Võ Đạo Toàn Thuộc Tín

Chương 1252: Đây là thứ yêu nghiệt gì vậy! (4)

Ngoài ra, lần này hắn lấy được không ít điểm thuộc tính trắng, ước chừng còn nhiều hơn 13 vạn, nhưng vì thăng cấp ‘Cuồng Phong Quyết’ mà tiêu phí gần 3 vạn điểm, bây giờ đại khái còn lại 11 vạn, hơn nữa còn số điểm đã tích lũy từ trước đó, dự trữ thuộc tính trắng của Vương Đằng đạt tới hơn 20 vạn điểm.
Ý thức của Vương Đằng tiến vào vũ trụ hư cấu một lần nữa, khống chế ý thức của phân thân.
Ba người Hùng Đại Lực đang thu dọn thi thể của Hắc Phong Điêu. Ba người bọn họ góp sức thuê một cái nhẫn không gian, có thể cất giữ một ít tài liệu trên thân Hắc Phong Điêu, dùng để buôn bán.
Lúc này ba người bọn họ đều có vẻ rất hưng phấn, bởi vì đám Hắc Phong Điêu này đủ để cho bọn họ có được một khoản thù lao không nhỏ.
“Vương Đằng, ngươi mau đến xem, con Hắc Phong Điêu Vương này sinh ra một khối tinh cốt trong thân thể, có thể bán được một số tiền lớn, chúng ta giàu rồi!” Hùng Đại Lực đang thu dọn thi thể của Hắc Phong Điêu Vương, đột nhiên hưng phấn kêu to.
“Tinh cốt lấy được trong vũ trụ hư cấu cũng có thể bán lấy tiền à?” Vương Đằng kinh ngạc nói.
“Đương nhiên là có thể. Mấy thứ này có thể sử dụng trong vũ trụ hư cấu. Nếu không binh khí của chúng ta từ đâu mà tới.” Hùng Đại Lực giải thích: “Thế nhưng giá của hàng hóa ảo sẽ rẻ hơn hàng thật nhiều, chỉ có thể bán được 1/10 giá của hàng thật.”
Vương Đằng gật đầu, lại có thêm một tầng nhận thức mới đối với giá cả trong vũ trụ hư cấu.
Nói tóm lại, sự tồn tại của vũ trụ hư cấu có thể cung cấp cho võ giả tiến vào trong đó một con đường sinh tồn, nhưng cũng sẽ không để cho bọn họ sinh ra tính ỷ lại.
Bởi vì giá cả bên trong tương đối thấp, không đủ để cho bọn họ dựa vào vũ trụ hư cấu để làm giàu. Do đó họ chỉ có thể phấn đấu kiếm tiền trong hiện thực, mới có thể chân chính tiêu phí, sinh tồn trong vũ trụ hư cấu.
Leng keng…
Đúng lúc này, đột nhiên có một âm thanh lớn vang lên từ trong dãy núi phía sau bọn họ.
“Âm thanh gì vậy??” Sắc mặt mọi người biến đổi.
“Hô!”
Âm thanh kia truyền ra cực xa, còn chưa hoàn toàn tiêu tán. Một trận gió mãnh liệt thổi tới từ trên bầu trời, thân thể của ba người Hùng Đại Lực đều bị thổi lui ra phía sau.
Mà Vương Đằng cũng không khá hơn là bao. Nếu không kịp thời vận dụng niệm lực tinh thần bám vào vách núi phía trước, chỉ sợ hắn cũng sẽ bị thổi bay đi.
Hắn quay đầu lại nhìn thấy bóng dáng ba người Hùng Đại Lực khổ sở chống đỡ, lông mày không khỏi nhướn lên, lại phân ra ba luồng niệm lực tinh thần, kéo bọn họ trở về.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy? Sao lại có một cơn gió lớn như vậy?” Ba người chưa kịp lấy lại tinh thần, sắc mặt đầy hoảng sợ.
“Đừng nói nhảm nữa, phía trước có một hang núi, trốn vào trước đã.” Vương Đằng khẽ quát. Hắn nhìn thấy phía sau sào huyệt của Hắc Phong Điêu Vương có một hang động thật lớn, sắc mặt vừa động, rồi lôi kéo ba người Hùng Đại Lực, chống đỡ cuồng phong mãnh liệt xông vào trong đó.
Cuồng phong đột nhiên thổi đến, khiến cho đám người Vương Đằng không kịp trở tay.
May mà Vương Đằng đáng tin cậy, dường như không nghĩ ngợi gì đã sử dụng tinh thần lực, kéo đám người quay lại hết.
Lúc này bọn họ rơi vào trong hang động phía sau sào huyệt Hắc Phong Điêu Vương, nhìn ra cuồng phong không không ngừng nổi lên phía bên ngoài, bất giác có hơi sợ hãi trong lòng.
Chẳng qua mười mấy nhịp thở mà thôi, gió bên ngoài càng ngày càng lớn, càng ngày càng lớn… trở thành một cơn gió mạnh lạnh lẽo thấu xương.
Xoẹt!
Gió mạnh tự nhiên biến thành từng lưỡi đao gió hung hăng cắt rọc trên vách núi, để lại vết tích sâu hoắm.
Ba người Hùng Đại Lực sợ giật mình, bất giác lùi về sau mấy bước.
“Nguy hiểm quá!” Trán Hùng Đại lực rơi xuống một giọng mồ hôi lạnh, cả người đều không ổn.
Ngay lúc vừa rồi, mấy lưỡi đao gió cứa qua trước mặt bọn họ, thiếu chút nữa đã xẻo cái mũi của Hùng Đại Lực rơi xuống dưới.
Cơn gió mạnh này cực kỳ khủng khiếp, cho dù bản thân bọn họ là võ giả cấp Hành Tinh, đối mặt cơn gió mạnh này cũng không dám sơ suất mảy may.
“Trận gió mạnh quá!” Blaquet hít sâu một hơi, trầm giọng nói.
“Chưa từng nghe nói trong dãy núi Hắc Phong có tồn tại gió mạnh thế này, ngay cả hắc phong hằng năm nổi lên trên dãy núi cũng không khủng khiếp như thế.” Hùng Đại Lực lau mồ hôi lạnh trên trán, sắc mặt nặng nề, gật đầu nói.
“Bây giờ làm sao đây?” Houston hỏi.
Ba người nhìn về phía Vương Đằng đều như tắp lự. Trong này, hắn là người có thực lực mạnh nhất. Hơn nữa, vừa rồi nếu không phải hắn cứu giúp, e là ba người bọn họ đã phải gồng gánh trận gió mãnh liệt kia ở bên ngoài rồi, không qua bao lâu sẽ bị chém thành một thi thể, sau đó buộc phải rời khỏi vũ trụ hư cấu.
“Đợi đi.” Vương Đằng nhàn nhạt nói, sau đó bèn ngồi xếp bằng ở trong hang động, khẽ nhíu mi tâm, nhìn ra ngoài bầu trời thông qua cửa hang.
Âm thanh gào rít vừa rồi rốt cuộc phát ra từ tinh thú nào? Trận gió mạnh này lẽ nào là do nó dẫn đến?
Chút nghi ngờ xuất hiện trong tâm trí Vương Đằng.
Ba người Hùng Đại Lực thấy Vương Đằng bình tĩnh như thế, cũng không khỏi trấn định hơn nhiều, đưa mắt nhìn nhau, rồi ngồi xếp bằng xung quanh hắn, yên lặng chờ đợi trận gió tiêu tan.
Nhưng chuyện luôn luôn vượt ngoài dự tính của con người.
Trận gió bên ngoài không những không biến mất, mà ngược lại càng ngày càng mãnh liệt hơn, lắng tai mà nghe, xung quanh đều là tiếng gió chói tai đang rít gào.
Bang bang…
Tiếng chim kêu vang lên không khác lúc trước mấy, hơn nữa âm thanh lần này càng gần hơn, dường như văng vẳng bên tai.
Âm thanh này rất có sức xuyên thấu, đâm vào trong tai đám người. Ba người Hùng Đại Lực lập tức bịt chặt hai tai, gương mặt bất giác lộ ra vẻ thống khổ.
Sắc mặt Vương Đằng khẽ biến. Hắn lập tức dùng nguyên lực phong bế hai tai, phòng ngừa màng nhĩ bị tổn thương.
Vương Đằng đứng dậy đi đến bên cạnh cửa hang, ngẩng đầu nhìn lên.
Gió mạnh xung quanh lập tức tập kích về phía hắn. Vương Đằng nhíu mày, sử dụng nguyên lực hệ Phong, không cứng chọi cứng với những trận gió mạnh kia, chỉ nhẹ nhàng đẩy gió mạnh ở xung quanh ra!
Vì thế, những cơn gió mạnh đó như rẽ qua đường khác, tản ra xung quanh, toàn bộ tránh khỏi Vương Đằng.
Đây là lĩnh ngộ của hắn với nguyên lực hệ Phong. Gió là lưu động, không tồn tại phương hướng cố định, có lúc không cần phải lấy cứng chọi cứng, chỉ cần khéo léo dẫn dắt, là có thể có được hiệu quả bản thân mình mong muốn.
Thế nhưng, điều này cũng có liên quan với thiên phú của hắn. Thiên phú hệ Phong cấp Vương của hắn vừa được tăng lên nhiều như vậy, sức tương tác với nguyên lực hệ Phong rất mạnh.
Ba người Hùng Đại Lực ở phía sau chỉ nhìn thấy ánh sáng xanh nhè nhẹ chợt loé lên trên người Vương Đằng, những cơn gió nhẹ đó lập tức như tự động tránh ra vậy. Tất cả bọn họ đều trừng to mắt, gương mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Tai sao đều là người như nhau, Vương Đằng lại mạnh mẽ bá cháy như vậy?
Bọn họ, đến cả việc đến gần cửa hang cũng không dám làm, mà Vương Đằng lại đứng ở đó như chẳng có chuyện gì, khiến người ta không thể tưởng tượng nổi!
Bang bang…
Tiếng kêu lanh lảnh vang lên.
Lần này, Vương Đằng cảm thấy âm thanh này đang ở khoảng không trên đỉnh đầu bọn họ, đôi mắt hắn co rút lại, ngưng thần nhìn lại.
Trong trận gió mạnh gào rít…
Chỉ nhìn thấy một con chim màu xanh khổng lồ bay lướt qua đỉnh đầu, gió lốc khủng khiếp quấn quanh thân thể nó.
Nó đập đôi cánh như che trời kia một lần, cuồng phong nổi dậy giữa trời đất, như hình thành một trận gió lốc, gào thét càn quét qua.
“Con chim lớn quá!” Vương Đằng kinh ngạc nói.
“...”
Lúc này, ba người phía Hùng Đại Lực cũng đã chú ý đến con chim lớn màu xanh lá, đang chìm vào trong rung động kinh ngạc, đột nhiên nghe thấy tiếng hô kinh ngạc của Vương Đằng, gương mặt bất giác ngẩn ngơ.
Con, con chim lớn quá!?
Cứ cảm thấy sai sai ở đâu đó!
Đột nhiên, sắc mặt Vương Đằng khẽ biến. Hắn cảm thấy sau sự xuất hiện của con chim xanh lá khổng lồ này, nguyên lực hệ Phong ở xung quanh dường như không còn nghe theo sự chỉ huy của hắn. Toàn bộ chúng đều tự động tuôn trào về phía con chim màu xanh lá khổng lồ kia.
Vương Đằng nhìn về phía con chim xanh lá trên bầu trời với sắc mặt nghiêm trọng, đáy lòng rung động. Hắn bất giác vận chuyển nguyên lực Ngũ Hành toàn thân chống đỡ cơn gió mạnh mãnh liệt ở xung quanh.
Bợi vì nguyên lực hệ Phong đều đã bị con chim xanh lá cướp mất, hắn không thể tiếp tục sử dụng nguyên lực hệ phong ảnh hưởng đến trận gió xung quanh.
Nhưng hắn không cam lòng lắm, dự định điều động nguyên lực hệ Phong trong trời đất, ‘cướp thức ăn’ từ trong miệng con chim xanh lá!
Tuy rằng đây chỉ là vũ trụ hư cấu, không cần phải tích cực như thế, nhưng nếu xuất hiện ở trong hiện thực thì sao, lẽ nào hắn cũng phải bó tay chờ chết?
So với việc đến lúc đó gặp tình hình như thế này mà rơi vào hiểm cảnh, không bằng hiện tại, nhân lúc chỉ đang ở trong vũ trụ hư cấu, mình làm chút thí nghiệp.
Khi Vương Đằng điều động thiên phú hệ Phong của mình đến cực hạn, cuối cùng hắn đã khống chế được nguyên lực hệ Phong giữa trời đất lần nữa, cũng có thể điều chuyển cho mình dùng.
Nhưng hắn hoàn toàn không biết, chính hành động này bị con chim màu xanh lá trên bầu trời sắp sửa bay đi xa coi là hành vi khiêu khích. Nó cúi đầu nhìn xuống, ánh mắt rơi thẳng lên người Vương Đằng.
Đối với nó, muốn cảm nhận được chuyển động lạ của nguyên lực hệ Phong trong không gian xung quanh chẳng qua chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.
Vương Đằng nhất thời cảm nhận được ác ý ập đến, trong lòng sinh ra dự cảm không lành. Khi ánh mắt đối diện với ánh mắt sắc bén vô song của con con chim xanh lá kia, một ánh sáng xanh lập tức trực tiếp đâm vào trong mắt hắn.
“Đáng chết!”
Sắc mặt Vương Đằng đại biến, niệm lực tinh thần tuôn ra trong chớp mắt, chống đỡ sự xâm lăng của ánh sáng màu xanh lá kia.
Dù là như thế, hắn vẫn lùi về sau một bước, khoé mắt chảy ra máu tươi.
Bang!
Con chim xanh lá phát ra một tiếng kêu to, nguyên lực hệ Phong giữa trời đất giống như đều bị điều động lên hết, hình thành gió mạnh mãnh liệt xông về phía hang động đám người Vương Đằng đang ở.
Ầm!
Sắc mặt mọi người kinh hãi. Chỉ trong khoảnh khắc, đám người hùng Đại Lực đã bị gió mạnh cắt thành mảnh vụn, tử vong, tan biến ngay tại chỗ, bị buộc phải rời khỏi vũ trụ hư cấu.
Còn Vương Đằng, vào lúc con chim xanh lá tấn công, hắn đã sớm phóng thích ra toàn bộ nguyên lực khắp thân, ngay cả niệm lực tinh thần cũng không giữ lại, hình thành một lớp phòng ngự kiên cố, chống đỡ gió mạnh tứ phía.
Đáng tiếc là kẻ địch và ta cách biệt quá lớn, Vương Đằng chỉ có thể kiên trì được ba giây mà thôi, đã bị gió mạnh xung quanh vùi lấp rồi.
Theo sau là cơn đau đớn càn quét khắp người ập đến, sau đó bóng tối vô tận nhấn chìm hắn.
“Đệt!”
Trong hiện thực, Vương Đằng đột nhiên mở to hai mắt, thở hổn hển, không nén nổi phun ra một câu chửi tục.
“Phù phù...”
Vương Đằng thở hổn hển mấy hơi, mới trở lại bình thường từ trong cảm giác đau đớn giống như lăng trì kia.
Lần đầu tiên hắn trải nghiệm được cảm giác tử vong chân thực thế này, hơn nữa còn là kiểu chết không giống người như vậy, không biết là may mắn hay bất hạnh.
“Hi hi, sướng không!” Lúc này, Viên Cổn Cổn xuất hiện ở trước mặt hắn, cười hi hi nói.
“Đúng là quá má nó... sướng rồi nha!” Vương Đằng không khỏi trợn trắng mắt với nó.
Tên này bất lương quá rồi, cơ bản là đang cười trên nỗi đau của người khác!
“Ha ha ha!” Viên Cổn Cổn nhìn thấy biểu cảm kìm nén uất ức của Vương Đằng, không nhịn được cười phá lên.
Vương Đằng vạch đen đầy đầu, đáy lòng hơi sầu muộn, sau đó hắn lảng sang chủ đề khác hỏi:
Hắn chưa từng nhìn thấy con chim màu xanh lá đó bao giờ, không biết là tồn tại thế nào. Thậm chí nó rốt cuộc mạnh mẽ đến mức nào, hắn cũng không cảm nhận được.
“Đó là Phong Thần điểu!” Viên Cổn Cổn thu lại nụ cười, nói: “Một loài cự thú tinh không hệ Phong vô cùng mạnh, có thể tung hoành vũ trụ hư không, thể thành niên có được thực lực cấp Thánh.”
“Phong Thần điểu! Cấp Thánh!” Vương Đằng hít ngược một hơi khí lạnh.
Trong đẳng cấp của tinh thú, cấp Vương tương đương với võ giả cấp Hành Tinh, còn cấp Hoàng lại chia nhỏ ra làm ba cấp bậc, phân biệt là cấp Hoàng hạ vị, cấp Hoàng trung vị, cấp Hoàng thượng vị, phân ra ứng với võ giả cấp Hằng Tinh, cấp Vực Chủ, cấp Giới Chủ.
Hắc Phong Điêu Vương lúc trước chính là tinh thụ cấp Hoàng hạ vị nhất giai, tương đương với võ giả cấp Hằng Tinh nhất giai.
Mà tinh thú cấp Thánh chính là tồn tại trên cấp Giới Chủ, ít nhất cũng tương đương với tồn tại cấp Bất Hủ.
Hắn thực sự không ngờ, con chim lớn màu xanh lá vừa rồi lại là cấp Bất Hủ!
Thật là không thể tưởng tượng!
Khó trách lại mạnh mẽ như vậy!
“Không đụng phải tồn tại như vậy trong hiện thực, ngươi đã xem như may mắn rồi đó.” Viên Cổn Cổn trêu chọc nói.
“Đụng phải trong hiện thực, ta chui lỗ chó còn không kịp, thế nào cũng sẽ không tự tìm đường chết.” Vương Đằng biết Viên Cổn Cổn có ý gì. Hắn lắc đầu, lại bật cười nói: “Thế nhưng ba người Hùng Đại Lực thì thảm rồi, trực tiếp tử vong, bị đẩy ra khỏi vũ trụ hư cấu.”
“Vận may của bọn họ không tốt, đụng trúng tên đồng đội tìm chết như ngươi.” Viên Cổn Cổn cười nói.
“Hi, tốt xấu gì ta cũng đã giúp bọn săn được nhiều Hắc Phong Điêu như vậy. Hơn nữa, nếu không có ta, khi bọn họ đối mặt với con Hắc Phong Điêu Vương kia đã chết rồi.” Vương Đằng không phục nói.
Hắn làm như thế là tìm chết sao?
Hắn chỉ muốn xác định bản thân mình có hy vọng sinh tồn khi đối mặt trực diện với tồn tại mạnh mẽ như vậy hay không.
Tuy rằng đáp án là không, nhưng dù sao hắn đã từng thử rồi!
Chưa từng thử đã chết, có khác gì cá muối đâu.
Hơn nữa nếu chưa tìm chết… phi, nếu không có loại tinh thần không biết sợ hãi này của hắn, không liều chết thử nghiệm đến cùng, thì sao có được thu hoạch chứ.
Vương Đằng nghĩ đến lúc cuối cùng Phong Thần điểu tấn công hắn, đã rơi ra mấy bong bóng thuộc tính, khoé miệng bất giác hiện ra nụ cười.
Nhặt bong bóng thuộc tính là nghề của hắn nha!
Cho nên, dù là khoảnh khắc tử vong, hắn cũng nắm chuẩn thời gian nhặt được mấy bong bóng thuộc tính kia.
‘Nguyên lực tinh thần hệ Phong x28000’
‘Thiên phú hệ Phong cấp Thánh x10’
‘Phong lĩnh vực x50’
...
Ánh mắt Vương Đằng lấp lánh hào quang kích động, tuy rằng chỉ có ba cái bong bóng thuộc tính, nhưng khi hắn nhìn thấy nội dung của ba bong bóng thuộc tính này, một loại cảm giác mừng rỡ bất giác nảy sinh.
Đầu tiên là 28000 điểm nguyên lực tinh thần hệ Phong khiến thực lực vừa mới đột phá đến cấp Hành Tinh tam giai của hắn lại đột phá lần nữa, hiện tại là cấp Hành Tinh tứ giai!
‘Nguyên lực tinh thần hệ Phong’: 600/40000 (Cấp Hành Tinh tứ giai)
Nói thật lòng, nguyên lực hệ Phong này tăng lên hơi nhanh, thậm chí khiến Vương Đằng hơi không kịp trở tay.
Nhưng đây vẫn không phải là điều khiến hắn vui mừng nhất, thứ khiến hắn thật sự vui mừng chính là hai bong bóng thuộc tính tiếp theo.
Thiên phú hệ Phong cấp Thánh!
Sau khi bong bóng thuộc tính này dung nhập vào trong thân thể của Vương Đằng, hắn lập tức cảm nhận được thiên phú của mình đã xảy ra kiểu biến hoá không thể tưởng tượng nổi. Thiên phú hệ Phong của hắn đang tăng trưởng nhanh như gió, trực tiếp vượt qua khoảng cách chênh lệch, đạt đến một cấp bậc cực kì cao.
Cấp thiên phú sau cấp Vương là cấp Hoàng, sau cấp Hoàng mới là cấp Thánh!
Hiện tại thiên phú hệ Phong của Vương Đằng đã trực tiếp từ cấp Vương đạt đến cấp Thánh, vượt qua khoảng cách to lớn. Đến cả chính hắn cũng cảm thấy không chân thực lắm.
‘Thiên phú hệ Phong cấp Thánh’: 10/50000
Vương Đằng lập tức cảm thấy cảm ứng của mình đối với nguyên lực hệ Phong trong trời đất trở nên linh hoạt vô cùng, tính liên kết cao đến một mức độ không thể tưởng tượng.
Hắn như thánh giả trong gió, chỉ cần đứng ở nơi đó, vô số nguyên lực hệ Phong sẽ tuôn trào về phía hắn cuồn cuộn không ngừng.
Cuối cùng, Vương Đằng đã lãnh hội được loại thiên phú đó của Phong Thần điểu. Tuy rằng có thể vẫn còn chênh lệch với Phong Thần điểu, nhưng chênh lệch đó không còn là khoảng cách khó thể vượt qua.
Hắn và Phong Thần điểu chắc đều đang ở thiên phú cấp Thánh, có thể nói là hai bên đứng trên cùng một trình độ.
Hiện tại nếu để Vương Đằng đối diện với Phong Thần điểu lần nữa, chắc chắn sẽ không xuất hiện lại tình huống không thể khống chế nguyên lực hệ Phong như lúc trước.
Nếu hắn và Phong Thần điểu cùng lúc ở trong một vùng trời đất, ngoài bọn họ, không tồn tài sinh vật hệ Phong nào khác, vậy thì nguyên lực hệ Phong của vùng trời đất này ít nhất cũng phải chia ba bảy.
Phong Thần điểu chiếm bảy phần, còn Vương Đằng có thể chiếm ba phần!
Vương Đằng đắm chìm trong khoái cảm của thiên phú hệ Phong cấp Thánh một giây, sau đó bèn thu liễm nó lại. Nơi hắn đang ở hiện tại nhiều người phức tạp, thực sự không thích hợp để bộc lộ loại thiên phú này ra.
Nhưng Viên Cổn Cổn ở bên cạnh Vương Đằng đã phát giác ra biến hoá khủng khiếp này, lập tức há hốc mồm: “Ngươi ngươi ngươi…”
Nó nói liên tiếp ba từ ngươi, nhưng lại không nói ra thêm được lời nào khác.
“Kích động như vậy làm gì?” Vương Đằng nói.
“...” Viên Cổn Cổn hít sâu một hơi, ép buộc chính mình bình tĩnh lại, hỏi: “Chuyện vừa rồi là như thế nào? Tất cả nguyên lực hệ Phong đều tuôn trào về phía ngươi, giống như đang triều bái quân vương của chúng nó vậy.”
“Có sao? Sao ta không cảm nhận được chứ?” Vương Đằng giả ngốc.
“Ngươi đừng có múa rìu qua mắt thợ với ta, tình hình thế này ta chỉ từng nhìn thấy ở trên người cường giả cấp Bất Hủ. Đó là cảnh tượng chỉ thiên phú cấp Thánh mới có thể sản sinh ra được.” Viên Cổn Cổn gần như phát rồ, xông đến trước mặt Vương Đằng, trừng mắt nhìn chằm chằm vào mắt hắn.
Thiên phú cấp Thánh!
Mỗi một người có được thiên phú cấp Thánh, đều có khả năng thăng lên đến cấp Bất Hủ, thậm chí là cấp bậc cao hơn!
Vương Đằng lại có loại thiên phú này!
Nhưng tại sao trước kia không bộc lộ ra?
Hắn vẫn luôn giấu giếm à?
Hay là vừa rồi hắn đã thu hoạch được cơ duyên gì mà mình không biết, từ đó khiến thiên phú đạt đến được cấp Thánh!
Tình huống thứ hai gần như là điều không thể xuất hiện. Chưa từng có ai thu hoạch được cơ duyên thế này trong vũ trụ hư cấu cả, nhưng tất cả đều quá trùng hợp!
Phong Thần điểu có thiên phú cấp Thánh vừa xuất hiện, Vương Đằng bèn có được thiên phú cấp Thánh. Làm thế nào khiến nó không nảy sinh liên tưởng được.
“Ể, hoá ra ta có thiên phú cấp Thánh sao? Khó trách ta cứ cảm thấy mình rất thiên tài, quả nhiên thiên phú của ta rất cao nha!” Vương Đằng bắt đầu giả mù sa mưa, giống như từ lúc bắt đầu hắn đã có được loại thiên phú này, chỉ không biết thiên phú này cao bao nhiêu mà thôi.
“...” Viên Cổn Cổn.
Viên Cổn Cổn căn bản không tin lời nói của Vương Đằng, nó ở cùng với Vương Đằng lâu như vậy rồi, đã sớm hiểu rõ con người Vương Đằng.
Trong miệng của tên này căn bản không có mấy lời chân thật, trơn trượt như một con cá nheo.
Thậm chí, ngay cả nó là người bạn thân thiết nhất cũng muốn lừa.
Viên Cổn Cổn đương nhiên muốn giúp đỡ Vương Đằng, cho nên mới muốn hiểu về hắn nhiều hơn nữa, nó mới có thể suy mưu tính kế cho Vương Đằng.
Nhưng Vương Đằng hoàn toàn không cảm kích, vẫn luôn giấu giếm nó.
Thế nhưng nghĩ lại bọn họ mới quen biết chưa bao lâu, Vương Đằng đề phòng cũng là chuyện thể thông cảm được.
Viên Cổn Cổn có hơi bất lực, một mặt không hi vọng Vương Đằng che giấu nó, một mặt lại hi vọng Vương Đằng có thể tiếp tục khéo léo đưa đẩy giống như hiện tại. Như vậy ít nhất sẽ không giẫm lên vết xe đổ của Nam Cung Việt, bị người ta hại chết!
“Được rồi, được rồi, nếu ngươi không muốn nói, thì ta không hỏi nữa, bản thân người đừng lãng phí thiên phú là được rồi.”
“Ha ha ha, đừng có bày bộ mặt vậy chứ. Thiên phú của ta tốt không phải là chuyện tốt sao? Ngươi chỉ cần biết thiên phú của ta siêu cao là được rồi!” Vương Đằng cười ha ha, vô sỉ nháy mắt ra hiệu với nó.
“Còn siêu cao, ai cho ngươi mặt mũi này vậy!” Viên Cổn Cổn cạn lời nói.
Có điều đáy lòng nó không phải không thừa nhận, thiên phú của Vương Đằng quả thực hơi nghịch thiên, nguyên lực đa hệ, thiên phú không gian, thiên phú cấp Thánh… Chia một thứ trong số này lên trên người bất kì một ai, đều là thiên tài trong thiên tài, hiện tại toàn bộ đều tập trung trên người Vương Đằng, không phải nghịch thiên thì là gì.
Vương Đằng không nói thêm gì, ánh mắt đặt lên trên bong bóng thuộc tính cuối cùng.
Phong lĩnh vực 50 điểm!
Phong lĩnh vực!
Đây là thuộc tính lĩnh vực!!!
Ba bong bóng thuộc tính, trong đó giá trị của Phong lĩnh vực này không thua kém gì thiên phú hệ Phong cấp Thánh.
Bởi vì lĩnh vực là một loại cảnh giới cao thâm mà chỉ có cường giả cấp Vực Chủ mới có thể lĩnh ngộ được.
Cấp Vực Chủ, tên như ý nghĩa, có thể nắm giữ lĩnh vực để dùng. Tiêu chuẩn thấp nhất để trở thành cấp Vực Chủ, là lĩnh ngộ được ít nhất một loại lĩnh vực.
Nếu không chính là cấp Nguỵ Vực Chủ, chỉ mạnh hơn cường giả cấp Vũ Trụ một nửa. Một nửa này, vài thiên kiêu có tư chất khủng khiếp thậm chí có thể trực tiếp vượt qua, dùng thực lực cấp Vũ Trụ để chém giết cấp Nguỵ Vực Chủ.
Nhưng nếu thực sự lĩnh ngộ được lĩnh vực, thì hoàn toàn khác biệt rồi!
Một cường giả cấp Vực Chủ có được lĩnh vực là kẻ vô cùng mạnh mẽ, hoàn toàn có thể nghiền ép cấp Vũ Trụ. Trong lĩnh vực của bọn họ, bọn họ chính là chúa tể, có thể tuỳ ý tước đoạt tính mạng của người khác.
Chiến đấu của cường giả cấp Vực Chủ gần như đều dựa vào va chạm lĩnh vực. Lĩnh vực ai mạnh hơn, người đó càng chiếm được ưu thế tuyệt đối.
Mà hiện tại Vương Đằng vẫn còn là cấp Hành Tinh, đã lĩnh ngộ được lĩnh vực… Phong lĩnh vực!
Đây là chuyện không thể nào!
Hiện tại đã lĩnh ngộ lĩnh vực, đại biểu cho việc khi hắn thăng cấp lên cấp Vực Chủ, lĩnh vực chắc chắn phải mạnh mẽ hơn cấp Vực Chủ đồng cảnh giới rất nhiều lần. Thậm chí, cho dù hắn không thăng lên đến cấp Vực Chủ, dựa vào sự mạnh mẽ của lĩnh vực, không chừng cũng có thể chiến đấu vượt cấp với cường giả cấp Vực Chủ.
Cho nên Vương Đằng mới kích động như thế.
Đột nhiên Vương Đằng rất cảm ơn con Phong Thần điểu kia.
Không gặp được Phong Thần điểu, sao hắn có thể thu hoạch được bong bóng thuộc tính bá cháy như thế.
Đối với Phong Thần điểu cấp Thánh, lĩnh vực chẳng qua là một loại thủ đoạn nhỏ, tiện tay là có thể thi triển. Có thể ở trong mắt của nó, Vương Đằng chỉ là một con kiến hôi dám khiêu khích đến nó, có thể khiến nó dùng đến một chút Phong lĩnh vực, đã xem như rất coi trọng Vương Đằng rồi.
Nhưng đối với Vương Đằng, Phong lĩnh vực này thực sự rất quan trọng!
Ở cấp Hành Tinh, thậm chí là cấp Hằng Tinh, giai đoạn cấp Vũ Trụ, Phong lĩnh vực này đều có thể trở thành át chủ bài của hắn!
Nói như thế, gặp được Phong Thần điểu cũng xem như là một loại may mắn rồi.
Dù sao dựa theo cách nói của Viên Cổn Cổn, tồn tại giống như Phong Thần điểu căn bản không phải thứ quá thường thấy, dù ở trong vũ trụ hư cấu, hay trong hiện thực, đều là như thế.
Đương nhiên, việc này cũng không thể tách rời chuyện tự tìm đường chết của Vương Đằng. Nếu không phải hắn âm thầm không phục, một mực muốn so cao thấp với Phong Thần điểu, bị Phong Thần điểu coi là khiêu khích, Phong Thần điểu có thể sẽ không thèm nhìn hắn một cái nào, trực tiếp bay đi mất. Hắn cũng sẽ không thể thu hoạch được những bong bóng thuộc tính này.
Tổng kết lại là... sinh mệnh ở chỗ tự tìm đường chết!
Lúc này, bong bóng thuộc tính Phong lĩnh vực dung nhập vào trong tâm trí của Vương Đằng, hoá thành từng bức hình. Trong bức hình đó, một con chim xanh lá khổng lồ bay trên bầu trời, gió vô tận quấn quýt xung quanh thân thể nó.
Đây chính là Phong lĩnh vực!
Trong vùng này, con chim xanh lá có thể tuỳ ý thao túng gió trong trời đất, hoá thành đao, kiếm của mình. Gió chính là vũ khí của nó, tiêu diệt bất kỳ kẻ địch nào.
Đôi mắt Vương Đằng loé qua từng chút lĩnh ngộ, nắm bắt Phong lĩnh vực cực nhanh.
Nhưng hiện tại phạm vi của Phong lĩnh vực này vẫn còn có giới hạn, chuyện này có liên quan đến sự mạnh yếu cảm ngộ của hắn.
‘Phong lĩnh vực’: 50 (5 mét)
Vương Đằng nhìn xuống giao diện thuộc tính, 50 điểm Phong lĩnh vực chỉ cho Phong lĩnh vực của hắn đạt đến phạm vi năm mét, lấy bản thân làm trung tâm.
Tuy rằng xem chừng có hơi ít ỏi, nhưng trong năm mét này, kẻ địch muốn tiếp cận hắn gần như là chuyện không thể nào.
Niềm vui trong mắt Vương Đằng dần thu liễm. Kiểm kê xong thu hoạch của lần này, hắn đứng dậy nhìn sắc trời, phát hiện giờ vẫn là ban đêm.
Màn đêm của tinh cầu phòng ngự số 4 dài hơn ban ngày không ít, cho nên vẫn còn ban đêm cũng là chuyện bình thường.
Vương Đằng đang chuẩn bị quay lại giường tiếp tục tu luyện. Đột nhiên ngay lúc này, một loạt tiếng nổ ầm đột ngột vang lên.
Ầm!
Căn phòng rung chuyển kịch liệt một phen!
Thế nhưng, kiến trúc của căn phòng này vô cùng kiên cố, chấn động đột ngột xuất hiện này vốn chưa thể khiến căn phòng xuất hiện vết nứt hoặc hỏng hóc gì.
“Chuyện gì vậy?” Sắc mặt Vương Đằng thoáng nặng nề.
Đồng thời, đáy lòng cũng hơi cạn lời. Sao hắn lại cảm thấy chuyện gì cũng chạy đến tìm hắn vậy chứ. Vừa mới tiếp xúc thân mật với tinh thú mạnh mẽ Thần Phong điểu trong vũ trụ hư cấu xong, trong hiện thực e là hắn lại sắp đụng chuyện rồi!
“Ta đi xem thử!” Viên Cổn Cổn nói xong bèn biến mất ngay tại chỗ. Nó là sinh mệnh trí năng, có thể thâm nhập vào các thiết bị giám sát, thu hoạch tình báo sớm nhất.
Nhưng sau mấy nhịp thở ngắn ngủi, Viên Cổn Cổn lại xuất hiện trước mặt Vương Đằng lần nữa, sắc mặt thoáng nặng nề nói: “Là loài Hắc Ám! Có loài Hắc Ám thâm nhập vào trong pháo đài chiến tranh này!”
“Loài Hắc Ám!” Vẻ mặt Vương Đằng chợt biến: “Sao bọn nó lại vô duyên vô cớ xâm nhập vào nơi đây chứ? Lẽ nào…”
Hắn và Viên Cổn Cổn đưa mắt nhìn nhau, dường như đều nghĩ đến một chuyện, thất thanh nói:
“Bọn chúng muốn tấn công pháo đài chiến tranh này!!!”
Đúng lúc này, âm thanh cảnh báo chói tai vang lên, lan truyền khắp pháo đài chiến tranh trong chớp mắt, văng vẳng không ngừng trong màn đêm tĩnh mịch.
“Tút! Tút! Tút!”
“Loài Hắc Ám xâm nhập! Loài Hắc Ám xâm nhập! Loài Hắc Ám xâm nhập!”
“Mời các vị võ giả lập tức tiến vào trạng thái phòng bị cấp 1, chuẩn bị nghênh địch!”
“Lặp lại lần nữa, loài Hắc Ám xâm nhập! Mời các vị võ giả lập tức tiến vào trạng thái phòng bị cấp 1, chuẩn bị nghênh địch!”
...
Ầm! Ầm! Ầm!
Âm thanh cảnh báo vừa mới vang lên, từng bóng người mạnh mẽ đã vút lên trời từ trong các toà nhà. Dao động nguyên lực khủng khiếp khuếch tán ra bốn phía.
Chiến đấu bùng phát trong nháy mắt!
Vương Đằng đi ra khỏi phòng, nhìn về phía bầu trời.
Hắn khởi động ‘Đôi mắt Linh Thị’, lập tức nhìn thấy mấy đám ánh sáng nguyên lực màu đen vô cùng nồng đậm. Từng cái, từng cái giống như mặt trời nhỏ màu đen treo lơ lửng giữa thiên không, truyền ra từng hồi tà ác, ý chí hỗn loạn.
Võ giả Nhân loại hoá thành hào quang rực rỡ va chạm với nó, phát ra âm thanh ầm vang.
“Qủa nhiên là loài Hắc Ám!”
“Cấp Ma Quân đã có mười mấy con, cấp Ma Vương cũng có năm sáu con!”
Sắc mặt Vương Đằng nghiêm trọng. Hắn đã nhìn ra được hết thực lực của loài Hắc Ám.
Cấp Ma Quân tương đương với võ giả nhân loại cấp Hành Tinh, mà cấp Ma Vương thì tương đồng với cấp Hằng Tinh!
Ầm đùng!
Lúc này, lại là một tiếng ầm vang cực lớn vang lên giữa thiên không, chấn động hư không. Dư âm của nguyên lực khủng khiếp trực tiếp càn quét ra tứ phía.
Vương Đằng lập tức xoay đầu nhìn. Chỉ thấy hai đám ánh sáng chói mắt nồng đậm hơn đang va chạm giữa bầu trời, một cái màu xanh lá, một cái lại là màu đen tuyền như mực vậy.
“Đây là... cấp Ma Hoàng!!!”
Khi Vương Đằng nhìn thấy chòm ánh sáng màu đen tuyền khổng lồ đó, đồng tử bất giác rụt lại vì nó.
Rất rõ ràng, trong đoàn ánh sáng màu đen tuyền đó tất nhiên là một con cường giả loài Hắc Ám vượt xa cấp Ma Vương.
Trên cấp Ma Quân, chính là Ma Hoàng!
Ma Hoàng là tương đương với cường giả cấp Vũ Trụ!
Vậy thì cụm ánh sáng xanh lá còn lại chắc rằng chính là Tiki, người trấn thủ tinh cầu phòng ngự số 4 này rồi. Hắn chính là một vị cường giả cấp Vũ Trụ có được nguyên lực hệ Phong.
Ầm ầm ầm…
Cụm ánh sáng Tiki hoá thành điên cuồng va chạm với loài Hắc Ám cấp Ma Hoàng kia, nguyên lực phát ra như không cần tiền, hoá thành đòn tấn công khủng khiếp đánh về phía đối phương.
Hai bên đánh đến mức khó phân khó chia.
Vương Đằng cũng không định khoanh tay đứng nhìn. Hắn sờ cằm, đôi mắt lấp lánh tinh quang.
Nếu muốn đi vào đế quốc Đại Càn mưu đồ tước vị Nam tước, hiện tại không phải chính là một cơ hội tuyệt vời để tạo danh vọng, tạo thiện cảm sao?
Vương Đằng bay lên trời, ánh mắt quét qua tứ phía.
Chỉ thấy pháo đài chiến tranh này đang bị bao phủ trong một trận pháp phòng ngự, nhưng lúc này đã trận pháp phòng ngự đã xuất hiện vết nứt ở ba nơi. Hằng hà sa số loài Hắc Ám đang xông ra từ trong bóng tối, xung kích về phía vết nứt của trận pháp phòng ngự, muốn tấn công vào trong pháo đài chiến tranh.
Quả nhiên như Vương Đằng đã suy đoán, đám loài Hắc Ám này muốn tấn công chiếm giữ toà pháo đài chiến tranh này.
Vương Đằng lập tức chọn được một vết nứt có tình hình hư tổn nhất. Số lượng loài Hắc Ám ở đó vô cùng nhiều, võ giả bên phía đế quốc Đại Càn gần như không thể chống đỡ, lần lượt bại trận thoái lui. Loài Hắc Ám mạnh mẽ gào thét xông về phía vết nứt.
Thế là Vương Đằng ra tay!
Bạn cần đăng nhập để bình luận