Võ Đạo Toàn Thuộc Tín

Chương 725: Xin lỗi, có phải ta trở về muộn rồi hay không!

“Cẩn thận!”
“Coi chừng!”
“Chị, mau tránh ra!”
Mấy âm thanh nôn nóng lo lắng hét lớn đột nhiên vang lên.
Lâm Sơ Hàm sắc mặt trắng bệch, chiến kiếm trong tay nở rộ hào quang sắc bén, ác liệt, đã không kịp tránh đi nữa, chỉ có thể cố đánh chính diện.
Từng luồng ánh kiếm bắn ra từ chiến kiếm của nàng, chém về phía hải thú trước mặt.
Keng keng keng…
Nhưng ngay sau đó, những âm thanh lanh lảnh như kim loại va chạm lại truyền ra.
Đòn tấn công của nàng, còn không thể nào phá vỡ nổi cả vảy giáp trên thân hải thú, chỉ để lại từng vệt trắng trên bề mặt mà thôi.
Pằng!
Pằng!
Pằng!
Tiếng súng vang lên, từng viên đạn phù văn bắn lên thân hải thú.
Lâm Sơ Hạ đã ra tay rồi!
Tuy rằng con hải thú đó không bị thương, nhưng lại bị chọc giận, thân thể chậm lại, theo sau đó đánh về phía Lâm Sơ Hàm càng hung ác.
Phụt!
Đúng vào lúc này, một viên đạn đã bắn vào trong mắt của hải thú.
Cơn đau kịch liệt khiến nó nổi điên, cơ thể to lớn điên cuồng va chạm, cái đuôi phủ đầy vảy giáp quét lung tung bốn phía.
Bùm!
Lâm Sơ Hàm không kịp tránh đi, bị đánh bay ra ngoài, khóe miệng không tránh khỏi chảy ra một vệt máu tươi.
“Nghiệt súc, nhận lấy cái chết!”
Đúng vào lúc này, một tiếng quát lớn đột nhiên vang lên.
Chỉ nhìn thấy một bóng người mạnh mẽ giết tới từ bên cạnh, nhân lúc hải thú đang hết sức điên cuồng, quét một kiếm đến, bổ ra vảy giáp của hải thú, chém chết nó.
Bóng người đó hạ xuống, không khỏi thở dài một hơi, quay đầu nhìn về phía Lâm Sơ Hàm lộ ra nụ cười: “Học muội, ngươi không sao chứ.”
Lâm Sơ Hàm cắn môi, lắc đầu, bò dậy từ dưới đất, nói: “Cảm ơn học trưởng Tiêu!”
Tiêu Vân Phàm nhìn thấy dáng vẻ cố ý xa cách của Lâm Sơ Hàm, đáy lòng hiện lên không cam lòng. Tại sao người kia rõ ràng đã mất tích rồi, nghe nói nửa năm cũng không thấy bóng dáng, rất có thể đã chết trên chiến trường, Lâm Sơ Hàm vẫn nhìn hắn mà như không thấy?
Chẳng lẽ hắn thật sự kém cỏi hơn người kia hay sao?
“Chị!” Lâm Sơ Hạ chạy tới, nhìn kỹ Lâm Sơ Hàm một chút, hỏi thăm: “Ngươi không sao chứ?”
Từ Uyển Đồng và Điền Tiếu Tiếu cũng áp sát lại, mặt đầy lo lắng.
“Không sao, uống một viên thuốc chữa thương là được rồi!” Lâm Sơ Hàm lắc đầu, lấy ra một viên thuốc trị thương rồi nuốt xuống.
“Học muội, không cần miễn cưỡng, ngươi vẫn nên tìm một chỗ nghỉ ngơi đi.” Tiêu Vân Phàm nói lời quan tâm.
“Cảm ơn học trưởng quan tâm, ta… không sao!” Lâm Sơ Hàm quật cường lắc đầu, ánh mắt hiện lên vẻ kiên nghị.
Nàng đã rớt lại phía sau rất nhiều rồi, sao có thể tiếp tục lùi bước.
“Ngươi…” Tiêu Vân Phàm như nhìn ra được một bóng hình khác từ trong mắt nàng, đáy lòng lại hiện lên sự ghen tị, còn muốn nói gì đó.
Ầm!
Bỗng nhiên, một tiếng gầm rú chợt vang lên.
Một bóng dáng còn to lớn hơn con hải thú trước đó gấp đôi từ trên trời hạ xuống, từ khí tức, có thể đoán ra con hải thú này ít nhất cũng đạt tới cấp Chiến Binh thất tinh.
“Đáng chết, hải thú mạnh như vậy sao có thể phá được phòng tuyến mà tiến vào hậu phương được!” Sắc mặt Tiêu Vân Phàm trắng bệch, hắn khó tin hét lớn.
Đám người Lâm Sơ Hàm cũng dồn dập thay đổi sắc mặt, nhìn hải thú khổng lồ trước mặt như gặp kẻ địch lớn, một nỗi tuyệt vọng dâng lên trong lòng mọi người.
“Học muội, chúng ta đi mau!” Ánh mắt Tiêu Vân Phàm hoảng sợ, hắn lập tức lên tiếng: “Chúng ta hoàn toàn không thể đối phó được con hải thú này.”
“Nếu chúng ta đi rồi, người ở phía sau phải làm sao?” Lâm Sơ Hàm nói.
“Chuyện này…” Tiêu Vân Phàm chần chờ.
“Chúng ta dẫn dụ nó về tiền phương, cường giả cao giai chắc hẳn sẽ đuổi tới kịp rất nhanh.” Lâm Sơ Hàm dứt lời, đã dẫn đầu xông ra ngoài.
Lâm Sơ Hạ không chút do dự, lập tức đuổi theo, hai người Từ Uyển Đồng và Điền Tiếu Tiếu hơi chần chờ một chút, cuối cùng cũng đi theo phía sau hai người.
Bốn người phát động công kích về phía hải thú, khiến nó nổi giận.
Con hải thú đó quả nhiên đuổi theo phía bọn họ.
Tiêu Vân Phàm nhìn một cảnh này, sắc mặt luân phiên thay đổi, cuối cùng cũng đuổi theo.
Nhưng sự mạnh mẽ của hải thú cấp thất tinh vượt qua sức tưởng tượng của bọn họ, với thực lực của mấy người bọn họ, trước mặt con hải thú này, không khác gì kiến khiêu khích voi.
Bọn họ rất ngốc, nhưng có lúc, con người lại ngốc như vậy!
Rống!
Hải thú rống giận, thân hình to lớn có tốc độ không gì sánh được, bổ nhào vào phía bốn người từ trên không trung, miệng nó ngưng tụ ra một quang cầu nguyên lực màu lam, sắp phun ra.
Đám người Lâm Sơ Hàm cảm nhận được uy lực kinh khủng của quang cầu nguyên lực, khuôn mặt lộ vẻ tuyệt vọng.
“Phải chết rồi sao?” Lâm Sơ Hàm thầm nhủ, dường như nhìn thấy được bóng người đang vẫy tay với nàng trong bóng tối: “Vương Đằng…”
“Không!” Tiêu Vân Phàm bắt đầu khởi động nguyên lực khắp toàn thân, phát ra tiếng rống giận không cam lòng, hắn muốn đánh cược lần cuối cùng.
“Chết!”
Đúng lúc này, theo tiếng quát lạnh ầm ầm vang lên.
Một vệt sáng đột nhiên xuất hiện từ phía chân trời, giống như một vệt sao rơi đỏ rực, rơi xuống phía dưới, ầm ầm va đập lên thân thể khổng lồ của con hải thú to lớn kia.
Quang cầu nguyên lực trong miệng hải thú còn chưa kịp nhả ra, thì đã bị ép lọt vào bụng một cách ngang ngược.
Thân hình to lớn kia bị một sức mạnh kinh khủng bắn rơi xuống mặt đất, một mảng bụi đất cuồn cuộn bay lên.
Đám người Lâm Sơ Hàm sững sờ nhìn một cảnh đột nhiên đến trước mặt.
Trong đám bụi bặm mù mịt, một bóng người mạnh mẽ rắn rỏi chậm rãi đứng dậy từ trên đỉnh đầu hải thú, trong tay hắn, một thanh binh khí cỡ lớn ngang nhiên cắm vào đầu hải thú.
Chờ đến khi khói bụi hoàn toàn tiêu tán, đám người Lâm Sơ Hàm mới nhìn thấy rõ ràng bóng người kia.
“Vương Đằng!!!”
Ánh mắt Lâm Sơ Hàm lập tức đỏ lên, khuôn mặt cố ra vẻ kiên nghị trước đó, lúc này đột nhiên lộ ra vẻ yếu đuối, thì thào đọc tên của người đó.
Tiêu Vân Phàm há to miệng, toàn bộ âm thanh bị kẹt lại trong cổ họng, hắn liếc nhìn Lâm Sơ Hàm, lúc này trong ánh mắt của nàng chỉ có duy nhất một người, không thể chứa nổi một ai khác nữa.
Nói đến cũng buồn cười, Tiêu Vân Phàm hắn, từ trước tới nay chưa từng lọt vào mắt nàng.
Hơn nữa, lúc này hắn cũng không thể gợi lên chút ghen tị nào nữa, thậm chí là cả tâm lý so sánh.
Một đòn giết chết một hải thú cấp thất tinh, tên này lại mạnh mẽ hơn trước kia rồi, mạnh đến mức khiến người khác tuyệt vọng.
Bản thân mình lấy gì để so sánh với hắn?
Từ Uyển Đồng và Điền Tiếu Tiếu chấn động vô cùng nhìn về bóng người trước mặt, giống như người trước mắt không chân thật, mà là ảo ảnh.
Tên này sao lại mạnh mẽ đến vậy!
Đó là hải thú cấp thất tinh đó nha, hắn lại chém giết dễ dàng như vậy!
Lâm Sơ Hạ lại không hề nghĩ nhiều như vậy, nhìn thấy Vương Đằng, nàng vui mừng hét lớn: “Anh Vương Đằng!”
Cười phì một tiếng, Vương Đằng rút ra Ma Khuyết từ trong đầu hải thú, quay đầu nhìn đám người Lâm Sơ Hàm: “Ôi, đều ở đây à.”
Một phút sau, ánh mắt hắn chạm vào ánh mắt của Lâm Sơ Hàm, hắn nhẹ giọng nói: “Xin lỗi, có phải ta trở về muộn rồi không!”
Khi nghe được câu này, Lâm Sơ Hàm cảm thấy sợi dây đàn nào đó trong lòng dường như bị chạm vào một chút, dậy lên từng cơn sóng rung động.
Từ khi nào tên này lại biết nói chuyện như vậy rồi!
Khóe miệng của nàng không khỏi cong lên thành một đường cong, khẽ lắc đầu.
Vương Đằng nhìn khuôn mặt rung động lòng người kia của nàng, chút cảm giác yếu đuối ban nãy như là ảo giác, hiện tại vẫn quật cường như cũ.
“Không sao thì tốt rồi!” Vương Đằng khẽ cười, vác Ma Khuyết lên vai, trêu ghẹo: “Nói chứ thực lực này của ngươi không tốt lắm nha, còn không mau tăng lên, đến Sơ Hạ cũng sắp đuổi kịp rồi kìa.”
Lâm Sơ Hàm không nhịn được trợn mắt.
Nàng quyết định rút lại câu nói lúc trước, tên khốn này không biết nói chuyện trước sau như một.
Có cần phải đả kích người khác như vậy không?
Câu nói này đã lập tức đánh hắn về nguyên hình, quả nhiên vẫn là cái kiểu đó, quả nhiên vẫn là bộ dạng muốn ăn đòn đó.
Lâm Sơ Hạ lại hết sức vui vẻ, sung sướng, đắc ý nhướng mày với Lâm Sơ Hàm, cười hì hì.
“Một cô gái như ngươi, đừng có mà học theo hắn.” Lâm Sơ Hàm nhìn thấy dáng vẻ láu lỉnh cổ quái của nàng, không nhịn được gõ đầu nàng một cái, tức giận nói.
“Ui da, đau quá, chị thẹn quá hóa giận à nha.” Lâm Sơ Hạ trốn ra phía sau lưng Điền Tiếu Tiếu, lè lưỡi với Lâm Sơ Hàm.
Con bé này, từ sau khi giải quyết được vấn đề về thể chất, tính cách lại trở nên cởi mở không ít.
Hai người Điền Tiếu Tiếu và Từ Uyển Đồng buồn cười không dứt.
Tiêu Vân Phàm nhìn mấy người bọn họ đối đáp với nhau, lập tức cảm thấy mình thật dư thừa, trong lòng khó chịu như vừa bị nhét một đống phân, đang muốn lặng lẽ rời đi.
Vừa đúng lúc này, ánh mắt Vương Đằng nhìn sang.
“Học đệ Vương Đằng!” Tiêu Vân Phàm lập tức lúng túng không thôi, dừng bước chân, lên tiếng chào hỏi.
“Ngươi là…!” Vương Đằng cảm thấy hơi quen, nhưng không nhớ ra được là ai. Hắn phiêu bạt trong vết nứt không gian quá lâu rồi, một vài người không liên quan đã trở nên mơ hồ.
“...” Tiêu Vân Phàm.
Mịa nó cái tên khốn kiếp này quả thực là đang nhục nhã người khác.
Nhưng lại nhìn thấy ánh mắt đối phương không giống như giả vờ, hắn cảm thấy tên này… có khả năng…quên hắn thật rồi!
Móa, chuyện này mới càng thêm đả kích người khác có được không.
Ta từng xem ngươi như đối thủ, kết quả ngươi lại không nhớ ra ta nữa…
Trong chốc lát, Tiêu Vân Phàm cảm thấy miệng hơi đắng chát, tại sao hắn lại gặp phải tên khốn kiếp này chứ, quả thực chính là tai nạn của hắn!
Điền Tiếu Tiếu và Từ Uyển Đồng nhìn thấy khuôn mặt đó của Tiêu Vân Phàm, cố gắng nín cười, trong lòng không khỏi cảm thấy bi ai dùm hắn.
Vương Đằng này thật sự quá độc rồi!
Học trưởng Tiêu gặp phải hắn chính là xui tám đời.
“Khụ khụ, Vương Đằng, đây chính là học trưởng Tiêu Vân Phàm, đã từng so tài với ngươi trong giải thi đấu Đệ Nhất Võ Đạo Toàn Quốc.” Lâm Sơ Hàm ho khan một tiếng, lên tiếng giới thiệu.
“À… Ta nhớ ra rồi, ngươi chính là cái gì mà… Tiêu học trưởng kia.” Vương Đằng bừng tỉnh nói.
“Ngươi trở về quá trễ, lúc nãy nếu không phải có học trưởng Tiêu giúp đỡ, Sơ Hàm của chúng ta không chừng đã phải táng thân trong miệng hải thú rồi.” Từ Uyển Đồng nói.
Vương Đằng nghe vậy, khuôn mặt biến sắc, nghiêm nghị nói với Tiêu Vân Phàm: “Vậy thì phải đa tạ học trưởng Tiêu đã chăm sóc hai người Lâm Sơ Hàm rồi.”
Câu nói này rõ ràng mang giọng điệu cảm kích, nhưng dù thế nào Tiêu Vân Phàm nghe xong lại cảm thấy không thoải mái, thật giống như hắn là người ngoài vậy.
Trong lòng nghẹn lại!
“Đúng rồi, nhát đập trong trận thi đấu võ đạo ngày đó, học trưởng đừng quá để ý. Mọi người đều là người một nhà, sau này nếu có chỗ cần dùng tới, học trưởng cứ việc tới tìm ta.” Vương Đằng như nhớ lại được điều gì, có phần lúng túng nói.
Lúc đó niên thiếu khí thịnh, cảm thấy người này quá làm màu, hơn nữa còn có suy nghĩ không nên có với Lâm Sơ Hàm, cho nên đã ra tay dạy dỗ đôi chút trong cuộc thi võ đạo, nhưng hiện tại đối phương lại cứu Lâm Sơ Hàm một lần, không cần biết là vì nguyên nhân gì, ân tình này cũng cần phải ghi nhận.
Nhưng sau khi Tiêu Vân Phàm nghe thấy lời này của hắn, sắc mặt lại càng đen hơn.
Không nhắc tới viên gạch đó thì thôi, mọi người còn có thể nói chuyện đàng hoàng.
Trên trận thi đấu võ đạo có nhiều người như vậy, hắn lại bị một viên gạch đánh ngất xỉu, mất mặt trước toàn quốc luôn rồi.
Mặc dù sau khi cuộc thi đấu kết thúc mọi người cũng không nói gì, nhưng ánh mắt nhìn hắn lại ẩn chứa gì đó khác thường, ánh mắt đó quả thực còn sắc bén hơn đao.
Hết thảy đều do Vương Đằng ban cho, tên khốn kiếp này quá ghê tởm!
Còn muốn để mình có việc thì tới tìm hắn, hắn đang muốn chà đạp một chút tôn nghiêm còn sót lại cuối cùng của mình đây mà!
Phi!
Sau này, cho dù mình có chết đói, chết trong miệng hải thú, cũng tuyệt đối không đi tìm Vương Đằng, Tiêu Vân Phàm hắn vẫn có cốt khí lắm đó!
“Hắn …bị làm sao vậy?” Vương Đằng không hiểu ra sao, hỏi lại: “Hình như ta cũng không nói gì quá đáng mà, đúng không?”
“Ngươi nói xem?” Từ Uyển Đồng và Điền Tiếu Tiếu đồng thanh nói.
“Cái miệng này của ngươi, có thể độc chết người ta!” Lâm Sơ Hàm tức giận trợn mắt một cái. Tiêu Vân Phàm vừa cứu nàng một mạng, đáy lòng nàng cũng có cảm kích với Tiêu Vân Phàm đấy.
“Oan cho ta quá!” Vương Đằng buồn phiền đầy mặt: “Ta có nói cái gì đâu trời.”
Rầm rầm rầm!
Tiếng gầm rú kinh khủng từ xa xa truyền tới.
Trên bầu trời, cường giả nhân loại chém giết với hải thú.
Trong nguyên lực bùng nổ, cũng có thi thể của cường giả nhân loại bỏ mình ngã xuống đất, sau đó bị những hải thú gần đó nuốt chửng.
Vương Đằng ngẩng đầu nhìn lên, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm trọng: “Không tán dóc với các ngươi nữa, ta đi về phía bên ngoài giúp những người khác.”
“Ngươi cẩn thận một chút!” Lâm Sơ Hàm không khỏi lo lắng, nói.
“Ừ.” Vương Đằng gật đầu, nhìn Lâm Sơ Hàm một lần, chân đạp mạnh, cả người hóa thành cầu vồng, mạnh mẽ xông lên bầu trời.
Khi hắn xông lên bầu trời, một bóng người màu đen cũng tách ra từ trên người hắn, rời đi.
“Bảo vệ tốt cho nàng!” Ngay sau đó, giọng nói của Vương Đằng bay vào trong tai bóng đen đó.
Bóng đen gật đầu, biến mất không còn tăm tịch trong nháy mắt.

Đám người Từ Uyển Đồng nhìn theo Vương Đằng bay đi, không khỏi cảm thán: “Sơ Hàm, ta thật ghen tỵ với ngươi, cảnh tượng Vương Đằng hạ xuống vừa rồi quả thật là lực bạn trai bùng nổ luôn nha!”
“Đúng đó đúng đó, nếu ta có bạn trai như vậy, chắc chắn lập tức lấy thân báo đáp.” Điền Tiếu Tiếu vung vẩy nắm tay, nghiêm túc gật đầu.
“Các ngươi muốn chết sao!” Sắc mặt Lâm Sơ Hàm ửng đỏ, nàng trừng hai người: “Cái gì mà bạn trai, cái gì mà lấy thân báo đáp, tên kia mới không phải bạn trai của ta.”
“Hứ, ngươi cứ miệng một đằng, trong lòng một nẻo đi.” Từ Uyển Đồng bĩu môi nói: “Ngươi không thấy vừa rồi hắn lo lắng cho ngươi biết bao nhiêu, tuy rằng che dấu rất tốt, nhưng kiểu người như hắn, có thể làm tới mức như vậy vì ngươi, cũng đã không dễ dàng gì rồi. Ngươi phải tranh thủ nắm chắc, nếu không heo nhà ngươi sắp bị cải trắng hoang dại câu dẫn đi mất đấy.”
Lâm Sơ Hàm dở khóc dở cười.
Cái ví dụ này thật khiến người ta dở khóc dở cười.
Nhưng khi nàng nghĩ tới ánh mắt của Vương Đằng lúc trước, đáy lòng lập tức như có dòng nước ấm chảy qua, nàng không khỏi rơi vào im lặng.
Rống!
Tiếng gầm gừ của hải thú vang lên, một con hải thú cấp tam tinh trùng kích đánh tới.
“Bây giờ không phải là lúc để nghĩ tới những chuyện này, phải chiến đấu rồi!” Sắc mặt Lâm Sơ Hàm nghiêm trọng, nàng giơ lên chiên kiếm trong tay, đâm về phía hải thú ở đối diện.
Mấy người Từ Uyển Đồng cũng lập tức hít sâu một hơi, biểu cảm trên mặt vô cùng nghiêm túc, phối hợp với Lâm Sơ Hàm, vây công hải thú.
Vương Đằng xông lên không trung, ánh mắt quét qua, lập tức cảm ứng được khu vực chiến trường của mấy người Đồng Hổ.
Vô số hải thú cấp thất tinh trở lên vây công, khiến bọn họ ứng phó mệt mỏi, khó khăn chống đỡ.
Mắt hắn chợt lóe lên, nhanh chóng chạy qua phía bên đó.
“Đáng chết, những thứ này mẹ nó sao nhiều như vậy, trước giờ ta chưa từng đánh trận nào bực bội như thế này.” Đồng Hổ bị một con hải thú đụng bay, khóe miệng tràn máu tươi, mắng to.
Trong lúc chiến đấu, hình như hắn thi triển ra một loại công pháp luyện thể nào đó, thân hình càng thêm cao lớn cường tráng, giống như một con gấu.
Nhưng đối diện với hải thú thân hình to lớn, hắn vẫn bị đánh ầm ầm, bay cả ra ngoài.
Mấy viện trưởng các học viện khác như Tô Cảnh, Thôi Hằng còn lo chưa xong thân mình, cũng liên tục bại lui dưới thế công kích điên cuồng của hải thú.
“Cố chống đỡ đi, lão Hổ, đừng có chết trước chúng ta.” Viện trưởng học viện Luyện tạo trường Quân đội Hoàng Hải thỉnh thoảng buông lời trêu ghẹo.
Mặc dù hắn là một luyện tạo sư, nhưng đồng thời tu vi võ đạo không kém, đã đạt tới cấp Chiến Binh thất tinh.
“Phi phi phi, ta mới không dễ chết như vậy.” Đồng Hổ tức giận trợn trắng mắt, sau đó sắc mặt nghiêm túc, gào lên với mấy hải thú ở trước mặt: “Hổ không giận, thật tưởng ta là con mèo bệnh đấy à!”
Trong chốc lát, một khí thế mạnh mẽ bùng nổ trên người hắn, ngưng tụ ra một hư ảnh mãnh hổ trên đỉnh đầu của hắn, thân hình nó quỳ mọp, giống như đang săn mồi, lập tức phát động tấn công.
Rống!
Tiếng rống kinh khủng vang vọng, chấn động cả không khí, cuồn cuộn không ngớt.
Hải thú đối mặt với tiếng gầm rú này, cuối cùng không khỏi lùi về sau một bước, ánh mắt lộ vẻ kinh hoàng.
“Giết!” Khí thế Đồng Hổ bạo phát, nghiền ép hải thú trước mặt, giống như một con mãnh hổ bổ nhào giết qua bên đó.
Nguyên lực tàn sát, hải thú bị xé nát, máu rươi trải đầy trời.
Thế cục đảo ngược trong nháy mắt!
Đám người Tô Cảnh, Âu Trường Tung chấn động tinh thần, mỗi người cũng thi triển ra những thủ đoạn mạnh nhất, đánh chết hải thú vây công ở xung quanh.
Rống!
Tiếng rống giận vang lên, có lẽ nhìn thấy mấy người giết chết quá nhiều hải thú có thực lực mạnh mẽ, hải thú dưới mặt biển phẫn nộ không ngớt, trong đó có ba con hải thú cấp bát tinh nhảy lên từ mặt biển, đánh về phía đám người Đồng Hổ.
“Mịa nó, cấp bát tinh, có ai tới đây phụ một tay diệt bọn nó không!” Đồng Hổ hú lên quái dị.
Thực lực của mấy hải thú này đều cực mạnh, vảy giáp cứng rắn, rất khó đối phó, muốn vượt cấp đánh chết căn bản là không thể nào.
Nhưng bọn họ chung quy cũng không thể thối lui, trước khi những cường giả khác chạy tới đây, nếu bọn họ lui đi rồi, võ giả cấp thấp ở hậu phương chỉ có thể bị nghiền ép.
Ầm!
Mấy người Đồng Hổ lập tức bộc phát nguyên lực cùng nhau va chạm ba con hải thú cấp bát tinh.
Hào quang nguyên lực chớp lên trên không trung, phát ra từng tiếng nổ mạnh.
Vào lúc này, mọi người đang ở trong hầm trú ẩn dưới mặt đất chỉ có thể nhìn thế từng cụm hào quang nguyên lực va chạm vào nhau, lại không nhìn thấy bóng người trong đó.
Tất cả mọi người đều toát mồ hôi giùm họ, âm thầm cầu nguyện, nhất định phải ngăn cản được.
Ầm!
Trong khi va chạm, mấy cụm sáng nguyên lực lại bị hải thú có thân hình to lớn đánh bay một lần nữa.
Lần này, bọn họ trực tiếp rơi xuống mặt đất.
Rống!
Hải thú rống giận, có con đang ngưng tụ quang cầu nguyên lực trong miệng, có con đang ngưng tụ mũi nhọn nguyên lực trên móng vuốt… đều đuổi giết về phía mấy cụm sáng nguyên lực ở phía dưới.
Mấy người trong hầm trú ẩn dưới đất nhìn thấy một cảnh này, gương mặt không khỏi hiện lên vẻ tuyệt vọng, rất nhiều người không đành lòng nhắm mắt lại.
“Thầy giáo!”
“Viện trưởng!”
Mấy người Hàn Chú ở phía dưới, và sinh viên trường Quân đội Hoàng Hải ở bốn phí tròng mắt muốn nứt ra, nhưng lại bó tay bất lực, chỉ có thể giương mắt nhìn đòn tấn công nguyên lực của hải thú xông về phía đám người Đông Hổ.
“Không tốt!”
Bành Viễn Sơn đang chém giết với một con hải thú cấp cửu tinh, động tĩnh ở bên kia thu hút sự chú ý của hắn, đồng tử của hắn co lại, chấn nát hải thú trước mặt bằng một quyền, lập tức xông về phía mấy người Đồng Hổ.
Nhưng thời gian không còn kịp nữa rồi, mắt thấy đòn tấn công của hải thú đã rơi lên thân thể mấy người Đồng Hổ.
Trong hào quang nguyên lực, gương mặt các viện trưởng Đồng Hổ, Tô Cảnh, Âu Trường Tung lộ vẻ bất đắc dĩ và tuyệt vọng. Họ thở dài nói: “Xem ra chúng ta chỉ có thể đi tới đây thôi.”
“Mấy tiểu tử thối kia, hi vọng chúng… có thể trưởng thành sớm.”
Bọn họ nhìn xuống phía dưới, ánh mắt ẩn chứa sự mong đợi.
Ầm!
Tiếng gầm rú vang lên…
Nhưng lại không phải tiếng nổ vang phát ra từ đòn tấn công nguyên lực của hải thú rơi lên thân thể mấy người Đồng Hổ, mà là một luồng ánh đao hỏa diễm dài mấy chục thước quét tới từ đằng xa.
Dao động năng lượng nóng cháy thổi quét không trung!
Lửa rực ngập trời!
Đòn tấn công nguyên lực của hải thú tiêu tan trong nháy mắt, bị ánh đao hỏa diễm vô tận dập tắt!
Mọi người lập tức sửng sốt!
Ánh đao ở đâu tới vậy??
Đây là… cường giả cấp Chiến Tướng kịp thời ra tay rồi sao?
Mấy người Hàn Chú không kịp nghĩ nhiều, tay mắt lanh lẹ, vội vàng tới đỡ mấy người Đồng Hổ rơi từ trên không trung xuống.
“Viện trưởng, các ngươi không sao chứ?” Vạn Bạch Thu bay tới, lo lắng hỏi han.
Sắc mặt mấy người Đồng Hổ hơi trắng nhợt, nhưng lúc này cũng rơi vào trạng thái ngẩn người. Họ khoát tay, thuận theo ánh đao hỏa diễm để nhìn thấy ngọn nguồn.
Chỉ nhìn thấy một cầu vồng đang nhanh chóng tới gần từ phía xa, chậm rãi hiện ra thân hình từ bầu trời trên đỉnh đầu mọi người.
“Vương Đằng!!!”
Khuôn mặt mấy người Đồng Hổ đầy ngạc nhiên, ngay sau đó liền lộ ra vẻ vui mừng.
Đám người Hàn Chú, Vạn Bạch Thu không dám tin mà xoa xoa đôi mắt, cuối cùng xác định bóng người trong không trung kia quả là Vương Đằng.
“Ha ha ha, ta biết là ngươi sẽ không chết được mà!” Hàn Chú không hề nghĩ nhiều, nhìn thấy Vương Đằng, cực kỳ vui sướng, cười to nói.
“Học trưởng, các vị viện trưởng, đã lâu không gặp!” Vương Đằng cầm Ma Khuyết trong tay, đạp không mà đứng, khẽ cười nói với phía dưới.
“Thằng nhóc này, cuối cùng cũng chịu trở về.” Đồng Hổ cười ha ha.
Ở đầu bên kia, nhìn thấy đám người Đồng Hổ được cứu, Bành Viễn Sơn lặng lẽ thở phào một hơi.
Chẳng qua sau khi nhìn thấy người tới cứu lại là Vương Đằng, hắn quả thực vô cùng kinh hãi, đáy lòng cực kỳ chấn động.
“Tiểu tử này, lại có thể giết trở về từ thế giới Hắc Ám rồi!”
Ngay sau đó, khóe miệng hắn không khỏi lộ ra chút vui mừng, Vương Đằng chính là sinh viên mà hắn coi trọng nhất, có thể sống sót quay trở về chính là tin tức tốt nhất.
Sau đó, hắn không còn chú ý tới bên đó nữa, quay đầu tập trung đối phó với con hải thú cấp cửu tinh trước mặt.
Hắn biết Vương Đằng đã từng giết được loài Hắc Ám cấp Chiến Tướng trong trận chiến ở thành phố Tinh Phong, do đó ba con hải thú cấp bát tinh kia căn bản không tạo nên được uy hiếp gì với Vương Đằng.
“Rống!”
Ba con hải thú cấp bát tinh nhìn thấy con mồi của mình lại bị người ta cứu đi mất, lập tức rống giận không ngớt, thân hình cực lớn từ trên trời nghiền áp xuống, đánh về phía Vương Đằng.
“Cẩn thận!” Mấy người Đồng Hổ hơi thay đổi sắc mặt, không khỏi lên tiếng nhắc nhở.
Vương Đằng híp mắt, một luồng hàn quang bắn ra, không hề có ý định tránh né, Ma Khuyết trong tay phát ra ánh đao nguyên lực mãnh liệt.
Thất Tinh Ly Thủy kiếm quyết!
Ầm!
Hắn thậm chí còn không thèm sử dụng lực lượng ý cảnh, chỉ vẹn vẹn dùng ánh đao ngưng tụ bởi chiến kỹ Thiên Giai, đã chém chết ba con hải thú bát tinh ngay tại chỗ trong nháy mắt.
Thân hình to lớn của chúng phun ra lượng lớn máu tươi, rồi sau đó ầm ầm rơi xuống, nện lên mặt đất.
Mấy người Đồng Hổ ngơ ngác nhìn nhau, lập tức lâm vào một mảnh yên tĩnh.
Thế là hải thú mạnh mẽ lúc nãy hành hạ bọn họ muốn sống muốn chết cứ bị một đòn của tên nhóc này chém chết luôn như vậy!
Bọn họ, thân là viện trưởng các học viện, lại làm sinh viên của mình đè lên đầu, hơn nữa còn bị ngược đãi tới thương tích đầy mình.
Kịch bản này có phải có chỗ nào không đúng lắm không?
Không chỉ có Đồng Hổ và mấy vị viện trưởng cảm thấy khó tin, đáy lòng rơi vào nghi hoặc suýt nữa tự kỷ, mà kể cả đám Hàn Chú cũng há hốc mồm, vẻ mặt như gặp phải ma.
“Đây đây đây…” Hàn Chú lắp bắp, không thành lời.
“Đừng có đây đây đây nữa, chúng ta đều thấy mà, với uy lực của một đao vừa rồi thì ta đoán chắc là hắn đã mạnh hơn trước rất nhiều, chỉ không ngờ hắn đã trưởng thành đến độ có thể dễ dàng chém chết một con thú hải cấp bát tinh như thế.” Vẻ chấn động vẫn chưa tiêu tan hết trong ánh mắt của Vạn Bạch Thu, hắn cười khổ nói.
Hàn Chú hít một hơi thật sâu, sau khi bình tĩnh lại mới nghi hoặc nói: “Nhưng như thế cũng quá mạnh rồi, không phải hắn lên cấp Chiến Tướng rồi đấy chứ?”
Lời phóng đoán vừa thốt ra, đến bản thân hắn cũng giật nảy mình.
Cấp Chiến Tướng!!
Không dám tưởng tượng, không dám tưởng tượng.
“Chắc là không đâu.” Vạn Bạch Thu cũng hú vía theo, lắc đầu nói.
Đám người Đồng Hổ nghe vậy, không khỏi liếc nhìn nhau. Hàn Chú và Vạn Bạch Thu có thể chưa từng thấy sự đáng sợ của cấp Chiến Tướng, nhưng họ thì đã chứng kiến rồi, một đao một kiếm vừa rồi của Vương Đằng, tuy không phải cấp Chiến Tướng nhưng cũng kém không xa.
Thậm chí, Vương Đằng có thể giết ba con hải thú bát tinh nhẹ nhàng như vậy, chứng tỏ thực lực của hắn chưa dừng ở những gì mà hắn thể hiện.
Thiên phú của đứa trẻ này thật đáng sợ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận