Võ Đạo Toàn Thuộc Tín

Chương 993: Sau khi chết làm ra chút cống hiến cũng không coi là quá đáng đi. (3)

Giới hạn trần của ‘Thiên phú Chấn Động’ này là 7000 điểm, hiện giờ trong số vài loại thể chất hắn thu hoạch được, loại có giới hạn trần cao nhất là 10000 điểm, có thể thấy được ‘Thiên phú Chấn Động’ còn không tính là thiên phú mạnh nhất.
Với thân thể tu luyện Cổ Thần thân của Vương Đằng, thừa nhận lực chấn động kia vẫn không có vấn đề gì cả.
Lúc này hắn chìa tay, cơ bắp, xương cốt dưới bàn tay, thậm chí cấp bậc tế bào càng vi mô hơn chút đều đang sinh ra chấn động.
Biên độ sóng cực kỳ nhỏ bé mới đầu dần dần gia tăng, tần suất cũng từ chậm thành nhanh…
Đột nhiên, Vương Đằng cảm giác không khí trước mặt chợt chấn động lên, hơn nữa theo hắn gia tăng biên độ sóng và tần suất, sự chấn động của không khí trước mắt càng kịch liệt.
Rắc ~ rắc! Rắc!
Tiếng vỡ vụn rất nhỏ đột nhiên vang lên!
Ầm!
Đột nhiên, một tiếng trầm đục, một cái khe màu đen đột ngột xuất hiện ở trước mặt hắn.
Từ trong cái khe màu đen kia, mơ hồ lộ ra một luồng dao động lạnh như băng cực kỳ kinh khủng, Vương Đằng biết đó là vết nứt không gian.
Đúng lúc này, hắn biến sắc, vội vàng dừng chấn động tế bào trong cơ thể lại.
Mới vừa rồi tế bào trong cơ thể hắn đã xuất hiện tử vong trên diện tích lớn, tuy rằng Cổ Thần thân thật sự mạnh mẽ, nhưng lực chấn động này cũng không phải ngồi không, khi gia tăng đến mức độ có thể phá vỡ không gian đã đủ để tạo thành tổn thương cho thân thể hắn.
Đương nhiên, chỉ là tổn thương mà thôi, cách chấn vỡ thân thể của hắn vẫn còn rất xa.
Sở dĩ Vương Đằng kịp thời dừng lại chính là vì không định toi công tổn thương bản thân mà thôi.
“Thiên phú này quả thật không tầm thường!” Đôi mắt Vương Đằng chớp lóe lên ánh sáng, khóe miệng nhếch lên một độ cong: “Nếu tăng thiên phú Chấn Động lên đến viên mãn, lực chấn động mà ta có thể thi triển sẽ càng mạnh hơn, đến lúc đó cho dù là thân thể cường giả cấp Chiến Tướng thập tam tinh đều có thể chấn vỡ được.”
Ngẫm lại tình hình kia, Vương Đằng lập tức cảm thấy mình trâu bò quá mức!
Vương Đằng thu liễm tâm thần, nhìn về phía cột nguyên lực kia.
Lần này thu hoạch được 8600 điểm nguyên lực hệ Kim, khiến nguyên lực hệ Kim của hắn tăng vọt một đoạn.
Không thể không nói, cường giả cấp Chiến Tướng thập tam tinh thật sự lợi hại, thuộc tính nguyên lực suốt 8600 điểm, Vương Đằng chưa bao giờ đạt được nhiều thuộc tính như vậy trên thân một người.
Cường giả cấp Chiến Tướng thập tam tinh quả thật chính là máy rớt bong bóng thuộc tính hình người!
Ngoài nguyên lực hệ Kim bình thường ra, còn có đến 850 điểm nguyên lực tinh thần hệ Kim!
Số lượng này cũng cực kỳ to lớn, phải biết rằng nguyên lực tinh thần hệ Kim của Vương Đằng hiện giờ mới chỉ có vài chục điểm mà thôi.
Kể cả nguyên lực tinh thần hệ Hỏa có được sớm nhất chỉ có hơn ba trăm điểm, đó vẫn là thành quả do hắn khó nhọc tích cóp từng chút một.
Mà hiện giờ đột nhiên được đến 850 điểm, quả thật chính là đột nhiên giàu có!
Hắn đã thấu hiểu rất rõ sự mạnh mẽ của nguyên lực tinh thần khi giao thủ với Giáo hoàng Chân Lý giáo, công kích giống nhau, ẩn chứa nguyên lực tinh thần không chỉ mạnh hơn nguyên lực bình thường gấp đôi.
Điều này vẫn là do nguyên lực tinh thần của bản thân Giáo hoàng Chân Lý giáo không nhiều, nếu không sẽ chỉ càng mạnh hơn.
‘Nguyên lực hệ Kim’: 12850/35000 (thập nhất tinh)
‘Nguyên lực tinh thần (Kim)’: 935

Cuối cùng Vương Đằng còn giành được380 điểm ‘Kim Diệu Chấn Sát kiếm ý’ và 250 điểm ‘Kim Diệu kiếm quyết’.
Hai thứ này, một là kiếm ý cấp bậc mười thành, thứ còn lại là công pháp và chiến kỹ thiên giai hệ Kim.
‘Kim Diệu kiếm quyết’ là một loại phương pháp tu luyện thiên giai cao cấp bao hàm công pháp tu luyện và thủ đoạn tấn công vào làm một.
Giá trị của nó vượt xa công pháp hoặc chiến kỹ bình thường.
‘Kim Diệu Chấn Sát kiếm ý’: 440/10000 (mười thành)
‘Kim Diệu kiếm quyết’: 150/500 (tiểu thành)
Ba trăm tám mươi điểm Kim Diệu kiếm quyết đã trực tiếp đưa trình độ lĩnh ngộ của hắn từ nhập môn tăng lên đến cấp bậc tiểu thành.
Đầu Vương Đằng lóe lên minh ngộ, hắn đã nắm giữ phương pháp tu luyện này đến trình độ tương đương người khác tu luyện hai ba năm, tốc độ hoàn toàn đáng kinh ngạc.
Nói tóm lại, lần này thu hoạch của hắn rất lớn.
Không hổ là đại BOSS, bong bóng thuộc tính rơi ra thật nhiều, thật tốt.
Giáo hoàng Chân Lý giáo chết thật đáng giá!
Lại nói, hắn gây sóng gió nhiều năm như vậy, sau khi chết làm ra chút cống hiến cũng không coi là quá đáng đi.

“Vương Đằng!”
Lúc này, dư ba bốn phía đã tan hết, Chu Huyền Vũ nhào từ trên cao xuống, gọi Vương Đằng một tiếng, hỏi:
“Giáo hoàng Chân Lý giáo… chết rồi?”
Mới vừa rồi hắn đã nghe được tiếng kêu thảm thiết trước khi chết của Giáo hoàng Chân Lý giáo.
“Đã chết!” Vương Đằng đã sớm thu hồi đầu lâu thủy tinh, quay đầu nhìn Chu Huyền Vũ, nhàn nhạt nói: “Hắn thật giảo hoạt, căn nguyên linh hồn định chạy trốn, bị ta phát hiện, trực tiếp dùng lửa thiêu chết rồi!”
“Căn nguyên linh hồn!” Chu Huyền Vũ kinh hãi trong lòng, Giáo hoàng Chân Lý giáo lại có thể làm linh hồn rời thân thể bỏ chạy, thủ đoạn này không phải võ giả bình thường có thể có.
Mà người càng khiến cho hắn giật mình vẫn là Vương Đằng.
Kể cả hắn đều không phát hiện ra Giáo hoàng Chân Lý giáo sẽ dùng căn nguyên linh hồn bỏ chạy, Vương Đằng lại phát hiện, còn bắt được và giết chết.
Tên này thật sự khiến người ta khó có thể nắm lấy.
Thủ đoạn như thế, hắn cũng không bằng!
“Nếu Giáo hoàng Chân Lý giáo đã chết, ta và ngươi nhanh chóng quay về, chỉ e trận chiến đấu bên tổng bộ Chân Lý giáo kia còn chưa kết thúc.”
Chu Huyền Vũ không nhiều lời nữa, lập tức nói.
“Được!” Vương Đằng đương nhiên không phản đối.
Hai người lập tức hóa thành cầu vồng, quay về tổng bộ Chân Lý giáo.
Còn chưa tới gần, tiếng kêu đã truyền đến từ phía xa, võ giả Chân Lý giáo còn thừa lại đang điên cuồng chống cự, chưa đến cuối cùng, không ai chịu bỏ qua hy vọng sống sót.
Con kiến còn sống tạm bợ, huống hồ là những võ giả Chân Lý giáo bọn họ, vẫn tự nhận là chúa cứu thế.
Mà trái lại võ giả ba quân đoàn lớn đều vui mừng quá đỗi.
“Quân chủ!”
“Quân chủ!”
“Quân đoàn Hắc Tước vạn thắng!”
“Quân đoàn Huyền Vũ vạn thắng!”
“Quân đoàn Xích Hổ vạn thắng!”
Võ giả ba quân đoàn lớn ào ào hoan hô.
Giờ phút này, bọn họ không còn cố kỵ, dũng mãnh xông lên, chém giết một đám võ giả Chân Lý giáo dưới chân.
Tiếng kêu la thảm thiết vang lên không ngừng, quanh quẩn bên tai mọi người, nhưng không có ai nương tay.
Những võ giả Chân Lý giáo này, tay ai nấy đều dính đầy máu tươi của người vô tội, không giết bọn họ chẳng phải làm phụ lòng những người vô tội đã chết đi sao.
Vương Đằng và Chu Huyền Vũ đều không nhàn rỗi, hai sức chiến đấu cao nhất gia nhập, võ giả Chân Lý giáo này càng không hề có sức phản kháng.
Nơi họ đi qua giống như hai máy xay thịt, giơ tay chém xuống, giơ tay chém xuống… đánh từ bên này sang bên kia, lại giết từ bên kia sang bên này.
Võ giả cấp Chiến Tướng của Chân Lý giáo cũng bị giết vài tên, hiện giờ chỉ còn dư lại hai ba tên.
Giáo chủ Phùng Toàn của Chân Lý giáo kia chính là một trong số đó. Thủ đoạn giữ mạng của người này không ít, hắn định chạy trốn, nhưng bị một cường giả cấp Chiến Tướng của quân đoàn Huyền Vũ giữ chân, căn bản không tìm thấy cơ hội.
Vương Đằng nhìn thấy một cảnh này, thân hình đột nhiên biến mất, ngay sau đó xuất hiện sau lưng Phùng Toàn.
“Phùng Toàn!”
Giọng nói sâu thẳm truyền ra từ trong miệng Vương Đằng, giống như lệ quỷ đòi mạng.
Phùng Toàn giật nảy cả mình, trái tim suýt nữa nhảy ra khỏi cổ họng, chỉ cảm thấy da đầu run lên, lông tư toàn thân dựng đứng.
Là hắn!
Là tên sát tinh kia!
Mạng ta xong rồi!
Phùng Toàn hoảng sợ, thầm tuyệt vọng gào to, nhưng hắn cũng cực kỳ quả quyết, biết phía sau có kẻ kinh khủng, phía trước lại phải đối mặt với sự công kích của võ giả cấp Chiến Tướng, hắn không tránh không né, trực tiếp xông lên đụng vào.
Xoẹt!
Một kiếm đâm vào trong thân thể hắn.
Mà võ giả cấp Chiến Tướng kia cũng bị một chưởng của hắn đập bay, Phùng Toàn nhân cơ hội chạy xa, ý đồ giãy giụa lần cuối cùng.
“Lão già, ngươi định chạy đi đâu?” Giọng nói của Vương Đằng lại truyền đến từ sau lưng hắn, giống như vọng lại bên tai.
Mặt Phùng Toàn đều tái đi, hắn chạy trốn nhanh hơn.
“Đừng chạy chứ, không phải ngươi định giết ta sao, chạy cái gì!” Vương Đằng như bóng với hình, không hề ra tay, chỉ đi theo chặt phía sau hắn, giọng nói không ngừng truyền ra.
Phùng Toàn kinh hồn khiếp vía, thần kinh căng thẳng đến cực hạn, hắn vô cùng kinh hãi.
Cảm giác này vô cùng khó chịu, biết rõ không chạy thoát khỏi sự đuổi giết của Vương Đằng, nhưng cố tình lại không muốn ngồi chờ chết, chỉ có thể tìm kiếm một đường sống từ trong cảnh khốn cùng như vậy.
Ngoan cố chống cự!
Hiện giờ, hắn chính là con thú bị vây nhốt!
Vì thế, trên chiến trường đã xuất hiện một cảnh tượng cực kỳ buồn cười, một giáo chủ Chân Lý giáo giống như con chuột bị kinh hãi chạy tán loạn khắp nơi.
Mỗi khi hắn cho rằng sắp chạy trốn ra khỏi vòng vây, một bóng người sẽ xuất hiện ở trước người hắn, ngăn cản đường đi của hắn.
Phùng Toàn sợ đến mức toàn thân đều như muốn nhảy dựng lên, thay đổi phương hướng, hy vọng phá vây từ chỗ khác.
Đáng tiếc, hắn chạy hồi lâu, nhưng vẫn không chạy thoát ra khỏi vòng vây này được.
Lúc này, Phùng Toàn thở hổn hển, hai mắt đỏ bừng, tinh thần của hắn đã đến bên bờ hỏng mất, sợi dây kia lại căng thêm một chút nữa sẽ đứt.
“Vương Đằng!”
Hắn không chịu nổi nữa gầm lên giận dữ, nhìn quanh bốn phía, tìm kiếm bóng dáng của Vương Đằng.
Võ giả bốn phía nhìn thấy dáng vẻ của hắn đều cảm thấy hắn thật sự thê thảm vô cùng, không khỏi đồng tình với cảnh ngộ hắn gặp phải.
Đều như vậy rồi, còn không bằng chết đi cho xong đi!
Phùng Hoa núp ở phía xa, dáng vẻ cũng cực kỳ thê thảm, bị thương rất nặng, lúc này nhìn thấy bộ dạng của cha hắn, không nhịn được run rẩy.
Đáng sợ!
Vương Đằng kia vốn không phải người, hắn chính là ma quỷ!
Hắn nghĩ mãi không rõ, vì sao mình lại đi đắc tội ma quỷ này.
“Vương Đằng, gần đủ rồi đấy, dù sao cũng là một giáo chủ, cho chết thể diện một chút đi!” Chu Huyền Vũ đều không nhìn nổi nữa, kêu lên từ xa.
“Nếu ngươi đã nói như vậy, ta cho ngươi chút thể diện là được!”
Giọng Vương Đằng truyền ra, bóng dáng của hắn lập tức hiện ra ở sau lưng Phùng Toàn, một ánh vàng xẹt qua giữa không trung, hung hăng đập xuống.
“Ta…”
Phùng Toàn hoảng hốt trong lòng, định né tránh, nhưng đã không kịp.
Bụp bụp bụp…
Một lúc sau, một đầu heo xuất hiện ở trước mặt mọi người, lắc lư lảo đảo ngã xuống.
Ầm rầm!
Bóng người Phùng Toàn nện lên thân núi, phát ra tiếng nổ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận