Võ Đạo Toàn Thuộc Tín

Chương 811: Tóm lấy nàng, làm vẻ vang cho đất nước!

Trong lòng Vương Đằng nổi giận, đi theo mọi người tiến lên bậc thềm, đi lên núi.
“Lại nói ngọn núi Thánh này rốt cuộc cao bao nhiêu vậy, sao phải leo lên trên đó?” Hắn vừa đi vừa nói.
“Không có ai biết về độ cao của núi Thánh.” Parik nói.
“Là bởi vì phù văn? Có người dùng sức mạnh phù văn kéo dài ngọn núi này.” Trong lòng Vương Đằng khẽ động, nói ra.
“Ngươi nhìn ra rồi à.” Parik kinh ngạc hỏi lại.
“Khó lắm hả?” Vương Đằng liếc hắn một cái.
“...” Parik cảm thấy Vương Đằng đang xạo lều, nhưng hắn không có chứng cứ.
Chẳng qua cảm giác Vương Đằng mang lại cho hắn càng ngày càng không tầm thường, cái tên này lại có thể không hề lép vế khi đối mặt với võ giả thiên kiêu của Bạch Đầu Ưng quốc, còn có thể áp chế bọn họ.
Bây giờ lại còn có ánh mắt trên đạo phù văn, đây không phải là việc võ giả bình thường có thể làm được.
Lúc nói chuyện, mọi người tiến lên một bình đài sương mù bao quanh.
Vương Đằng chân đạp mặt đất, ánh mắt quét ra tứ phía.
Trên triền núi xung quanh đều là một mảng tuyết trắng xóa, nhưng ở đây lại không hề có một chút tuyết đọng, chỉ có làn sương mù nhàn nhạt phiêu đãng.
Khi những mây mù kia tản ra, từng mảng kiến trúc cổ xưa xuất hiện trước mặt mọi người, đổ nát thê lương, có vô số tảng đá to lớn nằm ngang ở tứ phía, lại có không ít pho tượng sứt mẻ, hoặc là sụp đổ, chỉ còn lại một nửa.
Vương Đằng ngây ngẩn cả người, nơi này sao nhìn lại có có cảm giác cực kỳ rách nát.
“Nơi này đã từng trải qua một hồi đại chiến, rất nhiều thứ bị hủy hoại, nhưng người trông coi núi Thánh mấy đời trước đã bảo vệ được những vật này, dùng để cảnh cáo người đời sau.” Parik nói.
“Đại chiến!” Vương Đằng nghi hoặc nhìn hắn.
“Mấy này đều là chuyện rất lâu về trước rồi, ta cũng không rõ lắm.” Parik trả lời.
“Vậy đưa bọn ta tới đây để làm gì?” Vương Đằng hỏi lại.
“Ngươi nhìn bên kia.” Pairk chỉ tay về phía trước.
Vương Đằng theo tay hắn chỉ nhìn sang, chỉ thấy bên trong sương mù, một đấu trường cực lớn ở giữa một tảng đá không hoàn chỉnh và cột trụ hành lang như ẩn như hiện.
“Không ngờ là sau bao nhiêu năm như vậy lại quay lại nơi này.” Ánh mắt Đàm Đài Tuyền quét ra bốn phía, cảm khái nói.
Nàng ngẩng đầu lên, nhìn lên không trung trên đỉnh đầu, có chút hồi tưởng.
Vương Đằng theo tầm nhìn của nàng nhìn lên, ánh mắt nhất thời co rụt lại, chỉ thấy giữa đường núi ở trên, từng kiến trúc cổ xưa hiện ra, quanh co uốn lượn hình chữ Chi*.
*Chữ Chi: 之.
Những kiến trúc này vô cùng đơn giản, là mẫu kiến trúc thẳng đứng điển hình.
Từng cột đá cẩm thạch màu trắng thẳng đứng được chạm trổ chống đỡ lấy mái vòm, không khỏi mang lại cho người khác cảm giác trang trọng hùng vĩ.
Chỉ là mỗi toàn đều không giống nhau, có sự đặc sắc của riêng mình, có hình vuông, có hình tròn…
Nếu như đếm kỹ, sẽ phát hiện ra những khiến trúc này không nhiều không ít, tổng cộng mười hai tòa.
Mà những kiến trúc sau cùng, cũng chính là vị trí nằm ở trên đỉnh núi, ở đó có một pho tượng nữ thần cực lớn.
Pho tượng thân mặc chiến bào, đầu đội vương miện, tay cầm khiên và một thanh binh khí kì dị hình bán nguyệt, mắt nhìn phương xa, thần thái bất phàm!
Đồng thời phía sau pho tượng, càng có một kiến trúc cỡ lớn cực kì tráng lệ phía sau cùng, cao chót vót phía trên ba tầng thềm đá, trụ ngọc lớn, xà ngang vẽ tranh, mái hiên điêu khắc, phù điêu trang sức khắp nơi, có thể thấy sự nguy nga hùng vĩ.
Trong mắt Vương Đằng lộ ra vẻ rung động, không ngờ trên núi Thánh lại có nơi như vậy tồn tại.
Những kiến trúc này, những pho tượng này, không hổ danh là núi Thánh!
Những người khác hiển nhiên là cũng đang chú ý tới cảnh tượng bên này, không ít người không nhịn được kinh hô lên, biểu thị sự rung động trong lòng.
Parik nhìn thấy phản ứng của mọi người, khóe miệng lộ ra một độ cong tự hào.
Quá nhiều người lần đầu tiên nhìn thấy thần miếu này đều lộ ra biểu cảm như vậy, hắn đã thành thói quen rồi.
“Đó chính là thần điện!” Hắn nói với Vương Đằng.
“Thần điện!” Trong lòng Vương Đằng nỉ non, tò mò hỏi: “Vậy bên trong đó là gì?”
“Bên trong đó bảo tồn bí mật lớn nhất của núi Thánh, đồng thời các vị đại nhân của núi Thánh cũng đều đang ở bên trong, Tế Tư đại nhân, Hiền Giả đại nhân…đến cả Thánh Nữ đại nhân.” Ánh mắt Parik sùng bái nói.
Ánh mắt Vương Đằng ngưng tụ, nội dung ẩn chứa trong câu nói này hơi nhiều nha.
Tế tư đều là cấp Chiến Tướng trung vị, vậy hiền giả, thánh nữ thì sao? Chẳng phải càng mạnh hơn?
Không biết sẽ có bao nhiêu người.
“Mười hai kiến trúc kia thì sao?” Ánh mắt Vương Đằng xoay chuyển, lại hỏi tiếp.
“Đó là mười hai cung hoàng đạo, mười hai thần điện thủ hộ, bên trong có mười hai thánh kỵ sĩ thủ hộ cường đại, bình thường có người muốn tiến vào thần điện, nhất định phải đánh bại bọn họ.” Parik nói.
“Thánh kỵ sĩ, thực lực của bọn họ như thế nào?” Vương Đằng hỏi tiếp.
“Ít nhất cũng đều là cấp Chiến Tướng hạ vị trở lên, càng lên trên càng mạnh.” Parik cũng không hề giấu giếm, đây vốn đều là những chuyện mọi người đều biết.
Chỉ là thủ đoạn chân chính của thánh kỵ sĩ, lại không có bao nhiêu người biết được.
Vương Đằng khởi động Linh Thị nhìn mười hai tòa cung điện, phát hiện quả thực có mười hai chùm ánh sáng dày đặc chiếm cứ trong đó.
“Cấp Chiến Tướng hạ vị thập nhất tinh yếu nhất, cấp Chiến tướng hạ vị thập tam tinh mạnh nhất!” Vương Đằng thở dài một hơi, trong lòng thầm nói: “Bối cảnh bên trong núi Thánh thật thâm hậu!”
“Boong!”
Lúc này một tiếng chuông nặng nề trầm lắng bỗng nhiên vang lên, chậm rãi lan ra bốn phía.
Mọi người nhìn theo hướng âm thanh lại chẳng thấy vị trí của chiếc chuông đâu.
Giọng nói của tế tư thần điện từ phía trước truyền đến: “Mọi người, thời gian đã đến, cuộc thi đấu chuẩn bị bắt đầu, mọi người tiến lên bốc thăm đi.”
Võ giả các nước nghe vậy lần lượt tiến vào sân thi đấu rộng lớn tiến hành bốc thăm, quyết định thứ tự thi đấu vòng đầu tiên.
Không lâu sau, Đàm Đài Tuyền quay trở lại.
Vương Đằng nhìn thấy sắc mặt của nàng không khỏi lên tiếng hỏi: “Thế nào?”
“Vòng đầu tiên, chúng ta ra sân thứ ba và đối thủ là… nước Liên Minh A Phi!” Đàm Đài Tuyền nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận