Võ Đạo Toàn Thuộc Tín

Chương 1294: Dâng mạng? (2)

“Làm phiền ngươi lâu như vậy thật sự ngại quá, ta sẽ tự đến đó.” Lúc này, Vương Đằng nói.
“Chuyện của nam tước Nam Cung dính dáng tới rất nhiều người. Ngươi tùy tiện tới Đế tinh để nhúng tay vào chuyện này, tức là muốn lật lại vụ án cũ, không biết là phúc hay là họa?” Tiki nghĩ một lúc rồi gửi thông tin liên lạc của mình tới đồng hồ thông minh của Vương Đằng: “Nếu gặp chuyện gì, ngươi cứ nhắn tin cho ta, chắc hẳn người kia cũng phải nể mặt gia tộc Callandish của ta.”
“Ngoài ra phải nhắc nhở ngươi một câu, thực lực của vị kia đã vượt qua nam tước Nam Cung ban đầu, hơn nữa cơ duyên thâm hậu, đã đạt tới cấp Vực Chủ từ ba mươi nghìn năm trước!”
“Cấp Vực Chủ!!!” Vương Đằng không khỏi cau mày.
Tình huống này vượt xa dự đoán của hắn, hắn vẫn có thể ứng phó với một tên cấp Vũ Trụ, nhưng cấp Vực Chủ thì đã vượt quá khả năng của hắn.
“Sao có thể vậy được!” Viên Cổn Cổn nghe được tin này, khó tin hét lên trong đầu Vương Đằng: “Với thiên phú ban đầu của tên kia, có thể thể đạt tới cấp Vũ Trụ đã là tốt lắm rồi, sao hắn có thể đạt tới cấp Vực Chủ được, không thể nào!”
“Không gì là không thể, một triệu năm đã qua, chuyện gì cũng có thể xảy ra.” Vương Đằng nhanh chóng chấp nhận kết quả này. Tiki tốt bụng nhắc nhở, đương nhiên sẽ không lừa dối hắn.
Hơn nữa hắn cũng cảm thấy đạt tới cấp Vực Chủ cũng không khó lắm, đối phương đã tu luyện một triệu năm, nếu như vẫn không thể đạt được, vậy thì đúng là tên phế vật.
“Nhưng… nhưng cấp Vực Chủ, hiện giờ ngươi không thể ứng phó.” Viên Cổn Cổn nói với giọng chán nản ủ rũ.
“Không phải ban đầu ngươi xúi ta đến Đế tinh sao? Bây giờ sao lại nhát thế.” Vương Đằng cười nhạt nói.
“Đó là vì ta không biết đối phương đã đạt tới cấp Vực Chủ, nếu ta biết thì chắc chắn sẽ không để ngươi đi dâng mạng.” Viên Cổn Cổn nói.
“Dâng mạng?” Vương Đằng cười ha ha: “Đừng đánh giá thấp ta, một tên cấp Vực Chủ, không đủ để làm ta sợ hãi.”
Viên Cổn Cổn có hơi khiếp sợ, sự tự tin của Vương Đằng khiến nó không phản bác được.
Là một sinh mệnh trí năng, sự trưởng thành của nó không thể tách rời chủ nhân của nó. Ban đầu Nam Cung Việt còn khá trẻ, nhưng vừa đạt tới cấp Vũ Trụ không lâu thì đời cha chú của hắn lại qua đời trong một tai nạn ngoài ý muốn, chỉ còn lại một mình hắn trong Nam Cung gia nên đương nhiên được thừa kế tước vị.
Với thiên phú của Nam Cung Việt, lại trải qua một thời gian trưởng thành, bước vào cấp Vực Chủ là điều chắc chắn, thậm chí cấp Giới Chủ cũng có thể khả năng.
Nhưng thực lực không xứng với tước vị, âm mưu quỷ kế cứ nối tiếp nhau mà đến, đối diện với tính toán của người khác, cuối cùng Nam Cung Việt vẫn bị hại chết.
Không biết hiện giờ danh hiệu nam tước đã rơi vào tay ai, là đệ tử đạt tới cấp Vực Chủ của hắn sao? Hay là người đứng sau âm mưu giết hắn?
Vương Đằng tạm thời không thể biết được, đến Viên Cổn Cổn cũng không biết.
Ban đầu nó có sự trợ giúp của Nam Cung Việt, cũng chỉ phát triển đến cấp Vũ Trụ, kém hơn những cường giả cấp đại lão chân chính rất nhiều. Dù là thực lực hay tầm nhìn đều bị ràng buộc ở cấp Vũ Trụ, đương nhiên những chuyện có thể biết cũng ít đến đáng thương.
“Vương Đằng, vậy chúng ta cáo từ trước!” Lúc này, Tiki cắt ngang dòng suy nghĩ của Vương Đằng.
“Được.” Vương Đằng gật đầu.
Tiki dẫn Oria rời đi.
“Vậy ta cũng đi đây, còn phải xử lý việc bàn giao.” Vu Thái cũng chào tạm biệt rồi rời đi.
“Các hạ Vương Đằng, không biết bao giờ thì ngươi tới liên minh Phó Chức Nghệp để tham gia sát hạch?” Sau khi mọi người rời đi, đại sư phù văn Phàn Thái Ninh mới tiến lên hỏi.
“Để ngày mai đi, hôm nay ta phải tìm được một chỗ ở đã.” Vương Đằng trầm ngâm một lúc rồi nói.
“Hay là ngươi tới chỗ ta trước đi? Dù sao chỗ ta cũng có nhiều phòng trống lắm, bình thường ngoài đệ tử của ta cũng không có ai khác. Đợi ngươi tìm được chỗ ở rồi chuyển ra cũng không muộn, hơn nữa ta cũng có một số vấn đề về phù văn muốn thỉnh giáo ngươi.” Đại sư phù văn Phàn Thái Ninh nói.
Vương Đằng ngây ra một lúc, chắc là đại sư Phàn Thái Ninh cũng nghe được cuộc đối thoại ban nãy của hắn với đám người Tiki. Trong hoàn cảnh như vậy mà cũng dám mời mình tới ở nhà hắn, điều này khiến Vương Đằng không khỏi ngạc nhiên.
Làm như vậy thì đại sư phù văn Phàn Thái Ninh chắc chắn cần chấp nhận rủi ro phải đắc tội với một cường giả cấp Vực Chủ.
“Đại sư Phàn Thái Ninh, chắc ngươi cũng biết về tình hình của ta…” Vương Đằng do dự nói.
“Không sao cả, thầy của ta là một Tông Sư phù văn, trong mạng lưới quan hệ của hắn có không ít cường giả cấp Vực Chủ, thậm chí có cả cường giả cấp Giới Chủ.” Đại sư phù văn Phàn Thái Ninh thản nhiên nói.
“Mẹ kiếp, cấp Tông Sư mà ngon vậy!” Vương Đằng sửng sốt không thôi.
Cấp Tông Sư mà kết giao được với cả cấp Vực Chủ với Giới Chủ, đẳng cấp như vậy sao?
“Đương nhiên rồi. Ngươi tưởng cấp Tông Sư là cải trắng trên đường à? Trong một vạn cấp Đại Sư còn chưa chắc ra được một cấp Tông Sư đó!” Viên Cổn Cổn nói trong đầu hắn, sau đó lại thở dài: “Tiếc là ta không thể hiện thân, nếu không thì có thể tới liên minh Phó Chức Nghệp để xin một thân phận, lôi kéo một đám cao thủ, như vậy chúng ta không cần bị động như vậy nữa.”
“Ngươi không làm được, nhưng ta được mà!” Vương Đằng cười lớn trong lòng.
Đúng là liễu ám minh hoa hựu nhất thôn*!
(*Một câu trong bài thơ của Lục Du: Sơn cùng thuỷ tận ngờ hết lối, liễu rủ hoa cười lại gặp làng – có nghĩa: lại có hy vọng trong hoàn cảnh khó khăn)
Hắn vốn tưởng rằng đối phương là cấp Vực Chủ thì sẽ rất khó giải quyết, nhưng giờ nghe được tin tốt này, hắn lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng hắn không nói lời này ra, đến Viên Cổn Cổn cũng không biết rằng trình độ của hắn đã đạt tới cấp Tông Sư rồi.
Hiện tại trên người hắn không có tiền, không thể mua nhà ở Đế tinh, nếu đi thuê thì cũng mất một khoản không nhỏ. Nếu Phàn Thái Ninh đã mời thì cứ đến ở tạm nhà hắn vài ngày vậy.
Hơn nữa mục tiêu của Vương Đằng là tước vị nam tước, sau khi lấy được tước vị, hắn đương nhiên sẽ có chỗ ở.
“Đừng khách khí, đừng khách khí!” Đại sư phù văn Phàn Thái Ninh thấy Vương Đằng đồng ý, không khỏi cười vui vẻ.
Về phần uy hiếp của cường giả cấp Vực Chủ, hắn quan tâm nhiều hơn đến tiềm lực phù văn sư cực lớn của Vương Đằng.
Từ phương diện này có thể nhìn ra, đại sư phù văn Phàn Thái Ninh chắc chắn là một phù văn sư thuần túy.
“Nếu các hạ Vương Đằng đã có chỗ ở, vậy tới ngày mai ta sẽ đến gặp hai người.” Bác sĩ Leonard ở bên cạnh nói xong, rồi cáo từ rời đi.
Vì vậy Phàn Thái Ninh bèn dẫn Vương Đằng về nơi ở của mình.
Khi ra khỏi nha ga, đã có xe chuyên dụng đến đón, cực kì tiện lợi.
Không có bất kì bóng dáng xe cộ trên mặt đất của Đế tinh Đại Càn, những chiếc xe bay năng lượng phù văn này đều chạy theo quỹ đạo trên không, ngay ngắn trật tự, tốc độ kinh người.
“Đây là xe bay năng lượng phù văn, được cung cấp năng lượng từ lõi phù văn, chỉ cần một viên nguyên thạch cấp một là có thể bay đủ một ngày.” Phàn Thái Ninh giới thiệu.
“Nguyên thạch cấp một?” Vương Đằng gật đầu, thầm tò mò về đẳng cấp của những nguyên thạch mới này.
Khi ở Địa Tinh, các cấp nguyên thạch không được phân chia thế này.
“Đây là phương pháp phân chia tiêu chuẩn của vũ trụ, là loại tiền tệ cơ bản nhất trong lưu thông, nó phải được thống nhất.” Viên Cổn Cổn giải thích: “Dựa theo năng lượng chứa trong nguyên thạch, nó có thể được chia thành từ một đến chín cấp, cấp càng cao chứng tỏ năng lượng càng nhiều, giá trị càng lớn.”
“Nguyên thạch cấp một đến ba chứa nguyên lực bình thường, cấp bốn trở lên là nguyên lực tinh thần!”
“Nghe nói nguyên thạch trên cấp chín còn có năng lượng tinh khiết hơn, nhưng đó là những tài nguyên mà chỉ những cường giả trên cấp Bất Hủ mới có thể nắm giữ.”
Ánh mắt Vương Đằng lóe lên, hắn nhớ rằng hình như mình đã lấy được rất nhiều nguyên thạch từ những người dự thi kia. Đống nguyên thạch đó đều hàm chứa nguyên lực tinh thần cực kỳ tinh khiết, xem ra đều trên cấp bốn.
Nói vậy thì đáng giá không ít tiền nhỉ!
...
Hiện tại thành phố nơi họ đang ở chính là chủ thành lớn nhất của Đế tinh, tên là Đế thành Đại Càn, các gia tộc quyền thế có lịch sử lâu đời đều có bất động sản ở đây, hơn nữa nơi đây đều có cường giả trấn thủ.
Do đó, giá nhà ở Đế thành đương nhiên cao một cách bất thường.
Đại sư phù văn Phàn Thái Ninh không đủ tiền mua nhà ở trung tâm thành phố, nhưng đã mua một căn nhà ở tít ngoài cùng của Đế thành, diện tích khá lớn.
Vương Đằng biết người làm nghề phụ thực sự rất giàu có, có thể mua nhà ở Đế thành, xem ra đại sư phù văn Phàn Thái Ninh cũng không quá nghèo.
Không bao lâu sau, Vương Đằng và đại sư phù văn Phàn Thái Ninh đã tới nơi, trước mặt họ là một tòa nhà có kiến trúc như biệt thự.
Xe bay năng lượng phù văn đáp xuống bãi cỏ mà không tạo ra bất kỳ khí lưu nào, thậm chí cỏ trên mặt đất còn không lay động.
Có ai đó đã đợi sẵn ở trước cửa.
Đó là hai người thanh niên, một nam một nữ, đều có dáng vẻ con người.
Bên cạnh hai người họ, còn có một người máy gần giống với dáng vẻ phụ nữ loài người, chỉ có một số đặc trưng của người máy lộ ra, ví dụ như một thiết bị cơ khí trong suốt có hình hạt tròn trên trán, không biết dùng để làm gì.
“Thầy!”
“Thầy!”
Nhìn thấy Phàn Thái Ninh bước xuống xe bay năng lượng phù văn, hai thanh niên lập tức ra nghênh đón, cung kính hành lễ.
“Đây là hai đồ đệ không nên thân của ta, Hầu Chí Vĩ và Trist.”
Đại sư phù văn Phàn Thái Ninh giới thiệu với Vương Đằng, sau đó lại nói với hai đồ đệ của hắn: “Đây là đại sư phù văn Vương Đằng, sau này sẽ ở chỗ của chúng ta, các ngươi phải tiếp đón chu đáo đấy.”
“Đại sư phù văn!”
Hầu Chí Vĩ và Trist đều sửng sốt, gần như tưởng bản thân đã nghe nhầm.
Hai bọn họ vốn còn rất tò mò về thân phận người thanh niên trở về cùng thầy của bọn họ, tưởng là đệ tử thầy bọn họ mới nhận.
Kết quả lại nghe sư phụ bọnhọ nói người thanh niên này là một đại sư phù văn??!
Điều này… không thể tưởng tượng nổi quá rồi!
Rõ ràng tuổi tác xấp xỉ bọn họ, trình độ phù văn lại vượt xa bọn họ.
Hai người không cảm thấy Phàn Thái Ninh đang nói đùa với bọn họ. Bọn họ âm thần kinh ngạc, vội vàng hành lễ với Vương Đằng: “Bái kiến đại sư Vương Đằng!”
Trong vũ trụ, trước giờ đều nói chuyện bằng thực lực và thân phận, nếu Vương Đằng đã là đại sư phù văn, vậy cho dù tuổi tác không lớn hơn bọn họ bao nhiêu, thì cũng không cho phép bọn họ sơ suất chút nào.
Vương Đằng lộ ra nụ cười dè dặt, gật đầu với bọn họ.
Không cố ý phô trương, cũng không quá mức niềm nở. Thân phận bày ra đó, nếu niềm nở quá, không chừng sẽ khiến Phàn Thái Ninh xem nhẹ.
“Đại sư Vương Đằng, mời đi theo ta, ta dẫn ngươi đi xem phòng.”
Sau khi giới thiệu hai bên xong, Phàn Thái Ninh dẫn Vương Đằng vào chỗ ở trước mặt, vô cùng nhiệt tình sắp xếp phòng cho hắn.
“Căn phòng này hướng về phía mặt trời, ánh sáng tốt, kéo rèm cửa sổ ra là có thể thấy được cảnh của sân sau. Đại sư Vương Đằng cảm thấy thế nào?”
“Khá tốt. Vậy phòng này đi, làm phiền Phàn đại sư.” Vương Đằng cười nói.
“Không cần khách sáo, đều là chuyện nhỏ.” Phàn Thái Ninh xua tay, sau đó nói với người máy đi ở phía sau. “Ella, mau dọn dẹp phòng. Ngoài ra chuẩn bị thêm bữa trưa, phải là thức ăn tiếp khách theo quy cách cao nhất. Còn nữa, lấy rượu Rum Bacardi Gold ta sưu tầm ra đây.”
“Vâng, chủ nhân thân mến của ta.” Người máy tên Ella đáp.
Sau đó nó bắt đầu bận rộn, sắm vai một người máy quản gia vô cùng hoàn mỹ.
“Người máy này khá tiện dụng.” Vương Đằng cảm thán nói.
“Xem ra ta phải mau chóng gia nhập liên minh Phó Chức Nghệp, gần đây ta nghèo tới mức sắp không còn gì ăn rồi.” Vương Đằng tự giễu cợt nói.
“Ha ha ha.” Đại sư phù văn Phàn Thái Ninh không khỏi cười lớn.
Hầu Chí Vĩ và Trist đi phía sau, thấy Phàn Thái Ninh nhiệt tình với Vương Đằng, bọn họ không khỏi ngơ ngác nhìn nhau. Thế này không giống thầy của bọn họ chút nào.
Dáng vẻ không nói cười tuỳ tiện ngày thường không lẽ là giả sao?
Buổi trưa, Vương Đằng được tiếp đón niềm nở ở trong nhà của đại sư phù văn Phàn Thái Ninh, món ngon là do linh trù đại sư mời ở bên ngoài về nấu nướng. Rượu Rum Bacardi Gold là một loại rượu ngon màu vàng, nghe nói được sản xuất từ một tinh cầu sản xuất nhiều rượu ngon, có lịch sử cất rượu một trăm năm. Đó là rượu do một cường giả cấp Hằng Tinh có việc nhờ đại sư Phàn Thái Ninh tặng cho. Hắn đã để rất lâu cũng không nỡ uống, hôm nay lại lấy ra để tiếp đãi Vương Đằng, thành ý đầy đủ.
Vương Đằng thưởng thức tỉ mỉ, không thể không thừa nhận đây quả thật là rượu ngon hiếm có, còn cao hơn Lafite, Romanée Conti nổi tiếng trên Địa Tinh mấy cấp.
Nhẹ nhàng lắc chất lỏng trong ly rượu, tỏa ra màu vàng đẹp đẽ và xa hoa.
Mùi vị càng thơm nồng khiến người ta lưu luyến mãi!
Trên bàn cơm, đại sư phù văn Phàn Thái Ninh và Vương Đằng trò chuyện rất ăn ý. Hắn còn đặt vài câu hỏi với Vương Đằng và đều có được lời giải đáp từ trong miệng Vương Đằng, vì vậy hắn càng nhiệt tình với Vương Đằng hơn.
Sau khi ăn xong cơm trưa, Vương Đằng mới có cơ hội thoát khỏi lão già “quấn người” này, rời khỏi nhà của hắn.
Hắn có việc quan trọng hơn phải làm.
Ba người Phàn Thái Ninh đứng ở cửa nhìn Vương Đằng đi xa, sau đó hai đồ đệ của hắn mới không nhịn được hỏi: “Thầy ơi, đại sư Vương Đằng này từ đâu tới vậy? Lại trẻ tuổi như vậy.”
“Là ta dụ về từ tinh cầu phòng ngự số 4 đấy.” Phàn Thái Ninh đắc ý cười he he, nói: “Lai lịch cụ thể thì ta cũng không rõ, còn thân phận của hắn… đây không phải điều các ngươi có thể nghe ngóng. Các ngươi chỉ cần biết trình độ phù văn của hắn vô cùng cao là được rồi. Nếu thật sự có lòng, thì đừng ngại xin hắn chỉ bảo nhiều hơn, sẽ rất có lợi cho các ngươi.”
Vẻ kinh ngạc trong mắt Hầu Chí Vĩ và Trist càng đậm hơn, không ngờ thầy của bọn họ lại coi trọng đại sư Vương Đằng này như vậy.
“Tất nhiên, tiền đề là không thể quấy rầy hắn.” Phàn Thái Ninh ngừng lại rồi không khỏi căn dặn thêm.
“Vâng!” Hai người nhìn ánh mắt nghiêm nghị của Phàn Thái Ninh, trong lòng thắt lại, vội vàng đáp.

Vương Đằng không biết chuyện bên lề xảy ra ở cửa nhà Phàn Thái Ninh sau khi hắn rời đi, lúc này hắn đang đến một nơi dưới sự chỉ dẫn của Viên Cổn Cổn.
Hắn gọi một xe bay năng lượng phù văn, trả tiền rồi bay đến chỗ trung tâm thành phố.
Trong Đế thành hơi phiền phức, đó chính là không thể tùy tiện phi hành, nếu không sẽ bị coi là khiêu khích. Nếu không cẩn thận bay qua đỉnh đầu của cường giả nào đó, thì rất có thể sẽ bị đánh rớt xuống.
Đương nhiên bản thân quy tắc của Đế thành đã không cho phép phi hành, ngay cả cấp Vực Chủ, cấp Giới Chủ cũng đều phải ngoan ngoãn tuân thủ quy định này.
Đến ngoài thành thì thoải mái.
Tốc độ của xe bay năng lượng phù văn rất nhanh, không bao lâu đã tới đích đến.
Vương Đằng xuống xe, nhìn từng kiến trúc như cung điện vừa cổ kính vừa đồ sộ trước mặt, đôi mắt hắn không khỏi hiện lên vẻ chấn động.
Đây là nơi nhiều cường giả nhất, cũng là nơi thần bí nhất cả Đế thành, vì người nắm quyền của đế quốc Đại Càn sống ở bên trong.
Đế cung Đại Càn!
Đương nhiên, Vương Đằng không phải muốn vào Đế cung, chỗ hắn muốn đến là… Quý tộc Bình nghị các đế quốc!
Xung quanh Đế cung Đại Càn có rất nhiều tòa nhà hành chính xây dựa vào Đế cung, trong đó Quý tộc Bình nghị các đế quốc kia nằm ở góc Tây Nam của Đế cung.
Quý tộc Bình nghị các đế quốc là nơi xử lý tất cả công việc của quý tộc đế quốc, có quyền lực rất lớn, có thể trực tiếp truyền đạt tới đế vương!
Vương Đằng muốn cướp lại tước vị Nam Tước của Nam Cung Việt, thì phải thông qua Quý tộc Bình nghị các đế quốc.
Đương nhiên chuyện không đơn giản như đã nghĩ, hôm nay hắn đến không thể lập tức cướp lại tước vị, nhưng lại có thể nói cho một số người nào đó biết… hắn đã đến!
Đến vì tước vị Nam tước của Nam Cung Việt!
Hắn muốn đặt bản thân ở trong tầm mắt của quần chúng, như vậy người ở chỗ tối kia mới không dám tùy tiện ra tay, tất cả đều phải làm theo quy tắc của Quý tộc Bình nghị các đế quốc.
Đây là dương mưu của hắn!
Đi được khoảng vài trăm mét, cuối cùng Quý tộc Bình nghị các đế quốc cũng xuất hiện trước mặt Vương Đằng.
Đây là một tòa nhà cực kỳ uy nghiêm và trang trọng, hình dáng như tòa tháp, đâm thẳng lên trời.
Cửa chính của tòa nhà dựng một bia đá màu đen khổng lồ, cao chừng vài chục mét, bên trên viết năm chữ to mạ vàng: Quý tộc Bình nghị các.
Vương Đằng đứng trước bia đá, cảm nhận được một khí thế hào hùng phả vào mặt.
“Hừ!” Vương Đằng hừ lạnh, niệm lực tinh thần trào ra chặn khí thế này về, bước chân không hề lùi.
Hắn vượt qua bia đá đi vào bên trong, lập tức thấy một chuông đồng khổng lồ treo ngay bên dưới tòa nhà.
“Vương Đằng, gõ nó!” Âm thanh của Viên Cổn Cổn vang vọng trong đầu của Vương Đằng, nghiêm trọng và kích động: “Càng vang càng tốt!”
“Gõ mấy lần?” Ánh mắt Vương Đằng lóe lên, hỏi.
“Gõ bảy lần!” Viên Cổn Cổn nói.
“Tại sao lại là bảy lần?” Vương Đằng hỏi.
“Vì bảy lần nghĩa là có oan khuất, nghĩa là việc kế thừa tước vị có vấn đề.” Viên Cổn Cổn nói.
Vương Đằng không hỏi thêm nữa, bước về phía trước nhìn xung quanh, không thấy xung quanh có đồ để gõ, cau lông mày.
“Chỉ có thể dùng nắm đấm!” Viên Cổn Cổn nói.
Vương Đằng bất đắc dĩ, trong mắt lóe sáng: “Nếu tiếng càng lớn càng tốt, vậy để ta cho bọn họ nghe đủ vang!”
Uỳnh!
Một hoa văn màu vàng huyền ảo hiện trên ấn đường của Vương Đằng, sức mạnh dồi dào như nước lũ trào ra từ sâu trong cơ thể của hắn, quét qua khắp toàn thân.
Bốn thành áo nghĩa Lực!
Vương Đằng vung ra một quyền, đập lên trên chuông đồng.
Coong!
Chuông đồng rung động, một tiếng vang cực kỳ nặng nề truyền ra từ trên chuông đồng như tạo thành sóng âm, vang vọng ra khắp bốn phương tám hướng.
“Chuyện gì vậy?” Sâu trong Quý tộc Bình nghị các đế quốc, một bóng người ngồi xếp bằng trong bóng tối chợt mở mắt ra, kinh ngạc hỏi: “Có người gõ chuông đồng, là vì chuyện gì?”
Không chỉ trong Bình nghị các, tiếng chuông vang vọng ra, người xung quanh đó cũng nghe thấy âm thanh đều nhao nhao dừng bước, nhìn về phía Bình nghị các, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Sắc mặt Vương Đằng thay đổi, cảm nhận được một lực phản xung mạnh mẽ truyền ra từ chuông đồng, làm hắn không khỏi lùi lại một bước.
“Không đủ!”
Hắn không ngờ chuông đồng này lại khó gõ như vậy, ngay cả Cổ Thần thân nhị tinh cũng bị chấn lui, trong lòng phát cáu, thêm thuộc tính trắng vào ‘Cổ Thần thân’.
‘Cổ Thần thân’: 1/300000 (tam tinh)
Vương Đằng tiêu hơn 80 nghìn điểm thuộc tính trắng, cưỡng chế thăng cấp Cổ Thần thân đến tam tinh.
Thùng! Thùng! Thùng!
Trái tim của hắn lập tức đập cấp tốc, máu tươi chảy trong cơ thể như thủy ngân, lờ mờ xuất hiện một sợi màu vàng. Trên xương tủy cũng xuất hiện hoa văn màu vàng, càng ngày càng nhiều, nhiều hơn lúc ở giai đoạn nhị tinh không ít.
Ngay lập tức, thể chất của cả người Vương Đằng đều như lột xác, vô cùng mạnh mẽ, giống như một hung thú hình người.
Viên Cổn Cổn vốn tưởng Vương Đằng có thể gõ chuông đồng vang đến mức độ vừa rồi đã là rất tốt rồi. Nhưng bây giờ rõ ràng nó cảm nhận được thể chất của Vương Đằng đã thay đổi đáng sợ, không chỉ mạnh hơn gấp đôi lúc trước.
“Tên quái dị này!” Nó không khỏi lẩm bẩm.
Nhưng âm thanh này đã lập tức bị tiếng chuông nhấn chìm.
Coong!
Vương Đằng lại vung quyền gõ chuông đồng, đồng thời lần này hắn không hề dừng lại, trực tiếp vung quyền mạnh mẽ chịu đựng lực phản xung của chuông đồng, nặng nề đập lên chuông đồng.
Coong!
Coong!
Coong!
Coong!
Coong!
Đánh liền một mạch sáu quyền, lần này khó gõ hơn lần trước, lực phản xung gia tăng theo bội số.
Nhưng Vương Đằng lại không hề nhúc nhích, thân thể không tính là cường tráng vững như ngọn núi. Lúc ra quyền, cái sau mạnh hơn cái trước, âm thanh cũng càng cao hơn, tiếng vang ầm ầm làm kinh động vô số người.
Chuông vang bảy tiếng!
Đây là sắp xảy ra chuyện lớn rồi!
Sắc mặt của người trong Quý tộc Bình nghị các đế quốc kia khẽ thay đổi, trực tiếp đứng dậy, sải bước đi về phía cửa lớn.
“Tại hạ Vương Đằng, mang tín vật của Nam tước Nam Cung đến!”
Cùng lúc này, một âm thanh trong trẻo truyền tới theo tiếng chuông vang dội.
Bên ngoài Quý tộc Bình nghị các đế quốc, một giọng nói vô cùng vang dội truyền ra.
“Nam tước Nam Cung!!!”
Cùng lúc này, vô số cường giả trong Đế thành đều nghe thấy giọng nói này.
Đặc biệt là các gia tộc lớn cổ xưa, quý tộc của đế quốc, tất cả đều bị giọng nói này kinh động mà nhìn về phía Quý tộc Bình nghị các đế quốc.
Sự xuất hiện của Vương Đằng giống như một hòn đá rơi vào trong làn nước tĩnh lặng không gợn sóng của Đế thành, tạo nên một gợn sóng vô cùng bắt mắt.
Gia tộc Callandish chính là gia tộc của Tiki.
Lúc này Tiki đang đứng cùng một ông chú trung niên đẹp trai siêu cấp, khóe miệng hiện ra nụ cười. “Đây đúng là hợp với tác phong của thằng nhóc kia. Vừa đến Đế thành đã tạo ra chuyện lớn, không sợ hãi chút nào!”
“Chính là Vương Đằng mà ngươi nói kia à?” Ánh mắt của ông chú trung niên lóe lên, hắn cười lớn hỏi.
“Chính là hắn.” Tiki nói.
“Là tên gan dạ đấy.” Ông chú trung niên nói.
“Nhưng hắn thẳng thắn như vậy đúng là hơi nằm ngoài dự đoán của ta.” Tiki nói.
“Hắn rất thông minh. Dù sao cũng phải đối mặt với những người kia, may mắn phơi bày sự việc ra chỗ sáng sẽ càng an toàn hơn, còn nắm được quyền chủ động trong tay.” Ông chú trung niên còn chưa gặp Vương Đăng, nhưng đã sinh lòng tán thưởng với hắn.
“Chỉ sợ những người kia không biết xấu hổ.” Tiki lo lắng nói.
“Ngươi muốn giúp hắn sao?” Ông chú trung niên hỏi.
“Tiềm lực của Vương Đằng đáng để giúp.” Tiki trầm ngâm rồi gật đầu, nói.
“Thuê hoa trên gấm không bằng giúp người khi gặp nạn. Ngươi muốn giúp thì giúp đi, gia tộc Callandish chúng ta chưa từng sợ ai. Ngươi đánh không lại thì để ta, ta đánh không lại, vẫn còn ông nội ngươi. Ông nội ngươi đánh không lại, cùng lắm mời các tổ tông ra hít thở không khí.” Ông chú trung niên vỗ vai của Tiki, nói.
“…” Nghe thấy lời đại nghịch bất đạo như vậy của người đàn ông trung niên, khóe miệng Tiki không khỏi co giật, dè dặt nhìn lên trời, rồi vội vàng kéo giãn khoảng cách với người đàn ông trung niên, cứ cảm thấy rất nguy hiểm.
“Nam Cung Việt đã mất tích một triệu năm, chuyện này vốn đã đưa ra kết luận, không ngờ lại nhảy ra một người kế vị. Giờ có kịch hay để xem rồi.” Ông chú trung niên không để ý đến động tác nhỏ của Tiki, vui vẻ nói.
Người có suy nghĩ như vậy không ít. Đối với một số gia tộc cổ xưa, một Nam tước chưa tới mức khiến bọn họ làm to chuyện. Hơn nữa chuyện không liên quan tới mình thì mặc kệ nó, tất nhiên bọn họ sẽ không nhúng vào vũng nước đục này.
Thế nhưng Đế Thành khó khăn lắm mới xảy ra chuyện thú vị như vậy, nên không ít người đều đang đợi xem cảnh náo nhiệt.

Phủ đệ ban đầu của Nam tước Nam Cung mặc dù chưa đổi tên, nhưng chủ nhân bên trong đã đổi người từ lâu.
Trong một phòng khách ở phủ đệ, lúc người đàn ông dáng vẻ đầu ba mươi tuổi, mặt mũi anh tuấn, tóc màu nâu nghe thấy giọng nói truyền ra của Vương Đằng, sắc mặt hắn trở nên vô cùng khó coi, đồ vật trong tay rơi thẳng xuống đất.
Bộp!
Đó là một đôi ngọc long lanh trong suốt, vừa nhìn đã biết là giá cả đắt đỏ, nhưng lúc này đã bị ném dưới đất, vỡ tan thành.
“Là ai?”
“Ai dám lật lại án cũ?”
“Khốn kiếp! Khốn kiếp! Thằng lưu manh ở đâu ra dám chống đối Tào gia.”
Hắn tức thở hổn hển, hai mắt lóe lên ánh sáng vô cùng lạnh lẽo, sát ý sục sôi trong lòng.
“Chuẩn bị xe cho ta, đến Quý tộc Bình nghị các!”
Người đàn ông tóc màu nâu này sải bước ra khỏi phòng khách, bước lên một xe bay năng lượng phù văn, khí thế hừng hực bay nhanh đến chỗ Quý tộc Bình nghị các đế quốc.

“Nam tước Nam Cung!”
Trong các, sắc mặt người đàn ông trung niên đang bước ra ngoài lại thay đổi, bước chân chợt khựng lại, thân hình lóe lên rồi biến mất tại chỗ.
Lúc xuất hiện lần nữa thì hắn đã ở cửa lớn của Quý tộc Bình nghị các đế quốc!
Cũng tức là trước mặt của Vương Đằng.
Hắn đánh giá thanh niên trước mặt, ánh mắt mang vẻ dò xét.
Lúc này Vương Đằng vừa thu Cổ Thần thân lại, hoa văn màu vàng trên trán cũng được giấu đi, chỉ còn lại chút lực khí huyết cuồn cuộn vẫn đang vọng lại.
Trong mắt người đàn ông trung niên lóe qua vẻ kỳ lạ, tất nhiên hắn vừa nhìn đã nhìn ra Vương Đằng chẳng qua chỉ có thực lực cấp Hành Tinh. Đây cũng là thực lực Vương Đằng chủ động thể hiện ra ngoài. Nhưng mức độ mạnh mẽ của thân xác Vương Đằng lại khiến hắn kinh ngạc.
Tiếng chuông vang vọng vừa rồi suýt nữa khiến hắn tưởng là cường giả cấp Vũ Trụ gõ.
Kết quả không ngờ là một võ giả cấp Hành Tinh, thật sự khiến người ta kinh ngạc.
Gương mặt hắn nghiêm túc, hỏi: “Chính ngươi đã gõ chuông đồng của Bình nghị các sao?”
Vương Đằng đã cảm nhận được có cường giả đến gần, thậm chí người này còn mạnh hơn cấp Vũ Trụ, rất có khả năng là cấp Vực Chủ. Hắn không khỏi nhìn người đàn ông trung niên trước mặt.
Người đàn ông trung niên này tóc xám, dáng người mảnh khảnh, mặc áo choàng màu trắng, khí chất nổi bật.
Vương Đằng bình tĩnh gật đầu, nói: “Là ta!”
“Ta tên là Minh Thành, là một chấp sự của Quý tộc Bình nghị các đế quốc, hôm nay ta trực ca.” Người đàn ông trung niên nói.
“Chấp sự Minh Thành!” Vương Đằng nói.
“Ngươi nói ngươi mang tín vật của Nam tước Nam Cung đến, là Nam tước Nam Cung Việt sao?” Minh Thành hỏi.
Vương Đằng cũng không nói lời thừa, xòe bàn tay ra, trong lòng bàn tay lập tức xuất hiện một ấn vuông.
Mắt Minh Thành nheo lại, hắn là chấp sự của Quý tộc Bình nghị các đế quốc, không có ai quen thuộc biểu tượng của quý tộc hơn hắn… Ấn quý tộc!
Ấn vuông trước mặt này được khắc một huyền thú màu đen, là thần thú trấn quốc của đế quốc, Côn Ngô thú!
Côn Ngô thú vô cùng thần kỳ, đó là một loại cự thú Tinh Không cực kỳ hiếm thấy!
Nó là cự thú chân chính, có thể nuốt kim loại khoáng thạch để nâng cao thực lực. Lúc trưởng thành, thân thể nó có thể sánh bằng cự tinh, tung hoành vũ trụ, vô cùng mạnh mẽ.
Ban đầu, ông tổ đời đầu tiên của đế quốc Đại Càn có thể xây dựng đế quốc Đại Càn, đã mượn sức mạnh của Côn Ngô thú ở mức độ lớn nhất.
Nhìn kiểu dáng và quy cách, ấn vuông này quả thật là ấn Nam tước, không còn nghi ngờ gì.
Côn Ngô thú cứ tăng lên một tầng thực lực, thì sẽ mọc ra một một sừng, Côn Ngô thú trên ấn Nam tước chỉ có một sừng. Đó là ấn vuông quy cách thấp nhất. Tước vị nâng cao, sừng Côn Ngô thú được khắc trên ấn quý tộc cũng sẽ càng nhiều.
Nhưng để cẩn thận, Minh Thành vẫn quan sát tỉ mỉ và hỏi: “Có thể cho ta xem không?”
Vương Đằng do dự một lát, rồi vẫn đưa ấn vuông cho hắn.
Minh Thành cầm ấn Nam tước trong tay, không biết đã dùng bí pháp gì, chữ cổ ở đấy ấn vuông sáng lên một tia sáng màu đỏ thẫm, cực kỳ chói mắt.
“Quả nhiên là ấn Nam tước!” Minh Thành thở dài, trả ấn vuông lại cho Vương Đằng. Mình Thành nhìn chằm chằm hắn, ý tứ sâu xa nói: “Ấn này, ngươi phải bảo quản cho tốt.”
Vương Đăng cất ấn Nam tước đi.
“Đi theo ta.” Minh Thành dẫn đầu đi vào trong Bình nghị các, vừa đi vừa nói: “Chuyện của Nam tước Nam Cung đã qua rất lâu, hiện giờ lại bị lật ra, nói thật cho ngươi biết, ta không làm chủ được. Bây giờ chỉ có thể chờ các trưởng lão của quý tộc đến, để bọn họ giải quyết.”
Hai người xuyên qua một hành lang không dài, đến một phòng khách cổ kính sang trọng. Minh Thành sai người mang trà lên, sau đó tự ngồi ở một bên, nhắm mắt chờ đợi.
Vương Đằng không đợi lâu lắm, các trưởng lão quý tộc nhận được tin tức nhanh chóng chạy tới Quý tộc Bình nghị các.
Chỉ thấy từng chiếc xe bay năng lượng phù văn đậu ở ngoài Quý tộc Bình nghị các, rồi sau đó, từng bóng người với khí tức lớn mạnh đi xuống từ trên xe, bước lớn đi vào trong Bình nghị các.
Xung quanh Quý tộc Bình nghị các, không ít người nghe tin mà đến tụ tập. Có người đến xem náo nhiệt, cũng có người đến thăm dò tin tức, nhưng những người này đều không dám tới gần Bình nghị các trong vòng trăm mét.
Quý tộc Bình nghị các đế quốc là một nơi cực kỳ thần thánh, trang nghiêm của đế quốc. Đừng nói võ giả bình thường, cho dù là quý tộc cũng không dám dễ dàng bước vào, huống chi là đám ồn ào ở trước cửa này.
Lúc này, một chiếc xe bay từ bầu trời hạ xuống, trên xe một người đàn ông tóc nâu hơn ba mươi tuổi đi xuống, chính là vị kia của Tào gia.
“Là Tào Quan!”
“Vậy mà hắn lại đến!”
“Là một nhân vật chính khác của chuyện này, làm sao hắn có thể không đến.”
“Nghe nói cha hắn, Vực Chủ Tào Hoành Đồ tu luyện ở tinh cầu khác, có lẽ nhất thời không kịp đến, cho nên hiện tại do hắn làm chủ.”
....
Người bên ngoài đang thấp giọng nghị luận, nói say sưa nhiệt tình về chuyện này.
Đối với võ giả bình thường, những chuyện đó của quý tộc vẫn là tiêu điểm mà mọi người chú ý. Dù sao quý tộc hưởng thụ quá nhiều đãi ngộ tốt, cho dù ghen tị hay hâm mộ, tất cả mọi người đều sẽ chú ý theo bản năng.
Tào Quan nghe thấy những âm thanh nghị luận này, lạnh lùng hừ một tiếng, đi vào trong Quý tộc Bình nghị các.
Trong đại sảnh Bình nghị các, Minh Thành mở to mắt, thản nhiên nói: “Các trưởng lão đều đến đông đủ, đi theo ta đi.”
Vương Đằng khí định thần nhàn, uống hết một ngụm nước trà cuối cùng, mới đứng lên, đi theo phía sau Minh Thành.
Điều này khiến cho đáy lòng Minh Thành càng thêm kinh ngạc. Thằng nhóc này có át chủ bài gì, cho nên không sợ hãi sao? Hay là bởi vì căn bản không biết sự tồn tại của Bình nghị các có ý nghĩa gì, người không biết không sợ?
Tiến vào đại điện, thứ đập vào mắt đầu tiên là một cái bàn dài được tạo thành từ gỗ màu xanh đen không biết tên, thoạt nhìn rất nặng mà không tầm thường.
Giờ phút này, xung quanh bàn dài đã ngồi đầy người, có nam có nữ, có già có trẻ. Bọn họ đều mặc trường bào màu tím, xa hoa tôn quý. Gương mặt ẩn chứa hàm dưỡng và quý khí bẩm sinh.
Quan trọng hơn là khí tức trên người những người này đều vô cùng lớn mạnh, vượt xa cấp Vũ Trụ. Chỉ ngồi đó không làm gì, họ đã khiến cho người ta không khỏi cảm thấy tim đập nhanh.
Đó là uy thế của cường giả!
Lúc Vương Đằng đi vào đại điện, toàn bộ những người này đều nhìn hắn. Ý tứ trong ánh mắt không rõ, uy thế như có như không bao phủ hắn.
“Ồ, bố trận thật lớn!” Vương Đằng không khỏi cười trong lòng.
Bước chân của hắn không dừng lại chút nào, giống như không chịu bất kì ảnh hưởng nào. Sắc mặt vô cùng bình tĩnh.
Ánh mắt mọi người không khỏi lộ ra chút kinh ngạc.
Người trẻ tuổi này cũng không tồi đâu!
“Những người này đều là quý tộc đế quốc. Gia tộc xa xưa đứng đằng sau, thân phận bất phàm, năng lượng cực lớn. Một lát nữa, chính ngươi cẩn thận.” Viên Cổn Cổn nhắc nhở trong đầu hắn.
Vương Đằng đột nhiên chú ý tới, một ánh mắt cực kỳ thù địch dừng trên người hắn, hơn nữa luôn không dời đi.
Theo ánh mắt nhìn đi, thì nhìn thấy ở vị trí cuối cùng của bàn dài, có một người đàn ông anh tuấn tóc nâu, ánh mắt tràn đầy sắc bén đang nhìn hắn.
“Người này là ai?” Vương Đằng hỏi trong đầu.
“Ta cũng không biết!” Viên Cổn Cổn đánh giá người đàn ông kia một lượt, đột nhiên sửng sốt: “Nhưng thoạt nhìn hơi quen mắt, không phải là đời sau của tên đó đấy chứ?”
“Mời ngồi!” Lúc này, một âm thanh hơi già nua truyền đến từ vị trí ghế danh dự trên bàn dài.
Vương Đằng nâng mắt nhìn đi, một ông già tóc bạc phơ ngồi ở vị trí đầu tiên của bàn dài, nhìn hắn với ánh mắt bình tĩnh.
“Đây là các lão của Bình nghị các!” Viên Cổn Cổn nói: “Lúc đầu ta theo chủ nhân Nam Cung đến Bình nghị các kế thừa tước vị, từng gặp một lần. Không ngờ qua nhiều năm như vậy, hắn còn chưa chết.”
“Loại cường giả này nào có dễ chết như vậy.” Vương Đằng trực tiếp không nhìn Viên Cổn Cổn châm biếm, hắn dùng ‘Đôi mắt Linh Thị’ nhìn đối phương một cái, căn bản không thể nhìn thấu thực lực của hắn.
E rằng ông lão này chính là một cường giả cấp Giới Chủ.
Vương Đằng phát hiện một vị trí trống cuối bàn dài, vừa lúc đối diện với người đàn ông tóc nâu đó. Hắn đi qua ngồi xuống, sau đó nhìn chẳm chằm đối phương.
“....” Đột nhiên Tào Quan có hơi ngơ ngác.
Thằng nhóc này không biết hắn là ai sao?
Lại không hề sợ hãi!
Là ai cho hắn dũng khí? Là ai cho hắn lá gan?
Ánh mắt Tào Quan càng thêm âm trầm, nhưng hắn đã thu hồi ánh mắt, loại chuyện mắt to trừng mắt nhỏ này thật sự mất thân phận.
Vương Đằng âm thầm cười khẩy.
Không phải so ánh mắt sao?
Ai sợ ai chứ!
Chỉ cần mình không xấu hổ, thì kẻ xấu hổ chính là người khác.
Hành động tự nhiên này của Vương Đằng bị những người khác thấy ở trong mắt, không ít người lộ ra vẻ thích thú, nhưng cũng có người nhíu mày.
“Ngươi đến là vì tước vị của Nam tước Nam Cung?” Lúc này, ông lão tóc trắng ở ghế danh dự mở miệng hỏi.
“Đúng vậy.” Vương Đằng gật đầu nói.
Ở trước mặt loại cường giả hư hư thực thực là cấp Giới Chủ, hắn vẫn rất thành thật, không lộ ra chút bướng bỉnh nào khi đối mặt với Tào Quan.
Đây không phải là nhát gan, đây là tôn trọng cường giả!
“Vậy ngươi lấy thân phận như thế nào đến đây?” Ông lão tóc trắng hỏi.
“Đương nhiên là lấy thân phận người kế thừa.” Vương Đằng thản nhiên nói.
Nghe được ba chữ người kế thừa này, Tào Quan đối diện hắn biến sắc, nhìn thoáng qua mấy vị trí trên ghế danh dự.
“Ồ, ngươi có bằng chứng không?” Ông lão tóc trắng lại hỏi.
“Hồi bẩm các lão, hắn có mang ấn vuông của Nam tước Nam Cung.” Minh Thành ở bên cạnh nói.
Vương Đằng nghe vậy, lần nữa lấy ấn vuông ra, đặt trên mặt bàn.
Lúc Tào Quan đối diện nhìn thấy ấn vuông này, ánh mắt đỏ ngầu.
Ấn Nam tước này mới là tượng trưng cho thân phận. Bọn họ không lấy được ấn Nam tước này, chỉ có thân phận đồ đệ của Nam Cung Việt, chung quy là danh bất chính ngôn bất thuận.
Cho tới nay, đây cũng là một tâm bệnh lớn của hắn và cha hắn!
Hiện gi,ờ ấn Nam tước này công khai xuất hiện trước mặt hắn như vậy!
Đáng tiếc hắn không thể ra tay đoạt lấy.
Trong thiên hạ chuyện đau khổ nhất chẳng qua cũng chỉ.... là may mắn!
Người đang ngồi đều là nhân vật cỡ nào, bọn họ chỉ cần nhìn một lần đã kết luận ấn vuông trước mắt này là ấn Nam tước của đế quốc, không thể nghi ngờ.
Cho dù thân phận người kế thừa của Vương Đằng là thật hay giả, ít nhất ấn Nam tước này là thật. Điều này làm cho thân phận của Vương Đằng thêm một vầng sáng.
“Các vị thấy thế nào?” Ông lão tóc trắng thản nhiên nói.
Bốn phía một mảnh im lặng, dường như không ai muốn là người đầu tiên mở miệng.
Tào Quan lộ sắc mặt âm trầm, muốn nói lại thôi.
“Tào Quan, ngươi cảm thấy thấy nào?” Ông lão tóc trắng gọi thẳng tên, rất trực tiếp hỏi.
“Các lão đại nhân, tại hạ cho rằng, người này lai lịch không rõ, có lẽ chỉ là khá may mắn, không biết lấy được ấn Nam tước của sư công ta từ đâu, thì tự xưng là người kế thừa của hắn. Tình huống thật sự như thế nào, ta hy vọng Quý tộc Bình nghị các có thể hạ lệnh tra rõ.” Tào Quan nhìn Vương Đằng, khóe miệng lộ ra chút trào phúng, nói.
“Xin lỗi, ta muốn hỏi một câu, ngươi là ai vậy?” Vương Đằng ngắn lời của hắn, hỏi.
Tào Quan cảm giác hình như bản thân bị khinh thường. Hắn hít một hơi thật sâu, cố gắng đè xuống lửa giận trong lòng, nói: “Cha ta là đệ tử duy nhất của Nam tước Nam Cung – Tào Hoành Đồ! Mà ta đương nhiên chính là đồ tôn của Nam tước Nam Cung.”
“Thì ra là cháu trai.” Vương Đằng nói.
“....” Tào Quan vừa mới dịu cơn tức giận, lại không nhịn được muốn bùng nổ. Hắn hừ một tiếng lạnh lùng, nói với mọi người xung quanh: “Các vị đại nhân, cha ta là đệ tử duy nhất của Nam tước Nam Cung. Từ trên danh nghĩa, cha ta mới là người kế thừa danh chính ngôn thuận, mà không có khả năng bởi vì một người tùy tiện cầm ấn Nam tước có thể trở thành người kế thừa.”
“Trên danh nghĩa, Tào Hoành Đồ chắc chắn thích hợp hơn.”
“Việc này còn cần bàn bạc kỹ hơn!”
Mọi người xung quanh nghe thấy lời của Tào Quan, không khỏi thấp giọng nghị luận.
Tào Quan nhìn Vương Đằng, mặt lộ vẻ đắc ý.
“Tào lao! Quả thực chính là tào lao! Chủ nhân Nam Cung chưa bao giờ nói sẽ cho Tào Hoành Đồ kế thừa tước vị, hắn căn bản không có tư cách.” Viên Cổn Cổn tức giận gào thét trong đầu Vương Đằng. Nếu không phải còn giữ lại chút lý trí, nó gần như muốn nhảy ra lý luận với Tào Quan.
“Không cần kích động, chuyện vừa mới bắt đầu mà thôi.” Vương Đằng ngoáy lỗ tai, cười nhạt trong lòng, thản nhiên nói với Viên Cổn Cổn trong đầu.
Giọng điệu bình tĩnh của Vương Đằng gần như khiến cho Viên Cổn Cổn tìm được tự tin, nó dần dần bình phục lại, nói với giọng lạnh lùng: “Vương Đằng, thay ta hung hăng vả mặt hắn, hiện tại ta có thể khẳng định chín mươi phần trăm, Tào Hoành Đồ có liên quan đến cái chết của Nam Cung chủ nhân năm đó. Thằng nhóc trước mắt này là con của hắn, thu chút lợi ích từ trên người hắn trước đã.”
Vương Đằng rất hứng thú chờ Tào Quan nói xong, quay đầu mở miệng nói với các lão trên ghế danh dự: “Không biết ta có thể hỏi mấy vấn đề hay không?”
“Được!” Ông lão tóc trắng gật đầu.
“Ta muốn hỏi một câu, đế quốc có quy định, dưới tình huống Nam tước chưa lập di chúc, đệ tử của hắn có thể lấy được tư cách người kế thừa không?” Vương Đằng nở nụ cười nhàn nhạt, hỏi.
“Không có loại quy định này!” Ông lão tóc trắng nói.
“Ta còn muốn hỏi một chút, lúc trước Nam tước Nam Cung có để lại di chúc cho cha ngươi trở thành người kế thừa không?” Vương Đằng nhìn về phía Tào Quan, hỏi.
Sắc mặt Tào Quan đột nhiên biến đổi.
“Ngươi, không trả lời vấn đề của ta sao?” Vương Đằng nghiêng đầu, ánh mắt ép người, nhìn chằm chằm hắn hỏi.
Sắc mặt Tào Quan âm trầm.
“Có hay không?” Sắc mặt Vương Đằng bình tĩnh truy hỏi.
Tào Quan uất ức đến cực hạn, nhưng không thể trả lời ngay mặt.
Vốn dưới tình huống Nam Cung Việt không có người thân hoặc truyền nhân khác, Tào Hoành Đồ là đệ tử duy nhất của hắn thì là người kế thừa, có di chúc hay không cũng có thể thao tác. Tào Hoành Đồ đi không ít quan hệ, cuối cùng lấy được không ít phiếu bầu ở trong Bình nghị các, đạt được tư cách Nam tước tạm thời.
Chỉ cần hắn lập đủ công lao, thì có thể xóa đi hai chữ tạm thời, đạt được tước vị Nam tước chân chính.
Nhưng hiện tại đột nhiên có một Vương Đằng nắm giữ ấn Nam tước chạy ra, không có di chúc sẽ thành vấn đề lớn nhất của Tào Hoành Đồ.
“Nam tước Nam Cung vẫn chưa để lại bất cứ di chúc nào.” Ông lão tóc trắng nhìn Tào Quan một cái, nói.
“Ta hiểu rồi, cảm ơn các ông lãoi đáp.” Vương Đằng gật đầu, sau đó quay đầu nhìn Tào Quan một cái, bình tĩnh hỏi: “Vậy thì, cái ngươi gọi là danh chính ngôn thuận, từ đâu ra?”
“Ngươi!” Sắc mặt Tào Quan xanh mét. Hắn nhìn chằm chằm Vương Đằng, ánh mắt như muốn ăn thịt người.
“Danh chính ngôn thuận này này của ngươi, e là cha ngươi Tào Hoành Đồ ở đây cũng không dám nói như vậy.”
Vương Đằng trực tiếp không nhìn ánh mắt giết người của Tào Quan, tựa vào trên ghế, tìm cho bản thân một tư thế thoải mái, thản nhiên nói.
Ở trong thế giới võ giả, có rất nhiều phương pháp có thể phân biệt một di chúc thật hay giả, cho nên Tào Hoành Đồ chưa bao giờ dám làm giả di chúc.
Nếu hắn thật sự làm như vậy, mới thật là coi thường Quý tộc Bình nghị các đế quốc, coi thường quyền uy của đế quốc. Đừng nói một cấp Vực Chủ như hắn, cho dù cấp Giới Chủ, cũng bị trấn áp chặt chẽ giống như vậy.
Sắc mặt Tào Quan lập tức đỏ lên, hai mắt muốn phun lửa.
Hắn phát hiện khi mình đối mặt với thằng nhóc trước mắt này, lại không chiếm được chút ưu thế nào, toàn bộ lời nói bị chặn kín.
Hơn nữa đối phương còn đặt mình cùng một vai vế với cha hắn, khiến hắn vô duyên vô cớ thấp đi một vai vế, thật sự khiến hắn uất ức đến cực hạn.
Một cảnh thú vị này, khiến không ít người ném ánh mắt khôi hài về phía Tào Quan.
Biểu hiện của Vương Đằng nằm ngoài dự liệu của mọi người. Bọn họ không ngờ người kế thừa Nam tước không biết từ đâu tới này lại nói chuyện sắc bén như vậy, nói móc Tào Quan đến tắt tiếng, không trả lời được.
Quan trọng hơn là, Vương Đằng chỉ là một võ giả cấp Hành Tinh tầm thường. Trong mắt các đại lão ít nhất đều là cấp Vực Chủ, một cấp Hành Tinh thật sự không tính là gì, nhưng ở cảnh giới cấp Hành Tinh, hắn lại có thể đối mặt với uy thế của bọn họ mà vẫn duy trì được bình tĩnh. Hơn nữa đối mặt với nghi ngờ của Tào Quan, hắn còn có thể phản bác có lý có cứ, biểu hiện cũng rất bất phàm.
Cho nên cảm quan đầu tiên của không ít người đối với Vương Đằng coi như không tệ.
Dù sao bọn họ cũng không có thiện cảm gì đối với cả gia đình Tào Quan, đương nhiên không ngại nhìn hắn xấu mặt.
“Vương Đằng, quả nhiên ngươi chính là một tài năng nói kháy, ta không nhìn lầm ngươi, làm tuyệt lắm!” Trong đầu Vương Đằng, Viên Cổn Cổn hưng phấn cười ha ha.
“....” Vương Đằng cạn lời trong lòng, nói: “Vì sao ta cảm giác lời này của ngươi không giống lời tốt đẹp gì?”
“Đừng hiểu lầm, ta tuyệt đối là đang khen ngợi ngươi.” Viên Cổn Cổn cười thầm trong lòng, lời thề son sắt cam đoan.
“Mọi người!”
Lúc này, một âm thanh vang lên, tất cả ánh mắt đều bị hấp dẫn, Vương Đằng cũng nhìn qua theo.
Chỉ thấy một người đàn ông đầu trọc, dáng vẻ vạm vỡ hai tay đan xen đặt trên mặt bàn, trán hắn có một ký hiệu ngọn lửa màu xanh lam, lam quang lóe ra trong hai mắt, giống như có ngọn lửa đang thiêu đốt. Ánh mắt hắn nhìn quét bốn phía, khiến không ít người nhíu mày, họ có hơi kiêng kị.
Tào Quan thấy người đàn ông đầu trọc vạm vỡ mở miệng, gương mặt không khỏi lộ ra chút vui mừng.
Đương nhiên Vương Đằng chú ý tới mọi thay đổi này, ánh mắt nghiêm nghị, hỏi trong lòng: “Viên Cổn Cổn, ngươi quen người này không?”
“Gia tộc Pylax! Rất nổi tiếng sao?” Vương Đằng hỏi.
“Một trong tám đại gia tộc xa xưa nhất của đế quốc. Nghe đồn tổ tiên của bọn họ từng giết chết một cự thú tinh không ——Hỏa Diễm Cự Long, tắm máu rồng, lấy được thể chất hỏa diễm mạnh mẽ. Bọn họ có thể hấp thu ngọn lửa đặc biệt để tự dùng. Sức chiến đấu vô cùng mạnh. Ngươi nhìn ký hiệu ngọn lửa màu xanh lam trên trán hắn, đó chính là ký hiệu của gia tộc Pylax, đồng thời cũng đại biểu một loại lửa đặc biệt.” Viên Cổn Cổn nói.
“Hỏa Diễm Cự Long!” Vương Đằng khẽ động trong lòng, kinh dị nói: “Trong vũ trụ lại có loại tồn tại giống như truyền thuyết này sao?”
“Vũ trụ mênh mông, tồn tại thần kỳ thế nào mà không có.” Viên Cổn Cổn khinh thường sự vô tri của Vương Đằng.
“Vậy tổ tiên của gia tộc Pylax chỉ tắm máu rồng, đã sở hữu thể chất ngọn lửa đặc biệt, còn có thể dung hợp ngọn lửa đặc biệt, nếu là bản thân Hỏa Diễm Cự Long thì lại thần kỳ đến thế nào đây?” Vương Đằng âm thầm kích động, muốn tìm một Hỏa Diễm Cự Long cạo lông cừu.
“Viên Cổn Cổn, có thể tìm được Hỏa Diễm Cự Long ở đâu?” Hắn lập tức hỏi.
“Sao ta biết được, loại cự thú tinh không giống như Hỏa Diễm Cự Long đều là tồn tại cực kỳ thần bí thưa thớt, người bình thường căn bản không tìm thấy. Điều duy nhất có thể biết là, bọn chúng vốn sinh sống ở nơi cực kỳ dồi dào nguyên lực hệ Hỏa, thậm chí là nơi nào đó mà dị hỏa thiên địa sinh ra.” Viên Cổn Cổn cười hì hì: “Cho nên nếu có thể tìm được Hỏa Diễm Cự Long, rất có thể tìm được một loại dị hỏa thiên địa.”
Ánh mắt Vương Đằng phát sáng.
Dị hỏa thiên địa à!
Hắn sở hữu lửa Thanh Ngọc Lưu Ly và Quang Minh Thánh hỏa, đương nhiên biết chỗ kỳ diệu của dị hỏa thiên địa có lớn đến mức nào, nếu có thể lấy được một loại dị hỏa thiên địa nữa…. tuyệt vời!
“Ngươi đang suy nghĩ cái gì? Nước miếng sắp chảy ra rồi.” Viên Cổn Cổn đột nhiên nói.
“....” Vương Đằng.
“Ngươi cũng đừng nghĩ đến Hỏa Diễm Cự Long nữa, đụng tới tuyệt đối là chết không sốn. Mỗi một con Hỏa Diễm Cự Long đều vô cùng hùng mạnh, có lẽ thể trưởng thành cũng sẽ đạt tới trên cấp Bất Hủ đó.” Viên Cổn Cổn nói.
“Trên cấp Bất Hủ, còn kinh khủng hơn cả Phong Thần điểu!” Vương Đằng mở to mắt.
“Nếu không ngươi cho rằng thế nào.” Viên Cổn Cổn tức giận nói.
“Được thôi.” Vương Đằng lắc đầu, tạm thời buông tha ý đồ đối với Hỏa Diễm Cự Long, ánh mắt lại dừng trên người người đàn ông vạm vỡ đầu trọc: “Nhưng tên này là một đối tượng cạo lông cừu không tệ.”
Gia tộc Pylax sở hữu thể chất hỏa diễm, có thể dung hợp ngọn lửa, cho dù không bằng Hỏa Diễm Cự Long, cũng sẽ không quá kém.
Ánh mắt của hắn lại sáng lên. Ở trong mắt hắn, người đàn ông vạm vỡ đầu trọc này và gia tộc Pylax của hắn nghiễm nhiên biến thành một đối tượng cạo lông cừu, hơn nữa còn là loại cừu rất béo, rất béo.
“Ngươi phải cẩn thận một chút. Gia tộc bọn họ vô cùng say mê ngọn lửa đặc biệt, hơn nữa làm việc ngang ngược. Đối với bất cứ loại lửa nào, đều muốn có cho bằng được. Nếu để bọn họ biết thân ngươi mang dị hỏa thiên địa, họ chắc chắn sẽ nghĩ cách lấy được dị hỏa thiên địa từ trên người ngươi.” Viên Cổn Cổn nhắc nhở nói.
“....” Vương Đằng thoáng chốc đã cạn lời.
Vừa rồi hắn còn đang suy nghĩ làm sao để cạo lông cừu từ trên người đối phương. Kết quả, Viên Cổn Cổn nói cho hắn biết, đối phương rất có thể sẽ nhìn chằm chằm dị hỏa thiên địa của hắn.
Chuyện này quả thực không thể nhịn!
“Nếu bọn họ dám đến, xem thử cuối cùng là ai cạo ai.” Vương Đằng nảy sinh ác độc nói.
“Đúng rồi, quên nhắc nhở ngươi, gia tộc Pylax là vương tộc khác họ cha truyền con nối, một trong tám vương tộc lớn khác họ của đế quốc!” Viên Cổn Cổn yếu ớt nói.
“ĐM!” Vương Đằng trực tiếp phun ra một câu thô tục trong lòng.
Vốn tưởng rằng là con dê béo, không ngờ lại là một cự thú kinh khủng.
Nhưng con người Vương Đằng không có ưu điểm gì khác, chỉ thích khiêu chiến bản thân. Đụng tới tồn tại kinh khủng như Phong Thần điểu, hắn cũng dám đi cạo, cho dù gia tộc Pylax là một cự thú, Vương Đằng cũng không sợ, cứ cạo không bỏ sót.
Đương nhiên, hắn cũng không đến mức không kiêng nể gì như giống như trong vũ trụ hư cấu. Đù sao đây là ở hiện thực, chết chính là chết, hắn cũng không dám làm bậy.
“Sinclairmont, ngươi có lời gì muốn nói không?” Giọng nói của ông lão tóc trắng kéo Vương Đằng quay về hiện thực.
“Các lão tôn kính, việc kế thừa của Tào Hoành Đồ đặt sang một bên trước đã. Dù sao mấy năm nay ở trên chiến trường, hắn cũng lập không ít công lao vì đế quốc, không thể làm nguội lạnh lòng hắn. Bây giờ vẫn nên xác định thân phận thật của người này trước mới thỏa đáng, nếu là thật, chuyện kế thừa có thể tính toán lại, nếu là giả....” Người đàn ông vạm vỡ đầu trọc Sinclairmont nhìn về phía ông lão tóc trắng hơi vuốt cằm. Lúc nói đến cuối cùng, đôi mắt hắn hiện lên tia sắc bén: “Đế quốc Đại Càn ta không thể chấp nhận loại chuyện này xảy ra.”
Giọng nói của Sinclairmont vang ra, không ít người gật đầu.
Đối với việc kế tục quý tộc này, Đế quốc quả thật khá nghiêm khắc, không chấp nhận chút giày xéo nào.
Đến bây giờ, Tào Hoành Đồ vẫn chỉ là Nam tước tạm thời. Bởi vậy, hắn phải lập đủ công lao ở trên chiến trường mới có thể chân chính kế thừa tước vị Nam tước.
Mà đế quốc lại vô cùng ưu đãi người có công.
Ông lão tóc trắng nhẹ nhàng gật đầu, xem như tán thành lời nói của Sinclairmont.
Tào Quan nhìn thấy thế cục lại nghiêng về xu hướng có lợi cho hắn, trong lòng mừng như điên, nét mặt lại khôi phục vẻ đắc ý, nhìn về phía Vương Đằng.
“Vương Đằng!”
Ông lão tóc trắng nhìn về phía hắn, hỏi: “Ngươi còn có sự vật khác có thể chứng minh thân phận? Hoặc là di chúc mà Nam tước Nam Cung để lại?”
Vương Đằng nhíu mày, ấn ký tinh thần cuối cùng của Nam Cung Việt sớm đã tiêu tán, không để lại đồ vật giống như di chúc. Tất cả mọi việc đều bàn giao cho hắn thông qua Viên Cổn Cổn. Ngoài ấn Nam tước, hắn không lấy ra được bất cứ đồ vật có thể chứng minh thân phận của bản thân.
Thật ra có ấn Nam tước này đã đủ để chứng minh thân phận của hắn, nhưng thế lực sau lưng Sinclairmont quá lớn, ngay cả các lão của Quý tộc Bình nghị các cũng không thể không tôn trọng đề nghị của hắn.
Tào Quan không tiếng động nở nụ cười, đối mặt với Vương Đằng, ánh mắt lại cực kỳ âm lãnh.
Không lấy ra được chứng minh thân phận, thằng nhóc này không thể trở thành người kế thừa tước vị Nam tước, vậy thì hắn có cách chơi chết Vương Đằng.
Một võ giả cấp Hành Tinh tầm thường mà thôi, tùy tiện tìm một võ giả cấp Hằng Tinh cũng có thể dễ dàng đánh chết.
Muốn tranh đoạt tước vị Nam tước với cha hắn, thật sự là không biết sống chết.
“Nếu không có, thân phận của ngươi sẽ tạm thời không thể xác định.” Các lão nói.
Vương Đằng âm thầm bất đắc dĩ. Hướng đi của sự việc vẫn hơi ngoài dự đoán của hắn, gia tộc Pylax nhúng tay khiến sự việc ngày càng không thể khống chế.
“Nam Cung Việt quá hãm!” Vương Đằng bất lực châm biếm.
Muốn hắn giúp đỡ giải oan, ít nhất cân nhắc sự việc chu đáo một chút, để lại một di chúc gì đó, cũng tốt hơn khiến hắn rơi và thếo bị động như hiện tại.
Nếu Nam Cung Việt biết sự châm biếm của Vương Đằng, chỉ e sẽ nhảy ra từ trong đất.
Hắn cũng rất oan uổng!
Hắn vốn nghĩ để sau khi Vương Đằng mạnh lên lại đến đế quốc Đại Càn, nhưng làm sao cũng không ngờ, hai người Vương Đằng và Viên Cổn Cổn có thể lỗ mãng như vậy, mới thực lực cấp Hành Tinh mà thôi, đã dám đến đế quốc Đại Càn mưu đoạt tước vị Nam tước.
Chỉ có thể nói chung quy hắn xem nhẹ người thừa kế Vương Đằng này, cũng xem nhẹ điểm mấu chốt của Viên Cổn Cổn.
“Chủ nhân Nam Cung cũng không ngờ gia tộc Pylax sẽ nhúng tay!” Viên Cổn Cổn kêu oan thay Nam Cung Việt, sắc mặt hơi nghiêm nghị, hơi khó hiểu nói: “Chẳng lẽ gia tộc Pylax chính là người đứng sau lưng Tào Hoành Đồ? Nhưng với địa vị của gia tộc Pylax, sao bọn họ lại có thể coi trọng một tước vị Nam tước tầm thường?”
“Sao ta có thể biết được? Có lẽ bọn họ có bí mật gì đó không thể cho ai biết.” Vương Đằng lắc đầu không thôi: “Hiện tại đừng nói những chuyện này, mau nghĩ cách thử.”
“Ặc…. Ta cũng không có cách gì.” Viên Cổn Cổn chột dạ nói.
“Thật hãm!” Quả thực Vương Đằng hận không thể lôi Viên Cổn Cổn ra, hung hăng đánh vào đầu, bình thường khoác lác như gì, vào thời khắc mấu chốt, lại không có chút tác dụng nào. Vương Đằng chỉ có thể dựa vào bản thân. Suy nghĩ điên cuồng chuyển động trong đầu, ánh mắt hắn đột nhiên sáng lên: “Đúng rồi, còn có cung điện truyền thừa! Sao ta quên mất chuyện này.”
“Không được, nếu ngươi công khai cung điện truyền thừa, ngươi có tin, chỉ cần ngươi đi ra khỏi đại điện này, chuyện ngươi lấy được truyền thừa sẽ bị truyền ra lặng yên không một tiếng động không. Đến lúc đó, sẽ có rất nhiều cường giả nhìn trộm, ngươi sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng!” Viên Cổn Cổn vội vàng chặn lại.
“Một truyền thừa cấp Vũ Trụ? Có thể có nhiều người nhìn trộm như vậy sao?” Vương Đằng sửng sốt.
“Ngươi tưởng thế nào? Huống chi truyền thừa của chủ nhân Nam Cung không phải truyền thừa cấp Vũ Trụ đơn giản, mà là truyền thừa của Nam tước đế quốc Đại Càn. Căn cơ của gia tộc Nam Cung cũng không chỉ là cấp Vũ Trụ tầm thường.” Viên Cổn Cổn nói.
“Nhưng bên trong cung điện truyền thừa cũng không có truyền thừa trên cấp Vũ Trụ.” Vương Đằng nhíu mày.
“Ấn ký truyền thừa của ngươi có thể mở ra kho tàng của gia tộc Nam Cung.” Viên Cổn Cổn chậm rãi nói.
“.... Vì sao ngươi không nói sớm?” Vương Đằng có loại xúc động muốn bóp chết Viên Cổn Cổn. Con mẹ nó tức, chuyện quan trọng như vậy hiện tại mới nói.
“Ngươi còn chưa đạt tới cả cấp Vũ Trụ, nói cũng vô dụng. Huống chi kho tàng ở gia tộc Nam Cung, ngươi không kế thừa tước vị Nam tước của gia tộc Nam Cung, không vào được gia tộc Nam Cung, thì cũng không làm được gì cả.” Viên Cổn Cổn nói.
“....” Vương Đằng không ngừng hít sâu, tuy rằng cảm thấy Viên Cổn Cổn nói không sai, nhưng thật bực bội!
“Các lão, nếu hắn không có cách nào xác định thân phận, thì chuyện người kế thừa này chính là lời nói vô căn cứ. Ta thấy vẫn nên đuổi người này đi, còn về ấn Nam tước này, đúng lúc vật quy nguyên chủ. Cha ta là đệ tử thân truyền của Nam tước, trông coi ấn Nam tước là thích hợp nhất.” Lúc này, giọng nói của Tào Quan truyền đến.
Vương Đằng nghe vậy, không khỏi ngẩng đầu.
Lòng dạ thật độc ác!
Không chỉ muốn cưỡng đoạt ấn Nam tước, còn muốn đuổi hắn đi.
Tính toán thật tốt lắm!
Ánh mắt Vương Đằng chợt lóe tia sắc bén. Giờ phút này, hắn đã sinh ra sát ý với Tào Quan.
Nếu hắn thật sự bị đuổi đi, chỉ e sẽ trực tiếp bị đuổi giết điên cuồng nhỉ, đối phương tuyệt đối không có khả năng thả cho hắn còn sống rời đi.
Hơn nữa nếu không có tước vị Nam tước đế quốc Đại Càn, không giữ được Địa Tinh, Clotte trấn thủ hệ Ngân Hà sẽ là người đầu tiên sẽ giết hắn.
“Ngươi muốn ấn Nam tước này?” Vương Đằng hỏi mà mặt không chút thay đổi.
“Ngươi chỉ may mắn mới lấy được ấn Nam tước mà thôi, có tư cách gì trông coi. Cha ta mới là đệ tử thân truyền của Nam tước Nam Cung. Nam tước Nam Cung đã qua đời, ấn Nam tước này đương nhiên chính là đồ vật của cha ta, hiện tại chẳng qua là vật quy nguyên chủ thôi.” Tào Quan có người làm chỗ dựa, vô cùng tự tin, cười nhạt nói.
“Tào Quan nói không sai, ấn Nam tước không thể bị nắm trong tay một người không rõ thân phận.” Sinclairmont thản nhiên nói.
“Ha ha ha….” Vương Đằng đột nhiên cười ha ha: “Mạnh mẽ cướp đoạt hay lắm, đế quốc Đại Càn làm việc như vậy sao? Vậy ta thật sự được mở mang kiến thức!”
“Làm càn!”
Sinclairmont nhíu mày, đột nhiên hét lớn, khí thế mạnh mẽ ép tới Vương Đằng.
Ầm!
Sắc mặt Vương Đằng trắng bệch. Thực lực cấp Vực Chủ không phải nói đùa, cho dù hắn có thể tham dự chiến đấu giữa cấp Vũ Trụ, cũng kém cường giả cấp Vực Chủ nhiều lắm. Đối phương chỉ dùng khí thế đè hắn, đã khiến cho hắn suýt nữa không thể chịu nổi.
“Phá cho ta!”
Vương Đằng mở to hai mắt, rống giận trong lòng, niệm lực tinh thần bùng nổ, phát ra tiếng gào thét giống như cự long thức tỉnh trong đầu.
Gào!
Ầm!
“Ta làm càn?”
“Ngươi mạnh mẽ cướp đoạt như thế, rốt cuộc là ai làm càn!”
“Người không biết, còn tưởng rằng ngươi là chủ nhân của đế quốc Đại Càn, một lời của ngươi có thể quyết định quyền sở hữu tước vị quý tộc.”
....
Từng âm thanh lớn truyền ra từ trong miệng Vương Đằng, quanh quẩn trong đại điện.
Yên lặng!
Bốn phía lập tức rơi vào sự im lặng như chết!
Mọi người trợn mắt há mồm, thật không ngờ Vương Đằng sẽ đột nhiên bùng nổ, hơn nữa còn kiên cường như thế, lại dám gào thét với một cường giả cấp Vực Chủ.
Hắn quả thực không ra bài theo lẽ thường!
Tào Quan đối diện nhìn hắn như gặp quỷ, sắc mặt trắng bệch, hoàn toàn bị Vương Đằng dọa sợ.
“Tên tên tên…. tên này không muốn sống nữa!” Vẻ mặt Viên Cổn Cổn cũng đầy khó có thể tin, nó nói chuyện cũng không lưu loát.
Quá đáng sợ!
Thật sự quá đáng sợ!
Chẳng lẽ Vương Đằng này không sợ chết sao?
Hắn lại dám gào thét với một cường giả cấp Vực Chủ, hơn nữa người này còn là người của gia tộc Pylax, một trong tám vương tộc lớn khác họ của đế quốc Đại Càn.
Tiêu rồi!
Lần này chơi xong hết rồi!
Vương Đằng quá làm càn. Hắn căn bản đang tìm đường chết, đối mặt với quái vật lớn như Pylax, bọn họ còn không có cả khoảng trống phản kháng.
Sinclairmont cũng bị Vương Đằng chỉnh cho ngơ ngác. Chưa từng có ai dám vô lễ với hắn như thế. Sắc mặt hắn lập tức trở nên vô cùng khó coi, thậm chí mơ hồ rắng bệch, lửa giận trong lòng điên cuồng thiêu đốt.
Lời nói của Vương Đằng đã chạm đến cấm kỵ nào đó....
Chủ nhân của đế quốc Đại Càn!
Cái mũ này ấn xuống, đừng nói là hắn, cho dù là gia tộc Pylax sau lưng hắn cũng không chịu nổi.
“Ngươi nói bậy!”
Sinclairmont gầm lên, đứng lên, cắn răng nói: “Ta chưa bao giờ nói ta là chủ nhân của đế quốc Đại Càn, ngươi dám cả gan ăn nói bừa bãi, vu khống ta, thật sự cho rằng ta không dám giết ngươi sao?”
“Dám làm lại không dám nhận, vừa rồi không phải ngươi rất trâu bò sao, nói thu hồi ấn Nam tước của ta thì thu hồi. Đế quốc này không phải ngươi quyết định, thì ai quyết định được?”
“Hiện tại lại muốn giết người diệt khẩu, ta thấy lòng ngươi mang ý đồ nham hiểm, sợ bị người ta phát hiện.”
“Nào, không bằng hiện tại trực tiếp đánh chết ta ở đây, cần gì phiền phức thế, nói nhiều như vậy không chê lãng phí nước bọt à?”
“Nào nào nào, tới giết ta đi! Không dám chính là cháu trai!”
“Nếu ta nhíu mày một chút, ta sẽ theo họ ngươi!”
Vương Đằng cũng không chút sợ hãi, hai mắt mở to nhìn Sinclairmont, quát to một tiếng lại một tiếng.
Cường giả cấp Vực Chủ ở bốn phía cũng không khỏi kinh ngạc như gặp người trời vì Vương Đằng.
Tên này quả thực là một nhân tài!
Chơi thủ đoạn đổi trắng thay đen đến thành thạo như thế, đến cả Sinclairmont cũng bị khịa đến không nói nên lời.
Sắc mặt Sinclairmont luân phiên đổi hai màu xanh trắng. Hắn tức sôi người, thực sự có một luồng khói trắng bốc lên từ đỉnh đầu, lửa giận của hắn đã đạt tới cực hạn.
Vương Đằng nhìn thấy dáng vẻ này của hắn, quyết định thêm một mồi lửa. Giọng hắn đột nhiên lên cao, hắn quát lớn: “Đến đây! Đến giết ông nội ngươi đi!”
“Khốn nạn!”
“Ta giết ngươi!”
Cuối cùng, Sinclairmont không nhịn được, sát ý sôi sục trong lòng, hai mắt giống như có ngọn lửa thiêu đốt. Vèo một tiếng, nhiệt độ không khí đột nhiên tăng vọt, một ngọn lửa màu xanh lam bỗng dưng xuất hiện ở trước mặt hắn, ngưng tụ thành một mũi tên, lao thẳng về phía Vương Đằng.
“Chết đi!”
Vương Đằng đứng yên tại chỗ, chuẩn bị tốt để vận dụng dịch chuyển không gian, nhưng hắn không hề cử động. Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm mũi tên kia, tùy ý để gió thổi bay mái tóc đen của hắn lên.
Lúc này hắn không thể sợ!
Hắn cũng không tin, những người khác đang ngồi ở đây sẽ trơ mắt nhìn Sinclairmont giết hắn.
Nếu thật sự là như thế, Quý tộc Bình nghị các đế quốc này đã không có bất cứ chỗ nào đáng mong chờ. Hắn căn bản đừng nghĩ đòi lại công bằng ở đây.
Khoảng cách rất gần, mũi tên do ngọn lửa màu xanh lam ngưng tụ thành đã đến trước ấn đường của Vương Đằng trong nháy mắt, nhưng khi hai bên chỉ cách không đến ba tấc, mũi tên lại dừng ngay giữa không trung, không thể tiến thêm nữa.
“Đủ rồi!” Một giọng nói bình thản chậm rãi vang lên.
Theo tiếng quát nhẹ truyền đến, một tiếng vèo giữa không trung vang lên, mũi tên do ngọn lửa màu lam ngưng tụ tiêu tán vô hình!
Vương Đằng lặng lẽ thở nhẹ ra, nhưng mặt ngoài, hắn lại không thay đổi nét mặt, rất bình tĩnh. Thậm chí, hắn còn khiêu khích nhìn thoáng qua người đàn ông vạm vỡ đầu trọc Sinclairmont, khóe miệng nhếch lên nét cười khẩy.
Tên đầu trọc chết tiệt, cho rằng ngoại hình hung dữ một chút thì ta sợ ngươi à!
Trán Sinclairmont nổi lên gân xanh, nếu không phải bị ngăn lại, chỉ e hắn thật sự hận không thể ra tay đập chết Vương Đằng.
“Sinclairmont, Vương Đằng, nơi đây là Quý tộc Bình nghị các, không chấp nhận các ngươi làm càn.” Các lão nhìn quét qua hai người, thản nhiên nói.
“Các lão đại nhân, chuyện này không thể trách ta đươc. Tên đầu trọc chết tiệt này đường đường là cấp Vực Chủ, lại ỷ mạnh hiếp yếu, ức hiếp một võ giả cấp Hành Tinh như ta, còn muốn trắng trợn cưỡng đoạt ấn Nam tước của ta. Ngươi nhất định phải bảo vệ công bằng thay ta.” Biểu cảm trên mặt Vương Đằng thay đổi, hắn bắt đầu giả vờ đáng thương.
“.... Đầu, đầu trọc chết tiệt!” Tào Quan còn chưa phục hồi lại tinh thần trong biến đổi kinh hoàng vừa rồi, giờ phút này lại nghe thấy lời nói của Vương Đằng, lập tức tràn đầy hoảng sợ.
Tên này không muốn sống nữa, lại dám mắng đại nhân Sinclairmont là tên đầu trọc chết tiệt!
Những người khác cũng lộ vẻ kỳ quái, dáng vẻ muốn cười lại cố hết sức nhịn xuống. Bọn họ đều đã trải qua huấn luyện lễ nghi quý tộc nghiêm khắc, trong tình huống bình thường, tuyệt đối sẽ không cười ra tiếng, trừ khi thật sự không nhịn được…. phì ha ha ha!
Cót két!
Sinclairmont siết chặt hai tay, ánh mắt thật sự đang phun lửa, đáy lòng điên cuồng phẫn nộ.
Các lão cảm thấy hơi đau đầu, nói: “Vương Đằng, đừng tùy tiện mắng người trong Quý tộc Bình nghị các.”
Lời này nghe giống như không có vấn đề, chỉ kì lạ ở đâu đó.
Không mắng chửi người ở trong Bình nghị các, vậy có phải vẫn cứ mắng ở bên ngoài hay không?
Thằng nhóc này thật sự to gan lớn mật.
Khóe mắt các lão co rút. Đến cảnh giới này của hắn, còn có thể bị ảnh hưởng đến tâm trạng cũng rất không dễ dàng, nhưng cũng chỉ trong nháy mắt mà thôi. Hắn khôi phục bình tĩnh rất nhanh, nói: “Ngươi đã không cách nào chứng minh thân phận bản thân, vậy thì chờ điều tra rõ tình huống thật sự. lại quyết định chuyện người kế thừa tước vị vậy. Trước đó ngươi không được rời khỏi Đế thành.”
Nghe thấy lời nói của các lão, Tào Quan lại vui vẻ lên, tuy rằng hôm nay không đạt được mục đích, nhưng chỉ cần thằng nhóc này một ngày không thể chứng minh thân phận của bản thân, hắn sẽ không thể trở thành người kế thừa.
“Vậy tra thử đi.” Thành viên khác của Bình nghị các ở xung quanh gật đầu, đồng ý quyết định của các lão.
Biểu hiện vừa nãy của Vương Đằng khiến cho bọn họ biết võ giả cấp Hành Tinh này cũng không phải quả hồng mềm có thể tùy tiện bóp. Một vài thành viên vốn đứng về phía Tào Hoành Đồ cũng không mở miệng nữa.
Ngay cả gia tộc Pylax, một trong tám vương tộc lớn khác họ mà hắn cũng dám chọc giận nói móc, nếu bọn họ mạo muội đứng ra, cũng chỉ tự chuốc vạ vào thân thôi.
Không phải bọn họ sợ Vương Đằng, chỉ không muốn mất mặt mà thôi.
Thậm chí thật ra bọn họ đã xem Vương Đằng như một người sắp chết trong lòng. Đắc tội Sinclairmont, hắn tuyệt đối không có khả năng sống sót, bọn họ chỉ cần chờ xem kết quả là được.
Mọi người đứng dậy chuẩn bị rời đi, cho rằng hội nghị này đến đây đã kết thúc.
“Hừ!”
Sinclairmont lạnh lùng hừ một tiếng, nhìn Vương Đằng với ánh mắt lạnh lùng.
Ánh mắt này, gần như đã phán Vương Đằng tử hình.
Không ai còn có thể bình yên sống tiếp sau khi đắc tội gia tộc Pylax.
Tào Quan lạnh lùng cười Vương Đằng một tiếng, đứng dậy giũ trường bào trên người, ánh mắt khinh miệt, xoay người muốn rời khỏi.
Nhưng đúng lúc này, Vương Đằng lại đột nhiên ngồi xuống, thản nhiên mở miệng nói: “Ai nói ta không có cách nào chứng minh?”
Bước chân của mọi người đồng loạt dừng lại!
Lúc này ngoài các lão, tất cả mọi người đã đứng dậy, nhưng sau khi nghe thấy lời nói của Vương Đằng, cũng không khỏi quay đầu nhìn lại, ánh mắt không hẹn mà cùng lộ ra cùng một ý:
Thằng nhóc ngươi con mẹ nó đang trêu chúng ta à?
Cả người Tào Quan chấn động, hắn đột nhiên quay đầu nhìn chằm chằm Vương Đằng.
Vậy mà thằng nhóc này lại có thể chứng minh!!
Đáy lòng hắn đột nhiên sinh ra một dự cảm không lành.
Ánh mắt của Sinclairmont âm trầm, lông mày hơi nhíu lại.
Chỉ có các lão ngồi ở vị trí trên, lộ ra một nụ cười ý vị sâu xa.
“Vương Đằng, ngươi điên rồi!” Viên Cổn Cổn giống như biết Vương Đằng muốn làm gì, kêu to trong đầu hắn: “Không được, tuyệt đối không được, ngươi sẽ chết đó.”
“Đắc tội gia tộc Pylax, còn sợ võ giả khác sao?” Giọng điệu của Vương Đằng bình thản, nhẹ giọng nói trong lòng: “Rận nhiều không ngứa, nợ nhiều không lo, không chết được.”
“Ngươi!” Viên Cổn Cổn lại không nói nên lời.
Lúc này, Vương Đằng thấy ánh mắt của mọi người đều đã tập trung lên người mình, mỉm cười, kích phát ấn ký truyền thừa mà Nam Cung Việt để lại.
Một phù văn xuất hiện ở nơi ấn đường của hắn!
Theo phù văn này sáng lên, ấn Nam tước trên mặt bàn cũng đồng thời sáng lên, hô ứng xa gần, dường như tuyên bố rõ liên hệ của hai bên.
“Đây là.... Truyền thừa!”
“Vậy mà là truyền thừa!”
“Nam Cung Việt để lại truyền thừa của gia tộc Nam Cung cho Vương Đằng này!”
Tất cả thành viên của Bình nghị các thấy một cảnh như vậy, cũng không khỏi lộ vẻ kinh ngạc, vẻ mặt trở nên cực kỳ vi diệu.
Mà sắc mặt Tào Quan lập tức trở nên vô cùng khó coi.
Truyền thừa của gia tộc Nam Cung!
Đây tuyệt đối là truyền thừa của gia tộc Nam Cung, không thể nghi ngờ.
Cha của hắn là đệ tử thân truyền của Nam Cung Việt, lại không có được truyền thừa. Mấy năm nay bọn họ vẫn luôn muốn tiến vào kho tàng của gia tộc Nam Cung, lấy được càng nhiều tri thức truyền thừa, nhưng không có ấn ký truyền thừa, không có ấn Nam tước, cho dù như thế nào, bọn họ cũng không thể tiến vào trong đó.
Có bảo tàng, nhưng không có cách nào hưởng được bảo vật trong đó, có thể nghĩ nỗi uất ức và buồn bực trong lòng bọn họ nhiều đến mức nào.
Nhưng hiện tại truyền thừa này xuất hiện trên người Vương Đằng.
Tào Quan hâm mộ, ghen tị, căm hận!
Ánh mắt hắn đỏ ngầu. Hắn hận không thể cướp lấy ấn ký truyền thừa này từ trên người Vương Đằng, ấn lên người mình.
Mặt Sinclairmont không chút thay đổi, nhưng ánh mắt nhìn Vương Đằng ngày càng lạnh lẽo.
“Không biết có ấn ký truyền thừa này làm bằng chứng, các vị có thừa nhận thân phận người kế thừa này của ta hay không?” Vương Đằng nhìn quanh một vòng, ánh mắt đặc biệt dừng trên mặt Tào Quan và Sinclairmont, thản nhiên hỏi.
Bốp! Bốp!
Đây tuyệt đối là vả mặt!
Vả mặt trần trụi!
Biểu cảm của một đám thành viên Bình nghị các càng vi diệu. Họ nhìn về phía Tào Quan, không khỏi hơi đồng tình với hắn, cũng hơi đồng tình với Vực Chủ Tào Hoành Đồ không có mặt kia.
Tước vị Nam tước này cách bọn họ càng ngày càng xa rồi!
Rõ ràng là con vịt đến miệng, hiện giờ lại sắp mọc cánh bay đi.
Mọi người gần như có thể tưởng tượng được biểu cảm của Tào Quan, cùng Tào Hoành Đồ sau khi biết tin tức này. Nếu đổi lại thành bọn họ, đáy lòng chắc chắn buồn bực như muốn hộc máu.
“Đã có truyền thừa trên người, thì thân phận người kế thừa này đương nhiên không thể nghi ngờ.” Các lão gật đầu nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận