Võ Đạo Toàn Thuộc Tín

Chương 75: Có một người, thương thuật của hắn như thần!

Xuất hiện, thuộc tính trắng lại xuất hiện!
‘Thuộc tính trắng x 3’!
Vương Đằng nghĩ ngợi, trực tiếp thêm ba điểm thuộc tính trắng vào thiên phú ‘Linh Thị’.
Cho đến nay, hắn còn chưa phát hiện được biện pháp nào có thể tăng lên thiên phú ‘Linh Thị’, chỉ có thể dùng điểm thuộc tính trắng thêm vào.
Một ngày kết thúc, trước khi ngủ, Vương Đằng mở ra giao diện thuộc tính.
‘Ngộ tính’: 93
‘Tinh thần’: 31
‘Thiên phú’: Thiên phú hệ Hỏa sơ cấp (11/300), thiên phú hệ Băng sơ cấp (13/300), thiên phú hệ Thổ sơ cấp (12/300), Linh Thị (sơ cấp 1.4/10), Yêu Liên độc thể (15/10000)
‘Nguyên lực’: 64/100 Hoả (cấp Chiến Binh nhất tinh)
8/100 Băng (cấp Chiến Binh nhất tinh)
7/100 Thổ (cấp Chiến Binh nhất tinh)
30/100 Độc (cấp Chiến Binh nhất tinh)
‘Công pháp’: Xích Viêm quyết (nhập môn 20/100), Huyền Băng quyết (nhập môn 12/100), Hoàng Thổ công ‘Thổ Nguyên thuẫn’ (nhập môn 15/100)
‘Chiến kỹ’: Chiến kỹ cơ sở (quyền, kiếm, đao, thân ngộ thế), côn pháp cơ sở (viên mãn), thương thuật (tiểu thành), Hỏa Lân kiếm pháp (nhập môn 43/100), Huyễn Băng quyền (nhập môn 13/100)
‘Tri thức’: Môn học cơ sở (max điểm), ‘Năm năm thi võ ba năm mô phỏng’ (80 điểm)
‘Chiến lực tổng hợp’: 221
‘Thuộc tính trắng’: 0
Nhìn thay đổi bên trên, Vương Đằng cực kỳ hài lòng.
Gần đây ngộ tính và tinh thần đều được tăng lên, khiến cho hắn cảm thấy đầu mình ngày càng thanh minh, dường như trở nên càng thêm linh hoạt.
Thiên phú Linh Thị thêm ba điểm thuộc tính trắng, bây giờ đã là 1.4, mặc dù con số này nhìn khá xấu, nhưng tốt xấu gì cũng có tăng lên.
Mà bởi vì hôm nay Vương Đằng chỉ luyện côn pháp cơ sở, cho nên chiến kỹ này tăng lên rất nhanh, tích lũy cả ngày, khiến nó tăng lên lần nữa, biến thành viên mãn.
Nhưng thuộc tính thương thuật vẫn duy trì nguyên dạng, từ khi sau khi đánh giết mấy tên cướp ngân hàng, đã không còn đụng phải thuộc tính thương thuật nữa.
Súng phù văn là một loại vũ khí rất hấp dẫn, rất nhiều võ giả chuyên tu thương thuật, một tay kỹ thuật bắn luyện đến lô hỏa thuần thanh, uy lực kinh người.
Vương Đằng không chút xem thường tác dụng của thương thuật, huống chi thương thuật trước đó còn giúp hắn giết một võ giả.
Cho nên, có cơ hội nhất định phải tăng lên thương thuật.
Làm một tay súng thiện xạ cũng là thiết lập không tệ nha ~
Biu biu biu ~
Chuyện một phát súng không thể giải quyết, vậy bắn hai phát là được rồi, đánh sống đánh chết rất mệt đó.

Chủ nhật.
Câu lạc bộ bắn súng Liệp Ưng!
Vương Đằng dừng siêu xe ở cửa chính, ném chìa khóa xe cho người giữ cửa, để đối phương đi đỗ xe, còn mình thì đi vào trong sảnh chính của câu lạc bộ.
Câu lạc bộ bắn súng Liệp Ưng là một câu lạc bộ bắn súng cao cấp!
Nó có tiếng tăm rất vang dội ở Đông Hải, không ít phú hào, phần lớn danh viện thích chơi súng xem nó như chọn lựa đầu tiên.
Nhiều người chơi, thuộc tính rơi ra chắc chắn sẽ không ít.
Mặc dù rất nhiều người đều mang tính chất nghiệp dư, lấy thể nghiệm, giải trí làm chủ, nhưng trong đó chắc chắn vài người có bản lĩnh thật sự.
Vương Đằng đến quầy lễ tân làm thủ tục, nộp tiền, trực tiếp trở thành hội viên của câu lạc bộ.
Nhân viên công tác lập tức cung kính hơn rất nhiều ——
Hội viên chính là vênh váo, hống hách như vậy đấy!
Dưới sự hướng dẫn của một người đẹp mặc váy ôm sát màu đen, Vương Đằng đi tới sân tập bắn, ánh mắt quét qua bên trong, khóe miệng không khỏi nhếch lên.
Trên mặt đất lơ lửng không ít bong bóng thuộc tính!
Một quả, hai quả, ba quả…
Vương Đằng biết lần này đến không uổng công, hội viên cũng không làm uổng phí.
Người đẹp mặc váy ôm sát màu đen giải thích một lần, Vương Đằng liền để nàng rời đi, mình thì bắt đầu đi vòng vòng xung quanh.
‘Thương thuật x 2’
‘Thương thuật x 1’
‘Thương thuật x 1’

Mắt thấy thuộc tính thương thuật không ngừng tăng lên, Vương Đằng gần như muốn vui mừng ra tiếng.
Trong đầu không ngừng toát ra đủ loại kỹ xảo bắn súng, đồng thời, cảm giác quen thuộc của cơ thể đối với súng ống cũng càng ngày càng mạnh, ánh mắt trở nên sắc bén, độ chính xác tăng lên.
Hắn cảm thấy chính mình chỉ cần nắm chặt súng là có thể nhẹ nhàng sử dụng một vài kỹ xảo có độ khó cao, hơn nữa có thể nhẹ nhàng bắn trúng vật thể ngoài trăm mét.
Loại cảm giác này quả thực quá sảng khoái!
Theo thuộc tính thương thuật không ngừng tăng lên, lại nhìn người khác chơi hăng say như vậy, Vương Đằng đột nhiên cảm thấy hơi ngứa tay.
Thế là hắn chạy đến chỗ nhân viên công tác lấy một khẩu súng, cũng tìm một chỗ trống, cũng bắn cho đỡ ghiền.
Vương Đằng làm quen với súng trong tay.
Đây là một khẩu súng phù văn ‘series Liệp Ưng’, tạo hình thô cuồng ngầu lòi, có một loại mỹ cảm ngang tàng, chỉ người yêu súng mới có thể cảm nhận được loại đẹp này.
Hắn giơ súng lên, nhắm chuẩn.
Động tác liền mạch, vô cùng thuần thục, giống như một tay già đời đã chơi súng rất nhiều năm.
Pằng!
Bóp cò.
Thân súng chấn động, nếu là người bình thường, có thể đã không thể khống chế được sức giật này, nhưng tay Vương Đằng bắn từng phát ổn định, không có chút rung động nào.
Pằng pằng pằng!
Hắn không dừng lại, sau đó lại bắn mấy phát liên xạ, động tác trong lúc đó dường như cũng chưa từng thay đổi.
Nhưng nếu là người tinh mắt, có lẽ sẽ chú ý tới, mỗi lần hắn bắn, cánh tay và cổ tay đều trải qua điều chỉnh rất nhỏ, không phải là một hạt bụi cũng không đổi.
Vòng mười!
Vương Đằng đặt súng xuống, cảm thấy vẫn chưa thỏa mãn lắm.
Độ khó quá thấp, chơi không sướng.
Hắn tiếp tục nhặt thuộc tính, ngẫu nhiên bắn mấy phát, hơi chút che giấu, tránh cho thoạt nhìn quá mức khác thường, khiến người ta chú ý.

“Hay! Bắn hay lắm!”
Phía trước đột nhiên truyền đến một tiếng hét to.
Vương Đằng đi qua, phát hiện một đám người đang vây lại một chỗ, xem một người đàn ông trung niên bắn súng.
Người đàn ông này để đầu đinh, khuôn mặt thoạt nhìn hơi cương nghị, trên người mơ hồ để lộ ra khí chất quân nhân.
Lúc này hắn đang bắn bia di động, thỉnh thoảng nổ súng, mỗi lần đều có thể bắn trúng vòng mười.
Nhân sĩ nghiệp dư đứng xem bên cạnh không khỏi lớn tiếng khen hay.
“Rốt cuộc đụng phải một người có khả năng!” Ánh mắt Vương Đằng sáng lên, dạt đám người ra, tiến đến gần đó, nhặt lên mấy quả bong bóng trên mặt đất.
‘Thương thuật x 10’
‘Thương thuật x 7’
‘Thương thuật x 13’

Lợi hại!
Thuộc tính người đàn ông này rơi xuống, Vương Đằng ít nhất phải nhặt thuộc tính của mười mấy kẻ yêu thích nghiệp dư mới có thể gom đủ.
Cao thủ!
Nhất định là cao thủ!
Vương Đằng nhìn xuống giao diện thuộc tính, thuộc tính thương thuật cuối cùng từ tiểu thành nhảy tới đại thành, uy lực tăng lớn!
“Người anh em, thương thuật này của ngươi, thần!”
Thấy người đàn ông đầu đinh bắn súng xong, lập tức có người đi lên bắt chuyện.
“Quá khen, thương thuật của ta đây nhiều lắm xem như chuẩn một chút, nhưng không đảm đương nổi chữ thần này!” Người đàn ông đầu đinh khiêm tốn nói.
“Ngươi thế này mà còn không thần, vậy thế nào mới tính là thần được?” Người bên cạnh đều không tin lắm.
“Các ngươi thật là, đừng không tin, ta đã từng thấy qua một người có thương thuật siêu thần, người đó mới gọi là thần!” Người đàn ông đầu đinh dường như đang nhớ lại chuyện gì, mặt mũi tràn đầy cảm thán.
“Người kia rốt cuộc có bao nhiêu thần?” Có người tò mò hỏi.
“Đã từng thấy thương thuật biết chuyển hướng chưa?” Người đàn ông đầu đinh thần bí hỏi.
Vương Đằng bị cuộc nói chuyện giữa bọn họ hấp dẫn chú ý, vốn định tiếp tục nhặt thuộc tính, lúc này không khỏi dừng bước.
Thương thuật biết chuyển hướng?!
Mơ hồ như vậy sao?
Ngươi cho rằng ngươi đang đóng phim giả tưởng hả?
Không đúng, mặc dù không phải phim giả tưởng, nhưng đây là phim võ hiệp!
Thời đại võ đạo, tất cả đều có khả năng!
Câu hỏi của người đàn ông đầu đinh khiến cho đám người đưa mắt nhìn nhau, một đám nhân sĩ nghiệp dư, đều chưa từng nghiêm chỉnh gặp mấy người có thương thuật lợi hại, huống chi là siêu thần.
Người đàn ông đầu đinh lâm vào hồi ức, sau đó thở dài, nói: “Ta đã gặp, người kia là Súng Thần chân chính, thương thuật như thần, đáng tiếc quá tự phụ, trúng quỷ kế của người khác, dùng thương thuật hắn đắc ý nhất giết chết người phụ nữ hắn yêu quý nhất!!”
Lời hắn nói khiến cho đám người quả thực kinh ngạc cực kỳ. Nhìn vẻ thuơng hại trên mặt người đàn ông đầu đinh, dù là chưa từng tận mắt thấy được, nhưng cũng cảm thấy người kia vô cùng đáng thương.
“Chậc!” Vương Đằng chép miệng, không biết nên tỏ vẻ mặt gì.
“Vậy sau đó thì sao?” Người bên cạnh không nhịn được mà hỏi.
Những người khác cũng trông mong nhìn qua người đàn ông đầu đinh, lòng tò mò bung rạp, muốn biết phát triển tiếp sau đó thế nào.
“Sau đó hắn không chịu được đả kích, tinh thần sụp đổ, bây giờ đang ở trong Bệnh viện tâm thần Tây Giao đấy.” Người đàn ông đầu đinh tiếc hận nói.
“A!!”
Mọi người thực sự không nghĩ tới là kết quả như vậy, lại bóp cổ tay thở dài một hồi!
“Bệnh viện tâm thần Tây Giao!”
Trong miệng Vương Đằng nhắc đi nhắc lại cái địa danh này, trong mắt lóe ra tia sáng, không biết nảy ra ý định quỷ quái gì.

Buổi trưa ăn cơm trưa xong, Vương Đằng đi thẳng đến Bệnh viện tâm thần Tây Giao.
Nơi đó cũng không khó tìm, dựa theo hướng dẫn lái xe đến Tây Giao, rất dễ dàng đã tìm được nơi đích.
Vương Đằng dừng xe, đi xuống.
Trước mắt là một tòa kiến trúc cũ kỹ lấy màu xám trắng làm chủ, trên tường loang lổ, xung quanh được lan can sắt vây lấy, lớp sơn bên ngoài đã tróc ra, lộ ra vết rỉ, góc tường mọc đầy cỏ dại, giống như đã thật lâu không có người quản lý.
Vương Đằng hơi kinh ngạc về sự cũ nát của bệnh viện tâm thần này, cùng với sự hoang vu ở vùng lân cận.
Theo lý thuyết, xã hội hiện đại, bệnh viện tâm thần không phải càng nên chú trọng hoàn cảnh sao?
Sao chỗ này làm như nhà ma trong phim vậy!
Ở nơi như này trong thời gian này, không bệnh cũng sẽ nghẹn ra bệnh!
Mang theo sự khó hiểu, Vương Đằng đi vào bệnh viện tâm thần, không biết có phải là ảo giác hay không, hắn luôn cảm giác lạnh lẽo.
Thân là võ giả, thính lực mạnh hơn người bình thường rất nhiều.
Đứng ở cửa bệnh viện tâm thần, hắn dường như có thể nghe được, phảng phất có âm thanh có người mang dép chạy băng băng trong hành lang trống trải.
Lẹt xẹt, lẹt xẹt, lẹt xẹt…
Shhhh!
Vương Đằng không khỏi sợ run cả người, má ơi, cũng không biết tới bệnh viện tâm thần này có phải là quyết định chính xác hay không nữa?
“Xin chào, ta muốn vào thăm hỏi ngài ‘Súng Thần’ một chút!”
Tại đại sảnh lầu một bệnh viện tâm thần Tây Giao, Vương Đằng nói rõ ý muốn với y tá trực quầy.
Y tá cúi đầu lướt điện thoại, không trả lời.
“Xin chào…” Vương Đằng nhẫn nại, mở miệng nói lần nữa.
“Chào cái gì!” Cô y tá kia ngước mặt nhìn lên, một gương mặt tròn to bành như cái bánh lớn với cặp mắt ti hí, trừng Vương Đằng.
Nhìn chằm chằm…
“... “ Vương Đằng động não một chút, thốt lên: “Ta cảm thấy ngươi ốm một tí nhất định sẽ rất xinh đẹp!”
“Thật không?” Đôi mắt của y tá mặt bành chợt sáng ngời.
“Đương nhiên, người quen biết ta đều gọi ta là chàng trai thành thật, lời của ta có thể tin được.” Vương Đằng thốt ra những lời thề son sắt.
“Vậy nhất định ta phải ốm lại, sau đó chứng minh cho tất cả mọi người thấy…”
“Đúng vậy, chứng minh cho bọn họ thấy!”
“Chứng minh cho bọn họ thấy, ta ốm lại, vẫn xấu như vậy hahahahaha” Y tá mặt bành đột nhiên cười như điên dại.
“... “ Vương Đằng.
Bệnh viện tâm thần, ngay cả nhân viên làm việc cũng không bình thường vậy sao?
Vương Đằng sợ hãi nhìn cô y tá đang cười như điên dại trước mắt, nàng cười đến thở không ra hơi, phấn trên mặt như tuôn rơi xuống.
“Vậy, ta có thể gặp ngài Súng Thần không nhỉ?”
Đợi đến khi tiếng cười của y tá dần tắt, Vương Đằng mới cẩn thận hỏi tiếp.
“Ngài Súng Thần? Người mà ngươi nói là người nào? Ở đây, chúng ta có tới tổng cộng chín người tự xưng mình là Súng Thần!” Y tá mặt bành nói.
Vương Đằng lập tức cảm thấy hơi đau đầu.
Hắn lại bắt đầu hoài nghi việc mình tìm đến bệnh viện tâm thần này rốt cuộc có phải là quyết định chính xác hay không?
“Là người đã ngộ sát chính người phụ nữ của mình đó?” Vương Đằng chọn lọc từ ngữ và nói.
“Ể, ngươi đang nói đến kẻ đáng thương và xui xẻo kia à!” Y tá mặt bành không chút biến sắc, nhưng nói bằng giọng điệu như đã hiểu ra.
“Là hắn, là hắn, chính là hắn!” Vương Đằng gật đầu.
“Thật xin lỗi, ở đây chúng ta từ chối bất cứ người nào vào thăm.” Y tá mặt bành cúi đầu xuống, tiếp tục bấm điện thoại.
“? ?” Vương Đằng có cảm giác gân xanh trên trán của mình đang nổi lên rần rần.
“Từ chối thăm hỏi? Vậy sao ngươi không nói sớm!”
“Ủa, ta thấy ngươi rất có nguyện vọng muốn trò chuyện, nên cố gắng gượng trò chuyện cùng ngươi một lát thôi!” Y tá mặt bành lên tiếng trả lời, nhưng vẫn không thèm ngẩng đầu nhìn lên.
“Khốn khiếp, dù có chết ta cũng không thèm có ý muốn trò chuyện với ngươi!”
Vương Đằng suýt tức chết vì màn cà khịa này rồi.
Thật chưa bao giờ nghĩ tới chuyện Vương Đằng ta lại thua bởi một người đàn bà mặt to…
Hừ!
Hắn tức giận hừ một tiếng rồi phất tay áo mà đi!

Vương Đằng trở lại câu lạc bộ bắn súng, nỗi tức giận tràn đầy hoá thành động lực để nhặt thuộc tính, ta nhặt ta nhặt ta nhặt nhặt nhặt…
‘Thương thuật *1’
‘Thương thuật *2’
‘Thương thuật *5’

Kỹ thuật bắn súng đã đại thành và đang không ngừng tiến gần đến mức viên mãn!
Trong lúc bận rộn, thời gian trôi qua thật nhanh.
Buổi tối, Vương Đằng về nhà ăn cơm, sau đó di chuyển đến căn phòng ở khu nhà thuê của đại học, thăm quả trứng nhỏ một chút.
Hừm, còn chưa nở ra à.
Sau đó, hắn không đến câu lạc bộ bắn súng nữa, mà đi thẳng đến võ quán Cực Tinh.
Mãi đến mười một giờ, hắn mới rời khỏi.
Sau đó, Vương Đằng lại trở lại bệnh viện tâm thần Tây Giao!
Tây Giao vốn là hơi hoang vắng, thưa thớt người qua lại, đến giờ này thì càng như đồng không mông quạnh, bốn bề yên tĩnh đến đáng sợ.
Vương Đằng cảm thấy nơi này càng rợn người hơn ban ngày!
Bệnh viện tâm thần trong bóng đêm giống như một con thú khổng lồ ngồi xổm trên mặt đất, đang chực chờ kẻ vô tri tiến đến gần, sau đó một ngụm nuốt chửng từng người một.
“Vậy có phải mình nên rút lui về nhà, bây giờ quay đầu có còn kịp không?”
Mặc dù có hơi sợ hãi, nhưng vì thuộc tính, cuối cùng Vương Đằng cũng hít một hơi thật sâu, mang theo quyết tâm một đi không trở lại, lặng lẽ tiến gần bệnh viện tâm thần.
Ở cửa lớn có bảo vệ canh gác, Vương Đằng chỉ có thể trèo tường vào.
Tại quầy lễ tân, y tá mặt bành ban ngày đã thay ca, bây giờ là một y tá nam, đang dựa vào ghế xem phim truyền hình.
Từ âm thanh phát ra trong nội dung phim, hình như đó là phim truyền hình về tinh thần kháng Nhật!
Vương Đằng tạo ra một âm thanh chấn động từ ngoài cửa, y tá nam kia lập tức ngẩng đầu lên: “Ai đó?”
Hồi lâu không có tiếng đáp lại.
Hắn nghi ngờ đứng dậy, đi về phía cửa.
Vương Đằng nghe thấy tiếng bước chân, chờ khi hắn vừa đi ra khỏi cửa, liền dùng sống bàn tay đánh hắn ngất xỉu.
Sau đó kéo người vào trong một góc, suy nghĩ một hồi rồi cởi bộ đồng phục trên người của y tá ra, mặc lên người.
Lại mang thêm khẩu trang vào!
Nhìn dáng vẻ hóa thân này của mình, Vương Đằng không khỏi tự tán thưởng cho sự thông minh lanh trí của bản thân.
Lúc này hắn cúi đầu, tránh ống kính camera, đi đến quầy lễ tân ngồi xuống.
Vương Đằng mở máy tính ra, xem qua file ghi chép nội bộ của bệnh viện tâm thần, ghi chép lại số phòng của một số bệnh nhân tâm thần mà mình nghi ngờ là đối tượng mục tiêu.
Sau khi lấy một xâu chìa khóa treo trên tường xuống, hắn liền đi lên lầu.
Lối đi trên hành lang im ắng, cho dù cố gắng bước thật nhẹ vẫn phát ra âm thanh rất nhỏ.
Âm thanh truyền đến tai hắn đều mang lại cảm giác hơi rợn người.
“Người đầu tiên, phòng số 203!”
Vương Đằng nhìn theo số phòng, đi đến cửa phòng 203, từ khung cửa sổ nhìn lướt qua khung cảnh bên trong phòng, chỉ thấy một bóng người đang nằm ngủ trên giường.
Hắn tìm chìa khóa tương ứng của phòng, nhẹ nhàng mở cửa ra bước vào bên trong.
Trên giường có một người đang nằm, hình như đang ngủ say, mà bên cạnh hắn ta có một số bong bóng đang nhẹ nhàng trôi lơ lửng.
“Lại còn có bong bóng chưa biến mất!”
Ánh mắt Vương Đằng lập tức lóe sáng lên, không ngờ vừa vào đã có niềm vui bất ngờ.
Mấy cái bong bóng này có thể vừa rơi xuống không lâu, còn chưa kịp biến mất thì đã bị hắn bắt gặp rồi.
Nhặt!
‘Tinh Thần *1’
‘Tinh Thần *0. 5’
“...”
Phát hiện ra thì ra đây là thuộc tính ‘tinh thần’, hơn nữa ngạch số cũng không nhỏ, Vương Đằng quả thật không nên quá vui mừng.
“Đều là thuộc tính tinh thần, chẳng lẽ bệnh nhân tâm thần còn biết đánh rơi thuộc tính ‘tinh thần’ hay sao?”
Đột nhiên Vương Đằng có hơi mơ hồ!
Nếu như suy đoán của hắn là chính xác, vậy đây là kiểu thiết lập quái quỷ gì thế?
Hắn lắc lắc đầu rồi bước tới, gọi người trên giường tỉnh dậy: “Này này, dậy đi, đến giờ uống thuốc rồi!”
Người kia mơ mơ màng màng, lẩm bẩm nói: “Không phải vừa nãy đã uống rồi sao? Sao lại uống nữa thế?”
“À, lúc nãy uống thiếu một loại, đột nhiên nhớ ra cho nên vội vàng mang tới bổ sung cho ngươi đây.” Vương Đằng bịa ra.
Người kia nhận lấy viên thuốc Lục Vị Địa Hoàng mà Vương Đằng đưa cho, bỏ vào trong miệng, nuốt ực một cái.
Viên Lục Thần này là Vương Đằng cố tình mua trên đường, vì muốn bồi bổ thận cho những bệnh nhân tâm thần đáng thương này.
Vương Đằng đứng một bên nhìn hắn uống thuốc xong, sau đó lên tiếng hỏi: “Nghe nói kỹ thuật bắn súng của ngươi rất chuẩn phải không?”
Đối phương vừa nghe đến câu này, lập tức vực dậy tinh thần.
“Ngươi lại biết cả bản lĩnh của ta, ta nói cho ngươi biết nhé, kỹ thuật bắn súng của ta chuẩn lắm đấy, một phát có thể bắn hạ máy bay đang bay trên trời đấy.”
Vừa nhắc đến đánh ~ máy bay, gương mặt hắn đột nhiên hiện ra vẻ mặt hưng phấn đến bệnh hoạn.
“Thật sao? Có thể biểu diễn cho ta xem một chút không?” Vương Đằng nói.
“Không thành vấn đề, ngươi xem cho kỹ nhé.” Nói xong hắn bắt đầu cởi quần ra…
Hắn lại bắt đầu cởi quần ra!!
“... “ Vương Đằng.
Nhìn thấy sắp có cảnh tượng cay mắt xảy ra, hắn lập tức dùng sống bàn tay đánh tên kia ngất xỉu.
Bệnh nhân tâm thần quả nhiên kinh khủng như vậy!
Có điều vừa mới nãy lại có một bong bóng thuộc tính rơi ra từ trên người của bệnh nhân tâm thần này.
‘Tinh thần *0.5’
“…”
Nếu vậy có phải lúc nãy nên để hắn biểu diễn một chút không?
Vương Đằng vội vàng gạt bỏ suy nghĩ trong đầu. Loại cảnh tượng đó thực sự quá đẹp, đến nghĩ cũng chẳng dám nghĩ. Hắn thà không có thuộc tính tinh thần cũng không muốn nhìn thấy cảnh tượng đấy.
Sẽ bị đau mắt hột đó!
Đóng cửa lại, rồi đi tìm kiếm bệnh nhân tâm thần có thương pháp siêu đẳng tiếp theo.
Còn về phía nam y tá kia có còn nằm trên đất hay không ý hả, đâu phải chuyện của ta~
207, 208…
Tiếp theo là phòng 209, nhưng lúc đi qua phòng 208 thì thấy phòng đang sáng đèn.
Đột nhiên Vương Đằng nhìn thấy người quen.
Y tá mặt mâm!!!
Sao nàng lại ở trong phòng bệnh?
Vương Đằng cực kỳ thắc mắc, chẳng lẽ…
Chẳng lẽ trên thực tế, nàng là bệnh nhân tâm thần, ban ngày lén chạy ra ngoài giả làm y tá ở quầy tiếp tân?
Vương Đằng cảm thấy cả người không khoẻ lắm, dường như cả toà bệnh viện tâm thần đều tràn ngập ác ý, lặng yên không một tiếng động bao vây lấy hắn.
“Đệch!”
Âm thầm mắng một câu, Vương Đằng không có ý muốn đi tìm tòi nghiên cứu gì cả, mà trực tiếp đến phòng 209, mở cửa đi vào.
“Biu, biubiubiu…” Trong phòng, có một người đàn ông đang bắn súng vào không khí.
“Ngươi là ai? Là lớp trưởng bảo ngươi đến chi viện cho ta hả?” Hắn vừa trông thấy Vương Đằng thì vô cùng kích động hỏi.
Vương Đằng nhìn thấy bong bóng thuộc tính rơi đầy đất thì lặng lẽ nhặt lấy.
‘Tinh thần x 1’
‘Tinh thần x 0,8’
‘Tinh thần x 1,5’

Đều là thuộc tính tinh thần, không có cái nào là thuộc tính thương pháp, xem ra lại là một tên Thần Súng lởm.
Thế nhưng, có vẻ như suy đoán của bản thân đã đúng!
Bệnh nhân tâm thần rơi thuộc tính tinh thần, người nghĩ ra cái thiết lập này chắc chắn là nhân tài mà!
Vương Đằng câm nín ngước nhìn trần nhà.
“Ê, sao ngươi không trả lời ta, chẳng lẽ… Ngươi là nội gián?” Thấy Vương Đằng lề mề không đáp lại, người nọ tràn đầy nghi ngờ, tay làm thành tư thế giơ súng chĩa về phía Vương Đằng, giống như chỉ cần trả lời sai một câu thôi là nổ súng bắn chết hắn.
Đúng vậy, bắn chết hắn…
Cái tên diễn sâu này!
Nhìn vẻ mặt này, lại nhìn số lượng thuộc tính tinh thần rơi xuống, sợ là bệnh tình đã vô phương cứu chữa rồi.
Đối với một bệnh nhân tâm thần hết thuốc chữa, thì trả lời là không có khả năng, đánh ngất cho xong chuyện.
“Haiz, tìm người sao mà khó thế này?” Vương Đằng đóng cửa lại, thở dài.
Tiếp tục!
Kế tiếp là tầng ba.
Từ tầng một đến tầng ba, quả thật là gà bay chó sủa, rất nhiều bệnh nhân vẫn còn thức.
Hầu hết các phòng đều đèn đuốc sáng trưng, trình diễn từng trò khôi hài khiến con người ta dở khóc dở cười, rồi lại nổi da gà trong lòng.
“Nhiều bong bóng thuộc tính quá!”
Vương Đằng nhìn mà hoa cả mắt, rồi tuỳ ý mở một cánh cửa.
Chỉ thấy một bệnh nhân đang ngồi chồm hổm trên đất, không nhúc nhích, xung quanh rơi rải rác rất nhiều bong bóng thuộc tính.
“Uống thuốc nào! Uống thuốc nào!” Vương Đằng hô lên.
“Đừng quấy rầy ta.” Một giọng nói yếu ớt vang lên, nhưng hắn vẫn không nhúc nhích rúc ở góc tường.
Vương Đằng đi tới.
Nhặt!
‘Tinh thần x 0,5’
‘Tinh thần x 1’
‘Tinh thần x 1.2’

“Tại sao ngươi ngồi xổm ở chỗ mày?” Vương Đằng tò mò không nhịn được mà hỏi.
“Ta là một đống cứt trâu!” Âm thanh yếu ớt lại vang lên lần nữa.
“Sao ngươi lại là đống cứt trâu mà không phải là cứt lợn, cứt dê?” Vương Đằng hỏi.
“Chỉ có hoa nhài mới cắm bãi cứt trâu!”
“... Ngươi nói thật có lý!”
Vương Đằng nhặt thuộc tính xong, bèn xoay người rời đi, không có tiếng nói chung với anh bạn cứt trâu, tạm biệt và méo gặp lại.
Tiếp đó, hắn lần lượt ghé từng phòng một.
Cuối cùng thấy được cái gọi là muôn bệnh tâm thần muôn màu muôn vẻ.
Ví dụ như vị trước mặt này.
“Biết ta là ai không?”
“Ngươi là ai?”
“Ta là thần Sáng Thế, thần phán phải có ánh sáng, cho nên thế giới này mới có ánh sáng, thần phán nước phải có không khí…”
“Thế thần có phán ngươi nên uống thuốc không?”
“...”
Đây là một tên ngố chuyên viết tiểu thuyết mạng, lúc nào cũng khát khao trở thành thần, để gia tăng trải nghiệm khi đọc của độc giả, không tiếc dùng phương pháp sáng tác nhập vai lừa đảo!
Sau đó, làm gì còn sau đó nữa!
Hiện giờ hắn ở trong bệnh viện tâm thần trở thành thần của hắn, mà không phải là đại thần, một năm kiếm một triệu nhân dân tệ hay cưới bạch phú mỹ cũng chẳng có dính dáng gì đến hắn cả.
Vị tiếp theo!
Một bệnh nhân có bệnh yêu vật, ôm gối ôm in hình gái đẹp 2D không ngừng cọ xát, liếm láp, lại còn lảm nhảm tán gẫu với cô gái.
Vương quốc hoa anh đào chắc chắn nợ ngươi một gái xinh 2D.
Amen, nguyện mặt trời phù hộ ngươi!
Lại vị kế tiếp.

Đúng là mở mang tri thức mà!
Vương Đằng hơi cảm thán, cuối cùng tới bên ngoài phòng của mục tiêu cuối cùng.
Nếu người này vẫn không phải là thật, vậy thì chắc chắn là ban ngày hắn đã bị gã đàn ông tóc húi cua kia lừa rồi.
Mặc dù đánh bậy đánh bạ phát hiện ra một nơi có thể thu thập thuộc tính tinh thần, thế nhưng Vương Đằng ta mà lại bị lừa thì thật là không thể nhẫn nhịn được nữa!
Mở cửa!
Một người đàn ông đang ngồi bên giường, hắn có một mái tóc đen dài, tóc xoăn như mì tôm, râu ria lởm chởm, ánh mắt u buồn, khuôn mặt tang thương!
Đẹp trai!
Đây là một người đàn cực kỳ đẹp trai có sức hút!
So với những bệnh nhân tâm thần lúc trước thì người đàn ông này trông có vẻ rất bình thường, bình thường đến mức không giống người bị bệnh tâm thần cho lắm.
Thế nhưng Vương Đằng vẫn không khỏi đề cao cảnh giác.
Bệnh thần kinh, trông càng bình thường mới càng nguy hiểm… nhỉ?
“Xin chào!” Vương Đằng cẩn thận chào hỏi.
“Xin chào!” Người đàn ông ngẩng đầu, giọng khàn khàn, nhưng nghe có cảm giác dịu dàng lạ thường.
Hắn đưa mắt đánh giá Vương Đằng rồi nói: “Ngươi không phải nhân viên ở đây.”
“Ta đến để…”
“Ta biết, nhưng đừng nói ra, nếu không ta mà mất kiểm soát là không khống chế được đâu.” Dường như hắn biết Vương Đằng muốn nói điều gì, không chờ Vương Đằng nói xong đã mở miệng ngăn lại.
“Đừng nói cái gì cơ? Đại ca có thể cho chút gợi ý không, không thì ta làm sao mà đoán được?” Vương Đằng hơi sững sờ.
Sau cùng hắn vẫn không nói, nhưng đã có thể chắc chắn người đàn ông này chính là người bản thân muốn tìm.
Thứ không thể nói… Không phải là súng, mà là về người yêu của hắn.
“Thế này thì hơi khó nha, đến nói cũng không cho thì làm sao bây giờ? Người đàn ông này lúc không lên cơn thì chả khác gì so với người bình thường, không có cách nào lừa gạt cả.”
Rõ ràng Vương Đằng cảm giác được người đàn ông này không phải người bình thường… ít nhất… khi đối mặt với nhau, hắn có cảm giác vô cùng nguy hiểm.
Nếu đối phó với người đàn ông này giống với những người bệnh trước đấy, phỏng chừng là hắn sẽ chết rất thảm.
“Xem ra hôm nay ngươi đi một chuyến phí công vô ích rồi!” Người đàn ông mỉm cười, rồi hỏi: “Có thuốc lá không?”
Vương Đằng hơi sững sờ.
Pha quay xe này mém tí trật hông.
Hắn móc thuốc lá ra, đưa cho đối phương, thở dài: “Haiz, quả là hơi thất vọng nhưng cũng không tính là phí công.”
Người đàn ông châm điếu thuốc, sau đó trả lại cho Vương Đằng.
Vương Đằng lòng đầy phiền muộn, cũng đốt một điếu, hai người đàn ông trong phòng bệnh bắt đầu hít thuốc nhả khói.
Vương Đằng lập tức giật mình.
“Sao ngươi nhìn ra được?”
“Cảm giác, còn có nguyên lực nữa!” Người đàn ông đáp.
“Ngươi cũng là võ giả?” Vương Đằng hỏi.
Người đàn ông mỉm cười, không nói gì, sau đó rơi vào im lặng, cho đến tận khi hút xong điếu thuốc.
“Tiếc là không có rượu, cũng lâu lắm rồi ta chưa uống rượu.” Người đàn ông nói.
“Nếu ngươi muốn uống, lần sau ta có thể mang một chút qua cho ngươi.” Vương Đằng đứng dậy, chuẩn bị rời đi.
“Đợi đã!”
Vương Đằng quay đầu lại, nhìn thấy người đàn ông ném tới một vật, bèn vội vàng đón lấy.
“Vật gì đây?”
“USB!”
Vương Đằng kinh ngạc nhìn đồ vật trong tay mình, đồng thời trong lòng cũng hơi nghi ngờ.
“Tặng ngươi đấy, trong đó có thứ mà ngươi mong muốn.” Người đàn ông tóc mì tôm nói.
“Lần đầu gặp mặt, ngươi đã tặng đồ cho ta, thật ngại quá.”
Vương Đằng miệng thì nói vậy nhưng không chút khách sáo nhét USB vào trong túi quần.
“Coi như thù lao cho điếu thuốc vừa rồi của ngươi đi, oáp~” Người đàn ông tóc mì tôm ngáp một cái, rồi nằm xuống, phất tay với Vương Đằng: “Ngươi đi đi, ta muốn đi ngủ, ra khỏi phòng nhớ tắt đèn giúp ta.”
Vương Đằng nhìn đối phương chằm chằm, đeo khẩu trang, tắt đèn, rồi rời đi.
Đợi hắn vừa đi khỏi, người đàn ông tóc mì tôm đột nhiên bật dậy khỏi giường, dán mặt vào ô cửa sổ nhìn một lúc lâu.
“Ngươi nói xem hắn đi thật rồi hả?” Hắn lẩm bà lẩm bẩm.
“Chắc là đi rồi!”
Sau khi xác nhận Vương Đằng đã rời đi.
Hắn đột nhiên cười phá lên, cười đến mức nghiêng ngả, ngã xuống đất lăn lộn, cười đến nỗi nước mắt nước mũi tèm lem.
“Thú vị, thú vị quá trời, tên nhãi này thế mà lại tin như đúng rồi, ha ha ha ha… Cười chết mất!”

Vương Đằng cúi đầu, đi xuống lầu, đột nhiên sau lưng truyền đến tiếng nói.
“Êi, đằng ấy, ngươi chờ một chút.”
Trong lòng Vương Đằng nhất thời lộp bộp, chẳng lẽ giờ này còn có nhân viên công tác làm việc hả? Lúc nãy vừa mới lên có trông thấy ai đâu!
Trong đầu hiện ra đủ các biện pháp ứng phó, nếu như bị phát hiện, chỉ có thể…
Sau lưng truyền đến tiếng bước chân, người đó đang ở ngay sát, Vương Đằng chậm rãi xoay người, chỉ thấy một người đàn ông mặc áo bác sĩ, khoảng chừng ba mươi tuổi đang đi về phía mình.
“Ngươi không trực ban ở dưới lầu, mà lại chạy lên đây làm gì?” Hắn dùng sắc mặt nghiêm túc nhìn Vương Đằng.
“À, nãy ta nghe thấy trên đây có động tĩnh, còn tưởng có chuyện gì xảy ra nên mới đi lên xem sao.” Vương Đằng nói phét.
Nghe được lời giải thích, sắc mặt của người áo trắng hơi nguôi ngoai, nhưng sau đó lại vô cùng nghi ngờ hỏi: “Thế đêm hôm khuya khoắt ngươi đeo khẩu trang làm gì?”
“Ta bị hôi miệng, không đeo khẩu trang sợ sẽ ảnh hưởng đến người khác…”
Vương Đằng còn chưa nói hết câu, thì đột nhiên tiếng chuông cảnh báo cực lớn vang lên khắp bệnh viện tâm thần.
“Có bệnh nhân tâm thần lén chạy ra ngoài!!”
Dưới lầu vang lên một tiếng gào.
Người áo trắng trước mặt bỗng nhiên thay đổi sắc mặt, đẩy Vương Đằng ra chạy như điên, vừa chạy còn vừa cởi áo khoác trắng trên người ra, cười to: “Đến bắt ta đi, đến bắt ta đi nào…”
“...” Vương Đằng.
Cái bệnh viện tâm thần này đáng sợ vãi tè!
Vẫn nên mau mau về nhà thì hơn!
Nhân lúc hỗn loạn, Vương Đằng trèo tường rời khỏi bệnh viện tâm thần, lái xe quay về nhà.
Lúc về đến nhà thì đã khuya lắm rồi.
Hắn tắm rửa xong, trở về phòng mình, bỏ cái USB ra, cắm vào máy tính, phát hiện bên trong chỉ có một file video.
“Thời đại võ đạo, đến cả bí tịch võ công mà cũng dùng video để dạy học hả?” Vương Đằng hơi kinh ngạc.
Nhấn mở video!
Trong nháy mắt, một âm thanh khiến con người ta mặt đỏ tía tai vang lên.
Âm thanh này lại còn khá là vang dội!
“Đ-!” Vương Đằng lập tức luống cuống tay chân cầm lấy con chuột nhấp loạn xạ, rõ ràng bình thường nhấp phát là trúng, thế mà lúc này làm thế nào cũng không ấn trúng nút tạm dừng được.
Dưới tình thế cấp bách, hắn trực tiếp cưỡng chế tắt máy.
Âm thanh cuối cùng cũng biến mất, trong phòng một mảnh tĩnh lặng.
Vương Đằng không dám cả hít thở, dỏng tai lắng nghe, phòng của cha mẹ hắn ở cách đó không xa, chỉ lo bị bọn họ nghe thấy.
Phù—
May quá may quá, dường như bọn họ không bị đánh thức, Vương Đằng thở phào một hơi.
“Bị hố rồi!”
Lúc này hắn mới rảnh để ý đến cái thứ ngọn nguồn tội ác này, nhớ lại người đàn ông tóc mì tôm kia, thực sự bị vẻ ngoài của hắn lừa gạt rồi…
Đúng là bị ngu mới tin hắn mà!
“Chắc là ta bị ma ám rồi, thế mà lại đi tin một bệnh nhân tâm thần?!” Vương Đằng không khỏi cười khổ.
Nhưng mà…
Video này trông có vẻ không tồi nha, ban nãy nhìn thoáng qua, phát hiện nữ chính trong đó ngon phết, da trắng xinh xắn, ngực tấn công mông phòng thủ, chẹp chẹp chẹp!
Hay là xem thêm lần nữa?
Chỉ xem một lần thôi!
Vương Đằng tự an ủi mình một câu, rồi tìm tai nghe, lại mở máy tính lên, ấn phát video… Hê hê hê!
Trong phòng tối om, chỉ có ánh sáng hắt ra từ màn hình máy vi tính.
Cả căn phòng vô cùng yên tĩnh, chỉ thỉnh thoảng vang lên vài tiếng cười khà khà kỳ dị, hơi khiến người ta ớn lạnh.
“Không tồi, không tồi đâu, tình tiết rất hấp dẫn, nữ chính cũng xinh đẹp tuyệt vời, nhưng giọng có hơi to, không phải chỉ xoa bóp thôi sao, làm gì mà kêu to thế, doạ ta giật cả nảy!”
Vương Đằng dùng ánh mắt phê bình mà xem hết video.
Nhưng lúc hắn đang định tắt máy tính đi ngủ, lại phát hiện thanh tiến độ phía dưới mới chạy được một nửa.
Vương Đằng không khỏi di con chuột, tua thanh tiến độ về phía trước.
Không đầy một lát, nội dung phía sau hiện ra.
Sắc mặt Vương Đằng biến đổi, trong nháy mắt cơn buồn ngủ tan biến sạch, nhìn chằm chằm màn hình máy tính không chớp mắt.
Nửa tiếng sau.
Video phát xong toàn bộ, Vương Đằng nhắm mắt trầm tư trong chốc lát, lúc mở mắt ra, lại cười khổ một hồi.
“Thế này cũng hố người ta quá đi, suýt nữa bỏ lỡ thứ đằng sau rồi!”
“Thật may!”
Hắn quả là may mắn.
Nói ra thì, còn phải cảm ơn cô nữ chính kia, vì cô nàng xinh đẹp tuyệt vời nên mình mới miễn cưỡng xem một chút.
Nếu không hắn sẽ vứt cái USB này, coi như vô duyên với nội dung phía sau luôn.
‘Ngộ tính’ : 93
‘Tinh thần’ : 55
‘Thiên phú’ : Thiên phú hệ Hoả sơ cấp (11/300), thiên phú hệ Băng sơ cấp (13/300), thiên phú hệ Thổ sơ cấp (12/300), Linh Thị (sơ cấp 1,4/10), Yêu Liên độc thể (15/10000)
‘Nguyên lực’ : 64/100 Hoả (cấp Chiến Binh một sao)
8/100 Băng (cấp Chiến Binh một sao)
7/100 Thổ (cấp Chiến Binh một sao)
30/100 Độc (cấp Chiến Binh một sao)
‘Công pháp’ : Xích Viêm quyết (nhập môn 20/100), Huyền Bằng quyết (nhập môn 12/100), Hoàng Thổ Công ‘Thổ Nguyên thuẫn’ (nhập môn 15/100)
‘Kỹ năng chiến đấu’ : Chiến kỹ cơ sở (quyền, kiếm, đao, thân ngộ thế), côn pháp cơ sở (viên mãn), kỹ thuật đấu súng (nhập môn 1/10), Hoả Lân kiếm pháp (nhập môn 43/100), Huyễn Băng quyền (nhập môn 13/100)
‘Tri thức’ : Môn học cơ sở (điểm tối đa), “Năm năm thi võ ba năm phỏng” (80 điểm)
‘Chiến lực tổng hợp’ : 221
‘Thuộc tính trắng’ : 0
Cột kỹ năng chiến đấu, ‘thương thuật’ ban đầu đã biến thành ‘kỹ thuật đấu súng’!
Nhưng chỉ là nhập môn, ngoài ra còn có thêm rất điểm thuộc tính cần phải thăng cấp, mà thương thuật cũng giống các chiến kỹ cơ sở khác, không có ghi chú rõ ràng.
— Sự khinh bỉ trắng trợn đến từ hệ thống!
Vì vậy dựa theo cá tính đáng giận của hệ thống, kỹ thuật đấu súng không thể nghi ngờ là còn cao cấp hơn cả thương thuật.
Mặc dù trước đây Vương Đằng chưa từng nghe nói đến kỹ thuật đấu súng, nhưng trong nửa phần sau của video vừa rồi đã có nội dung tương quan.
Lý thuyết của kỹ thuật đấu súng chỉ ra, phải kết hợp cả khoa học kỹ thuật và võ đạo.
Từ sau khi súng ống phù văn ra đời, trải qua sự thử nghiệm và sáng tạo lặp đi lặp lại của võ giả Trái Đất, cuối cùng mới cho ra kỹ thuật đấu súng khiến người ta nghe thấy đã sợ mất mật như bây giờ!
Nghe thấy đã sợ mất mật!
Không hề nói ngoa khi dùng cụm từ này, mà đó chính là sự thật.
Trên lý thuyết, kỹ thuật đấu súng là một loại năng lực mạnh mẽ dung hoà thể thuật, thương thuật, kiếm thuật thành một thể.
Rất nhiều võ giả chuyên về sử dụng súng ống phù văn, lại kết hợp với kỹ thuật đấu súng, uy lực kinh người, phải gọi là trên cả khủng bố!
Theo như video giới thiệu thì nguyên lý của kỹ thuật đấu súng chính là tự lấy bản thân làm trung tâm, hình thành một mô hình thống kê học.
Các ngươi không nghe lầm đâu, thống kê học!
Muốn học kỹ thuật đấu súng, đầu tiên phải học thật giỏi thống kê học, cho nên những ai mà học dốt thì tự giác cút sang một bên.
Tiếp tục chủ đề chính…
Ở trong mô hình thống kê học, đường bắn của đạn và vị trí của phe địch đều có thể bị bao quát.
Vì vậy, vận dụng kỹ thuật đấu súng linh hoạt có thể tính toán được các góc chết quanh thân, tấn công và phòng ngự cùng tồn tại.
Nói thì hơi phức tạp nhưng đơn giản thì chính là…
Võ đạo cộng thêm súng, kết hợp với thống kê học, thiết kế đường bắn tốt.
Đúng, chính là như vậy!
Vương Đằng nâng cằm, như đang suy nghĩ gì đó, không có vấn đề gì khác, chỉ cảm thấy có thể sắp không đè lại được nắp quan tài của Newton.
‘Người đâu, người đâu, đè lại, đè lại, đừng để nó lật!’
“Năng lực khá trâu bò!”
“Nhưng hiện tại làm cách nào để tăng thuộc tính kỹ thuật đấu súng lên?” Vương Đằng không nghĩ ra, suy nghĩ một lúc, chỉ đành tìm cơ hội thử nghiệm sau đó.
Bây giờ đã có kỹ thuật đấu súng thì đương nhiên là muốn sử dụng rồi.
Mà kỹ thuật đấu súng thì chắc chắn phải có súng thì mới có thể phát huy được!
Mặc dù Vương Đằng có một khẩu súng phù văn, nhưng lần trước khi đối phó với võ giả ở núi Bảo An đã bắn sạch đạn rồi.
“Phải mua một ít đạn thôi. Nhưng mà mua ở đâu được nhỉ?”
“Lỗ đại sư!”
Đột nhiên hắn nghĩ đến một nơi, lấy điện thoại ra, đang muốn liên lạc với đối phương thì phát hiện lúc này đã là đêm khuya, đành phải từ bỏ.
Giờ đã muộn lắm rồi, Vương Đằng không kìm được ngáp một cái, lắc đầu, tắt đèn, chuẩn bị đi ngủ.
Cuối cùng, nhìn lướt qua bảng thuộc tính lần cuối trước khi đi ngủ.
Tinh thần đã đạt được 55 điểm! Có thế nói một đường tăng vọt thẳng tắp!
Bệnh viện Tâm thần Tây Giao quả là một nơi rất tốt. Nếu không phải bệnh nhân trong bệnh viện không thân thiện lắm thì hắn cũng muốn thường xuyên ở lại đó.
Ngày tiếp theo.
Vì hôm nay là thứ hai nên Vương Đằng thức dậy rất sớm.
Tối hôm qua hắn ngủ quá muộn, vào lúc ăn bữa sáng, vành mắt có hai quầng thâm đen sì, còn liên tục ngáp.
Lý Tú Mai và Vương Thịnh Quốc trao đổi ánh mắt với nhau.
“Ngươi nói đi.”
“Không thì ngươi nói đi.”
“Có nói hay không? Không nói ta lập tức lấy bàn chải đánh răng của ngươi cọ bồn cầu!”
“Được được được! Ta nói, ta nói là được chứ gì!”
Màn giao tiếp bằng ánh mắt này cuối cùng cũng kết thúc bằng sự thất bại toàn tập của Vương Thịnh Quốc.
Hắn buông cái muỗng cầm trong tay xuống, ho khan một tiếng, gọi to: “Con trai!”
“Vâng?” Vương Đằng ngẩng đầu lên, nghi ngờ nhìn hắn.
“Mặc dù ngươi đang ở cái độ tuổi huyết khí phương cương, nhưng mà cũng phải biết tiết chế một chút, không tốt cho thân thể đâu!” Vương Thịnh Quốc ý vị sâu xa nói.
? ?
“…Tiết, tiết chế?” Mặt Vương Đằng đầy dấu chấm hỏi.
Vương Thịnh Quốc không nói gì nữa, lộ vẻ mặt ngươi cũng biết mà, khiến cho Vương Đằng suýt nữa phun ra một ngụm máu.
Cho nên, âm thanh tối hôm qua vẫn bị nghe thấy sao?
Hắn biết thế nào cũng sẽ như vậy mà!
Có thể cho ta giải thích một câu được hay không? Thật ra đó chỉ là âm thanh phát ra từ đấm bóp mà thôi, tuyệt đối không có chuyện gì ngượng ngùng xảy ra đâu mà!
“Con trai, lại đây, ăn hai quả trứng gà này đi, bồi bổ cơ thể!” Lúc này, Lý Tú Mai mang ra hai quả trứng gà.
“…”
Vương Đằng cũng không biết mình nhận lấy thế nào. Nhìn hai quả trứng gà trong tay, hắn bỗng nhận ra một điều, chuyện này chắc chắn không thể giải thích được.
Thằng chó Nhật đầu mì tôm này!
Hại tên tuổi cả đời của ông đây bị huỷ trong chốc lát!
Lần sau gặp hắn, chắc chắn sẽ mang cho hắn ít rượu.
Cho một ít nước tiểu vào trong rượu này, trong nước tiểu lại bỏ thêm chút thuốc tiêu chảy nữa này. Hắn cứ thế quyết định trong vui sướng!
Vương Đằng rời khỏi nhà cứ như chạy trốn. Ánh mắt của hai vị trong nhà thực sự khiến hắn không thể chịu đựng nổi, đi đến chỗ nào hắn cũng có thể cảm nhận được hai cặp mắt đang từ ái nhìn mình phía sau.
Trường Trung học Đông Hải số 1.
Bầu không khí trong trường học đã căng thẳng đến cực điểm.
Đối với học sinh muốn tham gia thi võ thuật, bởi vì năm nay cải cách, cho nên hầu hết mọi người đều quyết đánh đến cùng, quyết tâm sống mái một trận.
“Chào buổi sáng, lớp trưởng!” Vương Đằng ngồi xuống vị trí của mình, lên tiếng chào hỏi Lâm Sơ Hàm.
Đối phương vẫn đến rất sớm như thường lệ.
“Chào buổi sáng!” Lâm Sơ Hàm ngẩng đầu, nhẹ giọng đáp lại.
“Không làm phiền ngươi nữa, học tập thật tốt!” Kể từ khi Vương Đằng biết hoàn cảnh của gia đình Lâm Sơ Hàm, trong lòng rất bội phục.
Một cô gái dù đã phải chịu đựng nhiều như vậy mà vẫn có thể làm được những điều mà hầu hết mọi người không thể làm, không phục không được.
Lâm Sơ Hàm hơi kinh ngạc, nhưng cũng không nói nhiều, quay đầu lại tiếp tục học tập.
Thời gian của nàng thực sự rất eo hẹp. Bây giờ mỗi khi có thời gian đều phải liều mạng học ‘Năm năm thi võ ba năm mô phỏng’, đồng thời còn phải dành thời gian để huấn luyện, nếu không đến lúc đó chắc chắn sẽ không qua được cửa ải thi thực chiến.
Thi võ thuật, mặc dù ‘Năm năm thi võ ba năm mô phỏng’ là phần thi bắt buộc, nhưng nếu so ra thì phần thi thực chiến mới là vòng thi quan trọng nhất.
Tất nhiên luyện võ là phải lấy sức mạnh làm trọng!
Thật ra, thực lực của Lâm Sơ Hàm không thể coi là mạnh được, thậm chí còn có hơi yếu ớt.
Cùng là Võ Đồ trung cấp, nếu so sánh với người khác thì đoán chừng nàng chỉ có thể xếp ở hạng trung cấp trở xuống.
Ban đầu, khi chạm mặt Lâm Sơ Hàm, dù là Vương Đằng hay Võ Đồ cao cấp cũng cảm nhận được lực lượng của nàng khi đó rất nhỏ, lúc ấy không chú ý, còn tưởng là trình độ của người bình thường.
Bây giờ nghĩ lại, một là vì lực lượng của hắn quá mạnh mẽ cho nên mới cảm thấy Lâm Sơ Hàm vô cùng yếu ớt.
Một nguyên nhân khác chính là vì hắn mới luyện võ không lâu nên không rõ sự khác biệt giữa người bình thường và Võ Đồ.
Cho nên, sau này hắn mới biết Lâm Sơ Hàm thực ra là một Võ Đồ trung cấp.
“Không biết nàng có thể thuận lợi vượt qua kì thi võ không?” Vương Đằng lo âu nhìn Lâm Sơ Hàm. Nếu không thi đậu thì đoán chừng đây sẽ là đả kích rất lớn đối với nàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận