Võ Đạo Toàn Thuộc Tín

Chương 453: Thần binh Ma Khuyết.

Vẫn tiếp tục “cẩu” thôi….
Đa số công pháp và chiến kỹ là dưới Huyền giai, cũng không trợ giúp quá lớn đối với Vương Đằng hiện tại, cho nên hắn không định lãng phí tinh lực và thuộc tính dư thừa lên đó.
Nhưng mặc dù là công pháp và chiến kỹ Hoàng giai, giá trị cũng không thấp, dù sao toàn bộ những công pháp và chiến kỹ này đều được hắn ghi nhớ trong đầu. Cái gọi là suy luận, ngọn núi có thể đánh ngọc, không có bất cứ chỗ có hại nào đối với hắn.
Trái lại, có hai ba công pháp và chiến kỹ cấp bậc không thấp, người Bát Cực Ma công, Ảnh Sát kiếm pháp và Viên Vương quyền lấy được trước đó ra, còn lại, có giá trị nhất là ba môn chiến kỹ Thương Viêm chỉ, Phúc Vũ đao pháp, Toái Tinh thương pháp này.
Thương Viêm chỉ, tên như ý nghĩa, là một môn chiến kỹ hệ Hỏa loại chỉ pháp, mà lần đầu tiên Vương Đằng mới gặp, cảm thấy khá mới mẻ.
Vương Đằng nâng ngón tay lên, nguyên lực vận hành dựa theo tuyến đường chiến kỹ, cuối cùng nguyên lực hệ Hỏa ngưng tụ trên ngón trỏ tay phải.
Một ngón tay chỉ ra!
Chỉ thấy một tia sáng màu đỏ sẫm cực kỳ đậm bắn ra từ ngón trỏ của hắn, rơi trên vách tường.
Vù!
Vách tường cực kỳ cứng rắn lập tức bị xuyên thủng ra một cái hố giống như đậu hũ, bốn phía cháy đen, uy lực rất không tầm thường.
“Không hổ là chiến kỹ Huyền giai cao cấp, nếu tu luyện đến viên mãn, uy lực chắc chắn mạnh hơn gấp mấy lần!” Tinh quang chợt lóe trong mắt Vương Đằng, hắn lẩm bẩm.
Phúc Vũ đao pháp là một môn đao pháp hệ Thủy, cấp bậc cũng đạt tới Huyền giai cao cấp. Đừng thấy lực công kích của nguyên lực hệ Thủy không quá mạnh, nhưng đao pháp hệ Thủy này tuyệt đối không thể khinh thường.
Đao pháp này lấy ý phúc vũ trong phiên vân phúc vũ, nếu tu luyện đến tinh thâm, có thể lĩnh ngộ Phúc Vũ đao ý, khí thế hùng hồn bàng bạc.
Mà sở dĩ Vương Đằng vô cùng coi trọng Phúc Vũ đao pháp này, là bởi vì chẳng những hắn đạt được thuộc tính đao pháp, mà còn lấy được thuộc tính Phúc Vũ đao ý.
Phúc Vũ đao ý!
Kế sau thuộc tính Viên Vương quyền ý, hắn lại lấy được một thuộc tính loại ý cảnh!
Toái Tinh thương pháp thuộc loại chiến kỹ hệ Kim Huyền giai cao cấp. Từ trước đến nay, lực phá hoại của hệ Kim mạnh nổi tiếng, đây lại là một môn chiến kỹ loại thương pháp.
Vương Đằng chưa bao giờ dùng vũ khí loại trường thương. Hiện giờ, môn chiến kỹ thương pháp này hắn lấy được tương đối cao cấp, rảnh rỗi có thể chuẩn bị một thanh trường thương đặt trong nhẫn không gian.
Con bài chưa lật chưa bao giờ ngại nhiều!
Lần này chiến đấu với loài Hắc Ám, nếu không phải át chủ bài của hắn đủ nhiều, hậu quả thật sự rất khó dự đoán!
Võ giả bình thường lo lắng tham nhiều, không nhai nát, nhưng Vương Đằng không có lo lắng này, chỉ cần đủ thuộc tính, học cái gì mà không biết?
Lần chiến tranh này, có thể nói Vương Đằng thu hoạch khổng lồ, không chỉ thực lực tăng lên rất nhiều, lại thu hoạch được không ít công pháp và chiến kỹ mạnh, dựa trên giá trị, e là cũng phải hơn mấy chục tỷ.
....
Ngày tiếp theo.
Dương Vương sai người gọi Vương Đằng.
“Có nói là chuyện gì không?” Trên đường, Vương Đằng hỏi quản gia của Dương Vương phủ trước mắt.
“Việc này…. tiểu nhân không rõ lắm, nhưng không phải chuyện xấu gì là được.” Quản gia Dương Vương phủ cười nói.
Hai người đi vào Dương Vương phủ. Vương Đằng phát hiện ngoài đám người Dương Vương ra, Đàm Đài Tuyền và Tiếu Nam Phong cũng có mặt.
“Ngươi đến rồi!” Đàm Đài Tuyền gật đầu với hắn.
“Không biết Dương Vương tìm ta tới là vì chuyện gì?” Vương Đằng hỏi.
Dương Vương cũng không nói nhảm, bàn tay to vung lên, đã có một vật rơi trên mặt đất, hắn lập tức nói: “Đây là đồ vật Bát Tí Ma tướng rơi xuống, cũng coi như là chiến lợi phẩm của ngươi!”
Vương Đằng nhìn trên mặt đất, chỉ thấy một cánh tay vạm vỡ bị đứt ra đang nắm một vũ khí giống như kiếm lăn lóc trên mặt đất.
“Đây là.... cánh tay của Bát Tí Ma tướng!” Hắn hơi kinh ngạc, nói.
Nhớ lúc đó, hình như Bát Tí Ma tướng quả thật bị nổ tung mấy cánh tay. Vương Đằng cho rằng dưới uy lực cỡ đó, cánh tay đã sớm bị nổ chỉ còn lại mảnh vụn, không ngờ còn để lại một cánh tay hoàn chỉnh, hơn nữa trên đó còn nắm binh khí của Bát Tí Ma tướng.
“Không sai, đây chính là cánh tay của Bát Tí Ma tướng. Binh khí nắm trong tay hắn không phải binh khí bình thường, mà là thần binh lợi khí dùng hắc kim ma văn đúc thành. Lúc ấy, Bát Tí Ma tướng đó dựa vào thần binh này khiến chúng ta chịu không ít đau khổ.” Dương Vương cảm thán, nói.
“Hắc kim ma văn!”
Đàm Đài Tuyền và Tiếu Nam Phong vừa nghe, đều kinh ngạc nhìn binh khí hình thù kỳ lạ trên mặt đất.
Đàm Đài Tuyền cầm binh khí này trong tay, khẽ chấn động, cánh tay của Bát Tí Ma tướng rơi xuống, nàng cẩn thận ngắm nghía một lượt, gật đầu nói: “Quả thật là hắc kim ma văn!”
Sau đó, nàng quay đầu nhìn về phía Vương Đằng: “Vận may của ngươi cũng quá tốt rồi!”
“Hắc kim ma văn!” Hiện giờ Vương Đằng là luyện tạo sư cao cấp, hiểu rất rõ về các loại vật liệu hiếm có.
Hắc kim ma văn này chính là một loại kim thiết đặc biệt sinh ra ở nơi cực lạnh, vô cùng cứng rắn, có sẵn đặc tính lạnh lẽo, bởi vì mặt ngoài có đường hoa văn màu đen mà nổi tiếng, lại là vật liệu đặc biệt tốt để luyện tạo thần binh.
Tuy rằng hắc kim ma văn rất tương tự Hắc Hàn thạch mà trước kia Vương Đằng lấy được, đều là vật liệu có chứa đặc tính lạnh, nhưng hắc kim ma văn kém hơn không ít.
Dù vậy, hắc kim ma văn cũng là vật liệu luyện tạo cực kỳ hiếm có, binh khí được đúc ra từ nó tuyệt đối cứng rắn mà sắc bén.
Huống chi, thể tích của nó lớn hơn Hắc Hàn thạch rất nhiều, luyện tạo thành một binh khí có hình thù kỳ lạ khổng lồ như vậy thì càng hiếm thấy!
Vương Đằng nhận binh khí hình thù kỳ lạ này từ trong tay Đàm Đài Tuyền, tay lập tức bị hạ xuống.
“Nặng quá!”
Vẻ khác thường lóe lên trong mắt hắn.
“Đây là đương nhiên, hắc kim ma văn vốn không nhẹ, cộng thêm ngoại hình binh khí này rất lớn, trọng lượng ít nhất cũng trên 1500 kí.” Đàm Đài Tuyền nói.
Bên trên có hai chữ hắn không biết.
“Đây là chữ viết thông dụng của loài Hắc Ám cao cấp.” Đàm Đài Tuyền nói.
“Nó viết cái gì?” Vương Đằng hỏi.
“Ma Khuyết! Có lẽ đây là tên của binh khí này.” Đàm Đài Tuyền nhìn lướt qua nói.
“Ma Khuyết!” Tinh quang chợt lóe trong mắt Vương Đằng, hắn cười nói với Dương Vương: “Dương Vương hào phóng, binh khí này, ta từ chối thì bất kính.”
“Vốn nên là của ngươi.” Dương Vương cười nói.
Tuy rằng rất thèm binh khí này, nhưng hắn đường đường là cường giả cấp Chiến Tướng, lại là vương thất đế quốc, vẫn không đến mức tham ô vật của người khác.
Huống chi, hắn cực kỳ xem trọng Vương Đằng, trả lại chiến lợi phẩm này cho hắn, xem như kết một mối thiện duyên.
Nói là chiến lợi phẩm, thật ra nếu Dương Vương không giao nó cho Vương Đằng, Vương Đằng cũng sẽ không biết được, toàn bộ việc này chỉ xem nhân phẩm của đối phương.
Người như Dương Vương này đi chính đạo đường hoàng, có thể thấy phần nào trong yến tiệc.
Nhưng hắn giao Ma Khuyết cho Vương Đằng, coi như là một loại ý tốt, Vương Đằng sẽ không ngốc đến mức từ chối….
“Đúng rồi, còn có một chuyện.” Dương Vương lại mở miệng nói.
Vương Đằng thu hồi Ma Khuyết, nghi hoặc nhìn về phía đối phương.
“Xét thấy lần này ngươi trợ giúp Dương thành, sau khi thương lượng, phía chúng ta quyết định trao tặng tước vị Nam tước vinh dự cho ngươi.” Dương Vương nói ra lời kinh người.
Đàm Đài Tuyền và Tiếu Nam Phong lại kinh ngạc.
Tước vị Nam tước!
Quyết định này của dị giới, không thể nghi ngờ là chính diện thừa nhận thân phận của Vương Đằng.
Phải biết rằng, từ khi vết nứt không gian xuất hiện đến nay, chưa bao giờ có người Địa tinh nào lấy được tước vị của dị giới. Đây là một danh hiệu có ý nghĩa cực lớn đối với Địa tinh.
Hai người không khỏi nhìn nhau, đều thấy được rất nhiều thứ trong mắt đối phương.
Đây xem như là một tín hiệu mà dị giới gửi đi sao?
Trong nháy mắt, hai người suy nghĩ rất nhiều, nhưng vẫn chưa cho ra kết luận gì. Việc này cần báo cáo lên cấp trên, để những người chuyên môn phụ trách ngoại giao hai giới đi đau đầu đi.
“Nam Tước vinh dự.” Vương Đằng không nghĩ nhiều như vậy, không can thiệp vào những công việc không thuộc vị trí của mình. Hắn chỉ là một sinh viên, nhiều nhất là lấy một quân hàm, nhưng ngoài dễ nghe một chút, chẳng có tác dụng cái lông gì. Những việc này, hắn căn bản không nên lo lắng. Chuyện hắn nên lo lắng chính là tước vị Nam Tước vinh dự này có lợi ích gì đối với hắn, mà lúc này hắn chỉ có chút kinh ngạc mà thôi.
Suy cho cùng, không cần nghĩ cũng biết tước vị gì đó chắc chắn sẽ không dễ dàng trao tặng cho người khác. Hắn cảm thấy dường như mình không làm gì cả, sao bên phía dị giới lại trao tặng tước vị cho mình?
“Tước vị Vinh dự là không đất phong, không có quan chức, chỉ có một danh hiệu.” Dương Vương cười giải thích.
“Chỉ là danh hiệu sao? Vậy…. Có lợi ích gì?” Vương Đằng nghi hoặc nói.
Hắn hơi thất vọng, còn tưởng rằng dị giới sẽ phong cho hắn lãnh địa nhỏ gì đó, để hắn trải qua cuộc sống địa chủ giàu có của dị giới cũng không tệ.
“Tác dụng vẫn rất nhiều, ví dụ như sở hữu danh hiệu này, ngày sau ngươi đến thành phố nào, người nơi đó sẽ không đến nỗi xem ngươi là người ngoài, còn có thể xem ngươi như thượng khách. Rất nhiều người Địa tinh khác như các ngươi không phải đều buôn bán ở chỗ chúng ta sao, nếu ngươi có chí hướng, có thể hưởng rất nhiều ưu đãi….” Dương Vương kiên nhẫn giải thích.
“Nghe ra hình như không tệ.” Vương Đằng nói thầm trong lòng, cười hì hì, nói: “Vậy thì cảm ơn nhé.”
“Ha ha ha, thằng nhóc này!” Dương Vương cười to, lấy ra một vật đưa cho Vương Đằng: “Đây là huy chương Nam Tước, chuyện gấp phải nhượng quyền, cứ lược bỏ lễ nghi phiền phức, ngươi cầm vật này, thì sau này chính là Nam Tước vinh dự đế quốc.”
“Có huy chương này là Nam tước sao?” Vương Đằng đánh giá huy chương này, mặt ngoài màu vàng kim, có hoa văn hình chim, ắt hẳn là đại biểu cho tước vị Nam Tước. Hắn hơi tò mò, nói: “Nếu bị người bên ngoài cướp lấy, chẳng phải cũng có thể giả mạo Nam Tước sao.”
“Nếu ai dám làm như vậy, thì thật sự không biết sống chết. Huy chương này có phương pháp phân biệt đặc thù, ngươi chỉ cần nhỏ máu lên mặt trên, sau này nó sẽ ràng buộc một – một với thân phận của ngươi. Không ai giả mạo được.” Dương Vương nói.
“Thuận tiện như vậy!” Vương Đằng làm theo, nhỏ một giọt máu lên mặt ngoài huy chương.
Một tia sáng màu vàng kim lóe lên, huy chương khôi phục như ban đầu, vết máu đã biến mất không thấy.
“Dị giới này động một chút là lấy máu, hơi phí máu.” Vương Đằng nói thầm một câu trong lòng, mặt mang ý cười thu huy chương vào trong nhẫn không gian.
Tiếu Nam Phong nhìn cũng hơi ghen tị, thần binh Ma Khuyết, sau đó lại là Nam Tước vinh dự, mặc dù hắn không coi trọng mấy thứ này.
Vương Đằng có tài đức, có khả năng gì, lại được người dị giới công nhận, cho tặng như vậy.
Đàm Đài Tuyền cũng cực kỳ vui vẻ. Đồ đệ cố gắng ra sức, giáo viên như nàng cũng tự hào.
Sau đó, Vương Đằng và đám người Đàm Đài Tuyền tạm biệt, rời khỏi Dương Vương phủ.
Dương Vương và Thân Đồ Hùng tiễn bọn họ đến cửa.
Thân Đồ Hùng hỏi: “Lần này sao phía trên nỡ lấy ra tước vị trao tặng cho người Địa tinh? Hơn nữa còn là một người trẻ tuổi không có thân phận, địa vị gì.”
“Ngươi sai rồi, hắn không phải không có bất cứ thân phận gì.” Dương Vương cười ý vị sâu xa, nói.
“Ồ, ta muốn nghe chi tiết hơn.” Thân Đồ Hùng nói.
“Đầu tiên, hắn là đồ đệ của quân chủ Hắc tước, sau đó lại là đệ tử của Goring. Thân phận như vậy, trước kia chưa bao giờ có, thứ hai vừa hay hắn trợ giúp Dương thành vượt qua cửa ải khó khăn lần này, lý do hợp lý. Thứ ba, thân phận khác của hắn cũng không nhạy cảm, ba điều này không thể thiếu một thứ nào.” Dương Vương nói.
Ánh mắt Thân Đồ Hùng lấp lóe, sau một lúc lâu, hắn nói: “Đế quốc muốn dùng cơ hội này, để chúng ta và Địa tinh càng tiến gần thêm một bước.”
“Không sai, tình thế đã tới bước này, hợp tác cùng có lợi, không có đường lui.” Dương Vương nói với ánh mắt sâu thẳm.
....
Vương Đằng cũng không biết cuộc nói chuyện của hai người. Cuối cùng thế giới sẽ đi đến đâu, không tới lượt hắn quan tâm những chuyện này.
“Vâng.” Vương Đằng gật đầu.
Kỳ thi cuối kỳ sớm hơn kiếp trước nửa tháng, thời gian vô cùng dư dả cho giải thi đấu võ đạo.
Đàm Đài Tuyền và Tiếu Nam Phong vẫn phải ở lại Dương thành mấy ngày, mà Vương Đằng chuẩn bị trở về Địa tinh.
“Thầy ơi, ta chuẩn bị trở về.”
Goring đã về đến Công hội Phù văn. Vương Đằng gọi Tô Linh Huyên tới, ăn một bữa cơm cuối cùng với bọn họ.
Nghe thấy lời của Vương Đằng, Goring ngẩng đầu, khẽ cười nói: “Đi đi, ta đã sớm biết ngươi chuẩn bị đi rồi, lúc rảnh rỗi trở về thăm lão già ta là được.”
“Sẽ như vậy.” Vương Đằng gật đầu.
Tô Linh Huyên luôn oán trách Vương Đằng ức hiếp nàng, nhưng đối mặt với tình cảnh này, trong lòng không khỏi dâng lên một chút mất mát.
Ăn xong bữa cơm này, Vương Đằng tạm biệt Goring. Tô Linh Huyên tiễn hắn đến cửa.
“Đừng tiễn nữa, trở về đi, chăm sóc thầy tử tế.” Vương Đằng quay đầu lại nói.
“Biết rồi, biết rồi, ngươi đi nhanh đi.” Tô Linh Huyên không kiên nhẫn khoát tay.
“Con nhóc này!” Vương Đằng lắc đầu, xoay người rời đi.
Tô Linh Huyên nhìn bóng lưng hắn, vẻ không kiên nhẫn trên mặt dần dần thu lại. Nàng nói trong lòng: “Sư huynh, thuận buồm xuôi gió!”
Vương Đằng đi đến trạm dừng phi thuyền, nhìn thấy một người ngoài ý muốn.
“Sao ngươi lại tới đây?” Hắn nhìn khuôn mặt tươi cười của Lý Dung Tuyết, kinh ngạc nói.
“Làm bạn bè mồi hồi, ta tới tiễn ngươi.” Lý Dung Tuyết cười nói.
“Cảm ơn.” Vương Đằng nói.
“Nói cảm ơn là xa lạ rồi, cầm lấy, ta mua vé cho ngươi rồi.” Lý Dung Tuyết tặng vé phi thuyền cho Vương Đằng.
“Vậy ta không nói cảm ơn nữa.” Vương Đằng cười tiếp nhận, vẫy tay: “Ta đi đây, có duyên gặp lại.”
Nhìn phi thuyền cất cánh, Lý Dung Tuyết buồn vô cớ, người hầu gái bên cạnh nói: “Quận chúa, sao ngươi không níu giữ hắn chứ?”
“Ta lấy thân phận gì để giữ hắn lại chứ? Huống chi vùng trời của hắn, chắc chắn không ở trong thành phố này.” Lý Dung Tuyết cười nói.
....
Vương Đằng ngồi ở sát rìa boong tàu phi thuyền, nhìn tinh tú trên bầu trời. U Diễm Minh Nha chậm rãi hạ xuống. Từ khi vào dị giới, Vương Đằng nuôi thả nó, lúc này hình thể nó đã dài cỡ một mét, thực lực đạt tới nhị tinh, càng ngày càng giống một con chim hung mãnh, có vẻ thần tuấn của cha mẹ nó.
“Chúng ta phải về nhà rồi!” Vương Đằng vuốt lông chim giống như kim loại của nó, nói.
Lúc đến, một người một quạ, lúc đi, cũng là một người một quạ....
Hạ đô có không ít danh lam thắng cảnh, các món ăn vặt đặc sản, và đường phố thương mại hiện đại hóa phồn thịnh.
Đây đều là những địa điểm không thể không đến chơi của giới trẻ.
Dạo chơi chính là ăn uống, đi dạo xung quanh, vui vẻ hài lòng là được.
Vương Đằng và những người khác cũng không có điểm đến cụ thể, đi đến đâu chơi đến đó, thời gian trôi qua rất nhanh.
Buổi tối ăn cơm trở về nghỉ một đêm, ngày thứ hai tiếp tục chơi đùa vui vẻ.
Bọn họ đã sớm leo lên Tường Thành Cổ.
Bởi vì cả nước đang tổ chức giải thi đấu võ thuật lần thứ nhất, dòng người khổng lồ tập trung về Hạ đô, thậm chí rất nhiều người nước ngoài nghe tiếng mà đến.
Vì vậy, tại thời điểm này lượng người ở Hạ đô đông đúc không thua gì với ngày lễ tết.
Sáng sớm trên Tường Thành Cổ đã có không ít người.
Tường Thành Cổ được xây dựng thời chiến quốc cổ đại, trải qua gió sương và mưa tuyết hơn hai nghìn năm, nó đã trở thành biểu tượng lớn của đất nước Hoa Hạ.
Thậm chí còn có người đặt nó vào một trong tám kỳ quan của thế giới, đủ để cho thấy ý nghĩa tồn tại khổng lồ của nó.
Mỗi người đến Hạ đô gần như chắc chắn sẽ đến Tường Thành Cổ, như vậy mới không uổng phí chuyến đi này.
Vương Đằng và những người khác đã leo lên Tường Thành Cổ, vừa đi dạo vừa nhìn ngắm núi sông gấm vóc ở bốn phía xung quanh, có cảm giác khí thế hào hùng đang ồ ạt tiến về phía họ.
Hàn Chú chụp một bức ảnh, nhìn thành quả hắn gật đầu hài lòng nói: “Nghe nói dưới Vạn Lý Cổ Thành này có thần long đang ẩn nấp.”
“Đây có lẽ chỉ là tin đồn nhảm mà thôi, dẫu sao thì thần long cũng chỉ là loài sinh vật trong truyền thuyết.” Đỗ Vũ lắc đầu nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận