Võ Đạo Toàn Thuộc Tín

Chương 1164: Truyền thừa thật sự.

“Có việc muốn dặn dò? Xem như cái giá của nhận truyền thừa sao?” Vương Đằng nói.
“Xem như một chút yêu cầu của ta đi, tiếp nhận truyền thừa của ta, thì coi như nửa truyền nhân của ta, giúp ta làm chút chuyện không tính là quá đáng chứ, đương nhiên là dưới tình huống ngươi có năng lực, ta cũng không ép.” Người đàn ông áo bào trắng thản nhiên cười nói.
“Ngươi đã nói đến đây rồi, nếu ta không đồng ý, ngược lại ta còn có vẻ không phóng khoáng, ngươi nói đi.” Vương Đằng nói.
Người đàn ông áo bào trắng lại cười, chậm rãi nói: “Ngươi có thể không biết, truyền thừa của ta, ngoài học thức và công pháp, lượng lớn của cải của ta, còn có tước vị Nam tước đế quốc Đại Càn của ta.”
“Cái gì!” Vương Đằng nghe vậy, sắc mặt không khỏi biến đổi.
“Không cần hoài nghi, tước vị Nam tước của ta là cha truyền con nối. Trong chế độ thừa kế của đế quốc Đại Càn, ngoài con nối dõi huyết mạch của ta, người thừa kế của ta cũng sở hữu tư cách cha truyền con nối.” Người đàn ông áo bào trắng nói.
“Vậy vì sao ngươi không truyền cho con nối dõi huyết mạch của ngươi, ngươi sống nhiều năm như vậy, không thể không có đời sau chứ.” Vương Đằng hỏi.
“Ta không có đời sau.” Người đàn ông áo bào trắng bình tĩnh nói.
“Ặc…. thật xin lỗi.” Vương Đằng cười gượng nói.
“Nhưng ta có đệ tử.” Người đàn ông áo bào trắng bỗng nhiên yếu ớt nói.
“.... Chúng ta nói chuyện có thể không ngắt quãng được không?” Vương Đằng cạn lời, tức giận trợn mắt nói: “Ngươi có đệ tử, còn nói với ta làm chi?”
“Lúc đầu, trong số người đuổi bắt Aguero, có đệ tử của ta.” Người đàn ông áo bào trắng nói: “Nhưng tài liệu mà bọn họ cho ta lại là giả.”
“Cho nên ngươi bị lừa, sau đó bị hãm hại chết?” Vương Đằng kinh ngạc nói.
“Có thể nói như vậy.” Người đàn ông áo bào trắng nói.
“Ngươi cũng quá thảm đi, bị đệ tử của chính mình hãm hại chết, mắt nhìn không được nha!” Vương Đằng chế nhạo.
“....” Người đàn ông áo bào trắng.
“Khụ khụ, chuyện này đều đã qua một triệu năm. Đệ tử kia của ngươi hoặc là đã sớm chết, hoặc là trở thành cường giả cấp Vũ Trụ giống như ngươi, không phải ngươi muốn kêu ta báo thù giúp ngươi đấy chứ?” Vương Đằng vội ho một tiếng, vội vàng nói sang chủ đề nói.
“Cho nên ta mới nói, chờ lúc ngươi có năng lực, về phần hiện tại, ngươi vẫn không có tư cách đó.” Người đàn ông áo bào trắng nói.
“.... Tuy rằng ta biết ngươi nói là sự thật, nhưng nói như vậy thật sự đau tim đó.” Vương Đằng cạn lời.
“Ha ha ha, ngươi cũng có lúc sợ sao?” Người đàn ông áo bào trắng cười ha ha, nói.
“Nói bậy, không có, làm sao ta có thể biết sợ.” Vương Đằng liên tục lắc đầu, nói.
Người đàn ông áo bào trắng lắc đầu bật cười, nói: “Nếu đã như vậy, thì yêu cầu này, ngươi nhận hay không nhận đây?”
“Nhận, làm gì mà không nhận, lấy được truyền thừa của ngươi, cũng coi như nhận ân huệ của ngươi. Không may, con người ta không thích nhận ân huệ của người ta nhất, cho nên sẽ giúp ngươi chuyện này, xem như trả lại tình cảm của ngươi.” Vương Đằng vuốt cằm nói.
Đồ vật khác, Vương Đằng không hứng thú lắm, nhưng Vương Đằng lại khá hứng thú với tước vị Nam tước này.
Hắn sắp tiến vào sân khấu lớn vũ trụ, cần một thân phận và bàn đạp.
Vậy thì, không có gì tốt hơn một thân phận Nam tước của đế quốc cổ xưa.
Căn cứ thái độ của đám người Augus, có thể nghĩ ra được thân phận Nam tước này rốt cuộc có bao nhiêu cao quý bất phàm.
Nếu để bọn họ biết, hiện tại Vương Đằng đã có tước vị này dễ như trở bàn tay, không biết có ghen tị đỏ mắt hay không?
Về phần cần đối mặt với cường giả cấp Vũ Trụ, nói thật, Vương Đằng cũng không quá mức lo lắng.
Dù sao hắn bật hack mà!
“Nếu không muốn nợ tình cảm của người khác, ngươi cũng có thể không nhận truyền thừa của ta.” Lúc này, người đàn ông áo bào trắng chế nhạo.
“....” Vương Đằng lập tức nghẹn lời, suýt nữa không thở nổi.
Hắn nhìn người đàn ông áo bào trắng với nét mặt kì quái.
Một người xuất trần thoát tục như thế, lại biết nói móc người khác.
Xưa nay chỉ có hắn nói móc người khác, không ngờ hôm nay lại bị người khác nói móc!
Người đàn ông áo bào trắng nhìn thấy sắc mặt như bị táo bón của hắn, cười ha ha: “Được rồi, lời nên nói ta đều nói xong rồi, sau khi đạt được truyền thừa của ta, ngươi sẽ có được tín vật của ta. Đựa vào tín vật này đi đến đế quốc Đại Càn, thân phận của ngươi sẽ được chấp nhận, về phần khi nào đi, thì phải xem bản thân ngươi, không cần ta nhiều lời nữa.”
“Lời đến đây đã hết, ngươi tự lo cho mình đi.”
Lời nói vừa dứt, người đàn ông áo bào trắng nhìn Vương Đằng thật sâu, rồi thân thể dần dần hóa thành đốm sáng tiêu tán.
Một ấn ký do tổ hợp phù văn huyền diệu mà thành lơ lửng ở nơi hắn biến mất, lặng lẽ trôi ở đó.
Đồng thời, có mấy bong bóng thuộc tính sinh ra xung quanh ấn ký phù văn đó.
Nhặt!
Ánh mắt Vương Đằng chợt lóe, nhặt mấy bong bóng thuộc tính lên trước.
‘Tinh thần cấp Hành Tinh x380’
‘Tinh thần cấp Hành Tinh x420’
....
“Xem ra thật sự đã tiêu tán.” Vương Đằng lẩm bẩm trong lòng.
Sau đó hắn điều khiển thân thể, bay tới trước mặt ấn ký phù văn, chậm rãi vươn ngón tay đụng vào.
Ầm!
Kết quả mới vừa đụng vào ấn ký phù văn kia một cái, một mảnh ánh sáng chói lọi bộc phát ra.
Ấn ký phù văn đó lập tức nổ tung, hóa thành vô số phù văn huyền ảo, quẩn quanh bốn phía thể linh hồn (thể tinh thần) của Vương Đằng, giống như vô số ngôi sao quay quanh, xoay tròn quanh thân Vương Đằng với tốc độ cao.
Ngay sau đó, những phù văn hình thành từng sợi xích phù văn, tản ra kim quang, có vẻ cực kỳ huyền bí.
Đột nhiên, những sợi xích phù văn lao về phía đầu của Vương Đằng, chìm vào ấn đường của hắn.
Quá trình này chỉ ngắn ngủi mấy giây đồng hồ, tất cả sợi xích phù văn đều biến mất rất nhanh, không thấy đâu nữa.
Đồng thời, một ấn ký phù văn phức tạp xuất hiện ở ấn đường của Vương Đằng.
Vương Đằng sờ lên ấn đường của mình, cảm nhận ấn ký đó, đáy lòng hiện lên một tia ngộ ra.
Cung điện này quả thật là cung điện truyền thừa, chẳng qua ấn ký truyền thừa thật sự là ấn ký phù văn vừa nãy, chứ không phải chìa khóa truyền thừa gì đó.
Vương Đằng lắc đầu, tâm niệm vừa động, cửa lớn của cung điện truyền thừa rộng mở. Hắn lập tức đi vào trong đó.
Vẫn là đại điện lấp lánh ánh vàng, bốn phía đều là giá sách chất đầy sách.
Cất giữ vô số năm tháng của một cường giả cấp Vũ Trụ, có thể nhìn thấy đôi chút ở đây.
Vương Đằng thuận tay ra một chiêu, từng quyển sách bay nhẹ xuống, lơ lửng trước mặt hắn.
‘Đại cương thần niệm sư’, ‘Phương pháp nắm vững niệm lực tinh thần’, ‘Phương pháp ảo thuật niệm lực tinh thần’....
‘Ngôn ngữ thượng cổ Đại Càn’, ‘Tiếng Vũ trụ thông dụng’, ‘Ngôn ngữ Cổ Thần’....
Ánh mắt Vương Đằng quét qua, đôi mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.
Hắn chỉ tùy tiện lấy xuống mấy cuốn, không ngờ lại lấy được sách có ích như vậy.
Trong đó ‘Đại cương thần niệm sư’, ‘Phương pháp nắm vững niệm lực tinh thần’, ‘Phương pháp ảo thuật niệm lực tinh thần’,… những cuốn này rõ ràng đều là bộ sách của một mạch thần niệm sư.
Sau khi lấy được ấn ký truyền thừa, đồng thời, Vương Đằng cũng lấy được một vài thuyết minh trí nhớ. Người đàn ông áo bào trắng kia tên là Nam Cung Việt, ngoài là một cường giả cấp Vũ Trụ ra, hắn còn là một thần niệm sư cấp Vũ Trụ.
Cho nên, trong cung điện truyền thừa của hắn xuất hiện bộ sách về thần niệm sư cũng không kỳ quái.
Vương Đằng thuận tay lật xem, ‘Đại cương thần niệm sư’ chủ yếu giới thiệu một vài thứ thường thức của thần niệm sư, bên trong có rất nhiều thứ mà Vương Đằng không biết, trợ giúp rất lớn cho hắn.
Mà ‘Phương pháp nắm vững niệm lực tinh thần’, ‘Phương pháp ảo thuật niệm lực tinh thần’ lần lượt là phương pháp nắm vững niệm lực tinh thần và phương pháp tu luyện ảo thuật.
Trong đó có miêu tả tu luyện cực kỳ tỉ mỉ, có thể tăng cấp rất lớn thực lực của Vương Đằng trên phương diện niệm lực tinh thần.
Ngày trước, hắn kiểm soát niệm lực tinh thần quá qua loa, căn bản không thể chân chính phát huy tất cả uy lực của niệm lực tinh thần.
Về phần mấy cuốn sách về các loại ngôn ngữ phía sau, Vương Đằng lật xem, lại bỏ trở về.
Thứ này nhìn đau đầu!
Ngôn ngữ thôi, đủ dùng là được rồi, học nhiều như vậy làm gì.
Huống chi, hắn còn có thể thông qua nhặt bong bóng thuộc tính để lấy được, thật sự không cần phải tốn thời gian học tập.
Nếu Nam tước Nam Cung Việt biết Vương Đằng đem gác xó các loại sách ngôn ngữ mà hắn chuẩn bị, chỉ e sẽ nhảy ra từ trong quan tài, đánh chết Vương Đằng.
Đế quốc Đại Càn là một quốc gia sở hữu vô số lịch sử, lai lịch thâm hậu. Là một Nam tước của đế quốc, chỉ có thực lực là không được, còn phải sở hữu học thức và khí độ xứng với địa vị.
Học tập ngôn ngữ, lễ nghi v.v… là một chương trình học mà huân tước đế quốc cần chuẩn bị.
Nếu không một huân tước thiếu căn cơ lễ nghi và học thức, sẽ chỉ trở thành trò cười cho cả đế quốc.
Kết quả, tên Vương Đằng này căn bản không biết ơn.
Nhưng trong số đó, ‘Ngôn ngữ Cổ Thần’ lại thu hút sự chú ý của Vương Đằng, ‘Ngôn ngữ Cổ Thần’ này rõ ràng chính là ngôn ngữ của chủng tộc lớn mạnh có ‘Cổ Thần thân’ mà Vương Đằng đạt được.
Hắn không ngờ ở đây lại có thể có ngôn ngữ của bộ tộc Cổ Thần. Phải biết rằng, bộ tộc Cổ Thần vô cùng thưa thớt, hơn nữa hết sức thần bí, muốn nắm vững ngôn ngữ của bọn họ cũng không phải một chuyện đơn giản.
Vương Đằng không khỏi cảm thán sự lớn mạnh của đế quốc Đại Càn lần nữa!
Ngoài những bộ sách ra, cung điện truyền thừa còn có rất nhiều bộ sách khác, tất cả đều phân loại đặt trên giá sách, chờ đợi Vương Đằng lâm hạnh.
Không thể không nói, truyền thừa này vẫn cực kỳ có ích, dù sao không phải bất cứ đồ vật nào đều có thể dựa vào nhặt thuộc tính lấy được.
Nhặt thuộc tính là một chuyện phải xem vận may.
Nếu sau này Vương Đằng tiến vào vũ trụ, đụng phải chuyện gì đó không biết, hoàn toàn có thể tìm đọc trong cung điện truyền thừa này.
Có lẽ, đây mới là tác dụng lớn nhất của cung điện truyền thừa.
Một lát sau, Vương Đằng rời khỏi cung điện truyền thừa, cung điện truyền thừa biến mất theo đó.
Rồi sau đó, hắn hít một hơi thật sâu, vung bàn tay to lên, mê cung tinh thần hiện ra.
Mê cung tinh thần cũng là vật của Nam tước Nam Cung Việt, hiện tại thành vật vô chủ, đương nhiên nó chính là của Vương Đằng.
Sau này, chỉ cần tiến hành luyện hóa dựa theo một vài bí pháp tinh thần trong truyền thừa, hắn sẽ có thể hoàn toàn nắm vững mê cung tinh thần này, thậm chí vận dụng công dụng tuyệt vời khác trong đó.
“Aguero” kia không phải là tinh thần niệm sư, hắn chẳng qua chỉ dựa vào tinh thần lớn mạnh, mới miễn cưỡng vận dụng mê cung tinh thần này mà thôi.
Lúc này, Vương Đằng quan sát từ trên không mê cung, còn có thể nhìn thấy đám người Augus đang bị mấy hồn thể tinh thú truy đuổi chạy trốn khắp nơi, khóe miệng không khỏi cong lên một độ cong kì quái.
Nhưng đám người Augus cũng không nhìn thấy hắn.
Vương Đằng cũng nhìn thấy chó hai đầu, vươn tay bắt một cái, chó hai đầu lập tức biến mất trong mê cung, xuất hiện trước mặt hắn.
Chó hai đầu vừa mới xuất hiện, ánh mắt mê mang, cảnh giác nhìn bốn phía, nhưng khi nó nhìn thấy Vương Đằng, vội vàng nhích đến phía trước, cái đầu lớn cọ chân Vương Đằng, phát ra tiếng kêu “Ư ử” nịnh nọt.
Chân chó, chân chó!
E rằng nói nó luôn là dáng vẻ này, quả thực không thầy tự hiểu.
“Được rồi, sau này ngươi cứ đi theo ta, thành thật, sẽ không thiếu chỗ tốt của ngươi.” Vương Đằng vỗ đầu lớn của chó hai đầu, nói: “Hiện tại ta giao cho ngươi một chuyện, ngươi cẩn thận nghe.”
Hai cái đầu của chó hai đầu liên tục gật đầu, nó vểnh tai lên, làm ra tư thái nghiêm túc nghe lệnh.
“Đợi một lát nữa, ngươi trở lại mê cung tinh thần, kêu những hồn thể tinh thú này tiếp tục quấy rầy mấy nhân loại kia, có thể không cần giết bọn họ, nhưng phải khiến bọn họ không dừng lại, đuổi bọn họ chạy như điên trong mê cung.” Vương Đằng híp mắt nói.
Rơi vào mê cung tinh thần đều là thể tinh thần, khiến bọn họ luôn chạy, chẳng phải là muốn bọn họ mệt chết sao.
Một khi không ổn, thể tinh thần của bọn họ sẽ rơi vào trạng thái suy yếu cực độ, sống sờ sờ bị tiêu hao chết.
Cho dù không tiêu hao chết, chỉ e cũng sẽ rơi vào hôn mê.
Nếu linh hồn hôn mê, nhẹ thì mấy chục năm hơn trăm năm, nặng thì nghìn năm mười nghìn năm đều có, cho đến khi thân thể tan rã, sẽ không tỉnh lại nữa.
Điều này đối với thiên kiêu, mặc kệ là loại nào, đều là kết quả mà bọn họ không cách nào thừa nhận.
Một thiên kiêu, chỉ bỏ lỡ thời gian mấy chục năm, e rằng đã bị người ta ném đến đâu không biết.
Chó hai đầu đột nhiên cảm thấy chủ nhân mới nhà mình thật sự quá nham hiểm!
Quả nhiên vẫn nên thành thật làm một con chó ngoan.
Chó hai đầu lập tức nhận lệnh rồi đi, chơi trò chơi diều hâu bắt gà con với đám người Augus trong mê cung tinh thần.
Đám người Augus đáng thương còn không biết truyền thừa đã bị Vương Đằng đoạt được, hơn nữa còn bị hắn thuận đường hãm hại một phen.
Nhưng Vương Đằng nghĩ ngợi, lại vớt Biello ra.
Cho dù thế nào, hai người tốt xấu đã từng hợp tác, nếu ngay cả nàng cũng cùng bị hãm hại, dường như có chút không nói nổi.
Hơn nữa tốt xấu là một người đẹp, Vương Đằng tự thấy mình vẫn có chút lòng thương hoa tiếc ngọc.
Biello chỉ cảm thấy thân thể lóe lên một cái, đã xuất hiện ở trước mặt Vương Đằng. Sau khi hơi sửng sốt, nàng dường như hiểu được điều gì, nói với sắc mặt phức tạp: “Xem ra ngươi đã thành công rồi!”
“May mắn mà thôi.” Vương Đằng mỉm cười.
“Không có gì may mắn với không may mắn, ngươi có thể tiến vào lối vào đó lấy được truyền thừa, bản thân chuyện này có ý nghĩa ngươi mạnh hơn tất cả đám người bọn ta.” Biello cực kỳ rộng lượng, lắc đầu, nói.
Nhưng trong ánh mắt kia chung quy không thể che dấu vẻ hâm mộ.
“Nếu chuyện đã xong, chúng ta tự trở về bản thể đi.” Vương Đằng nói.
“Vậy bọn họ thì sao?” Biello nhìn thoáng qua phía dưới mê cung, chần chờ một chút, hỏi.
“Bọn họ à, có thể đi ra hay không phải xem tạo hóa của bọn họ.” Vương Đằng nói.
“....” Biello.
Thần con mẹ nó tạo hóa, có thể đi ra hay không bây giờ còn không phải một câu nói của ngươi.
Nhưng nàng cũng không dám nói gì, có thể được Vương Đằng kéo ra, nàng cũng cảm thấy rất may mắn rồi. Lỡ như nói thay cho đám người Augus thêm mấy câu, Vương Đằng lại ném nàng vào thì làm sao.
Dù sao bọn họ đắc tội với Vương Đằng, lại là chuyện không liên quan đến nàng.
“Ai, ta không có ý khác, chỉ muốn để cho các ngươi rèn luyện tinh thần đàng hoàng.” Vương Đằng lắc đầu.
“.... Ta tin ngươi cái quỷ á!” Biello liếc mắt nhìn hắn.
Sau đó hai người lập tức rời khỏi thức hải.
Trong phòng Chỉ huy.
Vương Đằng chậm rãi mở to mắt, thở phào một cái, nhìn quanh một vòng, đồng tử trong mắt chợt co lại.
Không biết từ khi nào, cách không xa phía trước hắn, xuất hiện hai bóng người mặc trường bào.
“Giám khảo đại nhân!”
“Giám khảo đại nhân!”
Khi Vương Đằng bị hai bóng người đột nhiên xuất hiện kia thu hút, tiếng hét kinh ngạc của Biello truyền đến bên tai.
“Giám khảo?” Vương Đằng hơi sửng sốt, lúc này mới biết được thân phận của đối phương.
Trải qua nhiều biến cố như vậy, hắn suýt nữa quên, đây là một cuộc thí luyện.
Thí luyện, đương nhiên sẽ có giám khảo!
Trước đó hắn đã biết có giáo viên của “Tháp Thánh Tinh” theo dõi cả Địa Tinh, hiển nhiên chính là hai giám khảo này.
Đây là hắn vốn đã biết.
Chẳng qua hiện tại hai giám khảo này đột nhiên xuất hiện, dưới tình huống như thế, không cho phép hắn không nghĩ nhiều.
Lúc này, Biello vội vàng tiến lên hành lễ, cực kỳ cung kính với hai giám khảo.
“Ngươi không tệ, bọn ta đều nhìn thấy biểu hiện trong thí luyện.” Đôi mắt Mã Đại Nguyên hiện lên vẻ khen ngợi, hắn chậm rãi gật đầu nói.
“Đa tạ hai giám khảo khen ngợi.” Vẻ vui mừng lập tức lóe lên trong mắt Biello.
Hai giám khảo nói như thế, ý nghĩa là chuyện trúng tuyển của nàng cơ bản đã là chuyện chắc như đinh đóng cột.
“Ngươi chính là Vương Đằng nhỉ, có lẽ ngươi cũng đã biết chuyện thí luyện lần này.” Lúc này, một giám khảo khác tên là Ninh Hồng Lãng nhìn về phía Vương Đằng, nói với sắc mặt uy nghiêm.
Vương Đằng gật đầu, vẫn chưa tùy tiện mở miệng.
“Ngươi là võ giả bản thổ Địa Tinh, chúng ta biến Địa Tinh thành nơi thí luyện, bởi vậy cũng dành cho Địa Tinh ba danh ngạch trúng tuyển, với biểu hiện của ngươi, ngươi có thể đạt được một danh ngạch trong thí luyện.” Ninh Hồng Lãng bình tĩnh nói, ánh mắt như có như không dừng trên mặt Vương Đằng.
Nhưng điều khiến hắn thất vọng chính là, gương mặt Vương Đằng vẫn chưa lộ vẻ quá kích động, trái lại bình tĩnh đến nỗi không giống võ giả trẻ tuổi của tinh cầu lạc hậu cho lắm.
Hai người Ninh Hồng Lãng và Mã Đại Nguyên không khỏi nhìn nhau.
“Ngươi có biết địa vị của tháp Thánh Tinh ở liên bang Aurant không?” Mã Đại Nguyên không khỏi hỏi.
“Biết chứ, nghe nói là học viện nổi tiếng nhất của liên bang Aurant.” Vương Đằng không chút để ý, gật đầu nói.
“....” Biello.
Tên này thật là mắt cao hơn đầu, thoạt nhìn dáng vẻ này, hình như ngay cả tháp Thánh Tinh, hắn cũng không để vào trong mắt.
“Khụ khụ.” Mã Đại Nguyên nhìn thấy vẻ mặt không thèm để ý đó của Vương Đằng, không nhịn được vội ho một tiếng, sau đó quay đầu nói với Biello: “Biello à, ngươi hãy ra ngoài trước một chút, chúng ta có vài lời muốn nói riêng với Vương Đằng.”
Đôi mắt Biello hiện lên một tia kinh ngạc, nàng không biết hai vị giám khảo muốn nói gì với Vương Đằng.
Nhưng nghĩ đến Vương Đằng là một thiên tài ngay cả truyền thừa của Nam tước đế quốc Đại Càn cũng có thể đạt được, có lẽ hai giám khảo muốn dùng đãi ngộ đặc biệt gì đó mượn sức hắn.
Nghĩ như thế, Biello cũng không dám chậm trễ, vội vàng gật đầu, rời khỏi phòng Chỉ huy này.
Mã Đại Nguyên vung bàn tay to lên, đóng cửa lớn, thậm chí nguyên lực trong thân thể bắt đầu khởi động, hình thành một cái lồng bảo vệ cách âm ở bốn phía, sau đó nhìn về phía Vương Đằng.
Vương Đằng không dấu vết nhìn cái lồng bảo vệ, đáy lòng hiện lên vô số suy nghĩ, bất động thanh sắc gật đầu.
“Vương Đằng, có lẽ ngươi không biết hung hiểm trong vũ trụ. Việc ngươi lấy được truyền thừa vẫn chưa được che dấu, chỉ e sẽ truyền ra rất nhanh. Đến lúc đó tất sẽ có ngưu quỷ xà thần khắp nơi tiến lên cướp đoạt, mà ngươi chỉ là võ giả cấp Hành Tinh, nói câu không dễ nghe, trong vũ trụ, võ giả cấp Hành Tinh quả thực nhiều như chó. Ngay cả võ giả cấp Hằng Tinh như chúng ta cũng không xem là gì, cho nên ngươi chắc chắn không bảo vệ được truyền thừa đó, hơn nữa sẽ có nguy hiểm đến tính mạng….” Ninh Hồng Lãng chân thành nói.
“Không sai, sức hấp dẫn của truyền thừa của Nam tước đế quốc Đại Càn rất lớn, cường giả cấp Vũ Trụ cũng sẽ không nhịn được tiến lên cướp đoạt.” Mã Đại Nguyên gật đầu phụ họa nói.
“Vậy không biết hai tiền bối có đề nghị gì?” Vương Đằng biến sắc, lộ dáng vẻ sợ hãi, hoảng hốt hỏi.
Hai người Mã Đại Nguyên nhìn nhau, ánh mắt hiện lên ý cười không dễ phát hiện, nói: “Rất đơn giản, chỉ cần ngươi giao truyền thừa này cho chúng ta mang về tháp Thánh Tinh, thì đương nhiên không ai dám làm gì ngươi cả. Tháp Thánh Tinh là học viện nổi tiếng nhất liên bang Aurant, cường giả nhiều như mây, trong đó không thiếu võ giả cấp Vũ Trụ. Nếu cấp Vũ Trụ bình thường muốn ra tay cướp đoạt, làm sao cũng phải cân nhắc sức nặng của mình, mà ngươi đương nhiên sẽ nhận được che chở của tháp Thánh Tinh.”
“Đương nhiên, tháp Thánh Tinh cũng sẽ cho ngươi bồi thường nhất định, tuyệt đối sẽ không cầm không truyền thừa của ngươi.”
Vương Đằng nghe xong, sắc mặt lộ ra vẻ trầm ngâm, đáy lòng lại cười lạnh lùng.
Nói dễ nghe như vậy, còn không phải muốn cường thủ hào đoạt!
Tháp Thánh Tinh này cũng là bọn cướp nhìn trộm truyền thừa của Nam tước!
Không đúng, có lẽ chỉ là hành vi cá nhân của hai giáo viên của tháp Thánh Tinh, không chừng tháp Thánh Tinh chỉ là một cái cờ hiệu của bọn họ thôi.
Dưới cái nhìn của bọn họ, Vương Đằng chỉ là một võ giả bản xứ của tinh cầu lạc hậu, không có kiến thức gì, chỉ cần giao ra truyền thừa, còn không phải mặc bọn họ lừa thế nào thì lừa. Đến lúc đó tùy tiện bồi thường một chút, ai có thể nói bọn họ cường thủ hào đoạt?
Hai người này tính toán thật tốt!
Đáy lòng Vương Đằng hiện lên vô số suy nghĩ, mạch suy nghĩ chuyển động rất nhanh, tìm kiếm đường phá giải.
Từ trong lời nói của hai người không khó nghe ra, bọn họ đều là cường giả cấp Hằng Tinh.
Cấp Hằng Tinh đối với Vương Đằng hiện tại, vẫn hơi khó đối phó.
Nếu thực lực chỉ ở ba bậc trước của cấp Hằng Tinh, hắn vận dụng đại chiêu Bão không gian này, cộng thêm niệm lực tinh thần, thì miễn cưỡng có thể ứng phó.
Nhưng nếu thực lực ở ba bậc giữa, hoặc là ba bậc sau của cấp Hằng Tinh, hắn hoàn toàn không có phần thắng.
“Không biết nếu ta giao ra truyền thừa, tháp Thánh Tinh sẽ bồi thường gì cho ta?” Vương Đằng trầm ngâm một chút, hỏi.
Hai người Mã Đại Nguyên nhìn nhau một cái, ánh mắt đều hiện lên vẻ vui mừng.
“Không nói chuyện khác, chúng ta có thể miễn phí mở quyền hạn tam tầng dưới của thư viện tháp Thánh Tinh cho ngươi, thời gian ba năm.”
“Ba tầng dưới của thư viện sở hữu tất cả tài liệu tu luyện và công pháp của cấp Hành Tinh đến cấp Hằng Tinh v.v…, có thể tùy ngươi quan sát học tập.”
“Ngoài ra, còn có thể cung cấp cho ngươi tài nguyên tu luyện giá trị năm mươi tỷ đồng liên bang Aurant, những tài nguyên này tuyệt đối đủ ngươi tu luyện đến cấp Hằng Tinh đỉnh phong.”
Mã Đại Nguyên lập tức nói.
Vương Đằng nghe xong, nụ cười lạnh lùng trong lòng càng đậm. Quyền hạn của thư viện tầm thường ba năm, tài nguyên tu luyện năm mươi tỷ đồng liên bang Aurant, hai người này dự định cho ăn mày à?
Cho dù hắn không phải rõ lắm vật giá trong vũ trụ, nhắm mắt lại cũng biết hai người này căn bản không có bất cứ thành ý nào.
Trước không nói năm mươi tỷ đồng liên bang Aurant kia, riêng cái gọi là quyền hạn thư viện ba năm, đã căn bản không so được với cung điện truyền thừa.
Sách cất giữ của toàn bộ cung điện, bên trong đâu chỉ có công pháp đến cấp Hằng Tinh, ngay cả công pháp cấp Vũ Trụ cũng không biết có bao nhiêu.
Huống chi, còn có lượng lớn của cải truyền thừa mà Nam Cung Việt để lại, đó là của cải dùng đồng Đại Càn để tính, mà không phải là tiền tệ của một quốc gia vũ trụ sơ cấp tầm thường. Bai bên chênh lệch nhau thực sự quá lớn.
Đáy lòng Vương Đằng tràn đày lạnh lẽo, đang nghĩ phải giải quyết việc này như thế nào, một âm thanh đột nhiên vang lên trong đầu hắn.
“Đồng ý với bọn họ đi!”
“Đồng ý với bọn họ đi!”
Âm thanh này đột nhiên xuất hiện, khiến cho Vương Đằng không khỏi kinh ngạc.
“Ai?”
Đáy lòng Vương Đằng quát lạnh một tiếng.
“Ta là sinh mệnh trí năng mà chủ nhân để lại, ngươi lấy được truyền thừa của hắn, sau này ngươi là chủ nhân mới của ta.” Âm thanh đó nói.
“Sinh mệnh trí năng?!” Vương Đằng hơi sửng sốt, kinh ngạc không thôi.
“Đúng vậy, ta là một trí năng sở hữu sinh mệnh.” Âm thanh kia không chút hoang mang nói.
“Vì sao ngươi kêu ta đồng ý với bọn họ?” Vương Đằng trầm ngâm một chút, hỏi.
“Đồng ý với bọn họ, để bọn họ thả lỏng cảnh giác, kế tiếp cứ giao cho ta là được.” Âm thanh kia nói.
“Ngươi xác định chứ?” Vương Đằng chần chờ nói.
Bảo hắn tin tưởng một cái gọi là sinh mệnh trí năng ngay cả gặp cũng chưa gặp qua, thế nào cũng cảm thấy vô lý.
“Thử xem có sao đâu, dù sao ngươi cũng không có biện pháp gì quá tốt.” Âm thanh kia mang ý cười, thản nhiên nói.
“Được thôi, ngươi nói có lý, vậy giao cho ngươi.” Ánh mắt Vương Đằng chợt lóe, nói trong lòng.
“Rất tốt.” Âm thanh đó dường như rất vừa lòng.
Vương Đằng không nói gì nữa, bởi vì cuộc trao đổi của hai người ở trong đầu, bởi vậy thế giới bên ngoài chẳng qua mới trôi qua hai ba giây ngắn ngủi. Hai người Mã Đại Nguyên còn cho rằng Vương Đằng đang do dự, cũng không thúc giục hắn.
“Được!”
“Không thành vấn đề!”
Hai người Mã Đại Nguyên và Ninh Hồng Lãng gần như không thể kiềm chế mừng rỡ như điên trong lòng, gật đầu, vội vàng đáp.
Vương Đằng hít một hơi thật sâu, một ấn ký phù văn nơi ấn đường chậm rãi hiện ra, ngưng tụ vào một chỗ, nhẹ nhàng đi ra từ ấn đường của hắn.
“Ha ha ha…. rất tốt!”
Hai người Mã Đại Nguyên và Ninh Hồng Lãng không kiềm nén sự vui mừng khôn xiết trong lòng nữa, cười lớn xông về phía ấn ký kia.
Vù!
Nhưng vào lúc này, một âm thanh rất nhỏ đến không thể phát hiện đột nhiên vang lên.
Chỉ thấy hai chùm tia sáng bắn ra từ phía sau Vương Đằng. Lúc này, hắn đang đứng chính diện xác chết ba mắt, chùm tia sáng đó bắn ra từ sau lưng ghế ngồi dưới xác chết.
Hai chùm tia sáng chỉ có kích thước cỡ gai nhọn, dùng tốc độ cực nhanh bắn về phía đầu của Mã Đại Nguyên và Ninh Hồng Lãng.
Ánh mắt hai người hoàn toàn bị ấn ký phù văn kia hấp dẫn, đợi đến khi bọn họ phát giác ra chùm tia sáng, thì đã muộn rồi.
Bọn họ hoảng sợ tái mặt, đồng tử co rút tới cực hạn, cảm giác được nguy hiểm tử vong.
Chùm tia sáng kích thước cỡ gai nhọn này có thể giết chết một cường giả cấp Hằng Tinh!
“Không!”
Hai người phát ra tiếng gào thét tức giận không cam lòng, nhưng chẳng qua là giãy dụa sắp chết mà thôi.
Xì!
Xì!
Chùm tia sáng lập tức xuyên qua đầu bọn họ, thân thể của hai người cứng đờ tại chỗ.
Một tia máu màu đỏ tươi chảy ra từ ấn đường của bọn họ, bọn họ lập tức ầm ầm ngã xuống đất, hoàn toàn mất đi tiếng động.
Vương Đằng nhìn thấy một màn như vậy, sắc mặt chấn động đến cực hạn.
Hai cường giả cấp Hằng Tinh cứ ngã xuống như vậy?!
Quả thực không thể tin nổi!
“Hì hì, có phải rất kinh ngạc hay không.” Âm thanh thuộc về sinh mệnh trí năng trước đó vang lên lần thứ hai, mang vẻ đắc ý.
“Ngươi ở đâu?” Vương Đằng hít một hơi thật sâu, hỏi.
“Ở đây nè.”
Âm thanh vừa dứt, một bóng người chậm rãi hiện ra trước mặt Vương Đằng.
Đây là một sinh vật kỳ dị, dáng người cao cỡ đứa trẻ bốn năm tuổi, cả người trắng trẻo mập mạp, béo tay béo chân, đầu tròn xoe, cặp mắt đen như mực được khảm lên trên mặt, đồng thời đỉnh đầu còn mọc ra hai cái râu uốn lượn.
Nó không mặc quần áo, cả người đều là màu trắng như tuyết.
Cả hình tượng có một loại cảm giác đáng yêu kỳ lạ!
“Ngươi có thể gọi ta Viên Cổn Cổn!” Sinh mệnh trí năng lơ lửng trước mặt Vương Đằng, hihi cười nói.
“Viên Cổn Cổn?” Sắc mặt Vương Đằng kỳ quái, không khỏi hỏi: “Ai đặt tên cho ngươi vậy.”
“Nam Cung chủ nhân đặt cho ta, ta cảm thấy rất hay, ngươi không cảm thấy vậy sao?” Sinh mệnh trí năng nghiêng đầu nói.
“À.... Ngươi vui là được rồi.” Trong lòng Vương Đằng châm biếm năng lực đặt tên của Nam Cung Việt.
Vãi cả Viên Cổn Cổn!
Sao ngươi không gọi là Bạch Bàn Bàn đi.
Nhưng hắn thật sự không có tư cách nói người ta, ngẫm lại bản thân hắn cũng không tốt tới đâu, một con quạ đen đặt tên là Tiểu Bạch, chỉ e cũng là độc nhất, tám lạng nửa cân với Nam Cung Việt.
Hai người thật sự có chút duyên phận như vậy.
“Bọn họ đều chết rồi?” Lúc này, Vương Đằng lại nhìn về phía hai thi thể cường giả cấp Hằng Tinh trên mặt đất, tuy rằng đã thông qua ‘Đôi mắt Nguyên Chất’ nhìn thấy sức sống và linh hồn của bọn họ hoàn toàn tiêu tán, nhưng vẫn không nhịn được hỏi.
“Chết rồi!” Viên Cổn Cổn rất bình tĩnh gật đầu.
“Rốt cuộc hai chùm tia sáng vừa nãy là cái gì?” Vương Đằng kiềm chế chấn động trong lòng, hỏi.
“Đó là công kích tinh thần mà Nam Cung chủ nhân để lại khi còn sống, dùng phương pháp đặc biệt trữ lại, chờ đến lúc cần phát động, hắn đã đoán trước tình hình xảy ra như vậy.” Viên Cổn Cổn có chút tự hào nói.
Nhưng nói xong, gương mặt nó đột nhiên lộ ra vẻ bi thương.
“Ngươi…. Không sao chứ?” Vương Đằng có chút kinh ngạc, một trí năng lại có thể lộ ra tình cảm nhân tính hóa như thế?
“Không sao, tính toán chính xác, cái chết của Nam Cung chủ nhân cũng qua cả triệu năm rồi, ta đã sớm tiếp nhận kết quả này.” Viên Cổn Cổn lắc đầu nói.
Nó nhìn thấy biểu cảm của Vương Đằng, lại hỏi: “Ngươi trông có vẻ rất kỳ quái?”
“Thì có chút, ngươi sở hữu tình cảm của con người?” Vương Đằng cẩn thận hỏi.
“Từ trên bản chất, ta là một loại trí năng, nhưng trí năng cũng chia cấp bậc, tuy rằng một vài trình tự logic trên Địa Tinh các ngươi cũng được gọi là trí năng, nhưng cấp bậc quá thấp. Ở trong vũ trụ, vật có thể được gọi là trí năng, ít nhất tư duy không hề kém nhân loại.”
“Mà tuy rằng ta cũng là một loại trí năng, nhưng đã siêu thoát trí năng, có thể được gọi là ‘Sinh mệnh trí năng’, giống với thể sinh mệnh của nhân loại các ngươi, ta sở hữu tình cảm, thậm chí có thể tu luyện tiến hóa.” Viên Cổn Cổn chậm rãi nói.
“Thế này thì thật thần kỳ!” Vương Đằng ngạc nhiên nói.
“Vũ trụ bao la, không kì lạ gì mà không có.” Viên Cổn Cổn tự hào nói: “Mà sinh mệnh trí năng như ta xem như là tồn tại cực kỳ ít ỏi, ngay cả những cường giả Bất Hủ cũng không nhất định sở hữu sinh mệnh trí năng giống như ta đâu.”
Vương Đằng hít một hơi thật sâu, cảm giác bản thân mình lời to rồi.
Sinh mệnh trí năng này nghe có vẻ khá trâu bò!
Ngay cả cường giả cấp Bất Hủ cũng không có.
Cái gì là cấp Bất Hủ?
Trên cấp Vũ Trụ là cấp Vực Chủ, cấp Giới Chủ, sau đó mới là cấp Bất Hủ!
Cấp Vũ Trụ sở hữu tuổi thọ ba triệu năm, cấp Vực Chủ sở hữu tuổi thọ mười triệu năm, cấp Giới Chủ sở hữu tuổi thọ một trăm triệu năm.
Nhưng bọn họ vẫn sẽ chết.
Cho dù tồn tại Giới Chủ sở hữu tuổi thọ một trăm triệu năm, dưới dòng thời gian, nếu không thể siêu thoát, cũng sẽ mục nát.
Chỉ có đạt tới cấp Bất Hủ, mới xem như vượt qua giới hạn sinh mệnh.
Cấp Bất Hủ lại được gọi là thần vĩnh hằng, đó là tồn tại giống như thần linh thật sự, sở hữu sinh mệnh vĩnh hằng, bất tử bất hủ!
Ngay cả tồn tại như vậy cũng không nhất định sở hữu sinh mệnh trí năng, có thể nhìn thấy sinh mệnh trí năng ít ỏi đến mức nào.
Trong phòng Chỉ huy, Vương Đằng và Viên Cổn Cổn trò chuyện một lát, ánh mắt mới nhìn về phía thi thể của hai giáo viên của tháp Thánh Tinh trên mặt đất.
Theo cái chết của bọn họ, mười bong bóng thuộc tính, không nhiều không ít, lơ lửng trên không thi thể của bọn họ.
Đôi mắt Vương Đằng sáng lên, lập tức nhặt.
‘Nguyên lực tinh thần hệ Thổ x21500’
‘Thiên phú hệ Thổ cấp Vương x260’
‘Tinh thần cấp Hành Tinh x850’
‘Ngộ tính cấp Hành Tinh x885’
‘Quy Huyền Nguyên công x100’
‘Nguyên lực tinh thần hệ Hỏa x25600’
‘Thiên phú hệ Hoả cấp Vương x320’
‘Tinh thần cấp Hành Tinh x1200’
‘Ngộ tính cấp Hành Tinh x1080’
‘Dương Linh Sí Hỏa công x220’
....
Sau khi một đám bong bóng thuộc tính dung nhập thân thể và trong đầu hắn, Vương Đằng không khỏi âm thầm mừng rỡ.
Nguyên lực tinh thần hệ Thổ và nguyên lực tinh thần hệ Hỏa lại có tròn 20 ngàn điểm.
Trong phút chốc, hai luồng nguyên lực tinh thần một vàng một đỏ tràn đầy tinh thuần, lưu chuyển trong thân thể hắn, dần dần chảy vào trong tinh thần trên không biển hư vô.
Ầm ầm!
Biển hư vô chấn động, đại biểu tinh thần của nguyên lực hệ Hỏa và nguyên lực hệ Thổ chợt xảy ra dị biến, dần dần phân ra một tinh thần khác từ bản thể của bọn chúng.
Giống như tế bào phân liệt, một tinh thần khác chậm rãi thoát thai ra.
Cuối cùng trên không biển hư vô của Vương Đằng lại xuất hiện hai tinh thần, một tinh thần hệ Hỏa, một tinh thần hệ Thổ.
Cộng thêm năm viên ban đầu, hiện tại là bảy viên!
Cấp Hành Tinh nhị giai!!!
Hơn nữa còn là nguyên lực hệ Hỏa và nguyên lực hệ Thổ đồng thời đạt tới tu vi cấp Hành Tinh nhị giai!
‘Nguyên lực tinh thần hệ Hỏa’: 14500/20000 (cấp Hành Tinh nhị giai);
‘Nguyên lực tinh thần hệ Thổ’: 13600/10000 (cấp Hành Tinh nhị giai);
Không chỉ như vậy, xem biến hóa trên giao diện thuộc tính này, hai hệ nguyên lực này chỉ cách đột phá nhị giai mấy ngàn điểm mà thôi.
Vương Đằng hít một hơi thật sâu, tiếp tục nhìn về phía sự biến hóa của thuộc tính khác.
Lần này, hắn tổng cộng đạt được 2050 điểm tinh thần cấp Hành Tinh, 1965 điểm ngộ tính cấp Hành Tinh.
Khiến thuộc tính tinh thần và ngộ tính của hắn tăng lên một khoảng lớn.
Trước đây, ở trong mê cung tinh thần, tinh thần của hắn được tăng trưởng cực lớn, giờ phút này lại tăng lên, cách đột phá cấp Hằng Tinh đã cực kỳ gần.
‘Ngộ tính’: 8715/10000 (cấp Hành Tinh)
‘Tinh thần’: 9600/10000 (cấp Hành Tinh)
Vương Đằng nhìn biến hóa của giao diện thuộc tính, hình như không dám tin, hắn vừa mới tăng lên tới cấp Hành Tinh không lâu, mà lại sắp tăng lên.
Tinh thần Cấp Hằng Tinh à!
Trình độ tinh thần mà chỉ có cường giả cấp Vũ Trụ mới có thể đạt tới, mà Vương Đằng đã chỉ thiếu mấy trăm điểm mà thôi.
Nhưng hắn cũng biết, loại cơ hội này có thể gặp không thể cầu.
Mê cung tinh thần mà cường giả cấp Vũ Trụ để lại, cùng với tinh thần của hai cường giả cấp Hằng Tinh để lại, không phải chuyện tốt bình thường có thể đụng được.
Vương Đằng nhanh chóng bình phục tâm trạng thoáng kích động của mình, nếu không e là sau này sẽ mất cân bằng.
Sau đó, hắn lại nhìn về phía hai môn công pháp!
Công pháp cấp Hằng Tinh trung giai Quy Huyền Nguyên công!
Công pháp cấp Hằng Tinh cao giai Dương Linh Sí Hỏa công!
Hai môn công pháp đều là công pháp cấp Hằng Tinh!
Lúc này, chúng đã chuyển hóa thành trí nhớ, dung nhập trong đầu của hắn, hình thành hai bóng người đang tu hành, trở thành cảm ngộ của Vương Đằng.
Đây có thể nói là niềm vui ngoài ý muốn, tuy rằng trong truyền thừa của Nam Cung Việt cũng không thiếu công pháp cấp Hằng Tinh, nhưng ai sẽ để ý loại công pháp cao giai này nhiều hơn một chút.
Hiện tại Vương Đằng đã lờ mờ biết, trong vũ trụ, truyền thừa cực kỳ quan trọng. Rất nhiều người thậm chí không mua nổi một quyển công pháp cấp Hằng Tinh, tạo thành tốc độ tu luyện cực kỳ chậm chạp.
Mà cho dù Vương Đằng không cần những công pháp này, đi bán lấy tiền, cũng tuyệt đối có giá trị khổng lồ, có thể khiến hắn kiếm được vố lớn.
Hắn còn không biết, thật ra hai môn công pháp này chính là công pháp bí truyền của tháp Thánh Tinh, bình thường chỉ có giáo viên cấp Hằng Tinh, hoặc một vài đệ tử thiên tài mới có tư cách đổi, hơn nữa sau khi đổi thì tuyệt đối không cho phép truyền ra ngoài, nếu không sẽ bị chế tài nghiêm khắc của tháp Thánh Tinh.
Nhẹ thì phế bỏ tu vi toàn thân, nặng thì trực tiếp đánh chết!
Nhưng Vương Đằng cũng mặc kệ những điều này, dù sao hắn và tháp Thánh Tinh đã kết thù, thì không cần để ý thù này nhỏ hay lớn.
Nhặt hết bong bóng thuộc tính chẳng qua mất mấy giây ngắn ngủi, Vương Đằng nhìn hai thi thể dưới mặt đất, có chút thổn thức.
Hai cường giả cấp Hằng Tinh cứ như vậy lặng yên không một tiếng động chết ở chỗ này, thật sự khiến người ta cảm thấy thật đáng buồn.
Nhưng Vương Đằng không đồng tình với bọn họ.
Trước đó, nếu không phải hắn lá mặt lá trái, có lẽ hai người này sẽ không dễ nói chuyện như vậy.
Cuối cùng, nếu không thể đi đến thỏa thuận, không chừng bọn họ sẽ trực tiếp xử lý Vương Đằng, cướp đoạt truyền thừa.
Xưa nay Vương Đằng không ngại dùng ác ý xấu xa nhất đánh giá người khác.
Hắn không phải thánh nhân gì, thậm chí có chút ích kỷ, hắn chính là một người thường có giới hạn của bản thân mà thôi, nếu có người chạm phải giới hạn của hắn, vậy thì hắn cũng không để ý ra tay ác độc.
Động tham niệm, thì đừng trách hắn tâm ngoan thủ lạt!
Thời đại võ đạo tới nay, võ giả vì luyện võ nâng cấp bản thân, mỗi võ giả đều điên cuồng tranh đoạt tài nguyên, không giống không khí hòa thuận như bề ngoài.
Những chuyện này, Vương Đằng gặp nhiều rồi, cũng không kỳ quái.
Chẳng qua hiện tại hắn có chút đau đầu nên xử lý chuyện này như thế nào.Hai cường giả cấp Hằng Tinh chết trên Địa Tinh, còn là cấp Hằng Tinh của loại thế lực lớn như tháp Thánh Tinh, không phải chó con, mèo con không ai chú ý bình thường, chết cũng chết oan.
Vương Đằng gần như có thể xác định, hai người này chết nhất định sẽ dẫn tới cường giả khác của tháp Thánh Tinh.
“Ngươi đang lo lắng tháp Thánh Tinh trả thù?” Dường như Viên Cổn Cổn nhìn ra suy nghĩ của hắn, bình tĩnh hỏi.
“Thật ra chỉ cần ngươi đi đến đế quốc Đại Càn, thuận lợi kế thừa tước vị Nam tước, cho dù tháp Thánh Tinh chết hai cấp Hằng Tinh, cũng chỉ có thể câm điếc ăn hoàng liên, không dám làm gì ngươi?” Viên Cổn Cổn nói.
“Lời của ngươi không khác gì nói vô ích.” Vương Đằng tức giận trợn mắt.
“Cũng không hẳn như vậy, nếu ngươi thật sự lấy thân phận người truyền thừa của Nam Cung chủ nhân đi đế quốc Đại Càn, tối thiểu ở bên ngoài bọn họ sẽ không làm gì ngươi, chỉ biết xuống tay từ trong tối, ám sát, tính kế gì đó v.v.. chắc chắn không thể thiếu.” Viên Cổn Cổn vuốt cằm trơn của mình nói.
“....” Vương Đằng cạn lời nói: “Ngươi nói nhẹ nhàng như vậy, ta suýt chút nữa cho là trò trẻ con.”
“Hì hì, thì xem ngươi có sợ không.” Viên Cổn Cổn chỉ sợ không loạn nói.
“Sao ta cảm thấy ngươi rất muốn ta nhanh chóng trở về đế quốc Đại Càn kế thừa tước vị.” Vương Đằng hồ nghi nói.
“Khụ khụ, vậy cũng không có, ta chỉ cho ngươi đề nghị, quyền quyết định trên tay ngươi.” Viên Cổn Cổn lại lộ ra dáng vẻ chuyện không liên quan đến mình, nói.
“Việc này, ta suy nghĩ lại.” Ánh mắt Vương Đằng lấp lóe, lắc đầu nói.
“Ừm.” Viên Cổn Cổn gật đầu, cũng không nói gì nữa.
“Đúng rồi, nếu ta muốn đi đế quốc Đại Càn, cần thời gian bao lâu?” Vương Đằng đột nhiên nghĩ đến điều gì, lại hỏi.
“Nếu vận dụng phi thuyền loại Càn Nguyên E63 mà Nam Cung chủ nhân để lại, tới hành tinh Đại Càn, tinh cầu thủ đô của đế quốc Đại Càn cần thời gian ba mươi sáu ngày.” Ánh mắt Viên Cổn Cổn hiện lên một tia sáng, giống như đang tính toán thời gian lộ trình, sau đó chậm rãi nói.
“Phi thuyền loại Càn Nguyên E63?” Vương Đằng nghi hoặc nói.
“Hì hì, hiện tại chúng ta quả thật đang ở trong phi thuyền loại Càn Nguyên E63.” Viên Cổn Cổn nói.
“Ngươi đừng nói cho ta biết di tích bao trùm cả đại lục này đều là phi thuyền loại Càn Nguyên E63 mà ngươi nói?” Vương Đằng khiếp sợ nói.
“Vậy thì không phải, chỉ có khu vực trung tâm này mới đúng.” Viên Cổn Cổn lắc đầu nói: “Phi thuyền của chúng ta dừng ở Địa Tinh quá lâu rồi, để đảm bảo năng lượng dồi dào, ta để phi thuyền rơi vào trạng thái ngủ đông. Hơn nữa vì đảm bảo một ngày kia, phi thuyền có thể xuất phát một lần nữa, ta lại kêu nhân loại của văn minh Địa Tinh trước đây dùng phi thuyền làm trung tâm xây dựng di tích này, để không ngừng cung cấp nguồn năng lượng cho phi thuyền.”
“Trên thực tế, toàn bộ di tích này là một thiết bị hấp thu năng lượng.”
Vương Đằng nghe vậy, rơi vào im lặng rất lâu.
Văn minh Địa Tinh trước!
Hơn nữa cả di tích lại là một thiết bị hấp thu năng lượng!
Phi thuyền cần năng lượng kinh khủng như vậy sao?
Hắn gần như không thể tưởng tượng nổi!
“Đừng xem thường năng lượng cần thiết tiêu hao để xuyên qua vũ trụ, từ khi ta để phi thuyền rơi vào trạng thái ngủ đông đến nay, năng lượng hấp thu chỉ đủ để ngươi bay đến hành tinh Đại Càn mà thôi, nếu trên đường xuất hiện biến cố, rất có thể sẽ hỏng máy nửa đường.” Viên Cổn Cổn nói.
“Không phải chứ, hãm như vậy?” Vương Đằng cạn lời nói.
“Ngươi tưởng thế nào, phi thuyền loại Càn Nguyên E63 cũng rơi vào Địa Tinh cả triệu năm, có thể sử dụng đều do ta bảo dưỡng tốt, hơn nữa phòng ngừa chu đáo, tích góp lượng lớn năng lượng. Nếu không ngươi trơ mắt nhìn đi, đổi thành trí năng khác, căn bản sẽ không tồn tại trí tuệ như vậy.” Viên Cổn Cổn chống nạnh, trừng Vương Đằng, dáng vẻ có chút tự hào nói.
“Được rồi, được rồi, ngươi thông minh nhất, may mà có ngươi, phi thuyền này mới có thể dùng.” Vương Đằng vội vàng an ủi nó.
Tuy rằng Viên Cổn Cổn là sinh mệnh trí năng, sở hữu rất nhiều năng lực khó có thể tin, và trí tuệ rất cao, nhưng có đôi khi tính tình vẫn giống trẻ con.
“Hừ, thế này còn tạm được.” Viên Cổn Cổn hừ nhẹ một tiếng.
“Ê đợi đã, trên Địa Tinh hiện tại có rất nhiều phi thuyền của những người dự thi ngoài hành tinh, phi thuyền của bọn họ hẳn là có năng lượng dư thừa chứ.” Vương Đằng đột nhiên nghĩ đến điều gì, nói.
“Đúng đúng đúng, mau dẫn ta đi xem thử.” Ánh mắt Viên Cổn Cổn đột nhiên sáng lên, nó kích động nói: “Phi thuyền loại Càn Nguyên E63 quả thật vẫn có rất nhiều chỗ hư hao, vừa đúng lúc y tài liệu từ phi thuyền của bọn họ lấ sửa chữa, thì tiến hành bay vào hư không vũ trụ cũng bảo đảm một chút.”
“A, phi thuyền loại Càn Nguyên E63 đã hư hao, sao ngươi không nói sớm.” Sắc mặt Vương Đằng tối sầm.
Hắn luôn cảm thấy Viên Cổn Cổn này có vẻ rất không đáng tin cậy!
Lỡ như lúc hắn dùng phi thuyền này tiến hành bay vào vũ trụ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, thì thật sự là khóc cũng không có nơi để đi khóc.
Tên này quá hãm!
“He he, không phải, ta chỉ chưa kịp nói thôi.” Viên Cổn Cổn sờ cái đầu tròn xoe của mình, ngượng ngùng nói.
“Ngươi….” Vương Đằng suýt nữa buồn bực sắp hộc máu, tức giận nói: “Nếu là ta, trực tiếp dùng phi thuyền của những người dự thi ngoài hành tinh là được, cần gì phải đi sửa chữa phi thuyền loại Càn Nguyên E63 nữa, nó cũng là đồ cổ một triệu năm trước, dùng nó tiến hành bay, ta sợ hãi.”
“Ngươi hiểu cái gì!” Viên Cổn Cổn nói lầm bầm nói: “Ta dám đảm bảo, những phi thuyền của người dự thi đó, không có cái nào so được với phi thuyền loại Càn Nguyên E63 này.”
“Nói thế nào?” Vương Đằng tò mò hỏi, không thể không thừa nhận, Viên Cổn Cổn chắc chắn biết nhiều hơn hắn.
Viên Cổn Cổn nghĩ, bắt đầu khoe khoang: “Vậy thì nói với ngươi vậy, trong vũ trụ, đối với cường giả, nếu dựa theo mức độ quan trọng mà sắp xếp, theo thứ tự là công pháp, chiến kỹ, binh khí, chiến giáp…. Cuối cùng là phi thuyền vũ trụ!”
“Bốn cái trước sau này gặp phải lại nói rõ với ngươi sau, hiện tại cứ nói phi thuyền vũ trụ này, ngươi đừng thấy nó xếp hạng cuối cùng, trên thực tế có thể được liệt kê riêng ra đứng song song với mấy cái trước, đã nói lên vấn đề.”
“Dù sao vũ trụ thật sự quá rộng lớn, muốn vượt qua hư không tiến vào vũ trụ mạo hiểm ngao du, phải nhờ vào phi thuyền vũ trụ, ngay cả cường giả cấp Giới Chủ, cấp Bất Hủ cũng không ngoại lệ.”
“Bằng không chỉ riêng vượt qua hư không ngươi đã dùng thời gian trên mấy chục mấy trăm năm, ai bằng lòng lãng phí thời gian này.”
Viên Cổn Cổn tiếp tục nói: “Vậy thì cứ đề cập đến cấp bậc phi thuyền.”
“Phi thuyền cấp bậc càng cao, tốc độ càng nhanh, vượt qua hơn mười năm ánh sáng chỉ cần thời gian hơn mười ngày, nhưng một vài phi thuyền bình thường, chỉ sợ cần thời gian vài chục năm.”
“Mà phi thuyền cấp bậc càng cao, vật liệu kim loại cần thiết, công nghệ chế tạo đều cực kỳ cao, giống như phi thuyền loại Càn Nguyên E63 này, ở vô số tinh cầu đều xem như phi thuyền vũ trụ cực kỳ cao cấp. Thông thường chỉ có số ít cường giả cấp Vũ Trụ hoặc là người bối cảnh rất mạnh mới mua được, Nam Cung chủ nhân hoàn toàn chính là một nhân vật vừa có thực lực lại có bối cảnh.”
“Hơn nữa chất liệu mà cả phi thuyền này sử dụng là một loại kim loại hiếm tên là ‘Sắt Tinh Sa’, dùng loại kim loại này để rèn thân thuyền, cho dù cường giả cấp Vũ Trụ muốn phá hoại, cũng phải mất sức lực rất lớn.”
“Ngoài ra, giá cả của loại kim loại này cũng vô cùng đắt đỏ, mỗi tấn sắt Tinh Sa cần ba nghìn đồng Đại Càn, mà cả phi thuyền loại Càn Nguyên E63 nặng ước chừng hai triệu năm trăm sáu mươi nghìn tấn. Tính ra, chỉ riêng giá cả kim loại này đã sắp hơn bảy tỷ sáu đồng Đại Càn.”
“Đó là đồng Đại Càn, không phải đồng liên bang Aurant, loại quốc gia vũ trụ sơ cấp này.”
“Dựa theo tỷ giá phía chính phủ, tiền tệ của một quốc gia văn minh cao cấp bằng một ngàn lần quốc gia văn minh trung cấp, mà tiền tệ của quốc gia văn minh trung cấp lại là một ngàn lần quốc gia văn minh sơ cấp.”
“Ngươi nghĩ thử một phi thuyền loại Càn Nguyên E63 này rốt cuộc cần bao nhiêu tiền đi?”
“Đây là một sản phẩm xa xỉ!”
Viên Cổn Cổn nói xong, có chút vui sướng khi người gặp họa nhìn Vương Đằng.
Là dân bản xứ của một tinh cầu lạc hậu, nó rất chờ mong sau khi Vương Đằng nghe được số tiền khổng lồ như thế sẽ lộ ra biểu cảm kinh ngạc như thế nào.
Đây không phải coi thường, mà là Viên Cổn Cổn đơn thuần muốn xem Vương Đằng xấu mặt mà thôi.
Nhưng mà biểu cảm của Vương Đằng rất bình tĩnh, hỏi: “Cho nên ngươi nói cho ta biết phi thuyền này rất đáng giá?”
“Bằng không thì sao?” Viên Cổn Cổn nhìn thấy vẻ mặt của hắn, trừng to mắt.
“Hết rồi?” Vương Đằng nói.
“Hết rồi!” Viên Cổn Cổn trực tiếp nhảy dựng lên: “Phi thuyền trâu bò như vậy, ngươi cho chút phản ứng được không??”
“Ngươi muốn ta phản ứng gì?” Vương Đằng cạn lời nói.
“Khiếp sợ nè, kích động nè.... Nghe được sở hữu một phi thuyền lợi hại như vậy, chẳng lẽ ngươi không chút cảm giác gì sao?” Viên Cổn Cổn phát điên nói.
“Ồ, có chút.” Vương Đằng bình tĩnh gật đầu nói.
“Ồ?” Viên Cổn Cổn lập tức giống như quả bóng cao su xì hơi, ỉu xìu nói: “Thật là, một chút cảm giác thành tựu cũng không có.”
Vương Đằng không khỏi cười thầm, trên thực tế hắn vẫn rất kinh ngạc, nhưng hắn cố tình không muốn thấy dáng vẻ đắc ý của Viên Cổn Cổn kia, cho nên mặt ngoài bình tĩnh như chó.
“Được rồi, được rồi, nếu ngươi muốn sửa, vậy chúng ta nhanh chóng đi ra ngoài kéo phi thuyền của những người dự thi về dỡ xuống, sau đó cho ngươi sửa chữa phi thuyền loại Càn Nguyên E63 này.” Vương Đằng vung bàn tay to lên, đánh nhịp nói.
“Thế này cũng tạm đượcrồi.” Viên Cổn Cổn lại phấn chấn, vừa lòng gật đầu nói.
Vương Đằng sờ cằm, thu hồi hai thi thể trên mặt đất, sau đó thi triển Hắc Ám Phân Thân quyết, hai luồng hắc quang bay ra từ trong thân thể, chậm rãi ngưng tụ thành hai bóng người, hóa thành dáng vẻ của hai giáo viên tháp Thánh Tinh.
“Đm, ngươi lại có phương pháp phân thân? Đây chính là đồ vật mà Nam Cung chủ nhân cũng không có đâu.” Viên Cổn Cổn kinh ngạc nói.
Thấy Viên Cổn Cổn kinh hãi như vậy, Vương Đằng mỉm cười, chưa giải thích gì thêm.
Ngay từ đầu, nó đã bày ra dáng vẻ “Ta rất lợi hại”, không cho nó biết tay, nó còn tưởng Vương Đằng ăn chay đấy.
Vương Đằng nhìn Viên Cổn Cổn và hỏi: “Ngươi muốn ở mãi trên phi thuyền, hay là đi theo ta?”
“Đương nhiên là đi theo ngươi, ta phải xem phi thuyền này còn bộ phận linh kiện nào có thể sử dụng không. Không có ta, ngươi làm được không?” Viên Cổn Cổn lại tìm được sự tự tin, đắc ý nói.
Dứt lời, nó lật mu bàn tay, trong lòng bàn tay lập tức xuất hiện một viên tinh thạch hình thoi màu trắng, óng ánh trong suốt.
“Đây là một viên nguyên thạch sinh mệnh, cực kỳ hiếm thấy, có thể cho ta sống nhờ trong đó một khoảng thời gian dài. Ngươi mang nó đi, ta có thể đi chung với ngươi.” Viên Cổn Cổn giải thích.
“Nguyên thạch sinh mệnh!” Ánh mắt Vương Đằng kinh ngạc, không khỏi cảm khái vũ trụ này có đủ thứ kỳ lạ, ngay cả loại tinh thạch thần kỳ này cũng có.
“À phải, hình như đầu lâu thủy tinh này cũng có thể lưu giữ thể linh hồn.” Vương Đằng lấy đầu lâu thủy tinh trong không gian chứa đồ của mình và nói.
“Cái này ấy hả, nó là thứmà hồi xưa ta cố ý ném ra ngoài để thu hút người ta, trong đó quả thực trộn thêm ít nguyên thạch sinh mệnh, có thể lưu giữ thể linh hồn trong thời gian ngắn. Nhưng qua thời gian dài, thể linh hồn sẽ tự động tiêu tán.” Viên Cổn Cổn lườm đầu lâu thủy tinh trong tay Vương Đằng, hờ hững nói.
“Vậy bản đồ sao bên trong thì sao?” Vương Đằng hỏi.
“Ta tiện tay làm đó, thật ra nó là bản đồ sao đến đế quốc Đại Càn.” Viên Cổn Cổn cười khà khà.
“...” Vương Đằng đột nhiên có cảm giác mình bị lừa gạt.
Mịa cha nó, hắn còn tưởng đây là bản đồ kho báu gì, ai ngờ chỉ là bản đồ đường đi đến đế quốc Đại Càn mà thôi.
Con hàng này!
“Ngươi có thể thu gom đủ mười mấy cái đầu lâu, sau đó đem bán, hẳn là có thể bán được không ít tiền, dù sao thứ này trộn lẫn bột nguyên thạch sinh mệnh, có chút công hiệu, ví dụ như có tác dụng nâng cao đối với tinh thần cấp thấp, còn với ngươi thì nó đương nhiên là vô dụng rồi.” Viên Cổn Cổn nói.
Vương Đằng nghe vậy, hắn chợt nhìn sang những người dự thi ngoài hành tinh khác đang ngồi xếp bằng xung quanh.
Hắn nhớ số đầu lâu thủy tinh còn lại đang nằm trong tay đám người này.
Vương Đằng dứt khoát gỡ không gian trang bị của họ, tiếp theo để niệm lực tinh thần hóa thành gai tinh thần, mạnh tay xoá dấu ấn tinh thần bên trong.
“Ai động vào nhẫn không gian của ta?” Sắc mặt Augus khó coi, âm u như thể sắp chảy nước.
Catu, Pucklin và một người dự thi ngoài hành tinh khác, sắc mặt cũng đen như đáy nồi.
Lúc này đây, bốn người bọn họ đang bị đám hồn thể tinh thú đuổi theo khắp nơi, vốn đã vô cùng yếu ớt, trải qua lần bị thương nặng này, thể linh hồn của họ gần như sụp đổ.
“Nếu cứ tiếp tục như vậy, thể linh hồn của chúng ta sẽ chìm vào ngủ say mất.” Augus trầm giọng nói.
“Nhất định là Vương Đằng, hắn chắc chắn đã được truyền thừa, đồng thời cũng nắm giữ tòa mê cung này, vây chết chúng ta ở đây.” Ánh mắt Pucklin lóe lên, hắn vội nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận