Võ Đạo Toàn Thuộc Tín

Chương 1379: Hành tinh Phong Lang, cây Hỏa Đồng!

Lúc này xuất hiện ở trước mặt mọi người là một khe núi cực lớn, kiến trúc bên trong khe núi san sát, một cảnh tượng náo nhiệt.
“Đây chắc là nơi định cư của của gia tộc thế hệ sau của Giới Chủ Hỏa Hà.” Giọng nói của Viên Cổn Cổn vang lên trong đầu Vương Đằng.
Xe bay dừng lại trong khe núi, lập tức đã có người đi ra chiêu đãi bọn họ.
Đây là một tồn tại cấp Vực Chủ, đại khái dáng vẻ trung niên, có mái tóc dài màu đỏ lửa, cười nói: “Vừa nghe các vị muốn tới, trên dưới Kỳ gia ta đã chuẩn bị hồi lâu, quả thật chính là rồng đến nhà tôm.”
Các lão gật đầu với hắn.
“Các lão, mời vào trong.” Kỳ Thành Thiên hơi cung kính cúi người thi lễ, dẫn đường phía trước.
“Không cần phiền phức vậy, trực tiếp dẫn chúng ta đi đến chỗ vào Hỏa Hà giới đi.” Các lão nói.
“Cũng được, xin mời các vị theo ta.” Kỳ Thành Thiên không hề ép buộc, gật đầu nói.
Dưới sự hướng dẫn của hắn, mọi người nhanh chóng đi đến chỗ sâu trong khe núi.
Người ở nơi này dần dần rất thưa thớt, hơn nữa có thủ vệ canh gác nhiều lớp, hiển nhiên đã là cấm địa của Kỳ gia, người bình thường vốn đừng mong tiến vào.
Đột nhiên, một cây to che trời màu đỏ lửa khổng lồ lọt vào trong mắt mọi người.
Cây kia vô cùng lớn, chỉ sợ mười người đều không thể ôm hết được thân cây, trên thân cành rậm rạp lá cây màu đỏ lửa, giống như nhiều ngọn lửa đang thiêu đốt, vô cùng thần dị.
Nguyên lực hệ Hỏa nồng đậm tràn ngập xung quanh cây to, quanh cây to không có bất cứ một loại thực vật nào tồn tại, trên mặt đất lồi ra một rễ cây giống như con trăn to, có vẻ hết sức thô to ở trong đất.
“Cây này!” Ánh mắt Vương Đằng lộ ra vẻ kinh ngạc.
“Đến rồi!”
Kỳ Thành Thiên dừng bước lại, chỉ vào cây to ở trước mặt kia nói: “Cửa vào Hỏa Hà giới nằm trong hốc cây Hỏa Đồng này.”
“Hỏa Hà giới lại… ở trong một gốc cây?!!” Vương Đằng lại kinh hãi, trên mặt lộ ra vẻ không thể tin nổi.
“Chuyện bé xé ra to, tiểu thế giới của Giới Chủ có thể tồn tại ở bất cứ vật phẩm nào, lớn đến ngôi sao, nhỏ đến hạt cát đều có khả năng. Một vài cường giả cấp Giới Chủ đỉnh phong thậm chí có thể nhét một tiểu thế giới có thể sánh bằng một tinh cầu sinh mệnh vào trong một hạt bụi nhỏ bé, hiện giờ chỉ ở trong một cây to, có gì kỳ quái chứ.” Viên Cổn Cổn khinh bỉ nói.
“Một hạt bụi!” Vương Đằng không thèm để ý đến giọng điệu quái gở của Viên Cổn Cổn, hoặc nói vốn không có tâm tư dư thừa để chú ý đến. Hắn đã bị lời Viên Cổn Cổn nói làm rung động hoàn toàn.
Cường giả cấp Giới Chủ lại có thể nhét một thế giới vào trong một hạt bụi, chuyện này kinh khủng cỡ nào.
Thủ đoạn như thế, thật sự thần bí khó lường, có thể nói thần thông!
Khó trách một khi đạt đến cấp Giới Chủ, kể cả thế gia cổ xưa như gia tộc Pylax đều không tình nguyện tùy tiện đắc tội.
Năng lực của cấp Giới Chủ thật sự quá lớn, không thể bỏ qua.
Trong số những người khác cũng có không ít người lần đầu tiên nghe nói đến, ánh mắt đều lộ vẻ khiếp sợ, cảm giác khó có thể tin.
Nhìn thấy biểu cảm của mọi người, Kỳ Thành Thiên cười đắc ý, nói: “Lúc trước lão tổ nhà ta đã tọa hóa ở cây Hỏa Đồng này, trước khi hắn ngã xuống đã tham ngộ ở đây mười ngày mười đêm, cuối cùng lấy thần thông cực lớn niêm phong tiểu thế giới này vào trong cây Hỏa Đồng.”
“Giới Chủ Hỏa Hà đúng là một người đáng ngạc nhiên, không ngờ cuối cùng hắn vẫn không thể vượt qua được lằn ranh kia, tiến vào cấp độ cao hơn.” Các lão lắc đầu thở dài nói.
Gương mặt Kỳ Thành Thiên cũng theo đó lộ ra một tia ảm đạm, một vị cường giả Giới Chủ ngã xuống, đây chính là tổn thất cực lớn đối với một gia tộc lớn như bọn họ.
Đáng tiếc cấp Giới Chủ đột phá đến cấp Bất Hủ thật sự quá khó khăn, khó đến mức dồn hết tất cả của cải của Kỳ gia bọn họ, chỉ sợ đều khó đạt đến được.
“Các vị, hiện giờ Hỏa Hà giới đã đến bên bờ sụp đổ, số lượng người tiến vào cần khống chế chặt chẽ, thực lực cũng không thể vượt qua cấp Vũ Trụ, bằng không hậu quả thật sự không thể tưởng tượng nổi.” Kỳ Thành Thiên điều chỉnh cảm xúc, nói.
Các lão gật đầu, nhìn Vương Đằng và Tào Hoành Đồ: “Các ngươi đã chuẩn bị xong chưa?”
“Thưa các lão, ta đã chuẩn bị thỏa đáng.” Tào Hoành Đồ trầm giọng nói.
“Ta cũng không có vấn đề gì.” Vương Đằng nói.
“Vậy đi đi.” Các lão vẫy vẫy tay, rồi sau đó lại nói với Kỳ Thành Thiên: “Kỳ gia chủ, cảm phiền ngươi mở Hỏa Hà giới ra.”
“Được.”
Kỳ Thành Thiên lên tiếng, tiến lên trước, trong tay xuất hiện một tấm lệnh bài màu đỏ lửa, quét qua trước mặt cây to.
Một tia sáng màu đỏ bay ra khỏi lệnh bài, đụng vào trong hốc cây to.
“Ầm ầm ầm!”
Mọi người giống như nghe được một trận nổ ầm ầm truyền ra từ trong hốc cây, rồi sau đó một tia sáng đỏ chói mắt bắn ra, sóng nhiệt cuồn cuộn đánh vào ngay mặt.
“Hai vị, các ngươi chỉ có mười lăm ngày, nếu như sau mười lăm ngày còn chưa ra, các ngươi rất có thể sẽ cùng hoàn toàn biến mất theo Hỏa Hà giới.” Kỳ Thành Thiên có vẻ mặt nghiêm nghị nói.
“Đa tạ Kỳ gia chủ nhắc nhở.” Tào Hoành Đồ ôm quyền nói.
“Đa tạ.” Vương Đằng cũng chắp tay với đối phương.
“Hiện giờ bên trong Hỏa Hà giới đã không hề có bất cứ người nào khác, tinh thú bên trong cũng giống như biết thế giới này sắp hủy diệt, trở nên nóng nảy điên cuồng hơn, bất cứ lúc nào đều có thể bạo động.” Kỳ Thành Thiên lại nói.
“Được, xem ra khó khăn lại tăng thêm không ít.” Vương Đằng cười khổ trong lòng.
“Chuyện nên nói ta đều đã nói, chờ khi các ngươi trở về, đi theo chỉ dẫn của lệnh bài là được, mời hai vị.” Kỳ Thành Thiên vung tay lên, hai tia sáng đỏ chia ray bay về phía Vương Đằng và Tào Hoành Đồ.
Vương Đằng và Tào Hoành Đồ nhận lấy lệnh bài, quan sát một chút rồi thu vào, sau đó nhìn về phía các lão, thấy hắn gật đầu, đều tự dẫn người của mình đi.
Mỗi bên năm người.
Bên Tào Hoành Đồ, ngoài hắn và Tào Giảo Giảo, Tào Vũ ra, hai người khác đều là võ giả cấp Vũ Trụ, một người trong đó còn bọc trong áo bào đen, không biết có lai lịch gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận