì gì đó, ai mà biết trong đó thế nào, ta còn chưa chắc đã muốn đi đây.” Vương Đằng thể hiện ra dáng vẻ không để ý lắm, an ủi mọi người.
“...”
Nhưng câu đó không có chút hiệu quả an ủi, mà ngược lại còn khiến mọi người đều nghĩ muốn cầm chùy giết hắn.
Còn chưa chắc đã muốn đi.
...
Quả nhiên là đàn ông no không biết đàn ông chết đói, đứng nói chuyện không đau eo.
Tên khốn, lăn mẹ nó đi.
Ánh mắt mọi người u oán, không muốn nói nhiều với hắn dù chỉ một câu.
“Khục khục, Vương Đằng ngươi hỏi lại đi, xem có thể moi ra thêm chút tình báo nào hữu dụng nào không.” Lãnh tụ võ đạo ho một tiếng, nói.
Vương Đằng gật đầu, suy nghĩ một chút rồi mới lên tiếng hỏi thanh niên tóc xanh lam: “Thí luyện này có bao nhiêu người?”
“Không ai biết tư cách tham gia thí luyện lần này sẽ bị các thế lực nào đoạt được. Lam gia chúng ta phải tốn rất nhiều nhân tình và tài phú mới may mắn lấy được một danh ngạch từ trong tay lãnh đạo liên bang.” Hai mắt thanh niên tóc xanh lam vô thần, hắn nói với giọng cứng nhắc.
Vương Đằng nhíu mày, cảm giác không ổn lắm!
Hắn và lãnh tụ võ đạo liếc mắt nhìn nhau, hai người đều nghĩ đến cùng một điểm.
Ý nghĩa lời vừa rồi của thanh niên tóc xanh lam cũng không khó đoán. Lần thí luyện này hoàn toàn nhằm vào đệ tử thiên tài do các thế lực lớn bồi dưỡng, võ giả tầm thường xem chừng không lấy được tư cách. Giả sử có thể lấy được tư cách đi nữa thì số lượng cũng quá ít.
Mà những thiên tài do các thế lực lớn bồi dưỡng ra thì không cần nghĩ cũng biết đều là những người rất khó chơi.
Hai chữ gốc gác, tuyệt đối không phải bình thường!
Vương Đằng vốn còn định hỏi xem thực lực của những người ngoài hành tinh xâm chiếm Địa tinh thế nào, nhưng lúc này xem ra, có hỏi thanh niên tóc xanh lam thì đoán chừng cũng không moi ra được thêm thông tin gì.
Đến cả đối phương là ai, có bao nhiêu người cũng không biết, thì hắn làm sao có thể biết rõ thực lực của đối phương.
Chờ chút…
Vương Đằng lại nghĩ tới điều gì, tuy không biết thực lực cụ thể, nhưng chưa hẳn không thể đoán ra một phạm vi nhất định, nên hắn liền vội vàng hỏi: “Lần thí luyện này của các ngươi còn có yêu cầu gì về thực lực không?”
“Trên lý thuyết thì không có yêu cầu gì, thế nhưng võ giả dưới ba mươi tuổi, đạt tới cấp Hành Tinh thì gần như đã là cực hạn rồi. Từ xưa đến nay, thiên kiêu dưới ba mươi tuổi có thể đạt tới cấp Hằng Tinh có thể đếm trên đầu ngón tay. Thế hệ của chúng ta chỉ có không quá ba người đạt được thành tựu như vậy. Mà bọn họ đã sớm được đặc cách tuyển vào các trường đại học nổi danh vũ trụ rồi, đương nhiên không cần tham gia thí luyện lần này.” Thanh niên tóc xanh lam nói.
“Cấp Hằng Tinh!”
Ánh mắt mọi người sáng lên, như có điều suy nghĩ.
Cấp Hành Tinh, cấp Hằng Tinh,...
Hai cấp bậc này, dường như hoàn toàn dùng thiên thể trong vũ trụ để đặt tên.
Mọi người dù không tự cảm nhận được thực lực của tầng cảnh giới kia, nhưng chỉ nghe tên đã thấy cảm xúc dâng trào, gần như muốn lập tức trở về nhà để tu luyện.
Cảnh giới mạnh mẽ như thế, với tư cách là cường giả đỉnh cao trên Địa tinh, có ai trong bọn họ không có hy vọng xa vời. Ai cũng hy vọng bản thân có thể đặt chân tới cảnh giới đó, được ngắm nhìn cảnh vật từ nơi càng cao hơn.
Ánh mắt Vương Đằng cũng lấp loé không yên, dường như thấy một thế giới rộng lớn vô biên trước mặt đang mở ra trước mặt, khiến người ta muốn hướng tới.
Ngay sau đó, hắn hít sâu vào một hơi, ánh mắt hiện lên một tia sáng.
Từ lời của thanh niên tóc xanh lam thì không khó đoán ra, trong số người ngoài hành tinh đi xâm chiếm thì không có tồn tại siêu cấp cường giả ở cảnh giới vượt qua cấp Hành Tinh.
Vương Đằng có lòng tin đối phó cấp Hành Tinh, nhưng để hắn đi đối phó với cấp Hằng Tinh cao hơn một cảnh giới thì không khác nào bắt hắn đi tìm cái chết.
May mắn không có cường giả cấp bậc đó.
Nếu đều là cấp Hành Tinh, thì mọi người cẩn thận một chút là được rồi.
Lúc này, khoé miệng Vương Đằng hơi cong lên, trong đám nhóc con ngoài hành tinh chắc chắn có không ít tồn tại cấp Hành Tinh, nhất định có thể cạo được không ít lông cừu trên người chúng.
Mọi người thấy gương mặt của Vương Đằng, cảm giác nụ cười của hắn dường như không có ý tốt.
Chẳng lẽ thằng này lại ấp ủ âm mưu xấu xa gì đó à?
Sau đó, Vương Đằng lại hỏi thêm mấy vấn đề, chủ yếu là về liên bang Aurant, tháp Thánh Tinh, cùng một số tin tức về Lam gia của thanh niên tóc xanh lam.
Thanh niên tóc xanh lam đương nhiên biết gì trả lời đó.
Mọi người nhanh chóng có được cái nhìn trực quan nhất đối với thực lực của liên bang Aurant. Nói tóm lại, liên bang Aurant là một liên minh các vì sao do nhiều thế lực tổ hợp mà thành. Thực lực chân chính của chúng trong vũ trụ có thể xếp vào hàng năm vị trí đầu.
Không sai, năm vị trí đầu!
Vì vậy, vũ trụ này không chỉ có một thế lực cỡ lớn như liên bang Aurant.
Mà tháp Thánh Tinh là đại học lớn nhất của liên bang Aurant, cường giả tuyệt thế xuất thân từ đó nhiều vô số kể.
Có thể nói liên bang Aurant chính là một thánh địa.
Cứ ba năm thì tháp Thánh Tinh sẽ tuyển sinh một lần, quy tắc tuyển sinh là, người dưới ba mươi tuổi đạt tới cấp Hành Tinh, phải tham gia một lần thí luyện, đạt tiêu chuẩn mới có thể trúng tuyển.
Còn lần này, Địa tinh chính là nơi bị đem ra làm vùng đất thí luyện!
Về phần chấm điểm thí luyện thế nào, đánh giá thế nào? Thì Vương Đằng cũng moi được từ trong lời của thanh niên tóc xanh lam.
Nhưng không biết còn tốt, sau khi biết rõ, tất cả mọi người trong phòng chỉ huy đều lâm vào trạng thái hoàn toàn yên tĩnh.
Bởi vì, bọn họ biết được, có người đang theo dõi toàn bộ động thái của Địa tinh!
Nói cách khác, mỗi một hành động của bọn họ đều bị người khác thấy. Thậm chí, những chuyện bọn họ đang làm lúc này cũng bị người khác thấy tận mắt.
Mọi người không nghi ngờ tính xác thực của chuyện đó, dù sao thì văn minh ở hành tinh khác đã mạnh mẽ vượt xa khỏi tưởng tượng của mọi người, dù là theo dõi toàn cầu thì bọn họ cũng cảm thấy không phải là không có khả năng.
Nhưng cảm giác bị người giám thị khiến mọi người như đang ngồi trên đống lửa, sắc mặt ai nấy đều cực kỳ khó coi.
Làm gì có ai muốn bị người khác nhìn chằm chằm vào suốt ngày!
Chẳng may là một lão biến thái thì phải làm thế nào?
Chẳng may là một tên quay lén thì phải làm thế nào?
Chẳng may là một lão dâm đãng thì phải làm thế nào?
Sâu trong lòng mọi người đều cảm thấy buồn nôn, ai cũng ngẩng đầu nhìn lên phía trần nhà, dường như muốn tìm ra con mắt đang nhìn bọn họ.
“Tháp Thánh Tinh thực sự có thể nhìn thấy mỗi một hành động của mọi người?” Vương Đằng hít sâu một hơi, tự giúp cho mình bình tĩnh lại rồi hỏi.
“Không phải tất cả mọi người, chủ yếu là người thí luyện. Hơn nữa cũng không thể nhìn thấy toàn bộ, chỉ có vài người giám thị, bọn họ không có khả năng để ý đến quá nhiều thứ. Thế nhưng bọn họ có thể biết được rõ ràng tình hình xung quanh thiết bị đầu cuối cá nhân.” Thanh niên tóc xanh lam nói.
“Thiết bị đầu cuối cá nhân!” Vương Đằng hơi bình tĩnh lại: “Thế cũng tốt, ít nhất không đến mức không thể tiếp nhận.”
Những người khác cũng thở phào nhẹ nhõm, cảm giác trong lòng cũng dễ chịu hơn một chút.
“Thiết bị đầu cuối cá nhân của ngươi ở đâu?” Ánh mắt Vương Đằng sáng lên, đột nhiên hỏi.
Thanh niên tóc xanh lam giơ tay lên, lộ ra một chiếc đồng hồ màu đen kỳ lạ trên cổ tay.
“Đây là thiết bị đầu cuối cá nhân, chỉ cần giết chết chủ sở hữu thì có thể đăng nhập lại, trở thành chủ nhân mới của thiết bị đầu cuối cá nhân này.” Thanh niên tóc xanh lam ngơ ngác nói.
“...”
Vẻ mặt mọi người hơi kỳ quái.
Nếu thanh niên tóc xanh lam này tỉnh lại, không biết có tự bạt tai mình hay không?
Giết chủ sở hữu là có thể đạt được thiết bị đầu cuối!
Bí mật này thực sự có thể nói ra một cách tuỳ tiện sao?
Mọi người nhìn về phía Vương Đằng, quả nhiên thấy hắn đang lộ ra một vẻ mặt khiến người khác không rét mà run,. Ánh mắt hắn nhìn thanh niên tóc xanh lam, trông như đồ tể đang cầm dao nhìn về súc vật sắp bị làm thịt.
Quá đáng sợ!
Mà lúc này, bọn họ rốt cuộc cũng biết rõ ràng về năng lực ‘Hoặc tâm’ của Vương Đằng.
Vương Đằng có được năng lực này thì muốn biết tất cả bí mật của người khác quả là điều quá đơn giản.
Mọi người vừa nghĩ tới chuyện bí mật của bản thân có thể dễ dàng bị moi ra thì không khỏi rùng mình, ánh mắt nhìn về Vương Đằng cảnh giác hơn.
Thằng này quá nguy hiểm, phải tránh xa!
Hơn nữa nhất định không thể đắc tội!
Vương Đằng không để ý vẻ mặt của mọi người, hắn tháo thiết bị đầu cuối cá nhân của thanh niên tóc xanh lam, sau đó vỗ tay một cái.
Bộp một tiếng, cả người thanh niên tóc xanh lam run lên, hai mắt lập tức khôi phục ý chí.
Hắn đã tỉnh.
Sau khi mê mang một lúc, thanh niên tóc xanh lam mới ý thực được bản thân vừa làm chuyện gì, sắc mặt hắn trắng bệch, hoảng sợ nhìn Vương Đằng.
“Ngươi, ngươi, ngươi,...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận