Võ Đạo Toàn Thuộc Tín

Chương 935: Vốn là một tên nhóc thuần lương biết bao, dũng cảm biết bao

Ngọn lửa lớn lan ra, ngay lập tức tác động đến Tiểu Bạch.
Sự chênh lệch về sức mạnh giữa hai người quá lớn, một thì chưa vào cấp Lãnh Chúa, một thì đã là cấp Lãnh Chúa trung vị.
“Không ổn!” Nhìn thấy cảnh này, trong lòng Thiết Giáp Viêm Hạt nặng nề hơn. Nó lộn người một cái, ổn định ở giữa không trung, sau đó lao thẳng về phía Tiểu Bạch.
“Này bé quạ đen, đánh không lại thì cứng rắng chống chọi, nếu ngươi có chuyện không may, ta cũng không có cách nào giải thích với sát tinh kia.”
Thiết Giáp Viêm Hạt đã lao tới rất nhanh, nhưng hoàn toàn không kịp, ầm một tiếng, ngọn lửa đã hoàn toàn nhấn chìm bóng dáng của Tiểu Bạch.
“Xong rồi, xong rồi, lần này ngỏm củ tỏi rồi.”
Trong lòng Thiết Giáp Viêm Hạt run rẩy, trong mắt hiện lên vẻ ảo não, biết sớm thế thì không nên trêu chọc cự viên Bạo Viêm này rồi, lúc này xem như đá trúng tấm sắt.
“Grào!”
Cự viên Bạo Viêm nhìn thấy kẻ đột nhập bị mình giết chết thì hưng phấn không thôi, nó không kìm được mà rống to một tiếng.
“Quá ồn ào!”
Song, đúng vào lúc này, một giọng nói hờ hững đột nhiên vang lên, trực tiếp lấn át tiếng gào thét cực lớn kia.
Xung quanh nháy mắt rơi vào im lặng.
Cả người Thiết Giáp Viêm Hạt run lên, nó đã quá quen thuộc với giọng nói này, quen đến mức không thể quên.
Là người đó!
Là sát tinh kia!
Hắn thật sự xuất hiện ở đây?!
Cự viên Bạo Viêm há to miệng, tiếng gào thét bị cắt ngang mắc kẹt trong cổ họng giữa chừng khiến nó khó chịu, muốn ói ra máu.
Nhưng cự viên Bạo Viêm đã là tồn tại cấp Lãnh Chúa trung vị, trí thông minh của nó không kém gì con người.
Chỉ dựa vào âm thanh vừa át tiếng thét to của nó, cự viên Bạo Viêm đã đoán được người tới chắc chắn rất mạnh.
Lúc này, ánh mắt của nó lập tức lộ ra vẻ cảnh giác, nó nhìn về phía ngọn lửa quét qua bốn phía trên bầu trời.
Đúng lúc này, một đốm ánh sáng nở rộ từ ngọn lửa màu đỏ rực, sau đó ngọn lửa đỏ rực dường như bị một thứ gì đó cắn nuốt và không ngừng co rút vào trong.
“Lửa Thanh Ngọc Lưu Ly!”
Trong lòng Thiết Giáp Viêm Hạt chấn động, cuối cùng cũng xác định được rằng sát tinh kia đã đến đây.
Cự viên Bạo Viêm cũng bị chấn động, hai mắt nhìn chằm chằm bầu trời.
Chỉ trong vài giây, ngọn lửa đỏ rực đã bị cắn nuốt, cuối cùng lộ ra hình dáng của một thiếu niên.
Hơn nữa, con quạ ngoan cố kia lúc này cực kỳ thành thật và lơ lửng dưới chân hắn.
Trong lòng bàn tay của thanh niên, một ngọn lửa màu xanh ẩn hiện, yên tĩnh lơ lửng.
Nhưng cự viên Bạo Viêm thấy rõ ràng rằng chính ngọn lửa màu xanh này đã cắn nuốt toàn bộ bạo liệt chi viêm của nó.
“Đó là ngọn lửa gì vậy??” Cự viên Bạo Viêm sững sờ và không chắc chắn.
Nó đánh giá tên nhân loại kia, trong phút chốc nó phát hiện mình không thể nhìn thấu đối phương, trong lòng quả thật khó tin.
“Chơi rất vui!”
Đúng lúc này, một giọng nói phát ra từ miệng của người thanh niên.
Ánh mắt của hắn trực tiếp dừng lại trên người Thiết Giáp Viêm Hạt ở phía dưới, trong mắt hiện lên một chút giễu cợt.
Thiết Giáp Viêm Hạt lập tức cảm thấy cơn ớn lạnh từ đuôi xông thẳng lên đầu, nó vô thức lùi lại một bước, xấu hổ nói: “Ta nghĩ chuyện này có thể có chút hiểu lầm, ta chỉ dẫn nó đi ra chơi đùa, chơi đùa mà thôi.”
“Quác quác quác… (Tất cả là tại nó mang ta ra ngoài, suýt chút nữa đã hại chết cục cưng.)” Tiểu Bạch đột nhiên phát ra tiếng kêu to.
Vương Đằng lập tức hiểu ra, ánh mắt nhìn Thiết Giáp Viêm Hạt càng ngày càng nguy hiểm!
Người này dạy hư nhóc con!
“Chết tiệt, ngươi hãm hại ta, lúc ngươi ăn linh dược đâu thấy ngươi khách sáo gì.” Nhìn thấy Thiết Giáp Viêm Hạt bị vạch trần, nhất thời thẹn quá hóa giận kêu to:
“Quác quác quác… (Ngươi ăn nhiều nhất, lần nào cũng cướp của ta.)” Tiểu Bạch quác quác kêu lên.
“Ngươi ngậm máu phun Hạt, ta không có, ta không hề có.” Thiết Giáp Viêm Hạt tức giận, hai mắt trừng lớn, như là cực kỳ tủi thân.
“Quác quác quác. (Là ngươi, chết cũng không thừa nhận.)”
“Nói xạo, rõ ràng là ngươi ăn nhiều nhất.”
“Quác quác quác… (Là ngươi, là ngươi.)
“Ta… Phụt!”
Đối mặt với Tiểu Bạch khốn nạn như vậy, Thiết Giáp Viêm Hạt khó cãi lại được, chỉ là một bé quạ đen không biết nói.
Vương Đằng nhìn là lạ, hai tên này lại cãi nhau trước mặt hắn.
Hơn nữa, Tiểu Bạch còn không biết nói, cũng có thể cãi nhau với Thiết Giáp Viêm Hạt rất tốt. Vương Đằng cảm thấy mình thật sự hiểu biết sâu rộng.
“Grào!”
Thấy mình bị thờ ơ, cự viên Bạo Viêm ở bên cạnh lập tức tức giận, ngửa mặt lên trời gào lên một tiếng.
“Nhân loại, hãy ra khỏi lãnh địa của ta.”
Tiếng gào thét rung chuyển bầu trời, sóng âm cuồn cuộn.
Cùng lúc đó, một ngọn lửa hừng hực bùng cháy trong lòng bàn tay của nó, bắn về phía Vương Đằng.
“Hửm?!”
“Tự đâm đầu vào chỗ chết!”
Vương Đằng híp mắt, nhìn cự chưởng kia chụp xuống nhưng không hề động đậy.
“Sát tinh này làm sao vậy, chẳng lẽ bị dọa rồi? Thôi xong, chắc không phải đối thủ của cự viên ngu ngốc này rồi.” Thiết Giáp Viêm Hạt gào thét trong lòng, thân thể lùi lại, chuẩn bị chạy trốn.
Nó không có cái gì gọi là trung thành với Vương Đằng cả.
Nhưng suy nghĩ lại, nguồn gốc linh hồn của nó vẫn nằm trong tay Vương Đằng, nếu Vương Đằng chết, nó cũng không sống được.
Lúc này, mặt của Thiết Giáp Viêm Hạt trở nên xanh mét.
Nhìn thấy Vương Đằng bất động, cự viên Bạo Viêm không khỏi lộ ra vẻ dữ tợn trên khuôn mặt đầy lông vĩ đại của mình.
Nó thật sự vừa bị nhân loại miệng cọp gan thỏ này dọa sợ!
Đúng là nỗi nhục.
“Đi chết đi!”
Cự viên Bạo Viêm thét to rung trời, bàn tay như núi lớn đè xuống, cố sức nghiền Vương Đằng thành thịt nát.
Đúng lúc này, Vương Đằng không chút nóng vội tung ra một quyền.
Ầm!
Lực lượng khổng lồ đáng sợ lan tràn ra, giống như sóng lớn ngút trời, dời non lấp bể đập vào cự viên Bạo Viêm.
Ùng!
Ngay sau đó, bàn tay của cự viên Bạo Viêm nứt ra, tiếp đó là toàn bộ cánh tay của nó, vỡ nát trong nháy mắt dưới sức mạnh khổng lồ, biến thành mưa máu đầy trời.
Grào!
Vẻ mặt nó kinh hãi, trong lòng vô cùng hoảng sợ, trong mắt phản chiếu bóng của người kia, tràn đầy vẻ khó tin.
Hắn… làm thế nào mà hắn có thể mạnh mẽ như vậy??
Không chỉ cự viên Bạo Viêm, mà cả Thiết Giáp Viêm Hạt cũng ngây ra như phỗng, trong lòng chấn động, quả thật không thể tin được chuyện trước mắt là thật.
Sát tinh!
Quả nhiên là sát tinh!
Quá tàn nhẫn!
Thiết Giáp Viêm Hạt rùng mình một cái, cảm thấy nửa đời sau của mình xám xịt, có lẽ đừng nghĩ tới việc thoát khỏi sát tinh này.
Grào!
Cự viên Bạo Viêm bị chặt đứt một cánh tay, đau không chịu nổi, không ngừng gào lên vì đau đớn.
Sau đó, nó thật sự bỏ lại Vương Đằng và quay đầu bỏ chạy.
Thân hình to lớn dẫm lên mặt đất phát ra âm thanh ầm ầm, lao thẳng vào sâu trong dãy núi mà không hề tỏ ra vụng về.
Trốn!
Nhất định phải trốn thoát!
Nó là tinh thú cấp Lãnh chúa, thống trị một khu vực, sao có thể chết trong tay một nhân loại.
Cự viên Bạo Viêm không muốn chết như thế này, nó chạy như điên, muốn sống sót.
Chỉ cần trốn sâu vào trong dãy núi là có thể thu hút được sự chú ý của những tinh thú mạnh mẽ khác, những tinh thú Lãnh Chúa khác tuyệt đối sẽ không làm ngơ.
“Cái gì… bỏ chạy?”
“Rõ ràng vừa rồi còn hung dữ vậy mà.”
Vương Đằng nhìn bóng dáng to lớn đang kẹp đuôi chạy trốn, vẻ mặt của hắn vô cùng kỳ quái, nói với Tiểu Bạch ở dưới chân mình: “Tiểu Bạch, đuổi theo đi.”
Tiểu Bạch không thể đợi thêm được nữa, trước đó nó đã bị cự viên Bạo Viêm đuổi theo lâu như vậy, lửa giận trong lòng còn chưa kịp trút, giờ lại có người chống lưng, đương nhiên sự tự tin của nó đã tăng lên rất nhiều. Nó quyết định giết chết con vượn lớn ngu ngốc kia.
Không thể không nói, sau hơn nửa năm đi theo lăn lộn với Thiết Giáp Viêm Hạt, Tiểu Bạch đã thật sự bị dạy hư.
Tiểu Bạch hóa thành cầu vồng đen đỏ, đuổi theo cự viên Bạo Viêm.
“Chờ ta!” Ánh mắt Thiết Giáp Viêm Hạt lóe lên, cũng nhanh chóng đuổi theo.
Thế là trong dãy núi xuất hiện một cảnh tượng rất vui nhộn, một con quạ và một con bọ cạp đuổi theo một con vượn lớn, khiến nó chạy loạn khắp nơi.
Xung quanh gà bay chó sủa, vô số tinh thú bị kinh động đều vội vã lẩn trốn.
“Ôi trời, đó là cự viên Bạo Viêm cấp Lãnh Chúa trung vị. Sao lại bị một con quạ và một con Thiết Giáp Viêm Hạt đuổi chạy khắp nơi vậy?”
“Đậu xanh rau má, rốt cuộc thì quạ đen và Thiết Giáp Viêm Hạt có lai lịch như thế nào vậy, chúng rõ ràng là không mạnh, tại sao cự viên Bạo Viêm lại sợ chúng như vậy?”
“Nhìn kìa, hình như có một người trên lưng quạ đen.”
“Lẽ nào trên thực tế là nhân loại kia điều khiển con quạ và Thiết Giáp Viêm Hạt, là hắn đang đuổi theo cự viên Bạo Viêm.”
“Một nhân loại lại dám xông vào địa bàn của chúng ta, chúng ta cùng nhau xông lên, chơi chết hắn!”
“Đúng, chơi chết hắn, một nhân loại lại dám đến địa bàn của chúng ta phách lối.”
“Chơi chết hắn!”
“Chơi chết hắn!”

Vô số tinh thú đang gào thét, chỉ nhìn thấy một tinh thú lao ra khỏi dãy núi, hùng hổ đuổi giết Vương Đằng.
“Ối mẹ ơi, chuyện này khiến nhiều người phẫn nộ rồi.” Sắc mặt của Thiết Giáp Viêm Hạt đen như đít nồi, một đôi mắt nhỏ trợn tròn sắp lòi ra ngoài.
Nó không bao giờ nghĩ đến việc đuổi giết cự viên Bạo Viêm lại khiến nhiều người phẫn nộ như vậy.
Nhiều tinh thú mạnh xông lên như ong vỡ tổ, cho dù sát tinh kia có mạnh đến đâu cũng không đủ để chúng nó nhét kẽ răng!
Cự viên Bạo Viêm phía trước dừng lại, quay đầu lại, từ xa nhìn Vương Đằng bằng ánh mắt dữ tợn.
Mối thù cụt tay, không thể không báo.
Nó là một con vượn đại ngu ghi thù.
Trong lòng nó có chút đắc ý, cảm thấy mình thật thông minh và cơ trí, lại nghĩ ra được một kế hoạch hoàn hảo như vậy.
Xua hổ nuốt sói!
Chiêu này rất hay…
Bây giờ để xem nhân loại kia sẽ chết như thế nào.
Trong lòng cự viên Bạo Viêm cười như điên, biểu cảm trên mặt càng ngày càng dữ tợn, đó là ý cười vặn vẹo xen lẫn đau khổ.
Nhưng mà, trên mặt Vương Đằng lại không hề lộ ra vẻ sợ hãi như nó mong muốn, ngược lại còn sáng lên.
“Phát sáng… phát sáng rồi!”
Cự viên Bạo Viêm nghi ngờ không biết mắt mình có bị hoa hay không.
Nhân loại này không những không sợ mà còn vô cùng thích thú.
Chẳng lẽ hắn cuồng ngược??
“Quá tuyệt vời, đúng là một lượng lớn bong bóng thuộc tính!”
Vương Đằng không biết rằng mình đang bị cự viên Bạo Viêm xem là cuồng ngược, hắn nhìn tinh thú lao ra từ bốn phía, giống như thấy một đống bong bóng thuộc tính.
Thật tốt!
Thật giỏi!
Bong bóng bay ngàn dặm, những tinh thú này đều là dạng tốt cả.
Lúc Vương Đằng đang tán thưởng những tinh thú kia, một giọng nói yếu ớt đột nhiên vang lên bên tai: “Lão đại, không phải chúng ta nên chạy trước sao?”
Vương Đằng nhìn lại thì thấy đám Thiết Giáp Viêm Hạt đã làm xong việc, chuẩn bị chạy trốn.
“Đồ không có tiền đồ, chỉ mới có chút trận này mà đã sợ thành như thế, sau này làm sao có thể cùng ta chinh chiến tám phương.” Vương Đằng tỏ vẻ mặt khinh thường nói.
“...” Thiết Giáp Viêm Hạt cứng họng.
Đi chinh chiến tám phương cái tiên sư nhà ngươi ấy.
Bây giờ ngay cả qua cũng không qua được, còn muốn chinh chiến tám phương, tại sao nó không phát hiện ra sát tinh này mặt dày như vậy chứ.
“Tiểu Bạch, ngươi có sợ không?” Vương Đằng cúi đầu hỏi.
“Cạc cạc cạc… (ta sợ!)” Tiểu Bạch kêu lên.
“...” Vương Đằng.
Thiết Giáp Viêm Hạt liếc mắt, ngươi nhìn xem, ngay cả chân chó trung thành của ngươi cũng sợ, không thể trách ta được.
Vẻ mặt của Vương Đằng đầy thất vọng, lập tức trừng mắt nhìn Thiết Giáp Viêm Hạt: “Đều là lỗi của ngươi, ngươi đã huỷ hoại Tiểu Bạch. Vốn là một nhóc con tốt thuần khiết biết bao, dũng cảm biết bao, bây giờ lại trở nên như thế này.”
“Phụt!” Thiết Giáp Viêm Hạt tức muốn thổ huyết: “Đây cũng là lỗi của ta sao??”
“Rống!”
“Rống!”
“Đánh chết nhân loại!”
Một số lượng lớn tinh thú xông tới trước mặt, trong tiếng rống giận, chúng lần lượt phát động công kích, lao thẳng về phía Vương Đằng.
“Lão hổ không phát uy lại tưởng ta là mèo bệnh à, đến rất đúng lúc, ăn thứ siêu cấp vô địch của ta đi… Huyết Nguyệt Quang châm!”
Vương Đằng dẫm nhẹ lên lưng Tiểu Bạch, cả người bay lên không trung, hào quang vô tận đỏ như máu nổi lên, dày đặc bao phủ cả bầu trời.
Đó là một quang châm đỏ như máu, nhỏ như sợi tóc, số lượng rất lớn, đếm không xuể. Toàn bộ đều nhằm vào đám tinh thú xung quanh, ánh sáng lạnh lẽo lóe lên.
“Đi!”
Vương Đằng vừa dứt lời, Huyết Nguyệt Quang châm đã rơi xuống.
Vèo vèo vèo vèo vèo vèo…
Vô số quang châm đâm vào trong cơ thể tinh thú, làm cho cả người chúng nó nhất thời cứng đờ, ngay sau đó trên người xuất hiện màu đỏ nhạt.
Chất độc dữ dội đã xâm nhập vào trong cơ thể chúng nó.
Bụp bụp bụp…
Một vài con tinh thú có sức mạnh yếu hơn thì cả người cứng ngắc, trực tiếp ngã xuống đất, tứ chi co quắp.
“Grào, đồ nhân loại đê tiện!”
“Hèn hạ!”
“Vô liêm sỉ!”
“Ngươi chết không được tử tế!”
Những tinh thú ở gần đó gầm lên, điên cuồng chuyển vận nguyên lực trong cơ thể, cố gắng loại bỏ độc tố ra khỏi cơ thể.
Nhưng mà Vương Đằng không cho chúng nó có cơ hội thở dốc, phi đao từ trong người bay ra, hóa thành mười mấy bóng đen, lao thẳng vào đám tinh thú phía dưới.
“Phụt phụt phụt…”
Âm thanh xuyên vào trong da thịt vang lên, mấy chục mũi phi đao giống như cối xay thịt, tùy ý thu hoạch đám tinh thú, để lại vết máu và thịt nát khắp nơi chúng đi qua.
“Chạy!”
“Mọi người, mau chạy!”
“Quỷ, tên nhân loại này chính là quỷ!”
...
Một số tinh thú may mắn còn sống sót đã hoàn toàn sợ hãi, hét lên một cách điên cuồng và chạy về phía xa, cố gắng thoát khỏi khu vực bị tàn sát.
Tinh thú đang gào thét muốn giết chết Vương Đằng lúc này cứng ngắc, cũng quay đầu bỏ chạy.
Lúc đến hung hãn bao nhiêu thì lúc về thảm hại bấy nhiêu.
“Sao có thể như vậy được?” Sắc mặt của cự viên Bạo Viêm càng thêm tối sầm, vẻ mặt kinh hãi xen lẫn khó hiểu, toàn thân rùng mình, sau đó xoay người bỏ chạy như nhớ ra điều gì.
“Chạy đi đâu!” Vương Đằng hét lớn từ phía sau.
Cự viên Bạo Viêm sợ tới mức chảy ra hai giọt nước tiểu màu vàng, kẹp chặt mông, chạy như điên, trước đây nó chưa từng có cảm giác sợ hãi như vậy.
Thật là đáng sợ!
Nhân loại kia thật sự là đáng sợ!
Vương Đằng đang đuổi theo ở phía sau, hắn hơi ngạc nhiên khi thấy nó chạy nhanh như vậy.
“Mẹ nhà ngươi muốn chạy sao, đã hỏi cục gạch trong tay ta chưa.”
Hắn thét lên, một vệt kim quang lóe lên, hắn hung hăng đánh nó ra ngoài.
Biu…
Chỉ thấy vệt kim quang kia lóe lên và biến mất vào trong hư không trước mặt, rồi xuất hiện ngay phía sau cự viên Bạo Viêm, phá không mà tới.
Cự viên Bạo Viêm nghe thấy tiếng xé gió từ phía sau, vẻ mặt kinh hãi, không khỏi quay đầu lại nhìn.
Bằng mắt thường có thể nhìn thấy kim quang chợt lóe lên rồi biến mất, phóng đại trong mắt nó, và rồi…
Bốp!
Một viên gạch bất ngờ đập vào mặt vượn của nó.
Sức mạnh đáng sợ làm nứt đầu nó, máu tươi tóe ra.
Trong hai mắt cự viên Bạo Viêm vẫn còn sự bối rối, nó cảm thấy đầu mình đau nhói, cơ thể bất giác ngã về phía sau.
Ầm ầm!
Mặt đất rung chuyển, toàn bộ cơ thể nó đập xuống đất.
Vương Đằng xông lên, vung tay, viên gạch bay ra từ trong tay hắn, đập thẳng vào đầu cự viên Bạo Viêm.
Bụp bụp bụp…
“Cho ngươi chạy, cho ngươi chạy, ta cho ngươi chạy!” Hắn vừa đánh vừa gào lên, đánh cho cự viên Bạo Viêm cảm thấy nghi ngờ nhân sinh, nước mắt tủi nhục tuôn rơi.
Da đầu của Thiết Giáp Viêm Hạt ở bên cạnh tê rần, toàn thân run lên, rét run…
Ở sâu trong dãy núi, trong rừng rậm vốn cực kỳ rậm rạp, lúc này lại xuất hiện một cảnh tượng khá lộn xộn.
Cây cối ngã trái ngã phải, còn có dấu vết bị tàn phá bởi đủ loại nguyên lực, thật sự là kinh người.
Còn có xác của các tinh thú trên mặt đất, con nào cũng đều rất lớn, rơi xuống đất tứ tung, máu chảy khắp mặt đất.
Những con tinh thú may mắn còn sống đều bỏ chạy, chúng nó may mắn, cách khá xa, lúc xông tới thì thấy cảnh tượng giết chóc đáng sợ như vậy, sợ đến ba chân bốn cẳng bỏ chạy.
Diện tích bóng ma tâm lý để lại không còn tính toán được nữa.
Vương Đằng lười đuổi theo.
Số lượng quá nhiều rồi!
Hơn nữa, những con tinh thú đó chạy vào trong núi sâu rải rác tứ phía, có câu nói, rắn có rắn, chuột có chuột nên chẳng đuổi theo được.
Chỉ là lòng hắn đang rỉ máu.
Như thể đang xem từng bong bóng thuộc tính chạy đi mất.
Đôi chân ngắn ngủn kia, lộc cộc chạy thật nhanh, trong nháy mắt biến mất.
Vì vậy, hắn không còn cách nào khác ngoài việc trút giận lên cự viên Bạo Viêm. Dù sao thì lúc này cũng chỉ có con tinh thú này là còn sống, hơn nữa còn là cấp Chiến Tướng trung vị, có khả năng chống chịu cao hơn một chút, bị hắn dày vò như thế cũng không nghẻo, sức sống của nó rất ngoan cường.
Cự viên Bạo Viêm hoàn toàn tuyệt vọng, không tha thiết gì nhân sinh nữa, nó nằm trên mặt đất, hai mắt nhìn lên bầu trời, mất đi sắc thái, trông giống như một tấm thiết ngu ngốc bị người ta lăng nhục.
Nhỏ yếu!
Bất lực!
Và đáng thương!
Đường đường là tinh thú cấp Lãnh Chúa trung vị, tung hoành sơn lâm, chiếm núi làm vua, thống ngự bách thú, kết quả lại biến thành một nhóc đáng thương bị ngược.
Thê thảm vô cùng.
“Phù!” Vương Đằng thở ra một hơi dài, cảm thấy tinh thần sảng khoái, sự khó chịu cũng gần như không còn.
Vương Đằng nhìn bé quạ đen và Thiết Giáp Viêm Hạt đang nhìn mình bằng ánh mắt trông mong, vỗ tay một cái, như thể hắn vừa làm một việc nhỏ rất bình thường, hắn thản nhiên nói:
“Cự viên Bạo Viêm này sẽ giao cho các ngươi xử lý.”
? (????)
(▼ ヘ ▼ #)
Hai mắt Tiểu Bạch và Thiết Giáp Viêm Hạt đột nhiên sáng lên, tràn đầy sự nguy hiểm, cười khà khà.
o ((⊙﹏⊙)) o
? _?
???????
“Không, không (muốn)…” Mặt mũi cự viên Bạo Viêm bầm dập, sắc mặt thay đổi, lời nói không rõ ràng, nó gào lên trong tuyệt vọng.
Vương Đằng ngửa đầu nhìn trời, xoay người bước đi.
Một tiếng kêu thảm thiết đột nhiên vang lên sau lưng …
Âm thanh rất khó tả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận