Võ Đạo Toàn Thuộc Tín

Chương 2706. Đánh bại hết thiên kiêu! Một người cuối cùng! (4)



Nếu một quyền không đủ, vậy thì hai quyền!Cho nên dù là thương hỏa diễm, hay là thương lôi đình, tất cả đều không thể làm Vương Đằng bị thương, thậm chí ngay cả tới gần cũng không tới được.“Không đủ!” Vương Đằng hô to.Uỳnh!Borret không hề nói lời dư thừa, cơ thể hắn trở nên vô cùng to lớn, vươn ra từng cành cây quét về phía Vương Đằng.Mỗi một công kích giống như đều chứa lực Hỏa Diễm và lực Lôi Đình, phóng ra uy lực kinh người.Ầm! Ầm! Ầm…Vương Đằng đánh ra hết quyền này tới quyền khác, đánh nát những cành cây này, từng bước tới gần Borret.“Không đủ! Không đủ! Borret, ngươi vẫn không đủ mạnh!”Uỳnh!Vương Đằng hô to, quyền kình mạnh mẽ kèm theo ngọn lửa màu xanh kinh khủng quét ra, bao quanh cơ thể khổng lồ kia của Borret.Ngay sau đó, cơ thể to lớn kia nứt toác ra, biến mất cùng với lĩnh vực.Ngay lúc này, một lĩnh vực khổng lồ hơn đã bao phủ Vương Đằng, xung quanh rơi vào một vùng đen thui, khắp nơi tràn ngập đầm lầy.Cả lĩnh vực này đều là đầm lầy!Vương Đằng cúi đầu xem, phát hiện bản thân mình đã chìm vào trong, hơn nữa đang dần dần chìm xuống, bốn phương tám hướng đều là chất lỏng sền sệt và vẩn đục, khiến hắn không thể thoát thân.“Đây là?” Hắn không hề hoang mang, cúi đầu nhìn, trong mắt hiện ra ánh sáng kỳ lạ.“Vương Đằng, lĩnh vực Độc Trạch của ta thế nào?” Vu Yển lơ lửng trên đỉnh đầu của Vương Đằng, thản nhiên cười hỏi.Vu Yển là người có lĩnh vực này, có thể tùy ý khống chế phương hướng không gian của lĩnh vực này, lúc này hắn ở trên, Vương Đằng ở dưới, cho nên là phương hướng trên dưới như vậy.“Cũng không tệ!” Vương Đằng thản nhiên gật đầu nói.“Lĩnh vực Độc Trạch này của ta là hỗn hợp hệ Thủy và hệ Độc, đã đạt đến trình độ lĩnh vực ngũ giai, ngươi không thoát được đâu.” Vu Yển nói: “Ngươi có thể đánh bại tám người khác quả thật là rất lợi hại, nhưng cũng chỉ đến đây thôi.”“Vậy sao?” Vương Đằng như cười như không nhìn hắn.“Còn muốn vùng vẫy vô ích à?” Vu Yển cau mày, lắc đầu nói: “Thôi vậy, giải quyết ngươi trước, rồi ta đánh với Nguyên Mục sau.”“Có thể thua dưới lĩnh vực của ta, ngươi cũng có thể tự hào rồi.”Còn chưa nói hết câu, hắn đã giơ trường cung trong tay lên, một mũi tên hiện ra trên cung tên, vậy mà là tách ra từ trong đầm lầy kia, tụ tập ở đó.“Vốn là ngươi ở trong lĩnh vực Độc Trạch này của ta, hoàn toàn không thể giãy giụa, cơ thể tất nhiên sẽ từ từ bị chìm nghỉm, cuối cùng sẽ chết trong độc. Nhưng ta không đợi được lâu như vậy, cho nên tiễn ngươi lên đường trước vậy.”“Đi!”Một tiếng quát khẽ truyền ra từ trong miệng hắn, tay hắn thả ra, mũi tên kia đã bay nhanh về phía Vương Đằng ở phía dưới, tốc độ nhanh như tia chớp, còn nhanh hơn nhiều lần so với công kích tiễn pháp hắn thi triển lúc trước ở bên ngoài.Gần như trong nháy mắt, mũi tên kia đã xuất hiện ở trước người Vương Đằng, xuyên về chỗ trái tim của hắn.Vụt!Mùi tiên xuyên qua cơ thể của Vương Đằng, nhưng đó lại chỉ là một tàn ảnh, Vương Đằng biến mất rồi.“Không thể nào!” Vu Yển như gặp ma, giọng nói cũng hơi thay đổi.“Lĩnh vực Độc Trạch này của ngươi quả thật khá thú vị, nhưng ngươi không cảm thấy dùng Thủy lĩnh vực để trói buộc một võ giả có dị hỏa thiên địa thực sự rất ngây thơ sao?” Một giọng nói không nhanh không chậm vang lên phía sau Vu Yển khiến da đầu hắn tê dại, cả người suýt nữa nhảy lên.Một võ giả Tiễn đạo sợ nhất là bị người tới gần, nhưng lúc này tiếng nói của Vương Đằng lại cách hắn rất rất gần.Không kịp nghĩ nhiều, hắn trực tiếp xông về phía trước, đồng thời đầm lầy xung quanh tuôn mạnh ra, muốn ngăn cản Vương Đằng.Đáng tiếc chỉ là uổng công!Bùm!Một tiếng nổ vang lên, phòng ngự đầm lầy kia tạo thành đã trực tiếp bị một quyền đánh ra một lỗ hổng to. Vương Đằng biến thành một tàn ảnh xuất hiện sau lưng Vu Yển, một quyền in lên trên lưng của hắn.Phụt!Vu Yển phun ra máu, cả người bay ngược ra ngoài như bao tải rách.Vương Đằng như hình với bóng, trong tay xuất hiện gạch Phiên Lôi đập mạnh về phía đầu của hắn.“Cho ngươi đến đây thôi này!”“Cho ngươi đủ tự hào này!”“Ai cho ngươi tự tin này hả!”Bụp, bụp, bụp…Lốp bốp!Từng tiếng nặng nề truyền ra, đồng thời còn kèm theo tiếng lẩm bẩm của Vương Đằng.Vu Yển muốn chửi mẹ, nhưng lời nói hoàn toàn không thể nói ra được, cả đầu kêu lên oong oong, hai mắt tối thui, lần đầu tiên hắn được cảm nhận loại đau đớn bị người ta đập vào đầu này.Vương Đằng này đúng là không phải người!Ầm!Không biết đã đập bao nhiêu cái, đập Vu Yển mặt mũi bầm dập, Vương Đằng mới thoải mái đá hắn ra khỏi không gian chiến đấu.“Người thứ tám!”“Người thứ chín!”Vương Đằng đếm rồi nhìn về phía Nguyên Mục ở phía xa, trên mặt hiện ra nụ cười. “Bây giờ chỉ còn lại hai chúng ta thôi, ngươi vẫn đợi mãi nhỉ.”“Đúng vậy, ta đang đợi ngươi đánh xong.” Nguyên Mục hờ hững gật đầu, nói: “Quả nhiên ngươi rất mạnh, có thể đánh bại tất cả mọi người, có thể làm đối thủ của ta rồi.”“Ngươi còn biết làm màu hơn Vu Yển, không biết lát nữa đánh xong, ngươi còn có thể ra vẻ nữa không.” Vương Đằng nói.Khóe miệng Nguyên Mục giật một cái, vừa nãy hắn tận mắt thấy Vu Yển bị đánh thành như vậy, nếu cảnh ngộ đó rơi trên người hắn, e là hắn sẽ tìm một khe đất chui vào ngay tại chỗ.Không thể nào!Hắn tuyệt đối không thể thất bại!Con mắt Nguyên Mục hiện ra ánh sáng lạnh, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Vương Đằng. “Vương Đằng, ngươi không biết trong vũ trụ này rốt cuộc thiên kiêu mạnh nhất thật sự mạnh cỡ nào, nhưng ta đã từng thấy. Cho nên thu sự thiển cận của ngươi lại, ta sẽ khiến ngươi phải trả giá cho sự kiêu ngạo của ngươi.”“Vậy thì để ta xem ngươi có tư cách để đánh giá ta không đi… người cuối cùng!” Vương Đằng thản nhiên cười nói.Bên trong không gian chiến đấu, cuối cùng chỉ còn sót lại hai người.Nguyên Mục và Vương Đằng đứng đối diện nhau, một bầu không khí vô hình dần dần lắng đọng, giương cung bạt kiếm!Bất cứ kẻ nào cũng đều có thể cảm nhận rõ sự căng thẳng tột độ kia.Mà giờ phút này, tất cả mọi người bên trong không gian quan sát trận đấu đều không khỏi nín thở, thậm chí quên cả thở.Kích thích quá! Hết chương 2706.

Bạn cần đăng nhập để bình luận