Võ Đạo Toàn Thuộc Tín

Chương 322: Ứng dụng của niệm lực tinh thần.

“Sao nào, vậy đã được chưa?”
Vương Đằng hơi lung lay, ít nhiều cũng có chút lòng tin với ông lão này.
Thứ gọi là lời thề võ đạo hắn cũng từng nghe qua. Nó rất mơ hồ, đã từng có người không tin, vi phạm lời thề, kết quả đúng là không tốt đẹp gì.
Cho nên thời đại võ đạo hiện nay, nếu thật sự lập lời thề võ đạo thì ắt phải cực kỳ thận trọng, bình thường sẽ không lật lọng.
Đương nhiên nếu đối phương thật sự không muốn sống thì chẳng còn gì để nói. Gặp phải kẻ điên, tự nhận xui xẻo thôi.
“Ta phải làm thế nào?” Vương Đằng bước lên trước.
“Ta biết ngươi đã thức tỉnh niệm lực tinh thần, trên xích sắt này có trận pháp phù văn, ngươi theo lời ta tìm ra mắt xích, dùng niệm lực tinh thần phá vỡ nó.” Ông lão nói, rồi chỉ từng chỗ mắt xích cho Vương Đằng xem.
Vương Đằng cũng không do dự, ngưng tụ niệm lực tinh thần thành mũi dùi, đâm mạnh vào trong mấy mắt xích.
Chỉ thấy ánh sáng trắng lóe lên, phù văn trên xích sắt từ từ biến mất.
Nét vui mừng trên mặt ông lão càng đậm hơn. Khi Vương Đằng phá vỡ mắt xích cuối cùng, hai tay hắn nắm xích sắt bóp nhẹ, xích sắt lập tức biến thành sắt vụn.
“Tốt, tốt, ngươi làm tốt lắm.” Ông lão đứng bật dậy, vỗ vai Vương Đằng, khen tốt liên tục.
Nếu bây giờ không phải trong phòng giam thì thậm chí hắn còn hận không thể cười ha hả ba tiếng.
Đám Lâm Chiến đợi một lúc lâu, hơi sốt ruột.
Bỗng cánh cửa phòng giam trước mặt lặng lẽ mở ra, bóng dáng Vương Đằng theo đó xuất hiện.
“Trở về rồi!”
“Thế nào?”
Mọi người vội vàng truy hỏi.
Vương Đằng né người ra, sau đó bọn họ thấy được bóng một ông lão từ từ xuất hiện sau lưng hắn.
“Tiểu tử Vương, đừng nói nhảm nữa, nắm chặt thời gian chạy trốn đi.” Ông lão nói.
Vương Đằng gật đầu, đang định buff phong nặc và nguyên lực Hắc Ám cho đám Lâm Chiến thì ông lão lại nói: “Để ta đi. Tuy phương pháp che giấu của ngươi cũng tốt nhưng tiểu tử nhà ngươi rõ ràng không thể chiếu cố nhiều người như vậy trong thời gian dài.”
Nói rồi vung tay lên, đám Lâm Chiến lập tức cảm giác được bên ngoài cơ thể như trùm lên một tầng áo khoác, rất kỳ diệu.
“Vậy đa tạ tiền bối.” Vương Đằng nói.
“Ta sợ ngộ nhỡ trên đường các ngươi trúng bẫy, làm hỏng chuyện tốt của ta.” Ông lão hừ lạnh nói.
Vương Đằng chợt phát hiện ông lão này hình như hơi ngạo kiều.
Mọi người không trì hoãn nữa, tìm đến cửa lớn ngục giam. Dọc theo đường đi không ai phát hiện, bọn họ cứ đi nghênh ngang như vậy.
Bên cạnh cửa ngục giam có phòng nghỉ, lúc này mấy võ giả canh ngục đang đánh bài bên trong.
“Tới lượt ngươi, tới lượt ngươi, mau ra bài!”
“Đừng nóng vội, để ta nghĩ cái đã.”
“Mà chúng ta đánh bài ở đây không có vấn đề gì chứ? Ngộ nhỡ bị phát hiện là xong đời đó.”
“Sợ cái gì chứ, cũng chỉ có người mới như ngươi nhát gan. Ta đã trông coi nơi này bao nhiêu năm, không có chuyện gì, cũng chẳng ai đến kiểm tra hết…”
Còn chưa dứt lời, tên võ giả canh ngục nọ đột nhiên trợn mắt ngã xuống.
“Này, ngươi sao thế?”
Võ giả mới tới canh ngục lập tức biến sắc.
“Bịch!”
“Bịch!”
Vừa định đứng dậy kiểm tra, sau đó hai tiếng vật thể ngã xuống đất liên tiếp vang lên.
Hắn vội vàng quay đầu nhìn về phía hai võ giả canh ngục khác, thấy họ đã ngã trên mặt đất, không một tiếng động.
Võ giả canh ngục mới tới mặt mày trắng bệch, nhất thời mở trừng mắt, biểu cảm hoảng sợ.
Vừa mới nói không có vấn đề cơ mà?
Ai có thể nói cho ta biết đang xảy ra chuyện gì được không?
Tim hắn đập loạn, muốn nhấn chuông cảnh báo nhưng não bỗng chấn động mạnh, hai mắt trợn trắng rồi triệt để mất tri giác.
Song trước khi mất tri giác, hắn đã biết được nguyên nhân ba tên võ giả kia canh ngục té xỉu.
Có kẻ vượt ngục!
Vương Đằng không khỏi trợn trắng mắt.
Vị tiền bối này đúng là tính trẻ con, thấy bọn họ đang thảo luận chuyện này bèn lợi dụng nó đều trêu đùa họ.
Giải quyết xong đám võ giả canh ngục, mấy người cầm chìa khóa mở cửa ngục giam ra ngoài.
Bên ngoài đang là giữa đêm, trăng sáng sao thưa.
Ông lão đứng dưới trời sao, đưa tay lên không trung, nhắm mắt lại, như đang cảm nhận gì đó.
“Hắn đang làm gì vậy?” Lâm Chiến không khỏi thấp giọng hỏi.
“Suỵt!” Vương Đằng vội ngắt lời hắn, truyền âm nói: “Ông lão này mạnh lắm. Ngươi đừng ăn nói lung tung, cẩn thận bị giết đấy.”
Lâm Chiến lập tức rụt cổ lại. Hắn đã sớm nhìn ra đối phương không đơn giản, lại nghe Vương Đằng nói vậy, càng không dám lỗ mãng nữa.
Song đợi một lúc, thấy ông lão vẫn đứng tạo dáng như thế, Vương Đằng cũng hơi sốt ruột, tiến lên cẩn thận nói: “Tiền bối, chúng ta không đi tiếp hả?”
Ông lão mở mắt, liếc nhìn hắn.
Vương Đằng lập tức rụt người lại.
Cũng may ông lão không nói gì, gật đầu bảo: “Đi trước dẫn đường.”
Vương Đằng không nói hai lời, dựa theo lộ tuyến chạy trốn đã bàn sẵn mò mẫm lẻn đi, đoàn người hệt như đám trộm vặt đi chôm đồ.
Buổi tối thành Xích Hổ cũng có rất nhiều võ giả tuần tra, năm bước một trạm gác, mười bước một đồn tiêu, mỗi đội ngũ đều trang bị súng phù văn hạng nặng, nếu bị phát hiện thì phiền phức to.
Cộp cộp cộp!
Tiếng bước chân đều đặn từ từ đi xa.
Đám Vương Đằng đi ra từ góc chết hình thành giữa các tòa nhà, chạy vội về phía sau thành Xích Hổ.
Khi vừa tới thành Xích Hổ, bọn họ đã phát hiện, phía sau thành Xích Hổ phòng vệ khá mỏng, đồn quân cũng ít hơn phía trước và mặt bên.
Nếu muốn tìm một chỗ đột phá thì phía sau chính là lựa chọn duy nhất không thể nghi ngờ.
“Dừng!” Ông lão chợt giơ tay lên.
Mấy người dừng bước theo bản năng. Vương Đằng hoài nghi nhìn về phía ông lão: “Sao thế tiền bối?”
“Tự các ngươi nhìn mặt đất đi.” Ông lão lạnh lùng nói: “Chỉ dựa vào mấy đứa ngốc như các ngươi mà cũng muốn trốn ra khỏi đây, còn chưa đi được nửa đường thì đã suýt trúng chiêu rồi.”
Cả đám lập tức cúi đầu nhìn lại, mượn ánh đèn mỏng manh phía xa có thể thấy được những phù văn khắc vào phiến đá trên mặt đất.
Hắn cũng không ngồi không tiết phù văn, kiếm được khá nhiều tri thức căn bản về phù văn, tự nhiên không xa lạ gì với loại phù văn cảm ứng này.
Tuy phù văn trên mặt đất lúc này còn phức tạp hơn nhiều so với phù văn cơ bản mà họ vừa học nhưng trăm khoanh vẫn quanh một đốm, phù văn phức tạp cũng bắt nguồn từ phù văn cơ bản.
“Ngươi cũng có chút kiến thức đấy chứ.” Ông lão cực kỳ ngạc nhiên nhưng vẫn thấp giọng mắng: “Song tiểu tử ngươi cũng thật là đần độn. Rõ ràng thân mang niệm lực tinh thần hiếm có khó tìm lại không biết sử dụng. Ngươi hoàn toàn có thể đưa niệm lực tinh thần ra ngoài cơ thể, hình thành một khu vực cảm ứng, những phù văn này ắt không thoát khỏi sự cảm ứng của ngươi.”
“Ặc, tiền bối dạy phải.” Vương Đằng ngượng ngừng. Từ khi hắn thức tỉnh niệm lực tinh thần vẫn không ai dạy dỗ, luôn tự mình tìm tòi, cứ ngỡ đã nắm được tinh túy trong đó. Hơn nữa trong chiến đấu, niệm lực tinh thần nhiều lần lập công, khiến hắn cũng hơi đắc ý quá đà. Giờ xem ra hắn vẫn chỉ là tay mơ mà thôi.
“Tiểu tử ngươi từ lúc thức tỉnh niệm lực tinh thần vẫn chưa bái sư à?” Ông lão nhìn dáng vẻ của hắn, không khỏi hoài nghi hỏi.
“Đúng là chưa ạ.” Vương Đằng nói.
“Thảo nào.” Ông lão gật đầu, cũng không mắng hắn nữa.
Để không gây chú ý, bọn họ không phá hỏng những phù văn cảm ứng này mà đi vòng mấy chục mét ra từ nơi khác.
Sau đó trên đường đi, dưới sự chỉ dẫn của ông lão, Vương Đằng dùng niệm lực tinh thần đưa ra ngoài cơ thể, thăm dò xem xung quanh có tồn tại phù văn cảm ứng hay không.
Không tra xét thì không biết, hóa ra trong thành Xích Hổ lại bố trí phù văn cảm ứng ở mấy chục đến hơn trăm chỗ, giống như camera không đâu không thấy trên khắp Địa tinh, chỉ hơi sơ suất là trúng chiêu ngay.
Mặt khác, bọn họ còn phải cẩn thận tránh thoát đội ngũ tuần tra thi thoảng đi qua, tốc độ không khỏi chậm đi rất nhiều.
Cũng may ngược lại hữu kinh vô hiểm.
Nhưng đúng lúc này, trong thành Xích Hổ chợt vang lên một tràng tiếng còi báo động chói tai.
“Bị phát hiện rồi?” Cả đám giật mình.
“Nói thừa. Chúng ta đã chạy lâu như vậy, sao mà không phát hiện được.” Ông lão tức giận nói.
“Ngươi đúng là không vội chút nào.” Liễu Yến không nhịn được đáp trả.
“Ta vội làm gì, dù sao ta cũng chạy thoát được.” Ông lão cười khà khà nói.
“Đệt! Ông lão này sao lại nhỏ nhen vậy chứ.” Liễu Yến cạn lời.
“Đừng nói nữa, mau trốn đi.” Vương Đằng thấp giọng quát.
Vừa dứt lời, trong thành Xích Hổ đèn đuốc sáng trưng, từ xa đến gần, nhanh chóng chiếu cả tòa thành sáng như ban ngày.
Đông đảo võ giả quân đội được điều động, lục soát toàn thành…
Trong thành Xích Hổ, tiếng còi cảnh báo vang dội, ánh đèn rọi sáng bốn phía, rất nhiều võ giả được điều động lục soát.
Nơi này là trọng thành quân sự, không được có chút sơ suất nào. Bất kể là chuyện ngoài ý muốn gì đều phải bóp chết từ trong nôi.
Trung tâm của tòa thành, bên trong một căn gác.
“Cộp cộp cộp.”
Một người đàn ông trung niên gương mặt không giận tự uy bước vào phòng làm việc.
“Quân chủ!”
“Quân chủ!”
“Quân chủ!”
...
Mọi người trong phòng làm việc đều đứng dậy hành lễ. Khi thấy sắc mặt người đàn ông trung nên, tất cả đều trở nên căng thẳng.
Người đàn ông này chính là quân chủ của quân đoàn Xích Hổ – Tiêu Nam Phong!
Tiêu Nam Phong nhìn khắp xung quanh, áo choàng sau lưng không gió tự bay, khẽ lay động. Hắn ngồi xuống ghế chủ tọa, dáng vẻ khí phách, chậm rãi cất lời: “Ai có thể giải thích cho ta, tại sao ngục giam lại có phạm nhân chạy trốn?”
Mọi người câm như hến, cúi đầu xuống, không một ai mở miệng.
Uy nghi của quân chủ chỉ như vậy thôi!
“Uông Dũng, ngươi nói đi!” Ánh mắt Tiêu Nam Phong hướng về phía một người đàn ông hơi mập mạp bên dưới.
Uông Dũng lập tức toát mồ hôi, cơ mặt không khống chế nổi mà run lên, hai chân khép lại, cúi mình hành lễ, lớn tiếng nói: “Thuộc hạ thất trách, xin quân chủ trách phạt!”
Rầm!
Vừa dứt lời, một cỗ khí thế như núi lập tức ập xuống.
Uông Dũng oằn mình xuống, sắc mặt tái nhợt, hai chân run rẩy.
Đây là Tiêu Nam Phong đã nương tay rồi, nếu không Uông Dũng hẳn phải quỳ gục xuống đó, mất mặt trước các đồng sự.
Lúc này, người đàn ông bên cạnh chợt đứng ra nói: “Quân chủ, việc cấp bách trước mắt là bắt đào phạm, chi bằng cho Uông Dũng một cơ hội, để hắn lập công chuộc tội.”
Những sĩ quan khác cũng phụ họa theo, nói giúp Uông Dũng. Dù có người bất hòa với Uông Dũng thì lúc này cũng không nói gì cả. Quân chủ ghét nhất là đồng sự hãm hại nhau, hành động của họ rất dễ ảnh hưởng đến cảm nhận của quân chủ.
“Uông Dũng, ta sẽ cho ngươi một cơ hội.” Tiêu Nam Phong lạnh lùng cất lời.
“Nhưng nếu ngươi không bắt được phạm nhân về thì không cần quay về nữa.”
Dứt lời bèn buông lỏng khí thế, đứng dậy, quay đầu rời đi.
Giống như lúc đến, tới vội vã mà đi cũng vội vã, không chút chần chừ.
“Vâng!”
Uông Dũng cao giọng đáp, đến khi Tiêu Nam Phong đi khuất mới ngẩng đầu, cảm thấy sau lưng đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt.
“Lão Trần, cảm ơn ngươi!”
Hắn quay đầu nhìn về phía người vừa nói giúp mình.
“Mau đi đi, bắt người quan trọng hơn.” Người đàn ông nọ khoát tay nói.
“Được, nếu lần này đại nạn không chết, ta lại mời ngươi cùng uống một chầu.” Uông Dũng nói xung bèn vội vã ra cửa.
...
“Chạy!”
Đám Vương Đằng và Lâm Chiến nhìn nhau, thấy ngày càng nhiều võ giả quân đội tụ lại phía này, lập tức hạ quyết định.
Ánh đèn đã chiếu sáng một khu vực lớn, phương pháp ẩn nấp của họ trong bóng đêm còn có đất dụng võ chứ dưới hoàn cảnh sáng sủa như vậy, hơn nữa còn có rất nhiều võ giả lục soát, căn bản không có chỗ trốn.
Cách duy nhất chính là chạy. Nơi đây cách cổng sau của thành Xích Hổ không xa, xông ra có lẽ vẫn còn đường sống.
Mấy người lập tức chạy vội về phía cửa sau.
Ông lão không nói gì, chậm rãi theo sau bọn họ, thoạt nhìn cực kỳ thong dong, hoàn toàn không giống đang chạy trốn.
“Bọn họ ở đằng kia!”
Khi chạy qua một con phố, một đội võ giả quân đội đang tuần tra gần đó phát hiện ra đám Vương Đằng, quát to.
“Đuổi theo, đừng để bọn họ chạy.” Đông đảo võ giả quân đội lập tức vây lại phương hướng mà đám Vương Đằng đang chạy thục mạng.
Sắc mặt cả đám cực kỳ khó coi. Bọn họ đã cố gắng chọn con đường vắng vẻ nhất rồi, không ngờ vẫn bị võ giả quân đội đột nhiên xuất hiện gần đường phố phát hiện.
Mấy người chạy như bay. Trước đó đã từng nói, đường phố trong thành Xích Hổ đều thẳng tắp, cực kỳ đơn giản, không có bố cục phức tạp phố lớn ngõ nhỏ gì, cho nên dù có hẻo lánh chăng nữa cũng sẽ bị phát giác rất nhanh.
Huống chi nơi này là đại bản doanh của quân đoàn Xích Hổ, đối phương người đông thế mạnh. Chẳng bao lâu, bốn phương tám hướng đều có võ giả vọt tới.
“Làm sao bây giờ? Hình như bị bao vây rồi.” Vừa chạy, Liễu Yên vừa hỏi.
“Liều mạng!” Lâm Chiến cắn răng nói.
“Người phía trước chú ý, các ngươi đã bị bao vây, mau chóng đầu hàng, bằng không… Giết không luận tội.” Âm thanh phía đối diện truyền tới qua loa phóng thanh.
Đám Vương Đằng vốn chẳng thèm để tâm. Giết không luận tội? Đến nước này rồi thì sợ gì giết không luận tội, đã chẳng còn chỗ để thương lượng từ lâu rồi.
“Giết!”
Cả đám gầm lên, lập tức lao về phía võ giả quân đội trước mặt. Nguyên lực nổ tung, cuộn lên từng trận sóng khí. Mấy người như hóa thành từng tia sáng bắn thẳng vào đội quân phía trước.
Trước đó vũ khí của họ đều bị tịch thu nhưng chỉ là cất trong ngục giam, lúc vượt ngục đã lấy lại ngay rồi.
Bùm!
Chiến đấu bạo phát!
Những võ giả quân đội không ngờ đám Vương Đằng lại dứt khoát như vậy, chẳng thèm do dự mà xông vào trong đội ngũ của họ, nhất thời đều hoảng loạn. Tuy trong tay mỗi người đều cầm súng hạng nặng nhưng cũng không thể tùy tiện nổ súng.
Mà đám Vương Đằng ít người, ngược lại càng linh hoạt hơn, qua lại trong đám người, giáng một đòn nghiêm trọng cho những võ giả này.
Tuy số lượng võ giả quân đội đông đảo nhưng đa phần đều là võ giả cấp thấp, dù kinh nghiệm thực chiến không kém thì cũng phải xem đối mặt là ai.
Đám Lâm Chiến là chiến lực cấp Chiến Binh tam tinh trở lên, nhảy vào giữa đám võ giả cấp chiến binh nhất, nhị tinh chẳng khác nào hổ nhập bầy sói.
Đám võ giả quân đội bị đánh bay, tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên.
“Đi!”
Đám Lâm Chiến không ham chiến, chỉ tìm một phương hướng mà đâm vào, xuyên qua như một mũi đao.
Mới thoát khỏi đội ngũ phía trước không bao lâu, phía sau lại truyền đến tiếng nổ vang.
Hơn mười chiếc moto việt dã loại nhỏ xuyên qua đường phố, nhanh chóng tới gần.
Bùm bùm bùm!
Tiếng súng vang lên.
Đám Lâm Chiến hoảng hốt đổ về một bên.
Bụp!
Ngôn Cẩm Nguyệt phản ứng chậm hơn, cánh tay trúng đạn, máu tươi bắn lên.
“Tiểu Nguyệt!” Ngôn Cẩm Minh gào lên, vội vàng vọt tới bên cạnh kéo nàng, tránh ra khỏi loạt đạn theo sau.
Vương Đằng và Liễu Yến lăn tròn trên đất, đều lấy ra súng phù văn, bắn về phía sau. Kỹ thuật của hai người đều cực kỳ cao minh, nhất là Vương Đằng, thuật đấu súng phối hợp với niệm lực tinh thần, hầu như nhắm đâu trúng đó.
“Tiểu tử này!” Ông lão thấy cảnh tượng như vậy, ánh mắt sáng lên.
Vương Đằng thấy một võ giả quân đội bị hắn bắn trúng bay ra khỏi xe, chiếc moto việt dã loại nhỏ mà người đó lái trực tiếp lật nghiêng, lao về phía kiến trúc bên cạnh, trong đầu chợt nảy ra ý tưởng.
Thân hình hắn khẽ động, đuổi kịp chiếc xe sắp va vào tường kia, khống chế nó, sau đó xoay người lên xe, phóng ngược về phía đám võ giả quân đội.
Trong nháy mắt lướt qua một võ giả, Vương Đằng thò tay tóm lấy cổ hắn kéo người đi.
Chiếc moto không người lái đổ rầm xuống đất.
“Cướp xe.” Vương Đằng quát lên.
Đám Lâm Chiến mắt sáng lên. Vì Lâm Chiến cách đó gần nhất, thuân lợi nhằm về phía chiếc moto đổ xuống kia.
Bên Liễu Yến cũng đánh trúng vài tên lái moto, tạo cơ hội cho anh em Ngôn Cẩm Minh. Bọn họ đồng thời đoạt được một chiếc xe máy, phóng về phía sau.
Đám Vương Đằng điều khiển xe moto vừa cướp được, chạy về phía sau thành Xích Hổ.
Võ giả quân đội phía sau đuổi riết không tha.
Tiếng súng nổi lên bốn phía.
Song phương chiến đấu kịch liệt, rất nhiều võ giả quân đội ngã xuống dưới chân họ, từng bong bóng thuộc tính bay lên.
Nguyên lực hệ Hỏa x10
Thuộc tính trắng x8
Nguyên lực hệ Thổ x8
Thương thuật x12
Nguyên lực hệ Thủy x6
Thương thuật x8
...
Rất nhiều bong bóng thuộc tính đưa vào, Vương Đằng cũng không chú ý nhìn kỹ. Nhưng trong lúc hỗn loạn, hắn lại không khỏi chấn động.
Nguyên lực hệ Hỏa: 3/2000 (tứ tinh)
Nguyên lực hệ Hỏa lại thăng cấp ngay lúc này, vọt lên tứ tinh!
Song nó vốn là thuộc tính có số lượng nhiều nhất, thăng cấp trước tiên cũng là hợp tình hợp lý.
Nguyên hạch thứ tư trên cột sống của Vương Đằng sáng lên, nguyên lực đỏ rực nóng bỏng chảy vào, hắn lập tức cảm nhận được sự biến hóa của bản thân… Đây là cảm giác trở nên mạnh mẽ!
Một luồng hơi nóng bốc ra từ trong miệng hắn!
“Thoải mái thật!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận