Võ Đạo Toàn Thuộc Tín

Chương 56: Thiên phú hệ Thổ xuất hiện

“Làm gì có chuyện đó!”
Vương Đằng vội vàng lắc đầu.
Nhặt chiến kiếm lên, đi lên trước, hắn có hơi chần chờ rồi đâm một nhát vào tim người đàn ông kia.
Mặc dù nguyên lực hệ Băng đã đóng băng đại não của đối phương, nhưng để cho chắc ăn nên hắn vẫn dâm thêm một nhát vào tim nữa.
Mấy bong bóng thuộc tính rơi xuống ở bên cạnh thi thể.
‘Thiên phú hệ Thổ sơ cấp x12’
‘Nguyên lực hệ Thổ x3’
‘Hoàng Thổ công x1’
‘Tinh thần x1 ‘
‘Sức mạnh x10’

“Võ giả hệ Thổ!”
“Xem ra hắn lại có được thêm một hệ thuộc tính thiên phú rồi, ta đúng là càng đi càng xa trên con đường toàn thuộc tính mà!”
Vương Đằng nhặt bong bóng thuộc tính, thuộc tính tinh thần +1, đầu óc tỉnh táo, song trong ký ức cũng chợt có thêm phương pháp tu luyện của Hoàng Thổ công.
Thân thể của hắn cũng trở thành cơ thể và thể chất của hệ Thổ, trong nháy mắt hắn đã cảm nhận được nguyên lực hệ Thổ bập bềnh trong trời đất.
Nguyên lực hệ Thổ tràn vào trong người Vương Đằng, ba điểm nguyên lực hệ Thổ nhặt ở bên kia cũng dung hợp vào.
Sau khi vận chuyển nguyên lực theo phương pháp vận chuyển của Hoàng Thổ công khắp toàn thân thì dồn nguyên lực vào trong nguyên hạch.
Sự thăng bằng bên trong nguyên hạch trong phút chốc đã bị phá hủy.
Nguyên lực hệ Băng thoáng xao động.
Nhưng luồng lực lượng huyền ảo đó lại xuất hiện thêm lần nữa, trấn an nguyên lực hệ Băng.
Ba luồng lực lượng chậm rãi xoay tròn, rồi lại quy về thăng bằng, dần tạo thành cục diện thế chân vạc.
‘Ngộ tính’: 88,1
‘Tinh thần’: 20,2
‘Thiên phú’: Thiên phú hệ Hoả sơ cấp (11/300); thiên phú hệ Băng sơ cấp (13/300), thiên phú hệ Thổ sơ cấp (12/300), linh thị (sơ cấp 1,1/10)
‘Nguyên lực’: 62/100 Hỏa (Cấp Chiến Binh nhất tinh)
Băng 5/100 (cấp Chiến Binh nhất tinh)
Thổ 4/100 (cấp Chiến Binh nhất tinh)
‘Công pháp’: Xích Viêm quyết (nhập môn 2/100), Huyền Băng quyết (nhập môn 2/100), Hoàng Thổ công ‘Thổ Nguyên thuẫn’ (nhập môn 2/100)
‘Chiến kỹ’: Chiến kỹ cơ sở (quyền, kiếm, đao, thân: nhập vi), côn pháp cơ sở (nhập môn), thương thuật (tiểu thành), Hỏa Lân kiếm pháp (nhập môn 40/100), Huyễn Băng quyền (nhập môn 9/100)
‘Tri thức’: Môn học cơ sở (max điểm)
‘Chiến lực tổng hợp’: 195
‘Thuộc tính trắng’: 0
“Lần này lại không rơi chiến kỹ à?”
Nhìn giao diện thuộc tính, Vương Đằng thấy có hơi đáng tiếc.
“Nhưng Hoàng Thổ công lại bao hàm một môn chiến kỹ phòng ngự —— Thổ Nguyên thuẫn!”
“Lúc trước khiên phòng ngự mà người này thi triển ra chắc là chiến kỹ này ha! Lúc ấy hắn còn chưa thi triển hoàn toàn thì đã bị ta đánh bại rồi, không biết lực phòng ngự ra sao nữa?”
“Phải tìm cơ hội thí nghiệm một chút mới được.”
Vương Đằng thấy rất hài lòng với Thổ Nguyên thuẫn.
Hiện giờ hắn không thiếu chiến kỹ loại công kích, nhưng lại không có thủ đoạn phòng ngự, mà Thổ Nguyên thuẫn vừa hay bù được khuyết điểm này của hắn.
“Lần này thuộc tính tinh thần rơi khá nhiều, cho hẳn một điểm, chẳng nhẽ là bởi ta đã tấn công vào đầu của hắn?”
“Ta có nên sắm sẵn một cục gạch để sau này chuyên môn choảng đầu người ta không nhỉ?”
Vương Đằng nghĩ tới đây thì đột nhiên cảm thấy được lắm.
Những ý nghĩ này chỉ chợt lóe qua trong đầu hắn thôi, sau đó hắn lại tập trung vào thi thể ở trước mắt này.
Giờ đã đến lúc sử dụng kỹ năng cấp Thần —— Sờ thi đại pháp rồi!
Nhưng ai dè ngoài một chiếc điện thoại di động thì trong túi áo người này rỗng tuếch, chẳng thấy vũ khí phù văn gì hết.
“Móa, nghèo thế!”
Vương Đằng nào biết rằng, tên người đàn ông này đúng là nghèo thật!
Hắn vừa mới trở thành võ giả không bao lâu, dồn một đống tiền ra để mua một bộ công pháp Hoàng Thổ công, chẳng còn đồng nào thừa để mua chiến kỹ và vũ khí nữa.
Nếu không thì sao hắn sẽ những đồng đội khác mà hắn nói rồi một mình tới bắt Vương Đằng chứ.
Đơn giản là muốn độc chiếm di vật của hai võ giả kia mà thôi.
Vương Đằng không lề mề nữa, dùng nguyên lực hệ Hỏa đốt luôn thi thể của hắn thành tro tàn.
Hắn ngắm ngọn lửa đang dần tắt ở trước mắt, rồi chợt thấy có hơi hoảng hốt.
Trong vòng chưa đầy một tháng ngắn ngủi, trên tay của hắn đã dính máu của mấy mạng người rồi.
Mặc dù lần nào cũng đều không phải hắn chủ động gây chuyện, đều là đánh trả bị động, nếu không thì người bị mất mạng sẽ là hắn.
Nhưng cuối cùng người là do hắn giết.
Tay dính máu cũng là tay của hắn.
“Haizzz, tội nghiệt mà!”
Vương Đằng thở dài, cảm thấy bản thân vốn là người lương thiện, nhưng rồi dòng đời xô đẩy, ép người tốt thành kẻ xấu!
Lửa tắt hoàn toàn.
Gió biển thổi qua, tro tàn cũng bay hết theo làn gió.
Đột nhiên phát hiện ——
Nguyên lực hệ Hỏa quả thực đúng là đồ ngon dùng để giết người phóng hỏa, cần thiết phải có!
Vương Đằng cầm chiếc điện thoại của tên võ giả này trong tay, hơi híp mắt, rồi tay đột nhiên dồn lực.
Răng rắc!
Một chiếc Iphone giá cả không hề rẻ lập tức bị hắn bóp vỡ.
Khóe miệng hắn lộ ra một cười lạnh, ném chiếc điện thoại đó vào trong biển, một tiếng tùm vang lên và rồi chiếc điện thoại ấy chìm vào trong biển.
Sau đó hắn lại lấy hai chiếc điện thoại di động lúc trước từ trong xe ra, cũng bóp nát rồi ném vào trong biển.
Muốn tìm, thế thì vào trong biển mà mò đi!
Chuyện lần này cũng coi như đã dấy lên một hồi chuông cảnh báo cho Vương Đằng, ở xã hội hiện đại, buộc phải đề phòng cẩn thận những sản phẩm của khoa học kỹ thuật.

Vương Đằng lái xe rời đi, may là giờ đã rất muộn rồi nên không có những xe cộ khác đi ngang qua.
Nếu không thì màn giết người hủy thi diệt tích này mà bị người ta nhìn thấy, chắc là dọa cho họ hồn lìa khỏi xác luôn.
Vương Đằng về đến nhà, lấy vật phẩm lục soát được trên người hai gã võ giả kia ra, sau khi kiểm tra kỹ càng một lần và xác định là không gắn trang bị theo dõi gì thì mới thở phào nhẹ nhõm.
“Sau này những thứ thế này tốt hơn hết đừng mang về nhà nữa, để tránh cho cha mẹ bị kéo vào trong vòng xoáy trả thù của võ giả.”
“Bọn họ không phải võ giả, tốt nhất vẫn đừng tiếp xúc với những thứ này.”
“Thảo nào người bình thường hiểu rất ít về thế giới của võ giả, hóa ra không thật sự đặt chân vào trong đó thì sẽ là người của hai thế giới thật.”
Vương Đằng có hơi cảm khái, thầm nghĩ trong lòng.
“Nếu vậy thì ta chỉ đành ra ngoài thuê nhà thôi, ngày mai đi xem thử xem thế nào.”
Lúc này, lầu dưới truyền đến giọng của Lý Tú Mai.
“Con trai, mau xuống ăn bữa khuya!”
“o (╯□╰)o May ta có luyện võ, nếu không cứ ăn lắm thế này thì không biết sẽ béo chương béo nứt ra sao nữa~”
Vương Thịnh Quốc vừa về nhà thì Vương Đằng cũng chẳng đú đởn chơi bời nổi nữa.
Chỉ đành tới trường đi học cho đàng hoàng.
Hắn cất trứng vào ba lô, và đặt hai món vũ khí lên xe, hôm nay hắn định ra ngoài thuê nhà.
Tìm một cái ổ vàng để giấu trứng!
Đến trường học.
Vương Đằng ngạc nhiên phát hiện, có rất nhiều người đều đang học quyển Năm năm thi võ ba năm mô phỏng, cái vẻ học điên cuồng điên dại này làm hắn nhìn cũng thấy hơi sợ sợ.
Cả Lâm Sơ Hàm cũng đều thế, gù đầu gù cổ vào đọc rồi lại vừa ghi chép lại kiến thức vào vở viết, còn miệng thì lẩm bẩm.
Đây mới thật sự là —— Không điên cuồng thì không thành công mà!
Kỳ thi võ có sức hấp dẫn không nhỏ với mọi người, mặc dù cơ hội xa vời nhưng vẫn có rất nhiều người đều không muốn buông bỏ.
Bọn họ đánh cược cả tính mạng… Bậy bậy, cược cả kỳ thi tốt nghiệp trung học, dù có thế nào thì cũng muốn liều một lần.
Vương Đằng rất vui mừng.
Nhìn bong bóng thuộc tính của Năm năm thi võ ba năm mô phỏng rơi ở trên đất này, các bạn học, các ngươi đúng là cố gắng quá rồi, chăm chỉ học lên nha, đều học cho giỏi vào đó.
Vương Đằng vừa nhặt thuộc tính, vừa biểu đạt lòng kính nể của mình tới nhũng bạn học đang cực khổ đọc sách kia.
—— Các ngươi đều là người tốt!
Một buổi sáng, Vương Đằng đã nắm vững được kiến thức của Năm năm thi võ ba năm mô phỏng một cách nhanh chóng.
Buổi trưa, sau khi ăn cơm trưa xong với mấy người Hứa Kiệt thì hắn lái xe ra khỏi trường học.
Triệu Cương Hổ và Triệu Cương Báo đã đứng chờ ở cổng trường của trường Đông Hải số 1 sắp hai tiếng tới nơi rồi, ngày hôm qua sau khi tự mình ngẫm nghĩ một đêm thì Triệu Cương Hổ đã làm ra một quyết định mà đến chính hắn cũng không thể tin được.
Lúc này, mặc dù đợi rất lâu nhưng mà hắn không dám có oán hận câu nào.
Triệu Cương Báo gục đầu ủ rũ, ngồi trên bậc thang ở đường cái, xì xụp hút thuốc, nhìn qua trông có hơi tang thương.
Vương Đằng vừa lái xe ra thì Triệu Cương Hổ đã nhận ra ngay.
“Vương thiếu!”
Mắt hắn sáng lên, vội vàng hô to một tiếng.
Vương Đằng đang muốn lái xe rời đi thì nghe thấy âm thanh này bèn phanh xe lại: “Ơ, là hắn! Tới thật kìa.”
Ngừng xe lại ở ven đường.
“Sao đây, đã nghĩ kỹ nhanh thế à?” Vương Đằng xuống xe nhìn Triệu Cương Hổ rồi hỏi.
“Nếu đã hứa với Vương thiếu thì ta chắc chắn phải nhanh chóng đưa ra quyết định chứ!” Triệu Cương Hổ cười khổ nói.
“Rồi ngươi đưa ra quyết định gì?” Vương Đằng thấy dáng vẻ này của hắn thì trong lòng thấy có hơi tò mò, hỏi với vẻ khá là hứng thú.
Triệu Cương Hổ cắn răng, trông cứ như đến lúc quyết định thì lại có hơi do dự vậy, nhưng rồi cuối cùng hắn vẫn nói ra: “Vương thiếu, mặc dù Triệu Cương Hổ ta bất tài, nhưng dưới trướng cũng có một vài Võ Đồ sơ cấp và trung cấp đi theo kiếm cơm ăn…”
“Nếu như Vương thiếu ngươi không chê thì sau này bọn ta sẽ đi theo Vương thiếu.”
Vương Đằng bỗng thấy có hơi kinh ngạc.
Hắn đã từng nghĩ, Triệu Cương Hổ sẽ táng gia bại sản gom góp thêm nhiều tiền hơn, hoặc là chuẩn bị vài món binh khí phù văn v.v… để giải quyết ân oán của hai bên.
Nhưng có nghĩ nát óc hắn cũng chẳng ngờ được Triệu Cương Hổ lại làm dứt khoát thế này, hắn lại muốn dẫn một đám đàn em gia nhập vào dưới trướng của mình!
“Anh!” Triệu Cương Báo tỏ ra khiếp sợ.
Hắn cũng không ngờ Triệu Cương Hổ sẽ đưa ra quyết định như thế, nếu như trở thành đàn em của Vương Đằng thật thì sau này hắn làm gì có chỗ dựa nữa.
Vương Đằng không biết là đang nghĩ đến gì, trong lòng chợt nảy ra một ý.
Mặc dù chỉ là vài Võ Đồ sơ cấp, trung cấp, Võ Đồ cao cấp cũng chỉ có một mình tên Triệu Cương Hổ này thôi, nhưng dẫu sao thì cũng được coi là một thế lực nho nhỏ.
Có thể mua chuộc được!
Ấy nhưng hắn không đồng ý ngay, trên mặt lộ vẻ do dự.
Triệu Cương Hổ thấy vậy thì giật mình trong lòng, bèn gô cổ Triệu Cương Báo ở bên ra: “Nếu như Vương thiếu cảm thấy còn chưa đủ, tóm lại chuyện này là do thằng em này của ta gây ra. Nếu hắn không quản được nửa người dưới của hắn thì cắt luôn đi, tránh cho hắn sau này lại làm xằng làm bậy.”
Triệu Cương Báo suýt nữa thì bị xòa tè ra ngay tại chỗ!
“Anh à!”
“Anh trai ruột của ta!!”
“Chắc chắn ta là thằng em ngươi nhặt được rồi, không thì sao ngươi lại nhẫn tâm với ta như thế!” Hắn kêu to, liều mạng giãy dụa.
Nhưng mà với thực lực của hắn thì sao phản kháng lại Võ Đồ cao cấp như Triệu Cương Hổ được.
Vương Đằng cũng sợ ngây người luôn.
“Cắt… Cắt á!”
Qua một lúc lâu thì hắn mới tỉnh người lại, nhìn Triệu Cương Hổ với sắc mặt có hơi cổ quái.
Nếu như không phải vì vẻ ngoài của hai người này giống nhau tới bảy, tám phần thì có khi hắn tin Triệu Cương Báo là trẻ bị nhặt được thật.
“Nếu cắt thì có phải độc ác quá không?” Vương Đằng trầm ngâm một chút.
Triệu Cương Báo nghe thấy Vương Đằng nói chuyện cho mình thì suýt nữa cảm tới rơi nước mắt, hắn vội vàng gật đầu.
“Anh, ngươi xem Vương thiếu cũng nói vậy rồi, ngươi tạm tha cho ta một lần này đi.”
“Sau này ta không dám nữa!”
“Lần này là vì bị sắc đẹp làm mờ mắt thế nên mới có ý xấu với bạn của Vương thiếu, ta biết sai rồi…”
Triệu Cương Hổ thờ ơ.
Vương Đằng thì lại gật đầu: “Xem ra em trai ngươi đã biết sai thật rồi, nếu đã thế thì đừng cắt hẳn!”
Triệu Cương Hổ câu mà hắn nói thì cứ thấy là lạ chỗ nào, nhưng cũng không nghĩ ra được ngay.
Triệu Cương Báo thì lại vui mừng quá đỗi, trong lòng biết chỉ cần Vương Đằng thôi là anh hắn chắc chắn sẽ không ra tay độc ác như vậy.
Nhưng mà, Vương Đằng dừng lại chút rồi nói tiếp.
“Con người của ta luôn rất nhân từ, vậy thì cắt đứt một nửa là được!”
Triệu Cương Hổ: “…”
Triệu Cương Báo: “$%%… x&&x# $ $% $… &”
Ngươi chắc chắn là ma quỷ rồi!
Tim ngươi chắc chắn là màu đen!!
Một nửa!
Con mẹ nó vãi cả một nửa!
Mặt mũi Triệu Cương Báo trắng bệch, sững sờ nhìn Vương Đằng, nhất là thấy cái biểu cảm “Ta rất nhân từ” kia thì cảm thấy chẳng ổn tí nào.
“Vương thiếu, hay là cắt đứt cả đi.”
Mí mắt của Triệu Cương Hổ giật liên hồi, trong lòng luôn tự nhủ với mình sau này tuyệt đối không được chọc cho Vương Đằng.
Giờ khắc này, thậm chí Triệu Cương Báo còn cảm thấy những lời mà Triệu Cương Hổ nói ra này là vì tốt cho mình.
Cắt một nửa…
Thôi dứt khoát luôn đi!
Thế giới này thật đáng sợ, mẹ ơi, ta muốn về nhà!
Vương Đằng thấy đã đạt hiệu quả rồi thì không dọa Triệu Cương Báo nữa, vỗ vai của hắn, nói:
“Được rồi, dọa ngươi thôi, sau này đừng gây chuyện khắp nơi nữa, không phải lần nào cũng gặp được người dễ nói chuyện như ta đâu.”
Triệu Cương Báo đột nhiên ngẩng đầu, cực kỳ vui mừng, thế là không cần cắt nữa đúng không??
“Nhưng nếu sau này còn tái phạm thì ta sẽ tự mình xử lý ngươi!”
Vương Đằng thản nhiên nói, sau đó không để ý tới hắn nữa, ngồi vào trong xe rồi khởi động động cơ, chuẩn bị rời đi.
“Vương thiếu, đề nghị vừa rồi của ta, ngươi thấy sao?” Triệu Cương Hổ vội vàng hô.
“Không vội, đợi ta xem qua lý lịch của các ngươi, nếu như phù hợp yêu cầu của ta thì sau đó bàn tiếp cũng không muộn.”
Vương Đằng hạ cửa sổ xe xuống, liếc Triệu Cương Hổ một cái, nói một câu xong thì lại ô tô rời đi.
Chờ xe đi xa.
Triệu Cương Báo mới cẩn thận hỏi: “Anh, không cắt của em nữa hả?”
“Thằng ngu, chỉ có mình ngươi là tưởng ta muốn cắt ngươi thật thôi, khổ nhục kế đó biết chưa hả, Vương thiếu người ta liếc mắt một cái là đã nhìn ra rồi, chỉ dọa ngươi tí thôi, nhìn dáng vẻ của ngươi kìa.” Triệu Cương Hổ trợn mắt nói.
Triệu Cương Báo bị chửi quen rồi, nên cũng chẳng để trong lòng, hắn thở phào nhẹ nhõm, vỗ ngực nói: “Làm ta sợ muốn chết!”
“Đồ vô dụng!” Triệu Cương Hổ càng thấy tức giận hơn, đá mạnh cho hắn một cước.
Triệu Cương Báo nhảy sang bên cạnh đầy thông thạo, né một cước này, cười hì hì rồi lại hỏi: “Anh, ngươi muốn đi theo hắn thật à?”
“Đi theo một võ giả, đã thế còn là võ giả trẻ tuổi như thế, tóm lại là có tiền đồ hơn là đi theo một Võ Đồ cao cấp như ta.” Triệu Cương Hổ ung dung nói.
Sau khi tạm biệt hai người Triệu Cương Hổ thì Vương Đằng vừa lái xe, vừa nghĩ đến đề nghị của đối phương.
Không thể không thừa nhận, con người Triệu Cương Hổ này đúng là có cái trí khôn vặt.
Chỉ dựa vào một mình võ giả là hắn mà vừa hóa giải được ân oán lúc trước, lại vừa biến mình thành điểm dựa của hắn nữa.
Còn có một chiêu khổ nhục kế kia … A ~
Vương Đằng nở một nụ cười đầy thâm ý.
Vậy thì, có nên tiếp nhận sự quy hàng của hắn không nhỉ?

Vừa suy nghĩ, Vương Đằng vừa lái xe thể thao đi tới một khu dân cư.
Buổi sáng khi đi học ở trường học, hắn lên app 58 tìm những chỗ cho thuê ở giữa nhà hắn và trường học.
Và cũng đã hẹn mấy chủ cho thuê nhà, buổi trưa qua xem nhà.
Khu dân cư ở trước mắt là một nơi trong số đó, chủ cho thuê nhà là một phụ nữ trung niên hơn năm mươi tuổi.
Bởi vì Vương Đằng tới hơi trễ nên sắc mặt không tốt cho lắm, nhưng khi thấy Vương Đằng lái xe thể thao tới thì mắt bỗng sáng lên, chớp mắt cái đã trở nên cực kỳ nhiệt tình niềm nở.
Nàng dẫn Vương Đằng đi xem nhà, miệng thì nói không ngừng, nói nhà của mình tốt ra sao, giao thông thuận tiện thế nào.
Vương Đằng nghe mà thấy đau cả đầu.
Mà vừa nói đến tiền thuê nhà thì lại càng làm hắn thấy cạn lời hơn nữa.
Trên mạng viết ba ngàn năm trăm đồng một tháng, ai dè lúc này lại biến thành sáu ngàn, nâng lên cao gần một nửa lận.
Rõ ràng người này coi hắn thành kẻ coi tiền như rác mà!
Cuối cùng Vương Đằng chỉ đành từ chối, nói trở về nghĩ một chút thì mới thoát được bác gái miệng rộng này.
Từ khu dân cư đi ra ngoài, hắn không khỏi lau một phen mồ hôi lạnh.
Đúng là đáng sợ thật!
Sau đó hắn lại xem thêm hai, ba nhà nữa nhưng cũng là rất không hài lòng.
Chủ cho thuê nhà của mấy căn nhà đó còn dở dở ương ương hơn nữa, không là lắm điều kiện khác hẳn với trong quảng cáo cho thuê, thì là như tìm người trông nhà hộ.
Gì mà gian phòng này không vào được, thiết bị điện kia không được dùng!
Nhà này của ta vừa sửa chữa xong, vách tường không được làm bẩn đâu đó!
Phải nhớ tưới nước cho hoa cỏ trên sân thượng, cho chó cho mèo ăn v.v… toàn những loại điều kiện như thế thôi!
Quả thực là Vương Đằng cạn lời luôn rồi.
Nếu luyến tiếc như thế thì cho thuê là mịa gì?
Nếu những hoa cỏ này quý như thế, mèo chó đáng yêu như vậy, thế sao không mang theo tự mình nuôi đi?

Lượn lờ khắp nơi suốt hai tiếng đồng hồ nhưng lại chẳng có nơi nào hợp mắt, Vương Đằng lắc đầu, chạy thẳng tới nhà cuối cùng.
Trên thực tế hắn cũng chẳng ôm hy vọng gì mấy.
“Sớm biết thế thì tìm người môi giới cho xong!” Vương Đằng lắc đầu, kiếp trước sau khi Vương gia lụi bại, hắn thuê nhà ở bên ngoài đã bị người môi giới lừa bịp mấy lần, tới tận giờ hắn vẫn còn nhớ như in thế nên đã loại hết người môi giới ra khỏi dự tính theo bản năng.
Căn nhà cho thuê cuối cùng này nằm ở gần Đại học Đông Hải.
Vị trí không nằm ở trên đường thẳng từ nhà hắn tới trường Đông Hải số 1.
Nhưng mà chỗ này có hơi yên tĩnh, hơn nữa vì là ở bên cạnh thành phố đại học phố nên vấn đề trị an rất tốt.
Hắn thấy căn nhà này là trong lúc vô tình, thấy nó tốt thế là quyết định tới xem thử.
“Ngươi chính là ‘Vương Đại Thiếu Vừa Bắt Đầu Đã Là Đại Ca Của Cô Nhi Viện’ hả?”
Chủ cho thuê nhà là một người đàn ông vạm vỡ trung niên tục tằng, mặc quần bãi biển, đứng sạng háng ra ở ven đường quốc lộ, vừa gặp đã hỏi một câu làm Vương Đằng ngây người.
“Vương, Vương Đại Thiếu Vừa Bắt Đầu Đã Là Đại Ca Của Cô Nhi Viện!!”
Hắn nghĩ một lát thì mới nhớ lại, hình như tên nick trên mạng của hắn thì phải.
Nhưng đây là kiệt tác của hắn trong thời kỳ phản nghịch ở kiếp trước, bây giờ thì hắn đã quên lâu rồi, lúc lên mạng cũng chẳng để ý tới tên nick của mình luôn.
Ai ngờ giờ bị người ta gọi ra…
Thấy thẹn vãi!
Quả thực là muốn đào hố chui xuống luôn!
Mặc dù trong lòng hắn rất muốn tìm một cái lỗ để chui vào, nhưng mặt ngoài thì hắn vẫn tỏ ra vô cùng bình tĩnh, gật đầu.
“Ngươi là chủ cho thuê nhà!”
“Đúng là ta, đi thôi, dẫn ngươi đi xem thử căn nhà!” Người đàn ông tục tằng cũng tỏ ra rất hiển nhiên, không hề thấy ngạc nhiên gì.
Trông có vẻ hình như là người đã từng gặp những trường hợp lớn!
Hắn dẫn Vương Đằng đi về một hướng.
Trước mắt là một khu nhà dân thấp bé, từ đường lớn đi vào trong rồi rẽ rẽ quành quành ở trong hẻm nhỏ, một lát sau mới đi đến trước một ngôi nhà có sân.
“Một mình ngươi cứ thoải mái xem đi.”
Vương Đằng cũng chẳng khách sáo, bắt đầu quan sát xung quanh.
Càng xem thì hắn càng cảm thấy hài lòng.
Căn nhà này nằm ở vị trí u tĩnh, mặc dù phía ngoài trông thì cũ kỹ, nhưng trang hoàng ở bên trong thì đều là mới cả, trông thoải mái vô cùng.
Hơn nữa còn có cả sân nhỏ trông rộng rãi. Nếu muốn luyện võ thì cũng có thể thoải mái vung chân vung tay.
Ở phía ngoài không xa là thành phố đại học, mặc dù nơi này rất yên tĩnh, nhưng vừa ra bên ngoài thì sẽ tới ngay phố sinh viên, đến buổi tối hơn mười giờ mà vẫn còn rất nhộn nhịp.
Người ở xung quanh cũng đều là gia đình bình thường, cũng có không ít sinh viên đại học thuê ở đây, không hạng người xấu xa gì mấy.
“Thấy sao hả?”
Thấy Vương Đằng lượn một vòng rồi trở về, chủ cho thuê nhà hỏi.
“Cũng được đấy, nói giá tiền đi.” Vương Đằng gật đầu.
Chủ cho thuê nhà cầm điếu thuốc cho vào miệng ngậm, đồng thời cũng đưa cho Vương Đằng một cây: “Hút không?”
Vương Đằng không khách sáo, nhận lấy rồi bỏ vào trong miệng.
Chủ cho thuê nhà châm điếu, hít một hơi thật sâu rồi chậm rãi phun ra, hỏi: “Một mình ngươi thuê à?”
“Đúng!” Vương Đằng gật đầu.
“Nếu như là một mình ngươi thuê thì giá cũng không rẻ, nhưng ngươi lái xe tới đây thì chắc cũng không thiếu chút tiền đó.” Chủ cho thuê nhà cười.
“Thế này nha, ta cũng không lấy của ngươi nhiều làm gì, năm ngàn mốt một tháng, có chấp nhận được giá này không?”
Trước khi đến Vương đã Đằng điều tra tiền thuê của khu vực này rồi, giá tiền này quả thực là quá ổn.
Hơn nữa trang hoàng ở bên trong cũng rất tốt, theo lý thuyết thì giá tiền đắt hơn tí thì vẫn sẽ có người thuê.
Vương Đằng liếc người đàn ông tục tằng này một cái, trong lòng thấy có hơi kinh ngạc.
“Làm sao? Còn ngại rẻ hả!” Người đàn ông tục tằng liếc mắt cái là biết tỏng hắn nghĩ gì, nhếch miệng để lộ ra hàm răng vàng khè, cười nói.
“Giá tiền được, đắt chút cũng chẳng sao, nhưng ta có một điều kiện.” Vương Đằng nói.
“Còn điều kiện nữa? Nói nghe thử xem!” Người đàn ông tục tằng nhíu mày.
“Trong lúc ta thuê nơi này thì người khác không được vào, bao gồm cả ngươi!” Vương Đằng nói.
“Được! Đây vốn là chuyện đương nhiên mà.” Người đàn ông tục tằng kia gật đầu đáp chẳng hề do dự.
Cuối cùng người đàn ông tục tằng đó cũng chẳng thu tiền thuê nhiều thêm, vẫn là cái giá đó, đã nói năm ngàn thì chính là năm ngàn, điều này làm Vương Đằng chợt có chút thiện cảm với hắn.
Tiền thuê cọc một tháng, đóng trước ba tháng.
Chuyển khoản qua Alipay!
Hợp đồng ký xong!
Người đàn ông tục tằng lấy ra một chuỗi chìa khóa đưa cho Vương Đằng.
“Nếu như ngươi không yên lòng thì chìa khóa dự phòng kia cũng sẽ giao cho ngươi nốt, ta sẽ ở ở khu dân cư mới xây ở bên cạnh kia, nếu như ngươi không vội đi thì ta về lấy cho ngươi ha?” Người đàn ông tục tằng chỉ vào khu dân cư mà đứng ở nơi này cũng nhìn thấy được, nói.
“Buổi tối ta ta dọn qua ở luôn rồi, đến lúc đó ngươi đưa cho ta cũng được.” Vương Đằng không từ chối.
Người đàn ông tục tằng gật đầu, hai người cùng nhau đi ra ngoài đường lớn, quãng đường mất khoảng mấy phút đi bộ.
Đến đường cái, đang muốn nói lời từ biệt thì điện thoại của người đàn ông tục tằng kia reo.
“Trời đất mênh mông là tình yêu của ta …”
Tiếng chuông điện thoại di động dào dạt tình cảm vang lên ở trên đường cái khiến rất nhiều sinh viên đại học đi ngang qua đều quay đầu lại nhìn.
Tỉ lệ quay đầu nhìn là hai trăm phần trăm!
“Alo, vợ à… Được được, ta về ngay đây… Cái gì, ờ ờ, mua bình xì dầu có lẽ, được, ta đi mua ngay bây giờ đây.”
Vương Đằng nhìn người đàn ông tục tằng ban nãy còn tỏ ra thong dong thản nhiên, giờ lại cứ như chuột nhìn thấy mèo, nói chuyện cách nhau một cái điện thoại mà vẫn cúi đầu khom lưng, nịnh hót vô cùng, bỗng chốc sắc mặt trở nên vô cùng đặc sắc.
Một lát sau, người đàn ông tục tằng đó cúp điện thoại, thở dài.
Châm điếu thuốc hút để an ủi bản thân.
Sống lưng trong nháy mắt lại thẳng lên.
“Haizzz, ta đường đường là một người đàn ông có trong tay mười tám căn nhà phá bỏ và di dời, sao lại thua ở trong tay người phụ nữ này nhỉ?”
“…” Vương Đằng.
Ông anh, hình như ngươi để lộ chuyện gì khó lường rồi đó!
Trong nháy mắt Vương Đằng chợt hiểu ra.
Thảo nào này chủ cho thuê nhà lại coi tiền như cặn bã như thế, không quan tâm tới tiền thuê có nhiều thêm hay ít đi một ngàn, hai ngàn đồng.
Người đàn ông có trong tay mười tám căn nhà phá bỏ và di dời là người ưu tú vậy đấy!
Trâu bò kinh khủng như vậy đấy!
Không phục không được!
Nhưng mà hình như có hơi sợ vợ~
Ở dưới vẻ ngoài cố giả bộ kiên cường kia của hắn là một tâm linh nhỏ yếu bất lực, đã chịu đủ mọi tàn phá.
Amen, mặc niệm ba giây đồng hồ!
Nhìn ánh mắt của Vương Đằng, người đàn ông tục tằng há miệng.
“Ông anh không cần nói gì hết đây, ta hiểu mà, ta thấy rất bội phục người đàn ông như ngươi đấy. Ngươi mau đi đánh… À không, mua xì dầu đi, chị dâu vẫn đang chờ ngươi kìa.”
Vương Đằng vỗ vai của hắn, nói một câu thấm thía.
Người đàn ông tục tằng lại há miệng nhưng lại không nói được chữ nào, cuối cùng hắn khoát tay, ủ rũ đi vê phía cửa hàng tiện lợi ở bên cạnh —— Mua xì dầu!
Người đàn ông chân chính thì nên như vậy, có can đảm đối mặt trực diện với con cọp mẹ trong nhà!
Vương Đằng lên xe, cuối cùng nhìn bóng lưng tiêu sái kia, để lại một câu cảm thán bay đi theo gió.

Vương Đằng trở về trường học, còn có mười phút đồng hồ là vào lớp rồi.
Nhưng mà hắn cũng không định về lớp.
Đối với hắn, ngồi đàng hoàng ở trong lớp học thì quả thực có hơi lãng phí thời gian.
Năm năm thi võ ba năm mô phỏng cũng không cần lo lắng, mỗi ngày bớt thời giờ nhặt một tí là chẳng mấy chốc sẽ tới max.
“Lớp trưởng đại nhân, xế chiều điểm danh hộ ta nhé.”
Vương Đằng nói một tiếng với Lâm Sơ Hàm, sau đó thì thảnh thơi rời khỏi phòng học trong ánh mắt đầy bất đắc dĩ của đối phương.
“Người này đúng là đáng ghét mà, lần nào cũng kêu ta bao bịt hộ, biết thế thì chẳng để ý tới hắn nữa, giờ lại cứ nhờ vả hết lần này tới lần khác được voi đòi tiên!” Lâm Sơ Hàm không khỏi dậm chân.
Thật ra thì, cho tới bây giờ giáo viên của các khoa đều nhắm một mắt mở một mắt với những hành động trốn học, chơi điện thoại trong giờ học v.v… của con ông cháu cha Vương Đằng này.
Tiếng chuông vào học vang lên.
Tiếng ồn ào trong trường học dần lắng xuống, chẳng mấy chốc đã chỉ còn lại tiếng giảng bài của các thầy cô.
Vương Đằng đi trên con đường của trường học, quyết định tìm một chỗ tu luyện nguyên lực.
Kể từ khi trở thành võ giả thì hắn vẫn chưa tu luyện được lần nào tiêu chuẩn cả.
Lúc này có thời gian rảnh thì để tu luyện công pháp nguyên lực, xem thử hiệu quả ra sao.
Phía sau thao trường có một rừng cây nhỏ, bình thường ngoài một vài sinh viên hư hốn hút thuốc lá ở đây thì rất ít có người tới.
Bây giờ lại là giờ đi học thì lại càng không có ai.
Vương Đằng suy nghĩ một lúc thì đi về phía rừng cây nhỏ.
Trong rừng cây nhỏ, thỉnh thoảng vang lên một hai tiếng côn trùng kêu, tiếng chim hót trông u tĩnh vô cùng.
Vương Đằng đi vào bên trong được một hồi thì thấy một tảng đá lớn, người ngồi lên dễ dàng.
Hắn nhẹ nhàng nhảy lên rồi ngồi xếp bằng ở trên tảng đá.
Trên đầu hắn có một vùng tán cây vừa khéo che được ánh mặt trời chói chang.
Nhưng nhiệt độ vẫn còn rất cao, hắn dùng nguyên lực hệ Băng tạo ra một vòng toàn khối băng ở bốn phía.
Ngay lập tức nhiệt độ giảm đi không ít.
Thoải mái!
Thấy bốn phía không có ai, hắn bèn nhắm mắt, bắt đầu tu luyện công pháp nguyên lực.
Đầu tiên là Xích Viêm quyết!
Dựa theo đường vận chuyển nguyên lực của công pháp, nguyên lực hệ Hỏa bên trong nguyên hạch bị hắn dẫn dắt ra, chạy dọc trong tứ chi bách hài.
Vương Đằng dần tiến vào trạng thái tu luyện.
Nguyên lực hệ Hỏa tự do ở trong trời đất vọt về phía hắn …
Hắn dựa theo miêu tả của Xích Viêm quyết, nguyên lực lưu chuyển ở trong người một vòng theo lộ tuyến của công pháp lộ tuyến, rồi sau đó trở lại nguyên hạch, đó là một chu thiên.
Lúc này nguyên lực hệ Hỏa đã vận chuyển được một chu thiên, nhưng mà Vương Đằng cũng không dừng lại, vẫn đang tiếp tục tu luyện.
Một chu thiên, hai chu thiên, ba chu thiên …
Thời gian chẳng mấy chốc đã qua một giờ!
Ở trong việc tu luyện, Vương Đằng tỏ ra chuyên chú hiếm có.
Sau hai tiếng đồng hồ, hắn chậm rãi mở mắt, cảm giác nguyên lực hệ Hỏa trong cơ thể trở nên mạnh mẽ hơn nhiều, hơn nữa hắn càng thành thạo Xích Viêm quyết hơn.
Ánh mắt hắn nhìn về giao diện thuộc tính.
‘Ngộ tính’: 83,1
‘Tinh thần’: 20,2
‘Thiên phú’: Thiên phú hệ Hoả sơ cấp (11/300), thiên phú hệ Băng sơ cấp (13/300), thiên phú hệ Thổ sơ cấp (12/300), linh thị (sơ cấp 1,1/10)
‘Nguyên lực ‘: Hỏa 63/100 (cấp Chiến Binh nhất tinh)
Băng 5/100 (cấp Chiến Binh nhất tinh)
Thổ 4/100 (cấp Chiến Binh nhất tinh)
‘Công pháp’: Xích Viêm quyết (nhập môn 5/100), Huyền Băng quyết (nhập môn 2/100), Hoàng Thổ công ‘Thổ Nguyên thuẫn’ (nhập môn 2/100)
‘Chiến kỹ’: Chiến kỹ cơ sở (quyền, kiếm, đao, thân: nhập vi), côn pháp cơ sở (nhập môn), thương thuật (tiểu thành), Hỏa Lân kiếm pháp (nhập môn 40/100), Huyễn Băng quyền (nhập môn 9/100)
‘Tri thức’: Môn học cơ sở (max điểm)
‘Chiến lực tổng hợp’: 195
‘Thuộc tính trắng’: 0
“Nguyên lực hệ Hỏa mới tăng lên một điểm thôi á!” Vương Đằng trừng mắt.
Tu luyện suốt hai tiếng đồng hồ mới tăng thêm một điểm nguyên lực hệ Hỏa, tốc độ này khiến hắn cảm thấy có chút khó tin.
Bình thường đều nâng cao nhờ nhặt thuộc tính, thực lực tăng lên không nhanh lắm.
Quả nhiên không so sánh thì sẽ không có đau thương mà!
Xem ra bản thân bị hệ thống chiều hư rồi.
“Nếu có một ngày, hệ thống biến mất thì sao?”
Vương Đằng nghĩ đến khả năng này thì bỗng thấy căng thẳng trong lòng, vội vàng lắc đầu: “Không được, không được, không thể quá lệ thuộc vào hệ thống, mình cũng phải cố gắng tu luyện mới được!”
Hít một hơi thật sâu, ánh mắt của Vương Đằng trở nên kiên định.
Sau khi nghĩ thông suốt được điều này thì tâm tính của hắn cũng dần ổn định lại.
Ngay sau đó ánh mắt hắn lại nhìn xuống.
Xích Viêm quyết (nhập môn 5/100)—— Độ thuần thục tăng lên thêm ba điểm só với trước.
Vương Đằng thầm gật đầu, nếu cứ cố gắng như vậy thì chuyện nhập môn sẽ chỉ còn là vấn đề thời gian.
Sau khi tới một cấp bậc mới thì chắc chắn tốc độ tu luyện sẽ nhanh hơn.
Kế tiếp, hắn vẫn tiếp tục tu luyện, nhưng sau đó là đổi lần lượt qua Huyền Băng quyết và Hoàng Thổ công.
So với nguyên lực hệ Hỏa, nguyên lực hệ Băng và nguyên lực hệ Thổ quả thức là quá yếu kém.
Tối hôm qua khi đối mặt với kẻ địch, nguyên lực hệ Băng được sử dụng làm hậu chiêu đánh bất ngờ và đã tạo ra tác dụng mang tính quyết định ở trong chiến đấu,
Thế nên tăng cường hai loại nguyên lực này là điều rất cần thiết, ngày sau có thể dùng chúng làm lá bài tẩy.
Thời gian trôi qua…
Cả một buổi chiều, Vương Đằng đều ngồi ở trên tảng đá mà chẳng hề nhúc nhích, tu luyện công pháp nguyên lực.
Khi tiếng chuông tan học tiết cuối cùng của buổi chiều vang lên thì hắn cũng ngưng tu luyện.
Nhìn thoáng qua giao diện thuộc tính.
Nguyên lực hệ Băng và nguyên lực hệ Thổ đều tăng lên 1,5 điểm.
Đồng thời độ thuần thục của Huyền Băng quyết cũng tăng lên 4 điểm, độ thuần thục của Hoàng Thổ công tăng lên 3 điểm.
“Thu hoạch không tệ!”
Lần này Vương Đằng không chê ít nữa rồi.
Ừm, tâm tính rất ổn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận