Võ Đạo Toàn Thuộc Tín

Chương 1012: Công pháp và chiến kỹ cấp Hành Tinh.

Nói ra thì dài, thật ra quá trình này cũng không kéo dài bao lâu, Vương Đằng đã hoàn thành hấp thu và lĩnh ngộ rất nhanh.
Một lát sau, hắn mở to mắt, phun ra một ngụm trọc khí thật dài, một luồng tinh quang lóe lên trong đồng tử.
Tinh Mộc quyết!
Quả thật là công pháp cấp Hành Tinh!
Vương Đằng không ngừng cảm thán trong lòng, rốt cục hắn vẫn chiếm được một bộ công pháp cấp Hành Tinh, mà công pháp cấp Hành Tinh này rõ ràng bao gồm phương pháp chuyển hóa nguyên lực tinh thần.
Mà sau khi lĩnh ngộ công pháp cấp Hành Tinh này, phương pháp chuyển hóa nguyên lực tinh thần mà trước đó hắn tạo ra, vốn có vài chỗ không nghĩ ra đều sáng tỏ thông suốt.
Ngoài bong bóng thuộc tính ‘Tinh Mộc quyết’, còn có bong bóng thuộc tính nguyên lực tinh thần hệ Mộc, đáng tiếc Sadidi vừa mới bắt đầu tu luyện đã bị Vương Đằng cắt ngang, cho nên bong bóng thuộc tính rơi xuống cũng không nhiều, cộng lại chỉ có 35 điểm mà thôi.
Nhưng muỗi nhỏ nữa cũng là thịt, tích tiểu thành đại thôi!
Vương Đằng lắc đầu, nhìn về phía Sadidi, chỉ thấy nó lại lắc lư trở về trong khoang ngủ đông. Vương Đằng mang còng tay còng chân giam cầm nguyên lực cho nó một lần nữa, sau đó đóng kín khoang ngủ đông.
Sadidi cố gắng mở đôi mắt sưng phù ra, nước mắt cũng sắp chảy xuống.
Vừa hít thở được không khí tự do, lại bị nhốt lại, còn không hiểu ra sao lại bị đánh một trận.
Nó thật sự quá khổ mà....
Khi Vương Đằng xuống từ trên phi thuyền tinh tế ‘Minos III’, hắn đã nắm giữ hai môn công pháp cấp Hành Tinh, và với một môn chiến kỹ cấp Hành Tinh trên tay.
Sở dĩ không chỉ một môn công pháp ‘Tinh Mộc quyết’, là bởi vì tên Vương Đằng này cưỡng ép gọi bạn của Sadidi dậy từ trong ngủ đông, sau đó trao đổi một chút quan hệ kỳ diệu giữa viên gạch và tự do với bọn chúng.
Tuy rằng đến cuối cùng, bọn chúng cũng không hiểu được rốt cuộc giữa hai thứ này có tồn tại quan hệ tất yếu gì.
Trên phi thuyền, bao gồm Sadidi, có tổng cộng bảy người hành tinh Prota, tất cả đều bị Vương Đằng dịu dàng tóm một lần.
Bắt trọng điểm, dịu dàng!
Dùng từ này ở đây không có bất kì vấn đề gì.
Những người hành tinh Prota này sâu sắc cảm nhận được sự dịu dàng của Vương Đằng, cũng lại ngoan ngoãn rơi vào trong ngủ say.
Hai công pháp cấp Hành Tinh, một chiến kỹ cấp Hành Tinh bao gồm ‘Tinh Mộc quyết’, ‘Tinh Hỏa quyết’, cùng với một chiến kỹ kiếm pháp ‘Tinh Hỏa kiếm trảm’!
Vương Đằng cảm giác mấy cái tên này bị đặt rất qua loa!
Hắn nghiêm trọng hoài nghi, mấy công pháp chiến kỹ cấp Hành Tinh này chỉ là công pháp và chiến kỹ tu luyện phổ biến cấp thấp nhất ở liên bang Aurant!
Nói như thế, một nhánh đoàn đội bảy người của Sadidi này thật ra là kẻ nghèo rớt mồng tơi?
Sắc mặt Vương Đằng có hơi kỳ quái, cảm thấy mình phát hiện ra chuyện gì đó không chấp nhận được.
Lập tức hắn lắc đầu, không nghĩ nhiều nữa, ánh mắt dừng trên hai môn công pháp.
Vương Đằng cảm thấy hai môn công pháp này giống như đồng bộ, ‘Tinh Mộc quyết’, ‘‘Tinh Hỏa quyết’, phía sau có phải còn có ‘Tinh Thổ quyết’, ‘Tinh Kim quyết’, ‘Tinh Thủy quyết’ gì đó hay không.
Hơn nữa thông qua nội dung của lĩnh ngộ, Vương Đằng phát hiện ‘Tinh Mộc quyết’ và ‘‘Tinh Hỏa quyết’ quả thật là có rất nhiều điểm chung. Điều này khiến cho hắn càng chắc chắn suy đoán trong lòng.
Nhưng điều này cần sau này khi lấy được ba công pháp kia thì lại nghiệm chứng.
Hắn quyết định sau này có thời gian sẽ trao đổi tử tế với mấy người hành tinh Prota về nghệ thuật của viên gạch một chút. Bọn chúng rõ ràng có đầy đủ năm loại thuộc tính nguyên lực tinh thần Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, nhưng cuối cùng chỉ văng ra hai công pháp, rõ ràng còn có thứ chưa văng ra!
Điều này phỏng chừng là vấn đề tỷ lệ.
Tóm thêm vài lần hẳn là có thể lấy được mấy môn công pháp khác.
Thật sự không được, giết một hai tên thử xem?
Vương Đằng nghĩ như thế, đi tới bên ngoài phi thuyền, đảo mắt qua, từ xa đã nhìn thấy hai tên Thiết Giáp Viêm Hạt và Tiểu Bạch đang vây quanh trước một cái lồng sắt, không biết đang làm gì.
Hắn liền đi qua, ánh mắt dừng trên tinh thú trong lồng sắt.
“Chủ nhân!” Thiết Giáp Viêm Hạt vừa thấy hắn đi tới, lập tức lộ ra nụ cười nịnh nọt, tuy rằng không nhìn ra cái gì từ biểu cảm của nó, nhưng ý trong âm thanh này lại vô cùng rõ ràng.
Vương Đằng gật đầu, hỏi: “Thế nào, hỏi ra cái gì chưa?”
Sở dĩ hắn hỏi như vậy, là bởi vì trước đó hắn phát hiện, Thiết Giáp Viêm Hạt và Tiểu Bạch không biết nói chuyện lại có thể trao đổi với nhau. Sau này hỏi ra mới biết được, tinh thú cấp Lãnh Chúa có thể giao lưu với tinh thú chưa thể nói chuyện.
Trước mắt, Sa Thiết Hắc Tích này vẫn không thể nói, nhưng Vương Đằng muốn biết lai lịch của nó, cho nên kêu Thiết Giáp Viêm Hạt phụ trách gặng hỏi.
“Hỏi ra rồi, hỏi ra rồi!” Thiết Giáp Viêm Hạt liên tục gật đầu, tranh công nói: “Tên đầu sắt này bị người ta tra tấn rất thảm, bởi vậy tính cảnh giác vô cùng cao, không thích thân cận với con người, ta phải tốn hết sức mới khiến nó mở miệng.”
Vương Đằng gật đầu, hắn biết những việc này, bị làm thành đối tượng thực nghiệm, chắc chắn sẽ không gặp phải chuyện tốt tới đâu.
“Nó bị bắt tới từ đâu? Thiên phú của nó là thiên phú tộc đàn hay thiên phú cá thể?” Vương Đằng hỏi ra vấn đề mình muốn biết nhất.
“Nó nói là bị bắt tới từ một nơi gọi là sa mạc Sahara, còn về thiên phú, chỉ có một mình nó sở hữu loại thiên phú này, tộc đàn của nó đều có thiên phú sa thạch, cùng loại với thiên phú hệ Thổ.” Thiết Giáp Viêm Hạt nói.
“Vậy mà là Sahara!” Vương Đằng gật đầu.
Thiết Giáp Viêm Hạt là tinh thú bên phía dị giới, không biết sa mạc Sahara rất bình thường, nhưng Vương Đằng là người Địa tinh, nếu ngay cả nơi nổi tiếng như vậy cũng không biết, thì thật sự là hiểu biết nông cạn.
Sau khi lấy được tin tức cần thiết, Vương Đằng liền rời khỏi mảnh vỡ không gian.
Bên ngoài, công việc thanh lý hang ổ của Chân Lý giáo còn đang được tiến hành, nhưng những chuyện này đều do đám người Tống Vạn Giang xử lý, Vương Đằng không để ý đến.
Sáng sớm, ba chiến hạm bay trên trời, phá tan hư không mà bay về phía dãy núi.
Dựa theo kế hoạch, phần lớn võ giả của ba đại quân đoàn đều trở về quân đoàn của mình, mà một bộ phận người cần phụ trách áp giải võ giả đầu hàng của Chân Lý giáo, theo ba người Vương Đằng, Chu Huyền Vũ, Tiếu Nam Phong cùng trở về Địa tinh, cũng đi về Hạ Đô.
Đám người Vương Đằng và Chu Huyền Vũ trở về Đông Hải thông qua vết nứt không gian của Ung thành, rồi sau đó lên một chiếc phi thuyền, bay về Hạ Đô.
....
Hạ Đô, quân đội!
Có người đã chờ ở đây từ sớm, từng võ giả quân đội tay cầm súng phù văn, trận địa sẵn sàng đón quân địch. Bọn họ đã nhận được mệnh lệnh, võ giả đầu hàng của Chân Lý giáo sẽ thông qua một chiếc phi thuyền tới Hạ Đô, rồi bị giam giữ trong nhà giam quân đội.
Đối với võ giả Chân Lý giáo, tất cả mọi người đều không dám xem thường, đám môn đồ hung ác tột cùng này đã tiêu dao bên ngoài quá lâu, luôn không thể tiêu diệt bọn họ, có thể thấy sự giảo hoạt và khó chơi của bọn họ.
Nhưng hiện tại, Chân Lý giáo rốt cục bị tiêu diệt rồi!!!
Nghe nói lần này đồng thời điều động võ giả của ba quân đoàn lớn, ngay cả thượng tướng Chu Huyền Vũ, trung tướng Tiếu Nam Phong, và Vương Thiếu tướng Đằng danh tiếng nổi như cồn gần đây đều đích thân xuất mã, lúc này mới hoàn toàn tiêu diệt Chân Lý giáo.
Đây không thể nghi ngờ là một chuyện lớn công đức vô lượng.
Quá nhiều người vô tội bị Chân Lý giáo làm hại, hiện giờ bọn họ tiêu diệt Chân Lý giáo, thì chính là anh hùng!
Tất cả mọi người đều rất kích động, lập tức có thể nhìn thấy anh hùng trở về!
Lúc này, ba đại nguyên soái và một đám tướng lĩnh quân đội đều ở đây, mong chờ, chờ đợi đám người Vương Đằng trở về.
Gương mặt ba đại Nguyên soái đều mang vẻ vui mừng, thoạt nhìn họ cực kỳ vui vẻ.
Mà một đám tướng lĩnh phía sau bọn họ thì không khỏi truyền âm nghị luận.
“Không ngờ thật sự thành công!”
“Đúng vậy, khối u nhọt Chân Lý giáo này tồn tại quá lâu rồi, lần lượt thất bại, đều khiến cho người ta mất đi tin tưởng, không ngờ tới lần này lại thật sự bị quét sạch!”
“Ai, đáng tiếc, công lớn này bị Vương Đằng lấy mất, ba đại Nguyên soái thật là săn sóc hắn!”
“Không biết có bắt được Giáo hoàng của Chân Lý giáo không, trải qua nhiều năm nghiên cứu, chúng ta phát hiện Giáo hoàng của Chân Lý giáo mới là hạt nhân của Chân Lý giáo, nếu không bắt được hắn, không chừng Chân Lý giáo có thể tro tàn lại cháy!”
“Ha ha, ai biết, Giáo hoàng của Chân Lý giáo luôn rất thần bí, cũng rất giảo hoạt, chưa bao giờ lộ tung tích, phỏng chừng rất khó bắt được!”
....
Mọi người ở đây nghị luận sôi nổi, một chiếc phi thuyền xuất hiện trên bầu trời phía xa.
Người ở đây không thiếu võ giả mạnh mẽ, mặc dù còn cách rất xa, bọn họ vẫn phát hiện trong khoảnh khắc đầu tiên.
“Đến rồi!”
Mọi người chấn động trong lòng, lần lượt nhìn qua.
Tốc độ của chiếc phi thuyền rất nhanh, không bao lâu đã xuất hiện trên không, rồi sau đó chậm rãi đáp xuống.
Phi thuyền đáp xuống trên mảnh đất trống của sân bay quân đội.
Dưới ánh mắt của mọi người, đám người Vương Đằng và Chu Huyền Vũ đi xuống từ trên phi thuyền.
Ba người gần như đi sóng vai, nhưng khi ba đại nguyên soái chào đón, hai người Chu Huyền Vũ và Tiếu Nam Phong rất ăn ý lui về sau một bước, để Vương Đằng đi trước.
Vương Đằng chú ý tới động tác của hai người, không khỏi sửng sốt.
Không chỉ có hắn ngây ngẩn cả người, ngay cả ba đại nguyên soái, cùng những tướng lĩnh phía sau bọn họ, đều đồng loạt sửng sốt một chút, hơi không thể tin lắm.
Không phải chứ??
Vương Đằng không rõ ràng lắm, nhưng bọn họ còn có thể không rõ sao.
Đây là lời bày tỏ không tiếng động của hai người Chu Huyền Vũ và Tiếu Nam Phong, công đầu trong hành động lần này thuộc về Vương Đằng!
Hai người, một người thượng tướng, một người trung tướng, kết quả lại bại bởi một thanh niên vừa mới thăng cấp thiếu tướng!
Hơn nữa thoạt nhìn bọn họ còn có vẻ tâm phục khẩu phục.
Điều này làm sao có thể không khiến mọi người khiếp sợ!
Nhưng ba đại nguyên soái đã phục hồi lại tinh thần rất nhanh, tiến lên vỗ vai Vương Đằng, vui mừng cười nói: “Làm tốt lắm! Quả nhiên, ngươi không làm cho chúng ta thất vọng!”
“Đều là công lao của mọi người, chỉ dựa vào một mình ta cũng không đủ.” Vương Đằng hơi chột dạ, nói.
Phải biết rằng hắn vơ vét lượng lớn tài phú và bảo bối của Chân Lý giáo, thật sự có hơi thẹn với lời tán thưởng của ba vị nguyên soái.
Nếu làm bọn họ biết chuyện hắn nuốt riêng đồ vật trung tâm nhất của Chân Lý giáo, phỏng chừng sẽ không có dáng vẻ vui vẻ hòa nhã, vui vẻ yên tâm như vậy, rất có khả năng sẽ đi đầu chơi chết hắn?
Nhưng dáng vẻ này của hắn rơi vào trong mắt ba đại Nguyên soái, vừa lúc là biểu hiện khiêm tốn.
Nhìn này, tuổi còn trẻ, chẳng những năng lực mạnh, còn có thể không kiêu ngạo không nóng nảy, thật sự quá hiếm có!
Nếu có thể, bọn họ đều muốn cho Vương Đằng một danh hiệu gương mẫu của thời đại!
Chu Huyền Vũ cười nói: “Ngươi đừng khiêm tốn, lần này nếu không có ngươi, chúng ta cũng không thể thuận lợi tiêu diệt Chân Lý giáo như thế, thậm chí càng không thể có thể giết được Giáo hoàng Chân Lý giáo.”
“Cái gì?!!”
“Giáo hoàng Chân Lý giáo bị giết rồi!”
Mọi người kinh ngạc, trừng mắt nhìn về phía Chu Huyền Vũ và Vương Đằng.
“Các ngươi…. giết Giáo hoàng Chân Lý giáo rồi!” Long Soái dáng người khôi ngô gấp gáp hỏi.
Ung Soái và Hồng Soái cũng nhìn qua đây. Giáo hoàng Chân Lý giáo thực sự là tâm bệnh của bọn họ, không diệt người này, bọn họ không cách nào an tâm.
“Không sai, ta tận mắt thấy hắn tự bạo mà chết!” Chu Huyền Vũ nói.
“Tự bạo!” Ba đại nguyên soái, và tất cả mọi người còn lại bị kinh ngạc không nhẹ.
Giáo hoàng Chân Lý giáo, lại tự bạo!
Cái tên giảo hoạt như hồ ly, tham lam sợ chết, sao có thể lựa chọn tự bạo?
Mọi người cảm thấy thật không thể tin nổi, đưa mắt nhìn nhau, trong chốc lát có chút không thể tiếp nhận sự thật này.
“Không sai được, nếu mọi người vẫn không dám xác định, có thể hỏi thử võ giả đầu hàng của Chân Lý giáo, bọn họ đều nhìn thấy, người đó quả thật chính là Giáo hoàng Chân Lý giáo, không thể nghi ngờ.” Chu Huyền Vũ nói.
“Đây là trang bị không gian để lại sau khi hắn tự bạo, các ngươi có thể lấy đi xác nhận một chút.” Vương Đằng lấy ra một chiếc nhẫn không gian, đưa cho Hồng Soái, nói.
Nghe thấy hai người nói như vậy, mọi người gần như đã tin kết quả này.
Giáo hoàng Chân Lý giáo có thể, đại khái…. Thật sự tự bạo mà chết!
Thật đáng thương!
Đáng buồn!
Một người như vậy, cuối cùng lại lựa chọn tự bạo.
“Đi, đi về trước, các ngươi đều là công thần trong lần hành động này, buổi tối chuẩn bị tiệc chúc mừng cho mọi người, lãnh tụ võ đạocũng sẽ đích thân qua đây!” Ung Soái cười nói.
“Lãnh tụ võ đạo!” Ánh mắt đám người Chu Huyền Vũ, Tiếu Nam Phong không khỏi sáng ngời.
Các quân quan khác đều kinh ngạc, không ngờ ngay cả lãnh tụ võ đạo lại đích thân đón gió tẩy trần cho bọn họ, lập tức hâm mộ không thôi.
Vương Đằng cũng có hơi kinh ngạc, lúc trước lãnh tụ võ đạo từng xuất hiện một lần, rồi không xuất hiện nữa. Ngay cả hắn cũng chỉ từng gặp một lần mà thôi, lần này lại vì chuyện của Chân Lý giáo mà hiện thân lần thứ hai.
Lập tức mọi người cũng không hàn huyên nữa, áp giải võ giả đầu hàng của Chân Lý giáo trở về quân đội.
Theo mọi người rời đi, từng cảnh xảy ra ở đây được võ giả các thế lực lớn truyền khắp bốn phía.
Chân Lý giáo bị tiêu diệt!
Giáo hoàng Chân Lý giáo bị đánh chết!
Buổi tối, lãnh tụ võ đạo muốn bày tiệc đón gió tẩy trần cho đám người Vương Đằng và Chu Huyền Vũ!
Mấy tin tức này, tin này còn chấn động hơn tin kia.
Đêm nay, lãnh tụ võ đạo xuất hiện, đến lúc đó nhất định sẽ có đại lão khắp nơi trình diện, rất nhiều thế lực đều bắt đầu hành động, mưu cầu cơ hội tiến vào tiệc tối.
Đây là một cơ hội tuyệt hảo để có thể nhìn thấy lãnh tụ võ đạo, hơn nữa quen biết với các vị đại lão, các thế lực tuyệt đối không dễ dàng bỏ qua.
Đừng xem thường năng lực vận hành của thế lực lớn, cho dù chỉ có thời gian nửa ngày, bọn họ cũng có thể sắp xếp rõ ràng sự việc.
....
Sáu giờ tối.
Trong đại sảnh bữa tiệc quân đội.
Lúc này đại sảnh vô cùng náo nhiệt, ánh đèn chiếu rọi, sáng ngời khác thường, nhân vật cấp đại lão của thế lực khắp nơi tụ tập ở bốn phía, đang nói chuyện với nhau.
Nhưng ánh mắt của bọn họ, đều thường thường liếc về phía cửa lớn.
“Lão Triệu, Triệu gia các ngươi cũng đến rồi à!” Trong góc nào đó của đại sảnh, một âm thanh vang lên, một ông lão dáng người khôi ngô dẫn mấy người trẻ tuổi đi tới.
Mà ở trong góc này, vốn đã có mấy người ngồi, trong đó một lão già giương mắt nhìn thấy người đến, không khỏi cười, đứng lên: “Tiền Bác Dụ, Tiền gia các ngươi ở Nam Hải, lại cũng nghe thấy tin tức, còn chạy đến từ ngàn dặm xa xôi!”
“Ha ha, chuyện lớn như vậy, có thể không tới sao?” Ông lão vạm vỡ tên là Tiền Bác Dụ hihi cười nói.
“Cũng đúng, tai nạn Đông Hải lần trước cũng đã đủ chấn động rồi, tất cả mọi người đều đang chú ý, lần này lại tới tiêu diệt Chân Lý giáo, chỉ e không ai không biết!” Triệu Phúc Hồng gật đầu nói.
“Vị Vương Thiếu tướng Đằng này của chúng ta quả nhiên là hoành không xuất thế, giống như sao sớm!” Tiền Bác Dụ cảm thán, nói.
“Nghe nói không đến hai mươi tuổi đó, những hậu bối của chúng ta so với hắn, thật sự ngay cả xách giày cho hắn cũng không xứng.” Triệu Phúc Hồng sâu sắc đồng ý gật đầu, còn không quên răn dạy hậu bối nhà mình một câu.
Mấy người trẻ tuổi phía sau hai người lập tức lộ ra vẻ không cam lòng.
Ở nhà, đối với cái tên Vương Đằng này, lỗ tai bọn họ thật sự đều nghe chai rồi.
Đều là người trẻ tuổi, hơn nữa bình thường cũng là nhân vật được người ta gọi là thiên tài, một đám tâm cao khí ngạo, lại chưa từng tận mắt thấy sự tích của Vương Đằng, khó tránh khỏi thầm cảm thấy hơi phóng đại.
Hơn nữa trưởng bối trong nhà bọn họ hết lần này đến lần khác lấy hắn hạ thấp bọn họ, trong lòng mấy người sao có thể dễ chịu.
Nhưng hai lão già hoàn toàn không chú ý đến biểu cảm của bọn họ, chỉ quan tâm chuyện của mình, lại bắt đầu nói.
“Nghe nói vị Vương Thiếu tướng Đằng này còn chưa lập gia đình, vậy có thể để cô gái hợp độ tuổi trong nhà tiếp xúc với hắn.” Ánh mắt Triệu Phúc Hồng hơi nhỏ, nhưng bên trong lại lóe ra ánh sáng lanh lợi, cười hì hì, nói.
“Lão Triệu nhà ngươi giỏi lắm, lại nảy ra ý tưởng này. Lại nói, Tiền Đa Đa của Tiền gia ta là mỹ nữ nổi tiếng gần xa, rất nhiều người theo đuổi, gọi nàng ra mặt, còn sợ Vương Thiếu tướng Đằng này không động lòng!” Tiền Bác Dụ hehe cười nói.
“Hừ, Triệu Nhã Cầm của Triệu gia ta cũng không tệ, đến lúc đó để hai cô bé thi với nhau xem, ai có thể bắt được trái tim của Vương Đằng.” Triệu Phúc Hồng hừ nhẹ một tiếng, nói.
“Thi thì thi, ai sợ ai chứ!”
Hai lão già như hai đứa trẻ con, tranh nhau vì việc này.
Mà có một cô gái khuôn mặt xinh đẹp đứng phía sau hai người, lúc này nghe thấy lời của bọn họ, gương mặt không khỏi ửng đỏ, ánh mắt lộ vẻ xấu hổ.
Đều là cô gái không có kinh nghiệm xã hội, bị trưởng bối nhà mình mang ra nói chuyện như thế, sao các nàng có thể coi như không có chuyện gì.
Nhưng khi ánh mắt hai người nhìn nhau, đều nhìn thấy chiến ý từ trong mắt đối phương.
Bùm bùm…. tia lửa bắn ra bốn phía!
Thật ra hai người cũng không phản cảm với Vương Đằng, các nàng đều đã từng xem ảnh chụp của Vương Đằng, người đủ đẹp trai, thực lực lại vô cùng mạnh, tiền đồ không thể đo lường được. Người đàn ông như vậy, không có phụ nữ nào có thể từ chối.
Nếu đã như vậy, thì tất cả đối thủ tiềm tàng đều là kẻ địch!
Lúc này, bên cạnh Tiền Đa Đa, một người đàn ông dáng vẻ tuấn lãng nhìn thấy biểu cảm của hai người, nhất là Triệu Nhã Cầm, sắc mặt hắn lập tức hơi khó coi. Hắn không khỏi mở miệng nói: “Ta nghe nói Vương Đằng kia qua lại với không ít nữ sinh, các ngươi cần phải nhìn rõ ràng một chút, đừng bị hắn lừa!”
.
Tiền Đa Đa và Triệu Nhã Cầm ngừng mắt đối mắt.
Triệu Hồng Phúc và Tiền Bác Dụ đồng loạt nhìn về hướng hắn, ánh mắt rất nghiêm khắc.
“Tiền Ngọc Thư, ngươi quên trước đó ta đã dặn dò ngươi thế nào rồi sao?” Tiền Bác Dụ không giận tự uy.
“Ông nội, ta….” Sắc mặt Tiền Ngọc Thư trắng bệch.
“Thượng tướng Chu Huyền Vũ, trung tướng Tiếu Nam Phong, Vương Thiếu tướng Đằng đến rồi!” Đột nhiên một giọng nói vang lên
Tiếng nói vừa dứt, đoàn người đã đi đến cửa lớn.
Ba người đi đầu mặc quân phục, xích tinh trên vai sáng ngời, tỏa sáng rạng rỡ dưới ánh đèn đại sảnh chiếu xuống.
Tổ hợp ba người này dù đi đến đâu, đều là đội hình cực kỳ lớn mạnh.
Cho dù là Tiếu Nam Phong, hay Chu Huyền Vũ, bọn họ đều là nhân vật cấp đại lão, chúa tể một phương quân đoàn, trấn áp vết nứt loài Hắc Ám, có công lao và thành tích lớn thêm vào người.
Bọn họ đáng để mọi người tôn kính!
Mà ngay chính giữa hai người, một thanh niên trẻ tuổi đến không tưởng lại che lấp ánh sáng của hai người này, hấp dẫn tất cả ánh mắt đến trên người.
Chỉ thấy trên thảm đỏ, thanh niên lộ biểu cảm lạnh nhạt, lại không tiếng động phóng thích khí thế lớn mạnh, lửng thững đi tới, khi ánh mắt sâu thẫm nhìn quét bốn phía, gần như tất cả võ giả ở hiện trường đều cảm thấy tâm thần chấn động, không tự kiềm chế được.
Mặc dù có cường giả cấp Chiến Tướng, đáy lòng cũng vô cùng khiếp sợ, yên lặng cảm thán về sự bất phàm và mạnh mẽ của thanh niên này!
Người này rõ ràng chính là Vương Đằng đi cùng đám người Chu Huyền Vũ đến tham gia tiệc tối!
“Chu Thượng tướng! Tiếu Trung tướng! Vương Thiếu tướng!” Vài sĩ quan cấp tá của quân đội phụ trách tiệc tối đêm nay vội vàng tiến lên, cung kính nghênh đón.
“Vất vả rồi!” Chu Huyền Vũ và Tiếu Nam Phong ngựa quen đường cũ, gật đầu với bọn họ nói.
Vương Đằng biết lắng nghe, cũng gật đầu với bọn họ.
“Không vất vả!” Vài sĩ quan cấp tá thụ sủng nhược kinh, đi trước dẫn đường.
“Các ngươi dẫn Vương Đằng đi dạo khắp nơi, chúng ta thì không cần quan tâm.” Chu Huyền Vũ khoát tay, nói một câu rồi đi mất cùng Tiếu Nam Phong.
Bọn họ nhanh chóng dung nhập đám người bốn phía, lập tức có người quen biết bắt chuyện với bọn họ.
“....” Vương Đằng nhìn thấy hai người này bỏ mình lại, lập tức cạn lời một lát.
Các ngươi làm như vậy thật sự được sao?
Bỏ lại chiến hữu từng kề vai chiến đấu, mình đi tiêu dao vui vẻ, còn có chút lòng thông cảm không.
“Vương Thiếu tướng, mời đi theo chúng ta, chúng ta giới thiệu cho ngươi vài vị khách quan trọng.” Vài tên sĩ quan cấp tá nói.
Vương Đằng cảm thấy rất đau đầu.
Nhưng người đến bữa tiệc không ít, mà hắn lại xem như nhân vật chính của đêm nay, về tình, về lý, cũng phải xã giao một hồi.
Tuy rằng Vương Đằng cảm thấy nhàm chán, nhưng cũng không thể trực tiếp rời khỏi, đành phải nước chảy bèo trôi.
“Các ngươi cứ làm việc của mình đi, để một người đi với ta là được rồi.” Vương Đằng nhận mệnh, nói.
Vài sĩ quan cấp tá cũng không cưỡng cầu, cuối cùng để lại một nữ sĩ quan cấp tá, trông khoảng hai mươi tuổi.
Nàng dẫn Vương Đằng đến trước mặt một ông lão tương đối gần đó, nói: “Vị này chính là ông cụ Tôn, Tôn Thiên Hoa, tộc trưởng của Tôn gia Hạ Đô, Tôn gia là gia tộc võ đạo nổi tiếng đã lâu, trong nhà tồn tại nhiều vị võ giả cấp Chiến Tướng!”
Người đứng đầu của không ít gia tộc bốn phía nhìn thấy bị Tôn Thiên Hoa rút mất vị trí đầu tiên, lập tức hâm mộ không thôi.
Vương Đằng chuẩn bị làm người công cụ, gật đầu với đối phương, khách sáo hai câu đã muốn chuồn mất.
Nhưng hình như đối phương cũng không muốn cho hắn như ý nguyện.
“Vương Thiếu tướng, nghe danh không bằng gặp mặt, gặp mặt hơn hẳn nghe danh, quả thật là tuổi trẻ đầy hứa hẹn, khí độ phi phàm, không hổ danh một thế hệ thiên kiêu….” Tôn Thiên Hoa nụ cười đầy mặt, nhiệt tình không chịu nổi, suýt nữa muốn cầm tay Vương Đằng, trò chuyện suốt đêm.
“Ngươi khách sáo!” Vương Đằng thầm nghĩ ông cụ này thật biết nói chuyện.
Nhìn xem câu này, nghe danh không bằng gặp mặt, gặp mặt hơn hẳn nghe danh, có bao nhiêu trình độ, có bấy nhiêu văn hóa, có bấy nhiêu nội hàm!
Hắn thích loại người vừa khách sáo lại miệng ngọt!
Xem ra, bữa tiệc tối này cũng không nhàm chán như vậy.
Nữ sĩ quan cấp tá dẫn Vương Đằng đến gặp một vị khách tiếp theo.
“Vị này chính là tổng đốc Lý của Kim Lân, lần này đặc biệt đến đây để chúc mừng ngươi.”
“Cảm ơn tổng đốc Lý!” Vương Đằng gật đầu nói.
“Tên lão Giang đó thật sự may mắn, lại nuôi dạy ra chân long như ngươi ở Đông Hải, ta không bằng hắn!” Tổng đốc Lý thân hình cao lớn, khí chất bất phàm, lắc đầu cười nói.
“Vị này chính là bộ trưởng Khúc, Khúc Lương Dung, bộ trưởng bộ Giáo dục!” Nữ sĩ quan cấp tá lại dẫn Vương Đằng đến trước mặt một người đàn ông hơi mập lùn, giới thiệu nói.
“Bộ trưởng Khúc!” Ánh mắt Vương Đằng kinh ngạc, vội vàng nói cảm ơn.
Vị này là nhân vật cấp đại lão của bộ Giáo dục, có thể nói học sinh đại học võ đạo khắp nơi trong cả nước đều là môn sinh của hắn.
“Tốt! Tốt! Tốt! Quả nhiên là nhân trung long phượng!” Khúc Lương Dung vô cùng vui sướng, thân thiết vỗ tay Vương Đằng, nói liên tục ba chữ tốt.
“Bộ trưởng Khúc quá khen.” Vương Đằng cười nói.
“Không phải là quá khen, thiên phú của ngươi, duy nhất đương thời!” Khúc Lương Dung tán thưởng nói.
“Ngươi lại khen ta, chỉ e Địa tinh cũng sắp không thể chứa được ta rồi.” Vương Đằng trêu ghẹo nói.
“Ha ha ha….” Khúc Lương Dung cười lớn, dùng tay chỉ hắn, xua tay nói: “Đi đi, đi đi, còn có rất nhiều người chờ ngươi, đừng ở đây xảo quyệt với ta.”
“Vậy ta chỉ có thể cung kính không bằng tuân mệnh.” Vương Đằng mỉm cười, đi theo nữ sĩ quan cấp tá đi đến vị khách tiếp theo.
Không bao lâu bọn họ đi đến trước mặt một lão già, hắn ngồi một mình ở trong góc, không ít người ở bốn phía muốn đi lên bắt chuyện, nhưng nhìn thấy xung quanh hắn không có ai, dường như hiểu được điều gì, không dám tiến lên quấy rầy.
Hình như nữ sĩ quan cấp tá cũng cực kỳ tôn kính lão già này, hơi hành lễ với hắn, sau đó mới trịnh trọng giới thiệu: “Vị này chính là hiệu trưởng của Đại học số 1…. lão tiên sinh Dư Tu Hiền!”
Lúc này, hắn không khỏi nhớ tới cảnh đăng ký thi đại học lúc đầu.
Lúc đầu, giáo viên triệu tập dự thi của Đại học số 1 từng nói, hiệu trưởng của Đại học số 1 rất muốn gặp hắn, nói giáo viên của Đại học số 1 nhất định phải dẫn hắn về Đại học số 1.
Cách nói như vậy, hiện tại không biết là thật hay là giả.
Nhưng Vương Đằng quả thật ấn tượng sâu sắc với ông già này.
Dư Tu Hiền nhìn Vương Đằng, vui mừng hiền hoà giống như nhìn thấy vãn bối nhà mình trưởng thành, cười nói: “Lúc trước ta cảm thấy ngươi không tầm thường, đáng tiếc cuối cùng ngươi vẫn lựa chọn trường Quân đội Hoàng Hải, nhưng có thể đi đến bước hôm nay, ta cũng rất vui mừng thay ngươi.”
“Với tuổi tác như vậy đã đi đến bước này, thiên phú đương nhiên quan trọng, nhưng ngươi nhất định cũng trải qua không ít khổ. Nước Hạ có ngươi, tương lai có ngươi, những bộ xương già như chúng ta cũng có thể yên tâm rồi.”
Vương Đằng ngơ ngác cả người, từ trong lời nói của ông cụ này, hắn cảm nhận được một cảm xúc khác biệt, cùng với một loại tình yêu to lớn sâu nặng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận