Võ Đạo Toàn Thuộc Tín

Chương 568: Trách ta sao, là các ngươi ép ta mà!

Chờ đã, hình như có cái gì đó lạ lạ lẫn vào.
Tiếng Hắc Ám!
Sau khi bong bóng dung nhập, Vương Đằng bỗng nhiên cảm thấy trong tự nhiên có thêm một chuỗi ký ức.
Đây là một gói ngôn ngữ!
Vừa mới nghĩ muốn học tiếng Hắc Ám, cái này lại tự dưng xuất hiện, từ lúc nào mà hệ thống có tính người như vậy?
Vương Đằng cảm thấy hơi khó tin.
Mà nói lại thì, con loài Hắc Ám Huyết tộc này có thể hiểu rõ ngôn ngữ nhân loại, nói rõ rằng thiên phú ngôn ngữ không tệ, rớt ra một gói ngôn ngữ cũng là hợp tình hợp lí.
Tóm lại là chuyện tốt, miễn cho sau này nghe được âm mưu loài Hắc Ám nhưng lại không biết bọn chúng đang nói cái gì thì chẳng phải là xấu hổ lắm sao.
Vương Đằng ném xác loài Hắc Ám Huyết tộc vào trong nhẫn không gian, sau đó quan sát kho hàng trước mặt.
Ấy, hình như có ít đồ!
Trong góc nhà kho có để một đống khoáng thạch màu xanh!
“Đây là Thiên Thanh thạch!” Vương Đằng sờ cằm, là một luyện tạo sư cao cấp, hắn lập tức nhận ra trước mắt là khoáng thạch.
Thiên Thanh thạch là một loại khoáng thạch hệ Phong, dùng để rèn binh khí hệ Phong tự nhiên là tốt nhất, là thứ võ giả hệ Phong chạy theo như vịt.
Thuộc tính nguyên lực hệ Phong là loại thuộc tính biến dị, khoáng thạch tương ứng với nó cũng ít khi thấy, bởi vậy giá trị khá cao.
Một đống Thiên Thanh thạch này, nhìn qua đoán giá thì, giá trị ít nhất là năm tỷ!
Wow, ghê gớm, năm tỷ lận đó!
Mắt Vương Đằng biến thành hình trái tim, hắn không nghĩ tới còn có bất ngờ cỡ này.
“Lão Ngưu chỉ nói đừng đánh rắn động cỏ, cũng đâu nói là không thể mượn gió bẻ măng!” Vương Đằng cười hì hì: “Lại nói, ta trộm đi đống Thiên Thanh thạch này, bọn chúng phỏng chừng không thể phát hiện được trong thời gian ngắn, chờ lúc phát hiện, người ta có lẽ chỉ cho rằng có trộm đã tới. Cái này kêu là giương đông kích tây, một công đôi việc, tốt biết bao nhiêu!”
Vương Đằng thu Thiên Thanh thạch vào trong nhẫn không gian, lúc chuẩn bị rời đi, trông thấy loài Hắc Ám Tộc Người Sói ngã ở một bên.
Chíu!
Một ngón bắn chết!
Vứt xác vào nhẫn không gian làm bạn với loài Hắc Ám Huyết tộc trước đó, chờ sau khi rời khỏi lại xử lý sạch sẽ.
Vương Đằng rời khỏi nhà kho, sau đó tiếp tục thăm dò khu vực hắn phụ trách.
Mười mấy phút sau, mắt hắn sáng lên, cả người cẩn thận từng li từng tí.
Dựa theo Linh Thị nhìn được, nơi nguyên lực Hắc Ám nồng nặc nhất chính là phòng của một con loài Hắc Ám cấp cao cấp Chiến Binh thất tinh trong đó.
Ánh mắt Vương Đằng ngó vào trong phòng, có chút ngạc nhiên.
Một chiếc quan tài!
Thật đúng là ngủ trong quan tài!
Vẻ mặt Vương Đằng quái lạ. Trong ba con loài Hắc Ám cấp cao cấp Chiến Binh thất tinh, trừ con quái vật đầu dê mình người, hai con khác, một con là Cự Ma tộc, một con vừa vặn là Huyết tộc.
Ánh mắt của hắn đảo qua trong phòng, dường như trừ chiếc quan tài kia, cũng không có bất cứ chỗ nào kỳ lạ.
Lắc đầu, hắn cẩn thận rút đi.
Khu vực Vương Đằng phụ trách đã dò xét xong, sau đó là đến nơi đã hẹn sẵn trước đó tụ hợp với hai người Khổng Lê.
Trong góc, ba bóng dáng lén lén lút lút tụ hợp lại cùng nhau.
“Hai người các ngươi có tìm được manh mối gì không?” Vương Đằng truyền âm hỏi.
Vẻ mặt Khổng Lê và Vũ Văn Hiên có chút bất đắc dĩ, lắc đầu.
“…” Vương Đằng lập tức ngây ra, hắn còn muốn kiểm chứng lẫn nhau một chút với hai người, không nghĩ tới bọn họ thế mà không thu hoạch được gì.
“Vẻ mặt ngươi là thế nào đấy?” Khổng Lê nhướn mày, giống như từ vẻ mặt Vương Đằng thấy được khinh thường.
Sắc mặt Vũ Văn Hiên cũng có chút không đẹp cho lắm, bị một lính mới khinh thường, mặt mũi của người đường đường là thiếu tá như hắn hướng phải để chỗ nào.
“Khụ khụ, chúng ta vẫn là bàn về nhiệm vụ đi.” Vương Đằng vội ho một tiếng nói ra.
“Chẳng lẽ ngươi có thu hoạch?” Ánh mắt Khổng Lê sáng lên, hỏi.
Vũ Văn Hiên cũng không nhịn được nhìn qua hắn, trên mặt hiện ra một tia khó có thể tin. Cái tên này thật sự có thu hoạch?
“Có một chút xíu thu hoạch thôi à.” Vương Đằng khiêm tốn nói.
“Mau nói!” Khổng Lê lườm hắn một cái, bây giờ là lúc khiêm tốn sao.
Vương Đằng cười hì hì, cũng không che giấu, trực tiếp nói cho hai người những lời moi ra được từ trên người Huyết tộc.
“Ba con loài Hắc Ám chỉ là tới gặp một người! Người nào mà cần bọn chúng phí công lớn như vậy?” Khổng Lê không khỏi cau mày.
“Tình báo của ngươi có vấn đề gì không đấy?” Vũ Văn Hiên chất vấn.
“Không nói trăm phần trăm, chắc chắn tám mươi phần trăm vẫn phải có.” Vương Đằng bình chân như vại nói.
Nếu như không phải có vài bí mật không thích hợp nói cho người ngoài, hắn đều muốn nói trăm phần trăm.
“Tám mươi phần trăm! Ngươi xác định?” Hai người lập tức giật mình, độ chắn chắc này đã rất cao. Trên cơ bản, nếu độ chắc chắn có thể đạt tới cao như thế, quân bộ lập tức sẽ bỏ vốn nhân lực và vật lực tiếp tục dò xét sâu vào.
“Sao ngươi lấy được tình báo này?” Vũ Văn Hiên hỏi lại lần nữa.
Vương Đằng biết hai người vẫn còn có chút không tin, thế là lôi xác loài Hắc Ám Huyết tộc ra, thuận tiện nói sơ qua một lần chuyện tra hỏi.
“…”
Cơ bắp trên mặt Vũ Văn Hiên co rút điên cuồng, nhìn qua khuôn mặt đã thấy không rõ bộ dáng và cái đầu sưng ít nhất gấp đôi của loài Hắc Ám Huyết tộc, hoàn toàn không tưởng tượng nổi khi nó còn sống rốt cuộc đã bị cái gì.
Tên này sợ là không phải ma quỷ đấy chứ!
Khổng Lê liếc qua bộ dạng của Huyết tộc, sau đó lại liếc qua Vương Đằng, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa hai bên, vẻ mặt kỳ lạ hết mức.
Nàng âm thầm quyết định, về sau tuyệt đối không đi chọc giận Vương Đằng.
Nhưng hai người cũng có chút tin tưởng, vì sao Vương Đằng lại có thể chắc chắn tám mươi phần trăm.
Mẹ nó, đánh thành thế này, xương cốt có cứng đi nữa cũng phải khai ra thôi.
Nếu đổi lại là bọn họ, cũng sẽ có chắc chắn cao như vậy!
Ba người im lặng một hồi.
Đối với võ giả quân bộ mà nói, nhiệm vụ là tối cao, có đôi khi vì nhiệm vụ, tình nguyện chịu nguy hiểm cực lớn.
“Ta ở lại cho, các ngươi trở về báo lại tin tình báo này cho trung tá Ngưu đi.” Vũ Văn Hiên nói.
“Hay là để ta ở lại đi, phương pháp ẩn nấp của ta tốt hơn các ngươi một chút, tính an toàn cũng cao hơn.” Khổng Lê hơi chần chừ một chút nhưng vẫn nói.
“Phương pháp ẩn nấp của ngươi không kém ta là bao, cao hơn không được bao nhiêu, nếu như ta bị phát hiện, ngươi cũng sẽ không ngoại lệ, vẫn là để ta ở lại đi, ít nhất nếu như phát hiện bất thường, ta chắc chắn ba mươi phần trăm có thể rút khỏi nơi này.” Vũ Văn Hiên nói.
“Cái rắm, ta sẽ kém ngươi sao, ta còn có chắc chắn ba mươi lăm phần trăm có thể chạy trốn đây.” Khổng Lê nghe vậy liền phớt lờ, bác bỏ.

Nhìn hai người dùng phương thức truyền âm nhào vào cãi nhau, Vương Đằng vuốt ấn đường, nói: “Cái đó… hai vị à, các ngươi không hỏi ta thử sao?”
“Một tên lính mới cùi bắp như người, cút xa chừng nào tốt chừng ấy đi.” Hai người cũng không quay đầu lại, không hẹn mà cùng dỗi hắn một câu.
“Ta có trăm phần trăm tự tin toàn thân mà lui, ngoài ra không phải là ta đả kích các ngươi, phương pháp ẩn nấp của ta cao siêu hơn các ngươi gấp mấy lần, loài Hắc Ám có lẽ cũng không phát hiện được ta.” Vương Đằng phiền muộn nói.
“…” Hai người lập tức trầm mặc.
Sau đó đồng loạt quay đầu nhìn qua Vương Đằng.
“Trăm phần trăm tự tin toàn thân mà lui!” Khổng Lê nhìn Vương Đằng, nghi ngờ nói.
“Cho nên nói, những người như các ngươi cũng không cách nào hiểu rõ cái gì gọi là thiên kiêu.” Vương Đằng lắc đầu, bất đắc dĩ nói, ra vẻ cao thủ cô đơn.
“Nói tiếng người.” Khổng Lê trợn mắt nói.
“Nói thật các ngươi lại không tin.”
“Ngươi xác định loài Hắc Ám không phát hiện được phương pháp ẩn nấp của ngươi?” Vũ Văn Hiên hỏi.
“Đương nhiên!” Vương Đằng bình tĩnh nói.
“Sao ta cảm thấy ngươi lại đang làm màu nhỉ.” Khổng Lê nhìn hắn một cái, sau đó quay đầu hỏi: “Vũ Văn, ngươi thấy thế nào?”
“Giống vậy!” Vũ Văn Hiên mặt không biểu tình nói.
“…”
Trách ta sao, là các ngươi ép ta mà!
Sau một hồi lưỡng lự, do dự, chần chừ, Khổng Lê và Vũ Văn Hiên mới rời khỏi.
Quân nhân, lấy nhiệm vụ làm trọng!
Vương Đằng có cơ sở chắc chắn hoàn thành hạng mục nhiệm vụ này hơn họ.
Thế nên họ không có lý do ngăn cản hắn!
Nhìn hai người rời đi, Vương Đằng thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù thực lực của Khổng Lê và Vũ Văn Hiên không kém, nhưng ở hạng mục nhiệm vụ này, họ thật sự không giúp được gì, kiên quyết ở lại không chừng còn gây thêm rắc rối.
Bây giờ hai người họ rốt cuộc đã bị hắn thuyết phục, rời khỏi điểm đóng quân, như vậy thì hắn cũng có thể rảnh tay rảnh chân rồi.
Đối với nhiệm vụ lần này, cơ sở chắc chắn của Vương Đằng quả thật không nhỏ.
Hơn nữa không lâu trước đó, trong lòng hắn chợt lóe lên một tia sáng, lại có được một kế hoạch vừa chi tiết vừa chu đáo chặt chẽ.
Khóe miệng của Vương Đằng lập tức hiện ra một nụ cười gian tà.
Ngay sau đó, cơ bắp toàn thân của hắn bắt đầu chuyển động, cả người từ từ biến hóa, cuối cùng biến thành dáng vẻ của con loài Hắc Ám Huyết tộc đã bị hắn đánh thành đầu heo kia.
Đương nhiên, không phải là dáng vẻ sau khi thành đầu heo.
Vương Đằng dùng nguyên lực hệ Băng nhưng tụ thành một khối nước đá, sau đó quan sát dáng vẻ của mình một chút, khóe miệng không khỏi lộ ra một nụ cười hài lòng.
Kỹ năng ‘biến hình’ này quả nhiên không khiến hắn thất vọng.
Bất luận chiều cao, thể hình, cũng như dáng vẻ đều không khác chút nào so với bản gốc, mức độ tương đồng đạt đến 9999999%.
Đợi đã, sao cứ có cảm giác còn chỗ nào đó kỳ kỳ nhỉ?
Vương Đằng không khỏi nhíu mày, thậm chí hắn còn lấy thi thể của con Huyết tộc kia ra đối chiếu cặn kẽ từng chút một, lúc này mới chợt hiểu ra, vỗ trán một cái.
Cánh!
Huyết tộc có một đôi cánh dơi, mà hắn lại không biến ra đôi cánh dơi này.
Trong lòng Vương Đằng khẽ động, cơ bắp sau lưng bắt đầu động đậy, rồi trồi ra phía ngoài, cuối cùng hóa thành một đôi cánh dơi.
Nhẹ nhàng đập cánh mấy cái, cảm thấy giống với cánh thật.
May là thiên phú biến hình có đủ hình thức biến đổi, nếu không thật sự không có cách nào làm được điều này.
Nhưng mấy con loài Hắc Ám này con nào cũng mang hình thù quái dị, ngay cả biến hóa cũng khó biến như vậy, quả thật không phải người.
Vương Đằng thầm mỉa mai trong bụng một câu, sau đó ánh mắt lại nhìn vào quần áo trên người bản thân.
Bây giờ còn thiếu một bộ quần áo của loài Hắc Ám.

Một lát sau, Vương Đằng từ trong góc đi ra, trên người đã thay bộ quần áo của Huyết tộc, hắn mừng thầm vì lúc giết con Huyết tộc kia, bản thân đã không làm vấy bẩn quá nhiều máu tanh, nếu không đã làm dơ quần áo, dù sao hắn cũng không thể giặt rồi mới mặc được.
Vương Đằng nghênh ngang đi về phía nơi ở của các Huyết tộc.
Phương pháp che giấu tốt nhất chính là trà trộn vào trong nội bộ của kẻ địch.
Bây giờ Vương Đằng không nói, ai có thể nhìn ra được hắn là một con người?
Vương Đằng không tiếp tục dò xét, mà đi đến nơi ở, chuẩn bị giống như những sinh vật Huyết tộc khác, nghỉ ngơi một lát.
Nhưng mà lúc nhìn thấy tình hình ở đây, hắn lúng túng rồi.
Huyết tộc nào cũng treo ngược để ngủ.
Mẹ kiếp sung huyết não thì làm sao??
Lần đầu tiên Vương Đằng cảm thấy kế hoạch chi tiết và chu đáo chặt chẽ của mình xuất hiện một chút ít sơ suất nhỏ.
Thôi đi thôi đi!
Con người mà, ắt phải có lúc suy nghĩ không chu toàn.
Một chút sơ suất nhỏ này hoàn toàn không đáng kể.
Vương Đằng cắn răng hòa nhập vào trong loài Hắc Ám, sau đó nhân lúc loài Hắc Ám không để ý, xuất hiện ở trên trần nhà.
Hắn treo ngược, nhắm hai mắt lại.
Bây giờ hắn là một con dơi lớn không có cảm xúc!
Nhưng mà hắn không hề ngủ thật, mà thỉnh thoảng mở mắt, dùng thiên phú Linh Thị quan sát động tĩnh của ba con loài Hắc Ám cấp Chiến Binh thất tinh.
Thời gian chậm rãi trôi qua, từ ban ngày đến ban đêm.
Màn đêm buông xuống, là thời gian loài Hắc Ám dần dần ra ra ngoài kiếm ăn.
Trong khoảng thời gian này Vương Đằng không hề phát hiện bất thường gì.
Sau khi ba con Hắc Ám Huyết tộc kia ra ngoài kiếm ăn, rất nhanh lại quay về đến điểm đóng quân số 56, Vương Đằng không theo dõi, hắn tin tưởng nhóm người Ngưu Lê sẽ không làm gì cả.
Lúc này bọn chúng trở về, đến phiên loài Hắc Ám thực lực tương đối thấp ra ngoài kiếm ăn.
Trong phòng, tất cả loài Hắc Ám Huyết tộc thức dậy, đôi mắt màu đỏ tươi chớp nháy phát ra những tia sáng khát máu, chúng dang hai cánh ra, thật rất giống như một đàn dơi, đen nghìn nghịt bay ra ngoài.
Vương Đằng trà trộn vào trong bầy dơi… à không, trà trộn trong bầy Huyết tộc, đập đôi cánh giả như đồ trang trí, trên thực tế hắn đang bay lượn nhờ vào năng lực điều khiển trên không của cấp Chiến Binh thất tinh.
Những con Huyết tộc khác không hề phát giác ra điều bất thường.
Lúc này, một giọng nói vang lên bên tai hắn: “Rupert, hôm nay hình như ngươi có chút kỳ lạ nhỉ?”
Vương Đằng giật thót mình một cái!
Rupert chính là tên của con Huyết tộc mà hắn đang giả dạng lúc này, lúc trước hắn đã có ý tưởng ban đầu cho kế hoạch này, cho nên lúc dùng kỹ năng mê hoặc để tra hỏi đối phương, nhân tiện còn moi móc rất nhiều tin tức liên quan đến thân phận của đối phương.
Lúc này hắn nghe thấy có người gọi mình, trong lòng hơi hoang mang.
Chẳng lẽ hắn bị phát hiện rồi sao?
Kế hoạch của hắn lại xuất hiện sơ hở à?
Chuyện này không khoa học, hắn che đậy tốt như vậy, đám Huyết tộc này dựa vào cái gì phát hiện ra hắn??
Không được hoảng!
Cùng lắm thì giết sạch sẽ hết bọn chúng là được rồi!
Các ý nghĩ xẹt qua trong đầu Vương Đằng, sau đó hắn quay đầu nhìn về phía âm thanh đó phát ra…
Má nó, to thật!
Đập vào mắt hắn là một vật to đến không thể miêu tả.
Khụ khụ, bây giờ không phải là lúc quan sát những thứ râu ria không liên quan này!
Ánh mắt của Vương Đằng dừng lại trên gương mặt của kẻ đang nói chuyện, tóc đỏ mắt xanh, xinh đẹp lạ thường, trên người còn tỏa ra một luồng cảm giác mê hoặc đến lạ thường.
Mấy sinh vật Hắc Ám cái này sao có thể đẹp đến phá vỡ quy tắc như vậy?
Một ý nghĩ bất chợt nảy ra trong lòng Vương Đằng.
Hắn lập tức động não, trong đầu hiện ra đoạn ký ức liên quan đến người bên cạnh của Rupert, trong đó có thông tin của sinh vật Hắc Ám cái này.
Dáng vẻ tương thích rồi!
Phyllis, đối tượng mà Rupert một mực theo đuổi, mà Phyllis này hình như cũng có chút tình ý tới Rupert, nhưng lại rất ghét một số tính cách của Rupert, cho nên cuối cùng vẫn chưa có đột phát cho mối quan hệ.
Khó trách đối phương sẽ qua hỏi thăm!
Trong lòng Vương Đằng lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, xem ra sinh vật Hắc Ám cái này không phải là nhìn ra thân phận của hắn, chỉ là cảm thấy Rupert có chút khác thường mà thôi.
Suy cho cùng bình thường, Rupert vừa thức dậy thì sẽ quấn lấy Phyllis không buông, là một tên lắm mồm thực thụ.
Mà đây cũng là điểm mà Phyllis luôn không thích.
Đáng tiếc Rupert cũng không biết điều này.
Mà Vương Đằng thân là một người ngoài thì càng không biết rồi.
Lúc này, Vương Đằng hơi nhức đầu rồi, hắn lại bị cuốn vào câu chuyện tình yêu cẩu huyết của hai con loài Hắc Ám, bây giờ phải làm sao?
Đang trực tuyến, rất cấp bách đó!
Trong nhất thời Vương Đằng không nghĩ ra được cách đối đáp thích hợp, chỉ đành mang gương mặt nghi ngờ nhìn Phyllis, nhưng không nói gì.
Phyllis nhíu nhíu mày, lạnh lùng nói: “Tên lắm lời như ngươi mà cũng có lúc không nói chuyện, táo bón rồi à?”
“…” Trong lòng Vương Đằng không khỏi mặc niệm cho Rupert.
Sinh vật Hắc Ám cái miệng mồm độc địa như vậy, theo đuổi ít nhất sáu bảy năm còn không nỡ buông tay, thật đúng là làm khó nó rồi.
Đại khái là một tên không có duyên với nữ giới nhỉ?
Nếu không cần gì treo cổ trên một cái cây.
Tên đáng thương.
Trong nháy mắt, mặc niệm xong, trong đầu Vương Đằng chợt lóe lên một ý tưởng, lập tức xông về phía Phyllis, nói: “Ban ngày ta đã mơ một giấc mơ…”
Phyllis càng nhíu mày lại, tên này luôn lố bịch như vậy, trong lòng vô cùng phẫn nộ.
“Về phần mơ thấy gì, thì ngươi không cần biết rồi.”
Trên thực tế chẳng qua là Vương Đằng thêu dệt ra mà thôi, vẻ mặt hắn nghiêm túc, không chút sơ hở, hờ hững nói: “Ngươi chỉ cần biết rằng từ nay về sau ta không còn là Rupert trước kia nữa rồi, ta quyết định thay đổi chính mình, thế nên có thể ngươi cũng sẽ không được thấy cái tên quấn lấy ngươi nữa rồi.”
“... “ Phyllis.
Vương Đằng không có ý định xen vào chuyện tình yêu cẩu huyết giữa hai loài Hắc Ám, mặc dù loài Hắc Ám cái này lớn lên cũng không tệ, ừ, thân hình cũng rất tuyệt.
Nhưng mà Vương Đằng hắn là một người nghiêm túc.
Với lại loài Hắc Ám cái là gì, ngay cả chủng tộc cũng không giống nhau, không có bất kì thứ gì có thể va chạm…. không, là không có bất kì thứ gì có thể nói.
Cho nên hắn tính toán dùng phương pháp thường dùng để tránh xa loài Hắc Ám cái này.
Ngươi đã từng không đáp trả tình yêu của ta, về sau ta bảo ngươi không thể trèo cao.
Không sai, đây là phương pháp hoàn mỹ của Vương Đằng
Phyllis ngươi không phải chướng mắt Rupert sao, hiện tại lão tử thay thế Rupert không cần ngươi.
Từ đây về sau suy nghĩ bao xa thì ngươi cút bao xa.
Lão tử không hầu hạ ngươi!
Vương Đằng đã có thể dự tính đến quá trình phát triển của sự việc, trong lòng cười lớn. Thật là cần khen ngợi sự lanh trí của mình một chút.
Nhưng mà....
Ánh mắt của Phyllis sáng lên: “Ngươi nói thật?”
“??”
Khoảnh khắc này Vương Đằng có hơi bối rối.
Dường như phản ứng của đối phương với dự tính của hắn có hơi… không phù hợp!!
Với tính tình của loài Hắc Ám cái này, lúc này không nên quay người rời đi sao?
Hiện tại có chuyện gì xảy ra với dáng vẻ gương mặt nhỏ cười thầm này đây?
“Phyllis!” Giọng điệu của Vương Đằng tăng lên, cố gắng để bản thân duy trì sự lạnh nhạt thờ ơ. Nói một cách lạnh lùng: “Rupert ta không phải là người không có mặt mũi, việc trước đây ta không muốn nói nữa. Từ giờ trở đi ta không thể không có lý do mà đến gần ngươi, mời ngươi…”
“....” Vương Đằng.
Tại sao?
Rốt cuộc là sai ở chỗ nào?
Vẻ mặt này căn bản không đúng, hắn bỗng nhiên có dự cảm không tốt.
“Rupert, sau này ngươi tu luyện cho tốt, hoàn thành nhiệm vụ mà các vị đại nhân dặn dò. Cố gắng ở trước mặt bọn chúng thể hiện bản thân, cố gắng leo lên trên.” Phyllis xúc động nói: “Xuất thân bình thường giống như chúng ta, đây là lối đi duy nhất rồi!”
“....”
Một lúc sau, Vương Đằng nhìn thân hình Phyllis ở bên cạnh không những không có khoảng cách mà còn từ đầu đến cuối kề cận hắn, bỗng nhiên hắn rất muốn tìm một gốc ngồi xổm suy nghĩ lại mọi việc một chút.
Phương pháp của hắn không đúng sao?
Hay là hắn nghĩ sai rồi?
Kẻ đã từng theo đuổi ngươi với dáng vẻ như chó liếm bỗng nhiên trở nên lạnh nhạt, lúc này không nên thẹn hóa hóa giận quay đầu bỏ đi sao?
Nhưng loài Hắc Ám cái này không những không đi mà còn dựa gần lại hắn đây là chuyển biến gì?
Lẽ nào loài Hắc Ám đều thích giọng điệu này?
Vương Đằng có hơi không hiểu, bởi vì không để lộ sơ hở. Cũng bởi vì thực hiện những lời mà hắn đã nói trước đây, lúc này gương mặt hắn cứng đờ, không để ý đến Phyllis chút nào.
Nhưng mà đối phương dường như cũng không quan tâm, xem ra vẫn còn rất vui đi theo hắn một đường.
Không lâu sau, bọn chúng đến một khu rừng, từng người tách ra đi săn mồi.
“Ngươi đi theo ta làm gì?” Vương Đằng bắt đắc dĩ dừng lại quay đầu hướng về phía loài Hắc Ám cái không đồng ý rời đi, lạnh lùng nói.
“Ta với ngươi cùng nhau đi ăn.” Phyllis nói.
“Không, ta muốn yên tĩnh một mình.” Vương Đằng lạnh nhạt từ chối.
“Được, ta hiểu rồi ngươi vừa thực hiện thay đổi. Chắc cần không gian yên tĩnh để thích nghi, ta không thể đến quá gần ngươi, để tránh ngươi lại đánh về hình dạng ban đầu.” Phyllis không biết suy nghĩ cái gì, gật gật đầu quay người rời đi.
...
“Ngươi nói đều đúng, chỉ cần không dựa gần ta là được.”
Trong lòng Vương Đằng tràn đầy bất lực, cứ tiếp tục thế này, hắn cảm thấy bản thân sắp bị loài Hắc Ám cái này xoay ngược lại rồi.
Lẽ nào làm nhiệm vụ mà phải hi sinh ** của mình sao?
Tuyệt đối không được, nếu đối phương dám làm điều cầm thú gì Vương Đằng quyết định tát chết nó.
Vương Đằng tự nhiên không thể tránh được đi ăn uống, chẳng qua là giả vờ thôi. Sau khi cùng đám chủng tộc Hắc Ám tụ hợp lại trở về điểm đóng quân số 56.
Những loài Hắc Ám này ban ngày thì ngủ, ngược lại ban đêm hoạt động sôi nổi. Tất cả rơi vào trong cuồng hoan.
Tộc Ma Sói, tộc Cự Ma, Huyết tộc… thật là một tập đoàn yêu ma quỷ quái tụ lại cùng nhau mở vũ hội.
Vương Đằng ngồi trong góc, để bản thân rơi vào bóng tối, nhìn tình cảnh trong phòng khách. Ý nghĩ giết người trong lòng sôi trào.
Một vài loài Hắc Ám xâm lược thế giới loài người, giết người trắng trợn phá hoại không chút kiêng nể gì. Không biết đã gây nên bao nhiêu thảm kịch vậy mà lúc này giống như người bình thường ăn uống say sưa ở đây.
Quả nhiên bọn chúng… đều là đồ chết tiệt!
“Rupert, tại sao ngươi ngồi một mình ở đây?” Phyllis từ xa đi lại.
“Phyllis, ngươi quan tâm cái thứ này làm gì, hắn chính là một phế vật, vốn không xứng với ngươi.” Huyết Tộc cao to khôi ngô là loài Hắc Ám khác cũng cùng đi lại, tầm mắt nhìn về hướng Vương Đằng tràn đầy khinh thường.
“Quaker, ta nói rồi, chuyện của ta không cần ngươi lo, còn nữa không cần theo ta ngươi thật phiền.” Phyllis lạnh lùng nói.
Hai người vừa nói chuyện thì đã đi đến gần, vẻ mặt Vương Đằng rất bình tĩnh, ý nghĩ giết người ở trong lòng chưa để lộ chút nào. Chỉ là nhìn hai loài Hắc Ám đi lại một cách nhạt nhẽo.
Câu nói của Phyllis vốn đã làm cho sắc mặt Quaker u ám, sau đó nhìn thấy vẻ mặt của Vương Đằng, nó thậm chí cảm thấy bản thân bị khinh thường lớn tiếng nói: “Thu ánh mắt của ngươi lại, nhận lỗi nếu không ta sẽ bẻ gẫy cổ của ngươi bây giờ!”
“Quaker, ngươi muốn làm gì?” Phyllis sắc mặt thay đổi giận dữ nhìn loài Hắc Ám giống đực đó.
“Ngươi thử xem!” Vương Đằng nhíu mày, lập tức nhìn đối phương một cách lạnh lùng.
Trên người có nhiệm vụ, không muốn gây sự.
Nhưng không có nghĩa là hắn sợ.
“Được, ta không biết là ai cho ngươi lá gan này dám ở trước mặt ta ngang ngược. Hiện tại ta cho ngươi hai lựa chọn, hoặc là quỳ xuống xin tha, hoặc là chấp nhận khiêu chiến của ta!” Quaker nheo mắt lại, ánh mắt lộ ra sát ý, thờ ơ nhìn Vương Đằng nói.
Gia hỏa này bình thường không dám tự mình tranh luận, không biết hôm nay phát điên cái gì đột nhiên cương quyết vùng lên.
Nếu không cho hắn chút dạy dỗ, sợ là mọi người đều quên hung danh Quaker hắn rồi.
Bỗng nhiên sắc mặt Phyllis thay đổi, che trước mặt Vương Đằng: “Ngươi đừng quên dặn dò của ba vị đại nhân, nếu ngươi dám gây sự bọn họ sẽ không tha cho ngươi.”
Đồng tử của Quaker co lại, dường như nghĩ đến việc gì đó cực kỳ đáng sợ, đối với Vương Đằng khịt mũi một tiếng: “Xem như ngươi may mắn, đợi ba vị đại nhân rời đi. Ta sẽ cho ngươi nếm thử thủ đoạn của ta.”
Nói xong lạnh lùng trừng Vương Đằng một cái , quay người rời đi.
Sắc mặt Vương Đằng không đổi, nhìn Quaker rời đi.
Phyllis thấy hắn không nói gì, cho rằng hắn lo lắng sau này Quaker sẽ đến tìm hắn gây chuyện, nhẹ nhàng an ủi: “Ngươi đừng lo, chúng ta hai người liên kết chưa chắc không phải là đối thủ của nó, nó cũng không dám làm quá đâu.”
Sắc mặt Vương Đằng kỳ lạ, cuối cùng Phyllis này đã nhìn trúng Rupert ở điểm gì?
Cái tên đó thậm chí còn không bằng Quaker, Phyllis lại có thể lo nghĩ vì hắn như vậy.
Trong đầu Vương Đằng nghĩ ngợi lung tung, ngoài mặt chỉ lắc đầu nói: “Ta không sao.”
Phyllis nhìn sắc mặt của Vương Đằng, bỗng nhiên phát hiện hình như trên mặt hắn không có bất kỳ sợ hãi nào, ánh mắt vô cùng bình tĩnh. So với trước đây khác biệt rất lớn, ánh mắt nàng ngay lập tức có hơi kì lạ.
Từ khi nào cái tên này thay đổi như vậy?
Nhưng mà dáng vẻ này tốt hơn so với trước đây nha.
Vương Đằng không quan tâm trong đầu loài Hắc Ám cái này có hơi phát tình, ánh mắt hướng về phía Quaker trong phòng khách. Thật ra vừa rồi hắn thật sự muốn lại đập chết nó....
Ra khỏi đại sảnh, Vương Đằng thở dài một hơi, hắn thực sự không chịu nổi đám quần ma loạn vũ bên trong kia, đúng là giống một bọn người điên.
Mà hắn là người bình thường duy nhất trong đám điên đó.
Cho nên mới phải cách xa, nếu không người bình thường ở chung với một đám điên lâu quá, sẽ trở nên không bình thường mất.
Hắn ngửa đầu nhìn qua ánh trăng như ẩn như hiện trong bầu trời đêm, hơi xúc động trong lòng.
Tự biến mình thành dáng vẻ của loài Hắc Ám, trà trộn vào bọn họ, chuyện này sợ là cũng chỉ mình hắn dám nghĩ, dám làm!
Thậm chí cũng chỉ mỗi hắn có năng lực đi làm như thế.
Dù sao trên thế giới, có lẽ có một mình hắn bật hack thôi!
Nhưng hắn vẫn cảm thấy chuyện này có chỗ nào hơi huyền huyễn.
Vương Đằng vừa nghĩ tới việc nếu thân phận mình bị bại lộ, mấy trăm loài Hắc Ám cùng giương mắt nhìn hắn, cảnh đó hẳn sẽ có hơi… xấu hổ đi!
Sau đó, hắn vội vàng lắc đầu.
Không được, nhất định không thể mình bị lộ!
“Sao ngươi lại chạy ra ngoài rồi?”
Lúc này, âm thanh của Phyllis truyền đến từ phía sau, khiến Vương Đằng không khỏi nhíu mày.
Loài Hắc Ám cái này đáng ghét quá.
Hắn đi chỗ nào, theo tới chỗ đó, cứ như cao da chó vậy.
Nhưng mà Vương Đằng lại không thể trực tiếp đập chết nàng.
Hắn chỉ có thể xụ mặt, bình thản nói: “Bọn chúng phiền quá, ta muốn yên lặng một mình.”
“Ngươi đúng là thay đổi nhiều quá, hồi trước luôn thích tụ lại với bọn họ, bây giờ ngược lại lại chủ động xa lánh ra, ta có chút hiếu kỳ đến cùng là giấc mộng thế nào mới khiến ngươi thay đổi nhiều như thế?” Phyllis nói.
Trong lòng Vương Đằng run lên, có lẽ hắn đã bị nhìn ra chỗ nào rồi.
Dù một người thật sự thay đổi đi chăng nữa, cũng phải có mức độ, có nguyên nhân.
May mà hắn lấy lý do là mình nằm mơ, đối phương cũng luôn suy nghĩ theo hướng này, vẫn chưa phát hiện ra sự khác thường của hắn.
Nhưng lúc này, khi đối mặt với nghi ngờ của Phyllis, Vương Đằng thấy mình vẫn nên nghĩ lại về mộng cảnh phức tạp kia cho tốt một chút.
Quả nhiên một lời nói dối sẽ cần thêm vô số lời nói dối khác để che dấu.
Đau đầu quá!
Vương Đằng thở dài trong lòng, não động một chút, nghĩ kỹ cách đối phó cho thật nhanh.
Hắn thản nhiên nói: “Phyllis, ngươi có biết nỗi sợ khi bị cái chết khống chế không? Ngươi biết nỗi đau khi bị người mình thân phản bội không? Ngươi biết nỗi tuyệt vọng khi bị bạn bè thấy chết không cứu không?”
“Ta…” Phyllis ngơ ngác nhìn Vương Đằng, giống như bị một chuỗi mấy câu hỏi của hắn làm cho kinh ngạc.
Thấy dáng vẻ của đối phương, trong lòng Vương Đằng khẽ vui mừng, mặt ngoài lại tự giễu lắc đầu mà nói: “Ta biết mà, ngươi sẽ không hiểu đâu.”
“Rupert, ngươi đừng như vậy, dù sao đó chỉ là giấc mơ thôi.” Phyllis lo lắng nhìn Vương Đằng, gấp gáp nói, nàng thấy “Rupert” như bị choáng váng đầu óc rồi.
“Mặc dù chỉ là giấc mộng, nhưng nó chân thực vô cùng, hơn nữa mộng cảnh kia còn đáng sợ hơn những gì ngươi tưởng tượng nhiều.” Vương Đằng nói.
“Coi như là như vậy, ta cũng sẽ không phản bội ngươi, ngươi có thể không tin bất cứ một ai, nhưng chẳng lẽ ngay cả ta ngươi cũng không tin tưởng?” Phyllis đau lòng nói.
Vương Đằng thản nhiên nhìn nàng, cũng không mở miệng nói chuyện.
Phyllis run lên, ánh mắt bình tĩnh kia cứ như không mang chút tình cảm nào, khiến nàng không khỏi lùi lại mấy bước.
Nàng nghĩ mãi mà không ra, Rupert, người đã từng yêu thương nàng đến chết đi sống lại, nay vì sao đột nhiên lại trở nên lạnh lùng như vậy.
Phyllis không nói thêm gì nữa, buồn bã rời khỏi.
“Mẹ nó, rốt cục cũng đi rồi!”
Vương Đằng lập tức thở phào nhẹ nhõm trong lòng, nhìn thấy phản ứng của Phyllis, ngay cả lúc rời đi khóe mắt vẫn hiện lên một tia óng ánh, khiến hắn không khỏi thầm gật đầu, kỹ năng diễn xuất vừa rồi quả là bùng nổ!
Oscar còn nợ hắn một chiếc cúp ảnh đế!
Vương Đằng vuốt vuốt cơ mặt đã có chút cứng đờ của mình, lại bùi ngùi, đối phó với loài Hắc Ám mẹ quả là chẳng dễ dàng gì, hiện giờ hắn chỉ hi vọng người bí ẩn kia xuất hiện sớm chút thôi.
Chờ hắn lấy được thông tin mình muốn, sẽ rút lui khỏi đây ngay lập tức.
Vương Đằng vô thức dùng con mắt Linh Thị nhìn lướt qua vị trí của ba tên loài Hắc Ám cấp Chiến Binh thất tinh.
“Hửm?”
Bỗng nhiên, ánh mắt hắn thoáng ngừng lại.
Bên trong tầm mắt, ba vệt nguyên lực Hắc Ám sáng nhất nọ đang tụ lại về một chỗ… nhưng đây không phải chỗ quan trọng.
Chỗ quan trọng là, ở nơi mà bọn họ sắp tụ hợp lại, cũng đang có một tia sáng nguyên lực vô cùng chói mắt khác.
Tia sáng này lại chẳng phải màu đen, mà là màu xanh.
Nguyên lực hệ Mộc!
Bên trong nơi mà loài Hắc Ám đóng quân, ngoại trừ hắn, vẫn còn những võ giả nhân loại khác?
Hơn nữa nỗi này trông ít nhất cũng phải tới cấp Chiến Binh cửu tinh!
Cực kỳ đáng nghi!
Vương Đằng không khỏi nhíu mày, chưa kịp nghĩ gì nhiều, chạy thẳng về phía đó.
Dù trước đây hắn và bọn người Khổng Lê đã từng suy đoán, người mà ba tên loài Hắc Ám muốn chờ có thể cũng là nhân loại, dù sao dạng kẻ gian thế này đã xuất hiện từ rất sớm rồi.
Luôn có người không chịu nổi chuyện ma quỷ dụ hoặc, tự nguyện đưa mình vào trong lòng bọn họ.
Nhưng giờ phút này đã thật sự nhìn thấy, Vương Đằng vẫn có chút chưa rõ ràng lắm.
Rốt cục là những kẻ gian này lớn lên thế nào, không muốn làm người tốt, cứ nhất định phải đi làm súc sinh?
Tốc độ của Vương Đằng rất nhanh, tránh đi ánh mắt của loài Hắc Ám từ bốn phía, chỉ chậm hơn ba tên loài Hắc Ám kia một bước, theo tới chỗ ngoài của một căn phòng.
“Các ngươi đến rồi!”
“Hê hê hê, chúng ta đã chờ ngươi bao nhiêu ngày rồi.” Trong ba tên loài Hắc Ám, một tên loài Hắc Ám đầu dê thân người nói qua, cười lên một tiếng làm người ta nghe mà sợ hãi.
“Ta cũng chẳng có cách nào, bên kia không thoát thân nổi, mấy hôm nay còn phải thừa dịp có nhiệm vụ ra ngoài mới chạy tới được đây.”
Bên trong căn phòng, tiếng trò chuyện truyền ra như có như không, có lẽ bọn họ không nghĩ rằng sẽ bị ai nghe lén, bởi vậy cũng không dùng cách truyền âm để nói chuyện.
Thật ra đổi hắn thành võ giả nọ, nếu như không cần thiết, hắn cũng sẽ không trò chuyện bằng cách thức truyền âm, quá tốn sức.
Xem ra, dù có không dùng truyền âm, người này vẫn khá là cẩn thận.
Vương Đằng cẩn thận từng li từng tí mà tới gần, tự ẩn mình vào trong bóng đêm, giấu đi hoàn toàn chấn động từ khí tức và nguyên lực, trên người còn dùng niệm lực tinh thần ngưng tụ ra vài phù văn ẩn, với trình độ niệm lực tinh thần hiện tại của hắn, cho dù là cấp Chiến Binh cửu tinh cũng khôngphát hiện ra được.
Sau đó nhìn vào trong phòng xuyên qua khe hở cửa sổ.
“Đáng tiếc mắt Linh Thị không thể nhìn thấu qua, nếu không làm gì phiền toái đến vậy!”
Vương Đằng nhịn không được nhổ nước bọt một câu ở trong lòng.
Bên trong căn phòng, người bí ẩn nọ che phủ mình hoàn toàn trong một chiếc áo bào đen, ngay cả vóc người cũng chẳng nhìn ra, huống chi hắn còn đang đứng quay lưng về phía này, khuôn mặt nằm dưới mũ trùm của áo bào đen càng khó mà thấy ra cái gì.
“Quay lại đây, quay lại đây, ngươi vẫn nên quay lại phía này đi!”
Vương Đằng hò hét trong lòng, đáng tiếc người kia vẫn chẳng thèm quay đầu, dù như thế nào hắn vẫn không nhìn thấy được khuônmặt của đối phương.
Trong lòng lập tức cứ như vuốt mèo đang cào loạn vậy.
Rơi vào đường cùng, hắn chỉ có thể dồn hết toàn bộ sức tập trung chú ý mà nghe ngóng trong lúc bọn họ nói chuyện với nhau.
“Thời gian gấp gáp, vẫn nên vào chuyện chính đi.”
“Chín ngày sau, tộc ta sẽ bất ngờ đánh úp lên quân đoàn Tinh Phong, ngươi chuẩn bị sẵn sàng mà nghênh đón đi.”
“Đánh úp bất ngờ lên quân đoàn Tinh Phong!” Người bí ẩn kia rõ ràng là giật nảy cả mình: “Vì sao lần này lại đột ngột như thế?”
“Khặc khặc, đây cũng chả phải là việc ngươi nên biết.” Loài Hắc Ám cười lạnh nói.
“Được rồi, dù sao ngay từ lúc ta đi vào chỗ của các ngươi, ta đã có dự cảm, ngày này sớm muộn gì cũng sẽ tới, chỉ là không ngờ lại đến nhanh như vậy thôi.” Người thần bí kia lấy lại bình tĩnh, nhún vai, thản nhiên nói.
“Ngươi có được tâm lý chuẩn bị này là được rồi.” Loài Hắc Ám cười hì hì nói: “Ngươi yên tâm, làm việc cho bọn ta, đại nhân phía trên sẽ không quên công lao của ngươi đâu, sau khi nhiệm vụ lần này hoàn thành tốt đẹp, ngươi cứ theo bọn ta về, chắc hẳn các đại nhân sẽ đột phá cấp Chiến Binh giúp ngươi.”

Vương Đằng nghe không lọt một chữ cả cuộc trò chuyện của ba loài Hắc Ám và người thần bí, sắc mặt của hắn dần dần trở nên nặng nề.
Mấy loài Hắc Ám này lại muốn tập kích quân đoàn Tinh Phong!!!
Quân đoàn Tinh Phong này là tập đoàn quân của bên đại lục Tinh Võ, không ở nơi này, mà là trấn áp một vết nứt không gian khác tại chỗ khác, chẳng lẽ loài Hắc Ám muốn liên kết binh lực của hai vết nứt, cưỡng chế công phá quân đoàn Tinh Phong?
Trong đầu Vương Đằng vụt qua mọi khả năng, trong lòng có hơi run sợ.
Tình báo này quá mức quan trọng!
Một khi chiến tranh nổi lên, thế nào cũng phải chết rất nhiều người!
Mà nếu trong tình hình quân đoàn Tinh Phong không hề chuẩn bị gặp phải loài Hắc Ám của hai vết nứt không gian hợp sức đột kích, thậm chí nội bộ còn có người tiếp ứng, chắc chắn sẽ lâm vào tình thế nguy hiểm.
Thảm kịch của Dương thành vẫn rành rành trước mắt!
Ánh mắt của Vương Đằng lạnh lùng, hắn đang khống chế hít thở không để mình lộ ra sơ hở.
Cuộc trò chuyện trong phòng vẫn đang tiếp tục.
Tiếp theo bọn họ lại bàn bạc một số vấn đề chi tiết, Vương Đằng đều nhớ lại kỹ càng.
Sau đó người thần bí kia bước vào một lối đi bí mật, biến mất khỏi căn phòng.
“Hóa ra hắn đi từ lối bí mật vào đây.” Vương Đằng chợt hiểu ra, chẳng trách trước đó hoàn toàn không phát giác được người này đến nơi.
Hắn chỉ lo để ý động tĩnh trên mặt đất, lại phớt lờ mất tình trạng dưới đất.
Vương Đằng mở Linh Thị ra, có thể thấy được phương hướng di chuyển của người thần bí kia, may mắn yên tâm lại và chuẩn bị rời khỏi, chờ tiếp sau mới đi theo dõi.
Trong căn phòng im lặng một hồi, loài Hắc Ám Huyết tộc trong đó hỏi: “Người này đáng tin không?”
“Yên tâm, hắn đã bị hạ Xúc Hắc Ám, ngoài hợp tác với chúng ta, không còn lựa chọn nào khác.” Loài Hắc Ám đầu dê mình người nở nụ cười lạnh lùng nói.
“Lần này tập kích quân đoàn Tinh Phong không cho phép có sự sai sót!” Loài Hắc Ám tộc Cự Ma mở miệng nói.
“Khà khà khà, mấy loài người này cứ muốn đối đầu với chúng ta, lần này diệt một quân đoàn của bọn họ trước.” Loài Hắc Ám đầu dê mình người nở nụ cười hung tợn nói.

Sát ý trong lòng Vương Đằng gần như muốn hòa thành thực chất, hắn lặng lẽ lui ra, tìm ra điểm đóng quân số 56, đang dự tính đuổi về phía người thần bí kia rời đi.
Nhưng hắn suy nghĩ lại, đối phương mới rời khỏi không bao lâu, hắn cũng không thể nào động tay ở vùng lân cận, bằng không chắc chắn sẽ gây sự chú ý của loài Hắc Ám.
Cho nên Vương Đằng về lại ngọn đồi nhỏ đối diện tụ họp với ba người Ngưu Lê trước.
Ba người thấy Vương Đằng hiện ra thân hình liền giật mình, sau đó trong lòng bọn họ thở phào, người không sao là được.
Ba người lập tức vây quanh hắn lại, hỏi han: “Tình hình như thế nào?”
Vương Đằng không làm chậm trễ, tức khắc báo cho ba người biết về tình báo thu được.
“Gì cơ, loài Hắc Ám lại muốn tập kích quân đoàn Tinh Phong!”
Ba người đều hốt hoảng, đầy vẻ khó mà tin nổi, không ngờ Vương Đằng lại mang về một tình báo quan trọng như vậy, thật sự nằm ngoài dự đoán của bọn họ.
“Chúng ta nhất định phải lập tức trở về báo cáo tin tức này.” Sắc mặt của Vũ Văn Hiên nặng nề nói.
“Không sai, sự việc không nên chậm trễ, chúng ta lập tức quay về.” Ngưu Lê đứng dậy, gật đầu nói.
“Khoan đừng vội!” Đột nhiên Vương Đằng cất tiếng.
Chợt ánh mắt của ba người đều nhìn sang Vương Đằng.
Nhiệm vụ lần này, biểu hiện của Vương Đằng vô cùng xuất sắc, có lẽ bản thân bọn họ cũng không biết rằng bọn họ đã vô ý thức bắt đầu coi trọng ý kiến của Vương Đằng.
Lúc này bọn họ thấy hắn mở miệng, Ngưu Lê hỏi: “Ngươi còn điều gì muốn nói sao?”
“Ngươi điên rồi, theo như ngươi nói, người thần bí kia là cấp Chiến Binh cửu tinh, bốn người chúng ta cộng lại cũng không có bất kỳ phần thắng nào, ngươi dựa vào thứ gì chặn giết đối phương.” Khổng Lê cau mày lại nói.
Nếu có thể, đương nhiên bọn họ không muốn thả người thần bí rời khỏi, lần này loài Hắc Ám tập kích, người này mới là mấu chốt, chỉ có bắt lấy hắn mới có thể hóa bị động thành chủ động.
Tuy nhiên, thực lực của đối phương hơn hẳn bốn người bọn họ, vì thế Ngưu Lê căn bản không nói chuyện chặn giết, mà là bảo mọi người đưa tình báo này về.
“Lấy nhiệm vụ làm trọng, đừng bị choáng váng đầu óc bởi quân công.” Ngưu Lê tưởng rằng Vương Đằng ham quân công, nhíu mày lại, mở miệng nói.
“Các ngươi nghe ta nói hết trước được không?” Vương Đằng đành nói.
“Ngươi…” Khổng Lê chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, mọi người đã nói tới mức này rồi, Vương Đằng còn cố chấp ý kiến của mình như thế, thật sự hơi không biết suy nghĩ.
Ngưu Lê xua tay, nói với Vương Đằng: “Ngươi nói.”
“Ta có phần nắm chắc bắt được đối phương.” Vương Đằng bình thản nói.
“Phụt!” Vũ Văn Hiên chế nhạo một tiếng, nở nụ cười lạnh lùng nói: “Ngươi chỉ là cấp Chiến Binh thất tinh, tự tin đến từ đâu mà nói như vậy, ta thừa nhận trước đó ngươi đều làm rất tốt, nhưng bây giờ muốn đi chặn giết người thần bí không khác gì tìm đường chết.”
“Vương Đằng, hiện giờ không phải lúc làm liều, tình báo này hết sức quan trọng, chúng ta chắc chắn phải đưa về càng sớm càng tốt.” Dễ nhận thấy Ngưu Lê cũng không tin tưởng lời nói của Vương Đằng, nhưng vì ngại thiên phú của hắn, vẫn phải kiềm chế lại nói.
“Tại sao ta nói sự thật mà các ngươi cứ không tin tưởng.” Vương Đằng thở dài.
“Ngươi đừng bướng bỉnh nữa, nghe lời đội trưởng.” Khổng Lê sốt ruột nói.
Vương Đằng lắc đầu, hắn thật sự không muốn dễ dàng tha cho người thần bí kia rời khỏi như vậy, thế là do dự một hồi, nói: “Vậy đi, vẫn giống như trước đó, các ngươi đưa tình báo về, một mình ta chặn giết người thần bí, như vậy không có vấn đề rồi chứ.”
“Ngươi nói vớ vẩn gì chứ, một mình ngươi đi, nguy hiểm quá, ta không đồng ý.” Khổng Lê tức giận nói.
“Ta không chấp nhận đề nghị này, ta là đội trưởng, bây giờ ta mệnh lệnh ngươi, lập tức theo ta về.” Ngưu Lê không nói lời vô ích nữa, tỏ ra vẻ mặt lạnh lùng, lần đầu tiên trực tiếp dùng danh nghĩa của đội trưởng để mệnh lệnh Vương Đằng.
Hắn nói xong thì đã quay người lại, rời đi cùng đám người Khổng Lê.
Vương Đằng đành đi theo, thật ra cách làm của ba người Ngưu Lê cũng không sai, nhưng hắn biết tình hình của mình, nếu sử dụng niệm lực tinh thần, phối hợp thêm tu vi Võ đạo, chắc chắn vẫn có phần chắc ăn bắt được cấp Chiến Binh cửu tinh.
Nhưng hắn cũng không thể nói rõ với bọn họ về những thứ này, vì thế mới tạo nên cục diện như vậy.
Không lẽ cứ như thế thả người thần bí rời khỏi ư?

Bốn người trở về dọc theo con đường cũ, tốc độ nhanh hơn lúc đến rất nhiều.
Nhiệm vụ lần này có thể nói là suôn sẻ một cách lạ thường, tất nhiên công lao này đều thuộc về Vương Đằng, nhưng tên nhóc này hơi khiến người khác lo lắng mà!
Cứ muốn đi chặn giết cấp Chiến Binh cửu tinh, thật là nghé con không biết sợ cọp!
Ngưu Lê thầm nghĩ tới, rất là đau đầu.
“Lúc này chắc vẫn đang giận dỗi nhỉ, không hề còn tiếng động nữa.”
Hắn không khỏi quay đầu lại nhìn ra phía sau.
“???”
Không có người nào cả!
“Người đâu?” Trên trán Ngưu Lê nổi gân xanh, giận dữ hỏi rằng.
Khổng Lê và Vũ Văn Hiên ngạc nhiên quay đầu lại, kể cả bọn họ cũng không phát hiện, không biết từ lúc nào Vương Đằng đã biến mất không thấy nữa.
“Tên này sẽ không phải chạy đi chặn giết người thần bí rồi chứ?!” Sắc mặt của Khổng Lê khó coi.
“Ngoài khả năng này còn có thể là nguyên nhân gì.” Vũ Văn Hiên lắc đầu, cảm thấy Vương Đằng thật sự là đang tìm đường chết.

Sự rời đi đột ngột của Vương Đằng làm Ngưu Lê cực kì tức giận.
Đồng thời cũng nhức đầu không thôi, đúng như Nhiếp Kiên Cường đã nói đứa nhỏ này không phải dễ bảo mà.
“Có lẽ Vương Đằng vẫn chưa đi xa, chúng ta tìm xung quanh xem. Tìm hắn trở lại.” Khổng Lê nói.
Làm đàn chị, đương nhiên nàng không muốn nhìn một thiên tài không dễ gì xuất hiện của trường học cứ như vậy mà rơi ở đây.
Ngưu Lê suy nghĩ một chút gật đầu nói: “Giới hạn trong nửa tiếng, nửa tiếng sau nếu vẫn không có kết quả không cần phải tìm nữa. Nhất định phải trở về tập hợp ở chỗ này, các ngươi nên hiểu, có bất kỳ thông tin gì phải mang trở về.”
“Rõ.”
Khổng Lê và Vũ Văn Hiên cùng nhau gật đầu, cũng không nhiều lời từng người tách ra xung quanh tìm Vương Đằng.
Vốn dĩ Vương Đằng chuẩn bị nói cho bọn họ vị trí của mật đạo, nhưng mà Ngưu Lê và mọi người không hề thấy lạc quan về kế hoạch đánh chặn của hắn. Khiến cho hắn không kịp nói ra phương hướng của lối đi đó.
Vì vậy Khổng Lê và mọi người chỉ có thể mò mẫm tìm kiếm xung quanh, nếu may mắn có thể đuổi kịp.
Sau nửa tiếng, ba người trở về vị trí ban đầu.
Sắc mặt Khổng Lê khó coi, tức giận nói: “Đứa nhỏ này chạy nhanh như vậy vội vàng tìm chết mà!”
“Được rồi, ở bên ngoài có thể không nghe quân lệnh, tên nhóc đó chính là một đứa khiến người ta đau đầu. Mặc dù ta đoán được hắn sẽ gây chuyện, chỉ là không ngờ sẽ nhanh như vậy mà thôi.” Ngưu Lê lắc đầu than thở.
“Chung quy thì đó cũng là sự lựa chọn của hắn, sống chết có số, tương lai tự chịu.” Vũ Văn Hiên lạnh lùng nói.
“Cút đi!” Khổng Lê lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn.
“Được rồi, được rồi. Các ngươi đừng nói nữa, dù sao đứa nhỏ này cũng rất thông minh. Chưa chắc sẽ xảy ra chuyện gì.” Ngưu Lê nói: “Hiện tại các ngươi ở đây cũng không làm được cái gì, tranh thủ trở về phục mệnh thôi.”
Suy cho cùng thì Khổng Lê cũng xuất thân quân nhân, tự nhiên hiểu được lời của Ngưu Lê là sự lựa chọn tốt nhất rồi, cắn răng nói: “Được rồi, có thể sống hay không? Xem vận mệnh của hắn vậy.”

Vương Đằng không hề biết phía bên kia xảy ra chuyện gì.
Lần này hành động của hắn chính là làm trái quân lệnh, nhưng tốt xấu gì nó cũng sẽ không làm ảnh hưởng đến việc truyền thông tin.
Nhưng kết quả không ngờ, Ngưu Lê và mọi người lại đi tìm hắn.
Nhưng mà Vương Đằng không có thời gian nghĩ nhiều, lúc này hắn đang đuổi theo người thần bí ở trong mật đạo.
Vừa mới chậm một chút, người thần bí đã cách một đoạn xa thậm chí vượt qua phạm vi tầm nhìn của hắn rồi.
May mà Vương Đằng nhớ được phương hướng của mật đạo. Đi theo suốt một đường cuối cùng lại nhìn thấy nguyên lực quang đoàn đại diện của người thần bí.
May mắn!
May mắn bằng không nếu hắn thất bại, chắc chắn đó là mất mặt lớn!
Vương Đằng an tâm nhẹ nhõm, ánh mắt lóe sáng. Đột ngột tăng tốc độ, quyết định đến phía trước mai phục đối phương.
Dù sao, tên thần bí đó là võ giả cấp Chiến Binh cửu tinh. Không được xem thường, hắn phải cẩn thận. Nếu như có thể đánh bất ngờ làm hắn trở tay không kịp là tốt nhất, bằng không sợ là sẽ phải hao tốn chút công sức.
Một dãy núi xuất hiện trước mắt hắn, nhìn hướng đi của người thần bí giống như đi thẳng vào trong núi.
Không có gì bất ngờ, lối ra của mật đạo ở giữa dãy núi.
Bởi vì độ dài của mật đạo này không như mong đợi của Vương Đằng.
Đào ra một mật đạo dài như thế này thật là có hơi vất vả cho loài Hắc Ám rồi.
Tạm thời Vương Đằng không có biện pháp xác định vị trí chính xác lối ra của mật đạo, chỉ có thể để mắt đến phương hướng di chuyển của người thần bí.
Hơn mười phút sau, hắn xuất hiện ở giữa khe núi.
Linh Thị mở ra, ánh mắt quét qua khe núi cuối cùng phát hiện một điểm bất thường.
Lối ra của mật đạo nằm giữa sơn động, nhưng mà có một trận pháp phù văn cao minh che đậy lại, người bình thường không thể phát hiện.
Nhưng Vương Đằng là một phù văn sư cao cấp, cộng thêm tinh thần mạnh mẽ, đương nhiên không thể làm khó hắn.
Vương Đằng ẩn thân bước vào cửa động.
Một lúc sau, hắn không thể không nhíu mày.
Giữa sơn động này vậy mà lại có đến hai nguyên lực hắc ám quang đoàn, đại khái khoảng cấp Chiến Binh tam tinh.
Vương Đằng bất lực thở dài, tính sai rồi. Không ngờ rằng ở trong đây cũng có hai con Hắc Ám canh giữ.
Hắn đành phải từ bỏ kế hoạch giết người thần bí ở đây, muốn giết người thần bí ở đây trước tiên phải hạ được hai loài Hắc Ám này.
Nhưng lúc này người thần bí đã đến rất gần, thời gian không kịp.
Nếu như mạo hiểm giết chết hai con loài Hắc Ám này, Vương Đằng không có gì chắc chắn bản thân mình không bị phát hiện. Một phần là đánh rắn động cỏ, khả năng rời đi sẽ ít đi một chút hoàn toàn bất lợi.
Nhưng mà Vương Đằng vẫn muốn bắt sống người thần bí ấy, lấy một ít thông tin hữu dụng từ miệng đối phương.
Nếu như ý nghĩ này bị Ngưu Lê và những người khác biết, đoán chừng lại muốn nói hắn không biết lượng sức mình, mơ mộng hảo huyền.
“Bắt sống, độ khó không nhỏ nha!”
Vương Đằng sờ cằm, thật sự để hắn giết chết người thần bí tối thiểu còn có khoảng tám phần thắng. Nhưng nếu như muốn bắt sống thì khả năng thắng chỉ dưới năm phần.
Hắn nhìn về phía bảng thuộc tính của mình, quét qua các hạng mục kỹ năng ánh mắt đột ngột dừng lại.
“Đợi đã, hắn dường như nghĩ ra được biện pháp hay.” Khóe miệng Vương Đằng cong lên lộ ra một nụ cười kỳ lạ.
Hắn im lặng ra khỏi cửa động, ẩn mình. Ngồi bên ngoài chờ.
Một lúc sau, có bóng người mặc áo choàng đen từ cửa động bước ra. Thậm chí trên mặt hắn mang mặt nạ để người khác không nhìn ra nét mặt của hắn.
“Xùy, thật sự cẩn thận!” Vương Đằng ở trong tối bĩu môi cười.
Người thần bí nhìn bốn phía xung quanh, sau đó ra khỏi khe núi. Chọn một hướng khác tiến vào giữa rừng cây.
Vương Đằng lén lút đi theo.
Nửa tiếng sau, lúc này người thần bí đã đi rất xa rồi. Xác định không có người đi theo, mới cởi áo choàng đen và mặt nạ ra để lộ ra gương mặt thật.
Là một người đàn ông oai hùng khoảng hơn ba mươi tuổi, bộ dạng đoan chính tóc cắt ngắn. Có bộ dáng vô cùng giỏi giang nhanh trí.
Trên trán hắn ta có một vết sẹo vô cùng dễ thấy.
Và ở dưới lớp áo choàng đen là một bộ quân phục đỏ đen đặc trưng của quân đội tinh võ Đại Lục!
Thời điểm Vương Đằng đến Dương Thành đã sớm nhìn thấy vì vậy cũng không xa lạ.
Lúc nhìn thấy bộ quân phục, khóe miệng hắn không nhịn được lộ ra một nụ cười mỉa mai.
Sau đó là sát khí dâng trào.
“Người này, phải chết!”
Sau khi người thần bí khôi phục dung mạo đột nhiên tăng tốc, hướng về phía vực sâu trong dãy núi.
“Hắn không định ra khỏi chỗ này à?” Vương Đăng nhíu mày, chỉ có thể âm thầm theo dõi chờ đợi thời cơ.
Cả hai đều không có ngự không phi hành, trong núi có rất nhiều tinh thú lớn mạnh. Mục tiêu của phi hành quá lớn rất dễ gặp tinh thú tấn công.
Trên đường Vương Đằng bỗng nhiên phát hiện, dường như người thần bí này di chuyển có mục đích chứ không phải là chạy loạn.
Grào!
Đột nhiên từ trong rừng cây một con tinh thú to lớn toàn thân lân giáp, đột ngột nhào về hướng người đàn ông thần bí. Cái miệng há lớn muốn nuốt người đàn ông thần bí vào bụng.
“Cút!”
Người thần bí khịt mũi, tung ra một cú đấm. Con tinh thú ở đây thấp nhất cũng là tinh thú thất tinh thế nhưng chết ngay tại chỗ.
Hắn cũng không kiểm tra, trực tiếp thu xác con tinh thú vào nhẫn không gian, sau đó tiếp tục đi về phía trước.
Ánh mắt của Vương Đằng rơi vào vị trí con tinh thú thất tinh vừa bị giết.
Xác đã bị mang đi nhưng bong bóng thuộc tính vẫn còn ở đó.
Nguyên lực hệ thổ x180
Nguyên lực hệ mộc x60
Thuộc tính trắng x300

Thuộc tính của tinh thú thất tinh đương nhiên giá trị không ít.
Vương Đằng cười hì hì, không chút khách sáo thu bong bóng thuộc tính vào tay. Sau đó ngay lập tức đuổi theo người thần bí.
Không ngờ đuổi theo đối phương vẫn còn có lợi ích như vậy.
Lẽ nào ông trời thấy hắn quá vất vả, cho nên đã cho một chút tiền thưởng.
Vương Đằng cực kì ảo tưởng nghĩ.
Trên đường tiếp tục theo dõi thường thường có những con tinh thú to lớn xuất hiện.
Vương Đằng hắn theo sau mông vui vẻ nhặt lấy thuộc tính.
Do người thần bí không ngừng vào sâu trong rừng, vì vậy tinh thú gặp được đều cực kỳ mạnh.
Thật ra hắn đã cố gắng tránh né những con tinh thú bát tinh trở lên thế nhưng dãy núi này quá lớn, hắn không thể đều đi đường vòng. Vì vậy hắn chỉ có thể lựa chọn đối mặt với những con tinh thú yếu hơn, những con tinh thú này có lẽ chỉ từ ngũ tinh đến thất tinh không hơn.
Tuy là như vậy, thu hoạch của Vương Đằng cũng cực kỳ lớn.
Các hạng mục thuộc tính nguyên lực không ngừng tăng lên.
Thuộc tính trắng cũng đột phá tầm cao mới.
Thuộc tính trắng: 4350.
Lúc này Vương Đằng ẩn thân trong tối thích thú nhìn người thần bí đang chiến đấu với con tinh thú cự mãng.
“Đánh, đánh hay lắm, cố gắng đánh, rơi ra nhiều thuộc tính một chút!”
Vương Đằng đột nhiên rất may mắn vì tự mình đi theo đến đây, nếu không làm sao có thể nhặt được nhiều thuộc tính như vậy, mà còn đều là nhặt không.
Hắn nhìn người thần bí gật đầu không thôi.
Lao động miễn phí tốt biết bao!
...
Rầm rầm rầm!
Phía dưới con tinh thú cự mãng phát ra tiếng rên đau đớn, thân hình to lớn không ngừng quằn quại trên mặt đất sau đó dần dần không còn tiếng động.
Người thần bí thở gấp, đi đến con đường này thật không dễ dàng gì.
Vì sức mạnh cấp Chiến Binh cửu tinh của hắn, một số tinh thú đương nhiên không thể làm hắn bị thương, thế nhưng cũng làm cho hắn đủ mệt.
Nhưng để đến gần nơi đó không thể không như vậy.
Hắn ta thu xác con cự mãng vào, nhanh chóng chạy về phía vực sâu của khe núi. Thời gian cấp bách hắn không dám trì hoãn thêm nữa.
Nguyên lực hệ Hỏa x210
Nguyên lực hệ Mộc x120
Thuộc tính trắng x280

Vương Đằng nhặt bong bóng thuộc tính xong vội vã đuổi theo.
Ban đêm, lửa rừng nổi lên, người thần bí ở trong rừng cây nướng đùi của con tinh thú lợn, mùi thơm bay xa cực kì hấp dẫn.
Nhưng bởi vì hắn đang ở trong khu vực khóa nguyên lực không đến mức thu hút tinh thú.
Khoảng cách của Vương Đằng không xa, âm thầm quan sát đối phương.
Trước đó vốn dĩ hắn đã chuẩn bị vài bình thuốc độc, lén lút hạ độc người thần bí đó. Nhưng mà hiện tại hắn muốn xem xem mục đích của người thần bí đến cuối cùng là cái gì, phí nhiều sức lực như vậy để tiến vào vực sâu của dãy núi.
Nếu như có thể nhặt thêm một ít đồ tốt, đương nhiên là tốt nhất rồi.
Buổi tối trong dãy núi không hề yên ổn, chốc lát sẽ nghe thấy tiếng thú gầm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận