Võ Đạo Toàn Thuộc Tín

Chương 782: Thế mà... thật sự chữa khỏi! (3)

“Mới vừa rồi ngươi luyện đan, nhiệt độ quá cao, ảnh hưởng đến mọi người rồi.” Thôi Hằng giải thích.
“Thì ra là như vậy, vậy thì thật là xin lỗi các vị, là ta suy nghĩ không chu đáo.” Vương Đằng kịp phản ứng, chắp tay với mọi người, hơi áy náy nói.
“Không sao, không sao. Cách xa như vậy mà còn bị ảnh hưởng đến, chứng minh rằng thuật luyện đan của chúng ta vẫn chưa đến nơi đến chốn, không thể trách người khác được.” Vị Quý đại sư kia cười ha ha nói.
“Không sai, chỉ có thể trách chúng ta tài nghệ không tinh.” Từ đại sư cũng cười nói, không có lấy nửa ý tứ trách cứ Vương Đằng.
Trần Duệ Phạm không khỏi bĩu môi, sắc mặt xem có vẻ không được tốt.
Những luyện đan sư khác nghe được hai vị đại sư nói như vậy, tất nhiên cũng không nói cái gì nữa, may mà bọn họ rộng rãi hào phóng bỏ qua chuyện này, ngược lại có thể nhận được thiện cảm của vị đại sư trước mắt này.
“Chờ một chút, sao ta cảm thấy vị đại sư này có hơi quen mặt ?” Đột nhiên Từ đại sư chần chờ nói.
“Để ta giới thiệu với mọi người một chút vậy.” Thôi Hằng cười thầm, tiến lên phía trước nói: “Hai vị này là đại sư Từ Hòa Dự, đại sư Quý Tâm Thủy.”
“Mà vị này, hắn tên là Vương Đằng, là một học trò của ta ở trường Quân đội Hoàng Hải, chỉ là hiện nay đã là cường giả cấp Chiến tướng.”
“Cấp Chiến tướng!” Từ Hòa Dự và Quý Tâm Thủy đều giật mình, ngay sau đó như nhớ ra được cái gì, thất thanh nói: “Ngươi chính là tên Vương Đằng kia!”
Rõ ràng là bọn họ cũng biết Vương Đằng, chỉ là chưa từng gặp qua người thật, cho nên mới không hề nhận ra hắn vào lần đầu tiên.
“Nếu như không có một Vương Đằng thứ hai mà nói, ta chắc là người tên Vương Đằng mà hai vị đại sư nghĩ tới.” Vương Đằng cười nói.
“Thật là tuổi trẻ có tài!” Cặp mắt của Quý Tâm Thủy cẩn thận đánh giá Vương Đằng, sợ hãi thán phục.
“Có thể mạo muội hỏi một chút hay không, thuật luyện đan của ngươi đạt tới trình độ nào rồi?” Từ Hòa Dự không khỏi hỏi.
“Cấp Đại sư!” Vương Đằng cũng không còn giấu diếm, bình thản nói.
Hai người Quý Tâm Thủy và Từ Hòa Dự không khỏi hít một hơi thật sâu.
“Quả nhiên ta không ngửi sai, mùi đan hương đan vừa rồi tất nhiên chỉ có cấp Đại sư mới có thể luyện chế ra đan dược cao phẩm.” Từ Hòa Dự nói.
Thôi Hằng ở bên cũng kinh sợ, Vương Đằng thật sự đạt đến cấp Đại sư, rốt cuộc người này tu luyện như thế nào!
“Hừ.” Tiếng hừ lạnh từ bên cạnh truyền đến, kỳ quái nói: “Đan thì có thể luyện ra, nhưng có thể chữa khỏi cho thương thế của Hàn lão hay không còn chưa biết được đâu, đừng có làm ra vẻ, đến lúc đó lại bị chê cười.”
Hai người Từ Hòa Dự và Quý Tâm Thủy lập tức cảm thấy điều không đúng, Trần đại sư và Vương đại sư trẻ tuổi trước mặt này không hòa hợp rồi!
Hai người liếc mắt nhìn nhau, cũng không nói thêm gì, trong lòng hiện ra suy nghĩ xem kịch vui.
Nhân duyên của Trần Duệ Phạm này không tốt, bọn họ cũng muốn thấy vị Vương đại sư này có thể khiến cho hắn kinh ngạc hay không.
Vương Đằng lại càng không thèm để ý tới hắn bất lực sủa bậy ở một bên, nói với Đàm Đài Tuyền: “Bây giờ đi tới chỗ Hàn lão bên kia.”
“Thành công rồi sao?” Đàm Đài Tuyền hỏi.
“Ừ.” Vương Đằng gật đầu.
Lúc này hai người chạy tới chỗ ở của Hàn lão, Quý Tâm Thủy và Từ Hòa Dự liếc mắt nhìn nhau, vội vàng đi theo sau.
“Bản thân ta muốn xem ngươi có năng lực gì.” Trần Duệ Phàm lạnh lùng hừ một tiếng rồi cũng đi theo.
“Các ngươi ở đây trông chừng, ta đi xem một chút.” Thôi Hằng dặn dò với luyện đan sư xung quanh một tiếng, theo sát phía sau.
Mấy người rời đi, những luyện đan sư còn lại bàn luận xôn xao, lần lượt tản đi.
...
Tại khu ký túc xá của giáo viên, trong căn nhà gỗ nhỏ.
Vương Đằng và Đàm Đài Tuyền gõ cửa phòng, đi vào bên trong nhà.
“Các ngươi đã tới rồi!” Ánh mắt Hàn lão sáng lên.
“Ông lão, linh đan diệu dược của ngươi đã tới.” Vương Đằng giơ hai bình ngọc trong tay lên, cười nói với Hàn lão.
“Mau tranh thủ thời gian, lão đầu ta còn chưa sống đủ lâu, bây giờ dáng vẻ này làm ta nghẹn chết rồi.” Hàn lão thúc giục.
Vương Đằng cười cười, đưa hai bình ngọc cho Hàn lão: “Một cái uống, một cái bôi ngoài da, ngươi tự mình thử một chút đi.”
Nói xong thì cùng Đàm Đài Tuyền đi ra khỏi phòng.
Mọi người đợi ở bên ngoài hơn một giờ, cửa phòng cọt kẹt một tiếng từ từ mở ra, từ bên trong Hàn lão chậm rãi bước ra.
Thân thể của hắn vẫn già nua, nhưng trên mặt đã khôi phục được không ít huyết sắc, không hề giống với không khí trầm lặng như lúc trước, như đặt nửa chân vào quan tài.
“Hàn lão, cảm giác như thế nào?” Vương Đằng cười nói.
“Ha ha ha, lão già ta cuối cùng cũng kéo dài được một hơi rồi.” Hàn lão cười lớn nói.
“Thế mà... thật sự chữa khỏi!” Trần Duệ Phàm rất khiếp sợ, thì thào tự nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận