Võ Đạo Toàn Thuộc Tín

Chương 498: Một kiếm từ trên trời giáng xuống! (2)

Keng!
Trường kiếm kêu vang như đang an ủi hắn.
Cơ Tu Minh chấn động toàn thân, sắc mặt lập tức khôi phục vẻ kiên định, ánh mắt sắc bén như kiếm.
“Một thân sở học của ta đều về kiếm. Kiếm tiếp theo chính là một kiếm mạnh nhất của ta, nếu ngươi đỡ được thì ngươi thắng!”
Giọng hắn chậm rãi truyền ra, cả người đột nhiên lao thẳng lên trời cao.
Vương Đằng không khỏi ngẩng đầu nhìn theo, trong nháy mắt chỉ có thể nhìn thấy một chấm đen.
Hắn có thể cảm giác được, độ cao càng không ngừng gia tăng, khí thế cả người Cơ Tu Minh lại càng cô đọng…
Lúc này trên tầng hai của khán phòng, viện trưởng học viện Võ Đạo của Đại học số 1, Kê Hoa Dương đã đứng dậy, chắp hai tay sau lưng, đi tới sát rìa, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Đây là một kiếm quyết định thắng thua!
Cơ Tu Minh là người đứng đầu Đại học số 1 bọn họ. Nếu hắn thua Vương Đằng, Đại học số 1 cũng sẽ thua theo!
“Cơ Tu Minh đột nhiên xông thẳng lên trời cao, càng bay càng cao, rốt cuộc hắn định làm gì vậy?” Bình luận viên Trương Tuấn ngạc nhiên nghi ngờ nói.
“Hình như hắn muốn thi triển một đòn mạnh nhất, nhìn gần giống như đang ‘ngưng thế’!” Tô Hiểu, một bình luận viên khác nói.
“Ngưng thế! Thế mà lại đang ngưng thế, xem ra một đòn này của Cơ Tu Minh không phải dạng vừa đâu.” Trương Tuấn nói.
Khán giả nhao nhao bàn tán, ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm bầu trời, nín thở theo dõi, dường như còn căng thẳng hơn cả người trong cuộc.
Vương Đằng nắm chặt Ma Khuyết trong tay, ánh mắt hơi nheo lại.
Đột nhiên, một tia sáng xẹt qua bầu trời.
Sau đó hắn nhìn thấy một ánh kiếm khổng lồ... từ trên trời giáng xuống!
“Kiếm này… rất mạnh!”
Vẻ mặt Vương Đằng dần trở nên nghiêm túc hơn. Hắn có thể cảm giác được, kiếm này phải dung hợp ít nhất ba phần kiếm ý, huống hồ Cơ Tu Minh còn cô đọng kiếm chiêu vào trong một kiếm, khó mà đỡ nổi.
Nếu hơi bất cẩn, hắn sẽ thua trận này.
Tình huống cấp bách không cho hắn nhiều thời gian để suy nghĩ.
Vương Đằng đưa ra quyết định chỉ trong nháy mắt, bộc phát thực lực cấp Chiến Binh lục tinh.
Ầm!
Giờ phút này, một làn sóng dao động nguyên lực mạnh mẽ tuôn trào từ trong cơ thể hắn.
Vương Đằng hướng về phía bầu trời xuất ra Ma Khuyết.
Hỏa diễm đao ý!
Phúc vũ đao ý!
Hai loại đao ý đồng thời bộc phát!
Một ánh đao màu xanh da trời, một ánh đao màu đỏ thẫm đan xen vào nhau, xông thẳng lên trời.
...
Ồ!
Kê Hoa Dương vừa ngồi xuống, lúc này lại lập tức đứng lên với vẻ mặt khiếp sợ.
“Hai loại đao ý!”
Chẳng trách hắn lại như vậy, người bình thường khó khăn lắm mới lĩnh ngộ được một loại ý cảnh, mà giờ Vương Đằng lại lĩnh ngộ được hẳn hai loại.
Còn là hai loại ý cảnh thuộc hai thuộc tính trái ngược, khó càng thêm khó!
Đổi lại là ai cũng shock thôi!
...
Hai ánh đao một xanh một đỏ như hóa thành hai con giao long một nước một lửa, chính diện chặn đón ánh kiếm của Cơ Tu Minh.
Ầm!
Đao kiếm giằng co giữa không trung, nơi va chạm không ngừng phát ra tiếng nổ vang.
Ánh kiếm ở trên, ánh đao ở dưới, hai bên không ai nhường ai, rất có xu thế đồng quy vu tận.
Chém!
Nhưng Vương Đằng vẫn còn dư sức, Ma Khuyết lại ra, chém ra kiếm thế cực hạn.
Kiếm thế này lập tức phá vỡ thế cân bằng!
Rầm rầm rầm!
Những tiếng nổ kinh hoàng vang lên, nguyên lực tàn phá bừa bãi, càn quét khắp bốn phương tám hướng.
Đợi đến khi sóng khí tan hết mới lộ ra cảnh tượng trên sàn đấu.
Một bóng người chống trường kiếm, nửa quỳ trên mặt đất!
Rõ ràng chính là Cơ Tu Minh! !
Xì xào!
Mọi người lập tức ồ lên, Cơ Tu Minh lại bị thương!
Lại nhìn sang bên kia, Vương Đằng tay cầm Ma Khuyết, lẳng lặng đứng đó, ngoài trên người hơi xộc xệch ra thì không hề bị thương.
So sánh hai người, cao thấp rõ ràng!
“Ngươi thua rồi!” Vương Đằng nhìn đối phương từ trên cao, nhàn nhạt nói.
Cơ Tu Minh ngẩng đầu thật mạnh, mở miệng muốn nói điều gì đó, nhưng đột nhiên phun ra một ngụm máu.
Phụt!
Hắn lộ vẻ mặt buồn bã, lảo đảo đứng dậy, bước xuống dưới sàn đấu.
“Ta thua rồi!”
Đúng như những gì Cơ Tu Minh đã nói trước đó, Vương Đằng đỡ được kiếm này thì hắn thắng!
Bởi vì đây là một kiếm mạnh nhất của Cơ Tu Minh.
Một kiếm mạnh nhất cũng chẳng làm gì được Vương Đằng, có đánh tiếp cũng chỉ phí công.
Mọi người đều shock nặng, vậy mà Cơ Tu Minh lại chủ động nhận thua!
Mọi người nhìn theo bóng lưng Cơ Tu Minh, phảng phất ngập tràn vẻ tiêu điều và cô đơn.
Thiên tài được tất cả mọi người xem trọng lại thua tại đây.
Lúc đầu, Cơ Tu Minh thật sự được tung hô quá cao, đến nỗi khiến gần như tất cả mọi người đều nhận định rằng hắn sẽ đi đến cuối cùng.
Không ngờ kết quả lại là như vậy.
Vương Đằng thắng rồi!
Cả Long Sào đều sôi sục.
Kết quả này nằm ngoài dự liệu của rất nhiều người, đặc biệt là những người ủng hộ Cơ Tu Minh. Dù thế nào đi chăng nữa họ cũng không ngờ hắn sẽ thua Vương Đằng, một vài người không thể chấp nhận được kết quả này.
Nhưng rất nhiều người lại hô to tên Vương Đằng, cổ vũ cho hắn, reo hò vì hắn!
Biểu hiện của hắn đã chinh phục vô số người xem.
Kẻ mạnh thì đi đến đâu cũng sẽ được tôn trọng và sùng bái, sức mạnh của Vương Đằng đã là điều không cần phải nghi ngờ nữa rồi.
Trong phòng livestream của tham tướng Bạch có vị đại gia trực tiếp spam hẳn 100 tên lửa siêu cấp.
Khán giả như bị nổ tung.
“Trâu bò thật đấy!”
“Hắc mã, hắc mã tuyệt đối!”
“Vương Đằng trâu đấy, đánh bại được cả Cơ Tu Minh!”
“Dường như ta nhìn thấy một ngôi sao mới đang từ từ mọc lên!”
...
Mà đó là quan điểm của người bình thường, đối với võ giả, bọn họ lại thấy được nhiều điều hơn.
Chẳng hạn như, Vương Đằng lại là cấp Chiến Binh lục tinh.
Hay ví dụ như, hắn còn có nguyên lực hệ Thủy.
Thậm chí, hắn còn luyện thành đao ý hệ Thủy luôn rồi!
Hết điều này tới điều khác đều khiến người khác hết sức ngạc nhiên. Trong trận đấu này, Vương Đằng đã để lộ không ít bí mật.
Kết quả này khiến hắn hơi khó chấp nhận.
Nhưng hắn có thể trách Cơ Tu Minh sao?
Không thể!
Hắn biết Cơ Tu Minh đã cố gắng hết sức rồi, chỉ là Vương Đằng quá mức yêu nghiệt. Yêu nghiệt như vậy rất hiếm gặp, nhưng ai đụng phải hắn cũng bó tay chấm com thôi, hắn chẳng thể trách móc được gì.
Ánh mắt Kê Hoa Dương chuyển hướng về phía Vương Đằng trên sàn đấu.
Đúng là một thiên phú khiến người khác kinh diễm!
Nếu lúc trước Đại học số 1 có thể lôi kéo được hắn thì chắc hôm nay đã không xuất hiện trận đấu này rồi.
Mà vinh quang vô địch vẫn sẽ thuộc về Đại học số 1.
Đáng tiếc là không có nếu như...
Đám người Bành Viễn Sơn vui mừng khôn xiết. Vương Đằng lại thắng thật, nằm ngoài dự liệu của bọn họ, niềm vui bất ngờ này thật sự hơi lớn.
Ban đầu bọn họ cảm thấy Vương Đằng có thể lọt vào top 10 đã là tốt lắm rồi, không ngờ hắn chẳng những lọt top 10, mà còn tiến thẳng vào top 3.
Sự chênh lệch giữa top 3 và top 10 không hề nhỏ đâu.
Hơn nữa có vẻ còn có triển vọng giành ngôi vô địch!
Nghĩ đến việc trường Quân đội Hoàng Hải có thể mang về vinh quang vô địch, dù với định lực của Bành Viễn Sơn, đáy lòng hắn cũng thấy kích động.
...
Trận đấu kết thúc, Vương Đằng bước xuống sàn đấu, tiếp theo là cuộc tranh tài giữa Nhậm Kình Thương và La Thành.
Hai người đều là cấp Chiến Binh lục tinh, nhưng thực lực Nhậm Kình Thương hết sức mạnh mẽ, hắn chỉ tốn có mười phút đã giành được chiến thắng.
La Thành bị hắn ném thẳng ra khỏi sàn đấu, cả người rơi vào hôn mê.
Vương Đằng nhìn theo bóng người tắm trong lôi quang trên sàn đấu với vẻ mặt nghiêm túc: “ ‘Lôi Đình thân’ quả nhiên là một loại công pháp luyện thể cực kỳ mạnh.”
Nhậm Kình Thương như cảm nhận được ánh mắt của hắn, quay đầu nhìn lại, khóe miệng thoáng hiện chút ý lạnh.
Vương Đằng nhếch khóe miệng, một tia sáng lóe lên trong mắt.
“Những trận đấu hôm nay xem như đã hoàn toàn kết thúc, người chiến thắng cuối cùng là Vương Đằng và Nhậm Kình Thương, ngày mai sẽ chọn ra ngôi vị quán quân trong số hai tuyển thủ này!”
“Vậy, rốt cuộc ai sẽ là quán quân của Giải thi đấu Võ đạo bậc nhất toàn quốc đây?”
“Chúng ta hãy cùng đón xem trận đấu ngày mai!”
...
Theo giọng bình luận viên, mọi người lần lượt rời khỏi Long Sào.
Ngày hôm sau.
Mới sáng sớm, trong Long Sào đã đông nghịt người.
Hôm nay là ngày cuối cùng của Giải thi đấu Võ đạo bậc nhất toàn quốc, cũng là ngày quan trọng nhất.
Hôm nay, ngôi vị quán quân sẽ được công bố!
Trong sân thi đấu, chỉ có một bên là trường Quân đội Hoàng Hải, một bên là võ quán Lôi Đình.
Vương Đằng ngồi ở khu nghỉ ngơi ở trường Quân đội Hoàng Hải, vẻ mặt bình thản, không buồn cũng chẳng vui. Đến trước khi thi đấu, đáy lòng hắn vẫn bình tĩnh, chẳng chút dao động.
Cho dù đối thủ là Nhậm Kình Thương!
Đột nhiên, một tiếng bước chân vang lên bên tai hắn.
Hắn không khỏi ngẩng đầu nhìn lại: “Cô giáo!”
Người tới lại là Đàm Đài Tuyền!
“Nhìn thấy dáng vẻ của ngươi là ta yên tâm rồi.” Đàm Đài Tuyền cười nói.
“Có gì phải lo lắng đâu, chỉ là một trận đấu thôi mà.” Vương Đằng thản nhiên nói.
“Vậy mới giống đồ đệ của ta chứ.” Đàm Đài Tuyền nói.
...
Đám người Bành Viễn Sơn nhìn này hai cô trò làm màu này, trong lòng rất cạn lời. Không ngờ người khác uổng công lo lắng thay các ngươi, hai người các ngươi lại chẳng chút để tâm tới chuyện này.
Bên kia, Nhậm Kình Thương đứng cạnh một ông lão ngồi xe lăn.
“Không ngờ Vương gia hắn cũng có thể xuất hiện nhân vật thiên tài bậc này.” Ông lão bỗng mở miệng nói.
“Thiên phú cũng tàm tạm, nhưng ta sẽ đánh bại hắn.” Nhậm Kình Thương tự tin nói.
“Đánh bại hắn thì sao? Hắn còn trẻ như vậy, cho hắn thời gian, mai sau nhất định hắn sẽ vươn lên.” Ông lão lắc đầu nói.
“Đấu võ trên sàn đấu, cái chết là điều không thể tránh được.” Mắt Nhậm Kình Thương lộ ý lạnh, nói.
Mắt ông lão lóe lên một tia do dự, gật đầu nói: “Ngươi lượng sức mà làm, Nhậm gia còn phải dựa vào ngươi đấy.”
Trong lúc hai người đang nói chuyện với nhau, Vương Đằng cũng chú ý tới ông lão này.
“Là hắn!” Vương Đằng liếc mắt đã nhận ra đối phương chính là đối thủ một mất một còn của ông cụ Vương, không ngờ hôm nay hắn lại đến sân thi đấu.
“Thú vị rồi đây. Đánh bại đứa cháu hắn vẫn lấy làm kiêu ngạo ngay trước mặt hắn, không biết lão già này có thể tức chết ngay tại chỗ không nhỉ?”
Vương Đằng cười lạnh trong lòng. Hắn chẳng có chút thương hại nào đối với ông lão này đâu, đối phương có thể nói là hận ông cụ Vương thấu xương, hận không thể hủy diệt Vương gia.
Kiếp trước, chính vì hắn mà Vương gia mới rơi xuống vực thẳm.
Mặc dù hai kiếp có rất nhiều điểm khác nhau, nhưng mối thù lại giống hệt nhau.
Đúng tám giờ!
“Đã đến giờ rồi, mời hai vị tuyển thủ bước tới sàn đấu trung tâm!” Giọng nói sôi nổi của bình luận viên truyền khắp cả Long Sào.
“Ta đi lên đây!” Vương Đằng nghe vậy, chậm rãi đứng dậy, bước tới sàn đấu trung tâm.
Một lát sau, Vương Đằng và Nhậm Kình Thương đi tới sàn đấu trung tâm.
Hai người đứng đối diện nhau.
Nhậm Kình Thương đột nhiên giơ tay phải lên, tạo thành hình con dao xẹt qua cổ.
Vương Đằng nhìn thấy động tác này, ánh mắt hơi nheo lại, giơ tay lên nắm thành quả đấm.
Giữa lúc mọi người đều lộ vẻ nghi ngờ, không biết hắn có ý gì thì trên nắm đấm đột nhiên bắn ra một ngón tay.
Ngón giữa!
Sắc mặt Nhậm Kình Thương lập tức tối sầm.
“Phụt!” Rất nhiều người trên khán đài bật cười ngay tại chỗ.
Nhây!
Vương Đằng này đủ nhây!
Trọng tài nhìn hai người nồng nặc mùi thuốc súng, lập tức tuyên bố trận đấu bắt đầu.
Ầm!
Lôi quang sáng chói đột nhiên phát ra trên người Nhậm Kình Thương, trông như Thần Sấm, hắn bước từng bước lớn về phía Vương Đằng.
Vương Đằng chẳng chút sợ hãi, thậm chí trong ánh mắt còn có chút hưng phấn. Hắn trực tiếp sử dụng ‘Bát Cực Ma công’, cơ bắp toàn thân biến hóa, cứng như sắt như đồng, hắn sải bước nghênh đón Nhận Kình Thương.
Khoảng cách giữa hai người tương đối xa, ban đầu chỉ là sải bước tiến về phía trước, sau này lại trực tiếp hóa thành tàn ảnh, đụng nhau ầm ầm.
Một quyền của Nhậm Kình Thương đập xuống, chẳng chút nương tay.
Vương Đằng cũng ra quyền, cứng đối cứng, ai sợ ai.
Ầm!
Hai quyền đối đầu.
Không ai cũng chịu lùi, đồng thời, tay trái để không của hai người lại ra quyền.
Thịch thịch!
Hai quyền lại đối đầu với nhau, nguyên lực nổ đùng, sóng khí cuộn ngược.
Hai người rơi vào thế vật lộn.
Trong mắt Nhậm Kình Thương lóe lên vẻ không thể tin được. Thân thể Vương Đằng lại có thể đối chọi được với hắn, phải biết rằng hắn đã tu luyện công pháp luyện thể Thiên giai ‘Lôi Đình thân’ rồi. Vương Đằng dựa vào đâu cơ chứ?
Nhậm Kình Thương cực kỳ tự kiêu, ngay từ đầu đã không để Vương Đằng vào mắt, ai biết Vương Đằng vậy mà lại lấy phong thái hắc mã giết tới trước mặt hắn.
Ngay cả Cơ Tu Minh bị hắn coi là đối thủ đều thua trong tay Vương Đằng, không thể không nói đây là một loại trào phúng.
Mà giờ phút này, khi chân chính giao thủ, hắn mới ý thức được Vương Đằng quả thật không đơn giản.
Thậm chí ngay cả ‘Lôi Đình thân’ làm gì cũng thuận lợi lại cũng bị Vương Đằng ngăn cản, điều này khiến hắn có chút không thể nào tiếp nhận được.
Giờ phút này, hai người gần trong gang tấc, nguyên lực từ trong hai quyền không ngừng tuôn ra, lực lượng phun trào, muốn đánh bay đối phương.
Nhưng hai người bọn họ đều đứng yên không nhúc nhích, giống như một tảng đá lớn lặng lẽ đứng trên mặt đất.
Ầm!
Trong mắt Nhậm Kình Thương lóe lên một tia thờ ơ, đột nhiên uốn gối tấn công lên ngực Vương Đằng.
Lần này nếu thật sự bị nện trúng, ít nhất phải gãy mấy chiếc xương sườn.
Vương Đằng giơ lên một chân, đá vào chân đối phương, mạnh mẽ chặn đòn này lại nửa chừng.
Hai người vừa chạm liền tách ra.
Nhậm Kình Thương lui ra sau mấy bước, dưới chân đạp một cái, chợt hóa thành một tàn ảnh, xuất hiện bên trái Vương Đằng, một cước quét đường từ mặt bên đá tới.
Vương Đằng phản ứng cực nhanh, đấm ra một quyền, chùy nhắm vào đầu gối Nhậm Kình Thương.
Hai người đối chiến, đều là ra toàn lực, không hề nương tay.
Sắc mặt Nhậm Kình Thương khẽ biến, không dám đỡ một quyền này, toàn thân tràn ngập ánh sét, cả người lại biến mất tại chỗ, từ một bên khác tấn công về phía Vương Đằng.
“So tốc độ, ta cũng không chậm!”
Vương Đằng nhướn mày, nguyên lực hệ Phong từ trong nguyên hạch tuôn ra.
Tật Phong Bộ!
Bóng dáng Vương Đằng dường như hóa thành một cơn gió mát, chớp mắt biến mất, công kích từ Nhậm Kình Thương trực tiếp đánh vào tàn ảnh hắn để lại.
Ánh mắt hắn rụt lại, đột nhiên quay đầu, gần như vô ý thức giơ cánh tay lên chặn lại.
Bốp!
Một đòn trọng kích hung hăng rơi vào trên tay hắn.
Cả người Nhậm Kình Thương bị lực lượng khổng lồ đẩy ngược ra sau cả mấy mét.
“Ấy? Phản ứng cũng không chậm nhỉ.”
Vương Đằng có chút kinh ngạc, sau đó biến mất lần nữa, xuất hiện xung quanh Nhậm Kình Thương, không ngừng phát động công kích.
Sắc mặt Nhậm Kình Thương có chút khó coi, nhưng trong lòng không dám sơ suất chút nào, ánh mắt không ngừng liếc quanh bốn phía, tìm kiếm bóng dáng Vương Đằng, cũng ra đòn ngăn cản.
Bụp bụp bụp!
Tiếng va chạm của từng quyền vào trong da thịt không ngừng vang lên, khiến cho khán giả xem đến mí mắt nhảy liên tục.
Nhậm Kình Thương lấy danh xưng thiên tài, giờ phút này vậy mà lại lâm vào thế bị động, kịch bản này có chút không đúng??
“Xéo đi!”
Nhậm Kình Thương bỗng nhiên bộc phát, tia sét trên hắn nổ tung, mở ra một đôi cánh sấm sét, đột ngột bay không trung, giống như một tia chớp, nhanh đến không cách nào nắm lấy.
“Thật nhanh!”
Vương Đằng chợt giật mình trong lòng, hai mắt vậy mà theo không kịp tốc độ của hắn.
“Lôi Quang trảm!”
Bỗng nhiên, một tiếng quát lạnh từ trên cao truyền đến.
Chỉ thấy trên bầu trời một tia sét tím lập loè, ầm ầm đánh xuống.
Đồng tử Vương Đằng rụt lại, mở ra hai cánh phía sau, nguyên lực hệ Phong quấn quanh, tốc độ vận hành tới cực hạn, nháy mắt biến mất tại chỗ.
Ầm!
Ánh sét tím đánh xuống chỗ Vương Đằng trước kia, ở mặt đất trên sàn đấu nổ ra một cái hố cháy đen, uy lực kinh người.
Vương Đằng hiện hình trên bầu trời, nhìn xuống thiệt hại một kích vừa nãy kia tạo thành, khóe miệng giật giật, sau đó ánh mắt nguy hiểm nhìn về phía Nhậm Kình Thương.
Nhưng tốc độ Nhậm Kình Thương quá nhanh, không ngừng biến hóa vị trí trên không, khó mà khóa chặt.
“Hừ!”
Vương Đằng hừ lạnh một tiếng, Ma Khuyết xuất hiện trong tay hắn, cổ tay rung lên, mũi kiếm lập tức tách ra từng ánh lạnh.
Ảnh Sát kiếm pháp!
Kiếm nhanh!
Lấy nhanh đánh nhanh!
Xoẹt!
Đối mặt với ánh kiếm nhanh như tàn ảnh, khó phân biệt thật giả, bóng dáng Nhậm Kình Thương bị ép đi ra, quần áo trên người hắn thậm chí xuất hiện mấy vết kiếm.
“Lại ăn một quyền của ta đây!”
Vương Đằng thừa thắng xông lên, đấm ra một quyền.
Viên Vương quyền!
Sắc mặt Nhậm Kình Thương khó coi, một quyền đón lấy Vương Đằng.
Bùm!
Hai quyền va chạm, vẻ mặt Nhậm Kình Thương khẽ biến, cả người không khỏi bay ngược về sau.
“Lại đến!”
Vương Đằng bay vút tới, giống như hóa thân thành vượn dữ, từng quyền đánh ra như cuồng phong bạo vũ đổ xuống.
Bốp binh bốp!
Lực đấm khủng bố bộc phát, toàn bộ rơi vào trên người Nhậm Kình Thương.
Ầm!
Một bóng người từ trên trời rơi xuống, rơi mạnh xuống trên sàn đấu, tạo ra tiếng vang.
Bụi mù còn chưa hoàn toản tản đi, bóng dáng kia lại từ mặt đất phóng lên không trung, giống như hóa thành một mũi tên sấm sét, nhắm thẳng vào Vương Đằng trên bầu trời.
Thương Viêm chỉ!
Ánh mắt Vương Đằng chợt ngưng lại, một ngón tay chỉ ra.
Ánh lửa từ trên ngón tay hắn bộc phát, phóng tới mũi tên sấm sét.
Ầm!
Giống như hai luồng ánh sáng va chạm giữa không trung, cuối cùng nổ tung.
“Nhậm Kình Thương, ngươi còn có thủ đoạn gì nữa, lấy ra toàn bộ luôn đi, đừng che che giấu giấu.” Vương Đằng cười to nói.
“Hừ! Kiêu ngạo!”
Nhậm Kình Thương lạnh lùng hừ một cái, trong mắt lấp lóe hàn quang, không quá nhiều lời, thân hình nhoáng một cái, lập tức tách ra hai bóng dáng giống nhau như đúc.
“Đây là…” Ánh mắt Vương Đằng chợt động, vẻ mặt có chút ngạc nhiên.
Sau đó hắn lại nhìn thấy ba bóng dáng Nhậm Kình Thương lại tách ra lần nữa, biến thành chín bóng dáng giống nhau như đúc.
Chín bóng dáng bỗng nhiên hóa thành tàn ảnh, quay tròn xung quanh Vương Đằng, giống như tạo thành vô số bóng dáng.
Chiến kỹ Thiên giai!
Lôi Đình Cửu Kích!
Ầm ầm!
Chín tia sấm sét bổ về phía Vương Đằng, uy lực khủng khiếp!
Sắc mặt Vương Đằng khẽ biến, đòn này của Nhậm Kình Thương, Võ Giả cấp Chiến Binh thất tinh bình thường cũng chưa hẳn chống đỡ được, hắn không dám sơ suất chút nào, ngưng tụ nguyên lực, một quyền đánh về phía Lôi Đình.
Viên Vương quyền!
Quyền ý!
Bóng dáng Viên vương to lớn như một ngọn núi hiện lên sau lưng Vương Đằng, ngửa mặt lên trời gào thét, một quyền đập ra.
Rầm!
Vượn khổng lồ và sấm sét va chạm vào nhau, tiếng ầm ầm vang vọng bốn phía.
Sấm sét chôn vùi!
Vượn khổng lồ tiêu tán!
Sóng xung kích cuộn ngược bốn phía, tách ra toàn bộ tàn ảnh của Nhậm Kình Thương, một bóng người hiện ra, chính là người thật Nhậm Kình Thương.
Vương Đằng giơ cao Ma Khuyết, hỏa diễm đao ý bộc phát.
Chiến kỹ Thiên giai!
Thiên Cương Hỏa Diễm đao!!!
Ánh đao lửa khủng bố trực tiếp chém tới Nhậm Kình Thương.
Sắc mặt Nhậm Kình Thương đại biến, đến không kịp né tránh, chỉ có thể điều động Lôi Đình thân đến cực hạn, ánh sét toàn thân dày đặc tới cực điểm, mạnh mẽ chống đỡ một đao kia.
Ầm!
Ánh đao lửa lập tức giáng xuống, ngọn lửa quét tới, bao phủ hoàn toàn Nhậm Kình Thương.
Nhậm Kình Thương lập tức giống như một ngôi sao băng, kéo theo cái đuôi thật dài từ trên cao rơi xuống mặt đất.
Ầm ầm!
Mặt đất rung động, bốn phía trải rộng vết nứt, ngọn lửa bùng cháy hồi lâu, hố sâu lớn vừa nãy lại hiện ra.
Một bóng người nằm ngang trong đó, thảm hại đến cực điểm!

Yên lặng!
Toàn trường hoàn toàn yên tĩnh!
Nhậm Kình Thương thế mà thua!!!
Rất nhiều người há mồm ngơ ra, cảm giác khó có thể tin, ánh mắt của mọi người trong lúc nhất thời đều dồn vào bóng dáng trên bầu trời kia.
“Việc này… Làm sao có thể??”
Ông cụ Nhậm gia trừng to mắt, Nhậm Kình Thương được hắn gửi gắm kỳ vọng rất lớn thế mà lại thua?
Còn là thua bởi hậu duệ của người hắn vẫn luôn căm hận kia!
Hắn không thể nào tiếp nhận được, giờ phút này hơi thở dồn dập, không khỏi ho khan, một vệt máu từ khóe miệng hắn tràn ra, sắc mặt như giấy vàng, dường như lúc nào cũng có thể chết thẳng cẳng, đi gặp Diêm Vương.
Vô số ánh mắt tập trung lại một chỗ.
Trong khoảnh khắc này, có thể nói Vương Đằng đang được muôn người chú ý, hắn chính là người chói sáng nhất ở đây!
Dưới sàn đấu, Cơ Tu Minh ngây người nhìn một màn này, trên mặt hiện lên một tia thất vọng: “Ngay cả Nhậm Kình Thương cũng thua sao?”
Đả kích lớn nhất đối với thiên kiêu có lẽ chính là, người hắn đều không để vào mắt lại trở thành người đánh bại hắn, đồng thời còn đi xa hơn hắn.
Cơ Tu Minh nắm chặt kiếm trong tay, xương ngón tay đều bị nắm đến có chút trắng bệch.
“Thắng… Thắng rồi??” Đám người Hàn Chú lại tràn đầy vẻ khó tin, đưa mắt nhìn nhau, trong lúc nhất thời có chút tiếp nhận không nổi.
Vương Đằng lấy tư cách sinh viên năm nhất đại học tham gia vào Giải thi đấu Võ đạo lần đầu tiên trên toàn quốc đã là chuyện lần đầu xưa nay chưa từng thấy, kết quả còn bế được giải quán quân về nhà!!
Ai có thể nghĩ đến kết quả này?
Cho dù là Bành Viễn Sơn, người để Vương Đằng tới tham gia Giải thi đấu Võ đạo lần đầu tiên trên toàn quốc này cũng chưa hẳn nghĩ ra được.
Quán quân Giải thi đấu Võ đạo lần đầu tiên trên toàn quốc!
Từ ngữ tràn đầy mộng ảo, thậm chí chứa đựng giấc mơ võ đạo của vô số võ giả tuổi trẻ, là thứ tất cả võ giả đều theo đuổi!
Khán phòng lầu hai, Bành Viễn Sơn có chút mất hồn, nhìn bóng dáng ngạo nghễ toàn trường phía dưới, cảm khái không thôi, không khỏi nghiêng qua hỏi Đàm Đài Tuyền bên cạnh: “Hiệu trưởng, ngươi có thể dự đoán được hắn có năng lực giành được giải quán quân sao?”
“Ây…” Đàm Đài Tuyền hơi ngây ra, lúng túng nói: “Ta chỉ tuỳ tiện bảo hắn đi thử xem sao.”
Hay cho một câu thử xem sao!
Học trò không đáng tin không phải không có nguyên do, dù sao thầy hắn cũng là cái đức hạnh này!
“…” Mọi người cũng cạn lời.
Viện trưởng học viện Võ Đạo của Đại học Kim Lân – Nghiêm Khang mặt đầy hâm mộ cộng thêm ghét bỏ. Nhìn xem, đây là lời con người nói ra được sao?
Tùy tiện thử là giật được quán quân Võ đạo toàn quốc, vậy nếu nghiêm túc thì chẳng phải là sẽ lấy về quán quân thế giới luôn sao.
Hắn sẽ không thừa nhận chính mình đang ghen ghét đâu!
Dù sao Vương Đằng đã từng là mục tiêu tranh giành của bọn họ, cũng là nói, lúc đầu Đại học Kim Lân bọn họ cũng có nhắm tới quán quân.
A a a…
Nghĩ như vậy, nội tâm Nghiêm Khang càng muốn nổ tung!
Đó là quán quân, quán quân đó!
Lỡ mất dịp may!
Trượt tay!!!
Có thể xưng là series tiếc nuối lớn nhất đời người!
Cả người Nghiêm Khang cũng không tốt lắm, lâm vào tự kỷ, lúc này hận không thể tìm một nơi hẻo lánh không người ngồi vẽ vòng tròn nguyền rủa cái đám may mắn trường Quân đội Hoàng Hải kia.

Bên kia, vẻ mặt quán chủ võ quán Cực Tinh – Diệp Cực Tinh tràn đầy cảm khái, sau đó không khỏi nói: “Ta nhớ được tên nhóc này là hệ Băng nhỉ. Ta thấy toàn bộ hành trình hắn gần như đều dùng hệ Hỏa, về sau lại dùng hệ Thủy, hệ Thổ, hệ Phong. Đây là võ giả thiên phú đa hệ!”
Tổng giám đốc Ahrima bên cạnh nghe vậy, lập tức ngây người, âm thầm đếm, nói: “Năm hệ?!”
“Ừm.” Diệp Cực Tinh cười gật đầu: “Nếu như không có gì che giấu, đúng là năm hệ.”
“Shhhhh!” Tổng giám đốc Ahrima hít vào một hơi lạnh: “Thiên phú này…”
Hắn đã không biết nên dùng ngôn ngữ gì để hình dung nữa.
Sau đó không khỏi quay đầu qua hỏi quán chủ võ quán Lôi Đình: “Quán chủ Lôi, xem ra học trò ngươi thua không oan!”
Lôi Chấn Đình từ đầu đến cuối vẫn chưa mở miệng bỗng nhiên cười một tiếng: “Trận đấu còn chưa kết thúc đâu.”
Tổng giám đốc Ahrima lập tức sững sờ.
Lôi Chấn Đình ngẩng đầu, nói:
“Thời tiết sắp thay đổi rồi!”
Diệp Cực Tinh nghe vậy, sắc mặt khẽ biến, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Bầu trời không biết lúc nào đã tối sầm lại, mây đen giăng kín, mưa gió nổi lên.
Đùng đoàng!
Bỗng nhiên, một tia sét phá tan tầng mây, ánh sáng trắng bạc chiếu sáng nửa bầu trời, khán giả còn đang đắm chìm trong trong trận đấu lập tức bị bừng tỉnh.
Vẻ mặt Diệp Cực Tinh nặng nề, nhìn Lôi Chấn Đình nói: “Học trò kia của ngươi điên cuồng vậy sao!”
“Vì quán quân, việc này đây tính là cái gì.” Lôi Chấn Đình khinh thường nói.

Trong long sào, giọng bình luận viên vang lên: “Sét đánh, thực sự là thời tiết kỳ lạ, mùa đông phải cực ít sét đánh mới đúng nhỉ.”
“May mắn, trận tranh quán quân này của chúng ta đã phân rõ thắng thua… Chờ đã, ta đang thấy cái gì đây, Nhậm Kình Thương lại đứng lên! Hắn cuối cùng lại đứng lên!!”
Giọng bình luận viên tràn đầy khó tin, lập tức hấp dẫn ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn về phía bóng dáng đang lung la lung lay đứng lên trên sàn đấu kia.
“Việc này…”
“Làm sao có thể!”
“Chịu đòn công kích vừa nãy thế mà hắn vẫn đứng lên được.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận