Võ Đạo Toàn Thuộc Tín

Chương 792: Một quyền cực kỳ nghiêm túc

Chắc không đến nỗi thế giới giả lập này còn cao cấp hơn cả hệ thống, giả lập luôn hệ thống đâu nhỉ.
Rõ ràng đây là chuyện không thể.
Vương Đằng có niềm tin mù quáng với hệ thống nhà mình.
Cho nên chỉ có thể là thế giới giả lập này xảy ra tình huống đặc biệt.
Bất kể thế nào, đây cũng là chuyện tốt.
Đang lo không có nơi nào thăng cấp nguyên lực hệ Băng thì thứ này lại tự đưa tới cửa, đúng là trời cũng giúp ta.
Mắt Vương Đằng sáng lên, nhìn về phía cự mãng như đang nhìn con tằm thuộc tính Băng chờ kéo sợi.
Cự mãng băng lam lắc lắc đầu, hai mắt đầy sao khôi phục lại vẻ lạnh lùng, tràn đầy sát ý nhìn nhân loại trước mặt.
“Đến đây, đến đây. Chính là ánh mắt này. Mau tới giết ta, dùng hết thủ đoạn giết ta. Mau lên!” Vương Đằng hưng phấn nói.
“... Nhân loại này bị M à?” Cự mãng băng lam.
Đàm Đài Tuyền đứng đằng xa, đang suy nghĩ có nên ra tay giúp đỡ không, lại chợt thấy vẻ mặt hưng phấn của Vương Đằng, nàng bèn nghĩ mình lo thừa rồi.
Cũng đúng, Vương Đằng có thể dùng một quyền đánh bay con tinh thú mãng xà cấp Lãnh Chúa hạ vị này chứng tỏ cho dù hắn không sử dụng mấy đại chiêu của mình cũng chưa chắc đã đánh không lại nó.
Lấy cấp chuẩn Chiến Tướng thập nhất tinh đối kháng với tinh thú cấp Lãnh Chúa hạ vị thập nhị tinh, vượt cấp mà chiến, tên này đã đi ngày càng xa trên con đường vô địch rồi.
Không được, đã từng là sư phụ của hắn, sao mình có thể tụt hậu được.
Đàm Đài Tuyền cắn răng, niềm tin trở lên mạnh hơn trong lòng lập tức dâng lên.
Nàng vốn là võ giả thiên tài đứng đầu, nếu không đã chẳng đạt đến cấp Chiến Tướng vào năm hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi.
Giờ lại bị người tới sau là Vương Đằng đuổi kịp, tất nhiên là không cam lòng.
Đàm Đài Tuyền nhìn Vương Đằng đang giằng co với băng mãng phía trước, khóe miệng giần giật.
Rốt cuộc tên này đang hưng phấn cái gì?
...
Cự mãng băng lam chầm rãi trườn đi, cảnh giác nhìn chằm chằm Vương Đằng trước mặt.
Nhân loại này khiến nó có cảm giác cực kỳ nguy hiểm!
Nhất là ánh mắt kia, trông cứ biến thái thế nào ấy…
“Xì!”
Nó rít lên với vẻ thăm dò, đầu đột nhiên lao ra…
Vương Đằng vẫn không nhúc nhích.
Sau đó băng mãng lại thu người về, vẫn chưa phát động công kích.
“Con mãng ngu này đang làm gì thế?” Vương Đằng ngạc nhiên, đầu đầy sương mù.
Cho nên ban nãy… là động tác giả?
Đường đường là tinh thú cấp Lãnh Chúa lại còn chơi động tác giả, ngươi nghĩ đây là đá bóng à? Còn có động tác giả?
Trông con băng mãng này có vẻ không được thông minh cho lắm, chắc không phải ban nãy bị hắn đánh hỏng đầu luôn rồi chứ?
Ánh mắt Vương Đằng nhìn băng mãng bỗng trở nên thương hại.
Thật đáng thương, tinh thú cấp Lãnh Chúa trưởng thành không dễ, thế mà lại bị ngu.
Thôi bỏ đi, con tinh thú này ngu rồi, không cần nữa, làm thịt thôi.
Không biết thịt tinh thú hệ Băng có ngon không nhỉ?
Hắn còn chưa ăn bao giờ.
Vương Đằng bất giác suy nghĩ miên man, thân hình đột ngột biến mất tại chỗ, hóa thành một vệt tàn ảnh, nhanh chóng lao về phía băng mãng.
Nắm tay vung lên, nguyên lực hệ Kim tuôn trào, hình thành cương kình mạnh mẽ, ngưng tụ trên nắm đấm.
Chiến kỹ cấp Thiên – Kim Cương quyền.
Áo nghĩa Lực.
Một quyền cực – kỳ – nghiêm túc!
Giây phút này, băng mãng cảm nhận được uy thế cực kỳ đáng sợ từ nắm đấm của Vương Đằng. Nắm đấm không ngừng phóng đại trong mắt nó, giống như một ngọn núi ép xuống.
“Đó là??” Dường như Đàm Đài Tuyền đã nhận ra điều gì, mở trừng hai mắt, trong lòng rúng động không ngớt.
“Xì!”
Băng mãng rít lên, miệng nhanh chóng ngưng tụ ra quang mang băng lam, ầm ầm phun ra.
Uỳnh!
Ánh sáng băng lam lao về phía nắm đấm của Vương Đằng.
Quang mang nguyên lực bùng nổ, đòn tấn công của song phương dấy lên sóng khí khủng bố, tràn ra bốn phương tám hướng.
Ánh sáng nổ tung ở nơi trung tâm.
Đàm Đài Tuyền nheo mắt, ánh mắt nhìn vào trung tâm luồng sáng.
“Xì!” Tiếng rít của băng mãng vang lên phía trước, trong thanh âm mang vẻ đau đớn.
Nét mặt Đàm Đài Tuyền lập tức thay đổi. Có vẻ trong vụ va chạm vừa rồi, băng mãng đã chịu nhiều thua thiệt.
Bụi mù bị kình phong cuốn lên từ từ tản đi, tình hình bên trong hiện ra rõ ràng.
Trên mặt đất xuất hiện một hố sâu, cái đầu khổng lồ của băng mãng vùi vào trong đất, lớp vảy cứng rắn vỡ vụn, rơi lả tả xung quanh.
Rất nhiều máu chảy xuống từ đầu nó, thoạt nhìn cực kỳ thê thảm.
Mà trên đầu nó đang đứng một bóng người, chính là Vương Đằng.
“Chết rồi sao?” Đàm Đài Tuyền nhíu mày. Kết quả này hơi nằm ngoài dự đoán của nàng, cảnh giới của đôi bên có sự chênh lệch, kết quả băng mãng vẫn bị Vương Đằng đánh bại dễ dàng như vậy.
Lẽ nào con băng mãng này đẹp mà ngu?
“Xì!”
Đúng lúc này, băng mãng đột nhiên mở mắt, rít lên, cơ thể giãy dụa điên cuồng.
Vương Đằng đứng trên đỉnh đầu băng mãng chưa bị hất ra, ngược lại nắm lấy một sừng của băng mãng, ánh mắt lạnh lùng: “Còn ngoan cố à?”
Băng mãng cố sức vẫy đầu, muốn hất văng Vương Đằng trên đỉnh đầu.
Đồng thời một cỗ hàn ý tuôn ra từ trên sừng nó, chớp mắt đã lan đến cánh tay Vương Đằng.
Một lớp băng dày đông cứng cánh tay hắn.
“Muốn đóng băng ta à?” Vương Đằng cười nhạt, Thanh Ngọc Lưu Ly diễm tuôn ra, bao lấy cánh tay hắn từ trong ra ngoài.
Hỏa diễm vốn khắc hàn băng, huống chi Thanh Ngọc Lưu Ly diễm còn là thiên địa chi hỏa, hàn băng có thể chịu được nó trên đời vốn chẳng có bao nhiêu.
Tất nhiên hàn băng của con băng mãng này không đạt đến trình độ đó.
Tầng băng dày kia lập tức tan chảy hoàn toàn.
Vương Đằng chưa thu Thanh Ngọc Lưu Ly diễm lại mà để nó lan ra, rơi vào sừng nhọn của băng mãng.
Xì!
Mắt băng mãng lồi ra, rít lên đau đớn.
Nóng!
Nóng quá!
Nhân loại này làm gì thế?
Tinh thú thuộc tính Băng nào chịu được sức nóng của Thanh Ngọc Lưu Ly diễm. Đối với nó, thiêu đốt như vậy chẳng khác nào hình phạt đau đớn nhất.
Ánh mắt Vương Đằng lạnh căm, tay kia cũng nắm lấy sừng còn lại của băng mãng, Thanh Ngọc Lưu Ly diễm tuôn ra từ cánh tay vây lấy sừng nhọn.
Xì!
Băng mãng rít gào, âm thanh cũng biến điệu, dường như phải chịu đựng đau đớn cực hạn.
Đàm Đài Tuyền đứng đằng xa nhìn cảnh tượng này, bèn mặc niệm cho con băng mãng kia.
Quá thê thảm!
Đụng phải Vương Đằng sở hữu thiên địa chi hỏa là nó xui tận mạng, hầu như chỉ có kết cục ngậm hành.
Ngọn lửa xanh bao lấy cặp sừng nhọn của băng mãng, nhiệt độ bóng bỏng theo sừng nhọn tràn vào cơ thể nó, sương băng bị bốc hơi toát ra từng làn hơi khói.
Dù băng mãng có giãy dụa thế nào cũng không thể thoát khỏi Vương Đằng.
Nó cảm nhận được sự tuyệt vọng là gì.
Rầm.
Một lát sau, băng mãng ngừng giãy dụa, cơ thể to lớn ầm ầm rơi xuống đất, không còn động tĩnh gì nữa.
Đầu nó bốc lên từng luồng hơi khói, giống như bị... nướng chín.
Lúc này Vương Đằng mới bình tĩnh nhảy xuống từ đỉnh đầu băng mãng, nhìn bong bóng thuộc tính rơi xung quanh, niệm lực tinh thần cuốn qua.
Nhặt!
‘Nguyên lực hệ Băng x 230′
‘Nguyên lực hệ Băng x 560′
‘Nguyên lực hệ Băng x 360′
‘Nguyên lực hệ Băng x 420′
‘Thiên phú hệ Băng cao cấp x156′
‘Thuộc tính trắng x640′
...
Vương Đằng lặng lẽ cảm nhận lần thu hoạch thuộc tính này, trong lòng mừng thầm.
Nguyên lực hệ băng tròn 1570 điểm, cộng thêm 229 điểm trước đó, tổng cộng 1799 điểm, đúng là không ít.
‘Nguyên lực hệ băng: 7 tinh’
Vương Đằng nhìn nguyên lực hệ Băng của mình. Thu hoạch lần này khiến nguyên lực hệ Băng của hắn thăng đến bậc trung của cấp Chiến Binh thất tinh, cách đột phá chỉ còn xấp xỉ một ngàn năm trăm điểm.
Điều này có ý nghĩa gì?
Rất đơn giản, giết thêm một con tinh thú hệ băng cấp Lãnh Chúa nữa là vừa đủ luôn.
Giờ phút này, Vương Đằng tràn trề động lực, hận không thể lập tức tìm đến một con tinh thú cấp Lãnh Chúa, lại lột thêm một lượt nguyên lực thuộc tính Băng, để nguyên lực hệ Băng đột phá lên cấp Chiến Binh bát tinh.
Trừ nguyên lực hệ Băng, Vương Đằng còn nhận được 156 điểm thiên phú hệ Băng cao cấp và 640 điểm thuộc tính trắng, thu hoạch rất khả quan.
Thế giới giả lập này đúng là một nơi tốt.
Có thể quét thuộc tính, thế giới giả lập này thật không đơn giản.
Vương Đằng thầm nghĩ, nóng lòng muốn thử.
Đàm Đài Tuyền đã đi tới, vẻ mặt kỳ lạ: “Ngươi nướng chín nó rồi?”
“Khụ khụ, không đâu. Không chín hẳn, cùng lắm là chín tái thôi à.” Vương Đằng đá lên thi thể băng mãng, ho khan nói.
“... Khác gì nhau?” Đàm Đài Tuyền trợn trắng mắt.
“Đương nhiên là khác rồi. Chín tái có vẻ không tàn nhẫn lắm.” Vương Đằng nghiêm túc nói.
“...” Đàm Đài Tuyền.
Nàng cũng phải kinh hãi vì sự vô sỉ của tên này.
“Không cần để ý mấy thứ tiểu tiết này. Trận chiến vừa rồi khiến ta thu được lợi ích không nhỏ, ta định đi tìm những tinh thú hệ Băng khác đối chiến.” Vương Đằng nói.
“Ừm, thấy ngươi như cá gặp nước, ta cũng không cần đi theo nữa. Chúng ta tách riêng ra hành động, đến thời gian thì lại trở về thành tụ tập.” Đàm Đài Tuyền nói.
Tất nhiên Vương Đằng không có ý kiến gì. Hắn đã tìm được phương pháp rèn luyện của riêng mình ở thế giới giả lập, giờ chỉ hận không thể tăng tốc tìm kiếm tinh thú hệ Băng, tiếp tục săn giết.
Người khác rèn luyện trong thế giới giả lập chỉ để nâng cao lực chiến của mình mà hắn lại có thể thu được cả thuộc tính. Nếu lợi ích này bị người khác biết được, chắc hẳn sẽ ghen tị đỏ mắt cho xem.
Đàm Đài Tuyền xoay người chuẩn bị rời đi, đột nhiên dừng bước quay đầu lại hỏi: “Một quyền vừa rồi của ngươi có ẩn chứa áo nghĩa phải không?
“Ngươi nhìn ra rồi!” Vương Đằng ngạc nhiên nói.
“Thật sao? Ngươi đã nắm được áo nghĩa rồi!” Đàm Đài Tuyền rúng động, nhìn Vương Đằng như quái vật.
“May mắn, may mắn thôi.” Vương Đằng bình tĩnh nói.
“Cút nhanh, ta không muốn thấy ngươi nữa.” Đàm Đài Tuyền cảm thấy ngực thắt lại, ý nghĩa tồn tại của tên này là để đả kích người khác có phải không.
...
Sau khi chia tay với Đàm Đài Tuyền, Vương Đằng bèn càn quét khắp dãy núi, nghiêm túc tìm kiếm tinh thú hệ Băng.
“Bé yêu ơi, các ngươi ở đâu vậy? Mau đến đây, nhảy vào bát ta nào.” Vương Đằng thì thầm, không ngừng tìm kiếm tinh thú hệ Băng.
Nơi hắn đi qua, tinh thú gần đó như gặp phải thứ gì đáng sợ, đều né tránh hết.
...
“Í?”
Từ rất xa, Vương Đằng thấy được một ngọn núi cao. Đỉnh núi phủ tuyết trắng xóa, nghiễm nhiên hình thành một thế giới băng tuyết.
Ánh mắt hắn sáng bừng lên, ở đó chắc chắn tồn tại tinh thú hệ Băng.
Ngay sau đó, Vương Đằng bay vọt lên, hóa thành một vệt kinh hồng, lao thẳng lên đỉnh núi.
Hắn dừng bước trên không trung, bỏ qua sức gió, mở ra mắt Linh Thị, quét qua ngọn núi bên dưới.
Lúc này, đôi mắt hắn giống như radar, dò tìm dao động nguyên lực.
Đột nhiên, một vầng sáng băng lam đập thẳng vào mắt.
“Cuối cùng cũng tìm được rồi.” Vương Đằng mứng rỡ, không chút do dự lao về phía vầng sáng kia.
Tuy nhìn vào kích cỡ của vầng sáng này chắc không đạt tới cấp Lãnh Chúa nhưng muỗi có nhỏ cũng là thịt mà.
Võ giả thuộc tính Băng thật sự quá ít, chỉ có thể dựa vào những tinh thú hệ Băng này để bóc lột thuộc tính Băng, cho nên bất kể là tinh thú hệ Băng gì cũng không được bỏ qua.
Vương Đằng nhanh chóng thấy được dáng dấp của tinh thú hệ Băng kia.
Hóa ra lại là một con kiến băng khổng lồ toàn thân trắng tuyết, cơ thể như khắc ra từ băng, trong suốt lấp lánh.
Trên người nó có lớp vỏ trắng tuyết như khoác lên một lớp áo giáp băng tuyết, trông rất kỳ dị.
Lúc này con kiến băng kia đang vận chuyển thi thể của một con tinh thú bò về phía trước.
Vương Đằng vốn định ra tay, thấy cảnh tượng này thì đột nhiên dừng lại.
Tập tính và phương thức sinh tồn của loài kiến nảy ra trong đầu hắn.
Tuy con kiến băng này là tinh thú nhưng cũng có điểm chung với loài kiến bình thường, chúng nó rất có thể là một tổ.
Kiến băng đang vận chuyển con mồi quay về tổ, chi bằng đi theo xem thử.
Vương Đằng quyết định như vậy, bèn che giấu hoàn toàn khí tức, đi theo sau kiến băng.
Tốc độ của loài kiến không chậm chút nào, song một con kiến bình thường quá nhỏ, nếu di chuyển ở một khoảng cách tương tự so với con người thì tất nhiên phải mất nhiều thời gian hơn.
Không lâu sau, một hang động ẩn trong đá xuất hiện trước mặt Vương Đằng.
Kiến băng bò đến cửa hang, bên trong hang bò ra một con kiến băng khác, chạm râu với con kiến băng này, sau đó hai con cùng bò vào trong hang.
Vương Đằng từ trên cao đáp xuống, cửa hang không nhỏ, đủ để hắn đứng thẳng người.
Hắn vận dụng thiên phú Hắc Ám, nguyên lực Hắc Ám tuôn ra, thi triển bí thuật Tiềm Ảnh, ẩn nấp trong bóng tối, đi vào trong hang.
Càng vào sâu bên trong, Vương Đằng phát hiện bốn phía thông suốt, lối đi quanh co, không gian cực lớn.
Rất nhanh, hắn thấy được một con kiến băng.
Vương Đằng không vội vàng ra tay, hiểu rõ tình hình trước đã.
Hắn dần tiến sâu vào trong hang, kiến băng gặp phải trên đường ngày càng nhiều, khiến khóe miệng hắn giương lên thật cao.
Nhiều kiến băng như vậy thì chắc bong bóng thuộc tính phải được cả rổ.
Chuyến này phát tài rồi.
Vương Đằng kìm nén nội tâm đang hân hoan, rẽ ở phía trước, cuối cùng đi tới một không gian ngầm cực lớn, chỉ thấy phía trước đang nằm một con kiến chúa khổng lồ.
Toàn thân nó trắng muốt như tuyết, thân thể mập mạp phì nhiêu, ừm… Cắn một cái nước phun tung tóe.
Vương Đằng quan sát bằng mắt Linh Thị, phát hiện ánh sáng nguyên lực trong cơ thể kiến chúa đạt tới trình độ cấp Lãnh Chúa trung vị.
Con kiến chúa này còn mạnh hơn cả băng mãng hắn gặp phải trước đó.
Nhưng…
Vương Đằng nhìn cơ thể mập mạp của kiến chúa, trong lòng hoài nghi rốt cuộc nó có thể chiến đấu hay không?
Chẳng lẽ cũng chỉ là công cụ sinh sản như kiến chúa bình thường?
Nếu vậy thì quá tuyệt vời luôn.
Một con tinh thú cấp Lãnh Chúa trung vị trong tầm tay, hết sảy.
Đương nhiên Vương Đằng cũng chỉ nghĩ vậy thôi, tinh thú muôn hình vạn trạng, hắn cũng không dám cho rằng kiến chúa là quả hồng mềm.
Huống chi hắn còn thấy xung quanh kiến chúa có mấy con kiến lính.
Ánh sáng nguyên lực trong cơ thể những con kiến lính kia có cấp cửu tinh, cũng có đạt cấp chuẩn Lãnh Chúa.
Ổ kiến băng này quá trời quá đất luôn.
Vương Đằng mừng thầm nhưng cũng có phần kiêng kỵ. Trước nay loài kiến có tiếng là đông đảo, nếu đám kiến băng này huy động toàn bộ lực lượng, hắn cũng thấy tê cả da đầu.
“Xem ra phải nghĩ cách làm một mẻ thôi.” Vương Đằng ẩn nấp trong bóng tối, vuốt cằm suy tư.
Tuy ổ kiến băng này hơi khó nhằn nhưng hắn chắc chắn sẽ không bỏ qua.
Chỉ cần tiêu diệt được thì nhất định có thể thu hoạch một lượng lớn bong bóng thuộc tính hệ Băng, có lẽ hắn còn có thể mượn số điểm nguyên lực hệ băng này đôt phá tới cấp Chiến Binh cửu tinh.
Vương Đằng nghĩ đến lợi ích trong đó, rùng mình, đầu óc càng trở nên nhanh nhạy.
“Có rồi.” Đột nhiên trong đầu hắn lóe lên một ý tưởng.
Vương Đằng mỉm cười, không chút du dự lui ra ngoài cửa hang.
Đến cửa, ánh mắt Vương Đằng lóe sáng, nguyên lực hệ Độc trong cơ thể tuôn ra, sau đó là Thanh Ngọc Lưu Ly diễm.
Nguyên lực hệ Độc vừa gặp Thanh Ngọc Lưu Ly diễm lập tức tuôn ra một luồng khói đen dày đặc.
Vương Đằng thúc giục nguyên lực, hình thành kình phong, thổi đám khói đen vào trong hang.
Hay cho một chiêu tuyệt hậu kế.
Trong lúc Vương Đằng ở ngoài hang thả khói độc, biểu cảm của hắn trông cực kỳ bình tĩnh.
Làm một công cụ sinh sản không có tình cảm còn chẳng bằng chết sớm siêu sinh sớm, Vương Đằng cảm thấy mình đang làm việc thiện.
Ting, một thẻ người tốt.
Tự phát thẻ thành công!
Đúng lúc này, trong hang vang lên tiếng chân bò huyên náo. Nghe âm thanh này cũng không phải một hai con, mà là bốn năm con kiến băng bò ra từ bên trong.
Ánh mắt Vương Đằng lóe sáng, giơ nắm đấm lớn như bao cát.
Một con kiến băng vừa bò ra, nắm đấm của Vương Đằng đã giáng xuống.
“Bụp” một tiếng, lớp vỏ của kiến băng không chịu nổi một kích, đầu nổ tung trong nháy mắt.
‘Nguyên lực hệ Băng x88′
‘Thuộc tính trắng x56′
...
Vương Đằng nhặt lên, điểm thuộc tính này tốt, 88 điểm… Bắt đầu đại cát đại lợi.
Con kiến băng đằng trước vừa bay màu, phía sau lại có con khác vội vã bò ra, sau đó là hai con, ba con.
Vương Đằng đang hăng hái, một đấm một hức hức… Phi, một đấm một kiến băng, tiễn chúng nó đi lĩnh cơm hộp.
‘Nguyên lực hệ Băng x50′
‘Thuộc tính trắng x38′
‘Thiên phú hệ Băng trung cấp x10′
‘Nguyên lực hệ Băng x70′
‘Thuộc tính trắng x46′
‘Nguyên lực hệ Băng x66′
...
Đám bong bóng thuộc tính bị Vương Đằng nhặt sạch, nguyên lực hệ Băng của hắn đang không ngừng tăng lên, thuộc tính trắng cũng lớn dần.
Lũ kiến băng xuất hiện đằng trước không mạnh lắm, nhiều nhất cũng chỉ là cấp tứ tinh, ngũ tinh, rớt ra mấy thiên phú hệ Băng trung cấp chẳng có ích lợi gì với Vương Đằng.
Số lượng kiến băng bò ra ngoài ngày càng nhiều, lòng Vương Đằng vui muốn nở hoa, chúng nó đều là điểm thuộc tính biết đi đấy.
Hắn càng giết càng hưng phấn, một đấm một con, cửa hang nhanh chóng chất đống xác kiến băng.
Thế giới giả lập này cực kỳ chân thực, xác tinh thú chết đi không biến mất trực tiếp mà vẫn giữ lại như trong hiện thực, dung nhập vào hoàn cảnh tự nhiên.
Cho nên Vương Đằng cũng phải thêm một hành động, đó là vừa giết vừa đá xác kiến băng sang bên cạnh.
Nếu không cửa hang sẽ bị bít lại.
Lúc này, sắc mặt Vương Đằng chợt thay đổi. Hắn cảm nhận được mấy luồng khí tức mạnh mẽ đang tiếp cận mình.
“Là mấy con kiến lính cấp chuẩn Lãnh Chúa.”
Vương Đằng biết màn quan trọng tới rồi, bên ngoài chết nhiều tiểu lâu la như vậy, đại lão bên trong chắc chắn không ngồi yên được.
Vèo!
Một bóng dáng đột ngột lao ra, đánh về phía Vương Đằng với tốc độ cực nhanh.
Ánh mắt Vương Đằng chăm chú, đánh ra một quyền.
Không Nhạc quyền!
Uỳnh!
Kiến băng xông ra phanh gấp lại như bị khóa cứng.
Mọi người đều biết, sức lực của loài kiến rất lớn, chúng có thể nâng vật thể nặng gấp bốn trăm lần trọng lượng của bản thân và kéo vật nặng tương đương với một ngàn bảy trăm lần trọng lượng cơ thể.
Kiến bình thường còn vậy, huống chi là những con tinh thú kiến băng biến dị này.
Vừa rồi Vương Đằng còn chưa dùng hết toàn lực nhưng đã cảm nhận được một cỗ cự lực khủng bố truyền đến từ trên người kiến băng trước mặt, không ngừng giằng co với hắn.
Đồng thời toàn thân kiến băng còn toát ra từng luồng hàn ý, nếu không phải võ giả hệ Hỏa thì rất dễ bị hàn ý này đả thương.
Cho nên võ giả bình thường gặp phải loại kiến băng này, e rằng không chiếm được lợi ích gì.
Đáng tiếc lại gặp phải võ giả phát triển toàn diện bật hack như Vương Đằng, nguyên lực hệ Hỏa cấp chuẩn Chiến Tướng cũng đủ để khắc chế nguyên lực hệ Băng của đối phương.
Lúc này nguyên lực hệ Hỏa trong cơ thể hắn tuôn ra, biến hắn thành lò lửa, tất cả hàn ý đều bị xua tan.
Kiến băng đối diện cảm nhận được sức nóng, hốt hoảng muốn tránh xa nguồn nhiệt trước mắt.
Cùng lúc đó lại có hai con kiến băng cấp chuẩn Lãnh Chúa lao ra từ trong hang, đánh về phía Vương Đằng.
Ánh mắt Vương Đằng sáng lên, một tay tóm lấy râu của con kiến băng trước mặt, nhón chân xoay người đáp xuống đỉnh đầu kiến băng.
Hai con kiến băng lao ra từ hai bên lập tức va vào nhau, đầu óc choáng váng.
Vương Đằng cười ha hả, một quyền nện xuống người kiến băng dưới chân, Thanh Ngọc Lưu Ly diễm bao lấy nắm tay, mang theo nhiệt độ cực cao xâm nhập vào cơ thể kiến băng.
Con kiến băng này không ngừng vẫy đầu, muốn hất văng Vương Đằng xuống.
Nhưng theo Thanh Ngọc Lưu Ly diễm tiến vào cơ thể nó, lớp vỏ trong suốt của nó dần biến đỏ, hơi nóng toát ra từ bên trong… Kiến băng chín!
Hai con kiến băng khác thấy dáng vẻ thê thảm của đồng đội, bất giác sợ hãi lui vè phía sau.
Vương Đằng nhảy xuống từ đỉnh đầu con kiến băng này, đáp xuống trước mặt hai con kiến băng kia, song quyền cùng ra.
Uỳnh!
Uỳnh!
Ánh lửa xanh bùng lên bao lấy hai con kiến băng, bốc cháy hừng hực.
Hai con kiến băng lăn trên mặt tuyết như muốn dập lửa nhưng Thanh Ngọc Lưu Ly diễm không phải lửa bình thường, không thể bị dập tắt đơn giản như vậy.
Không bao lâu sau, hai con kiến băng bị ngọn lửa đốt thành tro bụi.
Mấy bong bóng thuộc tính rơi ra.
‘Nguyên lực hệ Băng x560′
‘Nguyên lực hệ Băng x380′
‘Thuộc tính trắng x720′
‘Thiên phú hệ Băng cao cấp x186′
‘Nguyên lực hệ Băng x450′
‘Thuộc tính trắng x640′
‘Thiên phú hệ Băng cao cấp x222′
...
Quá đỉnh, mấy con kiến băng cấp chuẩn Lãnh Chúa này mới là món chính, đám điểm thuộc tính này kiếm bội rồi.
Lúc này, nguyên lực hệ Băng của Vương Đằng đã từ cấp Chiến Binh thất tinh tăng lên đến cấp Chiến Binh bát tinh.
‘Nguyên lực hệ Băng: 2250/7000 (8 tinh)’
Chỉ mấy tiếng ngắn ngủi thăng từ cấp Chiến Binh thất tinh lên cấp Chiến Binh bát tinh, nếu đổi thành người khác chẳng khác nào ảo tưởng.
Mà lúc này thuộc tính trắng của hắn cũng đã tích lũy đến 6300 điểm.
Tay có khoản tiết kiệm, lòng không hoảng hốt.
Vương Đằng lại biến thành treasure boy có khoản tiết kiệm.
Nhưng khi hắn nhìn thấy bong bóng thiên phú hệ Băng cao cấp nhận được, tâm trạng tốt đẹp lập tức biến mất. 222 điểm, ngươi nghiêm túc đó hả hệ thống?
Nếu không phải đã nhặt lên rồi thì ngươi nghĩ ta chịu nhận số điểm đau trym như vậy chắc.
Vương Đằng ta là người có liêm sỉ nhé.
Vương Đằng ấm ức nhận lấy, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía cửa hang.
Lúc này, dưới tác dụng của khói độc, một cơ thể mập mạp chậm rãi bò ra từ trong hang.
Kiến chúa!
Vương Đằng lập tức cảnh giác. Con kiến chúa này đã đạt tới cấp Lãnh Chúa trung vị, không biết thực lực ra sao? Nến cẩn thận vẫn hơn.
Hắn nhanh chóng phát hiện, không phải kiến chúa đang bò ra ngoài mà là được mười con kiến băng khiêng ra, đi từng bước một đến cửa hang.
Như con kiến ú không thể tự di chuyển được.
Nét mặt Vương Đằng rất kỳ lạ. Hắn thật sự không tưởng tượng được con kiến chúa này chiến đấu thế nào?
Chẳng lẽ dùng cái thây mập mạp của nó đè người sao?
Vương Đằng suy nghĩ miên man. Cuối cùng kiến chúa cũng bò ra ngoài cửa hang dưới sự áp tải của đám kiến băng.
Lượng lớn kiến băng cũng lục tục bò ra từ trong hang, quây xung quanh kiến chúa, cảnh giác đối mặt với Vương Đằng.
Không có bất kỳ dấu hiệu nào, một cột sóng kỳ lạ đột nhiên phát ra từ trong miệng kiến chúa, từng vòng sóng dao động lan ra bên ngoài.
“Nó định làm gì vậy?” Vương Đằng vẫn chưa cảm nhận được tính công kích thực chất, không khỏi nghi ngờ nhíu mày.
Nhưng ngay sau đó, mặt đất đột nhiên chấn động, khoảng không trên đầu vang lên tiếng nổ ầm ầm.
Từng mảng băng tuyết rơi xuống đầu hắn.
Vương Đằng ngẩng đầu, đồng tử co lại.
“Đù mé!”
“Tuyết lở!!”
Vương Đằng không nhịn được chửi thề, khó tin nhìn kiến chúa trước mặt. Là do cột sóng vừa rồi của nó tạo ra ư?
Nghe tiếng nổ rầm rầm vang lên từ khoảng không trên đầu, Vương Đằng kinh hãi.
Tuyết lở!
Con kiến chúa này lại có thể tạo ra tuyết lở, nó không sợ bản thân cũng bị chôn vùi trong đó sao?
Vương Đằng lập tức bay vụt lên, nếu bị chôn sống thì vui.
Nhưng tất nhiên kiến chúa sẽ không để hắn trốn thoát đơn giản, cột sóng phát ra từ trong miệng nó càng mạnh mẽ hơn, những dao động không ngừng lan ra.
Rầm rầm!
Trên đỉnh đầu, băng tuyết cuồn cuộn, tuyết đọng quanh năm đổ xuống như dời non lấp biển.
Mà hố nhất chính là trận tuyết lở này lại đặc biệt tìm tới Vương Đằng, không đi đâu cả mà trút hết xuống đầu hắn.
Mặt Vương Đằng đen lại, hắn không ngờ kiến chúa sẽ ra chiêu này với mình.
Con này không ư hử tiếng nào đã thả đại chiêu rồi, còn âm hiểm hơn cả hắn… Phi, hắn mới không âm hiểm, âm hiểm đều là người khác.
Vương Đằng cúi đầu nhìn kiến chúa bên dưới, lúc này đối phương cũng ngẩng đầu nhìn hắn.
“Ồ...”
Khóe môi Vương Đằng vẽ lên nụ cười nhạt, Thanh Ngọc Lưu Ly diễm tuôn ra, bao lấy cả người hắn.
Băng tuyết trên đầu nghe theo sự điều khiển của kiến chúa, ngưng tụ thành những nhũ băng khổng lồ, phần mũi nhọn lóe ra hàn mang lạnh lẽo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận