Võ Đạo Toàn Thuộc Tín

Chương 123: Dù ta… bị đoạ xuống địa ngục thì sao chứ!

Đối phương là hội Thiết Quyền, có mười mấy Võ Đồ cao cấp. Cậu Vương này thoạt nhìn vô cùng bình thường, sao có thể đối phó với đám Võ Đồ cao cấp mạnh mẽ kia được đây?
“Ngươi xem thì biết!” Tuy rằng Vương Á Nam cũng rất lo lắng, nhưng lại có một cảm giác tự hào vô hình. Đây chính là em họ của nàng.
“Hắn sẽ làm thế nào?”
Trong lòng nảy ra nghi vấn này, Vương Á Nam không nhịn được nhìn về phía cửa chính của hội Thiết Quyền bị màn đêm bao phủ.
Vương Đằng đi đến trước cổng, gõ lên cánh cửa sắt bên ngoài.
“Ai?” Một giọng nói cảnh giác truyền ra từ bên trong.
“Chuyển phát nhanh!”
Vương Đằng ẩn mình trong màn đêm, nói.
“Ngươi hù ai đây, tối như vậy rồi, chuyển phát đồ quỷ gì chứ? Nói, ngươi có mục đích gì?” Người sau cửa rõ ràng không tin.
“Đại ca, là đồ hội trưởng nhà các ngươi cần đó.”
“Hội trưởng cần sao? Đồ gì?” Người kia thoáng nghi ngờ, nhưng vẫn hỏi lại.
Lỡ thật sự là thứ hội trưởng cần thì sao. Hắn không mở cửa, đồ không đưa vào được, sau này há chẳng phải hội trưởng sẽ tìm hắn tính sổ sao.
“Không nói được đâu, rất riêng tư.” Vương Đằng nói.
“Còn muốn lừa ta, nói nhanh, không nói ra thì ngươi chắc chắn là người do thế lực khác phái đến xử hội Thiết Quyền bọn ta.” Người kia cười lạnh một tiếng.
“Ngươi thực sự muốn ta nói ra sao?”
“Nói!”
“Được thôi, nếu ngươi đã thành tâm thành ý hỏi thăm, thì ta cũng từ bi mà nói cho ngươi biết, thứ đồ kia chính là... ta yêu một cây củi!”
“Cái gì?” Người kia tạm thời chưa phản ứng kịp.
“Ta yêu một cây củi!” Vương Đằng lớn tiếng hét.
“Ta yêu một cây củi… sặc!” Người kia hình như nghĩ đến gì đó, đột nhiên nhức trứng đến hít sâu một hơi.
Sở thích này của hội trưởng thật là không thể miêu tả!
“Bây giờ biết sợ rồi sao, chuyện riêng của hội trưởng các ngươi đó, biết nhiều quá thì không tốt đâu.” Vương Đằng thong thả nói.
“Không phải, huynh đệ, ngươi nghe ta nói…” Hắn vội vàng mở cửa, xông đến trước mặt Vương Đằng, vẻ mặt nghiêm túc: “Vừa rồi ta không hỏi gì cả, ngươi cũng không nói gì hết…”
“Không, ngươi đã hỏi rồi, ta cũng đã nói rồi.” Vương Đằng thật thà nói.
“...” Gã thanh niên đi từ trong cửa ra lập tức tái mét mặt mày, MMP, còn có thể nói chuyện đàng hoàng không!
“Anh em, chúng ta tìm một chỗ nói chuyện đi.” Gã thanh niên kéo lấy bả vai Vương Đằng, dáng vẻ rất nhiệt tình.
“Đúng rồi, cái hộp thon dài sau lưng người là gì vậy?”
Hắn đột nhiên nhìn thấy hộp Tàng Binh Vương Đằng vác sau lưng, không nhịn được bèn hỏi.
“Ỏ, đây là thùng chứa đồ chuyển phát nhanh của ta. Thế nào, ngươi muốn xem thử đồ bên trong sao?” Vương Đằng bình tĩnh nói.
“Không cần, không cần.” Gã thanh niên vội vàng lắc đầu.
Hắn kéo Vương Đằng ra một góc, móc ra mấy trăm đồng từ trên người: “Anh em, ngươi xem ngươi cũng vì cuộc sống mà đêm hôm còn phải bôn ba lao lực, thực sự không dễ dàng, chút tiền này xem như là chút tâm ý của ta. Vừa rồi ta không hề hỏi gì cả, đúng không?”
Vương Đằng xoa xoa tờ tiền một trăm đồng trên tay, bày ra dáng vẻ tham tiền, gật đầu nói: “Ta cảm thấy, có thể là chưa hỏi.”
“Thế thì đúng rồi, ta chưa hỏi, ngươi chưa nói, mọi người đều bình an vô sự.” Thanh niên gật đầu hài lòng nói.
“Vậy ta có thể đi vào chưa?” Vương Đằng hỏi.
“Đi đi, đi đi.” Thanh niên phất tay, lại hỏi: “Đúng rồi, biết hội trưởng bọn ta ở đâu không?”
“Không biết!” Vương Đằng lắc đầu nói.
“Hắn ở... thôi quên đi, vẫn để ta đưa ngươi đi vậy.” Thanh niên hình như vẫn không yên tâm lắm, xoay người đóng cửa, tự đưa Vương Đằng đi vào trong nội bộ hội Thiết Quyền.
Đêm muộn, nội bộ hội Thiết Quyền đã không còn người đi lại, thanh niên dẫn Vương Đằng đi, thoáng chốc đã đến ngoài cửa một căn phòng.
“Hội trưởng bọn ta ở chỗ này, nhớ kỹ ta chưa từng hỏi gì cả nha!” Gã thanh niên không yên tâm, dặn dò lại lần nữa.
“Yên tâm, hội trưởng của các ngươi chắc chắn sẽ không biết gì cả!” Vương Đằng lộ ra vẻ mặt thần bí, gật đầu phối hợp.
Cộc cộc cộc!
Lúc này, thanh niên mới gõ lên cửa phòng, một giọng nói lập tức truyền ra từ bên trong: “Ai thế?”
“Hội trưởng, là ta, tiểu Ngũ đây, ở đây có đồ đưa đến cho ngài.”
“Tiểu Ngũ? ồ, là tên trông cửa à, đưa đồ gì đấy?”
Bên trong truyền ra giọng nói nghi hoặc, tiếng bước chân không ngừng đến gần, cuối cùng đến trước cửa, xoay tay nắm giống như đang muốn mở cửa.
Nhưng chính vào lúc này…
Ầm!
Một luồng sức mạnh cực lớn phun trào từ bên trong, cửa lớn trực tiếp nổ tung, bóng người cầm chiến đao trong tay xông ra ngoài.
Vương Đằng thoáng kinh ngạc, nhưng ngay sau đó đã phản ứng lại.
Khởi động phù văn của hộp Tàng Binh.
Ầm!
Chiến kiếm bắn ra, rơi vào trong tay hắn, Vương Đằng xoay người chống đỡ chiến đao đang chém tới.
Ầm!
Tia lửa văng tung toé!
Hai người vừa va chạm đã tách ra, gã đàn ông cường tráng lao ra từ trong phòng, nhìn Vương Đằng, gương mặt tràn đầy vẻ lạnh lẽo: “Quả nhiên có vấn đề, ai phái ngươi đến đây?”
Một bên khác, tên thanh niên tên là Tiểu Ngũ kia lộ nét mặt kinh hãi, ngơ ngác nhìn hai người, vẫn chưa biết chuyện gì đã xảy ra.
Đã nói là đến đưa ta yêu một cây củi mà?
Cái hộp thon dài kia không phải là thùng đựng hàng chuyển phát sao? Tại sao lại bắn ra vũ khí chứ?
Các ngươi đều ức hiếp ta ít học!
Tiểu Ngũ muốn khóc, lập tức hoá thân thành bé cưng tò mò, trong lòng có một vạn câu hỏi vì sao.
“Đồ ngu, người nào ngươi cũng dám cho vào, đợi lát nữa xử lý ngươi sau.” Gã đàn ông cường tráng tức giận quát hắn, doạ tiểu Ngũ rụt cổ lại.
Tiêu đời!
Chọc giận hội trưởng thì nên làm thế nào? Đang online chờ, gấp lắm rồi!
Cùng lúc này, tiếng bước chân dồn dập truyền đến từ bốn phương tám hướng, những thành viên khác của hội Thiết Quyền rõ ràng đã nhận được tin tức, đang chạy về phía bên này.
Chưa đến một chốc đã bao vây kín kẽ bốn phía, đến một giọt nước cũng không lọt.
“Không ngờ rằng hội trưởng hội Thiết Quyền lại đạt đến Võ Đồ cực hạn rồi.” Vương Đằng thoáng kinh ngạc, nói.
“Không có chút thực lực, sao có thể ngồi vững trên vị trí hội trưởng này.”
“Ngươi lại khiến ta rất kinh ngạc, trẻ tuổi như vậy đã có thực lực thế này, tiền đồ vốn sáng lạn rực rỡ, đáng tiếc ghê, hôm nay cuối cùng phải chết ở đây.”
Hội trưởng hội Thiết Quyền cực kỳ tự đắc, nhưng ngay sau đó lại lắc đầu tiếc rẻ.
Hắn nhìn Vương Đằng, muốn thấy một chút sợ hãi, hoặc dù là hoảng loạn trên gương mặt Vương Đằng, nhưng đáng tiếc là không có gì cả.
“Người của các ngươi đều ở đây sao?” Vương Đằng nhẹ giọng hỏi.
Hội trưởng hội Thiết Quyền nghe ra sự khinh thường từ trong giọng điệu bình thản của hắn, giận quá hoá cười: “Đám người này đủ để chém ngươi thành thịt vụn rồi.”
Nói rồi, sắc mặt hắn chợt lạnh, lộ ra vẻ hung tợn.
“Giết hắn!”
Đám thành viên kia lập tức đồng loạt xông lên, trong tay đều cầm vũ khí, cùng chào hỏi lên trên người Vương Đằng.
Ầm!
Sắc mặt Vương Đằng chợt lạnh, nguyên lực trong cơ thể bùng nổ, giống như một đợt sóng xung kích tản phát ra bốn phía, người xông lên đầu tiên lập tức bị đánh bay ra ngoài.
Vương Đằng cầm chiến kiếm trong tay, giết vào trong đám người.
Giờ phút này, trong lòng hắn vô cùng lạnh lùng, mỗi một kiếm xẹt qua, đều lấy đi một sinh mệnh. Mỗi một quyền đều đập nát xương cốt của đối phương, máu tươi tung toé, thảm thiết vô cùng.
Hắn vốn không muốn giết người, nhưng nếu đối phương đã muốn giết hắn, vậy thì dứt khoát giết cho sảng khoái!
Giết đến mức đám người này đều sợ hắn!
“Võ giả!”
Gương mặt hội trưởng hội Thiết Quyền ngập tràn kinh hoàng cùng sợ hãi, giống như nhìn thấy quỷ vậy, giọng nói the thé, sợ hãi kêu lên.
Đám thành viên kia cuối cùng cũng biết được mình rốt cuộc phải đối mặt với đối thủ thế nào, thì bị doạ đến mức mặt mày trắng bệch, trong lòng sinh ra khiếp đảm.
“Chạy đi!”
“Hắn là võ giả, không đánh lại đâu!”
“Đáng chết, sao chúng ta lại chọc trúng nhân vật thế này chứ?”
Cuối cùng, một đám người trực tiếp hốt hoảng bỏ chạy, không có cả dũng khí đối mặt với Vương Đằng.
Nhưng Vương Đằng đã giết đến đỏ mắt, giống như… một con gấu hung tợn, giết vào trong đám người, không ai đỡ nổi.
Nơi hắn đi qua, tiếng kêu gào thảm thiết không ngừng vang lên.
Phía khác, hội trưởng hội Thiết Quyền tự biết mình không địch lại, nhân lúc hỗn loạn, muốn chạy trốn.
Chân Vương Đằng giẫm xuống, cả người nhảy vọt lên trời, rơi ầm ầm xuống trước mặt hội trưởng hội Thiết Quyền, chém một kiếm về phía hắn.
“Chết!”
Sắc mặt hội trưởng hội Thiết Quyền kinh hoảng, hắn nâng đao lên đỡ.
Ngay tức khắc, sức mạnh khổng lồ giống như núi cao đè xuống, chiến đao của hắn vang lên một tiếng răng rắc, trực tiếp vụn vỡ.
Phụt!
Phun ra một ngụm máu tươi, hội trưởng hội Thiết Quyền không thể khống chế cơ thể, liên tục lùi về sau, lui đủ sáu bảy bước mới dừng lại.
Đây còn ở dưới tình huống Vương Đằng đã nương tay.
“Là ai bảo ngươi bắt Vương Thịnh Quốc?” Vương Đằng hỏi.
“Vương Thịnh Quốc!”
Lúc này hội trưởng hội Thiết Quyền mới biết được nguồn gốc của mối hoạ đêm nay, rất sợ mình nói trễ sẽ khiến Vương Đằng bực bội, vội vàng nói: “Ta cũng không biết là ai, chỉ biết hình như bọn họ đến từ Hạ Đô, kẻ cầm đầu cũng là võ giả, ta không phản kháng được mới xuống tay với Vương Thịnh Quốc.”
“Hạ Đô! Võ giả!” Vương Đằng nheo mắt lại.
“Ta cũng bị ép đến bất đắc dĩ, các hạ tha cho ta một con đường sống đi.” Hội trưởng hội Thiết Quyền cầu khẩn.
“Haiz!”
“Ta cũng muốn tha cho ngươi một mạng, nhưng nội tâm của ta không cho phép nha!”
Giây tiếp theo, nguyên lực hệ Hoả phun trào, ngọn lửa khủng khiếp tức thời nuốt chửng hội trưởng hội Thiết Quyền.
“Không!”
Hội trưởng hội Thiết Quyền kinh hoàng hét lên, nhưng ngay sau đó đã bị thay thế bởi tiếng kêu thảm thiết.
“Á... tha mạng!”
Vương Đằng hờ hững, nhìn hắn dần dần bị ngọn lửa nuốt chửng, chẳng hề bị lay động.
Giờ phút này, vẻ lạnh lùng của hắn lộ ra vô cùng chắc chắn.
Không nhân từ nương tay với kẻ địch.
“Hội trưởng… chết rồi!”
Đám thành viên còn muốn liều chết với Vương Đằng, nhìn thấy cảnh này, không khỏi nuốt nước bọt, chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi đắng.
Cảm giác lãnh lẽo càn quét khắp người!
Vương Đằng xoay người, ánh mắt quét qua bọn họ, lập tức lại lao vào trong đó chém giết.
Nhổ cỏ tận gốc!
“Á, chạy mau. Tên này điên rồi, hắn muốn giết sạch tất cả chúng ta.” Có người kêu lên thảm thiết, âm thanh sợ hãi vang vọng bên trong hội Thiết Quyền.
“Ma quỷ, hắn là ma quỷ!”
“Đừng giết ta, đừng giết ta, ta chỉ là người vừa vào hội, ta chưa từng giết người.”
“Ác ma, ngươi sớm muộn gì cũng phải xuống địa ngục, bọn ta chờ ngươi ở dưới…”
Giờ phút này, Vương Đằng hoá thân thành Tu La, chém sạch mọi thứ. Tất cả tồn tại uy hiếp đến người nhà của hắn, hắn đều phải giết sạch hết thảy.
Bình thường hắn có thể hi hi ha ha, vui thì cười, giận thì mắng, nhưng lúc này, hắn tuyệt đối không nương tay!
Vì khiến người nhà được sống dưới ánh mặt trời, dù ta… bị rơi xuống địa ngục thì sao chứ!
“Chuyện gì vậy?”
Vương Thịnh Quốc bị trói trong một góc phòng, dáng vẻ khổ sở, lẳng lặng nghe trộm động tĩnh bên ngoài, nhưng không thể biết được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
“Hừm, không biết họ thế nào rồi?” Hắn không khỏi nghĩ đến Lý Tú Mai và Vương Đằng, mình đang bị bắt lại, họ chắc chắn rất lo lắng.
“Sao mấy người này lại tìm đến ta chứ, theo lý, ta và họ chẳng hề có ân oán gì, không thể vô duyên vô cớ bắt ta như vậy được.”
Vương Thịnh Quốc đang tự hỏi tiền căn hậu quả, nhưng không tìm ra được chút manh mối nào. Số tài liệu kia hắn đã xem rồi, nếu thật sự ký tên vào, không những tập đoàn Tinh Đằng của hắn mà cả Vương gia cũng sẽ gặp họa theo…
Đợi đã, Vương gia!!
“Chẳng lẽ mục đích của chúng là cả Vương gia?” Hắn nghĩ đến khả năng này, không khỏi cảm thấy lạnh toát cả người.
Đây quả là muốn rút củi dưới đáy nồi, muốn làm cả Vương gia sụp đổ mà!
Ban đầu hắn chỉ không muốn liên lụy đến vợ con, nhưng bây giờ nghĩ đến những mấu chốt trong đó, phần tài liệu kia càng không thể ký rồi.
Đang suy nghĩ thì Vương Thịnh Quốc đột nhiên nghe thấy tiếng mở cửa.
Mắt của hắn bị một miếng vải đen che lại, không nhìn thấy người đến là ai, nhưng hắn không khỏi ngẩng đầu lên, nhìn về phía cửa lớn.
“Cha, mẹ ta gọi cha về nhà ăn cơm kìa!”
Lúc này, một giọng nói quen thuộc truyền vào tai của Vương Thịnh Quốc.
“Tiểu Đằng!” Vương Thịnh Quốc còn tưởng rằng mình nghe nhầm, nhưng kiểu cách nghịch ngợm này, hình như cũng giống con trai của hắn thật đấy.
Miếng vải đen bị lột xuống!
Cuối cùng hắn cũng nhìn thấy rõ được dáng vẻ của người đó, quả thật là Vương Đằng!
“Con trai, sao ngươi lại ở đây?” Vương Thịnh Quốc vô cùng kinh ngạc, lên tiếng hỏi.
“Nếu ta không đến, ngươi còn không biết bị nhốt ở đây bao lâu nữa.” Vương Đằng bất đắc dĩ nói.
Vương Thịnh Quốc đứng dậy, đột nhiên khuỵu chân xuống một cái, hắn bị trói quá lâu, chân cũng tê hết rồi.
Vương Đằng vội vàng đỡ hắn dậy, trêu ghẹo nói: “Cha còn chưa tới năm mươi tuổi mà chân đã không ổn tới vậy rồi à!”
“Nói bậy, lão tử ta rất khỏe mạnh, một hơi có thể leo ba mươi tầng không thở gấp đấy.” Vương Thịnh Quốc tức giận nói.
“Ngươi rảnh thật đấy, có thang máy không dùng, còn đòi leo thang bộ.” Vương Đằng cà khịa.
“…” Vương Thịnh Quốc cạn lời, cảm thấy nói chuyện với thằng ranh con này khiến cho trí thông minh của mình bị hạ thấp.
“Ngươi còn chưa nói cho ta biết, ngươi vào đây bằng cách nào? Bọn chúng đồng ý thả ta đi sao? Ngươi không đáp ứng yêu cầu nào của chúng chứ?”
Vương Thịnh Quốc vừa nghĩ đến tài liệu kia, lập tức có phần nóng nảy: “Bọn chúng có bắt ngươi ký tài liệu gì không, thứ đó tuyệt đối không thể ký nhé. Đó là một cái bẫy, nhảy vào đó thì Vương gia chúng ta sẽ rơi vào con đường vạn kiếp bất phục.”
“Yên tâm đi, ta không có ngốc đến vậy đâu.”
“Người của hội Thiết Quyền đều rất biết lý lẽ, ta nói sự thật, nói đạo lý với họ, sau đó còn trò chuyện về lý tưởng nhân sinh gì gì đó, hao tốn biết bao nhiêu nước bọt của ta, rốt cuộc bọn họ cũng nhận ra lỗi lầm của mình, cuối cùng đồng ý thả ngươi ra đó.”
Vương Đằng bịa chuyện.
“Ngươi đang trêu ta đúng không?” Vương Thịnh Quốc hỏi, vẻ mặt đầy hoài nghi.
Nói sự thật?
Giảng đạo lý?
Còn trò chuyện về lý tưởng nhân sinh?
Hội Thiết Quyền là những người biết nói đạo lý sao? Họ còn rảnh rỗi ngồi bàn chuyện nhân sinh, nói lý tưởng à!
Vương Thịnh Quốc đột nhiên rất muốn quất hắn một cái, lừa quỷ đâu, xem lão cha ngươi là tên ngốc à!
“Nếu không thì sao họ chịu thả ngươi ra chứ!”
Vương Đằng hỏi ngược lại một câu, sau đó cùng Vương Thịnh Quốc bước ra khỏi phòng.
Hắn cố ý tránh nơi có thi thể, thậm chí trước khi đến gặp Vương Thịnh Quốc, hắn còn thay một bộ quần áo sạch sẽ.
Không lâu sau, Vương Đằng dẫn Vương Thịnh Quốc ra khỏi hội Thiết Quyền.
Vương Thịnh Quốc không thể hỏi thêm được gì từ Vương Đằng, nghi ngờ quay đầu lại nhìn hội Thiết Quyền, chỉ cảm thấy không khí im lặng như tờ bên trong thật khiến người ta cảm thấy khó chịu.

Hai người hội tụ cùng Vương Á Nam.
“Chú hai!” Vương Á Nam nhìn thấy họ, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng có cái nhìn khác hẳn về thực lực của Vương Đằng.
Một mình xông vào hội Thiết Quyền mà bản thân không hề có thương tích gì, còn bình yên vô sự cứu được người ra, người bình thường thật sự không thể làm được như vậy.
“Á Nam, lần này phiền ngươi chạy tới chạy lui một chuyến rồi.” Vương Thịnh Quốc nói lời cảm ơn với Vương Á Nam.
“Chú hai, ngươi đừng khách sáo nữa, dù sao chúng ta cũng là người một nhà mà.” Vương Á Nam cười nói.
Người đàn ông đi theo lúc này vẫn còn đang khiếp sợ. Con trai của Tổng giám đốc Vương này thật sự là ẩn giấu tài năng. Hắn khẽ liếc nhìn hội Thiết Quyền yên tĩnh khác thường, cảm thấy da đầu tê dại.
Vương Đằng đi vào trước sau không quá nửa tiếng đồng hồ, đám người đó làm sao có thể dễ dàng đồng ý thả người như vậy, lẽ nào…
Nghĩ đến khả năng nào đó, hắn sởn cả gai ốc liếc nhìn trộm Vương Đằng một cái.
Hít!
“Tổng giám đốc Vương, chúng ta sẽ ở lại thành phố Giang một đêm để nghỉ ngơi hay quay về Đông Hải trong đêm?” Chàng trai nói
“Trở về Đông Hải đi thôi?” Vương Thịnh Quốc nóng lòng trở về, liền nói.
Đối phương gật đầu, lái xe lên đường cao tốc, nhanh chóng đi về phía Đông Hải.

Rạng sáng, tầm hơn sáu giờ mọi người mới về đến Đông Hải.
Xe dừng lại tại khu biệt thự Phú Hoa, Vương Đằng và Vương Thịnh Quốc bước xuống xe.
“Chú hai, vậy ta về trước đây, tiện thể thông báo một tiếng cho ông nội, tránh để ông phải lo lắng.” Vương Á Nam hạ cửa kính xe xuống, rồi nói.
“Cũng được, vậy ta cũng không giữ ngươi lại, chạy đôn chạy đáo một ngày rồi, về nhà nghỉ ngơi đi.” Vương Thịnh Quốc gật đầu nói.
Vương Á Nam gật đầu, vẫy tay với Vương Đằng.
“Em họ Vương Đằng, vậy ta đi trước đây, có rảnh sẽ qua tụ họp, anh chị em chúng ta là người một nhà, nên gần gũi nhau hơn.”
“Được, chị họ đi thong thả nhé!” Vương Đằng gật đầu cười nói.
Có một điểm mà Vương Á Nam nói không sai, đó chính là họ là người thân máu mủ tình thâm!
Kiếp trước, Vương gia lâm nguy, mấy anh chị em tuy rằng không ưa gì nhau, nhưng trong lúc nguy nan đều ra sức giúp đỡ lẫn nhau. Những việc này, người ngoài không thể nào làm được.
Vương Thịnh Quốc hơi ngạc nhiên về thái độ của Vương Á Nam đối với Vương Đằng.
Trước kia Vương Á Nam khá chướng mắt Vương Đằng, dù sao nàng cũng là thiên chi kiều nữ, tất cả mọi phương diện đều rất ưu tú.
Vương Đằng thì không như vậy, hoàn toàn là một đứa không nên thân, ăn chơi phóng túng, căn bản không thể hoà hợp với vòng quan hệ nhỏ bé của họ.
Nhưng lúc này Vương Á Nam lại ấm áp đến lạ thường với Vương Đằng, thái độ này khiến Vương Thịnh Quốc vừa vui mừng lại vừa cảm thán.
Sau khi Vương Á Nam đi, Vương Đằng và Vương Thịnh Quốc vào nhà.
Lý Tú Mai suốt một đêm không ngủ, lúc này đang ngồi chờ đợi trên sofa phòng khách, gương mặt tràn đầy vẻ buồn rầu và lo âu.
Dì Trần giúp việc vẫn chưa về nhà, luôn làm bạn bên cạnh Lý Tú Mai.
Hai người Vương Đằng mở cửa bước vào, nàng vừa nhìn thấy họ thì mừng rỡ kêu lên: “Bà Vương, Tổng giám đốc Vương và cậu Vương về tới rồi!”
“Cái gì!”
Lý Tú Mai ngẩng đầu, trong khoảnh khắc nhìn thấy Vương Thịnh Quốc, nước mắt suýt nữa tuôn rơi.
Vương Thịnh Quốc đi về phía trước, ôm chặt Lý Tú Mai, nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng: “Ta đã trở về, thật xin lỗi, đã khiến ngươi lo lắng!”
“Ha ha, ta nói cha mẹ à, hai người đừng diễn cảnh ân ái nữa, ta nổi hết da gà lên rồi đây này.” Vương Đằng ngáp một cái, trợn mắt nói.
Lý Tú Mai đỏ mặt, vùng vẫy thoát ra khỏi vòng tay của Vương Thịnh Quốc.
“Nhóc con thối!” Vương Thịnh Quốc tức giận, trợn mắt nhìn Vương Đằng.
“Tổng giám đốc Vương, mọi người ngồi xuống trước đi, ta đi chuẩn bị chút đồ ăn” Lúc này dì Trần cười nói.
Dì Trần làm bữa sáng, cả nhà Vương Đằng cùng nhau ngồi ăn cơm.
“Cái gì, con trai chúng ta là võ giả?”
Vương Thịnh Quốc như vừa nghe thấy một chuyện không thể nào xảy ra, còn suýt nữa phun hết thức ăn trong miệng ra ngoài, nhìn Lý Tú Mai với vẻ mặt khiếp sợ.
“Không tin thì ngươi tự đi hỏi con trai mình đi.” Lý Tú Mai nói.
“Con trai, mẹ ngươi không gạt ta chứ.” Vương Thịnh Quốc không chớp mắt một cái mà nhìn Vương Đằng.
Vương Đằng cũng không trả lời mà duỗi ngón tay ra, một tia nguyên lực hệ Hỏa tỏa ra, bốc lửa lên, chỉ thấy Vương Thịnh Quốc kinh ngạc cảm thán không thôi.
“Nguyên lực kìa, ngươi quả nhiên là võ giả!”
“Thế nhưng, sao ngươi đã thành võ giả rồi? Đã luyện võ được bao lâu đâu!” Hắn vẫn không thể tin nổi.
Chủ yếu là do thời gian luyện võ của Vương Đằng còn quá ngắn.
Mà mọi người đều biết, việc luyện võ rất khó, giai đoạn Võ Đồ còn đỡ chút, nhưng việc vượt qua ngưỡng cửa võ giả, lại làm khó rất nhiều người.
Hiện tại Vương Đằng lại đã là võ giả, cú nhảy vọt này thực sự quá nhanh, đừng nói với ta, ngưỡng cửa kia là giả chứ?
Hơn nữa hắn chợt nhớ tới hội Thiết Quyền khắp nơi im lặng như tờ kia, thằng nhóc này sẽ không phải…
Được rồi, đã trở thành võ giả, dù sao có vài chuyện cũng không thể cân nhắc dựa theo tác phong làm việc của người thường.
Huống hồ mấy người kia cũng chẳng phải thứ tốt gì.
“Ta nói ta gặp được một ông lão, người ta nhìn ra xương cốt ta thanh kỳ, là kỳ tài luyện võ, cho nên ra sức nhận ta làm đồ đệ, truyền lại thần công cho ta, nên ta mới có thể tiến triển nhanh vậy, các ngươi tin không?” Vương Đằng vừa ăn bữa sáng, vừa nói.
“Đứa nhỏ này, lại tán dóc rồi.” Lý Tú Mai trợn mắt nhìn hắn.
Vương Thịnh Quốc cũng giữ im lặng, rõ ràng là không tin.
“Vậy chỉ còn mỗi một lời giải thích, là vì ta có thiên phú dị bẩm!” Vương Đằng bất đắc dĩ mà nói.
“Quả nhiên, con trai ta chính là một thiên tài, không hổ là đứa ta sinh.” Vương Thịnh Quốc bày ra vẻ quả nhiên là vậy, phối hợp mà gật đầu nói.
“Cái gì mà con trai ngươi sinh, còn chẳng phải từ trong bụng ta ra à.” Lý Tú Mai không cam chịu tỏ ra yếu kém, trợn mắt nói: “Không có dòng máu ưu tú của ta, Vương gia các ngươi có thể sinh ra đứa trẻ thiên tài vậy sao.”
Vương Đằng nhìn hai ông bà già nhà mình không biết xấu hổ mà khoe khoang dòng máu mình ưu tú ra làm sao, thậm chí còn lấy liệt tổ liệt tông ra mà làm ví dụ.
Một người nói tổ tiên Lý gia ta từng đi làm quan lớn, người kia lại bảo Vương gia ta còn từng làm tướng quân đây!
Cũng chẳng biết là thật hay giả, dù sao Vương Đằng chỉ cảm thấy, hệ thống đại lão luôn quy củ kia nhất định rất không phục.
Đều là công của hai người, còn lôi bọn ta vào làm gì nữa?
Hừ!

Ăn một bữa cơm, còn tương đối náo nhiệt, Lý Tú Mai nhân dịp nói hết mọi chuyện đã xảy ra trong công ty mấy ngày nay cho Vương Thịnh Quốc nghe.
“Kẻ hèn nhát Bao Trạch Khánh kia, ở trước mặt ta còn chả dám thả một cái rắm, thế mà ta vừa gặp chuyện đã nhảy ra gây sự, xem ra cần phải tính món nợ này với hắn cho đàng hoàng.”
Vương Thịnh Quốc cũng không phải kiểu người lương thiện, lần này thật sự bị mấy người kia chọc giận, sau này chắc chắn sẽ làm ra động tác lớn.
“Còn có Giả Quế Nhân, ta đối đãi hắn không tệ, lúc thì cất nhắc lúc thì cho cổ phần, hắn lại ăn cây táo rào cây sung, tên bạch nhãn lang này!”
Nói chuyện đến Giả Quế Nhân, hắn lại càng tức giận, cảm giác bị người phản bội thực sự khiến mình đè nén khó chịu, một hơi dằn thẳng xuống đáy lòng.
“Được rồi, ngươi cũng đừng tức giận quá. Ít nhất có con trai chúng ta ngăn cơn sóng dữ, ngươi còn không biết, lúc đó toàn bộ bọn người kia đều sợ muốn chết, nửa lời cũng chẳng dám nói. Hơn nữa, lần này chúng ta cũng không phải không thu về được gì, ít nhất thấy rõ được gương mặt thật của bọn họ, người nào có thể tin tưởng, người nào thì không, trong lòng cũng nắm chắc hơn.” Lý Tú Mai nói.
“Ngươi nói không sai, vừa lúc nhân cơ hội này lọc tẩy nội bộ công ty một chút, mấy năm nay bọn họ hẳn đã xếp vào không ít thân thích của mình. Nhân viên công ty vốn đã hơi rườm rà, đá thẳng vài kẻ không có năng lực đi, cũng coi như thay máu mới.” Vương Thịnh Quốc gật đầu nói.
Nói chuyện phiếm thêm vài câu, ba người lại đi nghỉ ngơi.
Nhất là Vương Thịnh Quốc và Lý Tú Mai, đã vài ngày không được ngủ đàng hoàng, đã sớm kiệt sức, nếu không nghỉ ngơi tử tế, thân thể sắp không chịu nổi rồi.
Giữa trưa.
Vương Đằng nằm ở trên giường, vừa tỉnh lại sau giấc ngủ, tinh thần còn đang hơi hoảng hốt.
“Phù!”
Hắn không khỏi thở dài ra một hơi.
Gần đây thật sự xảy ra quá nhiều chuyện, một chuyện tiếp một chuyện, muốn đi nghỉ ngơi cho tốt một lát, trải nghiệm chút thú vui nhặt thuộc tính nhàn nhã cũng không xong.
Hắn bước xuống giường, kéo màn cửa sổ ra, ánh mặt trời chiếu vào có hơi chói mắt, hắn không khỏi thoáng nheo mắt lại.
Nói tới thuộc tính.
Vào lúc giết những người trong hội Thiết Quyền kia, lại đã nhặt về được không ít thuộc tính.
‘Tinh thần’ x3
‘Ngộ tính’ x1.5
Bây giờ ngộ tính của hắn đã đạt 98. 5, tinh thần thì đạt tới 95, cả hai đều sắp gần trăm rồi.
Vương Đằng bỗng nhiên rất chờ mong, vào lúc hai loại thuộc tính này đạt tới số một trăm, sẽ có thay đổi gì chăng?
Còn lại, phần lớn là thuộc tính sức mạnh và tốc độ, bọn chúng đều chỉ là Võ Đồ mà thôi.
Ngoài ra, những thành viên kia vốn chỉ sử dụng các loại chiến kỹ cơ sở như đao pháp, kiếm pháp, quyền pháp… mà những thứ này, Vương Đằng đã sớm đi đến đỉnh cao, sẽ không có thuộc tính rơi xuống nữa.
Mà thật ra, lại có một điểm khiến Vương Đằng rất giật mình, đó là khi giết người cũng sẽ rơi thuộc tính trắng.
‘Thuộc tính trắng’ x8
Những thuộc tính trắng này là do thành viên hội Thiết Quyền lấy cái chết để cống hiến, mặc dù hơi ít nhưng Vương Đằng vẫn vô cùng cảm kích bọn họ.
Bọn họ đều là người tốt nha!
Hiện tại thuộc tính trắng đã có 35 điểm, nghĩ lại, vẫn nên tích lũy trước.
Thầy cô đã dạy chúng ta từ nhỏ, bớt ăn bớt mặc là thói quen tốt!
Còn về thuộc tính tinh thần và ngộ tính, đến lúc đó lại tới bệnh viện tâm thần hay võ quán xoát lại một lần, dù sao khoảng cách tới một trăm chỉ còn một chút, không có gì quá khó.
“Cha, mẹ, các ngươi sao ngủ không thêm một lát?” Vương Đằng nói.
“Lớn tuổi, không ngủ được bao lâu.” Vương Thịnh Quốc nói.
“Người già rồi!” Vương Đằng nhíu mày, trêu ghẹo nói.
“Cút!”
“Đúng đấy, mẹ ngươi vẫn còn trẻ đây.” Lúc này Lý Tú Mai bưng đồ ăn từ phòng bếp đi tới, nói.
“Ta nói cha ta thôi, lão mẹ vĩnh viễn chỉ mười tám tuổi.” Vương Đằng nịnh nọt nói.
“Chữ ‘lão’ này dùng có thứ tự như thế, thế nào ta cũng không tin đâu.” Lý Tú Mai liếc mắt nói.
“…”
Vương Đằng lập tức quýnh lên, hắn đã gọi vậy quen rồi, kết quả bị trêu chọc, phụ nữ, quả nhiên đều là loài động vật lòng dạ hẹp hòi.
Không thể trêu vào, không thể trêu vào!
Vương Thịnh Quốc cười thầm không thôi.
“Đúng rồi, thành tích kỳ thi võ của ngươi chắc hẳn sắp có rồi hả?” Hắn đột nhiên nhớ tới, không khỏi hỏi đến.
Lúc đầu, hắn cũng không ôm hi vọng bao nhiêu, kết quả Vương Đằng đột nhiên trở thành võ giả, vậy kỳ thi võ này chẳng phải là dễ như trở bàn tay rồi sao.
Không đi thi được Võ Trạng Nguyên về, làm sao xứng đáng với thực lực võ giả!
Trạng Nguyên đó, dù hắn có bao nhiêu thành công trên phương diện thương mại, con trai có thể thi được Trạng Nguyên, thì đây chính là chuyện làm rạng rỡ tổ tông.
“Chắc là hôm nay.” Vương Đằng suýt nữa đã quên việc này.
“Cái gì mà chắc là, nếu không rõ lắm thì tranh thủ thời gian gọi điện thoại hỏi thầy chủ nhiệm của các ngươi một chút.” Vương Thịnh Quốc im lặng nói.
“Vậy được rồi, để ta gọi điện thoại hỏi bạn học một lát.”
Vương Đằng gọi điện thoại cho Lâm Sơ Hàm, hỏi thăm thời gian, đúng là mười hai giờ hôm nay sẽ công bố thành tích.
Nhìn đồng hồ báo thức trên vách tường một chút, mười một giờ bốn mươi tám phút, ừm, còn kém mười hai phút, Vương Thịnh Quốc và Lý Tú Mai chỉ có thể hồi hộp ngồi đợi.
Đại sảnh.
“Con trai à, thời gian tới rồi, nhanh nhập số thẻ dự thi vào đi.”
Vương Thịnh Quốc nhìn chằm chằm đồng hồ thật lâu. Ngay khi kim giây nhảy chuẩn xác đến vị trí 12:00 một cái, hắn lập tức lên tiếng thúc giục Vương Đằng.
“Cha, cần phải vội vã như vậy sao?” Vương Đằng cạn lời, nói.
Trước mặt hắn đang bày một chiếc laptop, đã sớm mở trang web đăng nhập tra điểm ra, chỉ thiếu bước nhập số thẻ dự thi vào tôi.
“Ai da, ngươi đi sang một bên, để cho ta tới làm cho.” Lý Tú Mai còn gấp hơn cả Vương Thịnh Quốc, trực tiếp đẩy Vương Đằng ra, nhanh tay nhập dãy số thẻ dự thi của hắn vào.
Kiểm tra đối chiếu thông tin xong, click vào xác nhận.
Ngữ văn: 136
Toán học: 141
Tiếng Anh: 143
Cấp bậc kiểm tra đánh giá: Võ Đồ cực hạn ( võ giả cấp Chiến Binh nhất tinh ‘thực’)
Môn chuyên ngành thi võ: 145 (trên thang điểm 150)
Kỳ thi thực chiến: 100+20 (trên thang điểm 100)
...
Nhìn thông tin vừa nhảy ra trên màn hình máy vi tính, Vương Thịnh Quốc và Lý Tú Mai thật lâu vẫn không nói gì.
Sau đó Lý Tú Mai rời khỏi trang web, lại đăng nhập vào một lần nữa, lần này nàng lại kiểm tra đối chiếu số thẻ dự thi của Vương Đằng thật nghiêm túc, xác nhận không có vấn đề, mới click vào xác nhận.
Kết quả vẫn là thành tích vừa rồi, không thay đổi một số điểm nào.
Vương Thịnh Quốc và Lý Tú Mai liếc nhau, Vương Thịnh Quốc lên tiếng: “Lại đăng nhập vào đi, lần này để ta.”
Lý Tú Mai đưa thẻ dự thi cho hắn, tránh ra bên ngoài, để Vương Thịnh Quốc đến làm.
“...” Vương Đằng.
Thế là hai người đăng nhập ra vào tổng cộng ba lần, thành tích của Vương Đằng đều không có gì thay đổi, nên là bao nhiêu, thì chính là bấy nhiêu.
“Các ngươi thật sự đủ rồi, ta còn có phải con ruột các ngươi hay không, chẳng phải chỉ là thi tốt đi chút thôi mà, còn không chịu tin ta vậy.”
Vương Đằng thấy bọn họ không vẫn về không, lập tức im lặng trợn trắng hai mắt, ra vẻ như “ta bị tổn thương nặng nề” mà nhìn bọn họ.
Vương Thịnh Quốc và Lý Tú Mai ngượng ngùng cười một tiếng, đột nhiên cảm thấy hình như mình hơi quá đáng.
“Con trai à, việc này cũng không thể trách chúng ta, kết quả điểm số này của ngươi khiến người ta không nhìn thấu!” Vương Thịnh Quốc cảm thán.
“Hơn nữa, ngươi rốt cuộc thi kiểu nào vậy, bình thường cũng không thấy ngươi học, len lén nói cho mẹ nghe, có phải đã sớm biết đề bài kiểm tra rồi không?” Lý Tú Mai tiến đến gần, ra vẻ thần bí mà hỏi.
“Ngươi có thể thôi đi, đề bài thi đại học là thứ có thể tùy tiện biết được sao?”
Vương Đằng không còn cách nào, sớm biết sẽ thành như này, giờ chỉ có thể kiên nhẫn giải thích nói: “Sau khi ta luyện võ, nhất là khi trở thành võ giả rồi, cảm giác đầu óc càng ngày càng linh hoạt, trí nhớ cũng tốt lên rất nhiều, rất nhiều kiến thức nhìn vào mấy lần là có thể nhớ kỹ, hiện tại đầu óc có thể xoay chuyển cực nhanh. Đây cũng là một bí mật của ta, các ngươi đừng đi khắp nơi nói với người ngoài.”
“Lỡ bị người bắt đi cắt miếng nghiên cứu, các ngươi sẽ không còn đứa con trai thiên tài này nữa đâu.”
Hắn cố ý nói chuyện theo hướng nghiêm trọng, chính là hi vọng hai vợ chồng có thể phối hợp, che dấu quá khứ của mình trước mặt người ngoài.
“Hừ hừ hừ, cái gì mà cắt miếng nghiên cứu, chỉ thích nói nhảm!” Lý Tú Mai tức giận nói.
“Loại tình huống như ngươi, hình như ta từng nghe nói rồi, hình như là bởi vì tinh thần lực tăng lên, nên đầu óc cũng tốt hơn. Đúng rồi, ngay cả con gái của một nhà kia, hai năm trước cũng từng tham gia thi võ, thì một phát đột phá lên, làm tất cả mọi người đều phải kinh ngạc.” Vương Thịnh Quốc suy nghĩ, vuốt cằm nói.
“Tinh thần lực?” Vương Đằng lặp lại một lần, trong lòng hơi động, tinh thần lực và thuộc tính tinh thần sẽ có liên quan gì đến nhau?
“Chuyện này nói ra lại tương đối mơ hồ. Ta cũng không rõ lắm, nhưng nghe nói người có thể sinh ra tinh thần lực này vô cùng thưa thớt, đều là những nhân tài đặc thù rất ghê gớm.” Vương Thịnh Quốc nói như lời thề son sắt, xem ra cũng chỉ là một tin tức ngầm mà hắn từng nghe nói.
“Nói như vậy, loại tình huống như con trai ta, cũng không phải là bí mật gì lớn nha, hơn nữa không chừng hắn còn là nhân tài đặc thù mà ngươi nói đây.” Lý Tú Mai thở phào nhẹ nhõm, nói.
“Quả thực như thế, nhưng trước khi biết chắc chắn rõ ràng, không cần phải đi kể khắp nơi, việc này cứ để tiểu Đằng tự giải quyết đi.” Vương Thịnh Quốc nói.
“Thực lực của con trai chúng ta, e rằng sẽ dọa đến rất nhiều người.”
“Ha ha ha, hù được bọn họ mới tốt, lại làm tất cả mọi người xem một chút, con trai của Vương Thịnh Quốc ta không kém bất kì ai, thậm chí còn ưu tú hơn cả mấy người được gọi là thiên tài kia.” Vương Thịnh Quốc cảm thấy cực kỳ hài lòng, hả hê, nhưng hắn cũng không đến mức mất đi lý trí, lại nói tiếp: “Nhưng với người ngoài, chúng ta cứ nói tiểu Đằng bình thường trong nhà luôn tương đối cố gắng học tập, như vậy ít nhiều cũng sẽ không khiến người giật mình sợ hãi quá.”
“Đúng, đúng, biểu hiện quá ưu tú, chờ lát sau bị bắt đi cắt miếng thật, cái đầu này vất vả lắm mới tốt lên, nếu cầm đi cắt rồi thì thật quá đáng tiếc.” Lý Tú Mai gật đầu ra vẻ đồng ý, sờ đầu Vương Đằng giống như sờ một trái dưa hấu vậy.
“...” Vương Đằng.
Loại cảm giác này thật sự không tốt lắm.
Hai người không để ý hắn, tiếp tục không ngừng tán thưởng kết quả hiện trên máy vi tính, tựa như nhìn thế nào cũng không đủ.
“Con trai, hai hạng kiểm tra đánh giá cấp bậc và kỳ thi thực chiến này của ngươi là xảy ra chuyện gì vậy?” Vương Thịnh Quốc hơi kỳ quái hỏi.
“Ngay khi kiểm tra đánh giá cấp bậc ta chỉ phát huy ra thực lực của Võ Đồ cực hạn thôi, nhưng lúc thi thực chiến lại bày ra thực lực của võ giả, bị Tổng đốc Giang nhìn thấy, có lẽ chính là vì vậy, phía sau mới có thêm ghi chú đi.” Vương Đằng giải thích nói.
“Ngươi còn từng gặp mặt Tổng đốc Giang rồi?” Vương Thịnh Quốc ngạc nhiên nói.
“Đúng!”
“Ai da, bây giờ mặt mũi của ngươi còn lớn hơn cả cha ngươi, ta còn chưa từng gặp Tổng đốc Giang đâu.” Vương Thịnh Quốc có chút ao ước, cảm thán.
“Lão Vương, tầm mắt ngươi không rộng lớn gì cả, khi nào rảnh ta lại dẫn ngươi đi trải việc đời một chút.” Vương Đằng vỗ vỗ bả vai Vương Thịnh Quốc, nói như ông cụ non.
“Mau mau cút, thằng nhóc thúi! Còn giễu cợt cha ngươi.” Vương Thịnh Quốc tức giận đẩy tay của hắn ra.
Sau đó hỏi: “Vậy thành tích kỳ thi thực chiến này là xảy ra chuyện gì? Thang điểm một trăm, sao đằng sau lại được cộng thêm 20?”
Vương Đằng sờ cằm, suy đoán nói: “Có thể là bởi vì ta giết một con tinh thú, nên được thêm điểm ngoài quy định?”
Trên thực tế, hắn cũng không có chắc lắm.
“Tinh thú!” Vương Thịnh Quốc và Lý Tú Mai hoảng sợ nói: “Kỳ thi thực chiến sao lại xuất hiện cả tinh thú?”
“Là vì có vài chuyện ngoài ý muốn xảy ra.” Vương Đằng gượng cười giải thích chuyện ra một lần.
“Ôi trời ơi, xem ra không ít thí sinh đã chết, không ngờ kỳ thi thực chiến lại nguy hiểm như vậy, vậy ngươi có bị thương hay không?” Lý Tú Mai nghe xong, tràn đầy lo lắng.
“Không có chuyện gì, ngươi xem ta không phải rất tốt sao? Dù sao đó chỉ là chuyện ngoài ý muốn, kỳ thi thực chiến năm trước chỉ có người bị thương, không có ai chết.” Vương Đằng vội vàng an ủi mẫu hậu đại nhân.
“Không có chuyện gì là được!” Vương Thịnh Quốc nói.
Lúc này, điện thoại Vương Đằng chợt vang lên, cuộc gọi đến hiện lên: Lâm Sơ Hàm!
Hắn nhận: “Alo, lớp trưởng, kiểm tra thế nào?”
“Vương Đằng, ta qua rồi, điểm thi thực chiến của ta lại được tận tám mươi, tám mươi điểm, ngươi biết không? Ta lại thi được tám mươi điểm!”
Đầu bên kia điện thoại, âm thanh của Lâm Sơ Hàm tràn đầy kích động, Vương Đằng lần đầu tiên thấy nàng trở nên mất lễ như vậy.
Vương Đằng cũng hơi kinh ngạc, Lâm Sơ Hàm chỉ gắng gượng mới giết được năm con dị thú, trong đó bốn con là cấp thấp, chỉ có một con là dị thú cấp trung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận